-
Chương 3179: Nhân Vương Tôn Tích Vân
Chu Ác Hổ cũng không dám nói lớn tiếng, tuy rằng bị người khác đánh thức nhưng vẫn rất khách sáo.
Sau đó, có người thô lỗ đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người này, Ngô Bình nhận ra hắn chính là người tên Phương Quảng Hiếu, xem ra hắn đã đuổi theo người đó, nhưng lại không tìm được Đồ Long Quyết mà mình mong muốn.
Người này đã từng nhìn thấy Ngô Bình trong bóng tối, lúc này nhìn kỹ hơn, cảm thấy giống người trước đó, nên hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó chưa?”
Ngô Bình không phủ nhận và nói: "Gặp rồi, ngươi đánh nhau với một người tên là Liễu Truyền Tân."
Hai mắt người này sáng lên, cười nói: "Rất tốt, nếu ngươi giao ra Đồ Long Quyết, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
Ngô Bình hỏi: "Tha mạng cho ta? Ngươi xứng sao?"
Người này cười nham hiểm: "Nhóc con, ngươi đã thấy ta ra tay, còn dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi thật là to gan!"
Ngô Bình nói: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta cứ đi vào khu rừng vừa rồi, ta muốn xem thử ngươi lợi hại đến mức nào mà lại nói chuyện ngạo mạn như vậy.”
Nghe được Ngô Bình chuẩn bị đánh nhau với người này, Chu Ác Hổ sợ đến tái mặt, vội vàng tóm lấy anh, nói: "Huynh đệ, đây là Bang chủ của Ngọc Long Bang, đừng xung đột với hắn!"
Có thể thấy Chu Ác Hổ rất kiêng dè người này, sau khi nghe được danh tiếng của hắn, Ngô Bình cười nói: "Chu đại ca, ngươi đừng lo lắng. Dù chúng ta chỉ mới biết nhau không lâu, nhưng ngươi xem ta vẫn còn như lúc mới đến đây không?"
Trong lòng Chu Ác Hổ chuyển động, đúng là vị huynh đệ này chỉ cần nửa ngày ngắn ngủi đã từ một người ngay cả bước ra khỏi giường cũng không nổi trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Được rồi, huynh đệ, cẩn thận!"
Thấy Ngô Bình không sợ mình, Phương Quảng Hiếu lắc đầu nói: "Được, vậy ta vào rừng dạy cho ngươi một bài học!"
Hai người lần lượt đi vào rừng cây lúc trước.
Đến nơi, Ngô Bình hỏi: “Người tên Liễu Truyền Tân kia ở đâu?”
Phương Quảng Hiếu hừ lạnh một tiếng: "Hắn đã chết rồi! Đáng tiếc, ta không tìm được Đồ Long Quyết trên người hắn. Ta nhớ hắn đi ngang qua ngươi, cho nên Đồ Long Quyết nhất định là ở trên người ngươi!"
“Đúng vậy, là ở trên người ta.” Ngô Bình còn lấy ra Đồ Long Quyết ra lắc lắc: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Phương Quảng Hiếu gầm lên, nghiêng người như thể đang di chuyển trên đất bằng, đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình. Tay hắn trắng bệch để lộ từng luồng khí lạnh, rõ ràng là một loại tà công nào đó!
"Đồ Long thức thứ nhất, Phược Long Thức!"
Vừa dứt lời, Ngô Bình bỗng nhiên di chuyển, vòng quanh đối phương một vòng, Phương Quảng Hiếu có thực lực mạnh mẽ lại bị anh bẻ gãy tứ chi, toàn thân biến thành một viên thịt lớn lăn xuống đất. Đầu hắn thậm chí còn bị ép vào ngực.
Người này rõ ràng đã chết, vì vậy Ngô Bình đưa tay mò mẫm trên người hắn, tìm thấy một số ngân phiếu, kim phiếu, một số lá vàng và bạc vụn, ngoài ra còn có vài bình thuốc và hai cuốn sách nhỏ.
Anh cất đồ rồi đi về. Đi được vài bước đã nhìn thấy Chu Ác Hổ đang đi về phía mình. Đối phương hết sức kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ, ngươi thật đúng là thiên tài! Chỉ mới bao lâu, thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều!"
Lúc này, Ngô Bình hỏi ra một vấn đề khiến anh rất quan tâm: “Chu đại ca, trên đời này một người có thể chống lại một quốc gia sao?”
Chu Ác Hổ sửng sốt một chút, nói: "Muốn dùng một người khiêu chiến một quốc gia, ít nhất cũng phải giải phóng bốn mươi tầng phong ấn mới được."
Ngô Bình: “Phong ấn gì?”
Chu Ác Hổ: "Trên người mỗi người đều có 60 tầng phong ấn. Nghe nói, nếu toàn bộ phong ấn được giải phóng, một người có thể trở thành toàn năng, bất khả chiến bại và trở nên bất tử. Vì vậy, khi một võ giả đủ mạnh sẽ cố gắng giải phóng các phong ấn."
Ngô Bình: “Làm sao tìm được phong ấn?”
"Nghe nói phong ấn của mỗi người là khác nhau, cách mở cũng khác nhau, mỗi người cần tự mình khám phá. Những người giải phong ấn được gọi là cảnh giới Phá Ấn. Từ cảnh giới Phá Ấn tầng thứ nhất đến cảnh giới Phá Ấn tầng thứ 60, càng ngày càng khó khăn. Theo ta biết, người mạnh nhất trong thiên hạ hiện tại chỉ mới đạt đến Phá Ấn tầng thứ 35, hắn là quốc sư của triều đình, Lâm Phụ Quốc."
Ngô Bình: “Xem ra ta còn chưa đạt đến cảnh giới Phá Ấn.”
Chu Ác Hổ: "Đương nhiên rồi, sau Tiên Thiên, ngươi vẫn cần đột phá thêm hai cảnh giới lớn nữa mới được, cảnh giới Phi Phàm và cảnh giới Tụ Lực. Tuy nhiên, ngươi hẳn là đã đột phá đến cảnh giới Phi Phàm."
Ngô Bình nghĩ đến Đồ Long Quyết mình đã tu luyện, gật đầu: “Chắc là vậy.”
Anh lấy ra hai cuốn sách nhỏ, phát hiện một cuốn là về công pháp, một cuốn là về võ học. Anh liếc nhìn thì thấy không có hứng thú nên đưa cả hai cho Chu Ác Hổ và nói: “Chu đại ca, ngươi không có việc gì thì luyện đi.”
Chu Ác Hổ cười nói: "Được! Vậy cảm ơn huynh đệ!"
Hai người trở về quán trọ tiếp tục nghỉ ngơi. Sau khi ăn sáng vào ngày hôm sau, họ tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Lần này đi về phía đông hơn trăm dặm, Ngô Bình bán ngựa, dùng tiền mua hai con ngựa tốt hơn trước khi tiến về phía trước.
Anh giết chết Phương Quảng Hiếu, lấy được tiền tài của hắn, tổng cộng mấy ngàn lượng vàng, mấy vạn lượng bạc, mua hai con ngựa cũng chẳng là gì.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, họ tiến vào địa bàn của Tôn Tích Vân. Tôn Tích Vân đã xưng vương từ một năm trước, tự xưng là Nhân Vương. Bá tánh trong địa bàn đều an cư lạc nghiệp.
Hơn nữa, hắn còn phân phát đất đai do quan lại và địa chủ lớn thu thập được cho những người không có đất. Chém đầu những người ức hiếp bá tánh một cách công khai, rồi chia tài sản của họ cho người nghèo.
Điều này khiến địa vị của Tôn Tích Vân trong lòng dân chúng rất cao, thậm chí có nhiều bá tánh còn từ ngàn dặm xa xôi dọn nhà đến đây.
Những điều kể trên là những gì Ngô Bình nghe được trên đường đi. Nhưng khi anh thật sự tiến vào địa bàn của Tôn Tích Vân, anh phát hiện dọc đường đi, vẻ mặt của mọi người đều chết lặng, trên mặt không có nụ cười.
Bước vào một huyện thành, trên đường phố lại vắng tanh, thậm chí không có một người nào buôn bán. Hơn nữa, các cửa hàng đều đóng cửa.
Cuối cùng gặp được một người bán hàng, Ngô Bình xuống ngựa bước tới hỏi: "Đồng hương, sao trên đường không có ai vậy?"
Người bán củi nhìn Ngô Bình một cái, xua tay không muốn nói chuyện.
Ngô Bình hỏi: “Củi của ngươi bao nhiêu tiền?”
Người này mới nói: “Một đồng bạc.”
Ngô Bình đưa cho hắn một lượng bạc, cười hỏi: “Có thể kể cho ta nghe được không?”
Người này nhận được tiền, trên mặt mỉm cười nói: "Các ngươi là người từ nơi khác tới đúng không? Ban đầu Tôn ma đầu còn giả vờ tốt bụng, nhưng nửa năm gần đây hắn lại đột nhiên chiêu mộ binh lính từ nhà này sang nhà khác. Chỉ cần nhà nào có hai người đàn ông thì phải phái một người đi đánh giặc, từ mười ba đến sáu mươi lăm tuổi. Không ra người cũng được, phải nộp một khoản tiền, bao nhiêu, ba mươi lượng bạc!"
Hắn giơ ba ngón tay, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Ta mỗi tháng chỉ kiếm được hơn một lượng bạc một chút. Điều đáng giận là cứ mỗi nửa năm là hắn lại chiêu mộ binh lính một lần, ngươi nói xem ai có thể chịu được?”
Hắn kéo quần lên, thì ra là đã mất chân trái, hắn nói: “Nếu không phải ta bị tàn tật thì cũng không dám ra ngoài bán đồ, nếu không sẽ bị bắt đi tham gia quân ngũ đánh giặc.”
Ngô Bình kinh ngạc, hỏi: "Tôn Tích Vân đánh nhau với ai, cần nhiều binh lính như vậy sao?"
Người này hừ lạnh: "Triều đình hiện tại đang tập trung lực lượng tấn công, binh nhiều tướng mạnh, sức chiến đấu cũng mạnh, hắn đánh không lại, chỉ có thể dùng mạng người để lấp vào. Chỉ riêng tháng trước đã có 350.000 người thương vong. Ôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ người ở phía đông đều sẽ bị hắn xóa sổ!"
Đúng lúc này, một đám binh lính mang theo thương, mặc áo giáp đi tới, người cầm đầu cưỡi một con ngựa cao lớn, nhìn thấy Ngô Bình và Chu Ác Hổ thì lập tức hét lên: "Hai người các ngươi tới đây!"
Sau đó, có người thô lỗ đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người này, Ngô Bình nhận ra hắn chính là người tên Phương Quảng Hiếu, xem ra hắn đã đuổi theo người đó, nhưng lại không tìm được Đồ Long Quyết mà mình mong muốn.
Người này đã từng nhìn thấy Ngô Bình trong bóng tối, lúc này nhìn kỹ hơn, cảm thấy giống người trước đó, nên hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó chưa?”
Ngô Bình không phủ nhận và nói: "Gặp rồi, ngươi đánh nhau với một người tên là Liễu Truyền Tân."
Hai mắt người này sáng lên, cười nói: "Rất tốt, nếu ngươi giao ra Đồ Long Quyết, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
Ngô Bình hỏi: "Tha mạng cho ta? Ngươi xứng sao?"
Người này cười nham hiểm: "Nhóc con, ngươi đã thấy ta ra tay, còn dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi thật là to gan!"
Ngô Bình nói: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta cứ đi vào khu rừng vừa rồi, ta muốn xem thử ngươi lợi hại đến mức nào mà lại nói chuyện ngạo mạn như vậy.”
Nghe được Ngô Bình chuẩn bị đánh nhau với người này, Chu Ác Hổ sợ đến tái mặt, vội vàng tóm lấy anh, nói: "Huynh đệ, đây là Bang chủ của Ngọc Long Bang, đừng xung đột với hắn!"
Có thể thấy Chu Ác Hổ rất kiêng dè người này, sau khi nghe được danh tiếng của hắn, Ngô Bình cười nói: "Chu đại ca, ngươi đừng lo lắng. Dù chúng ta chỉ mới biết nhau không lâu, nhưng ngươi xem ta vẫn còn như lúc mới đến đây không?"
Trong lòng Chu Ác Hổ chuyển động, đúng là vị huynh đệ này chỉ cần nửa ngày ngắn ngủi đã từ một người ngay cả bước ra khỏi giường cũng không nổi trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Được rồi, huynh đệ, cẩn thận!"
Thấy Ngô Bình không sợ mình, Phương Quảng Hiếu lắc đầu nói: "Được, vậy ta vào rừng dạy cho ngươi một bài học!"
Hai người lần lượt đi vào rừng cây lúc trước.
Đến nơi, Ngô Bình hỏi: “Người tên Liễu Truyền Tân kia ở đâu?”
Phương Quảng Hiếu hừ lạnh một tiếng: "Hắn đã chết rồi! Đáng tiếc, ta không tìm được Đồ Long Quyết trên người hắn. Ta nhớ hắn đi ngang qua ngươi, cho nên Đồ Long Quyết nhất định là ở trên người ngươi!"
“Đúng vậy, là ở trên người ta.” Ngô Bình còn lấy ra Đồ Long Quyết ra lắc lắc: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Phương Quảng Hiếu gầm lên, nghiêng người như thể đang di chuyển trên đất bằng, đưa tay ra tóm lấy Ngô Bình. Tay hắn trắng bệch để lộ từng luồng khí lạnh, rõ ràng là một loại tà công nào đó!
"Đồ Long thức thứ nhất, Phược Long Thức!"
Vừa dứt lời, Ngô Bình bỗng nhiên di chuyển, vòng quanh đối phương một vòng, Phương Quảng Hiếu có thực lực mạnh mẽ lại bị anh bẻ gãy tứ chi, toàn thân biến thành một viên thịt lớn lăn xuống đất. Đầu hắn thậm chí còn bị ép vào ngực.
Người này rõ ràng đã chết, vì vậy Ngô Bình đưa tay mò mẫm trên người hắn, tìm thấy một số ngân phiếu, kim phiếu, một số lá vàng và bạc vụn, ngoài ra còn có vài bình thuốc và hai cuốn sách nhỏ.
Anh cất đồ rồi đi về. Đi được vài bước đã nhìn thấy Chu Ác Hổ đang đi về phía mình. Đối phương hết sức kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ, ngươi thật đúng là thiên tài! Chỉ mới bao lâu, thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều!"
Lúc này, Ngô Bình hỏi ra một vấn đề khiến anh rất quan tâm: “Chu đại ca, trên đời này một người có thể chống lại một quốc gia sao?”
Chu Ác Hổ sửng sốt một chút, nói: "Muốn dùng một người khiêu chiến một quốc gia, ít nhất cũng phải giải phóng bốn mươi tầng phong ấn mới được."
Ngô Bình: “Phong ấn gì?”
Chu Ác Hổ: "Trên người mỗi người đều có 60 tầng phong ấn. Nghe nói, nếu toàn bộ phong ấn được giải phóng, một người có thể trở thành toàn năng, bất khả chiến bại và trở nên bất tử. Vì vậy, khi một võ giả đủ mạnh sẽ cố gắng giải phóng các phong ấn."
Ngô Bình: “Làm sao tìm được phong ấn?”
"Nghe nói phong ấn của mỗi người là khác nhau, cách mở cũng khác nhau, mỗi người cần tự mình khám phá. Những người giải phong ấn được gọi là cảnh giới Phá Ấn. Từ cảnh giới Phá Ấn tầng thứ nhất đến cảnh giới Phá Ấn tầng thứ 60, càng ngày càng khó khăn. Theo ta biết, người mạnh nhất trong thiên hạ hiện tại chỉ mới đạt đến Phá Ấn tầng thứ 35, hắn là quốc sư của triều đình, Lâm Phụ Quốc."
Ngô Bình: “Xem ra ta còn chưa đạt đến cảnh giới Phá Ấn.”
Chu Ác Hổ: "Đương nhiên rồi, sau Tiên Thiên, ngươi vẫn cần đột phá thêm hai cảnh giới lớn nữa mới được, cảnh giới Phi Phàm và cảnh giới Tụ Lực. Tuy nhiên, ngươi hẳn là đã đột phá đến cảnh giới Phi Phàm."
Ngô Bình nghĩ đến Đồ Long Quyết mình đã tu luyện, gật đầu: “Chắc là vậy.”
Anh lấy ra hai cuốn sách nhỏ, phát hiện một cuốn là về công pháp, một cuốn là về võ học. Anh liếc nhìn thì thấy không có hứng thú nên đưa cả hai cho Chu Ác Hổ và nói: “Chu đại ca, ngươi không có việc gì thì luyện đi.”
Chu Ác Hổ cười nói: "Được! Vậy cảm ơn huynh đệ!"
Hai người trở về quán trọ tiếp tục nghỉ ngơi. Sau khi ăn sáng vào ngày hôm sau, họ tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Lần này đi về phía đông hơn trăm dặm, Ngô Bình bán ngựa, dùng tiền mua hai con ngựa tốt hơn trước khi tiến về phía trước.
Anh giết chết Phương Quảng Hiếu, lấy được tiền tài của hắn, tổng cộng mấy ngàn lượng vàng, mấy vạn lượng bạc, mua hai con ngựa cũng chẳng là gì.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, họ tiến vào địa bàn của Tôn Tích Vân. Tôn Tích Vân đã xưng vương từ một năm trước, tự xưng là Nhân Vương. Bá tánh trong địa bàn đều an cư lạc nghiệp.
Hơn nữa, hắn còn phân phát đất đai do quan lại và địa chủ lớn thu thập được cho những người không có đất. Chém đầu những người ức hiếp bá tánh một cách công khai, rồi chia tài sản của họ cho người nghèo.
Điều này khiến địa vị của Tôn Tích Vân trong lòng dân chúng rất cao, thậm chí có nhiều bá tánh còn từ ngàn dặm xa xôi dọn nhà đến đây.
Những điều kể trên là những gì Ngô Bình nghe được trên đường đi. Nhưng khi anh thật sự tiến vào địa bàn của Tôn Tích Vân, anh phát hiện dọc đường đi, vẻ mặt của mọi người đều chết lặng, trên mặt không có nụ cười.
Bước vào một huyện thành, trên đường phố lại vắng tanh, thậm chí không có một người nào buôn bán. Hơn nữa, các cửa hàng đều đóng cửa.
Cuối cùng gặp được một người bán hàng, Ngô Bình xuống ngựa bước tới hỏi: "Đồng hương, sao trên đường không có ai vậy?"
Người bán củi nhìn Ngô Bình một cái, xua tay không muốn nói chuyện.
Ngô Bình hỏi: “Củi của ngươi bao nhiêu tiền?”
Người này mới nói: “Một đồng bạc.”
Ngô Bình đưa cho hắn một lượng bạc, cười hỏi: “Có thể kể cho ta nghe được không?”
Người này nhận được tiền, trên mặt mỉm cười nói: "Các ngươi là người từ nơi khác tới đúng không? Ban đầu Tôn ma đầu còn giả vờ tốt bụng, nhưng nửa năm gần đây hắn lại đột nhiên chiêu mộ binh lính từ nhà này sang nhà khác. Chỉ cần nhà nào có hai người đàn ông thì phải phái một người đi đánh giặc, từ mười ba đến sáu mươi lăm tuổi. Không ra người cũng được, phải nộp một khoản tiền, bao nhiêu, ba mươi lượng bạc!"
Hắn giơ ba ngón tay, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Ta mỗi tháng chỉ kiếm được hơn một lượng bạc một chút. Điều đáng giận là cứ mỗi nửa năm là hắn lại chiêu mộ binh lính một lần, ngươi nói xem ai có thể chịu được?”
Hắn kéo quần lên, thì ra là đã mất chân trái, hắn nói: “Nếu không phải ta bị tàn tật thì cũng không dám ra ngoài bán đồ, nếu không sẽ bị bắt đi tham gia quân ngũ đánh giặc.”
Ngô Bình kinh ngạc, hỏi: "Tôn Tích Vân đánh nhau với ai, cần nhiều binh lính như vậy sao?"
Người này hừ lạnh: "Triều đình hiện tại đang tập trung lực lượng tấn công, binh nhiều tướng mạnh, sức chiến đấu cũng mạnh, hắn đánh không lại, chỉ có thể dùng mạng người để lấp vào. Chỉ riêng tháng trước đã có 350.000 người thương vong. Ôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ người ở phía đông đều sẽ bị hắn xóa sổ!"
Đúng lúc này, một đám binh lính mang theo thương, mặc áo giáp đi tới, người cầm đầu cưỡi một con ngựa cao lớn, nhìn thấy Ngô Bình và Chu Ác Hổ thì lập tức hét lên: "Hai người các ngươi tới đây!"
Bình luận facebook