-
Chương 461-465
Chương 461 Tứ đại lão tổ
Uy áp cường đại, trong nháy mắt bao phủ ngàn dặm.
Giang Trần ở trong minh tưởng, khí huyết cũng có chút rung động, nhịn không được mở Thiên Mục Thần Đồng ra, nhìn lại hư không.
Chỉ thấy trong hư không có bốn đạo quang mang, phân bốn phương tám hướng.
Ba nam một nữ, Tứ Đại Tôn Giả.
- Bốn đại tông môn, Tứ đại lão tổ.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, híp mắt nhìn qua bốn thân ảnh kia, dùng một loại tư thái giống như Thiên Thần đến thế gian, rơi ở trên hư không.
Uy áp cường đại như thế, ngay cả ở trên người Diệp lão gia tử cũng chưa từng cảm nhận được. Giang Trần một chút cũng không nghi ngờ, bốn người này, tất nhiên là Tứ đại lão tổ khống chế lấy tài nguyên hạch tâm của liên minh 16 nước, phân biệt đại biểu cho người mạnh nhất của bốn đại tông môn.
Tử Dương Tông, Bảo Thụ Tông, Lưu Vân Tông, Vạn Linh Tông.
Ánh mắt Giang Trần, đầu tiên nhìn về phía lão giả thứ hai bên tay trái, người này bận áo bào xanh, đầu mang cao quan, đạo cốt tiên phong, râu dài rũ xuống tới ngực, khuôn mặt lộ ra rất điềm tĩnh, phảng phất như thế ngoại cao nhân không tranh quyền thế.
- Cái này đích thị là Bảo Thụ Tông Thiên Diệp Tôn Giả a?
Trong nội tâm Giang Trần phán đoán.
Mà lão giả thứ nhất bên tay trái, thì thân hình cao lớn, hai mắt như điện, nghiêm nghị sinh uy, pháp bào hỏa hồng, phụ trợ cả người hắn như một đoàn Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt, cho người một loại cảm giác uy phong bát diện, có thể đốt hủy cả thế giới.
Người này, Giang Trần cơ hồ có thể kết luận, nhất định là Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả.
Mà người thứ ba thì là một nữ tử, băng thanh ngọc khiết, bận xiêm y màu trắng, chợt nhìn như là tiên tử trong mây, tuy đã trung niên, lại có vẻ ung dung quý phái.
Này nên là Lưu Vân Tông lão tổ Băng Lam Tôn Giả.
Mà người cuối cùng, thì là một tráng hán, ăn mặc vô cùng cuồng dã, bào phục rách rưới trăm lỗ vá, lộ ra rất mất trật tự, tóc như sư mao, không bị trói buộc rối tung. Mà Linh thú hắn ngồi càng thêm kỳ lạ, vậy mà có chín đầu lâu, cùng tráng hán cuồng dã kia hoàn mỹ kết hợp, lộ ra dã tính mười phần, để cho người sợ hãi.
Người này, tất nhiên là Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả.
Giang Trần từ trong miệng Diệp Trọng Lâu, cũng nghe qua tin tức Tứ đại lão tổ, tuy trước kia không quá rõ ràng, nhưng giờ phút này chứng kiến chân nhân, Giang Trần vẫn có thể phân biệt ra được.
- Không hổ là Nguyên Cảnh Tôn Giả, tùy ý một âm tiết, cũng có thể để cho toàn trường yên lặng. Phần uy áp này, chỉ sợ ngay cả cường giả Linh Vương, cũng không cách nào làm được.
Trong nội tâm Giang Trần tán thưởng.
- Là... Là Tứ đại lão tổ.
- Nguyên Cảnh Tôn Giả? Trời ạ, đây không phải đang nằm mơ a?
- Ha ha ha, thật là Tứ đại lão tổ, gia gia, cha, hài nhi rốt cục nhìn thấy Tứ đại lão tổ, các ngươi dưới suối vàng có biết, xin phù hộ ta, phù hộ hài nhi ở trong đại tuyển bạt, trổ hết tài năng, trở thành thân truyền đệ tử của lão tổ. Hài nhi chắc chắn nắm lấy cơ hội, làm rạng rỡ tổ tông.
Bốn mươi vạn Võ Giả, ở sau khi hóa đá ngắn ngủi, một bộ phận tu vi cao cường tĩnh lại trước nhất, lòng tràn đầy kích động, nguyên một đám bờ môi run rẩy, khóe mắt rưng rưng.
Tứ đại lão tổ, là đồ đằng của liên minh 16 nước, là thần tượng tuyệt đối.
Giờ phút này, nhìn thấy Tứ đại lão tổ tự mình giá lâm, làm sao có thể không kích động vạn phần, rơi lệ đầy mặt?
Đón lấy, trong hư không, hưu hưu hưu hưu không ngừng có thân ảnh bắn ra. Nhưng nguyên một đám vô cùng an phận, ở sau lưng Tứ đại lão tổ, tìm vị trí của mình.
Những người này, tự nhiên đều là cao tầng của bốn đại tông môn, là trọng tài phụ trách sơ tuyển.
- Truy Dương, ngươi đã ưa thích làm náo động, vậy ngươi nói trước đi.
Cửu Sư Tôn Giả cười nói.
Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả cười nhạt một tiếng, nhưng lại việc đáng làm thì phải làm, thúc dục tọa kỵ, hướng phía trước bước vài bước.
- Liên minh 16 nước, gần đây võ phong hưng thịnh. Dùng bốn đại tông môn làm trung tâm, phóng xạ 16 Vương Quốc quanh thân. Hôm nay mọi người hội tụ, đúng là thời khắc bốn đại tông môn chọn lựa thiên tài đã đến. Lão phu cùng các đạo hữu thông qua mấy tháng nghiên cứu, chế định ra phương án tuyển bạt. Vì chính là cho Võ Giả thế tục một cơ hội trở nên nổi bật, cho các ngươi một cơ hội bộc lộ tài năng. Cho nên, lão phu hi vọng các ngươi bắt lấy cơ hội này, cố gắng biểu hiện ra thiên phú của các ngươi, tiến vào tầm mắt chúng ta.
Phong cách của Truy Dương Tôn Giả lăng lệ ác liệt, vĩnh viễn đều như một cái lò lửa lớn, cho người một loại cảm giác áp bách.
- Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy bất công, cảm thấy vì cái gì các ngươi phải tham gia sơ tuyển, mà người thông qua sơ tuyển, mới có tư cách cùng đệ tử tông môn tiến hành đấu bán kết.
- Lão phu có thể nói cho các ngươi biết, cái này không có gì không công bình cả. Thế giới võ đạo, cũng chưa bao giờ tồn tại công bình gì, các ngươi sinh ở thế tục, bọn hắn sinh ở tông môn, các ngươi cất bước liền không giống. Nói như vậy tuy tàn nhẫn, nhưng ở trong thế giới võ đạo, xuất thân thấp, nhiều khi là nguồn gốc của tội lỗi.
- Hiện tại, bốn đại tông môn cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi vận mệnh xuất thân thấp hèn, cho các ngươi một cơ hội cá chép nhảy Long Môn. Nếu như các ngươi có thể nắm lấy, lão phu đảm bảo, các ngươi sẽ như đệ tử tông môn. Ở trong bán kết, đệ tử tông môn, sẽ không có chiếu cố đặc thù. Quy tắc đấu bán kết, cũng quả quyết không thiên hướng về đệ tử tông môn. Đã đến bán kết, kia chính là cạnh tranh công bình.
Hiện trường một mảnh kích động, cạnh tranh công bình.
Bốn mươi vạn Võ Giả, chí ít có chín thành, đều đang lo lắng vấn đề này.
Bọn hắn lo lắng, cái gọi là Võ Giả thế tục dự thi, chỉ là một quá trình phải đi, cuối cùng nhất giác trục, vẫn là ở trong đệ tử tông môn tầm đó triển khai.
Mà những Võ Giả thế tục bọn hắn, có khả năng chỉ là phụ gia mà thôi.
Bất quá, hôm nay Truy Dương Tôn Giả nói chuyện, lại bỏ đi nghi kị trong lòng bọn hắn, để cho bọn hắn tràn đầy kích động
Nếu như tiến vào bán kết không tồn tại thiên vị đệ tử tông môn, vậy bọn họ, chưa hẳn sẽ không có nửa phần cơ hội.
Dù cuối cùng không thể trở thành 16 người mạnh nhất, nhưng chỉ cần bày ra thiên phú của mình, hi vọng tiến vào tông môn, luôn luôn có a?
Chỉ cần vào tông môn, kia chính là cá chép nhảy Long Môn, nhảy qua thế tục.
- Đương nhiên, các ngươi cũng không nên quá lạc quan. Nếu là tuyển bạt, cái kia tự nhiên sẽ tàn khốc, cạnh tranh rất kịch liệt. Thiên quân vạn mã lách vào cầu độc mộc, loại thảm thiết này, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giọng nói của Truy Dương Tôn Giả như chuông đồng, nhắc nhở lấy tất cả Võ Giả, không nên cao hứng quá sớm.
- Các ngươi có bốn mươi vạn người, nhưng mà, cuối cùng nhất có thể tiến vào bán kết, tổng số sẽ không vượt qua một vạn. Mà sau khi tiến vào bán kết, có thể được bốn đại tông môn nhìn trúng, sẽ không vượt qua ba thành. Nói cách khác, bốn mươi vạn người dự thi, cuối cùng có thể tiến vào tông môn, đại khái chỉ khoảng 3000 người.
Chương 462 Năm cửa sơ tuyển 1
3000 người, so với bốn mươi vạn, đại khái là khoảng trong trăm có một.
Cái tỷ lệ này, tuyệt đối là rất tàn khốc. Nhưng mà nghe vào trong tai những võ giả kia, lại dị thường phấn chấn.
Vậy mà có thể cao tới 3000 người?
Con số này, tuyệt đối là vượt ra khỏi bọn hắn mong muốn.
Dù sao, lúc Võ Giả thế tục đối mặt tông môn, luôn luôn sẽ có cảm giác tự ti, nội tâm chờ đợi, đồng thời cũng biết tiến vào tông môn khó đến cỡ nào.
Ở bọn hắn xem ra, bốn mươi vạn người, có thể có một ngàn người tiến vào, đã rất nhiều rồi.
Không nghĩ tới, vậy mà sẽ có 3000.
Giang Trần nghe được con số này, trong nội tâm cũng có chút cảm thán:
- Xem ra, bốn đại tông môn gấp gáp, không phải cao bình thường a. Thoáng cái hấp thu 3000 người, coi như là bốn đại tông môn chia cắt, mỗi tông thoáng cái cũng gia nhập gần nghìn người.
Bởi vậy có thể thấy, hiện tại bốn đại tông môn cảm giác nguy cơ nghiêm trọng đến cỡ nào.
Hoàn toàn chính xác, giống như Giang Trần suy nghĩ, hôm nay bốn đại tông môn, đích thật là cảm giác rất nguy cơ.
Nếu không như thế, địa vị như Tứ đại lão tổ, là quả quyết không có khả năng xuất hiện ở trước mặt Võ Giả thế tục, chớ nói chi là nói chuyện.
Truy Dương lão tổ còn tự mình tuyên bố quy tắc.
- Lần đại tuyển bạt này, tin tưởng mọi người cũng đã nhận được một ít tin tức. Ở chỗ này, lão phu nhắc lại quy tắc thoáng một phát. Đại tuyển bạt, chung phân ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là sơ tuyển; sau sơ tuyển, sẽ cùng đệ tử bốn đại tông môn chung một chỗ, tiến vào vòng bán kết kéo dài ba năm; ba năm chi kỳ kết thúc, sẽ chọn ra sáu mươi bốn người mạnh nhất, tiến vào trận chung kết. Trận chung kết này, sẽ quyết ra 16 người mạnh nhất. Mà 16 người mạnh nhất kia, sẽ bị bình quân phân phối đến bốn đại tông môn, đạt được bốn Nguyên cảnh lão quái chúng ta tự mình chỉ điểm. Nói trắng ra, là thành thân truyền đệ tử của chúng ta, thậm chí là Chân Truyền Đệ Tử.
Thân truyền đệ tử, là lão tổ tự mình truyền thụ kỹ nghệ.
Chân truyền, là trên cơ sở thân truyền, có khả năng kế thừa y bát, so với thân truyền đệ tử cao hơn một cấp độ.
Đại tuyển bạt này, có ba giai đoạn, cũng rất trong sáng.
Giai đoạn thứ nhất sơ tuyển, là từ trong bốn mươi vạn người, chọn lựa ra một đám nổi bật, ước chừng một vạn người.
Một vạn người này, sẽ cùng đệ tử tông môn tiến vào giai đoạn bán kết thứ hai.
Giai đoạn đấu bán kết, thời gian là dài nhất, khoảng chừng ba năm.
Ba năm này, không đơn thuần là đấu bán kết, cũng là một quá trình bồi dưỡng. Ai thiên phú cường, ai thực lực cao, ở giai đoạn này, cạnh tranh sẽ phi thường tàn khốc.
Giai đoạn này, sẽ chọn ra sáu mươi bốn tồn tại kiệt xuất nhất.
Sáu mươi bốn người này, sẽ tiến vào trận chung kết cuối cùng, quyết ra 16 người mạnh nhất.
16 người này, mới là người thắng cuối cùng.
Đương nhiên, đại đa số Võ Giả ở hiện trường, đối với 16 danh ngạch cuối cùng, lại không có dã tâm khiêu chiến.
Bọn hắn không thấy, thực lực của mình, có tư cách chống lại những thiên tài tông môn kia.
Bất quá, đã có 3000 danh ngạch tiến vào tông môn, ngược lại có thể tranh một chuyến.
Đây mới là mục tiêu hợp lý.
- Nhớ kỹ, lần đại tuyển bạt này, phương hướng chúng ta tuyển bạt là toàn phương vị. Có lẽ thiên phú võ đạo của ngươi không phải cao cấp nhất, nhưng chỉ cần ngươi ở phương diện khác cho thấy thiên phú đặc thù, cuối cùng, ngươi cũng có khả năng tiến vào tông môn. Thậm chí, nếu như những thiên phú kia đặc biệt đột xuất, cũng có hi vọng đạt được chú ý. Bốn lão gia hỏa chúng ta, định danh ngạch là mỗi người bốn thân truyền đệ tử. Nhưng nếu như ngươi ở lĩnh vực khác có thiên phú cường đại, chúng ta cũng sẽ vì ngươi thương lượng cửa sau. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thiên phú của các ngươi, phải đạt tới trình độ hấp dẫn chúng ta.
- Nói thí dụ như, thiên phú đan dược của ngươi, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi; nói thí dụ như, ngươi ở phương diện thuần thú, có thiên phú trăm năm khó gặp; lại thí dụ như, ngươi luyện phù, chế tác cơ quan, lĩnh ngộ trận pháp,… chỉ cần có một loại thiên phú siêu quần, thì có hy vọng tiến vào tông môn.
Truy Dương lão tổ tận khả năng công bố tin tức ra. Nói đến đây, hắn cũng cố ý dừng lại một chút. Hiển nhiên là muốn phía dưới có thời gian, hảo hảo tiêu hóa những tin tức này thoáng một phát, để cho mỗi người có đầy đủ thời gian đến phân tích thiên phú của mình.
- Nói như vậy, dù thiên phú võ đạo không cao, chỉ cần phương diện khác thiên phú xuất chúng, đồng dạng có cơ hội?
- Chậc chậc, lão sư ta nói, ta đối với trận pháp mẫn cảm trời sinh, có lẽ ta là thiên tài trận pháp a?
- Thôi đi... Đó là nằm mơ, trận pháp không phải dễ dàng như vậy. Ngược lại là ta, từ nhỏ có năng lực trao đổi đặc thù với Linh thú, trời sinh có lực tương tác, có lẽ, ta sẽ thành một đệ tử Vạn Linh Tông.
Vạn Linh Tông, là ở trong bốn đại tông môn, am hiểu sử dụng Linh thú, thuần dưỡng Linh thú nhất. Cơ hồ các đệ tử, đều có năng lực phương diện này.
Cho nên, đấu cùng đệ tử Vạn Linh Tông, không đơn thuần là đấu với bản thân bọn hắn, còn phải ứng phó với khế ước Linh thú của chúng.
Có khả năng, một ít đệ tử biến thái của Vạn Linh Tông, thực lực Linh thú khế ước của hắn, so với chủ nhân còn cường hãn hơn mấy lần.
- Hắc hắc, tốt, đây quả thực là cơ hội. Thiên phú đan đạo của ta, một mực tìm không thấy con đường trở nên nổi bật, đây tuyệt đối là một cơ hội, mục tiêu của ta là Bảo Thụ Tông.
Bảo Thụ Tông, ở trong bốn đại tông môn, là đan dược đệ nhất không hề tranh luận. Người trẻ tuổi có thiên phú phương diện Đan dược, mục tiêu cơ hồ đều định ở Bảo Thụ Tông.
- Hừ, những ngu xuẩn mơ mộng hão huyền này. Thế giới võ đạo, tự nhiên là võ đạo vi tôn. Thiên phú võ đạo kém, muốn dựa vào bàng môn tả đạo tiến thân, dù tiến vào tông môn, thì tính sao? Đơn giản là nô tài mà thôi. Chỉ có Võ đạo trưởng thịnh không suy, mới có thể duy ngã độc tôn, cuộc đời này của ta, chỉ chuyên chú võ đạo. Ta sẽ bằng trường kiếm trong tay, tiến vào Tử Dương Tông.
Này tự nhiên là một người trẻ tuổi chuyên chí võ đạo.
Nếu chỉ bàn về nội tình võ đạo, ở trong bốn đại tông môn, Tử Dương Tông không thể nghi ngờ là cường đại nhất, là lão Đại hoàn toàn xứng đáng.
Về phần Lưu Vân Tông, luận đan dược, không sánh bằng Bảo Thụ Tông; luận truyền thừa võ đạo, không bằng Tử Dương Tông; luận thủ đoạn thuần thú, tự nhiên không bằng Vạn Linh Tông.
Thế nhưng mà, Lưu Vân Tông có một thủ đoạn ai cũng không bì nổi, cái kia chính là năng lực đào móc thiên tài.
Lưu Vân Tông có một thủ đoạn, là đặc biệt am hiểu từ trong chúng sinh, đào móc những thiên tài có tiềm lực không bị phát hiện, giỏi về đào vàng trong cát.
Bổn sự này, làm cho Lưu Vân Tông có thể đào móc ra rất nhiều thiên tài. Thủ đoạn đặc biệt này, cộng thêm nội tình chỉnh thể của Lưu Vân Tông không kém, làm cho Lưu Vân Tông ở trong bốn đại tông môn, cũng không kém cỏi chút nào, đủ cùng với tam tông khác địa vị ngang nhau.
Trong nội tâm mỗi một Võ Giả, tự nhiên đều có một tông môn thiên hướng.
Chương 463 Năm cửa sơ tuyển 2
Có người thiên hướng Tử Dương Tông võ đạo hưng thịnh, có người thiên hướng Bảo Thụ Tông đan dược đệ nhất, có người thiên hướng Vạn Linh Tông thuần thú vô địch, tự nhiên cũng có người hi vọng mình có thiên phú đặc thù, bị Lưu Vân Tông đào móc.
Thế nhưng mà, bọn hắn vẫn còn có chút lo lắng.
- Vòng sơ tuyển này, đến cùng tuyển như thế nào? Chúng ta có thiên phú đặc thù hay không, bọn hắn đào móc như thế nào?
- Đúng vậy a, nhiều người như vậy, vạn nhất bỏ sót thì sao?
- Ngươi quan tâm làm gì. Ta cũng không tin, đã tuyển bạt, sẽ nhìn không đến những vấn đề này?
- Bốn đại tông môn thần thông quảng đại, tự nhiên có biện pháp. Các ngươi cũng đừng quá lo lắng.
Phía dưới đủ loại nghị luận, dùng thính lực của Tứ Đại Tôn Giả, tự nhiên là nghe rõ ràng.
Truy Dương lão tổ cười ha ha:
- Trong các ngươi, khẳng định có người lo lắng, gần bốn mươi vạn người, làm sao phân chia thiên phú từng người các ngươi?
- Lão phu có thể nói cho các ngươi biết, cái này không khó.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ tự tin:
- Trừ khi chính các ngươi cố ý che dấu thiên phú, không muốn bị đào móc, nếu không, khảo hạch sơ tuyển, đủ để biểu hiện thiên phú của các ngươi ra ngoài.
- Tiếp đến, là nói quy tắc sơ tuyển một chút.
- Sơ tuyển, có tất cả năm cửa. Thiết trí mỗi một cửa, chúng ta đều kết hợp đặc điểm địa hình của Viễn Cổ di cảnh, chế định ra phương thức khảo hạch.
- Cửa thứ nhất, Tâm lực chi quan. Thế giới Võ đạo, mặc kệ thiên phú của ngươi là cái gì, Tâm lực chi quan đều phải qua, nếu như Tâm lực không đủ. Như vậy trong thế giới này, ngươi nhất định là tài trí bình thường. Không có đạo tâm kiên quyết, cuối cùng chỉ là kẻ vô tích sự.
Cửa Tâm lực, vậy mà xếp hạng đệ nhất.
Giang Trần nghe Truy Dương lão tổ nói, trong nội tâm âm thầm tán thưởng. Tứ đại lão tổ tự mình chế định quy tắc, có thể đem Tâm lực đặt ở đệ nhất, chứng minh Tứ đại lão tổ này không hổ là cường giả Nguyên cảnh.
Tiến vào Nguyên cảnh, sẽ biết Linh lực Ngưng Anh khó khăn đến cỡ nào.
Vì sao Diệp Trọng Lâu một mực không tiến vào Nguyên cảnh, là không coi trọng cửa ải lực lượng tinh thần này.
Tứ đại lão tổ, cùng Diệp Trọng Lâu không thân chẳng quen, tự nhiên không có khả năng chỉ điểm hắn.
Mà nhìn Tứ đại lão tổ đem Tâm lực quan thiết trí làm cửa thứ nhất, chứng minh bọn hắn ở thời điểm ngộ đạo, đích thật đã biết rõ, lực lượng tinh thần, là một bộ phận không thể thiếu khi trùng kích Nguyên cảnh.
- Cửa thứ hai, là thiên phú. Ở cửa ải này, các ngươi gặp phải rất nhiều lựa chọn. Có thể lựa chọn khảo thí thiên phú võ đạo, cũng có thể lựa chọn khảo thí đan đạo, cũng có thể lựa chọn khảo thí trận pháp. Đương nhiên, tốt nhất là tất cả khảo thí, đều làm một lần. Như vậy, các ngươi mới có càng nhiều cơ hội đào móc thiên phú đặc thù của mình.
Thiên phú, xếp hạng thứ hai, thực sự hợp lý.
Thế giới Võ đạo, người tư chất bình thường, ở võ đạo đạt được đại thành, cũng không phải không có. Nhưng so với thiên tài mà nói, loại người này, thật sự là phượng mao lân giác.
Kiếp trước Giang Trần duyệt tận Chư Thiên, từng nghe nói qua một ví dụ. Người nọ tên là Hàn Lực, xuất thân phàm nhân, thân không linh căn, cuối cùng nhất lại trở thành người mạnh nhất vị diện kia, phi thăng Chư Thiên Tiên giới.
Nhưng mà, ví dụ thiên tư bình thường, cuối cùng tu luyện đại thành như vậy, thật sự là ít đến đáng thương.
Nói cách khác, tu luyện chi đạo, thiên phú cuối cùng là phi thường trọng yếu.
Cỗ nhục thân này của Giang Trần, thiên phú chỉ có thể nói bình thường. Nhưng Giang Trần có kinh nghiệm kiếp trước, có thể thông qua các loại thủ đoạn, Nghịch Thiên Cải Mệnh, tăng lên thiên phú.
- Cửa thứ ba, là nghị lực, cũng là tiềm lực quan. Cửa ải này, các ngươi sẽ đối mặt núi cao vạn trượng. Núi cao vạn trượng này có mười vạn bậc thang, phân mười tầng, các ngươi có thể đi đến tầng bao nhiêu, căn cứ tầng cao thấp, đẳng cấp cao thấp, sẽ phân chia tiềm lực cùng nghị lực của các ngươi. Quy tắc kỹ càng, trước khi các ngươi xông quan, tự nhiên sẽ có người nói tỉ mỉ.
- Cửa thứ tư, là thực chiến. Tu hành Võ đạo, bất luận thời điểm nào, đều tránh không được thực chiến. Khảo hạch thực chiến, có thể khảo hạch thiên phú thực chiến của các ngươi, cũng có thể khảo hạch năng lực lĩnh ngộ vũ kỹ của các ngươi. Nếu như nói thiên phú quan là khảo nghiệm thiên phú, như vậy cửa ải này, là khảo nghiệm ngộ tính cùng lực thực chiến.
Thiên phú cùng ngộ tính, có chỗ giống nhau, nhưng lại bất đồng.
Thiên phú, là căn cốt trời sinh, là tiềm lực trời sinh. Ví dụ như Long Cư Tuyết, Tiên Thiên Thanh Loan thể, kia chính là thiên phú, thiên phú nhất đẳng.
Mà ngộ tính, lại là năng lực lĩnh ngộ của mỗi người.
Thế giới Võ đạo, thiên phú cùng ngộ tính, rất khó nói cái nào quan trọng hơn, nhưng nếu cả hai đều có, kia nhất định là thiên tài trong miệng mọi người thường nói.
Trước trắc nghị lực cùng tiềm lực, lại trắc lực thực chiến, tự nhiên là tránh cho trong thực chiến, xuất hiện tổn thương, do đó ảnh hưởng khảo hạch tiềm lực, cái an bài này rất hợp lý.
Nội tâm Giang Trần cũng tán thành loại an bài này, không hổ là Nguyên cảnh lão quái, các chi tiết đều cân nhắc vô cùng chu đáo, cũng không phải tùy tùy tiện tiện thiết trí.
- Cửa thứ năm, nghe có lẽ có chút buồn cười. Bất quá, lại là đồ vật mỗi người đều không thể xem nhẹ. Cửa ải này, chúng ta khảo thí là phúc duyên. Phúc duyên, nhìn như hư vô mờ mịt, nhưng mà trong thế giới võ đạo, là tồn tại không thể xem nhẹ. Có người thiên phú xuất chúng, có người ngộ tính tuyệt luân, vì sao cuối cùng đi không đến đỉnh phong? Thiếu là cái gì? Là phúc duyên. Từng có người có đại thiên phú, đi ở trên đường, bỗng nhiên bị Thiên Lôi đánh chết, cái này là điển hình phúc duyên không đủ. Cho nên, cửa phúc duyên này, các ngươi cũng đừng cảm thấy trò đùa.
Giang Trần nghe đến cửa phúc duyên, cũng không thể không bội phục Tứ đại lão tổ này.
Từ trên kiến thức, Tứ đại lão tổ này, không hổ là tồn tại đỉnh cấp của liên minh 16 nước.
Sơ tuyển năm cửa, theo như trình tự là cửa thứ nhất: Tâm lực quan; cửa thứ hai: Thiên phú quan; cửa thứ ba: Tiềm lực quan; cửa thứ tư: Thực chiến quan; cửa thứ năm: Phúc duyên quan.
Thiết trí năm cửa này, mặc dù là Giang Trần, kiếp trước kiến thức vô số, cũng rất khó bới lông tìm vết.
Ngay lúc Giang Trần âm thầm thưởng thức năm cửa này, thanh âm của Truy Dương lão tổ lại vang lên lần nữa:
- Thông qua năm cửa khảo hạch này, các ngươi có thiên phú gì, có tiềm lực gì, tương lai có thể đi bao xa, trên cơ bản là sẽ nhìn ra. Qua năm cửa sơ tuyển, trong các ngươi, sẽ có một vạn người may mắn, tiến vào giai đoạn thứ hai.
Bốn mươi vạn người, tuyển một vạn tham gia bán kết.
Giai đoạn thứ hai, một vạn người cùng đệ tử vừa độ tuổi trong bốn đại tông môn, tham gia đấu bán kết.
Mà trong một vạn người này, sẽ chọn ra 3000 người may mắn, đạt được tư cách tiến vào tông môn.
Về phần trong 3000 người kia, có mấy người tiến vào trận chung kết, vậy thì không xác định.
Dù sao, đối thủ cạnh tranh của 3000 người này, là thiên tài tông môn.
Chương 464 Tam tông cướp đoạt Giang Trần 1
Sáu mươi bốn danh ngạch cuối cùng nhất, có thể có mấy cái sinh ở thế tục, kia là không thể lạc quan.
Dù sao, thiên tài thế tục chênh lệch thiên tài tông môn, đó là toàn phương vị.
- Tốt rồi, sự tình vòng loại, tạm thời lão phu chỉ nói bấy nhiêu. Sau khi đi vào, mỗi một cửa khảo thí, tự nhiên sẽ có người phụ trách đặc biệt. Quy tắc cụ thể kỹ càng, các ngươi sẽ có cơ hội hiểu rõ. Nhớ kỹ, trước khi vào, mỗi người các ngươi đều phải giao lệnh bài báo danh, đổi lấy Minh Bài dự thi, phân phát trang phục và mặt nạ. Nhớ kỹ, lần này các ngươi dự thi, toàn bộ là nặc danh, tuyệt đối không cho phép bạo lộ tướng mạo sẵn có. Có người muốn hỏi, này là vì sao? Rất đơn giản, là vì tránh ăn gian, cho bốn đại tông môn công bình tuyển người.
- Đến bán kết, cũng giống như thế. Có lẽ các ngươi sẽ hỏi, đệ tử tông môn có cần nặc danh hay không? Bọn hắn đương nhiên không cần, bản thân bọn hắn đã có tông môn của mình, tham dự bán kết, chỉ là vì tuyển bạt ra sáu mươi bốn người tiến vào chung kết. Bọn họ không cần nặc danh.
Quy tắc này, cũng không khó lý giải.
Võ Giả thế tục, xuất thân không cùng, quốc gia bất đồng, cùng bốn đại tông môn tầm đó, khó tránh khỏi sẽ có quan hệ thân sơ.
Bởi vậy, chỉ sợ hình thành cạnh tranh ác tính, nhân tình phá hủy quy tắc.
Dứt khoát nặc danh dự thi, làm cho bốn đại tông môn không cách nào thông qua nhân tình đến mời chào người, phải thông qua phương thức cạnh tranh công bình đến phân phối.
Đương nhiên, quy tắc là định như vậy. Nhưng thao tác cụ thể, tự nhiên vẫn có không gian ăn gian nhất định.
Bất quá, bất cứ chuyện gì, đều khó có khả năng thập toàn thập mỹ. Chế định quy tắc, chỉ có thể ở trình độ lớn nhất tránh cho ăn gian mà thôi.
Một ít tình huống đặc thù, không cách nào tránh khỏi, tự nhiên là không có biện pháp.
Dùng Giang Trần làm thí dụ, cái chiêu bài kia, chỉ cần đi vào bán kết, sớm muộn gì sẽ bị người nhận ra.
Hào quang thật sự quá thịnh, muốn che dấu cũng khó khăn. Huống chi loại tuyển bạt này, Giang Trần cũng không có khả năng che dấu cái gì. Ở trong giác trục cuối cùng nhất, đối mặt đều là thiên tài cấp cao nhất của liên minh 16 nước, nếu như mình ẩn dấu thực lực, cái kia chính là không chịu trách nhiệm với mình.
- Tốt rồi, dựa theo quốc gia của mình, đến thu Minh Bài dự thi thay thế, nhận lấy trang phục cùng mặt nạ.
Tuyên bố quy tắc hoàn tất, Truy Dương lão tổ thối lui, giao sân khấu cho những người phụ trách.
Lần này, bốn đại tông môn, từng tông môn, đều chọn lựa ra hơn một ngàn cao tầng, có thể thấy được tầm coi trọng đối với lần tuyển bạt này.
Giang Trần đứng ở trong đội ngũ, không nóng không vội.
Đột nhiên, trước mặt lóe lên một đạo bạch quang, một thân hình rơi xuống trước mặt Giang Trần.
Là một cao tầng tông môn cưỡi tọa kỵ, người này ăn mặc, phong cách cùng Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ không sai biệt, lại nhìn tọa kỵ của hắn, có ấn ký chỉ Vạn Linh Tông mới có.
Người này, nên là cao tầng Vạn Linh Tông rồi.
- Ha ha, tiểu hữu, ta ở trong bốn mươi vạn người, liếc liền nhận ra ngươi. Ngươi là Giang Trần, ta không có nhận lầm a?
Trên mặt người nọ chồng chất dáng tươi cười, vẻ mặt thân hòa hiền lành.
- Tự giới thiệu thoáng một phát, lão phu là Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà. Nghe nói Giang Trần tiểu hữu ở Thiên Quế Vương Quốc, dùng sức một mình, khu động linh cầm tiến lên, bày trận nghênh địch, cầm xuống hai đệ tử thiên tài Địa Linh cảnh của Bảo Thụ Tông?
- Vương tông chủ tin tức thật linh thông.
Giang Trần cười nhạt nói.
- Ha ha, tin tức này, chỉ sợ hiện tại ở trong liên minh 16 nước, không có mấy người không biết a? Giang Trần tiểu hữu, Vương mỗ cũng không thích nói nhảm, lần này đến, là ý định mời Giang Trần tiểu hữu, gia nhập Vạn Linh Tông ta, không biết tiểu hữu có hứng thú không?
- A? Vương tông chủ mời chào như vậy, không sợ không tuân theo quy định sao?
Giang Trần cười ha ha.
- Hiện tại không phải khảo hạch còn chưa bắt đầu sao, chỉ cần tuyển bạt chưa bắt đầu, liền không tính không tuân theo quy định. Chỉ cần Giang Trần tiểu hữu ngươi gật đầu, Vương mỗ lập tức thu ngươi làm thân truyền đệ tử, ngươi cũng không cần tham gia sơ tuyển. Chờ sau khi sơ tuyển kết thúc, lại tham gia đấu bán kết là được.
Vương Đà với tư cách Vạn Linh Tông phó tông chủ, vậy mà chính miệng muốn thu Giang Trần làm thân truyền đệ tử, lời này nói ra, bốn phía Giang Trần, lập tức gây nên một mảnh oanh động.
Tất cả mọi người, đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn Giang Trần.
Đãi ngộ như vậy, quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống, không tham gia sơ tuyển, trực tiếp tiến vào bán kết, hơn nữa, còn không cần đau đầu vì cạnh tranh danh ngạch tông môn, có thể trực tiếp cạnh trục sáu mươi bốn danh ngạch.
Trong lúc nhất thời, bốn phía một mảnh sợ hãi thán phục.
Có hâm mộ, có ghen ghét.
Các đôi mắt đều nhìn Giang Trần, bọn hắn đều cảm thấy, Giang Trần này, chỉ sợ là muốn một bước lên trời.
Trên mặt Giang Trần treo mỉm cười.
Vạn Linh Tông, tuy là một trong bốn đại tông môn, bất quá lại không phải chọn lựa đầu tiên trong nội tâm Giang Trần. Giang Trần chọn lựa, là Bảo Thụ Tông, đây cũng là mục tiêu duy nhất của hắn.
Nói trắng ra là, Giang Trần hướng về phía Linh Dược của Bảo Thụ Tông.
Hiện tại, Giang Trần cần nhất đúng là Linh Dược.
Vạn Linh Tông, sử dụng Linh thú, khống chế Linh thú, tuy cũng không tệ, nhưng lại không phải chọn lựa đầu tiên của Giang Trần. Nói sau, Vạn Linh Tông ở lĩnh vực này, thật đúng là không dạy được Giang Trần cái gì.
Trái lại, bọn hắn có khả năng ngay cả tư cách để cho Giang Trần dạy cũng không có.
Đang do dự uyển chuyển cự tuyệt như thế nào, bỗng nhiên hư không lại có một đạo Linh lực chấn động, thân ảnh rơi xuống, là một nữ tử.
- Vương tông chủ, ngươi sớm đào góc tường, cũng không quá phúc hậu a.
Khóe miệng cô gái này mỉm cười, phong tình ngàn vạn, vừa đong vừa đưa, lộ ra sở sở động lòng người.
- Giang Trần tiểu hữu, bổn tọa Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu. Ta và ngươi cùng họ, nói không chừng năm trăm năm trước, là người một nhà a. Ta được Băng Lam lão tổ thụ ý, đặc biệt đến mời chào ngươi. Chỉ cần ngươi…
- Giang đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Mọi thứ luôn luôn nói thứ tự đến trước và sau a?
Vương Đà thấy Giang Nhu chặn ngang một cước, hơn nữa cùng Giang Trần nói lên cùng họ hương khói chi tình. Cái này cũng quá thất đức a.
- Ha ha ha...
Giang Nhu cười đến run rẩy hết cả người:
- Vương tông chủ, ngươi lo lắng cái gì? Quyền lựa chọn ở trên người Giang Trần tiểu hữu. Nếu lòng hắn thuộc tông môn nào, đều có lựa chọn của hắn. Ta và ngươi náo mặt đỏ tới mang tai, có làm được cái gì?
Vương Đà hừ nhẹ một tiếng:
- Giang đạo hữu ngươi ngay cả mị công độc môn cũng dùng, đây tuyệt đối là ác ý cạnh tranh. Người thiếu niên, ai ngăn cản được yêu thuật của ngươi?
Giang Nhu sóng mắt lưu chuyển, cười nói:
- Vương tông chủ ngươi có thủ đoạn gì, cũng có thể sử dụng ra.
Chương 465 Tam tông cướp đoạt Giang Trần 2
Vương Đà kêu lên:
- Giang Trần tiểu hữu, nếu ngươi không hài lòng làm thân truyền đệ tử của ta, coi như là tông chủ, cũng nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ. Thậm chí, nếu thiên phú sử dụng Linh thú của ngươi xuất chúng, lão tổ thu làm thân truyền đệ tử, cũng không phải không có khả năng.
Điều kiện cùng đồng ý, từng bậc từng bậc tăng thêm.
Giang Nhu đang muốn tiếp tục tăng giá, bỗng nhiên hư không truyền đến một tiếng hừ nhẹ:
- Nhị vị đạo hữu, các ngươi làm như vậy, có chút không có phúc hậu a? Đang ở trước mặt Tạ mỗ, đào góc tường Thiên Quế Vương Quốc ta?
- Ân?
Giang Nhu cùng Vương Đà đều biến sắc, nhìn người tới, trên mặt lộ ra chút kiêng kị, hơi có chút khó chịu nổi cười cười.
Người đến kia ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, đúng là Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ.
Tạ Thiên Thụ, chính là đương nhiệm tông chủ của Bảo Thụ Tông, địa vị ở Bảo Thụ Tông, gần với Nguyên cảnh lão tổ Thiên Diệp Tôn Giả, địa vị của hắn, thậm chí cao hơn thủ tọa Thái Thượng trưởng lão Thiết Long một bậc.
Những ngày này, Tạ Thiên Thụ với tư cách tông chủ Bảo Thụ Tông, tự nhiên nghe qua tên tuổi của Giang Trần.
Kỳ thật, hắn cũng âm thầm lưu ý Giang Trần. Chỉ là, trở ngại đại cục, hắn không tiện ra mặt mời chào Giang Trần. Dù sao cũng là nhất tông chi chủ.
Giang Trần cùng Thái Thượng trưởng lão Thiết Long nhất tộc huyên náo túi bụi, mặc dù hắn muốn mời chào, cũng phải qua trận gió nói này sau.
Bằng không thì hắn làm tông chủ, biểu hiện quá vội vàng, quá không có phong độ, quá khuyết thiếu cái nhìn đại cục.
Nhưng mà giờ phút này, hai đối thủ cạnh tranh Vương Đà cùng Giang Nhu, vậy mà công khai cướp người, Tạ Thiên Thụ có chút ngồi không yên
Không nói Giang Trần này thiên phú như thế nào, chỉ hướng về phía hắn đối kháng Thiết gia, đã làm cho Tạ Thiên Thụ hắn có ý mời chào.
Dù sao, trong Bảo Thụ Tông, Tạ gia cùng Thiết gia tranh đấu gay gắt, cái kia nhất định là chủ đề vĩnh hằng. Nếu Giang Trần có thể xưng là cái họa tâm phúc của Thiết gia, như vậy Tạ Thiên Thụ không có lý do gì không mời chào hắn.
- Hắc hắc, Tạ tông chủ, Giang Trần này ở Thiên Quế Vương Quốc các ngươi ngây người hai năm, Bảo Thụ Tông các ngươi cũng không có ra tay. Các ngươi không muốn, cũng không thể không cho chúng ta muốn a? Hơn nữa, lần này chúng ta đại tuyển bạt là vì cái gì? Là đào móc nhân tài a. Các ngươi không muốn nhân tài, không cho phép chúng ta đào, đó là chèn ép Giang Trần? Để cho hắn vĩnh viễn không ngày nổi danh?
Vương Đà hắc hắc cười quái dị.
- Được rồi. Nói tựa như Bảo Thụ Tông các ngươi rất ái tài, rất tích tài vậy. Bổn tông chủ nghe nói, những người khác trong Bảo Thụ Tông các ngươi, vì chèn ép Giang Trần, là không từ thủ đoạn a. Thiên tài như vậy, các ngươi không muốn, cũng không cho chúng ta muốn sao? Đây là đạo lý gì?
Giang Nhu cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Tạ Thiên Thụ bị bọn hắn trách móc, có chút xấu hổ.
Trong lúc nhất thời cũng có chút không nhịn được mặt mũi. Đúng vậy a, Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc lâu như vậy, Bảo Thụ Tông bọn hắn cũng không có mời chào, để cho Minh Châu long đong, đây thật là Bảo Thụ Tông thất trách.
Thế nhưng mà, Giang Trần lộ ra thiên phú tuyệt luân, chỉ là sự tình gần đây mới có, Tạ Thiên Thụ chính thức chú ý đến Giang Trần, cũng là mấy ngày gần đây.
Bị Giang Nhu cùng Vương Đà nói như vậy, ngược lại lộ ra Bảo Thụ Tông cố ý vắng vẻ Giang Trần.
Trong lúc nhất thời, Tạ Thiên Thụ có chút bận tâm, lo lắng trong nội tâm Giang Trần mất hứng, có ý khác.
Chỉ là, bởi như vậy, những người chung quanh Giang Trần kia, lại toàn bộ choáng váng.
Sơ tuyển còn chưa bắt đầu, vậy mà Giang Trần dẫn tới cao tầng ba đại tông môn đồng loạt ra tay cướp đoạt. Hơn nữa, bên Bảo Thụ Tông, càng là tông chủ tự thân xuất mã.
Tuy tên tuổi của Giang Trần, ở trong liên minh 16 nước, đã rất có phân lượng. Nhưng mà, ngoại trừ Thiên Quế Vương Quốc ra, rất nhiều người biết Giang Trần, chỉ là tin đồn.
Nếu là tin đồn, ở sâu trong nội tâm rất nhiều người, vẫn còn có chút chống lại, thậm chí không tin. Đều cảm thấy tin đồn khuyếch đại.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, trước mắt bao người, tông chủ hoặc là phó tông chủ ba đại tông môn, thậm chí không tiếc thân phận, công nhiên mời chào Giang Trần.
Mấu chốt nhất là, bọn hắn như vậy, từ trên lý luận, lại không phải không tuân theo quy định.
Quy củ nói là tiến vào sơ tuyển, không thể ăn gian.
Cũng không có nói, trước khi sơ tuyển, không thể cướp người. Hiện tại người ta tuệ nhãn thức châu, nguyện ý ra điều kiện phong phú mời chào nhân thủ, thiên kinh địa nghĩa a.
Mặc dù Tạ Thiên Thụ có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng là nhất tông chi chủ.
Bị Vương Đà cùng Giang Nhu ép buộc, mỉm cười:
- Bảo kiếm phong theo ma luyện ra, mai hoa hương chuốc khổ hàn đến ( *đại khái là bảo kiếm từ trong gió sương tinh luyện ra, hoa mai có hương có sắc là từ trong đông tuyết đến). Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc ta, tuy gặp một ít ngăn trở, nhưng Bảo Thụ Tông ta vì toàn bộ phương vị, nên mới thâm nhập khảo hạch kẻ này. Mà sự thật chứng minh, Giang Trần này, hoàn toàn chính xác thích hợp Bảo Thụ Tông, đáng giá Bảo Thụ Tông chúng ta vì hắn trả bất cứ giá nào, mời chào nhập môn.
Bất cứ giá nào.
Bốn chữ này, phân lượng là rất nặng.
Vương Đà cùng Giang Nhu liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều chứng kiến một ít lo lắng của đối phương.
Nếu như Bảo Thụ Tông không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo Giang Trần, bọn hắn so sánh, liền không có sức cạnh tranh gì rồi.
Dù sao, căn cơ của Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc, nhân mạch quan hệ đã ở Thiên Quế Vương Quốc, nếu như Bảo Thụ Tông bất kể thành phẩm mời chào Giang Trần, vậy ưu thế của Bảo Thụ Tông không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Vương Đà nóng nảy:
- Giang Trần, ngươi ở ngự thú, thiên phú xuất chúng như thế, cơ hồ có thể nói là ngàn năm khó ngộ. Như vậy, chỉ có Vạn Linh Tông chúng ta, mới là tông môn thích hợp ngươi nhất. Bảo Thụ Tông cho ngươi Minh Châu bị long đong, chẳng những không đề cập tới, còn khắp nơi chèn ép ngươi, này sao là thái độ đối đãi thiên tài?
Giang Nhu cũng nửa bước không nhường:
- Giang Trần, thiên phú của ngươi, có lẽ không chỉ ngự thú chi đạo. Lưu Vân Tông chúng ta, am hiểu đào móc thiên phú nhất, có lẽ trên người của ngươi còn ẩn chứa đại tiềm lực, đại năng lượng khác. Ở trong liên minh 16 nước, chỉ có Lưu Vân Tông, mới có thể đào móc ra tiềm lực của ngươi lớn nhất.
Ông nói ông hữu lý, bà nói bà có lý.
Mỗi người đều thiên về ưu thế của mình, nói thiên hoa loạn trụy.
Bất quá, mục tiêu của Giang Trần, là Bảo Thụ Tông. Hắn tham gia khảo hạch, là hướng về phía Linh Dược của Bảo Thụ Tông.
Ngự thú chi đạo, tuy Vạn Linh Tông rất mạnh, nhưng Giang Trần không cảm thấy mình có thể ở đó học được bao nhiêu thứ.
Lưu Vân Tông giỏi về đào móc thiên phú, cái này là đúng. Thế nhưng mà Giang Trần rất rõ ràng thiên phú của mình ở đâu, rõ ràng ưu thế của mình là cái gì.
Hắn buồn rầu không phải làm sao đào móc thiên phú, mà là thiên phú quá nhiều.
Uy áp cường đại, trong nháy mắt bao phủ ngàn dặm.
Giang Trần ở trong minh tưởng, khí huyết cũng có chút rung động, nhịn không được mở Thiên Mục Thần Đồng ra, nhìn lại hư không.
Chỉ thấy trong hư không có bốn đạo quang mang, phân bốn phương tám hướng.
Ba nam một nữ, Tứ Đại Tôn Giả.
- Bốn đại tông môn, Tứ đại lão tổ.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, híp mắt nhìn qua bốn thân ảnh kia, dùng một loại tư thái giống như Thiên Thần đến thế gian, rơi ở trên hư không.
Uy áp cường đại như thế, ngay cả ở trên người Diệp lão gia tử cũng chưa từng cảm nhận được. Giang Trần một chút cũng không nghi ngờ, bốn người này, tất nhiên là Tứ đại lão tổ khống chế lấy tài nguyên hạch tâm của liên minh 16 nước, phân biệt đại biểu cho người mạnh nhất của bốn đại tông môn.
Tử Dương Tông, Bảo Thụ Tông, Lưu Vân Tông, Vạn Linh Tông.
Ánh mắt Giang Trần, đầu tiên nhìn về phía lão giả thứ hai bên tay trái, người này bận áo bào xanh, đầu mang cao quan, đạo cốt tiên phong, râu dài rũ xuống tới ngực, khuôn mặt lộ ra rất điềm tĩnh, phảng phất như thế ngoại cao nhân không tranh quyền thế.
- Cái này đích thị là Bảo Thụ Tông Thiên Diệp Tôn Giả a?
Trong nội tâm Giang Trần phán đoán.
Mà lão giả thứ nhất bên tay trái, thì thân hình cao lớn, hai mắt như điện, nghiêm nghị sinh uy, pháp bào hỏa hồng, phụ trợ cả người hắn như một đoàn Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt, cho người một loại cảm giác uy phong bát diện, có thể đốt hủy cả thế giới.
Người này, Giang Trần cơ hồ có thể kết luận, nhất định là Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả.
Mà người thứ ba thì là một nữ tử, băng thanh ngọc khiết, bận xiêm y màu trắng, chợt nhìn như là tiên tử trong mây, tuy đã trung niên, lại có vẻ ung dung quý phái.
Này nên là Lưu Vân Tông lão tổ Băng Lam Tôn Giả.
Mà người cuối cùng, thì là một tráng hán, ăn mặc vô cùng cuồng dã, bào phục rách rưới trăm lỗ vá, lộ ra rất mất trật tự, tóc như sư mao, không bị trói buộc rối tung. Mà Linh thú hắn ngồi càng thêm kỳ lạ, vậy mà có chín đầu lâu, cùng tráng hán cuồng dã kia hoàn mỹ kết hợp, lộ ra dã tính mười phần, để cho người sợ hãi.
Người này, tất nhiên là Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả.
Giang Trần từ trong miệng Diệp Trọng Lâu, cũng nghe qua tin tức Tứ đại lão tổ, tuy trước kia không quá rõ ràng, nhưng giờ phút này chứng kiến chân nhân, Giang Trần vẫn có thể phân biệt ra được.
- Không hổ là Nguyên Cảnh Tôn Giả, tùy ý một âm tiết, cũng có thể để cho toàn trường yên lặng. Phần uy áp này, chỉ sợ ngay cả cường giả Linh Vương, cũng không cách nào làm được.
Trong nội tâm Giang Trần tán thưởng.
- Là... Là Tứ đại lão tổ.
- Nguyên Cảnh Tôn Giả? Trời ạ, đây không phải đang nằm mơ a?
- Ha ha ha, thật là Tứ đại lão tổ, gia gia, cha, hài nhi rốt cục nhìn thấy Tứ đại lão tổ, các ngươi dưới suối vàng có biết, xin phù hộ ta, phù hộ hài nhi ở trong đại tuyển bạt, trổ hết tài năng, trở thành thân truyền đệ tử của lão tổ. Hài nhi chắc chắn nắm lấy cơ hội, làm rạng rỡ tổ tông.
Bốn mươi vạn Võ Giả, ở sau khi hóa đá ngắn ngủi, một bộ phận tu vi cao cường tĩnh lại trước nhất, lòng tràn đầy kích động, nguyên một đám bờ môi run rẩy, khóe mắt rưng rưng.
Tứ đại lão tổ, là đồ đằng của liên minh 16 nước, là thần tượng tuyệt đối.
Giờ phút này, nhìn thấy Tứ đại lão tổ tự mình giá lâm, làm sao có thể không kích động vạn phần, rơi lệ đầy mặt?
Đón lấy, trong hư không, hưu hưu hưu hưu không ngừng có thân ảnh bắn ra. Nhưng nguyên một đám vô cùng an phận, ở sau lưng Tứ đại lão tổ, tìm vị trí của mình.
Những người này, tự nhiên đều là cao tầng của bốn đại tông môn, là trọng tài phụ trách sơ tuyển.
- Truy Dương, ngươi đã ưa thích làm náo động, vậy ngươi nói trước đi.
Cửu Sư Tôn Giả cười nói.
Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả cười nhạt một tiếng, nhưng lại việc đáng làm thì phải làm, thúc dục tọa kỵ, hướng phía trước bước vài bước.
- Liên minh 16 nước, gần đây võ phong hưng thịnh. Dùng bốn đại tông môn làm trung tâm, phóng xạ 16 Vương Quốc quanh thân. Hôm nay mọi người hội tụ, đúng là thời khắc bốn đại tông môn chọn lựa thiên tài đã đến. Lão phu cùng các đạo hữu thông qua mấy tháng nghiên cứu, chế định ra phương án tuyển bạt. Vì chính là cho Võ Giả thế tục một cơ hội trở nên nổi bật, cho các ngươi một cơ hội bộc lộ tài năng. Cho nên, lão phu hi vọng các ngươi bắt lấy cơ hội này, cố gắng biểu hiện ra thiên phú của các ngươi, tiến vào tầm mắt chúng ta.
Phong cách của Truy Dương Tôn Giả lăng lệ ác liệt, vĩnh viễn đều như một cái lò lửa lớn, cho người một loại cảm giác áp bách.
- Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy bất công, cảm thấy vì cái gì các ngươi phải tham gia sơ tuyển, mà người thông qua sơ tuyển, mới có tư cách cùng đệ tử tông môn tiến hành đấu bán kết.
- Lão phu có thể nói cho các ngươi biết, cái này không có gì không công bình cả. Thế giới võ đạo, cũng chưa bao giờ tồn tại công bình gì, các ngươi sinh ở thế tục, bọn hắn sinh ở tông môn, các ngươi cất bước liền không giống. Nói như vậy tuy tàn nhẫn, nhưng ở trong thế giới võ đạo, xuất thân thấp, nhiều khi là nguồn gốc của tội lỗi.
- Hiện tại, bốn đại tông môn cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi vận mệnh xuất thân thấp hèn, cho các ngươi một cơ hội cá chép nhảy Long Môn. Nếu như các ngươi có thể nắm lấy, lão phu đảm bảo, các ngươi sẽ như đệ tử tông môn. Ở trong bán kết, đệ tử tông môn, sẽ không có chiếu cố đặc thù. Quy tắc đấu bán kết, cũng quả quyết không thiên hướng về đệ tử tông môn. Đã đến bán kết, kia chính là cạnh tranh công bình.
Hiện trường một mảnh kích động, cạnh tranh công bình.
Bốn mươi vạn Võ Giả, chí ít có chín thành, đều đang lo lắng vấn đề này.
Bọn hắn lo lắng, cái gọi là Võ Giả thế tục dự thi, chỉ là một quá trình phải đi, cuối cùng nhất giác trục, vẫn là ở trong đệ tử tông môn tầm đó triển khai.
Mà những Võ Giả thế tục bọn hắn, có khả năng chỉ là phụ gia mà thôi.
Bất quá, hôm nay Truy Dương Tôn Giả nói chuyện, lại bỏ đi nghi kị trong lòng bọn hắn, để cho bọn hắn tràn đầy kích động
Nếu như tiến vào bán kết không tồn tại thiên vị đệ tử tông môn, vậy bọn họ, chưa hẳn sẽ không có nửa phần cơ hội.
Dù cuối cùng không thể trở thành 16 người mạnh nhất, nhưng chỉ cần bày ra thiên phú của mình, hi vọng tiến vào tông môn, luôn luôn có a?
Chỉ cần vào tông môn, kia chính là cá chép nhảy Long Môn, nhảy qua thế tục.
- Đương nhiên, các ngươi cũng không nên quá lạc quan. Nếu là tuyển bạt, cái kia tự nhiên sẽ tàn khốc, cạnh tranh rất kịch liệt. Thiên quân vạn mã lách vào cầu độc mộc, loại thảm thiết này, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giọng nói của Truy Dương Tôn Giả như chuông đồng, nhắc nhở lấy tất cả Võ Giả, không nên cao hứng quá sớm.
- Các ngươi có bốn mươi vạn người, nhưng mà, cuối cùng nhất có thể tiến vào bán kết, tổng số sẽ không vượt qua một vạn. Mà sau khi tiến vào bán kết, có thể được bốn đại tông môn nhìn trúng, sẽ không vượt qua ba thành. Nói cách khác, bốn mươi vạn người dự thi, cuối cùng có thể tiến vào tông môn, đại khái chỉ khoảng 3000 người.
Chương 462 Năm cửa sơ tuyển 1
3000 người, so với bốn mươi vạn, đại khái là khoảng trong trăm có một.
Cái tỷ lệ này, tuyệt đối là rất tàn khốc. Nhưng mà nghe vào trong tai những võ giả kia, lại dị thường phấn chấn.
Vậy mà có thể cao tới 3000 người?
Con số này, tuyệt đối là vượt ra khỏi bọn hắn mong muốn.
Dù sao, lúc Võ Giả thế tục đối mặt tông môn, luôn luôn sẽ có cảm giác tự ti, nội tâm chờ đợi, đồng thời cũng biết tiến vào tông môn khó đến cỡ nào.
Ở bọn hắn xem ra, bốn mươi vạn người, có thể có một ngàn người tiến vào, đã rất nhiều rồi.
Không nghĩ tới, vậy mà sẽ có 3000.
Giang Trần nghe được con số này, trong nội tâm cũng có chút cảm thán:
- Xem ra, bốn đại tông môn gấp gáp, không phải cao bình thường a. Thoáng cái hấp thu 3000 người, coi như là bốn đại tông môn chia cắt, mỗi tông thoáng cái cũng gia nhập gần nghìn người.
Bởi vậy có thể thấy, hiện tại bốn đại tông môn cảm giác nguy cơ nghiêm trọng đến cỡ nào.
Hoàn toàn chính xác, giống như Giang Trần suy nghĩ, hôm nay bốn đại tông môn, đích thật là cảm giác rất nguy cơ.
Nếu không như thế, địa vị như Tứ đại lão tổ, là quả quyết không có khả năng xuất hiện ở trước mặt Võ Giả thế tục, chớ nói chi là nói chuyện.
Truy Dương lão tổ còn tự mình tuyên bố quy tắc.
- Lần đại tuyển bạt này, tin tưởng mọi người cũng đã nhận được một ít tin tức. Ở chỗ này, lão phu nhắc lại quy tắc thoáng một phát. Đại tuyển bạt, chung phân ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là sơ tuyển; sau sơ tuyển, sẽ cùng đệ tử bốn đại tông môn chung một chỗ, tiến vào vòng bán kết kéo dài ba năm; ba năm chi kỳ kết thúc, sẽ chọn ra sáu mươi bốn người mạnh nhất, tiến vào trận chung kết. Trận chung kết này, sẽ quyết ra 16 người mạnh nhất. Mà 16 người mạnh nhất kia, sẽ bị bình quân phân phối đến bốn đại tông môn, đạt được bốn Nguyên cảnh lão quái chúng ta tự mình chỉ điểm. Nói trắng ra, là thành thân truyền đệ tử của chúng ta, thậm chí là Chân Truyền Đệ Tử.
Thân truyền đệ tử, là lão tổ tự mình truyền thụ kỹ nghệ.
Chân truyền, là trên cơ sở thân truyền, có khả năng kế thừa y bát, so với thân truyền đệ tử cao hơn một cấp độ.
Đại tuyển bạt này, có ba giai đoạn, cũng rất trong sáng.
Giai đoạn thứ nhất sơ tuyển, là từ trong bốn mươi vạn người, chọn lựa ra một đám nổi bật, ước chừng một vạn người.
Một vạn người này, sẽ cùng đệ tử tông môn tiến vào giai đoạn bán kết thứ hai.
Giai đoạn đấu bán kết, thời gian là dài nhất, khoảng chừng ba năm.
Ba năm này, không đơn thuần là đấu bán kết, cũng là một quá trình bồi dưỡng. Ai thiên phú cường, ai thực lực cao, ở giai đoạn này, cạnh tranh sẽ phi thường tàn khốc.
Giai đoạn này, sẽ chọn ra sáu mươi bốn tồn tại kiệt xuất nhất.
Sáu mươi bốn người này, sẽ tiến vào trận chung kết cuối cùng, quyết ra 16 người mạnh nhất.
16 người này, mới là người thắng cuối cùng.
Đương nhiên, đại đa số Võ Giả ở hiện trường, đối với 16 danh ngạch cuối cùng, lại không có dã tâm khiêu chiến.
Bọn hắn không thấy, thực lực của mình, có tư cách chống lại những thiên tài tông môn kia.
Bất quá, đã có 3000 danh ngạch tiến vào tông môn, ngược lại có thể tranh một chuyến.
Đây mới là mục tiêu hợp lý.
- Nhớ kỹ, lần đại tuyển bạt này, phương hướng chúng ta tuyển bạt là toàn phương vị. Có lẽ thiên phú võ đạo của ngươi không phải cao cấp nhất, nhưng chỉ cần ngươi ở phương diện khác cho thấy thiên phú đặc thù, cuối cùng, ngươi cũng có khả năng tiến vào tông môn. Thậm chí, nếu như những thiên phú kia đặc biệt đột xuất, cũng có hi vọng đạt được chú ý. Bốn lão gia hỏa chúng ta, định danh ngạch là mỗi người bốn thân truyền đệ tử. Nhưng nếu như ngươi ở lĩnh vực khác có thiên phú cường đại, chúng ta cũng sẽ vì ngươi thương lượng cửa sau. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thiên phú của các ngươi, phải đạt tới trình độ hấp dẫn chúng ta.
- Nói thí dụ như, thiên phú đan dược của ngươi, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi; nói thí dụ như, ngươi ở phương diện thuần thú, có thiên phú trăm năm khó gặp; lại thí dụ như, ngươi luyện phù, chế tác cơ quan, lĩnh ngộ trận pháp,… chỉ cần có một loại thiên phú siêu quần, thì có hy vọng tiến vào tông môn.
Truy Dương lão tổ tận khả năng công bố tin tức ra. Nói đến đây, hắn cũng cố ý dừng lại một chút. Hiển nhiên là muốn phía dưới có thời gian, hảo hảo tiêu hóa những tin tức này thoáng một phát, để cho mỗi người có đầy đủ thời gian đến phân tích thiên phú của mình.
- Nói như vậy, dù thiên phú võ đạo không cao, chỉ cần phương diện khác thiên phú xuất chúng, đồng dạng có cơ hội?
- Chậc chậc, lão sư ta nói, ta đối với trận pháp mẫn cảm trời sinh, có lẽ ta là thiên tài trận pháp a?
- Thôi đi... Đó là nằm mơ, trận pháp không phải dễ dàng như vậy. Ngược lại là ta, từ nhỏ có năng lực trao đổi đặc thù với Linh thú, trời sinh có lực tương tác, có lẽ, ta sẽ thành một đệ tử Vạn Linh Tông.
Vạn Linh Tông, là ở trong bốn đại tông môn, am hiểu sử dụng Linh thú, thuần dưỡng Linh thú nhất. Cơ hồ các đệ tử, đều có năng lực phương diện này.
Cho nên, đấu cùng đệ tử Vạn Linh Tông, không đơn thuần là đấu với bản thân bọn hắn, còn phải ứng phó với khế ước Linh thú của chúng.
Có khả năng, một ít đệ tử biến thái của Vạn Linh Tông, thực lực Linh thú khế ước của hắn, so với chủ nhân còn cường hãn hơn mấy lần.
- Hắc hắc, tốt, đây quả thực là cơ hội. Thiên phú đan đạo của ta, một mực tìm không thấy con đường trở nên nổi bật, đây tuyệt đối là một cơ hội, mục tiêu của ta là Bảo Thụ Tông.
Bảo Thụ Tông, ở trong bốn đại tông môn, là đan dược đệ nhất không hề tranh luận. Người trẻ tuổi có thiên phú phương diện Đan dược, mục tiêu cơ hồ đều định ở Bảo Thụ Tông.
- Hừ, những ngu xuẩn mơ mộng hão huyền này. Thế giới võ đạo, tự nhiên là võ đạo vi tôn. Thiên phú võ đạo kém, muốn dựa vào bàng môn tả đạo tiến thân, dù tiến vào tông môn, thì tính sao? Đơn giản là nô tài mà thôi. Chỉ có Võ đạo trưởng thịnh không suy, mới có thể duy ngã độc tôn, cuộc đời này của ta, chỉ chuyên chú võ đạo. Ta sẽ bằng trường kiếm trong tay, tiến vào Tử Dương Tông.
Này tự nhiên là một người trẻ tuổi chuyên chí võ đạo.
Nếu chỉ bàn về nội tình võ đạo, ở trong bốn đại tông môn, Tử Dương Tông không thể nghi ngờ là cường đại nhất, là lão Đại hoàn toàn xứng đáng.
Về phần Lưu Vân Tông, luận đan dược, không sánh bằng Bảo Thụ Tông; luận truyền thừa võ đạo, không bằng Tử Dương Tông; luận thủ đoạn thuần thú, tự nhiên không bằng Vạn Linh Tông.
Thế nhưng mà, Lưu Vân Tông có một thủ đoạn ai cũng không bì nổi, cái kia chính là năng lực đào móc thiên tài.
Lưu Vân Tông có một thủ đoạn, là đặc biệt am hiểu từ trong chúng sinh, đào móc những thiên tài có tiềm lực không bị phát hiện, giỏi về đào vàng trong cát.
Bổn sự này, làm cho Lưu Vân Tông có thể đào móc ra rất nhiều thiên tài. Thủ đoạn đặc biệt này, cộng thêm nội tình chỉnh thể của Lưu Vân Tông không kém, làm cho Lưu Vân Tông ở trong bốn đại tông môn, cũng không kém cỏi chút nào, đủ cùng với tam tông khác địa vị ngang nhau.
Trong nội tâm mỗi một Võ Giả, tự nhiên đều có một tông môn thiên hướng.
Chương 463 Năm cửa sơ tuyển 2
Có người thiên hướng Tử Dương Tông võ đạo hưng thịnh, có người thiên hướng Bảo Thụ Tông đan dược đệ nhất, có người thiên hướng Vạn Linh Tông thuần thú vô địch, tự nhiên cũng có người hi vọng mình có thiên phú đặc thù, bị Lưu Vân Tông đào móc.
Thế nhưng mà, bọn hắn vẫn còn có chút lo lắng.
- Vòng sơ tuyển này, đến cùng tuyển như thế nào? Chúng ta có thiên phú đặc thù hay không, bọn hắn đào móc như thế nào?
- Đúng vậy a, nhiều người như vậy, vạn nhất bỏ sót thì sao?
- Ngươi quan tâm làm gì. Ta cũng không tin, đã tuyển bạt, sẽ nhìn không đến những vấn đề này?
- Bốn đại tông môn thần thông quảng đại, tự nhiên có biện pháp. Các ngươi cũng đừng quá lo lắng.
Phía dưới đủ loại nghị luận, dùng thính lực của Tứ Đại Tôn Giả, tự nhiên là nghe rõ ràng.
Truy Dương lão tổ cười ha ha:
- Trong các ngươi, khẳng định có người lo lắng, gần bốn mươi vạn người, làm sao phân chia thiên phú từng người các ngươi?
- Lão phu có thể nói cho các ngươi biết, cái này không khó.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ tự tin:
- Trừ khi chính các ngươi cố ý che dấu thiên phú, không muốn bị đào móc, nếu không, khảo hạch sơ tuyển, đủ để biểu hiện thiên phú của các ngươi ra ngoài.
- Tiếp đến, là nói quy tắc sơ tuyển một chút.
- Sơ tuyển, có tất cả năm cửa. Thiết trí mỗi một cửa, chúng ta đều kết hợp đặc điểm địa hình của Viễn Cổ di cảnh, chế định ra phương thức khảo hạch.
- Cửa thứ nhất, Tâm lực chi quan. Thế giới Võ đạo, mặc kệ thiên phú của ngươi là cái gì, Tâm lực chi quan đều phải qua, nếu như Tâm lực không đủ. Như vậy trong thế giới này, ngươi nhất định là tài trí bình thường. Không có đạo tâm kiên quyết, cuối cùng chỉ là kẻ vô tích sự.
Cửa Tâm lực, vậy mà xếp hạng đệ nhất.
Giang Trần nghe Truy Dương lão tổ nói, trong nội tâm âm thầm tán thưởng. Tứ đại lão tổ tự mình chế định quy tắc, có thể đem Tâm lực đặt ở đệ nhất, chứng minh Tứ đại lão tổ này không hổ là cường giả Nguyên cảnh.
Tiến vào Nguyên cảnh, sẽ biết Linh lực Ngưng Anh khó khăn đến cỡ nào.
Vì sao Diệp Trọng Lâu một mực không tiến vào Nguyên cảnh, là không coi trọng cửa ải lực lượng tinh thần này.
Tứ đại lão tổ, cùng Diệp Trọng Lâu không thân chẳng quen, tự nhiên không có khả năng chỉ điểm hắn.
Mà nhìn Tứ đại lão tổ đem Tâm lực quan thiết trí làm cửa thứ nhất, chứng minh bọn hắn ở thời điểm ngộ đạo, đích thật đã biết rõ, lực lượng tinh thần, là một bộ phận không thể thiếu khi trùng kích Nguyên cảnh.
- Cửa thứ hai, là thiên phú. Ở cửa ải này, các ngươi gặp phải rất nhiều lựa chọn. Có thể lựa chọn khảo thí thiên phú võ đạo, cũng có thể lựa chọn khảo thí đan đạo, cũng có thể lựa chọn khảo thí trận pháp. Đương nhiên, tốt nhất là tất cả khảo thí, đều làm một lần. Như vậy, các ngươi mới có càng nhiều cơ hội đào móc thiên phú đặc thù của mình.
Thiên phú, xếp hạng thứ hai, thực sự hợp lý.
Thế giới Võ đạo, người tư chất bình thường, ở võ đạo đạt được đại thành, cũng không phải không có. Nhưng so với thiên tài mà nói, loại người này, thật sự là phượng mao lân giác.
Kiếp trước Giang Trần duyệt tận Chư Thiên, từng nghe nói qua một ví dụ. Người nọ tên là Hàn Lực, xuất thân phàm nhân, thân không linh căn, cuối cùng nhất lại trở thành người mạnh nhất vị diện kia, phi thăng Chư Thiên Tiên giới.
Nhưng mà, ví dụ thiên tư bình thường, cuối cùng tu luyện đại thành như vậy, thật sự là ít đến đáng thương.
Nói cách khác, tu luyện chi đạo, thiên phú cuối cùng là phi thường trọng yếu.
Cỗ nhục thân này của Giang Trần, thiên phú chỉ có thể nói bình thường. Nhưng Giang Trần có kinh nghiệm kiếp trước, có thể thông qua các loại thủ đoạn, Nghịch Thiên Cải Mệnh, tăng lên thiên phú.
- Cửa thứ ba, là nghị lực, cũng là tiềm lực quan. Cửa ải này, các ngươi sẽ đối mặt núi cao vạn trượng. Núi cao vạn trượng này có mười vạn bậc thang, phân mười tầng, các ngươi có thể đi đến tầng bao nhiêu, căn cứ tầng cao thấp, đẳng cấp cao thấp, sẽ phân chia tiềm lực cùng nghị lực của các ngươi. Quy tắc kỹ càng, trước khi các ngươi xông quan, tự nhiên sẽ có người nói tỉ mỉ.
- Cửa thứ tư, là thực chiến. Tu hành Võ đạo, bất luận thời điểm nào, đều tránh không được thực chiến. Khảo hạch thực chiến, có thể khảo hạch thiên phú thực chiến của các ngươi, cũng có thể khảo hạch năng lực lĩnh ngộ vũ kỹ của các ngươi. Nếu như nói thiên phú quan là khảo nghiệm thiên phú, như vậy cửa ải này, là khảo nghiệm ngộ tính cùng lực thực chiến.
Thiên phú cùng ngộ tính, có chỗ giống nhau, nhưng lại bất đồng.
Thiên phú, là căn cốt trời sinh, là tiềm lực trời sinh. Ví dụ như Long Cư Tuyết, Tiên Thiên Thanh Loan thể, kia chính là thiên phú, thiên phú nhất đẳng.
Mà ngộ tính, lại là năng lực lĩnh ngộ của mỗi người.
Thế giới Võ đạo, thiên phú cùng ngộ tính, rất khó nói cái nào quan trọng hơn, nhưng nếu cả hai đều có, kia nhất định là thiên tài trong miệng mọi người thường nói.
Trước trắc nghị lực cùng tiềm lực, lại trắc lực thực chiến, tự nhiên là tránh cho trong thực chiến, xuất hiện tổn thương, do đó ảnh hưởng khảo hạch tiềm lực, cái an bài này rất hợp lý.
Nội tâm Giang Trần cũng tán thành loại an bài này, không hổ là Nguyên cảnh lão quái, các chi tiết đều cân nhắc vô cùng chu đáo, cũng không phải tùy tùy tiện tiện thiết trí.
- Cửa thứ năm, nghe có lẽ có chút buồn cười. Bất quá, lại là đồ vật mỗi người đều không thể xem nhẹ. Cửa ải này, chúng ta khảo thí là phúc duyên. Phúc duyên, nhìn như hư vô mờ mịt, nhưng mà trong thế giới võ đạo, là tồn tại không thể xem nhẹ. Có người thiên phú xuất chúng, có người ngộ tính tuyệt luân, vì sao cuối cùng đi không đến đỉnh phong? Thiếu là cái gì? Là phúc duyên. Từng có người có đại thiên phú, đi ở trên đường, bỗng nhiên bị Thiên Lôi đánh chết, cái này là điển hình phúc duyên không đủ. Cho nên, cửa phúc duyên này, các ngươi cũng đừng cảm thấy trò đùa.
Giang Trần nghe đến cửa phúc duyên, cũng không thể không bội phục Tứ đại lão tổ này.
Từ trên kiến thức, Tứ đại lão tổ này, không hổ là tồn tại đỉnh cấp của liên minh 16 nước.
Sơ tuyển năm cửa, theo như trình tự là cửa thứ nhất: Tâm lực quan; cửa thứ hai: Thiên phú quan; cửa thứ ba: Tiềm lực quan; cửa thứ tư: Thực chiến quan; cửa thứ năm: Phúc duyên quan.
Thiết trí năm cửa này, mặc dù là Giang Trần, kiếp trước kiến thức vô số, cũng rất khó bới lông tìm vết.
Ngay lúc Giang Trần âm thầm thưởng thức năm cửa này, thanh âm của Truy Dương lão tổ lại vang lên lần nữa:
- Thông qua năm cửa khảo hạch này, các ngươi có thiên phú gì, có tiềm lực gì, tương lai có thể đi bao xa, trên cơ bản là sẽ nhìn ra. Qua năm cửa sơ tuyển, trong các ngươi, sẽ có một vạn người may mắn, tiến vào giai đoạn thứ hai.
Bốn mươi vạn người, tuyển một vạn tham gia bán kết.
Giai đoạn thứ hai, một vạn người cùng đệ tử vừa độ tuổi trong bốn đại tông môn, tham gia đấu bán kết.
Mà trong một vạn người này, sẽ chọn ra 3000 người may mắn, đạt được tư cách tiến vào tông môn.
Về phần trong 3000 người kia, có mấy người tiến vào trận chung kết, vậy thì không xác định.
Dù sao, đối thủ cạnh tranh của 3000 người này, là thiên tài tông môn.
Chương 464 Tam tông cướp đoạt Giang Trần 1
Sáu mươi bốn danh ngạch cuối cùng nhất, có thể có mấy cái sinh ở thế tục, kia là không thể lạc quan.
Dù sao, thiên tài thế tục chênh lệch thiên tài tông môn, đó là toàn phương vị.
- Tốt rồi, sự tình vòng loại, tạm thời lão phu chỉ nói bấy nhiêu. Sau khi đi vào, mỗi một cửa khảo thí, tự nhiên sẽ có người phụ trách đặc biệt. Quy tắc cụ thể kỹ càng, các ngươi sẽ có cơ hội hiểu rõ. Nhớ kỹ, trước khi vào, mỗi người các ngươi đều phải giao lệnh bài báo danh, đổi lấy Minh Bài dự thi, phân phát trang phục và mặt nạ. Nhớ kỹ, lần này các ngươi dự thi, toàn bộ là nặc danh, tuyệt đối không cho phép bạo lộ tướng mạo sẵn có. Có người muốn hỏi, này là vì sao? Rất đơn giản, là vì tránh ăn gian, cho bốn đại tông môn công bình tuyển người.
- Đến bán kết, cũng giống như thế. Có lẽ các ngươi sẽ hỏi, đệ tử tông môn có cần nặc danh hay không? Bọn hắn đương nhiên không cần, bản thân bọn hắn đã có tông môn của mình, tham dự bán kết, chỉ là vì tuyển bạt ra sáu mươi bốn người tiến vào chung kết. Bọn họ không cần nặc danh.
Quy tắc này, cũng không khó lý giải.
Võ Giả thế tục, xuất thân không cùng, quốc gia bất đồng, cùng bốn đại tông môn tầm đó, khó tránh khỏi sẽ có quan hệ thân sơ.
Bởi vậy, chỉ sợ hình thành cạnh tranh ác tính, nhân tình phá hủy quy tắc.
Dứt khoát nặc danh dự thi, làm cho bốn đại tông môn không cách nào thông qua nhân tình đến mời chào người, phải thông qua phương thức cạnh tranh công bình đến phân phối.
Đương nhiên, quy tắc là định như vậy. Nhưng thao tác cụ thể, tự nhiên vẫn có không gian ăn gian nhất định.
Bất quá, bất cứ chuyện gì, đều khó có khả năng thập toàn thập mỹ. Chế định quy tắc, chỉ có thể ở trình độ lớn nhất tránh cho ăn gian mà thôi.
Một ít tình huống đặc thù, không cách nào tránh khỏi, tự nhiên là không có biện pháp.
Dùng Giang Trần làm thí dụ, cái chiêu bài kia, chỉ cần đi vào bán kết, sớm muộn gì sẽ bị người nhận ra.
Hào quang thật sự quá thịnh, muốn che dấu cũng khó khăn. Huống chi loại tuyển bạt này, Giang Trần cũng không có khả năng che dấu cái gì. Ở trong giác trục cuối cùng nhất, đối mặt đều là thiên tài cấp cao nhất của liên minh 16 nước, nếu như mình ẩn dấu thực lực, cái kia chính là không chịu trách nhiệm với mình.
- Tốt rồi, dựa theo quốc gia của mình, đến thu Minh Bài dự thi thay thế, nhận lấy trang phục cùng mặt nạ.
Tuyên bố quy tắc hoàn tất, Truy Dương lão tổ thối lui, giao sân khấu cho những người phụ trách.
Lần này, bốn đại tông môn, từng tông môn, đều chọn lựa ra hơn một ngàn cao tầng, có thể thấy được tầm coi trọng đối với lần tuyển bạt này.
Giang Trần đứng ở trong đội ngũ, không nóng không vội.
Đột nhiên, trước mặt lóe lên một đạo bạch quang, một thân hình rơi xuống trước mặt Giang Trần.
Là một cao tầng tông môn cưỡi tọa kỵ, người này ăn mặc, phong cách cùng Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ không sai biệt, lại nhìn tọa kỵ của hắn, có ấn ký chỉ Vạn Linh Tông mới có.
Người này, nên là cao tầng Vạn Linh Tông rồi.
- Ha ha, tiểu hữu, ta ở trong bốn mươi vạn người, liếc liền nhận ra ngươi. Ngươi là Giang Trần, ta không có nhận lầm a?
Trên mặt người nọ chồng chất dáng tươi cười, vẻ mặt thân hòa hiền lành.
- Tự giới thiệu thoáng một phát, lão phu là Vạn Linh Tông phó tông chủ Vương Đà. Nghe nói Giang Trần tiểu hữu ở Thiên Quế Vương Quốc, dùng sức một mình, khu động linh cầm tiến lên, bày trận nghênh địch, cầm xuống hai đệ tử thiên tài Địa Linh cảnh của Bảo Thụ Tông?
- Vương tông chủ tin tức thật linh thông.
Giang Trần cười nhạt nói.
- Ha ha, tin tức này, chỉ sợ hiện tại ở trong liên minh 16 nước, không có mấy người không biết a? Giang Trần tiểu hữu, Vương mỗ cũng không thích nói nhảm, lần này đến, là ý định mời Giang Trần tiểu hữu, gia nhập Vạn Linh Tông ta, không biết tiểu hữu có hứng thú không?
- A? Vương tông chủ mời chào như vậy, không sợ không tuân theo quy định sao?
Giang Trần cười ha ha.
- Hiện tại không phải khảo hạch còn chưa bắt đầu sao, chỉ cần tuyển bạt chưa bắt đầu, liền không tính không tuân theo quy định. Chỉ cần Giang Trần tiểu hữu ngươi gật đầu, Vương mỗ lập tức thu ngươi làm thân truyền đệ tử, ngươi cũng không cần tham gia sơ tuyển. Chờ sau khi sơ tuyển kết thúc, lại tham gia đấu bán kết là được.
Vương Đà với tư cách Vạn Linh Tông phó tông chủ, vậy mà chính miệng muốn thu Giang Trần làm thân truyền đệ tử, lời này nói ra, bốn phía Giang Trần, lập tức gây nên một mảnh oanh động.
Tất cả mọi người, đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn Giang Trần.
Đãi ngộ như vậy, quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống, không tham gia sơ tuyển, trực tiếp tiến vào bán kết, hơn nữa, còn không cần đau đầu vì cạnh tranh danh ngạch tông môn, có thể trực tiếp cạnh trục sáu mươi bốn danh ngạch.
Trong lúc nhất thời, bốn phía một mảnh sợ hãi thán phục.
Có hâm mộ, có ghen ghét.
Các đôi mắt đều nhìn Giang Trần, bọn hắn đều cảm thấy, Giang Trần này, chỉ sợ là muốn một bước lên trời.
Trên mặt Giang Trần treo mỉm cười.
Vạn Linh Tông, tuy là một trong bốn đại tông môn, bất quá lại không phải chọn lựa đầu tiên trong nội tâm Giang Trần. Giang Trần chọn lựa, là Bảo Thụ Tông, đây cũng là mục tiêu duy nhất của hắn.
Nói trắng ra là, Giang Trần hướng về phía Linh Dược của Bảo Thụ Tông.
Hiện tại, Giang Trần cần nhất đúng là Linh Dược.
Vạn Linh Tông, sử dụng Linh thú, khống chế Linh thú, tuy cũng không tệ, nhưng lại không phải chọn lựa đầu tiên của Giang Trần. Nói sau, Vạn Linh Tông ở lĩnh vực này, thật đúng là không dạy được Giang Trần cái gì.
Trái lại, bọn hắn có khả năng ngay cả tư cách để cho Giang Trần dạy cũng không có.
Đang do dự uyển chuyển cự tuyệt như thế nào, bỗng nhiên hư không lại có một đạo Linh lực chấn động, thân ảnh rơi xuống, là một nữ tử.
- Vương tông chủ, ngươi sớm đào góc tường, cũng không quá phúc hậu a.
Khóe miệng cô gái này mỉm cười, phong tình ngàn vạn, vừa đong vừa đưa, lộ ra sở sở động lòng người.
- Giang Trần tiểu hữu, bổn tọa Lưu Vân Tông phó tông chủ Giang Nhu. Ta và ngươi cùng họ, nói không chừng năm trăm năm trước, là người một nhà a. Ta được Băng Lam lão tổ thụ ý, đặc biệt đến mời chào ngươi. Chỉ cần ngươi…
- Giang đạo hữu, ngươi đây là ý gì? Mọi thứ luôn luôn nói thứ tự đến trước và sau a?
Vương Đà thấy Giang Nhu chặn ngang một cước, hơn nữa cùng Giang Trần nói lên cùng họ hương khói chi tình. Cái này cũng quá thất đức a.
- Ha ha ha...
Giang Nhu cười đến run rẩy hết cả người:
- Vương tông chủ, ngươi lo lắng cái gì? Quyền lựa chọn ở trên người Giang Trần tiểu hữu. Nếu lòng hắn thuộc tông môn nào, đều có lựa chọn của hắn. Ta và ngươi náo mặt đỏ tới mang tai, có làm được cái gì?
Vương Đà hừ nhẹ một tiếng:
- Giang đạo hữu ngươi ngay cả mị công độc môn cũng dùng, đây tuyệt đối là ác ý cạnh tranh. Người thiếu niên, ai ngăn cản được yêu thuật của ngươi?
Giang Nhu sóng mắt lưu chuyển, cười nói:
- Vương tông chủ ngươi có thủ đoạn gì, cũng có thể sử dụng ra.
Chương 465 Tam tông cướp đoạt Giang Trần 2
Vương Đà kêu lên:
- Giang Trần tiểu hữu, nếu ngươi không hài lòng làm thân truyền đệ tử của ta, coi như là tông chủ, cũng nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ. Thậm chí, nếu thiên phú sử dụng Linh thú của ngươi xuất chúng, lão tổ thu làm thân truyền đệ tử, cũng không phải không có khả năng.
Điều kiện cùng đồng ý, từng bậc từng bậc tăng thêm.
Giang Nhu đang muốn tiếp tục tăng giá, bỗng nhiên hư không truyền đến một tiếng hừ nhẹ:
- Nhị vị đạo hữu, các ngươi làm như vậy, có chút không có phúc hậu a? Đang ở trước mặt Tạ mỗ, đào góc tường Thiên Quế Vương Quốc ta?
- Ân?
Giang Nhu cùng Vương Đà đều biến sắc, nhìn người tới, trên mặt lộ ra chút kiêng kị, hơi có chút khó chịu nổi cười cười.
Người đến kia ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, đúng là Bảo Thụ Tông tông chủ Tạ Thiên Thụ.
Tạ Thiên Thụ, chính là đương nhiệm tông chủ của Bảo Thụ Tông, địa vị ở Bảo Thụ Tông, gần với Nguyên cảnh lão tổ Thiên Diệp Tôn Giả, địa vị của hắn, thậm chí cao hơn thủ tọa Thái Thượng trưởng lão Thiết Long một bậc.
Những ngày này, Tạ Thiên Thụ với tư cách tông chủ Bảo Thụ Tông, tự nhiên nghe qua tên tuổi của Giang Trần.
Kỳ thật, hắn cũng âm thầm lưu ý Giang Trần. Chỉ là, trở ngại đại cục, hắn không tiện ra mặt mời chào Giang Trần. Dù sao cũng là nhất tông chi chủ.
Giang Trần cùng Thái Thượng trưởng lão Thiết Long nhất tộc huyên náo túi bụi, mặc dù hắn muốn mời chào, cũng phải qua trận gió nói này sau.
Bằng không thì hắn làm tông chủ, biểu hiện quá vội vàng, quá không có phong độ, quá khuyết thiếu cái nhìn đại cục.
Nhưng mà giờ phút này, hai đối thủ cạnh tranh Vương Đà cùng Giang Nhu, vậy mà công khai cướp người, Tạ Thiên Thụ có chút ngồi không yên
Không nói Giang Trần này thiên phú như thế nào, chỉ hướng về phía hắn đối kháng Thiết gia, đã làm cho Tạ Thiên Thụ hắn có ý mời chào.
Dù sao, trong Bảo Thụ Tông, Tạ gia cùng Thiết gia tranh đấu gay gắt, cái kia nhất định là chủ đề vĩnh hằng. Nếu Giang Trần có thể xưng là cái họa tâm phúc của Thiết gia, như vậy Tạ Thiên Thụ không có lý do gì không mời chào hắn.
- Hắc hắc, Tạ tông chủ, Giang Trần này ở Thiên Quế Vương Quốc các ngươi ngây người hai năm, Bảo Thụ Tông các ngươi cũng không có ra tay. Các ngươi không muốn, cũng không thể không cho chúng ta muốn a? Hơn nữa, lần này chúng ta đại tuyển bạt là vì cái gì? Là đào móc nhân tài a. Các ngươi không muốn nhân tài, không cho phép chúng ta đào, đó là chèn ép Giang Trần? Để cho hắn vĩnh viễn không ngày nổi danh?
Vương Đà hắc hắc cười quái dị.
- Được rồi. Nói tựa như Bảo Thụ Tông các ngươi rất ái tài, rất tích tài vậy. Bổn tông chủ nghe nói, những người khác trong Bảo Thụ Tông các ngươi, vì chèn ép Giang Trần, là không từ thủ đoạn a. Thiên tài như vậy, các ngươi không muốn, cũng không cho chúng ta muốn sao? Đây là đạo lý gì?
Giang Nhu cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Tạ Thiên Thụ bị bọn hắn trách móc, có chút xấu hổ.
Trong lúc nhất thời cũng có chút không nhịn được mặt mũi. Đúng vậy a, Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc lâu như vậy, Bảo Thụ Tông bọn hắn cũng không có mời chào, để cho Minh Châu long đong, đây thật là Bảo Thụ Tông thất trách.
Thế nhưng mà, Giang Trần lộ ra thiên phú tuyệt luân, chỉ là sự tình gần đây mới có, Tạ Thiên Thụ chính thức chú ý đến Giang Trần, cũng là mấy ngày gần đây.
Bị Giang Nhu cùng Vương Đà nói như vậy, ngược lại lộ ra Bảo Thụ Tông cố ý vắng vẻ Giang Trần.
Trong lúc nhất thời, Tạ Thiên Thụ có chút bận tâm, lo lắng trong nội tâm Giang Trần mất hứng, có ý khác.
Chỉ là, bởi như vậy, những người chung quanh Giang Trần kia, lại toàn bộ choáng váng.
Sơ tuyển còn chưa bắt đầu, vậy mà Giang Trần dẫn tới cao tầng ba đại tông môn đồng loạt ra tay cướp đoạt. Hơn nữa, bên Bảo Thụ Tông, càng là tông chủ tự thân xuất mã.
Tuy tên tuổi của Giang Trần, ở trong liên minh 16 nước, đã rất có phân lượng. Nhưng mà, ngoại trừ Thiên Quế Vương Quốc ra, rất nhiều người biết Giang Trần, chỉ là tin đồn.
Nếu là tin đồn, ở sâu trong nội tâm rất nhiều người, vẫn còn có chút chống lại, thậm chí không tin. Đều cảm thấy tin đồn khuyếch đại.
Thế nhưng mà, giờ khắc này, trước mắt bao người, tông chủ hoặc là phó tông chủ ba đại tông môn, thậm chí không tiếc thân phận, công nhiên mời chào Giang Trần.
Mấu chốt nhất là, bọn hắn như vậy, từ trên lý luận, lại không phải không tuân theo quy định.
Quy củ nói là tiến vào sơ tuyển, không thể ăn gian.
Cũng không có nói, trước khi sơ tuyển, không thể cướp người. Hiện tại người ta tuệ nhãn thức châu, nguyện ý ra điều kiện phong phú mời chào nhân thủ, thiên kinh địa nghĩa a.
Mặc dù Tạ Thiên Thụ có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng là nhất tông chi chủ.
Bị Vương Đà cùng Giang Nhu ép buộc, mỉm cười:
- Bảo kiếm phong theo ma luyện ra, mai hoa hương chuốc khổ hàn đến ( *đại khái là bảo kiếm từ trong gió sương tinh luyện ra, hoa mai có hương có sắc là từ trong đông tuyết đến). Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc ta, tuy gặp một ít ngăn trở, nhưng Bảo Thụ Tông ta vì toàn bộ phương vị, nên mới thâm nhập khảo hạch kẻ này. Mà sự thật chứng minh, Giang Trần này, hoàn toàn chính xác thích hợp Bảo Thụ Tông, đáng giá Bảo Thụ Tông chúng ta vì hắn trả bất cứ giá nào, mời chào nhập môn.
Bất cứ giá nào.
Bốn chữ này, phân lượng là rất nặng.
Vương Đà cùng Giang Nhu liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều chứng kiến một ít lo lắng của đối phương.
Nếu như Bảo Thụ Tông không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo Giang Trần, bọn hắn so sánh, liền không có sức cạnh tranh gì rồi.
Dù sao, căn cơ của Giang Trần ở Thiên Quế Vương Quốc, nhân mạch quan hệ đã ở Thiên Quế Vương Quốc, nếu như Bảo Thụ Tông bất kể thành phẩm mời chào Giang Trần, vậy ưu thế của Bảo Thụ Tông không thể nghi ngờ là lớn nhất.
Vương Đà nóng nảy:
- Giang Trần, ngươi ở ngự thú, thiên phú xuất chúng như thế, cơ hồ có thể nói là ngàn năm khó ngộ. Như vậy, chỉ có Vạn Linh Tông chúng ta, mới là tông môn thích hợp ngươi nhất. Bảo Thụ Tông cho ngươi Minh Châu bị long đong, chẳng những không đề cập tới, còn khắp nơi chèn ép ngươi, này sao là thái độ đối đãi thiên tài?
Giang Nhu cũng nửa bước không nhường:
- Giang Trần, thiên phú của ngươi, có lẽ không chỉ ngự thú chi đạo. Lưu Vân Tông chúng ta, am hiểu đào móc thiên phú nhất, có lẽ trên người của ngươi còn ẩn chứa đại tiềm lực, đại năng lượng khác. Ở trong liên minh 16 nước, chỉ có Lưu Vân Tông, mới có thể đào móc ra tiềm lực của ngươi lớn nhất.
Ông nói ông hữu lý, bà nói bà có lý.
Mỗi người đều thiên về ưu thế của mình, nói thiên hoa loạn trụy.
Bất quá, mục tiêu của Giang Trần, là Bảo Thụ Tông. Hắn tham gia khảo hạch, là hướng về phía Linh Dược của Bảo Thụ Tông.
Ngự thú chi đạo, tuy Vạn Linh Tông rất mạnh, nhưng Giang Trần không cảm thấy mình có thể ở đó học được bao nhiêu thứ.
Lưu Vân Tông giỏi về đào móc thiên phú, cái này là đúng. Thế nhưng mà Giang Trần rất rõ ràng thiên phú của mình ở đâu, rõ ràng ưu thế của mình là cái gì.
Hắn buồn rầu không phải làm sao đào móc thiên phú, mà là thiên phú quá nhiều.
Bình luận facebook