-
Chương 466-470
Chương 466 Tử Dương Tông lựa chọn
Về phần Tử Dương Tông, mặc kệ Giang Trần nhìn từ góc độ nào, căn bản không có cân nhắc qua.
Mục tiêu duy nhất, là Bảo Thụ Tông, Linh Dược của Bảo Thụ Tông, đây là trước mắt Giang Trần thiếu thốn nhất.
Tuy trong nội tâm đã sớm định là Bảo Thụ Tông, nhưng giờ phút này, Giang Trần lại không muốn tỏ thái độ.
Hiện tại tỏ thái độ, không khỏi để cho Bảo Thụ Tông xem nhẹ, cảm thấy Giang Trần hắn cũng không gì hơn cái này, tùy tiện ra giá, hắn liền ngoan ngoãn đến cửa.
Cái này không phù hợp tính cách của Giang Trần.
Muốn vào Bảo Thụ Tông, vậy cũng phải bọn hắn cầu hắn vào.
Tông chủ tự mình ra mặt?
Giang Trần căn bản không ưa, Tạ Thiên Thụ ngươi là tông chủ không sai, bất quá bây giờ ngươi mới đến biểu hiện thành ý, có phải là quá muộn hay không?
Lúc trước thời điểm Thiết gia làm khó dễ, ngươi ở nơi nào?
Hiện tại tùy tùy tiện tiện ra lộ mặt, liền muốn Giang Trần ta cảm động, yêu thương nhung nhớ?
Không có dễ dàng như vậy.
Bảo Thụ Tông, cuối cùng nhất vẫn là Thiên Diệp lão tổ làm chủ, như vậy nhất định phải do Thiên Diệp lão tổ tự mình ra mặt.
Huống chi, Giang Trần cũng không muốn ở thời điểm này, bị người nói tạm thời đi cửa sau.
Muốn vào tông môn, Giang Trần ta bằng thực lực của mình thoải mái tiến vào, không cần Tạ Thiên Thụ ngươi tới làm người tốt?
Bên Tứ đại lão tổ kia, ngoại trừ Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả, ba lão tổ khác, đối với chuyện phát sinh nơi này, lại có ăn ý kinh người, ai cũng không có đứng ra phản đối.
Nếu như Tam đại lão tổ đều đứng ra đoạt một đệ tử thế tục, vậy thì không khỏi quá khoa trương. Tuy Giang Trần này, ở trong lòng bọn họ đã để lại vị trí.
Nhưng hiện tại dù sao sơ tuyển còn không có bắt đầu, còn chưa tới giai đoạn giác trục cuối cùng. Dùng địa vị của Nguyên cảnh lão tổ, là quyết không thể nào ra tay cướp đoạt.
Dù sao, tuy Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt, có một ít hành động kinh người, có một ít thiên phú để cho người giật mình. Nhưng mà Nguyên cảnh lão tổ, võ đạo chi lộ của bọn hắn đi đến một bước này, rất nhiều thứ đã xem vô cùng nhạt.
Thiên tài có thiên phú, bọn hắn thấy nhiều lắm.
Nhưng có thể đi đến Nguyên Cảnh Tôn Giả, lại có mấy người?
Liên minh 16 nước, gần ngàn năm qua, chỉ ra bốn người bọn họ mà thôi.
Cho nên, mặc dù bọn hắn đối với thiên tài cầu hiền nhược khát, nhưng vẫn tin tưởng mắt thấy mới là thật, hi vọng thông qua sơ tuyển khảo hạch, quan sát tất cả thiên tài như thế nào.
Tử Dương Tông Truy Dương lão tổ hiển nhiên cũng nhìn thấy náo nhiệt bên kia, lông mày có chút nhăn lại.
Tam tông khác, hoặc là tông chủ, hoặc là phó tông chủ, đều có người xuất mã. Chỉ có cao tầng Tử Dương Tông bọn hắn, lại không ai ra mặt.
Cái này khiến Truy Dương lão tổ hơi có chút không thoải mái.
Coi như các ngươi không thèm để ý người trẻ tuổi này, vậy cũng phải biểu hiện bộ dáng một chút a? Bốn mươi vạn đệ tử thế tục, tương đương với bốn mươi vạn ánh mắt.
Tất cả mọi người chứng kiến tam tông khác thái độ nhiệt tình, chỉ có Tử Dương Tông không có bất kỳ biểu hiện. Cái này sẽ để cho đệ tử thế tục cảm thấy thế nào?
Người ta sẽ cảm thấy, Tử Dương Tông quá ngạo mạn.
- Tử Húc, bên kia truy đoạt một đệ tử thế tục, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Truy Dương lão tổ nhịn không được truyền âm hỏi Tử Dương Tông tông chủ Tử Húc Chân Nhân.
Tử Húc Chân Nhân chứng kiến loại tràng diện này, kỳ thật trong nội tâm cũng xấu hổ.
Không phải hắn không muốn mời chào Giang Trần, nhưng kể từ khi biết Giang Trần cùng Thủy Nguyệt nhất mạch của bổn tông có ân oán, hắn liền quyết đoán buông tha cho ý nghĩ này.
Giang Trần này, vậy mà đến từ Đông Phương Vương Quốc, cùng thiên tài Thủy Nguyệt nhất mạch Long Cư Tuyết có ân oán không chết không ngớt.
Nghe được ba chữ "Long Cư Tuyết" kia, Tử Húc Chân Nhân đã biết rõ, Giang Trần này, cùng Tử Dương Tông là triệt để cách biệt.
Tuy Long Cư Tuyết nhập môn không đến hai năm, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư ở trong thời gian ngắn ngủn này, vận dụng đại thủ bút, đem Long Cư Tuyết từ Chân khí đại sư đỉnh phong, tiến liền mấy cấp, nửa tháng trước, vậy mà sinh sinh đột phá Địa Linh cảnh.
Hôm nay, Long Cư Tuyết không đến hai mươi tuổi, vậy mà đã là Địa Linh cảnh.
Cái tuổi này, đạt được tu vi như thế, Tử Dương Tông cũng không phải là không có.
Nhưng Long Cư Tuyết bất đồng, nàng nhập tông môn, mới không đến hai năm thời gian. Cái tốc độ tiến bộ này, quả thực có thể nói bay vọt.
Ưu thế của Tiên Thiên Thanh Loan thể, ở dưới tông môn đại lực bồi dưỡng, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, làm cho những thiên tài nhất đẳng kia của Tử Dương Tông, cũng không khỏi tắc luỡi.
Tuy tu vi của Long Cư Tuyết hôm nay, ở trong thiên tài Tử Dương Tông, không coi là đỉnh tiêm.
Nhưng mà, tiềm lực của nàng còn ở đó. Ai cũng biết, giai đoạn thứ hai đại tuyển bạt lần này, trọn vẹn kéo ba năm.
Ba năm thời gian, tu vi của Long Cư Tuyết, tất sẽ nghênh đón một lần đại giếng phun.
Thủy Nguyệt Đại Sư đối với nàng chờ đợi, thấp nhất cũng là Địa Linh cảnh đỉnh phong, Tiên cảnh lục trọng thiên.
Cái này còn chỉ là thấp nhất.
Dùng thiên phú của Tiên Thiên Thanh Loan thể, ba năm thời gian, nếu có đầy đủ tài nguyên, đầy đủ gặp gỡ, Long Cư Tuyết này, đột phá Thiên Linh cảnh, cũng chưa chắc không phải là không có hi vọng.
Thậm chí, ở trong Thiên Linh cảnh, cũng có thể không ngừng vượt qua.
Tiên Thiên Thanh Loan thể, loại thiên tài bách niên khó được nhất ngộ này, cơ hồ là vì tu luyện võ đạo mà sinh. Thiên phú, ngộ tính, huyết mạch của nàng, làm cho nàng tu luyện bất kỳ vũ kỹ cùng tâm pháp nào, đều là như cá gặp nước. Hơn nữa sau khi tu luyện đại thành, uy lực của nó cũng hơn xa thiên tài đồng cấp rất nhiều.
Tuy giờ phút này tu vi của Long Cư Tuyết chỉ là Tiên cảnh tứ trọng thiên, nhưng mà, trong Tử Dương Tông, sớm đã coi nàng là một trong mấy người có hi vọng trùng kích 16 cường cuối cùng.
Ngoại trừ Long Cư Tuyết ra, năm người khác, cơ hồ đều là Địa Linh cảnh đỉnh phong, thậm chí, còn có Thiên Linh cảnh.
Long Cư Tuyết dùng tu vi Tiên cảnh tứ trọng, đánh đồng với thiên tài đỉnh cấp tông môn, đủ thấy thiên phú của nàng biến thái đến cỡ nào.
Chính bởi vì vậy, Tử Húc Chân Nhân nghe nói Giang Trần cùng Long Cư Tuyết có huyết hải thâm cừu, căn bản không có cân nhắc, liền trực tiếp buông tha kế hoạch mời chào.
Tuy gần đây tên tuổi của Giang Trần rất lớn, nhưng mà đứng ở trên góc độ của hắn, một ít thiên phú bàng môn tả đạo, hiển nhiên là xa xa bằng Tiên Thiên Thanh Loan thể.
Hôm nay nghe lão tổ hỏi, Tử Húc Chân Nhân cũng chỉ có thể chi tiết nói ra, truyền âm trả lời:
- Lão tổ, Giang Trần này, cùng Tiên Thiên Thanh Loan thể Long Cư Tuyết của bổn tông, đồng xuất Đông Phương Vương Quốc, lẫn nhau tầm đó, có huyết hải thâm cừu. Một núi không thể chứa hai hổ, Giang Trần này, Tử Dương Tông ta chỉ có thể buông tha.
Tử Húc Chân Nhân giải thích như vậy, Truy Dương lão tổ cũng bình thường trở lại.
Nhưng trong lòng thì liệt Giang Trần vào sổ đen, cùng Long Cư Tuyết có cừu oán, cái kia chính là cừu nhân của Tử Dương Tông.
Chương 467 Giang Trần cự tuyệt 1
Long Cư Tuyết, coi như là Truy Dương lão tổ, cũng không thể không thừa nhận thiên phú của nàng, thậm chí có ý thu nàng làm Chân Truyền Đệ Tử.
Chỉ chờ lần này Long Cư Tuyết ở trong đại tuyển bạt trổ hết tài năng, hắn sẽ thu Long Cư Tuyết làm chân truyền.
Bởi như vậy, tâm tính của Truy Dương lão tổ liền siêu nhiên, mang theo tâm tình giống như chế giễu, nhìn tông chủ tam tông giằng co, trong nội tâm ngược lại khinh thường. Một người nhất định phải chết, đáng giá tranh sao?
- Ta nói ba vị, chỉ là đệ tử thế tục, lại muốn tông chủ cùng phó tông chủ ra mặt, các ngươi như vậy không khỏi quá mức vô vị, tổn hại khí phái tông môn a?
Truy Dương lão tổ cười ha ha nói.
Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ cười quái dị:
- Truy Dương lão quái, ngươi đừng giả thanh cao. Người nào không biết Giang Trần này cùng thiên tài tông môn các ngươi có cừu oán, cho nên các ngươi không dung người ta. Lúc này, giả trang siêu nhiên cái gì.
Tính cách của Cửu Sư lão tổ bất thường, không lưu tình vạch trần Truy Dương lão tổ.
Truy Dương lão tổ cười ha ha:
- Các ngươi đã biết rõ nội tình, cần gì phải tranh mệt mỏi như vậy? Giang Trần này đắc tội thiên tài trẻ tuổi có tiềm lực nhất tông ta, trong đại tuyển bạt, nhất định hẳn phải chết, đáng giá các ngươi tranh sao?
- Chậc chậc, khẩu khí thật lớn.
Cửu Sư lão tổ trợn mắt:
- Ta ngược lại nghe nói, có cái gọi là đệ tử thiên tài, thời điểm ở Đông Phương Vương Quốc, thiếu chút nữa bị Giang Trần tiêu diệt. Vẫn là dựa vào mấy sư huynh tông môn, lấy lớn hiếp nhỏ, miễn cưỡng bảo trụ mạng nhỏ.
- Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Khi đó Long Cư Tuyết mới vừa thức tỉnh Thanh Loan chi sát, chưa bắt đầu đào móc Tiên Thiên thể. Hôm nay, nàng vào Tử Dương Tông ta, chẳng khác gì Long quy biển cả, nhất định dời sông lấp biển, thâu thiên đổi nguyệt. Chỉ là một tiểu tử thế tục, vận mệnh của hắn nhất định là đá đặt chân cho Long Cư Tuyết quật khởi, hơn nữa là một khối đá đặt chân không có ý nghĩa.
Truy Dương lão tổ, ở trong Tứ đại lão tổ, tính cách là khí phách nhất.
Ngược lại là Thiên Diệp lão tổ thì cười nhạt một tiếng:
- Tựa hồ mấy người chúng ta ở chỗ này thảo luận chuyện kia, có chút nhàm chán a? Võ đạo chi lộ, bao nhiêu thiên tài thiên tư xuất chúng, cuối cùng ngã xuống trên tay vô danh tiểu tốt. Ta và ngươi tuy là Nguyên cảnh, cuối cùng không phải Thần linh, ai có thể tính toán ra chuyện tương lai?
Mặc dù lời nói hàm súc, nhưng hiển nhiên đối với thái độ không ai bì nổi của Truy Dương lão tổ, lại không cho là đúng.
Tiên Thiên thân thể, mấy lão quái thật có chút hâm mộ. Bất quá, thiên phú tốt, cũng không có nghĩa là hết thảy.
Ít nhất, Long Cư Tuyết kia ở thế tục bị Giang Trần bức đến tuyệt cảnh, thiếu chút nữa chết, cái này chính là một chỗ bẩn, nhất định là Tâm Ma trong lòng Long Cư Tuyết.
Nếu như không phá được Tâm Ma, nàng đời này, tuyệt đối không có hi vọng tiến vào Nguyên cảnh.
Không vào được Nguyên cảnh, ở trong mắt mấy lão quái, cái kia chính là phù vân.
Ở trong mắt cường giả Nguyên cảnh, chỉ có Nguyên cảnh, hoặc là người có tiềm lực vào Nguyên cảnh, mới đáng cho bọn hắn chú ý.
Băng Lam lão tổ uyển chuyển hàm xúc cười cười:
- Truy Dương đạo huynh, Tiên Thiên thân thể, hoàn toàn chính xác khó được, bách niên khó gặp, có thể làm cho Tử Dương Tông ở Vương Quốc thế tục đào móc ra, đích thật là phúc duyên của Tử Dương Tông. Bất quá, dùng năng lực phát hiện thiên phú của Lưu Vân Tông ta, tiểu muội xem Giang Trần này, cũng ẩn chứa đại tiềm lực, đại năng lượng. Mà tiềm lực này, chưa hẳn sẽ kém hơn Tiên Thiên Thanh Loan thể.
Lưu Vân Tông, am hiểu đào móc thiên tài, đào móc tiềm lực đệ tử.
Băng Lam lão tổ nói, tuy nhu hòa như xuân tháng ba, nhưng lại có một cỗ khí thế để cho người không thể coi thường.
- Băng Lam muội tử, nếu bình thường, ngươi nói, lão ca ta ngược lại sẽ không hoài nghi. Bất quá, mặc dù Giang Trần này có chút thiên phú, nhưng so với Tiên Thiên Thanh Loan thể, cuối cùng là phù vân. Điểm này, lão phu cực kỳ tin tưởng. Tiên Thiên thân thể ý vị như thế nào, ta nghĩ trong nội tâm các ngươi so với ta rõ ràng hơn.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ cũng rất kiên định.
Cửu Sư lão tổ cười ha ha:
- Tiên Thiên thân thể thì tính sao? Qua không được cửa ải Giang Trần, Giang Trần chính là Vĩnh Hằng Tâm Ma của nàng. Tâm Ma này chưa diệt, nàng muốn vào Nguyên cảnh, ngươi cảm thấy có mấy thành hi vọng?
Linh Vương cảnh trùng kích Nguyên cảnh, lực lượng tinh thần, rất trọng yếu.
Có tâm ma, cái kia liền ý nghĩa trong tâm thần có tai hoạ ngầm. Ở trong quá trình trùng kích, hình thành lực phản công của Tâm Ma, rất có khả năng để cho chủ nhân Tâm Ma nhẹ thì phế bỏ, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
Cái này tuyệt không phải nói chuyện giật gân.
Truy Dương lão tổ cười hắc hắc:
- Nguyên nhân chính là như thế, Giang Trần này là số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết. Cho nên, Giang Trần này, hẳn phải chết ở trong tay Long Cư Tuyết.
Mấy lão tổ ai cũng không phục ai.
Cũng không phải bọn hắn thật ưa thích Giang Trần cỡ nào, coi được Giang Trần đến cỡ nào. Chỉ là, bọn hắn đều không muốn nhìn thấy Truy Dương lão tổ thật sự bồi dưỡng ra Long Cư Tuyết.
Liên minh 16 nước cần thiên tài, đó là không giả.
Thế nhưng mà, người đều ích kỷ, đều hi vọng thiên tài là môn hạ của mình, mà không phải môn hạ của đối thủ cạnh tranh.
Nếu như thiên tài tầm đó thiên phú không sai biệt lắm, vậy thì mọi người chia đều.
Thế nhưng mà, ưu thế của Tiên Thiên thân thể, thật sự vượt lên quá nhiều, để cho ba lão tổ khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút ghen ghét.
Tiên Thiên thân thể, một khi đột phá Nguyên cảnh, ưu thế của thiên phú càng thể hiện ra, bộ pháp trở nên mạnh mẽ kia, thật sự là kéo không nổi.
Một khi chuyện này phát sinh, chỉ sợ cục diện bốn đại tông môn chia đều liên minh 16 nước, sẽ có thể bị đánh vỡ.
Mấy lão tổ ở chỗ này đánh võ mồm, Tạ Thiên Thụ, Vương Đà cùng Giang Nhu cũng phản hồi trận doanh của mình.
Nhìn bộ dáng của bọn hắn, tựa hồ ai cũng không có chiếm thượng phong, ai cũng không có thành công mời chào Giang Trần.
Vương Đà kia đi tới trước mặt Cửu Sư lão tổ, phiền muộn nói:
- Lão tổ, thuộc hạ vô năng, không có mời chào được Giang Trần, xin lão tổ trị tội.
- Ha ha, Vương Đà, Bảo Thụ Tông ngay cả tông chủ cũng tự thân xuất mã, cái này không phải ngươi sai.
Tạ Thiên Thụ cười khổ:
- Cửu Sư lão tổ, Tạ mỗ vô năng, cũng không thể chiêu nạp Giang Trần.
- A?
Mấy lão tổ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Nhu, nghĩ thầm chẳng lẽ Giang Trần này, sẽ bị Lưu Vân Tông thuyết phục?
Vương Nhu dở khóc dở cười:
- Mấy vị lão tổ không nên xem ta như vậy, tên tiểu tử Giang Trần này, cũng không có đơn giản như mọi người nghĩ.
- A? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vương Đà, ngươi nói nhanh lên.
Cửu Sư lão tổ thoáng cái đến hứng thú, ba Đại Tông Chủ xuất mã, rõ ràng không nói phục một đệ tử thế tục?
Vương Đà uể oải nói:
- Giang Trần nói, hắn đã tới, liền không muốn làm cho bốn mươi vạn Võ Giả thế tục ở đây cảm thấy, bốn đại tông môn có thể đi cửa sau. Lý do của hắn rất đường hoàng, nói vì mặt mũi bốn đại tông môn, vì để cho mọi người cảm thấy công bình, hắn sẽ tham gia đại tuyển bạt, dựa vào thực lực bản thân tiến vào tông môn
Chương 468 Giang Trần cự tuyệt 2
Giang Trần đích thật là nói như vậy.
Bởi vì, hắn tìm không thấy lý do càng đường hoàng hơn.
Lý do này đã đường hoàng, lại để cho người không thể phản bác.
Mấy lão tổ hai mặt nhìn nhau, đều nở nụ cười khổ.
Truy Dương lão tổ cũng nhịn không được cười:
- Như vậy xem ra, chúng ta đánh giá thấp tính cách của Giang Trần này a. Tính cách như vậy, không phải tuyệt đỉnh thiên tài chân chính, thì chính là đồ ngốc mèo khen mèo dài đuôi. Như thế cũng tốt, không có bị các ngươi chọn trúng, Long Cư Tuyết chém giết kẻ này, sẽ càng thêm thản nhiên. Lão phu cũng không cần lo lắng cùng người nào đó trong các ngươi, vì vậy mà vạch mặt.
Truy Dương lão tổ cười lớn, trong nội tâm cảm thấy Giang Trần này lông bông, dù có thiên phú, cũng tuyệt đối là loại tâm trí không đủ.
Biết rõ trong đại tuyển bạt có khả năng gặp phải Long Cư Tuyết chèn ép, lại không biết sớm ôm đùi.
Loại thiếu niên không biết xem xét thời thế kia, làm sao đủ sợ?
Giờ phút này, Truy Dương lão tổ càng thêm coi trọng Long Cư Tuyết có thể chém giết Giang Trần.
Mấy lão tổ khác, nghe vậy trong nội tâm cũng hơi có chút gợn sóng. Lời nói thật, Giang Trần lựa chọn, đứng ở góc độ của bọn hắn xem, tuyệt đối có chút không biết cái gọi là.
Một thiếu niên thiên tài, thiên phú tốt, vậy cũng không cần cuồng ngạo đến đối mặt tông môn mời chào, rõ ràng còn sĩ diện.
Đúng vậy, ở những cao tầng tông môn này xem ra, Giang Trần là sĩ diện.
Người thiếu niên một khi sĩ diện, cái kia chính là nói rõ phương diện tâm trí không đủ thành thục. Thiên tài như vậy, trừ khi hắn thực sự tuyệt thế, bằng không mà nói, tiền đồ không cao.
Vốn, mọi người đối với việc Giang Trần trở thành Tâm Ma của Long Cư Tuyết, còn có chút chờ mong.
Trong lúc nhất thời, loại chờ mong này đã biến thành thất vọng.
Giang Trần này, ngay cả xem xét thời thế cơ bản nhất cũng không hiểu, ở trong đại tuyển bạt, thật có thể ngăn cản được Long Cư Tuyết uy hiếp sao?
Mặc dù tuyển bạt là nặc danh, thế nhưng mà khi giết đến cuối cùng, nếu Giang Trần có thể vào, tuyệt đối sẽ bị nhận ra.
Đến lúc đó, một khi Giang Trần và Long Cư Tuyết đứng ở trên võ đài quyết đấu, một người trẻ tuổi không có tông môn bảo hộ, Long Cư Tuyết muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ không có bao nhiêu khó khăn.
Ở những cao tầng tông môn này xem, lúc này, lựa chọn thông minh nhất của Giang Trần là gia nhập tông môn nào đó, sau đó lợi dụng khoảng thời gian sơ tuyển này, bái một lão sư, đạt được chỉ điểm, đạt được một ít chỗ tốt. Từ đó mới có vốn liếng đối kháng Long Cư Tuyết.
Đương nhiên, ở mấy lão tổ xem ra, chuyện này cuối cùng chỉ là việc xen giữa.
Theo như bản ý của bọn hắn mà nói, thông qua tuyển bạt, đào móc thiên tài, đây mới là chính đạo.
Bốn mươi vạn người, thay thế Minh Bài dự thi, nhận lấy trang phục và mặt nạ, đây cũng là một công trình to lớn.
May mắn lần này bốn đại tông môn xuất động đầy đủ nhân mã, một lúc sau, tất cả Võ Giả dự thi, đều lấy được Minh Bài dự thi thuộc về mình.
Giang Trần lấy được Minh Bài dự thi, thay đổi trang phục, đeo mặt nạ lên.
Xem xét bốn phía, bốn phía đều mang mặt nạ ngân bạch, quả nhiên là rất khó nhận ra nhau.
Kỳ diệu nhất chính là trang phục, vậy mà có thể thu lại khí tức trên người, bởi vậy, thông qua khí tức phán đoán thân phận, cũng chẳng khác nào mất đi hiệu lực.
- Nhớ kỹ, tất cả mọi người các ngươi, ở trước khi hoàn thành trận đấu, phải giữ bí mật thân phận. Nếu ai ở trong trận đấu, để cho mặt nạ hoặc trang phục thoát ly thân thể, chẳng khác nào tự động mất đi tư cách dự thi. Không cần có tâm lý may mắn, bởi vì trang phục này có Tiểu Tiểu linh phù phong ấn, một khi ly thể, sẽ bị phát hiện.
Giang Trần nghe vậy, hơi chút thăm dò, phát hiện dĩ nhiên là thật sự.
- Như vậy xem ra, bốn đại tông môn đối với lần tuyển bạt này, thật sự rất xem trọng. Chỉ là những trang phục cùng mặt nạ này, chỉ sợ cũng tốn hao xa xỉ. Huống chi, mở ra Viễn Cổ di cảnh, nghe Diệp lão gia tử nói, cũng là một cái giá cực lớn.
Trong nội tâm Giang Trần tán thưởng.
Bốn đại tông môn càng coi trọng tuyển bạt, ý chí chiến đấu của hắn sẽ càng cao hơn.
Thấy tất cả mọi người đã có Minh Bài dự thi, thanh âm của Truy Dương lão tổ lại lần nữa vang lên:
- Tốt rồi, đã mở rộng Viễn Cổ di cảnh, tất cả người dự thi, chuẩn bị xuất phát.
Viễn Cổ di cảnh, ở trong cảnh nội Xích Viêm Quốc.
Ước chừng sau nửa canh giờ, bốn mươi vạn người dự thi, đi vào trong một phiến Vân Hải, phiến Vân Hải này bồng bềnh mịt mù, mới nhìn, có một loại cảm giác bước vào Tinh Hà vô tận.
Trong mây, có rất nhiều lân quang lốm đa lốm đốm, như vô số cá chép khiêu dược trên mặt sông, tràn ngập cảm giác linh động.
Giang Trần cảm nhận được Linh lực cường đại ở bốn phía, biết rõ đây là cửa vào Viễn Cổ Bí Cảnh.
- Tốt rồi, tiến vào phiến Vân Hải này, đi không quá ba mươi dặm, các ngươi liền triệt để vào Viễn Cổ Bí Cảnh.
Truy Dương lão tổ nói xong, cùng với mấy lão tổ khác hóa thành bốn đạo lưu quang, dẫn đầu nhảy vào trong mây.
Cao tầng tông môn khác, cũng nhao nhao theo đuôi xuất phát.
Giang Trần cũng không vội, theo sau đại bộ đội, không nhanh không chậm chạy đi.
Mặc dù Giang Trần là người của hai thế giới, nhưng lúc này tâm tình cũng hơi có chút nhộn nhạo. Đây cơ hồ có thể nói là hai đời người, lần thứ nhất hắn nghênh đón khiêu chiến chính thức.
Xuyên qua Vân Hải, chờ tầm mắt của bọn người Giang Trần dần dần rõ ràng, đập vào mắt, là một thế giới hoàn toàn bất đồng ngoại giới.
Xa xa, núi cao nguy nga, như Hoang Cổ Cự Thú chiếm giữ, độ cao có thể tham Bắc Đẩu, uy có thể lăng Cửu tiêu, cho người một loại cảm giác áp bách, khí thế hào hùng.
Cao tầng của bốn đại tông môn, đã sớm chờ lâu ở trong di cảnh.
- Nhớ kỹ, hiện tại các ngươi đứng, đã là trong Viễn Cổ di cảnh. Ở chỗ này, hết thảy hành động của các ngươi, đều phải nghe theo chỉ huy. Một khi thoát ly xông loạn, rất có thể sẽ táng thân ở nơi đây. Đây tuyệt đối không phải uy hiếp đe dọa.
Viễn Cổ di cảnh, ở trong liên minh 16 nước, được công nhận là Bí Cảnh thần bí nhất.
- Tốt rồi, lời ong tiếng ve ta không nói nhiều. Tiếp đến, các ngươi sẽ phải đối mặt cửa thứ nhất, là Tâm lực quan. Danh tự cửa ải này, gọi là Luân Hồi lộ. Các ngươi sẽ chia làm 100 đợt tiến vào Luân Hồi lộ, đường mà các ngươi sắp sửa đi, độ khó đều giống nhau, chỉ có điều, Luân Hồi lộ này, sẽ căn cứ Tâm lực bất đồng, mà xuất hiện tình hình bất đồng... Cửa ải này, khảo nghiệm chính là Tâm lực. Thời hạn là mười ngày. Trong mười ngày đi không ra Luân Hồi lộ, khảo hạch tính toán thất bại.
- Mà người thất bại, liền trực tiếp tống ra Viễn Cổ di cảnh.
Thanh âm lạnh lùng, vang lên ở trong đầu mỗi người.
- Cửa ải này, cũng là một cửa tỉ lệ đào thải cao nhất. Ở cửa ải này, trong các ngươi, khả năng có hai phần ba người, sẽ bị đào thải ra khỏi cục, thậm chí hơn nữa.
Võ đạo chi lộ, Tâm lực cực kỳ trọng yếu.
Chương 469 Cửa thứ nhất, Luân Hồi lộ
Nếu như cửa Tâm lực qua không được, như vậy bất luận thiên phú gì đều là phí công. Một Võ Giả, tâm lý tố chất đều theo không kịp, làm sao cũng không có khả năng trở thành đỉnh phong.
Dù sao, cửa ải trùng kích Nguyên cảnh kia, Tâm lực theo không kịp, liền vĩnh viễn không cách nào tiến vào Nguyên cảnh.
Mà mục đích cuối cùng nhất của Tứ đại lão tổ, là chọn lựa loại thiên tài có tiềm lực trùng kích Nguyên cảnh.
Luân Hồi lộ?
Trong nội tâm Giang Trần suy nghĩ, ba chữ kia, nghe thập phần huyền diệu. Dùng Luân Hồi lộ đến mệnh danh, tự nhiên là có căn cứ.
Luân Hồi lộ này, chẳng lẽ là một con đường phải trải qua sinh tử Luân Hồi?
Trong nội tâm Giang Trần thản nhiên, hắn là người của hai thế giới, sinh tử Luân Hồi gì không có trải qua? Thăng trầm gì không có nếm thử?
- Tâm lực quan này, ta có ưu thế. Trước không nói kinh nghiệm của ta, không phải những võ giả này có thể so sánh. Chỉ nói tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, cũng đủ chiếm ưu thế khi cạnh tranh với đệ tử thế tục.
Giang Trần tràn đầy tin tưởng.
- Nhớ kỹ, cửa thứ nhất thời gian là mười ngày. Nếu có thể ở trong mười ngày đi qua Luân Hồi lộ, đại biểu ngươi thông qua được cửa ải này. Nếu có thể ở trong tám ngày đi ra, đại biểu tâm lực của ngươi đã vượt qua tiêu chuẩn; nếu có thể ở trong năm ngày đi ra, ý nghĩa tâm lực của ngươi rất cường đại, ở phương diện này tuyệt đối là thiên tài. Nếu như trong ba ngày có thể đi ra, kia tuyệt đối là thiên tài siêu nhất lưu.
Thanh âm kia nhàn nhạt tuyên bố.
- Thuận tiện nói nhiều một câu, nếu như ở trong ba ngày đi ra Tâm lực quan, thành tích của các ngươi, sẽ trực tiếp truyền đến trong tai lão tổ, đạt được chú ý đặc thù. Tuy thân phận của các ngươi tạm thời không biết, nhưng mà số Minh Bài dự thi của các ngươi, sẽ xuất hiện ở chỗ lão tổ, được các lão tổ chú ý. Cái ưu thế này, tin tưởng không cần ta nhiều lời, các ngươi cũng biết ý vị như thế nào?
- Cái gì? Có thể được lão tổ chú ý đặc thù?
- Võ đạo chi tâm của ta kiên định, lần này, nhất định phải tranh thủ trong ba ngày đi ra.
- Nếu như có thể được lão tổ đặc thù chú ý, vậy thì có hy vọng một bước lên trời. Thật tốt quá, xưa nay ta tận lực tu luyện Tâm lực, chắc hẳn lần này, chính là cơ hội ta nhất phi trùng thiên.
Đám võ giả đều không ngừng ảo tưởng.
- Tốt rồi, bây giờ lập tức tiến hành phân khu. Tổng cộng có 100 khu, mỗi một khu đều có ba bốn ngàn người. Bất quá, trên Luân Hồi lộ là cô độc. Các ngươi không có khả năng ở trên Luân Hồi lộ đụng phải nhau. Cho nên, cửa ải này, các ngươi không cần lo lắng đồng bạn giết chóc lẫn nhau. Luân Hồi lộ, ngươi vĩnh viễn là độc hành, nhớ kỹ điểm này.
Bốn mươi vạn người đi vào Luân Hồi lộ, vậy mà lẫn nhau sẽ không đụng phải?
Tất cả võ giả thế tục, đều là rất giật mình.
Phản ứng của Giang Trần rất bình thản, Luân Hồi lộ này đã là Viễn Cổ di cảnh, như vậy hết thảy đều có khả năng.
Không gian thần thông, ở trong tay Viễn Cổ đại năng, cũng chỉ là tiểu xiếc. Huống chi, Luân Hồi lộ này mê hoặc như thế, đến cùng là chuyện gì xảy ra, Giang Trần còn phải đi vào lãnh hội thoáng một phát mới biết.
Tất cả mọi người đeo mặt nạ, không lo lắng thân phận bạo lộ, tự nhiên Giang Trần cũng không cần ẩn dấu thực lực.
- Thỏa thích thi triển tài hoa a.
Trong nội tâm Giang Trần sớm có quyết định.
Rất nhanh, phân khu đã xong, Giang Trần bị phân đến khu ll.
Mỗi một khu đều có người dẫn dắt, ba bốn ngàn người của khu ll, đi theo người dẫn dắt vào một khối đất trống cực lớn.
- Thấy được không? Khối đất trống này, là một trận pháp. Trận pháp khởi động, các ngươi liền tiến vào Luân Hồi lộ. Nhớ kỹ, địa phương các ngươi xuất phát, cũng là đích tới của các ngươi. Nói cách khác, sau khi trận pháp khởi động hoàn tất, các ngươi xuất hiện ở nơi nào, chỗ đó là khởi điểm, cũng là đích tới của các ngươi. Các ngươi phải làm, là từ khởi điểm xuất phát, một mực đi về phía trước, lại quay về khởi điểm. Vòng quanh Luân Hồi lộ chạy một vòng.
Khởi điểm, tức là đích tới?
- Nhớ kỹ, không nên đùa nghịch tiểu thông minh, nếu như các ngươi ở nguyên chỗ bất động, không có đi qua Luân Hồi lộ, chẳng khác nào buông tha trận đấu. Mười ngày sau, sẽ bị tống ra khỏi cục. Còn có một điều càng phải nhớ kỹ, trên Luân Hồi lộ, sau khi tuyển định phương hướng, chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu lại. Một khi quay đầu lại, Luân Hồi lộ sẽ thác loạn, ngươi sẽ bị nốc-ao.
Khởi điểm đã là đích tới, có chút người tư duy sinh động, bắt đầu dùng đầu óc, cảm giác nếu như mình ở nguyên chỗ bất động, có tính toán đi qua Luân Hồi lộ hay không?
Nghe cảnh cáo, người ôm loại tư duy này, trong nội tâm đều kinh hãi, lập tức buông tha loại ý niệm tự cho là thông minh kia.
Bốn phía đất trống, bỗng nhiên nổi lên một tầng khí lưu, bụi đất nương theo khí lưu cấp tốc bay lên, một luồng khí xoáy hình tròn bắt đầu chuyển động.
Oanh…
Nương theo bụi đất tung bay, đám võ giả khu ll, theo sau trận pháp cùng một chỗ mất tích ở nguyên chỗ.
- Luân Hồi lộ, ta đến rồi.
Giờ phút này, trong nội tâm Giang Trần tràn đầy chờ mong, mang theo một loại dục vọng chinh phục cường đại, hướng Luân Hồi lộ xuất phát.
Đột nhiên, thân thể Giang Trần nhoáng một cái, tựa hồ hai chân dẫm vào địa phương nào đó. Đón lấy, Giang Trần mở to mắt, nhìn qua rừng cây bốn phía xanh um tươi tốt.
Cỏ cây thành ấm, chim hót hoa nở, một màn này, làm cho Giang Trần có chút hoài nghi, đây là Luân Hồi lộ sao?
Ở Giang Trần xem ra, Luân Hồi lộ này, nên như Hoàng Tuyền chi lộ, âm trầm khủng bố, tràn ngập các loại đồ vật kỳ lạ, phong vân biến hoá mới đúng.
Sao Luân Hồi lộ này lại an tường, yên lặng, phảng phất như thế ngoại đào nguyên, làm cho lòng người sinh thích ý, cực kỳ hưởng thụ.
- Cảnh trí như vậy, quả nhiên là như tiên cảnh. Này sao là Luân Hồi lộ, quả thực là Tiên cảnh chi lộ a.
Trong lòng Giang Trần chậc chậc tán thưởng.
Ở nguyên chỗ chuyển vài vòng, phát hiện cỏ cây ở đây, vậy mà đều là Linh chủng. Trên cây sinh trái cây, vậy mà đều là Linh quả, trong thế tục căn bản không có khả năng gặp được.
Các loại kỳ hoa dị thảo, cấp bậc kém cỏi nhất, chỉ sợ ở trong bốn đại tông môn, cũng có thể được cho là chí bảo.
- Ân? Ở trong Luân Hồi chi lộ này, lại có nhiều linh vật như thế? Nếu như thế, sao bốn đại tông môn lại tích bần suy nhược lâu ngày?
Giang Trần kinh ngạc, lại nhìn bốn phía, đột nhiên trong nội tâm run rẩy, Bàn Thạch Chi Tâm có chút rung động.
- A, không đúng, đây là Luân Hồi lộ, ở đây chứng kiến hết thảy, đều chưa hẳn là thật.
Giang Trần phản ứng cực nhanh, lập tức từ trong tưởng tượng tỉnh ngộ lại, quơ quơ đầu, bỏ qua những tạp niệm kia, cẩn thận vận dụng Thiên Mục Thần Đồng quan sát, vẫn là khó phân biệt thật giả.
- Lợi hại, mặc kệ thật giả, trên Luân Hồi lộ này, có thể bố trí ra Huyễn cảnh cường đại như vậy, sức hấp dẫn này, đích thật là không nhỏ. Mà thôi, ta là tới đi qua Luân Hồi lộ, không thể lưu luyến.
Giang Trần bỏ qua hoàn cảnh hấp dẫn, động bước chân, đi đến phía trước.
Chương 470 Khảo nghiệm trùng trùng điệp điệp 1
Bàn Thạch Chi Tâm không ngừng nhảy lên, không ngừng khuyên bảo mình, không nên quay đầu xem, không nên quay đầu xem. Quay đầu lại xem, đối mặt hấp dẫn như vậy, sẽ quay về lối cũ.
Mà căn cứ quy tắc, một khi tuyển định phương hướng, nhất định phải một mực đi về phía trước, không có đường quay về. Một khi quay đầu, Luân Hồi lộ sẽ rối loạn, sẽ bị đá ra khỏi cục.
Ở dưới Bàn Thạch Chi Tâm vững chắc, trong nội tâm Giang Trần không còn một tia gợn sóng. Một chút tâm lý chấn động lúc mới vào kia, thoáng cái không còn sót lại chút gì.
Đi một hồi, Giang Trần lòng còn sợ hãi.
- Ta đã trải qua hai đời Luân Hồi, còn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, lại thiếu một ít cũng ngựa nhớ chuồng khó bỏ. Luân Hồi lộ này, chẳng lẽ Tâm lực càng mạnh, sức hấp dẫn sẽ càng lớn? Vừa rồi ta thiếu một ít, đã bị những cảnh tượng kia mê hoặc. Một khi ta động thủ đi ngắt linh vật, chỉ sợ sẽ không thể tự kềm chế?
Giang Trần hồi tưởng lại, như trước cảm thấy có chút may mắn.
Hắn đối với Luân Hồi lộ này, một mực đều rất tự tin. Cũng chính bởi vì quá tự tin, cho nên làm cho hắn hơi có chút thư giãn, liền thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
- Xem ra, đại tuyển bạt này, bất kỳ một khâu nào, đều không thể chủ quan. Một khi xuất hiện thư giãn, các loại khảo nghiệm ở Tâm lực quan, sẽ thừa dịp hư mà vào.
Giang Trần chậm rãi tổng kết ra một ít môn đạo, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm:
- Chẳng lẽ Luân Hồi lộ này, có thể chiết xạ nội tâm người bị khảo hạch? Giang Trần ta, hiện tại cần nhất chính là Linh Dược, mà ta vừa đến, gặp được, cũng là vô số Linh Dược. Có lẽ, ở chỗ người khác, cảnh tượng Luân Hồi lộ cũng sẽ khác?
Tưởng tượng như vậy, Giang Trần càng không dám xem thường rồi.
Nếu như Luân Hồi lộ này có thể chiết xạ suy nghĩ trong nội tâm, như vậy nó nhất định sẽ gặp mạnh thì mạnh. Trong lòng ngươi chấp niệm càng mạnh, Luân Hồi lộ cho ra khảo nghiệm sẽ càng mạnh.
Cuối cùng nhất, phải nhờ vào một tia Bất Diệt Chân Linh trong thức hải, chiến thắng chấp niệm trong lòng.
Tâm lực quan, Luân Hồi lộ, quả nhiên không phải dễ đi như vậy.
Lúc này mới vừa bắt đầu, đã ra oai phủ đầu. Nhưng Giang Trần lại không khẩn trương, ngược lại âm thầm may mắn, ngay từ đầu ra oai phủ đầu, ngược lại có thể nhắc nhở hắn, đoạn đường này, không thể lại ôm thái độ khinh thị, phải lấy ra đầy đủ coi trọng.
Một đường đi về phía trước, cảnh tượng gặp được, lại không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, phảng phất đi qua ngày đêm, đi qua bốn mùa, đi qua sinh tử.
Trước mặt, đột nhiên xuất hiện một con sông lớn.
Nước sông lao nhanh, uy thế cực kỳ mãnh liệt, thanh thế to lớn, phảng phất như Thiên Địa đổ nát, âm thanh chấn Cửu Thiên.
Trên mặt sông, có ba chiếc cầu để ngang trước mặt Giang Trần.
- Luân Hồi cửa thứ nhất, Nại Hà Kiều.
Trên tấm bia đá bên cạnh bờ, viết một hàng chữ như vậy.
Ba cây cầu, hiển nhiên là cung cấp cho Giang Trần lựa chọn.
Tuy trên Luân Hồi lộ không có nhắc nhở minh xác, nhưng Giang Trần lại rõ ràng, ba cây cầu này, nhất định chỉ có một cây cầu có thể thông qua.
Chọn sai, liền ý nghĩa bị nốc-ao.
Bởi vì, Luân Hồi lộ không có đường quay về, lựa chọn xong, chỉ có thể một đường đi về phía trước.
Giang Trần dõi mắt nhìn lại, trong mây mù, ba cây cầu kia lờ mờ, tuy tầm mắt không quá tốt, nhưng lại lờ mờ có thể chứng kiến, trên ba cây cầu, vậy mà có bóng người di động.
Nói cách khác, trên ba cây cầu, đều có người đi lại.
- Không đúng, trên Luân Hồi chi lộ này, không phải nói vĩnh viễn độc hành sao? Sao trên cầu lại có bóng người?
Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức vận Thiên Mục Thần Đồng nhìn lại.
Đích xác, trên mỗi một cây cầu, đều có người đi lại, đi tới bờ đối diện. Hơn nữa, mỗi một cây cầu, đều có không ít bóng người.
Nhìn kỹ, hình như cầu kia rất trơn, thật không dễ đi. Không ngừng có người từ trên cầu rớt xuống, ngã vào trong nước sông.
Càng thêm khủng bố là, một khi bóng người ngã xuống, nước sông phảng phất như nồi chảo, trực tiếp luyện hóa thân hình, trong nháy mắt, chỉ còn lại một đống bạch cốt, cực kỳ đáng sợ.
- Tại sao có thể như vậy?
Giang Trần sững sờ, sông nước này, vậy mà lại có bạch cốt nổi lên? Nhìn khí thế sông nước, quả thực có thể mang đi tất cả, thế năng vô địch, sao có thể xoáy lên bạch cốt?
Ba cây cầu này, nếu có một cây là chính xác, vậy người đi trên đó, sao sẽ té xuống?
- Đây là Tâm lực quan, cũng không khảo hạch cái khác. Hết thảy trên cầu, đích thị là hư ảo.
Giang Trần làm ra phán đoán.
Dừng chân một lát, trong lòng Giang Trần chỉnh lý lại tất cả manh mối, đột nhiên dâng lên một đạo linh quang.
- Đúng rồi, đúng rồi, đều nói, Luân Hồi lộ này vĩnh viễn độc hành, làm sao sẽ xuất hiện người khác? Luân Hồi lộ đã vĩnh viễn độc hành, như vậy ta nhìn thấy hết thảy, nhất định là hư ảo. Kể cả ba cây cầu kia, có lẽ cũng là hư ảo. Những bóng người kia, là một loại nhắc nhở.
Bạch cốt trắng như tuyết, cũng là hư ảo.
Thậm chí, sông lớn lao nhanh kia, cũng có thể là hư ảo.
Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, một khi xuất hiện ý nghĩ như vậy, trực giác của hắn sẽ không ngừng ám chỉ, càng kiên định ý nghĩ này.
Thét dài một tiếng, Giang Trần không nhìn ba cây cầu kia, trực tiếp nhảy vào trong sông.
Hai chân giẫm mạnh, lòng bàn chân Giang Trần giống như rơi vào một vật cứng, nhìn kỹ, lại phát hiện mình vẫn đứng trên đất bằng.
Trước mắt nào có sông lớn? Nào có cầu? Nào có bóng người? Nào có bạch cốt gì?
- Quả nhiên, vô căn cứ, hết thảy đều là vô căn cứ.
Giang Trần than nhẹ, càng thêm bội phục người mở Luân Hồi chi lộ này.
Luân Hồi chi lộ này, nếu như không có Tâm lực cường đại, không có lực suy luận nhất định, hoặc là không để ý đến những lời nói lúc trước, một khi bước lên bất luận cây cầu nào, đều là con đường sai lầm, sẽ bị nốc-ao.
Chính là vì Giang Trần nhớ kỹ câu nói kia… trên Luân Hồi lộ, các ngươi vĩnh viễn độc hành, lẫn nhau không gặp được bất luận kẻ nào.
Đã không gặp được đối thủ, như vậy Luân Hồi lộ này, còn sẽ có những người khác?
Dù có những người khác, nhưng bóng người trên cầu lại không ngừng rơi xuống sông, như vậy chứng minh ba cây cầu này, đều không đáng tin.
Đã đây là cửa khẩu khảo hạch Tâm lực, hiển nhiên sẽ không nhàm chán đến để cho người lựa chọn, dựa vào xác suất thông qua sông lớn.
Đã không phải đánh bạc xác suất, như vậy nói rõ, ba cây kiều này, có khả năng đều là giả.
Thậm chí sông lớn này, cũng có thể là giả.
Suy luận của Giang Trần, hợp tình hợp lý.
- Có lẽ, chữ trên bia đá, cũng là ám chỉ. Nại Hà Kiều, Nại Hà Kiều là cái gì? Là trên Hoàng Tuyền chi lộ. Như vậy ba cây cầu này dùng Nại Hà Kiều mệnh danh, có lẽ là ám chỉ, đi cầu kia, căn bản không thông qua được Luân Hồi lộ.
Giang Trần nghĩ như vậy.
- Nếu như những người khác cũng gặp phải Nại Hà Kiều, tin tưởng nhất định sẽ có rất nhiều người bị loại. Cửa thứ nhất liền có hai phần ba người bị đào thải, lời ấy, chỉ sợ là không uổng. Chỉ là Luân Hồi lộ Nại Hà Kiều, cũng sẽ có rất nhiều người trượt chân.
Về phần Tử Dương Tông, mặc kệ Giang Trần nhìn từ góc độ nào, căn bản không có cân nhắc qua.
Mục tiêu duy nhất, là Bảo Thụ Tông, Linh Dược của Bảo Thụ Tông, đây là trước mắt Giang Trần thiếu thốn nhất.
Tuy trong nội tâm đã sớm định là Bảo Thụ Tông, nhưng giờ phút này, Giang Trần lại không muốn tỏ thái độ.
Hiện tại tỏ thái độ, không khỏi để cho Bảo Thụ Tông xem nhẹ, cảm thấy Giang Trần hắn cũng không gì hơn cái này, tùy tiện ra giá, hắn liền ngoan ngoãn đến cửa.
Cái này không phù hợp tính cách của Giang Trần.
Muốn vào Bảo Thụ Tông, vậy cũng phải bọn hắn cầu hắn vào.
Tông chủ tự mình ra mặt?
Giang Trần căn bản không ưa, Tạ Thiên Thụ ngươi là tông chủ không sai, bất quá bây giờ ngươi mới đến biểu hiện thành ý, có phải là quá muộn hay không?
Lúc trước thời điểm Thiết gia làm khó dễ, ngươi ở nơi nào?
Hiện tại tùy tùy tiện tiện ra lộ mặt, liền muốn Giang Trần ta cảm động, yêu thương nhung nhớ?
Không có dễ dàng như vậy.
Bảo Thụ Tông, cuối cùng nhất vẫn là Thiên Diệp lão tổ làm chủ, như vậy nhất định phải do Thiên Diệp lão tổ tự mình ra mặt.
Huống chi, Giang Trần cũng không muốn ở thời điểm này, bị người nói tạm thời đi cửa sau.
Muốn vào tông môn, Giang Trần ta bằng thực lực của mình thoải mái tiến vào, không cần Tạ Thiên Thụ ngươi tới làm người tốt?
Bên Tứ đại lão tổ kia, ngoại trừ Tử Dương Tông lão tổ Truy Dương Tôn Giả, ba lão tổ khác, đối với chuyện phát sinh nơi này, lại có ăn ý kinh người, ai cũng không có đứng ra phản đối.
Nếu như Tam đại lão tổ đều đứng ra đoạt một đệ tử thế tục, vậy thì không khỏi quá khoa trương. Tuy Giang Trần này, ở trong lòng bọn họ đã để lại vị trí.
Nhưng hiện tại dù sao sơ tuyển còn không có bắt đầu, còn chưa tới giai đoạn giác trục cuối cùng. Dùng địa vị của Nguyên cảnh lão tổ, là quyết không thể nào ra tay cướp đoạt.
Dù sao, tuy Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt, có một ít hành động kinh người, có một ít thiên phú để cho người giật mình. Nhưng mà Nguyên cảnh lão tổ, võ đạo chi lộ của bọn hắn đi đến một bước này, rất nhiều thứ đã xem vô cùng nhạt.
Thiên tài có thiên phú, bọn hắn thấy nhiều lắm.
Nhưng có thể đi đến Nguyên Cảnh Tôn Giả, lại có mấy người?
Liên minh 16 nước, gần ngàn năm qua, chỉ ra bốn người bọn họ mà thôi.
Cho nên, mặc dù bọn hắn đối với thiên tài cầu hiền nhược khát, nhưng vẫn tin tưởng mắt thấy mới là thật, hi vọng thông qua sơ tuyển khảo hạch, quan sát tất cả thiên tài như thế nào.
Tử Dương Tông Truy Dương lão tổ hiển nhiên cũng nhìn thấy náo nhiệt bên kia, lông mày có chút nhăn lại.
Tam tông khác, hoặc là tông chủ, hoặc là phó tông chủ, đều có người xuất mã. Chỉ có cao tầng Tử Dương Tông bọn hắn, lại không ai ra mặt.
Cái này khiến Truy Dương lão tổ hơi có chút không thoải mái.
Coi như các ngươi không thèm để ý người trẻ tuổi này, vậy cũng phải biểu hiện bộ dáng một chút a? Bốn mươi vạn đệ tử thế tục, tương đương với bốn mươi vạn ánh mắt.
Tất cả mọi người chứng kiến tam tông khác thái độ nhiệt tình, chỉ có Tử Dương Tông không có bất kỳ biểu hiện. Cái này sẽ để cho đệ tử thế tục cảm thấy thế nào?
Người ta sẽ cảm thấy, Tử Dương Tông quá ngạo mạn.
- Tử Húc, bên kia truy đoạt một đệ tử thế tục, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Truy Dương lão tổ nhịn không được truyền âm hỏi Tử Dương Tông tông chủ Tử Húc Chân Nhân.
Tử Húc Chân Nhân chứng kiến loại tràng diện này, kỳ thật trong nội tâm cũng xấu hổ.
Không phải hắn không muốn mời chào Giang Trần, nhưng kể từ khi biết Giang Trần cùng Thủy Nguyệt nhất mạch của bổn tông có ân oán, hắn liền quyết đoán buông tha cho ý nghĩ này.
Giang Trần này, vậy mà đến từ Đông Phương Vương Quốc, cùng thiên tài Thủy Nguyệt nhất mạch Long Cư Tuyết có ân oán không chết không ngớt.
Nghe được ba chữ "Long Cư Tuyết" kia, Tử Húc Chân Nhân đã biết rõ, Giang Trần này, cùng Tử Dương Tông là triệt để cách biệt.
Tuy Long Cư Tuyết nhập môn không đến hai năm, nhưng Thủy Nguyệt Đại Sư ở trong thời gian ngắn ngủn này, vận dụng đại thủ bút, đem Long Cư Tuyết từ Chân khí đại sư đỉnh phong, tiến liền mấy cấp, nửa tháng trước, vậy mà sinh sinh đột phá Địa Linh cảnh.
Hôm nay, Long Cư Tuyết không đến hai mươi tuổi, vậy mà đã là Địa Linh cảnh.
Cái tuổi này, đạt được tu vi như thế, Tử Dương Tông cũng không phải là không có.
Nhưng Long Cư Tuyết bất đồng, nàng nhập tông môn, mới không đến hai năm thời gian. Cái tốc độ tiến bộ này, quả thực có thể nói bay vọt.
Ưu thế của Tiên Thiên Thanh Loan thể, ở dưới tông môn đại lực bồi dưỡng, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, làm cho những thiên tài nhất đẳng kia của Tử Dương Tông, cũng không khỏi tắc luỡi.
Tuy tu vi của Long Cư Tuyết hôm nay, ở trong thiên tài Tử Dương Tông, không coi là đỉnh tiêm.
Nhưng mà, tiềm lực của nàng còn ở đó. Ai cũng biết, giai đoạn thứ hai đại tuyển bạt lần này, trọn vẹn kéo ba năm.
Ba năm thời gian, tu vi của Long Cư Tuyết, tất sẽ nghênh đón một lần đại giếng phun.
Thủy Nguyệt Đại Sư đối với nàng chờ đợi, thấp nhất cũng là Địa Linh cảnh đỉnh phong, Tiên cảnh lục trọng thiên.
Cái này còn chỉ là thấp nhất.
Dùng thiên phú của Tiên Thiên Thanh Loan thể, ba năm thời gian, nếu có đầy đủ tài nguyên, đầy đủ gặp gỡ, Long Cư Tuyết này, đột phá Thiên Linh cảnh, cũng chưa chắc không phải là không có hi vọng.
Thậm chí, ở trong Thiên Linh cảnh, cũng có thể không ngừng vượt qua.
Tiên Thiên Thanh Loan thể, loại thiên tài bách niên khó được nhất ngộ này, cơ hồ là vì tu luyện võ đạo mà sinh. Thiên phú, ngộ tính, huyết mạch của nàng, làm cho nàng tu luyện bất kỳ vũ kỹ cùng tâm pháp nào, đều là như cá gặp nước. Hơn nữa sau khi tu luyện đại thành, uy lực của nó cũng hơn xa thiên tài đồng cấp rất nhiều.
Tuy giờ phút này tu vi của Long Cư Tuyết chỉ là Tiên cảnh tứ trọng thiên, nhưng mà, trong Tử Dương Tông, sớm đã coi nàng là một trong mấy người có hi vọng trùng kích 16 cường cuối cùng.
Ngoại trừ Long Cư Tuyết ra, năm người khác, cơ hồ đều là Địa Linh cảnh đỉnh phong, thậm chí, còn có Thiên Linh cảnh.
Long Cư Tuyết dùng tu vi Tiên cảnh tứ trọng, đánh đồng với thiên tài đỉnh cấp tông môn, đủ thấy thiên phú của nàng biến thái đến cỡ nào.
Chính bởi vì vậy, Tử Húc Chân Nhân nghe nói Giang Trần cùng Long Cư Tuyết có huyết hải thâm cừu, căn bản không có cân nhắc, liền trực tiếp buông tha kế hoạch mời chào.
Tuy gần đây tên tuổi của Giang Trần rất lớn, nhưng mà đứng ở trên góc độ của hắn, một ít thiên phú bàng môn tả đạo, hiển nhiên là xa xa bằng Tiên Thiên Thanh Loan thể.
Hôm nay nghe lão tổ hỏi, Tử Húc Chân Nhân cũng chỉ có thể chi tiết nói ra, truyền âm trả lời:
- Lão tổ, Giang Trần này, cùng Tiên Thiên Thanh Loan thể Long Cư Tuyết của bổn tông, đồng xuất Đông Phương Vương Quốc, lẫn nhau tầm đó, có huyết hải thâm cừu. Một núi không thể chứa hai hổ, Giang Trần này, Tử Dương Tông ta chỉ có thể buông tha.
Tử Húc Chân Nhân giải thích như vậy, Truy Dương lão tổ cũng bình thường trở lại.
Nhưng trong lòng thì liệt Giang Trần vào sổ đen, cùng Long Cư Tuyết có cừu oán, cái kia chính là cừu nhân của Tử Dương Tông.
Chương 467 Giang Trần cự tuyệt 1
Long Cư Tuyết, coi như là Truy Dương lão tổ, cũng không thể không thừa nhận thiên phú của nàng, thậm chí có ý thu nàng làm Chân Truyền Đệ Tử.
Chỉ chờ lần này Long Cư Tuyết ở trong đại tuyển bạt trổ hết tài năng, hắn sẽ thu Long Cư Tuyết làm chân truyền.
Bởi như vậy, tâm tính của Truy Dương lão tổ liền siêu nhiên, mang theo tâm tình giống như chế giễu, nhìn tông chủ tam tông giằng co, trong nội tâm ngược lại khinh thường. Một người nhất định phải chết, đáng giá tranh sao?
- Ta nói ba vị, chỉ là đệ tử thế tục, lại muốn tông chủ cùng phó tông chủ ra mặt, các ngươi như vậy không khỏi quá mức vô vị, tổn hại khí phái tông môn a?
Truy Dương lão tổ cười ha ha nói.
Vạn Linh Tông Cửu Sư lão tổ cười quái dị:
- Truy Dương lão quái, ngươi đừng giả thanh cao. Người nào không biết Giang Trần này cùng thiên tài tông môn các ngươi có cừu oán, cho nên các ngươi không dung người ta. Lúc này, giả trang siêu nhiên cái gì.
Tính cách của Cửu Sư lão tổ bất thường, không lưu tình vạch trần Truy Dương lão tổ.
Truy Dương lão tổ cười ha ha:
- Các ngươi đã biết rõ nội tình, cần gì phải tranh mệt mỏi như vậy? Giang Trần này đắc tội thiên tài trẻ tuổi có tiềm lực nhất tông ta, trong đại tuyển bạt, nhất định hẳn phải chết, đáng giá các ngươi tranh sao?
- Chậc chậc, khẩu khí thật lớn.
Cửu Sư lão tổ trợn mắt:
- Ta ngược lại nghe nói, có cái gọi là đệ tử thiên tài, thời điểm ở Đông Phương Vương Quốc, thiếu chút nữa bị Giang Trần tiêu diệt. Vẫn là dựa vào mấy sư huynh tông môn, lấy lớn hiếp nhỏ, miễn cưỡng bảo trụ mạng nhỏ.
- Hừ, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Khi đó Long Cư Tuyết mới vừa thức tỉnh Thanh Loan chi sát, chưa bắt đầu đào móc Tiên Thiên thể. Hôm nay, nàng vào Tử Dương Tông ta, chẳng khác gì Long quy biển cả, nhất định dời sông lấp biển, thâu thiên đổi nguyệt. Chỉ là một tiểu tử thế tục, vận mệnh của hắn nhất định là đá đặt chân cho Long Cư Tuyết quật khởi, hơn nữa là một khối đá đặt chân không có ý nghĩa.
Truy Dương lão tổ, ở trong Tứ đại lão tổ, tính cách là khí phách nhất.
Ngược lại là Thiên Diệp lão tổ thì cười nhạt một tiếng:
- Tựa hồ mấy người chúng ta ở chỗ này thảo luận chuyện kia, có chút nhàm chán a? Võ đạo chi lộ, bao nhiêu thiên tài thiên tư xuất chúng, cuối cùng ngã xuống trên tay vô danh tiểu tốt. Ta và ngươi tuy là Nguyên cảnh, cuối cùng không phải Thần linh, ai có thể tính toán ra chuyện tương lai?
Mặc dù lời nói hàm súc, nhưng hiển nhiên đối với thái độ không ai bì nổi của Truy Dương lão tổ, lại không cho là đúng.
Tiên Thiên thân thể, mấy lão quái thật có chút hâm mộ. Bất quá, thiên phú tốt, cũng không có nghĩa là hết thảy.
Ít nhất, Long Cư Tuyết kia ở thế tục bị Giang Trần bức đến tuyệt cảnh, thiếu chút nữa chết, cái này chính là một chỗ bẩn, nhất định là Tâm Ma trong lòng Long Cư Tuyết.
Nếu như không phá được Tâm Ma, nàng đời này, tuyệt đối không có hi vọng tiến vào Nguyên cảnh.
Không vào được Nguyên cảnh, ở trong mắt mấy lão quái, cái kia chính là phù vân.
Ở trong mắt cường giả Nguyên cảnh, chỉ có Nguyên cảnh, hoặc là người có tiềm lực vào Nguyên cảnh, mới đáng cho bọn hắn chú ý.
Băng Lam lão tổ uyển chuyển hàm xúc cười cười:
- Truy Dương đạo huynh, Tiên Thiên thân thể, hoàn toàn chính xác khó được, bách niên khó gặp, có thể làm cho Tử Dương Tông ở Vương Quốc thế tục đào móc ra, đích thật là phúc duyên của Tử Dương Tông. Bất quá, dùng năng lực phát hiện thiên phú của Lưu Vân Tông ta, tiểu muội xem Giang Trần này, cũng ẩn chứa đại tiềm lực, đại năng lượng. Mà tiềm lực này, chưa hẳn sẽ kém hơn Tiên Thiên Thanh Loan thể.
Lưu Vân Tông, am hiểu đào móc thiên tài, đào móc tiềm lực đệ tử.
Băng Lam lão tổ nói, tuy nhu hòa như xuân tháng ba, nhưng lại có một cỗ khí thế để cho người không thể coi thường.
- Băng Lam muội tử, nếu bình thường, ngươi nói, lão ca ta ngược lại sẽ không hoài nghi. Bất quá, mặc dù Giang Trần này có chút thiên phú, nhưng so với Tiên Thiên Thanh Loan thể, cuối cùng là phù vân. Điểm này, lão phu cực kỳ tin tưởng. Tiên Thiên thân thể ý vị như thế nào, ta nghĩ trong nội tâm các ngươi so với ta rõ ràng hơn.
Ngữ khí của Truy Dương lão tổ cũng rất kiên định.
Cửu Sư lão tổ cười ha ha:
- Tiên Thiên thân thể thì tính sao? Qua không được cửa ải Giang Trần, Giang Trần chính là Vĩnh Hằng Tâm Ma của nàng. Tâm Ma này chưa diệt, nàng muốn vào Nguyên cảnh, ngươi cảm thấy có mấy thành hi vọng?
Linh Vương cảnh trùng kích Nguyên cảnh, lực lượng tinh thần, rất trọng yếu.
Có tâm ma, cái kia liền ý nghĩa trong tâm thần có tai hoạ ngầm. Ở trong quá trình trùng kích, hình thành lực phản công của Tâm Ma, rất có khả năng để cho chủ nhân Tâm Ma nhẹ thì phế bỏ, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
Cái này tuyệt không phải nói chuyện giật gân.
Truy Dương lão tổ cười hắc hắc:
- Nguyên nhân chính là như thế, Giang Trần này là số mệnh chi địch của Long Cư Tuyết. Cho nên, Giang Trần này, hẳn phải chết ở trong tay Long Cư Tuyết.
Mấy lão tổ ai cũng không phục ai.
Cũng không phải bọn hắn thật ưa thích Giang Trần cỡ nào, coi được Giang Trần đến cỡ nào. Chỉ là, bọn hắn đều không muốn nhìn thấy Truy Dương lão tổ thật sự bồi dưỡng ra Long Cư Tuyết.
Liên minh 16 nước cần thiên tài, đó là không giả.
Thế nhưng mà, người đều ích kỷ, đều hi vọng thiên tài là môn hạ của mình, mà không phải môn hạ của đối thủ cạnh tranh.
Nếu như thiên tài tầm đó thiên phú không sai biệt lắm, vậy thì mọi người chia đều.
Thế nhưng mà, ưu thế của Tiên Thiên thân thể, thật sự vượt lên quá nhiều, để cho ba lão tổ khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút ghen ghét.
Tiên Thiên thân thể, một khi đột phá Nguyên cảnh, ưu thế của thiên phú càng thể hiện ra, bộ pháp trở nên mạnh mẽ kia, thật sự là kéo không nổi.
Một khi chuyện này phát sinh, chỉ sợ cục diện bốn đại tông môn chia đều liên minh 16 nước, sẽ có thể bị đánh vỡ.
Mấy lão tổ ở chỗ này đánh võ mồm, Tạ Thiên Thụ, Vương Đà cùng Giang Nhu cũng phản hồi trận doanh của mình.
Nhìn bộ dáng của bọn hắn, tựa hồ ai cũng không có chiếm thượng phong, ai cũng không có thành công mời chào Giang Trần.
Vương Đà kia đi tới trước mặt Cửu Sư lão tổ, phiền muộn nói:
- Lão tổ, thuộc hạ vô năng, không có mời chào được Giang Trần, xin lão tổ trị tội.
- Ha ha, Vương Đà, Bảo Thụ Tông ngay cả tông chủ cũng tự thân xuất mã, cái này không phải ngươi sai.
Tạ Thiên Thụ cười khổ:
- Cửu Sư lão tổ, Tạ mỗ vô năng, cũng không thể chiêu nạp Giang Trần.
- A?
Mấy lão tổ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Nhu, nghĩ thầm chẳng lẽ Giang Trần này, sẽ bị Lưu Vân Tông thuyết phục?
Vương Nhu dở khóc dở cười:
- Mấy vị lão tổ không nên xem ta như vậy, tên tiểu tử Giang Trần này, cũng không có đơn giản như mọi người nghĩ.
- A? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vương Đà, ngươi nói nhanh lên.
Cửu Sư lão tổ thoáng cái đến hứng thú, ba Đại Tông Chủ xuất mã, rõ ràng không nói phục một đệ tử thế tục?
Vương Đà uể oải nói:
- Giang Trần nói, hắn đã tới, liền không muốn làm cho bốn mươi vạn Võ Giả thế tục ở đây cảm thấy, bốn đại tông môn có thể đi cửa sau. Lý do của hắn rất đường hoàng, nói vì mặt mũi bốn đại tông môn, vì để cho mọi người cảm thấy công bình, hắn sẽ tham gia đại tuyển bạt, dựa vào thực lực bản thân tiến vào tông môn
Chương 468 Giang Trần cự tuyệt 2
Giang Trần đích thật là nói như vậy.
Bởi vì, hắn tìm không thấy lý do càng đường hoàng hơn.
Lý do này đã đường hoàng, lại để cho người không thể phản bác.
Mấy lão tổ hai mặt nhìn nhau, đều nở nụ cười khổ.
Truy Dương lão tổ cũng nhịn không được cười:
- Như vậy xem ra, chúng ta đánh giá thấp tính cách của Giang Trần này a. Tính cách như vậy, không phải tuyệt đỉnh thiên tài chân chính, thì chính là đồ ngốc mèo khen mèo dài đuôi. Như thế cũng tốt, không có bị các ngươi chọn trúng, Long Cư Tuyết chém giết kẻ này, sẽ càng thêm thản nhiên. Lão phu cũng không cần lo lắng cùng người nào đó trong các ngươi, vì vậy mà vạch mặt.
Truy Dương lão tổ cười lớn, trong nội tâm cảm thấy Giang Trần này lông bông, dù có thiên phú, cũng tuyệt đối là loại tâm trí không đủ.
Biết rõ trong đại tuyển bạt có khả năng gặp phải Long Cư Tuyết chèn ép, lại không biết sớm ôm đùi.
Loại thiếu niên không biết xem xét thời thế kia, làm sao đủ sợ?
Giờ phút này, Truy Dương lão tổ càng thêm coi trọng Long Cư Tuyết có thể chém giết Giang Trần.
Mấy lão tổ khác, nghe vậy trong nội tâm cũng hơi có chút gợn sóng. Lời nói thật, Giang Trần lựa chọn, đứng ở góc độ của bọn hắn xem, tuyệt đối có chút không biết cái gọi là.
Một thiếu niên thiên tài, thiên phú tốt, vậy cũng không cần cuồng ngạo đến đối mặt tông môn mời chào, rõ ràng còn sĩ diện.
Đúng vậy, ở những cao tầng tông môn này xem ra, Giang Trần là sĩ diện.
Người thiếu niên một khi sĩ diện, cái kia chính là nói rõ phương diện tâm trí không đủ thành thục. Thiên tài như vậy, trừ khi hắn thực sự tuyệt thế, bằng không mà nói, tiền đồ không cao.
Vốn, mọi người đối với việc Giang Trần trở thành Tâm Ma của Long Cư Tuyết, còn có chút chờ mong.
Trong lúc nhất thời, loại chờ mong này đã biến thành thất vọng.
Giang Trần này, ngay cả xem xét thời thế cơ bản nhất cũng không hiểu, ở trong đại tuyển bạt, thật có thể ngăn cản được Long Cư Tuyết uy hiếp sao?
Mặc dù tuyển bạt là nặc danh, thế nhưng mà khi giết đến cuối cùng, nếu Giang Trần có thể vào, tuyệt đối sẽ bị nhận ra.
Đến lúc đó, một khi Giang Trần và Long Cư Tuyết đứng ở trên võ đài quyết đấu, một người trẻ tuổi không có tông môn bảo hộ, Long Cư Tuyết muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ không có bao nhiêu khó khăn.
Ở những cao tầng tông môn này xem, lúc này, lựa chọn thông minh nhất của Giang Trần là gia nhập tông môn nào đó, sau đó lợi dụng khoảng thời gian sơ tuyển này, bái một lão sư, đạt được chỉ điểm, đạt được một ít chỗ tốt. Từ đó mới có vốn liếng đối kháng Long Cư Tuyết.
Đương nhiên, ở mấy lão tổ xem ra, chuyện này cuối cùng chỉ là việc xen giữa.
Theo như bản ý của bọn hắn mà nói, thông qua tuyển bạt, đào móc thiên tài, đây mới là chính đạo.
Bốn mươi vạn người, thay thế Minh Bài dự thi, nhận lấy trang phục và mặt nạ, đây cũng là một công trình to lớn.
May mắn lần này bốn đại tông môn xuất động đầy đủ nhân mã, một lúc sau, tất cả Võ Giả dự thi, đều lấy được Minh Bài dự thi thuộc về mình.
Giang Trần lấy được Minh Bài dự thi, thay đổi trang phục, đeo mặt nạ lên.
Xem xét bốn phía, bốn phía đều mang mặt nạ ngân bạch, quả nhiên là rất khó nhận ra nhau.
Kỳ diệu nhất chính là trang phục, vậy mà có thể thu lại khí tức trên người, bởi vậy, thông qua khí tức phán đoán thân phận, cũng chẳng khác nào mất đi hiệu lực.
- Nhớ kỹ, tất cả mọi người các ngươi, ở trước khi hoàn thành trận đấu, phải giữ bí mật thân phận. Nếu ai ở trong trận đấu, để cho mặt nạ hoặc trang phục thoát ly thân thể, chẳng khác nào tự động mất đi tư cách dự thi. Không cần có tâm lý may mắn, bởi vì trang phục này có Tiểu Tiểu linh phù phong ấn, một khi ly thể, sẽ bị phát hiện.
Giang Trần nghe vậy, hơi chút thăm dò, phát hiện dĩ nhiên là thật sự.
- Như vậy xem ra, bốn đại tông môn đối với lần tuyển bạt này, thật sự rất xem trọng. Chỉ là những trang phục cùng mặt nạ này, chỉ sợ cũng tốn hao xa xỉ. Huống chi, mở ra Viễn Cổ di cảnh, nghe Diệp lão gia tử nói, cũng là một cái giá cực lớn.
Trong nội tâm Giang Trần tán thưởng.
Bốn đại tông môn càng coi trọng tuyển bạt, ý chí chiến đấu của hắn sẽ càng cao hơn.
Thấy tất cả mọi người đã có Minh Bài dự thi, thanh âm của Truy Dương lão tổ lại lần nữa vang lên:
- Tốt rồi, đã mở rộng Viễn Cổ di cảnh, tất cả người dự thi, chuẩn bị xuất phát.
Viễn Cổ di cảnh, ở trong cảnh nội Xích Viêm Quốc.
Ước chừng sau nửa canh giờ, bốn mươi vạn người dự thi, đi vào trong một phiến Vân Hải, phiến Vân Hải này bồng bềnh mịt mù, mới nhìn, có một loại cảm giác bước vào Tinh Hà vô tận.
Trong mây, có rất nhiều lân quang lốm đa lốm đốm, như vô số cá chép khiêu dược trên mặt sông, tràn ngập cảm giác linh động.
Giang Trần cảm nhận được Linh lực cường đại ở bốn phía, biết rõ đây là cửa vào Viễn Cổ Bí Cảnh.
- Tốt rồi, tiến vào phiến Vân Hải này, đi không quá ba mươi dặm, các ngươi liền triệt để vào Viễn Cổ Bí Cảnh.
Truy Dương lão tổ nói xong, cùng với mấy lão tổ khác hóa thành bốn đạo lưu quang, dẫn đầu nhảy vào trong mây.
Cao tầng tông môn khác, cũng nhao nhao theo đuôi xuất phát.
Giang Trần cũng không vội, theo sau đại bộ đội, không nhanh không chậm chạy đi.
Mặc dù Giang Trần là người của hai thế giới, nhưng lúc này tâm tình cũng hơi có chút nhộn nhạo. Đây cơ hồ có thể nói là hai đời người, lần thứ nhất hắn nghênh đón khiêu chiến chính thức.
Xuyên qua Vân Hải, chờ tầm mắt của bọn người Giang Trần dần dần rõ ràng, đập vào mắt, là một thế giới hoàn toàn bất đồng ngoại giới.
Xa xa, núi cao nguy nga, như Hoang Cổ Cự Thú chiếm giữ, độ cao có thể tham Bắc Đẩu, uy có thể lăng Cửu tiêu, cho người một loại cảm giác áp bách, khí thế hào hùng.
Cao tầng của bốn đại tông môn, đã sớm chờ lâu ở trong di cảnh.
- Nhớ kỹ, hiện tại các ngươi đứng, đã là trong Viễn Cổ di cảnh. Ở chỗ này, hết thảy hành động của các ngươi, đều phải nghe theo chỉ huy. Một khi thoát ly xông loạn, rất có thể sẽ táng thân ở nơi đây. Đây tuyệt đối không phải uy hiếp đe dọa.
Viễn Cổ di cảnh, ở trong liên minh 16 nước, được công nhận là Bí Cảnh thần bí nhất.
- Tốt rồi, lời ong tiếng ve ta không nói nhiều. Tiếp đến, các ngươi sẽ phải đối mặt cửa thứ nhất, là Tâm lực quan. Danh tự cửa ải này, gọi là Luân Hồi lộ. Các ngươi sẽ chia làm 100 đợt tiến vào Luân Hồi lộ, đường mà các ngươi sắp sửa đi, độ khó đều giống nhau, chỉ có điều, Luân Hồi lộ này, sẽ căn cứ Tâm lực bất đồng, mà xuất hiện tình hình bất đồng... Cửa ải này, khảo nghiệm chính là Tâm lực. Thời hạn là mười ngày. Trong mười ngày đi không ra Luân Hồi lộ, khảo hạch tính toán thất bại.
- Mà người thất bại, liền trực tiếp tống ra Viễn Cổ di cảnh.
Thanh âm lạnh lùng, vang lên ở trong đầu mỗi người.
- Cửa ải này, cũng là một cửa tỉ lệ đào thải cao nhất. Ở cửa ải này, trong các ngươi, khả năng có hai phần ba người, sẽ bị đào thải ra khỏi cục, thậm chí hơn nữa.
Võ đạo chi lộ, Tâm lực cực kỳ trọng yếu.
Chương 469 Cửa thứ nhất, Luân Hồi lộ
Nếu như cửa Tâm lực qua không được, như vậy bất luận thiên phú gì đều là phí công. Một Võ Giả, tâm lý tố chất đều theo không kịp, làm sao cũng không có khả năng trở thành đỉnh phong.
Dù sao, cửa ải trùng kích Nguyên cảnh kia, Tâm lực theo không kịp, liền vĩnh viễn không cách nào tiến vào Nguyên cảnh.
Mà mục đích cuối cùng nhất của Tứ đại lão tổ, là chọn lựa loại thiên tài có tiềm lực trùng kích Nguyên cảnh.
Luân Hồi lộ?
Trong nội tâm Giang Trần suy nghĩ, ba chữ kia, nghe thập phần huyền diệu. Dùng Luân Hồi lộ đến mệnh danh, tự nhiên là có căn cứ.
Luân Hồi lộ này, chẳng lẽ là một con đường phải trải qua sinh tử Luân Hồi?
Trong nội tâm Giang Trần thản nhiên, hắn là người của hai thế giới, sinh tử Luân Hồi gì không có trải qua? Thăng trầm gì không có nếm thử?
- Tâm lực quan này, ta có ưu thế. Trước không nói kinh nghiệm của ta, không phải những võ giả này có thể so sánh. Chỉ nói tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, cũng đủ chiếm ưu thế khi cạnh tranh với đệ tử thế tục.
Giang Trần tràn đầy tin tưởng.
- Nhớ kỹ, cửa thứ nhất thời gian là mười ngày. Nếu có thể ở trong mười ngày đi qua Luân Hồi lộ, đại biểu ngươi thông qua được cửa ải này. Nếu có thể ở trong tám ngày đi ra, đại biểu tâm lực của ngươi đã vượt qua tiêu chuẩn; nếu có thể ở trong năm ngày đi ra, ý nghĩa tâm lực của ngươi rất cường đại, ở phương diện này tuyệt đối là thiên tài. Nếu như trong ba ngày có thể đi ra, kia tuyệt đối là thiên tài siêu nhất lưu.
Thanh âm kia nhàn nhạt tuyên bố.
- Thuận tiện nói nhiều một câu, nếu như ở trong ba ngày đi ra Tâm lực quan, thành tích của các ngươi, sẽ trực tiếp truyền đến trong tai lão tổ, đạt được chú ý đặc thù. Tuy thân phận của các ngươi tạm thời không biết, nhưng mà số Minh Bài dự thi của các ngươi, sẽ xuất hiện ở chỗ lão tổ, được các lão tổ chú ý. Cái ưu thế này, tin tưởng không cần ta nhiều lời, các ngươi cũng biết ý vị như thế nào?
- Cái gì? Có thể được lão tổ chú ý đặc thù?
- Võ đạo chi tâm của ta kiên định, lần này, nhất định phải tranh thủ trong ba ngày đi ra.
- Nếu như có thể được lão tổ đặc thù chú ý, vậy thì có hy vọng một bước lên trời. Thật tốt quá, xưa nay ta tận lực tu luyện Tâm lực, chắc hẳn lần này, chính là cơ hội ta nhất phi trùng thiên.
Đám võ giả đều không ngừng ảo tưởng.
- Tốt rồi, bây giờ lập tức tiến hành phân khu. Tổng cộng có 100 khu, mỗi một khu đều có ba bốn ngàn người. Bất quá, trên Luân Hồi lộ là cô độc. Các ngươi không có khả năng ở trên Luân Hồi lộ đụng phải nhau. Cho nên, cửa ải này, các ngươi không cần lo lắng đồng bạn giết chóc lẫn nhau. Luân Hồi lộ, ngươi vĩnh viễn là độc hành, nhớ kỹ điểm này.
Bốn mươi vạn người đi vào Luân Hồi lộ, vậy mà lẫn nhau sẽ không đụng phải?
Tất cả võ giả thế tục, đều là rất giật mình.
Phản ứng của Giang Trần rất bình thản, Luân Hồi lộ này đã là Viễn Cổ di cảnh, như vậy hết thảy đều có khả năng.
Không gian thần thông, ở trong tay Viễn Cổ đại năng, cũng chỉ là tiểu xiếc. Huống chi, Luân Hồi lộ này mê hoặc như thế, đến cùng là chuyện gì xảy ra, Giang Trần còn phải đi vào lãnh hội thoáng một phát mới biết.
Tất cả mọi người đeo mặt nạ, không lo lắng thân phận bạo lộ, tự nhiên Giang Trần cũng không cần ẩn dấu thực lực.
- Thỏa thích thi triển tài hoa a.
Trong nội tâm Giang Trần sớm có quyết định.
Rất nhanh, phân khu đã xong, Giang Trần bị phân đến khu ll.
Mỗi một khu đều có người dẫn dắt, ba bốn ngàn người của khu ll, đi theo người dẫn dắt vào một khối đất trống cực lớn.
- Thấy được không? Khối đất trống này, là một trận pháp. Trận pháp khởi động, các ngươi liền tiến vào Luân Hồi lộ. Nhớ kỹ, địa phương các ngươi xuất phát, cũng là đích tới của các ngươi. Nói cách khác, sau khi trận pháp khởi động hoàn tất, các ngươi xuất hiện ở nơi nào, chỗ đó là khởi điểm, cũng là đích tới của các ngươi. Các ngươi phải làm, là từ khởi điểm xuất phát, một mực đi về phía trước, lại quay về khởi điểm. Vòng quanh Luân Hồi lộ chạy một vòng.
Khởi điểm, tức là đích tới?
- Nhớ kỹ, không nên đùa nghịch tiểu thông minh, nếu như các ngươi ở nguyên chỗ bất động, không có đi qua Luân Hồi lộ, chẳng khác nào buông tha trận đấu. Mười ngày sau, sẽ bị tống ra khỏi cục. Còn có một điều càng phải nhớ kỹ, trên Luân Hồi lộ, sau khi tuyển định phương hướng, chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu lại. Một khi quay đầu lại, Luân Hồi lộ sẽ thác loạn, ngươi sẽ bị nốc-ao.
Khởi điểm đã là đích tới, có chút người tư duy sinh động, bắt đầu dùng đầu óc, cảm giác nếu như mình ở nguyên chỗ bất động, có tính toán đi qua Luân Hồi lộ hay không?
Nghe cảnh cáo, người ôm loại tư duy này, trong nội tâm đều kinh hãi, lập tức buông tha loại ý niệm tự cho là thông minh kia.
Bốn phía đất trống, bỗng nhiên nổi lên một tầng khí lưu, bụi đất nương theo khí lưu cấp tốc bay lên, một luồng khí xoáy hình tròn bắt đầu chuyển động.
Oanh…
Nương theo bụi đất tung bay, đám võ giả khu ll, theo sau trận pháp cùng một chỗ mất tích ở nguyên chỗ.
- Luân Hồi lộ, ta đến rồi.
Giờ phút này, trong nội tâm Giang Trần tràn đầy chờ mong, mang theo một loại dục vọng chinh phục cường đại, hướng Luân Hồi lộ xuất phát.
Đột nhiên, thân thể Giang Trần nhoáng một cái, tựa hồ hai chân dẫm vào địa phương nào đó. Đón lấy, Giang Trần mở to mắt, nhìn qua rừng cây bốn phía xanh um tươi tốt.
Cỏ cây thành ấm, chim hót hoa nở, một màn này, làm cho Giang Trần có chút hoài nghi, đây là Luân Hồi lộ sao?
Ở Giang Trần xem ra, Luân Hồi lộ này, nên như Hoàng Tuyền chi lộ, âm trầm khủng bố, tràn ngập các loại đồ vật kỳ lạ, phong vân biến hoá mới đúng.
Sao Luân Hồi lộ này lại an tường, yên lặng, phảng phất như thế ngoại đào nguyên, làm cho lòng người sinh thích ý, cực kỳ hưởng thụ.
- Cảnh trí như vậy, quả nhiên là như tiên cảnh. Này sao là Luân Hồi lộ, quả thực là Tiên cảnh chi lộ a.
Trong lòng Giang Trần chậc chậc tán thưởng.
Ở nguyên chỗ chuyển vài vòng, phát hiện cỏ cây ở đây, vậy mà đều là Linh chủng. Trên cây sinh trái cây, vậy mà đều là Linh quả, trong thế tục căn bản không có khả năng gặp được.
Các loại kỳ hoa dị thảo, cấp bậc kém cỏi nhất, chỉ sợ ở trong bốn đại tông môn, cũng có thể được cho là chí bảo.
- Ân? Ở trong Luân Hồi chi lộ này, lại có nhiều linh vật như thế? Nếu như thế, sao bốn đại tông môn lại tích bần suy nhược lâu ngày?
Giang Trần kinh ngạc, lại nhìn bốn phía, đột nhiên trong nội tâm run rẩy, Bàn Thạch Chi Tâm có chút rung động.
- A, không đúng, đây là Luân Hồi lộ, ở đây chứng kiến hết thảy, đều chưa hẳn là thật.
Giang Trần phản ứng cực nhanh, lập tức từ trong tưởng tượng tỉnh ngộ lại, quơ quơ đầu, bỏ qua những tạp niệm kia, cẩn thận vận dụng Thiên Mục Thần Đồng quan sát, vẫn là khó phân biệt thật giả.
- Lợi hại, mặc kệ thật giả, trên Luân Hồi lộ này, có thể bố trí ra Huyễn cảnh cường đại như vậy, sức hấp dẫn này, đích thật là không nhỏ. Mà thôi, ta là tới đi qua Luân Hồi lộ, không thể lưu luyến.
Giang Trần bỏ qua hoàn cảnh hấp dẫn, động bước chân, đi đến phía trước.
Chương 470 Khảo nghiệm trùng trùng điệp điệp 1
Bàn Thạch Chi Tâm không ngừng nhảy lên, không ngừng khuyên bảo mình, không nên quay đầu xem, không nên quay đầu xem. Quay đầu lại xem, đối mặt hấp dẫn như vậy, sẽ quay về lối cũ.
Mà căn cứ quy tắc, một khi tuyển định phương hướng, nhất định phải một mực đi về phía trước, không có đường quay về. Một khi quay đầu, Luân Hồi lộ sẽ rối loạn, sẽ bị đá ra khỏi cục.
Ở dưới Bàn Thạch Chi Tâm vững chắc, trong nội tâm Giang Trần không còn một tia gợn sóng. Một chút tâm lý chấn động lúc mới vào kia, thoáng cái không còn sót lại chút gì.
Đi một hồi, Giang Trần lòng còn sợ hãi.
- Ta đã trải qua hai đời Luân Hồi, còn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, lại thiếu một ít cũng ngựa nhớ chuồng khó bỏ. Luân Hồi lộ này, chẳng lẽ Tâm lực càng mạnh, sức hấp dẫn sẽ càng lớn? Vừa rồi ta thiếu một ít, đã bị những cảnh tượng kia mê hoặc. Một khi ta động thủ đi ngắt linh vật, chỉ sợ sẽ không thể tự kềm chế?
Giang Trần hồi tưởng lại, như trước cảm thấy có chút may mắn.
Hắn đối với Luân Hồi lộ này, một mực đều rất tự tin. Cũng chính bởi vì quá tự tin, cho nên làm cho hắn hơi có chút thư giãn, liền thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
- Xem ra, đại tuyển bạt này, bất kỳ một khâu nào, đều không thể chủ quan. Một khi xuất hiện thư giãn, các loại khảo nghiệm ở Tâm lực quan, sẽ thừa dịp hư mà vào.
Giang Trần chậm rãi tổng kết ra một ít môn đạo, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm:
- Chẳng lẽ Luân Hồi lộ này, có thể chiết xạ nội tâm người bị khảo hạch? Giang Trần ta, hiện tại cần nhất chính là Linh Dược, mà ta vừa đến, gặp được, cũng là vô số Linh Dược. Có lẽ, ở chỗ người khác, cảnh tượng Luân Hồi lộ cũng sẽ khác?
Tưởng tượng như vậy, Giang Trần càng không dám xem thường rồi.
Nếu như Luân Hồi lộ này có thể chiết xạ suy nghĩ trong nội tâm, như vậy nó nhất định sẽ gặp mạnh thì mạnh. Trong lòng ngươi chấp niệm càng mạnh, Luân Hồi lộ cho ra khảo nghiệm sẽ càng mạnh.
Cuối cùng nhất, phải nhờ vào một tia Bất Diệt Chân Linh trong thức hải, chiến thắng chấp niệm trong lòng.
Tâm lực quan, Luân Hồi lộ, quả nhiên không phải dễ đi như vậy.
Lúc này mới vừa bắt đầu, đã ra oai phủ đầu. Nhưng Giang Trần lại không khẩn trương, ngược lại âm thầm may mắn, ngay từ đầu ra oai phủ đầu, ngược lại có thể nhắc nhở hắn, đoạn đường này, không thể lại ôm thái độ khinh thị, phải lấy ra đầy đủ coi trọng.
Một đường đi về phía trước, cảnh tượng gặp được, lại không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, phảng phất đi qua ngày đêm, đi qua bốn mùa, đi qua sinh tử.
Trước mặt, đột nhiên xuất hiện một con sông lớn.
Nước sông lao nhanh, uy thế cực kỳ mãnh liệt, thanh thế to lớn, phảng phất như Thiên Địa đổ nát, âm thanh chấn Cửu Thiên.
Trên mặt sông, có ba chiếc cầu để ngang trước mặt Giang Trần.
- Luân Hồi cửa thứ nhất, Nại Hà Kiều.
Trên tấm bia đá bên cạnh bờ, viết một hàng chữ như vậy.
Ba cây cầu, hiển nhiên là cung cấp cho Giang Trần lựa chọn.
Tuy trên Luân Hồi lộ không có nhắc nhở minh xác, nhưng Giang Trần lại rõ ràng, ba cây cầu này, nhất định chỉ có một cây cầu có thể thông qua.
Chọn sai, liền ý nghĩa bị nốc-ao.
Bởi vì, Luân Hồi lộ không có đường quay về, lựa chọn xong, chỉ có thể một đường đi về phía trước.
Giang Trần dõi mắt nhìn lại, trong mây mù, ba cây cầu kia lờ mờ, tuy tầm mắt không quá tốt, nhưng lại lờ mờ có thể chứng kiến, trên ba cây cầu, vậy mà có bóng người di động.
Nói cách khác, trên ba cây cầu, đều có người đi lại.
- Không đúng, trên Luân Hồi chi lộ này, không phải nói vĩnh viễn độc hành sao? Sao trên cầu lại có bóng người?
Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức vận Thiên Mục Thần Đồng nhìn lại.
Đích xác, trên mỗi một cây cầu, đều có người đi lại, đi tới bờ đối diện. Hơn nữa, mỗi một cây cầu, đều có không ít bóng người.
Nhìn kỹ, hình như cầu kia rất trơn, thật không dễ đi. Không ngừng có người từ trên cầu rớt xuống, ngã vào trong nước sông.
Càng thêm khủng bố là, một khi bóng người ngã xuống, nước sông phảng phất như nồi chảo, trực tiếp luyện hóa thân hình, trong nháy mắt, chỉ còn lại một đống bạch cốt, cực kỳ đáng sợ.
- Tại sao có thể như vậy?
Giang Trần sững sờ, sông nước này, vậy mà lại có bạch cốt nổi lên? Nhìn khí thế sông nước, quả thực có thể mang đi tất cả, thế năng vô địch, sao có thể xoáy lên bạch cốt?
Ba cây cầu này, nếu có một cây là chính xác, vậy người đi trên đó, sao sẽ té xuống?
- Đây là Tâm lực quan, cũng không khảo hạch cái khác. Hết thảy trên cầu, đích thị là hư ảo.
Giang Trần làm ra phán đoán.
Dừng chân một lát, trong lòng Giang Trần chỉnh lý lại tất cả manh mối, đột nhiên dâng lên một đạo linh quang.
- Đúng rồi, đúng rồi, đều nói, Luân Hồi lộ này vĩnh viễn độc hành, làm sao sẽ xuất hiện người khác? Luân Hồi lộ đã vĩnh viễn độc hành, như vậy ta nhìn thấy hết thảy, nhất định là hư ảo. Kể cả ba cây cầu kia, có lẽ cũng là hư ảo. Những bóng người kia, là một loại nhắc nhở.
Bạch cốt trắng như tuyết, cũng là hư ảo.
Thậm chí, sông lớn lao nhanh kia, cũng có thể là hư ảo.
Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, một khi xuất hiện ý nghĩ như vậy, trực giác của hắn sẽ không ngừng ám chỉ, càng kiên định ý nghĩ này.
Thét dài một tiếng, Giang Trần không nhìn ba cây cầu kia, trực tiếp nhảy vào trong sông.
Hai chân giẫm mạnh, lòng bàn chân Giang Trần giống như rơi vào một vật cứng, nhìn kỹ, lại phát hiện mình vẫn đứng trên đất bằng.
Trước mắt nào có sông lớn? Nào có cầu? Nào có bóng người? Nào có bạch cốt gì?
- Quả nhiên, vô căn cứ, hết thảy đều là vô căn cứ.
Giang Trần than nhẹ, càng thêm bội phục người mở Luân Hồi chi lộ này.
Luân Hồi chi lộ này, nếu như không có Tâm lực cường đại, không có lực suy luận nhất định, hoặc là không để ý đến những lời nói lúc trước, một khi bước lên bất luận cây cầu nào, đều là con đường sai lầm, sẽ bị nốc-ao.
Chính là vì Giang Trần nhớ kỹ câu nói kia… trên Luân Hồi lộ, các ngươi vĩnh viễn độc hành, lẫn nhau không gặp được bất luận kẻ nào.
Đã không gặp được đối thủ, như vậy Luân Hồi lộ này, còn sẽ có những người khác?
Dù có những người khác, nhưng bóng người trên cầu lại không ngừng rơi xuống sông, như vậy chứng minh ba cây cầu này, đều không đáng tin.
Đã đây là cửa khẩu khảo hạch Tâm lực, hiển nhiên sẽ không nhàm chán đến để cho người lựa chọn, dựa vào xác suất thông qua sông lớn.
Đã không phải đánh bạc xác suất, như vậy nói rõ, ba cây kiều này, có khả năng đều là giả.
Thậm chí sông lớn này, cũng có thể là giả.
Suy luận của Giang Trần, hợp tình hợp lý.
- Có lẽ, chữ trên bia đá, cũng là ám chỉ. Nại Hà Kiều, Nại Hà Kiều là cái gì? Là trên Hoàng Tuyền chi lộ. Như vậy ba cây cầu này dùng Nại Hà Kiều mệnh danh, có lẽ là ám chỉ, đi cầu kia, căn bản không thông qua được Luân Hồi lộ.
Giang Trần nghĩ như vậy.
- Nếu như những người khác cũng gặp phải Nại Hà Kiều, tin tưởng nhất định sẽ có rất nhiều người bị loại. Cửa thứ nhất liền có hai phần ba người bị đào thải, lời ấy, chỉ sợ là không uổng. Chỉ là Luân Hồi lộ Nại Hà Kiều, cũng sẽ có rất nhiều người trượt chân.
Bình luận facebook