-
Chương 746-750
Chương 746 Cuộc chiến Địa Thánh, Địa Dũng Kim Liên 1
Những cự đầu tông môn của Vạn Tượng Cương Vực kia, cũng không ngừng truyền âm truyền thức, giảng giải tinh hoa cho môn hạ của mình.
Lần này những tông môn nhất lưu kia mang đến, đều là thiên tài đỉnh cấp của tông môn. Những thiên tài này, tuy đều cách Thánh đạo rất xa, nhưng bởi vì xuất thân đại tông môn, kiến thức rộng rãi, cường giả Thánh đạo đối chiến, trước kia bọn hắn cũng từng được chứng kiến.
Cho nên, dưới sự giảng giải của cự đầu tông môn, bọn hắn có thể lĩnh ngộ, hiển nhiên cũng nhiều thêm nữa.
Về phần thiên tài tuổi trẻ của một ít thế lực Nhị lưu cùng Tam lưu, thiên phú vốn kém một chút, ngộ tính cũng kém một chút, hơn nữa cự đầu tông môn, thực lực xa xa không bằng tông môn nhất lưu, tuy cũng giảng giải, nhưng rõ ràng là qua loa.
Duy chỉ có Giang Trần, một mực xem cuộc chiến, không cần bất luận giảng giải gì.
Mà Đan Trì, tựa hồ cũng không có ý tứ giảng giải cho Giang Trần, mà là mỉm cười, thong dong nhìn xem trận chiến kia.
Giờ phút này, Đan Trì đã tính trước.
Huyền Châm thắng hay thua, đều không ảnh hưởng được đạo tâm của hắn.
Hắn thậm chí hi vọng Huyền Châm không thắng, để hắn có cơ hội cùng Phong Bắc Đẩu chiến một trận.
Đan Trì rất khát vọng trận chiến này.
Hắn khát vọng khiêu chiến, cùng Thập cấp Tuần Sát Sứ của Thiên Tông chiến một trận. Trận chiến này, nhất định trở thành trận chiến mà Đan Trì hắn danh dương Vạn Tượng Cương Vực.
Trong lúc đó, ánh mắt của Đan Trì có chút liếc qua, nhìn lại Giang Trần.
Thấy ánh mắt Giang Trần sáng quắc, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào vòng chiến, theo tiết tấu chiến đấu, vậy mà trong ánh mắt toát ra suy nghĩ cùng suy diễn.
- Ân?
Đan Trì không khỏi cảm thấy thú vị.
- Chiến đấu cấp bậc Thánh đạo, Giang Trần này, vậy mà như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ hắn nhìn hiểu?
Đan Trì chợt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lại nhìn những Nguyên cảnh chung quanh một chút, tuy cả đám nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt lơ đãng kia, hiển nhiên đối với chiến đấu này cái hiểu cái không.
Mà ở trên người Giang Trần, Đan Trì vậy mà xem ra môn đạo.
- Không thể tưởng tượng nổi, thực không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không có chứng cớ minh xác, quả thực là không thể tin được, thiên tài tuổi trẻ này, vậy mà chỉ có hai mươi tuổi. Đông Phương Vương Quốc kia rốt cuộc có phong thuỷ ra sao, vậy mà sinh ra thiên tài như vậy?
Giờ khắc này, Đan Trì đối với Giang Trần là tràn ngập tò mò.
- Vị tiền bối thần bí kia nhiều lần dặn dò ta phải chú ý Giang Trần, xem ra, Giang Trần này đích thị là thiên tài do vị tiền bối kia tự mình bồi dưỡng, là muốn ở Vạn Tượng Cương Vực quật khởi lên a.
Đan Trì nhớ tới Thuấn lão, tuy Thuấn lão không nói danh hào cho hắn biết, nhưng mà trong nội tâm Đan Trì, sớm đã tôn sùng Thuấn lão là Thần linh.
Thuấn lão chỉ điểm bảy ngày, có thể so với Đan Trì cố gắng vài chục năm, thậm chí vượt qua vài chục năm tích lũy.
Loại chỉ điểm trên cảnh giới này, là bất luận sư môn truyền thừa gì, bất luận đan dược gì cũng không thể trợ giúp.
Thật giống như đứng trên 1000m nhìn thế giới, cùng đứng trên độ cao 10 km nhìn thế giới, chứng kiến phong cảnh là hoàn toàn bất đồng.
Thuấn lão chỉ điểm hắn, tu vi tăng lên là phụ, mấu chốt nhất là nhận thức võ đạo tăng lên.
Nhìn Giang Trần trước mắt, Đan Trì không khỏi miên man bất định:
- Giang Trần cùng vị tiền bối thần bí kia, chắc chắn có ngàn vạn lần quan hệ. Tiền bối thần bí kia, nhất định là cường giả lánh đời đến từ Thượng Bát Vực. Nói không chừng, là cường giả phong hoàng xưng đế a.
Trên Thánh đạo, là Hoàng đạo.
Hoàng đạo đỉnh phong, phong làm Đại Đế.
Nhân vật có thể phong Đại Đế, ở toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, cái kia đều là tồn tại phượng mao lân giác.
Loại nhân vật này, cơ hồ là ẩn cư không ra. Một khi xuất thế, dậm chân một cái cũng có thể để cho Thần Uyên Đại Lục run rẩy.
Trong nhận thức của Đan Trì đối với Thần Uyên Đại Lục, Thượng Bát Vực đã là tồn tại chí cao.
Về phần cao hơn, dù là Đan Trì, kiến thức cũng nửa vời. Ngẫu nhiên có nghe nói, nhưng lại khó phân biệt thật giả.
- Vị tiền bối thần bí kia, mặc dù không phải phong hào Đại Đế, cũng là Hoàng giả đỉnh cấp a. Đan Trì ta có thể được hắn chỉ điểm bảy ngày, quả nhiên là tam sinh hữu hạnh. Giang Trần này, nếu là đệ tử của hắn, tiền đồ càng bất khả hạn lượng. Chỉ là không biết vì sao vị tiền bối kia lại để cho Giang Trần ngưng lại Vạn Tượng Cương Vực, nghĩ đến, có lẽ có nguyên nhân nói không nên lời. Bất quá hắn muốn mượn tay Đan Càn Cung ta, Đan Trì ta liền nghĩa bất dung từ. Cái này không đơn thuần là cơ hội của ta, càng là cơ hội của Đan Càn Cung.
Trong nội tâm Đan Trì, đã sớm tôn sùng Thuấn lão là Thần linh.
Đối với sự tình Thuấn lão bàn giao, càng coi là khuôn vàng thước ngọc.
Đột nhiên, Đan Trì nảy sinh ý niệm, thân hình nhoáng một cái, bay tới trước mặt Giang Trần, khẽ cười nói:
- Giang tiểu hữu, ta là Đan Trì, Đan Càn Cung cung chủ.
Giang Trần nhìn thấy Đan Trì, Thiên Mục Thần Đồng chợt hiện lên một tia hào quang.
- Giang Trần bái kiến Đan Trì Thánh giả.
- Ha ha, không cần đa lễ. Những ngày này, thế nhân đều cười nhạo ta, phỉ báng ta, hoài nghi ta, cảm thấy Đan Trì ta điên rồi, lại kết minh cùng Bảo Thụ Tông. Bất quá, sau ngày hôm nay, bọn hắn sẽ ghen ghét ta, hâm mộ ta, thậm chí căm hận ta nhặt được chí bảo.
Giang Trần mỉm cười:
- Đan Trì Thánh giả không phải người thường, làm cũng là sự tình phi thường.
Không phải người thường, làm sự tình phi thường.
Chín chữ này đánh giá, làm cho trong lòng Đan Trì cực kỳ vui mừng, vẻ mặt tươi cười. Chỉ bằng vào chín chữ này, hảo cảm của Đan Trì đối với Giang Trần liền tăng nhiều, ẩn ẩn có một loại cảm giác tri kỷ ở trước mắt.
Đan Trì hắn làm người, vẫn luôn đặc lập độc hành, chưa bao giờ làm từng bước, không theo thông thường an bài.
Sở tác sở vi, đơn giản là chín chữ đánh giá này.
Hoàn toàn chính xác, Đan Trì hắn không phải thường nhân, cho nên, phong cách hắn làm việc, tự nhiên cũng ngoài dự đoán của mọi người, người ở bên ngoài xem ra, dĩ nhiên là cảm thấy bất thường rồi.
- Tốt, tốt.
Đan Trì khen.
- Giang Trần, bổn tọa chỉ nói một câu, đại môn của Đan Càn Cung, tùy thời rộng mở cho ngươi. Ở trong trẻ tuổi tài tuấn mà Đan Trì ta nhận thức, ngươi sắp xếp thứ hai, không người dám sắp xếp thứ nhất.
Đây là khen ngợi cực cao.
Giang Trần cũng không khiêm tốn, thản nhiên cười cười, ánh mắt lại quăng vào vòng chiến.
- Giang Trần, ngươi thấy trận chiến này như thế nào?
- Cường giả Thánh đạo ra tay, từng chiêu từng thức, đều dẫn động Thiên Địa đại thế, ẩn chứa Thiên Cơ. Trận chiến này, phần thắng của Huyền Châm phó tông chủ không cao.
Giang Trần cũng ăn ngay nói thật.
Đan Trì cười cởi mở:
- Tốt tốt, Võ Giả Nguyên cảnh, người có thể có ánh mắt như ngươi, rải rác không có mấy. Giang Trần, mặc dù hiện tại đặt ngươi lên thiên tài bảng của Vạn Tượng Cương Vực, ngươi cũng đủ đứng vào top 30 rồi.
- Top 30 sao?
Giang Trần cười ha ha.
- Nói vậy, còn có rất nhiều động lực thôi động ta cố gắng tu luyện rồi.
Top 30?
Đây tuyệt đối không phải thứ tự Giang Trần muốn.
Chương 747 Cuộc chiến Địa Thánh, Địa Dũng Kim Liên 2
Đừng nói top 30, coi như là Top 10, Top 5, cũng không phải thứ tự Giang Trần muốn.
Giang Trần muốn, vĩnh viễn là vị trí cao nhất. Ở Thần Uyên Đại Lục, nếu không leo lên đỉnh phong nhất, vậy đối với Giang Trần hắn mà nói, là đại biểu cho không có thành công.
Thiên Đế chi tử, trăm vạn năm kiếp trước, ưu thế như vậy, nếu như ở một vị diện cũng không thể đi đến đỉnh phong, với hắn mà nói, là thất bại rõ đầu rõ đuôi.
Đang khi nói chuyện, thế cục trong tràng đột nhiên thay đổi.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Huyền Châm và Hoa Thiên Lý đã oanh hơn mười chưởng, thân ảnh chợt phân chợt hợp, Huyền Châm lùi lại hơn mười bước, thân ảnh của Hoa Thiên Lý lắc lư, cũng lui vài chục bước.
Huyền Châm che ngực, sắc mặt trắng bệch, khổ thán một tiếng:
- Cung chủ, thuộc hạ vô năng.
Tuy Hoa Thiên Lý thắng trận chiến này, nhưng rất cố hết sức.
- Phong đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Hoa Thiên Lý hướng Phong Bắc Đẩu chắp tay, lui về đằng sau, bỗng nhiên, Hoa Thiên Lý và Huyền Châm đồng thời há miệng, phun ra một búng máu tươi.
Hai người chiến đến cuối cùng, tuy Hoa Thiên Lý thắng thảm, nhưng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Phong Bắc Đẩu khẽ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại xấu hổ không thôi.
Ở một khắc này, hắn thậm chí hi vọng Hoa Thiên Lý thua. Bởi vậy, hắn sẽ không cần xuất chiến.
Mặc dù trở lại Cửu Dương Thiên Tông, cũng có thể đẩy trách nhiệm cho Hoa Thiên Lý và Truy Dương lão quái.
Thế nhưng mà, Hoa Thiên Lý thắng, chẳng khác nào Phong Bắc Đẩu hắn phải xuất chiến rồi.
Mà Phong Bắc Đẩu ở trên khí thế, sớm đã bị Đan Trì chiếm cứ thượng phong. Hoa Thiên Lý và Huyền Châm chiến, thời gian rất lâu, Phong Bắc Đẩu cũng một mực điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà vết rách trong nội tâm kia, lại thủy chung không cách nào đền bù.
Hắn biết rõ, chỉ cần vết rách này không khỏi hẳn, cùng Đan Trì chiến một trận, cơ hội Phong Bắc Đẩu hắn thắng là phi thường xa vời.
Đan Trì hiển nhiên không có ý định cho Phong Bắc Đẩu bất cứ cơ hội nào, hào sảng cười cười:
- Phong sứ giả, xem ra, trận chiến giữa ta và ngươi, cuối cùng là không thể tránh né a. Một trận chiến này, là Cửu Dương Thiên Tông ngươi nhập chủ liên minh 16 nước, hay là Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông thành công kết minh, hết thảy do người thắng trận chiến này định đoạt.
Đan Trì hào khí can vân, đàm tiếu tà tà, thúc dục khí thế toàn thân, sau lưng nhấc lên kim quang vạn trượng, xông thẳng lên trời, ở dưới chân hắn, từng bước một, vậy mà không ngừng toát ra khí lưu Thánh đạo Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên, không hổ là cường giả Địa Thánh.
Đỉnh đầu tam hoa, chính là Nhân Thánh; Địa Dũng Kim Liên, là tiêu chí độc nhất vô nhị của cường giả Địa Thánh.
Rồi đột nhiên, Đan Trì nắm lấy khí lưu kim sắc, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trời.
- Phong Bắc Đẩu, tuy ta và ngươi không phải Thiên Thánh, nhưng tu vi đến cấp bậc này, đã có thể lăng không phi hành. Trận chiến này, địa bàn của Bảo Thụ Tông quá nhỏ, chỉ sợ không chịu được giày vò, không bằng ta và ngươi lên không chiến một trận, có dám không?
Cường giả Thánh đạo, có thể dựa vào thần thông bản thân, ngự không phi hành.
Đương nhiên, đến Thiên Thánh, là như mọc cánh, có thể tùy ý bay lượn.
Phong Bắc Đẩu và Đan Trì, tuy đều là Địa Thánh, nhưng cũng có năng lực ngự không. Tuy không có khả năng tiêu diêu tự tại như Thiên Thánh, nhưng dựa vào một ít thần thông ngự không, trên cơ bản cũng có thể thuận lợi phi hành.
Đan Trì đưa ra yêu cầu không trung tác chiến, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Không trung tác chiến, không phải là không có. Nhưng mà, trên cơ bản đều là cưỡi tọa kỵ, mới có thể hoàn thành không trung tác chiến.
Chiến đấu lăng không hư độ, ngự không phi hành chính thức, lại phi thường hiếm thấy.
Liên minh 16 nước, càng không thể nào xem tới được.
Giang Trần nhìn Đan Trì ngự không mà đi, lưu quang kim sắc phóng lên trời, trong lúc nhất thời cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết dâng lên.
- Cường giả Thánh đạo, có thể ngự không phi hành. Xem ra, ta cách một bước này, còn có đường rất dài phải đi.
Giang Trần cảm thán, đối với cảnh giới Thánh đạo tràn đầy chờ mong.
Chiến đấu cấp bậc Địa Thánh, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người. Chỉ là, hai người càng đánh càng xa, càng đánh càng cao, không bao lâu, hai thân ảnh đã biến thành hai chấm đen, chậm rãi biến mất trong Thương Khung vô tận.
Một màn này, làm cho những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám đều vạn phần phiền muộn.
Nhất là những đệ tử tuổi trẻ, muốn triệu tập tọa kỵ, đi theo xem cuộc chiến.
Nhưng đều bị cự đầu tông môn nhao nhao ngăn trở.
- Lão Đại, không phải ngươi có Kim Dực Kiếm Điểu sao? Đi, chúng ta cùng đi xem xem?
Thang Hồng đi tới, trong mắt mạo hiểm tinh quang, hiển nhiên là muốn nhìn cường giả Địa Thánh chiến đấu.
Nhưng Giang Trần lại cười khoan thai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngộ tính của hắn, hoàn toàn không thua những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia. Tự nhiên minh bạch, Đan Trì cung chủ và Phong Bắc Đẩu sứ giả, đã tạo thành một loại ăn ý.
Trận chiến này, mặc kệ thắng bại, đều liên quan đến tôn nghiêm của cường giả Địa Thánh.
Cho nên, mặc kệ ai thắng ai thua, đều không muốn bị người phía dưới chứng kiến.
Chính bởi vì vậy, hai người càng đánh càng xa, thẳng đến biến mất.
Hiển nhiên, bọn họ là muốn một hoàn cảnh tuyệt đối không bị quấy rầy, thỏa thích phát huy, thỏa thích giao chiến.
Lúc này, nếu như ai không có mắt đi xem cuộc chiến, tuyệt đối sẽ đắc tội cả song phương.
Những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia, cả đám đều giảo hoạt như quỷ, tự nhiên biết rõ, cho nên ngăn thủ hạ đệ tử muốn bay lên xem cuộc chiến.
- Ha ha, Thang Hồng, ngộ tính của ngươi cũng cao, nhưng cuối cùng còn không bằng Giang Trần. Đan Trì cung chủ và Phong sứ giả kia, là không muốn ngoại giới quấy nhiễu, trận chiến này, ai đi xem cuộc chiến, người đó sẽ đắc tội cả hai cường giả.
Thiên Diệp lão tổ đi tới, ân cần khuyên bảo.
Thang Hồng có chút suy nghĩ, liền cười toe toét, nhìn qua Thương Khung vô tận, thở dài:
- Lúc nào, Thang Hồng ta mới có thể cường đại như bọn hắn?
Giang Trần cười cười:
- Hết thảy đều có khả năng.
Bên Vạn Tượng Cương Vực kia, rất nhiều người đều đang nghị luận trận chiến nhìn không tới này.
Trên cơ bản, mọi người vẫn coi trọng Đan Trì.
Cường giả giao chiến, không có bao nhiêu mê hoặc. Khí thế ai mạnh hơn, thường thường sẽ nắm giữ quyền chủ động. Một khi nắm giữ quyền chủ động, thắng bại liền dễ dàng dự đoán rồi.
Tuy Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, nhưng dù sao Thiên Tông cũng là đại tông môn, tuy địa vị của Phong Bắc Đẩu ở Thiên Tông rất cao, nhưng không phải tồn tại cao cấp nhất.
Cấp bậc như hắn, Thiên Tông có không ít. Cho nên, dù Phong Bắc Đẩu nhận được Thiên Tông truyền thừa, nhưng chiếm cứ tài nguyên, cũng sẽ không nhiều đến tình trạng khoa trương.
Đan Trì thì không giống, hắn là cung chủ Đan Càn Cung, là người nắm giữ quyền nói chuyện lớn nhất Đan Càn Cung.
Cho nên, hết thảy tài nguyên của Đan Càn Cung, phân phối làm sao, trên cơ bản do hắn định đoạt.
Có thể nói, tài nguyên tối ưu chất của Đan Càn Cung, đều ưu tiên phân phối cho Đan Trì.
Chương 748 Trận chiến tràn ngập lo lắng
Đây hết thảy cũng không gì đáng trách. Bởi vì thực lực của Đan Trì mạnh nhất, đối với Đan Càn Cung cống hiến lớn nhất, cũng là nhân tố mấu chốt để Đan Càn Cung có thể cùng thế lực đỉnh cấp khác của Vạn Tượng Cương Vực đặt song song.
Cho nên, cấp độ như Đan Trì và Phong Bắc Đẩu, đến từ Nhất phẩm tông môn Thiên Tông, hay đến từ Tứ phẩm tông môn Đan Càn Cung, khác nhau đã không lớn, thậm chí ưu thế lấy được tài nguyên là hoàn toàn trái lại.
Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, cùng vô số người đồng cấp chia xẻ tài nguyên Thiên Tông, còn phải chờ những người mạnh hơn hắn phân phối hoàn tất lưu lại.
Mà Đan Trì, thì ta cần ta cứ lấy, toàn bộ tài nguyên của Đan Càn Cung, hắn muốn cái gì liền dùng cái đó.
Thần sắc của Thiên Diệp lão tổ nghiêm túc, nhìn qua Thương Khung vô tận.
Tuy bầu trời vạn dặm không mây, cái gì cũng nhìn không tới, nhưng mà ánh mắt của Thiên Diệp lão tổ, lại một khắc không rời, nhìn chằm chằm vào Thương Khung kia.
Nhìn tư thế của hắn, hiển nhiên là rất khẩn trương.
Trận chiến không cách nào quan sát kia, sẽ quyết định vận mệnh cảu Bảo Thụ Tông.
Nếu Phong Bắc Đẩu thắng, từ nay về sau Bảo Thụ Tông sẽ lưu lạc thành thế lực phụ thuộc của Cửu Dương Thiên Tông.
Mà nếu như Đan Trì thắng, từ nay về sau, Cửu Dương Thiên Tông sẽ không can thiệp chuyện Bảo Thụ Tông và Đan Càn Cung kết minh.
Đây là hai vận mệnh hoàn toàn bất đồng.
- Giang Trần, ngươi cảm thấy trận chiến này, ai có thể thắng?
Diệp Trọng Lâu lão gia tử, bất tri bất giác đã coi Giang Trần là tồn tại quan trọng, hỏi ý kiến của Giang Trần.
- Đan Trì cung chủ chí ít có bảy tám phần thắng.
Giang Trần có phán đoán của mình.
Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẩn trương thoáng trì hoãn một tí.
Thấy thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, hai Nguyên Cảnh Tôn Giả này cũng không khỏi bội phục.
So sánh với Giang Trần bình tĩnh, hai người bọn họ cũng là Nguyên Cảnh Tôn Giả, trên tâm tính lại xa xa không bằng Giang Trần.
Nhìn lại địa phương chiến đấu vừa rồi, Truy Dương lão quái chỉ còn lại một đống huyết nhục, Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Truy Dương lão quái không ai bì nổi, cứ như vậy bị diệt.
Tuy bọn hắn dự liệu được, một ngày nào đó, Giang Trần sẽ chấm dứt ân oán với Tử Dương Tông, nhưng thật không ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy.
Truy Dương lão quái vừa chết, Tử Dương Tông chẳng khác nào triệt để xong đời.
Ước chừng một lúc lâu sau, không trung hiện lên một đạo quang mang. Một đường vòng cung như tia chớp xoẹt qua trời cao, đột nhiên rơi xuống đất.
Mọi người vội vàng nhìn lại, là Đan Trì.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, những Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông kia, tựa hồ lấy được triệu hoán gì đó, sắc mặt đều đại biến, vội vội vàng vàng ly khai.
Một màn này, để cho những người phản ứng nhanh nhẹn, thoáng cái đã đoán được thắng bại.
- Đan Trì hiền đệ, xem ra phải chúc mừng ngươi rồi.
Một cự đầu tông môn cười rộ lên.
- Đúng vậy a, đánh bại Thập cấp Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông, Đan Trì hiền đệ không hổ là nhân tài kiệt xuất của Vạn Tượng Cương Vực. Thật đáng mừng.
Tất cả mọi người nhao nhao tiến lên phía trước nói.
Tuy cái này cũng không đại biểu nội tâm bọn hắn vui vẻ, nhưng mà cục diện đã như vậy, ai cũng không có khả năng xé rách da mặt trở mặt với Đan Trì, coi như là dối trá, cũng phải dối trá xuống.
Người Tam Tinh Tông, trong lòng cả đám kinh hãi không hiểu. Bọn họ là thế lực phân đường của Cửu Dương Thiên Tông, hôm nay nhìn thấy Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông bị Đan Trì đánh bại, tự nhiên giật mình không thôi.
Chỉ là lúc này, bọn hắn không thể biểu hiện ra khác thường, cũng cố giả bộ trấn định, tiến lên chúc mừng Đan Trì.
Vẫn có người nhịn không được hỏi:
- Đan Trì hiền đệ, ngươi và Phong Bắc Đẩu chiến một trận, đến cùng chiến đến tình trạng hạng gì.
Mọi người thấy toàn thân Đan Trì sạch sẽ, không có nửa điểm chật vật, thoạt nhìn, tựa hồ trận chiến này thắng rất nhẹ nhàng?
Đây quả thực là để cho mọi người không cách nào tiếp nhận.
Đan Trì có thể thắng, nhưng đối mặt Cửu Dương Thiên Tông Thập cấp Tuần Sát Sứ, nếu như Đan Trì thắng nhẹ nhàng như vậy, vậy đối với mọi người mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt.
Dù cản bước chân Cửu Dương Thiên Tông vượt nhập Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng mà Đan Trì là gia hỏa hùng tâm bừng bừng, đợi một thời gian, cũng tất trở thành uy hiếp cho Vạn Tượng Cương Vực.
Đạo lý kia, giống như cửa trước cự hổ, cửa sau tiến lang.
Chỉ là, Đan Trì là người của Vạn Tượng Cương Vực, ai cũng không thể tìm bất luận lý do gì đuổi hắn đi.
Đan Trì khoan thai cười cười, dáng tươi cười thần bí:
- Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, thực lực không phải chuyện đùa. Ta và hắn khó phân trên dưới, cuối cùng không thể không dựa vào ba tấc lưỡi, thuyết phục hắn rời khỏi.
Cái cớ này, ai cũng không tin.
Chỉ có điều, vô luận bọn hắn hỏi như thế nào, Đan Trì cũng không trả lời.
Mà là không ngừng lấy ra rượu ngon mời khách.
Giang Trần ở trong một trận chiến này, đại phóng dị sắc, tự nhiên thành tiêu điểm cho tất cả thế lực lớn.
Không ngừng có thiên tài các tông lên mời rượu Giang Trần, Giang Trần ai đến cũng không cự tuyệt, cũng không mất lễ.
Chỉ là, Giang Trần cũng lưu ý đến, những thiên tài đi lên mời rượu này, đều thuộc Nhị lưu thế lực của Vạn Tượng Cương Vực, thậm chí Tam lưu.
Về phần thiên tài mấy tông môn đỉnh cấp, lại một cái so với một cái rụt rè. Chỉ là ngẫu nhiên dùng một loại ánh mắt thẩm đạc đánh giá Giang Trần.
Trong ánh mắt, có khiêu khích, càng có trêu chọc.
Hiển nhiên, đối với Giang Trần bỗng nhiên toát ra, những thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực kia, đều không có tính toán vui sướng tiếp nhận hắn gia nhập.
Giang Trần cũng lơ đễnh.
Hắn trước sau hai đời kinh nghiệm, đã sáng tạo ra tâm tính bình tĩnh.
Hắn không tận lực nịnh nọt ai, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chán ghét ai.
Về phần người khác có thích hắn hay không, tiếp nhận hắn hay không, Giang Trần đều không thèm để ý. Hắn biết rõ, võ đạo chi lộ, phong cảnh vô số, người có thể cùng xuất hiện với mình, sẽ không quá nhiều.
Những thứ khác, đều thoảng qua như mây khói, không cần để ý nhiều.
Yến hội giằng co mấy canh giờ, lúc này mới tán đi.
Tân khách khắp nơi, hiển nhiên cũng không muốn lưu lại loại địa phương như Bảo Thụ Tông quá lâu, đều nhao nhao cáo từ.
Đưa tất cả quan khách đi, Đan Trì bỗng nhiên cười lên ha hả, vươn người đứng dậy, nhìn Minh Nguyệt trong bầu trời đêm.
- Người thời nay không thấy ánh trăng xưa, vầng trăng bây giờ đã từng soi sáng cổ nhân. Từ xưa đến nay, cường giả võ đạo như cá diếc sang sông, nhưng mà chứng được Vĩnh Hằng, lại có mấy người? Đời Võ Giả ta, nếu không thể truy cầu Vô Thượng võ đạo, hôm nay hoan ngôn dưới ánh trăng, cuối cùng có một ngày, sẽ trở thành cổ nhân. Vĩnh viễn còn lâu mới có thể cùng Minh Nguyệt này làm bạn. Giang Trần, ngươi cho rằng, thế giới võ đạo, có Vĩnh Hằng Bất Hủ hay không?
Đan Trì bỗng nhiên sinh lòng cảm khái, nhìn Minh Nguyệt trên bầu trời hỏi.
Những lời này của Đan Trì, cũng động đến một ít cảm xúc của Giang Trần.
Chương 749 Chuyện cũ phủ đầy bụi của Vạn Tượng Cương Vực 1
Vòng Minh Nguyệt trên bầu trời, không biết đã chiếu rọi bao nhiêu năm, một đời lại một đời, sóng cồn đào cát, bao nhiêu Võ Giả cường cực nhất thời, cuối cùng hóa thành một đống bạch cốt?
Trên Võ đạo chi lộ, nếu như không thể chứng được Vĩnh Hằng, thì cường thịnh hơn nữa, cuối cùng là phù vân.
Than nhẹ một tiếng, Giang Trần dứt khoát gật đầu:
- Đời ta võ đạo, truy cầu là Trường Sinh Bất Hủ. Ta tin tưởng vững chắc, võ đạo chi lộ này, sẽ có một đỉnh phong. Cái đỉnh phong kia nhất định có thể siêu thoát Luân Hồi, vĩnh viễn được Bất Hủ.
Ở trên vấn đề này, không ai có quyền lên tiếng hơn Giang Trần.
Bởi vì, phụ thân Thiên Đế kiếp trước của hắn, kỳ thật là cường giả đã vượt qua Luân Hồi.
Chỉ là, sau Thiên Đạo hạo kiếp, phụ thân rốt cuộc còn sống hay không, Giang Trần lại không có bất kỳ manh mối.
Nhưng mà, chung cực võ đạo, cuối cùng vũ trụ, Bất Hủ là khẳng định tồn tại.
Đối với điểm này, Giang Trần chưa bao giờ hoài nghi.
Đan Trì nghe vậy, cười ha ha:
- Tốt, thật sự là anh hùng chứng kiến giống nhau. Giang Trần, từ hôm nay trở đi, ngươi là người Đan Càn Cung ta, ngươi có dị nghị gì không?
- Thánh giả vì Giang Trần ta, không tiếc làm xuống việc kinh thiên động địa như vậy, nếu như Giang Trần ta cự tuyệt, chẳng phải là không biết phân biệt sao? Từ nay về sau, Đan Càn Cung, Bảo Thụ Tông, đều là tông môn của Giang Trần ta.
Giang Trần cũng không có nói lời hùng hồn, nhưng tỏ thái độ như vậy, so với bất luận lời thề gì càng có thể tin.
Thiên Diệp Tôn Giả và Diệp Trọng Lâu liếc nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
- Giang Trần, ngươi đột phá Nguyên cảnh khi nào?
Trong lúc đó, đột nhiên Đan Trì hỏi một vấn đề hoàn toàn không hợp.
Giang Trần khẽ giật mình:
- Đã mấy ngày, mấy ngày nay, ta một mực củng cố cảnh giới.
Lời này, Giang Trần có chỗ giữ lại.
Trên thực tế, hôm nay hắn mới đột phá. Hơn nữa, sau khi đột phá, dẫn động Thiên Địa dị tượng, những điều này đều là có quan hệ với hắn.
Chỉ là, chuyện này quá mức kinh người, cho nên, Giang Trần vô ý thức giấu diếm.
Đan Trì nghe vậy, than nhẹ một tiếng, tựa hồ không có được đáp án mình muốn, nhụt chí nói:
- Thiên Địa dị tượng kinh người hôm nay, ngươi có chứng kiến không?
Trong nội tâm Giang Trần rùng mình, gật gật đầu:
- Ta ở trong Xan Hà Bảo Thụ viên, cũng nhìn thấy. Đúng là bị thiên địa dị tượng này kinh động, mới đình chỉ tu luyện, chuẩn bị xuất quan.
Giang Trần cẩn thận trả lời.
Cũng không phải Giang Trần dối trá, cũng không phải Giang Trần tận lực muốn lừa gạt ai.
Mà là hắn biết rõ, đột phá Nguyên cảnh, dẫn động trận thế dọa người như vậy, nói ra ngoài, lực ảnh hưởng sẽ tạc ngất trời.
Nếu nói ra, tuyệt đối sẽ khiến hắn trở thành tiêu điểm cho vạn người chú mục.
Cái này đối với Giang Trần mà nói, lại không phải một lựa chọn sáng suốt. Trước khi thực lực của mình còn chưa đủ để tung hoành Thần Uyên Đại Lục, càng trở thành tiêu điểm, với hắn mà nói sẽ càng nguy hiểm.
Khỏi cần phải nói, chỉ là Nguyên cảnh, dẫn động Thiên Địa đại thế như vậy, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều lão quái vật chú ý, một khi ai phát tác tâm hiếu kỳ, chộp hắn tới nghiên cứu, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Cho nên, trên vấn đề này, Giang Trần vẫn là quyết định nói dối.
Ánh mắt của Đan Trì đột nhiên trở nên vô cùng thâm trầm.
- Chư vị, thế cục của liên minh 16 nước, hiện tại chỉ là một góc của băng sơn. Căn cứ ta suy tính, kế tiếp, Vạn Tượng Cương Vực sẽ gặp phải càng nhiều hỗn loạn nữa. Thậm chí, toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, sẽ gió nổi mây phun. Có lẽ, là một thời đại mới đến, cũng có thể là một đại tai kiếp đến.
- Có lẽ, lời này của ta các ngươi nghe, sẽ cảm thấy là nói chuyện giật gân, nhưng sự thật là như vậy, trong vòng mười năm, thế cục của Vạn Tượng Cương Vực tất loạn, thậm chí, thế cục toàn bộ Thần Uyên Đại Lục cũng sẽ loạn.
Khẩu khí của Đan Trì, bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, rất có cảm giác anh hùng chứng kiến gần giống nhau.
Ngày đó hắn ở Bảo Thụ Tông cũng đã nói lời tương tự, nói địa vực của liên minh 16 nước, chính là Phong Ma chi địa.
- Đan Trì Thánh giả, ngài chỉ hỗn loạn, là có quan hệ tới Thượng Cổ Ma tộc?
Diệp Trọng Lâu cả gan hỏi.
Đan Trì thở dài:
- Đâu chỉ Ma tộc? Ở Thần Uyên Đại Lục, tộc đàn mọc lên san sát như rừng, thế lực ngàn vạn. Tương lai sẽ như thế nào, đứng ở độ cao của ta, căn bản thấy không rõ toàn cục.
Ngay cả Đan Trì là cường giả Địa Thánh cũng nói như vậy, những người khác thì càng thêm kinh hãi.
- Giang Trần, gần hai mươi năm qua, mỗi ngày ta đều suy diễn thế cục của Vạn Tượng Cương Vực. Không có nhân tố gì, không trong phạm vi suy diễn của ta. Nhưng ngươi, lại là một dị số, nằm ngoài phạm vi suy diễn của ta. Bổn tọa nhiều lần suy diễn, lại chưa bao giờ suy diễn qua sự xuất hiện của ngươi. Có thể thấy được, ở trên người của ngươi, cất dấu số mệnh mà ngay cả bổn tọa cũng không thể dự đoán. Nếu như nói tương lai đại loạn đến, người có thể phá cục, ngươi là duy nhất.
- Cái gì?
Lời này của Đan Trì, làm cho Huyền Châm phó tông chủ ở bên người hắn cũng có chút giật mình.
- Cung chủ, ngay cả ngươi cũng không thể phá cục?
Đan Trì khẽ cười nói:
- Ta? Huyền Châm, tuy Đan Trì ta tự phụ, nhưng cuối cùng chỉ là tông chủ của Tứ phẩm tông môn. Mà đại loạn này vừa đến, Nhất phẩm tông môn cũng chưa chắc có thể vẹn toàn, huống chi là Đan Trì ta.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều trầm trọng, áp lực vô cùng.
Thiên Diệp lão tổ nhịn không được hỏi:
- Thánh giả, những Nhất phẩm tông môn kia, mạnh như thế nào?
- Rất mạnh?
Trong giọng nói của Đan Trì, tràn đầy sùng kính và hướng về.
- Mạnh bao nhiêu ta hình dung không đến, nhưng mười Đan Càn Cung, thậm chí trăm Đan Càn Cung, cũng không đủ đối kháng một Nhất phẩm tông môn. Cự đầu của Nhất phẩm tông môn, đều là phong hào Đại Đế.
- Phong hào Đại Đế?
Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu nhìn nhau, đối với cảnh giới này, lại không biết ra sao.
- Trên Thánh đạo, chính là Hoàng đạo. Hoàng đạo đỉnh phong, mới có cơ hội vấn đỉnh phong hào Đại Đế. Phong hào Đại Đế, phải cùng hai phong hào Đại Đế khác giao thủ qua, cũng giữ cho không bị bại, mới có thể đạt được phong hào Đại Đế. Hoặc là, có bốn phong hào Đại Đế trở lên, liên danh tiến cử, cũng có thể đạt được phong hào Đại Đế.
Phong hào Đại Đế, bất kỳ một cái nào, đều là tồn tại vô cùng cao ngạo. Loại sự tình liên danh tiến cử này, ít có khả năng phát sinh.
Cho nên, muốn đạt được phong hào Đại Đế, phải khiêu chiến hai vị phong hào Đại Đế, cũng giữ cho không bại.
- Thánh giả, không biết trên Thần Uyên Đại Lục, có bao nhiêu Đại Đế?
- Bao nhiêu?
Đan Trì cười khổ lắc đầu.
- Dương danh ở bên ngoài, thì không nhiều. Nhưng trên thực tế, số lượng Đại Đế tuyệt đối không ít như ngoại giới biết. Số tuổi thọ của Đại Đế, ít nhất cũng có thể sống qua 3000. Từ xưa đến nay, ngoại trừ Đại Đế ngoài ý muốn vẫn lạc, sẽ có bao nhiêu phong hào Đại Đế lánh đời không ra? Cái bí ẩn này, sợ rằng cũng nói không rõ ràng.
Chương 750 Chuyện cũ phủ đầy bụi của Vạn Tượng Cương Vực 2
Số tuổi thọ của Đại Đế, thấp nhất cũng có thể sống 3000 tuổi, cao có thể đạt tới sáu ngàn. Nếu như nắm giữ sinh mệnh bí pháp càng thêm thâm ảo, chỉ sợ sống quá một vạn tuổi, cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên, đối với phong hào Đại Đế mà nói, thế tục phân tranh, nhiều khi đã không đủ để kích phát hứng thú của bọn hắn rồi.
Bọn hắn truy cầu, là Thiên Đạo càng thêm huyền diệu, tranh thủ thoát ly phàm tục, nhìn xem Thiên Đạo, thành tựu cảnh giới cao cấp hơn.
Thần Uyên Đại Lục phong phú, địa bàn to lớn, viễn siêu bọn người Thiên Diệp Tôn Giả tưởng tượng. Số lượng phong hào Đại Đế cũng không thể thống kê, chớ nói chi là cường giả Hoàng đạo.
- Không nói Phong hào Đại Đế, chỉ nói cường giả Hoàng đạo, ở Thần Uyên Đại Lục là đếm không hết. Nhưng mà, toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, lại không có một cái. Như vậy so sánh, các ngươi nên biết, Vạn Tượng Cương Vực so với thế lực đỉnh cấp chính thức, sẽ có bao nhiêu chênh lệch a?
Vạn Tượng Cương Vực, một cường giả Hoàng đạo cũng không có.
Mà toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, cường giả Hoàng đạo lại đếm không hết.
- Ai, liên minh 16 nước chúng ta, vẫn luôn là ếch ngồi đáy giếng a. Cho tới nay, liên minh 16 nước chúng ta đều lo lắng, bị tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực buông tha. Hiện tại xem ra, Vạn Tượng Cương Vực ở trong Thần Uyên Đại Lục, tình cảnh cũng xấu hổ đồng dạng.
Diệp Trọng Lâu vào Nam ra Bắc, coi như bái kiến một ít các mặt của xã hội. Hắn cũng như vậy, thì cảm khái trong lòng những người khác càng có thể nghĩ.
- Vạn Tượng Cương Vực, nguyên bản không đến mức như thế. Sáu trăm năm trước, Vạn Tượng Cương Vực từng có một kiếp nạn. Sau khi kiếp nạn kia qua đi, mấy cường giả Hoàng đạo của Vạn Tượng Cương Vực nhao nhao vẫn lạc. Mà Vạn Tượng đế quốc cực thịnh nhất thời cũng sụp đổ. Sau lần đó, Vạn Tượng Cương Vực nguyên khí đại thương, không thể khôi phục khí tượng như năm đó. Bằng không thì, dù chỉ là Hạ Vực, cũng không đến nỗi ngay cả cường giả Hoàng đạo cũng không có.
Những điển cố này, từ trên xuống dưới Bảo Thụ Tông, lại hoàn toàn không biết gì cả.
Vạn Tượng đế quốc?
- Nói như vậy, Vạn Tượng Cương Vực từng có cường giả Hoàng đạo?
Diệp Trọng Lâu giật mình.
- Đây là tự nhiên. Hiện tại mấy Hạ Vực còn lại kia, hoặc nhiều hoặc ít, đều có mấy cường giả Hoàng đạo tọa trấn. Vạn Tượng Cương Vực, xem như khác loại. Ngàn năm phân chia lãnh thổ quốc gia một lần, còn thừa lại không đến trăm năm. Trăm năm tới, nếu như Vạn Tượng Cương Vực không có cường giả Hoàng đạo, kết cục sẽ phi thường thê thảm. Hoặc là bị người chiếm đoạt, thành phụ thuộc người khác; Hoặc là triệt để phân liệt, mất đi phong hào Hạ Vực.
Giang Trần khó có thể tin:
- Tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực, không có một cường giả Hoàng đạo lánh đời nào?
Đan Trì rất khẳng định lắc đầu:
- Tuyệt đối không có, nếu có, chỉ cần cường giả Hoàng đạo này đứng ra kêu gọi, nhất định có thể tổ kiến Vạn Tượng đế quốc một lần nữa, thống nhất thế lực khắp nơi. Dù không thể khôi phục phong thái năm đó, nhưng sẽ không cần lo lắng mất đi phong hào Hạ Vực.
- Như vậy xem ra, Cửu Dương Thiên Tông cũng là nhìn đúng điểm này, cho nên mới chọn Vạn Tượng Cương Vực ra tay, hơn nữa ra tay không kiêng nể gì cả.
Giang Trần phân tích nói.
- Đúng.
Đan Trì gật đầu.
- Hiện tại tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực, đều âm thầm nảy sinh ác độc, dồn hết sức lực, ai cũng muốn dẫn đầu phát lực, nhất thống Vạn Tượng Cương Vực, trùng kiến Vạn Tượng đế quốc. Đáng tiếc, Hoàng tộc của Vạn Tượng đế quốc năm đó, đã bị trảm thảo trừ căn. Hôm nay, nếu như tông nào xuất hiện cường giả Hoàng đạo trước, tông đó sẽ có tư cách trở thành hộ quốc tông môn, lực áp tất cả thế lực lớn khác. Trên thực tế, mặc dù các quốc gia của Vạn Tượng Cương Vực không có văn bản ước định rõ ràng, nhưng trong nội tâm ai cũng nhận đồng quy tắc ngầm này.
Ai xuất hiện cường giả Hoàng đạo trước, người đó được quyền nói chuyện, được quyền chủ đạo chủ trì trùng kiến Vạn Tượng đế quốc.
- Thánh giả, năm đó, Vạn Tượng đế quốc đến cùng đã trải qua đại kiếp gì? Hoàng tộc lại bị trảm thảo trừ căn? Cái này cũng quá khoa trương đi?
Diệp Trọng Lâu hiếu kỳ hỏi.
- Ai, lại nói tiếp đó là sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực. Năm đó Vạn Tượng Cương Vực hùng cực nhất thời, đệ tử Hoàng tộc ước chừng đã quen hoành hành ở tất cả các vực, lúc vân du Thần Uyên Đại Lục, một đệ tử Hoàng tộc, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ, điếm ô một thiếu nữ. Kết quả thân phận thiếu nữ kia cực kỳ cao quý, dĩ nhiên là Thánh Nữ của thế lực nào đó đến từ Trung Vực, đến thế tục lịch lãm rèn luyện. Thánh Nữ bị làm bẩn, kẻ thống trị Trung Vực kia giận tím mặt, tuyên chiến với Vạn Tượng Cương Vực. Một Trung Vực, thực lực ít nhất gấp năm lần Hạ vực. Lại tụ tập mấy thế lực Hạ Vực phụ thuộc, cơ hồ là dùng xu thế nghiền áp, tàn phá Vạn Tượng Cương Vực một lần. Lúc ấy nếu không phải có cường giả Thượng Vực lên tiếng, để cho bọn hắn có chừng có mực, đoán chừng toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Mặc dù như vậy, Võ Giả cấp bậc Thiên Thánh trở lên, toàn bộ bị giết sạch. Mà huyết mạch Hoàng tộc, ở trong cửu tộc, cũng bị tru sát, gà chó không tha.
Mặc dù sự tình đã qua sáu trăm năm, nhưng nghe Đan Trì nói lại việc này, vẫn cảm thấy cực kỳ thảm thiết.
Từ trong lời nói của Đan Trì, phảng phất có thể cảm nhận được thế lực Trung Vực kia bá đạo và ngang ngược, phảng phất có thể cảm nhận được tràng cảnh huyết tinh sáu trăm năm trước.
Thiên Thánh trở lên, toàn bộ đồ sát, huyết mạch Hoàng tộc, ở trong cửu tộc toàn bộ tru sát.
Nếu như không có cường giả Thượng Vực lên tiếng, chỉ sợ thế lực trong Vạn Tượng Cương Vực, sẽ bị thế lực Trung Vực kia đẩy bình.
Việc này, vẫn là sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực.
Đoạn lịch sử này, những tông môn ở Vạn Tượng Cương Vực, một mực đều rất ăn ý, liên thủ phong ấn đoạn lịch sử kia, triệt để phong tỏa đoạn ký ức khó chịu nổi này.
Nếu như không phải Đan Trì nhắc tới, dùng địa vị của Thiên Diệp Tôn Giả và Diệp Trọng Lâu, là căn bản không thể nào biết được.
- Từng quốc gia cường đại, đều có một chính quyền cường đại. Chính quyền của quốc gia này, có chút là khống chế thực quyền, có chút là đại biểu tượng trưng. Nhưng chỉ cần có một chính quyền cường đại tồn tại, vậy thì đại biểu lãnh thổ quốc gia này đoàn kết, là thống nhất. Mà Vạn Tượng Cương Vực bây giờ, lại chia rẽ, không có một cái nào đại biểu cho Vạn Tượng đế quốc.
- Hạ Vực và Trung Vực, cao nhất chỉ có thể thành lập đế quốc. Chỉ có Thượng Bát Vực, mới có tư cách thành lập Vương Triều. Vương Triều là cái gì? Vương Triều là tồn tại mạnh hơn đế quốc, trải qua mưa gió cũng sẽ không sụp đổ. Thượng Bát Vực tám đại vương triều, có chút thậm chí đã vượt qua 5000 năm truyền thừa.
Những cự đầu tông môn của Vạn Tượng Cương Vực kia, cũng không ngừng truyền âm truyền thức, giảng giải tinh hoa cho môn hạ của mình.
Lần này những tông môn nhất lưu kia mang đến, đều là thiên tài đỉnh cấp của tông môn. Những thiên tài này, tuy đều cách Thánh đạo rất xa, nhưng bởi vì xuất thân đại tông môn, kiến thức rộng rãi, cường giả Thánh đạo đối chiến, trước kia bọn hắn cũng từng được chứng kiến.
Cho nên, dưới sự giảng giải của cự đầu tông môn, bọn hắn có thể lĩnh ngộ, hiển nhiên cũng nhiều thêm nữa.
Về phần thiên tài tuổi trẻ của một ít thế lực Nhị lưu cùng Tam lưu, thiên phú vốn kém một chút, ngộ tính cũng kém một chút, hơn nữa cự đầu tông môn, thực lực xa xa không bằng tông môn nhất lưu, tuy cũng giảng giải, nhưng rõ ràng là qua loa.
Duy chỉ có Giang Trần, một mực xem cuộc chiến, không cần bất luận giảng giải gì.
Mà Đan Trì, tựa hồ cũng không có ý tứ giảng giải cho Giang Trần, mà là mỉm cười, thong dong nhìn xem trận chiến kia.
Giờ phút này, Đan Trì đã tính trước.
Huyền Châm thắng hay thua, đều không ảnh hưởng được đạo tâm của hắn.
Hắn thậm chí hi vọng Huyền Châm không thắng, để hắn có cơ hội cùng Phong Bắc Đẩu chiến một trận.
Đan Trì rất khát vọng trận chiến này.
Hắn khát vọng khiêu chiến, cùng Thập cấp Tuần Sát Sứ của Thiên Tông chiến một trận. Trận chiến này, nhất định trở thành trận chiến mà Đan Trì hắn danh dương Vạn Tượng Cương Vực.
Trong lúc đó, ánh mắt của Đan Trì có chút liếc qua, nhìn lại Giang Trần.
Thấy ánh mắt Giang Trần sáng quắc, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào vòng chiến, theo tiết tấu chiến đấu, vậy mà trong ánh mắt toát ra suy nghĩ cùng suy diễn.
- Ân?
Đan Trì không khỏi cảm thấy thú vị.
- Chiến đấu cấp bậc Thánh đạo, Giang Trần này, vậy mà như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ hắn nhìn hiểu?
Đan Trì chợt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lại nhìn những Nguyên cảnh chung quanh một chút, tuy cả đám nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt lơ đãng kia, hiển nhiên đối với chiến đấu này cái hiểu cái không.
Mà ở trên người Giang Trần, Đan Trì vậy mà xem ra môn đạo.
- Không thể tưởng tượng nổi, thực không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không có chứng cớ minh xác, quả thực là không thể tin được, thiên tài tuổi trẻ này, vậy mà chỉ có hai mươi tuổi. Đông Phương Vương Quốc kia rốt cuộc có phong thuỷ ra sao, vậy mà sinh ra thiên tài như vậy?
Giờ khắc này, Đan Trì đối với Giang Trần là tràn ngập tò mò.
- Vị tiền bối thần bí kia nhiều lần dặn dò ta phải chú ý Giang Trần, xem ra, Giang Trần này đích thị là thiên tài do vị tiền bối kia tự mình bồi dưỡng, là muốn ở Vạn Tượng Cương Vực quật khởi lên a.
Đan Trì nhớ tới Thuấn lão, tuy Thuấn lão không nói danh hào cho hắn biết, nhưng mà trong nội tâm Đan Trì, sớm đã tôn sùng Thuấn lão là Thần linh.
Thuấn lão chỉ điểm bảy ngày, có thể so với Đan Trì cố gắng vài chục năm, thậm chí vượt qua vài chục năm tích lũy.
Loại chỉ điểm trên cảnh giới này, là bất luận sư môn truyền thừa gì, bất luận đan dược gì cũng không thể trợ giúp.
Thật giống như đứng trên 1000m nhìn thế giới, cùng đứng trên độ cao 10 km nhìn thế giới, chứng kiến phong cảnh là hoàn toàn bất đồng.
Thuấn lão chỉ điểm hắn, tu vi tăng lên là phụ, mấu chốt nhất là nhận thức võ đạo tăng lên.
Nhìn Giang Trần trước mắt, Đan Trì không khỏi miên man bất định:
- Giang Trần cùng vị tiền bối thần bí kia, chắc chắn có ngàn vạn lần quan hệ. Tiền bối thần bí kia, nhất định là cường giả lánh đời đến từ Thượng Bát Vực. Nói không chừng, là cường giả phong hoàng xưng đế a.
Trên Thánh đạo, là Hoàng đạo.
Hoàng đạo đỉnh phong, phong làm Đại Đế.
Nhân vật có thể phong Đại Đế, ở toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, cái kia đều là tồn tại phượng mao lân giác.
Loại nhân vật này, cơ hồ là ẩn cư không ra. Một khi xuất thế, dậm chân một cái cũng có thể để cho Thần Uyên Đại Lục run rẩy.
Trong nhận thức của Đan Trì đối với Thần Uyên Đại Lục, Thượng Bát Vực đã là tồn tại chí cao.
Về phần cao hơn, dù là Đan Trì, kiến thức cũng nửa vời. Ngẫu nhiên có nghe nói, nhưng lại khó phân biệt thật giả.
- Vị tiền bối thần bí kia, mặc dù không phải phong hào Đại Đế, cũng là Hoàng giả đỉnh cấp a. Đan Trì ta có thể được hắn chỉ điểm bảy ngày, quả nhiên là tam sinh hữu hạnh. Giang Trần này, nếu là đệ tử của hắn, tiền đồ càng bất khả hạn lượng. Chỉ là không biết vì sao vị tiền bối kia lại để cho Giang Trần ngưng lại Vạn Tượng Cương Vực, nghĩ đến, có lẽ có nguyên nhân nói không nên lời. Bất quá hắn muốn mượn tay Đan Càn Cung ta, Đan Trì ta liền nghĩa bất dung từ. Cái này không đơn thuần là cơ hội của ta, càng là cơ hội của Đan Càn Cung.
Trong nội tâm Đan Trì, đã sớm tôn sùng Thuấn lão là Thần linh.
Đối với sự tình Thuấn lão bàn giao, càng coi là khuôn vàng thước ngọc.
Đột nhiên, Đan Trì nảy sinh ý niệm, thân hình nhoáng một cái, bay tới trước mặt Giang Trần, khẽ cười nói:
- Giang tiểu hữu, ta là Đan Trì, Đan Càn Cung cung chủ.
Giang Trần nhìn thấy Đan Trì, Thiên Mục Thần Đồng chợt hiện lên một tia hào quang.
- Giang Trần bái kiến Đan Trì Thánh giả.
- Ha ha, không cần đa lễ. Những ngày này, thế nhân đều cười nhạo ta, phỉ báng ta, hoài nghi ta, cảm thấy Đan Trì ta điên rồi, lại kết minh cùng Bảo Thụ Tông. Bất quá, sau ngày hôm nay, bọn hắn sẽ ghen ghét ta, hâm mộ ta, thậm chí căm hận ta nhặt được chí bảo.
Giang Trần mỉm cười:
- Đan Trì Thánh giả không phải người thường, làm cũng là sự tình phi thường.
Không phải người thường, làm sự tình phi thường.
Chín chữ này đánh giá, làm cho trong lòng Đan Trì cực kỳ vui mừng, vẻ mặt tươi cười. Chỉ bằng vào chín chữ này, hảo cảm của Đan Trì đối với Giang Trần liền tăng nhiều, ẩn ẩn có một loại cảm giác tri kỷ ở trước mắt.
Đan Trì hắn làm người, vẫn luôn đặc lập độc hành, chưa bao giờ làm từng bước, không theo thông thường an bài.
Sở tác sở vi, đơn giản là chín chữ đánh giá này.
Hoàn toàn chính xác, Đan Trì hắn không phải thường nhân, cho nên, phong cách hắn làm việc, tự nhiên cũng ngoài dự đoán của mọi người, người ở bên ngoài xem ra, dĩ nhiên là cảm thấy bất thường rồi.
- Tốt, tốt.
Đan Trì khen.
- Giang Trần, bổn tọa chỉ nói một câu, đại môn của Đan Càn Cung, tùy thời rộng mở cho ngươi. Ở trong trẻ tuổi tài tuấn mà Đan Trì ta nhận thức, ngươi sắp xếp thứ hai, không người dám sắp xếp thứ nhất.
Đây là khen ngợi cực cao.
Giang Trần cũng không khiêm tốn, thản nhiên cười cười, ánh mắt lại quăng vào vòng chiến.
- Giang Trần, ngươi thấy trận chiến này như thế nào?
- Cường giả Thánh đạo ra tay, từng chiêu từng thức, đều dẫn động Thiên Địa đại thế, ẩn chứa Thiên Cơ. Trận chiến này, phần thắng của Huyền Châm phó tông chủ không cao.
Giang Trần cũng ăn ngay nói thật.
Đan Trì cười cởi mở:
- Tốt tốt, Võ Giả Nguyên cảnh, người có thể có ánh mắt như ngươi, rải rác không có mấy. Giang Trần, mặc dù hiện tại đặt ngươi lên thiên tài bảng của Vạn Tượng Cương Vực, ngươi cũng đủ đứng vào top 30 rồi.
- Top 30 sao?
Giang Trần cười ha ha.
- Nói vậy, còn có rất nhiều động lực thôi động ta cố gắng tu luyện rồi.
Top 30?
Đây tuyệt đối không phải thứ tự Giang Trần muốn.
Chương 747 Cuộc chiến Địa Thánh, Địa Dũng Kim Liên 2
Đừng nói top 30, coi như là Top 10, Top 5, cũng không phải thứ tự Giang Trần muốn.
Giang Trần muốn, vĩnh viễn là vị trí cao nhất. Ở Thần Uyên Đại Lục, nếu không leo lên đỉnh phong nhất, vậy đối với Giang Trần hắn mà nói, là đại biểu cho không có thành công.
Thiên Đế chi tử, trăm vạn năm kiếp trước, ưu thế như vậy, nếu như ở một vị diện cũng không thể đi đến đỉnh phong, với hắn mà nói, là thất bại rõ đầu rõ đuôi.
Đang khi nói chuyện, thế cục trong tràng đột nhiên thay đổi.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Huyền Châm và Hoa Thiên Lý đã oanh hơn mười chưởng, thân ảnh chợt phân chợt hợp, Huyền Châm lùi lại hơn mười bước, thân ảnh của Hoa Thiên Lý lắc lư, cũng lui vài chục bước.
Huyền Châm che ngực, sắc mặt trắng bệch, khổ thán một tiếng:
- Cung chủ, thuộc hạ vô năng.
Tuy Hoa Thiên Lý thắng trận chiến này, nhưng rất cố hết sức.
- Phong đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Hoa Thiên Lý hướng Phong Bắc Đẩu chắp tay, lui về đằng sau, bỗng nhiên, Hoa Thiên Lý và Huyền Châm đồng thời há miệng, phun ra một búng máu tươi.
Hai người chiến đến cuối cùng, tuy Hoa Thiên Lý thắng thảm, nhưng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Phong Bắc Đẩu khẽ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại xấu hổ không thôi.
Ở một khắc này, hắn thậm chí hi vọng Hoa Thiên Lý thua. Bởi vậy, hắn sẽ không cần xuất chiến.
Mặc dù trở lại Cửu Dương Thiên Tông, cũng có thể đẩy trách nhiệm cho Hoa Thiên Lý và Truy Dương lão quái.
Thế nhưng mà, Hoa Thiên Lý thắng, chẳng khác nào Phong Bắc Đẩu hắn phải xuất chiến rồi.
Mà Phong Bắc Đẩu ở trên khí thế, sớm đã bị Đan Trì chiếm cứ thượng phong. Hoa Thiên Lý và Huyền Châm chiến, thời gian rất lâu, Phong Bắc Đẩu cũng một mực điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà vết rách trong nội tâm kia, lại thủy chung không cách nào đền bù.
Hắn biết rõ, chỉ cần vết rách này không khỏi hẳn, cùng Đan Trì chiến một trận, cơ hội Phong Bắc Đẩu hắn thắng là phi thường xa vời.
Đan Trì hiển nhiên không có ý định cho Phong Bắc Đẩu bất cứ cơ hội nào, hào sảng cười cười:
- Phong sứ giả, xem ra, trận chiến giữa ta và ngươi, cuối cùng là không thể tránh né a. Một trận chiến này, là Cửu Dương Thiên Tông ngươi nhập chủ liên minh 16 nước, hay là Đan Càn Cung ta cùng Bảo Thụ Tông thành công kết minh, hết thảy do người thắng trận chiến này định đoạt.
Đan Trì hào khí can vân, đàm tiếu tà tà, thúc dục khí thế toàn thân, sau lưng nhấc lên kim quang vạn trượng, xông thẳng lên trời, ở dưới chân hắn, từng bước một, vậy mà không ngừng toát ra khí lưu Thánh đạo Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên.
- Địa Dũng Kim Liên, không hổ là cường giả Địa Thánh.
Đỉnh đầu tam hoa, chính là Nhân Thánh; Địa Dũng Kim Liên, là tiêu chí độc nhất vô nhị của cường giả Địa Thánh.
Rồi đột nhiên, Đan Trì nắm lấy khí lưu kim sắc, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trời.
- Phong Bắc Đẩu, tuy ta và ngươi không phải Thiên Thánh, nhưng tu vi đến cấp bậc này, đã có thể lăng không phi hành. Trận chiến này, địa bàn của Bảo Thụ Tông quá nhỏ, chỉ sợ không chịu được giày vò, không bằng ta và ngươi lên không chiến một trận, có dám không?
Cường giả Thánh đạo, có thể dựa vào thần thông bản thân, ngự không phi hành.
Đương nhiên, đến Thiên Thánh, là như mọc cánh, có thể tùy ý bay lượn.
Phong Bắc Đẩu và Đan Trì, tuy đều là Địa Thánh, nhưng cũng có năng lực ngự không. Tuy không có khả năng tiêu diêu tự tại như Thiên Thánh, nhưng dựa vào một ít thần thông ngự không, trên cơ bản cũng có thể thuận lợi phi hành.
Đan Trì đưa ra yêu cầu không trung tác chiến, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Không trung tác chiến, không phải là không có. Nhưng mà, trên cơ bản đều là cưỡi tọa kỵ, mới có thể hoàn thành không trung tác chiến.
Chiến đấu lăng không hư độ, ngự không phi hành chính thức, lại phi thường hiếm thấy.
Liên minh 16 nước, càng không thể nào xem tới được.
Giang Trần nhìn Đan Trì ngự không mà đi, lưu quang kim sắc phóng lên trời, trong lúc nhất thời cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết dâng lên.
- Cường giả Thánh đạo, có thể ngự không phi hành. Xem ra, ta cách một bước này, còn có đường rất dài phải đi.
Giang Trần cảm thán, đối với cảnh giới Thánh đạo tràn đầy chờ mong.
Chiến đấu cấp bậc Địa Thánh, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người. Chỉ là, hai người càng đánh càng xa, càng đánh càng cao, không bao lâu, hai thân ảnh đã biến thành hai chấm đen, chậm rãi biến mất trong Thương Khung vô tận.
Một màn này, làm cho những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám đều vạn phần phiền muộn.
Nhất là những đệ tử tuổi trẻ, muốn triệu tập tọa kỵ, đi theo xem cuộc chiến.
Nhưng đều bị cự đầu tông môn nhao nhao ngăn trở.
- Lão Đại, không phải ngươi có Kim Dực Kiếm Điểu sao? Đi, chúng ta cùng đi xem xem?
Thang Hồng đi tới, trong mắt mạo hiểm tinh quang, hiển nhiên là muốn nhìn cường giả Địa Thánh chiến đấu.
Nhưng Giang Trần lại cười khoan thai, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngộ tính của hắn, hoàn toàn không thua những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia. Tự nhiên minh bạch, Đan Trì cung chủ và Phong Bắc Đẩu sứ giả, đã tạo thành một loại ăn ý.
Trận chiến này, mặc kệ thắng bại, đều liên quan đến tôn nghiêm của cường giả Địa Thánh.
Cho nên, mặc kệ ai thắng ai thua, đều không muốn bị người phía dưới chứng kiến.
Chính bởi vì vậy, hai người càng đánh càng xa, thẳng đến biến mất.
Hiển nhiên, bọn họ là muốn một hoàn cảnh tuyệt đối không bị quấy rầy, thỏa thích phát huy, thỏa thích giao chiến.
Lúc này, nếu như ai không có mắt đi xem cuộc chiến, tuyệt đối sẽ đắc tội cả song phương.
Những cự đầu Vạn Tượng Cương Vực kia, cả đám đều giảo hoạt như quỷ, tự nhiên biết rõ, cho nên ngăn thủ hạ đệ tử muốn bay lên xem cuộc chiến.
- Ha ha, Thang Hồng, ngộ tính của ngươi cũng cao, nhưng cuối cùng còn không bằng Giang Trần. Đan Trì cung chủ và Phong sứ giả kia, là không muốn ngoại giới quấy nhiễu, trận chiến này, ai đi xem cuộc chiến, người đó sẽ đắc tội cả hai cường giả.
Thiên Diệp lão tổ đi tới, ân cần khuyên bảo.
Thang Hồng có chút suy nghĩ, liền cười toe toét, nhìn qua Thương Khung vô tận, thở dài:
- Lúc nào, Thang Hồng ta mới có thể cường đại như bọn hắn?
Giang Trần cười cười:
- Hết thảy đều có khả năng.
Bên Vạn Tượng Cương Vực kia, rất nhiều người đều đang nghị luận trận chiến nhìn không tới này.
Trên cơ bản, mọi người vẫn coi trọng Đan Trì.
Cường giả giao chiến, không có bao nhiêu mê hoặc. Khí thế ai mạnh hơn, thường thường sẽ nắm giữ quyền chủ động. Một khi nắm giữ quyền chủ động, thắng bại liền dễ dàng dự đoán rồi.
Tuy Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, nhưng dù sao Thiên Tông cũng là đại tông môn, tuy địa vị của Phong Bắc Đẩu ở Thiên Tông rất cao, nhưng không phải tồn tại cao cấp nhất.
Cấp bậc như hắn, Thiên Tông có không ít. Cho nên, dù Phong Bắc Đẩu nhận được Thiên Tông truyền thừa, nhưng chiếm cứ tài nguyên, cũng sẽ không nhiều đến tình trạng khoa trương.
Đan Trì thì không giống, hắn là cung chủ Đan Càn Cung, là người nắm giữ quyền nói chuyện lớn nhất Đan Càn Cung.
Cho nên, hết thảy tài nguyên của Đan Càn Cung, phân phối làm sao, trên cơ bản do hắn định đoạt.
Có thể nói, tài nguyên tối ưu chất của Đan Càn Cung, đều ưu tiên phân phối cho Đan Trì.
Chương 748 Trận chiến tràn ngập lo lắng
Đây hết thảy cũng không gì đáng trách. Bởi vì thực lực của Đan Trì mạnh nhất, đối với Đan Càn Cung cống hiến lớn nhất, cũng là nhân tố mấu chốt để Đan Càn Cung có thể cùng thế lực đỉnh cấp khác của Vạn Tượng Cương Vực đặt song song.
Cho nên, cấp độ như Đan Trì và Phong Bắc Đẩu, đến từ Nhất phẩm tông môn Thiên Tông, hay đến từ Tứ phẩm tông môn Đan Càn Cung, khác nhau đã không lớn, thậm chí ưu thế lấy được tài nguyên là hoàn toàn trái lại.
Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, cùng vô số người đồng cấp chia xẻ tài nguyên Thiên Tông, còn phải chờ những người mạnh hơn hắn phân phối hoàn tất lưu lại.
Mà Đan Trì, thì ta cần ta cứ lấy, toàn bộ tài nguyên của Đan Càn Cung, hắn muốn cái gì liền dùng cái đó.
Thần sắc của Thiên Diệp lão tổ nghiêm túc, nhìn qua Thương Khung vô tận.
Tuy bầu trời vạn dặm không mây, cái gì cũng nhìn không tới, nhưng mà ánh mắt của Thiên Diệp lão tổ, lại một khắc không rời, nhìn chằm chằm vào Thương Khung kia.
Nhìn tư thế của hắn, hiển nhiên là rất khẩn trương.
Trận chiến không cách nào quan sát kia, sẽ quyết định vận mệnh cảu Bảo Thụ Tông.
Nếu Phong Bắc Đẩu thắng, từ nay về sau Bảo Thụ Tông sẽ lưu lạc thành thế lực phụ thuộc của Cửu Dương Thiên Tông.
Mà nếu như Đan Trì thắng, từ nay về sau, Cửu Dương Thiên Tông sẽ không can thiệp chuyện Bảo Thụ Tông và Đan Càn Cung kết minh.
Đây là hai vận mệnh hoàn toàn bất đồng.
- Giang Trần, ngươi cảm thấy trận chiến này, ai có thể thắng?
Diệp Trọng Lâu lão gia tử, bất tri bất giác đã coi Giang Trần là tồn tại quan trọng, hỏi ý kiến của Giang Trần.
- Đan Trì cung chủ chí ít có bảy tám phần thắng.
Giang Trần có phán đoán của mình.
Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẩn trương thoáng trì hoãn một tí.
Thấy thần thái của Giang Trần lạnh nhạt, hai Nguyên Cảnh Tôn Giả này cũng không khỏi bội phục.
So sánh với Giang Trần bình tĩnh, hai người bọn họ cũng là Nguyên Cảnh Tôn Giả, trên tâm tính lại xa xa không bằng Giang Trần.
Nhìn lại địa phương chiến đấu vừa rồi, Truy Dương lão quái chỉ còn lại một đống huyết nhục, Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Truy Dương lão quái không ai bì nổi, cứ như vậy bị diệt.
Tuy bọn hắn dự liệu được, một ngày nào đó, Giang Trần sẽ chấm dứt ân oán với Tử Dương Tông, nhưng thật không ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy.
Truy Dương lão quái vừa chết, Tử Dương Tông chẳng khác nào triệt để xong đời.
Ước chừng một lúc lâu sau, không trung hiện lên một đạo quang mang. Một đường vòng cung như tia chớp xoẹt qua trời cao, đột nhiên rơi xuống đất.
Mọi người vội vàng nhìn lại, là Đan Trì.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, những Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông kia, tựa hồ lấy được triệu hoán gì đó, sắc mặt đều đại biến, vội vội vàng vàng ly khai.
Một màn này, để cho những người phản ứng nhanh nhẹn, thoáng cái đã đoán được thắng bại.
- Đan Trì hiền đệ, xem ra phải chúc mừng ngươi rồi.
Một cự đầu tông môn cười rộ lên.
- Đúng vậy a, đánh bại Thập cấp Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông, Đan Trì hiền đệ không hổ là nhân tài kiệt xuất của Vạn Tượng Cương Vực. Thật đáng mừng.
Tất cả mọi người nhao nhao tiến lên phía trước nói.
Tuy cái này cũng không đại biểu nội tâm bọn hắn vui vẻ, nhưng mà cục diện đã như vậy, ai cũng không có khả năng xé rách da mặt trở mặt với Đan Trì, coi như là dối trá, cũng phải dối trá xuống.
Người Tam Tinh Tông, trong lòng cả đám kinh hãi không hiểu. Bọn họ là thế lực phân đường của Cửu Dương Thiên Tông, hôm nay nhìn thấy Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông bị Đan Trì đánh bại, tự nhiên giật mình không thôi.
Chỉ là lúc này, bọn hắn không thể biểu hiện ra khác thường, cũng cố giả bộ trấn định, tiến lên chúc mừng Đan Trì.
Vẫn có người nhịn không được hỏi:
- Đan Trì hiền đệ, ngươi và Phong Bắc Đẩu chiến một trận, đến cùng chiến đến tình trạng hạng gì.
Mọi người thấy toàn thân Đan Trì sạch sẽ, không có nửa điểm chật vật, thoạt nhìn, tựa hồ trận chiến này thắng rất nhẹ nhàng?
Đây quả thực là để cho mọi người không cách nào tiếp nhận.
Đan Trì có thể thắng, nhưng đối mặt Cửu Dương Thiên Tông Thập cấp Tuần Sát Sứ, nếu như Đan Trì thắng nhẹ nhàng như vậy, vậy đối với mọi người mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt.
Dù cản bước chân Cửu Dương Thiên Tông vượt nhập Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng mà Đan Trì là gia hỏa hùng tâm bừng bừng, đợi một thời gian, cũng tất trở thành uy hiếp cho Vạn Tượng Cương Vực.
Đạo lý kia, giống như cửa trước cự hổ, cửa sau tiến lang.
Chỉ là, Đan Trì là người của Vạn Tượng Cương Vực, ai cũng không thể tìm bất luận lý do gì đuổi hắn đi.
Đan Trì khoan thai cười cười, dáng tươi cười thần bí:
- Phong Bắc Đẩu đến từ Thiên Tông, thực lực không phải chuyện đùa. Ta và hắn khó phân trên dưới, cuối cùng không thể không dựa vào ba tấc lưỡi, thuyết phục hắn rời khỏi.
Cái cớ này, ai cũng không tin.
Chỉ có điều, vô luận bọn hắn hỏi như thế nào, Đan Trì cũng không trả lời.
Mà là không ngừng lấy ra rượu ngon mời khách.
Giang Trần ở trong một trận chiến này, đại phóng dị sắc, tự nhiên thành tiêu điểm cho tất cả thế lực lớn.
Không ngừng có thiên tài các tông lên mời rượu Giang Trần, Giang Trần ai đến cũng không cự tuyệt, cũng không mất lễ.
Chỉ là, Giang Trần cũng lưu ý đến, những thiên tài đi lên mời rượu này, đều thuộc Nhị lưu thế lực của Vạn Tượng Cương Vực, thậm chí Tam lưu.
Về phần thiên tài mấy tông môn đỉnh cấp, lại một cái so với một cái rụt rè. Chỉ là ngẫu nhiên dùng một loại ánh mắt thẩm đạc đánh giá Giang Trần.
Trong ánh mắt, có khiêu khích, càng có trêu chọc.
Hiển nhiên, đối với Giang Trần bỗng nhiên toát ra, những thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực kia, đều không có tính toán vui sướng tiếp nhận hắn gia nhập.
Giang Trần cũng lơ đễnh.
Hắn trước sau hai đời kinh nghiệm, đã sáng tạo ra tâm tính bình tĩnh.
Hắn không tận lực nịnh nọt ai, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chán ghét ai.
Về phần người khác có thích hắn hay không, tiếp nhận hắn hay không, Giang Trần đều không thèm để ý. Hắn biết rõ, võ đạo chi lộ, phong cảnh vô số, người có thể cùng xuất hiện với mình, sẽ không quá nhiều.
Những thứ khác, đều thoảng qua như mây khói, không cần để ý nhiều.
Yến hội giằng co mấy canh giờ, lúc này mới tán đi.
Tân khách khắp nơi, hiển nhiên cũng không muốn lưu lại loại địa phương như Bảo Thụ Tông quá lâu, đều nhao nhao cáo từ.
Đưa tất cả quan khách đi, Đan Trì bỗng nhiên cười lên ha hả, vươn người đứng dậy, nhìn Minh Nguyệt trong bầu trời đêm.
- Người thời nay không thấy ánh trăng xưa, vầng trăng bây giờ đã từng soi sáng cổ nhân. Từ xưa đến nay, cường giả võ đạo như cá diếc sang sông, nhưng mà chứng được Vĩnh Hằng, lại có mấy người? Đời Võ Giả ta, nếu không thể truy cầu Vô Thượng võ đạo, hôm nay hoan ngôn dưới ánh trăng, cuối cùng có một ngày, sẽ trở thành cổ nhân. Vĩnh viễn còn lâu mới có thể cùng Minh Nguyệt này làm bạn. Giang Trần, ngươi cho rằng, thế giới võ đạo, có Vĩnh Hằng Bất Hủ hay không?
Đan Trì bỗng nhiên sinh lòng cảm khái, nhìn Minh Nguyệt trên bầu trời hỏi.
Những lời này của Đan Trì, cũng động đến một ít cảm xúc của Giang Trần.
Chương 749 Chuyện cũ phủ đầy bụi của Vạn Tượng Cương Vực 1
Vòng Minh Nguyệt trên bầu trời, không biết đã chiếu rọi bao nhiêu năm, một đời lại một đời, sóng cồn đào cát, bao nhiêu Võ Giả cường cực nhất thời, cuối cùng hóa thành một đống bạch cốt?
Trên Võ đạo chi lộ, nếu như không thể chứng được Vĩnh Hằng, thì cường thịnh hơn nữa, cuối cùng là phù vân.
Than nhẹ một tiếng, Giang Trần dứt khoát gật đầu:
- Đời ta võ đạo, truy cầu là Trường Sinh Bất Hủ. Ta tin tưởng vững chắc, võ đạo chi lộ này, sẽ có một đỉnh phong. Cái đỉnh phong kia nhất định có thể siêu thoát Luân Hồi, vĩnh viễn được Bất Hủ.
Ở trên vấn đề này, không ai có quyền lên tiếng hơn Giang Trần.
Bởi vì, phụ thân Thiên Đế kiếp trước của hắn, kỳ thật là cường giả đã vượt qua Luân Hồi.
Chỉ là, sau Thiên Đạo hạo kiếp, phụ thân rốt cuộc còn sống hay không, Giang Trần lại không có bất kỳ manh mối.
Nhưng mà, chung cực võ đạo, cuối cùng vũ trụ, Bất Hủ là khẳng định tồn tại.
Đối với điểm này, Giang Trần chưa bao giờ hoài nghi.
Đan Trì nghe vậy, cười ha ha:
- Tốt, thật sự là anh hùng chứng kiến giống nhau. Giang Trần, từ hôm nay trở đi, ngươi là người Đan Càn Cung ta, ngươi có dị nghị gì không?
- Thánh giả vì Giang Trần ta, không tiếc làm xuống việc kinh thiên động địa như vậy, nếu như Giang Trần ta cự tuyệt, chẳng phải là không biết phân biệt sao? Từ nay về sau, Đan Càn Cung, Bảo Thụ Tông, đều là tông môn của Giang Trần ta.
Giang Trần cũng không có nói lời hùng hồn, nhưng tỏ thái độ như vậy, so với bất luận lời thề gì càng có thể tin.
Thiên Diệp Tôn Giả và Diệp Trọng Lâu liếc nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
- Giang Trần, ngươi đột phá Nguyên cảnh khi nào?
Trong lúc đó, đột nhiên Đan Trì hỏi một vấn đề hoàn toàn không hợp.
Giang Trần khẽ giật mình:
- Đã mấy ngày, mấy ngày nay, ta một mực củng cố cảnh giới.
Lời này, Giang Trần có chỗ giữ lại.
Trên thực tế, hôm nay hắn mới đột phá. Hơn nữa, sau khi đột phá, dẫn động Thiên Địa dị tượng, những điều này đều là có quan hệ với hắn.
Chỉ là, chuyện này quá mức kinh người, cho nên, Giang Trần vô ý thức giấu diếm.
Đan Trì nghe vậy, than nhẹ một tiếng, tựa hồ không có được đáp án mình muốn, nhụt chí nói:
- Thiên Địa dị tượng kinh người hôm nay, ngươi có chứng kiến không?
Trong nội tâm Giang Trần rùng mình, gật gật đầu:
- Ta ở trong Xan Hà Bảo Thụ viên, cũng nhìn thấy. Đúng là bị thiên địa dị tượng này kinh động, mới đình chỉ tu luyện, chuẩn bị xuất quan.
Giang Trần cẩn thận trả lời.
Cũng không phải Giang Trần dối trá, cũng không phải Giang Trần tận lực muốn lừa gạt ai.
Mà là hắn biết rõ, đột phá Nguyên cảnh, dẫn động trận thế dọa người như vậy, nói ra ngoài, lực ảnh hưởng sẽ tạc ngất trời.
Nếu nói ra, tuyệt đối sẽ khiến hắn trở thành tiêu điểm cho vạn người chú mục.
Cái này đối với Giang Trần mà nói, lại không phải một lựa chọn sáng suốt. Trước khi thực lực của mình còn chưa đủ để tung hoành Thần Uyên Đại Lục, càng trở thành tiêu điểm, với hắn mà nói sẽ càng nguy hiểm.
Khỏi cần phải nói, chỉ là Nguyên cảnh, dẫn động Thiên Địa đại thế như vậy, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều lão quái vật chú ý, một khi ai phát tác tâm hiếu kỳ, chộp hắn tới nghiên cứu, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Cho nên, trên vấn đề này, Giang Trần vẫn là quyết định nói dối.
Ánh mắt của Đan Trì đột nhiên trở nên vô cùng thâm trầm.
- Chư vị, thế cục của liên minh 16 nước, hiện tại chỉ là một góc của băng sơn. Căn cứ ta suy tính, kế tiếp, Vạn Tượng Cương Vực sẽ gặp phải càng nhiều hỗn loạn nữa. Thậm chí, toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, sẽ gió nổi mây phun. Có lẽ, là một thời đại mới đến, cũng có thể là một đại tai kiếp đến.
- Có lẽ, lời này của ta các ngươi nghe, sẽ cảm thấy là nói chuyện giật gân, nhưng sự thật là như vậy, trong vòng mười năm, thế cục của Vạn Tượng Cương Vực tất loạn, thậm chí, thế cục toàn bộ Thần Uyên Đại Lục cũng sẽ loạn.
Khẩu khí của Đan Trì, bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, trong nội tâm khẽ động, rất có cảm giác anh hùng chứng kiến gần giống nhau.
Ngày đó hắn ở Bảo Thụ Tông cũng đã nói lời tương tự, nói địa vực của liên minh 16 nước, chính là Phong Ma chi địa.
- Đan Trì Thánh giả, ngài chỉ hỗn loạn, là có quan hệ tới Thượng Cổ Ma tộc?
Diệp Trọng Lâu cả gan hỏi.
Đan Trì thở dài:
- Đâu chỉ Ma tộc? Ở Thần Uyên Đại Lục, tộc đàn mọc lên san sát như rừng, thế lực ngàn vạn. Tương lai sẽ như thế nào, đứng ở độ cao của ta, căn bản thấy không rõ toàn cục.
Ngay cả Đan Trì là cường giả Địa Thánh cũng nói như vậy, những người khác thì càng thêm kinh hãi.
- Giang Trần, gần hai mươi năm qua, mỗi ngày ta đều suy diễn thế cục của Vạn Tượng Cương Vực. Không có nhân tố gì, không trong phạm vi suy diễn của ta. Nhưng ngươi, lại là một dị số, nằm ngoài phạm vi suy diễn của ta. Bổn tọa nhiều lần suy diễn, lại chưa bao giờ suy diễn qua sự xuất hiện của ngươi. Có thể thấy được, ở trên người của ngươi, cất dấu số mệnh mà ngay cả bổn tọa cũng không thể dự đoán. Nếu như nói tương lai đại loạn đến, người có thể phá cục, ngươi là duy nhất.
- Cái gì?
Lời này của Đan Trì, làm cho Huyền Châm phó tông chủ ở bên người hắn cũng có chút giật mình.
- Cung chủ, ngay cả ngươi cũng không thể phá cục?
Đan Trì khẽ cười nói:
- Ta? Huyền Châm, tuy Đan Trì ta tự phụ, nhưng cuối cùng chỉ là tông chủ của Tứ phẩm tông môn. Mà đại loạn này vừa đến, Nhất phẩm tông môn cũng chưa chắc có thể vẹn toàn, huống chi là Đan Trì ta.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều trầm trọng, áp lực vô cùng.
Thiên Diệp lão tổ nhịn không được hỏi:
- Thánh giả, những Nhất phẩm tông môn kia, mạnh như thế nào?
- Rất mạnh?
Trong giọng nói của Đan Trì, tràn đầy sùng kính và hướng về.
- Mạnh bao nhiêu ta hình dung không đến, nhưng mười Đan Càn Cung, thậm chí trăm Đan Càn Cung, cũng không đủ đối kháng một Nhất phẩm tông môn. Cự đầu của Nhất phẩm tông môn, đều là phong hào Đại Đế.
- Phong hào Đại Đế?
Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu nhìn nhau, đối với cảnh giới này, lại không biết ra sao.
- Trên Thánh đạo, chính là Hoàng đạo. Hoàng đạo đỉnh phong, mới có cơ hội vấn đỉnh phong hào Đại Đế. Phong hào Đại Đế, phải cùng hai phong hào Đại Đế khác giao thủ qua, cũng giữ cho không bị bại, mới có thể đạt được phong hào Đại Đế. Hoặc là, có bốn phong hào Đại Đế trở lên, liên danh tiến cử, cũng có thể đạt được phong hào Đại Đế.
Phong hào Đại Đế, bất kỳ một cái nào, đều là tồn tại vô cùng cao ngạo. Loại sự tình liên danh tiến cử này, ít có khả năng phát sinh.
Cho nên, muốn đạt được phong hào Đại Đế, phải khiêu chiến hai vị phong hào Đại Đế, cũng giữ cho không bại.
- Thánh giả, không biết trên Thần Uyên Đại Lục, có bao nhiêu Đại Đế?
- Bao nhiêu?
Đan Trì cười khổ lắc đầu.
- Dương danh ở bên ngoài, thì không nhiều. Nhưng trên thực tế, số lượng Đại Đế tuyệt đối không ít như ngoại giới biết. Số tuổi thọ của Đại Đế, ít nhất cũng có thể sống qua 3000. Từ xưa đến nay, ngoại trừ Đại Đế ngoài ý muốn vẫn lạc, sẽ có bao nhiêu phong hào Đại Đế lánh đời không ra? Cái bí ẩn này, sợ rằng cũng nói không rõ ràng.
Chương 750 Chuyện cũ phủ đầy bụi của Vạn Tượng Cương Vực 2
Số tuổi thọ của Đại Đế, thấp nhất cũng có thể sống 3000 tuổi, cao có thể đạt tới sáu ngàn. Nếu như nắm giữ sinh mệnh bí pháp càng thêm thâm ảo, chỉ sợ sống quá một vạn tuổi, cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên, đối với phong hào Đại Đế mà nói, thế tục phân tranh, nhiều khi đã không đủ để kích phát hứng thú của bọn hắn rồi.
Bọn hắn truy cầu, là Thiên Đạo càng thêm huyền diệu, tranh thủ thoát ly phàm tục, nhìn xem Thiên Đạo, thành tựu cảnh giới cao cấp hơn.
Thần Uyên Đại Lục phong phú, địa bàn to lớn, viễn siêu bọn người Thiên Diệp Tôn Giả tưởng tượng. Số lượng phong hào Đại Đế cũng không thể thống kê, chớ nói chi là cường giả Hoàng đạo.
- Không nói Phong hào Đại Đế, chỉ nói cường giả Hoàng đạo, ở Thần Uyên Đại Lục là đếm không hết. Nhưng mà, toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, lại không có một cái. Như vậy so sánh, các ngươi nên biết, Vạn Tượng Cương Vực so với thế lực đỉnh cấp chính thức, sẽ có bao nhiêu chênh lệch a?
Vạn Tượng Cương Vực, một cường giả Hoàng đạo cũng không có.
Mà toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, cường giả Hoàng đạo lại đếm không hết.
- Ai, liên minh 16 nước chúng ta, vẫn luôn là ếch ngồi đáy giếng a. Cho tới nay, liên minh 16 nước chúng ta đều lo lắng, bị tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực buông tha. Hiện tại xem ra, Vạn Tượng Cương Vực ở trong Thần Uyên Đại Lục, tình cảnh cũng xấu hổ đồng dạng.
Diệp Trọng Lâu vào Nam ra Bắc, coi như bái kiến một ít các mặt của xã hội. Hắn cũng như vậy, thì cảm khái trong lòng những người khác càng có thể nghĩ.
- Vạn Tượng Cương Vực, nguyên bản không đến mức như thế. Sáu trăm năm trước, Vạn Tượng Cương Vực từng có một kiếp nạn. Sau khi kiếp nạn kia qua đi, mấy cường giả Hoàng đạo của Vạn Tượng Cương Vực nhao nhao vẫn lạc. Mà Vạn Tượng đế quốc cực thịnh nhất thời cũng sụp đổ. Sau lần đó, Vạn Tượng Cương Vực nguyên khí đại thương, không thể khôi phục khí tượng như năm đó. Bằng không thì, dù chỉ là Hạ Vực, cũng không đến nỗi ngay cả cường giả Hoàng đạo cũng không có.
Những điển cố này, từ trên xuống dưới Bảo Thụ Tông, lại hoàn toàn không biết gì cả.
Vạn Tượng đế quốc?
- Nói như vậy, Vạn Tượng Cương Vực từng có cường giả Hoàng đạo?
Diệp Trọng Lâu giật mình.
- Đây là tự nhiên. Hiện tại mấy Hạ Vực còn lại kia, hoặc nhiều hoặc ít, đều có mấy cường giả Hoàng đạo tọa trấn. Vạn Tượng Cương Vực, xem như khác loại. Ngàn năm phân chia lãnh thổ quốc gia một lần, còn thừa lại không đến trăm năm. Trăm năm tới, nếu như Vạn Tượng Cương Vực không có cường giả Hoàng đạo, kết cục sẽ phi thường thê thảm. Hoặc là bị người chiếm đoạt, thành phụ thuộc người khác; Hoặc là triệt để phân liệt, mất đi phong hào Hạ Vực.
Giang Trần khó có thể tin:
- Tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực, không có một cường giả Hoàng đạo lánh đời nào?
Đan Trì rất khẳng định lắc đầu:
- Tuyệt đối không có, nếu có, chỉ cần cường giả Hoàng đạo này đứng ra kêu gọi, nhất định có thể tổ kiến Vạn Tượng đế quốc một lần nữa, thống nhất thế lực khắp nơi. Dù không thể khôi phục phong thái năm đó, nhưng sẽ không cần lo lắng mất đi phong hào Hạ Vực.
- Như vậy xem ra, Cửu Dương Thiên Tông cũng là nhìn đúng điểm này, cho nên mới chọn Vạn Tượng Cương Vực ra tay, hơn nữa ra tay không kiêng nể gì cả.
Giang Trần phân tích nói.
- Đúng.
Đan Trì gật đầu.
- Hiện tại tất cả thế lực lớn của Vạn Tượng Cương Vực, đều âm thầm nảy sinh ác độc, dồn hết sức lực, ai cũng muốn dẫn đầu phát lực, nhất thống Vạn Tượng Cương Vực, trùng kiến Vạn Tượng đế quốc. Đáng tiếc, Hoàng tộc của Vạn Tượng đế quốc năm đó, đã bị trảm thảo trừ căn. Hôm nay, nếu như tông nào xuất hiện cường giả Hoàng đạo trước, tông đó sẽ có tư cách trở thành hộ quốc tông môn, lực áp tất cả thế lực lớn khác. Trên thực tế, mặc dù các quốc gia của Vạn Tượng Cương Vực không có văn bản ước định rõ ràng, nhưng trong nội tâm ai cũng nhận đồng quy tắc ngầm này.
Ai xuất hiện cường giả Hoàng đạo trước, người đó được quyền nói chuyện, được quyền chủ đạo chủ trì trùng kiến Vạn Tượng đế quốc.
- Thánh giả, năm đó, Vạn Tượng đế quốc đến cùng đã trải qua đại kiếp gì? Hoàng tộc lại bị trảm thảo trừ căn? Cái này cũng quá khoa trương đi?
Diệp Trọng Lâu hiếu kỳ hỏi.
- Ai, lại nói tiếp đó là sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực. Năm đó Vạn Tượng Cương Vực hùng cực nhất thời, đệ tử Hoàng tộc ước chừng đã quen hoành hành ở tất cả các vực, lúc vân du Thần Uyên Đại Lục, một đệ tử Hoàng tộc, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ, điếm ô một thiếu nữ. Kết quả thân phận thiếu nữ kia cực kỳ cao quý, dĩ nhiên là Thánh Nữ của thế lực nào đó đến từ Trung Vực, đến thế tục lịch lãm rèn luyện. Thánh Nữ bị làm bẩn, kẻ thống trị Trung Vực kia giận tím mặt, tuyên chiến với Vạn Tượng Cương Vực. Một Trung Vực, thực lực ít nhất gấp năm lần Hạ vực. Lại tụ tập mấy thế lực Hạ Vực phụ thuộc, cơ hồ là dùng xu thế nghiền áp, tàn phá Vạn Tượng Cương Vực một lần. Lúc ấy nếu không phải có cường giả Thượng Vực lên tiếng, để cho bọn hắn có chừng có mực, đoán chừng toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Mặc dù như vậy, Võ Giả cấp bậc Thiên Thánh trở lên, toàn bộ bị giết sạch. Mà huyết mạch Hoàng tộc, ở trong cửu tộc, cũng bị tru sát, gà chó không tha.
Mặc dù sự tình đã qua sáu trăm năm, nhưng nghe Đan Trì nói lại việc này, vẫn cảm thấy cực kỳ thảm thiết.
Từ trong lời nói của Đan Trì, phảng phất có thể cảm nhận được thế lực Trung Vực kia bá đạo và ngang ngược, phảng phất có thể cảm nhận được tràng cảnh huyết tinh sáu trăm năm trước.
Thiên Thánh trở lên, toàn bộ đồ sát, huyết mạch Hoàng tộc, ở trong cửu tộc toàn bộ tru sát.
Nếu như không có cường giả Thượng Vực lên tiếng, chỉ sợ thế lực trong Vạn Tượng Cương Vực, sẽ bị thế lực Trung Vực kia đẩy bình.
Việc này, vẫn là sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực.
Đoạn lịch sử này, những tông môn ở Vạn Tượng Cương Vực, một mực đều rất ăn ý, liên thủ phong ấn đoạn lịch sử kia, triệt để phong tỏa đoạn ký ức khó chịu nổi này.
Nếu như không phải Đan Trì nhắc tới, dùng địa vị của Thiên Diệp Tôn Giả và Diệp Trọng Lâu, là căn bản không thể nào biết được.
- Từng quốc gia cường đại, đều có một chính quyền cường đại. Chính quyền của quốc gia này, có chút là khống chế thực quyền, có chút là đại biểu tượng trưng. Nhưng chỉ cần có một chính quyền cường đại tồn tại, vậy thì đại biểu lãnh thổ quốc gia này đoàn kết, là thống nhất. Mà Vạn Tượng Cương Vực bây giờ, lại chia rẽ, không có một cái nào đại biểu cho Vạn Tượng đế quốc.
- Hạ Vực và Trung Vực, cao nhất chỉ có thể thành lập đế quốc. Chỉ có Thượng Bát Vực, mới có tư cách thành lập Vương Triều. Vương Triều là cái gì? Vương Triều là tồn tại mạnh hơn đế quốc, trải qua mưa gió cũng sẽ không sụp đổ. Thượng Bát Vực tám đại vương triều, có chút thậm chí đã vượt qua 5000 năm truyền thừa.
Bình luận facebook