• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thần chủ bí ẩn (2 Viewers)

  • Chương 471-475

Chương471

CHƯƠNG 471

“Người này nhất định thuộc hàng Võ Tôn trở lên, không lẽ anh ta chính là Võ Tông sao? Cái người trẻ tuổi kia không biết là ai? Làm sao có thể có một cường giả bảo vệ anh ta như vậy chứ?”

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Sài Kiện đã không kìm chế được sự run rẩy!

Trong nhà anh ta có hai vị Võ Tôn, anh ta hiểu rõ hơn ai hết về giới võ đạo!

Anh ta biết rõ, chắc chắn Võ Tôn không thể làm được đến mức như vậy.

Bởi vì sau khi trở thành Võ Tôn, ở nước R có một phân cấp riêng, Chiến tướng.

Nếu dưới Võ Tôn thì không có tư cách có được danh xưng đó.

Anh ta nhớ, hai vị Võ Tôn trong nhà đã từng nói với anh ta rằng, nếu gặp được Võ Tông ở cấp bậc chiến tướng thì tốt nhất là không nên đắc tội.

Nếu đắc tội phải, đối phương không bằng lòng tha cho thì chỉ có một con đường chết.

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán anh ta, sau lưng anh ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Vô vàn suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ta, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một nụ cười xấu xa trên gương mặt của Trần Ứng Long.

Một giây sau, anh ta cảm thấy chiếc xe đang bay thẳng lên cao, sau đó là trời đất quay cuồng rồi đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, người đàn ông mang đao kia nhẹ nhàng vứt chiếc xe đua đi.

Shhh!

Đám đông cùng há hốc mồm kinh ngạc!

Lúc trước vị đạo diễn kia có nói, Châu Phong đứng trước mặt mọi người nâng chiếc xe con nặng 1.5 tấn đi 100 bước. Mặc dù đúng là tin thật nhưng dù sao bọn họ cũng không được tận mắt nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự đáng sợ đó.

Nhưng hiện giờ bọn họ tận mắt nhìn thấy người đàn ông mang đao kia không những ngăn được chiếc xe đua Lykan, tốc độ hơn 200 và còn nhẹ nhàng ném nó ra xa mấy trăm nét. Cảm giác chấn động này thật sự đã lên đến đỉnh điểm!

Cảm giác chấn động và sợ hãi giống như người cổ đại nhìn thấy máy bay vậy.

Giống như trời sập đất tan, làm mọi người sợ mất mật.

Hơi thở của Trần Ứng Long hơi hỗn loạn, hai tay run rẩy đến mức hơi tê liệt, vì dù sao việc ngăn được chiếc xe đua Lykan tốc độ hơn 200 vừa nãy khó hơn việc nhấc chiếc xe con, đi bộ 100 bước rất nhiều.

Dù sao bản thân cũng không đáng sợ như ba vị chiến thần kia, nếu ba vị chiến thần vô song kia có một người ở đây thì vừa rồi cũng có thể đá tung.

Mặc dù bản thân cũng thuộc hàng Võ Vương, nhưng để bước thêm một bước, trở thành võ hoàng, dành được danh hiệu chiến thần thì vẫn còn một con đường rất dài cần phải đi.

Một bước này không dễ gì mà đi được.

Trần Ứng Long không phải là Võ Tôn như vị đạo diễn kia suy đoán, càng không phải là Võ Tông cấp bậc chiến tướng mà còn cao hơn Võ Tông một bậc, Võ Vương.

Trong quân đội, Võ Vương được vinh dự gọi là Chiến vương.

Còn Trần Ứng Long được quốc chủ đích thân phong tặng danh hiệu, Trấn Bắc Vương!

Là một trong bốn đại chiến vương bên dưới thần chủ.
Chương472

CHƯƠNG 472

Chỉ thấp hơn một bậc so với tam đại chiến thần.

Đương nhiên, với những người bên ngoài giới võ đạo thì sẽ không hiểu rõ về tất cả những thứ này.

Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía Trần Ứng Long giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho hồn vía lên mây.

Không ít người bị khí thế của Trần Ứng Long làm cho chấn động, vô thức lùi về sau mấy bước.

Ban nãy những người nói mấy câu châm chọc mỉa mai, lúc này lại càng sợ, sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ hy vọng bản thân không bị chú ý đến.

Hiện giờ, không ai quan tâm đến việc Sài Kiện sống hay chết, chỉ hi vọng hai người kia đừng gây phiền phức cho mình.

Trần Ứng Long càng không thèm để ý đến loài chó chết như Sài Kiện, mà đi về phía Chung Diễm Phương.

Chung Diễm Phương đã bị dọa đến mức mặt cắt không giọt máu, cả khuôn mặt chỉ còn vẻ kinh hãi.

Cô ta ngồi bệt xuống đất, đến khóc cũng không dám khóc.

Bốp!

Trần Ứng Long cho Chung Diễm Phương một cái bạt tai, vẻ mặt mang theo sự hung dữ, lạnh lùng lên tiếng: “Cô cũng chỉ là một con hát, ai cho cô cái gan dám xúc phạm đến tướng chủ!”

Lúc trước còn có không ít người hùa vào với Chung Diễm Phương, nhưng bây giờ ai cũng sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa cô ta.

Cái tát này làm gãy một nửa số răng của Chung Diễm Phương, cô ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi không yên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi anh, xin lỗi anh, là tôi có mắt như mù, về sau tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi đi mà!”

Là người dẫn đầu trong bốn tiểu hoa đán, là nữ ngôi sao đang nổi tiếng, hiện giờ Chung Diễm Phương chẳng còn chút khí thế hùng hổ bức người như vừa nãy nữa, thứ duy nhất cô ta còn lại là sự khiếp sợ.

Cô ta sợ đến mức tè cả ra quần.

“Cô là cái thá gì chứ, còn không đủ tư cách để quỳ bái tướng chủ đâu!”

Trần Ứng Long giẫm một chân xuống, hai chân của Chung Diễm Phương lập tức gãy lìa. Chung Diễm Phương còn chưa kịp la hét thì Trần Ứng Long đã đánh tiếp hai đòn, đánh gãy hai cánh tay của cô ta.

Vừa nãy Vương Bác Thần chỉ đi tới trước mặt cô ta mà cô ta kiên quyết không tha đòi Vương Bác Thần phải quỳ xuống. Sau khi Sài Kiện xuất hiện lại càng huyênh hoang hơn, đòi chặt gãy tứ chi của Vương Bác Thần, đúng là không còn gì độc ác bằng.

Bây giờ Trần Ứng Long sẽ thỏa mãn cô ta.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vương Bác Thần ngập trong sợ hãi.

Bọn họ liên tục phỏng đoán, không biết người thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc có thân phận gì? Có lai lịch thế nào mà được một cường giả như vậy bảo vệ.

Nhưng từ đầu đến cuối, Vương Bác Thần không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chú vào tấm bảng trước cổng lớn nhà họ Chu, đề hai chữ như rồng bay phượng múa- Chu phủ.

Tự nhiên Vương Bác Thần lạnh lùng hét lên một tiếng: “Đưa đao đây!”

Trần Ứng Long vội vàng lấy cây đao trên lưng, dâng bằng hai tay.

Vương Bác Thần cầm lấy cây đao, rút xoẹt một cái, nhảy lên chém thẳng vào cửa lớn của nhà họ Chu, vô cùng bá đạo, một đao chém rơi cánh cửa.

Ầm!

Âm thanh rất lớn làm tất cả mọi người suýt nữa tè ra quần.
Chương473

CHƯƠNG 473

Bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này.

Nhát đao lóe lên ánh sáng đỏ như máu, giống như Nhiếp Phong uống máu múa đao điên cuồng trong phim truyền hình “Hùng Bá Thiên Hạ”, một đao đó đã chém đứt cánh cửa lớn của nhà họ Chu.

Đây, đây là sức mạnh gì thế này!

Ánh sáng màu đỏ máu lóe lên từ thanh đao chính là đao mang thường nói tới trong truyền thuyết sao?

Trong thực tế làm sao có sự tồn tại thế này được chứ?

Thế này có còn là người không?

Chỉ một nhát đao mà chém cánh cửa lớn nhà họ Chu ra tan tành.

Đây chính là cường giả của giới võ đạo sao?

Gần như tất cả mọi người đều bị nhát chém vừa rồi làm cho ngã ngồi ra đất.

Cảnh tượng này giống như một cơn ác mộng, khiến bọn họ hoảng hốt, sợ hãi.

“Tôi, tôi đã từng nghe Châu Phong nói, một số cường giả trong thế giới võ đạo vô cùng đáng sợ, chỉ dùng một quyền đã có thể đánh chết một con voi! Nếu trong tay có binh khí thì một chiếc xe tăng cũng có thể đánh gẫy! Trước đây tôi không tin nhưng giờ thì tôi tin rồi, loại người đó thật sự tồn tại.”

Vị đạo diễn kia không ngừng lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói.

Anh ta và Châu Phong có mối quan hệ khá tốt nên cũng hiểu được một số thứ trong thế giới võ đạo.

Trước đây cảm thấy trong thực tế không thể nào có chuyện như vậy. Nhưng hiện giờ thì ông ta đã tận mắt nhìn thấy.

“Anh ta, anh ta rốt cuộc là người thế nào?”

“Không phải anh ta tới chúc thọ ông cụ Chu sao? Sao lại ra tay với nhà họ Chu chứ?”

“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi, không được, tôi phải mau chóng rời khỏi đây, đây không phải là chuyện mà tôi có thể xen vào, chậm chân không đi tôi sợ mình sẽ chết ở đây mất!”

Khuôn mặt vị đạo diễn kia trắng bệch, vội vàng bỏ chạy.

Đây đúng là thần tiên đánh nhau.

Không phải là chuyện mà người phàm bọn họ có thể tham gia vào được.

“Tôi cũng phải đi, tôi không dám ở lại đây, chuyện này sẽ mãi không có hồi kết.”

Vô số người lập tức phản ứng, nhanh chóng bỏ chạy.

Lúc trước bọn họ còn vô cùng phấn khích vì có thể đến chúc thọ ông cụ Chu vì đây là một sự vinh hạnh rất lớn.

Nhưng hiện giờ chỉ còn sự lo sợ.

Một nỗi sợ đến cùng cực.

Hai người kia đều đến nhà họ Chu gây chuyện!

Sài Kiện vừa bò ra khỏi được chiếc Lykan tan nát nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sợ điếng hồn.

Nhát đao này, hai vị Võ Tôn của nhà anh ta hoàn toàn không thể làm được.

Chẳng trách người này luôn coi anh ta là không khí. Những cường giả thế này hóa ra luôn không thèm quan tâm đến loại sâu kiến coi thường mình.

Đúng, là loại sâu kiến.
Chương474

CHƯƠNG 474

Sài Kiện cảm thấy đứng trước mặt người đó, bản thân chính là loài sâu kiến, điều nực cười là trước đó anh ta còn định đối đầu với những cường giả này.

Răng Sài Kiện run cầm cập, cảm thấy nỗi sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn của mình.

“Cũng may anh ta coi mình là không khí, coi như không nhìn thấy mình. Nếu vừa rồi anh ta ra tay thì bây giờ mình đã chết đến bã cũng không còn.”

Sài Kiện tát mình một cái thật mạnh.

Đúng là đâm đầu vào chỗ chết, lại còn to mồm nói muốn phế tên cường giả kia.

Vừa rồi anh ta còn cảm thấy bị người kia coi như không thấy đúng là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời anh ta. Nhưng giờ anh ta mới bàng hoàng nhận ra, được coi như không nhìn thấy là sự may mắn lớn nhất cả đời này của anh ta.

Bản thân anh ta không có tư cách để thu hút sự chú ý của người ta.

“Chẳng lẽ anh ta ở cấp bậc Võ Vương sao? Không được, mình phải lập tức về nhà bảo ba xin lỗi người ta, nếu không nhà họ Sái sẽ đi đời! Đúng, mình phải bảo ba đến xin lỗi.”

“Một người như vậy đến nhà họ Chu gây phiền phức thì nhà họ Chu đi đời rồi! Cho dù nhà họ Chu có quân đội riêng ở Đông Nam Á thì cũng không làm được gì.”

Sài Kiện vội vàng cúp đuôi bỏ chạy, anh ta không dám ở lại, không dám nhìn xem nhà họ Chu có kết cục như thế nào!

Nhưng mà anh ta biết, nhà họ Chu đi đời rồi.

Những người rời đi đều ghi dấu dáng vẻ Vương Bác Thần vào đáy lòng, sau này đụng trúng người này, tuyệt đối không thể trêu chọc!

Bóng dáng thanh niên ấy trở thành ác mộng trong đời họ!

Giờ phút này, Vương Bác Thần như ma thần, sát khí ngập trời, mắt ngập điên cuồng!

Hôm nay, anh phải diệt nhà họ Chu!

Phương Hồng Binh vì cứu anh mà chết!

Người nhà cậu chính là người nhà anh!

Ngay dưới mí mắt anh, ông cụ Phương bị hành hạ chết, thảm không nỡ nhìn! Phương Viên bị bắt đi, sống chết không rõ!

Người thân, anh em và bạn bè, là vảy ngược của Vương Bác Thần, kẻ đụng vào tất phải chết!

Nhà họ Chu thật to gan, động vào người thân của anh em anh!

Hôm nay, anh lại muốn xem xem, nhà họ Chu có thể một tay che trời không!

Vương Bác Thần vốn không muốn can thiệp nhiều vào những gia tộc thế tục này. Nhưng nhà họ Chu ba lần bảy lượt khiêu chiến ranh giới của anh, hôm nay còn đụng vào vảy ngược của anh!

Tội không thể tha!

Phương Viên và ba cô ấy, nhiều năm như vậy đã chịu đủ sỉ nhục của đám người Triệu Nhã Chi, ông cụ Phương bị đánh cho không thể xuống giường trở thành người thực vật, mẹ Phương lại bị ép tự sát!

Vương Bác Thần báo thù cho cả nhà họ, trị khỏi cho ông cụ Phương, vốn cho rằng ngày tháng sau này có thể bình an sống tiếp.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Chu Cảnh đường đường là ông hai nhà họ Chu, lại ra tay với họ!

Đối diện với nhà họ Chu lớn mạnh như cự thú viễn cổ, cha con họ sao có thể phản kháng?

Lại sao dám phản kháng?

Thực sự dồn con người vào đường cùng, trời đất bất dung!
Chương475

CHƯƠNG 475

Hôm nay, anh cũng phải cho nhà họ Chu nếm thử mùi vị nhà tan cửa nát!

Anh phải cho Chu Cảnh nếm thử cảm giác bị ngược đãi chết!

Người hiền người phụ trời không phụ, kẻ ác người sợ trời không sợ!

“Các người là ai, thật to gan, dám đến tiệc thọ của ông cụ làm loạn!”

Động tĩnh cực lớn bên này đã kinh động đến người nhà họ Chu.

Tiệc thọ vừa bắt đầu, ông lớn các phương đang chúc thọ ông cụ Chu, lúc này lại bị đánh tới cửa!

Nếu không xử lý hai người này, sau này nhà họ Chu sẽ trở thành trò cười!

Không ai kính sợ!

Quản gia nhà họ Chu vội dẫn người ra tra xét, vừa thấy cửa lớn bị đánh nát, lập tức lửa giận xông lên, nổi lên sát tâm.

“Chu Chấn Nam, ra đây chịu chết!”

Vương Bác Thần không thèm để ý quản gia, tức giận hét lên, mắt phủ đầy tia máu.

Quản gia Chu nổi giận: “Cuồng đồ to gan, không biết sống chết, lại dám gọi thẳng tên húy của ông cụ, người đâu, giết chúng, vứt thi thể cho cho ăn!”

“Nhà họ Chu còn thật vô pháp vô thiên đâu.”

Vương Bác Thần cười ác độc: “Ứng Long, giết chó!”

“Tuân mệnh!”

Trần Ứng Long mở miệng, cười khát máu, lại khiến quản gia nhà họ Chu trong lòng lộp bộp, lập tức có dự cảm không lành.

Khí thế của hai người này đã vượt qua Võ Tôn!!

Khí trường lớn mạnh, ép cho ông ta không thở nỗi, như mèo áp chế huyết mạch chuột, khiến trong lòng ông ta nảy sinh kích động quỳ xuống thần phục!

Hai người này, ít nhất có thực lực Võ Tôn đỉnh phong!

Sao lại trêu chọc đến cường giả thế này chứ!

Quản gia nhà họ Chu vội sửa miệng, cố kỵ nói: “Hai vị, nếu người nhà họ Chu có chỗ nào đắc tội hai vị, hai vị cứ mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ tận lực bù đắp. Nơi này là nước R, nếu hai vị ra tay, cuối cùng cũng không có kết cục tốt!”

“Ông cũng xứng mặc cả với tôi?”

Giọng Vương Bác Thần lạnh lẽo đến cực điểm!

Hôm nay, anh chính là muốn giết người!

Mạng của ông cụ Phương, phải do cả nhà họ Chu đến trả!

“Chết đi!”

Trần Ứng Long một đao bổ ra, đao quang sắc máu lập tức bạo phát, chém quản gia nhà họ Chu thành hai nửa!!

Đám tay chân kia lập tức đều ngây người!

Sững sỡ, nghệch mặt!

Họ còn chưa kịp ra tay, đối phương đã chém quản gia rồi!

Họ nên làm sao đây?

Đây là giết người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom