• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 661-665

Chương 661 Số mệnh quyết đấu 1

Khí tràng của Long Cư Tuyết này, thật sự là quá mạnh mẽ.

Tiên Thiên thân thể phát ra uy áp, phảng phất ở giữa thiên địa, đều có lạc ấn của nàng.

- Xem ra, quyết chiến nhất định sẽ phi thường thảm thiết.

- Đúng, số mệnh chi địch, gặp nhau trên lôi đài chung kết, nhất định không chết không ngớt a.

- Long Cư Tuyết quá đáng sợ, đao kỹ của Giang Trần, có thể phá vỡ Thanh Loan khí sao?

- Khó, Thanh Loan khí cường đại, Băng Phong Thiên Lý, ngay cả linh hồn cũng có thể đóng băng, tuy Giang Trần kia thiên tài, nhưng cũng chết chắc rồi.

Hiển nhiên, chứng kiến khí thế kia của Long Cư Tuyết, đám võ giả phía dưới, đều không kìm lòng được bị nàng chinh phục, cảm thấy thiên phú của nàng quá mạnh mẽ, căn bản không thể chiến thắng.

Ngay cả Băng Lam Tôn Giả cũng nhịn không được thở dài:

- Tử Dương Tông thật sự là vận khí tốt, hạt giống như vậy, nếu rơi vào Lưu Vân Tông ta, hẳn là tốt?

Cửu Sư lão tổ gần đây khinh thường Tử Dương Tông, nhưng giờ phút này cũng tìm không ra ngôn ngữ phản bác.

Thiên Diệp lão tổ có chút ít sầu lo liếc nhìn Giang Trần. Nghĩ tới ân ân oán oán của Giang Trần cùng Long Cư Tuyết, không khỏi có chút lo lắng.

- Lão Đại, xú nữ nhân này, đang hướng ngươi thị uy sao?

Thang Hồng rất khó chịu, hắn và Lưu Văn Thải ở bài vị chiến, trước sau đều thua bởi nữ nhân kia. Nhất là Thang Hồng hắn, thiếu chút nữa bị Long Cư Tuyết giết. Nhắc tới Long Cư Tuyết, Thang Hồng tự nhiên là cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt của Lưu Văn Thải cũng âm trầm, liếc nhìn Long Cư Tuyết, cũng cảm thấy nữ nhân này quá ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi.

Ngược lại là Giang Trần, ánh mắt lạnh nhạt, cười thong dong như trước:

- Thị uy? Trong mắt của ta, đây là lần điên cuồng cuối cùng của nàng.

Giang Trần mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm đã có sát cơ vô hạn.

Vòng bán kết chấm dứt, trước trận chung kết, đồng dạng có hai ngày điều chỉnh.

Cao thủ quyết đấu, đỉnh phong quyết đấu, đều cần uấn nhưỡng cảm xúc.

Giang Trần không có lãng phí hai ngày này, trận chiến cùng Lôi Cương Dương ấy, tuy Giang Trần không có vận dụng Băng Hỏa Yêu Liên, nhưng ở một khắc kia, lại lĩnh ngộ một đao trước nay chưa có.

Một đao kia, kỳ thật cũng đại biểu tầng thứ cao nhất của Giang Trần lúc này.

Mà một đao kia, đã phá vỡ chướng ngại võ học của Giang Trần, kéo Giang Trần vào một cánh cửa mới.

Vốn một đao tất sát, Giang Trần lại ngạnh sanh để nó xuất hiện ý cảnh tuyệt xử phùng sanh.

Thời khắc sinh tử, Giang Trần ẩn ẩn có lĩnh ngộ.

Mà loại lĩnh ngộ kia, làm cho Giang Trần có một loại dự cảm mãnh liệt, võ đạo chi lộ của mình, phảng phất xuất hiện một đột phá mới.

Đúng vậy, ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần ẩn ẩn mò tới đại môn của Thiên Linh cảnh.

Địa Linh cảnh, Thiên Linh cảnh.

Tuy chỉ là một bước ngắn, lại giống như Thiên Địa cách biệt.

Ý cảnh của một đao kia, làm cho Giang Trần hiểu rõ sinh tử, đốn ngộ Thiên Địa.

Vô số linh cảm võ đạo, lại một lần nữa như cá diếc sang sông, không ngừng xông tới, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác rộng mở trong sáng.

Thật giống như một phiến đại môn, không ngừng mở ra, không ngừng có phong cảnh mới hiển hiện ở trước mặt Giang Trần.

- Đúng vậy, ở giữa thiên địa, đều có một cây cầu. Cây cầu này, bao dung vạn vật, nắm giữ sinh tử. Thiên Linh cảnh, Thiên Linh cảnh...

Giờ phút này, tất cả ý niệm trong đầu Giang Trần, không ngừng hội tụ, không ngừng tập hợp, cuối cùng, toàn bộ hóa thành ba chữ ánh vàng rực rỡ… Thiên Linh cảnh.

Đúng vậy, cơ hội kia, rốt cuộc đã tới.

Kỳ thật Giang Trần luyện hóa tinh hạch của Hỏa Nha Vương, Linh Hải tích lũy đã đến cực hạn, chỉ chờ giờ khắc phá kén thành bướm này.

Oanh…

Linh Hải của Giang Trần, bỗng nhiên như kén tằm phá vỡ, Thải Điệp bay múa. Linh Hải lập tức bành trướng năm ba lần, như đại địa diễn hóa Chư Thiên, như Thương Hải diễn biến Tang Điền, như tinh thần diễn hóa vũ trụ...

Tại thời khắc này, Giang Trần có một loại cảm giác chạm đến Thiên Đạo lần nữa.

- Thiên Linh cảnh, rốt cục đợi đến lúc ngươi tới rồi.

Giang Trần mỉm cười, trong tươi cười tràn đầy trí tuệ. Giờ khắc này, hắn tựa như Thiên Đế nắm giữ Chư Thiên, tràn đầy tự tin.

Đôi mắt sáng mở hợp tầm đó, lóng lánh lấy hào quang kinh người, có Thủy Hỏa chi mang, có Kim Tinh chi mang, cũng có Lôi Điện chi mang.

Giờ phút này, tất cả thuộc tính Thiên Địa, như là Thiên Địa Luân Hồi, không ngừng diễn sinh ở trong thân thể Giang Trần, như sáng tạo một Tiểu Thế Giới.

Đúng vậy, Linh Hải của từng Võ Giả, đều là một Tiểu Thế Giới.

Mà bản thân Võ Giả, là chủ nhân của Tiểu Thế Giới này.

Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong không khí đột phá Thiên Linh cảnh, chậm rãi hấp thu, tiêu hóa, phảng phất Long du biển cả, thỏa thích đùa sóng.

Hai ngày này, Giang Trần hoàn toàn đắm chìm trong loại không khí kia. Bất quá, Giang Trần bất đồng Long Cư Tuyết, lúc Long Cư Tuyết đột phá Thiên Linh cảnh, làm ra đại thanh thế, khiếp sợ Thiên Linh khu, diễu võ dương oai.

Mà Giang Trần, hoàn toàn trái lại Long Cư Tuyết, cực kỳ điệu thấp.

- Long Cư Tuyết... trận chiến ở Nhị Độ Quan, ngươi may mắn trốn chết. Lúc này đây, ta nhìn ngươi đào thoát như thế nào.

Sau khi Giang Trần đột phá, hai mắt xẹt qua hàn quang.

Lúc này đây, hắn có trăm phần trăm nắm chắc, nghiền áp Long Cư Tuyết.

Đột phá Thiên Linh cảnh, làm cho thực lực của Giang Trần tăng mạnh, sức chiến đấu cũng tăng vọt.

Lúc ở Tiên cảnh lục trọng, Giang Trần có bảy thành nắm chắc giết Long Cư Tuyết.

Mà bây giờ, đều là Tiên cảnh thất trọng, Giang Trần có mười phần nắm chắc. Hắn bây giờ suy nghĩ là, đột nhiên thi triển sát chiêu như thế nào, để cho Truy Dương lão quái không thể nhúng tay.

Hai ngày thời gian, đối với người chờ đợi cuộc chiến đỉnh phong kia mà nói, đích thật là dày vò.

Tuy ngoại giới đều coi trọng Long Cư Tuyết, nhưng mà chiến đấu chưa bắt đầu, luôn sẽ có một tia lo lắng, ai dám khẳng định Giang Trần không có át chủ bài?

Thẳng đến trước mắt, Giang Trần cho người cảm giác, như cũ là thâm bất khả trắc.

Bên Bảo Thụ Tông, ngoại trừ đệ tử Thiết gia ra, cơ hồ đều đứng bên Giang Trần. Trong nội tâm bọn hắn có một loại chờ đợi, chờ đợi Giang Trần lực áp Long Cư Tuyết, đạt được quán quân.

Bảo Thụ Tông cần một thiên tài như vậy.

Bởi vì, Tử Dương Tông cường thế, ở trong liên minh 16 nước, đã quá lâu không có cải biến rồi.

Nhất là Bảo Thụ Tông, ở phương diện võ đạo, trước kia Liên Thương Hải mạnh nhất, cũng không có tiến vào trước bốn.

Mà bên Tử Dương Tông, Truy Dương lão tổ tự mình nói.

- Giang Trần này, không thể khinh địch. Tuyết Nhi, thiên phú của kẻ này, lão tổ ta cũng nhìn không thấu. Nhất định là số mệnh chi địch của ngươi. Cửa ải này, nếu ngươi có thể qua, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng, nếu qua không được, hết thảy thiên phú, đều là phù vân.

Ngữ khí của Truy Dương lão quái, nghiêm túc trước nay chưa có.

Long Cư Tuyết nghiêm nghị gật đầu:

- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không khinh địch.

Truy Dương lão quái gật đầu, lại không nói gì nữa. Hắn biết rõ, bây giờ nói một ngàn, nói một vạn, cái kia đều là hư vô.

Lôi đài quyết chiến, cường giả sẽ thắng.
Chương 662 Số mệnh quyết đấu 2

Trận chiến này, ai thắng, người đó sẽ bước vào đỉnh phong của liên minh 16 nước. Thiên tài chi lộ, sẽ không còn gì có thể ngăn cản.

Trên lôi đài khổng lồ.

Khâu cuối cùng nhất của tuyển bạt, cũng là cuộc chiến áp trục cuối cùng, rốt cục sắp khai hỏa rồi.

Trước đó ai cũng không thể tưởng được, người đứng trên đỉnh phong của một đời trẻ tuổi 16 quốc, dĩ nhiên là hai Võ Giả đến từ thế tục, hơn nữa đều đến từ Đông Phương Vương Quốc.

Cái này thoạt nhìn rất châm chọc, tất cả đệ tử dòng chính của bốn đại tông môn, vậy mà đều bị hai Võ Giả xuất thân thế tục dẫm dưới chân.

Long Cư Tuyết áo trắng bồng bềnh, lạnh lùng như băng, như Cửu Thiên Hạo Nguyệt.

- Giang Trần, ta thừa nhận, ngươi là một con gián đánh không chết, Sinh Mệnh lực rất cường. Từ thế tục từng bước một bò đến nơi đây, ngươi nhất định rất đắc ý, cảm giác mình rốt cục có cơ hội khiêu chiến ta, đúng không?

Ngữ khí của Long Cư Tuyết đạm mạc, lông mày giương nhẹ, nói gần nói xa lộ ra cảm giác về sự ưu việt cường đại, ý khinh thị Giang Trần, là không che dấu.

- Hôm nay, ta lấy thực lực nói cho ngươi biết, ngươi tân tân khổ khổ bò lên, đạt được, chẳng qua là một cơ hội bị ta hành hạ đến chết mà thôi. Ngươi, cuối cùng chỉ là một con sâu cái kiến, mà ta, là Loan Phượng bay lượn Cửu Thiên. Giữa chúng ta, chênh lệch cuối cùng là một cái trên trời, một cái dưới đất. Trận chiến này, ta sẽ đánh ngươi vào bụi bậm, để ngươi trọn đời không thoát thân được.

Long Cư Tuyết hận Giang Trần, đã vượt qua thù giết cha và anh. Nàng hận, không phải Giang Trần giết cha và anh nàng, mà là thái độ của Giang Trần, từ Đông Phương Vương Quốc Vương bắt đầu, vẫn luôn chẳng thèm ngó tới nàng.

Từ nhỏ, mặc kệ Long Cư Tuyết đi đến đâu, đều là đãi ngộ chúng tinh củng nguyệt, đều bị người bưng lấy, bị người giơ lên vô cùng cao, hưởng thụ lấy đãi ngộ cao cao tại thượng.

Duy chỉ ở trên người Giang Trần, loại cảm giác cao cao tại thượng kia, một mực không được thỏa mãn.

Đến tông môn, thi đấu tuyển bạt, Giang Trần càng là một lần một lần khiêu chiến thần kinh của nàng, như một con gián không ngừng nhảy đáp trước mặt nàng, cái này đối với Long Cư Tuyết mà nói, quả thực là không thể tha thứ.

Giang Trần nở nụ cười, nụ cười này, lại như mặt trời chiếu khắp nơi, lập tức hòa tan xu thế băng sương của Long Cư Tuyết,

- Long Cư Tuyết, ta phải nói rõ. Ban đầu ở Vương Quốc thế tục, ngươi là bại tướng dưới tay ta, giờ này ngày này, ngươi như trước chạy không khỏi số mệnh kia. Ngươi là Tiên Thiên thân thể thì như thế nào? Tụ tập số mệnh của Tử Dương Tông thì như thế nào? Ngươi nói không sai, ta và ngươi tầm đó, đích thật là một cái trên trời, một cái dưới đất. Mà ngươi, là con cóc dưới đất kia, vĩnh viễn không biết trời cao bao nhiêu. Chớ ở trước mặt ta nói trời, trên thế giới này, không có người hiểu trời hơn ta.

Giang Trần hào tình vạn trượng, khí thế như cầu vồng.

Ở trước mặt Giang Trần hắn nói trời?

Có ai có thể hiểu trời hơn Thiên Đế chi tử? Long Cư Tuyết, bốn đại tông môn? Cái kia cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến ở tiểu vị diện mà thôi

- Nhiều lời vô ích. Long Cư Tuyết, trận chiến này, ta tiễn ngươi đi gặp Long Chiếu Phong cùng Long Ngâm Dã.

Giang Trần nắm vô danh đao trong tay, khí thế vô tận, dương tay là một đao.

Một đao kia, giống như phá Lôi Cương Dương lúc trước, như Thiên Ngoại phi tiên, vô tích có thể tìm ra.

Long Cư Tuyết cười lạnh một tiếng:

- Lập lại chiêu cũ sao?

Hai tay niết chỉ như lan hoa, thủ quyết một dẫn, khẽ quát một tiếng:

- Thanh Loan hàn khí, Thủy Tinh chi tường.

Ông…

Trước mặt Long Cư Tuyết, một tường băng như có như không, như ẩn như hiện, nhưng lại phủ kín toàn bộ đao thế của Giang Trần.

Khí đông thành băng, ngưng kết thành tường.

Thủ đoạn này, ngược lại thật có thể phá hết thảy công kích.

Hàn khí như sương, từ tường thể kia, hàn khí lan tràn mà đến, bốn phía lôi đài, lập tức tráo ra tầng tầng sương lạnh, như tuyết rơi nhiều phong núi, biến thành một thế giới trắng xoá.

- Giang Trần, giác ngộ a.

Long Cư Tuyết ngâm khẻ một tiếng, cánh tay bãi xuống, trong tay nhiều ra một thanh đoản kiếm giống như Thu Thủy. Đoản kiếm này vừa ra, hoa quang giống như ánh trăng chói mắt.

Linh lực cường đại kia chấn động, biểu hiện ra đồng dạng là một thanh Linh khí chín luyện.

Dáng người của Long Cư Tuyết uyển chuyển, như một con Thanh Loan nhảy múa trong tuyết rơi tán loạn, khí thế bay lượn Cửu Thiên, hóa thành một đoàn Thanh Loan hư ảnh, đoản kiếm trong tay hóa thành hàn quang, kích bắn tới.

Cả tòa lôi đài, hoàn toàn lâm vào trong ý cảnh đóng băng ngàn dặm của Long Cư Tuyết.

- Giang Trần, hóa thành băng điêu cho ta.

Hàn quang như thác, đập vào mặt áp xuống. Thân hình Giang Trần đột nhiên ngưng tụ, bị hàn quang kia bao lại, lập tức ngưng kết ra vô số sương trắng.

Cơ hồ trong một cái hô hấp, sương trắng bao khỏa toàn bộ thân ảnh, không bao lâu, tựa như một tòa băng điêu, không chút sứt mẻ.

Long Cư Tuyết nhẹ mỉm cười, đoản kiếm trong tay xoát xoát xoát khắc lên băng điêu, phảng phất muốn khắc Giang Trần thành vở hài kịch.

Một màn này, làm cho dưới đài kinh hô.

Cái này cũng quá nhanh đi?

Giang Trần kia, lại bị công kích của Long Cư Tuyết bao phủ, hóa thành băng điêu?

Thực lực của Long Cư Tuyết này, thật là đáng sợ a?

Giang Trần yêu nghiệt như vậy, vốn mọi người còn có chút chờ mong, thế nhưng mà lần này, tất cả chờ mong, toàn bộ bị đánh nát.

Ngay cả yêu nghiệt như Giang Trần, cũng không thể khiêu chiến Long Cư Tuyết, cái kia còn có ai?

Long Cư Tuyết hăng hái, đoản kiếm như bay, như đao gọt rìu đục, vô số vụn băng không ngừng vẩy ra.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Long Cư Tuyết ngưng tụ, thân thể mềm mại nhoáng một cái.

Bởi vì, nàng phát hiện, tầng vụn băng không ngừng bị gọt, nhưng bên trong dĩ nhiên không có gì.

Thân thể Giang Trần, vậy mà không có trong băng điêu.

Giang Trần kia, lại hư không tiêu thất.

Trong lúc đó, Long Cư Tuyết có một loại cảm giác toàn thân phát lạnh, sởn hết cả gai ốc.

- Long Cư Tuyết, nếu ta cứ một đao chặt bỏ đầu ngươi, như vậy chắc hẳn ngươi sẽ không phục. Còn có tuyệt chiêu gì, đều sử dụng ra a.

Thanh âm đạm mạc của Giang Trần, đột nhiên vang lên ở bên cạnh Long Cư Tuyết.

Thanh âm này vô tích có thể tìm ra, phảng phất là từ bốn phương tám hướng của lôi đài truyền đến, hoàn toàn không thể phân biệt phương vị.

Trong nội tâm Long Cư Tuyết trầm xuống, hai mắt diễm lệ lóe lên hàn quang, thu kiếm bảo vệ chỗ hiểm, vẻ mặt cảnh giác tìm tòi bốn phía.

- Giang Trần, giấu đầu thụt đuôi, tính toán nam nhân gì?

Ngữ khí của Long Cư Tuyết lộ ra ý ngoan độc, nhưng trong đầu lại ẩn ẩn có chút khẩn trương không hiểu.

Bởi vì nàng phát hiện, Giang Trần không giống đối thủ khác. Cho nàng một loại cảm giác nhìn không thấu, nhất là vừa rồi, nàng thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Giang Trần có lý do gì từ trong băng thác của mình chạy thoát? Bị Thanh Loan hàn khí đông cứng, vậy mà có thể chạy trốn?

Hưu…

Một đạo thân ảnh, từ sau lưng Long Cư Tuyết xông tới.

Thình lình đúng là Giang Trần.
Chương 663 Bổ long cư tuyết

- Long Cư Tuyết, còn có thủ đoạn gì khác không? Đừng nói với ta, cái gọi là Tiên Thiên thân thể của ngươi, thiên tài tụ tập số mệnh của Tử Dương Tông, sẽ phế vật như vậy a?

Giang Trần mỉm cười, trên mặt xẹt qua một tia trào phúng.

Giang Trần rất hiểu rõ Long Cư Tuyết, biết nữ nhân này tâm cao khí ngạo. Biện pháp đối phó nữ nhân này tốt nhất, là nhục nhã nàng, khinh thị nàng, thậm chí bỏ qua nàng.

Kể từ đó, nữ nhân này tất sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí phát điên.

Một khi nàng tức giận, đạo tâm bất ổn, Giang Trần liền có thể nhẹ nhõm giết nàng.

Quả nhiên, Long Cư Tuyết nghe vậy, liền giận tím mặt:

- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay bổn tiểu thư tất trảm ngươi.

Giang Trần lãnh ngạo cười cười:

- Miệng lưỡi lợi hại.

Nói xong, hai tay ôm ngực, một bộ không nhìn Long Cư Tuyết công kích.

Long Cư Tuyết lửa giận ngập trời, nội tâm hoàn toàn bị đốt lên.

- Giang Trần, có thể chết dưới Thanh Loan hàn khí của bổn tiểu thư, là phúc khí kiếp trước ngươi tu luyện. Hôm nay, ta cho ngươi minh bạch, cái gì là Tiên Thiên thân thể.

Long Cư Tuyết cắn chặt răng ngà, hận ý ngập trời.

- Long Cư Tuyết, ngươi ngoại trừ nói mạnh miệng ra, còn thừa lại cái gì?

Giang Trần cười lạnh, tiếp tục chọc giận Long Cư Tuyết.

- Giang Trần, sắp chết đến nơi, ngươi lại ngạnh cái gì, nếu ta là ngươi, nên tìm góc vắng vẻ, để cho ta vĩnh viễn tìm không thấy ngươi. Có lẽ cả đời này, ngươi sẽ bình thản sống qua. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi không cảm thấy được, không ngừng nhảy đáp ở trước mặt ta, cho rằng có một chút kỳ ngộ, liền quên hết tất cả sao. Nhớ kỹ, ta là Tiên Thiên thân thể, là kỳ tài ngút trời, ngươi ở trước mặt ta, vĩnh viễn là con sâu cái kiến.

Long Cư Tuyết nói xong, hai tay mở ra, Thanh Loan hư ảnh khẽ đảo ở sau lưng, rồi đột nhiên hiển hiện. Thanh Loan hư ảnh kia dương cánh, vậy mà một hóa thành sáu.

Sáu hư ảnh Thanh Loan hóa thành sáu đạo bạch quang, rơi vào sáu chỗ bên người Giang Trần, lập tức vây quanh Giang Trần.

- Giang Trần, trên trời dưới đất, ta nhìn ngươi trốn chỗ nào.

Long Cư Tuyết trừng mắt, thân thể nhoáng một cái, vậy mà cũng huyễn hóa ra sáu đạo thân ảnh, hư hư thật thật, cho người một loại cảm giác không cách nào phân biệt.

Sáu thân ảnh cùng sáu hư ảnh Thanh Loan, phân biệt vây quanh hắn.

Rồi đột nhiên, hàn quang lóe lên.

Hàn khí cấp tốc tăng lên, toàn bộ lôi đài, lập tức nổi lên băng cứng ba thước.

- Giang Trần, tựa hồ ngươi biết thần thông độn địa gì a? Hôm nay ta đóng băng lôi đài, nhìn ngươi phá vỡ băng cứng ngàn năm của ta như thế nào.

Ngữ khí của Long Cư Tuyết ác độc, tràn ngập sát ý.

Đang khi nói chuyện, sáu hư ảnh Thanh Loan, ở trên không cấp tốc bay lượn, không ngừng xoay tròn, bắn xuống đạo đạo hàn mang, không bao lâu, quanh thân Giang Trần, đã nhiều ra vô số băng trụ, phong kín toàn bộ đường đi của Giang Trần.

- Giang Trần, lần này ta nhìn ngươi trốn như thế nào.

Sáu đạo thân ảnh của Long Cư Tuyết, vậy mà cùng múa, khua lên đoản kiếm, đâm ra đạo đạo hàn quang, hướng Giang Trần phóng tới.

- Chút tài mọn.

Giang Trần khẻ kêu một tiếng, trong tay đột nhiên có sáu đạo hồng mang, kích bắn mà lên, bắn tới sáu đạo Thanh Loan hư ảnh.

- Toái Nguyệt Phi Đao, Lưu Quang thức.

Phi đao này, không phải phi đao bình thường, là đuôi cánh của Hỏa Nha Vương chế tác. Hỏa Nha Vương là Linh thú Tiên cảnh đỉnh phong, đuôi cánh bị chế tác thành phi đao, ẩn chứa Chí Dương Chi Lực của Giang Trần, uy thế vô cùng.

Oanh…

Sáu ngọn phi đao hóa thành xích mang, cùng sáu đầu Thanh Loan hư ảnh kia va chạm.

Oanh…

Sáu đạo Thanh Loan hư ảnh, lập tức bị Giang Trần đánh bại, hóa thành đạo đạo toái ảnh.

Mà mặt đất quanh thân Giang Trần, lại dồn dập lay động. Đột nhiên, từng dây leo xích sắc, từ dưới mặt đất không ngừng xuất hiện.

Trong nháy mắt, vậy mà toát ra hơn mười sợi.

Dây leo xích sắc kia, đúng là Băng Hỏa Yêu Liên của Giang Trần, hơn nữa thuần một sắc Hỏa Liên. Băng Hỏa Yêu Liên là bảo vật bực nào, ở dưới Giang Trần rèn luyện, hôm nay càng thêm đáng sợ.

Hơn mười sợi Yêu Liên phụt lên, Hỏa Diễm kinh người, như Hỏa Long tàn sát bừa bãi, không ngừng va chạm, không ngừng thôn phệ, lập tức luyện hóa tất cả băng trụ.

- Long Cư Tuyết, ngươi chỉ có chút bổn sự ấy sao?

Giang Trần cười lạnh một tiếng, bàn tay lớn mở ra, hơn mười gốc Hỏa Liên, toàn bộ bay tới Long Cư Tuyết.

Cái dây leo này, co được dãn được, có thể nhuyễn có thể ngạnh, giờ phút này bị Giang Trần khu động, như mười dây thừng trói thiên trói địa, đan vào thành Thiên La Địa Võng, lập tức vây quanh Long Cư Tuyết.

- Cái quỷ gì?

Long Cư Tuyết kinh hãi không thôi.

Thanh Loan đoản kiếm cuồng vung.

Không thể không nói, Linh khí chín luyện này rất cao minh, vung vẩy tầm đó, liền chặt đứt một gốc dây leo. Chỉ là, lực sinh trưởng của Hỏa Liên là phi thường kinh người.

Sau khi chặt đứt, sẽ lập tức dài ra, vô luận tốc độ của Long Cư Tuyết nhanh bao nhiêu, tốc độ Hỏa Liên trùng sinh cũng sẽ nhanh hơn.

Đột nhiên thân hình của Giang Trần bạo lên, lấn thân về phía trước, hai đấm chỉ dẫn, một cỗ Nguyên Từ khí tràng cường đại hung hăng vọt tới Long Cư Tuyết.

Tuy Nguyên Từ khí tràng này còn chưa tới tình trạng Nguyên Từ Phong Bạo, nhưng đủ để ảnh hưởng Long Cư Tuyết hành động.

Long Cư Tuyết đột nhiên bị Nguyên Từ khí tràng va chạm, vậy mà thân thể không tự chủ được trì trệ.

- Chuyện gì xảy ra?

Long Cư Tuyết chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Tốc độ của Giang Trần cực nhanh, liên tục thúc dục Nguyên Từ khí tràng, không ngừng dẫn dắt tốc độ của Long Cư Tuyết.

Không bao lâu, tốc độ của Long Cư Tuyết liền giảm bớt, tốc độ xuất kiếm đã kém xa tốc độ dây leo phát triển.

Hưu hưu hưu…

Vô số dây leo, không ngừng leo lên trên người Long Cư Tuyết, chỉ nháy mắt, liền trói chặt Long Cư Tuyết thành một cái bánh chưng.

Giang Trần biết rõ, thời cơ đã đến.

Vô danh đao trong tay, khẻ kêu một tiếng:

- Long Cư Tuyết, ta nói rồi, ngươi là bại tướng dưới tay ta, vĩnh viễn đều như vậy.

Vung vô danh đao lên, liền chém tới đầu lâu của Long Cư Tuyết.

- Dừng tay.

Truy Dương lão quái thấy thế, thân thể hóa thành một đoàn Hỏa Diễm, phóng gấp đi, đại chưởng hóa trảo, muốn ngăn cản một đao kia của Giang Trần.

Tốc độ của Truy Dương lão quái cực nhanh, nhanh đến lão tổ khác căn bản không kịp phản ứng.

Truy Dương lão quái đã vọt tới trước lôi đài, tất cả mọi người quá sợ hãi. Truy Dương lão quái ra tay, Giang Trần sao có khả năng sống sót?

Chiến cuộc này biến hóa, quả nhiên mau lẹ, thay đổi quá nhanh, làm cho mỗi người đều không phản ứng kịp.

Vốn là Long Cư Tuyết cường thế đóng băng Giang Trần, kết quả Giang Trần vô duyên vô cớ biến mất rồi.

Long Cư Tuyết lại thi triển tuyệt chiêu, vốn tưởng rằng sẽ tất sát, kết quả lại bị Giang Trần phá giải. Hơn nữa Giang Trần biến hóa ra những dây leo kia, càng làm cho người nhìn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết cái này là vật gì.

Long Cư Tuyết rơi vào trong nguy cơ, Truy Dương lão quái tự mình ra tay.

Thân thể của Truy Dương lão quái lướt tới, hét lớn:

- Giang Trần, ngươi giết Long Cư Tuyết, lão phu tất sát ngươi.
Chương 664 Ngoài ý muốn nảy sinh 1

Hắn rất muốn cứu Long Cư Tuyết, nhưng mà hắn cũng biết, chờ mình giết đến, một đao kia của Giang Trần đã sớm trảm xuống rồi.

Cho nên, hắn chỉ có thể trước mở miệng uy hiếp.

Thế nhưng mà, khi thân thể của hắn vừa tiếp cận lôi đài...

Bỗng nhiên bên tai khẽ động, trước mặt vậy mà có một đạo lực lượng lăng không phóng tới, khí thế mạnh, làm cho toàn thân Truy Dương lão quái xiết chặt, lập tức sinh ra một cảm giác nguy cơ sống còn.

Xùy…

Lực lượng trước mặt kia, lại là một quả thông nho nhỏ.

Một quả thông nho nhỏ này, không biết từ chỗ nào phóng tới, vậy mà trực tiếp vọt tới Truy Dương lão quái.

Truy Dương lão quái trong lúc nguy cấp, dồn lực lượng toàn thân, rút ra chiến đao ngăn đỡ.

Lực va đập cường đại, trực tiếp đụng gãy chiến đao của Truy Dương lão quái, thân hình của Truy Dương lão quái như bị dòng nước xiết xông lên, hoàn toàn không cách nào điều khiển, bay ngược mà ra.

Đường đường Nguyên Cảnh Tôn Giả, lại bị một quả thông đâm chiến đao gãy đoạn, thân thể bay ngược.

Thân thể miễn cưỡng nhéo một cái, hai chân rơi xuống đất, nhưng lại vụt vụt vụt lùi hơn mười bước, mới miễn cưỡng đứng vững. Yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Một màn này, làm cho toàn trường xôn xao. Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả khác, đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi kia, ngây ra như phỗng.

Tại sao có thể như vậy?

Truy Dương lão quái này chơi trò gì? Tứ đại Nguyên cảnh, thực lực của Truy Dương lão quái vững vàng chiếm vị trí đầu não. Dùng thực lực của hắn, ba lão tổ khác còn không kịp phản ứng, hắn cũng đã vọt tới lôi đài.

Thế nhưng mà, bỗng nhiên tầm đó, hắn làm sao lại bay ngược rồi hả?

Mà ở trên lôi đài, tuy Giang Trần thấy Truy Dương lão quái nhào lên, sau đó bay ngược xuống.

Nhưng mà, đạo tâm của hắn lại yên tĩnh như giếng nước, không có nửa điểm gợn sóng. Một đao đánh xuống, hàn quang lóe lên, sinh sinh chém Long Cư Tuyết thành hai nửa

Mỹ nhân rắn rết này, đến chết còn chưa kịp nhắm mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, khủng hoảng, tuyệt vọng…

Phanh…

Thân hình của Long Cư Tuyết phân thành hai nửa, tuyệt vọng té trên mặt đất.

- Tuyết Nhi…

Thủy Nguyệt Đại Sư mắt thấy hết thảy, ruột gan đứt từng khúc, cả người thiếu chút nữa ngất đi.

Cứ như vậy đã xong? Tiên Thiên thân thể, tuyệt đỉnh thiên tài, bị một đao chém thành hai khúc?

Đừng nói Thủy Nguyệt Đại Sư, tất cả mọi người ở đây, cũng có một loại cảm giác không chân thực.

Long Cư Tuyết ở Thiên Linh cảnh cường thế lâu như vậy, ngay cả đệ nhất thiên tài nguyên lai, cũng ở dưới nữ uy của nàng, không thể không lui thứ hai.

Mà Tiên Thiên thân thể, càng là thiên phú ngàn năm khó được của liên minh 16 nước, cứ như vậy bị một đao bổ hai? Hơn nữa người bổ nàng, cũng là một Võ Giả đến từ thế tục?

Đây hết thảy, thoạt nhìn không chân thật như vậy, nhưng hiện trường máu chảy đầm đìa kia, lại nhắc nhở mỗi người, hết thảy đều là chân thật.

Truy Dương lão quái ngửa mặt lên trời thét dài, lửa giận ngút trời:

- Giang Trần, Giang Trần, lão phu thề giết ngươi.

Theo Long Cư Tuyết ngã xuống, những cao tầng kia của Tử Dương Tông, cơ hồ là tập thể bạo lên. Bọn hắn trơ mắt chứng kiến thiên tài tuyệt đỉnh của Tử Dương Tông, cứ như vậy bị người bổ hai!

Nhất là Thủy Nguyệt Đại Sư, lung lay sắp đổ, cơ hồ ngã xuống đất ngất đi.

Vì Long Cư Tuyết, những năm này nàng dốc hết tâm huyết, cơ hồ tất cả tâm tư, đều ở trên bồi dưỡng Long Cư Tuyết, mục đích đúng là muốn Long Cư Tuyết bỗng nhiên nổi tiếng, trở thành thiên tài xưa nay chưa từng có.

Thủy Nguyệt Đại Sư ở trên người Long Cư Tuyết, ký thác tâm huyết suốt đời của nàng, ký thác lý tưởng cùng khát vọng mà lúc tuổi trẻ nàng không thể thực hiện.

Nàng hi vọng, Long Cư Tuyết ở trước hai mươi lăm tuổi, thành công tiến vào Nguyên cảnh, trở thành đệ nhất nhân của liên minh 16 nước, danh chấn thiên hạ.

Không thể không nói, trước kia mỗi một bước, từng chi tiết, đều theo chiều hướng nàng tưởng tượng phát triển.

Nhưng mà…

Một đao kia của Giang Trần, phá hủy tưởng tượng của Thủy Nguyệt Đại Sư, phá hủy tất cả ước mơ không thực tế của nàng, lưu cho nàng, chỉ là thân thể bị chém thành hai khúc của Long Cư Tuyết, tràng diện máu chảy đầm đìa kia, vĩnh viễn định dạng trong trí nhớ của nàng.

Mà tất cả mộng đẹp của nàng, giờ khắc này toàn bộ tan vỡ.

Vì mộng đẹp này, nàng cố gắng qua, điên cuồng qua, thậm chí điên cuồng đến không còn nhân tính, Tứ đệ tử Hà Yến, tàn phế, tam đệ tử Hải Thiên, chết; nhị đệ tử Sở Tinh Hán, sống chết không rõ; đại đệ tử Tằng Sư, càng là trực tiếp mưu phản tông môn.

Đây hết thảy, chính là vì Long Cư Tuyết.

Lúc này, trong nội tâm Thủy Nguyệt Đại Sư hiện lên một tia hối hận.

Mà sau khi Truy Dương lão quái đứng vững, trong mắt cũng lộ ra vẻ cảnh giác, quát:

- Cao nhân phương nào ra tay, có thể đi ra gặp mặt không?

Giang Trần chém giết Long Cư Tuyết xong, trong nội tâm cũng vô tạp niệm, cảnh giác, đề phòng, để tránh Truy Dương lão quái chó cùng rứt giậu, không biết xấu hổ đến công kích mình.

Chỉ là, tựa hồ Truy Dương lão quái kia kiêng kị cái gì, nhìn lôi đài hỉ mũi trừng mắt, lại thủy chung không dám vượt qua nửa bước.

Hiển nhiên, vừa rồi một quả thông đánh lui hắn, thật sự quá kinh khủng, để cho hắn kinh hồn táng đảm. Một quả thông có uy lực như vậy, người xuất thủ kia, muốn giết Truy Dương lão quái hắn, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!

- Giang Trần, bên lão phu.

Lúc này Thiên Diệp lão tổ mới kịp phản ứng.

Nói đùa gì vậy, lôi đài luận võ, đánh chết đối thủ, thiên kinh địa nghĩa a.

Lúc nào cường giả tông môn có thể ra tay can thiệp lôi đài chiến? Khơi dòng không tốt như vậy vừa ra, về sau trật tự của bốn đại tông môn còn duy trì thế nào?

Truy Dương lão quái này, không khỏi quá bá đạo đi.

Cũng may, vừa rồi ma xui quỷ khiến, cũng không biết chuyện như thế nào, lúc Truy Dương lão quái tiếp cận lôi đài, lại bị lực lượng vô hình đánh lui, còn bị thương.

Hiện tại Thiên Diệp lão tổ quản không sự tình của Truy Dương lão quái, hắn chỉ biết, Bảo Thụ Tông nhặt được bảo rồi. Hơn nữa là thiên cổ chí bảo.

Thiên tài bảo bối này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Cái này chính là bước ngoặt để Bảo Thụ Tông đi về hướng huy hoàng.

Ngay cả Tiên Thiên thân thể cũng có thể chém giết, loại thiên tài này còn cần cân nhắc sao?

Ngay cả Cửu Sư lão quái cũng có chút ghen ghét. Bất quá, hắn vẫn là rất cao hứng. Bởi vì Tử Dương Tông không ai bì nổi, ở trong bốn đại tông môn lũng đoạn địa vị, rốt cục bị phá giải.

Thiên tài cường đại, rốt cục không chỉ Tử Dương Tông mới có.

- Thiên Diệp đạo huynh, chúc mừng.

Ngữ khí của Băng Lam Tôn Giả hơi có chút đau xót, bất quá vẫn không mất phong độ hướng Thiên Diệp lão tổ chúc mừng.

Nhặt được thiên tài như vậy, Bảo Thụ Tông thật sự là bị bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Thang Hồng cũng kêu lên:

- Lão Đại, xuống nhanh, đến bên người lão tổ. Miễn cho có ít người thua không nổi, phát động công kích với ngươi.

Trên thực tế, những cao tầng Tử Dương Tông kia, thật đúng là có xu thế như vậy.
Chương 665 Ngoài ý muốn nảy sinh 2

Chỉ là, hôm nay loại thế cục này, tam tông khác rõ ràng có ý liên thủ. Nếu Tử Dương Tông bọn hắn hành động thiếu suy nghĩ, có nhiều khả năng kích thích ba đại tông môn tức giận.

Bởi vậy, Tử Dương Tông liền triệt để đi về tình trạng đối lập ba đại tông môn.

Giang Trần bị mời đến, nhẹ nhàng cười cười, bay ra lôi đài.

Ngay lúc này, toàn bộ Thiên Linh khu, đột nhiên lại có một hồi chấn động kịch liệt.

Mà lần chấn động này, biên độ mạnh hơn lần trước, càng thêm kịch liệt.

- Không tốt, trận pháp triệt để bất ổn rồi!

Cửu Sư lão tổ phản ứng đầu tiên.

Mặt mũi của Truy Dương lão quái tràn đầy sát khí, nhưng sau khi cảm thấy chấn động này, cũng biến sắc, khẽ chau mày, nhìn hư không một cái, ánh mắt âm trầm nhìn Giang Trần chốc lát, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng sợ ném chuột vỡ bình, không cam lòng cắn môi:

- Trận pháp đã sắp tiêu hao hết, rút lui!

Người ba đại tông môn khác, cũng không dám dừng lại. Ai cũng biết, một khi Linh lực của trận pháp hao hết, vậy Bất Diệt Linh Sơn sẽ triệt để đóng cửa.

Một khi đóng cửa, muốn đi ra ngoài, cơ hồ là không có khả năng rồi.

Đám người chen chúc, hướng dưới núi bay vút đi.

Nhưng Giang Trần lại không có đi theo đám người, thân ảnh nhoáng một cái, hướng một khu vực khác chạy vội.

- Lão Đại, sao ngươi không đi?

Thang Hồng thấy Giang Trần không theo đại bộ đội, cũng chấn động.

- Thang Hồng, các ngươi đi trước, ta còn có chút sự tình.

Giang Trần nhớ tới một sự kiện, nên không thể không xử lý.

Thang Hồng ngừng lại:

- Lão Đại, ngươi không đi, chẳng lẽ Thang Hồng ta lại sợ chết?

Lưu Văn Thải cũng dừng bước, đang muốn mở miệng.

Lại bị Cửu Sư lão quái bắt được, quát:

- Đừng nói nhảm, đi theo ta!

Hiện tại Cửu Sư lão tổ coi Lưu Văn Thải là bảo bối, sao sẽ để cho hắn ở lại chỗ này.

Lưu Văn Thải bị Cửu Sư lão quái bắt lấy, toàn thân như bị kìm sắt kẹp, không thể động đậy chút nào, bất luận hắn kinh hô như thế nào, Cửu Sư lão quái cũng mắt điếc tai ngơ, không thả hắn xuống.

Thiên Diệp lão tổ muốn ngăn trở Thang Hồng, lại bị Thiết Long gắt gao bắt lấy:

- Lão tổ, không thể mạo hiểm, đi mau!

Thiên Diệp lão tổ giận dữ mắng mỏ:

- Giang Trần không đi, lão phu gấp cái gì?

Thiết Long kêu lên:

- Bảo Thụ Tông có thể không có Giang Trần, nhưng không thể không có lão tổ ngươi a. Nếu không có lão tổ ngươi, Bảo Thụ Tông sẽ tan thành mây khói!

Thiên Diệp lão tổ nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, trong mắt bắn ra vẻ bất đắc dĩ, thì thào thở dài:

- Giang Trần a Giang Trần, ngươi phải bảo trọng.

Không phải Thiên Diệp lão tổ sợ chết, nhưng hắn cũng biết, mình đối với Bảo Thụ Tông, ý nghĩa trọng yếu đến cỡ nào. Nếu như mình bị Bất Diệt Linh Sơn phong bế.

Quay đầu lại Tử Dương Tông sẽ tiêu diệt Bảo Thụ Tông.

Dùng hai người Tạ Thiên Thụ cùng Thiết Long kia, còn chống đỡ không nổi Bảo Thụ Tông, chớ nói chi là đối phó Tử Dương Tông trả thù.

Ngừng chân một lát, Thiên Diệp lão tổ lưu luyến không rời chạy như bay mà đi.

Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem, muốn nhìn Giang Trần có theo tới hay không, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng.

Thang Hồng truy theo Giang Trần, nhưng lúc đó, trước mặt hắn xuất hiện một đạo lực lượng cường đại, đẩy thân hình của hắn ra sau.

Thang Hồng giống như đập lấy khí tường vô hình, toàn bộ thân hình như diều đứt dây, không tự chủ được bay xuống dưới núi.

- Gặp quỷ rồi, cái này xong đời.

Trong nội tâm Thang Hồng ai thán, cho là lần này mình xong đời.

Nhưng khi thân hình hắn rơi xuống đất, hai chân lại chạm đất trước. Thân thể vững vàng đứng ngoài Bất Diệt Linh Sơn, không hư hao chút nào, thật giống như hắn nhẹ nhàng nhảy xuống vậy.

- Cái này... Đây là chuyện gì a?

Thang Hồng tựa như gặp quỷ, vẻ mặt khó hiểu.

- Thang Hồng, sao ngươi ở đây? Giang Trần đâu?

Thiên Diệp lão tổ nhìn thấy Thang Hồng, liền bước lên truy vấn.

Thang Hồng gãi gãi đầu, vẻ mặt phiền muộn:

- Lão tổ, ngươi đừng hỏi ta. Ta là xuống như thế nào, cũng không hiểu đây này.

Trong đầu hỗn loạn, Thang Hồng còn muốn xông lên Bất Diệt Linh Sơn, lại bị Thiên Diệp lão tổ bắt được:

- Ngươi muốn chết sao? Trận pháp sắp biến mất, Bất Diệt Linh Sơn muốn đóng cửa.

- Thế nhưng mà lão Đại còn chưa có đi ra a.

Thang Hồng kêu lên.

- Giang Trần... Giang Trần, hi vọng lần này hắn có thể giống như trước kia, sáng tạo kỳ tích a.

Trong nội tâm Thiên Diệp lão tổ ai thán.

Lại nói chỗ Giang Trần bay vụt kia, đang nằm một người. Đúng là Sở Tinh Hán ngày đó hắn ra tay cứu.

Sở Tinh Hán này, thà chết cũng không vi phạm nguyên tắc của mình, không có lựa chọn tự bạo cùng Giang Trần hắn đồng quy vu tận, điểm kiên trì này, để cho Giang Trần đối với hắn xem trọng rất nhiều.

Cho nên, Giang Trần vụng trộm dùng Băng Hỏa Yêu Liên cứu hắn.

Vừa xông tới, Giang Trần dùng thảm khẽ quấn Sở Tinh Hán, cõng lên liền lao xuống Bất Diệt Linh Sơn.

Hắn cũng biết, trận pháp này sắp biến mất, nếu không nhanh hơn, sẽ không kịp ra ngoài rồi.

Chỉ là, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý mà nói, trận pháp lọt vào phá hư, cũng có thể kiên trì một năm rưỡi. Suy tính thời gian, một năm rưỡi này ít nhất còn rất dài. Bằng không thì bốn đại tông môn sẽ không đem quyết chiến định ở hôm nay.

Hiển nhiên bốn đại tông môn có dự lưu rất nhiều thời gian.

Thế nhưng mà, thời gian dự lưu tựa hồ thoáng cái đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ trận pháp mở ra Bất Diệt Linh Sơn, lại bị công kích lần nữa?

Hiện tại Giang Trần cũng bất chấp nhiều như vậy, dùng hết toàn lực, hướng dưới núi chạy đi.

Oanh!

Giang Trần vẫn còn chạy vội trên đường núi, trong lúc đó, lối ra có một đạo Linh quang trùng thiên bay vụt lên không trung, đón lấy, từng đạo ám ảnh, phảng phất muốn khép kín thế giới trước mắt, không ngừng khép lại.

- Không tốt, trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn mất đi hiệu lực, muốn đóng cửa.

Giang Trần cả kinh, hiện tại tuy hắn lợi hại, nhưng hiển nhiên còn không tới trình độ đối kháng Bất Diệt Linh Sơn.

Một khi nó đóng cửa, trừ khi người ngoại giới đến cứu, bằng không mà nói, hắn sẽ vĩnh viễn ở chỗ này.

Ầm ầm, trận pháp kia hình thành ám ảnh, rốt cục khép lại.

Mà giờ phút này, Giang Trần vẫn còn ở giữa sườn núi.

Ngoài núi, Thiên Diệp lão tổ chứng kiến Bất Diệt Linh Sơn đóng cửa, cả người phảng phất già nua hơn mười tuổi, ánh mắt ngơ ngác, nhìn qua trận pháp khép lại, khóc không ra nước mắt.

Thiên tài vừa tới tay, liền bay mất như vậy sao?

- Lão tổ, lão Đại còn chưa có đi ra, trận pháp này đóng cửa, lão Đại đi ra như thế nào?

Thang Hồng nóng nảy, vẻ mặt lo nghĩ, cũng sắp điên rồi.

Thiết Long quát lớn:

- Trận pháp đóng cửa, nhân lực không thể ngăn. Ngươi hô to gọi nhỏ có làm được cái gì?

Thang Hồng vốn khó chịu, nghe được Thiết Long quát lớn, càng tức giận:

- Loại gia hỏa ghen ghét hiền lương như ngươi, hận thiên tài tông môn không thể chết sạch, lưu lại cháu ruột Thiết Đạt Chí của ngươi một nhà độc đại đúng không? Đáng tiếc, bùn nhão cuối cùng vịn không lên tường!

Thiết Long nghe vậy, sắc mặt đại biến, Thang Hồng này, quả thực là sát muối lên vết thương của hắn a.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom