-
Chương 426-430
Chương 426 Yêu Liên thôn phệ, bổ dưỡng phát triển 2
Chu Dật biết rõ, toàn lực đối bính, mình cùng La Hoàng này có chút chênh lệch. Nhưng mà, muốn mượn thủ đoạn du đấu, lại có thể quần nhau thoáng một phát.
Bất quá, hai người đấu đến đấu đi, thủy chung đều là khí phách chi tranh.
Đại quân Kim Dực Kiếm Điểu đã chạy trốn, tuy hai người bọn họ lợi hại, cũng không thể nào bắt Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán trở lại.
Hôm nay ở chỗ này đấu sống đấu chết, cũng là vì nhất thời xúc động.
- La Hoàng, ngươi muốn chơi, ta theo ngươi chơi. Bất quá, con mồi đã chạy hết, ta và ngươi ở chỗ này đấu sống đấu chết, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?
Chu Dật một bên tránh đi mũi nhọn của La Hoàng, một bên la lớn.
La Hoàng trong cơn giận dữ quát:
- Chu Dật, nếu không phải ngươi chặn ngang một gạch, sao có những sự tình này phát sinh?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn lưỡng bại câu thương, cùng lắm thì Chu Dật ta chơi là được.
Chu Dật thấy La Hoàng không thuận theo không buông tha, trong đầu cũng có chút nổi giận.
Lúc hai người triền đấu, phía dưới một gã đệ tử Tử Dương Tông vẻ mặt hốt hoảng chạy tới:
- La sư huynh, không tốt rồi. Hà sư huynh, Triệu sư huynh, còn có Thủy Nguyệt nhất mạch Dư Giới, đều không thấy.
La Hoàng đang đấu rất hăng say, bỗng nhiên nghe được thanh âm này, thân hình dừng lại, sinh sinh ngăn chận lửa giận quát:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tử Dương Tông còn chưa mở miệng, lại có một đệ tử Bảo Thụ Tông chạy tới:
- Chu sư huynh, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ cũng mất tích.
Nghe nói đệ tử Tử Dương Tông mất tích, trong nội tâm Chu Dật nhìn có chút hả hê. Ý niệm này còn chưa hưng phấn quá lâu, nghe đồng môn nói, liền như một chậu nước lạnh giội xuống đầu.
- Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ?
Giờ phút này, Chu Dật cũng vô tâm đi nhìn có chút hả hê rồi.
- Bọn hắn, có thể còn ở phía sau hay không?
Vẻ mặt tên đệ tử Bảo Thụ Tông kia khó coi nói:
- Chúng ta rõ ràng chứng kiến Liễu Thừa Phong chạy ở phía trước, chỉ chậm hơn Chu sư huynh ngươi một bước. Thế nhưng mà đến trong này, lại không thấy rồi. Còn có Tiêu Vũ, chúng ta cũng chứng kiến hắn, tốc độ cùng chúng ta không sai biệt lắm, chỉ có điều vị trí của mọi người hơi phân tán, vốn là vì lùng bắt Điền Thiệu cùng xú nữ nhân kia, lại không nghĩ rằng...
Chu Dật hổn hển, hắn cùng Tiêu Vũ là lần đầu gặp mặt, không có cảm tình gì. Hơn nữa tuy Tiêu Vũ ở ngoại môn xem như một thiên tài, nhưng đến nội môn, chỉ là một Nội Môn Đệ Tử bình thường mà thôi.
Thế nhưng mà, Liễu Thừa Phong lại không giống. Liễu Thừa Phong là Chưởng Khống Giả của Càn Lam Bắc Cung, rất được sư tôn Thiết trưởng lão coi trọng.
Hơn nữa, Liễu Thừa Phong dầu gì cũng là Tiên cảnh tứ trọng, là cường giả Địa Linh cảnh. Như thế nào sẽ vô duyên vô cớ mất tích? Nếu như Liễu Thừa Phong cũng có thể gặp nguy hiểm, như vậy ở trong sơn cốc này, có phải nói, Chu Dật hắn cũng không phải tuyệt đối an toàn hay không?
Bên kia, sắc mặt La Hoàng cũng ngưng trọng, hỏi mấy đồng môn còn lại.
- La sư huynh, mọi người chúng ta xông vào sơn cốc, tạo thành một vòng vây hình quạt, là lo lắng hai người kia trốn ở góc nào đó, thừa cơ chạy đi. Cho nên, đội hình giữa chúng ta có chút phân tán, nhưng tuyệt đối ở trong phạm vi có thể chiếu ứng lẫn nhau. Bọn hắn mất tích như thế nào, chúng ta thật sự không thấy được.
- Ngay cả kêu một tiếng cũng không nghe thấy?
Ánh mắt La Hoàng nghiêm khắc, khẩu khí không vui.
- Không có.
Đệ tử Tử Dương Tông còn lại, đều vô cùng uể oải.
- Vậy còn thất thần làm gì? Còn không đi tìm?
La Hoàng hét lớn.
Lúc này, hắn cũng không có tâm tình đi đấu với Chu Dật. Cũng may, bên Bảo Thụ Tông kia, cũng đang thẩm tra đối chiếu nhân sổ mất tích.
Nếu như không phải song phương đều có người mất tích, chỉ sợ bọn họ sẽ hoài nghi đến trên đầu đối phương, sẽ tránh không được một phen tử đấu chết đi sống lại.
Thế nhưng mà, không quản bọn hắn tìm kiếm như thế nào, lại thủy chung tìm không thấy nửa điểm manh mối.
Theo đạo lý mà nói, dùng tu vi những người mất tích kia, dù có địch nhân đánh lén, ít nhất cũng phải có một phen đánh nhau, có đánh nhau sẽ có dấu vết.
Dù không có để lại dấu vết, bị người đánh trộm, kêu một tiếng tổng sẽ kịp a?
Thế nhưng mà kể cả La Hoàng cùng Chu Dật ở bên trong, bọn hắn ngay cả thanh âm kêu thảm cũng không nghe thấy. Phảng phất mấy người mất tích kia, đã hóa thành không khí bốc hơi.
Thậm chí có người nghĩ, có phải mấy gia hỏa kia nhát gan sợ chết, vọt lên một đoạn đường, lại lui về hay không?
Đương nhiên, ý nghĩ này rất nhanh đã bị bài trừ. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn…
Nếu như không lui về, hiện trường lại không có dấu vết đánh nhau? Vậy mấy gia hỏa kia đi đâu?
La Hoàng cùng Chu Dật, đều là thiên tài bái kiến rất nhiều các mặt của xã hội, ở trong tông môn của mình, là tồn tại so sánh đột xuất.
Thế nhưng mà, hôm nay loại cục diện quỷ dị này, vẫn để cho bọn hắn có chút không rét mà run.
Mặc dù sơn cốc lớn, nhưng mà những người mất tích kia, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, quả quyết không có khả năng chạy loạn. Địa phương có thể tìm cũng đã tìm, vô duyên vô cớ, cũng không có khả năng thoát ly đoàn đội.
Thế nhưng mà những khu vực này, bọn hắn lật qua lật lại tìm nhiều lần, nhưng một điểm manh mối cũng không tìm được.
Phảng phất mấy người kia, là hư không tiêu thất.
Bên Chu Dật, bỗng nhiên có một gã đệ tử khẩn trương đi tới bên người Chu Dật:
- Chu sư huynh, ngươi còn nhớ Dương Chiêu chết không?
- Như thế nào?
Chu Dật sững sờ, lập tức nghĩ đến cái gì.
Dương Chiêu chết, Chu Dật cũng nghe sư tôn Thiết Xán đề cập tới, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Dương Chiêu kia rõ ràng ở trong mật thất, ở tổng bộ Long Nha vệ phòng ngự trùng trùng điệp điệp, chết không minh bạch, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm, cũng không nghe thấy âm thanh bác đấu.
Nhưng mà Dương Chiêu, lại chết ở trong mật thất, chỉ còn một bộ xương cốt.
- Cái này... Chẳng lẽ...
Chu Dật nhớ tới Dương Chiêu chết, còn có khẩu khí kiêng kị của sư tôn, trong lúc nhất thời, toàn thân Chu Dật có chút sởn hết cả gai ốc.
Ý niệm đáng sợ này bùng lên trong đầu, Chu Dật không còn dám tiếp tục tìm xuống, trong đầu liên tục nghĩ muốn lui lại.
Vung tay lên, ý bảo người còn lại tụ tập lại với nhau.
- Được rồi, bọn hắn cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, coi như là lạc đường, cũng tìm được đường về. Nếu như bị địch nhân bắt đi, vậy địch nhân này, có thể làm thần không biết quỷ không hay như thế, thực lực tất nhiên trên chúng ta, ở lại chỗ này cũng vu sự vô bổ. Trước đi về phục mệnh.
Dù Liễu Thừa Phong được sư tôn Thiết Xán coi trọng thế nào, cũng không có khả năng hơn đệ tử thân truyền như hắn.
Chu Dật cũng không muốn đem mình góp vào.
Lần này Càn Lam Bắc Cung tới, ngoại trừ Liễu Thừa Phong cùng Chu Dật ra, còn có mấy tinh anh, nghe Chu Dật nói muốn rút lui, mặt đều tái rồi.
- Dật thiếu, tìm không thấy Liễu cung chủ cùng Tiêu Vũ, cứ như vậy trở về?
Chương 427 Dọa phá mật đệ tử tông môn
Sắc mặt Chu Dật phát lạnh:
- Như thế nào?
- Không tìm được bọn hắn, chúng ta không đi.
Mấy tinh anh Càn Lam Bắc Cung kia, cuối cùng bất đồng với Chu Dật. Liễu Thừa Phong là cung chủ của bọn hắn, nếu như Liễu Thừa Phong chết, về sau bọn hắn chẳng khác nào con ruồi không đầu, không chỗ nương tựa.
- Không đi? Hẳn là các ngươi cảm thấy, các ngươi lợi hại hơn Liễu Thừa Phong? Nếu như Liễu Thừa Phong bị địch nhân đánh lén, các ngươi ở lại chỗ này cũng là chờ chết. Nếu như Liễu Thừa Phong đi lạc, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ về Càn Lam Bắc Cung. Các ngươi lưu ở nơi đây, có làm được cái gì?
Chu Dật tự nhiên không thể nói ra mình nghi kị cùng lo lắng, nói ra lời này, không khỏi cho người một loại cảm giác hắn sợ chết.
Bên Tử Dương Tông kia, La Hoàng lại vô cùng kiên quyết, vận Liệt Nhật Thanh Đồng điều tra bốn phía, đột nhiên ở một chỗ ngừng lại.
Nơi này, đúng là nơi Dư Giới mất tích.
Không thể không nói, La Hoàng ở trên tu vi võ đạo, đích thật là hơn Chu Dật.
Nhất là Liệt Nhật Thanh Đồng, lực nhạy cảm của nó, còn hơn Võ Giả đồng cấp gấp năm lần.
- Chính là chỗ này, nếu như ta không cảm ứng sai, khí tức Băng thuộc tính của Dư Giới, là đình trệ ở vùng này.
La Hoàng dừng lại ở vùng này, ánh mắt tỉ mỉ sưu tầm.
- Ân?
Đột nhiên hai mắt La Hoàng bắn ra quang mang kỳ dị.
- Các ngươi tới, nhìn xem ở đây, có phải cảm thấy bùn đất vùng này có chút xốp, cùng địa phương khác không giống hay không?
Tuy thủ đoạn sinh trưởng của Băng Hỏa Yêu Liên, rất ít lưu lại sơ hở trên mặt đất, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút dấu vết nhỏ.
Dùng tu vi Võ Giả đồng cấp, rất khó phát giác.
Thế nhưng mà La Hoàng tu luyện Phần Thiên Đại Nhật Kinh, đôi mắt đã luyện thành Liệt Nhật Thanh Đồng, nhãn lực của hắn ít nhất gấp năm lần tu sĩ đồng cấp, thậm chí gấp 10 lần.
Ở dưới hắn cẩn thận quan sát, đã đến một tia sơ hở.
Những người khác đi tới, nhìn tới nhìn lui, lại hoàn toàn nhìn không ra. Dù sao, nhãn lực của bọn hắn so với La Hoàng, đó là kém xa.
Biểu lộ của La Hoàng nghiêm trọng, nắm đại kiếm trong tay, quát:
- Các ngươi đều tránh ra.
Tất cả mọi người tự giác vọt qua hai bên.
Hỏa diễm giống như Liệt Nhật, ở quanh thân đại kiếm nhanh chóng thiêu đốt.
La Hoàng quát một tiếng:
- Mở.
Thân kiếm vung lên, như là Khai Thiên Tích Địa, trảm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, một cái khe vỡ ra, như một khối đậu hủ bị chém thành hai khúc, nhanh chóng lan tràn, hình thành một khe rãnh.
Mặt đất bị cắt ra một khe rãnh, La Hoàng kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp chui vào cái khe kia. Liệt Nhật Thanh Đồng xem xét bốn phía, đại kiếm không ngừng vung vẩy.
Một đám khe rãnh dài hẹp, ở dưới La Hoàng bổ ra, không ngừng xuất hiện.
Không bao lâu, bốn phía tràn đầy khe rãnh.
Bỗng nhiên ánh mắt La Hoàng khẽ động, lấy tay nắm lên một vật. Thân hình xông lên, như một con chim to lướt lên mặt đất.
Trong tay của hắn, lại nhiều hơn một vật.
Mọi người tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là một cánh tay, một cánh tay huyết nhục coi mới.
- Cái này... Đây là cánh tay của Dư Giới.
Một đệ tử Tử Dương Tông, lập tức nhận ra được.
- Là... Là Dư Giới sư huynh, trên cánh tay hắn, có hình xăm đặc biệt của Thủy Nguyệt nhất mạch. Còn có vòng tay hắn đeo, ta nhận ra, ta nhận ra.
Một đệ tử cùng mạch với Dư Giới, sắc mặt xám ngoét, lắp bắp kêu lên.
Lúc này, người bên Bảo Thụ Tông cũng nghe hỏi chạy tới.
Nhìn thấy cánh tay của Dư Giới, sắc mặt người Bảo Thụ Tông cũng đại biến.
Trong nội tâm Chu Dật càng phát lạnh, nhớ tới Dương Chiêu chết, nhớ tới sư tôn kiêng kị, toàn thân Chu Dật sởn hết cả gai ốc, cắn răng một cái nói:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi.
Đệ tử Bảo Thụ Tông, không có mấy người muốn ở lại. Dù sao, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ mất tích, đều là người ngoại môn, cùng bọn họ không có giao tình gì.
Mất tích thì mất tích, không đáng mạo hiểm đi tìm bọn họ.
La Hoàng thấy Chu Dật biểu hiện cổ quái như thế, quát:
- Chu Dật, chạy đi đâu? Sự tình không có nói rõ ràng, ngươi muốn đi?
Chu Dật cười khổ:
- La Hoàng, ngươi điên rồi sao? Hai chúng ta xông trước nhất, lẫn nhau đều không có thoát ly ánh mắt đối phương, ngươi cảm thấy việc này liên quan tới ta?
La Hoàng hừ nhẹ một tiếng:
- Dù cùng ngươi không quan hệ, việc này, ngươi khẳng định che giấu cái gì.
Liệt Nhật Thanh Đồng của La Hoàng, sức quan sát cực mạnh. Cho dù ánh mắt xéo qua chứng kiến biểu lộ của Chu Dật, biến hóa kia rất nhỏ, cũng làm cho La Hoàng sinh nghi.
Chu Dật cười khổ nói:
- Ta không có gì phải giấu diếm. Dư Giới này chết, rất kỳ quặc. Ta hoài nghi, thậm chí Liễu Thừa Phong là cường giả Địa Linh cảnh, chỉ sợ kết cục cũng như hắn. Chúng ta ở lại chỗ này, ngoại trừ chịu chết ra, vu sự vô bổ. Các ngươi muốn lưu liền lưu, dù sao Chu mỗ ta, là tuyệt không phụng bồi.
Nói xong, Chu Dật vẫy tay một cái, mang theo đồng môn phi tốc rời đi.
La Hoàng cũng không phải hạng người lỗ mãng, thấy Chu Dật biểu hiện như vậy, liền biết việc này rất không đúng, giương giọng nói:
- Người cũng đã chết, lưu ở nơi đây cũng vu sự vô bổ. Đi, về tông môn.
Quyết định thật nhanh, La Hoàng mang theo đệ tử Tử Dương Tông còn lại, cũng ly khai nơi đây.
Mấy người Càn Lam Bắc Cung lưu lại kia, nhìn qua mặt đất bừa bộn, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, ngây ra như phỗng.
Vùng biên cảnh Thiên Quế Vương Quốc, Điền Thiệu cùng Câu Ngọc cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, đều có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán, ở dưới Giang Trần kêu gọi, cơ bản đã tề tựu, dẫn đầu phản hồi Thiên Quế Vương Quốc.
- Trần thiếu, Điền Thiệu vô năng, khiến ngươi thất vọng rồi.
Điền Thiệu nhìn Giang Trần, có chút thẹn thùng, lần này nếu như không phải Giang Trần âm thầm cứu giúp, Điền Thiệu hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mình chết ngược lại không sao, nếu tùy tùng của Trần thiếu cũng chết, vậy thì rất có lỗi rồi.
- Ai nghĩ đến, người Tử Dương Tông cũng sẽ ra tay?
Giang Trần thở dài.
- Lần này là ta tính sai, không trách các ngươi. Thật ra khiến các ngươi chịu khổ.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Điền Thiệu càng xấu hổ, nhưng trong nội tâm lại có dòng nước ấm kích động. Trần thiếu đúng là Trần thiếu, lời này nói làm cho lòng người ấm áp.
- Câu Ngọc, việc này, cùng Long Cư Tuyết có quan hệ hay không?
Giang Trần hỏi.
Câu Ngọc nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Có lẽ không có quan hệ gì tới Long Cư Tuyết. Bất quá Dư Giới kia, nhất định là nhận ra ta, muốn bắt ta đi gặp Long Cư Tuyết hiến công.
Câu Ngọc nói đến đây, lộ ra một tia mỉm cười bất đắc dĩ:
- Khá tốt, bọn hắn quá tham, muốn từ trong miệng ta moi ra phương pháp sử dụng Kim Dực Kiếm Điểu. Bằng không thì dùng thực lực của La Hoàng, muốn liều lĩnh giết chúng ta, là rất dễ dàng.
Câu Ngọc rất kiêu ngạo, ở Đông Phương Vương Quốc, nàng từ nhỏ là thiên tài võ đạo siêu nhất lưu, một đường tu luyện xuôi gió xuôi nước.
Nhưng mà, đến ngày nay, nàng ở trên người La Hoàng, rốt cục cảm nhận được chênh lệch cùng đệ tử tông môn.
Chương 428 Phụ thân Giang Phong rời đi 1
Bất quá, nàng lại không uể oải, sau khi minh bạch chênh lệch, trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm đi theo Giang Trần.
- Người không có việc gì là tốt rồi, cũng coi như hữu kinh vô hiểm. La Hoàng này, so với đệ tử tông môn bình thường mạnh hơn rất nhiều, ở trên tâm tính, không giống thiên tài tông môn tầm thường. Kẻ này nếu có thời gian, sẽ thành tài. Đáng tiếc.
Một tiếng đáng tiếc này của Giang Trần, tự nhiên là đáng tiếc không có cách nào thôn phệ La Hoàng, nếu không, Băng Hỏa Yêu Liên sẽ rất bổ dưỡng.
Dù sao, La Hoàng tu luyện Phần Thiên Đại Nhật Kinh, một thân Linh lực Hỏa thuộc tính không phải chuyện đùa.
Bất quá Giang Trần biết, dùng hắn thao túng Băng Hỏa Yêu Liên bây giờ, là tuyệt đối không trói được La Hoàng. Tu vi của La Hoàng, khoảng Tiên cảnh bốn năm trọng tầm đó, là Địa Linh cảnh.
Mà Băng Hỏa Yêu Liên bây giờ, cực hạn có thể thôn phệ, đoán chừng là Tiên cảnh tam trọng, muốn đối phó Địa Linh cảnh, là vô cùng khó khăn. Về phần thôn phệ, tạm thời không có khả năng
Lúc đi ngang qua Càn Lam Bắc Cung, Giang Trần cảm thấy vô cùng sảng khoái. Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ chết, Càn Lam Bắc Cung nhất định suy bại, vô lực cùng Tam đại đạo tràng khác chống lại.
Theo như bổn ý của Giang Trần, những người này chủ động trêu chọc hắn, là tuyệt đối một cái cũng không buông tha.
Bất quá cân nhắc một khi vận dụng đại quân Phệ Kim Thử, mặc dù giết tất cả mọi người, cũng sẽ kinh động Tử Dương Tông cùng Bảo Thụ Tông.
Chỉ là, trước mắt Giang Trần còn không đủ ứng phó lửa giận của hai đại tông môn, mới miễn cưỡng khắc chế xúc động.
Trở lại Giang phủ, Giang Trần cũng không rêu rao, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh. Dù cuối cùng việc này có thể tra đến trên đầu hắn, hắn cũng không sao cả.
Không nói trước đối phương có chứng cớ hay không, dù có chứng cớ chứng minh những người này chết trong tay hắn, đó cũng là những người này chủ động gây chuyện trước.
Huống hồ, Giang Trần và Phệ Kim Thử Vương làm thần không biết, quỷ không hay, căn bản không có lưu lại bất luận chứng cứ gì có thể tra đến hắn.
Lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên, so với Phệ Kim Thử Vương còn biến thái, luyện hóa cả người lẫn xương.
Sau khi trở lại Giang phủ, Giang Trần bế quan vài ngày, luyện hóa tinh hoa mà Băng Hỏa Yêu Liên hấp thu, trở thành một bộ phận của Linh Hải bản thân.
Bốn Tiên cảnh nhị trọng, tinh hoa Linh lực kia tự nhiên là đại bổ.
Làm cho Linh Hải của Giang Trần được đột phá thực chất, trong khoảng thời gian ngắn, lại lần nữa nghênh đón đột phá tu vi, thành công tiến vào Tiên cảnh tam trọng.
Lúc này đây đột phá, đến rất đột nhiên.
Giang Trần cũng không ngờ, Băng Hỏa Yêu Liên lại nghịch thiên như vậy, thôn phệ hấp thu tinh hoa, cơ hồ là một chút cũng không lãng phí, hoàn toàn thành vật bổ dưỡng của hắn.
- Chậc chậc, khó trách Băng Hỏa Yêu Liên ở Chư Thiên vị diện, cũng có thể xưng là Yêu Linh bài danh Top 10, lực thôn phệ đáng sợ như vậy, quả thực là máy gian lận siêu cấp a.
Giang Trần biết Băng Hỏa Yêu Liên lợi hại, nhưng cũng không ngờ biến thái đến loại trình độ này.
Bất quá, loại ăn gian này cũng không phải không có tác dụng phụ. Đầu tiên Băng Hỏa Yêu Liên chỉ thích hợp hấp thu Linh lực Băng Hỏa thuộc tính.
Đối với Linh lực thuộc tính khác, lại thập phần bài xích.
Mấu chốt nhất là, Băng Hỏa Yêu Liên là do Linh Hải của Giang Trần điều khiển, cảnh giới Linh Hải của Giang Trần, quyết định đối tượng Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ, chỉ có thể là đối thủ cấp bậc cùng hắn không sai biệt lắm.
Đối với đối thủ càng mạnh hơn nữa, sẽ rất phiền toái.
Đương nhiên, Băng Hỏa Yêu Liên đối với đối thủ càng mạnh hơn nữa, cũng không phải vô kế khả thi. Dùng tu vi hôm nay của Giang Trần, điều khiển bốn gốc Băng Hỏa Yêu Liên, đã rất thành thạo rồi.
Hôm nay tu vi tấn thăng đến Tiên cảnh tam trọng, Băng Hỏa Yêu Liên còn có thể tiếp tục phát triển, điều khiển sáu dây leo Băng Hỏa Yêu Liên là không nói chơi.
Nếu như sáu gốc Băng Hỏa Yêu Liên hợp lực, đối phó một Tiên cảnh năm sáu trọng, có lẽ vẫn có phần thắng nhất định.
Bất quá muốn thôn phệ hắn, phiền toái sẽ nhiều hơn.
Trong mật thất, một tầng ánh sáng thanh hồng giao nhau, bao phủ ở quanh thân Giang Trần, làm cho toàn bộ mật thất như tràn ngập sương mù mờ mịt.
Tấn chức Tiên cảnh tam trọng, Giang Trần phát hiện quả nhiên Băng Hỏa Yêu Liên tiếp tục phát triển, dung hợp huyền ảo《 Khô Vinh Thần Quyền 》, hình thái của Băng Hỏa Yêu Liên án lấy mạch suy nghĩ của Giang Trần, tiếp tục phát triển.
Hai con ngươi của Giang Trần, giờ phút này như ngôi sao sáng chói, một giống như Liệt Nhật lên cao, lóng lánh Hỏa Diễm hừng hực, một giống như Lãnh Nguyệt cô tinh, lóe ra tuyệt thế sương hoa.
- Quyền Ý của Khô Vinh Thần Quyền, một khô một vinh, đến chín khô chín vinh, bao hàm lấy vạn vật phát triển, vũ trụ biến thiên chi lý. Một tay mặt trăng, một tay mặt trời, cùng chân lý tánh mạng của Băng Hỏa Yêu Liên ăn khớp. Xem ra, ở trong tối tăm, quả nhiên có Thiên Ý. Ta tu luyện 《 Khô Vinh Thần Quyền 》, lĩnh ngộ thiên địa âm dương chi lý, lại cho ta đạt được kỳ vật như Băng Hỏa Yêu Liên. Mà ta tu luyện hai thức trước của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng có thể dung hợp huyền ảo của Khô Vinh Thần Quyền thi triển. Khô Vinh Thần Quyền này, trước kia ta là xem thường nó...
Hiện tại Giang Trần cẩn thận suy nghĩ, mình đối với huyền ảo của《 Khô Vinh Thần Quyền 》, trước kia đích thật là có chút xem thường.
Bộ quyền kỹ này ẩn chứa thiên địa âm dương, Chư Thiên vận chuyển, hóa phồn vi giản, nhưng trước kia Giang Trần chỉ coi nó như là một môn quyền kỹ bình thường.
Hôm nay tinh tế tìm hiểu, phát hiện môn quyền kỹ này, vượt xa biểu hiện thoạt nhìn đơn giản như vậy.
Mang theo thu hoạch cực lớn, Giang Trần xuất quan. Đón ánh sáng mặt trời, hít sâu một hơi, Giang Trần cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hô hấp lấy không khí an nhàn, hưởng thụ sung sướng khi tu luyện. Loại cuộc sống này, cũng không có để Giang Trần mất đi phương hướng.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là đột phá, không ngừng đột phá, truy cầu Vô Thượng Thiên Đạo.
Chỉ có đột phá Thiên Đạo trói buộc, tiến vào Chư Thiên vị diện, mới có thể điều tra sự tình kiếp trước.
Mặc kệ phụ thân kiếp trước, đến cùng sống hay chết, Giang Trần nhất định phải tra xét rõ ràng. Hắn không tin, mình sẽ vô duyên vô cớ chuyển sinh.
Chuyển thế trùng sinh, nhất định có nhân quả.
Hắn nhất định phải vạch trần đoạn nhân quả này.
Bất quá, bây giờ nói những chuyện này còn sớm, dùng tu vi hiện tại của hắn, cách Vô Thượng Thiên Đạo không biết bao xa, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể làm được.
- Trần thiếu, ngài rốt cục xuất quan.
Tiết Đồng nhìn thấy Giang Trần, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.
- Như thế nào?
Giang Trần sững sờ.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hầu gia... Hầu gia mang theo Giang Ưng, ly khai Thiên Quế Vương Quốc rồi.
Tiết Đồng ấp a ấp úng, nhưng vẫn nói ra.
- Chuyện khi nào?
Giang Trần cả kinh, phụ thân không phải bế quan sao? Lúc nào xuất quan?
Chương 429 Phụ thân Giang Phong rời đi 2
Tiết Đồng có chút thẹn thùng:
- Thuộc hạ cũng không biết là chuyện khi nào. Ngày ấy thời điểm tuần tra, chứng kiến mật thất mà Hầu gia bế quan, có một kẻ hở, đi vào xem xét, đã không thấy Hầu gia rồi, chỉ để lại một phong thư.
- Thư tín đâu?
Giang Trần nhíu mày.
Tiết Đồng liền tranh thủ lấy thư ra, giao cho Giang Trần.
Trên thư viết bốn chữ "Trần Nhi thân khải", có bốn chữ này, dù bọn người Tiết Đồng chứng kiến thư tín, cũng không dám mở ra xem.
Đương nhiên, tuy việc này đột nhiên, nhưng Hầu gia đã lưu thư lại, thì có lẽ không có nguy hiểm gì. Có lẽ, Hầu gia là nhớ nhà sốt ruột, muốn về Đông Phương Vương Quốc một chuyến?
Tiết Đồng cảm thấy việc này hẳn không phải đại sự gì, nghĩ đến Thiếu chủ đang bế quan, nên hắn không có đi quấy rầy Giang Trần.
Dù sao Hầu gia để lại thư, mặc kệ đi đâu, nhất định sẽ nói tinh tường ở trong thư tín.
Giang Trần cầm thư, nhưng trực giác nói với mình, phụ thân để thư lại mà đi, tuyệt đối có chút kỳ quặc. Nếu như phụ thân là du lịch bình thường, căn bản không cần lưu thư gì cả.
Nếu như phụ thân đi xa, thì căn bản không cần lén lút ra đi, có thể chờ Giang Trần xuất quan nói lời tạm biệt lại đi.
Lưu một phong thư, ngay cả bọn người Tiết Đồng cũng gạt, vậy thì đại biểu, lần này phụ thân ly khai, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.
Giang Trần mở phong thư, nội dung trong thư không dài, chỉ có một trang…
Trần Nhi, tha thứ cho ta đi mà không từ giã.
Mấy tháng trước, ngươi từng hỏi ta vấn đề của Tiết Đồng. Ngày đó ngươi hỏi ta, vì sao Tiết Đồng là nhi tử của tiểu di, ngươi lại không cảm ứng được huyết mạch cộng minh trên người hắn.
Lúc ấy vi phụ di chuyển chủ đề, trên thực tế, là ta tận lực che giấu chút chuyện.
Hiện tại, vi phụ đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho ngươi biết.
Mẫu thân của Tiết Đồng, là người Lam thị nhất tộc ở Giang Hãn Lĩnh Ứng Lam bộ, chuyện này không sai.
Nhưng mà, mẹ ruột của ngươi, lại không phải người Lam thị nhất tộc. Mẹ của ngươi, cùng mẫu thân Tiết Đồng, còn có phụ thân Lam Nhất Chu, không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
Bí mật này, nguyên bản không có ai biết. Ta không biết, mẹ của ngươi cũng không biết.
Thẳng đến có một ngày, một đám người không rõ lai lịch, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực, xuất hiện ở Giang Hãn Lĩnh, muốn cưỡng ép mang mẹ của ngươi đi.
Đúng vậy, cho tới nay, vi phụ che giấu hết thảy, cũng giấu luôn cả ngươi.
Mẫu thân của ngươi, nàng chưa chết, nàng bị người mang đi. Người mang nàng đi, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực.
Bọn hắn rất mạnh, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, mạnh đến một ngón tay, có thể hủy diệt một trang viên, mạnh đến một quyền có thể phá hủy một ngọn núi.
Bọn hắn nói, mẹ của ngươi, là huyết mạch cao quý của Thượng Bát Vực, không thể cho thế tục làm bẩn.
Lúc ấy, nếu không phải mẹ ngươi lấy cái chết bức bách, ta và ngươi, có lẽ đã tan thành mây khói.
Trần Nhi, dù đối đầu cường thịnh hơn nữa, nếu có người muốn dẫn nữ nhân của ngươi đi, ngươi có thể liều chết phản kháng hay không?
Đúng vậy, vi phụ liều chết phản kháng. Thế nhưng mà, những người kia, bọn hắn tùy tiện ở trên người ta điểm một cái, liền khiến ta hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Chờ ta tỉnh lại, đã qua ba ngày.
Bọn hắn mang nữ nhân của ta đi, mang mẹ của ngươi đi, mang đi người ta yêu nhất.
Trần Nhi, hiện tại, ngươi sẽ biết, vì sao ta dung túng ngươi như vậy? Vì sao biết rõ ngươi làm xằng làm bậy, cũng chưa bao giờ bức bách ngươi?
Bởi vì, lòng ta mang áy náy, ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với mẹ của ngươi.
Nam nhi bảy thuớc, đối với thê tử mình yêu, lại không thể bảo trụ che chở.
Loại tâm tình này, Trần Nhi, ngươi có thể hiểu được sao?
Mỗi ngày ta sinh hoạt, đều sống ở trong tự trách, sống ở trong tưởng niệm vô cùng vô tận đối với mẹ của ngươi.
Trần Nhi, những năm này, phụ thân không bỏ được ngươi.
Nhưng mà, trời có mắt rồi, ngươi bỗng nhiên Khai Khiếu, trở nên nổi bật. Một tia lo lắng cuối cùng của vi phụ, đã không tồn tại nữa.
Thế nhưng mà, mẹ của ngươi, nàng còn lưu lạc ở bên ngoài, nàng đi đâu không rõ. Người một nhà chúng ta, cuối cùng không thể đoàn tụ.
Trần Nhi, đan dược của ngươi, để cho vi phụ đột phá Chân Khí cảnh trói buộc, bước vào đại môn Tiên cảnh.
Có lẽ, cái gọi là Thượng Bát Vực kia, so với thế giới của chúng ta cường đại hơn rất nhiều; có lẽ, người mang mẹ của ngươi đi, so với Tiên cảnh mạnh hơn gấp trăm lần.
Thế nhưng mà…
Kia là nữ nhân của ta, dù ta còn một hơi, cũng phải đi tìm nàng, nhất định phải mang nàng về nhà.
Dù phía trước có núi đao biển lửa, dù Thượng Bát Vực là đầm rồng hang hổ, vi phụ tuyệt sẽ không lui nửa bước.
Nhớ kỹ, trước khi thực lực của ngươi không có đại thành, đừng tới tìm ta.
Ta không phải một phụ thân hợp cách, nhưng mà ta yêu mẹ của ngươi, đồng dạng cũng yêu ngươi. Ta hi vọng có một ngày có thể tìm được mẹ của ngươi, chính miệng nói cho nàng biết, hiện tại con của chúng ta đã nổi bật.
Nói thêm câu nữa, đừng tới tìm ta. Nếu để cho ta biết thực lực của ngươi không có đại thành, ta sẽ lập tức tự sát, để ngươi vĩnh viễn tìm không thấy ta.
Nếu như ông trời có mắt, một nhà ba người chúng ta, cuối cùng sẽ có ngày đoàn tụ.
Mặc dù Thiên Băng Địa Liệt, Hải Khô Thạch Lạn, cũng không cách nào ngăn cản quyết tâm ta tìm mẹ của ngươi về.
Trần Nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu được quyết định ích kỷ này của vi phụ. Cũng hi vọng ngươi có thể tuân theo ý nguyện của ta, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta mang mẹ của ngươi bình an trở về.
Nhìn lạc khoản trong thư tín, cái kia đích thật là bút tích của phụ thân, không phải giả mạo.
Giang Trần kinh ngạc nhìn lấy thư tín trong tay, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Hắn chuyển sinh ở trên người Giang Trần này, kế thừa trí nhớ, kế thừa huyết nhục của hắn, đối với phụ thân Giang Phong, đối với tình thương của cha, Giang Trần là rất quý trọng.
Từ khi chuyển sinh đến nay, không quá hai năm thời gian, tình phụ tử này, càng là sau mấy lần chung hoạn nạn, đã nhận được thăng hoa.
Có thể nói, ở trong nội tâm Giang Trần, địa vị của Giang Phong, cũng không thua phụ thân Thiên Đế kiếp trước.
Về phần mẫu thân, ở trong trí nhớ của Giang Trần, vẫn cho là mẫu thân đã mất, ngược lại không có cảm giác gì.
Bỗng nhiên từ trong thư tín biết được, mẫu thân vậy mà không chết, vẫn còn sống trên đời, tuy Giang Trần kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Bất quá, Giang Phong để thư lại ra đi, thậm chí ngay cả Thượng Bát Vực ở địa phương nào cũng không biết, lại làm việc nghĩa không được chùn bước lên đường.
Phần tâm huyết này, phần tình thâm ý trọng này, làm cho Giang Trần rất kính nể phụ thân.
Những băn khoăn trong lòng, theo phong thư này xuất hiện, cũng triệt để vạch trần.
Vì sao Giang Phong dung túng nhi tử? Vì sao không giống phụ thân khác nghiêm khắc như vậy?
Đó là bởi vì trong nội tâm Giang Phong có xấu hổ.
Trong huyết mạch của Tiết Đồng, vì sao tìm không thấy cộng minh?
Đó là bởi vì, mẫu thân của Giang Trần, cùng mẫu thân của Tiết Đồng, căn bản không phải tỷ muội. Thân thế của nàng ly kỳ, rõ ràng đến từ Thượng Bát Vực gì đó.
Chương 430 Yêu Viên sơ bộ thức tỉnh
Nghe ra, là một địa phương so với liên minh 16 nước cường đại hơn nhiều.
Từ thư tín, Giang Trần nhìn ra quyết tâm của phụ thân, là mang theo một loại tín niệm hẳn phải chết.
Nếu như tìm không thấy mẫu thân, Giang Trần tin tưởng, cuộc đời này chỉ sợ không có khả năng gặp lại phụ thân.
Hắn ở trong thư cường điệu nhiều lần, bảo Giang Trần không nên đi tìm hắn.
Rất hiển nhiên, Thượng Bát Vực này, tuyệt đối không đơn giản, Giang Phong hắn không có bất kỳ nắm chắc, không muốn nhi tử đi chịu chết.
Thậm chí Giang Phong không tiếc dùng tự sát uy hiếp Giang Trần, điều này nói rõ mức độ nguy hiểm của việc này, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh.
- Phụ thân, ngươi thật sự cho ta một đạo nan đề a.
Giang Trần khép thư tín lại, hai tay chà xát, thư tín kia liền biến thành tro tàn.
Tin tức về mẫu thân, phụ thân đã coi là một bí mật, Giang Trần tự nhiên không muốn người khác biết rõ.
- Thiếu chủ, Hầu gia đi nơi nào, trong thư có nói không?
Tiết Đồng có chút nơm nớp lo sợ, nhìn thấy biểu lộ của Giang Trần trầm trọng như vậy, hắn cũng cảm thấy rất tự trách.
Nếu như sớm chút thông tri Thiếu chủ, sự tình có thể sẽ không đến mức bết bát như vậy?
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cha ta đi một chỗ rất xa, tạm thời sẽ không trở về. Tiết Đồng, chuyện này không trách ngươi, ngươi đi xuống trước đi.
Tiết Đồng thấy Giang Trần có chút mất hứng, càng vô cùng tự trách.
Giang Trần biết Tiết Đồng trọng cảm tình, nhất cử nhất động của mình, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Bất quá, Giang Trần lại không có ý tứ trách tội Tiết Đồng. Phụ thân hiển nhiên là đã quyết định ly khai, dù lần này không đi, về sau cũng sẽ rời đi.
Chỉ cần trong lòng của hắn không đánh tan chấp niệm, bất luận thời điểm nào, hắn cũng có thể ly khai.
Chuyện này căn bản không phải Tiết Đồng sai, cũng không phải kẻ nào sai.
Đây là một tình yêu của nam nhân giành cho thê tử. Là một loại lực lượng vĩ đại, khu sử phụ thân đạp vào hành trình không biết kia.
Loại lực lượng này, dù Giang Trần xây mười tường vây, cũng ngăn không được.
Tiết Đồng lựa chọn không kinh động hắn bế quan, với tư cách đội trưởng thân vệ, lựa chọn này của hắn là chính xác, không có gì đáng trách.
Tuy từ thư tín, Giang Trần đã biết Tiết Đồng và hắn không phải anh em bà con, cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống, nhưng Giang Trần lại không so đo điểm này.
Không nói hắn là chuyển sinh, bảo lưu lại trí nhớ của kiếp trước. Coi như hắn là Giang Trần tiền nhiệm, đối với quan hệ huyết thống, cũng không phải coi trọng như vậy.
Giang Trần hắn coi trọng Tiết Đồng, là thưởng thức Tiết Đồng làm người, thưởng thức tiềm lực của Tiết Đồng.
Cái này tựa như Giang Trần chiếu cố Giang Vũ, tuy có chút quan hệ huyết thống, nhưng căn bản nhất, vẫn là hợp ý. Loại hợp ý này, mới có thể kích phát tình cảm của hắn.
Thậm chí nói, quan hệ với phụ thân Giang Phong, cũng là như thế.
Nếu như một khắc hắn chuyển sinh kia, phụ thân Giang Phong không làm tròn bổn phận, có lẽ ấn tượng của Giang Trần đối với phụ thân này, sẽ giảm bớt rất nhiều.
Thế nhưng mà, Giang Trần chuyển sinh, Giang Phong đã chuẩn bị tụ tập đội ngũ dốc sức liều mạng với Đông Phương Lộc rồi.
Đúng là phần liều lĩnh kia, khơi gợi lên tình cảm kiếp trước kiếp này của Giang Trần, để cho Giang Trần thoáng cái tiếp nhận một phụ thân như vậy.
Bởi vì, kiếp trước kiếp này, hai phụ thân cơ hồ là không sai biệt, tình thương của cha như núi.
- Chư Thiên phàm tục, nếu như cần phải nói có một đồ vật, mà bất kể là người hay thần đều không muốn phá, đó chính là chữ Tình a?
Tình của một trượng phu đối với thê tử.
Tình của một phụ thân đối với nhi tử.
Chữ tình này, là ràng buộc nhất mạch truyền thừa giữa nhân gian và tiên giới.
Thiên nếu có tình thiên cũng lão.
Chư Thiên loạn lạc, trật tự sụp đổ, chẳng lẽ cũng là bởi vì một chữ "Tình" này?
Giang Trần cười khổ, quyết định vẫn là nhịn xuống xúc động đi tìm phụ thân.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Phong, một khi để cho phụ thân phát hiện mình đi tìm hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ tự sát.
Đây không phải tính cách Giang Phong cố chấp, cũng không phải Giang Phong tàn nhẫn. Mà hoàn toàn là Giang Phong cưng chiều nhi tử, không muốn nhi tử mạo hiểm, không muốn nhi tử cuốn vào.
- Phụ thân ở trong thư tín, cũng không có đem lời nói chết. Hắn nói trước khi thực lực của ta đại thành, không nên đi tìm hắn. Như vậy giới hạn thực lực đại thành là gì, kia quá mơ hồ rồi.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần sinh ra cảm giác vô cùng gấp gáp. Ít nhất, cái giới hạn đại thành này, hẳn là đạt tới Nguyên cảnh.
Đạt tới Nguyên cảnh, ở trong mắt phụ thân, có lẽ tính toán đến đại thành đi à nha?
- Phụ thân, tuy ta đối với cái gọi là mẫu thân kia, không có cảm giác gì. Bất quá, ngươi đối với mẫu thân vĩ đại, để cho ta có lý do tới tìm ngươi. Ngươi đã lo lắng cho ta, vậy ta liền tuân theo ý nguyện của ngươi. Nếu như thực lực của ta đại thành, ngươi vẫn chưa về. Như vậy, ngươi không có bất kỳ lý do gì không cho ta đi tìm ngươi
Trong nội tâm Giang Trần suy nghĩ thông suốt, cả người cũng dễ dàng.
Thượng Bát Vực, không biết ở nơi nào, phụ thân đi qua, chắc hẳn cũng không thể nhanh như vậy. Hơn nữa, dù đến Thượng Bát Vực, không có bằng chứng, không có tín vật, muốn tìm được mẫu thân, đó là muôn vàn khó khăn.
Tin tưởng, dùng tính cách của phụ thân, sẽ không liều lĩnh như vậy.
Mục tiêu của hắn, là tìm mẫu thân, mà không phải đi chịu chết.
Nghĩ tới đây, Giang Trần lo lắng phụ thân, cũng giảm bớt một ít.
Hắn biết rõ, dùng lòng dạ của phụ thân, có lẽ sẽ có chừng mực.
Chỉ cần điệu thấp một ít, không gây thị phi, ít nhất tánh mạng là bảo đảm.
Phụ thân đột nhiên rời đi, ngược lại cho Giang Trần càng nhiều cảm giác gấp gáp.
Làm cho Giang Trần phải tăng thực lực lên nhanh hơn, nhanh chóng đạt tới yêu cầu của phụ thân.
Trì hoãn càng lâu, phụ thân đi xông Thượng Bát Vực, nguy hiểm sẽ nhiều thêm một phần.
Giang Trần ở trên thế giới này, người lo lắng không nhiều lắm, phụ thân Giang Phong, không thể nghi ngờ là xếp ở vị trí thứ nhất.
- Thiếu chủ.
Giang Trần đang suy ngẫm, bỗng nhiên một thanh âm có chút ngượng ngùng truyền đến.
Thanh âm bước chân nhỏ vụn từ phía sau đi tới, chưa thấy người, chỉ nghe thanh âm, Giang Trần cũng biết là Ôn Tử Kỳ đến.
- Tử Kỳ, có chuyện gì sao?
Giang Trần đối với Ôn Tử Kỳ, cho tới bây giờ đều là khách khách khí khí, hắn biết rõ thiếu nữ thẹn thùng này da mặt mỏng.
Trên khuôn mặt nhã nhặn của Ôn Tử Kỳ, quả nhiên hiện lên vài rặng mây đỏ. Ở trong ngượng ngùng, còn mang theo vài phần kinh hoảng, như là một hài tử làm sai, nhút nhát e lệ đứng ở trong góc, hai tay vòng quanh góc áo.
- Thiếu chủ, đã... Đã xảy ra chuyện. Ngươi bảo ta chiếu cố hai đầu Ngân Nguyệt Yêu Viên, Tử Kỳ vô năng, chúng... chúng...
- Chúng làm sao?
Giang Trần cười cười.
- Không cần khẩn trương, chỉ là hai con Linh thú mà thôi. Chớ khẩn trương, từ từ nói.
Ôn Tử Kỳ vỗ vỗ ngực, cố gắng để cho mình không khẩn trương.
Chu Dật biết rõ, toàn lực đối bính, mình cùng La Hoàng này có chút chênh lệch. Nhưng mà, muốn mượn thủ đoạn du đấu, lại có thể quần nhau thoáng một phát.
Bất quá, hai người đấu đến đấu đi, thủy chung đều là khí phách chi tranh.
Đại quân Kim Dực Kiếm Điểu đã chạy trốn, tuy hai người bọn họ lợi hại, cũng không thể nào bắt Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán trở lại.
Hôm nay ở chỗ này đấu sống đấu chết, cũng là vì nhất thời xúc động.
- La Hoàng, ngươi muốn chơi, ta theo ngươi chơi. Bất quá, con mồi đã chạy hết, ta và ngươi ở chỗ này đấu sống đấu chết, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?
Chu Dật một bên tránh đi mũi nhọn của La Hoàng, một bên la lớn.
La Hoàng trong cơn giận dữ quát:
- Chu Dật, nếu không phải ngươi chặn ngang một gạch, sao có những sự tình này phát sinh?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn lưỡng bại câu thương, cùng lắm thì Chu Dật ta chơi là được.
Chu Dật thấy La Hoàng không thuận theo không buông tha, trong đầu cũng có chút nổi giận.
Lúc hai người triền đấu, phía dưới một gã đệ tử Tử Dương Tông vẻ mặt hốt hoảng chạy tới:
- La sư huynh, không tốt rồi. Hà sư huynh, Triệu sư huynh, còn có Thủy Nguyệt nhất mạch Dư Giới, đều không thấy.
La Hoàng đang đấu rất hăng say, bỗng nhiên nghe được thanh âm này, thân hình dừng lại, sinh sinh ngăn chận lửa giận quát:
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tử Dương Tông còn chưa mở miệng, lại có một đệ tử Bảo Thụ Tông chạy tới:
- Chu sư huynh, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ cũng mất tích.
Nghe nói đệ tử Tử Dương Tông mất tích, trong nội tâm Chu Dật nhìn có chút hả hê. Ý niệm này còn chưa hưng phấn quá lâu, nghe đồng môn nói, liền như một chậu nước lạnh giội xuống đầu.
- Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ?
Giờ phút này, Chu Dật cũng vô tâm đi nhìn có chút hả hê rồi.
- Bọn hắn, có thể còn ở phía sau hay không?
Vẻ mặt tên đệ tử Bảo Thụ Tông kia khó coi nói:
- Chúng ta rõ ràng chứng kiến Liễu Thừa Phong chạy ở phía trước, chỉ chậm hơn Chu sư huynh ngươi một bước. Thế nhưng mà đến trong này, lại không thấy rồi. Còn có Tiêu Vũ, chúng ta cũng chứng kiến hắn, tốc độ cùng chúng ta không sai biệt lắm, chỉ có điều vị trí của mọi người hơi phân tán, vốn là vì lùng bắt Điền Thiệu cùng xú nữ nhân kia, lại không nghĩ rằng...
Chu Dật hổn hển, hắn cùng Tiêu Vũ là lần đầu gặp mặt, không có cảm tình gì. Hơn nữa tuy Tiêu Vũ ở ngoại môn xem như một thiên tài, nhưng đến nội môn, chỉ là một Nội Môn Đệ Tử bình thường mà thôi.
Thế nhưng mà, Liễu Thừa Phong lại không giống. Liễu Thừa Phong là Chưởng Khống Giả của Càn Lam Bắc Cung, rất được sư tôn Thiết trưởng lão coi trọng.
Hơn nữa, Liễu Thừa Phong dầu gì cũng là Tiên cảnh tứ trọng, là cường giả Địa Linh cảnh. Như thế nào sẽ vô duyên vô cớ mất tích? Nếu như Liễu Thừa Phong cũng có thể gặp nguy hiểm, như vậy ở trong sơn cốc này, có phải nói, Chu Dật hắn cũng không phải tuyệt đối an toàn hay không?
Bên kia, sắc mặt La Hoàng cũng ngưng trọng, hỏi mấy đồng môn còn lại.
- La sư huynh, mọi người chúng ta xông vào sơn cốc, tạo thành một vòng vây hình quạt, là lo lắng hai người kia trốn ở góc nào đó, thừa cơ chạy đi. Cho nên, đội hình giữa chúng ta có chút phân tán, nhưng tuyệt đối ở trong phạm vi có thể chiếu ứng lẫn nhau. Bọn hắn mất tích như thế nào, chúng ta thật sự không thấy được.
- Ngay cả kêu một tiếng cũng không nghe thấy?
Ánh mắt La Hoàng nghiêm khắc, khẩu khí không vui.
- Không có.
Đệ tử Tử Dương Tông còn lại, đều vô cùng uể oải.
- Vậy còn thất thần làm gì? Còn không đi tìm?
La Hoàng hét lớn.
Lúc này, hắn cũng không có tâm tình đi đấu với Chu Dật. Cũng may, bên Bảo Thụ Tông kia, cũng đang thẩm tra đối chiếu nhân sổ mất tích.
Nếu như không phải song phương đều có người mất tích, chỉ sợ bọn họ sẽ hoài nghi đến trên đầu đối phương, sẽ tránh không được một phen tử đấu chết đi sống lại.
Thế nhưng mà, không quản bọn hắn tìm kiếm như thế nào, lại thủy chung tìm không thấy nửa điểm manh mối.
Theo đạo lý mà nói, dùng tu vi những người mất tích kia, dù có địch nhân đánh lén, ít nhất cũng phải có một phen đánh nhau, có đánh nhau sẽ có dấu vết.
Dù không có để lại dấu vết, bị người đánh trộm, kêu một tiếng tổng sẽ kịp a?
Thế nhưng mà kể cả La Hoàng cùng Chu Dật ở bên trong, bọn hắn ngay cả thanh âm kêu thảm cũng không nghe thấy. Phảng phất mấy người mất tích kia, đã hóa thành không khí bốc hơi.
Thậm chí có người nghĩ, có phải mấy gia hỏa kia nhát gan sợ chết, vọt lên một đoạn đường, lại lui về hay không?
Đương nhiên, ý nghĩ này rất nhanh đã bị bài trừ. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn…
Nếu như không lui về, hiện trường lại không có dấu vết đánh nhau? Vậy mấy gia hỏa kia đi đâu?
La Hoàng cùng Chu Dật, đều là thiên tài bái kiến rất nhiều các mặt của xã hội, ở trong tông môn của mình, là tồn tại so sánh đột xuất.
Thế nhưng mà, hôm nay loại cục diện quỷ dị này, vẫn để cho bọn hắn có chút không rét mà run.
Mặc dù sơn cốc lớn, nhưng mà những người mất tích kia, cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, quả quyết không có khả năng chạy loạn. Địa phương có thể tìm cũng đã tìm, vô duyên vô cớ, cũng không có khả năng thoát ly đoàn đội.
Thế nhưng mà những khu vực này, bọn hắn lật qua lật lại tìm nhiều lần, nhưng một điểm manh mối cũng không tìm được.
Phảng phất mấy người kia, là hư không tiêu thất.
Bên Chu Dật, bỗng nhiên có một gã đệ tử khẩn trương đi tới bên người Chu Dật:
- Chu sư huynh, ngươi còn nhớ Dương Chiêu chết không?
- Như thế nào?
Chu Dật sững sờ, lập tức nghĩ đến cái gì.
Dương Chiêu chết, Chu Dật cũng nghe sư tôn Thiết Xán đề cập tới, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Dương Chiêu kia rõ ràng ở trong mật thất, ở tổng bộ Long Nha vệ phòng ngự trùng trùng điệp điệp, chết không minh bạch, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm, cũng không nghe thấy âm thanh bác đấu.
Nhưng mà Dương Chiêu, lại chết ở trong mật thất, chỉ còn một bộ xương cốt.
- Cái này... Chẳng lẽ...
Chu Dật nhớ tới Dương Chiêu chết, còn có khẩu khí kiêng kị của sư tôn, trong lúc nhất thời, toàn thân Chu Dật có chút sởn hết cả gai ốc.
Ý niệm đáng sợ này bùng lên trong đầu, Chu Dật không còn dám tiếp tục tìm xuống, trong đầu liên tục nghĩ muốn lui lại.
Vung tay lên, ý bảo người còn lại tụ tập lại với nhau.
- Được rồi, bọn hắn cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, coi như là lạc đường, cũng tìm được đường về. Nếu như bị địch nhân bắt đi, vậy địch nhân này, có thể làm thần không biết quỷ không hay như thế, thực lực tất nhiên trên chúng ta, ở lại chỗ này cũng vu sự vô bổ. Trước đi về phục mệnh.
Dù Liễu Thừa Phong được sư tôn Thiết Xán coi trọng thế nào, cũng không có khả năng hơn đệ tử thân truyền như hắn.
Chu Dật cũng không muốn đem mình góp vào.
Lần này Càn Lam Bắc Cung tới, ngoại trừ Liễu Thừa Phong cùng Chu Dật ra, còn có mấy tinh anh, nghe Chu Dật nói muốn rút lui, mặt đều tái rồi.
- Dật thiếu, tìm không thấy Liễu cung chủ cùng Tiêu Vũ, cứ như vậy trở về?
Chương 427 Dọa phá mật đệ tử tông môn
Sắc mặt Chu Dật phát lạnh:
- Như thế nào?
- Không tìm được bọn hắn, chúng ta không đi.
Mấy tinh anh Càn Lam Bắc Cung kia, cuối cùng bất đồng với Chu Dật. Liễu Thừa Phong là cung chủ của bọn hắn, nếu như Liễu Thừa Phong chết, về sau bọn hắn chẳng khác nào con ruồi không đầu, không chỗ nương tựa.
- Không đi? Hẳn là các ngươi cảm thấy, các ngươi lợi hại hơn Liễu Thừa Phong? Nếu như Liễu Thừa Phong bị địch nhân đánh lén, các ngươi ở lại chỗ này cũng là chờ chết. Nếu như Liễu Thừa Phong đi lạc, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ về Càn Lam Bắc Cung. Các ngươi lưu ở nơi đây, có làm được cái gì?
Chu Dật tự nhiên không thể nói ra mình nghi kị cùng lo lắng, nói ra lời này, không khỏi cho người một loại cảm giác hắn sợ chết.
Bên Tử Dương Tông kia, La Hoàng lại vô cùng kiên quyết, vận Liệt Nhật Thanh Đồng điều tra bốn phía, đột nhiên ở một chỗ ngừng lại.
Nơi này, đúng là nơi Dư Giới mất tích.
Không thể không nói, La Hoàng ở trên tu vi võ đạo, đích thật là hơn Chu Dật.
Nhất là Liệt Nhật Thanh Đồng, lực nhạy cảm của nó, còn hơn Võ Giả đồng cấp gấp năm lần.
- Chính là chỗ này, nếu như ta không cảm ứng sai, khí tức Băng thuộc tính của Dư Giới, là đình trệ ở vùng này.
La Hoàng dừng lại ở vùng này, ánh mắt tỉ mỉ sưu tầm.
- Ân?
Đột nhiên hai mắt La Hoàng bắn ra quang mang kỳ dị.
- Các ngươi tới, nhìn xem ở đây, có phải cảm thấy bùn đất vùng này có chút xốp, cùng địa phương khác không giống hay không?
Tuy thủ đoạn sinh trưởng của Băng Hỏa Yêu Liên, rất ít lưu lại sơ hở trên mặt đất, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút dấu vết nhỏ.
Dùng tu vi Võ Giả đồng cấp, rất khó phát giác.
Thế nhưng mà La Hoàng tu luyện Phần Thiên Đại Nhật Kinh, đôi mắt đã luyện thành Liệt Nhật Thanh Đồng, nhãn lực của hắn ít nhất gấp năm lần tu sĩ đồng cấp, thậm chí gấp 10 lần.
Ở dưới hắn cẩn thận quan sát, đã đến một tia sơ hở.
Những người khác đi tới, nhìn tới nhìn lui, lại hoàn toàn nhìn không ra. Dù sao, nhãn lực của bọn hắn so với La Hoàng, đó là kém xa.
Biểu lộ của La Hoàng nghiêm trọng, nắm đại kiếm trong tay, quát:
- Các ngươi đều tránh ra.
Tất cả mọi người tự giác vọt qua hai bên.
Hỏa diễm giống như Liệt Nhật, ở quanh thân đại kiếm nhanh chóng thiêu đốt.
La Hoàng quát một tiếng:
- Mở.
Thân kiếm vung lên, như là Khai Thiên Tích Địa, trảm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, một cái khe vỡ ra, như một khối đậu hủ bị chém thành hai khúc, nhanh chóng lan tràn, hình thành một khe rãnh.
Mặt đất bị cắt ra một khe rãnh, La Hoàng kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp chui vào cái khe kia. Liệt Nhật Thanh Đồng xem xét bốn phía, đại kiếm không ngừng vung vẩy.
Một đám khe rãnh dài hẹp, ở dưới La Hoàng bổ ra, không ngừng xuất hiện.
Không bao lâu, bốn phía tràn đầy khe rãnh.
Bỗng nhiên ánh mắt La Hoàng khẽ động, lấy tay nắm lên một vật. Thân hình xông lên, như một con chim to lướt lên mặt đất.
Trong tay của hắn, lại nhiều hơn một vật.
Mọi người tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là một cánh tay, một cánh tay huyết nhục coi mới.
- Cái này... Đây là cánh tay của Dư Giới.
Một đệ tử Tử Dương Tông, lập tức nhận ra được.
- Là... Là Dư Giới sư huynh, trên cánh tay hắn, có hình xăm đặc biệt của Thủy Nguyệt nhất mạch. Còn có vòng tay hắn đeo, ta nhận ra, ta nhận ra.
Một đệ tử cùng mạch với Dư Giới, sắc mặt xám ngoét, lắp bắp kêu lên.
Lúc này, người bên Bảo Thụ Tông cũng nghe hỏi chạy tới.
Nhìn thấy cánh tay của Dư Giới, sắc mặt người Bảo Thụ Tông cũng đại biến.
Trong nội tâm Chu Dật càng phát lạnh, nhớ tới Dương Chiêu chết, nhớ tới sư tôn kiêng kị, toàn thân Chu Dật sởn hết cả gai ốc, cắn răng một cái nói:
- Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi.
Đệ tử Bảo Thụ Tông, không có mấy người muốn ở lại. Dù sao, Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ mất tích, đều là người ngoại môn, cùng bọn họ không có giao tình gì.
Mất tích thì mất tích, không đáng mạo hiểm đi tìm bọn họ.
La Hoàng thấy Chu Dật biểu hiện cổ quái như thế, quát:
- Chu Dật, chạy đi đâu? Sự tình không có nói rõ ràng, ngươi muốn đi?
Chu Dật cười khổ:
- La Hoàng, ngươi điên rồi sao? Hai chúng ta xông trước nhất, lẫn nhau đều không có thoát ly ánh mắt đối phương, ngươi cảm thấy việc này liên quan tới ta?
La Hoàng hừ nhẹ một tiếng:
- Dù cùng ngươi không quan hệ, việc này, ngươi khẳng định che giấu cái gì.
Liệt Nhật Thanh Đồng của La Hoàng, sức quan sát cực mạnh. Cho dù ánh mắt xéo qua chứng kiến biểu lộ của Chu Dật, biến hóa kia rất nhỏ, cũng làm cho La Hoàng sinh nghi.
Chu Dật cười khổ nói:
- Ta không có gì phải giấu diếm. Dư Giới này chết, rất kỳ quặc. Ta hoài nghi, thậm chí Liễu Thừa Phong là cường giả Địa Linh cảnh, chỉ sợ kết cục cũng như hắn. Chúng ta ở lại chỗ này, ngoại trừ chịu chết ra, vu sự vô bổ. Các ngươi muốn lưu liền lưu, dù sao Chu mỗ ta, là tuyệt không phụng bồi.
Nói xong, Chu Dật vẫy tay một cái, mang theo đồng môn phi tốc rời đi.
La Hoàng cũng không phải hạng người lỗ mãng, thấy Chu Dật biểu hiện như vậy, liền biết việc này rất không đúng, giương giọng nói:
- Người cũng đã chết, lưu ở nơi đây cũng vu sự vô bổ. Đi, về tông môn.
Quyết định thật nhanh, La Hoàng mang theo đệ tử Tử Dương Tông còn lại, cũng ly khai nơi đây.
Mấy người Càn Lam Bắc Cung lưu lại kia, nhìn qua mặt đất bừa bộn, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, ngây ra như phỗng.
Vùng biên cảnh Thiên Quế Vương Quốc, Điền Thiệu cùng Câu Ngọc cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, đều có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Kim Dực Kiếm Điểu chạy tứ tán, ở dưới Giang Trần kêu gọi, cơ bản đã tề tựu, dẫn đầu phản hồi Thiên Quế Vương Quốc.
- Trần thiếu, Điền Thiệu vô năng, khiến ngươi thất vọng rồi.
Điền Thiệu nhìn Giang Trần, có chút thẹn thùng, lần này nếu như không phải Giang Trần âm thầm cứu giúp, Điền Thiệu hắn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mình chết ngược lại không sao, nếu tùy tùng của Trần thiếu cũng chết, vậy thì rất có lỗi rồi.
- Ai nghĩ đến, người Tử Dương Tông cũng sẽ ra tay?
Giang Trần thở dài.
- Lần này là ta tính sai, không trách các ngươi. Thật ra khiến các ngươi chịu khổ.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Điền Thiệu càng xấu hổ, nhưng trong nội tâm lại có dòng nước ấm kích động. Trần thiếu đúng là Trần thiếu, lời này nói làm cho lòng người ấm áp.
- Câu Ngọc, việc này, cùng Long Cư Tuyết có quan hệ hay không?
Giang Trần hỏi.
Câu Ngọc nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Có lẽ không có quan hệ gì tới Long Cư Tuyết. Bất quá Dư Giới kia, nhất định là nhận ra ta, muốn bắt ta đi gặp Long Cư Tuyết hiến công.
Câu Ngọc nói đến đây, lộ ra một tia mỉm cười bất đắc dĩ:
- Khá tốt, bọn hắn quá tham, muốn từ trong miệng ta moi ra phương pháp sử dụng Kim Dực Kiếm Điểu. Bằng không thì dùng thực lực của La Hoàng, muốn liều lĩnh giết chúng ta, là rất dễ dàng.
Câu Ngọc rất kiêu ngạo, ở Đông Phương Vương Quốc, nàng từ nhỏ là thiên tài võ đạo siêu nhất lưu, một đường tu luyện xuôi gió xuôi nước.
Nhưng mà, đến ngày nay, nàng ở trên người La Hoàng, rốt cục cảm nhận được chênh lệch cùng đệ tử tông môn.
Chương 428 Phụ thân Giang Phong rời đi 1
Bất quá, nàng lại không uể oải, sau khi minh bạch chênh lệch, trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm đi theo Giang Trần.
- Người không có việc gì là tốt rồi, cũng coi như hữu kinh vô hiểm. La Hoàng này, so với đệ tử tông môn bình thường mạnh hơn rất nhiều, ở trên tâm tính, không giống thiên tài tông môn tầm thường. Kẻ này nếu có thời gian, sẽ thành tài. Đáng tiếc.
Một tiếng đáng tiếc này của Giang Trần, tự nhiên là đáng tiếc không có cách nào thôn phệ La Hoàng, nếu không, Băng Hỏa Yêu Liên sẽ rất bổ dưỡng.
Dù sao, La Hoàng tu luyện Phần Thiên Đại Nhật Kinh, một thân Linh lực Hỏa thuộc tính không phải chuyện đùa.
Bất quá Giang Trần biết, dùng hắn thao túng Băng Hỏa Yêu Liên bây giờ, là tuyệt đối không trói được La Hoàng. Tu vi của La Hoàng, khoảng Tiên cảnh bốn năm trọng tầm đó, là Địa Linh cảnh.
Mà Băng Hỏa Yêu Liên bây giờ, cực hạn có thể thôn phệ, đoán chừng là Tiên cảnh tam trọng, muốn đối phó Địa Linh cảnh, là vô cùng khó khăn. Về phần thôn phệ, tạm thời không có khả năng
Lúc đi ngang qua Càn Lam Bắc Cung, Giang Trần cảm thấy vô cùng sảng khoái. Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ chết, Càn Lam Bắc Cung nhất định suy bại, vô lực cùng Tam đại đạo tràng khác chống lại.
Theo như bổn ý của Giang Trần, những người này chủ động trêu chọc hắn, là tuyệt đối một cái cũng không buông tha.
Bất quá cân nhắc một khi vận dụng đại quân Phệ Kim Thử, mặc dù giết tất cả mọi người, cũng sẽ kinh động Tử Dương Tông cùng Bảo Thụ Tông.
Chỉ là, trước mắt Giang Trần còn không đủ ứng phó lửa giận của hai đại tông môn, mới miễn cưỡng khắc chế xúc động.
Trở lại Giang phủ, Giang Trần cũng không rêu rao, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh. Dù cuối cùng việc này có thể tra đến trên đầu hắn, hắn cũng không sao cả.
Không nói trước đối phương có chứng cớ hay không, dù có chứng cớ chứng minh những người này chết trong tay hắn, đó cũng là những người này chủ động gây chuyện trước.
Huống hồ, Giang Trần và Phệ Kim Thử Vương làm thần không biết, quỷ không hay, căn bản không có lưu lại bất luận chứng cứ gì có thể tra đến hắn.
Lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên, so với Phệ Kim Thử Vương còn biến thái, luyện hóa cả người lẫn xương.
Sau khi trở lại Giang phủ, Giang Trần bế quan vài ngày, luyện hóa tinh hoa mà Băng Hỏa Yêu Liên hấp thu, trở thành một bộ phận của Linh Hải bản thân.
Bốn Tiên cảnh nhị trọng, tinh hoa Linh lực kia tự nhiên là đại bổ.
Làm cho Linh Hải của Giang Trần được đột phá thực chất, trong khoảng thời gian ngắn, lại lần nữa nghênh đón đột phá tu vi, thành công tiến vào Tiên cảnh tam trọng.
Lúc này đây đột phá, đến rất đột nhiên.
Giang Trần cũng không ngờ, Băng Hỏa Yêu Liên lại nghịch thiên như vậy, thôn phệ hấp thu tinh hoa, cơ hồ là một chút cũng không lãng phí, hoàn toàn thành vật bổ dưỡng của hắn.
- Chậc chậc, khó trách Băng Hỏa Yêu Liên ở Chư Thiên vị diện, cũng có thể xưng là Yêu Linh bài danh Top 10, lực thôn phệ đáng sợ như vậy, quả thực là máy gian lận siêu cấp a.
Giang Trần biết Băng Hỏa Yêu Liên lợi hại, nhưng cũng không ngờ biến thái đến loại trình độ này.
Bất quá, loại ăn gian này cũng không phải không có tác dụng phụ. Đầu tiên Băng Hỏa Yêu Liên chỉ thích hợp hấp thu Linh lực Băng Hỏa thuộc tính.
Đối với Linh lực thuộc tính khác, lại thập phần bài xích.
Mấu chốt nhất là, Băng Hỏa Yêu Liên là do Linh Hải của Giang Trần điều khiển, cảnh giới Linh Hải của Giang Trần, quyết định đối tượng Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ, chỉ có thể là đối thủ cấp bậc cùng hắn không sai biệt lắm.
Đối với đối thủ càng mạnh hơn nữa, sẽ rất phiền toái.
Đương nhiên, Băng Hỏa Yêu Liên đối với đối thủ càng mạnh hơn nữa, cũng không phải vô kế khả thi. Dùng tu vi hôm nay của Giang Trần, điều khiển bốn gốc Băng Hỏa Yêu Liên, đã rất thành thạo rồi.
Hôm nay tu vi tấn thăng đến Tiên cảnh tam trọng, Băng Hỏa Yêu Liên còn có thể tiếp tục phát triển, điều khiển sáu dây leo Băng Hỏa Yêu Liên là không nói chơi.
Nếu như sáu gốc Băng Hỏa Yêu Liên hợp lực, đối phó một Tiên cảnh năm sáu trọng, có lẽ vẫn có phần thắng nhất định.
Bất quá muốn thôn phệ hắn, phiền toái sẽ nhiều hơn.
Trong mật thất, một tầng ánh sáng thanh hồng giao nhau, bao phủ ở quanh thân Giang Trần, làm cho toàn bộ mật thất như tràn ngập sương mù mờ mịt.
Tấn chức Tiên cảnh tam trọng, Giang Trần phát hiện quả nhiên Băng Hỏa Yêu Liên tiếp tục phát triển, dung hợp huyền ảo《 Khô Vinh Thần Quyền 》, hình thái của Băng Hỏa Yêu Liên án lấy mạch suy nghĩ của Giang Trần, tiếp tục phát triển.
Hai con ngươi của Giang Trần, giờ phút này như ngôi sao sáng chói, một giống như Liệt Nhật lên cao, lóng lánh Hỏa Diễm hừng hực, một giống như Lãnh Nguyệt cô tinh, lóe ra tuyệt thế sương hoa.
- Quyền Ý của Khô Vinh Thần Quyền, một khô một vinh, đến chín khô chín vinh, bao hàm lấy vạn vật phát triển, vũ trụ biến thiên chi lý. Một tay mặt trăng, một tay mặt trời, cùng chân lý tánh mạng của Băng Hỏa Yêu Liên ăn khớp. Xem ra, ở trong tối tăm, quả nhiên có Thiên Ý. Ta tu luyện 《 Khô Vinh Thần Quyền 》, lĩnh ngộ thiên địa âm dương chi lý, lại cho ta đạt được kỳ vật như Băng Hỏa Yêu Liên. Mà ta tu luyện hai thức trước của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng có thể dung hợp huyền ảo của Khô Vinh Thần Quyền thi triển. Khô Vinh Thần Quyền này, trước kia ta là xem thường nó...
Hiện tại Giang Trần cẩn thận suy nghĩ, mình đối với huyền ảo của《 Khô Vinh Thần Quyền 》, trước kia đích thật là có chút xem thường.
Bộ quyền kỹ này ẩn chứa thiên địa âm dương, Chư Thiên vận chuyển, hóa phồn vi giản, nhưng trước kia Giang Trần chỉ coi nó như là một môn quyền kỹ bình thường.
Hôm nay tinh tế tìm hiểu, phát hiện môn quyền kỹ này, vượt xa biểu hiện thoạt nhìn đơn giản như vậy.
Mang theo thu hoạch cực lớn, Giang Trần xuất quan. Đón ánh sáng mặt trời, hít sâu một hơi, Giang Trần cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Hô hấp lấy không khí an nhàn, hưởng thụ sung sướng khi tu luyện. Loại cuộc sống này, cũng không có để Giang Trần mất đi phương hướng.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là đột phá, không ngừng đột phá, truy cầu Vô Thượng Thiên Đạo.
Chỉ có đột phá Thiên Đạo trói buộc, tiến vào Chư Thiên vị diện, mới có thể điều tra sự tình kiếp trước.
Mặc kệ phụ thân kiếp trước, đến cùng sống hay chết, Giang Trần nhất định phải tra xét rõ ràng. Hắn không tin, mình sẽ vô duyên vô cớ chuyển sinh.
Chuyển thế trùng sinh, nhất định có nhân quả.
Hắn nhất định phải vạch trần đoạn nhân quả này.
Bất quá, bây giờ nói những chuyện này còn sớm, dùng tu vi hiện tại của hắn, cách Vô Thượng Thiên Đạo không biết bao xa, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể làm được.
- Trần thiếu, ngài rốt cục xuất quan.
Tiết Đồng nhìn thấy Giang Trần, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.
- Như thế nào?
Giang Trần sững sờ.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hầu gia... Hầu gia mang theo Giang Ưng, ly khai Thiên Quế Vương Quốc rồi.
Tiết Đồng ấp a ấp úng, nhưng vẫn nói ra.
- Chuyện khi nào?
Giang Trần cả kinh, phụ thân không phải bế quan sao? Lúc nào xuất quan?
Chương 429 Phụ thân Giang Phong rời đi 2
Tiết Đồng có chút thẹn thùng:
- Thuộc hạ cũng không biết là chuyện khi nào. Ngày ấy thời điểm tuần tra, chứng kiến mật thất mà Hầu gia bế quan, có một kẻ hở, đi vào xem xét, đã không thấy Hầu gia rồi, chỉ để lại một phong thư.
- Thư tín đâu?
Giang Trần nhíu mày.
Tiết Đồng liền tranh thủ lấy thư ra, giao cho Giang Trần.
Trên thư viết bốn chữ "Trần Nhi thân khải", có bốn chữ này, dù bọn người Tiết Đồng chứng kiến thư tín, cũng không dám mở ra xem.
Đương nhiên, tuy việc này đột nhiên, nhưng Hầu gia đã lưu thư lại, thì có lẽ không có nguy hiểm gì. Có lẽ, Hầu gia là nhớ nhà sốt ruột, muốn về Đông Phương Vương Quốc một chuyến?
Tiết Đồng cảm thấy việc này hẳn không phải đại sự gì, nghĩ đến Thiếu chủ đang bế quan, nên hắn không có đi quấy rầy Giang Trần.
Dù sao Hầu gia để lại thư, mặc kệ đi đâu, nhất định sẽ nói tinh tường ở trong thư tín.
Giang Trần cầm thư, nhưng trực giác nói với mình, phụ thân để thư lại mà đi, tuyệt đối có chút kỳ quặc. Nếu như phụ thân là du lịch bình thường, căn bản không cần lưu thư gì cả.
Nếu như phụ thân đi xa, thì căn bản không cần lén lút ra đi, có thể chờ Giang Trần xuất quan nói lời tạm biệt lại đi.
Lưu một phong thư, ngay cả bọn người Tiết Đồng cũng gạt, vậy thì đại biểu, lần này phụ thân ly khai, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.
Giang Trần mở phong thư, nội dung trong thư không dài, chỉ có một trang…
Trần Nhi, tha thứ cho ta đi mà không từ giã.
Mấy tháng trước, ngươi từng hỏi ta vấn đề của Tiết Đồng. Ngày đó ngươi hỏi ta, vì sao Tiết Đồng là nhi tử của tiểu di, ngươi lại không cảm ứng được huyết mạch cộng minh trên người hắn.
Lúc ấy vi phụ di chuyển chủ đề, trên thực tế, là ta tận lực che giấu chút chuyện.
Hiện tại, vi phụ đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho ngươi biết.
Mẫu thân của Tiết Đồng, là người Lam thị nhất tộc ở Giang Hãn Lĩnh Ứng Lam bộ, chuyện này không sai.
Nhưng mà, mẹ ruột của ngươi, lại không phải người Lam thị nhất tộc. Mẹ của ngươi, cùng mẫu thân Tiết Đồng, còn có phụ thân Lam Nhất Chu, không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
Bí mật này, nguyên bản không có ai biết. Ta không biết, mẹ của ngươi cũng không biết.
Thẳng đến có một ngày, một đám người không rõ lai lịch, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực, xuất hiện ở Giang Hãn Lĩnh, muốn cưỡng ép mang mẹ của ngươi đi.
Đúng vậy, cho tới nay, vi phụ che giấu hết thảy, cũng giấu luôn cả ngươi.
Mẫu thân của ngươi, nàng chưa chết, nàng bị người mang đi. Người mang nàng đi, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực.
Bọn hắn rất mạnh, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, mạnh đến một ngón tay, có thể hủy diệt một trang viên, mạnh đến một quyền có thể phá hủy một ngọn núi.
Bọn hắn nói, mẹ của ngươi, là huyết mạch cao quý của Thượng Bát Vực, không thể cho thế tục làm bẩn.
Lúc ấy, nếu không phải mẹ ngươi lấy cái chết bức bách, ta và ngươi, có lẽ đã tan thành mây khói.
Trần Nhi, dù đối đầu cường thịnh hơn nữa, nếu có người muốn dẫn nữ nhân của ngươi đi, ngươi có thể liều chết phản kháng hay không?
Đúng vậy, vi phụ liều chết phản kháng. Thế nhưng mà, những người kia, bọn hắn tùy tiện ở trên người ta điểm một cái, liền khiến ta hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Chờ ta tỉnh lại, đã qua ba ngày.
Bọn hắn mang nữ nhân của ta đi, mang mẹ của ngươi đi, mang đi người ta yêu nhất.
Trần Nhi, hiện tại, ngươi sẽ biết, vì sao ta dung túng ngươi như vậy? Vì sao biết rõ ngươi làm xằng làm bậy, cũng chưa bao giờ bức bách ngươi?
Bởi vì, lòng ta mang áy náy, ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với mẹ của ngươi.
Nam nhi bảy thuớc, đối với thê tử mình yêu, lại không thể bảo trụ che chở.
Loại tâm tình này, Trần Nhi, ngươi có thể hiểu được sao?
Mỗi ngày ta sinh hoạt, đều sống ở trong tự trách, sống ở trong tưởng niệm vô cùng vô tận đối với mẹ của ngươi.
Trần Nhi, những năm này, phụ thân không bỏ được ngươi.
Nhưng mà, trời có mắt rồi, ngươi bỗng nhiên Khai Khiếu, trở nên nổi bật. Một tia lo lắng cuối cùng của vi phụ, đã không tồn tại nữa.
Thế nhưng mà, mẹ của ngươi, nàng còn lưu lạc ở bên ngoài, nàng đi đâu không rõ. Người một nhà chúng ta, cuối cùng không thể đoàn tụ.
Trần Nhi, đan dược của ngươi, để cho vi phụ đột phá Chân Khí cảnh trói buộc, bước vào đại môn Tiên cảnh.
Có lẽ, cái gọi là Thượng Bát Vực kia, so với thế giới của chúng ta cường đại hơn rất nhiều; có lẽ, người mang mẹ của ngươi đi, so với Tiên cảnh mạnh hơn gấp trăm lần.
Thế nhưng mà…
Kia là nữ nhân của ta, dù ta còn một hơi, cũng phải đi tìm nàng, nhất định phải mang nàng về nhà.
Dù phía trước có núi đao biển lửa, dù Thượng Bát Vực là đầm rồng hang hổ, vi phụ tuyệt sẽ không lui nửa bước.
Nhớ kỹ, trước khi thực lực của ngươi không có đại thành, đừng tới tìm ta.
Ta không phải một phụ thân hợp cách, nhưng mà ta yêu mẹ của ngươi, đồng dạng cũng yêu ngươi. Ta hi vọng có một ngày có thể tìm được mẹ của ngươi, chính miệng nói cho nàng biết, hiện tại con của chúng ta đã nổi bật.
Nói thêm câu nữa, đừng tới tìm ta. Nếu để cho ta biết thực lực của ngươi không có đại thành, ta sẽ lập tức tự sát, để ngươi vĩnh viễn tìm không thấy ta.
Nếu như ông trời có mắt, một nhà ba người chúng ta, cuối cùng sẽ có ngày đoàn tụ.
Mặc dù Thiên Băng Địa Liệt, Hải Khô Thạch Lạn, cũng không cách nào ngăn cản quyết tâm ta tìm mẹ của ngươi về.
Trần Nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu được quyết định ích kỷ này của vi phụ. Cũng hi vọng ngươi có thể tuân theo ý nguyện của ta, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta mang mẹ của ngươi bình an trở về.
Nhìn lạc khoản trong thư tín, cái kia đích thật là bút tích của phụ thân, không phải giả mạo.
Giang Trần kinh ngạc nhìn lấy thư tín trong tay, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.
Hắn chuyển sinh ở trên người Giang Trần này, kế thừa trí nhớ, kế thừa huyết nhục của hắn, đối với phụ thân Giang Phong, đối với tình thương của cha, Giang Trần là rất quý trọng.
Từ khi chuyển sinh đến nay, không quá hai năm thời gian, tình phụ tử này, càng là sau mấy lần chung hoạn nạn, đã nhận được thăng hoa.
Có thể nói, ở trong nội tâm Giang Trần, địa vị của Giang Phong, cũng không thua phụ thân Thiên Đế kiếp trước.
Về phần mẫu thân, ở trong trí nhớ của Giang Trần, vẫn cho là mẫu thân đã mất, ngược lại không có cảm giác gì.
Bỗng nhiên từ trong thư tín biết được, mẫu thân vậy mà không chết, vẫn còn sống trên đời, tuy Giang Trần kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Bất quá, Giang Phong để thư lại ra đi, thậm chí ngay cả Thượng Bát Vực ở địa phương nào cũng không biết, lại làm việc nghĩa không được chùn bước lên đường.
Phần tâm huyết này, phần tình thâm ý trọng này, làm cho Giang Trần rất kính nể phụ thân.
Những băn khoăn trong lòng, theo phong thư này xuất hiện, cũng triệt để vạch trần.
Vì sao Giang Phong dung túng nhi tử? Vì sao không giống phụ thân khác nghiêm khắc như vậy?
Đó là bởi vì trong nội tâm Giang Phong có xấu hổ.
Trong huyết mạch của Tiết Đồng, vì sao tìm không thấy cộng minh?
Đó là bởi vì, mẫu thân của Giang Trần, cùng mẫu thân của Tiết Đồng, căn bản không phải tỷ muội. Thân thế của nàng ly kỳ, rõ ràng đến từ Thượng Bát Vực gì đó.
Chương 430 Yêu Viên sơ bộ thức tỉnh
Nghe ra, là một địa phương so với liên minh 16 nước cường đại hơn nhiều.
Từ thư tín, Giang Trần nhìn ra quyết tâm của phụ thân, là mang theo một loại tín niệm hẳn phải chết.
Nếu như tìm không thấy mẫu thân, Giang Trần tin tưởng, cuộc đời này chỉ sợ không có khả năng gặp lại phụ thân.
Hắn ở trong thư cường điệu nhiều lần, bảo Giang Trần không nên đi tìm hắn.
Rất hiển nhiên, Thượng Bát Vực này, tuyệt đối không đơn giản, Giang Phong hắn không có bất kỳ nắm chắc, không muốn nhi tử đi chịu chết.
Thậm chí Giang Phong không tiếc dùng tự sát uy hiếp Giang Trần, điều này nói rõ mức độ nguy hiểm của việc này, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh.
- Phụ thân, ngươi thật sự cho ta một đạo nan đề a.
Giang Trần khép thư tín lại, hai tay chà xát, thư tín kia liền biến thành tro tàn.
Tin tức về mẫu thân, phụ thân đã coi là một bí mật, Giang Trần tự nhiên không muốn người khác biết rõ.
- Thiếu chủ, Hầu gia đi nơi nào, trong thư có nói không?
Tiết Đồng có chút nơm nớp lo sợ, nhìn thấy biểu lộ của Giang Trần trầm trọng như vậy, hắn cũng cảm thấy rất tự trách.
Nếu như sớm chút thông tri Thiếu chủ, sự tình có thể sẽ không đến mức bết bát như vậy?
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cha ta đi một chỗ rất xa, tạm thời sẽ không trở về. Tiết Đồng, chuyện này không trách ngươi, ngươi đi xuống trước đi.
Tiết Đồng thấy Giang Trần có chút mất hứng, càng vô cùng tự trách.
Giang Trần biết Tiết Đồng trọng cảm tình, nhất cử nhất động của mình, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Bất quá, Giang Trần lại không có ý tứ trách tội Tiết Đồng. Phụ thân hiển nhiên là đã quyết định ly khai, dù lần này không đi, về sau cũng sẽ rời đi.
Chỉ cần trong lòng của hắn không đánh tan chấp niệm, bất luận thời điểm nào, hắn cũng có thể ly khai.
Chuyện này căn bản không phải Tiết Đồng sai, cũng không phải kẻ nào sai.
Đây là một tình yêu của nam nhân giành cho thê tử. Là một loại lực lượng vĩ đại, khu sử phụ thân đạp vào hành trình không biết kia.
Loại lực lượng này, dù Giang Trần xây mười tường vây, cũng ngăn không được.
Tiết Đồng lựa chọn không kinh động hắn bế quan, với tư cách đội trưởng thân vệ, lựa chọn này của hắn là chính xác, không có gì đáng trách.
Tuy từ thư tín, Giang Trần đã biết Tiết Đồng và hắn không phải anh em bà con, cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống, nhưng Giang Trần lại không so đo điểm này.
Không nói hắn là chuyển sinh, bảo lưu lại trí nhớ của kiếp trước. Coi như hắn là Giang Trần tiền nhiệm, đối với quan hệ huyết thống, cũng không phải coi trọng như vậy.
Giang Trần hắn coi trọng Tiết Đồng, là thưởng thức Tiết Đồng làm người, thưởng thức tiềm lực của Tiết Đồng.
Cái này tựa như Giang Trần chiếu cố Giang Vũ, tuy có chút quan hệ huyết thống, nhưng căn bản nhất, vẫn là hợp ý. Loại hợp ý này, mới có thể kích phát tình cảm của hắn.
Thậm chí nói, quan hệ với phụ thân Giang Phong, cũng là như thế.
Nếu như một khắc hắn chuyển sinh kia, phụ thân Giang Phong không làm tròn bổn phận, có lẽ ấn tượng của Giang Trần đối với phụ thân này, sẽ giảm bớt rất nhiều.
Thế nhưng mà, Giang Trần chuyển sinh, Giang Phong đã chuẩn bị tụ tập đội ngũ dốc sức liều mạng với Đông Phương Lộc rồi.
Đúng là phần liều lĩnh kia, khơi gợi lên tình cảm kiếp trước kiếp này của Giang Trần, để cho Giang Trần thoáng cái tiếp nhận một phụ thân như vậy.
Bởi vì, kiếp trước kiếp này, hai phụ thân cơ hồ là không sai biệt, tình thương của cha như núi.
- Chư Thiên phàm tục, nếu như cần phải nói có một đồ vật, mà bất kể là người hay thần đều không muốn phá, đó chính là chữ Tình a?
Tình của một trượng phu đối với thê tử.
Tình của một phụ thân đối với nhi tử.
Chữ tình này, là ràng buộc nhất mạch truyền thừa giữa nhân gian và tiên giới.
Thiên nếu có tình thiên cũng lão.
Chư Thiên loạn lạc, trật tự sụp đổ, chẳng lẽ cũng là bởi vì một chữ "Tình" này?
Giang Trần cười khổ, quyết định vẫn là nhịn xuống xúc động đi tìm phụ thân.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Phong, một khi để cho phụ thân phát hiện mình đi tìm hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ tự sát.
Đây không phải tính cách Giang Phong cố chấp, cũng không phải Giang Phong tàn nhẫn. Mà hoàn toàn là Giang Phong cưng chiều nhi tử, không muốn nhi tử mạo hiểm, không muốn nhi tử cuốn vào.
- Phụ thân ở trong thư tín, cũng không có đem lời nói chết. Hắn nói trước khi thực lực của ta đại thành, không nên đi tìm hắn. Như vậy giới hạn thực lực đại thành là gì, kia quá mơ hồ rồi.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần sinh ra cảm giác vô cùng gấp gáp. Ít nhất, cái giới hạn đại thành này, hẳn là đạt tới Nguyên cảnh.
Đạt tới Nguyên cảnh, ở trong mắt phụ thân, có lẽ tính toán đến đại thành đi à nha?
- Phụ thân, tuy ta đối với cái gọi là mẫu thân kia, không có cảm giác gì. Bất quá, ngươi đối với mẫu thân vĩ đại, để cho ta có lý do tới tìm ngươi. Ngươi đã lo lắng cho ta, vậy ta liền tuân theo ý nguyện của ngươi. Nếu như thực lực của ta đại thành, ngươi vẫn chưa về. Như vậy, ngươi không có bất kỳ lý do gì không cho ta đi tìm ngươi
Trong nội tâm Giang Trần suy nghĩ thông suốt, cả người cũng dễ dàng.
Thượng Bát Vực, không biết ở nơi nào, phụ thân đi qua, chắc hẳn cũng không thể nhanh như vậy. Hơn nữa, dù đến Thượng Bát Vực, không có bằng chứng, không có tín vật, muốn tìm được mẫu thân, đó là muôn vàn khó khăn.
Tin tưởng, dùng tính cách của phụ thân, sẽ không liều lĩnh như vậy.
Mục tiêu của hắn, là tìm mẫu thân, mà không phải đi chịu chết.
Nghĩ tới đây, Giang Trần lo lắng phụ thân, cũng giảm bớt một ít.
Hắn biết rõ, dùng lòng dạ của phụ thân, có lẽ sẽ có chừng mực.
Chỉ cần điệu thấp một ít, không gây thị phi, ít nhất tánh mạng là bảo đảm.
Phụ thân đột nhiên rời đi, ngược lại cho Giang Trần càng nhiều cảm giác gấp gáp.
Làm cho Giang Trần phải tăng thực lực lên nhanh hơn, nhanh chóng đạt tới yêu cầu của phụ thân.
Trì hoãn càng lâu, phụ thân đi xông Thượng Bát Vực, nguy hiểm sẽ nhiều thêm một phần.
Giang Trần ở trên thế giới này, người lo lắng không nhiều lắm, phụ thân Giang Phong, không thể nghi ngờ là xếp ở vị trí thứ nhất.
- Thiếu chủ.
Giang Trần đang suy ngẫm, bỗng nhiên một thanh âm có chút ngượng ngùng truyền đến.
Thanh âm bước chân nhỏ vụn từ phía sau đi tới, chưa thấy người, chỉ nghe thanh âm, Giang Trần cũng biết là Ôn Tử Kỳ đến.
- Tử Kỳ, có chuyện gì sao?
Giang Trần đối với Ôn Tử Kỳ, cho tới bây giờ đều là khách khách khí khí, hắn biết rõ thiếu nữ thẹn thùng này da mặt mỏng.
Trên khuôn mặt nhã nhặn của Ôn Tử Kỳ, quả nhiên hiện lên vài rặng mây đỏ. Ở trong ngượng ngùng, còn mang theo vài phần kinh hoảng, như là một hài tử làm sai, nhút nhát e lệ đứng ở trong góc, hai tay vòng quanh góc áo.
- Thiếu chủ, đã... Đã xảy ra chuyện. Ngươi bảo ta chiếu cố hai đầu Ngân Nguyệt Yêu Viên, Tử Kỳ vô năng, chúng... chúng...
- Chúng làm sao?
Giang Trần cười cười.
- Không cần khẩn trương, chỉ là hai con Linh thú mà thôi. Chớ khẩn trương, từ từ nói.
Ôn Tử Kỳ vỗ vỗ ngực, cố gắng để cho mình không khẩn trương.
Bình luận facebook