-
Chương 46-50
Chương 46 Thống mạ quyền quý 1
- Giang Hầu, Đan Vương Uyển ta cùng Giang Hãn lĩnh các ngươi hợp tác mấy lần, phát hiện Giang Hãn lĩnh các ngươi đào tạo Linh Dược, còn không đạt tới Đan Vương Uyển chúng ta yêu cầu. Cho nên, trải qua Đan Vương Uyển chúng ta nhất trí quyết định, sau này Linh Dược đến từ Giang Hãn lĩnh, chúng ta một mực không thu. Trước kia hai nhà quan hệ hợp tác, cũng theo đó kết thúc.
Lời này vừa nói ra, biểu lộ của Giang Phong thay đổi.
Sở dĩ hắn kiên cường, không muốn đem khối bán linh mạch này cho Long Đằng Hầu thuê, cũng là bởi vì cùng Đan Vương Uyển có quan hệ hợp tác.
Từ tầng quan hệ này, hàng năm Giang Hãn lĩnh có thể đạt được năm triệu lượng bạc tiền lời.
Thế nhưng mà, hôm nay lão Đại Đan Vương Uyển tự mình lên tiếng, kết thúc quan hệ hợp tác, từ nay về sau không thu Linh Dược đến từ Giang Hãn lĩnh!
Cái này là rút củi dưới đáy nồi rồi.
Giang Phong khàn giọng hỏi:
- Đại uyển chủ, thật muốn làm tuyệt như vậy sao?
Đại uyển chủ thản nhiên nói:
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Giang Hầu ngươi, sai ở chỗ không thức thời vụ, thấy không rõ tình thế.
Này sao nói là khuyên bảo? Rõ ràng là gõ Giang Phong rồi.
Trong bụng Giang Phong nhẫn một cỗ tà hỏa đã lâu, những lời này của đại uyển chủ, rốt cục đốt lên lửa giận của hắn.
Lửa giận áp chế hồi lâu lập tức bộc phát, Giang Phong bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, cười to nói:
- Tốt, tốt! Nguyên một đám giả vờ giả vịt, đánh lại là bàn tính cường đạo dã man!
- Ta nói cho các ngươi biết, Giang Phong ta không phải bùn nặn! Tiền ta có thể không có, thậm chí có thể không cần lợi nhuận, nhưng mà, làm người chú ý cốt khí, cái cốt khí này, Giang Phong ta là nửa lượng cũng sẽ không bán!
- Đan Vương Uyển sao? Phong bế Giang Hãn lĩnh ta sao? Không sao cả! Dù lão tử đem bán linh mạch kia chăn heo, cũng không tiện nghi các ngươi!
Giang Phong bạo phát, bộc phát vô cùng đột nhiên, cũng rất triệt để!
Nguyên lai, cảm giác bộc phát là thoải mái như vậy. Giang Phong cảm thấy, một ngụm ác khí trong bụng, ở thời khắc này, quả nhiên là hết thảy phát tiết ra.
Mà toàn bộ yến hội, cũng theo hắn bộc phát đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng.
Tất cả ánh mắt, mang theo các loại ý tứ hàm xúc kỳ quái, tập trung ở trên người Giang Phong. Nguyên một đám trong nội tâm đều nghĩ, Giang gia phụ tử này trước sau bộc phát, trở thành nhân vật tiêu điểm, đây là muốn náo tới loại nào? Là thành tâm cùng Long Đằng Hầu phủ gây khó dễ, làm trái sao?
Tĩnh, tĩnh giống như chết!
Ai cũng không ngờ tới, Giang Phong lại đột nhiên bộc phát triệt để như thế, đây quả thực là triệt để vạch mặt với Long Đằng Hầu, đắc tội Vương Quốc đệ nhất chư hầu a!
Trong lúc nhất thời, những chư hầu cùng Giang Hãn Hầu giao hảo kia, cũng không khỏi vì Giang Phong chảy mồ hôi.
Mà người trung lập, ánh mắt cũng không dám nhìn Giang Phong, sợ bị Long Đằng Hầu hiểu lầm, sợ bị Long Đằng Hầu ngộ nhận là đồng đảng ủng hộ Giang Phong.
Không khí hiện trường, thoáng cái tĩnh thần kỳ.
Mà ở thời điểm này, một tiếng vỗ tay chói tai ba ba ba vang lên.
Giang Trần khoan thai từ trong bữa tiệc đứng lên:
- Chửi hay lắm, mắng thống khoái! Không hổ là lão tử của Giang Trần ta. Ta rất hiếu kỳ, các ngươi những cái gọi là chư hầu này, cái gọi là quyền quý này. Trên người của các ngươi, thật không có một đầu ngạnh cốt sao?
- Biên giới Đông Phương Vương Quốc chúng ta, phải dựa vào loại nhu nhược các ngươi, chỉ biết nịnh nọt đi thủ ngự sao?
- Trên người các ngươi, chẳng lẽ không có chút tôn nghiêm của nhân vật quyền thế sao? Ngoại trừ nịnh nọt, lấn thiện sợ ác ra, các ngươi thật sự không làm được những thứ khác sao?
- Bản lãnh của các ngươi, chỉ còn lại có chèn ép đồng liêu, cướp đoạt lãnh địa đồng liêu, cướp đoạt lợi ích của đồng liêu sao?
- Còn các ngươi nữa, Đan Vương Uyển đúng không? Chỉ là một thương nhân, có công danh tại thân sao? Vì Vương Quốc lập qua công lao sao? Ngươi là nơi nào đến dũng khí, dùng loại khẩu khí trang bức này, giáo huấn một phương chư hầu có được Nhị phẩm chư hầu lệnh?
- Là ai cho ngươi dũng khí? Ngươi kiêu ngạo như vậy, quốc quân bệ hạ biết không? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt? Thấy rõ tình thế vậy sao? Tốt, ta ngược lại muốn nhìn, Đan Vương Uyển các ngươi cái gọi là thấy rõ tình thế, là dạng tình thế gì. Kết thúc hợp tác? Ta nhổ vào! Hiện tại bổn thiếu gia minh xác nói cho ngươi biết, Đan Vương Uyển, bị Giang gia ta phong sát rồi!
Đan Vương Uyển đại uyển chủ chậc chậc cười lạnh:
- Phong sát? Ngươi lừa gạt ai đó? Giang gia ngươi bất quá là một chư hầu chán nản, phong sát Đan Vương Uyển ta? Khỏi cần phải nói, lãnh địa bán linh mạch của nhà các ngươi, không có Đan Vương Uyển ta ủng hộ, cũng chỉ có thể dùng để nuôi heo.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Vậy sao? Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, đại uyển chủ này nói thổ địa bán linh mạch nhà của ta, chỉ có thể dùng để chăn heo, ngươi thấy thế nào?
Dược Sư Điện Tam Điện Chủ cười hắc hắc, sờ lên cái mũi nói:
- Bán linh mạch, dùng để chăn heo thật là đáng tiếc. Dược Sư Điện chúng ta, nguyện ý dùng mười triệu lượng bạc, cùng Giang gia ký kết năm năm hợp đồng! Không, mười năm, hai mươi năm... Không, niên hạn tùy các ngươi chọn!
Cái gì?
Kể cả Long Đằng Hầu ở trong tất cả mọi người, đều cho là lỗ tai của mình nghe lầm. Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, vậy mà ở loại trường hợp này, ra giá 1000 vạn, cùng Giang gia ký tên hợp tác?
Nếu như đổi lại nơi khác, chỉ ký tên hợp tác, thuần túy là sinh ý vãng lai, vậy cũng không có gì.
Thế nhưng mà loại trường hợp này, cử động của Dược Sư Điện, rõ ràng là mạo hiểm đắc tội Long Đằng Hầu, công nhiên cho Giang gia chỗ dựa.
Cái này liền kỳ quái.
Dược Sư Điện là tồn tại ngưu bức cỡ nào, ai không rõ ràng?
Dược Sư Điện là tồn tại khôn khéo cỡ nào, ai không rõ ràng?
Loại trường hợp này, nếu như Dược Sư Điện không có lập trường, kia là một chút cũng không kỳ quái. Thế nhưng mà hôm nay Dược Sư Điện Điện Chủ tự mình đứng ra biểu đạt lập trường, vậy thì quá kì quái.
Giang gia này, lúc nào đáp lên Dược Sư Điện, hơn nữa quan hệ còn chặt như vậy?
Mọi người không biết là, vì sao Giang gia có mặt mũi lớn như vậy, để cho Dược Sư Điện cũng có thể công nhiên cho bọn họ chỗ dựa.
Sắc mặt Đan Vương Uyển chủ đại biến:
- Kiều Điện Chủ, các ngươi làm như vậy, không ổn đâu?
Vương đô tam đại thế lực Linh Dược, Dược Sư Điện thứ nhất, chiếm năm thành thị trường.
Thần Nông Đường và Đan Vương Uyển, cùng một chỗ chiếm cứ một nửa thị trường khác.
Trên cơ bản, tuy Tam gia cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà có quy tắc ngầm riêng phần mình. Bình thường sẽ không ác ý cướp đoạt sinh ý của đối phương.
Đây là một quy tắc ngầm mà mọi người không nói phá, nhưng đều sẽ thủ vững.
Tam Điện Chủ cười nhạt một tiếng:
- Uông uyển chủ, vừa rồi ta nghe rõ ngươi nói kết thúc sinh ý cùng Giang gia rồi. Nếu không phải như vậy, Dược Sư Điện ta sao sẽ nhúng tay? Quy củ việc buôn bán, chúng ta đều hiểu. Sinh ý các ngươi không làm, chúng ta nhặt lên làm, tổng không có gì không ổn a?
Chương 47 Thống mạ quyền quý 2
Bất kể là quy tắc sáng, hay là quy tắc ngầm, Dược Sư Điện đều không cần để ý tới.
Sắc mặt đại uyển chủ liền khó coi. Sở dĩ hắn sẽ công nhiên đứng ra chèn ép Giang gia, phong sát Giang gia, cũng là vì nịnh bợ Long Đằng Hầu.
Dù sao sinh ý cùng ai làm đều là làm, những bán linh địa kia của Giang gia rơi vào trên tay Long Đằng Hầu, cái sinh ý này chẳng khác gì là cùng Long Đằng Hầu làm. Đối với Đan Vương Uyển mà nói, không có nửa điểm tổn thất, ngược lại có thể thừa cơ giao hảo đệ nhất chư hầu, đối với Đan Vương Uyển chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Hơn nữa, hắn cũng coi chuẩn, coi như mình nói ra phong sát Giang gia, Dược Sư Điện cùng Thần Nông Đường, khẳng định cũng sẽ không đứng ra đoạt sinh ý.
Dù sao, sinh ý một năm 500 vạn, còn chưa đủ để cho hai nhà kia đi gánh chịu phong hiểm đắc tội Long Đằng Hầu.
Nhưng để cho đại uyển chủ không nghĩ tới là, sự tình hết lần này tới lần khác ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng những Dược Sư Điện đứng ra, hơn nữa ra giá gấp bội, đem kim ngạch hợp tác tăng lên gấp đôi. Cái thái độ này rất rõ ràng, là lôi kéo Giang gia!
Đại uyển chủ rất không minh bạch, hắn thật sự không rõ a. Dược Sư Điện khôn khéo như vậy, nhưng lúc này, vì chút xíu lợi ích, lại đi đắc tội Long Đằng Hầu sao?
Chẳng lẽ, Dược Sư Điện điểm ấy đại thế cũng nhìn không ra?
Yến hội tiến hành đến nơi đây, hiển nhiên là khó có thể tiếp tục rồi.
Nhìn xem khuôn mặt Long Đằng Hầu âm trầm, tất cả khách nhân đều thức thời đứng dậy cáo từ. Hôm nay yến hội này, Long Đằng Hầu vốn là muốn trang bức khoe khoang, kết quả, bởi vì Giang gia phụ tử náo loạn, Dược Sư Điện ra tay can thiệp, ngược lại thành Giang gia đánh mặt Long Đằng Hầu rồi.
Trường hợp như vậy, là khắp nơi lộ ra cổ quái a.
Mặc kệ như thế nào, cục diện bình tĩnh của Đông Phương Vương Quốc, rất có thể sẽ phá vỡ.
Bởi vì, Long Đằng Hầu rất tức giận!
Vương Quốc đệ nhất chư hầu tức giận, loại hậu quả này, hiển nhiên là rất nghiêm trọng.
Mà đại biểu vương thất, Câu Ngọc công chúa thì tâm tình phức tạp. Vốn là đối với Giang Trần rất có thành kiến, bỗng nhiên tầm đó phát hiện, gia hỏa hung hăng càn quấy này, nguyên lai vẫn có vài phần cốt khí cùng khí phách như vậy.
Giang Trần hùng hổ quở trách, đối mặt các lộ quyền quý lạnh nhạt tự nhiên, để cho Dược Sư Điện ra mặt chống đỡ, đều khiến nội tâm Câu Ngọc công chúa không thể không thừa nhận…
Trước kia, đối với tiểu tử Giang Trần này, nàng cũng nhìn lầm rồi!
...
Sau khi tan tiệc, đi tới ngoài cửa, Đan Vương Uyển đại uyển chủ đứng ở cửa ra vào, cười lạnh nhìn qua Giang Phong nói:
- Giang Phong, phụ tử các ngươi xong đời. Đắc tội Long Đằng Hầu, tương lai Giang gia các ngươi, nửa bước khó đi a.
- Uông uyển chủ, ta ngược lại rất hiếu kỳ. Ngươi một người làm ăn, lại vội vàng mở đường tiên phong cho người như vậy, cảm giác làm chó, thật sự thú vị như vậy sao?
Giang Trần cười ha ha, ánh mắt khinh miệt ở trước mặt đại uyển chủ khẽ quét qua.
- Giang Trần tiểu tử, ngươi liền cuồng đi, thời gian không nhiều lắm rồi.
Uông uyển chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi nói không sai, thời gian không nhiều lắm rồi. Đan Vương Uyển, ha ha... Vương đô mặc dù lớn, nhưng sinh ý Linh Dược không cần phải tạo thế chân vạc a.
Giang Trần nói xong, hai chân dục lấy, phóng ngựa chạy như bay mà đi.
Uông uyển chủ một đống niên kỷ, lại bị thái độ ngạo mạn của Giang Trần chọc thiếu chút nữa tức giận thổ huyết. Hắn hôm nay đủ phiền muộn a.
Sinh ý cùng Giang gia cứ như vậy không công mất đi, còn làm một trận ác nhân, kết quả chỗ tốt gì cũng không có kiếm đến, ngược lại ăn một chầu thóa mạ.
Chỉ là, Uông uyển chủ không dám có nửa điểm không vui, lại càng không dám giận chó đánh mèo đến trên người Long Đằng Hầu. Dù đầu sỏ khiến cho Đan Vương Uyển mất đi sinh ý, kỳ thật là Long Đằng Hầu.
- Mà thôi, một cọc sinh ý chỉ là chuyện nhỏ. Dù mất đi, cũng không gây thương tổn căn cơ Đan Vương Uyển ta. Ngược lại là Dược Sư Điện kia, đắc tội Long Đằng Hầu. Nếu có thể bắt lấy kỳ ngộ này, mượn cơ hội chèn ép Dược Sư Điện thoáng một phát, Đan Vương Uyển ta chưa hẳn không thể lấy được chỗ tốt.
Uông uyển chủ tâm tư cực kỳ linh hoạt, vừa nghĩ tới Long Đằng Hầu thanh thế to như vậy, cùng với hiện tại ở trong hội ẩn ẩn truyền bá một ít thuyết pháp.
Long Đằng Hầu này quyền thế càng lớn, đối với Đông Phương Vương Quốc uy hiếp càng lớn. Mà hôm nay, Long Cư Tuyết tiểu thư bị Ẩn Thế Tông Môn nhìn trúng.
Đợi một thời gian, Long gia thay thế Đông Phương gia tộc, trở thành vua của một nước, cũng chưa chắc không có khả năng.
- Long Đằng Hầu, chí hướng rộng lớn a, hi vọng ngày kia, có thể sớm ngày thực hiện. Đến lúc đó, Đan Vương Uyển chúng ta bắt lấy kỳ ngộ, một lần hành động đánh tan Dược Sư Điện. Cướp lấy vị trí vương đô đệ nhất Linh Dược, thế tất không nói chơi...
Nghĩ tới đây, tâm tình của Uông uyển chủ thoáng cái tốt rồi.
Trở lại Giang Hãn Hầu phủ, cảm xúc của Giang Phong chậm rãi ổn định. Hôm nay bộc phát, thống khoái là thống khoái, bất quá hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Nếu như ở lãnh địa của mình, lãnh địa của Giang Hãn lĩnh cùng Long Đằng Hầu cách xa nhau trời nam biển bắc, cũng không sợ Long Đằng Hầu kia làm gì.
Dù sao, chư hầu tầm đó, không có lệnh vua, là không thể tùy ý chinh phạt.
Nhưng mà hôm nay tất cả mọi người ở vương đô, ai cũng tinh tường, Long Đằng Hầu ở vương đô mánh khoé thông thiên, vương đô tam giáo cửu lưu, đều có giao tình.
Hơn nữa rất nhiều vương công đại thần trong triều, đều cùng Long Đằng Hầu này xưng huynh gọi đệ.
Chứng kiến biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, Giang Phong cười nói:
- Tiểu tử, ngươi rất gan. Hôm nay cho lão tử ta thể diện a.
- Có câu hổ phụ không khuyển tử, hôm nay lão ba ngươi biểu hiện, cũng rất cường hãn.
Giang Phong nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mang theo vài phần nghiền ngẫm nói:
- Tiểu tử ngươi, còn cùng ta trang. Nhanh nói, vì sao Dược Sư Điện ở dưới loại tình huống đó, lại đứng ra giúp chúng ta?
- Thiên hạ rộn ràng, đều vì chữ lợi. Thiên hạ nhốn nháo, cũng đều vì lợi. Dược Sư Điện làm như vậy, tự nhiên có lý do của bọn hắn.
Giang Trần cười nói.
- Phụ thân, ta chỉ có một câu, thời gian Giang gia chúng ta bị người trào phúng, mặc người chém giết, đã vừa đi không trở lại!
Giang Phong nghe vậy, mắt hổ đột nhiên sáng ngời:
- Trần Nhi, hôm nay rất nhiều chư hầu nói phụ tử chúng ta ẩn dấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ. Chẳng lẽ nói, ngươi thật sự một mực ẩn dấu thực lực? Ta làm lão tử, cũng bị dấu diếm sao?
- Giả heo ăn thịt hổ?
Khóe miệng Giang Trần tràn ra vẻ tươi cười.
- Ta xem bọn họ là suy nghĩ nhiều. Giang gia ta không cần giả heo, bọn hắn cũng không phải lão hổ gì!
Lúc nói ra lời này, trong giọng nói của Giang Trần, phóng ra một loại hào khí để cho người không thể hoài nghi. Nụ cười tự tin làm cho Giang Phong đột nhiên tầm đó, sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu đứa con trai này.
Chương 48 Thế cục Vương đô gợn sóng 1
Để cho Giang Trần thật không ngờ là, tại Long Đằng Hầu phủ phát sinh một loạt phong ba, làm cho vương đô vốn bình tĩnh không gợn sóng, ở dưới đáy lại ẩn ẩn nhấc lên từng mạch nước ngầm.
Trong Long Đằng Hầu phủ, Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong, tự nhiên là một người nóng tính lớn nhất. Bị Giang Phong cự tuyệt, hắn vì đại cục cân nhắc, có lẽ tạm thời sẽ nhịn.
Nhưng mà bị Giang gia phụ tử dùng loại phương thức cường thế này cự tuyệt, Long Đằng Hầu hắn cảm thấy bị đánh mặt rồi.
Tuy Long Đằng Hầu không có tại chỗ bộc phát, cũng không có nổi trận lôi đình. Đây không phải là bởi vì hắn rộng lượng, mà là hắn với tư cách thượng vị giả, hiểu được ở loại trường hợp này, phải khống chế lửa giận của mình.
Khi tất cả khách mời rút đi, lưu lại chỉ có tâm phúc của hắn, câu nói đầu tiên của Long Chiếu Phong là:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ta không quản các ngươi dùng biện pháp gì, lần Tiềm Long thi hội này, Giang gia phải bị loại bỏ!
- Ta xem phụ tử bọn hắn không có Chư Hầu Lệnh, còn dám càn rỡ nói nắm linh mạch thổ địa, còn có gì cùng bản hầu đấu?
- Còn có, tra thoáng một phát cho ta, Dược Sư Điện đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Long Đằng Hầu rất không thoải mái, Dược Sư Điện vậy mà ở loại trường hợp này, công nhiên đứng ra cho Giang gia chỗ dựa. Một màn này, là tất cả mọi người không ngờ được.
Những bạn bè tâm phúc lưu lại kia, đều nhao nhao gật đầu.
- Giang gia phụ tử này, xác thực là không biết sống chết. Lần này không đè bọn chúng xuống, uy tín của Long hầu tất sẽ bị hao tổn!
- Dược Sư Điện cùng Giang Trần tầm đó, nhất định có chút cổ quái. Ngày đó nữ nhi tại Dược Sư Điện...
Long Cư Tuyết đem chuyện đã xảy ra ở Dược Sư Điện nói một lần, ngày đó Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, cự tuyệt tất cả đỉnh cấp chư hầu truyền nhân, đem Long Cốt Chí Dương Thảo bán cho Giang Trần, còn tôn sùng Giang Trần là khách quý.
Một màn này hồi tưởng lại, làm cho Long Cư Tuyết cảm thấy có chút cổ quái.
Long Chiếu Phong nghe nói, cười khổ không thôi:
- Tuyết Nhi, sự tình trọng yếu như vậy, sao ngày đó không có nghe ngươi đề cập qua?
Long Cư Tuyết cũng hối hận:
- Lúc ấy Tuyết Nhi cảm thấy, chỉ là một thiếu gia ăn chơi, còn không vào được mắt phụ hầu ngươi. Ai nghĩ đến, Dược Sư Điện vậy mà...
Kỳ thật, Long Cư Tuyết nói cũng có đạo lý. Ngày ấy tranh đoạt Long Cốt Chí Dương Thảo, nói cho cùng chỉ là một chuyện nhỏ. Là việc xen giữa của các chư hầu đệ tử. Tuy Long Cư Tuyết bởi vậy rất chán ghét Giang Trần, nhưng nàng lại không vì chút việc nhỏ ấy mà phải nói cho phụ thân.
Thế nhưng mà, tại vương đô, đôi khi một chuyện nhỏ, thường thường có thể gặp hơi biết hóa, ẩn chứa nội hàm.
Nếu như Long Đằng Hầu có thể biết trước chuyện này, ở trên vấn đề mời Dược Sư Điện dự tiệc, liền có thể làm nhiều chuẩn bị, ít nhất hôm nay sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Dược Sư Điện ngoài ý muốn giết ra, để cho Long Đằng Hầu thoáng cái mất đi quyền chủ động.
- Đúng rồi! Long hầu, còn có một việc, các ngươi có phát hiện hay không, cực kỳ kỳ quái.
Nói chuyện, là Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang.
Ngoại trừ Nhạn Môn Hầu ra, ở đây vậy mà tụ tập chí ít hơn mười lộ chư hầu. Giờ khắc này ở đây, không có chỗ nào mà không phải là tâm phúc của Long Đằng Hầu.
Nói cách khác, Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, âm thầm đầu nhập vào Long Đằng Hầu, vậy mà đã nhiều đến hơn mười lộ.
Đây chính là một cỗ thế lực phi thường đáng sợ.
Mà Nhạn Môn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, bản thân có thể đứng vào Top 10. Bởi vậy sau khi đầu nhập vào Long Đằng Hầu, vẫn có quyền lên tiếng tương đối.
- Yến hầu, ngươi có phát hiện gì?
Long Chiếu Phong hỏi.
- Buổi yến hội hôm nay, có hai điểm cổ quái. Một, vì cái gì Câu Ngọc công chúa và Chỉ Nhược công chúa, cùng Giang Trần quen thuộc như vậy? Hai, Thiên Thủy Hầu biểu hiện, tại sao khác thường như vậy? Phải biết rằng, Thiên Thủy Hầu là tử địch của Giang Phong. Nếu như là bình thường, hắn nhất định sẽ là người tích cực đứng ra phản đối Giang Hãn Hầu nhất. Nhưng mà hôm nay, các ngươi chứng kiến hắn thế nào?
- Không chỉ hắn, con của hắn Thủy Thanh Thụ, trước kia ở trong vương đô, chỉ cần gặp Giang Trần một lần, liền khi dễ hắn một lần. Các ngươi chứng kiến đêm nay hắn có tỏ vẻ gì sao?
Buổi nói chuyện này, ngược lại là nhắc nhở tất cả mọi người ở đây.
Đúng vậy a, phụ tử Thiên Thủy Hầu biểu hiện, cũng quá khác thường đi.
Muốn nói Long Đằng Hầu chèn ép Giang Phong, đó là hướng về thổ địa bán linh mạch. Bản thân Long Đằng Hầu, trước kia đối với Giang Phong là không có địch ý.
Mà Thiên Thủy Hầu, lại là tử địch của Giang Hãn Hầu Giang Phong. Lãnh địa hai người tiếp giáp, bởi vì tranh đoạt lãnh thổ, tài nguyên, bài danh, công huân,… mà tranh đấu gay gắt, cơ hồ là không chết không ngớt.
Thế nhưng mà đêm nay, Thiên Thủy Hầu một điểm tỏ vẻ cũng không có, cũng không có mượn cơ hội này, đứng ra chèn ép Giang Phong!
Chuyện khác thường tất có yêu dị!
- Ta nhớ được, sau khi Giang Trần ở Tế Thiên Đại Điển bị trượng phạt, Thiên Thủy Hầu này cùng quốc quân đi Giang Hãn Hầu phủ tế điện. Giang Trần vì cái gì chết mà phục sinh, đêm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Việc này, một mực đều điều tra không ra. Ngày đó mấy lão gia hỏa đi tới, tất cả đều kín miệng như bưng.
Các loại chi tiết khác thường, từng cái bị đào lên.
Long Chiếu Phong lâm vào trầm tư, hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Thủ hạ của Quốc quân Đông Phương Lộc năng nhân bối xuất, trượng đánh một ăn chơi thiếu gia, không có bất kỳ đạo lý nào đánh không chết.
Thế nhưng mà, Giang Trần này lại không chết. Hơn nữa nhìn đi lên, quan hệ của Giang gia cùng vương thất, chẳng những không có bị sự kiện kia ảnh hưởng, ngược lại đến gần nhau rồi.
- Chư vị tình báo, rất là hữu dụng. Như thế nói đến, ngược lại là bản hầu xem thường Giang Phong? Người này, hẳn là đã ôm vào đùi quốc quân Đông Phương Lộc?
Trong miệng Long Đằng Hầu kêu quốc quân, khẩu khí thực không có kính ý ở bên trong.
- Có rảnh giúp bản hầu hẹn Thiên Thủy Hầu thoáng một phát, xem ra chuyện này, còn phải từ trên người người này mở ra lỗ hổng.
Long Chiếu Phong hạ lệnh.
- Ngoài ra, nói cho Đỗ Như Hải biết, mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ở trên Tiềm Long thi hội loại bỏ Giang Trần. Một khi Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh. Dù hắn có thiên đại chỗ dựa, cũng đều là phù vân!
Rút củi dưới đáy nồi, mặc kệ ngươi chỗ dựa mạnh, quỷ kế đa đoan ra sao, không có Chư Hầu Lệnh, ngươi chẳng khác nào đã mất đi quyền khống chế lãnh địa.
Không có quyền khống chế, cái đó còn có quyền Giang gia phụ tử hắn nói chuyện?
Phương pháp này, đơn giản thô bạo, nhưng lại trực tiếp hữu hiệu nhất!
Xảo thủ hào đoạt, xảo thủ hào đoạt. Đã xảo thủ không thành, vậy thì đoạt.
Long Đằng Hầu không phải thiện nam tín nữ, vì đạt được mục đích, thủ đoạn của hắn độc ác, chưa bao giờ sẽ nương tay.
Chương 49 Thế cục Vương đô gợn sóng 2
Ở hắn xem ra, tiên lễ hậu binh, không phải là vì kiêng kị Giang gia mạnh bao nhiêu, mà là muốn thành lập thanh danh lấy đức phục người. Hôm nay loại phương thức giả nhân giả nghĩa này không dùng được, Giang gia phụ tử không tán thưởng, vậy có thể vạch mặt, dùng thủ đoạn dã man!
...
Ngay thời điểm Long Đằng Hầu suốt đêm hội nghị, tại Dược Sư Điện, tất cả cao tầng đồng dạng cũng triệu tập hội nghị.
Bốn Đại Điện Chủ, thập đại trưởng lão, Dược Sư Điện tất cả cao tầng, toàn bộ đều có mặt.
Tam Điện Chủ Kiều Bạch Thạch đem sự tình phát sinh ở Long Đằng Hầu phủ, một năm một mười nói ra.
Tại Dược Sư Điện, Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh khống chế lấy quyền nói chuyện tuyệt đối, nói là trụ cột của cả Dược Sư Điện cũng không quá phận.
Sau khi Tam Điện Chủ giảng thuật hoàn tất, tất cả ánh mắt đều ngay ngắn nhìn về phía Tống Thiên Tinh Đại Điện Chủ. Hiển nhiên, trước khi không rõ cách nghĩ của Đại Điện Chủ, ai cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tống Thiên Tinh cười ha ha nói:
- Ta trước không biểu lộ thái độ, mọi người có ý kiến gì không, trước nói một chút đi!
- Thần Tú Tạo Hóa Đan kia ngay cả Thuấn lão cũng nói có chín thành chắc chắn, tất nhiên là tin cậy. Ta cảm thấy, Tam Điện Chủ lựa chọn rất chính xác.
Trong đó một gã trưởng lão trước tiên mở miệng.
- Ta cũng ủng hộ Tam Điện Chủ, Dược Sư Điện ở vương đô dừng chân mấy trăm năm, không có khả năng chu đáo, ai cũng không đắc tội. Vì lợi ích của Dược Sư Điện, đắc tội một ít người, đó cũng là sự tình không có biện pháp.
- Đúng vậy, Thần Tú Tạo Hóa Đan kia tiền cảnh sáng sủa như thế, thị trường lợi nhuận lớn như vậy, đừng nói là đắc tội Long Đằng Hầu, dù đắc tội càng nhiều chư hầu nữa, chúng ta cũng không có lựa chọn.
Nhìn ra được, cao tầng ủng hộ Kiều Bạch Thạch, vẫn tương đối nhiều. Mọi người đứng ở trên lợi ích của Dược Sư Điện cân nhắc vấn đề, đều cảm thấy Kiều Bạch Thạch lựa chọn không có bất cứ vấn đề gì.
- Lão Nhị, ngươi cũng nói xem.
Tống Thiên Tinh mang theo vài phần mỉm cười, nhìn qua Nhị Điện Chủ Nhạc Quần.
- Ta đồng ý ý kiến của mọi người, chỉ cần đối với Dược Sư Điện có lợi, ta cho rằng nên làm.
Lời này, nói rất dối trá, chẳng khác gì là chưa nói.
Ngược lại là Lam trưởng lão kia, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đại Điện Chủ, ta cũng nói hai câu.
- Tốt, hoan nghênh mọi người nói thoải mái. Lam trưởng lão, ngươi nói xem.
Tống Thiên Tinh cho cổ vũ.
- Ta cảm thấy, Giang gia phụ tử kia cũng không đáng tin cậy. Mọi người có nghĩ tới không, nếu như vạn nhất Thuấn lão nhìn lầm thì sao? Dược Sư Điện chúng ta không phải nháo ra Đại Ô Long sao? Cái này nếu truyền đi, uy tín của Dược Sư Điện chúng ta ở đâu? Vạn nhất Thần Tú Tạo Hóa Đan kia là khoác lác, chẳng phải chúng ta không công đắc tội Long Đằng Hầu phủ? Ta là nghe nói, Long Đằng Hầu thiên kim Long Cư Tuyết, chính là Tiên Thiên Thanh Loan thể bị Ẩn Thế Tông Môn nhìn trúng, tiền đồ võ đạo phi thường rộng mở. Bởi như vậy, Long Đằng Hầu phủ có thể nước lên thì thuyền lên hay không? Tương lai thế cục của Vương Quốc, sẽ xuất hiện cục diện Giang Sơn đổi chủ hay không?
Dược Sư Điện không thuộc về tổ chức chính thức, cho nên nghị luận triều chính, cũng không có chỗ cố kỵ, khá lớn gan nói ra. Cho dù là nói đến Giang Sơn đổi chủ, vẻ mặt của mọi người cũng không có bao nhiêu kiêng kị.
- Lam trưởng lão, ngươi quá lo lắng rồi. Đầu tiên, Thuấn lão tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Mặt khác, một Vương Quốc đổi chủ, là quy luật tự nhiên, cũng không bởi vì một hai người xuất hiện, liền phá vỡ tính biến hóa. Long Đằng Hầu cánh chim dần cứng, nhưng vương thất Đông Phương nhất tộc, tuyệt đối không có khả năng ngồi yên không lý đến.
Kiều Bạch Thạch đối với Lam trưởng lão thuyết pháp, tại chỗ bác bỏ:
- Hơn nữa, mặc dù Long Đằng Hầu có bổn sự này, hắn cũng không có khả năng bởi vì một số sinh ý, liền công nhiên đối phó Dược Sư Điện ta. Dược Sư Điện ta có thể dừng chân mấy trăm năm, không phải nói động có thể động. Bỏ qua lợi nhuận rõ ràng, đi băn khoăn một ít chi tiết không có khả năng phát sinh, cái này không phải nguyên tắc của Dược Sư Điện chúng ta.
Ai cũng không thể phủ nhận, tiền cảnh của Thần Tú Tạo Hóa Đan, thật sự là quá mức mê người. Cái đan dược này, nếu thật đầu nhập thị trường, ở lĩnh vực chữa thương thân thể, trước mắt những thuốc trị thương trên thị trường kia, cùng nó so sánh, có thể nói là không có bất kỳ sức cạnh tranh.
Có câu nói hàng so với hàng ném, Thần Tú Tạo Hóa Đan này, là đủ để quét ngang hết thảy đan dược đồng cấp.
Cái thị trường này, quả thực chính là một Tụ Bảo Bồn. Lợi dụng tốt, chỉ cần lợi nhuận của loại đan dược này, đều đủ khởi động toàn bộ Dược Sư Điện vận hành.
Giằng co một lúc, ánh mắt của mọi người cuối cùng vẫn quăng về phía Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh.
- Xem ra đại đa số mọi người, vẫn là nhận đồng lão Tam lựa chọn. Thái độ của ta, chắc hẳn các ngươi cũng đoán được, thời điểm ta ra ngoài, yên lòng đem hết thảy giao cho lão Tam quản lý, trên thực tế là tín nhiệm lực phán đoán cùng lực điều khiển của hắn.
Lời nói nói đến nước này, thái độ của Tống Thiên Tinh đã rất rõ ràng.
- Ở chỗ này, ta cũng nhắc nhở mọi người thoáng một phát, Dược Sư Điện chúng ta truy cầu, là lợi ích lớn nhất hóa. Về phần tranh đấu chính trị, chúng ta tận lực không lẫn vào, nhưng lại không e ngại lẫn vào. Bất cứ chuyện gì, đều không thể vĩnh viễn, cũng không có thể một chân đứng hai thuyền. Cần phải có thời điểm lập trường, lập trường của chúng ta chỉ có một, cái kia chính là lợi ích. Thần Tú Tạo Hóa Đan có thể cho chúng ta lợi ích, cho nên, chúng ta lựa chọn nó! Về phần đấu tranh chính trị ai thắng ai thua, Dược Sư Điện chúng ta sinh tồn lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy thích ứng cũng không có sao?
Thái độ Tống Thiên Tinh minh xác, làm cho Kiều Bạch Thạch thở dài một hơi. Nói thật, hắn gần đây làm vài sự tình kia, vẫn luôn mang áp lực rất lớn, là dựa vào phách lực của cá nhân hắn đến lựa chọn.
Từ thái độ của Đại Điện Chủ đến xem, lựa chọn của mình xem ra là đúng.
- Lão Tam, Giang Hãn Hầu phủ Giang Trần, vẫn là ngươi cùng hắn kết giao a. Cái quan hệ này, phải dựa vào ngươi đi kinh doanh. Từ đủ loại chi tiết đến xem, toàn bộ vương đô gần đây phát sinh những đại sự kia, tựa hồ đều có bóng dáng của người trẻ tuổi kia ở bên trong. Kẻ này, chỉ sợ thật không đơn giản.
Tống Thiên Tinh chưa bao giờ thấy qua Giang Trần, nhưng từ các loại tình báo, vậy mà từ đó được ra kết luận kinh người như thế.
Ngay cả Nhị trưởng lão Nhạc Quần gần đây lão thành, cũng nhịn không được nói:
- Đại Điện Chủ, đánh giá đối với Giang Trần này, có phải có chút cao hay không?
Tống Thiên Tinh cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, ta chưa từng gặp mặt. Giang Hãn Hầu Giang Phong, ta đã bái kiến. Nếu như nói hết thảy chuyện xấu đều ở trên người Giang gia phụ tử, ta chọn Giang Trần, mà không phải Giang Phong.
Chương 50 Khắp nơi thái độ biến hóa 1
Kiều Bạch Thạch động dung, hắn biết rõ, địa vị của Đại Điện Chủ cao siêu, ánh mắt tinh tế, tầm mắt là phi thường cao. Hắn xem người xem sự tình, cơ bản đều không có sai.
Một người trẻ tuổi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, có thể làm cho Đại Điện Chủ đưa ra đánh giá cao như vậy, Kiều Bạch Thạch cũng có chút may mắn, mình làm ra lựa chọn chính xác.
- Ha ha, ánh mắt của Đại Điện Chủ ngươi, lão Nhạc ta luôn bội phục. Lần này, lão Nhạc ta cũng tò mò, Đại Điện Chủ ngươi có thể nhìn lầm hay không?
Nhạc Quần cười ha ha, dùng thân phận địa vị của hắn, cùng Tống Thiên Tinh nói vài câu vui đùa, cũng không tính thất lễ.
Đã có Đại Điện Chủ kết luận, cao tầng hội nghị cũng giải tán.
Sau khi kết thúc, Tống Thiên Tinh một mình gọi Kiều Bạch Thạch vào mật thất, vỗ vỗ bả vai Kiều Bạch Thạch nói:
- Bạch Thạch, chuyện này, ngươi xử lý rất có phách lực, để ta rất vui mừng.
Bọn hắn tầm đó, tuy là quan hệ Đại Điện Chủ cùng Tam Điện Chủ, nhưng Tống Thiên Tinh bất kể là tư lịch, hay là địa vị, đều viễn siêu Kiều Bạch Thạch.
Thậm chí có thể nói, đối với Kiều Bạch Thạch, Tống Thiên Tinh ý định cho là người nối nghiệp đến bồi dưỡng.
Kiều Bạch Thạch thụ sủng nhược kinh, vội vàng khiêm tốn vài câu.
- Bạch Thạch, Giang Trần này, ngươi nhất định không thể lãnh đạm. Ngươi có tổng kết qua, ở trên người Giang Trần này, đã xảy ra bao nhiêu sự tình không thể tưởng tượng nổi hay không?
- Thuộc hạ ngu dốt, xin Đại Điện Chủ chỉ điểm.
Kiều Bạch Thạch kính cẩn hỏi.
- Thứ nhất, kẻ này ở Tế Thiên Đại Điển bị trượng trách, vì sao trượng trách mà không chết?
- Thứ hai, quốc quân trượng trách kẻ này, vì sao trên người kẻ này lại có Kim Bài do quốc quân khâm ban?
- Thứ ba, kẻ này chỉ là một chư hầu chi tử, từ chỗ nào được đến Thượng Cổ đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan?
- Thứ tư, dùng thực lực võ đạo ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng thông qua không được, vì sao có thể ở Long Đằng Hầu phủ, một chiêu đánh bại Yến Nhất Minh, nhẹ nhõm trêu đùa hí lộng Bạch Chiến Vân?
- Thứ năm, vì sao vương thất hai đời công chúa, cùng kẻ này quan hệ mật thiết như thế?
- Thứ sáu, ở trước mặt Long Đằng Hầu, kẻ này không chút sợ hãi, lên án một đám quyền quý, biểu hiện hoàn toàn không hợp khí độ của một thiếu niên nên có, lực lượng của hắn từ đâu?
Tống Thiên Tinh mỗi nói một việc, biểu lộ của Kiều Bạch Thạch càng ngưng trọng một phần. Những vấn đề này, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng cân nhắc qua.
Chỉ là, hắn cân nhắc, lại không có thấu triệt như Đại Điện Chủ.
Trong lúc đó, Kiều Bạch Thạch ẩn ẩn từ Tống Thiên Tinh ám chỉ, lại liên tưởng đến cái gì. Thất thanh nói:
- Chẳng lẽ nói, chỗ dựa của Giang gia phụ tử này, là đương triều quốc quân. Mà trước kia phụ tử bọn hắn chán nản điệu thấp, hoàn toàn là giả ra để mê hoặc đối thủ? Phụ tử bọn hắn, rất có thể là quân cờ mà quốc quân bệ hạ an bài tốt? Là quân cờ quấy đại cục?
Tống Thiên Tinh thản nhiên nói:
- Trừ cái này, ngươi cảm thấy còn có khả năng gì, có thể giải thích trước kia phát sinh hết thảy?
Khỏi cần phải nói, bị trượng trách mà không chết, chỉ cần một điểm này, nếu như không có quốc quân bệ hạ âm thầm thụ ý, dùng thực lực đám thủ hạ của quốc quân, ngay cả một thiếu niên cũng đánh không chết sao?
- Khó trách, khó trách.
Kiều Bạch Thạch chợt nhớ tới sự tình ngày đó mua sắm Long Cốt Chí Dương Thảo, Giang Trần kia không phải nói hắn làm một lựa chọn chính xác sao?
Lúc ấy Giang Trần không phải nói cho hắn biết, Long Cốt Chí Dương Thảo kia là mua sắm cho vương thất?
Ngày nay trên yến tiệc của Long Đằng Hầu, Kiều Bạch Thạch rõ ràng từ trên người Chỉ Nhược công chúa, cảm nhận được Linh khí quen thuộc của Long Cốt Chí Dương Thảo.
Nói như vậy, Long Cốt Chí Dương Thảo kia, thật đúng là vương thất mua sắm. Giang Trần ở trên vấn đề này, cũng không có nói khoác.
Nghĩ tới đây, Kiều Bạch Thạch lại càng đồng ý Đại Điện Chủ phán đoán.
Cũng khó trách Tống Thiên Tinh sẽ phán đoán như thế, kì thực theo từng góc độ đến xem, nếu như Giang gia phụ tử không sớm cùng vương thất đạt thành ăn ý, đây hết thảy căn bản không cách nào giải thích.
Mà lấy thân phận của Câu Ngọc công chúa, như thế nào lại vì một thiếu niên biểu hiện võ đạo, vui lòng khen ngợi như vậy?
Cái kia rõ ràng là mượn Giang Trần biểu hiện, triệt tiêu Long Cư Tuyết Tiên Thiên Thanh Loan thể mang đến trùng kích.
- Bạch Thạch, nếu như Giang gia phụ tử là quân cờ do vương thất sớm bố trí xuống, cái kia nói rõ cái gì? Nói rõ vương thất sớm đã bắt đầu bố cục.
- Long Đằng Hầu dã tâm bừng bừng, nhưng quá rêu rao.
- Một cái từ lâu bố cục, một cái dã tâm không che dấu. Hai cổ thế lực này nếu thật phát sinh va chạm, nói thật, ta đối với Long Đằng Hầu là nhìn không tốt. Trừ khi…
Tống Thiên Tinh nói đến chỗ này, lại dừng lại. Hiển nhiên, cái khả năng "trừ khi" này, làm cho hắn cũng có một loại cảm giác kiêng kị.
Nếu loại khả năng kia phát sinh, chỉ sợ ở dưới cục diện này, Tống Thiên Tinh hắn ứng đối, cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.
- Trừ khi cái gì?
Kiều Bạch Thạch nhịn không được hỏi.
- Trừ khi Ẩn Thế Tông Môn kia, tự mình ra mặt, can thiệp tranh đoạt vương quyền một quốc gia. Bất quá dùng thân phận tông môn cự đầu, tham dự Vương Quốc thế tục tranh vương quyền, không khỏi quá mất giá trị con người. Hơn nữa, Đông Phương nhất tộc khống chế Vương Quốc mấy ngàn năm, cũng có rất nhiều át chủ bài, cùng với nội tình không muốn người biết. Chỉ là một chư hầu, ngoại trừ Long Cư Tuyết có khả năng lật ra chút sóng gió, ta thật sự nghĩ không ra Long Đằng Hầu còn có ưu thế gì?
- Cho nên, bất kể là từ góc độ lợi ích, hay là góc độ chính trị, ngươi lựa chọn hôm nay, đều là vô cùng sáng suốt!
Tống Thiên Tinh lần nữa tán dương Kiều Bạch Thạch.
...
Trong vương cung nội viện, đồng dạng là vượt qua một đêm không ngủ.
Câu Ngọc công chúa mang về tin tức, đồng dạng để cho Đông Phương Lộc lâm vào trầm tư.
- Vương huynh, Long Đằng Hầu dã tâm, đã có chút không che dấu.
Câu Ngọc công chúa là người duy nhất dám cùng Đông Phương Lộc đối thoại như vậy.
- Vị trí chư hầu Đệ nhất thiên hạ ngồi lâu rồi, khó tránh khỏi có chút chán ghét. Muốn càng tiến một bước, đó cũng là nhân chi thường tình.
Ngữ khí của Đông Phương Lộc nghe giống như bình thản, lại lộ ra một cỗ sát khí để cho người hô hấp tăng nhanh.
- Cũng may hôm nay hắn bức bách là Giang Phong, đổi thành chư hầu khác, chỉ sợ tại chỗ sẽ đi vào khuôn khổ.
Câu Ngọc công chúa nhớ tới tình hình lúc đó, đối với Long Đằng Hầu biểu hiện, cũng cực kỳ bất mãn. Đang ở trước mặt đại biểu vương thất, công khai đoạt địa bàn của một chư hầu. Cái này thoạt nhìn là chư hầu ở giữa tranh đấu, kì thực còn không phải đánh mặt vương thất sao?
Đông Phương Lộc khẽ thở dài:
- Thế sự vô thường, đặt ở vài ngày trước, ai từng nghĩ tới, Giang gia phụ tử này, vậy mà sẽ là phúc tướng của trẫm?
Nghĩ đến thế cục vương đô bây giờ, Đông Phương Lộc có chút dở khóc dở cười:
- Có lẽ, hiện tại rất nhiều thế lực đều sẽ cho rằng, Giang gia phụ tử là người Đông Phương nhất tộc ta, là quân cờ mà trẫm sớm an bài a?
- Giang Hầu, Đan Vương Uyển ta cùng Giang Hãn lĩnh các ngươi hợp tác mấy lần, phát hiện Giang Hãn lĩnh các ngươi đào tạo Linh Dược, còn không đạt tới Đan Vương Uyển chúng ta yêu cầu. Cho nên, trải qua Đan Vương Uyển chúng ta nhất trí quyết định, sau này Linh Dược đến từ Giang Hãn lĩnh, chúng ta một mực không thu. Trước kia hai nhà quan hệ hợp tác, cũng theo đó kết thúc.
Lời này vừa nói ra, biểu lộ của Giang Phong thay đổi.
Sở dĩ hắn kiên cường, không muốn đem khối bán linh mạch này cho Long Đằng Hầu thuê, cũng là bởi vì cùng Đan Vương Uyển có quan hệ hợp tác.
Từ tầng quan hệ này, hàng năm Giang Hãn lĩnh có thể đạt được năm triệu lượng bạc tiền lời.
Thế nhưng mà, hôm nay lão Đại Đan Vương Uyển tự mình lên tiếng, kết thúc quan hệ hợp tác, từ nay về sau không thu Linh Dược đến từ Giang Hãn lĩnh!
Cái này là rút củi dưới đáy nồi rồi.
Giang Phong khàn giọng hỏi:
- Đại uyển chủ, thật muốn làm tuyệt như vậy sao?
Đại uyển chủ thản nhiên nói:
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Giang Hầu ngươi, sai ở chỗ không thức thời vụ, thấy không rõ tình thế.
Này sao nói là khuyên bảo? Rõ ràng là gõ Giang Phong rồi.
Trong bụng Giang Phong nhẫn một cỗ tà hỏa đã lâu, những lời này của đại uyển chủ, rốt cục đốt lên lửa giận của hắn.
Lửa giận áp chế hồi lâu lập tức bộc phát, Giang Phong bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, cười to nói:
- Tốt, tốt! Nguyên một đám giả vờ giả vịt, đánh lại là bàn tính cường đạo dã man!
- Ta nói cho các ngươi biết, Giang Phong ta không phải bùn nặn! Tiền ta có thể không có, thậm chí có thể không cần lợi nhuận, nhưng mà, làm người chú ý cốt khí, cái cốt khí này, Giang Phong ta là nửa lượng cũng sẽ không bán!
- Đan Vương Uyển sao? Phong bế Giang Hãn lĩnh ta sao? Không sao cả! Dù lão tử đem bán linh mạch kia chăn heo, cũng không tiện nghi các ngươi!
Giang Phong bạo phát, bộc phát vô cùng đột nhiên, cũng rất triệt để!
Nguyên lai, cảm giác bộc phát là thoải mái như vậy. Giang Phong cảm thấy, một ngụm ác khí trong bụng, ở thời khắc này, quả nhiên là hết thảy phát tiết ra.
Mà toàn bộ yến hội, cũng theo hắn bộc phát đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng.
Tất cả ánh mắt, mang theo các loại ý tứ hàm xúc kỳ quái, tập trung ở trên người Giang Phong. Nguyên một đám trong nội tâm đều nghĩ, Giang gia phụ tử này trước sau bộc phát, trở thành nhân vật tiêu điểm, đây là muốn náo tới loại nào? Là thành tâm cùng Long Đằng Hầu phủ gây khó dễ, làm trái sao?
Tĩnh, tĩnh giống như chết!
Ai cũng không ngờ tới, Giang Phong lại đột nhiên bộc phát triệt để như thế, đây quả thực là triệt để vạch mặt với Long Đằng Hầu, đắc tội Vương Quốc đệ nhất chư hầu a!
Trong lúc nhất thời, những chư hầu cùng Giang Hãn Hầu giao hảo kia, cũng không khỏi vì Giang Phong chảy mồ hôi.
Mà người trung lập, ánh mắt cũng không dám nhìn Giang Phong, sợ bị Long Đằng Hầu hiểu lầm, sợ bị Long Đằng Hầu ngộ nhận là đồng đảng ủng hộ Giang Phong.
Không khí hiện trường, thoáng cái tĩnh thần kỳ.
Mà ở thời điểm này, một tiếng vỗ tay chói tai ba ba ba vang lên.
Giang Trần khoan thai từ trong bữa tiệc đứng lên:
- Chửi hay lắm, mắng thống khoái! Không hổ là lão tử của Giang Trần ta. Ta rất hiếu kỳ, các ngươi những cái gọi là chư hầu này, cái gọi là quyền quý này. Trên người của các ngươi, thật không có một đầu ngạnh cốt sao?
- Biên giới Đông Phương Vương Quốc chúng ta, phải dựa vào loại nhu nhược các ngươi, chỉ biết nịnh nọt đi thủ ngự sao?
- Trên người các ngươi, chẳng lẽ không có chút tôn nghiêm của nhân vật quyền thế sao? Ngoại trừ nịnh nọt, lấn thiện sợ ác ra, các ngươi thật sự không làm được những thứ khác sao?
- Bản lãnh của các ngươi, chỉ còn lại có chèn ép đồng liêu, cướp đoạt lãnh địa đồng liêu, cướp đoạt lợi ích của đồng liêu sao?
- Còn các ngươi nữa, Đan Vương Uyển đúng không? Chỉ là một thương nhân, có công danh tại thân sao? Vì Vương Quốc lập qua công lao sao? Ngươi là nơi nào đến dũng khí, dùng loại khẩu khí trang bức này, giáo huấn một phương chư hầu có được Nhị phẩm chư hầu lệnh?
- Là ai cho ngươi dũng khí? Ngươi kiêu ngạo như vậy, quốc quân bệ hạ biết không? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt? Thấy rõ tình thế vậy sao? Tốt, ta ngược lại muốn nhìn, Đan Vương Uyển các ngươi cái gọi là thấy rõ tình thế, là dạng tình thế gì. Kết thúc hợp tác? Ta nhổ vào! Hiện tại bổn thiếu gia minh xác nói cho ngươi biết, Đan Vương Uyển, bị Giang gia ta phong sát rồi!
Đan Vương Uyển đại uyển chủ chậc chậc cười lạnh:
- Phong sát? Ngươi lừa gạt ai đó? Giang gia ngươi bất quá là một chư hầu chán nản, phong sát Đan Vương Uyển ta? Khỏi cần phải nói, lãnh địa bán linh mạch của nhà các ngươi, không có Đan Vương Uyển ta ủng hộ, cũng chỉ có thể dùng để nuôi heo.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Vậy sao? Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, đại uyển chủ này nói thổ địa bán linh mạch nhà của ta, chỉ có thể dùng để chăn heo, ngươi thấy thế nào?
Dược Sư Điện Tam Điện Chủ cười hắc hắc, sờ lên cái mũi nói:
- Bán linh mạch, dùng để chăn heo thật là đáng tiếc. Dược Sư Điện chúng ta, nguyện ý dùng mười triệu lượng bạc, cùng Giang gia ký kết năm năm hợp đồng! Không, mười năm, hai mươi năm... Không, niên hạn tùy các ngươi chọn!
Cái gì?
Kể cả Long Đằng Hầu ở trong tất cả mọi người, đều cho là lỗ tai của mình nghe lầm. Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, vậy mà ở loại trường hợp này, ra giá 1000 vạn, cùng Giang gia ký tên hợp tác?
Nếu như đổi lại nơi khác, chỉ ký tên hợp tác, thuần túy là sinh ý vãng lai, vậy cũng không có gì.
Thế nhưng mà loại trường hợp này, cử động của Dược Sư Điện, rõ ràng là mạo hiểm đắc tội Long Đằng Hầu, công nhiên cho Giang gia chỗ dựa.
Cái này liền kỳ quái.
Dược Sư Điện là tồn tại ngưu bức cỡ nào, ai không rõ ràng?
Dược Sư Điện là tồn tại khôn khéo cỡ nào, ai không rõ ràng?
Loại trường hợp này, nếu như Dược Sư Điện không có lập trường, kia là một chút cũng không kỳ quái. Thế nhưng mà hôm nay Dược Sư Điện Điện Chủ tự mình đứng ra biểu đạt lập trường, vậy thì quá kì quái.
Giang gia này, lúc nào đáp lên Dược Sư Điện, hơn nữa quan hệ còn chặt như vậy?
Mọi người không biết là, vì sao Giang gia có mặt mũi lớn như vậy, để cho Dược Sư Điện cũng có thể công nhiên cho bọn họ chỗ dựa.
Sắc mặt Đan Vương Uyển chủ đại biến:
- Kiều Điện Chủ, các ngươi làm như vậy, không ổn đâu?
Vương đô tam đại thế lực Linh Dược, Dược Sư Điện thứ nhất, chiếm năm thành thị trường.
Thần Nông Đường và Đan Vương Uyển, cùng một chỗ chiếm cứ một nửa thị trường khác.
Trên cơ bản, tuy Tam gia cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà có quy tắc ngầm riêng phần mình. Bình thường sẽ không ác ý cướp đoạt sinh ý của đối phương.
Đây là một quy tắc ngầm mà mọi người không nói phá, nhưng đều sẽ thủ vững.
Tam Điện Chủ cười nhạt một tiếng:
- Uông uyển chủ, vừa rồi ta nghe rõ ngươi nói kết thúc sinh ý cùng Giang gia rồi. Nếu không phải như vậy, Dược Sư Điện ta sao sẽ nhúng tay? Quy củ việc buôn bán, chúng ta đều hiểu. Sinh ý các ngươi không làm, chúng ta nhặt lên làm, tổng không có gì không ổn a?
Chương 47 Thống mạ quyền quý 2
Bất kể là quy tắc sáng, hay là quy tắc ngầm, Dược Sư Điện đều không cần để ý tới.
Sắc mặt đại uyển chủ liền khó coi. Sở dĩ hắn sẽ công nhiên đứng ra chèn ép Giang gia, phong sát Giang gia, cũng là vì nịnh bợ Long Đằng Hầu.
Dù sao sinh ý cùng ai làm đều là làm, những bán linh địa kia của Giang gia rơi vào trên tay Long Đằng Hầu, cái sinh ý này chẳng khác gì là cùng Long Đằng Hầu làm. Đối với Đan Vương Uyển mà nói, không có nửa điểm tổn thất, ngược lại có thể thừa cơ giao hảo đệ nhất chư hầu, đối với Đan Vương Uyển chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Hơn nữa, hắn cũng coi chuẩn, coi như mình nói ra phong sát Giang gia, Dược Sư Điện cùng Thần Nông Đường, khẳng định cũng sẽ không đứng ra đoạt sinh ý.
Dù sao, sinh ý một năm 500 vạn, còn chưa đủ để cho hai nhà kia đi gánh chịu phong hiểm đắc tội Long Đằng Hầu.
Nhưng để cho đại uyển chủ không nghĩ tới là, sự tình hết lần này tới lần khác ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng những Dược Sư Điện đứng ra, hơn nữa ra giá gấp bội, đem kim ngạch hợp tác tăng lên gấp đôi. Cái thái độ này rất rõ ràng, là lôi kéo Giang gia!
Đại uyển chủ rất không minh bạch, hắn thật sự không rõ a. Dược Sư Điện khôn khéo như vậy, nhưng lúc này, vì chút xíu lợi ích, lại đi đắc tội Long Đằng Hầu sao?
Chẳng lẽ, Dược Sư Điện điểm ấy đại thế cũng nhìn không ra?
Yến hội tiến hành đến nơi đây, hiển nhiên là khó có thể tiếp tục rồi.
Nhìn xem khuôn mặt Long Đằng Hầu âm trầm, tất cả khách nhân đều thức thời đứng dậy cáo từ. Hôm nay yến hội này, Long Đằng Hầu vốn là muốn trang bức khoe khoang, kết quả, bởi vì Giang gia phụ tử náo loạn, Dược Sư Điện ra tay can thiệp, ngược lại thành Giang gia đánh mặt Long Đằng Hầu rồi.
Trường hợp như vậy, là khắp nơi lộ ra cổ quái a.
Mặc kệ như thế nào, cục diện bình tĩnh của Đông Phương Vương Quốc, rất có thể sẽ phá vỡ.
Bởi vì, Long Đằng Hầu rất tức giận!
Vương Quốc đệ nhất chư hầu tức giận, loại hậu quả này, hiển nhiên là rất nghiêm trọng.
Mà đại biểu vương thất, Câu Ngọc công chúa thì tâm tình phức tạp. Vốn là đối với Giang Trần rất có thành kiến, bỗng nhiên tầm đó phát hiện, gia hỏa hung hăng càn quấy này, nguyên lai vẫn có vài phần cốt khí cùng khí phách như vậy.
Giang Trần hùng hổ quở trách, đối mặt các lộ quyền quý lạnh nhạt tự nhiên, để cho Dược Sư Điện ra mặt chống đỡ, đều khiến nội tâm Câu Ngọc công chúa không thể không thừa nhận…
Trước kia, đối với tiểu tử Giang Trần này, nàng cũng nhìn lầm rồi!
...
Sau khi tan tiệc, đi tới ngoài cửa, Đan Vương Uyển đại uyển chủ đứng ở cửa ra vào, cười lạnh nhìn qua Giang Phong nói:
- Giang Phong, phụ tử các ngươi xong đời. Đắc tội Long Đằng Hầu, tương lai Giang gia các ngươi, nửa bước khó đi a.
- Uông uyển chủ, ta ngược lại rất hiếu kỳ. Ngươi một người làm ăn, lại vội vàng mở đường tiên phong cho người như vậy, cảm giác làm chó, thật sự thú vị như vậy sao?
Giang Trần cười ha ha, ánh mắt khinh miệt ở trước mặt đại uyển chủ khẽ quét qua.
- Giang Trần tiểu tử, ngươi liền cuồng đi, thời gian không nhiều lắm rồi.
Uông uyển chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi nói không sai, thời gian không nhiều lắm rồi. Đan Vương Uyển, ha ha... Vương đô mặc dù lớn, nhưng sinh ý Linh Dược không cần phải tạo thế chân vạc a.
Giang Trần nói xong, hai chân dục lấy, phóng ngựa chạy như bay mà đi.
Uông uyển chủ một đống niên kỷ, lại bị thái độ ngạo mạn của Giang Trần chọc thiếu chút nữa tức giận thổ huyết. Hắn hôm nay đủ phiền muộn a.
Sinh ý cùng Giang gia cứ như vậy không công mất đi, còn làm một trận ác nhân, kết quả chỗ tốt gì cũng không có kiếm đến, ngược lại ăn một chầu thóa mạ.
Chỉ là, Uông uyển chủ không dám có nửa điểm không vui, lại càng không dám giận chó đánh mèo đến trên người Long Đằng Hầu. Dù đầu sỏ khiến cho Đan Vương Uyển mất đi sinh ý, kỳ thật là Long Đằng Hầu.
- Mà thôi, một cọc sinh ý chỉ là chuyện nhỏ. Dù mất đi, cũng không gây thương tổn căn cơ Đan Vương Uyển ta. Ngược lại là Dược Sư Điện kia, đắc tội Long Đằng Hầu. Nếu có thể bắt lấy kỳ ngộ này, mượn cơ hội chèn ép Dược Sư Điện thoáng một phát, Đan Vương Uyển ta chưa hẳn không thể lấy được chỗ tốt.
Uông uyển chủ tâm tư cực kỳ linh hoạt, vừa nghĩ tới Long Đằng Hầu thanh thế to như vậy, cùng với hiện tại ở trong hội ẩn ẩn truyền bá một ít thuyết pháp.
Long Đằng Hầu này quyền thế càng lớn, đối với Đông Phương Vương Quốc uy hiếp càng lớn. Mà hôm nay, Long Cư Tuyết tiểu thư bị Ẩn Thế Tông Môn nhìn trúng.
Đợi một thời gian, Long gia thay thế Đông Phương gia tộc, trở thành vua của một nước, cũng chưa chắc không có khả năng.
- Long Đằng Hầu, chí hướng rộng lớn a, hi vọng ngày kia, có thể sớm ngày thực hiện. Đến lúc đó, Đan Vương Uyển chúng ta bắt lấy kỳ ngộ, một lần hành động đánh tan Dược Sư Điện. Cướp lấy vị trí vương đô đệ nhất Linh Dược, thế tất không nói chơi...
Nghĩ tới đây, tâm tình của Uông uyển chủ thoáng cái tốt rồi.
Trở lại Giang Hãn Hầu phủ, cảm xúc của Giang Phong chậm rãi ổn định. Hôm nay bộc phát, thống khoái là thống khoái, bất quá hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Nếu như ở lãnh địa của mình, lãnh địa của Giang Hãn lĩnh cùng Long Đằng Hầu cách xa nhau trời nam biển bắc, cũng không sợ Long Đằng Hầu kia làm gì.
Dù sao, chư hầu tầm đó, không có lệnh vua, là không thể tùy ý chinh phạt.
Nhưng mà hôm nay tất cả mọi người ở vương đô, ai cũng tinh tường, Long Đằng Hầu ở vương đô mánh khoé thông thiên, vương đô tam giáo cửu lưu, đều có giao tình.
Hơn nữa rất nhiều vương công đại thần trong triều, đều cùng Long Đằng Hầu này xưng huynh gọi đệ.
Chứng kiến biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, Giang Phong cười nói:
- Tiểu tử, ngươi rất gan. Hôm nay cho lão tử ta thể diện a.
- Có câu hổ phụ không khuyển tử, hôm nay lão ba ngươi biểu hiện, cũng rất cường hãn.
Giang Phong nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mang theo vài phần nghiền ngẫm nói:
- Tiểu tử ngươi, còn cùng ta trang. Nhanh nói, vì sao Dược Sư Điện ở dưới loại tình huống đó, lại đứng ra giúp chúng ta?
- Thiên hạ rộn ràng, đều vì chữ lợi. Thiên hạ nhốn nháo, cũng đều vì lợi. Dược Sư Điện làm như vậy, tự nhiên có lý do của bọn hắn.
Giang Trần cười nói.
- Phụ thân, ta chỉ có một câu, thời gian Giang gia chúng ta bị người trào phúng, mặc người chém giết, đã vừa đi không trở lại!
Giang Phong nghe vậy, mắt hổ đột nhiên sáng ngời:
- Trần Nhi, hôm nay rất nhiều chư hầu nói phụ tử chúng ta ẩn dấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ. Chẳng lẽ nói, ngươi thật sự một mực ẩn dấu thực lực? Ta làm lão tử, cũng bị dấu diếm sao?
- Giả heo ăn thịt hổ?
Khóe miệng Giang Trần tràn ra vẻ tươi cười.
- Ta xem bọn họ là suy nghĩ nhiều. Giang gia ta không cần giả heo, bọn hắn cũng không phải lão hổ gì!
Lúc nói ra lời này, trong giọng nói của Giang Trần, phóng ra một loại hào khí để cho người không thể hoài nghi. Nụ cười tự tin làm cho Giang Phong đột nhiên tầm đó, sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu đứa con trai này.
Chương 48 Thế cục Vương đô gợn sóng 1
Để cho Giang Trần thật không ngờ là, tại Long Đằng Hầu phủ phát sinh một loạt phong ba, làm cho vương đô vốn bình tĩnh không gợn sóng, ở dưới đáy lại ẩn ẩn nhấc lên từng mạch nước ngầm.
Trong Long Đằng Hầu phủ, Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong, tự nhiên là một người nóng tính lớn nhất. Bị Giang Phong cự tuyệt, hắn vì đại cục cân nhắc, có lẽ tạm thời sẽ nhịn.
Nhưng mà bị Giang gia phụ tử dùng loại phương thức cường thế này cự tuyệt, Long Đằng Hầu hắn cảm thấy bị đánh mặt rồi.
Tuy Long Đằng Hầu không có tại chỗ bộc phát, cũng không có nổi trận lôi đình. Đây không phải là bởi vì hắn rộng lượng, mà là hắn với tư cách thượng vị giả, hiểu được ở loại trường hợp này, phải khống chế lửa giận của mình.
Khi tất cả khách mời rút đi, lưu lại chỉ có tâm phúc của hắn, câu nói đầu tiên của Long Chiếu Phong là:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ta không quản các ngươi dùng biện pháp gì, lần Tiềm Long thi hội này, Giang gia phải bị loại bỏ!
- Ta xem phụ tử bọn hắn không có Chư Hầu Lệnh, còn dám càn rỡ nói nắm linh mạch thổ địa, còn có gì cùng bản hầu đấu?
- Còn có, tra thoáng một phát cho ta, Dược Sư Điện đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Long Đằng Hầu rất không thoải mái, Dược Sư Điện vậy mà ở loại trường hợp này, công nhiên đứng ra cho Giang gia chỗ dựa. Một màn này, là tất cả mọi người không ngờ được.
Những bạn bè tâm phúc lưu lại kia, đều nhao nhao gật đầu.
- Giang gia phụ tử này, xác thực là không biết sống chết. Lần này không đè bọn chúng xuống, uy tín của Long hầu tất sẽ bị hao tổn!
- Dược Sư Điện cùng Giang Trần tầm đó, nhất định có chút cổ quái. Ngày đó nữ nhi tại Dược Sư Điện...
Long Cư Tuyết đem chuyện đã xảy ra ở Dược Sư Điện nói một lần, ngày đó Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, cự tuyệt tất cả đỉnh cấp chư hầu truyền nhân, đem Long Cốt Chí Dương Thảo bán cho Giang Trần, còn tôn sùng Giang Trần là khách quý.
Một màn này hồi tưởng lại, làm cho Long Cư Tuyết cảm thấy có chút cổ quái.
Long Chiếu Phong nghe nói, cười khổ không thôi:
- Tuyết Nhi, sự tình trọng yếu như vậy, sao ngày đó không có nghe ngươi đề cập qua?
Long Cư Tuyết cũng hối hận:
- Lúc ấy Tuyết Nhi cảm thấy, chỉ là một thiếu gia ăn chơi, còn không vào được mắt phụ hầu ngươi. Ai nghĩ đến, Dược Sư Điện vậy mà...
Kỳ thật, Long Cư Tuyết nói cũng có đạo lý. Ngày ấy tranh đoạt Long Cốt Chí Dương Thảo, nói cho cùng chỉ là một chuyện nhỏ. Là việc xen giữa của các chư hầu đệ tử. Tuy Long Cư Tuyết bởi vậy rất chán ghét Giang Trần, nhưng nàng lại không vì chút việc nhỏ ấy mà phải nói cho phụ thân.
Thế nhưng mà, tại vương đô, đôi khi một chuyện nhỏ, thường thường có thể gặp hơi biết hóa, ẩn chứa nội hàm.
Nếu như Long Đằng Hầu có thể biết trước chuyện này, ở trên vấn đề mời Dược Sư Điện dự tiệc, liền có thể làm nhiều chuẩn bị, ít nhất hôm nay sẽ không ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Dược Sư Điện ngoài ý muốn giết ra, để cho Long Đằng Hầu thoáng cái mất đi quyền chủ động.
- Đúng rồi! Long hầu, còn có một việc, các ngươi có phát hiện hay không, cực kỳ kỳ quái.
Nói chuyện, là Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang.
Ngoại trừ Nhạn Môn Hầu ra, ở đây vậy mà tụ tập chí ít hơn mười lộ chư hầu. Giờ khắc này ở đây, không có chỗ nào mà không phải là tâm phúc của Long Đằng Hầu.
Nói cách khác, Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, âm thầm đầu nhập vào Long Đằng Hầu, vậy mà đã nhiều đến hơn mười lộ.
Đây chính là một cỗ thế lực phi thường đáng sợ.
Mà Nhạn Môn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, bản thân có thể đứng vào Top 10. Bởi vậy sau khi đầu nhập vào Long Đằng Hầu, vẫn có quyền lên tiếng tương đối.
- Yến hầu, ngươi có phát hiện gì?
Long Chiếu Phong hỏi.
- Buổi yến hội hôm nay, có hai điểm cổ quái. Một, vì cái gì Câu Ngọc công chúa và Chỉ Nhược công chúa, cùng Giang Trần quen thuộc như vậy? Hai, Thiên Thủy Hầu biểu hiện, tại sao khác thường như vậy? Phải biết rằng, Thiên Thủy Hầu là tử địch của Giang Phong. Nếu như là bình thường, hắn nhất định sẽ là người tích cực đứng ra phản đối Giang Hãn Hầu nhất. Nhưng mà hôm nay, các ngươi chứng kiến hắn thế nào?
- Không chỉ hắn, con của hắn Thủy Thanh Thụ, trước kia ở trong vương đô, chỉ cần gặp Giang Trần một lần, liền khi dễ hắn một lần. Các ngươi chứng kiến đêm nay hắn có tỏ vẻ gì sao?
Buổi nói chuyện này, ngược lại là nhắc nhở tất cả mọi người ở đây.
Đúng vậy a, phụ tử Thiên Thủy Hầu biểu hiện, cũng quá khác thường đi.
Muốn nói Long Đằng Hầu chèn ép Giang Phong, đó là hướng về thổ địa bán linh mạch. Bản thân Long Đằng Hầu, trước kia đối với Giang Phong là không có địch ý.
Mà Thiên Thủy Hầu, lại là tử địch của Giang Hãn Hầu Giang Phong. Lãnh địa hai người tiếp giáp, bởi vì tranh đoạt lãnh thổ, tài nguyên, bài danh, công huân,… mà tranh đấu gay gắt, cơ hồ là không chết không ngớt.
Thế nhưng mà đêm nay, Thiên Thủy Hầu một điểm tỏ vẻ cũng không có, cũng không có mượn cơ hội này, đứng ra chèn ép Giang Phong!
Chuyện khác thường tất có yêu dị!
- Ta nhớ được, sau khi Giang Trần ở Tế Thiên Đại Điển bị trượng phạt, Thiên Thủy Hầu này cùng quốc quân đi Giang Hãn Hầu phủ tế điện. Giang Trần vì cái gì chết mà phục sinh, đêm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Việc này, một mực đều điều tra không ra. Ngày đó mấy lão gia hỏa đi tới, tất cả đều kín miệng như bưng.
Các loại chi tiết khác thường, từng cái bị đào lên.
Long Chiếu Phong lâm vào trầm tư, hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Thủ hạ của Quốc quân Đông Phương Lộc năng nhân bối xuất, trượng đánh một ăn chơi thiếu gia, không có bất kỳ đạo lý nào đánh không chết.
Thế nhưng mà, Giang Trần này lại không chết. Hơn nữa nhìn đi lên, quan hệ của Giang gia cùng vương thất, chẳng những không có bị sự kiện kia ảnh hưởng, ngược lại đến gần nhau rồi.
- Chư vị tình báo, rất là hữu dụng. Như thế nói đến, ngược lại là bản hầu xem thường Giang Phong? Người này, hẳn là đã ôm vào đùi quốc quân Đông Phương Lộc?
Trong miệng Long Đằng Hầu kêu quốc quân, khẩu khí thực không có kính ý ở bên trong.
- Có rảnh giúp bản hầu hẹn Thiên Thủy Hầu thoáng một phát, xem ra chuyện này, còn phải từ trên người người này mở ra lỗ hổng.
Long Chiếu Phong hạ lệnh.
- Ngoài ra, nói cho Đỗ Như Hải biết, mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ở trên Tiềm Long thi hội loại bỏ Giang Trần. Một khi Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh. Dù hắn có thiên đại chỗ dựa, cũng đều là phù vân!
Rút củi dưới đáy nồi, mặc kệ ngươi chỗ dựa mạnh, quỷ kế đa đoan ra sao, không có Chư Hầu Lệnh, ngươi chẳng khác nào đã mất đi quyền khống chế lãnh địa.
Không có quyền khống chế, cái đó còn có quyền Giang gia phụ tử hắn nói chuyện?
Phương pháp này, đơn giản thô bạo, nhưng lại trực tiếp hữu hiệu nhất!
Xảo thủ hào đoạt, xảo thủ hào đoạt. Đã xảo thủ không thành, vậy thì đoạt.
Long Đằng Hầu không phải thiện nam tín nữ, vì đạt được mục đích, thủ đoạn của hắn độc ác, chưa bao giờ sẽ nương tay.
Chương 49 Thế cục Vương đô gợn sóng 2
Ở hắn xem ra, tiên lễ hậu binh, không phải là vì kiêng kị Giang gia mạnh bao nhiêu, mà là muốn thành lập thanh danh lấy đức phục người. Hôm nay loại phương thức giả nhân giả nghĩa này không dùng được, Giang gia phụ tử không tán thưởng, vậy có thể vạch mặt, dùng thủ đoạn dã man!
...
Ngay thời điểm Long Đằng Hầu suốt đêm hội nghị, tại Dược Sư Điện, tất cả cao tầng đồng dạng cũng triệu tập hội nghị.
Bốn Đại Điện Chủ, thập đại trưởng lão, Dược Sư Điện tất cả cao tầng, toàn bộ đều có mặt.
Tam Điện Chủ Kiều Bạch Thạch đem sự tình phát sinh ở Long Đằng Hầu phủ, một năm một mười nói ra.
Tại Dược Sư Điện, Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh khống chế lấy quyền nói chuyện tuyệt đối, nói là trụ cột của cả Dược Sư Điện cũng không quá phận.
Sau khi Tam Điện Chủ giảng thuật hoàn tất, tất cả ánh mắt đều ngay ngắn nhìn về phía Tống Thiên Tinh Đại Điện Chủ. Hiển nhiên, trước khi không rõ cách nghĩ của Đại Điện Chủ, ai cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Tống Thiên Tinh cười ha ha nói:
- Ta trước không biểu lộ thái độ, mọi người có ý kiến gì không, trước nói một chút đi!
- Thần Tú Tạo Hóa Đan kia ngay cả Thuấn lão cũng nói có chín thành chắc chắn, tất nhiên là tin cậy. Ta cảm thấy, Tam Điện Chủ lựa chọn rất chính xác.
Trong đó một gã trưởng lão trước tiên mở miệng.
- Ta cũng ủng hộ Tam Điện Chủ, Dược Sư Điện ở vương đô dừng chân mấy trăm năm, không có khả năng chu đáo, ai cũng không đắc tội. Vì lợi ích của Dược Sư Điện, đắc tội một ít người, đó cũng là sự tình không có biện pháp.
- Đúng vậy, Thần Tú Tạo Hóa Đan kia tiền cảnh sáng sủa như thế, thị trường lợi nhuận lớn như vậy, đừng nói là đắc tội Long Đằng Hầu, dù đắc tội càng nhiều chư hầu nữa, chúng ta cũng không có lựa chọn.
Nhìn ra được, cao tầng ủng hộ Kiều Bạch Thạch, vẫn tương đối nhiều. Mọi người đứng ở trên lợi ích của Dược Sư Điện cân nhắc vấn đề, đều cảm thấy Kiều Bạch Thạch lựa chọn không có bất cứ vấn đề gì.
- Lão Nhị, ngươi cũng nói xem.
Tống Thiên Tinh mang theo vài phần mỉm cười, nhìn qua Nhị Điện Chủ Nhạc Quần.
- Ta đồng ý ý kiến của mọi người, chỉ cần đối với Dược Sư Điện có lợi, ta cho rằng nên làm.
Lời này, nói rất dối trá, chẳng khác gì là chưa nói.
Ngược lại là Lam trưởng lão kia, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đại Điện Chủ, ta cũng nói hai câu.
- Tốt, hoan nghênh mọi người nói thoải mái. Lam trưởng lão, ngươi nói xem.
Tống Thiên Tinh cho cổ vũ.
- Ta cảm thấy, Giang gia phụ tử kia cũng không đáng tin cậy. Mọi người có nghĩ tới không, nếu như vạn nhất Thuấn lão nhìn lầm thì sao? Dược Sư Điện chúng ta không phải nháo ra Đại Ô Long sao? Cái này nếu truyền đi, uy tín của Dược Sư Điện chúng ta ở đâu? Vạn nhất Thần Tú Tạo Hóa Đan kia là khoác lác, chẳng phải chúng ta không công đắc tội Long Đằng Hầu phủ? Ta là nghe nói, Long Đằng Hầu thiên kim Long Cư Tuyết, chính là Tiên Thiên Thanh Loan thể bị Ẩn Thế Tông Môn nhìn trúng, tiền đồ võ đạo phi thường rộng mở. Bởi như vậy, Long Đằng Hầu phủ có thể nước lên thì thuyền lên hay không? Tương lai thế cục của Vương Quốc, sẽ xuất hiện cục diện Giang Sơn đổi chủ hay không?
Dược Sư Điện không thuộc về tổ chức chính thức, cho nên nghị luận triều chính, cũng không có chỗ cố kỵ, khá lớn gan nói ra. Cho dù là nói đến Giang Sơn đổi chủ, vẻ mặt của mọi người cũng không có bao nhiêu kiêng kị.
- Lam trưởng lão, ngươi quá lo lắng rồi. Đầu tiên, Thuấn lão tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Mặt khác, một Vương Quốc đổi chủ, là quy luật tự nhiên, cũng không bởi vì một hai người xuất hiện, liền phá vỡ tính biến hóa. Long Đằng Hầu cánh chim dần cứng, nhưng vương thất Đông Phương nhất tộc, tuyệt đối không có khả năng ngồi yên không lý đến.
Kiều Bạch Thạch đối với Lam trưởng lão thuyết pháp, tại chỗ bác bỏ:
- Hơn nữa, mặc dù Long Đằng Hầu có bổn sự này, hắn cũng không có khả năng bởi vì một số sinh ý, liền công nhiên đối phó Dược Sư Điện ta. Dược Sư Điện ta có thể dừng chân mấy trăm năm, không phải nói động có thể động. Bỏ qua lợi nhuận rõ ràng, đi băn khoăn một ít chi tiết không có khả năng phát sinh, cái này không phải nguyên tắc của Dược Sư Điện chúng ta.
Ai cũng không thể phủ nhận, tiền cảnh của Thần Tú Tạo Hóa Đan, thật sự là quá mức mê người. Cái đan dược này, nếu thật đầu nhập thị trường, ở lĩnh vực chữa thương thân thể, trước mắt những thuốc trị thương trên thị trường kia, cùng nó so sánh, có thể nói là không có bất kỳ sức cạnh tranh.
Có câu nói hàng so với hàng ném, Thần Tú Tạo Hóa Đan này, là đủ để quét ngang hết thảy đan dược đồng cấp.
Cái thị trường này, quả thực chính là một Tụ Bảo Bồn. Lợi dụng tốt, chỉ cần lợi nhuận của loại đan dược này, đều đủ khởi động toàn bộ Dược Sư Điện vận hành.
Giằng co một lúc, ánh mắt của mọi người cuối cùng vẫn quăng về phía Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh.
- Xem ra đại đa số mọi người, vẫn là nhận đồng lão Tam lựa chọn. Thái độ của ta, chắc hẳn các ngươi cũng đoán được, thời điểm ta ra ngoài, yên lòng đem hết thảy giao cho lão Tam quản lý, trên thực tế là tín nhiệm lực phán đoán cùng lực điều khiển của hắn.
Lời nói nói đến nước này, thái độ của Tống Thiên Tinh đã rất rõ ràng.
- Ở chỗ này, ta cũng nhắc nhở mọi người thoáng một phát, Dược Sư Điện chúng ta truy cầu, là lợi ích lớn nhất hóa. Về phần tranh đấu chính trị, chúng ta tận lực không lẫn vào, nhưng lại không e ngại lẫn vào. Bất cứ chuyện gì, đều không thể vĩnh viễn, cũng không có thể một chân đứng hai thuyền. Cần phải có thời điểm lập trường, lập trường của chúng ta chỉ có một, cái kia chính là lợi ích. Thần Tú Tạo Hóa Đan có thể cho chúng ta lợi ích, cho nên, chúng ta lựa chọn nó! Về phần đấu tranh chính trị ai thắng ai thua, Dược Sư Điện chúng ta sinh tồn lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy thích ứng cũng không có sao?
Thái độ Tống Thiên Tinh minh xác, làm cho Kiều Bạch Thạch thở dài một hơi. Nói thật, hắn gần đây làm vài sự tình kia, vẫn luôn mang áp lực rất lớn, là dựa vào phách lực của cá nhân hắn đến lựa chọn.
Từ thái độ của Đại Điện Chủ đến xem, lựa chọn của mình xem ra là đúng.
- Lão Tam, Giang Hãn Hầu phủ Giang Trần, vẫn là ngươi cùng hắn kết giao a. Cái quan hệ này, phải dựa vào ngươi đi kinh doanh. Từ đủ loại chi tiết đến xem, toàn bộ vương đô gần đây phát sinh những đại sự kia, tựa hồ đều có bóng dáng của người trẻ tuổi kia ở bên trong. Kẻ này, chỉ sợ thật không đơn giản.
Tống Thiên Tinh chưa bao giờ thấy qua Giang Trần, nhưng từ các loại tình báo, vậy mà từ đó được ra kết luận kinh người như thế.
Ngay cả Nhị trưởng lão Nhạc Quần gần đây lão thành, cũng nhịn không được nói:
- Đại Điện Chủ, đánh giá đối với Giang Trần này, có phải có chút cao hay không?
Tống Thiên Tinh cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, ta chưa từng gặp mặt. Giang Hãn Hầu Giang Phong, ta đã bái kiến. Nếu như nói hết thảy chuyện xấu đều ở trên người Giang gia phụ tử, ta chọn Giang Trần, mà không phải Giang Phong.
Chương 50 Khắp nơi thái độ biến hóa 1
Kiều Bạch Thạch động dung, hắn biết rõ, địa vị của Đại Điện Chủ cao siêu, ánh mắt tinh tế, tầm mắt là phi thường cao. Hắn xem người xem sự tình, cơ bản đều không có sai.
Một người trẻ tuổi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, có thể làm cho Đại Điện Chủ đưa ra đánh giá cao như vậy, Kiều Bạch Thạch cũng có chút may mắn, mình làm ra lựa chọn chính xác.
- Ha ha, ánh mắt của Đại Điện Chủ ngươi, lão Nhạc ta luôn bội phục. Lần này, lão Nhạc ta cũng tò mò, Đại Điện Chủ ngươi có thể nhìn lầm hay không?
Nhạc Quần cười ha ha, dùng thân phận địa vị của hắn, cùng Tống Thiên Tinh nói vài câu vui đùa, cũng không tính thất lễ.
Đã có Đại Điện Chủ kết luận, cao tầng hội nghị cũng giải tán.
Sau khi kết thúc, Tống Thiên Tinh một mình gọi Kiều Bạch Thạch vào mật thất, vỗ vỗ bả vai Kiều Bạch Thạch nói:
- Bạch Thạch, chuyện này, ngươi xử lý rất có phách lực, để ta rất vui mừng.
Bọn hắn tầm đó, tuy là quan hệ Đại Điện Chủ cùng Tam Điện Chủ, nhưng Tống Thiên Tinh bất kể là tư lịch, hay là địa vị, đều viễn siêu Kiều Bạch Thạch.
Thậm chí có thể nói, đối với Kiều Bạch Thạch, Tống Thiên Tinh ý định cho là người nối nghiệp đến bồi dưỡng.
Kiều Bạch Thạch thụ sủng nhược kinh, vội vàng khiêm tốn vài câu.
- Bạch Thạch, Giang Trần này, ngươi nhất định không thể lãnh đạm. Ngươi có tổng kết qua, ở trên người Giang Trần này, đã xảy ra bao nhiêu sự tình không thể tưởng tượng nổi hay không?
- Thuộc hạ ngu dốt, xin Đại Điện Chủ chỉ điểm.
Kiều Bạch Thạch kính cẩn hỏi.
- Thứ nhất, kẻ này ở Tế Thiên Đại Điển bị trượng trách, vì sao trượng trách mà không chết?
- Thứ hai, quốc quân trượng trách kẻ này, vì sao trên người kẻ này lại có Kim Bài do quốc quân khâm ban?
- Thứ ba, kẻ này chỉ là một chư hầu chi tử, từ chỗ nào được đến Thượng Cổ đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan?
- Thứ tư, dùng thực lực võ đạo ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng thông qua không được, vì sao có thể ở Long Đằng Hầu phủ, một chiêu đánh bại Yến Nhất Minh, nhẹ nhõm trêu đùa hí lộng Bạch Chiến Vân?
- Thứ năm, vì sao vương thất hai đời công chúa, cùng kẻ này quan hệ mật thiết như thế?
- Thứ sáu, ở trước mặt Long Đằng Hầu, kẻ này không chút sợ hãi, lên án một đám quyền quý, biểu hiện hoàn toàn không hợp khí độ của một thiếu niên nên có, lực lượng của hắn từ đâu?
Tống Thiên Tinh mỗi nói một việc, biểu lộ của Kiều Bạch Thạch càng ngưng trọng một phần. Những vấn đề này, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng cân nhắc qua.
Chỉ là, hắn cân nhắc, lại không có thấu triệt như Đại Điện Chủ.
Trong lúc đó, Kiều Bạch Thạch ẩn ẩn từ Tống Thiên Tinh ám chỉ, lại liên tưởng đến cái gì. Thất thanh nói:
- Chẳng lẽ nói, chỗ dựa của Giang gia phụ tử này, là đương triều quốc quân. Mà trước kia phụ tử bọn hắn chán nản điệu thấp, hoàn toàn là giả ra để mê hoặc đối thủ? Phụ tử bọn hắn, rất có thể là quân cờ mà quốc quân bệ hạ an bài tốt? Là quân cờ quấy đại cục?
Tống Thiên Tinh thản nhiên nói:
- Trừ cái này, ngươi cảm thấy còn có khả năng gì, có thể giải thích trước kia phát sinh hết thảy?
Khỏi cần phải nói, bị trượng trách mà không chết, chỉ cần một điểm này, nếu như không có quốc quân bệ hạ âm thầm thụ ý, dùng thực lực đám thủ hạ của quốc quân, ngay cả một thiếu niên cũng đánh không chết sao?
- Khó trách, khó trách.
Kiều Bạch Thạch chợt nhớ tới sự tình ngày đó mua sắm Long Cốt Chí Dương Thảo, Giang Trần kia không phải nói hắn làm một lựa chọn chính xác sao?
Lúc ấy Giang Trần không phải nói cho hắn biết, Long Cốt Chí Dương Thảo kia là mua sắm cho vương thất?
Ngày nay trên yến tiệc của Long Đằng Hầu, Kiều Bạch Thạch rõ ràng từ trên người Chỉ Nhược công chúa, cảm nhận được Linh khí quen thuộc của Long Cốt Chí Dương Thảo.
Nói như vậy, Long Cốt Chí Dương Thảo kia, thật đúng là vương thất mua sắm. Giang Trần ở trên vấn đề này, cũng không có nói khoác.
Nghĩ tới đây, Kiều Bạch Thạch lại càng đồng ý Đại Điện Chủ phán đoán.
Cũng khó trách Tống Thiên Tinh sẽ phán đoán như thế, kì thực theo từng góc độ đến xem, nếu như Giang gia phụ tử không sớm cùng vương thất đạt thành ăn ý, đây hết thảy căn bản không cách nào giải thích.
Mà lấy thân phận của Câu Ngọc công chúa, như thế nào lại vì một thiếu niên biểu hiện võ đạo, vui lòng khen ngợi như vậy?
Cái kia rõ ràng là mượn Giang Trần biểu hiện, triệt tiêu Long Cư Tuyết Tiên Thiên Thanh Loan thể mang đến trùng kích.
- Bạch Thạch, nếu như Giang gia phụ tử là quân cờ do vương thất sớm bố trí xuống, cái kia nói rõ cái gì? Nói rõ vương thất sớm đã bắt đầu bố cục.
- Long Đằng Hầu dã tâm bừng bừng, nhưng quá rêu rao.
- Một cái từ lâu bố cục, một cái dã tâm không che dấu. Hai cổ thế lực này nếu thật phát sinh va chạm, nói thật, ta đối với Long Đằng Hầu là nhìn không tốt. Trừ khi…
Tống Thiên Tinh nói đến chỗ này, lại dừng lại. Hiển nhiên, cái khả năng "trừ khi" này, làm cho hắn cũng có một loại cảm giác kiêng kị.
Nếu loại khả năng kia phát sinh, chỉ sợ ở dưới cục diện này, Tống Thiên Tinh hắn ứng đối, cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.
- Trừ khi cái gì?
Kiều Bạch Thạch nhịn không được hỏi.
- Trừ khi Ẩn Thế Tông Môn kia, tự mình ra mặt, can thiệp tranh đoạt vương quyền một quốc gia. Bất quá dùng thân phận tông môn cự đầu, tham dự Vương Quốc thế tục tranh vương quyền, không khỏi quá mất giá trị con người. Hơn nữa, Đông Phương nhất tộc khống chế Vương Quốc mấy ngàn năm, cũng có rất nhiều át chủ bài, cùng với nội tình không muốn người biết. Chỉ là một chư hầu, ngoại trừ Long Cư Tuyết có khả năng lật ra chút sóng gió, ta thật sự nghĩ không ra Long Đằng Hầu còn có ưu thế gì?
- Cho nên, bất kể là từ góc độ lợi ích, hay là góc độ chính trị, ngươi lựa chọn hôm nay, đều là vô cùng sáng suốt!
Tống Thiên Tinh lần nữa tán dương Kiều Bạch Thạch.
...
Trong vương cung nội viện, đồng dạng là vượt qua một đêm không ngủ.
Câu Ngọc công chúa mang về tin tức, đồng dạng để cho Đông Phương Lộc lâm vào trầm tư.
- Vương huynh, Long Đằng Hầu dã tâm, đã có chút không che dấu.
Câu Ngọc công chúa là người duy nhất dám cùng Đông Phương Lộc đối thoại như vậy.
- Vị trí chư hầu Đệ nhất thiên hạ ngồi lâu rồi, khó tránh khỏi có chút chán ghét. Muốn càng tiến một bước, đó cũng là nhân chi thường tình.
Ngữ khí của Đông Phương Lộc nghe giống như bình thản, lại lộ ra một cỗ sát khí để cho người hô hấp tăng nhanh.
- Cũng may hôm nay hắn bức bách là Giang Phong, đổi thành chư hầu khác, chỉ sợ tại chỗ sẽ đi vào khuôn khổ.
Câu Ngọc công chúa nhớ tới tình hình lúc đó, đối với Long Đằng Hầu biểu hiện, cũng cực kỳ bất mãn. Đang ở trước mặt đại biểu vương thất, công khai đoạt địa bàn của một chư hầu. Cái này thoạt nhìn là chư hầu ở giữa tranh đấu, kì thực còn không phải đánh mặt vương thất sao?
Đông Phương Lộc khẽ thở dài:
- Thế sự vô thường, đặt ở vài ngày trước, ai từng nghĩ tới, Giang gia phụ tử này, vậy mà sẽ là phúc tướng của trẫm?
Nghĩ đến thế cục vương đô bây giờ, Đông Phương Lộc có chút dở khóc dở cười:
- Có lẽ, hiện tại rất nhiều thế lực đều sẽ cho rằng, Giang gia phụ tử là người Đông Phương nhất tộc ta, là quân cờ mà trẫm sớm an bài a?
Bình luận facebook