Rumtran9x
Tác giả VW
-
Chương 02: Cùng nhau đến trường
Thủy Tiên nói tiếp mà giọng nói của nàng chứa điệu buồn man mác: “Ước gì ngày nào cậu cũng chở tui đi học như thế này trên con đường quen thuộc được xem nhịp độ công việc của mọi người đang hối hả, sự quay cuồng của cuộc sống diễn ra đều đều mỗi ngày, chúng ta vừa chuyện trò vừa ngắm cảnh, chắc là không còn được nữa rồi… thôi kệ như thế này cũng đủ mãn nguyện, tui cũng không đòi hỏi gì nữa.”
Thiên Phú nghe nàng nói càng đăm ra khó hiểu: “Cậu nói cái quái gì thế, nếu muốn thì ngày nào tui cũng sẽ chở cậu đi học mà.”
Thủy Tiên mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn cậu, không phiền nếu tui hỏi cậu thêm một câu không?”
Thiên Phú vô tư nói: “Cứ việc hỏi, sao hôm nay cậu tự nhiên khách sáo vậy?”
Rồi nàng hỏi: “Cậu thấy giữa tui và Út Quyên, ai đẹp hơn? Và cậu có thích… tui không?”
Thiên Phú trả lời: “Dĩ nhiên là cậu đẹp hơn rồi, còn về thích thì…”
Nói giữa chừng Phú quay lại nhìn Thủy Tiên thì thấy nàng thật xinh đẹp dưới ánh ban mai đang chiếu rọi từng milimet trên gương mặt nàng thật khác lạ so với mọi ngày mà cậu vẫn thường hay gặp nàng. Thiên Phú vội quay mặt đi để che giấu cảm xúc lẫn hai má đang đỏ như đang ăn phải mì cay cấp độ bảy trên gương mặt, Phú đáp: “Thích thì cũng có…”
Thủy Tiên tiếp lời: “Như bạn thân hay người yêu?”
Quả thật câu hỏi đột ngột khiến Thiên Phú chẳng biết cảm xúc của mình đối với nàng là gì? Phú chưa biết trả lời sao thì nàng nói: “Thôi tui cũng không ép cậu nói ra cảm xúc của mình đâu. Ồ chúng ta sắp đến trường rồi.”
Thiên Phú gửi xe Moto ở chỗ cách trường khoảng chục mét rồi cùng Thủy Tiên thủng thẳng đến trường của họ. Không bao lâu cả hai đứng trước cổng trường mà bên trong lại vắng tanh học sinh.
Thủy Tiên reo lên: “Ôi, trường mình đây rồi. Ủa sao không có ai vậy?”
Phú đáp: “Tại vì cô nương cứ hối hả đòi phải đến, giờ này còn sớm mà làm gì có ai đâu, cậu hài lòng chưa? Thôi vào đi đứng ngoài đây cũng chẳng có ích gì.”
Dứt lời, cậu dợm bước đi trước Thủy Tiên, chừng vài bước không nghe thấy tiếng nàng đáp lại, Thiên Phú quay người lại tính nói nhưng không thấy Thủy Tiên đâu chỉ nghe tiếng gió lạnh đang thổi qua người: “Ủa mới đây mà đã đi đâu rồi, con nhỏ này lẹ thiệt.”
Thiên Phú còn đang tần ngần thì Phạm Hoàng Phong – đệ của Thiên Phú đến bên cạnh vỗ vai: “Ủa, bữa nay đại ca đi học lại rồi à?”
Thiên Phú trả lời: “Tao đâu có hứng như vậy, bị nhỏ lớp trưởng nó nắm thóp được dọa sẽ cho ông nội tao biết chuyện của tụi mình đua Moto xuyên đêm nên tao mới phải chở nó đi học. Tao với nhỏ vừa đi đến cổng, vừa mới quay lại đã không còn thấy nhỏ nữa. Mà mày có thấy cô ấy không?”
Hoàng Phong tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đại ca nói gì vậy, lớp trưởng bị tai nạn chết cách đây bốn hôm rồi mà, đại ca không biết gì hay sao?”
Vẻ bàng hoàng không thể tin hiện ra trên mặt, Thiên Phú vội nói: “Mày nói cái gì vậy, tao vừa chở cô ấy đến đây mà?”
Hoàng Phong cũng thất kinh không kém: “Đại ca nói giỡn chơi hả? Hôm qua đệ với các bạn trong lớp đến nhà lớp trưởng thắp hương, cha mẹ cô ấy đau khổ lắm. À ngày mai gia đình sẽ tiễn đưa cô ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đại ca có đến thì đi với lớp nhé.”
Thiên Phú như người mất hồn nghe từng chữ, lòng tự hỏi cô bạn thân thuở thơ ấu đã ra đi không lời từ biệt sao. Cậu hỏi với tâm trạng đang ở vực thẳm: “Sao tao không biết vậy?”
Hoàng Phong bực mình vì thói vô tâm của Thiên Phú nên cũng nói: “Đại ca là thành phần tách biệt với mọi người xung quanh mà, hai bữa kia đệ và tên ngốc Minh Quân gọi cho ca liên tục để báo tin nhưng không thấy ca bắt máy gì cả. Tới nhà kiếm ca cũng không thấy ai hồi đáp.”
Thiên Phú như hiểu ra vì lúc đó cậu còn giận Thủy Tiên sau khi hai đứa cãi nhau một phen kịch liệt chỉ vì lớp trưởng muốn cậu từ bỏ sở thích điên khùng đua xe ban đêm kia có thể hại đến tính mạng cậu nhưng cậu giận dữ buông lời: "Cô từ nay đừng bước vào cuộc sống của tui nữa". Rồi cậu phóng Moto một mạch về nhà còn Thủy Tiên thì bị chấn động tinh thần vì xưa nay Phú chưa hề giận dữ với nàng như vậy, điều đó khiến nàng buồn vô hạn. Sau đó, nàng trên đường trở về nhà trong tâm trạng khá tệ không thể nào hơn cũng chẳng màng đến xung quanh mình cho đến khi nàng băng qua đường...
Phú hỏi: “Cô ấy tại sao lại mất vậy?”
Phong đáp: “Hình như buổi chiều tối bốn hôm trước, trời mưa gió dữ lắm, đường xe cộ qua lại rất đông cô ấy băng qua đường không chú ý gì cả nên bị xe...”
Hoàng Phong ngập ngừng không nói nữa sợ cứa thêm vết thương lòng của Thiên Phú, Phú ra dấu: “Tiếp đi.”
Phong nói tiếp: “Theo lời khai nhân chứng thì: "Tui không biết có chuyện gì xảy ra với cô bé ấy nhưng lúc đó tui thấy mặt cô bé buồn lắm..."”
Chợt Thiên Phú lên tiếng: “Thôi được rồi, nhiêu đó là quá đủ, vào trường thôi.”
Trần Bảo Thiên Phú đã hiểu tất cả, Thủy Tiên chết là do mình, lẽ ra không nên hành xử như thế thì đâu làm nàng ấy bị tổn thương nặng nề đến vậy, thì ra người bạn gái thơ ấu đến gặp mình buổi sáng thì ra là... ma, nghĩ đến đó cậu bất chợt hơi rùng mình, quả thật lúc đó cậu đã không nhìn nhầm: chỗ cô ấy đứng không hề có cái bóng của cô ấy in trên mặt đất. Mong muốn của Thủy Tiên là cùng Thiên Phú đến trường quá mãnh liệt nên thần thức đã đến tìm Thiên Phú để muốn cậu giúp tâm nguyện của nàng được hoàn thành và điều quan trọng hơn câu hỏi cuối cùng mà nàng hỏi cậu: "Cậu thích tui như bạn thân hay người yêu?" thì Thủy Tiên cũng sẽ không còn nghe được câu trả lời của Thiên Phú nữa rồi...
Thiên Phú nghe nàng nói càng đăm ra khó hiểu: “Cậu nói cái quái gì thế, nếu muốn thì ngày nào tui cũng sẽ chở cậu đi học mà.”
Thủy Tiên mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn cậu, không phiền nếu tui hỏi cậu thêm một câu không?”
Thiên Phú vô tư nói: “Cứ việc hỏi, sao hôm nay cậu tự nhiên khách sáo vậy?”
Rồi nàng hỏi: “Cậu thấy giữa tui và Út Quyên, ai đẹp hơn? Và cậu có thích… tui không?”
Thiên Phú trả lời: “Dĩ nhiên là cậu đẹp hơn rồi, còn về thích thì…”
Nói giữa chừng Phú quay lại nhìn Thủy Tiên thì thấy nàng thật xinh đẹp dưới ánh ban mai đang chiếu rọi từng milimet trên gương mặt nàng thật khác lạ so với mọi ngày mà cậu vẫn thường hay gặp nàng. Thiên Phú vội quay mặt đi để che giấu cảm xúc lẫn hai má đang đỏ như đang ăn phải mì cay cấp độ bảy trên gương mặt, Phú đáp: “Thích thì cũng có…”
Thủy Tiên tiếp lời: “Như bạn thân hay người yêu?”
Quả thật câu hỏi đột ngột khiến Thiên Phú chẳng biết cảm xúc của mình đối với nàng là gì? Phú chưa biết trả lời sao thì nàng nói: “Thôi tui cũng không ép cậu nói ra cảm xúc của mình đâu. Ồ chúng ta sắp đến trường rồi.”
Thiên Phú gửi xe Moto ở chỗ cách trường khoảng chục mét rồi cùng Thủy Tiên thủng thẳng đến trường của họ. Không bao lâu cả hai đứng trước cổng trường mà bên trong lại vắng tanh học sinh.
Thủy Tiên reo lên: “Ôi, trường mình đây rồi. Ủa sao không có ai vậy?”
Phú đáp: “Tại vì cô nương cứ hối hả đòi phải đến, giờ này còn sớm mà làm gì có ai đâu, cậu hài lòng chưa? Thôi vào đi đứng ngoài đây cũng chẳng có ích gì.”
Dứt lời, cậu dợm bước đi trước Thủy Tiên, chừng vài bước không nghe thấy tiếng nàng đáp lại, Thiên Phú quay người lại tính nói nhưng không thấy Thủy Tiên đâu chỉ nghe tiếng gió lạnh đang thổi qua người: “Ủa mới đây mà đã đi đâu rồi, con nhỏ này lẹ thiệt.”
Thiên Phú còn đang tần ngần thì Phạm Hoàng Phong – đệ của Thiên Phú đến bên cạnh vỗ vai: “Ủa, bữa nay đại ca đi học lại rồi à?”
Thiên Phú trả lời: “Tao đâu có hứng như vậy, bị nhỏ lớp trưởng nó nắm thóp được dọa sẽ cho ông nội tao biết chuyện của tụi mình đua Moto xuyên đêm nên tao mới phải chở nó đi học. Tao với nhỏ vừa đi đến cổng, vừa mới quay lại đã không còn thấy nhỏ nữa. Mà mày có thấy cô ấy không?”
Hoàng Phong tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đại ca nói gì vậy, lớp trưởng bị tai nạn chết cách đây bốn hôm rồi mà, đại ca không biết gì hay sao?”
Vẻ bàng hoàng không thể tin hiện ra trên mặt, Thiên Phú vội nói: “Mày nói cái gì vậy, tao vừa chở cô ấy đến đây mà?”
Hoàng Phong cũng thất kinh không kém: “Đại ca nói giỡn chơi hả? Hôm qua đệ với các bạn trong lớp đến nhà lớp trưởng thắp hương, cha mẹ cô ấy đau khổ lắm. À ngày mai gia đình sẽ tiễn đưa cô ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đại ca có đến thì đi với lớp nhé.”
Thiên Phú như người mất hồn nghe từng chữ, lòng tự hỏi cô bạn thân thuở thơ ấu đã ra đi không lời từ biệt sao. Cậu hỏi với tâm trạng đang ở vực thẳm: “Sao tao không biết vậy?”
Hoàng Phong bực mình vì thói vô tâm của Thiên Phú nên cũng nói: “Đại ca là thành phần tách biệt với mọi người xung quanh mà, hai bữa kia đệ và tên ngốc Minh Quân gọi cho ca liên tục để báo tin nhưng không thấy ca bắt máy gì cả. Tới nhà kiếm ca cũng không thấy ai hồi đáp.”
Thiên Phú như hiểu ra vì lúc đó cậu còn giận Thủy Tiên sau khi hai đứa cãi nhau một phen kịch liệt chỉ vì lớp trưởng muốn cậu từ bỏ sở thích điên khùng đua xe ban đêm kia có thể hại đến tính mạng cậu nhưng cậu giận dữ buông lời: "Cô từ nay đừng bước vào cuộc sống của tui nữa". Rồi cậu phóng Moto một mạch về nhà còn Thủy Tiên thì bị chấn động tinh thần vì xưa nay Phú chưa hề giận dữ với nàng như vậy, điều đó khiến nàng buồn vô hạn. Sau đó, nàng trên đường trở về nhà trong tâm trạng khá tệ không thể nào hơn cũng chẳng màng đến xung quanh mình cho đến khi nàng băng qua đường...
Phú hỏi: “Cô ấy tại sao lại mất vậy?”
Phong đáp: “Hình như buổi chiều tối bốn hôm trước, trời mưa gió dữ lắm, đường xe cộ qua lại rất đông cô ấy băng qua đường không chú ý gì cả nên bị xe...”
Hoàng Phong ngập ngừng không nói nữa sợ cứa thêm vết thương lòng của Thiên Phú, Phú ra dấu: “Tiếp đi.”
Phong nói tiếp: “Theo lời khai nhân chứng thì: "Tui không biết có chuyện gì xảy ra với cô bé ấy nhưng lúc đó tui thấy mặt cô bé buồn lắm..."”
Chợt Thiên Phú lên tiếng: “Thôi được rồi, nhiêu đó là quá đủ, vào trường thôi.”
Trần Bảo Thiên Phú đã hiểu tất cả, Thủy Tiên chết là do mình, lẽ ra không nên hành xử như thế thì đâu làm nàng ấy bị tổn thương nặng nề đến vậy, thì ra người bạn gái thơ ấu đến gặp mình buổi sáng thì ra là... ma, nghĩ đến đó cậu bất chợt hơi rùng mình, quả thật lúc đó cậu đã không nhìn nhầm: chỗ cô ấy đứng không hề có cái bóng của cô ấy in trên mặt đất. Mong muốn của Thủy Tiên là cùng Thiên Phú đến trường quá mãnh liệt nên thần thức đã đến tìm Thiên Phú để muốn cậu giúp tâm nguyện của nàng được hoàn thành và điều quan trọng hơn câu hỏi cuối cùng mà nàng hỏi cậu: "Cậu thích tui như bạn thân hay người yêu?" thì Thủy Tiên cũng sẽ không còn nghe được câu trả lời của Thiên Phú nữa rồi...
Bình luận facebook