• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thần chủ bí ẩn (3 Viewers)

  • Chương 536-540

Chương536

CHƯƠNG 536

“Ui da.”

Triệu Thanh Hà giật mình kêu lên, Vương Bác Thần vui đùa bỏ chạy.

“Vương Bác Thần, anh đứng lại đó cho em!”

Triệu Thanh Hà vo một quả cầu tuyết to bằng quả bóng rổ, hai tay ôm nó đuổi theo Vương Bác Thần.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận, chơi quên cả trời đất.

“Không chơi nữa, em mệt rồi, anh qua đây xoa chân giúp em với, chân của em nhức quá đi, hình như là bị căng cơ rồi.”

Triệu Thanh Hà ném quả cầu tuyết qua một bên, lén lút nắm một nắm tuyết trong tay.

“Em cần phải rèn luyện thường xuyên, mới chơi có bao lâu chứ mà chân liền bị căng cơ rồi, đến khi về nhà anh tìm vài thứ bồi bổ cho em, bồi dưỡng tố chất thân thể.”

Vương Bác Thần vội vàng chạy tới xoa chân cho Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà bắt đúng thời cơ, nhét tuyết vào trong cổ áo Vương Bác Thần, lập tức đẩy Vương Bác Thần nằm xuống đất, lại tiếp tục nhét tuyết vào cổ áo anh, còn đắc ý nói: “Tên nhóc này còn dám đấu với em.”

“Ông không được đi, ông đứng lại đó cho tôi, ông không được đi! Tội phạm giết người, hung thủ giết người, ông không được đi.”

“Tránh ra, tôi có quen bà đâu? Bà biến đi!”

Lúc này, từ phía xa xa truyền đến tiếng cãi vã, là âm thanh của mẹ vợ.

“Tiêu rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vội vàng chạy qua.

Chỉ nhìn thấy Dao Dao đang ngồi ở dưới đất thúc thít, mẹ thì bị người ta đẩy ngã dưới đất, trên mặt đều là máu, lại ôm chặt lấy chân của một người đàn ông trung niên mà không chịu buông ra, giận dữ mắng chửi: “Tên hung thủ giết người, ông trả lại chồng cho tôi, hung thủ giết người, ông đừng nghĩ mình có thể đi.”

“Con mẹ nó chứ buông ra, buông ra cho tôi.”

Thấy người càng ngày càng nhiều, người đàn ông trung niên gấp gáp, ánh mắt hung ác giăng đầy tơ máu, lộ ra vẻ mặt hung dữ, lại muốn đạp thêm một đạp.

Nếu như một đạp này trúng đích, cánh tay Trần Ngọc sẽ gãy mất.

Răng rắc.

Đột nhiên có một cái chân đá vào bàn chân đang nhấc lên của ông ta.

Người đàn ông trung niên cảm nhận được một cơn đau đến tận xương tủy, bắp chân của ông ta đã trực tiếp gãy mất rồi.

“Bác Thần, đừng để ông ta đi, ông ta là hung thủ, ông ta chính là hung thủ đã giết chết ba con.”

Bắp chân của người đàn ông trung niên trực tiếp vỡ nát, ông ta đau đớn ôm bắp chân nằm ở dưới đất kêu thảm thiết.

Hung thủ đâm chết ba vợ của mình.

Một năm trước ba và mẹ vợ dẫn Dao Dao ra ngoài chơi, có một chiếc xe lao thẳng tới, ba vợ đẩy Dao Dao ra xa, bản thân bị xe đụng bay. Cuối cùng, không thể cứu sống.
Chương537

CHƯƠNG 537

Mà kẻ liên quan đến vụ tai nạn lại chạy trốn, vẫn không thể tìm thấy hung thủ.

Khoảng thời gian trước Vương Bác Thần đã cho người điều tra, tai nạn xe ấy có điều mờ ám.

Bởi vì trong số liệu, camera giám sát tai nạn lần ấy đã bị xóa bỏ.

Hơn nữa, từ những lý do mập mờ của người chứng kiến lúc ấy, trên con đường đó căn bản không có xe, chiếc xe kia đột nhiên lại lao ra, mục đích chắc chắn là lao về phía Dao Dao.

Đây có khả năng là một vụ tai nạn giao thông có chủ đích từ trước, mục tiêu chính là Dao Dao.

Rốt cuộc là ai lại điên rồ như thế, lại có thể ra tay với Dao Dao chỉ mới có hai tuổi?

Vẫn may là lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát, lại có thể tình cờ gặp hung thủ ở đây.

May là mẹ vẫn nhớ rõ gương mặt của hung thủ.

Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.

Trần Ngọc bò dậy từ dưới đất, trên mặt đều là máu, bởi vì lúc nãy không cho người đàn ông này chạy trốn mà bà ôm chặt lấy bắp chân của người đàn ông trung niên, bị ông ta đá vào mặt.

Triệu Thanh Hà vội vàng lấy khăn tay ra lau máu ở trên mặt Trần Ngọc.

“Ai sai bảo ông?”

Giọng nói của Vương Bác Thần rét lạnh, ánh mắt như rắn độc, làm cho người đàn ông trung niên không khỏi run rẩy.

“A… chân của tôi bị gãy mất rồi, giết người, mau báo cảnh sát đi, gọi xe cứu thương cho tôi nhanh lên. Mẹ kiếp, các người bị bệnh hả, tôi có biết các người không chứ?”

Ông ta làm như không nghe thấy lời của Vương Bác Thần, kêu thảm như quỷ khóc sói gào.

“Không nói có đúng không, tôi thích mấy người cứng đầu như ông vậy đó.”

Vương Bác Thần cười gằn: “Để tôi xem xem xương của ông cứng tới cỡ nào?”

Nói xong, Vương Bác Thần lại đạp vào một cái chân khác của ông ta.

Răng rắc.

Cái chân còn lại của ông ta cũng bị gãy mất, khiến ông ta đau đớn nằm co quắp, nhưng vẫn mạnh miệng như trước, la hét kêu to: “Mẹ nó, cậu bị bệnh tâm thần hả? Tôi có biết các người là ai đâu, tôi cầu xin mọi người hãy báo cảnh sát giúp tôi, kẻ này muốn giết tôi, cậu ta muốn giết tôi.”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ra, trầm giọng quát: “Tôi nói này anh bạn, có thù có oán gì mà cậu lại tra tấn ông ta như thế? Có chuyện gì thì cậu đi tìm cảnh sát, cậu làm như vậy là phạm pháp đó có biết không?”

Mấy bác gái ở bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ: “Không thể đánh người được, có thù oán gì thì chờ cảnh sát đến rồi lại nói, cậu muốn đánh chết ông ta à, bây giờ là xã hội tuân theo pháp luật, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

“Không muốn chết thì ngậm miệng lại cho ông đây!”

Vương Bác Thần đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như hổ gầm, lại giống như sấm rền, lập tức dọa bọn họ không dám lên tiếng nữa.

“Anh bạn, anh bạn, đừng, đừng mà. Tôi thật sự không biết các người là ai, oan cho tôi quá tôi thật sự không biết mà, các người nhận lầm người rồi, các người nhận lầm người rồi.”

Ông ta đau đớn cầu xin tha thứ.

Trần Ngọc như bị điên mà xé cổ áo của người đàn ông, giận dữ hét lên: “Chính là ông, chính là ông, tôi mãi mãi cũng không thể quên được gương mặt này của ông, chính là ông đã đụng chết chồng tôi rồi chạy mất, là ông, cho dù ông có hóa thành tro, tôi cũng không nhận nhầm gương mặt này của ông đâu
Chương538

CHƯƠNG 538

“Mẹ để đó cho con.”

Vương Bác Thần nhẹ giọng nói xong, sau đó lại đạp người đàn ông trung niên ngã dưới đất, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của ông ta.

Giống như ác ma, anh trầm giọng nói: “Không nói thì tôi đạp gãy cả xương cốt của ông.”

Ông ta đau đến nỗi trên mặt đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệt, kêu khọc như heo bị mổ, nhưng vẫn ngậm miệng không chịu nói, có điều sự sợ hãi trong mắt đã bán đứng ông ta.

Vương Bác Thần mặt không đổi sắc tiếp tục giơ chân lên, hàng phòng ngự tâm lý cuối cùng của người đàn ông cũng đã sụp đổ, ông ta vội vàng hét lên: “Dừng tay dừng tay, tôi nói tôi nói.”

Ông ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, sợ đến điên rồi.

Ác ma!

Đây là một ác ma!

Ông ta lớn tiếng cầu xin tha thứ, ông ta sợ, thật sự sợ, bởi vì ông ta cảm nhận được Vương Bác Thần có lá gan dám đạp gãy xương ông ta.

Cái tên quỷ này.

Rốt cuộc là ai mới là ác

Nhân, Vương Bác Thần không để ý tới ông ta, anh nâng chân lên tiếp tục đạp.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc khiến mọi người phải rùng mình, một cánh tay khác của người đàn ông trung niên cũng đã gãy mất.

“A a a!”

Người đàn ông đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cả tay và chân đều bị Vương Bác Thần đạp gãy.

“Tôi nói, tôi nói mà.”

Ông ta sợ hãi bật khóc, ông ta cho rằng mình là kẻ ác, lòng dạ đủ ác độc, không có người nào dám trêu chọc.

Trên thực tế, cũng chính vì sự tàn nhẫn của ông ta mà không có bao nhiêu người dám chọc ông ta. Trong cái nghề này, ông ta cũng được coi như là một nhân vật có tiếng tăm.

Nhưng mà bây giờ ông ta cảm thấy so sánh với Vương Bác Thần, mình chẳng phải là ác nhân, mà Vương Bác Thần mới thật sự là ác nhân.

Sau khi mình đồng ý nói ra hung thủ đứng phía sau, cậu ta vẫn đạp gãy cánh tay mình.

Mình đã đồng ý nói rồi!

Mình đã đầu hàng rồi!

“Ông còn dám không nói?”

Vương Bác Thần vô cùng thờ ơ, ánh mắt lạnh lẽo giống như đến từ địa ngục.

Không hề có chút dịu dàng, y hệt như thần chết.

“Là Quỷ gia, là Quỷ gia, là ông ta kêu tôi đụng chết con gái của cậu, ông ta cho tôi sáu tỷ, những chuyện sau đó đều là do ông ta xử lý. Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

Ông ta sợ hãi đến cực điểm, ông ta sợ mình nói chậm một chút thì Vương Bác Thần lại tiếp tục đạp mình.

Từ ánh mắt tràn ngập khí lạnh của Vương Bác Thần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết là gì.

Nghe xong, Vương Bác Thần càng nổi điên hơn!
Chương539

CHƯƠNG 539

Oành!

Sát khí mãnh liệt tản ra từ Vương Bác Thần, giống như sấm chớp ầm ầm nổ vang.

Quả nhiên là nhằm vào Dao Dao.

Nhưng mà một năm trước Dao Dao còn chưa đến ba tuổi.

Đối phương lại sắp đặt một vụ tai nạn giao thông chu đáo như thế để đối phó với Dao Dao.

Mà có lẽ Quỷ gia đó cũng không phải là chủ mưu chân chính.

Rốt cuộc là ai?

Tại sao lại ra tay tàn độc với một đứa nhỏ mới lên ba như vậy chứ.

“Cầm thú! Con người ông không bằng cầm thú! Ngay cả đứa bé mà ông cũng không buông tha, ông có còn là người không hả, ông sẽ chết không yên ổn!”

Trần Ngọc đau khổ gào thét, bà vẫn cho rằng đây chẳng qua là một vụ tai nạn giao thông, chồng mình là vì cứu Dao Dao nên mới chết.

Cho nên trước đó bà không yêu thương Dao Dao, không thể quên được cái gai trong lòng.

Sau đó, bà chậm rãi chấp nhận, dù sao Dao Dao cũng vô tội, cô bé nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ!”

Bây giờ bà mới biết hóa ra đó là một cuộc mưu sát nhằm vào Dao Dao.

Khi đó, Dao Dao mới hơn hai tuổi, một đứa nhỏ bé như thế, con bé có thể có lỗi với ai chứ con bé vừa mới bước chân vào thế giới này bao lâu, thiếu chút nữa là bị người khác hại chết.

“Tôi và ông không thù không oán, tại sao ông lại muốn hại con gái tôi?”

Hai mắt Triệu Thanh Hà đỏ bừng, bọn họ đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn tài xế gây chuyện rồi bỏ trốn, thật sự không ngờ là âm mưu từ trước.

Ông ta vội vàng nói: “Tôi không biết, tôi không biết, là Quỷ gia sai tôi làm, tôi thật sự không biết cái gì hết. Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

“Mẹ, Thanh Hà, hai người đưa Dao Dao về nhà trước đi, để con đi tìm người.”

Vương Bác Thần hít vào một hơi thật sâu, anh cũng muốn xem xem là ai lại to gan như thế, muốn ra tay với con gái mình.

Có rất nhiều chuyện trước kia bỗng nhiên lại nhảy ra trong đầu anh, anh nhanh chóng điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.

Đầu tiên là Triệu Thanh Hà mang thai, bị nhà họ Triệu dẫn đi diễu phố.

Sau đó là một năm trước, Quỷ gia muốn sắp đặt tai nạn giao thông hãm hại Dao Dao.

Sau đó, Triệu Phương nghe lệnh của Triệu Hồng mà ngược đãi Dao Dao.

Những chuyện này có liên quan với nhau không?

Nhà họ Triệu.

Không ngừng có tiếng kêu truyền đến, âm thanh thê thảm giống như chịu phải cực hình từ mười tám tầng địa ngục, khiến cho người khác phải rùng mình.

Nhà họ Triệu hiện tại giống như quỷ thành, không có ai dám đi ngang qua đây, âm thanh đó thật sự quá đáng sợ.

Đám người giúp việc đều đã chạy hết toàn bộ, trước kia là danh gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, bây giờ muốn ảm đạm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Trước cửa giăng đầy tơ nhện.

Lá khô rơi đầy.

Không có ai quét dọn, mấy chỗ góc sân thậm chí còn có mầm cỏ xanh đã mọc lên.
Chương540

CHƯƠNG 540

Triệu Long miệng méo mắt lác, hai tay như chân gà mà co quắp đặt trước ngực, nước bọt bên khóe miệng chảy xuống quần áo, nằm trên một cái ghế nằm phơi nắng, ông ta đã trở thành kẻ ngốc.

Bên cạnh là Triệu Hồng giống như người điên, đầu tóc rối bời dính chặt lại thành mảng, trên đầu dính đầy cỏ dại, tình huống không khác Triệu Long là mấy, cứ cười khúc kha khúc khích không ngừng.

Không một ai có thể liên tưởng được hai ba con này đã từng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hà Châu.

Đây chính là báo ứng của bọn họ.

Bộ dạng hiện tại xem như vẫn còn ổn, vẫn chưa phát bệnh.

Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hai ba con bọn họ sẽ bị ốm đau tra tấn hai mươi tiếng.

Bà cụ Triệu ngồi bên cạnh, vốn dĩ là mái tóc hoa tiêu, lúc này đã trắng bạc, nếp nhăn trên mặt nhiều đến nỗi khiến người khác không nhận ra bà ta chính là bà cụ Triệu từng kêu mưa gọi gió.

“A a a…”

Triệu Long co rút cả người, đau đớn lăn lộn ở dưới đất, ông ta lật ngược cái ghế, không ngừng xé quần áo của mình, nắm lấy tóc mình, trên người bê bết máu.

“Mẹ, mẹ giết con đi, mẹ giết con đi!”

Mỗi khi phát bệnh, chính là lúc ý thức của Triệu Long tỉnh táo nhất, cảm giác đau đớn bị phóng đại vô số lần, dưới lớp da như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé.

“Đau chết mất.”

Khó khăn lắm cơn ngứa kì quặc ấy mới kết thúc, sau đó mỗi một tất da thịt trên người ông ta như bị đổ một thìa dầu sôi, làm ông ta đau đến không muốn sống.

“Long, con ráng chịu một chút đi, nhịn một chút là tốt thôi.”

Bà cụ Triệu đau khổ ôm lấy Triệu Long.

Mà đổi thành Triệu Hồng ở một bên cũng đã bắt đầu lên cơn, phát ra tiếng kêu thê thảm, âm thanh phát ra không giống như là của con người.

“Ông trời ơi, tại sao ông lại tra tấn chúng tôi như thế, tại sao chứ, rốt cuộc là chúng tôi đã làm sai cái gì mà lại phải trừng phạt chúng tôi như thế. Ông trời ơi, ông không có mắt sao, Vương Bác Thần mới thật sự là ác ma, cậu ta mới thật sự là ác ma. Ông trời, mắt ông bị mù rồi à, tại sao ông lại không trừng phạt cậu ta mà lại trừng phạt chúng tôi chứ.”

Bà cụ Triệu quỳ ở dưới đất gào thét, đến lúc này bà ta vẫn không cảm thấy mình làm sai điều gì.

Hai ngày trước, bà ta đi tìm cả nhà Trần Ngọc.

Nhưng mà căn nhà trước đó gia đình Vương Bác Thần ở đã bị bà ta lừa gạt thu hồi lại, căn nhà sau đó bọn họ thuê cũng đã bị Triệu Long tìm người hủy hoại.

Bà ta đi tìm nhưng không tìm thấy người, đến hỏi hàng xóm, người ta đều biết bọn họ có phẩm chất gì, bây giờ căn bản không có ai quan tâm tới bọn họ.

Chỉ đành trơ mắt nhìn Triệu Long và Triệu Hồng bị tra tấn hết ngày này đến ngày khác, bà ta muốn cầu người giúp đỡ, nhưng lại không có tung tích.

Quả báo này rất xứng đáng, nếu như không phải bọn họ ác độc ép bức cả nhà Triệu Thanh Hà thì cũng không trôi dạt đến tình trạng hiện tại.

Nhưng cho dù đã đến mức này, bà cụ Triệu vẫn không ý thức được mình làm ác, bà ta vẫn cảm thấy đây đều là lỗi của Vương Bác Thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom