• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 106-110

Chương 106 Ăn miếng trả miếng 1

Tuy Chương Thất này là tám mạch chân khí cường giả, nhưng tâm chí bị đoạt, hoảng sợ trốn chạy để khỏi chết, ở trong mắt Giang Trần, không thể nghi ngờ là bia ngắm sống.

Hơn nữa ở dưới《 Thiên Mục Thần Đồng 》của Giang Trần, đem tuyến đường chạy trốn, động tác bước tiếp theo của hắn, đều có thể phán đoán chuẩn xác.

Bởi vậy, phi đao lần nữa ra tay, tuyệt đối sẽ không có khả năng thất thủ!

Sắc mặt Long Tam như tro tàn, thì thào mắng:

- Người nhu nhược, người nhu nhược. Không thể tưởng được Long Tam ta dạy dỗ tử sĩ, thậm chí có người nhu nhược như vậy.

...

Hôm nay, ngoài cửa Long Đằng Hầu, có mấy giang hồ tán tu lái xe ngựa, ở trước cửa Long Đằng Hầu phủ ngừng lại.

- Người nào, lại dám dừng xe ở trước cửa Long Đằng Hầu phủ?

Thủ vệ Hầu phủ lập tức xuất hiện, muốn khu trục những tán tu kia.

Trong đó có một người trung niên tán tu vẻ mặt cười làm lành:

- Thượng quan bớt giận, bớt giận. Chúng ta đến, không phải là giương oai mà đến. Thuần túy là giang hồ hỗ trợ, giúp đưa một người tới.

- Đưa người? Đưa người nào?

Hầu phủ thủ vệ ngữ khí bất thiện.

- Người nhờ chúng ta kia nói, người này tên là Long Tam, nói là cường giả của Long Đằng Hầu phủ các ngươi, ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ trúng độc, muốn chúng ta đưa về. Nói là mời đại sư dùng độc mạnh nhất Hầu phủ nhìn một chút. Chúng ta cũng là nhận ủy thác của người, mới tới nơi này a.

- Tam gia?

Thủ vệ kia nghe được đại danh của Long Tam, liền ngạc nhiên.

- Người ở đâu?

- Trong xe ngựa, mời thủ vệ đại nhân nhìn một chút, có phải người của quý phủ các ngươi hay không. Nếu không phải, liền chứng tỏ mấy người chúng ta bị người đùa bỡn.

Thủ vệ kia kéo màn che xe ngựa, nhìn vào trong. Vừa xem xét, sắc mặt liền đại biến quát:

- Mấy người các ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo!

Rất nhanh, người có uy tín danh dự trong Long Đằng Hầu phủ, liền dũng mãnh tiến ra một đám. Long Tam, mặc dù chỉ là thủ hạ của Long Đằng Hầu, nhưng ở trong Long Đằng Hầu phủ, lại là một trong năm người có thực lực mạnh nhất.

Mặc dù chỉ là một hộ vệ thống lĩnh, nhưng vụng trộm thay Long Đằng Hầu làm rất nhiều chuyện, rất được Long Đằng Hầu coi trọng.

Hôm nay, Long Tam vậy mà trúng độc, bị mấy giang hồ hào khách đưa trở lại, sinh tử không biết. Cái này như thế nào không làm cho cả Long Đằng Hầu phủ khiếp sợ?

Long Tam, đây chính là Chân khí đại sư a! Ở Đông Phương Vương Quốc, người có thể tổn thương hắn, quả thực là có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Trong Hầu phủ, ngay cả Long Đằng Hầu cũng bị kinh động.

Linh Dược Sư ở trong Hầu phủ, nguyên một đám tiến lên xem xét, kể cả đám cao tầng Đan Vương Uyển mới đầu nhập vào kia, đều là một tên tiếp theo một tên đi lên xem xét tình huống của Long Tam.

Uông uyển chủ với tư cách Linh Dược Sư được Long Đằng Hầu nể trọng nhất, lại đồng dạng vô kế khả thi.

- Hầu gia, không đơn giản, độc tính này, theo lỗ chân lông tiến vào, có thể nói là độc trung chi bá. Ta xem... Ồ, đây là cái gì?

Uông uyển chủ đang tìm cách giải vây cho sự bất lực của mình, chợt phát hiện trong vạt áo của Long Tam, thậm chí có một mảnh vải nhỏ.

Thượng diện lại có bốn chữ… lấy độc trị độc.

Mặt sau, còn viết mấy chữ cực nhỏ… để cho đại sư dùng độc mạnh nhất Hầu phủ thử một lần.

Long Đằng Hầu đang muốn đi động mảnh vải kia, Uông uyển chủ vội vàng ngăn lại:

- Long Hầu, không thể chạm, sợ là có độc.

Hiện tại, toàn bộ Long Đằng Hầu phủ là chim sợ cành cong, nghe Uông uyển chủ nói như vậy, Long Đằng Hầu cũng rút tay trở về, nhìn chằm chằm vào mảnh vải kia, biểu lộ có chút dọa người.

- Hầu gia, Long Tam này bị ngài phái ra đuổi giết Giang Trần. Mà mảnh vải này, lại có chỗ ám chỉ. Chẳng lẽ Long Tam này, dĩ nhiên thất thủ trong tay Giang Trần sao?

Hôm nay Uông uyển chủ đối với Giang Trần là rất kiêng kị.

- Không có khả năng! Giang Trần kia mới bao lớn? Luận tu vi, chống đỡ chết cũng chỉ là Cao giai Chân Khí cảnh, làm sao có thể đánh Long Tam trọng thương như vậy?

Long Chiếu Phong lắc đầu.

- Thế nhưng mà, ở đây nói là lấy độc trị độc. Đây rõ ràng là nói, báo mối thù ngày đó Giang Phong trúng độc a?

Long Chiếu Phong như trước lắc đầu:

- Giang gia có bao nhiêu nội tình, ta điều tra rất rõ ràng. Bất kể là Giang Phong, hay là Giang Trần, bọn hắn đều không có thực lực này. Long Tam là Chân khí đại sư, hơn nữa không phải Chân khí đại sư bình thường. Ta hoài nghi, có người đang âm thầm trợ giúp Giang gia. Hơn nữa, rất có thể là người Đông Phương nhất tộc.

Hiện tại, Giang gia cùng vương thất Đông Phương nhất tộc đi rất gần, nếu như nói vương thất âm thầm phái cường giả trợ giúp Giang Trần, này chưa chắc không có khả năng.

Muốn nói bản thân Giang Trần, có thực lực tổn thương Long Tam, kia căn bản không phù hợp Logic.

- Lão Uông, ngươi lải nhải dong dài như vậy, đến cùng độc của Long Tam, ngươi có giải được không?

Long Đằng Hầu đối với Long Tam, xác thực rất coi trọng.

- Thuộc hạ am hiểu Linh Dược chi đạo, đối với dụng độc, thật sự không có quyền lên tiếng gì. Chỉ có thể chờ Tử đại sư xuất quan, mới có một đường hi vọng.

Uông uyển chủ nói như vậy, kỳ thật trong nội tâm so với ai khác đều tinh tường, Long Tam này căn bản nhịn không tới lúc Tử đại sư xuất quan.

Hơn nữa, đây đã tiếp cận với độc khí công tâm, coi như là Tử đại sư ra tay, cái kia cũng chưa chắc có thể cứu. Huống chi, Tử đại sư dụng độc tuy mạnh, nhưng chưa chắc có thể ở trong thời gian ngắn khám phá loại độc này huyền ảo, sau đó kịp thời hóa giải.

Long Tam này, rõ ràng đã đến thời điểm dầu hết đèn tắt.

- Giang gia!

Trong mắt Long Chiếu Phong, lóe ra hào quang làm cho người sợ hãi.

- Hầu gia, mấy giang hồ hào khách tiễn đưa Tam gia trở lại, xử lý như thế nào?

Một tên đội trưởng thủ vệ hỏi.

- Ta không muốn nghe ngoại giới nói hưu nói vượn lời nào.

Long Chiếu Phong nhàn nhạt nói.

- Vâng.

Thủ vệ đội trưởng kia gật gật đầu, lĩnh hội ý tứ của Long Chiếu Phong. Hầu gia hiển nhiên là không hy vọng sự tình Long Tam truyền bá ra ngoài.

Dạng người nào có thể bảo thủ bí mật nhất? Hiển nhiên là người chết.

...

Giang Trần trở lại vương đô, cải trang một phen, về tới Giang Hãn Hầu phủ. Lúc này, đi ra ngoài một chuyến, lại vừa vặn nửa tháng.

Nhiệm vụ thứ nhất, xem như hoàn thành viên mãn.

Bất quá Giang Trần lại không có vội đi phục mệnh, mà là đem sự tình Long Tam, trước báo cáo phụ thân Giang Phong.

- Long Tam?

Sau khi Giang Phong nghe xong, trong mắt bắn ra vẻ không thể tin được.

- Trần Nhi, ngươi nói là, ngươi dụng độc làm tàn Long Tam?

- Chính xác mà nói, hẳn là chết rồi.

Giang Trần kiếp trước là Đan Đạo Đại Sư của Chư Thiên vị diện, loại bàng môn tả đạo như dụng độc này, tự nhiên là như một bữa ăn sáng.

Hắn đưa Long Tam trở về, tự nhiên là tính toán chuẩn xác.

Tuyệt đối không có khả năng cho đối phương cơ hội thi cứu!
Chương 107 Ăn miếng trả miếng 2

Giang Trần không phải người đặc biệt mang thù, nhưng cũng không phải một cái mặc người chém giết. Lần trước Long Đằng Hầu phủ ra tay với phụ thân, hôm nay Long Tam kia, chỉ là bước đầu tiên hắn phản kích, nhiều lắm chỉ có thể coi là tiền lãi, về sau, tất phải trả tiền vốn a!

Mảnh vải nhỏ kia, cũng là Giang Trần hắn cố ý ghi, đi gõ Long Đằng Hầu phủ.

Về phần mấy giang hồ hào khách kia, Giang Trần tự nhiên sẽ không để cho người vô tội đi toi mạng. Mấy tên kia, đều là ở bên ngoài vương đô pha trộn, rõ ràng là giang hồ hào khách, lại âm thầm giết người cướp của, cưỡng đoạt gian dâm vô số.

Nói trắng ra, là mấy tên cường đạo.

Giang Trần để cho bọn hắn đi Long Đằng Hầu phủ, kỳ thật đã đoán chắc Long Đằng Hầu phủ tất sẽ giết người diệt khẩu.

- Trần Nhi, Long Chiếu Phong này, là kiêu hùng có thù tất báo. Long Tam càng là một trong mấy tâm phúc hắn nể trọng nhất. Ngay cả thực lực, tuyệt đối có thể sắp xếp đến Top 5 dưới trướng Long Đằng Hầu. Người này nếu chết rồi, Long Đằng Hầu tất sẽ hướng ngươi khởi xướng trả thù mạnh hơn.

Giang Phong ngữ khí thận trọng, đối với đứa con trai này, Giang Phong dĩ nhiên sẽ không dùng ánh mắt thông thường đến cân nhắc.

- Ân, nên có tâm phòng bị người.

Giang Trần gật gật đầu.

- Bất quá, cũng không thể bởi vì bọn họ muốn trả thù, liền giẫm chân tại chỗ a? Ta trước tu luyện vài ngày, tranh thủ lần này có thể đột phá tám mạch chân khí, tiến thêm một bước tăng thực lực lên!

Tu luyện võ đạo, đơn thuần dựa vào bế quan tu luyện, có đôi khi cũng sẽ lâm vào bình cảnh.

Mà ra ngoài hành tẩu, lịch lãm rèn luyện, lại thường thường có thể có cảm ngộ mới, nhận thức mới, dẫn động cơ hội đột phá.

Lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Giang Trần bất kể là tâm trí, hay là kinh nghiệm, đều đã nhận được tăng lên, mà kiến thức, lịch duyệt bên ngoài, đều hóa thành tinh hoa để cho hắn hấp thu. Trở thành nhân tố có lợi thúc đẩy võ đạo đột phá.

Ba ngày sau, Giang Trần thuận lợi đột phá.

Sau khi đột phá, Giang Trần có được tám mạch chân khí, rõ ràng cảm giác được thực lực của mình đã nhận được tăng lên rất lớn.

Sau khi tiến vào cao giai Chân Khí cảnh, mỗi tăng lên một mạch chân khí, cảm giác bản thân tăng lên sẽ càng rõ ràng. Mỗi vượt qua một bậc thang, sẽ cảm thấy khoảng cách càng lớn.

Theo Giang Trần đột phá tám mạch chân khí, những vũ kỹ hắn tu luyện kia, cũng ẩn ẩn ngộ ra rất nhiều huyền ảo.

Đương nhiên, 《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》giai đoạn hiện tại, Giang Trần như cũ luyện đến thức thứ hai. Muốn luyện đến thức thứ ba, còn cần một khoảng thời gian cảm ngộ, cần cơ hội mới.

Mà 《 Khô Vinh Thần Quyền 》, Giang Trần cũng dừng lại ở tam trọng, nhưng mà, đối với võ đạo chân ý của môn quyền thuật này, lại nhiều ra vài phần lĩnh ngộ.

Những lĩnh ngộ cùng tăng lên này, nếu dùng vào trong thực chiến, đều sẽ sâu sắc tăng lên lực chiến đấu của hắn.

Ngày đó Giang Trần ở trên đường trở lại vương đô, tao ngộ trận phục kích thứ nhất, hắn thậm chí không để cho vô danh đao ra khỏi vỏ, liền chém thủ cấp của đối phương xuống.

Đây là võ đạo chân ý, cũng là huyền ảo kinh người của《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》.

Hôm nay, đã có được tám mạch chân khí, Giang Trần tự tin, mặc dù cùng Long Tam chính diện đối kháng, Giang Trần cũng không e ngại đối phương rồi.

Bất kể là 《 Thương Hải Nghịch Lưu Đao 》, hay sử dụng 《 Khô Vinh Thần Quyền 》, đều đủ để cùng Long Tam chính diện đối kháng.

Đột phá tám mạch chân khí, mang tới cho Giang Trần rất nhiều chỗ tốt, cũng rất rõ ràng.

《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》 đều thuận lợi đột phá đến đệ tứ trọng, mà《 Bàn Thạch Chi Tâm 》một mực tu luyện chậm chạp, nhị trọng cảnh giới cũng ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng, rất có khả năng tiến vào tam trọng cảnh giới.

Ba môn thần thông này, Giang Trần là tuyệt đối sẽ không lười biếng. Ba môn thần thông này, chẳng những tác dụng thực chiến rất lớn, hơn nữa cũng là thần thông bắt buộc khi hắn tu luyện 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》.

Hiện tại một ít động tác khởi đầu của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, Giang Trần cơ bản đã nắm giữ.

Nhưng mà, 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》 cường đại, ở chỗ những chiêu thức quỷ thần khó lường kia. Hiện nay Giang Trần chỉ là tu luyện một ít động tác trụ cột.

Còn những chiêu thức áo nghĩa cường đại chân chính kia, tạm thời hắn không có tư cách thử.

Tu luyện thức thứ nhất《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, phải đem 《 Thiên Mục Thần Đồng 》, 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》 tu luyện tới thất trọng.

《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 ít nhất phải đến tứ trọng cảnh giới.

Mà《 Thất Khiếu Thông Linh 》 cũng phải tu luyện tới nhị trọng cảnh giới.

Giang Trần hôm nay, nguyên bộ thần thông kia còn kém xa lắm. Nhất là 《 Thất Khiếu Thông Linh 》, ngay cả cất bước cũng không có.

Thời điểm kiểm kê thực lực, Giang Trần càng có một ít cảm giác gấp gáp.

- Xem ra, muốn đạt được tư cách tu luyện《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, phải đem bốn môn thần thông tu luyện đến cấp độ nhất định.

Mặc dù Giang Trần có cảm giác gấp gáp, nhưng sẽ không có chuyện không trâu bắt chó đi cày.

Tu luyện Võ đạo, làm gì chắc đó mới là chính đồ.

Ngày hôm sau, Giang Trần đi vào Tiềm Long hội trường, nộp lên nhiệm vụ thứ nhất.

- Giang Trần, Nhất phẩm nhiệm vụ, đuổi giết hái hoa đạo tặc Thải Liên Khách ở Thiên Hồ lãnh địa.

Một người phụ trách Tiềm Long hội thử bắt đầu thẩm tra đối chiếu.

- Căn cứ kiểm tra đo lường, thủ cấp này, xác thực là của Thải Liên Khách cùng hung cực ác. Chuôi đoản kiếm kia, còn có những tín vật tùy thân này, đều hợp cách.

Người phụ trách kia gật gật đầu, tuyên bố:

- Giang Trần, Nhất phẩm nhiệm vụ thứ nhất, hoàn thành!

Theo người phụ trách tuyên bố, nhiệm vụ thứ nhất của Giang Trần, liền tính toán hoàn thành.

- Giang Trần, căn cứ quy tắc, ngươi còn phải hoàn thành hai Nhất phẩm nhiệm vụ, mới có thể tiến vào hàng ngũ Nhất phẩm. Hơn nữa hai Nhất phẩm nhiệm vụ còn lại, đều là cố định.

Những thứ này đều là quy củ cũ, Giang Trần cũng không có chú ý gì, tiện tay lấy quyển trục nhiệm vụ thứ hai, chuẩn bị ly khai.

- Giang Trần, ngươi chờ một chút.

Giang Trần không cần quay đầu lại, liền biết là Câu Ngọc công chúa đến.

Kỳ thật, Giang Trần vừa bước vào Tiềm Long hội trường,《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》của hắn đã bắt đến hô hấp đặc biệt của Câu Ngọc công chúa.

Toàn bộ Tiềm Long hội trường, đây là độc nhất, thuộc về Chân khí đại sư mười một mạch chân khí.

- Công chúa điện hạ, có gì chỉ giáo.

- Đi theo ta.

Câu Ngọc công chúa ở trước mặt người khác, biểu hiện luôn rụt rè một chút.

Đi theo Câu Ngọc công chúa vào mật thất, trong mắt Câu Ngọc công chúa bắn ra một ít thần thái ngạc nhiên.

- Giang Trần, ta nghe nói, Long Tam đã xảy ra chuyện?

- Thật sao? Đâu có liên quan gì tới ta? Long Tam là ai?

Giang Trần liên tiếp hỏi lại ba câu, vẻ mặt như việc không liên quan đến mình.

- Ai!

Câu Ngọc công chúa hơi có chút thất vọng, nàng thật sự rất muốn Giang Trần vỗ ngực nhận việc này.
Chương 108 Nhiệm vụ thứ hai 1

Thấy Giang Trần không có tỏ vẻ gì, Câu Ngọc công chúa cũng không có bức bách quá phận, nàng cũng biết Giang Trần này ăn mềm không ăn cứng.

Trước kia mình ở trước mặt hắn, cũng ăn không ít thiệt thòi.

- Giang Trần, lần này ngươi hoàn thành Nhất phẩm nhiệm vụ, thời gian xem như nhanh, chỉ tốn hai mươi ngày. Hiện tại, cũng không quá đáng là hai truyền nhân của Long Đằng Hầu, ở hai ngày trước vừa mới hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.

Nói cách khác, Giang Trần ở trong nhóm người này, là cái thứ ba nộp lên nhiệm vụ.

- Ha ha, trước béo không tính béo, sau béo áp đảo giường. Để cho bọn hắn đoạt trước một chút, kia cũng không có gì. Không có chuyện gì, ta đi trước a.

Giang Trần ngược lại là không sao cả, nếu như không phải ở nhà bế quan vài ngày, đột phá tám mạch chân khí, củng cố trụ cột võ đạo, kỳ thật hắn có thể ở ba ngày trước tới phục mệnh.

Những bài danh trước sau này, kỳ thật đối với đại cục ảnh hưởng không lớn.

Dù sao, bài danh cuối cùng, là luận võ đến quyết định.

Câu Ngọc thấy bộ dạng Giang Trần chẳng hề để ý, cũng không nói cái gì. Nàng rất rõ ràng, Giang Trần nhìn như chẳng hề để ý, kỳ thật nội tâm so với ai càng có chừng mực.

Thấy bóng lưng Giang Trần đã ly khai, Câu Ngọc công chúa cũng không biết từ nơi nào đến dũng khí nói theo:

- Giang Trần, trước kia chúng ta ước định, y nguyên có hiệu lực!

Thân hình Giang Trần có chút dừng lại, nhịn không được cười lên, thầm nghĩ:

- Cô nàng này thật là đủ cường! Nếu như sau này tiểu nha đầu Nhược nhi biết rõ, cô cô ngu ngốc của nàng ở dưới tình huống không có trưng cầu ý kiến nàng, đã đem nàng bán cho Giang Trần hắn, không biết tiểu nha đầu kia có thể dở khóc dở cười hay không?

Nhiệm vụ thứ hai, so với nhiệm vụ thứ nhất mà nói, lại càng thêm phức tạp, nhưng nhìn về phía trên, tựa hồ càng thú vị một ít.

Nhất phẩm nhiệm vụ: Chiêu mộ tám gã thân vệ.

Nhiệm vụ yêu cầu: Mỗi một gã thân vệ, tu vi ít nhất sáu mạch chân khí, cũng có tiềm lực tăng lên.

Yêu cầu tuổi: Tuổi không hạn chế, nhưng hạn mức cao nhất không thể vượt qua hai mươi.

Thân phận yêu cầu: Thân vệ phải là Võ Giả của Đông Phương Vương Quốc, không được có bối cảnh nước khác.

Nhiệm vụ tiêu chuẩn: Lúc hết hạng, tiếp nhận kiểm nghiệm, phải thông qua khảo hạch vũ lực cuối cùng nhất.

Nhiệm vụ này, khiến Giang Trần cảm thấy có chút mới lạ.

Ít nhất, đây không phải một nhiệm vụ có thể nhẹ nhàng hoàn thành. Bởi vì nhiệm vụ này có tính đặc thù, cho nên cũng không hạn chế người chấp hành nhiệm vụ công bố thân phận.

Nói cách khác, những nhiệm vụ khác, không thể công bố thân phận, không thể dùng quan hệ cùng nhân mạch của gia tộc.

Nhưng mà nhiệm vụ này có tính đặc thù, là một nhiệm vụ mở ra, yêu cầu phải công bố thân phận, phải vận dụng quan hệ nhân mạch. Bằng không thì, lấy lòng dạ kiêu ngạo của võ giả, ai nguyện ý làm thân vệ cho người vô danh?

- Trần nhi, nhiệm vụ này rất không đơn giản a. Đương nhiên, ngươi xung kích Nhất phẩm chư hầu, thân vệ đắc lực là phải có.

Từng chư hầu, bên người nhất định phải có một đám tử sĩ nguyện ý vì hắn hiến thân.

Mà nhóm tử sĩ này, cơ bản chẳng khác gì là một tầng hạch tâm bên người chư hầu ngày sau, lấy nó làm trung tâm, không ngừng khuếch trương thế lực.

Về phần yêu cầu tuổi, không được vượt qua hai mươi, cái kia là chuyện đương nhiên. Sáu mạch chân khí vượt qua hai mươi, tiềm lực liền không lớn rồi.

Mà yêu cầu thân phận bối cảnh, kia càng dễ hiểu. Xét duyệt thân phận, đơn giản là muốn bảo đảm người bên cạnh chư hầu, sẽ không thẩm thấu đến gián điệp nước khác.

Nhiệm vụ này, không đơn thuần là chiêu tám thân vệ đơn giản như vậy.

Đến thời điểm hết hạng nhiệm vụ, tám thân vệ này, đều phải trải qua kiểm tra đo lường thực lực, còn phải qua một ít khảo nghiệm tất yếu, nếu như không thông qua những khảo nghiệm này, nhiệm vụ liền tính toán thất bại.

- Trần nhi, Giang gia chúng ta ở Giang Hãn Hầu phủ kinh doanh mấy trăm năm, ở chỗ đó vẫn rất có uy vọng. Vi phụ cùng vài cỗ thế lực địa phương, cũng rất có giao tình. Bọn hắn đều rất ủng hộ vi phụ. Mà mẹ ngươi tuy qua đời sớm, nhưng bên nhà ngoại ngươi, cũng có mấy đệ tử tuổi trẻ không tệ. Ngươi về Giang Hãn Lĩnh một chuyến, vi phụ có thể giúp ngươi thu xếp bốn năm danh ngạch.

Xác thực như Giang Phong nói, lực khống chế của hắn ở Giang Hãn Lĩnh, là phi thường tốt. Giang gia thống trị Giang Hãn Lĩnh mấy trăm năm, sớm đã đem địa phương đánh thành một khối thiết bản.

Ngày bình thường, Giang Phong uy tín rất cao, mặc kệ là thế lực địa phương nào xảy ra xung đột, nhất định phải mời Giang Hãn Hầu ra xử lý.

Mà Giang Phong làm người chính trực, ngay thẳng vô tư, thường thường kết quả hắn xử lý, sẽ để cho người tâm phục khẩu phục.

Cho nên, đừng nhìn Giang Phong ở vương đô bị Long Đằng Hầu chèn ép, nhưng ở Giang Hãn Lĩnh, tuyệt đối là nhân vật đầu não được mọi người ủng hộ, uy vọng rất cao.

Nếu như nói Giang Hãn Hầu kế nhiệm muốn tìm thân vệ, ngay tại chỗ là tuyệt đối có vô số người nguyện ý hưởng ứng. Dù sao, dựa vào Giang Hãn Hầu, liền ý nghĩa cùng thế lực cầm đầu địa phương kết xuống quan hệ, chẳng khác gì bước vào tầng hạch tâm của Đông Phương Vương Quốc. Cái này cùng thế lực địa phương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chư hầu một quốc gia, quyền thế thật lớn, cũng không phải thế lực địa phương có thể tưởng tượng.

Mỗi hoàn thành một nhiệm vụ, thời gian đều là một tháng.

Nhiệm vụ thứ nhất Giang Trần tiết kiệm mười ngày, như vậy nhiệm vụ thứ hai này, liền tương đương có bốn mươi ngày. Phương diện thời gian thoạt nhìn đầy đủ, kỳ thật cũng chưa chắc.

- Xem ra, phụ tử chúng ta phải về Nam Cương một chuyến.

Giang Phong ly khai Giang Hãn Lĩnh cũng có thời gian rất lâu, ngược lại là có một ít cảm xúc nhớ nhà.

- Phụ thân, thế cục vương đô phức tạp, nhích một chút liền động toàn thân. Ngươi vẫn là ở lại vương đô đi, hài nhi về một chuyến là được.

Giang Phong nao nao, lập tức nghĩ tới mấy thứ gì đó, cười nói:

- Trần Nhi, ngươi một mình trở về?

- Ta một mình về.

Giang Trần rất khẳng định gật đầu.

- Tốt, xưa nay vi phụ đều tôn trọng ý nguyện của ngươi. Ngươi liền trở về đi, nhân cơ hội này, khảo nghiệm lực khống chế đại cục của ngươi một chút.

Giang Phong cười ha ha nói.

Giang Hãn Hầu chính thức, cùng Tiểu Hầu gia tầm đó vẫn có khác nhau.

Giang Hãn Hầu ở lãnh địa uy vọng hiển hách, không có nghĩa là Tiểu Hầu gia cũng sẽ xài được. Nhất là tiền nhiệm Giang Trần xưa nay hoàn khố, không học vấn không nghề nghiệp, không đơn thuần là nổi tiếng vương đô, ở Giang Hãn Lĩnh, cũng rất có danh tiếng.

Cho nên, đối với Giang Trần mà nói, nếu như không có phụ thân ra mặt, nếu muốn ở Giang Hãn Lĩnh thành công chiêu đến tám thân vệ, kia là có độ khó nhất định.

- Trần Nhi, ta quyết định đêm nay tổ chức tư yến, mời một ít chư hầu giao hảo đến đây dự tiệc. Để cho bọn hắn thay ngươi tuyên truyền thoáng một phát, để ngươi thu thập nhân tài.

Chỉ là một Giang Hãn Lĩnh, muốn thoáng cái tìm được tám thiếu niên sáu mạch chân khí, độ khó kia rất lớn
Chương 109 Nhiệm vụ thứ hai 2

Nếu chỉ tìm tám thiếu niên có được võ học thiên phú, kỳ thật không khó.

Nhưng mà chiêu nạp người hầu cận, không đơn thuần là vấn đề thực lực thiên phú, còn phải cân nhắc tâm tính, ý nguyện, năng lực làm việc...

Những yếu tố này thêm cùng một chỗ, liền không dễ tìm rồi. Mời một ít chư hầu nhiều thế hệ giao hảo, ở trên địa bàn mình tuyên truyền thoáng một phát, kia là một cách giải quyết rất tốt.

Giang Trần cũng không phản đối, dù sao hiện tại con đường càng nhiều càng tốt. Về phần chiêu dạng người gì, đáng tin cậy hay không đáng tin cậy, y nguyên còn phải do Giang Trần hắn định đoạt.

Đêm đó, Giang Hãn Hầu tổ chức yến hội, mời bảy tám chư hầu quan hệ xem như rất mật thiết dự tiệc.

Chư hầu tầm đó, lẫn nhau lui tới mật thiết, tính cách hợp nhau, cũng là chuyện thường xảy ra.

Dù biết rõ Long Đằng Hầu cùng Giang Hãn Hầu quan hệ không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng được giao tình giữa bọn họ.

Dù sao, chư hầu tầm đó mâu thuẫn rất nhiều, chưa hẳn Long Đằng Hầu ngươi có thể một tay che trời.

Nói sau, thế cục Giang gia sương mù quấn quanh, rất nhiều người cũng xem không rõ. Giang Trần gần đây hoàn khố, rõ ràng bỗng nhiên nổi tiếng, liên tục làm ra rất nhiều hành động kinh người.

Rất nhiều người thậm chí hoài nghi, phụ tử Giang Hãn Hầu này, có phải sớm có dã tâm, cố ý ẩn dấu thực lực, vì chính là không để người chú ý. Mục tiêu của hai người, là trực chỉ vị trí Tứ đại chư hầu hay không!

Mà lần này Giang Trần lựa chọn Nhất phẩm nhiệm vụ, cũng xác minh suy đoán khắp nơi.

Cho nên, Giang Hãn Hầu triệu hoán, đừng nói trước kia có giao tình, dù không có giao tình, cũng sẽ không công nhiên phật ý Giang Phong.

Yến hội kết thúc, tin tức Giang Trần muốn mời thân vệ, liền đi theo truyền ra.

Không thể không nói, ở vương đô, tốc độ truyền bá tin tức, so với Giang Trần tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều.

Phản ứng dây chuyền tùy theo mà đến, tốc độ cũng cực nhanh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, liền có đại nhân vật đến tìm Giang Trần rồi.

Đầu tiên đến, là Kiều Bạch Thạch.

- Sư tôn, đệ tử ở phàm tục có hai chất nhi, là huynh đệ sinh đôi, một mực ở trong gia tộc tu luyện, ngẫu nhiên còn được ta chỉ điểm một chút. Có Linh Dược của ta hỗ trợ, hôm nay 17 tuổi, cũng đã tu luyện đến sáu mạch chân khí. Lại để cho bọn hắn ở trong gia tộc, kia đơn giản là lãng phí thời gian. Bạch Thạch nghe nói sư tôn muốn nạp thân vệ, cho nên...

Giang Trần nghe ra, Kiều Bạch Thạch đây là hướng hắn giới thiệu nhân tuyển a.

- Huynh đệ sinh đôi? Kia cũng không tệ. Khó được Bạch Thạch ngươi có phần tâm tư này, hai chất nhi của ngươi, ta liền lưu hai danh ngạch cho bọn hắn. Ngươi cho bọn hắn một phong thư, bảo bọn hắn đi Giang Hãn Lĩnh cùng ta hội hợp.

Kiều Bạch Thạch nghe vậy đại hỉ, nói là chất nhi, nhưng trên thực tế, Kiều Bạch Thạch cùng chị dâu trong gia tộc quan hệ mập mờ, thời điểm tuổi trẻ, làm ra không ít chuyện hoang đường.

Hai chất nhi này, cùng Kiều Bạch Thạch quan hệ là thúc cháu, trên thực tế Kiều Bạch Thạch coi như là nhi tử đối đãi.

Hắn cố tình đề bạt hai cháu trai này, một là vì hai người đối với Linh Dược không có chút hứng thú nào, chỉ thích tu luyện võ nghệ, tương lai đầu nhập vào nhà Vương hầu, trở nên nổi bật.

Kiều Bạch Thạch đề cử, Giang Trần vẫn rất yên tâm. Ít nhất ở chuyện trung thành, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.

Sau khi Kiều Bạch Thạch đi, Câu Ngọc công chúa lại tới. Mà nàng, vậy mà cũng hướng Giang Trần đề cử danh sách.

- Giang Trần, ta hướng ngươi tiến cử một hiền tài, là cháu ruột của lão sư võ đạo đầu tiên của ta, hôm nay gia đạo chán nản, nhưng mà làm người lại phi thường trung hậu.

Câu Ngọc công chúa cũng đi thẳng vào vấn đề.

Vương đô, ở trong một ngõ hẻm.

Ánh nắng sáng sớm rơi vào trong sân, một thiếu niên quần áo vải thô chập choạng, đang vung mồ hôi như mưa tu luyện một bộ đao kỹ.

Tiểu viện này thập phần rộng rãi, đại môn sơn son, tường vây cao lớn, bố cục rộng rãi, không một thứ không lộ ra tiểu viện này đã từng phú quý phồn hoa.

Chỉ là hôm nay, đại môn sơn son kia, ở dưới tuế nguyệt cọ rửa, đã mất đi không ít nước sơn, lộ ra có chút pha tạp mất trật tự; mà tường vây cao lớn, cũng có chút rách rưới lỗ hổng, tựa hồ không cách nào ngăn cản mưa gió bên ngoài.

Mà bố cục rộng rãi bên trong, cũng lộ ra không không đãng đãng, đã tìm không thấy đồ dùng trong nhà.

Mặc kệ tiểu viện này đã từng có bao nhiêu hiển hách phú quý, hôm nay chủ nhân ở nơi đây, tuyệt đối là nghèo túng, từng cái chi tiết, đều chứng minh điểm này.

Chỉ là, thiếu niên trong tiểu viện, tựa hồ không nguyện ý tiếp nhận hiện thực tàn khốc kia. Ở dưới ý chí chấn hưng gia đạo ủng hộ, hắn tu luyện cực kỳ dốc sức liều mạng. Bộ đao kỹ này, hắn mỗi ngày nghe tiếng gà gáy liền thức dậy tu luyện, đã luyện trọn vẹn tám năm.

Hắn không có lựa chọn nào khác, tựa hồ muốn thông qua cây đao trong tay này, tìm về huy hoàng thất lạc, tìm về hiển hách xứng đáng.

Phanh!

Đại môn sơn son bị một phá khai.

Một đám ác bộc như lang như hổ, bao vây lấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vọt lên tiến vào.

- Quách Tiến, ngươi ngược lại bảo trì bình thản, còn có tâm tư luyện võ? Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, cái tiểu viện này, ngươi có để lại hay không?

Thanh niên này dáng tươi cười hung ác nham hiểm, khẩu khí lại là một bộ đoán chừng thiếu niên luyện đao kia.

Thiếu niên Quách Tiến ngừng lại, đem đao khiêng trên vai, lạnh lùng nói:

- Họ Chu, cái tiểu viện này là tổ tiên ta truyền thừa, là vinh quang của Quách gia ta. Thứ khác cái gì cũng có thể nói, muốn ta bán tiểu viện này, ngươi vẫn là chết tâm đó đi!

- Không chịu?

Thanh niên họ Chu âm trầm cười nói.

- Vậy chúng ta tính toán a, năm trước ngươi đến ngân hàng tư nhân của ta mượn một vạn lượng, cho tới bây giờ, vừa vặn một năm. Cả vốn lẫn lời, ngươi phải trả một vạn năm ngàn lượng. Hoặc là lập tức trả tiền, hoặc là ta cáo quan phủ, niêm phong tiểu viện của ngươi.

- Đừng trách Chu Thản ta không nói cho ngươi, đã đến quan phủ, ngay cả da lẫn xương cũng ăn vào a, thừa đưa cho ngươi sẽ không nhiều lắm rồi. Hiện tại Chu Thản ta cho ngươi tám vạn lượng bạc, đã đến quan phủ, cuối cùng rơi xuống trên tay ngươi, có thể được một vạn, liền coi như phần mộ tổ tiên Quách gia ngươi bốc lên khói xanh rồi.

Chu Thản này chính là thiếu đông gia của tiền trang lớn nhất vương đô, bạch đạo hắc đạo đều có phương pháp. Hắn vừa ý tiểu viện này, bất kể là thông qua quan phủ, hay là thủ đoạn khác, đối phó thiếu niên không chỗ nương tựa, gia đạo suy sụp này, là rất có nắm chắc.

Quách Tiến chỉ lắc đầu:

- Chu Thản, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt đều có thể, muốn tiểu viện này, muốn ta bán đứng tổ tông, tuyệt đối không được.

- Bán đứng tổ tông?

Chu Thản có nhiều ý tứ hàm xúc cười cười.

- Ngươi suy nghĩ nhiều. Cũng là ngươi thiếu niên không hiểu chuyện, phụ thân ngươi là đào binh tiếng xấu lan xa, ngươi còn có ý tứ nói tổ tông? Đổi lại là ta, đã sớm ly khai vương đô, tìm thâm sơn cùng cốc trốn đi.
Chương 110 Chọn lựa đệ nhất thân vệ

Đào binh!

Hai chữ này, phảng phất như lôi điện, làm cho toàn thân Quách Tiến có chút co lại, hai mắt vốn còn tương đối khắc chế, lại đột nhiên bắn ra sát ý như dã thú nổi giận.

- Chu Thản, lời nói mới vừa rồi, ngươi lập lại lần nữa thử xem?

Cầm lấy chuôi đao, nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt Quách Tiến lộ ra vẻ đỏ tươi đáng sợ, phảng phất tùy thời sẽ nhảy lên cùng Chu Thản dốc sức liều mạng.

Phụ thân, ở trong nội tâm Quách Tiến, là cấm khu tuyệt đối không thể đụng chạm!

- Hừ, nói hay không có gì quan trọng, ở vương đô ai không biết. Ngươi không cho ta nói, chẳng lẽ có thể ngăn người trong thiên hạ nói sao?

Chu Thản đối với Quách Tiến nảy sinh ác độc, hiển nhiên cũng không để ý thế nào.

Chỉ có điều, hắn đến là vì mưu đoạt tiểu viện, ngược lại không muốn liều cái ngươi chết ta sống.

- Nói láo, hết thảy đều là nói láo! Ta nói rồi, cha ta không phải đào binh, hắn không phải đào binh! Ai dám nói hắn là đào binh, ta cùng người đó dốc sức liều mạng! Chu Thản, ngươi nói thêm câu nữa thử xem!

Trên cổ gân xanh nảy lên, thiếu niên gầm thét, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.

Sắc mặt Chu Thản trầm xuống:

- Quách Tiến, sự tình của phụ thân ngươi, ta không có hứng thú chú ý. Hôm nay ta đến, là hạ tối hậu thư cho ngươi. Một, chuyển nhượng tiểu viện cho ta; hai, ta thông qua quan phủ đến lấy tiểu viện của ngươi! Ngươi chỉ có hai lựa chọn này! Đừng tưởng rằng bày ra một bộ dốc sức liều mạng, có thể hù ngược lại ta. Đừng nói tổ tiên ngươi phú quý đã không còn, dù còn, thì tính sao?

- Chu Thản ta để ý tiểu viện của ngươi, đó là nể mặt mũi của Quách gia ngươi. Đổi lại người khác, ngược lại cầu bổn thiếu gia nhận lấy, bổn thiếu gia còn chưa hẳn cam tâm tình nguyện nhận cho!

- Các con, chuẩn bị một chút. Nếu như họ Quách này không thức thời, liền đem một già một trẻ bọn hắn loạn bổng đánh ra ngoài. Đừng nương tay, đánh chết, kéo ra ngoài cho chó ăn!

Tính nhẫn nại của hắn, hiển nhiên đã tiêu hao không sai biệt lắm.

Đám ác bộc kia, nghe chủ tử hạ lệnh như vậy đều xoa tay, không có hảo ý hướng Quách Tiến bức qua.

Quách Tiến giương đao lên, rít gào nói:

- Ai dám đi lên, người đó chết trước!

Chu Thản hừ lạnh nói:

- Họ Quách, xem ra ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử a! Lên cho ta, đánh chết, tính toán cho ta.

Ba ba ba ba!

Ngay lúc này, ngoài cửa lớn bỗng nhiên vang lên âm thanh vỗ tay chói tai.

Đón lấy có người chậc chậc cười nói:

- Giữa ban ngày ban mặt, nhập thất sát nhân, đây là thiên hạ của Đông Phương Vương Quốc sao?

Một màn này, lại vượt qua Chu Thản ý liệu rồi. Hắn không thể tưởng được, trong ngõ hẻm Thanh Dương này, thậm chí có người dám quản chuyện của Chu gia hắn. Đây là ngại mệnh dài sao?

- Ngươi là ai? Chu thị tiền trang ta cùng người mượn tiền nợ nần tranh chấp, liên quan gì đến ngươi?

Chu Thản hiển nhiên là ở vương đô hoành hành đã quen.

- Vốn là chuyện không liên quan đến ta. Bất quá, bây giờ lại liên quan tới ta rồi.

Một thiếu niên mang theo mỉm cười tự tin thong dong, tinh mâu khẽ nhích, mang theo bốn gã thuộc hạ, không chút hoang mang dạo bước tiến đến.

Người tới, tự nhiên là Giang Hãn Hầu phủ Tiểu Hầu gia Giang Trần.

Rầm rầm!

Đám ác bộc Chu gia, lập tức làm thành một vòng, đem Giang Trần cùng bốn tùy tùng Thắng Tự Doanh vây quanh.

Giang Trần bỏ qua những đao quang kiếm ảnh sáng loáng kia, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn Chu Thản:

- Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền?

Chu Thản cười lạnh:

- Mắc mớ gì tới ngươi? Bây giờ không phải là vấn đề có tiền hay không, mà là hắn dùng tiểu viện thế chấp, quá hạn không trả, ta là tới thu tiểu viện này. Các hạ có địa vị gì, ta khuyên ngươi, vẫn là không nên quản nhàn sự a. Có chút nhàn sự, ngươi quản không nổi; có ít người, ngươi cũng không thể trêu vào!

- A?

Giang Trần nở nụ cười.

- Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ rất giỏi a.

-Hừ, Chu gia tiền trang ta, ở toàn bộ Vương Quốc, cái kia là tồn tại mọi người đều biết. Ngươi là người nào, phụ thân ngươi là ai? Làm quan hay kinh thương?

Giang Trần không nhìn Chu Thản tồn tại, mà quay đầu hỏi Quách Tiến.

- Ngươi họ Quách?

Quách Tiến thấy có người chặn ngang, cũng cảm thấy bất ngờ, gặp người này rất hợp ý mình, cũng thành thật gật gật đầu.

- Tổ phụ của ngươi là Quách Thuận Quách thái phó?

- Phải.

Quách Tiến nghe được danh tự của tổ phụ, bộ ngực cũng ưỡn lên, trong mắt chảy qua một tia kiêu ngạo. Tổ tiên Quách gia, đó cũng là có người tài ba, đã từng phú quý qua.

- Tốt, ngươi thiếu Chu gia bao nhiêu tiền?

Giang Trần lại hỏi.

- Trước kia mượn một vạn lượng chữa bệnh cho mẫu thân của ta, lãi mẹ đẻ lãi con, hôm nay cả vốn lẫn lời là một vạn năm ngàn lượng.

Nói đến nợ nần, Quách Tiến cũng có chút ảm đạm.

- Một vạn năm ngàn lượng.

Giang Trần nhẹ gật đầu, đối với Thắng Nhất ở bên cạnh nói:

- Thắng Nhất, lấy một vạn năm ngàn lượng cho bọn hắn.

Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, trong khoảng thời gian này đi theo Giang Trần, kiến thức Giang Trần các loại thần kỳ, hôm nay cùng Giang Trần cũng đã thành lập nên quan hệ chính phụ tương đối khắc sâu.

Không còn như lúc ban đầu chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu bị điểm ra, Thắng Nhất trực tiếp đưa tới trước mặt Chu Thản:

- Đếm một chút, tiền này, thiếu gia nhà ta thay hắn trả. Về sau đừng đến nơi đây om sòm!

Thắng Nhất xuất thân quân nhân, cũng có một cỗ khí độ bức người.

Vừa bước ra một bước, liền để cho trong lòng Chu Thản xiết chặt, con mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, càng cảm thấy thiếu niên này tựa hồ có lai lịch không nhỏ.

Bất quá, Chu Thản từ nhỏ đến lớn, còn chưa sợ qua ai a.

Lại không đi tiếp ngân phiếu, mà là âm dương quái khí cười nói:

- Tựa hồ bổn công tử đã nói rất rõ ràng. Hắn là quá hạn không trả, hôm nay ta muốn chính là tiểu viện, không phải bạc.

- Quá hạn? Ngươi có chứng cớ gì không?

Giang Trần cũng không giận hỏi.

Chu Thản khoát tay, liền có thủ hạ đem biên lai ra. Tờ biên lai này, quả nhiên có bẫy rập, cũng có Quách Tiến đồng ý ký tên.

Giang Trần thuận tay chà xát, trực tiếp chà xát biên lai thành mảnh vỡ:

- Hiện tại, còn nữa không?

Cử động kia, lại làm cho Chu Thản vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn không ngờ tới, thiếu niên này nhìn như khí độ bất phàm, vậy mà lại đột nhiên chơi xấu, hủy diệt chứng cớ!

Gần đây đều là Chu Thản hắn đối với người khác hắc ăn hắc, không nghĩ tới, hôm nay rõ ràng bị chơi lại!

- Ngươi... Ngươi đây là muốn chết!

Chu Thản thoáng cái nổi điên.

Giang Trần cũng không quay đầu lại, hướng trong đình viện đi đến, ngữ khí nhàn nhạt:

- Thắng Nhất, ngân phiếu và người, cùng một chỗ ném ra ngoài!

Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, kia đều là cao giai Chân Khí cảnh, cũng là cường giả kinh nghiệm sát tràng, đối phó những ác bộc này, cái kia tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Mấy cái lên xuống, liền đem chủ tớ mấy người, toàn bộ ném ra ngoài cửa lớn.

Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu thuận tay ném tới:

- Tiểu Hầu gia là người giảng đạo lý. Bạc các ngươi cầm lấy, còn muốn nháo sự, chính mình suy nghĩ a.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom