-
Chương 651-655
Chương 651 Phản bội ngoài ý muốn, vẽ mặt ngoài ý muốn 1
Kể từ đó, có thể mượn cơ hội đánh mặt Cửu Sư lão tổ thoáng một phát.
Không nghĩ tới, tính toán lại đánh hụt rồi.
Kế tiếp xuất hiện, là đệ tử Tử Dương Tông La Hoàng. Lựa chọn của hắn cũng rất trực tiếp, là Tử Dương Tông, không có bất kỳ ngoài ý muốn.
La Hoàng này tu luyện 《 Phần Thiên Đại Nhật Kinh 》, có lạc ấn của Tử Dương Tông thật sâu, đi tông môn khác, đó là tự hủy tương lai.
Sau đó xuất hiện, là một đệ tử thiên tài của Lưu Vân Tông, cũng lựa chọn ở lại Lưu Vân Tông. Tông môn lạc ấn của Lưu Vân Tông cũng rất sâu, ly khai Lưu Vân Tông, đến tông môn khác, khẳng định không thành châu báu.
Xuất hiện thứ tư là đệ tử Vạn Linh Tông Nguyên Thanh Lộc, hắn cũng lựa chọn lưu thủ Vạn Linh Tông.
Ba người tiếp theo, theo thứ tự là đệ tử của Tử Dương Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, đều không có gì ngoài ý muốn, lựa chọn tông môn của mình.
Đến phiên người thứ tám xuất hiện, là Bảo Thụ Tông Thang Hồng.
Đối với Thang Hồng này, Truy Dương lão tổ lại động ý niệm thu mua. Cũng biết tiểu tử này rất đau đầu, ở Bảo Thụ Tông nổi danh không thích sống chung.
Cho nên, Truy Dương lão quái cảm thấy đây là một cơ hội đục khoét nền tảng tốt.
Đương nhiên, Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ ưu tiên xuất hiện. Thiên Diệp lão tổ đối với chuyện đào góc tường người khác là không có hứng thú gì, nhưng đối với thiên tài bổn môn, lại xem rất nặng.
Cho nên, Thiên Diệp lão tổ liên tục đồng ý, sẽ thu Thang Hồng làm thân truyền đệ tử, dốc lòng dạy bảo. Tài nguyên tông môn, sẽ vì hắn nghiêng, hưởng thụ quyền lợi như Liên Thương Hải cùng Tạ Vũ Phàm.
Tựa hồ Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả đối với loại đệ tử như Thang Hồng không quá hứng thú, chỉ nói vài câu đơn giản.
Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ, ở trên người Thang Hồng thấy được một loại dã tính, cho nên cũng bỏ ra một chầu miệng lưỡi, hi vọng kéo Thang Hồng đến Vạn Linh Tông của mình. Bất quá dùng hiểu biết của hắn đối với Thang Hồng, tựa hồ cảm thấy hi vọng không lớn.
Đến phiên Truy Dương lão quái xuất hiện, hắn cảm thấy đây là một cơ hội đục khoét nền tảng ngàn năm khó gặp. Trên mặt treo nụ cười tự tin, nhìn qua Thang Hồng.
- Thang Hồng, thiên phú cùng thực lực của ngươi, là trong lúc tiến hành, bị đánh giá thấp nhất. Dùng cảnh giới tâm lực của ngươi, tương lai rất có hi vọng trùng kích Nguyên cảnh. Đáng tiếc, tông môn của ngươi, lại không có thể đào móc tiềm lực của ngươi, không có theo tài năng tới đâu mà dạy, làm cho thời gian của ngươi bị hoang phế. Ta hi vọng ngươi gia nhập Tử Dương Tông, ta ở trên người của ngươi, thấy được tiềm lực giống như Lôi Cương Dương. Ở trên tay của ta, ta chí ít có sáu bảy thành nắm chắc, bồi dưỡng ngươi thành Nguyên cảnh.
Những lời này của Truy Dương lão tổ, là trải qua an bài tỉ mỉ. Vốn là ly gián quan hệ của Thang Hồng cùng Bảo Thụ Tông thoáng một phát, lại đặt Thang Hồng cùng Lôi Cương Dương ở một độ cao so sánh, gia tăng độ hảo cảm, sau đó dùng Nguyên cảnh hấp dẫn, sáu bảy thành nắm chắc, đủ khiến cho người trẻ tuổi điên cuồng.
Không thể không nói, lí do thoái thác của Truy Dương lão tổ, rất có sức hấp dẫn, rất có tính nhắm vào.
Hơn nữa, hắn rất nhạy cảm nhìn ra tình cảnh xấu hổ của Thang Hồng ở Bảo Thụ Tông, nên lợi dụng điểm này, châm ngòi ly gián.
Bảo Thụ Tông vẫn là Tạ gia cùng Thiết gia nội chiến, cầm giữ lấy lợi ích tông môn. Thiên Diệp lão tổ gần đây không tranh quyền thế, ở phương diện khống chế tông môn, không có lôi lệ phong hành, thủ đoạn cường thế như Truy Dương lão tổ.
Tính cách của Thiên Diệp lão tổ lạnh nhạt, ở trong Tứ Đại Tôn Giả, đối với tông môn có lực khống chế yếu nhất. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến hai nhà Tạ Thiết nội chiến không ngớt.
Truy Dương lão quái nắm chuẩn điểm này, vạch sự tình Thang Hồng ở trong khe hẹp hai nhà Tạ Thiết, tả hữu bị khinh bỉ, cho nên ly khai Bảo Thụ Tông, gia nhập Tử Dương Tông, đó là lựa chọn không còn gì tốt hơn.
Nói thật, Thang Hồng ở thời khắc này, vậy mà thật sự có một tia dao động.
- Thang Hồng, ở lại Bảo Thụ Tông. Ta cũng sẽ gia nhập Bảo Thụ Tông.
Lúc Thang Hồng gian nan lựa chọn, một đạo truyền âm truyền vào trong đầu hắn.
Là lão Đại.
Thang Hồng nghe được, dĩ nhiên là thần thức truyền âm của lão Đại.
Lão Đại muốn gia nhập Bảo Thụ Tông?
Nghe được tin tức này, Thang Hồng không còn một chút do dự, cười ha ha, bàn tay gãi lấy đầu tóc.
- Ta quyết định, ở lại Bảo Thụ Tông.
Thang Hồng cười đến thập phần sáng sủa. Dáng người của tráng hán này cực lớn, cười rộ lên, ánh mắt lại đơn thuần sạch sẽ, nghiễm nhiên như một đại nam hài đơn thuần nhà bên, không có chút tạp chất.
Thiên Diệp lão tổ nghe vậy, tâm treo cao cũng hạ xuống chỗ cũ. Ở trước một khắc Thang Hồng làm ra lựa chọn, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, Bảo Thụ Tông sẽ mất đi tên thiên tài Thang Hồng này rồi.
Bởi vì, Thiên Diệp lão tổ hồi tưởng chuyện cũ, phát hiện Thang Hồng này ở Bảo Thụ Tông, hoàn toàn không có hưởng thụ đến đãi ngộ đặc thù gì.
Dùng cá tính không bị trói buộc của Thang Hồng, có lý do gì quyến luyến Bảo Thụ Tông, nhớ ơn Bảo Thụ Tông?
Cho nên, nghe được Thang Hồng lựa chọn, Thiên Diệp lão tổ cơ hồ có chút không tin lỗ tai của mình, nhưng trong lòng thì cảm khái ngàn vạn, âm thầm khuyên bảo mình, về sau nhất định phải coi trọng nuôi dưỡng thiên tài tông môn.
Truy Dương lão quái nghe vậy, cũng khó có thể tin.
Vừa rồi hắn cảm giác mình du thuyết, tuyệt đối có chín thành nắm chắc. Dùng ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra cách nghĩ của Thang Hồng trong khoảnh khắc đó, kia tuyệt đối là dao động.
Thế nhưng mà, bỗng nhiên tầm đó, Thang Hồng như nhận được ám chỉ gì, lộ ra dáng tươi cười cuồng hỉ, sau đó liền dứt khoát lựa chọn Bảo Thụ Tông.
- Nhất định có người ám chỉ cho hắn, là ai? Lại dám phá hư chuyện tốt của ta?
Truy Dương lão quái trong cơn giận dữ, ánh mắt lợi hại dò xét bốn phía một phen.
Bất quá, vô luận hắn nhìn thế nào, cũng không thu hoạch được gì.
Chứng kiến Thang Hồng muốn lui ra, đột nhiên Truy Dương lão quái hỏi:
- Thang Hồng, vừa rồi có người âm thầm cho ngươi hứa hẹn gì sao?
Thang Hồng cười ha ha:
- Cái này cùng tuyển bạt có quan hệ sao?
Nói xong, cũng không thèm nhìn Truy Dương lão quái, lui trở về.
Kế hoạch đục khoét nền tảng của Truy Dương lão quái lại thất bại lần nữa, một bụng nóng tính. Hai lần ra tay, hắn đều cảm thấy rất có nắm chắc, lại không nghĩ rằng, liên tục thất thủ.
Lúc này đào Thang Hồng, càng là thua không hiểu thấu. Cơ hồ là thiên tài đến tay, vậy mà đột nhiên bay mất.
Trong lúc đó, Truy Dương lão quái nhớ tới quan hệ của Thang Hồng cùng Giang Trần. Trong nội tâm khẽ động, ánh mắt âm trầm vọt tới Giang Trần.
Không thể không nói, trực giác của Nguyên cảnh lão quái là phi thường kinh người. Tâm niệm của hắn vừa động, liền kiên định phán đoán của mình.
- Tiểu tử thế tục, có phải vừa rồi là ngươi lắm mồm hay không?
Truy Dương lão quái truyền âm quát hỏi. Hắn biết rõ quan hệ của Thang Hồng và Giang Trần. Biết Thang Hồng rất nghe lời Giang Trần, cam tâm tình nguyện nhận hắn làm lão Đại.
Chương 652 Phản bội ngoài ý muốn, vẽ mặt ngoài ý muốn 2
- Phải thì thế nào?
Giang Trần nhàn nhạt đáp lại.
Dù sao cùng Tử Dương Tông đã sớm xé rách da mặt, cho dù là Truy Dương lão quái, Giang Trần cũng không có lý do gì nhượng bộ.
- Tốt, tốt, tốt.
Truy Dương lão quái bạo tuôn sát cơ, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu tử, ngươi không hiểu đại thế, ba phen mấy bận đối nghịch Tử Dương Tông ta, ngươi cho lão phu một lý do không giết ngươi xem?
- Giết ta?
Giang Trần cười lạnh.
- Nguyên cảnh lão tổ, dùng danh nghĩa tuyển bạt, dụ Võ Giả thế tục ra để giết? Ngươi sống một bó niên kỷ, chỉ số thông minh đều đi nơi nào rồi?
Truy Dương lão quái còn muốn mở miệng, lại phát hiện người kế tiếp đã xuất hiện, rõ ràng là đệ tử Tử Dương Tông bọn hắn, Thủy Nguyệt nhất mạch Tằng Sư.
Tinh thần của Tằng Sư có chút chán chường, thoạt nhìn có chút buồn bực không vui, trong mắt ngẫu nhiên hiện lên một tia lo âu. Hiển nhiên, Long Cư Tuyết cường thế tru sát Sở Tinh Hán, đã để lại tâm lý oán hận cho hắn.
Nếu là đệ tử của Tử Dương Tông, tự nhiên là Truy Dương lão quái xuất hiện trước.
- Tằng Sư, ngươi là môn hạ của Thủy Nguyệt, thiên phú của ngươi, lão phu cũng biết. Bất quá hôm nay ngươi là chuyện gì xảy ra, bộ dạng mất hồn mất vía? Ở trên người của ngươi, còn có nửa điểm phong thái của đệ tử Tử Dương Tông ta sao? Ngươi muốn lão phu thu ngươi làm thân truyền đệ tử, thì lấy ra chút tinh khí thần đến chỗ thiên tài Tử Dương Tông ta tụ tập, Thủy Nguyệt nhất mạch ngươi, có Long Cư Tuyết làm tấm gương, ngươi vẫn là học tập một chút a, nếu không, mặc dù thành thân truyền đệ tử của lão phu, ngươi lấy cái gì đi tranh với Long Cư Tuyết và Lôi Cương Dương?
Cơ bắp trên mặt Tằng Sư có chút co rúm, khúm núm, không ngừng gật đầu, phảng phất như thụ giáo.
Bảo Thụ Tông cùng Vạn Linh Tông, hiển nhiên không có hứng thú gì với Tằng Sư, xuất phát từ công sự, tùy tiện nói vài câu, không giống Truy Dương lão quái, bọn hắn đối với đào Tằng Sư không có bao nhiêu hứng thú.
Ngược lại Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả, bởi vì là nữ tính, tâm tư càng tinh tế một ít, mỉm cười nói với Tằng Sư:
- Người trẻ tuổi, thiên phú của ngươi không tệ, võ đạo chi lộ, cùng Lưu Vân Tông ta có chỗ phù hợp. Lưu Vân Tông ta ở vào cục diện âm thịnh dương suy, cũng cần đổi mới thoáng một phát. Nếu như ngươi ở Tử Dương Tông không vui, có thể đến môn hạ của ta, bổn tọa sẽ kiên nhẫn dạy bảo ngươi. Ít nhất, bổn tọa so với sư tôn Thủy Nguyệt Đại Sư của ngươi càng có kiên nhẫn, càng hiểu thiên phú của ngươi.
Không thể không nói, Băng Lam Tôn Giả với tư cách nữ nhân, tâm tư càng thêm cẩn thận, nhìn ra trong lòng Tằng Sư do dự cùng mâu thuẫn, nhìn ra trong tính cách của Tằng Sư có một mặt luyến mẫu.
Cho tới nay, Tằng Sư đều coi Thủy Nguyệt Đại Sư như mẫu thân, không muốn xa rời, thế nhưng mà, từ khi Long Cư Tuyết xuất hiện, hắn phát hiện mình chậm rãi thất sủng rồi.
Cho tới bây giờ, Long Cư Tuyết cường thế như thế, vậy mà sư tôn còn bưng lấy nàng, dựa vào nàng như vậy.
Cái này vốn là đãi ngộ của Tằng Sư hắn, đều bị Long Cư Tuyết cướp đi.
Cho nên, hắn thất lạc, hắn phiền muộn, thậm chí lo lắng mình sẽ đồng dạng như Sở Tinh Hán, bị Long Cư Tuyết cạo chết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tằng Sư kiên định, cắn răng nói ra:
- Ta... Ta nguyện ý gia nhập Lưu Vân Tông, xin Băng Lam lão tổ thu lưu.
- Cái gì?
Truy Dương lão quái nghe vậy, cả người thoáng cái liền nổi cáu rồi.
Lúc trước hắn không ngừng đục khoét nền tảng, nhưng không có thành công. Lại không nghĩ rằng, hậu viện của mình lại cháy, góc tường nhà mình bị người đào.
Hơn nữa, nhìn điệu bộ này của Tằng Sư, tựa hồ không cần người khác đào, giống như là chủ động leo tường a.
Chuyện này đối với Truy Dương lão quái hiếu thắng tự phụ mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Hai mắt bắn ra hào quang làm cho người ta sợ hãi, như có một đoàn Liệt Hỏa ngập trời muốn đốt Tằng Sư thành tro bụi.
Tằng Sư đối mặt Truy Dương lão tổ cường thế, không dám phản kháng, yên lặng lui ra phía sau.
Băng Lam lão tổ luôn cho người một hình tượng nữ tính ôn hòa. Bất quá, thấy Truy Dương lão quái áp bách Tằng Sư như vậy, cũng không vui, thúc giục khí thế, chống lại Truy Dương lão quái.
- Truy Dương đạo huynh, hôm nay Tằng Sư là môn hạ của ta, đừng lấy lớn hiếp nhỏ.
Tính cách của Băng Lam lão tổ ôn hòa là đúng, nhưng bao che khuyết điểm là thiên tính của nhân loại.
Tằng Sư vừa mới đầu nhập vào nàng, nếu không che chở, làm sao để cho Tằng Sư khăng khăng một mực?
Truy Dương lão quái tức giận đến nổ phổi, môn hạ đệ tử của Tử Dương Tông dựa vào người khác, chuyện này với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã.
Thủy Nguyệt Đại Sư đứng ở sau lưng Truy Dương lão tổ, mặt mũi cũng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, đại đệ tử tôn trọng mình như mẫu thân, vậy mà sẽ vô thanh vô tức phản bội mình, lựa chọn đầu nhập vào Lưu Vân Tông.
Cho nên, Thủy Nguyệt Đại Sư nhịn không được.
- Tằng Sư, ta nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi là báo đáp ta như vậy sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư giận dữ mắng mỏ.
Trong nội tâm Tằng Sư ủy khuất, ở thời khắc này, cũng bạo phát ra:
- Đúng vậy, trước kia ngươi rất tốt với ta, tựa như mẫu thân bảo vệ ta. Thế nhưng mà, từ khi có Long Cư Tuyết, ngươi hỏi chính ngươi một chút, ngươi còn coi chúng ta là người sao? Vì tiện nhân vô tình này, ngươi làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường? Ở Địa Linh khu, vì nàng, chính mình thân bại danh liệt, Tam sư đệ cùng Tứ sư đệ một chết một tàn. Điều này cũng thôi, đến Thiên Linh khu, ngươi càng làm tầm trọng thêm. Chính ngươi tự vấn lòng xem, ngươi đối đãi Nhị sư đệ Sở Tinh Hán như thế nào? Ngươi muốn hắn đi chết, giống như mệnh lệnh một con chó. Thậm chí, tiện nhân này ở trước mặt ngươi, không có trưng cầu ý kiến của ngươi, liền đánh chết Nhị sư đệ, ngươi ngay cả một câu quở trách cũng không có, Tằng Sư ta ở lại Tử Dương Tông, ai có thể bảo chứng, Sở Tinh Hán hôm nay, không phải Tằng Sư ta ngày mai? Đừng nói Tằng Sư ta, Lôi Cương Dương sư huynh, ai có thể bảo chứng hắn có thể sống an ổn, không bị nữ nhân rắn rết kia cạo chết?
Tằng Sư cũng bạo phát, không lựa lời nói, triệt để xé rách da mặt rồi. Ngay cả Lôi Cương Dương cũng bị kéo ra ngoài.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lôi Cương Dương lại không phát tác, mà buông lông mày, không nói một lời. Hiển nhiên, những lời kia của Tằng Sư, Lôi Cương Dương hắn bất tiện nói, nên rất cảm kích Tằng Sư nói ra.
Thoáng cái, toàn trường yên lặng.
Hiển nhiên, mọi người đều bị Tằng Sư nói trấn trụ rồi.
Ngay cả Truy Dương lão quái, biểu lộ cũng cứng lại. Hắn một mực tự tin, Tử Dương Tông bền chắc như thép. Lại căn bản không nghĩ tới, theo Long Cư Tuyết xuất hiện, cái bền chắc như thép kia xuất hiện vết rách lớn như vậy.
Sắc mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư tái nhợt, nàng trong khoảng thời gian này, bởi vì sự tình của Long Cư Tuyết, thật có chút tẩu hỏa nhập ma.
Chương 653 Giang Trần lựa chọn 1
Môn hạ mười đại đệ tử bài danh trước bốn, vậy mà chết thì chết, tàn thì tàn, phản bội thì phản bội.
Cái này đối với Thủy Nguyệt Đại Sư mà nói, quả thực là vẽ mặt vô tình nhất.
Tâm tư của Truy Dương lão quái nhanh quay ngược trở lại, lập tức trấn định, cười lạnh một tiếng:
- Chính ngươi đạo tâm bất ổn, lại trách người khác? Loại người nhu nhược sợ hãi cạnh tranh như ngươi, Tử Dương Tông ta không muốn cũng thế. Một Long Cư Tuyết, bằng mười vạn người nhu nhược như ngươi. Kế tiếp.
Truy Dương lão quái dùng một loại phách lực tráng sĩ chặt tay, trực tiếp bỏ qua chủ đề.
Giang Trần thưởng thức một màn đặc sắc này, cũng cảm thấy đã nghiền. Loại người tự phụ như Truy Dương lão quái cùng Thủy Nguyệt Đại Sư, nguyên lai cũng sẽ bị vẽ mặt.
Nguyên lai sau khi bọn hắn bị đánh mặt, cũng đồng dạng khó chịu nổi.
Cái này thật sự là trò hay ngoài ý liệu a, trong nội tâm Giang Trần cảm thấy thoải mái.
Khá tốt, thiên tài kế tiếp xuất hiện, đã bỏ qua cục diện khó xử khi Tằng Sư phản bội.
Đây là thiên tài Tạ gia Tạ Vũ Phàm tới từ Bảo Thụ Tông. Loại thiên tài ở Bảo Thụ Tông có quan hệ thâm căn cố đế này, tự nhiên không chọn tông môn khác.
Sau Tạ Vũ Phàm, là đến phiên Giang Trần rồi.
Cho đến giờ phút này, yêu nghiệt thế tục thần bí nhất trong mắt mọi người, rốt cục phải làm ra lựa chọn rồi.
Bốn đại tông môn du thuyết, cũng là một cái so với một cái đặc sắc.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả bởi vì Tằng Sư đầu nhập vào, tin tưởng tăng nhiều, cho nên cũng cho Giang Trần rất nhiều hứa hẹn, hứa hẹn nhất định sẽ vì Giang Trần lượng thân định chế một phương án tu luyện, giúp hắn dùng tốc độ nhanh nhất trùng kích Nguyên cảnh
- Người trẻ tuổi, cảnh giới tâm lực của ngươi, ở trong tất cả thiên tài, có lẽ là cao nhất. Lưu Vân Tông ta, để ý nhất đúng là tôi luyện Tâm lực. Hơn nữa, mọi người đều biết, Lưu Vân Tông ta có truyền thừa rất tốt, là nam nữ đệ tử tầm đó, có thể song tu. Nhất là nam đệ tử thiên phú tuyệt luân, ở Lưu Vân Tông ta là càng thêm quý trọng. Cần biết 1600 năm trước, Lưu Vân Tông ta có một vị nam tính thiên tài, thiên phú tuyệt luân, trong môn chín tú, đều cùng hắn song tu, việc này càng là thiên cổ giai thoại của Lưu Vân Tông ta, mọi người ca tụng.
Song tu.
Cái này đối với nam đệ tử mà nói, vĩnh viễn là hấp dẫn có sức thuyết phục nhất.
Còn dùng cổ nhân làm thí dụ, một môn chín nữ đệ tử tuyệt sắc nhất, đều cùng hắn song tu, cái này là đãi ngộ khoa trương bực nào, nhất Long cửu Phượng a.
Loại hấp dẫn này, đối với nam tu tuổi trẻ mà nói, tuyệt đối là hấp dẫn không cách nào cự tuyệt. Nhất là, Lưu Vân Tông tôn trọng song tu, cũng không bởi vì trầm mê song tu mà chậm trễ tu hành, lẫn nhau thái bổ, ngược lại sẽ tăng tiến công lực.
Đây quả thực là thiên đường của nam tu sĩ.
Chỉ tiếc, Lưu Vân Tông thu nam đồ đệ, cánh cửa rất cao. Không phải siêu cấp thiên tài, căn bản khó có thể nhập pháp nhãn của Lưu Vân Tông.
Dùng Thang Hồng làm thí dụ, thiên phú cao như vậy, Băng Lam Tôn Giả thấy ngoại hình hắn thô lỗ, liền không có ý nguyện mời chào.
Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả, từ vừa mới bắt đầu, liền thập phần thưởng thức yêu nghiệt thế tục này. Lúc trước Tử Dương Tông chèn ép Giang Trần, cũng là Cửu Sư Tôn Giả ra mặt phản đối.
- Hảo tiểu tử, Cửu Sư lão quái ta rất thưởng thức ngươi. Tuy ta biết, Vạn Linh Tông ta chưa hẳn thích hợp ngươi, nhưng cái này không ảnh hưởng ta thưởng thức ngươi. Ở chỗ này ta lắm miệng nói một câu, thời điểm ngươi ở Địa Linh khu cùng Thiên Linh khu lọt vào chèn ép, cũng là lão phu ở sau lưng cho ngươi chỗ dựa. Nói như vậy, không phải muốn ngươi hồi báo cái gì, mà là muốn nói cho ngươi biết, đại môn của Vạn Linh Tông, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngoài ra, ta cũng cảm tạ ngươi, giúp ta đào móc một thiên tài như Lưu Văn Thải.
Sự tình Lưu Văn Thải cùng Giang Trần lui tới, người của bốn đại tông môn đều biết.
Truy Dương lão quái xuất hiện, ngữ khí đờ đẫn:
- Người trẻ tuổi, ngươi cùng Tử Dương Tông ta cũng không có cừu hận không giải được gì. Lão phu nhìn ra được, chí hướng của ngươi cuối cùng là võ đạo. Tử Dương Tông, có thể cho ngươi hết thảy võ đạo truyền thừa ngươi muốn. Lão phu cùng cả Tử Dương Tông, cũng không phải là không có lòng dung người. Chỉ cần ngươi nguyện ý bái vào môn hạ Tử Dương Tông, lão phu sẽ đối xử như nhau.
Những lời này, ngay cả Truy Dương lão cũng cảm thấy con mẹ nó giả, huống chi Giang Trần.
Giang Trần biết rõ, Tử Dương Tông đã sớm đoán được thân phận của mình. Như vậy dùng ân oán của hắn và Long Cư Tuyết, Tử Dương Tông là không thể nào cho hắn tương lai gì.
Lời nói này của Truy Dương lão quái, không thể nghi ngờ là muốn gạt hắn, dẫn hắn vào Tử Dương Tông mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Đến phiên Thiên Diệp lão tổ, lão đầu này vốn không có khẩu tài, vẻ mặt cười khổ, hắn phát hiện tốt xấu đều bị những người kia nói xong, đến phiên hắn, lại không có ưu thế gì đáng nói.
- Được rồi, người trẻ tuổi, Bảo Thụ Tông ta, chỉ có tài nguyên là nhất giàu có. Các phương diện thiên phú của ngươi đều rất cao, thiếu nhất có lẽ là tài nguyên a. Ngươi đến Bảo Thụ Tông ta, tài nguyên mặc ngươi hưởng dụng.
Thiên Diệp lão tổ nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra chỗ mấu chốt.
Bốn đại tông môn đều du thuyết một lần, là đến phiên Giang Trần bày tỏ thái độ.
Giang Trần mỉm cười:
- Ta cùng với một huynh đệ sớm có hứa hẹn, cho nên, ta lựa chọn Bảo Thụ Tông.
Ba chữ "Bảo Thụ Tông" từ trong miệng Giang Trần nói ra, trong lòng ba lão tổ khác đều thất lạc, nhất là Cửu Sư lão tổ, than nhẹ không thôi.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn. Lần này nàng cho ra ngon ngọt lớn như vậy, dùng song tu với nữ đệ tử thiên tài tông môn làm điều kiện, vốn tưởng rằng người trẻ tuổi kia nhất định sẽ chọn Lưu Vân Tông.
Truy Dương lão quái sớm biết Giang Trần sẽ không tuyển Tử Dương Tông, lại không nghĩ rằng Giang Trần lựa chọn là Bảo Thụ Tông.
- Tiểu tử này, vậy mà không chọn Lưu Vân Tông, tâm chí cứng cỏi như vậy, ngược lại không thể xem thường.
Truy Dương lão quái âm thầm nghiêm nghị, rốt cục nhận thức đến, số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết, cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Những lời mà Thiên Diệp lão tổ nói trước kia, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không có gì nắm chắc. Hắn cảm thấy, yêu nghiệt thế tục kia tuyển như thế nào, đoán chừng cũng sẽ không tuyển Bảo Thụ Tông bọn hắn.
Nhưng mà đột nhiên, bầu trời rơi xuống bánh ngọt, trực tiếp đập vào đầu Thiên Diệp lão tổ, để cho lão đầu tính cách không màng danh lợi này, cũng có chút vui vô cùng.
Nói tuyển bạt, kỳ thật mục tiêu duy nhất của mọi người, là yêu nghiệt thế tục này. Những người khác, không có mấy người sẽ thật sự phản bội tông môn mình.
Mà Tằng Sư, chỉ là một cái ngoài ý muốn.
Cho nên, Thiên Diệp lão tổ phát hiện yêu nghiệt thế tục bị mọi người nghị luận qua vô số lần kia, vậy mà chọn Bảo Thụ Tông, trong lúc nhất thời ngược lại vui mừng có chút nói không ra lời.
Chương 654 Giang Trần lựa chọn 2
Thang Hồng cười ha hả:
- Lão Đại, ngươi quả nhiên không gạt ta. Hiện tại ngươi đã tuyển tông môn, thì lấy xuống mặt nạ, để cho mọi người thấy chân dung a?
Lưu Văn Thải cũng đi tới:
- Lão Đại, chúc mừng ngươi, tiến vào tông môn, ngày khác tiền đồ vô lượng.
Mọi ánh mắt, đều tập trung ở trên người Giang Trần.
Có chờ mong, có hiếu kỳ, có phiền muộn, cũng có căm hận.
Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, thò tay kéo mặt nạ, lộ ra tướng mạo sẵn có.
- Giang Trần.
Long Cư Tuyết phản ứng đầu tiên, ngữ khí tràn ngập căm hận:
- Giả thần giả quỷ lâu như vậy, rốt cục chịu lộ ra tướng mạo sẵn có sao?
- Là hắn, Giang Trần quả nhiên là yêu nghiệt thế tục.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ đứng ở sau lưng Thiên Diệp lão tổ, kinh hỉ nói.
Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà, ban đầu trước khi sơ thí năm cửa, từng mời chào qua Giang Trần, cũng vô cùng giật mình, trong miệng thì thào cười khổ:
- Giang Trần, là yêu nghiệt này a. Ta thật khờ, sớm nên đoán được mới đúng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc a.
Vương Đà hối hận, vì cái gì lúc trước không ra tay, để cho một thiên tài toàn năng như vậy chạy khỏi Vạn Linh Tông chứ?
Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu, cũng than nhẹ:
- Giang Trần này, lúc trước sơ thí năm cửa, liền bị tam tông cuồng đoạt, đáng tiếc, Lưu Vân Tông ta có vô số nữ tu mỹ mạo, lại không thắng được tâm thiên tài này. Vì cái gì ta có một loại cảm giác, Lưu Vân Tông chúng ta, tựa hồ bỏ lỡ một cơ hội cải biến vận mệnh tông môn chứ?
Ánh mắt của Băng Lam Tôn Giả trầm tĩnh, tràn ngập thâm ý, nhìn qua thân ảnh Giang Trần, trong lòng cũng cảm thấy vô hạn đáng tiếc. Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng có một loại cảm giác giống Giang Nhu.
Chỉ là, các nàng không nghĩ tới, cơ hồ ở một khắc này, tất cả cao tầng của bốn đại tông môn, ngoại trừ Bảo Thụ Tông ra, đều có một loại cảm giác tiếc nuối vì bỏ qua tuyệt thế thiên tài.
Mặc dù là Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này sắc mặt cũng khó coi. Trong nội tâm ẩn ẩn hiện lên một tia hối hận. Bất quá háo thắng như nàng, ý hối hận kia chỉ chợt lóe lên liền biến mất.
Bảo Thụ Tông Tạ Thiên Thụ, giờ phút này là hạnh phúc nhất:
- Lão tổ, Giang Trần này, một mực ở Thiên Quế Vương Quốc, đại danh đỉnh đỉnh. Lúc trước hắn cự tuyệt tam tông chúng ta mời, ta còn tưởng rằng hắn tình hữu độc chung với Tử Dương Tông. Hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều. Lão tổ, kẻ này yêu nghiệt như vậy, thật là phúc của Bảo Thụ Tông ta a.
Thiên Diệp lão tổ gật đầu:
- Kẻ này, lão phu muốn đích thân bồi dưỡng.
Thiên tài của Bảo Thụ Tông, mạnh nhất là Liên Thương Hải, ở trong bốn đại tông môn, trước bốn cũng không vào được. Chuyện này đối với Bảo Thụ Tông mà nói, là hết sức khó xử.
Hôm nay, Thiên Diệp lão tổ rốt cục phát hiện một hạt giống tốt, một hạt giống có thể đem Tử Dương Tông quấy đến gà chó không yên.
Nhìn Tử Dương Tông xem, Thủy Nguyệt Đại Sư ở Địa Linh khu sụp đổ, môn hạ đệ tử chết thì chết, phế thì phế, thậm chí đại đệ tử còn phản bội tông môn.
Nguyên nhân gây ra hết thảy, ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn, đều không phải bởi vì Giang Trần này sao?
Đương nhiên, cũng không phải tất cả người Bảo Thụ Tông đều cao hứng. Ví dụ như Thái Thượng Đại trưởng lão Thiết Long ở bên cạnh Tạ Thiên Thụ, lúc này tâm tình vô cùng phiền muộn.
Hắn không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục kia dĩ nhiên là Giang Trần. Bởi vậy, ân oán của Thiết gia cùng Giang Trần, còn lấy lại danh dự thế nào?
Khi nghe Thiên Diệp lão tổ hứa hẹn muốn trọng điểm tài bồi, Thiết Long càng miệng đầy đắng chát. Nhìn lại cháu ruột Thiết Đạt Chí của mình, lại bị loại ra 16 cường.
So sánh với nhau, Thiết Long quả thực rất muốn đi chết.
Hiện trường một mảnh thổn thức, nhất là Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, vì bỏ qua một thiên tài như vậy mà cảm thấy thập phần tiếc hận, đồng thời cũng đỏ mắt với Bảo Thụ Tông.
Bất quá, cách nghĩ của hai tông lại thần kỳ tương tự, yêu nghiệt thế tục kia, không có tiến vào Tử Dương Tông, cuối cùng là chuyện tốt.
Nếu tiến vào Tử Dương Tông, để cho Tử Dương Tông như hổ thêm cánh, vậy sau này càng không có không gian cho trẻ tuổi tông môn khác sinh tồn.
Thang Hồng hưng phấn cùng Giang Trần gom góp lại với nhau, đối với lão đại này càng thêm bội phục.
- Lão Đại, ta nghe nói qua ngươi, lúc trước ngươi giam tên ngu xuẩn Thiết Đạt Chí kia, trong nội tâm của ta liền dựng thẳng qua ngón tay cái. Ha ha, thật không nghĩ tới, chúng ta vậy mà sẽ trở thành đồng môn.
Lưu Văn Thải thật không có ghen, hắn cũng biết, Vạn Linh Tông không thích hợp Giang Trần. Hơn nữa, từ Giang Trần lão Đại cho hắn quyển trục kia, thậm chí Vạn Linh Tông chưa hẳn xứng với Giang Trần lão Đại.
- Lão Đại gia nhập Bảo Thụ Tông, có lẽ đúng là cần tài nguyên của Bảo Thụ Tông a?
Giang Trần là người thứ sáu trong danh sách, năm người cuối cùng, đều là thiên tài đỉnh tiêm của tông môn mình, tự nhiên không có bất kỳ đạo lý tìm tông môn khác nương tựa.
Liên Thương Hải lựa chọn Bảo Thụ Tông, Sư Vân Vân lựa chọn Lưu Vân Tông, La Tịch lựa chọn Vạn Linh Tông. Lôi Cương Dương cùng Long Cư Tuyết, tự nhiên đều về Tử Dương Tông.
Trước kia Lôi Cương Dương bị Tằng Sư điểm danh, trong nội tâm thật có chút dao động. Cũng may Truy Dương lão tổ âm thầm khuyên bảo, cũng cho một đống lớn hứa hẹn, lúc này mới ổn lại.
Kể từ đó, phân phối tuyển bạt liền xong. Ngoại trừ Tằng Sư là dị số ra, Giang Trần rơi vào Bảo Thụ Tông, làm cho Bảo Thụ Tông trở thành người thắng lớn nhất.
Mất đi Thiết Đạt Chí, lại đạt được một yêu nghiệt thế tục, Bảo Thụ Tông có thể nói nhân họa đắc phúc.
Nơi hẻo lánh nào đó trong Thiên Linh khu.
Thuấn lão nhìn từng màn phát sinh ở Thiên Linh khu, khi Giang Trần bóc mặt nạ ra, trên mặt Thuấn lão, lộ ra sắc thái như trong dự liệu.
- Hoàng Nhi, lão phu phát hiện, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, là càng lúc càng giống. Giang Trần này, có nhiều khả năng, chính là người hữu duyên trong quẻ. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Giang Trần sẽ lựa chọn Bảo Thụ Tông. Tâm tính kẻ này, hoàn toàn chính xác không đơn giản.
Hai con ngươi như thu thủy của Hoàng Nhi khẽ động, dáng người thanh nhã như thanh liên, từ phía đi tới.
- Thuấn lão, ngài thưởng thức kẻ này như vậy, vì sao một mực âm thầm chú ý, lại không trực tiếp đi tìm hắn?
Hoàng Nhi đối với dụng ý của Thuấn lão, cũng hơi có chút hiếu kỳ.
- Ha ha, tìm là khẳng định phải tìm, chỉ là thời cơ không có thành thục. Hoàng Nhi, đổi vị trí suy nghĩ thoáng một phát, nếu như ngươi là Võ Giả xuất thân Vương Quốc thế tục, một quái vật khổng lồ rõ ràng so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều lần, bỗng nhiên tìm tới tận cửa, luôn mồm muốn ngươi chẩn đoán bệnh tình. Vậy coi như ngươi am hiểu y đạo, ngươi sẽ đơn giản đáp ứng sao?
Thuấn lão cười nhạt, trong mắt lại tràn đầy hào quang cơ trí.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng nhúc nhích lông mi thật dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cũng lộ một tia vui vẻ hiểu ra.
- Hoàng Nhi đã hiểu.
Chương 655 Bài vị chiến
Thuấn lão cười nói:
- Ta xem kẻ này, rất có khí khái, dùng sức mạnh là khẳng định không được. Cho nên, ta mới ở Nhị Độ Quan trước cứu hắn, để cho hắn nhớ kỹ ân tình của ta. Từ trong nội tâm chậm rãi tiếp nhận chúng ta. Giang Trần này là một người hiểu được cảm ơn, nếu chúng ta để lại cho hắn hảo cảm, kết thiện duyên, hắn nhất định sẽ không ngồi yên không lý đến. Nếu như ta dùng thân phận áp hắn, dùng thực lực trấn hắn, dùng tâm tính của hắn, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, mặc dù miệng đáp ứng, nhưng trên hành động tất có qua loa.
Không thể không nói, Thuấn lão nắm chắc đối với nhân tính là phi thường chuẩn xác.
Nói dễ hiểu một chút, như một Vương gia thế tục đột nhiên chạy đến nhà bình dân, yêu cầu bình dân chữa bệnh cho hắn.
Bình dân kia nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, sợ hãi phong hiểm, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp chối từ.
Một khi vận dụng thân phận áp hắn, vạn nhất gây ra tâm lý nghịch phản, vậy thì triệt để xong đời.
Mặc dù Thuấn lão có thực lực tuyệt đối, nhưng hắn vẫn không có nắm chắc tuyệt đối áp chế Giang Trần, để cho Giang Trần khuất phục. Hơn nữa Thuấn lão làm người, cũng tuyệt không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.
Quan trọng nhất là, hắn đánh bạc không nổi.
Vạn nhất Giang Trần này là tính cách thà bị gãy chứ không chịu cong, không ăn cường ngạnh, cái kia liền không thể vãn hồi.
Cho nên, Thuấn lão một mực tế thủy trường lưu, âm thầm quan sát Giang Trần, cũng là muốn tiến thêm một bước nghiệm chứng, đến cùng một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, phải chăng sẽ thật sự ứng nghiệm đến trên người Giang Trần.
Hôm nay, Thuấn lão rốt cục đã có chín thành nắm chắc.
Hiện tại, hắn đang suy nghĩ, là tiếp cận Giang Trần như thế nào, mà không đến mức để cho Giang Trần mâu thuẫn, thậm chí để cho Giang Trần nguyện ý toàn lực ra tay.
Thuấn lão biết rõ, thầy thuốc có đem hết toàn lực hay không, cái này khác nhau rất lớn.
Thiên Linh khu, 16 cường quy chúc đã định ra.
Tiếp đó, là cuộc chiến bài vị.
- Chư vị, tuy các ngươi đã có quy chúc, nhưng mà, bởi vì cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Các ngươi là thiên tài võ đạo, liền cần ở trên lôi đài quyết ra thắng bại. Cho nên, bài vị chiến kế tiếp, đối với các ngươi đồng dạng rất trọng yếu. Ai có thể leo đỉnh liên minh 16 nước? Ai có thể bao trùm tất cả thiên tài khác? Ai sẽ dẫn dắt tương lai của liên minh 16 nước?
- Hiện tại, các ngươi có cơ hội ở trên lôi đài chứng minh mình, lấy ra tất cả thiên phú cùng thực lực của các ngươi, lấy ra nhiệt huyết cũng dũng khí của các ngươi, ở trên lôi đài phóng thích chính mình a.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ, khí thế như cầu vồng, mang theo một cỗ sát khí bàng bạc.
Hiển nhiên, hắn muốn đem mặt mũi trước kia do Tằng Sư phản bội mà thất lạc, toàn bộ nhặt về. Hắn hi vọng, thông qua thứ hạng chiến này, cải tạo uy nghiêm của Tử Dương Tông.
Tử Dương Tông có Long Cư Tuyết cùng Lôi Cương Dương, tất có thể trấn áp tất cả thiên tài, quét ngang tất cả thiên tài.
Truy Dương lão tổ nói khí thế như cầu vồng, nhưng mà những Võ Giả kia, nguyên một đám lại có tính toán của mình. Hiển nhiên, bọn hắn cũng không có bởi vì Truy Dương lão quái nói mấy câu, liền nhiệt huyết sôi trào, quên hết tất cả.
Võ đạo chi lộ, mỗi người đều có bàn tính của mình.
Bất quá, bài danh chiến, mọi người lại không có bài xích gì.
Nếu như nói ngoại trừ Tử Dương Tông ra, còn có ai mong đợi bài vị chiến này nhất, cái kia chính là Giang Trần rồi.
Bài vị chiến này, quy tắc đồng dạng quyết chiến trước kia.
Đệ nhất đối chiến mười sáu, thứ hai đối chiến mười lăm, dùng cái này suy ra.
Đương nhiên, cái bài danh này, là theo như trình tự tuyển bạt trước kia đến bài danh.
Cho nên, Lưu Văn Thải bài danh thứ mười sáu, đối thủ của hắn, thình lình là Long Cư Tuyết.
Lôi Cương Dương ở thứ hai, đối thủ lại là đồng môn sư đệ La Hoàng.
La Tịch thứ ba, đối thủ là Lưu Vân Tông Lạc Thủy hàn.
Mà đối thủ của Giang Trần, là một gã đệ tử đến từ Vạn Linh Tông.
Tuy thiên phú của Lưu Văn Thải đã được khai phát, bất quá hắn cất bước không bằng Long Cư Tuyết, cho nên trận chiến này, mặc dù hắn không có để cho Long Cư Tuyết nhẹ nhõm thủ thắng, nhưng cũng không có mang đến cho Long Cư Tuyết quá nhiều khảo nghiệm.
Mà Cửu Sư lão quái một mực chú ý trận chiến này, hiển nhiên là muốn đề phòng Long Cư Tuyết thống hạ sát chiêu.
Kỳ thật Long Cư Tuyết có ý đó, chỉ là Lưu Văn Thải cũng rất thông minh, không có cho Long Cư Tuyết cơ hội hạ sát thủ, sau khi biết rõ không địch lại, liền tiêu sái nhận thua.
Trận chiến của Giang Trần, cũng thắng rất nhẹ nhàng. Thực lực tên đệ tử Vạn Linh Tông kia chỉ tàm tạm, còn không bằng Lưu Văn Thải cùng Thang Hồng.
Kỳ thật Giang Trần cũng tiếc hận thay cho Lưu Văn Thải, nếu như không phải gặp được Long Cư Tuyết, hắn hoàn toàn có cơ hội tái tiến một bước.
Vòng quyết đấu đặc sắc nhất, ngược lại là tên thứ tám Tằng Sư cùng tên thứ chín Thang Hồng.
Tằng Sư bái nhập Băng Lam Tôn Giả, hiển nhiên là cố ý triển lộ thiên phú cùng thực lực, cùng Thang Hồng đấu thiên hôn địa ám, hai người một mực giết đến hết thời gian, còn không có phân ra thắng bại.
Cuối cùng, chỉ có thể từ tràng diện ưu khuyết đến định thắng thua. Trên tràng diện, đấu pháp bá đạo của Thang Hồng, tự nhiên là chiếm cứ một ít thượng phong.
Tằng Sư bất đắc dĩ thua trận, lại bởi vậy thắng được đồng môn Lưu Vân Tông tán thành.
Dù sao, coi như là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân Tông Sư Vân Vân cũng nói, dù nàng gặp phải Thang Hồng, cũng chưa chắc dám nói tất thắng.
Bởi vì trên người Thang Hồng này, phảng phất xuất hiện một ít biến hóa, mà loại biến hóa này, làm cho thực lực của Thang Hồng ở trong vòng ba tháng gần đây, đã nhận được tăng vọt.
Sau một vòng quyết chiến, danh sách trước tám tiến vào thượng khu. Thứ chín đến thứ mười sáu, thì phân đến hạ khu, tiếp tục quyết chiến, phân ra bài danh.
Danh sách trước tám, theo thứ tự là: Long Cư Tuyết, Lôi Cương Dương, La Tịch, Sư Vân Vân, Liên Thương Hải, Giang Trần, Tạ Vũ Phàm cùng Thang Hồng.
Trong lúc nhất thời, Bảo Thụ Tông ngược lại thành người thắng lớn nhất.
Trong trước tám, lại có bốn cái đều đến từ Bảo Thụ Tông.
16 người, nguyên lai là Tử Dương Tông chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, có đến năm người.
Hiện tại một vòng chiến đấu qua đi, trong trước tám, chỉ có hai đệ tử Tử Dương Tông. Mà Bảo Thụ Tông, lại có bốn người.
Liên Thương Hải, Giang Trần, Tạ Vũ Phàm cùng Thang Hồng.
Mà Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, thì mỗi môn được một danh ngạch.
Đợt chiến đấu thứ hai, đối thủ của Long Cư Tuyết, lại thành Thang Hồng.
Mà đối thủ của Giang Trần, thì là Vạn Linh Tông La Tịch.
La Tịch với tư cách thiên tài số một của Vạn Linh Tông, ở trước khi Lưu Văn Thải xuất hiện, là tuyệt đối không có tranh luận. Tiên cảnh lục trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền tiến vào Thiên Linh cảnh.
Đối thủ như vậy, xác thực là mạnh nhất của Giang Trần tính đến trước mắt.
Bất quá, La Tịch gặp Giang Trần, lại là bất hạnh của hắn. Cùng là Tiên cảnh lục trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa tiến vào Thiên Linh cảnh, bất kể là phương diện nào, Giang Trần đều vững vàng áp chế hắn.
Kể từ đó, có thể mượn cơ hội đánh mặt Cửu Sư lão tổ thoáng một phát.
Không nghĩ tới, tính toán lại đánh hụt rồi.
Kế tiếp xuất hiện, là đệ tử Tử Dương Tông La Hoàng. Lựa chọn của hắn cũng rất trực tiếp, là Tử Dương Tông, không có bất kỳ ngoài ý muốn.
La Hoàng này tu luyện 《 Phần Thiên Đại Nhật Kinh 》, có lạc ấn của Tử Dương Tông thật sâu, đi tông môn khác, đó là tự hủy tương lai.
Sau đó xuất hiện, là một đệ tử thiên tài của Lưu Vân Tông, cũng lựa chọn ở lại Lưu Vân Tông. Tông môn lạc ấn của Lưu Vân Tông cũng rất sâu, ly khai Lưu Vân Tông, đến tông môn khác, khẳng định không thành châu báu.
Xuất hiện thứ tư là đệ tử Vạn Linh Tông Nguyên Thanh Lộc, hắn cũng lựa chọn lưu thủ Vạn Linh Tông.
Ba người tiếp theo, theo thứ tự là đệ tử của Tử Dương Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, đều không có gì ngoài ý muốn, lựa chọn tông môn của mình.
Đến phiên người thứ tám xuất hiện, là Bảo Thụ Tông Thang Hồng.
Đối với Thang Hồng này, Truy Dương lão tổ lại động ý niệm thu mua. Cũng biết tiểu tử này rất đau đầu, ở Bảo Thụ Tông nổi danh không thích sống chung.
Cho nên, Truy Dương lão quái cảm thấy đây là một cơ hội đục khoét nền tảng tốt.
Đương nhiên, Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ ưu tiên xuất hiện. Thiên Diệp lão tổ đối với chuyện đào góc tường người khác là không có hứng thú gì, nhưng đối với thiên tài bổn môn, lại xem rất nặng.
Cho nên, Thiên Diệp lão tổ liên tục đồng ý, sẽ thu Thang Hồng làm thân truyền đệ tử, dốc lòng dạy bảo. Tài nguyên tông môn, sẽ vì hắn nghiêng, hưởng thụ quyền lợi như Liên Thương Hải cùng Tạ Vũ Phàm.
Tựa hồ Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả đối với loại đệ tử như Thang Hồng không quá hứng thú, chỉ nói vài câu đơn giản.
Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ, ở trên người Thang Hồng thấy được một loại dã tính, cho nên cũng bỏ ra một chầu miệng lưỡi, hi vọng kéo Thang Hồng đến Vạn Linh Tông của mình. Bất quá dùng hiểu biết của hắn đối với Thang Hồng, tựa hồ cảm thấy hi vọng không lớn.
Đến phiên Truy Dương lão quái xuất hiện, hắn cảm thấy đây là một cơ hội đục khoét nền tảng ngàn năm khó gặp. Trên mặt treo nụ cười tự tin, nhìn qua Thang Hồng.
- Thang Hồng, thiên phú cùng thực lực của ngươi, là trong lúc tiến hành, bị đánh giá thấp nhất. Dùng cảnh giới tâm lực của ngươi, tương lai rất có hi vọng trùng kích Nguyên cảnh. Đáng tiếc, tông môn của ngươi, lại không có thể đào móc tiềm lực của ngươi, không có theo tài năng tới đâu mà dạy, làm cho thời gian của ngươi bị hoang phế. Ta hi vọng ngươi gia nhập Tử Dương Tông, ta ở trên người của ngươi, thấy được tiềm lực giống như Lôi Cương Dương. Ở trên tay của ta, ta chí ít có sáu bảy thành nắm chắc, bồi dưỡng ngươi thành Nguyên cảnh.
Những lời này của Truy Dương lão tổ, là trải qua an bài tỉ mỉ. Vốn là ly gián quan hệ của Thang Hồng cùng Bảo Thụ Tông thoáng một phát, lại đặt Thang Hồng cùng Lôi Cương Dương ở một độ cao so sánh, gia tăng độ hảo cảm, sau đó dùng Nguyên cảnh hấp dẫn, sáu bảy thành nắm chắc, đủ khiến cho người trẻ tuổi điên cuồng.
Không thể không nói, lí do thoái thác của Truy Dương lão tổ, rất có sức hấp dẫn, rất có tính nhắm vào.
Hơn nữa, hắn rất nhạy cảm nhìn ra tình cảnh xấu hổ của Thang Hồng ở Bảo Thụ Tông, nên lợi dụng điểm này, châm ngòi ly gián.
Bảo Thụ Tông vẫn là Tạ gia cùng Thiết gia nội chiến, cầm giữ lấy lợi ích tông môn. Thiên Diệp lão tổ gần đây không tranh quyền thế, ở phương diện khống chế tông môn, không có lôi lệ phong hành, thủ đoạn cường thế như Truy Dương lão tổ.
Tính cách của Thiên Diệp lão tổ lạnh nhạt, ở trong Tứ Đại Tôn Giả, đối với tông môn có lực khống chế yếu nhất. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến hai nhà Tạ Thiết nội chiến không ngớt.
Truy Dương lão quái nắm chuẩn điểm này, vạch sự tình Thang Hồng ở trong khe hẹp hai nhà Tạ Thiết, tả hữu bị khinh bỉ, cho nên ly khai Bảo Thụ Tông, gia nhập Tử Dương Tông, đó là lựa chọn không còn gì tốt hơn.
Nói thật, Thang Hồng ở thời khắc này, vậy mà thật sự có một tia dao động.
- Thang Hồng, ở lại Bảo Thụ Tông. Ta cũng sẽ gia nhập Bảo Thụ Tông.
Lúc Thang Hồng gian nan lựa chọn, một đạo truyền âm truyền vào trong đầu hắn.
Là lão Đại.
Thang Hồng nghe được, dĩ nhiên là thần thức truyền âm của lão Đại.
Lão Đại muốn gia nhập Bảo Thụ Tông?
Nghe được tin tức này, Thang Hồng không còn một chút do dự, cười ha ha, bàn tay gãi lấy đầu tóc.
- Ta quyết định, ở lại Bảo Thụ Tông.
Thang Hồng cười đến thập phần sáng sủa. Dáng người của tráng hán này cực lớn, cười rộ lên, ánh mắt lại đơn thuần sạch sẽ, nghiễm nhiên như một đại nam hài đơn thuần nhà bên, không có chút tạp chất.
Thiên Diệp lão tổ nghe vậy, tâm treo cao cũng hạ xuống chỗ cũ. Ở trước một khắc Thang Hồng làm ra lựa chọn, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, Bảo Thụ Tông sẽ mất đi tên thiên tài Thang Hồng này rồi.
Bởi vì, Thiên Diệp lão tổ hồi tưởng chuyện cũ, phát hiện Thang Hồng này ở Bảo Thụ Tông, hoàn toàn không có hưởng thụ đến đãi ngộ đặc thù gì.
Dùng cá tính không bị trói buộc của Thang Hồng, có lý do gì quyến luyến Bảo Thụ Tông, nhớ ơn Bảo Thụ Tông?
Cho nên, nghe được Thang Hồng lựa chọn, Thiên Diệp lão tổ cơ hồ có chút không tin lỗ tai của mình, nhưng trong lòng thì cảm khái ngàn vạn, âm thầm khuyên bảo mình, về sau nhất định phải coi trọng nuôi dưỡng thiên tài tông môn.
Truy Dương lão quái nghe vậy, cũng khó có thể tin.
Vừa rồi hắn cảm giác mình du thuyết, tuyệt đối có chín thành nắm chắc. Dùng ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra cách nghĩ của Thang Hồng trong khoảnh khắc đó, kia tuyệt đối là dao động.
Thế nhưng mà, bỗng nhiên tầm đó, Thang Hồng như nhận được ám chỉ gì, lộ ra dáng tươi cười cuồng hỉ, sau đó liền dứt khoát lựa chọn Bảo Thụ Tông.
- Nhất định có người ám chỉ cho hắn, là ai? Lại dám phá hư chuyện tốt của ta?
Truy Dương lão quái trong cơn giận dữ, ánh mắt lợi hại dò xét bốn phía một phen.
Bất quá, vô luận hắn nhìn thế nào, cũng không thu hoạch được gì.
Chứng kiến Thang Hồng muốn lui ra, đột nhiên Truy Dương lão quái hỏi:
- Thang Hồng, vừa rồi có người âm thầm cho ngươi hứa hẹn gì sao?
Thang Hồng cười ha ha:
- Cái này cùng tuyển bạt có quan hệ sao?
Nói xong, cũng không thèm nhìn Truy Dương lão quái, lui trở về.
Kế hoạch đục khoét nền tảng của Truy Dương lão quái lại thất bại lần nữa, một bụng nóng tính. Hai lần ra tay, hắn đều cảm thấy rất có nắm chắc, lại không nghĩ rằng, liên tục thất thủ.
Lúc này đào Thang Hồng, càng là thua không hiểu thấu. Cơ hồ là thiên tài đến tay, vậy mà đột nhiên bay mất.
Trong lúc đó, Truy Dương lão quái nhớ tới quan hệ của Thang Hồng cùng Giang Trần. Trong nội tâm khẽ động, ánh mắt âm trầm vọt tới Giang Trần.
Không thể không nói, trực giác của Nguyên cảnh lão quái là phi thường kinh người. Tâm niệm của hắn vừa động, liền kiên định phán đoán của mình.
- Tiểu tử thế tục, có phải vừa rồi là ngươi lắm mồm hay không?
Truy Dương lão quái truyền âm quát hỏi. Hắn biết rõ quan hệ của Thang Hồng và Giang Trần. Biết Thang Hồng rất nghe lời Giang Trần, cam tâm tình nguyện nhận hắn làm lão Đại.
Chương 652 Phản bội ngoài ý muốn, vẽ mặt ngoài ý muốn 2
- Phải thì thế nào?
Giang Trần nhàn nhạt đáp lại.
Dù sao cùng Tử Dương Tông đã sớm xé rách da mặt, cho dù là Truy Dương lão quái, Giang Trần cũng không có lý do gì nhượng bộ.
- Tốt, tốt, tốt.
Truy Dương lão quái bạo tuôn sát cơ, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu tử, ngươi không hiểu đại thế, ba phen mấy bận đối nghịch Tử Dương Tông ta, ngươi cho lão phu một lý do không giết ngươi xem?
- Giết ta?
Giang Trần cười lạnh.
- Nguyên cảnh lão tổ, dùng danh nghĩa tuyển bạt, dụ Võ Giả thế tục ra để giết? Ngươi sống một bó niên kỷ, chỉ số thông minh đều đi nơi nào rồi?
Truy Dương lão quái còn muốn mở miệng, lại phát hiện người kế tiếp đã xuất hiện, rõ ràng là đệ tử Tử Dương Tông bọn hắn, Thủy Nguyệt nhất mạch Tằng Sư.
Tinh thần của Tằng Sư có chút chán chường, thoạt nhìn có chút buồn bực không vui, trong mắt ngẫu nhiên hiện lên một tia lo âu. Hiển nhiên, Long Cư Tuyết cường thế tru sát Sở Tinh Hán, đã để lại tâm lý oán hận cho hắn.
Nếu là đệ tử của Tử Dương Tông, tự nhiên là Truy Dương lão quái xuất hiện trước.
- Tằng Sư, ngươi là môn hạ của Thủy Nguyệt, thiên phú của ngươi, lão phu cũng biết. Bất quá hôm nay ngươi là chuyện gì xảy ra, bộ dạng mất hồn mất vía? Ở trên người của ngươi, còn có nửa điểm phong thái của đệ tử Tử Dương Tông ta sao? Ngươi muốn lão phu thu ngươi làm thân truyền đệ tử, thì lấy ra chút tinh khí thần đến chỗ thiên tài Tử Dương Tông ta tụ tập, Thủy Nguyệt nhất mạch ngươi, có Long Cư Tuyết làm tấm gương, ngươi vẫn là học tập một chút a, nếu không, mặc dù thành thân truyền đệ tử của lão phu, ngươi lấy cái gì đi tranh với Long Cư Tuyết và Lôi Cương Dương?
Cơ bắp trên mặt Tằng Sư có chút co rúm, khúm núm, không ngừng gật đầu, phảng phất như thụ giáo.
Bảo Thụ Tông cùng Vạn Linh Tông, hiển nhiên không có hứng thú gì với Tằng Sư, xuất phát từ công sự, tùy tiện nói vài câu, không giống Truy Dương lão quái, bọn hắn đối với đào Tằng Sư không có bao nhiêu hứng thú.
Ngược lại Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả, bởi vì là nữ tính, tâm tư càng tinh tế một ít, mỉm cười nói với Tằng Sư:
- Người trẻ tuổi, thiên phú của ngươi không tệ, võ đạo chi lộ, cùng Lưu Vân Tông ta có chỗ phù hợp. Lưu Vân Tông ta ở vào cục diện âm thịnh dương suy, cũng cần đổi mới thoáng một phát. Nếu như ngươi ở Tử Dương Tông không vui, có thể đến môn hạ của ta, bổn tọa sẽ kiên nhẫn dạy bảo ngươi. Ít nhất, bổn tọa so với sư tôn Thủy Nguyệt Đại Sư của ngươi càng có kiên nhẫn, càng hiểu thiên phú của ngươi.
Không thể không nói, Băng Lam Tôn Giả với tư cách nữ nhân, tâm tư càng thêm cẩn thận, nhìn ra trong lòng Tằng Sư do dự cùng mâu thuẫn, nhìn ra trong tính cách của Tằng Sư có một mặt luyến mẫu.
Cho tới nay, Tằng Sư đều coi Thủy Nguyệt Đại Sư như mẫu thân, không muốn xa rời, thế nhưng mà, từ khi Long Cư Tuyết xuất hiện, hắn phát hiện mình chậm rãi thất sủng rồi.
Cho tới bây giờ, Long Cư Tuyết cường thế như thế, vậy mà sư tôn còn bưng lấy nàng, dựa vào nàng như vậy.
Cái này vốn là đãi ngộ của Tằng Sư hắn, đều bị Long Cư Tuyết cướp đi.
Cho nên, hắn thất lạc, hắn phiền muộn, thậm chí lo lắng mình sẽ đồng dạng như Sở Tinh Hán, bị Long Cư Tuyết cạo chết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tằng Sư kiên định, cắn răng nói ra:
- Ta... Ta nguyện ý gia nhập Lưu Vân Tông, xin Băng Lam lão tổ thu lưu.
- Cái gì?
Truy Dương lão quái nghe vậy, cả người thoáng cái liền nổi cáu rồi.
Lúc trước hắn không ngừng đục khoét nền tảng, nhưng không có thành công. Lại không nghĩ rằng, hậu viện của mình lại cháy, góc tường nhà mình bị người đào.
Hơn nữa, nhìn điệu bộ này của Tằng Sư, tựa hồ không cần người khác đào, giống như là chủ động leo tường a.
Chuyện này đối với Truy Dương lão quái hiếu thắng tự phụ mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Hai mắt bắn ra hào quang làm cho người ta sợ hãi, như có một đoàn Liệt Hỏa ngập trời muốn đốt Tằng Sư thành tro bụi.
Tằng Sư đối mặt Truy Dương lão tổ cường thế, không dám phản kháng, yên lặng lui ra phía sau.
Băng Lam lão tổ luôn cho người một hình tượng nữ tính ôn hòa. Bất quá, thấy Truy Dương lão quái áp bách Tằng Sư như vậy, cũng không vui, thúc giục khí thế, chống lại Truy Dương lão quái.
- Truy Dương đạo huynh, hôm nay Tằng Sư là môn hạ của ta, đừng lấy lớn hiếp nhỏ.
Tính cách của Băng Lam lão tổ ôn hòa là đúng, nhưng bao che khuyết điểm là thiên tính của nhân loại.
Tằng Sư vừa mới đầu nhập vào nàng, nếu không che chở, làm sao để cho Tằng Sư khăng khăng một mực?
Truy Dương lão quái tức giận đến nổ phổi, môn hạ đệ tử của Tử Dương Tông dựa vào người khác, chuyện này với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã.
Thủy Nguyệt Đại Sư đứng ở sau lưng Truy Dương lão tổ, mặt mũi cũng tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, đại đệ tử tôn trọng mình như mẫu thân, vậy mà sẽ vô thanh vô tức phản bội mình, lựa chọn đầu nhập vào Lưu Vân Tông.
Cho nên, Thủy Nguyệt Đại Sư nhịn không được.
- Tằng Sư, ta nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi là báo đáp ta như vậy sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư giận dữ mắng mỏ.
Trong nội tâm Tằng Sư ủy khuất, ở thời khắc này, cũng bạo phát ra:
- Đúng vậy, trước kia ngươi rất tốt với ta, tựa như mẫu thân bảo vệ ta. Thế nhưng mà, từ khi có Long Cư Tuyết, ngươi hỏi chính ngươi một chút, ngươi còn coi chúng ta là người sao? Vì tiện nhân vô tình này, ngươi làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường? Ở Địa Linh khu, vì nàng, chính mình thân bại danh liệt, Tam sư đệ cùng Tứ sư đệ một chết một tàn. Điều này cũng thôi, đến Thiên Linh khu, ngươi càng làm tầm trọng thêm. Chính ngươi tự vấn lòng xem, ngươi đối đãi Nhị sư đệ Sở Tinh Hán như thế nào? Ngươi muốn hắn đi chết, giống như mệnh lệnh một con chó. Thậm chí, tiện nhân này ở trước mặt ngươi, không có trưng cầu ý kiến của ngươi, liền đánh chết Nhị sư đệ, ngươi ngay cả một câu quở trách cũng không có, Tằng Sư ta ở lại Tử Dương Tông, ai có thể bảo chứng, Sở Tinh Hán hôm nay, không phải Tằng Sư ta ngày mai? Đừng nói Tằng Sư ta, Lôi Cương Dương sư huynh, ai có thể bảo chứng hắn có thể sống an ổn, không bị nữ nhân rắn rết kia cạo chết?
Tằng Sư cũng bạo phát, không lựa lời nói, triệt để xé rách da mặt rồi. Ngay cả Lôi Cương Dương cũng bị kéo ra ngoài.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lôi Cương Dương lại không phát tác, mà buông lông mày, không nói một lời. Hiển nhiên, những lời kia của Tằng Sư, Lôi Cương Dương hắn bất tiện nói, nên rất cảm kích Tằng Sư nói ra.
Thoáng cái, toàn trường yên lặng.
Hiển nhiên, mọi người đều bị Tằng Sư nói trấn trụ rồi.
Ngay cả Truy Dương lão quái, biểu lộ cũng cứng lại. Hắn một mực tự tin, Tử Dương Tông bền chắc như thép. Lại căn bản không nghĩ tới, theo Long Cư Tuyết xuất hiện, cái bền chắc như thép kia xuất hiện vết rách lớn như vậy.
Sắc mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư tái nhợt, nàng trong khoảng thời gian này, bởi vì sự tình của Long Cư Tuyết, thật có chút tẩu hỏa nhập ma.
Chương 653 Giang Trần lựa chọn 1
Môn hạ mười đại đệ tử bài danh trước bốn, vậy mà chết thì chết, tàn thì tàn, phản bội thì phản bội.
Cái này đối với Thủy Nguyệt Đại Sư mà nói, quả thực là vẽ mặt vô tình nhất.
Tâm tư của Truy Dương lão quái nhanh quay ngược trở lại, lập tức trấn định, cười lạnh một tiếng:
- Chính ngươi đạo tâm bất ổn, lại trách người khác? Loại người nhu nhược sợ hãi cạnh tranh như ngươi, Tử Dương Tông ta không muốn cũng thế. Một Long Cư Tuyết, bằng mười vạn người nhu nhược như ngươi. Kế tiếp.
Truy Dương lão quái dùng một loại phách lực tráng sĩ chặt tay, trực tiếp bỏ qua chủ đề.
Giang Trần thưởng thức một màn đặc sắc này, cũng cảm thấy đã nghiền. Loại người tự phụ như Truy Dương lão quái cùng Thủy Nguyệt Đại Sư, nguyên lai cũng sẽ bị vẽ mặt.
Nguyên lai sau khi bọn hắn bị đánh mặt, cũng đồng dạng khó chịu nổi.
Cái này thật sự là trò hay ngoài ý liệu a, trong nội tâm Giang Trần cảm thấy thoải mái.
Khá tốt, thiên tài kế tiếp xuất hiện, đã bỏ qua cục diện khó xử khi Tằng Sư phản bội.
Đây là thiên tài Tạ gia Tạ Vũ Phàm tới từ Bảo Thụ Tông. Loại thiên tài ở Bảo Thụ Tông có quan hệ thâm căn cố đế này, tự nhiên không chọn tông môn khác.
Sau Tạ Vũ Phàm, là đến phiên Giang Trần rồi.
Cho đến giờ phút này, yêu nghiệt thế tục thần bí nhất trong mắt mọi người, rốt cục phải làm ra lựa chọn rồi.
Bốn đại tông môn du thuyết, cũng là một cái so với một cái đặc sắc.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả bởi vì Tằng Sư đầu nhập vào, tin tưởng tăng nhiều, cho nên cũng cho Giang Trần rất nhiều hứa hẹn, hứa hẹn nhất định sẽ vì Giang Trần lượng thân định chế một phương án tu luyện, giúp hắn dùng tốc độ nhanh nhất trùng kích Nguyên cảnh
- Người trẻ tuổi, cảnh giới tâm lực của ngươi, ở trong tất cả thiên tài, có lẽ là cao nhất. Lưu Vân Tông ta, để ý nhất đúng là tôi luyện Tâm lực. Hơn nữa, mọi người đều biết, Lưu Vân Tông ta có truyền thừa rất tốt, là nam nữ đệ tử tầm đó, có thể song tu. Nhất là nam đệ tử thiên phú tuyệt luân, ở Lưu Vân Tông ta là càng thêm quý trọng. Cần biết 1600 năm trước, Lưu Vân Tông ta có một vị nam tính thiên tài, thiên phú tuyệt luân, trong môn chín tú, đều cùng hắn song tu, việc này càng là thiên cổ giai thoại của Lưu Vân Tông ta, mọi người ca tụng.
Song tu.
Cái này đối với nam đệ tử mà nói, vĩnh viễn là hấp dẫn có sức thuyết phục nhất.
Còn dùng cổ nhân làm thí dụ, một môn chín nữ đệ tử tuyệt sắc nhất, đều cùng hắn song tu, cái này là đãi ngộ khoa trương bực nào, nhất Long cửu Phượng a.
Loại hấp dẫn này, đối với nam tu tuổi trẻ mà nói, tuyệt đối là hấp dẫn không cách nào cự tuyệt. Nhất là, Lưu Vân Tông tôn trọng song tu, cũng không bởi vì trầm mê song tu mà chậm trễ tu hành, lẫn nhau thái bổ, ngược lại sẽ tăng tiến công lực.
Đây quả thực là thiên đường của nam tu sĩ.
Chỉ tiếc, Lưu Vân Tông thu nam đồ đệ, cánh cửa rất cao. Không phải siêu cấp thiên tài, căn bản khó có thể nhập pháp nhãn của Lưu Vân Tông.
Dùng Thang Hồng làm thí dụ, thiên phú cao như vậy, Băng Lam Tôn Giả thấy ngoại hình hắn thô lỗ, liền không có ý nguyện mời chào.
Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả, từ vừa mới bắt đầu, liền thập phần thưởng thức yêu nghiệt thế tục này. Lúc trước Tử Dương Tông chèn ép Giang Trần, cũng là Cửu Sư Tôn Giả ra mặt phản đối.
- Hảo tiểu tử, Cửu Sư lão quái ta rất thưởng thức ngươi. Tuy ta biết, Vạn Linh Tông ta chưa hẳn thích hợp ngươi, nhưng cái này không ảnh hưởng ta thưởng thức ngươi. Ở chỗ này ta lắm miệng nói một câu, thời điểm ngươi ở Địa Linh khu cùng Thiên Linh khu lọt vào chèn ép, cũng là lão phu ở sau lưng cho ngươi chỗ dựa. Nói như vậy, không phải muốn ngươi hồi báo cái gì, mà là muốn nói cho ngươi biết, đại môn của Vạn Linh Tông, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngoài ra, ta cũng cảm tạ ngươi, giúp ta đào móc một thiên tài như Lưu Văn Thải.
Sự tình Lưu Văn Thải cùng Giang Trần lui tới, người của bốn đại tông môn đều biết.
Truy Dương lão quái xuất hiện, ngữ khí đờ đẫn:
- Người trẻ tuổi, ngươi cùng Tử Dương Tông ta cũng không có cừu hận không giải được gì. Lão phu nhìn ra được, chí hướng của ngươi cuối cùng là võ đạo. Tử Dương Tông, có thể cho ngươi hết thảy võ đạo truyền thừa ngươi muốn. Lão phu cùng cả Tử Dương Tông, cũng không phải là không có lòng dung người. Chỉ cần ngươi nguyện ý bái vào môn hạ Tử Dương Tông, lão phu sẽ đối xử như nhau.
Những lời này, ngay cả Truy Dương lão cũng cảm thấy con mẹ nó giả, huống chi Giang Trần.
Giang Trần biết rõ, Tử Dương Tông đã sớm đoán được thân phận của mình. Như vậy dùng ân oán của hắn và Long Cư Tuyết, Tử Dương Tông là không thể nào cho hắn tương lai gì.
Lời nói này của Truy Dương lão quái, không thể nghi ngờ là muốn gạt hắn, dẫn hắn vào Tử Dương Tông mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Đến phiên Thiên Diệp lão tổ, lão đầu này vốn không có khẩu tài, vẻ mặt cười khổ, hắn phát hiện tốt xấu đều bị những người kia nói xong, đến phiên hắn, lại không có ưu thế gì đáng nói.
- Được rồi, người trẻ tuổi, Bảo Thụ Tông ta, chỉ có tài nguyên là nhất giàu có. Các phương diện thiên phú của ngươi đều rất cao, thiếu nhất có lẽ là tài nguyên a. Ngươi đến Bảo Thụ Tông ta, tài nguyên mặc ngươi hưởng dụng.
Thiên Diệp lão tổ nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nghĩ ra chỗ mấu chốt.
Bốn đại tông môn đều du thuyết một lần, là đến phiên Giang Trần bày tỏ thái độ.
Giang Trần mỉm cười:
- Ta cùng với một huynh đệ sớm có hứa hẹn, cho nên, ta lựa chọn Bảo Thụ Tông.
Ba chữ "Bảo Thụ Tông" từ trong miệng Giang Trần nói ra, trong lòng ba lão tổ khác đều thất lạc, nhất là Cửu Sư lão tổ, than nhẹ không thôi.
Lưu Vân Tông Băng Lam Tôn Giả, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn. Lần này nàng cho ra ngon ngọt lớn như vậy, dùng song tu với nữ đệ tử thiên tài tông môn làm điều kiện, vốn tưởng rằng người trẻ tuổi kia nhất định sẽ chọn Lưu Vân Tông.
Truy Dương lão quái sớm biết Giang Trần sẽ không tuyển Tử Dương Tông, lại không nghĩ rằng Giang Trần lựa chọn là Bảo Thụ Tông.
- Tiểu tử này, vậy mà không chọn Lưu Vân Tông, tâm chí cứng cỏi như vậy, ngược lại không thể xem thường.
Truy Dương lão quái âm thầm nghiêm nghị, rốt cục nhận thức đến, số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết, cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Những lời mà Thiên Diệp lão tổ nói trước kia, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không có gì nắm chắc. Hắn cảm thấy, yêu nghiệt thế tục kia tuyển như thế nào, đoán chừng cũng sẽ không tuyển Bảo Thụ Tông bọn hắn.
Nhưng mà đột nhiên, bầu trời rơi xuống bánh ngọt, trực tiếp đập vào đầu Thiên Diệp lão tổ, để cho lão đầu tính cách không màng danh lợi này, cũng có chút vui vô cùng.
Nói tuyển bạt, kỳ thật mục tiêu duy nhất của mọi người, là yêu nghiệt thế tục này. Những người khác, không có mấy người sẽ thật sự phản bội tông môn mình.
Mà Tằng Sư, chỉ là một cái ngoài ý muốn.
Cho nên, Thiên Diệp lão tổ phát hiện yêu nghiệt thế tục bị mọi người nghị luận qua vô số lần kia, vậy mà chọn Bảo Thụ Tông, trong lúc nhất thời ngược lại vui mừng có chút nói không ra lời.
Chương 654 Giang Trần lựa chọn 2
Thang Hồng cười ha hả:
- Lão Đại, ngươi quả nhiên không gạt ta. Hiện tại ngươi đã tuyển tông môn, thì lấy xuống mặt nạ, để cho mọi người thấy chân dung a?
Lưu Văn Thải cũng đi tới:
- Lão Đại, chúc mừng ngươi, tiến vào tông môn, ngày khác tiền đồ vô lượng.
Mọi ánh mắt, đều tập trung ở trên người Giang Trần.
Có chờ mong, có hiếu kỳ, có phiền muộn, cũng có căm hận.
Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, thò tay kéo mặt nạ, lộ ra tướng mạo sẵn có.
- Giang Trần.
Long Cư Tuyết phản ứng đầu tiên, ngữ khí tràn ngập căm hận:
- Giả thần giả quỷ lâu như vậy, rốt cục chịu lộ ra tướng mạo sẵn có sao?
- Là hắn, Giang Trần quả nhiên là yêu nghiệt thế tục.
Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ đứng ở sau lưng Thiên Diệp lão tổ, kinh hỉ nói.
Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà, ban đầu trước khi sơ thí năm cửa, từng mời chào qua Giang Trần, cũng vô cùng giật mình, trong miệng thì thào cười khổ:
- Giang Trần, là yêu nghiệt này a. Ta thật khờ, sớm nên đoán được mới đúng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc a.
Vương Đà hối hận, vì cái gì lúc trước không ra tay, để cho một thiên tài toàn năng như vậy chạy khỏi Vạn Linh Tông chứ?
Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu, cũng than nhẹ:
- Giang Trần này, lúc trước sơ thí năm cửa, liền bị tam tông cuồng đoạt, đáng tiếc, Lưu Vân Tông ta có vô số nữ tu mỹ mạo, lại không thắng được tâm thiên tài này. Vì cái gì ta có một loại cảm giác, Lưu Vân Tông chúng ta, tựa hồ bỏ lỡ một cơ hội cải biến vận mệnh tông môn chứ?
Ánh mắt của Băng Lam Tôn Giả trầm tĩnh, tràn ngập thâm ý, nhìn qua thân ảnh Giang Trần, trong lòng cũng cảm thấy vô hạn đáng tiếc. Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng có một loại cảm giác giống Giang Nhu.
Chỉ là, các nàng không nghĩ tới, cơ hồ ở một khắc này, tất cả cao tầng của bốn đại tông môn, ngoại trừ Bảo Thụ Tông ra, đều có một loại cảm giác tiếc nuối vì bỏ qua tuyệt thế thiên tài.
Mặc dù là Thủy Nguyệt Đại Sư, giờ phút này sắc mặt cũng khó coi. Trong nội tâm ẩn ẩn hiện lên một tia hối hận. Bất quá háo thắng như nàng, ý hối hận kia chỉ chợt lóe lên liền biến mất.
Bảo Thụ Tông Tạ Thiên Thụ, giờ phút này là hạnh phúc nhất:
- Lão tổ, Giang Trần này, một mực ở Thiên Quế Vương Quốc, đại danh đỉnh đỉnh. Lúc trước hắn cự tuyệt tam tông chúng ta mời, ta còn tưởng rằng hắn tình hữu độc chung với Tử Dương Tông. Hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều. Lão tổ, kẻ này yêu nghiệt như vậy, thật là phúc của Bảo Thụ Tông ta a.
Thiên Diệp lão tổ gật đầu:
- Kẻ này, lão phu muốn đích thân bồi dưỡng.
Thiên tài của Bảo Thụ Tông, mạnh nhất là Liên Thương Hải, ở trong bốn đại tông môn, trước bốn cũng không vào được. Chuyện này đối với Bảo Thụ Tông mà nói, là hết sức khó xử.
Hôm nay, Thiên Diệp lão tổ rốt cục phát hiện một hạt giống tốt, một hạt giống có thể đem Tử Dương Tông quấy đến gà chó không yên.
Nhìn Tử Dương Tông xem, Thủy Nguyệt Đại Sư ở Địa Linh khu sụp đổ, môn hạ đệ tử chết thì chết, phế thì phế, thậm chí đại đệ tử còn phản bội tông môn.
Nguyên nhân gây ra hết thảy, ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn, đều không phải bởi vì Giang Trần này sao?
Đương nhiên, cũng không phải tất cả người Bảo Thụ Tông đều cao hứng. Ví dụ như Thái Thượng Đại trưởng lão Thiết Long ở bên cạnh Tạ Thiên Thụ, lúc này tâm tình vô cùng phiền muộn.
Hắn không nghĩ tới, yêu nghiệt thế tục kia dĩ nhiên là Giang Trần. Bởi vậy, ân oán của Thiết gia cùng Giang Trần, còn lấy lại danh dự thế nào?
Khi nghe Thiên Diệp lão tổ hứa hẹn muốn trọng điểm tài bồi, Thiết Long càng miệng đầy đắng chát. Nhìn lại cháu ruột Thiết Đạt Chí của mình, lại bị loại ra 16 cường.
So sánh với nhau, Thiết Long quả thực rất muốn đi chết.
Hiện trường một mảnh thổn thức, nhất là Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, vì bỏ qua một thiên tài như vậy mà cảm thấy thập phần tiếc hận, đồng thời cũng đỏ mắt với Bảo Thụ Tông.
Bất quá, cách nghĩ của hai tông lại thần kỳ tương tự, yêu nghiệt thế tục kia, không có tiến vào Tử Dương Tông, cuối cùng là chuyện tốt.
Nếu tiến vào Tử Dương Tông, để cho Tử Dương Tông như hổ thêm cánh, vậy sau này càng không có không gian cho trẻ tuổi tông môn khác sinh tồn.
Thang Hồng hưng phấn cùng Giang Trần gom góp lại với nhau, đối với lão đại này càng thêm bội phục.
- Lão Đại, ta nghe nói qua ngươi, lúc trước ngươi giam tên ngu xuẩn Thiết Đạt Chí kia, trong nội tâm của ta liền dựng thẳng qua ngón tay cái. Ha ha, thật không nghĩ tới, chúng ta vậy mà sẽ trở thành đồng môn.
Lưu Văn Thải thật không có ghen, hắn cũng biết, Vạn Linh Tông không thích hợp Giang Trần. Hơn nữa, từ Giang Trần lão Đại cho hắn quyển trục kia, thậm chí Vạn Linh Tông chưa hẳn xứng với Giang Trần lão Đại.
- Lão Đại gia nhập Bảo Thụ Tông, có lẽ đúng là cần tài nguyên của Bảo Thụ Tông a?
Giang Trần là người thứ sáu trong danh sách, năm người cuối cùng, đều là thiên tài đỉnh tiêm của tông môn mình, tự nhiên không có bất kỳ đạo lý tìm tông môn khác nương tựa.
Liên Thương Hải lựa chọn Bảo Thụ Tông, Sư Vân Vân lựa chọn Lưu Vân Tông, La Tịch lựa chọn Vạn Linh Tông. Lôi Cương Dương cùng Long Cư Tuyết, tự nhiên đều về Tử Dương Tông.
Trước kia Lôi Cương Dương bị Tằng Sư điểm danh, trong nội tâm thật có chút dao động. Cũng may Truy Dương lão tổ âm thầm khuyên bảo, cũng cho một đống lớn hứa hẹn, lúc này mới ổn lại.
Kể từ đó, phân phối tuyển bạt liền xong. Ngoại trừ Tằng Sư là dị số ra, Giang Trần rơi vào Bảo Thụ Tông, làm cho Bảo Thụ Tông trở thành người thắng lớn nhất.
Mất đi Thiết Đạt Chí, lại đạt được một yêu nghiệt thế tục, Bảo Thụ Tông có thể nói nhân họa đắc phúc.
Nơi hẻo lánh nào đó trong Thiên Linh khu.
Thuấn lão nhìn từng màn phát sinh ở Thiên Linh khu, khi Giang Trần bóc mặt nạ ra, trên mặt Thuấn lão, lộ ra sắc thái như trong dự liệu.
- Hoàng Nhi, lão phu phát hiện, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, là càng lúc càng giống. Giang Trần này, có nhiều khả năng, chính là người hữu duyên trong quẻ. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Giang Trần sẽ lựa chọn Bảo Thụ Tông. Tâm tính kẻ này, hoàn toàn chính xác không đơn giản.
Hai con ngươi như thu thủy của Hoàng Nhi khẽ động, dáng người thanh nhã như thanh liên, từ phía đi tới.
- Thuấn lão, ngài thưởng thức kẻ này như vậy, vì sao một mực âm thầm chú ý, lại không trực tiếp đi tìm hắn?
Hoàng Nhi đối với dụng ý của Thuấn lão, cũng hơi có chút hiếu kỳ.
- Ha ha, tìm là khẳng định phải tìm, chỉ là thời cơ không có thành thục. Hoàng Nhi, đổi vị trí suy nghĩ thoáng một phát, nếu như ngươi là Võ Giả xuất thân Vương Quốc thế tục, một quái vật khổng lồ rõ ràng so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều lần, bỗng nhiên tìm tới tận cửa, luôn mồm muốn ngươi chẩn đoán bệnh tình. Vậy coi như ngươi am hiểu y đạo, ngươi sẽ đơn giản đáp ứng sao?
Thuấn lão cười nhạt, trong mắt lại tràn đầy hào quang cơ trí.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng nhúc nhích lông mi thật dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cũng lộ một tia vui vẻ hiểu ra.
- Hoàng Nhi đã hiểu.
Chương 655 Bài vị chiến
Thuấn lão cười nói:
- Ta xem kẻ này, rất có khí khái, dùng sức mạnh là khẳng định không được. Cho nên, ta mới ở Nhị Độ Quan trước cứu hắn, để cho hắn nhớ kỹ ân tình của ta. Từ trong nội tâm chậm rãi tiếp nhận chúng ta. Giang Trần này là một người hiểu được cảm ơn, nếu chúng ta để lại cho hắn hảo cảm, kết thiện duyên, hắn nhất định sẽ không ngồi yên không lý đến. Nếu như ta dùng thân phận áp hắn, dùng thực lực trấn hắn, dùng tâm tính của hắn, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, mặc dù miệng đáp ứng, nhưng trên hành động tất có qua loa.
Không thể không nói, Thuấn lão nắm chắc đối với nhân tính là phi thường chuẩn xác.
Nói dễ hiểu một chút, như một Vương gia thế tục đột nhiên chạy đến nhà bình dân, yêu cầu bình dân chữa bệnh cho hắn.
Bình dân kia nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, sợ hãi phong hiểm, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp chối từ.
Một khi vận dụng thân phận áp hắn, vạn nhất gây ra tâm lý nghịch phản, vậy thì triệt để xong đời.
Mặc dù Thuấn lão có thực lực tuyệt đối, nhưng hắn vẫn không có nắm chắc tuyệt đối áp chế Giang Trần, để cho Giang Trần khuất phục. Hơn nữa Thuấn lão làm người, cũng tuyệt không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.
Quan trọng nhất là, hắn đánh bạc không nổi.
Vạn nhất Giang Trần này là tính cách thà bị gãy chứ không chịu cong, không ăn cường ngạnh, cái kia liền không thể vãn hồi.
Cho nên, Thuấn lão một mực tế thủy trường lưu, âm thầm quan sát Giang Trần, cũng là muốn tiến thêm một bước nghiệm chứng, đến cùng một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, phải chăng sẽ thật sự ứng nghiệm đến trên người Giang Trần.
Hôm nay, Thuấn lão rốt cục đã có chín thành nắm chắc.
Hiện tại, hắn đang suy nghĩ, là tiếp cận Giang Trần như thế nào, mà không đến mức để cho Giang Trần mâu thuẫn, thậm chí để cho Giang Trần nguyện ý toàn lực ra tay.
Thuấn lão biết rõ, thầy thuốc có đem hết toàn lực hay không, cái này khác nhau rất lớn.
Thiên Linh khu, 16 cường quy chúc đã định ra.
Tiếp đó, là cuộc chiến bài vị.
- Chư vị, tuy các ngươi đã có quy chúc, nhưng mà, bởi vì cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Các ngươi là thiên tài võ đạo, liền cần ở trên lôi đài quyết ra thắng bại. Cho nên, bài vị chiến kế tiếp, đối với các ngươi đồng dạng rất trọng yếu. Ai có thể leo đỉnh liên minh 16 nước? Ai có thể bao trùm tất cả thiên tài khác? Ai sẽ dẫn dắt tương lai của liên minh 16 nước?
- Hiện tại, các ngươi có cơ hội ở trên lôi đài chứng minh mình, lấy ra tất cả thiên phú cùng thực lực của các ngươi, lấy ra nhiệt huyết cũng dũng khí của các ngươi, ở trên lôi đài phóng thích chính mình a.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ, khí thế như cầu vồng, mang theo một cỗ sát khí bàng bạc.
Hiển nhiên, hắn muốn đem mặt mũi trước kia do Tằng Sư phản bội mà thất lạc, toàn bộ nhặt về. Hắn hi vọng, thông qua thứ hạng chiến này, cải tạo uy nghiêm của Tử Dương Tông.
Tử Dương Tông có Long Cư Tuyết cùng Lôi Cương Dương, tất có thể trấn áp tất cả thiên tài, quét ngang tất cả thiên tài.
Truy Dương lão tổ nói khí thế như cầu vồng, nhưng mà những Võ Giả kia, nguyên một đám lại có tính toán của mình. Hiển nhiên, bọn hắn cũng không có bởi vì Truy Dương lão quái nói mấy câu, liền nhiệt huyết sôi trào, quên hết tất cả.
Võ đạo chi lộ, mỗi người đều có bàn tính của mình.
Bất quá, bài danh chiến, mọi người lại không có bài xích gì.
Nếu như nói ngoại trừ Tử Dương Tông ra, còn có ai mong đợi bài vị chiến này nhất, cái kia chính là Giang Trần rồi.
Bài vị chiến này, quy tắc đồng dạng quyết chiến trước kia.
Đệ nhất đối chiến mười sáu, thứ hai đối chiến mười lăm, dùng cái này suy ra.
Đương nhiên, cái bài danh này, là theo như trình tự tuyển bạt trước kia đến bài danh.
Cho nên, Lưu Văn Thải bài danh thứ mười sáu, đối thủ của hắn, thình lình là Long Cư Tuyết.
Lôi Cương Dương ở thứ hai, đối thủ lại là đồng môn sư đệ La Hoàng.
La Tịch thứ ba, đối thủ là Lưu Vân Tông Lạc Thủy hàn.
Mà đối thủ của Giang Trần, là một gã đệ tử đến từ Vạn Linh Tông.
Tuy thiên phú của Lưu Văn Thải đã được khai phát, bất quá hắn cất bước không bằng Long Cư Tuyết, cho nên trận chiến này, mặc dù hắn không có để cho Long Cư Tuyết nhẹ nhõm thủ thắng, nhưng cũng không có mang đến cho Long Cư Tuyết quá nhiều khảo nghiệm.
Mà Cửu Sư lão quái một mực chú ý trận chiến này, hiển nhiên là muốn đề phòng Long Cư Tuyết thống hạ sát chiêu.
Kỳ thật Long Cư Tuyết có ý đó, chỉ là Lưu Văn Thải cũng rất thông minh, không có cho Long Cư Tuyết cơ hội hạ sát thủ, sau khi biết rõ không địch lại, liền tiêu sái nhận thua.
Trận chiến của Giang Trần, cũng thắng rất nhẹ nhàng. Thực lực tên đệ tử Vạn Linh Tông kia chỉ tàm tạm, còn không bằng Lưu Văn Thải cùng Thang Hồng.
Kỳ thật Giang Trần cũng tiếc hận thay cho Lưu Văn Thải, nếu như không phải gặp được Long Cư Tuyết, hắn hoàn toàn có cơ hội tái tiến một bước.
Vòng quyết đấu đặc sắc nhất, ngược lại là tên thứ tám Tằng Sư cùng tên thứ chín Thang Hồng.
Tằng Sư bái nhập Băng Lam Tôn Giả, hiển nhiên là cố ý triển lộ thiên phú cùng thực lực, cùng Thang Hồng đấu thiên hôn địa ám, hai người một mực giết đến hết thời gian, còn không có phân ra thắng bại.
Cuối cùng, chỉ có thể từ tràng diện ưu khuyết đến định thắng thua. Trên tràng diện, đấu pháp bá đạo của Thang Hồng, tự nhiên là chiếm cứ một ít thượng phong.
Tằng Sư bất đắc dĩ thua trận, lại bởi vậy thắng được đồng môn Lưu Vân Tông tán thành.
Dù sao, coi như là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân Tông Sư Vân Vân cũng nói, dù nàng gặp phải Thang Hồng, cũng chưa chắc dám nói tất thắng.
Bởi vì trên người Thang Hồng này, phảng phất xuất hiện một ít biến hóa, mà loại biến hóa này, làm cho thực lực của Thang Hồng ở trong vòng ba tháng gần đây, đã nhận được tăng vọt.
Sau một vòng quyết chiến, danh sách trước tám tiến vào thượng khu. Thứ chín đến thứ mười sáu, thì phân đến hạ khu, tiếp tục quyết chiến, phân ra bài danh.
Danh sách trước tám, theo thứ tự là: Long Cư Tuyết, Lôi Cương Dương, La Tịch, Sư Vân Vân, Liên Thương Hải, Giang Trần, Tạ Vũ Phàm cùng Thang Hồng.
Trong lúc nhất thời, Bảo Thụ Tông ngược lại thành người thắng lớn nhất.
Trong trước tám, lại có bốn cái đều đến từ Bảo Thụ Tông.
16 người, nguyên lai là Tử Dương Tông chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, có đến năm người.
Hiện tại một vòng chiến đấu qua đi, trong trước tám, chỉ có hai đệ tử Tử Dương Tông. Mà Bảo Thụ Tông, lại có bốn người.
Liên Thương Hải, Giang Trần, Tạ Vũ Phàm cùng Thang Hồng.
Mà Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, thì mỗi môn được một danh ngạch.
Đợt chiến đấu thứ hai, đối thủ của Long Cư Tuyết, lại thành Thang Hồng.
Mà đối thủ của Giang Trần, thì là Vạn Linh Tông La Tịch.
La Tịch với tư cách thiên tài số một của Vạn Linh Tông, ở trước khi Lưu Văn Thải xuất hiện, là tuyệt đối không có tranh luận. Tiên cảnh lục trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền tiến vào Thiên Linh cảnh.
Đối thủ như vậy, xác thực là mạnh nhất của Giang Trần tính đến trước mắt.
Bất quá, La Tịch gặp Giang Trần, lại là bất hạnh của hắn. Cùng là Tiên cảnh lục trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa tiến vào Thiên Linh cảnh, bất kể là phương diện nào, Giang Trần đều vững vàng áp chế hắn.
Bình luận facebook