• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thần chủ bí ẩn (2 Viewers)

  • Chương 476-480

Chương476

CHƯƠNG 476

Dù là họ, cũng chưa từng dám không chút do dự giết người như vậy!!

Nhất thời, mấy người này đều sợ hãi không dám nhúc nhích, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Cùng lúc này, bên trong, ông cụ Chu đang nói chuyện, không để ý chuyện bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Các vị, thật ngại quá, bên ngoài có lẽ có chút tranh chấp, không cần để ý. Cảm ơn các vị cho lão mặt mũi, đến tham gia tiệc thọ của lão, nhà họ Chu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, mong các vị rộng lòng bỏ qua.”

“Ông cụ Chu, ông quá khách sáo rồi, có thể đến chúc thọ ông, đây là vinh hạnh của chúng tôi.”

“Ông cụ Chu, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Dưới sự dẫn dắt của nhà họ Chu, thương giới Giang Nam chúng ta, nhất định có thể sáng lập huy hoàng!”

Tiếng nịnh nọt không ngừng, nếu có thể thân cận với nhà họ Chu thêm một bước, sẽ đạt được càng nhiều cơ hội.

Đặc biệt là những người đang định khai thác nghiệp vụ ở Đông Nam Á, nếu có thể ôm đùi nhà họ Chu, vậy thì hoàn toàn vững chắc!

Nhà họ Chu ở Đông Nam Á chính là hoàng đế ngầm chân chính.

“Các vị khách sáo, thương nhân Giang Nam chúng ta là một nhà, ở trong nước không dám nói, đến Đông Nam Á, chỉ cần các vị cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng, Chu Chính Thắng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

Ông cả nhà họ Chu Chu Chính Thắng, cười mở miệng.

Người có mặt đều là người thông minh, không ai dám xem là thật.

Người ta chỉ khách sáo thôi, nếu xem lời này là thật, đó là tự tìm chết.

Muốn hợp tác với nhà họ Chu, còn phải lấy ra ‘thành ý’ nhất định mới được.

Người ta có thể giả bộ khách sáo, nhưng bạn không thể không cho.

Đợi ông cụ nhà họ Chu nói xong, tiệc thọ bắt đầu. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Chính Thắng đại biểu ông cụ Chu, đi vài bàn phía trước kính rượu.

Người có thể ngồi ở mấy bàn đầu, nếu không phải ông lớn một phương, thì là phú hào thương giới, ngoại trừ hai người này, còn có ông lớn hàng đầu ngành giải trí.

Nữ minh tinh tuyến một hàng đầu Giang Nam Trần Tiểu Băng lên sân khấu hát, có thể khiến cô ta ra mặt, cũng chỉ có nhà họ Chu.

Tiếp đó, ông lớn giới tấu hài đích thân xuất hiện, tiết mục không ngừng, toàn trường cười to, vô cùng vui mừng.

Sau đó, lại là hai người dẫn chương trình nổi tiếng nhất nước R lên đài.

Dưới đài, ngồi bàn ông cụ Chu là nhân vật thật sự lợi hại, chỉ nói cái tên thôi đã có thể dọa chết người ta.

Mấy bàn phía sau đều đang tìm Chu Chính Thắng nói chuyện, mặc dù họ cũng là ông lớn, nhưng vẫn chưa có tư cách tìm ông cụ Chu trò chuyện.

Có người thấp giọng nói: “Ông cả Chu, chuyện tôi đảm nhiệm hội trưởng thương hội Giang Nam, đều dựa vào ông rồi.”

Chu Chính Thắng nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chuyện đó tôi đã đánh tiếng, chỉ cần thần chủ không đích thân chỉ định ứng viên, thì nhất định là ông. Nếu thần chủ đích thân chỉ định, tôi cũng không thể góp sức, nhưng phó hội trưởng thế nào cũng là ông.”

“Vậy thì cảm ơn ông cả Chu, tôi tất không quên ân tình của ông.” Người đó cười rạng rỡ.

“Ông cả Chu, chúng tôi ở Đông Nam Á liền nhờ ông.”

“Ông cả Chu, bên tôi có mặt hàng bị phía Đông Nam Á thu giữ, hi vọng ông có thể giúp tôi, ông yên tâm, thù lao tôi nhất định sẽ không keo kiệt.”
Chương477

CHƯƠNG 477

“Ông cả Chu, con gái tôi vừa tốt nghiệp trường nổi tiếng hàng đầu đế quốc, nghe nói công ty của cậu nhà đang tuyển thư ký, không bằng để con gái tôi thử xem?”

Chu Chính Thắng lần lượt ứng phó, khiến mọi người đều thật hài lòng.

Mà chính vào lúc này, bỗng truyền tới tiếng cười lạnh, chỉ nghe thấy có người sát khí bừng bừng nói: “Chu Chấn Nam, ăn nhiều lên, đây là bữa cuối cùng của ông rồi.”

Tiệc mừng thọ của ông cụ Chu vô cùng náo nhiệt, mọi người đang tán gẫu nhiệt tình, uống đến đỏ bừng.

Nhưng lúc này lại có người đến phá đám!

Người có tư cách đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Chu hôm nay không phải ông lớn một phương thì cũng là những người tài giỏi xuất chúng trên đời.

Những người này không chỉ đến từ nước R mà còn có những nhân vật có máu mặt đến từ Đông Nam Á. Thậm chí còn có một số thái tử của các nước nhỏ!

Tùy tiện chọn đại một người trong đó ra cũng là một sự tồn tại mà người bình thường khát khao có được.

Nhưng vào một dịp trọng đại như vậy lại có người không có mắt đến phá đám, còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đúng thế, tất cả mọi người.

Kể cả bản thân ông cụ Chu.

Thậm chí có người còn bị sốc đến độ làm rớt ly rượu xuống đất mà không hề hay biết.

Vậy mà lại có người dám đến phá đám tiệc mừng thọ lần thứ 80 của ông cụ Chu, thậm chí còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu nữa!

Rốt cuộc là thằng liều nào không biết trời cao đất dày tự tìm đường chết thế!

Đến cả các quốc vương cũng không dám gọi thẳng họ tên ông cụ Chu thì ai dám bất kính?

Cho dù là ông trùm kinh doanh, đại ca thế giới ngầm hay công tử quý tộc, có ai không kính trọng gọi ông ta một tiếng ‘ông Chu’?”

Một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch cũng dám đến đây láo xược?

Người nhà họ Chu không vui nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Chu Chấn Nam liếc mắt nhìn một cái rồi không đếm xỉa tới nữa, tiếp tục cười nói với những người xung quanh.

Bọn họ không coi Vương Bác Thần ra gì. Hôm nay bọn họ đã thấy quá nhiều tên côn đồ muốn được nổi tiếng trong tiệc mừng thọ này rồi, đương nhiên sẽ có người bên dưới đến xử lý.

Bọn họ ra mặt trong trường hợp này chỉ sỉ nhục thân phận của họ thôi.

Chu Chính Thắng tức giận, không đếm xỉa tới.

Bởi vì loại người không biết điều này không đủ tư cách để ông ta ra mặt.

“Nào nào nào, mọi người tiếp tục, đừng dập tắt hứng thú của mọi người.”

Nhiều người chỉ mỉm cười hài hước, xem nó như một trò tiêu khiển.

Không ai nghiêm túc cả.

Gây phiền phức với nhà họ Chu?

E là chán sống rồi.
Chương478

CHƯƠNG 478

Muốn được nổi tiếng đến điên rồi!

Ngay cả mạng cũng không cần.

“Thứ ngu xuẩn, ngu thì chết, không đáng để thương hại, không cần để ý tới cậu ta.”

Rất nhiều người đều coi nó như một trò đùa.

Thật ra với họ mà nói, đây chính là một trò đùa.

“Thằng lưu manh kia, tao thấy mày đang muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi đấy! Dám làm loạn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Chu, mày không có não hả?”

“Còn vác theo đao? Bị thần kinh sao?”

“Chàng thanh niên, tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin lỗi ông cụ Chu, tự chặt đứt một cánh tay để tạ lỗi, có như vậy mới giữ được tính mạng.”

Những người ngồi ở mấy bàn trước cửa mắng nhiếc tới tấp, cười khẩy không ngừng.

Mặc dù họ không đủ tư cách tiếp cận bàn của Chu Chính Thắng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác ưu việt và vinh dự. Dù sao bọn họ còn được ngồi vào bàn, tốt hơn rất nhiều so với những người ngoài kia.

Ông chủ than đá đang muốn thể hiện bản thân với Chu Chính Thắng một phen, nhưng khổ nổi không tìm được cơ hội.

Khi nhìn thấy Vương Bác Thần, ông ta mừng rỡ trong lòng. Trước mắt chính là cơ hội, ông trời giúp mình rồi!

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức đứng dậy, cả người toát lên mùi vị nhà giàu mới nổi, ra oai chỉ thẳng vào mặt Vương Bác Thần, mắng: “Thằng nhóc kia, mày muốn chết sao, ai cho mày lá gan đến đây làm loạn vậy hả? Vừa nãy có nghe bọn tao nói gì không? Lập tức quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ông cụ Chu rồi tự chặt đứt một cánh tay, bọn tao sẽ giữ lại mạng chó cho mày!”

“Mày biết không? Cho dù tổ tiên của mày có tới cũng không đủ tư cách quỳ lạy ông cụ Chu. Hôm nay mày được quỳ đó là phúc đức tổ tiên mười tám đời của mày để lại. Mày tự chặt đứt một cánh tay là đang tích âm đức cho tổ tiên mày đấy.”

Vương Bác Thần cũng không thèm nhìn ông ta một cái, chỉ hờ hững nói: “Miệng thối quá.”

Chát.

Trần Ứng Long vung tay tát vào mặt ông chủ than đá một bạt tai khiến ông ta quay tròn như con quay rồi ngã phịch xuống đất.

“Tướng chủ nói, miệng ông thối quá, dám phun phân vào tướng chủ, đáng giết!”

Ầm!

Cảnh tượng này giống như tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người!

Quá ngạo mạn!

Sao anh ta lại dám đánh người và ăn nói ngông cuồng trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Chu?

Thằng điên này từ đâu tới, thật sự không sợ chết sao?

Những người ngồi bên cạnh đều sửng sốt, bọn họ hiếm khi thấy một thanh niên ngạo mạn như vậy.

Lúc này, một vài người nhà họ Chu ăn mặc sang trọng đi tới, ai cũng mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn.

Cũng chẳng thèm nhìn ông chủ than bị đánh, chỉ vào mặt Vương Bác Thần nói: “Này thằng kia, gan lớn đấy, dám đánh người trong tiệc mừng thọ của ông nội tao. Nói đi, mày muốn chết thế nào?”

Một người khác nóng nảy nói: “Anh Phúc Vinh, sao phải nhiều lời với tên hạ đẳng này làm gì? Đó chỉ sỉ nhục thân phận của chúng ta thôi. Cứ trực tiếp cho người lôi xuống đánh chết là được.”
Chương479

CHƯƠNG 479

Chu Phúc Vinh cười khà khà, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Trí Bằng, cậu vẫn luôn nóng nảy như vậy. Nhà họ Chu chúng ta không giết người vô tội, hai người này đến gây rối trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội, vô luận thế nào cũng phải tra rõ sự tình. Vả lại, nhà họ Chu chúng ta không phải gia tộc không biết phân biệt tốt xấu, dù có muốn giết anh ta cũng phải để anh ta chết rõ ràng, đúng không nào?”

“Hơn nữa, ông nội cũng từng nói loại người này thường có thù sâu hận lớn. Cho nên tôi rất tò mò không biết rốt cuộc bọn họ căm thù gì nhà họ Chu chúng ta? Chúng ta phải cho bọn họ cơ hội khiếu nại chứ, nghe anh ta nói xong rồi giết vẫn chưa muộn.”

Chu Việt Hải bĩu môi khinh thường.

Một cô gái trẻ bước tới, chỉ vào mặt Vương Bác Thần, vênh mặt nói: “Tôi ra lệnh cho anh lập tức nói rõ sự thật cho tôi biết, tại sao anh lại tới phá đám tiệc mừng thọ của ông nội tôi. Dù bọn tôi có giết cả nhà anh thì anh cũng chỉ có thể chấp nhận, hiểu không? Nhà họ Chu tôi có cho anh công bằng thì mới công bằng. Nếu không cho, anh chỉ có thể chịu đựng mà thôi, hiểu không?”

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc, anh vốn đang đi về phía trước, nhưng lại bị những người này ngăn lại.

Chát!

Vương Bác Thần không khách khí tát cô gái một bạt tai khiến cô ta bay ra ngoài rồi tiếp tục tiến lên trước.

Cái gì!

Cháu gái cưng nhà họ Chu bị tên côn đồ này tát tai!

Anh thật to gan!

Nghe nói trong số các cháu gái của nhà họ Chu, người mà ông cụ Chu yêu mến nhất chính là công chúa nhỏ nhà họ Chu, Chu Hải Băng.

Bây giờ cô ta lại bị đánh!

Ông cụ Chu nhất định sẽ rất giận dữ!

“Mẹ kiếp, mày dám đánh em gái tao sao, mày chết đi!”

Chu Việt Hải tức giận lao tới tung ra một đòn đá Muay Thái, giống như mãnh hổ xổng chuồng, khí thế tấn công mãnh liệt, đá thẳng vào đầu Vương Bác Thần.

“Thằng nhãi kia chết chắc rồi. Cậu Việt Hải là học trò của bậc thầy Muay Thái nổi tiếng. Năm ngoái, cậu ấy đã đánh chết nhà vô địch quyền anh Muay Thái. Bây giờ, cậu Việt Hải có thể đá chết cậu ta chỉ bằng một cú đá!”

“Yên tâm, cậu Việt Hải sẽ không giết cậu ta đơn giản như vậy đâu, cậu ấy nhất định sẽ tra tấn cậu ta đến chết. Dám đánh công chúa nhỏ nhà họ Chu, cậu ta thật sự chán sống rồi! Công chúa nhỏ là em gái của cậu Việt Hải đấy!”

Những người xung quanh đang xì xào bàn tán, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt thương hại.

Cậu Việt Hải tung cú đá này, tên nhãi kia không chết cũng tàn phế.

Đùng!

Nhưng đúng lúc này, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy Chu Việt Hải còn chưa lại gần Vương Bác Thần đã bay ngược ra ngoài!

“Mày không xứng khiến Tướng chủ ra tay!”
Chương480

CHƯƠNG 480

Trần Ứng Long cười lạnh một tiếng, cú đá này của anh ta đã đạp ngược Chu Việt Hải bay ra xa hơn mười mét rồi đập mạnh xuống bàn khiến không ít người té xuống đất theo.

Shhh!

Không ít người hít một ngụm khí lạnh, sao bọn họ dám xuống tay mạnh như vậy!

Cậu chủ nhà họ Chu lại bị đánh tại nhà họ Chu, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Chu!

Bọn họ đúng thật to gan, phách lối, kiêu ngạo làm sao!

Đặc biệt là người đàn ông vác đao kia còn nói cậu chủ nhà họ Chu không xứng để cậu thanh niên kia ra tay!

Quá liều lĩnh!

Quá điên cuồng!

Điên hết thuốc chữa!

Thật đúng là coi trời bằng vung!

Những người bên cạnh đều kinh hoàng, cậu Việt Hải bị đánh, người này chết chắc rồi!

“Tưởng ông cụ Chu và ông Chu không đếm xỉa tới các người là vì sợ các người sao? Bọn họ chỉ khinh thường ra tay với các người thôi!”

“Bây giờ các người lại không biết điều, thái độ vô lễ, hành động vô cùng nhục nhã, còn dám đánh cậu Việt Hải nữa, giờ các người có muốn chết cũng không có chỗ chôn đâu!”

Rất nhiều người liên tiếng mắng chửi.

Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đứng dậy hét lớn: “Thằng to gan kia, dám hành hung trước mặt tao, mày có biết tao là ai không? Tao là cảnh sát…”

Chát!

Ông ta còn chưa nói xong đã bị ăn một cái tát từ Trần Ứng Long.

Vương Bác Thần cũng chẳng quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Chu Chấn Nam.

“Đệch, mày quá kiêu căng phách lối rồi đấy. Nếu hôm nay không xử hai tên côn đồ chúng mày thì làm sao bọn tạo xứng đáng với sự dẫn dắt của nhà họ Chu được!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đúng vậy, dám làm loạn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Chu, đúng là không coi bọn tao ra gì, đánh gãy chân nó đi!”

Mấy bàn trước mặt có người đập bàn, tức tối lên tiếng.

Họ đều là những nhân vật có máu mặt của tỉnh Lâm An, hôm nay đến chúc thọ ông cụ Chu, nhưng lại có người gây sự trước mặt bọn họ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi!

“Đủ rồi!”

Một người đàn ông đầu trọc chặn đường Vương Bác Thần, mặt mày hung dữ, ăn nói hung ác: “Thằng nhãi kia, mày có biết tao là ai không? Tao là anh Cẩm tỉnh Lâm An, đây không phải là nơi mà mày có thể đến gây sự đâu. Ông cụ Chu nhân từ, không ra tay với mày nên đừng có mà không biết điều! Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, chặt đứt hai chân, nói không chừng còn có thể giữ lại được tính mạng! Dám gây sự trước mặt bọn tao sao, đúng là không coi bọn tao ra gì mà.”

“Rác rưởi, cũng xứng, lọt vào mắt tao?”

Vương Bác Thần lạnh lùng quét mắt nhìn anh Cẩm.

Ánh mắt này khiến anh Cẩm rùng mình.

Ông ta như thể nhìn thấy cảnh tượng đổ máu, ánh mắt uy nghiêm kia khiến ông ta không kìm được suy nghĩ muốn quỳ xuống!

Cái liếc mắt này khiến ông ta vô thức lui về sau ba bước rồi vội vàng dừng lại, mặt mày đỏ bừng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom