-
Chương 806-810
Chương 806 Chân Long huyết 1
Giang Trần gật đầu:
- Tu luyện võ đạo, không có tài nguyên chồng chất, hết thảy đều là phù vân. Đương nhiên, bản thân bọn hắn không đủ nội tình, trùng kích Nguyên cảnh, dù có đan dược phụ tá, chỉ sợ xác xuất thành công nhiều lắm cũng là 5-5. Sự tình trùng kích Nguyên cảnh, ta sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng mà con đường sau này, phải dựa vào cơ duyên của mình rồi.
Ngoại trừ Thang Hồng là huynh đệ, những người khác, Giang Trần thật đúng là không quá để ý.
Nhưng mà với tư cách đồng môn, có năng lực, Giang Trần sẽ thuận tay giúp đỡ, coi như là báo đáp ân tình của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
- Đúng rồi, lão gia tử, đây là 100 viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, đủ trợ giúp lão gia tử ngươi trùng kích Địa Nguyên cảnh rồi.
Giang Trần đem một bình thuốc, đặt ở trước mặt lão gia tử.
- Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan? 100 viên?
Cả người Diệp Trọng Lâu mất trật tự rồi, liên tục khoát tay.
- Giang Trần, cái này sao được? Bây giờ ngươi là Nguyên cảnh, cũng cần dùng đến Bồi Nguyên Đan. Ta đã già, tiềm lực có hạn, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, đó là lãng phí.
- Đúng rồi, Giang Trần, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, ngươi là từ đâu tới? Đan Trì cung chủ thưởng sao?
Dù sao Diệp Trọng Lâu ở Đan Càn Cung không có địa vị gì, về một ít nghe đồn của Giang Trần, hắn cũng nghe không được.
Giang Trần cười nói:
- Lần trước thuận tay giúp Bản Thảo Đường Vân Niết trưởng lão hoàn thành một nhiệm vụ, lão nhân gia thưởng ta một ít Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan. Lão gia tử, ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Bồi Nguyên Đan này, bao đủ.
Diệp Trọng Lâu thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
- Giang Trần, kiếp nầy, thành tựu lớn nhất của lão phu, là từ trong thế tục đào móc đến ngươi, kết giao ngươi. Nếu không, chỉ sợ lão phu sẽ chung thân tầm thường vô vị, chỉ có thể ở Thiên Quế Vương Quốc chết già.
Cái này là cơ duyên.
- Lão gia tử, ta và ngươi tầm đó không cần phải khách khí. Nói thật, ban đầu ở Thiên Quế Vương Quốc, nếu không có ngươi chiếu cố, cửa Thiết gia kia, ta cũng rất khó qua.
Giang Trần là người trọng tình nghĩa, người khác kính hắn một thước, hắn kính người một trượng.
Hơn nữa, lần này hắn tới tìm lão gia tử, cũng không phải tiễn đưa mấy viên đan dược đơn giản như vậy.
- Lão gia tử, hôm nay ta tới tìm ngươi, ngoại trừ Bồi Nguyên Đan, còn có đồ vật trọng yếu hơn cho ngươi. Vật ấy, phải giữ bí mật, nếu không, hậu hoạn vô cùng.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, thân hình hơi chấn, trong mắt toát ra vẻ ngưng trọng. Có thể làm cho Giang Trần nói như vậy, kia nhất định là tồn tại phi thường khó lường.
Một cái linh hộp, một cái bình nhỏ được đặt lên bàn.
Giang Trần thi triển thần thông, đánh ra từng đạo phòng ngự cách âm, thi triển Băng Hỏa Yêu Liên do thám, xác định bốn phía không có người âm thầm nhìn xem, mới lên tiếng:
- Lão gia tử, vật ấy không phải chuyện đùa.
- Giang Trần, rốt cuộc là cái gì? Lão phu một bó niên kỷ, cũng bị ngươi nói tâm ngứa khó chịu.
Lão gia tử cũng hỏi.
- Lọ này, là hai giọt Long Huyết. Chân Long huyết, hơn nữa còn là ngũ trảo Long tộc chính thống nhất. Trong linh hạp này, là một khối Long tinh.
- Cái gì? Chân Long?
Sắc mặt của lão gia tử đại biến, Diệp Trọng Lâu bình tĩnh hơn nửa đời người, cũng thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt trắng bệch, yết hầu chát chát, lắp bắp hỏi:
- Ngươi nói là, Chân... Chân Long?
- Đúng vậy, là Long tộc hậu đại thuần túy, mà không phải loại hậu duệ Long tộc biến chủng. Đây là huyết mạch trực hệ của Long tộc, không phải chuyện đùa.
Lão gia tử im lặng thật lâu, hắn đã hoàn toàn lâm vào khiếp sợ không cách nào tự kiềm chế rồi.
Long tộc, đây là tồn tại trong truyền thuyết a. Lão gia tử sống nửa đời người, cũng chỉ ở trên sách cổ xem qua tin tức về Long tộc.
Mà trong lịch sử Vạn Tượng Cương Vực, tựa hồ còn chưa có ghi lại về Chân Long nhất tộc.
Thế nhưng mà, Giang Trần lấy tới Chân Long huyết. Coi như là lão gia tử tín nhiệm Giang Trần vô điều kiện, giờ phút này cũng có chút khó có thể tin.
Giang Trần cũng biết việc này nghe quá rợn người.
Nhưng mà, Long huyết cùng Long tinh này, đối với lão gia tử lại phi thường hữu dụng.
Nếu Phượng Giao Ngũ Dực Thú của lão gia tử, dung hợp huyết mạch Long tộc, tất nhiên sẽ thức tỉnh càng nhiều truyền thừa trí nhớ, thực lực đạt được hiệu quả đột nhiên tăng mạnh.
Đến lúc đó, lại tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ thoáng một phát, Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia, tuyệt đối có thể trở thành lực lượng cao cấp nhất của Vạn Tượng Cương Vực.
Mà lão gia tử trường kỳ ở chung với Phượng Giao Ngũ Dực Thú, cũng có khí tức Long tộc, dung hợp Chân Long chi huyết, dung hợp huyết mạch Long tộc, tư chất tất nhiên cũng sẽ thoát thai hoán cốt, để cho hắn tẩy tủy phạt mao, trở thành đại biểu điển hình cho có tài nhưng thành đạt muộn.
Mà hết thảy, đều là vì báo đáp năm đó dẫn dắt.
Giang Trần cũng biết, hết thảy đều phải có thời gian để tiêu hóa, cũng im lặng, chờ lão gia tử phục hồi tinh thần lại.
Thật lâu sau Diệp Trọng Lâu mới hồi phục tinh thần lại:
- Giang Trần, Chân Long nhất tộc, lại thật sự tồn tại?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Lão gia tử cùng Phượng Giao Ngũ Dực Thú sớm chiều ở chung, hai giọt Long Huyết này, chỉ cần ngươi mở ra cảm thụ thoáng một phát, liền biết thật giả.
Diệp Trọng Lâu tưởng tượng cũng phải, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy cái chai kia.
Mở ra một khe hở, vừa để sát vào, toàn thân liền chấn động, trên tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa không có nắm vững cái chai kia.
Một cỗ lực lượng cường đại không hiểu, làm cho tim lão gia tử đột nhiên đập rộn lên, phảng phất huyết dịch toàn thân không tự chủ được xao động.
Cổ lực lượng không hiểu kia, tựa hồ nhen nhóm máu của hắn, làm nó lập tức sôi trào lên.
- Cái này... Cái này...
Diệp Trọng Lâu triệt để ngây dại.
Lực lượng cường đại, uy áp không hiểu, làm cho Diệp lão gia tử là cường giả Nguyên cảnh, tâm thần cũng thiếu chút nữa thất thủ, mà hết thảy, chỉ đến từ hai giọt huyết đặt ở trong bình.
Như vậy, nơi phát ra máu huyết này cường đại đến cỡ nào, liền có thể nghĩ rồi.
- Thật là Chân Long huyết, dĩ nhiên là thật.
Diệp Trọng Lâu và Phượng Giao Ngũ Dực Thú sống nương tựa lẫn nhau, tuy chưa quen thuộc khí tức Long tộc, nhưng trên người Phượng Giao Ngũ Dực Thú bao nhiêu cũng có chút khí tức Long tộc.
Mà huyết dịch trong lọ kia, tuy chỉ có hai giọt, nhưng loại lực lượng giống như đã từng quen biết, rồi lại vô cùng cường đại kia, hiển nhiên là viễn siêu Phượng Giao Ngũ Dực Thú gấp trăm ngàn lần.
Cường đại như vậy, tinh thuần như vậy, thiếu chút nữa để cho huyết mạch của lão gia tử nứt vỡ.
Loại bá khí này, quả nhiên là kinh người.
- Lão gia tử, muốn dung hợp Chân Long huyết, trước phải luyện hóa Long tinh. Chờ trong cơ thể ngươi có Long tộc ấn ký, mới có thể dung hợp Chân Long huyết. Nếu không Chân Long huyết nhập vào cơ thể, tất sẽ làm huyết mạch của ngươi bạo liệt, thậm chí hóa thành tro bụi cũng có thể.
Giang Trần đối với huyết mạch của Long tộc bá đạo, kiếp trước là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Lời này, trong lúc nhất thời, làm cho Diệp lão gia tử kích động có chút nói không ra lời.
Chương 807 Chân Long huyết 2
- Giang Trần, ngươi bảo lão phu nên cảm tạ ngươi như thế nào a?
Lão gia tử cười khổ.
- Ngươi ưu ái như vậy, mặc dù lão phu muốn sĩ diện cự tuyệt, cũng làm không được a. Cái hấp dẫn này, thật sự quá lớn.
- Lão gia tử, luyện hóa Long tinh thì không có gì. Nhưng nếu như một ngày kia ngươi muốn dung hợp Long Huyết, nhất định phải tìm địa phương vắng vẻ. Nếu không, một khi để cho người nghe được uy áp Long huyết, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp đoạt.
Một giọt Chân Long huyết, đủ để cho tu sĩ võ đạo điên cuồng.
Không có gì khác, bởi vì Chân Long, chính là quý tộc Thái Cổ, huyết mạch truyền thừa đến từ thời đại Thái Cổ, bản thân liền vô cùng cao quý.
Chân Long huyết, Võ Giả cấp bậc càng cao, lại càng có khả năng được lợi. Thậm chí, Võ Giả phong Hoàng xưng Đế, đạt được Chân Long huyết, cũng có thể kích phát truyền thừa trí nhớ, từ đó đạt được đột phá không tưởng được.
Lần này dặn dò, là đại sự.
Nếu để lộ Chân Long huyết, nhẹ thì tao ngộ họa sát thân, nặng thì rất có thể liên quan đến tất cả mọi người, thậm chí kể cả toàn bộ Đan Càn Cung.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, vẻ mặt cũng thận trọng:
- Giang Trần, Chân Long huyết này trân quý như thế, lão phu chắc chắn đảm bảo thích đáng. Lúc dung hợp, sẽ tìm ngươi thương lượng.
- Như vậy cũng tốt.
Giang Trần gật đầu:
- Ta muốn tham gia tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, một khi cướp đến động phủ Chí Tôn khu, phương viên trăm dặm, đều là lãnh địa tư nhân. Đến lúc đó, lão gia tử ở chỗ ta dung hợp Long Huyết, trời đất bao la, cũng không khả năng có người đến.
- Chí Tôn khu?
Lão gia tử động dung.
- Lão hủ nghe nói, Chí Tôn khu kia, là địa phương thiên tài đỉnh cấp nhất của Đan Càn Cung cư ngụ.
- Đúng, chính là bởi vì cấp cao nhất, cho nên lần này ta nguyện nhất định phải có.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, rất thong dong, nhưng lại lộ ra một cỗ tự tin làm cho không người nào có thể hoài nghi.
- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, năm đó lão phu từng nói, số mệnh của Bảo Thụ Tông, có lẽ ở trên người của ngươi sẽ đạt được cải biến. Xem ra, lão phu là một lời Đạo Phá Thiên Cơ rồi, ha ha ha. Nếu như ngươi cướp lấy động phủ của Chí Tôn khu, thanh danh tất lan truyền lớn. Đến lúc đó, áp lực sinh tồn bên lão phu, cũng sẽ thấp hơn một ít.
Giang Trần gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, lão gia tử, ta muốn đi thăm Thang Hồng.
- Tốt, lão phu mang ngươi đi.
Thang Hồng sớm đột phá Thiên Nguyên cảnh, trở thành Nội Môn Đệ Tử, tự nhiên phải đi khu vực của Nội Môn Đệ Tử tìm.
Nội Môn Đệ Tử, đồng dạng như đệ tử hạch tâm, cũng chia đủ loại khác biệt. Chỉ là, khu vực bọn hắn ở, là không bằng Đan Hà Cốc.
Chỗ ở của Nội Môn Đệ Tử, tên là Đại Cổ Sơn, hàng nghìn Nội Môn Đệ Tử, liền ở trong Đại Cổ Sơn phương viên mấy ngàn dặm này.
Địa thế mà Nội Môn Đệ Tử ở, ngược lại có chút giống thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn, là sinh hoạt quần cư.
Nội Môn Đệ Tử cấp bậc cao nhất, mới có thể độc môn độc viện.
Nhưng mặc dù là độc môn độc viện, cũng không bằng một phần mười động phủ ở Đan Hà Cốc.
Nội Môn Đệ Tử, hoặc là bốn người tụ cư, hoặc là tám người tụ cư, hoặc là 16 người tụ cư. Có thể nói đẳng cấp rõ ràng.
Giang Trần tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm, một thân quần áo và trang sức còn đó, nên hắn tiến vào Đại Cổ Sơn cấm địa, là không có bất kỳ ngăn trở.
Nhìn thấy quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm, nhóm thủ vệ ở Đại Cổ Sơn, mỗi một cái đều cười làm lành, cơ hồ là hận không thể cõng Giang Trần lên núi.
Một màn này, làm cho Diệp Trọng Lâu cảm khái không thôi:
- Giang Trần, ngươi có biết, đây là lần thoải mái nhất khi ta tiến vào Đại Cổ Sơn hay không? Dĩ vãng mỗi lần tiến vào Đại Cổ Sơn, ta đều phải đợi cả buổi, bị làm khó dễ, kéo dài, có đôi khi thậm chí không cho vào. Những thủ vệ này, đơn giản là muốn từ trên người lão phu cạo chút chỗ tốt. Đáng thương lấy chút gia sản của Bảo Thụ Tông chúng ta, người ta còn chưa hẳn để ý.
Diệp Trọng Lâu không khỏi cảm khái, hắn sống một bó niên kỷ, mỗi lần tới Đại Cổ Sơn này, đều phải nói một sọt lời hữu ích, cười đến cơ bắp cứng ngắc.
Nhưng hết thảy, đều không bằng quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm.
Giang Trần không nói một câu, một đường đi tới, một đường khuôn mặt tươi cười tương ứng, loại cảm giác này, mặc dù bình tĩnh như Diệp lão gia tử, sau khi chịu đựng nhiều lần bạch nhãn và làm khó dễ, cũng nhịn không được có chút hãnh diện.
Nghe nói Giang Trần tìm người, những thủ vệ này đều vô cùng phối hợp, lập tức tra tìm hồ sơ, sau đó tập trung vào khu cư trú vực của Thang Hồng.
Rất nhanh, đội trường thủ vệ cực kỳ nhiệt tâm, mang theo Giang Trần và Diệp Trọng Lâu đi tới ngoài tiểu viện của Thang Hồng.
Giang Trần tiện tay thưởng một viên Bồi Nguyên Đan:
- Khổ cực, vị Diệp lão gia tử này, là bằng hữu của ta. Về sau sẽ thường xuyên xuất nhập Đại Cổ Sơn...
Thủ vệ đội trưởng kia nhìn thấy Bồi Nguyên Đan, con mắt ứa ra quang mang, cúi đầu khom lưng, liên tục cam đoan:
- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch. Về sau lão gia tử tiến vào Đại Cổ Sơn, sẽ một đường thông hành, cam đoan thoải mái.
Giang Trần thấy thủ vệ này hiểu ý, liền vung tay lên:
- Ngươi lui xuống đi. Tự ta đi vào.
- Vâng.
Thủ vệ kia có chút ít hâm mộ liếc nhìn tiểu viện, trong nội tâm tràn đầy hâm mộ, hắn cho rằng, vị đệ tử hạch tâm này, là tới nội môn chọn lựa tùy tùng.
Một khi bị đệ tử hạch tâm chọn trúng, có thể tiến vào Đan Hà Cốc tu luyện. Đến chỗ đó tu luyện một ngày, có thể bằng năm ba ngày ở ngoại giới.
Toàn bộ nội môn, đệ tử nào không hướng tới Đan Hà Cốc?
Diệp Trọng Lâu đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong ló ra nửa cái đầu, nhìn thấy Diệp Trọng Lâu, sắc mặt lập tức phát lạnh:
- Nội môn trọng địa, ai cho ngươi xông loạn?
Tuy Diệp Trọng Lâu là Nguyên cảnh, nhưng quần áo trên người hắn, hiển nhiên không phải nhân vật trọng yếu của Đan Càn Cung, cho nên, những Nội Môn Đệ Tử này, tự nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Bất quá, nửa cái đầu kia lập tức liếc đến Giang Trần ở sau lưng Diệp lão gia tử.
Cái gì? Đệ tử hạch tâm?
Nửa cái đầu kia vọt ra, trên mặt chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt:
- Vị sư huynh này nhất định đến từ Đan Hà Cốc a, tới đây cần làm gì? Chậc chậc chậc, ta bảo hôm nay vừa rời giường, liền nghe Hỉ Thước hót vang, nguyên lai là có quý nhân đến, thật sự là bồng tất sinh huy a.
Thằng này kiến phong sử đà, mã thí tâng bốc thật sự là có thứ tự vô cùng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Đệ tử hạch tâm vừa xuất hiện, thậm chí không cần phóng thích uy áp gì, cũng có đầy đủ khí tràng và lực uy hiếp.
Vài tên Nội Môn Đệ Tử trong sân kia, ai cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao tiến lên thi lễ.
- Ta tìm Thang Hồng, hắn ở đâu?
Giang Trần liếc qua, lại không có chứng kiến Thang Hồng.
Nghe được danh tự Thang Hồng, trên mặt mấy Nội Môn Đệ Tử kia, lập tức có chút khó chịu nổi, có một hai cái thậm chí hiện lên hoảng sợ.
Chương 808 Thang Hồng biến thành đùi vàng 1
- Ngươi, tới.
Giang Trần chỉ vào người vừa mới mở cửa kia, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào người này, tựa hồ muốn xuyên thấu linh hồn của hắn.
- Nói, Thang Hồng ở đâu?
Bị Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần tập trung, toàn thân người này run rẩy một cái, hàm răng không thể ức chế được va chạm cạch cạch.
- Ta... Ta...
Ngữ khí của Giang Trần sâm nghiêm:
- Ngươi không biết?
Uy áp lại thêm một tầng, tên Nội Môn Đệ Tử kia bịch một tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, hai đầu gối quỳ xuống.
- Ta nói, ta nói... Thang Hồng đi giặt quần áo rồi.
Giặt quần áo?
Ba chữ kia, làm cho Giang Trần không hiểu ra sao, cảm thấy không hiểu thấu. Đường đường Nội Môn Đệ Tử của Đan Càn Cung, lại phải giặt quần áo như tạp dịch?
Diệp Trọng Lâu than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần, Nội Môn Đệ Tử không giống đệ tử hạch tâm các ngươi, bọn hắn không có ưu đãi gì, ở chỗ này, bất luận sinh hoạt gì đều cần tự gánh vác. Cũng không có tư cách thuê tùy tùng.
Giang Trần gật đầu, lại nhìn biểu hiện của những người này, trong nội tâm đại khái đã biết chuyện gì rồi.
Cười lạnh một tiếng:
- Nói như vậy, Thang Hồng giặt rửa không đơn thuần là y phục của hắn a?
Đang khi nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Thang Hồng, đông đông đông vang ở ngoài sân nhỏ.
Thân hình Thang Hồng cao lớn, đi trên đường uy vũ sinh phong, chân to tựa hồ muốn giẫm nát sàn nhà.
Tiếng bước chân vừa truyền vào, trong sân có hai Nội Môn Đệ Tử sắc mặt đại biến, hận không thể chắp cánh, lập tức thoát đi hiện trường.
Giang Trần nhìn thấy một màn này, liền biết là chuyện gì rồi.
Thang Hồng đang khiêng hai cái sọt quần áo đã giặt rửa tốt, đi đến. Nhìn thấy trong sân đứng đầy người, đang muốn nói chuyện, ánh mắt lướt qua Giang Trần, đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên.
- Lão Đại? Sao ngươi lại tới đây? Ha ha ha.
Thang Hồng ném sọt qua một bên, sải bước đi tới, ôm lấy Giang Trần, vui cười nói:
- Lão Đại, ta nghe nói, ngươi ở Đan Hà Cốc đại phát thần uy a.
Nghe Thang Hồng gọi Giang Trần là "Lão Đại", giữa hai người lại thân mật như vậy, hai tên Nội Môn Đệ Tử kia toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, miệng đắng chát.
Giang Trần gật đầu:
- Nói đi, giặt quần áo này là công tác bổn phận của ngươi, hay là người khác cưỡng chế đưa cho ngươi?
Bây giờ Thang Hồng là Tiên cảnh bát trọng đỉnh phong, tiếp cận cửu trọng.
Mà hai tên Nội Môn Đệ Tử sắc mặt tái nhợt, biểu lộ xấu hổ kia, hiển nhiên đều là Tiên cảnh cửu trọng.
Thang Hồng nhếch miệng cười cười:
- Lão Đại, những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi cũng đừng quan tâm. Tuy là bọn hắn cưỡng chế ta, bất quá ta vừa vặn mượn chuyện này ma luyện tâm cảnh, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng. Loại cơ hội này, ở Bảo Thụ Tông là tuyệt đối tìm không thấy.
Ở Bảo Thụ Tông, tuy Thang Hồng không phải tông chủ nhất hệ, cũng không phải Thái Thượng trưởng lão nhất hệ, nhưng mà, dùng thiên phú của hắn, là ai cũng không dám sai sử như tùy tùng.
Đến Đan Càn Cung, thực lực không đủ, xuất thân địa phương nhỏ bé, làm cho Thang Hồng ở trong nội môn, tự nhiên thành đối tượng người khác khi dễ.
Giang Trần ngược lại không nghĩ, Thang Hồng lại coi đây là nhục, đến ma luyện tâm cảnh của mình.
Trong lúc nhất thời, cũng như có điều suy nghĩ. Thang Hồng ma luyện tâm tình, xem ra, là sớm chuẩn bị cho trùng kích Nguyên cảnh rồi.
Trùng kích Nguyên cảnh, cần Tâm lực cường đại hơn.
Mà loại khổ nhục này, là một phương pháp ma luyện Tâm lực.
- Lão Đại, loại sự tình này, ngươi đừng quan tâm.
Thang Hồng tự tin cười cười, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai Nội Môn Đệ Tử Tiên cảnh cửu trọng kia.
- Trương Liệt, Cung Nguyệt, hai hỗn đản các ngươi nhớ kỹ cho ta. Lão tử giặt quần áo cho các ngươi, không phải là sợ các ngươi, mà là mượn chuyện này ma luyện tâm tình. Qua không được bao lâu, lão tử sẽ khiêu chiến các ngươi, đau nhức nện các ngươi một chầu, chờ xem, ha ha ha ha.
Luận thiên phú, kỳ thật Thang Hồng không thua những Nội Môn Đệ Tử này. Sở dĩ hắn rớt lại phía sau, nguyên nhân duy nhất là hắn xuất thân Bảo Thụ Tông, mà những thứ này xuất thân Đan Càn Cung.
Xuất thân bất đồng, tài nguyên bất đồng, làm cho hắn đi chậm một chút.
Hôm nay, Thang Hồng đã có Giang Trần trông nom, các phương diện điều kiện, kỳ thật đã vượt qua những Nội Môn Đệ Tử này. Chỉ chờ đột phá Tiên cảnh cửu trọng, liền quay giáo một kích, đả đảo toàn bộ những kẻ khi dễ hắn này.
Nói như vậy, trước kia tất cả khuất nhục cùng khi dễ, liền hóa thành động lực, để hắn ma luyện tâm lực.
Giang Trần nghe Thang Hồng nói như vậy, liền biết huynh đệ mình nhìn như lỗ mãng, nhưng lại là người có tuệ căn, nên không nhúng tay vào.
- Đi, Thang Hồng, theo ta ra ngoài một chút.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, đảo qua những Nội Môn Đệ Tử này, phảng phất muốn ghi nhớ bọn chúng.
Những Nội Môn Đệ Tử này, ánh mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Thang Hồng cười ha ha:
- Lão Đại, ngươi xuất hiện, kế hoạch ma luyện của ta liền ngâm nước nóng, bất quá cũng không xê xích gì nhiều. Ta cảm giác, đột phá Tiên cảnh cửu trọng, là sự tình trong tháng này rồi.
Mang theo Thang Hồng, ở Đại Cổ Sơn đi bộ một vòng, lúc này Giang Trần mới cùng Thang Hồng và Diệp Trọng Lâu về địa phương ở lại.
Diệp Trọng Lâu một mực mỉm cười, hắn biết rõ đây là Giang Trần cố ý cho Thang Hồng chỗ dựa, làm cho các Nội Môn Đệ Tử biết rõ, Thang Hồng là huynh đệ của Giang Trần hắn.
Bởi vậy, trong nội môn ai muốn khi dễ Thang Hồng, liền phải nghĩ lại rồi.
- Thang Hồng, Giang Trần chiếu cố ngươi như vậy, ngươi không thể phụ tấm lòng của hắn a.
Diệp Trọng Lâu dặn dò.
Thang Hồng nhếch miệng cười nói:
- Lão gia tử yên tâm, sau khi đến Đan Càn Cung, Thang Hồng ta đã biết mình là ếch ngồi đáy giếng. Bất quá, ta tin tưởng vững chắc, trong vòng một năm, nhất định có thể đột phá Nguyên cảnh.
Thang Hồng ở Bảo Thụ Tông, là nổi tiếng Tâm lực cường đại. Nếu như hắn tiến vào Linh Vương, dùng ưu thế của hắn, đột phá Nguyên cảnh, là rất có hi vọng.
Đi vào chỗ ở của Diệp Trọng Lâu, Giang Trần lại chỉ điểm Thang Hồng một phen, cho hắn một ít linh thạch cùng Cố Linh Đan. Về phần Long Huyết và Long tinh, Giang Trần lại không đề cập tới.
Diệp Trọng Lâu biết không phải Giang Trần không nỡ, mà là hiện tại Thang Hồng còn không dùng được loại thứ tốt này, cho hắn ngược lại hại hắn.
- Thang Hồng, chờ ngươi tiến vào Tiên cảnh cửu trọng, thì đến Đan Hà Cốc tìm ta. Ta đưa ngươi một cọc Tạo Hóa.
- Lão Đại, ngươi đã cho ta quá nhiều tạo hóa, lại tiếp tục như vậy, chẳng phải Thang Hồng ta phải lấy thân báo đáp sao. Ta cũng không phải mỹ nữ a.
Thang Hồng nói vui đùa nói.
Diệp Trọng Lâu không khỏi mỉm cười, bất quá chứng kiến tốc độ phát triển của Thang Hồng, lão gia tử lại phi thường vui mừng.
Cứ như vậy xuống dưới, Bảo Thụ Tông có hi vọng.
Cùng lão gia tử và Thang Hồng hàn huyên một hồi, lúc này Giang Trần mới đứng dậy cáo từ.
- Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu sắp bắt đầu. Nhị vị chờ tin lành a.
Thang Hồng hào sảng cười nói:
- Lão Đại ra tay, động phủ của Chí Tôn khu, khẳng định dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, ta cũng đi mở rộng tầm mắt, ha ha ha.
Chương 809 Thang Hồng biến thành đùi vàng 2
Giang Trần phản hồi Đan Hà Cốc, mà Thang Hồng thì phản hồi Đại Cổ Sơn.
Trở lại Đại Cổ Sơn, Thang Hồng rõ ràng cảm nhận được bất đồng, đội trưởng thủ vệ kia, thậm chí thân mật cùng hắn chào hỏi, giống như hai người nguyên vốn là bằng hữu rất thân mật.
Thang Hồng nhìn như hào phóng, nhưng nội tâm lại tinh tế, biết rõ đây nhất định là bởi vì lão Đại Giang Trần.
- Lão Đại, xem ra ta vẫn còn phải dựa vào ngươi a. Đệ tử hạch tâm, đi tới chỗ nào đều bị người chú mục.
Một màn này, làm cho ý chí chiến đấu của Thang Hồng càng tăng.
Trở lại sân nhỏ, những Nội Môn Đệ Tử ở chung kia đều nhiệt tình, phảng phất hoan nghênh anh hùng chiến thắng trở về vậy.
- Thang Hồng huynh đệ, ngươi trở lại rồi.
- Thang Hồng huynh đệ, ngươi giúp chúng ta giặt rửa quần áo lâu như vậy, nơi này có một ít linh thạch, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là thù lao của chúng ta, không nên cự tuyệt a.
- Thang Hồng huynh đệ, ta nơi này có hai viên Cố Linh Đan, Thượng phẩm...
Thang Hồng trợn mắt há hốc mồm:
- Các ngươi... Đây là làm cái gì?
- Ai, Thang Hồng huynh đệ, xin ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân. Trước kia chúng ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngươi. Bất quá đó là hai tên gia hỏa Trương Liệt cùng Cung Nguyệt kia châm ngòi thổi gió. Hiện tại, hai người bọn họ sợ hãi, đã xin đổi viện rồi.
- Đi?
Thang Hồng nhíu mày.
- Hai tên khốn kiếp này, bọn hắn đi đến đâu, bữa đánh này cũng đừng muốn miễn.
- Mấy người các ngươi, đều là bị bọn hắn bức hiếp. Được rồi, lão tử không chấp nhặt với các ngươi. Đồ vật ta nhận, về sau mọi người là huynh đệ một phòng.
Tính cách của Thang Hồng cũng hào phóng. Những thứ này, thực lực vốn không bằng hắn, khẳng định không dám khi dễ hắn. Chẳng qua Trương Liệt và Cung Nguyệt là Tiên cảnh cửu trọng kích động bọn hắn, lúc này mới đi theo ồn ào.
Bọn hắn đã nhận lỗi, lại đưa Linh Dược, Linh Thạch. Tính cách Thang Hồng rộng rãi, tự nhiên sẽ không chấp nhặt.
- Tốt.
Một gã Nội Môn Đệ Tử khen.
- Ta đã nói, Thang Hồng huynh đệ là thiên tài có độ lượng, về sau nhất định sẽ tiến vào Đan Hà Cốc.
- Thang Hồng huynh đệ, về sau một phòng chúng ta, ngươi là lão Đại. Đổi ai đến, ngươi cũng là lão Đại.
- Đúng, kiên quyết ủng hộ Thang Hồng huynh đệ.
- Thang Hồng huynh đệ, sau này tiến vào Đan Hà Cốc, xin chiếu cố các huynh đệ thoáng một phát. Nghe nói đệ tử hạch tâm của Đan Hà Cốc, có thể mang theo một ít tùy tùng. Đến lúc đó, loại chuyện tốt này, đừng quên chúng ta a.
Những thứ này, tuy hèn mọn, nhưng đều là người thông minh. Nhìn thấy Thang Hồng và Giang Trần thân mật như vậy, sao nhìn không ra Thang Hồng nhất định có tiền đồ rộng lớn?
Giang Trần là ai?
Đan Trì cung chủ khâm điểm đệ tử hạch tâm, Vân Niết trưởng lão coi trọng. Nghe nói lần này còn xung kích động phủ Chí Tôn khu.
Ngay cả Ngôn Hồng Đồ không ai bì nổi ở Lăng Vân khu, ở trước mặt Giang Trần, cũng không chịu nổi một kích.
Tu vi của Ngôn Hồng Đồ, là Nguyên cảnh ngũ trọng, bá chủ không hề tranh luận của Lăng Vân khu. Kết quả thế nào? Còn không phải bị Giang Trần đánh cho xám xịt ly khai Đan Hà Cốc, ra ngoài thí luyện, trốn tránh đầu sóng ngọn gió?
Dùng cảnh giới Tiểu Nguyên cảnh, nghiền áp Nguyên cảnh ngũ trọng. Loại thiên tài này, nhất định sẽ trở thành tồn tại cấp cao nhất của Đan Càn Cung.
Mà Thang Hồng, dĩ nhiên là sinh tử huynh đệ của loại thiên tài này.
Đối với những Nội Môn Đệ Tử không chỗ nương tựa, tự lực cánh sinh này mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cái đùi vàng, nhất định phải ôm chặt.
Tại Đại Cổ Sơn, những đệ tử có phương pháp, có quan hệ kia, đều đã sớm dính vào đệ tử hạch tâm, thành tùy tùng của đệ tử hạch tâm, đã lấy được tư cách tu luyện ở Đan Hà Cốc.
Mà bọn hắn, những người ở lại Đại Cổ Sơn, hiển nhiên là không có bất cứ quan hệ nào, cũng không có bất kỳ bối cảnh.
Lúc này xuất hiện loại đùi vàng như Thang Hồng, không ôm nhanh, cái kia chính là kẻ đần.
Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu, tại Đan Càn Cung, đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Toàn bộ Đan Hà Cốc, ngoại trừ những người hoàn toàn không có hi vọng, cơ hồ mỗi người đều nhìn chằm chằm bốn danh ngạch kia.
Động phủ Chí Tôn khu, một khi vào nhập, đó chính là tượng trưng cho đứng ở trẻ tuổi đỉnh phong của Đan Càn Cung
Chí Tôn khu, ở toàn bộ Đan Hà Cốc, cũng chỉ có tám động phủ. Lần này tăng thêm bốn cái, tổng cộng cũng không quá mười hai.
Mà toàn bộ Đan Càn Cung, đệ tử hạch tâm hơn ngàn, Nội Môn Đệ Tử hơn vạn, Ngoại Môn Đệ Tử lại càng không dưới mười vạn.
Loại nhân tài quy mô này, nếu như trở thành mười hai Chí Tôn trong đó, cái kia là vinh quang bực nào? Tôn quý hạng gì?
Cơ hồ không cần hoài nghi, một khi tiến vào Chí Tôn khu, chỉ cần một đường phát triển thông thuận, không có vẫn lạc nửa đường, qua vài chục năm, tất sẽ trở thành nhân vật cự đầu của tông môn.
Trở thành nhân vật chấp chưởng một phương.
Danh sách cạnh tranh, so với trong tưởng tượng còn muốn khoa trương.
Hai danh ngạch Võ đạo, có gần hai trăm người tham gia báo danh.
Hai danh ngạch Đan đạo, càng là gần 300 người báo danh tham dự giác trục.
Nói cách khác, toàn bộ Đan Hà Cốc, cơ hồ có nửa số đệ tử hạch tâm tham dự đến trong giác trục.
Giang Trần đối với chuyện này ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, tranh đấu đan đạo, so với tranh đấu võ đạo mà nói, phong hiểm thấp hơn, tuy cạnh tranh ở đan đạo đồng dạng kịch liệt, nhưng tham gia tranh đoạt đan đạo, tối thiểu không đến mức bị thương.
Cho nên, trên nhân số báo danh, đan đạo nhiều hơn võ đạo, cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Trận đấu tranh đoạt động phủ còn chưa mở màn, toàn bộ Đan Càn Cung, liền lâm vào một loại không khí cuồng nhiệt.
Giang Trần tâm như mặt nước phẳng lặng, thời gian hắn đến Đan Càn Cung quá ngắn, lần này trong chiến đấu tranh đoạt động phủ, tuy tên của hắn xuất hiện ở trong danh sách, nhưng lại là người không được xem trọng nhất.
Ngược lại là Mộc Cao Kỳ, thì bị liệt vào Top 5.
Giang Trần ở đan đấu khu, bị xếp hạng khoảng Top 10.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại đo lường của ngoại giới, đến cùng động phủ sẽ rơi vào tay ai, thì khó mà nói.
Trước giờ trận đấu, Giang Trần lại một lần nữa xuất hiện ở Đan Trì biệt viện.
- Bái kiến Đan Trì cung chủ.
- Ha ha, tiểu tử ngươi không tệ a. Đến tông môn mới bao lâu? Ngay cả Bản Thảo Đường đường chủ cũng nói chuyện cho ngươi. Giang Trần, ngươi rất không tồi.
Đan Trì Thánh giả cười tủm tỉm nhìn Giang Trần, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi tiến vào Nguyên cảnh tam trọng? Lúc này mới bao lâu a?
- Lúc trước may mắn được một viên tinh hạch Chu Lân Hỏa Tích, sau khi luyện hóa, miễn cưỡng đột phá mà thôi.
- Hảo tiểu tử, tốt một cái miễn cưỡng đột phá.
Đan Trì Thánh giả cười ha ha.
- Lúc này mới mấy tháng, ngươi liền từ Nguyên cảnh nhất trọng tấn thăng đến Nguyên cảnh tam trọng, cái này cũng gọi là miễn cưỡng đột phá?
Trong giọng nói của Đan Trì Thánh giả tràn đầy tán thưởng:
- Nhớ năm đó, tốc độ đột phá của ta, ở trong lịch sử của Đan Càn Cung, đã là phi thường hiếm thấy. Hôm nay xem ra, ghi chép đột phá của ta, chỉ sợ sẽ bị ngươi đổi mới.
Chương 810 Đan Trì Cung Chủ thông suốt
- Cái này cũng quy công ở cung chủ dẫn dắt.
- Ha ha, bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ đưa ngươi vào Đan Càn Cung, bổn tọa cũng không có làm cái gì a. Hết thảy đều dựa vào chính ngươi. Giang Trần, lần này Vân Niết trưởng lão đối với ngươi tranh đoạt động phủ là rất có lòng tin, như thế nào? Có mấy thành nắm chắc?
- Nếu như tham gia đan đấu, có chín thành nắm chắc. Còn tham gia Vũ đấu, đoán chừng có sáu bảy thành nắm chắc.
Đây cũng là Giang Trần dự đoán, không có gì phải che dấu.
- Chín thành nắm chắc?
Đan Trì cung chủ hơi kinh hãi.
- Như vậy, có tin đồn nói sự tình Vân Niết trưởng lão nhờ ngươi trợ giúp, luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, là sự thật?
Giang Trần gật đầu, cũng không có phủ nhận. Hắn tin tưởng, loại sự tình này, Đan Trì cung chủ hỏi, nhất định là đã nhận được tin tức xác thật.
Chứng kiến Giang Trần gật đầu thừa nhận, biểu lộ của Đan Trì cung chủ càng phong phú, than nhẹ:
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được, ta chỉ cho là mình đã tìm được một thiên tài võ đạo cho Đan Càn Cung. Không nghĩ tới, thiên phú đan đạo của ngươi càng kinh người hơn.
Muốn nói thiên phú đan đạo, chỉ sợ Thần Uyên Đại Lục này, cũng tìm không thấy nhân vật thứ hai có thể so với Giang Trần.
Đan Trì cung chủ cảm khái qua đi, lông mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Thật lâu sau, Đan Trì cung chủ lại cảm thán một tiếng:
- Giang Trần, lần này, ngươi cho bổn tọa một bài học. Vân Niết trưởng lão, càng cho bổn tọa một bài học.
Giang Trần giật mình:
- Cung chủ, chỉ giáo cho?
- Lời này, còn phải từ lúc ta chấp chưởng Đan Càn Cung nói lên. Trước khi ta thượng vị, Đan Càn Cung vẫn là dùng đan lập tông, cái truyền thống này, một mực không thay đổi. Sau khi ta chấp chưởng Đan Càn Cung, đề thăng Bản Võ Đường thành đứng đầu chín đường, Bản Thảo Đường thì lui về thứ hai. Chuyện này, ta không biết trong nội tâm Vân Niết trưởng lão có oán khí hay không. Nhưng từ bầu không khí bây giờ đến xem, vài chục năm qua, Đan Càn Cung thật có chút xem nhẹ đan đạo, mà quá coi trọng võ đạo rồi. Cái này cùng truyền thống của Đan Càn Cung ta, đích thật là cải biến quá nhiều. Hăng quá hoá dở, bây giờ bổn tọa quay đầu nhìn lại, tựa hồ mình quá cấp tiến, ngược lại ném đi ưu thế truyền thống của mình.
Đan Trì cung chủ là thiên tài võ đạo, sau khi hắn tiền nhiệm, thiên về phát triển võ đạo, thăng Bản Võ Đường làm đệ nhất đại đường, cái này kỳ thật là vấn đề phong cách cá nhân.
Đan Trì cung chủ làm như vậy, hiệu quả rất rõ ràng. Toàn bộ Đan Càn Cung, vài chục năm nay, bất kể là cường giả cao cấp, hay tuổi trẻ hậu bối, thiên tài võ đạo đích thật là hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà ở phương diện đan đạo, dự trữ nhân tài, tố chất nhân tài, lại hạ thấp trên phạm vi lớn.
Từ danh sách đan đấu có thể thấy được, cơ hồ không có Đan sư đỉnh cấp gì rồi.
Cái danh sách này, làm cho Đan Trì cung chủ rất xúc động, bắt đầu nghĩ lại sách lược của mình.
Hắn không cho là mình đề xướng võ đạo là sai, nhưng gián tiếp, lại ảnh hưởng tới đan đạo phát triển, đây tuyệt đối là một đại sai lầm.
Cho nên, ở lần hội nghị cao tầng kia, lúc Vân Niết trưởng lão cùng Liên Thành trưởng lão vỗ bàn mắng nhau, Đan Trì cung chủ rất có cảm xúc, cuối cùng đồng ý ý kiến của Vân Niết trưởng lão.
Chí Tôn khu mười hai động phủ, nếu như toàn bộ đều là thiên tài võ đạo. Cái kia nói rõ cái gì? Nói rõ truyền thống đan đạo của Đan Càn Cung, hoàn toàn bị phủ nhận.
Vân Niết trưởng lão bão nổi như vậy, thất thố như vậy, không phải xuất phát từ tư lợi, mà vì tông môn truyền thừa, vì bảo vệ truyền thống tông môn.
- Giang Trần, việc này, cái nhìn của ngươi là gì?
Giang Trần hơi chút suy nghĩ, liền biết rõ chỗ mâu thuẫn trong này.
- Thế giới võ đạo, võ đạo vĩnh viễn thứ nhất, cái này cũng không sai. Nhưng mà, Đan Càn Cung dùng đan lập tông, cái ưu thế này là tuyệt đối không thể ném. Võ đạo hưng suy, sẽ thường xuyên xuất hiện mạnh yếu thay đổi. Nhưng mà đan đạo hưng suy, lại rất ít xuất hiện. Đan đạo chú trọng truyền thống cùng nội tình hơn; mà võ đạo hưng suy, thì thường thường quyết định bởi một hai thiên tài.
Lời nói này của Giang Trần, làm cho Đan Trì cung chủ nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng như Giang Trần nói, đan đạo lập tông, có thể làm cho Đan Càn Cung trường kỳ bảo trì địa vị đứng đầu ở Vạn Tượng Cương Vực.
Bởi vì đan đạo chú ý nội tình, chú ý truyền thừa.
Mà võ đạo thì bất đồng, nếu như một tông môn xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, thường thường sẽ một người đắc đạo, gà chó lên trời, ban ơn cho toàn bộ tông môn. Cùng lý, nếu như cường giả một tông môn bỗng nhiên vẫn lạc, cũng đồng dạng sẽ để cho tông môn đó nhanh chóng suy sụp, thậm chí trực tiếp đi về hướng suy bại.
So sánh với tính ổn định của đan đạo, thế giới võ đạo tồn tại càng nhiều chuyện xấu nữa, tồn tại quá nhiều tính ngẫu nhiên.
Đan Trì cung chủ đại lực chấn hưng võ đạo của Đan Càn Cung, vốn không phải chuyện xấu. Nhưng nếu bởi vậy ảnh hưởng tới ưu thế đan đạo, nhìn từ đại cục, Giang Trần vẫn cảm thấy không có lợi.
Đương nhiên, bổn ý của Đan Trì cung chủ tuyệt không phải như thế, chỉ là trong quá trình phát triển, bất tri bất giác tạo thành cục diện hôm nay.
- Giang Trần, trong trẻ tuổi, cũng chỉ có ngươi dám công bằng nói lời như vậy.
Đan Trì cung chủ than nhẹ.
Hắn là một nhà lãnh đạo có hùng tâm tráng chí, lại không phải một độc tài tự cao tự đại. Đan Trì cung chủ làm hết thảy, đều là hướng về phía tổ kiến Vạn Tượng đế quốc mà cố gắng.
Mà giấc mộng này của hắn, tuy chưa bao giờ tuyên dương ra, nhưng mà, những cao tầng của Đan Càn Cung, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm thụ được.
Dùng Vân Niết trưởng lão làm thí dụ, kỳ thật hắn rất rõ ràng khát vọng của Đan Trì cung chủ. Cho nên, dù Đan Trì suy yếu địa vị của Bản Thảo Đường, Vân Niết trưởng lão cũng không căm hận Đan Trì cung chủ. Trái lại, hắn rất nhận đồng dã tâm cùng khát vọng của Đan Trì cung chủ.
Một đại tông môn, nên có dã tâm cùng khát vọng như vậy.
Nhưng mà, ở trên chi tiết, Vân Niết trưởng lão vẫn kiên định cho rằng, Đan Càn Cung không thể ném ưu thế đan đạo, tuyệt đối không thể ném.
Mà bây giờ tình huống thực tế là, truyền thống đan đạo của Đan Càn Cung, đang chậm rãi biến mất.
- Lần trước Vân Niết trưởng lão từng cùng bổn tọa nói chuyện riêng một lần, hắn hướng ta biểu đạt lo lắng cho lần Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này. Hắn nói, lần Huyễn Ba Sơn đan đấu ba mươi năm trước, tuy Đan Càn Cung ta vẫn là đệ nhất của Vạn Tượng Cương Vực; nhưng hôm nay, ba mươi năm qua đi, Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này, Đan Càn Cung có thể tiếp tục giữ ưu thế hay không, trong lòng của hắn không nắm chắc.
Đan Trì cung chủ thở dài:
- Mặc dù Vân Niết trưởng lão không có trách cứ bổn tọa, nhưng hiển nhiên, việc này, ta có trách nhiệm rất lớn. Nếu như Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này, Đan Càn Cung thất bại, tội của ta là đệ nhất.
Giang Trần gật đầu:
- Tu luyện võ đạo, không có tài nguyên chồng chất, hết thảy đều là phù vân. Đương nhiên, bản thân bọn hắn không đủ nội tình, trùng kích Nguyên cảnh, dù có đan dược phụ tá, chỉ sợ xác xuất thành công nhiều lắm cũng là 5-5. Sự tình trùng kích Nguyên cảnh, ta sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng mà con đường sau này, phải dựa vào cơ duyên của mình rồi.
Ngoại trừ Thang Hồng là huynh đệ, những người khác, Giang Trần thật đúng là không quá để ý.
Nhưng mà với tư cách đồng môn, có năng lực, Giang Trần sẽ thuận tay giúp đỡ, coi như là báo đáp ân tình của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
- Đúng rồi, lão gia tử, đây là 100 viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, đủ trợ giúp lão gia tử ngươi trùng kích Địa Nguyên cảnh rồi.
Giang Trần đem một bình thuốc, đặt ở trước mặt lão gia tử.
- Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan? 100 viên?
Cả người Diệp Trọng Lâu mất trật tự rồi, liên tục khoát tay.
- Giang Trần, cái này sao được? Bây giờ ngươi là Nguyên cảnh, cũng cần dùng đến Bồi Nguyên Đan. Ta đã già, tiềm lực có hạn, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, đó là lãng phí.
- Đúng rồi, Giang Trần, nhiều Bồi Nguyên Đan như vậy, ngươi là từ đâu tới? Đan Trì cung chủ thưởng sao?
Dù sao Diệp Trọng Lâu ở Đan Càn Cung không có địa vị gì, về một ít nghe đồn của Giang Trần, hắn cũng nghe không được.
Giang Trần cười nói:
- Lần trước thuận tay giúp Bản Thảo Đường Vân Niết trưởng lão hoàn thành một nhiệm vụ, lão nhân gia thưởng ta một ít Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan. Lão gia tử, ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Bồi Nguyên Đan này, bao đủ.
Diệp Trọng Lâu thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
- Giang Trần, kiếp nầy, thành tựu lớn nhất của lão phu, là từ trong thế tục đào móc đến ngươi, kết giao ngươi. Nếu không, chỉ sợ lão phu sẽ chung thân tầm thường vô vị, chỉ có thể ở Thiên Quế Vương Quốc chết già.
Cái này là cơ duyên.
- Lão gia tử, ta và ngươi tầm đó không cần phải khách khí. Nói thật, ban đầu ở Thiên Quế Vương Quốc, nếu không có ngươi chiếu cố, cửa Thiết gia kia, ta cũng rất khó qua.
Giang Trần là người trọng tình nghĩa, người khác kính hắn một thước, hắn kính người một trượng.
Hơn nữa, lần này hắn tới tìm lão gia tử, cũng không phải tiễn đưa mấy viên đan dược đơn giản như vậy.
- Lão gia tử, hôm nay ta tới tìm ngươi, ngoại trừ Bồi Nguyên Đan, còn có đồ vật trọng yếu hơn cho ngươi. Vật ấy, phải giữ bí mật, nếu không, hậu hoạn vô cùng.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, thân hình hơi chấn, trong mắt toát ra vẻ ngưng trọng. Có thể làm cho Giang Trần nói như vậy, kia nhất định là tồn tại phi thường khó lường.
Một cái linh hộp, một cái bình nhỏ được đặt lên bàn.
Giang Trần thi triển thần thông, đánh ra từng đạo phòng ngự cách âm, thi triển Băng Hỏa Yêu Liên do thám, xác định bốn phía không có người âm thầm nhìn xem, mới lên tiếng:
- Lão gia tử, vật ấy không phải chuyện đùa.
- Giang Trần, rốt cuộc là cái gì? Lão phu một bó niên kỷ, cũng bị ngươi nói tâm ngứa khó chịu.
Lão gia tử cũng hỏi.
- Lọ này, là hai giọt Long Huyết. Chân Long huyết, hơn nữa còn là ngũ trảo Long tộc chính thống nhất. Trong linh hạp này, là một khối Long tinh.
- Cái gì? Chân Long?
Sắc mặt của lão gia tử đại biến, Diệp Trọng Lâu bình tĩnh hơn nửa đời người, cũng thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt trắng bệch, yết hầu chát chát, lắp bắp hỏi:
- Ngươi nói là, Chân... Chân Long?
- Đúng vậy, là Long tộc hậu đại thuần túy, mà không phải loại hậu duệ Long tộc biến chủng. Đây là huyết mạch trực hệ của Long tộc, không phải chuyện đùa.
Lão gia tử im lặng thật lâu, hắn đã hoàn toàn lâm vào khiếp sợ không cách nào tự kiềm chế rồi.
Long tộc, đây là tồn tại trong truyền thuyết a. Lão gia tử sống nửa đời người, cũng chỉ ở trên sách cổ xem qua tin tức về Long tộc.
Mà trong lịch sử Vạn Tượng Cương Vực, tựa hồ còn chưa có ghi lại về Chân Long nhất tộc.
Thế nhưng mà, Giang Trần lấy tới Chân Long huyết. Coi như là lão gia tử tín nhiệm Giang Trần vô điều kiện, giờ phút này cũng có chút khó có thể tin.
Giang Trần cũng biết việc này nghe quá rợn người.
Nhưng mà, Long huyết cùng Long tinh này, đối với lão gia tử lại phi thường hữu dụng.
Nếu Phượng Giao Ngũ Dực Thú của lão gia tử, dung hợp huyết mạch Long tộc, tất nhiên sẽ thức tỉnh càng nhiều truyền thừa trí nhớ, thực lực đạt được hiệu quả đột nhiên tăng mạnh.
Đến lúc đó, lại tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ thoáng một phát, Phượng Giao Ngũ Dực Thú kia, tuyệt đối có thể trở thành lực lượng cao cấp nhất của Vạn Tượng Cương Vực.
Mà lão gia tử trường kỳ ở chung với Phượng Giao Ngũ Dực Thú, cũng có khí tức Long tộc, dung hợp Chân Long chi huyết, dung hợp huyết mạch Long tộc, tư chất tất nhiên cũng sẽ thoát thai hoán cốt, để cho hắn tẩy tủy phạt mao, trở thành đại biểu điển hình cho có tài nhưng thành đạt muộn.
Mà hết thảy, đều là vì báo đáp năm đó dẫn dắt.
Giang Trần cũng biết, hết thảy đều phải có thời gian để tiêu hóa, cũng im lặng, chờ lão gia tử phục hồi tinh thần lại.
Thật lâu sau Diệp Trọng Lâu mới hồi phục tinh thần lại:
- Giang Trần, Chân Long nhất tộc, lại thật sự tồn tại?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Lão gia tử cùng Phượng Giao Ngũ Dực Thú sớm chiều ở chung, hai giọt Long Huyết này, chỉ cần ngươi mở ra cảm thụ thoáng một phát, liền biết thật giả.
Diệp Trọng Lâu tưởng tượng cũng phải, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy cái chai kia.
Mở ra một khe hở, vừa để sát vào, toàn thân liền chấn động, trên tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa không có nắm vững cái chai kia.
Một cỗ lực lượng cường đại không hiểu, làm cho tim lão gia tử đột nhiên đập rộn lên, phảng phất huyết dịch toàn thân không tự chủ được xao động.
Cổ lực lượng không hiểu kia, tựa hồ nhen nhóm máu của hắn, làm nó lập tức sôi trào lên.
- Cái này... Cái này...
Diệp Trọng Lâu triệt để ngây dại.
Lực lượng cường đại, uy áp không hiểu, làm cho Diệp lão gia tử là cường giả Nguyên cảnh, tâm thần cũng thiếu chút nữa thất thủ, mà hết thảy, chỉ đến từ hai giọt huyết đặt ở trong bình.
Như vậy, nơi phát ra máu huyết này cường đại đến cỡ nào, liền có thể nghĩ rồi.
- Thật là Chân Long huyết, dĩ nhiên là thật.
Diệp Trọng Lâu và Phượng Giao Ngũ Dực Thú sống nương tựa lẫn nhau, tuy chưa quen thuộc khí tức Long tộc, nhưng trên người Phượng Giao Ngũ Dực Thú bao nhiêu cũng có chút khí tức Long tộc.
Mà huyết dịch trong lọ kia, tuy chỉ có hai giọt, nhưng loại lực lượng giống như đã từng quen biết, rồi lại vô cùng cường đại kia, hiển nhiên là viễn siêu Phượng Giao Ngũ Dực Thú gấp trăm ngàn lần.
Cường đại như vậy, tinh thuần như vậy, thiếu chút nữa để cho huyết mạch của lão gia tử nứt vỡ.
Loại bá khí này, quả nhiên là kinh người.
- Lão gia tử, muốn dung hợp Chân Long huyết, trước phải luyện hóa Long tinh. Chờ trong cơ thể ngươi có Long tộc ấn ký, mới có thể dung hợp Chân Long huyết. Nếu không Chân Long huyết nhập vào cơ thể, tất sẽ làm huyết mạch của ngươi bạo liệt, thậm chí hóa thành tro bụi cũng có thể.
Giang Trần đối với huyết mạch của Long tộc bá đạo, kiếp trước là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Lời này, trong lúc nhất thời, làm cho Diệp lão gia tử kích động có chút nói không ra lời.
Chương 807 Chân Long huyết 2
- Giang Trần, ngươi bảo lão phu nên cảm tạ ngươi như thế nào a?
Lão gia tử cười khổ.
- Ngươi ưu ái như vậy, mặc dù lão phu muốn sĩ diện cự tuyệt, cũng làm không được a. Cái hấp dẫn này, thật sự quá lớn.
- Lão gia tử, luyện hóa Long tinh thì không có gì. Nhưng nếu như một ngày kia ngươi muốn dung hợp Long Huyết, nhất định phải tìm địa phương vắng vẻ. Nếu không, một khi để cho người nghe được uy áp Long huyết, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp đoạt.
Một giọt Chân Long huyết, đủ để cho tu sĩ võ đạo điên cuồng.
Không có gì khác, bởi vì Chân Long, chính là quý tộc Thái Cổ, huyết mạch truyền thừa đến từ thời đại Thái Cổ, bản thân liền vô cùng cao quý.
Chân Long huyết, Võ Giả cấp bậc càng cao, lại càng có khả năng được lợi. Thậm chí, Võ Giả phong Hoàng xưng Đế, đạt được Chân Long huyết, cũng có thể kích phát truyền thừa trí nhớ, từ đó đạt được đột phá không tưởng được.
Lần này dặn dò, là đại sự.
Nếu để lộ Chân Long huyết, nhẹ thì tao ngộ họa sát thân, nặng thì rất có thể liên quan đến tất cả mọi người, thậm chí kể cả toàn bộ Đan Càn Cung.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, vẻ mặt cũng thận trọng:
- Giang Trần, Chân Long huyết này trân quý như thế, lão phu chắc chắn đảm bảo thích đáng. Lúc dung hợp, sẽ tìm ngươi thương lượng.
- Như vậy cũng tốt.
Giang Trần gật đầu:
- Ta muốn tham gia tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, một khi cướp đến động phủ Chí Tôn khu, phương viên trăm dặm, đều là lãnh địa tư nhân. Đến lúc đó, lão gia tử ở chỗ ta dung hợp Long Huyết, trời đất bao la, cũng không khả năng có người đến.
- Chí Tôn khu?
Lão gia tử động dung.
- Lão hủ nghe nói, Chí Tôn khu kia, là địa phương thiên tài đỉnh cấp nhất của Đan Càn Cung cư ngụ.
- Đúng, chính là bởi vì cấp cao nhất, cho nên lần này ta nguyện nhất định phải có.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, rất thong dong, nhưng lại lộ ra một cỗ tự tin làm cho không người nào có thể hoài nghi.
- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, năm đó lão phu từng nói, số mệnh của Bảo Thụ Tông, có lẽ ở trên người của ngươi sẽ đạt được cải biến. Xem ra, lão phu là một lời Đạo Phá Thiên Cơ rồi, ha ha ha. Nếu như ngươi cướp lấy động phủ của Chí Tôn khu, thanh danh tất lan truyền lớn. Đến lúc đó, áp lực sinh tồn bên lão phu, cũng sẽ thấp hơn một ít.
Giang Trần gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, lão gia tử, ta muốn đi thăm Thang Hồng.
- Tốt, lão phu mang ngươi đi.
Thang Hồng sớm đột phá Thiên Nguyên cảnh, trở thành Nội Môn Đệ Tử, tự nhiên phải đi khu vực của Nội Môn Đệ Tử tìm.
Nội Môn Đệ Tử, đồng dạng như đệ tử hạch tâm, cũng chia đủ loại khác biệt. Chỉ là, khu vực bọn hắn ở, là không bằng Đan Hà Cốc.
Chỗ ở của Nội Môn Đệ Tử, tên là Đại Cổ Sơn, hàng nghìn Nội Môn Đệ Tử, liền ở trong Đại Cổ Sơn phương viên mấy ngàn dặm này.
Địa thế mà Nội Môn Đệ Tử ở, ngược lại có chút giống thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn, là sinh hoạt quần cư.
Nội Môn Đệ Tử cấp bậc cao nhất, mới có thể độc môn độc viện.
Nhưng mặc dù là độc môn độc viện, cũng không bằng một phần mười động phủ ở Đan Hà Cốc.
Nội Môn Đệ Tử, hoặc là bốn người tụ cư, hoặc là tám người tụ cư, hoặc là 16 người tụ cư. Có thể nói đẳng cấp rõ ràng.
Giang Trần tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm, một thân quần áo và trang sức còn đó, nên hắn tiến vào Đại Cổ Sơn cấm địa, là không có bất kỳ ngăn trở.
Nhìn thấy quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm, nhóm thủ vệ ở Đại Cổ Sơn, mỗi một cái đều cười làm lành, cơ hồ là hận không thể cõng Giang Trần lên núi.
Một màn này, làm cho Diệp Trọng Lâu cảm khái không thôi:
- Giang Trần, ngươi có biết, đây là lần thoải mái nhất khi ta tiến vào Đại Cổ Sơn hay không? Dĩ vãng mỗi lần tiến vào Đại Cổ Sơn, ta đều phải đợi cả buổi, bị làm khó dễ, kéo dài, có đôi khi thậm chí không cho vào. Những thủ vệ này, đơn giản là muốn từ trên người lão phu cạo chút chỗ tốt. Đáng thương lấy chút gia sản của Bảo Thụ Tông chúng ta, người ta còn chưa hẳn để ý.
Diệp Trọng Lâu không khỏi cảm khái, hắn sống một bó niên kỷ, mỗi lần tới Đại Cổ Sơn này, đều phải nói một sọt lời hữu ích, cười đến cơ bắp cứng ngắc.
Nhưng hết thảy, đều không bằng quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm.
Giang Trần không nói một câu, một đường đi tới, một đường khuôn mặt tươi cười tương ứng, loại cảm giác này, mặc dù bình tĩnh như Diệp lão gia tử, sau khi chịu đựng nhiều lần bạch nhãn và làm khó dễ, cũng nhịn không được có chút hãnh diện.
Nghe nói Giang Trần tìm người, những thủ vệ này đều vô cùng phối hợp, lập tức tra tìm hồ sơ, sau đó tập trung vào khu cư trú vực của Thang Hồng.
Rất nhanh, đội trường thủ vệ cực kỳ nhiệt tâm, mang theo Giang Trần và Diệp Trọng Lâu đi tới ngoài tiểu viện của Thang Hồng.
Giang Trần tiện tay thưởng một viên Bồi Nguyên Đan:
- Khổ cực, vị Diệp lão gia tử này, là bằng hữu của ta. Về sau sẽ thường xuyên xuất nhập Đại Cổ Sơn...
Thủ vệ đội trưởng kia nhìn thấy Bồi Nguyên Đan, con mắt ứa ra quang mang, cúi đầu khom lưng, liên tục cam đoan:
- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch. Về sau lão gia tử tiến vào Đại Cổ Sơn, sẽ một đường thông hành, cam đoan thoải mái.
Giang Trần thấy thủ vệ này hiểu ý, liền vung tay lên:
- Ngươi lui xuống đi. Tự ta đi vào.
- Vâng.
Thủ vệ kia có chút ít hâm mộ liếc nhìn tiểu viện, trong nội tâm tràn đầy hâm mộ, hắn cho rằng, vị đệ tử hạch tâm này, là tới nội môn chọn lựa tùy tùng.
Một khi bị đệ tử hạch tâm chọn trúng, có thể tiến vào Đan Hà Cốc tu luyện. Đến chỗ đó tu luyện một ngày, có thể bằng năm ba ngày ở ngoại giới.
Toàn bộ nội môn, đệ tử nào không hướng tới Đan Hà Cốc?
Diệp Trọng Lâu đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong ló ra nửa cái đầu, nhìn thấy Diệp Trọng Lâu, sắc mặt lập tức phát lạnh:
- Nội môn trọng địa, ai cho ngươi xông loạn?
Tuy Diệp Trọng Lâu là Nguyên cảnh, nhưng quần áo trên người hắn, hiển nhiên không phải nhân vật trọng yếu của Đan Càn Cung, cho nên, những Nội Môn Đệ Tử này, tự nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Bất quá, nửa cái đầu kia lập tức liếc đến Giang Trần ở sau lưng Diệp lão gia tử.
Cái gì? Đệ tử hạch tâm?
Nửa cái đầu kia vọt ra, trên mặt chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt:
- Vị sư huynh này nhất định đến từ Đan Hà Cốc a, tới đây cần làm gì? Chậc chậc chậc, ta bảo hôm nay vừa rời giường, liền nghe Hỉ Thước hót vang, nguyên lai là có quý nhân đến, thật sự là bồng tất sinh huy a.
Thằng này kiến phong sử đà, mã thí tâng bốc thật sự là có thứ tự vô cùng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Đệ tử hạch tâm vừa xuất hiện, thậm chí không cần phóng thích uy áp gì, cũng có đầy đủ khí tràng và lực uy hiếp.
Vài tên Nội Môn Đệ Tử trong sân kia, ai cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao tiến lên thi lễ.
- Ta tìm Thang Hồng, hắn ở đâu?
Giang Trần liếc qua, lại không có chứng kiến Thang Hồng.
Nghe được danh tự Thang Hồng, trên mặt mấy Nội Môn Đệ Tử kia, lập tức có chút khó chịu nổi, có một hai cái thậm chí hiện lên hoảng sợ.
Chương 808 Thang Hồng biến thành đùi vàng 1
- Ngươi, tới.
Giang Trần chỉ vào người vừa mới mở cửa kia, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào người này, tựa hồ muốn xuyên thấu linh hồn của hắn.
- Nói, Thang Hồng ở đâu?
Bị Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần tập trung, toàn thân người này run rẩy một cái, hàm răng không thể ức chế được va chạm cạch cạch.
- Ta... Ta...
Ngữ khí của Giang Trần sâm nghiêm:
- Ngươi không biết?
Uy áp lại thêm một tầng, tên Nội Môn Đệ Tử kia bịch một tiếng, rốt cuộc không kiên trì nổi, hai đầu gối quỳ xuống.
- Ta nói, ta nói... Thang Hồng đi giặt quần áo rồi.
Giặt quần áo?
Ba chữ kia, làm cho Giang Trần không hiểu ra sao, cảm thấy không hiểu thấu. Đường đường Nội Môn Đệ Tử của Đan Càn Cung, lại phải giặt quần áo như tạp dịch?
Diệp Trọng Lâu than nhẹ một tiếng:
- Giang Trần, Nội Môn Đệ Tử không giống đệ tử hạch tâm các ngươi, bọn hắn không có ưu đãi gì, ở chỗ này, bất luận sinh hoạt gì đều cần tự gánh vác. Cũng không có tư cách thuê tùy tùng.
Giang Trần gật đầu, lại nhìn biểu hiện của những người này, trong nội tâm đại khái đã biết chuyện gì rồi.
Cười lạnh một tiếng:
- Nói như vậy, Thang Hồng giặt rửa không đơn thuần là y phục của hắn a?
Đang khi nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Thang Hồng, đông đông đông vang ở ngoài sân nhỏ.
Thân hình Thang Hồng cao lớn, đi trên đường uy vũ sinh phong, chân to tựa hồ muốn giẫm nát sàn nhà.
Tiếng bước chân vừa truyền vào, trong sân có hai Nội Môn Đệ Tử sắc mặt đại biến, hận không thể chắp cánh, lập tức thoát đi hiện trường.
Giang Trần nhìn thấy một màn này, liền biết là chuyện gì rồi.
Thang Hồng đang khiêng hai cái sọt quần áo đã giặt rửa tốt, đi đến. Nhìn thấy trong sân đứng đầy người, đang muốn nói chuyện, ánh mắt lướt qua Giang Trần, đột nhiên hiện ra vẻ mừng như điên.
- Lão Đại? Sao ngươi lại tới đây? Ha ha ha.
Thang Hồng ném sọt qua một bên, sải bước đi tới, ôm lấy Giang Trần, vui cười nói:
- Lão Đại, ta nghe nói, ngươi ở Đan Hà Cốc đại phát thần uy a.
Nghe Thang Hồng gọi Giang Trần là "Lão Đại", giữa hai người lại thân mật như vậy, hai tên Nội Môn Đệ Tử kia toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, miệng đắng chát.
Giang Trần gật đầu:
- Nói đi, giặt quần áo này là công tác bổn phận của ngươi, hay là người khác cưỡng chế đưa cho ngươi?
Bây giờ Thang Hồng là Tiên cảnh bát trọng đỉnh phong, tiếp cận cửu trọng.
Mà hai tên Nội Môn Đệ Tử sắc mặt tái nhợt, biểu lộ xấu hổ kia, hiển nhiên đều là Tiên cảnh cửu trọng.
Thang Hồng nhếch miệng cười cười:
- Lão Đại, những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi cũng đừng quan tâm. Tuy là bọn hắn cưỡng chế ta, bất quá ta vừa vặn mượn chuyện này ma luyện tâm cảnh, biết hổ thẹn rồi sau đó dũng. Loại cơ hội này, ở Bảo Thụ Tông là tuyệt đối tìm không thấy.
Ở Bảo Thụ Tông, tuy Thang Hồng không phải tông chủ nhất hệ, cũng không phải Thái Thượng trưởng lão nhất hệ, nhưng mà, dùng thiên phú của hắn, là ai cũng không dám sai sử như tùy tùng.
Đến Đan Càn Cung, thực lực không đủ, xuất thân địa phương nhỏ bé, làm cho Thang Hồng ở trong nội môn, tự nhiên thành đối tượng người khác khi dễ.
Giang Trần ngược lại không nghĩ, Thang Hồng lại coi đây là nhục, đến ma luyện tâm cảnh của mình.
Trong lúc nhất thời, cũng như có điều suy nghĩ. Thang Hồng ma luyện tâm tình, xem ra, là sớm chuẩn bị cho trùng kích Nguyên cảnh rồi.
Trùng kích Nguyên cảnh, cần Tâm lực cường đại hơn.
Mà loại khổ nhục này, là một phương pháp ma luyện Tâm lực.
- Lão Đại, loại sự tình này, ngươi đừng quan tâm.
Thang Hồng tự tin cười cười, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai Nội Môn Đệ Tử Tiên cảnh cửu trọng kia.
- Trương Liệt, Cung Nguyệt, hai hỗn đản các ngươi nhớ kỹ cho ta. Lão tử giặt quần áo cho các ngươi, không phải là sợ các ngươi, mà là mượn chuyện này ma luyện tâm tình. Qua không được bao lâu, lão tử sẽ khiêu chiến các ngươi, đau nhức nện các ngươi một chầu, chờ xem, ha ha ha ha.
Luận thiên phú, kỳ thật Thang Hồng không thua những Nội Môn Đệ Tử này. Sở dĩ hắn rớt lại phía sau, nguyên nhân duy nhất là hắn xuất thân Bảo Thụ Tông, mà những thứ này xuất thân Đan Càn Cung.
Xuất thân bất đồng, tài nguyên bất đồng, làm cho hắn đi chậm một chút.
Hôm nay, Thang Hồng đã có Giang Trần trông nom, các phương diện điều kiện, kỳ thật đã vượt qua những Nội Môn Đệ Tử này. Chỉ chờ đột phá Tiên cảnh cửu trọng, liền quay giáo một kích, đả đảo toàn bộ những kẻ khi dễ hắn này.
Nói như vậy, trước kia tất cả khuất nhục cùng khi dễ, liền hóa thành động lực, để hắn ma luyện tâm lực.
Giang Trần nghe Thang Hồng nói như vậy, liền biết huynh đệ mình nhìn như lỗ mãng, nhưng lại là người có tuệ căn, nên không nhúng tay vào.
- Đi, Thang Hồng, theo ta ra ngoài một chút.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, đảo qua những Nội Môn Đệ Tử này, phảng phất muốn ghi nhớ bọn chúng.
Những Nội Môn Đệ Tử này, ánh mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Thang Hồng cười ha ha:
- Lão Đại, ngươi xuất hiện, kế hoạch ma luyện của ta liền ngâm nước nóng, bất quá cũng không xê xích gì nhiều. Ta cảm giác, đột phá Tiên cảnh cửu trọng, là sự tình trong tháng này rồi.
Mang theo Thang Hồng, ở Đại Cổ Sơn đi bộ một vòng, lúc này Giang Trần mới cùng Thang Hồng và Diệp Trọng Lâu về địa phương ở lại.
Diệp Trọng Lâu một mực mỉm cười, hắn biết rõ đây là Giang Trần cố ý cho Thang Hồng chỗ dựa, làm cho các Nội Môn Đệ Tử biết rõ, Thang Hồng là huynh đệ của Giang Trần hắn.
Bởi vậy, trong nội môn ai muốn khi dễ Thang Hồng, liền phải nghĩ lại rồi.
- Thang Hồng, Giang Trần chiếu cố ngươi như vậy, ngươi không thể phụ tấm lòng của hắn a.
Diệp Trọng Lâu dặn dò.
Thang Hồng nhếch miệng cười nói:
- Lão gia tử yên tâm, sau khi đến Đan Càn Cung, Thang Hồng ta đã biết mình là ếch ngồi đáy giếng. Bất quá, ta tin tưởng vững chắc, trong vòng một năm, nhất định có thể đột phá Nguyên cảnh.
Thang Hồng ở Bảo Thụ Tông, là nổi tiếng Tâm lực cường đại. Nếu như hắn tiến vào Linh Vương, dùng ưu thế của hắn, đột phá Nguyên cảnh, là rất có hi vọng.
Đi vào chỗ ở của Diệp Trọng Lâu, Giang Trần lại chỉ điểm Thang Hồng một phen, cho hắn một ít linh thạch cùng Cố Linh Đan. Về phần Long Huyết và Long tinh, Giang Trần lại không đề cập tới.
Diệp Trọng Lâu biết không phải Giang Trần không nỡ, mà là hiện tại Thang Hồng còn không dùng được loại thứ tốt này, cho hắn ngược lại hại hắn.
- Thang Hồng, chờ ngươi tiến vào Tiên cảnh cửu trọng, thì đến Đan Hà Cốc tìm ta. Ta đưa ngươi một cọc Tạo Hóa.
- Lão Đại, ngươi đã cho ta quá nhiều tạo hóa, lại tiếp tục như vậy, chẳng phải Thang Hồng ta phải lấy thân báo đáp sao. Ta cũng không phải mỹ nữ a.
Thang Hồng nói vui đùa nói.
Diệp Trọng Lâu không khỏi mỉm cười, bất quá chứng kiến tốc độ phát triển của Thang Hồng, lão gia tử lại phi thường vui mừng.
Cứ như vậy xuống dưới, Bảo Thụ Tông có hi vọng.
Cùng lão gia tử và Thang Hồng hàn huyên một hồi, lúc này Giang Trần mới đứng dậy cáo từ.
- Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu sắp bắt đầu. Nhị vị chờ tin lành a.
Thang Hồng hào sảng cười nói:
- Lão Đại ra tay, động phủ của Chí Tôn khu, khẳng định dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, ta cũng đi mở rộng tầm mắt, ha ha ha.
Chương 809 Thang Hồng biến thành đùi vàng 2
Giang Trần phản hồi Đan Hà Cốc, mà Thang Hồng thì phản hồi Đại Cổ Sơn.
Trở lại Đại Cổ Sơn, Thang Hồng rõ ràng cảm nhận được bất đồng, đội trưởng thủ vệ kia, thậm chí thân mật cùng hắn chào hỏi, giống như hai người nguyên vốn là bằng hữu rất thân mật.
Thang Hồng nhìn như hào phóng, nhưng nội tâm lại tinh tế, biết rõ đây nhất định là bởi vì lão Đại Giang Trần.
- Lão Đại, xem ra ta vẫn còn phải dựa vào ngươi a. Đệ tử hạch tâm, đi tới chỗ nào đều bị người chú mục.
Một màn này, làm cho ý chí chiến đấu của Thang Hồng càng tăng.
Trở lại sân nhỏ, những Nội Môn Đệ Tử ở chung kia đều nhiệt tình, phảng phất hoan nghênh anh hùng chiến thắng trở về vậy.
- Thang Hồng huynh đệ, ngươi trở lại rồi.
- Thang Hồng huynh đệ, ngươi giúp chúng ta giặt rửa quần áo lâu như vậy, nơi này có một ít linh thạch, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là thù lao của chúng ta, không nên cự tuyệt a.
- Thang Hồng huynh đệ, ta nơi này có hai viên Cố Linh Đan, Thượng phẩm...
Thang Hồng trợn mắt há hốc mồm:
- Các ngươi... Đây là làm cái gì?
- Ai, Thang Hồng huynh đệ, xin ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân. Trước kia chúng ta không hiểu chuyện, mạo phạm ngươi. Bất quá đó là hai tên gia hỏa Trương Liệt cùng Cung Nguyệt kia châm ngòi thổi gió. Hiện tại, hai người bọn họ sợ hãi, đã xin đổi viện rồi.
- Đi?
Thang Hồng nhíu mày.
- Hai tên khốn kiếp này, bọn hắn đi đến đâu, bữa đánh này cũng đừng muốn miễn.
- Mấy người các ngươi, đều là bị bọn hắn bức hiếp. Được rồi, lão tử không chấp nhặt với các ngươi. Đồ vật ta nhận, về sau mọi người là huynh đệ một phòng.
Tính cách của Thang Hồng cũng hào phóng. Những thứ này, thực lực vốn không bằng hắn, khẳng định không dám khi dễ hắn. Chẳng qua Trương Liệt và Cung Nguyệt là Tiên cảnh cửu trọng kích động bọn hắn, lúc này mới đi theo ồn ào.
Bọn hắn đã nhận lỗi, lại đưa Linh Dược, Linh Thạch. Tính cách Thang Hồng rộng rãi, tự nhiên sẽ không chấp nhặt.
- Tốt.
Một gã Nội Môn Đệ Tử khen.
- Ta đã nói, Thang Hồng huynh đệ là thiên tài có độ lượng, về sau nhất định sẽ tiến vào Đan Hà Cốc.
- Thang Hồng huynh đệ, về sau một phòng chúng ta, ngươi là lão Đại. Đổi ai đến, ngươi cũng là lão Đại.
- Đúng, kiên quyết ủng hộ Thang Hồng huynh đệ.
- Thang Hồng huynh đệ, sau này tiến vào Đan Hà Cốc, xin chiếu cố các huynh đệ thoáng một phát. Nghe nói đệ tử hạch tâm của Đan Hà Cốc, có thể mang theo một ít tùy tùng. Đến lúc đó, loại chuyện tốt này, đừng quên chúng ta a.
Những thứ này, tuy hèn mọn, nhưng đều là người thông minh. Nhìn thấy Thang Hồng và Giang Trần thân mật như vậy, sao nhìn không ra Thang Hồng nhất định có tiền đồ rộng lớn?
Giang Trần là ai?
Đan Trì cung chủ khâm điểm đệ tử hạch tâm, Vân Niết trưởng lão coi trọng. Nghe nói lần này còn xung kích động phủ Chí Tôn khu.
Ngay cả Ngôn Hồng Đồ không ai bì nổi ở Lăng Vân khu, ở trước mặt Giang Trần, cũng không chịu nổi một kích.
Tu vi của Ngôn Hồng Đồ, là Nguyên cảnh ngũ trọng, bá chủ không hề tranh luận của Lăng Vân khu. Kết quả thế nào? Còn không phải bị Giang Trần đánh cho xám xịt ly khai Đan Hà Cốc, ra ngoài thí luyện, trốn tránh đầu sóng ngọn gió?
Dùng cảnh giới Tiểu Nguyên cảnh, nghiền áp Nguyên cảnh ngũ trọng. Loại thiên tài này, nhất định sẽ trở thành tồn tại cấp cao nhất của Đan Càn Cung.
Mà Thang Hồng, dĩ nhiên là sinh tử huynh đệ của loại thiên tài này.
Đối với những Nội Môn Đệ Tử không chỗ nương tựa, tự lực cánh sinh này mà nói, đây không thể nghi ngờ là một cái đùi vàng, nhất định phải ôm chặt.
Tại Đại Cổ Sơn, những đệ tử có phương pháp, có quan hệ kia, đều đã sớm dính vào đệ tử hạch tâm, thành tùy tùng của đệ tử hạch tâm, đã lấy được tư cách tu luyện ở Đan Hà Cốc.
Mà bọn hắn, những người ở lại Đại Cổ Sơn, hiển nhiên là không có bất cứ quan hệ nào, cũng không có bất kỳ bối cảnh.
Lúc này xuất hiện loại đùi vàng như Thang Hồng, không ôm nhanh, cái kia chính là kẻ đần.
Tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu, tại Đan Càn Cung, đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Toàn bộ Đan Hà Cốc, ngoại trừ những người hoàn toàn không có hi vọng, cơ hồ mỗi người đều nhìn chằm chằm bốn danh ngạch kia.
Động phủ Chí Tôn khu, một khi vào nhập, đó chính là tượng trưng cho đứng ở trẻ tuổi đỉnh phong của Đan Càn Cung
Chí Tôn khu, ở toàn bộ Đan Hà Cốc, cũng chỉ có tám động phủ. Lần này tăng thêm bốn cái, tổng cộng cũng không quá mười hai.
Mà toàn bộ Đan Càn Cung, đệ tử hạch tâm hơn ngàn, Nội Môn Đệ Tử hơn vạn, Ngoại Môn Đệ Tử lại càng không dưới mười vạn.
Loại nhân tài quy mô này, nếu như trở thành mười hai Chí Tôn trong đó, cái kia là vinh quang bực nào? Tôn quý hạng gì?
Cơ hồ không cần hoài nghi, một khi tiến vào Chí Tôn khu, chỉ cần một đường phát triển thông thuận, không có vẫn lạc nửa đường, qua vài chục năm, tất sẽ trở thành nhân vật cự đầu của tông môn.
Trở thành nhân vật chấp chưởng một phương.
Danh sách cạnh tranh, so với trong tưởng tượng còn muốn khoa trương.
Hai danh ngạch Võ đạo, có gần hai trăm người tham gia báo danh.
Hai danh ngạch Đan đạo, càng là gần 300 người báo danh tham dự giác trục.
Nói cách khác, toàn bộ Đan Hà Cốc, cơ hồ có nửa số đệ tử hạch tâm tham dự đến trong giác trục.
Giang Trần đối với chuyện này ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, tranh đấu đan đạo, so với tranh đấu võ đạo mà nói, phong hiểm thấp hơn, tuy cạnh tranh ở đan đạo đồng dạng kịch liệt, nhưng tham gia tranh đoạt đan đạo, tối thiểu không đến mức bị thương.
Cho nên, trên nhân số báo danh, đan đạo nhiều hơn võ đạo, cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Trận đấu tranh đoạt động phủ còn chưa mở màn, toàn bộ Đan Càn Cung, liền lâm vào một loại không khí cuồng nhiệt.
Giang Trần tâm như mặt nước phẳng lặng, thời gian hắn đến Đan Càn Cung quá ngắn, lần này trong chiến đấu tranh đoạt động phủ, tuy tên của hắn xuất hiện ở trong danh sách, nhưng lại là người không được xem trọng nhất.
Ngược lại là Mộc Cao Kỳ, thì bị liệt vào Top 5.
Giang Trần ở đan đấu khu, bị xếp hạng khoảng Top 10.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại đo lường của ngoại giới, đến cùng động phủ sẽ rơi vào tay ai, thì khó mà nói.
Trước giờ trận đấu, Giang Trần lại một lần nữa xuất hiện ở Đan Trì biệt viện.
- Bái kiến Đan Trì cung chủ.
- Ha ha, tiểu tử ngươi không tệ a. Đến tông môn mới bao lâu? Ngay cả Bản Thảo Đường đường chủ cũng nói chuyện cho ngươi. Giang Trần, ngươi rất không tồi.
Đan Trì Thánh giả cười tủm tỉm nhìn Giang Trần, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi tiến vào Nguyên cảnh tam trọng? Lúc này mới bao lâu a?
- Lúc trước may mắn được một viên tinh hạch Chu Lân Hỏa Tích, sau khi luyện hóa, miễn cưỡng đột phá mà thôi.
- Hảo tiểu tử, tốt một cái miễn cưỡng đột phá.
Đan Trì Thánh giả cười ha ha.
- Lúc này mới mấy tháng, ngươi liền từ Nguyên cảnh nhất trọng tấn thăng đến Nguyên cảnh tam trọng, cái này cũng gọi là miễn cưỡng đột phá?
Trong giọng nói của Đan Trì Thánh giả tràn đầy tán thưởng:
- Nhớ năm đó, tốc độ đột phá của ta, ở trong lịch sử của Đan Càn Cung, đã là phi thường hiếm thấy. Hôm nay xem ra, ghi chép đột phá của ta, chỉ sợ sẽ bị ngươi đổi mới.
Chương 810 Đan Trì Cung Chủ thông suốt
- Cái này cũng quy công ở cung chủ dẫn dắt.
- Ha ha, bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ đưa ngươi vào Đan Càn Cung, bổn tọa cũng không có làm cái gì a. Hết thảy đều dựa vào chính ngươi. Giang Trần, lần này Vân Niết trưởng lão đối với ngươi tranh đoạt động phủ là rất có lòng tin, như thế nào? Có mấy thành nắm chắc?
- Nếu như tham gia đan đấu, có chín thành nắm chắc. Còn tham gia Vũ đấu, đoán chừng có sáu bảy thành nắm chắc.
Đây cũng là Giang Trần dự đoán, không có gì phải che dấu.
- Chín thành nắm chắc?
Đan Trì cung chủ hơi kinh hãi.
- Như vậy, có tin đồn nói sự tình Vân Niết trưởng lão nhờ ngươi trợ giúp, luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, là sự thật?
Giang Trần gật đầu, cũng không có phủ nhận. Hắn tin tưởng, loại sự tình này, Đan Trì cung chủ hỏi, nhất định là đã nhận được tin tức xác thật.
Chứng kiến Giang Trần gật đầu thừa nhận, biểu lộ của Đan Trì cung chủ càng phong phú, than nhẹ:
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được, ta chỉ cho là mình đã tìm được một thiên tài võ đạo cho Đan Càn Cung. Không nghĩ tới, thiên phú đan đạo của ngươi càng kinh người hơn.
Muốn nói thiên phú đan đạo, chỉ sợ Thần Uyên Đại Lục này, cũng tìm không thấy nhân vật thứ hai có thể so với Giang Trần.
Đan Trì cung chủ cảm khái qua đi, lông mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Thật lâu sau, Đan Trì cung chủ lại cảm thán một tiếng:
- Giang Trần, lần này, ngươi cho bổn tọa một bài học. Vân Niết trưởng lão, càng cho bổn tọa một bài học.
Giang Trần giật mình:
- Cung chủ, chỉ giáo cho?
- Lời này, còn phải từ lúc ta chấp chưởng Đan Càn Cung nói lên. Trước khi ta thượng vị, Đan Càn Cung vẫn là dùng đan lập tông, cái truyền thống này, một mực không thay đổi. Sau khi ta chấp chưởng Đan Càn Cung, đề thăng Bản Võ Đường thành đứng đầu chín đường, Bản Thảo Đường thì lui về thứ hai. Chuyện này, ta không biết trong nội tâm Vân Niết trưởng lão có oán khí hay không. Nhưng từ bầu không khí bây giờ đến xem, vài chục năm qua, Đan Càn Cung thật có chút xem nhẹ đan đạo, mà quá coi trọng võ đạo rồi. Cái này cùng truyền thống của Đan Càn Cung ta, đích thật là cải biến quá nhiều. Hăng quá hoá dở, bây giờ bổn tọa quay đầu nhìn lại, tựa hồ mình quá cấp tiến, ngược lại ném đi ưu thế truyền thống của mình.
Đan Trì cung chủ là thiên tài võ đạo, sau khi hắn tiền nhiệm, thiên về phát triển võ đạo, thăng Bản Võ Đường làm đệ nhất đại đường, cái này kỳ thật là vấn đề phong cách cá nhân.
Đan Trì cung chủ làm như vậy, hiệu quả rất rõ ràng. Toàn bộ Đan Càn Cung, vài chục năm nay, bất kể là cường giả cao cấp, hay tuổi trẻ hậu bối, thiên tài võ đạo đích thật là hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà ở phương diện đan đạo, dự trữ nhân tài, tố chất nhân tài, lại hạ thấp trên phạm vi lớn.
Từ danh sách đan đấu có thể thấy được, cơ hồ không có Đan sư đỉnh cấp gì rồi.
Cái danh sách này, làm cho Đan Trì cung chủ rất xúc động, bắt đầu nghĩ lại sách lược của mình.
Hắn không cho là mình đề xướng võ đạo là sai, nhưng gián tiếp, lại ảnh hưởng tới đan đạo phát triển, đây tuyệt đối là một đại sai lầm.
Cho nên, ở lần hội nghị cao tầng kia, lúc Vân Niết trưởng lão cùng Liên Thành trưởng lão vỗ bàn mắng nhau, Đan Trì cung chủ rất có cảm xúc, cuối cùng đồng ý ý kiến của Vân Niết trưởng lão.
Chí Tôn khu mười hai động phủ, nếu như toàn bộ đều là thiên tài võ đạo. Cái kia nói rõ cái gì? Nói rõ truyền thống đan đạo của Đan Càn Cung, hoàn toàn bị phủ nhận.
Vân Niết trưởng lão bão nổi như vậy, thất thố như vậy, không phải xuất phát từ tư lợi, mà vì tông môn truyền thừa, vì bảo vệ truyền thống tông môn.
- Giang Trần, việc này, cái nhìn của ngươi là gì?
Giang Trần hơi chút suy nghĩ, liền biết rõ chỗ mâu thuẫn trong này.
- Thế giới võ đạo, võ đạo vĩnh viễn thứ nhất, cái này cũng không sai. Nhưng mà, Đan Càn Cung dùng đan lập tông, cái ưu thế này là tuyệt đối không thể ném. Võ đạo hưng suy, sẽ thường xuyên xuất hiện mạnh yếu thay đổi. Nhưng mà đan đạo hưng suy, lại rất ít xuất hiện. Đan đạo chú trọng truyền thống cùng nội tình hơn; mà võ đạo hưng suy, thì thường thường quyết định bởi một hai thiên tài.
Lời nói này của Giang Trần, làm cho Đan Trì cung chủ nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng như Giang Trần nói, đan đạo lập tông, có thể làm cho Đan Càn Cung trường kỳ bảo trì địa vị đứng đầu ở Vạn Tượng Cương Vực.
Bởi vì đan đạo chú ý nội tình, chú ý truyền thừa.
Mà võ đạo thì bất đồng, nếu như một tông môn xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, thường thường sẽ một người đắc đạo, gà chó lên trời, ban ơn cho toàn bộ tông môn. Cùng lý, nếu như cường giả một tông môn bỗng nhiên vẫn lạc, cũng đồng dạng sẽ để cho tông môn đó nhanh chóng suy sụp, thậm chí trực tiếp đi về hướng suy bại.
So sánh với tính ổn định của đan đạo, thế giới võ đạo tồn tại càng nhiều chuyện xấu nữa, tồn tại quá nhiều tính ngẫu nhiên.
Đan Trì cung chủ đại lực chấn hưng võ đạo của Đan Càn Cung, vốn không phải chuyện xấu. Nhưng nếu bởi vậy ảnh hưởng tới ưu thế đan đạo, nhìn từ đại cục, Giang Trần vẫn cảm thấy không có lợi.
Đương nhiên, bổn ý của Đan Trì cung chủ tuyệt không phải như thế, chỉ là trong quá trình phát triển, bất tri bất giác tạo thành cục diện hôm nay.
- Giang Trần, trong trẻ tuổi, cũng chỉ có ngươi dám công bằng nói lời như vậy.
Đan Trì cung chủ than nhẹ.
Hắn là một nhà lãnh đạo có hùng tâm tráng chí, lại không phải một độc tài tự cao tự đại. Đan Trì cung chủ làm hết thảy, đều là hướng về phía tổ kiến Vạn Tượng đế quốc mà cố gắng.
Mà giấc mộng này của hắn, tuy chưa bao giờ tuyên dương ra, nhưng mà, những cao tầng của Đan Càn Cung, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm thụ được.
Dùng Vân Niết trưởng lão làm thí dụ, kỳ thật hắn rất rõ ràng khát vọng của Đan Trì cung chủ. Cho nên, dù Đan Trì suy yếu địa vị của Bản Thảo Đường, Vân Niết trưởng lão cũng không căm hận Đan Trì cung chủ. Trái lại, hắn rất nhận đồng dã tâm cùng khát vọng của Đan Trì cung chủ.
Một đại tông môn, nên có dã tâm cùng khát vọng như vậy.
Nhưng mà, ở trên chi tiết, Vân Niết trưởng lão vẫn kiên định cho rằng, Đan Càn Cung không thể ném ưu thế đan đạo, tuyệt đối không thể ném.
Mà bây giờ tình huống thực tế là, truyền thống đan đạo của Đan Càn Cung, đang chậm rãi biến mất.
- Lần trước Vân Niết trưởng lão từng cùng bổn tọa nói chuyện riêng một lần, hắn hướng ta biểu đạt lo lắng cho lần Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này. Hắn nói, lần Huyễn Ba Sơn đan đấu ba mươi năm trước, tuy Đan Càn Cung ta vẫn là đệ nhất của Vạn Tượng Cương Vực; nhưng hôm nay, ba mươi năm qua đi, Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này, Đan Càn Cung có thể tiếp tục giữ ưu thế hay không, trong lòng của hắn không nắm chắc.
Đan Trì cung chủ thở dài:
- Mặc dù Vân Niết trưởng lão không có trách cứ bổn tọa, nhưng hiển nhiên, việc này, ta có trách nhiệm rất lớn. Nếu như Huyễn Ba Sơn đan đấu lần này, Đan Càn Cung thất bại, tội của ta là đệ nhất.
Bình luận facebook