Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373-376
Chương 373: Bùn đất khó đi
Hạ Du hay tin thì lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi lại để nàng ấy đi hả?”
“Công, công chúa dẫn theo hai binh lính, hạ quan cũng phái người đuổi theo...”
“Ta đang hỏi là sao ngươi không cản nàng ấy lại!”
Thủ thành khổ sở nói: “Hạ quan không cản nổi...”
Sau đó Hạ Du định chạy ra khỏi thành.
Tô Vũ mới nói: “Để ta đi cho, ngươi ở lại trông coi thành với thủ thành đại nhân đi”, Tô Vũ quay lại nhìn Tần Như Lương ở trong phòng: “Và cả Tần tướng quân nữa”.
Tần Như Lương cũng nghe được tiếng nói chuyện nên biết tình hình, bèn ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn hơi ốm bệnh, nói: “Để Tô đại nhân đi đi”.
Hạ Du lo lắng vô cùng, nhưng vẫn biết Tô Vũ giỏi võ, biết y thuật, đi vẫn ổn thỏa hơn.
Hạ Du nói: “Ngươi nhất định phải đưa nàng ấy quay về an toàn đó”.
Tô Vũ không ở lại lâu, lập tức ra khỏi viện. Bóng lưng của hắn rất ung dung, nhưng nhanh chóng biến mất khỏi cửa viện.
Tần Như Lương nhìn Tô Vũ đi mất, mỗi khi tới lúc này, hắn ta đều thầm hận bản thân vì sao không thể mạnh hơn chút nữa. Bộ dạng của hắn ta bây giờ chẳng làm nổi chuyện gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác làm việc mà hắn ta muốn làm nhất.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng bầu trời chưa chịu sáng lên. Sắc trời sầm xì không biết sẽ mưa lớn lúc nào, không khí ẩm ướt mãi không chịu tản bớt.
Thẩm Nguyệt đi theo thôn dân ra khỏi thành mới biết con đường này khó đi thật, chưa được bao lâu váy đã dính đầy bùn.
Bởi vì sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi vào con đường ruộng nhỏ đến nỗi không đủ cho một con ngựa đi, vì hai bên là ruộng đồng. Chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ có thể trượt chân ngã xuống ruộng và dính đầy bùn ngay.
Hai thân binh và hai thành vệ đi theo sau nàng, thân binh nói: “Công chúa, để thuộc hạ cõng công chúa đi nhé?”
Thẩm Nguyệt giữ được thăng bằng khá giỏi, dưới đất có trơn cũng không dễ dàng bị ngã: “Ta thế này vẫn còn đi đường nhỏ được, nếu để ngươi cõng thì cả hai sẽ càng khó đi hơn đó”.
Tình hình hiện tại đúng là như vậy, thân binh bèn không nói thêm nữa.
Thôn dân dẫn đường vốn đã quen đi lại dưới con đường trơn trượt vì mưa này, cuối cùng cả đoàn coi như thuận lợi đi qua con đường.
Đi qua con đường ruộng nhỏ này là một ngã rẽ.
Thân binh hỏi: “Thôn của các ngươi ở đâu vậy?”
Thôn dân chỉ vào phía sau dốc núi của bên kia ngã rẽ: “Vòng qua sườn núi kia là đến”, hắn ta vô cùng thấp thỏm nói: “Làm khổ công chúa và quan gia đích thân đến thôn của tiểu nhân, tiểu nhân thật sự...”, hắn ta gãi đầu, mãi không nói được từ gì phù hợp.
Thẩm Nguyệt nói: “Phải diệt trừ tận gốc ôn dịch lần này, nếu mặc kệ thôn của các ngươi thì dịch bệnh vẫn sẽ truyền nhiễm ra ngoài, những nỗ lực trước đó sẽ biến thành con số không hết, cho nên ngươi cũng đừng thấy khó xử”.
Nếu trời không mưa thì đường đến thôn cũng không quá xa.
Nàng đi theo thôn dân ra khỏi thành cũng tốt, vào thôn kia có thể yên tâm chữa bệnh, không cần nghĩ nhiều, cũng tạm thời chưa cần về lại viện kia... gặp Tô Vũ.
Có những câu không nói được thành lời, nhưng lại tích tụ hàng ngày trong lòng của nàng, cảm giác đó không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khiến nàng không thở nổi.
Ngừng một lát, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Bình thường thôn các ngươi lấy nước ở đâu?”
Thôn dân nói: “Ở đầu bên kia có một con sông nhỏ tách ra từ sông Tương, vòng qua sườn núi, chạy vào trong thôn, bình thường người trong thôn đều dùng nước đó cả”.
Quả nhiên là thế.
Mấy người chậm rãi đi vòng, dưới chân Thẩm Nguyệt toàn là bùn, cảm thấy mình như nhúng chân vào bùn, chân nào cũng nặng như đeo chì.
Bên đầu vịnh là sườn núi, chỉ có một con đường nhỏ vắt ngang qua.
Đứng ở bên sườn núi này có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Con sông nhỏ này bắt nguồn từ sống Tương, không bị đám chuột chết kia làm ô nhiễm nghiêm trọng như trong thành, nhưng cũng không có cách nào tiêu trừ toàn bộ những thiệt hại nó gây ra cho thân thể con người.
Thôn dân đi trước dẫn đường, Thẩm Nguyệt cũng tìm hiểu cặn kẽ tình hình dịch bệnh trong thôn.
Tình trạng cũng chưa quá nghiêm trọng, vẫn chưa xuất hiện tình huống toàn thân tím xanh, cũng không có nôn ra máu, phần lớn chỉ sốt cao, ho hen, chết vì bệnh dịch phần lớn là các thôn dân tuổi già sức yếu.
Thôn dân vừa đi vừa miêu tả, không hề chú ý đến việc đường núi ẩm ướt do không chịu đựng được lượng nước lâu ngày nên đã dần dần bị nứt toác ra.
Khe hở ngày càng rộng, một chút thanh âm duy nhất cũng bị tiếng nước chảy che mất.
Hắn ta càng đến gần sông thì tiếng nước chảy càng mạnh, thôn dân cũng phải nói to hơn.
Khi mọi người còn chưa kịp bước đến con đường nhỏ đầy bùn đất thì trên đỉnh đầu bỗng có một bóng tối nhàn nhạt trùm xuống.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy đám bùn đất đang rơi ầm ầm xuống như sóng trào, phủ xuống đầu bọn họ.
Thân binh phía sau kinh hãi hét lên: “Công chúa cẩn thận!”
Thẩm Nguyệt nhanh chóng phản ứng kịp, thấy thôn dân vẫn còn đang sửng sốt, không biết nên trốn đi đâu.
Nàng mới kéo thôn dân chạy về phía trước, chưa chạy được bao lâu thì đã trượt ngã về phía trước, cố gắng tránh những vị trí yếu hại.
Bùn đất từ trên rơi ào ào xuống, có một bộ phận va cả vào người Thẩm Nguyệt.
Cả hai trượt dài trên đường đất.
Chương 374: Sao chàng lại ở đây
Thân binh và thành vệ phía sau xông ra nhưng không kịp, rất nhiều đất bùn đã bị sụt lún, chỉ có thể lui về sau.
Cuối cùng cả eo núi bị sụp mất gần một nửa, đất bùn tươi mới đã lấp hoàn toàn con đường nhỏ để bọn họ đi.
Thẩm Nguyệt và thôn dân thành công đi đến bên kia, nhưng thân binh và thành vệ lại bị cản ở bên kia, không thể tiếp tục hành trình.
Thôn dân tái mặt, có chút cảm giác sống lại sau kiếp nạn, khiến hắn ta mãi mới tỉnh táo được.
Thẩm Nguyệt đứng dậy, phủi bùn đất trên thân, trên lưng nàng dính khá nhiều bùn đất, mà thôn dân kia thì ở ngay bên dưới nàng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thôn dân bò dậy từ dưới đất, ngơ ngác lắc đầu như một con rối.
Thẩm Nguyệt nói: “Không sao là tốt”.
Thôn dân ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt thì mới kinh hãi đổ mồ tầng mồ hôi lạnh.
Ban nãy hắn ta phản ứng chậm, nếu Thẩm Nguyệt không kịp thời kéo hắn ta thì có lẽ hắn ta đã bị chỗ bùn đất kia chôn sống rồi.
Thôn dân lúc sau mới lắp bắp nói: “Tiểu nhân... tạ ơn... công chúa”.
Thẩm Nguyệt hỏi thân binh đối diện: “Các ngươi không sao cả chứ?”
Bốn người đối diện không gặp trở ngại gì nhiều, cùng lắm là cả người toàn bùn đất, nhưng đường đi bị chặn lại cả, bọn họ không đi qua được.
Thẩm Nguyệt nói: “Tình hình trong thôn nguy cấp, ta đi vào trước, các ngươi quay về đường cũ đi”.
Thân binh nói: “Công chúa hãy chờ đã, thuộc hạ khơi thông đường cái rồi đi cùng công chúa vào thôn”, trong lúc nói chuyện thì hai thành vệ đã vội vàng quay về tìm cứu trợ.
Thẩm Nguyệt nhìn sắc trời, nói: “Chờ mở đường xong thì có khi trời đã tối, chẳng phải là tốn công tốn sức hay sao”.
Sau đó, Thẩm Nguyệt bảo thôn dân dẫn đường, tiếp tục đi vào trong thôn, hai tên thân binh không qua được, chỉ có thể lo lắng mà nhìn.
Đi qua khúc này, lại vượt qua con sông nhỏ một lúc là thấy bóng dáng thôn làng.
Cả thôn nhuỗm đầy không khí mưa giông.
Lúc đi vào cửa thôn, bỗng có tiếng chó sủa.
Thôn dân đuổi con chó đi, cao giọng nói: “Có người tới cứu chúng ta rồi”.
Thôn làng vốn đang yên tĩnh lần lượt ồn ào lên, lục tục đi ra ngoài quan sát.
Thôn dân bùn đất đầy mình, không ngăn nổi sự hưng phấn và hy vọng, đi đến nhóm thôn dân, nói: “Quỳ xuống, mau quỳ xuống cả đi!”
Thôn dân dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, tôn xưng “công chúa Tĩnh Nguyệt” thì những thôn dân còn lại mới biết, hóa ra người thôn mình đưa về một vị công chúa.
Bọn họ chưa từng tiếp xúc thế đạo, bèn lũ lượt quỳ xuống dập đầu.
Thẩm Nguyệt thấy thế thì nói: “Mau đứng dậy đi, đưa ta đi xem người bệnh đã”.
Gần như hơn một nửa dân làng đã nhiễm bệnh, những người già yếu bị trước, sau đó dần dần mới truyền nhiễm cho những người khỏe mạnh.
Thẩm Nguyệt nói với bọn họ tạm chưa thể dùng đến nước sông Tương, phải chờ thêm vài ngày nữa cho nước sông lọc sạch thì mới dùng được, hơn nữa không được uống luôn nữa.
Thôn dân mới hiểu được, hóa ra ôn dịch bắt nguồn từ nước sông.
Sau đó, các thôn dân mới đi ra đồng lấy nước sạch, sau đó cho vào cái nồi to, đốt lửa đun sôi lên rồi thả dược liệu vào trong nồi.
Những người bị bệnh đều tập trung ở một chỗ, Thẩm Nguyệt lần lượt châm cứu để ổn định bệnh tình.
Trong thôn nhất thời tràn ngập sức sống, mùi khói lan tỏa, tiếng người tiếng chó không dứt.
Trời tối dần, khí nóng trong nồi tỏa ra, Thẩm Nguyệt đang lấy thuốc phân phát cho mọi người.
Lúc này, có một thôn dân nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, có người đến tìm người!”
Thẩm Nguyệt tưởng là mấy thân binh và thành vệ kia đã mở đường xong, nên đến thôn cũng không có gì là lạ.
Thẩm Nguyệt đang định gọi bọn họ vào phụ một tay vì một mình nàng làm không kịp, nhưng quay đầu thấy người kia thì lập tức khựng lại.
Người tới không phải thân binh hay thành vệ mà là Tô Vũ.
Chỉ có một mình hắn.
Góc áo đen dính bùn đất, hắn yên lặng đứng đó nhìn Thẩm Nguyệt, cảnh tượng xung quanh hòa vào với nhau, thỉnh thoảng có ánh sáng lập lòe.
Nhất thời không biết nói sao.
Thẩm Nguyệt vô thức nhíu mày, nàng không muốn thấy Tô Vũ vào lúc này, nhưng sao hắn cứ xuất hiện trước mặt nàng vậy.
Nàng tạm thời không muốn nghĩ nhiều, cứ để nàng một mình cứu người đi, không được sao.
Thôn dân không biết Tô Vũ là ai, có quan hệ gì với Thẩm Nguyệt, nhưng thấy không khí có vẻ vi diệu, một vài phụ nữ trải sự đời cũng nhìn ra đầu mối nên không nói nhiều.
Thôn dân dẫn Tô Vũ đến thấy cả hai không nói gì thì mới gãi đầu gãi tai hỏi: “Công chúa Tĩnh Nguyệt không biết hắn sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta có biết”.
Sau đó, nhóm phụ nữ trong thôn mới đẩy thôn dân dẫn đường kia đi rồi mượn cớ đưa thuốc mà rời khỏi đó.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, tỏ vẻ bình thản: “Sao chàng lại đến đây”.
Tô Vũ nói: “Biết trên đường có sự cố nên ta đến xem thế nào”.
“Mọi người đâu rồi?”
“Vẫn còn đang khơi đường, tình hình bùn đất nghiêm trọng nên phải hai hôm nữa mới dọn sạch được”.
“Ừ, ta quên mất là chàng biết khinh công”.
Chương 375: Một lời giải thích
Cách nói chuyện của hai người trở nên rất kỳ lạ, có Tô Vũ ở đây, Thẩm Nguyệt được thoải mái hơn chút. Hắn phụ trách khám bệnh cho thôn dân, điều chế thuốc cho họ dựa theo tình hình bệnh.
Trời tối, người trong thôn chuẩn bị nấu ăn.
Bởi vì có công chúa Thẩm Nguyệt đến nên cả thôn cũng nhộn nhịp hơn.
Thôn dân nhiệt tình khoản đãi, nhà nhà đều đưa đồ ăn ngon đến, những món ăn thơm ngon ngút ngàn.
Thôn dân nhiễm bệnh uống thuốc xong thì tình hình cũng ổn định hơn.
Sau đó Thẩm Nguyệt mới có thời gian đi tắm rửa, gột sạch chỗ bùn đất khắp người.
Trước mắt Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở trong nhà trưởng thôn, ngồi đối diện với nhau.
Sắc trời đã muộn, đi đường không tiện, chắc là không về nổi.
Thẩm Nguyệt không định quay về, ở lại đây quan sát mấy ngày đã cho bệnh dịch được giải quyết rồi mới quay lại, nhưng bây giờ lại có thêm Tô Vũ.
Phòng trong nhà trưởng thôn rất rộng rãi, có đủ chỗ cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngủ riêng.
Nữ chủ nhân đã chuẩn bị phòng xong, lại lấy ra một vò rượu: “Không biết công chúa Tĩnh Nguyệt và vị công tử này có muốn uống rượu hay không, đây là rượu do nhà ta tự ngâm, nhà không có nước pha trà nên chỉ có rượu thay trà thôi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cảm ơn”.
Tô Vũ không uống rượu, nhưng nàng uống.
Nữ chủ nhân lại chỉ vào căn phòng mà lát nữa bọn họ sẽ nghỉ ngơi, chăn đệm đã được thay mới. Điều kiện trong thôn có hạn, bọn họ chỉ làm được đến thế này.
Nữ chủ nhân sắp xếp xong thì lui ra.
Thẩm Nguyệt im lặng cầm cái chén rỗng, rót rượu vào nếm một ngụm.
Rượu này tuy bình thường nhưng lại chua ngọt vừa miệng.
Nàng nói: “Ăn đi, ta đói rồi”.
Tô Vũ ăn rất ít, phần lớn thời gian là nhìn Thẩm Nguyệt ăn.
Thẩm Nguyệt tránh ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt ấy cứ dõi theo nàng làm nàng không ngó lơ được.
Tô Vũ nhẹ nhàng nói: “A Nguyệt ghét ta lắm sao”.
Thẩm Nguyệt khựng lại một chút, cảm thấy hơi khát, uống một bát rượu, nói: “Sao ta lại ghét chàng được? Nếu ghét thì cũng phải có một lý do chứ?”
Nàng không cười nổi, không giả vờ nữa.
Ánh mắt nàng tối lại, Thẩm Nguyệt nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Tô Vũ: “Tô Vũ, chàng không định giải thích cái gì với ta à?”
Tô Vũ nói: “Nàng chưa hỏi gì thì sao ta giải thích được”.
“Được, vậy ta hỏi chàng”, Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một: “Rốt cuộc chuyện đội nghi trượng lần lượt nhiễm bệnh mà chết có liên quan gì đến chàng hay không?”
Tô Vũ nghĩ ngợi rồi đáp: “Lần này chúng không chết thì lần sau cũng sẽ chết thôi”.
Thẩm Nguyệt dường như đã biết đáp án, nhưng nàng không cam tâm.
Có lẽ cách hỏi của nàng không đúng, đám người kia vốn đáng tội chết, nàng cũng chẳng nuối tiếc gì, nàng hỏi những vấn đề đó làm gì chứ?
Thẩm Nguyệt nói khẽ: “Vậy những bách tính trong thành Kinh thì sao, bọn họ đáng chết hết ư? Thôn này thì sao, bọn họ đều đáng chết sao?”
Ánh mắt nàng như lưu ly, nhìn thẳng vào hắn, nhếch miệng tự giễu: “Nếu bọn họ biết chân tướng thì bọn họ sẽ đưa rượu ngon cơm ngọt cho chúng ta như thế này sao?”
Tô Vũ nói: “Chân tướng là gì?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn biết chân tướng là gì”.
“Nếu nàng không muốn biết thì đừng biết nữa, vậy còn hỏi làm gì?”
Thẩm Nguyệt cắn răng gằn từng tiếng: “Vì chàng là Tô Vũ”.
Tô Vũ không khỏi nhìn lại Thẩm Nguyệt.
Nàng không nhìn lại hắn nữa.
Nàng lại thấy khát, càng uống càng không đỡ khát chút nào. Tô Vũ cầm lấy bát của nàng thì bị nàng lạnh lùng lườm cho: “Việc gì chàng cũng lo cho ta, bây giờ lo đến cả chuyện ta ăn cơm uống rượu sao?”
“A Nguyệt, nàng say rồi”.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ta không say, ta biết rõ hơn chàng đấy, ta muốn say lắm, nhưng chưa bao giờ ta tỉnh táo như bây giờ”.
Họng nàng hơi khô, trong lòng cũng khô, đến khi vò rượu không còn chút nào nữa thì Thẩm Nguyệt mới thấy mình đã uống hết sạch rượu.
Nàng nhẹ nhàng đặt vò rượu xuống, chống vào bàn, đứng dậy đi vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Ta mệt rồi, chàng ăn đi”.
Thẩm Nguyệt cố khống chế mình không nhìn hắn nữa, nhưng lúc quay mặt đi, đôi mắt nàng run rẩy, cả mắt đỏ bừng.
Sắc mặt Tô Vũ tái mét, thần sắc hắn trông vô cùng cô đơn.
Thẩm Nguyệt đứng không vững, dựa vào tường đi từng bước vào phòng, rồi đứng trước cửa phòng. Nàng đẩy cửa ra, đèn dầu trong phòng vẫn sáng.
Nàng chưa kịp bước chân vào thì cả người đã bổ xuống cửa phòng.
Tô Vũ nhanh hơn nàng một bậc, trước khi nàng ngã xuống thì ôm lấy eo nàng, đỡ nàng lên.
Hắn đi qua cửa, ôm Thẩm Nguyệt vào.
Thẩm Nguyệt đứng vững, muốn đẩy hắn ra.
Lồng ngực Tô Vũ trống rỗng, cuối cùng không chạm vào nàng nữa, nói: “Nàng nghỉ sớm đi, sáng mai dậy sẽ quên hết thôi”.
Thẩm Nguyệt dựa vào góc bàn, sợi tóc rũ xuống mặt, hơi che lại nét mặt của nàng.
Nàng hỏi: “Sáng mai sẽ quên, chàng muốn ta quên đi cái gì?”
“Quên những gì nàng muốn quên”.
Tô Vũ nhấc chân đi đến bên cửa, vừa định ra ngoài thì Thẩm Nguyệt đã âm trầm nói: “Tô Vũ, ta đã hỏi đến thế rồi, tại sao chàng không giải thích?”
Tô Vũ khựng lại tại chỗ.
Chương 376: Sáng tỏ
Nàng hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Ta đoán đúng hết rồi đúng không? Chỉ cần chàng chịu giải thích một câu, chỉ một câu thôi cũng được, chàng nói tất cả đều không phải do chàng làm, ta không tin sự thật, ta chỉ tin chàng”.
Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tô Vũ với ánh mắt phức tạp: “Tô Vũ, chàng nói đi!”
Tô Vũ nắm lấy cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng, than nhẹ: “Nàng phát hiện khi nào? Là khi thấy lũ chuột chết sao?”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười lạng: “Chàng không nhìn thấy hôm ấy chuột chết nhiều vô số kể, thối rữa trong nước, bách tính trong thành uống những thứ nước ấy, nghĩ mà thấy tởm”.
Nàng chậm rãi trượt xuống đất, hơi ngẩng đầu, dựa vào chân bàn, nói với bóng lưng Tô Vũ:
“Lúc vớt chuột chết lên, Hạ Du nói ta sợ chuột, bảo ta tránh ra là ta đã thấy kỳ quái rồi, sao ta lại không biết ta sợ chuột kia chứ”.
“Hạ Du nói hắn ta thấy chàng bắt chuột ở thành Vân, chàng bảo là ta sợ chuột, nhưng ta chưa từng bị chuột chạy đến quấy hay là sợ đến mức muốn chàng bắt chuột giúp ta”.
Tô Vũ thấp giọng thì thầm: “Thì ra là thế, ta trăm tính ngàn tính nhưng không tính được Hạ Du, lúc đó đã biết hắn ta sẽ là một rắc rối rồi”.
Hắn cũng biết Thẩm Nguyệt thông minh, chỉ cần Hạ Du nói sai một câu thì nàng cũng sẽ nghi ngờ.
“Chàng có nghĩ đến việc giết hắn ta không?”
Tô Vũ đáp: “Không, nếu không nàng sẽ càng hận ta hơn”.
“Chàng có thể nhìn vào mắt ta và nói, những con chuột chết ở thành Vân và thành Kinh rốt cuộc có liên quan đến chàng hay không?”
Tô Vũ quay lại nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rực nhìn mình.
Hắn nói: “Nàng nghĩ sao?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy rất mệt: “Chàng có biết ta muốn nghe chàng nói ‘Không’ cỡ nào không?”
“Nhưng như vậy cũng không lừa được chính nàng”.
Thẩm Nguyệt nâng trán lên: “Đúng, ta quá nhạy cảm khi có chuyện gì liên quan đến chàng”.
“Ta khó mà không liên hệ hai chuyện này với nhau, vừa vào thành Kinh, chàng đã chọn một cái viện có giếng”.
“Vì ngay từ đầu chàng đã biết nước sông Tương không dùng được, chàng rõ ràng đã biết nhưng lại cứ coi như không có gì xảy ra, đi tìm thuốc với ta, để ta tự phát hiện chuyện nguồn nước có vấn đề”.
“Đội nghi trượng đều chết vì bệnh, thật sự là trùng hợp ư?”
“Thậm chí ngay từ khi bắt đầu, biết thành Kinh sẽ nhiễm ôn dịch nhưng chàng cũng biết thừa là ta sẽ đi”.
“Chàng đã tính toán mọi chuyện quá tốt, tất cả đều bị chàng tính toán, kể cả ta”.
Nàng đỏ mắt cười nhạo, ánh mắt tràn ngập nước mắt: “Tô Vũ, chàng thực sự đã xoay ta vòng vòng”.
Thẩm Nguyệt cắn răng, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Cũng không biết chàng cứ trơ mắt nhìn người dân vô tội chết đi mỗi ngày thì sẽ có cảm giác gì?”
“Chàng rõ ràng có thể cứu họ, nhưng lại cứ yên lặng để bọn họ chết đi. Tô Vũ, chẳng lẽ chàng không thấy áy náy sao? Bọn họ đều vì chàng mà chết đấy”.
Thật lâu sau, Tô Vũ nói: “Ôn dịch thành Kinh chỉ bộc phát có mấy ngày, số lượng chết và bị thương đều trong tầm khống chế, nếu ta nói ta không quan tâm đến sinh tử của bọn họ thì nàng chắc chắn sẽ rất thất vọng về ta, cho là ta lòng lang dạ sói, nhưng ta vốn là một người như thế”.
“Vì sao chàng cứ phải làm như vậy chứ!”
“Bởi vì ta cần nàng đi cứu bọn họ”, Tô Vũ đáp: “Ta cần nàng đứng vững vị trí cao cao tại thượng trong lòng họ. Ta mong nàng có thể trở thành hy vọng của bọn họ, mong sự nhân nghĩa của nàng sẽ có được lòng tin yêu của bách tính Nam Cảnh”.
Hắn đi từng bước đến chỗ Thẩm Nguyệt, ánh mắt đen như mực, nói: “Thật ra chỉ cần nàng có thành tựu, hy sinh bao nhiêu tính mạng ta cũng chẳng quan tâm”.
Thẩm Nguyệt ngấn lệ nói: “Ta biết mục tiêu của chàng là gì, ta cũng hy vọng có thể sánh vai đi cùng chàng, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng chịu! Ta biết chàng muốn ta thu thập lòng dân, chàng muốn gì ta cũng cam tâm đi làm”.
“Nhưng ta muốn dựa vào chính sức mình để đạt được thành quả, chứ không phải cách chàng đang làm! Chàng dùng mạng người để đổi lấy dân tâm, ta không muốn!”
Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người đưa tay muốn kéo nàng lên.
Thẩm Nguyệt tránh né.
Tô Vũ khép mắt, nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt bi thương nói: “Ta chưa từng nghĩ mình là người tốt, A Nguyệt, ta xin lỗi, ta đã làm nàng thất vọng rồi”.
Thẩm Nguyệt cố gắng đè nén tiếng nấc nghẹn, nói nhỏ: “Tô Vũ, chàng làm như vậy, toàn là sát nghiệp, còn đáng sợ hơn bị ôn dịch”.
“Ta biết, ta sớm muộn cũng gặp báo ứng”, Tô Vũ cô đơn cười: “Ta cũng chẳng biết có bao nhiêu tính mạng đã rơi trong tay ta, A Nguyệt, ta giết nhiều người không có nghĩa là ta thích giết người”.
Hạ Du hay tin thì lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi lại để nàng ấy đi hả?”
“Công, công chúa dẫn theo hai binh lính, hạ quan cũng phái người đuổi theo...”
“Ta đang hỏi là sao ngươi không cản nàng ấy lại!”
Thủ thành khổ sở nói: “Hạ quan không cản nổi...”
Sau đó Hạ Du định chạy ra khỏi thành.
Tô Vũ mới nói: “Để ta đi cho, ngươi ở lại trông coi thành với thủ thành đại nhân đi”, Tô Vũ quay lại nhìn Tần Như Lương ở trong phòng: “Và cả Tần tướng quân nữa”.
Tần Như Lương cũng nghe được tiếng nói chuyện nên biết tình hình, bèn ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn hơi ốm bệnh, nói: “Để Tô đại nhân đi đi”.
Hạ Du lo lắng vô cùng, nhưng vẫn biết Tô Vũ giỏi võ, biết y thuật, đi vẫn ổn thỏa hơn.
Hạ Du nói: “Ngươi nhất định phải đưa nàng ấy quay về an toàn đó”.
Tô Vũ không ở lại lâu, lập tức ra khỏi viện. Bóng lưng của hắn rất ung dung, nhưng nhanh chóng biến mất khỏi cửa viện.
Tần Như Lương nhìn Tô Vũ đi mất, mỗi khi tới lúc này, hắn ta đều thầm hận bản thân vì sao không thể mạnh hơn chút nữa. Bộ dạng của hắn ta bây giờ chẳng làm nổi chuyện gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác làm việc mà hắn ta muốn làm nhất.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng bầu trời chưa chịu sáng lên. Sắc trời sầm xì không biết sẽ mưa lớn lúc nào, không khí ẩm ướt mãi không chịu tản bớt.
Thẩm Nguyệt đi theo thôn dân ra khỏi thành mới biết con đường này khó đi thật, chưa được bao lâu váy đã dính đầy bùn.
Bởi vì sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi vào con đường ruộng nhỏ đến nỗi không đủ cho một con ngựa đi, vì hai bên là ruộng đồng. Chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ có thể trượt chân ngã xuống ruộng và dính đầy bùn ngay.
Hai thân binh và hai thành vệ đi theo sau nàng, thân binh nói: “Công chúa, để thuộc hạ cõng công chúa đi nhé?”
Thẩm Nguyệt giữ được thăng bằng khá giỏi, dưới đất có trơn cũng không dễ dàng bị ngã: “Ta thế này vẫn còn đi đường nhỏ được, nếu để ngươi cõng thì cả hai sẽ càng khó đi hơn đó”.
Tình hình hiện tại đúng là như vậy, thân binh bèn không nói thêm nữa.
Thôn dân dẫn đường vốn đã quen đi lại dưới con đường trơn trượt vì mưa này, cuối cùng cả đoàn coi như thuận lợi đi qua con đường.
Đi qua con đường ruộng nhỏ này là một ngã rẽ.
Thân binh hỏi: “Thôn của các ngươi ở đâu vậy?”
Thôn dân chỉ vào phía sau dốc núi của bên kia ngã rẽ: “Vòng qua sườn núi kia là đến”, hắn ta vô cùng thấp thỏm nói: “Làm khổ công chúa và quan gia đích thân đến thôn của tiểu nhân, tiểu nhân thật sự...”, hắn ta gãi đầu, mãi không nói được từ gì phù hợp.
Thẩm Nguyệt nói: “Phải diệt trừ tận gốc ôn dịch lần này, nếu mặc kệ thôn của các ngươi thì dịch bệnh vẫn sẽ truyền nhiễm ra ngoài, những nỗ lực trước đó sẽ biến thành con số không hết, cho nên ngươi cũng đừng thấy khó xử”.
Nếu trời không mưa thì đường đến thôn cũng không quá xa.
Nàng đi theo thôn dân ra khỏi thành cũng tốt, vào thôn kia có thể yên tâm chữa bệnh, không cần nghĩ nhiều, cũng tạm thời chưa cần về lại viện kia... gặp Tô Vũ.
Có những câu không nói được thành lời, nhưng lại tích tụ hàng ngày trong lòng của nàng, cảm giác đó không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khiến nàng không thở nổi.
Ngừng một lát, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Bình thường thôn các ngươi lấy nước ở đâu?”
Thôn dân nói: “Ở đầu bên kia có một con sông nhỏ tách ra từ sông Tương, vòng qua sườn núi, chạy vào trong thôn, bình thường người trong thôn đều dùng nước đó cả”.
Quả nhiên là thế.
Mấy người chậm rãi đi vòng, dưới chân Thẩm Nguyệt toàn là bùn, cảm thấy mình như nhúng chân vào bùn, chân nào cũng nặng như đeo chì.
Bên đầu vịnh là sườn núi, chỉ có một con đường nhỏ vắt ngang qua.
Đứng ở bên sườn núi này có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Con sông nhỏ này bắt nguồn từ sống Tương, không bị đám chuột chết kia làm ô nhiễm nghiêm trọng như trong thành, nhưng cũng không có cách nào tiêu trừ toàn bộ những thiệt hại nó gây ra cho thân thể con người.
Thôn dân đi trước dẫn đường, Thẩm Nguyệt cũng tìm hiểu cặn kẽ tình hình dịch bệnh trong thôn.
Tình trạng cũng chưa quá nghiêm trọng, vẫn chưa xuất hiện tình huống toàn thân tím xanh, cũng không có nôn ra máu, phần lớn chỉ sốt cao, ho hen, chết vì bệnh dịch phần lớn là các thôn dân tuổi già sức yếu.
Thôn dân vừa đi vừa miêu tả, không hề chú ý đến việc đường núi ẩm ướt do không chịu đựng được lượng nước lâu ngày nên đã dần dần bị nứt toác ra.
Khe hở ngày càng rộng, một chút thanh âm duy nhất cũng bị tiếng nước chảy che mất.
Hắn ta càng đến gần sông thì tiếng nước chảy càng mạnh, thôn dân cũng phải nói to hơn.
Khi mọi người còn chưa kịp bước đến con đường nhỏ đầy bùn đất thì trên đỉnh đầu bỗng có một bóng tối nhàn nhạt trùm xuống.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy đám bùn đất đang rơi ầm ầm xuống như sóng trào, phủ xuống đầu bọn họ.
Thân binh phía sau kinh hãi hét lên: “Công chúa cẩn thận!”
Thẩm Nguyệt nhanh chóng phản ứng kịp, thấy thôn dân vẫn còn đang sửng sốt, không biết nên trốn đi đâu.
Nàng mới kéo thôn dân chạy về phía trước, chưa chạy được bao lâu thì đã trượt ngã về phía trước, cố gắng tránh những vị trí yếu hại.
Bùn đất từ trên rơi ào ào xuống, có một bộ phận va cả vào người Thẩm Nguyệt.
Cả hai trượt dài trên đường đất.
Chương 374: Sao chàng lại ở đây
Thân binh và thành vệ phía sau xông ra nhưng không kịp, rất nhiều đất bùn đã bị sụt lún, chỉ có thể lui về sau.
Cuối cùng cả eo núi bị sụp mất gần một nửa, đất bùn tươi mới đã lấp hoàn toàn con đường nhỏ để bọn họ đi.
Thẩm Nguyệt và thôn dân thành công đi đến bên kia, nhưng thân binh và thành vệ lại bị cản ở bên kia, không thể tiếp tục hành trình.
Thôn dân tái mặt, có chút cảm giác sống lại sau kiếp nạn, khiến hắn ta mãi mới tỉnh táo được.
Thẩm Nguyệt đứng dậy, phủi bùn đất trên thân, trên lưng nàng dính khá nhiều bùn đất, mà thôn dân kia thì ở ngay bên dưới nàng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thôn dân bò dậy từ dưới đất, ngơ ngác lắc đầu như một con rối.
Thẩm Nguyệt nói: “Không sao là tốt”.
Thôn dân ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt thì mới kinh hãi đổ mồ tầng mồ hôi lạnh.
Ban nãy hắn ta phản ứng chậm, nếu Thẩm Nguyệt không kịp thời kéo hắn ta thì có lẽ hắn ta đã bị chỗ bùn đất kia chôn sống rồi.
Thôn dân lúc sau mới lắp bắp nói: “Tiểu nhân... tạ ơn... công chúa”.
Thẩm Nguyệt hỏi thân binh đối diện: “Các ngươi không sao cả chứ?”
Bốn người đối diện không gặp trở ngại gì nhiều, cùng lắm là cả người toàn bùn đất, nhưng đường đi bị chặn lại cả, bọn họ không đi qua được.
Thẩm Nguyệt nói: “Tình hình trong thôn nguy cấp, ta đi vào trước, các ngươi quay về đường cũ đi”.
Thân binh nói: “Công chúa hãy chờ đã, thuộc hạ khơi thông đường cái rồi đi cùng công chúa vào thôn”, trong lúc nói chuyện thì hai thành vệ đã vội vàng quay về tìm cứu trợ.
Thẩm Nguyệt nhìn sắc trời, nói: “Chờ mở đường xong thì có khi trời đã tối, chẳng phải là tốn công tốn sức hay sao”.
Sau đó, Thẩm Nguyệt bảo thôn dân dẫn đường, tiếp tục đi vào trong thôn, hai tên thân binh không qua được, chỉ có thể lo lắng mà nhìn.
Đi qua khúc này, lại vượt qua con sông nhỏ một lúc là thấy bóng dáng thôn làng.
Cả thôn nhuỗm đầy không khí mưa giông.
Lúc đi vào cửa thôn, bỗng có tiếng chó sủa.
Thôn dân đuổi con chó đi, cao giọng nói: “Có người tới cứu chúng ta rồi”.
Thôn làng vốn đang yên tĩnh lần lượt ồn ào lên, lục tục đi ra ngoài quan sát.
Thôn dân bùn đất đầy mình, không ngăn nổi sự hưng phấn và hy vọng, đi đến nhóm thôn dân, nói: “Quỳ xuống, mau quỳ xuống cả đi!”
Thôn dân dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, tôn xưng “công chúa Tĩnh Nguyệt” thì những thôn dân còn lại mới biết, hóa ra người thôn mình đưa về một vị công chúa.
Bọn họ chưa từng tiếp xúc thế đạo, bèn lũ lượt quỳ xuống dập đầu.
Thẩm Nguyệt thấy thế thì nói: “Mau đứng dậy đi, đưa ta đi xem người bệnh đã”.
Gần như hơn một nửa dân làng đã nhiễm bệnh, những người già yếu bị trước, sau đó dần dần mới truyền nhiễm cho những người khỏe mạnh.
Thẩm Nguyệt nói với bọn họ tạm chưa thể dùng đến nước sông Tương, phải chờ thêm vài ngày nữa cho nước sông lọc sạch thì mới dùng được, hơn nữa không được uống luôn nữa.
Thôn dân mới hiểu được, hóa ra ôn dịch bắt nguồn từ nước sông.
Sau đó, các thôn dân mới đi ra đồng lấy nước sạch, sau đó cho vào cái nồi to, đốt lửa đun sôi lên rồi thả dược liệu vào trong nồi.
Những người bị bệnh đều tập trung ở một chỗ, Thẩm Nguyệt lần lượt châm cứu để ổn định bệnh tình.
Trong thôn nhất thời tràn ngập sức sống, mùi khói lan tỏa, tiếng người tiếng chó không dứt.
Trời tối dần, khí nóng trong nồi tỏa ra, Thẩm Nguyệt đang lấy thuốc phân phát cho mọi người.
Lúc này, có một thôn dân nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, có người đến tìm người!”
Thẩm Nguyệt tưởng là mấy thân binh và thành vệ kia đã mở đường xong, nên đến thôn cũng không có gì là lạ.
Thẩm Nguyệt đang định gọi bọn họ vào phụ một tay vì một mình nàng làm không kịp, nhưng quay đầu thấy người kia thì lập tức khựng lại.
Người tới không phải thân binh hay thành vệ mà là Tô Vũ.
Chỉ có một mình hắn.
Góc áo đen dính bùn đất, hắn yên lặng đứng đó nhìn Thẩm Nguyệt, cảnh tượng xung quanh hòa vào với nhau, thỉnh thoảng có ánh sáng lập lòe.
Nhất thời không biết nói sao.
Thẩm Nguyệt vô thức nhíu mày, nàng không muốn thấy Tô Vũ vào lúc này, nhưng sao hắn cứ xuất hiện trước mặt nàng vậy.
Nàng tạm thời không muốn nghĩ nhiều, cứ để nàng một mình cứu người đi, không được sao.
Thôn dân không biết Tô Vũ là ai, có quan hệ gì với Thẩm Nguyệt, nhưng thấy không khí có vẻ vi diệu, một vài phụ nữ trải sự đời cũng nhìn ra đầu mối nên không nói nhiều.
Thôn dân dẫn Tô Vũ đến thấy cả hai không nói gì thì mới gãi đầu gãi tai hỏi: “Công chúa Tĩnh Nguyệt không biết hắn sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta có biết”.
Sau đó, nhóm phụ nữ trong thôn mới đẩy thôn dân dẫn đường kia đi rồi mượn cớ đưa thuốc mà rời khỏi đó.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, tỏ vẻ bình thản: “Sao chàng lại đến đây”.
Tô Vũ nói: “Biết trên đường có sự cố nên ta đến xem thế nào”.
“Mọi người đâu rồi?”
“Vẫn còn đang khơi đường, tình hình bùn đất nghiêm trọng nên phải hai hôm nữa mới dọn sạch được”.
“Ừ, ta quên mất là chàng biết khinh công”.
Chương 375: Một lời giải thích
Cách nói chuyện của hai người trở nên rất kỳ lạ, có Tô Vũ ở đây, Thẩm Nguyệt được thoải mái hơn chút. Hắn phụ trách khám bệnh cho thôn dân, điều chế thuốc cho họ dựa theo tình hình bệnh.
Trời tối, người trong thôn chuẩn bị nấu ăn.
Bởi vì có công chúa Thẩm Nguyệt đến nên cả thôn cũng nhộn nhịp hơn.
Thôn dân nhiệt tình khoản đãi, nhà nhà đều đưa đồ ăn ngon đến, những món ăn thơm ngon ngút ngàn.
Thôn dân nhiễm bệnh uống thuốc xong thì tình hình cũng ổn định hơn.
Sau đó Thẩm Nguyệt mới có thời gian đi tắm rửa, gột sạch chỗ bùn đất khắp người.
Trước mắt Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở trong nhà trưởng thôn, ngồi đối diện với nhau.
Sắc trời đã muộn, đi đường không tiện, chắc là không về nổi.
Thẩm Nguyệt không định quay về, ở lại đây quan sát mấy ngày đã cho bệnh dịch được giải quyết rồi mới quay lại, nhưng bây giờ lại có thêm Tô Vũ.
Phòng trong nhà trưởng thôn rất rộng rãi, có đủ chỗ cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngủ riêng.
Nữ chủ nhân đã chuẩn bị phòng xong, lại lấy ra một vò rượu: “Không biết công chúa Tĩnh Nguyệt và vị công tử này có muốn uống rượu hay không, đây là rượu do nhà ta tự ngâm, nhà không có nước pha trà nên chỉ có rượu thay trà thôi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cảm ơn”.
Tô Vũ không uống rượu, nhưng nàng uống.
Nữ chủ nhân lại chỉ vào căn phòng mà lát nữa bọn họ sẽ nghỉ ngơi, chăn đệm đã được thay mới. Điều kiện trong thôn có hạn, bọn họ chỉ làm được đến thế này.
Nữ chủ nhân sắp xếp xong thì lui ra.
Thẩm Nguyệt im lặng cầm cái chén rỗng, rót rượu vào nếm một ngụm.
Rượu này tuy bình thường nhưng lại chua ngọt vừa miệng.
Nàng nói: “Ăn đi, ta đói rồi”.
Tô Vũ ăn rất ít, phần lớn thời gian là nhìn Thẩm Nguyệt ăn.
Thẩm Nguyệt tránh ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt ấy cứ dõi theo nàng làm nàng không ngó lơ được.
Tô Vũ nhẹ nhàng nói: “A Nguyệt ghét ta lắm sao”.
Thẩm Nguyệt khựng lại một chút, cảm thấy hơi khát, uống một bát rượu, nói: “Sao ta lại ghét chàng được? Nếu ghét thì cũng phải có một lý do chứ?”
Nàng không cười nổi, không giả vờ nữa.
Ánh mắt nàng tối lại, Thẩm Nguyệt nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Tô Vũ: “Tô Vũ, chàng không định giải thích cái gì với ta à?”
Tô Vũ nói: “Nàng chưa hỏi gì thì sao ta giải thích được”.
“Được, vậy ta hỏi chàng”, Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một: “Rốt cuộc chuyện đội nghi trượng lần lượt nhiễm bệnh mà chết có liên quan gì đến chàng hay không?”
Tô Vũ nghĩ ngợi rồi đáp: “Lần này chúng không chết thì lần sau cũng sẽ chết thôi”.
Thẩm Nguyệt dường như đã biết đáp án, nhưng nàng không cam tâm.
Có lẽ cách hỏi của nàng không đúng, đám người kia vốn đáng tội chết, nàng cũng chẳng nuối tiếc gì, nàng hỏi những vấn đề đó làm gì chứ?
Thẩm Nguyệt nói khẽ: “Vậy những bách tính trong thành Kinh thì sao, bọn họ đáng chết hết ư? Thôn này thì sao, bọn họ đều đáng chết sao?”
Ánh mắt nàng như lưu ly, nhìn thẳng vào hắn, nhếch miệng tự giễu: “Nếu bọn họ biết chân tướng thì bọn họ sẽ đưa rượu ngon cơm ngọt cho chúng ta như thế này sao?”
Tô Vũ nói: “Chân tướng là gì?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn biết chân tướng là gì”.
“Nếu nàng không muốn biết thì đừng biết nữa, vậy còn hỏi làm gì?”
Thẩm Nguyệt cắn răng gằn từng tiếng: “Vì chàng là Tô Vũ”.
Tô Vũ không khỏi nhìn lại Thẩm Nguyệt.
Nàng không nhìn lại hắn nữa.
Nàng lại thấy khát, càng uống càng không đỡ khát chút nào. Tô Vũ cầm lấy bát của nàng thì bị nàng lạnh lùng lườm cho: “Việc gì chàng cũng lo cho ta, bây giờ lo đến cả chuyện ta ăn cơm uống rượu sao?”
“A Nguyệt, nàng say rồi”.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ta không say, ta biết rõ hơn chàng đấy, ta muốn say lắm, nhưng chưa bao giờ ta tỉnh táo như bây giờ”.
Họng nàng hơi khô, trong lòng cũng khô, đến khi vò rượu không còn chút nào nữa thì Thẩm Nguyệt mới thấy mình đã uống hết sạch rượu.
Nàng nhẹ nhàng đặt vò rượu xuống, chống vào bàn, đứng dậy đi vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Ta mệt rồi, chàng ăn đi”.
Thẩm Nguyệt cố khống chế mình không nhìn hắn nữa, nhưng lúc quay mặt đi, đôi mắt nàng run rẩy, cả mắt đỏ bừng.
Sắc mặt Tô Vũ tái mét, thần sắc hắn trông vô cùng cô đơn.
Thẩm Nguyệt đứng không vững, dựa vào tường đi từng bước vào phòng, rồi đứng trước cửa phòng. Nàng đẩy cửa ra, đèn dầu trong phòng vẫn sáng.
Nàng chưa kịp bước chân vào thì cả người đã bổ xuống cửa phòng.
Tô Vũ nhanh hơn nàng một bậc, trước khi nàng ngã xuống thì ôm lấy eo nàng, đỡ nàng lên.
Hắn đi qua cửa, ôm Thẩm Nguyệt vào.
Thẩm Nguyệt đứng vững, muốn đẩy hắn ra.
Lồng ngực Tô Vũ trống rỗng, cuối cùng không chạm vào nàng nữa, nói: “Nàng nghỉ sớm đi, sáng mai dậy sẽ quên hết thôi”.
Thẩm Nguyệt dựa vào góc bàn, sợi tóc rũ xuống mặt, hơi che lại nét mặt của nàng.
Nàng hỏi: “Sáng mai sẽ quên, chàng muốn ta quên đi cái gì?”
“Quên những gì nàng muốn quên”.
Tô Vũ nhấc chân đi đến bên cửa, vừa định ra ngoài thì Thẩm Nguyệt đã âm trầm nói: “Tô Vũ, ta đã hỏi đến thế rồi, tại sao chàng không giải thích?”
Tô Vũ khựng lại tại chỗ.
Chương 376: Sáng tỏ
Nàng hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Ta đoán đúng hết rồi đúng không? Chỉ cần chàng chịu giải thích một câu, chỉ một câu thôi cũng được, chàng nói tất cả đều không phải do chàng làm, ta không tin sự thật, ta chỉ tin chàng”.
Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tô Vũ với ánh mắt phức tạp: “Tô Vũ, chàng nói đi!”
Tô Vũ nắm lấy cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng, than nhẹ: “Nàng phát hiện khi nào? Là khi thấy lũ chuột chết sao?”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười lạng: “Chàng không nhìn thấy hôm ấy chuột chết nhiều vô số kể, thối rữa trong nước, bách tính trong thành uống những thứ nước ấy, nghĩ mà thấy tởm”.
Nàng chậm rãi trượt xuống đất, hơi ngẩng đầu, dựa vào chân bàn, nói với bóng lưng Tô Vũ:
“Lúc vớt chuột chết lên, Hạ Du nói ta sợ chuột, bảo ta tránh ra là ta đã thấy kỳ quái rồi, sao ta lại không biết ta sợ chuột kia chứ”.
“Hạ Du nói hắn ta thấy chàng bắt chuột ở thành Vân, chàng bảo là ta sợ chuột, nhưng ta chưa từng bị chuột chạy đến quấy hay là sợ đến mức muốn chàng bắt chuột giúp ta”.
Tô Vũ thấp giọng thì thầm: “Thì ra là thế, ta trăm tính ngàn tính nhưng không tính được Hạ Du, lúc đó đã biết hắn ta sẽ là một rắc rối rồi”.
Hắn cũng biết Thẩm Nguyệt thông minh, chỉ cần Hạ Du nói sai một câu thì nàng cũng sẽ nghi ngờ.
“Chàng có nghĩ đến việc giết hắn ta không?”
Tô Vũ đáp: “Không, nếu không nàng sẽ càng hận ta hơn”.
“Chàng có thể nhìn vào mắt ta và nói, những con chuột chết ở thành Vân và thành Kinh rốt cuộc có liên quan đến chàng hay không?”
Tô Vũ quay lại nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rực nhìn mình.
Hắn nói: “Nàng nghĩ sao?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy rất mệt: “Chàng có biết ta muốn nghe chàng nói ‘Không’ cỡ nào không?”
“Nhưng như vậy cũng không lừa được chính nàng”.
Thẩm Nguyệt nâng trán lên: “Đúng, ta quá nhạy cảm khi có chuyện gì liên quan đến chàng”.
“Ta khó mà không liên hệ hai chuyện này với nhau, vừa vào thành Kinh, chàng đã chọn một cái viện có giếng”.
“Vì ngay từ đầu chàng đã biết nước sông Tương không dùng được, chàng rõ ràng đã biết nhưng lại cứ coi như không có gì xảy ra, đi tìm thuốc với ta, để ta tự phát hiện chuyện nguồn nước có vấn đề”.
“Đội nghi trượng đều chết vì bệnh, thật sự là trùng hợp ư?”
“Thậm chí ngay từ khi bắt đầu, biết thành Kinh sẽ nhiễm ôn dịch nhưng chàng cũng biết thừa là ta sẽ đi”.
“Chàng đã tính toán mọi chuyện quá tốt, tất cả đều bị chàng tính toán, kể cả ta”.
Nàng đỏ mắt cười nhạo, ánh mắt tràn ngập nước mắt: “Tô Vũ, chàng thực sự đã xoay ta vòng vòng”.
Thẩm Nguyệt cắn răng, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Cũng không biết chàng cứ trơ mắt nhìn người dân vô tội chết đi mỗi ngày thì sẽ có cảm giác gì?”
“Chàng rõ ràng có thể cứu họ, nhưng lại cứ yên lặng để bọn họ chết đi. Tô Vũ, chẳng lẽ chàng không thấy áy náy sao? Bọn họ đều vì chàng mà chết đấy”.
Thật lâu sau, Tô Vũ nói: “Ôn dịch thành Kinh chỉ bộc phát có mấy ngày, số lượng chết và bị thương đều trong tầm khống chế, nếu ta nói ta không quan tâm đến sinh tử của bọn họ thì nàng chắc chắn sẽ rất thất vọng về ta, cho là ta lòng lang dạ sói, nhưng ta vốn là một người như thế”.
“Vì sao chàng cứ phải làm như vậy chứ!”
“Bởi vì ta cần nàng đi cứu bọn họ”, Tô Vũ đáp: “Ta cần nàng đứng vững vị trí cao cao tại thượng trong lòng họ. Ta mong nàng có thể trở thành hy vọng của bọn họ, mong sự nhân nghĩa của nàng sẽ có được lòng tin yêu của bách tính Nam Cảnh”.
Hắn đi từng bước đến chỗ Thẩm Nguyệt, ánh mắt đen như mực, nói: “Thật ra chỉ cần nàng có thành tựu, hy sinh bao nhiêu tính mạng ta cũng chẳng quan tâm”.
Thẩm Nguyệt ngấn lệ nói: “Ta biết mục tiêu của chàng là gì, ta cũng hy vọng có thể sánh vai đi cùng chàng, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng chịu! Ta biết chàng muốn ta thu thập lòng dân, chàng muốn gì ta cũng cam tâm đi làm”.
“Nhưng ta muốn dựa vào chính sức mình để đạt được thành quả, chứ không phải cách chàng đang làm! Chàng dùng mạng người để đổi lấy dân tâm, ta không muốn!”
Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người đưa tay muốn kéo nàng lên.
Thẩm Nguyệt tránh né.
Tô Vũ khép mắt, nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt bi thương nói: “Ta chưa từng nghĩ mình là người tốt, A Nguyệt, ta xin lỗi, ta đã làm nàng thất vọng rồi”.
Thẩm Nguyệt cố gắng đè nén tiếng nấc nghẹn, nói nhỏ: “Tô Vũ, chàng làm như vậy, toàn là sát nghiệp, còn đáng sợ hơn bị ôn dịch”.
“Ta biết, ta sớm muộn cũng gặp báo ứng”, Tô Vũ cô đơn cười: “Ta cũng chẳng biết có bao nhiêu tính mạng đã rơi trong tay ta, A Nguyệt, ta giết nhiều người không có nghĩa là ta thích giết người”.
Bình luận facebook