• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-313

Chương 327: Tâm chết (2)






Từ lão công, lão bà chính là khẩu ngữ của Biện Lương, Triệu Trinh nói xong cười ha ha:

- Địch Vịnh nhà ngươi chính là dạng người đó!

- Chỉ là bề ngoài mà thôi.

Địch Thanh nói:

- Nam nhân vẫn cần phải dựa vào bản lĩnh mình.

- Ôi, Địch tiểu tử như vậy mới tốt chứ. Cũng là con cháu nhà tướng, quả nhân rất xem trọng y.

Triệu Trinh nói xong nhìn Địch Thanh:

- Quả nhân gả Khánh Thọ công chúa cho Địch Vịnh, chúng ta kết thân gia được không?

- Việc này...

Địch Thanh sợ hãi nói:

- Nhà vi thần là rơm rác, không dám trèo cao công chúa.

- Địch tể tướng nói nhà mình là rơm rác, vậy nhà người khác là cọng cỏ sao?

Triệu Trinh cười to nói:

- Nếu ngươi không phản đối thì chuyện này xem như đã định rồi đi.

- Vi thần...

Địch Thanh cung kính nói:

- Không dám không theo.

- Ha ha ha...

Triệu Trinh vui vẻ cười to:

- Vậy chúng ta từ nay về sau là thân gia rồi.

Thấy tâm trạng Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, Địch Thanh hạ giọng:

- Vi thần còn có chuyện, xin Hoàng thượng chỉ bảo.

- Nói đi.

Triệu Trinh cười nói.

- Vốn không nên nhắc trong lúc này, nhưng hơn trăm học sinh viện Võ học của thần, tất cả đều đi theo đến kinh thành, nếu sau này bọn họ biết thần theo hầu bên cạnh hoàng thượng, sợ sẽ làm bọn họ buồn lòng...

Địch Thanh có chút xúc động nói:

- Vi thần xấu hổ, phụ kỳ vọng của Hoàng thượng. Lúc trước tràn đầy khát vọng muốn vì bệ hạ bồi dưỡng tướng tài, ai ngờ chí lớn nhưng tài mọn, làm võ học ngày càng điêu linh, chỉ còn lại hơn trăm người si ngốc mà thôi...

- Cái này không thể trách ngươi, hơn nữa đa phần là do trách nhiệm của quả nhân.

Triệu Trinh lắc đầu nói:

- Quả nhân sẽ bảo vệ tốt ngươi và học sinh của ngươi..

Nói xong hừ một tiếng:

- Bọn họ làm quá mức rồi, bốn mươi ba người Võ Cử lại đánh rớt hết, đúng thật là tùy ý làm bậy! Có thể thấy được bình thường cũng không ít người làm khó dễ các ngươi!

- Hóa ra Hoàng thượng cái gì cũng biết.

Định Thanh buồn bã.

- Đều do quả nhân ngu xuẩn, tự phế võ công.

Triệu Trinh thở dài:

- Cho nên có ngày hôm nay cũng là đáng đời.

Địch Thanh không dám nói tiếp, đành phải chuyển chủ đề hỏi:

- Thần trở về làm sao cho bọn họ công đạo?

- Nói cho bọn họ biết, viện Võ học sẽ không đi xuống, có thể được lo liệu đặc biệt hơn phân nửa!

Triệu Trinh trầm giọng nói:

truy cập❤http://truyencuatui.net để đọc truyện
- Để cho tướng lĩnh của triều Đại Tống tất cả đều phải đi ra bằng cửa này.

Địch Thanh lại cùng Hoàng thượng nói thêm một lát, nhớ đến Triệu Trinh còn mang bệnh, liền đứng dậy cáo lui. Triệu Trinh còn lưu ông lại dùng bữa, nhưng sắc trời còn sớm, Địch Thanh đành nói vi thần đi ra ngoài đi dạo, Hoàng Thượng có thể ngủ đỡ một canh giờ, Triệu Trinh lúc mày mới cho ông rời đi.

Đợi Địch Thanh đi rồi, Hồ Ngôn Đoái khẽ tiến vào. Gã vốn nghe Triệu Trinh ở bên trong trò chuyện vui vẻ, còn tưởng rằng Hoàng thượng cuối cùng cũng đã buông xuống rồi, không ngờ đi vào thì đã thấy Triệu Trinh lệ rơi đầy mặt...

Thấy Hoàng đế buồn phiền không thể kiềm chế, Hồ Ngôn Đoái vội vàng đưa khăn cho ông lau nước mắt, rưng rưng khuyên nhủ:

- Chuyện đã qua, Hoàng thượng không cần suy nghĩ tới nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút để dưỡng tốt thánh thể.

- Không ngủ được mà...

Triệu Trinh thở dài nói:

- Lão Hồ, ngươi nói quả nhân tạo nghiệt gì mà bị báo ứng như vậy.

- Hoàng thượng không nên suy nghĩ nhiều.

Hồ Ngôn Đoái rơi nước mắt nói:

- Người là thiên tử nhân nghĩa, phúc hậu khôn cùng. Lần này ngàn sai vạn sai đều là lão nô già nua ngu ngốc, không quản tốt đám tinh trùng lên não đó mới làm Hoàng thượng hổ thẹn như vậy.

Nói xong lão quỳ xuống đất, dập đầu:

- Lão nô không còn dùng được nữa rồi, mong Hoàng thượng trách tội.

- Mau đứng lên, ngươi làm gì vậy.

Triệu Trinh thở dài nói:

- Ta biết rồi, ngươi mới nghe ta nói trong kinh thành này, không còn có thể tin ai nên nản lòng rồi đúng không?

- Lão nô không dám.

- Ngươi mặc dù là tổng quản Nhập nội Nội Thị Tỉnh, nhưng một lòng hướng về quả nhân, làm sao quản được đám người thượng vàng hạ cám này?

Triệu Trinh ôn hòa nói.

- Ban đầu là Thạch Toàn Bân trong coi, nhưng y cấu kết người ngoài.
Hồ Ngôn Đoái ngẩng đầu lên nói:

- Bị đưa đi túc trực bên linh cữu Chân Tông Hoàng đế rồi.

- Đúng vậy, quả nhân bên người còn thiếu một Toàn Thạch Bân.

Triệu Trinh nói:

- Ngươi xem để Lý Kế Hòa làm người trợ thủ cho ngươi, như thế nào?

- Kế Hòa có quyết đoán và can đảm.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:

- Thích hợp quản lý Đại Nội.

- Ừ.

Triệu Trinh gật đầu nói:

- Quản nội cung và trị triều đình giống nhau, không thể chỉ dùng người tốt, còn phải dùng người xấu. Về sau ngươi không cần quản mọi việc vặt, cứ chuyên tâm ở bên người quả nhân là được.

- Lão nô tạ ân.

Hồ Ngôn Đoái cung kính nói, lão biết đây là do Hoàng thượng nhân hậu lưu mặt mũi cho mình. Nếu là Hoàng đế khác thì trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, có mười cái đầu cũng không đủ để bồi thường. Nói xong liền đứng dậy tiến đến giúp Triệu Trinh nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho Triệu Trinh dưới chân. Một lát sau, hô hấp hoàng thượng mới đều một chút, mơ hồ ngủ thiếp đi.

Hồ Ngôn Đoái liền nhẹ nhàng đứng dậy lui ra ngoài, lại nghe Triệu Trinh tức giận hừ nói:

- Tiện nhân đáng chêt!

Lại nói tiếp:

- Các ngươi cứ việc vui vẻ đi!

Hồ Ngôn Đoái sợ hãi nhìn lại, thấy Triệu Trinh vẫn nhắm mắt như cũ mới biết là ông nói mớ, không khỏi than nhẹ một tiếng, thầm mắng ông trời không có mắt. Người ngoài không biết buổi tối hôm sau khi xảy ra chuyện, Hoàng thượng đã từng rút đao kề cổ tự tử, may mà lão lo lắng đứng bên ngoài, đúng lúc cướp lại cây đao mới không gây họa.

Có thể suy ra, việc này đúng là đả kích nặng đối với Hoàng thượng.

Triệu Trinh cũng không ngủ sâu, không đến nửa canh giờ liền tỉnh dậy. Hồ Ngôn Đoái hầu hạ ông dùng an thần hoàn, mới hạ giọng nói:

- Bao tể tướng ở bên ngoài đợi lâu rồi.

- Cho vào đi.

Triệu Trinh chống mạnh xuống, để Hồ Ngôn Đoái giúp mình nằm lên ghế bành.

Hồ Ngôn Đoái đắp một tấm chăn trên đùi ông, rồi mới đi ra ngoài mời Bao Chửng vào.

Sau khi chào hỏi, Hoàng thường cho ngồi, hỏi:

- Tra thế nào?

- Bẩm bệ hạ, cơ bản là đã tra xong hết rồi. Ngoài Thập các, Dư nương nương giữ gìn trong sạch, cũng không vượt khuôn phép.

Bao Chửng trầm giọng nói.

- Thật ra ngươi căn bản không có tra kỹ.

Hoàng thượng khắc nghiệt trước nay chưa từng có, nói:

- Ngươi lo lắng tra càng sâu thì gièm pha càng nhiều, không chỉ có quả nhân mất hết mặt mũi, mà ngay cả triều đình cũng mất mặt theo, đúng không?

- Không phải.

Bao Chửng trong lòng âm thầm khổ sở, Hoàng Thượng dường như đã hoài nghi cực đoan, ông kiên quyết lắc đầu nói:

- Lão thần đã cẩn thận điều tra, tất cả nương nương đều trong sạch. Chỉ có những người Thập các vào sau này, vì chỉ chú trong việc dễ dàng sinh nở, cũng không để ý đến phẩm hạnh gia thế.

Kết quả những kẻ ngu ngốc này liền cho rằng mục tiêu của mình chính là phải sinh Hoàng tử, hai năm qua không thể thành công, liền bí quá hóa liều. Mà nương nương trước kia đều là thục nữ thận trọng tuyển ra, họ sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Thật ra Triệu Trinh nói không sai, Bao Chửng chính là không dám tra kỹ. Ông chỉ tra sơ qua, liền phát hiện nhiều phi tần thông dâm, nào dám tra thêm nữa? Vì mặt mũi của quốc gia và Hoàng đế, lão đành chỉ có thể làm việc hồ lô. (Ý nói kín bưng)

Triệu Trinh trầm mặc một chút, cuối cùng cũng chấp nhận cách nói của Bao Chửng.

- Về phần cung nữ hoạn quan đã làm việc này, tổng cộng có hai mươi bảy người, đều nói là phụng mệnh làm việc, không dám cãi lời.

Bao Chửng tiếp tục bẩm báo.

- Phụng mệnh của ai?

- Mấy quý nhân phạm tội.

- Phủi mông thật sạch sẽ.

Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng.

- Vi thần thấy mấy quý nhân cũng chỉ là nôn nóng muốn có con, mới nhất thời hồ đồ.

Loại lời nói như vậy cũng chỉ có Bao Chửng không có con cái mới nói ra được:

- Ngược lại cũng không giống có mưu kế thâm sâu.

- Mấy ả vốn là một đám ngu ngốc, có thể biết cái gì?

Triệu Trinh chua ngoa nói:

- Vấn đề là ở Hoàng Thành Ti, Nhập nội Nội Thị Tỉnh, xuất hiện trên người quả nhân tín nhiệm. Không có bọn chúng dung túng, chỉ với đám ngu ngốc kia thì có thể cắm sừng lên quả nhân sao?

- Bọn họ tại sao phải làm như vậy?

Bao Chửng nhẹ giọng hỏi.

- Bọn họ không cần quan tâm Hoàng tử có phải người Triệu gia hay không, chỉ cần là do nữ nhân nông cạn sinh ra là được.

Triệu Trinh càng nói càng lạnh nhạt:

- Bọn họ là vì vinh hoa phú quý, không ngừng muốn Hoàng đế kế nhiệm là đến từ bên ngoài cung.

- Vi thần sẽ đi tra kỹ lần nữa...

Bao Chửng nói.

- Không cần tra xét, tra cũng không tra được.

Triệu Trinh nản lòng thở dài nói:

- Một đám ngu bị người bán còn giúp đếm tiền, chỉ sợ các ả chính mình cũng không biết là ai ở phía sau phá rối đâu.

Bao Chửng im lặng không nói gì, thật ra dẫn đến ngày hôm nay, xét cho cùng cũng là do Hoàng thượng quá mức khoan dung mà gây họa. Triệu Trinh tự mình chấp chính hai mươi năm, cũng không tiếc ban thưởng với nội ngoại thần tử. Phạm sai lầm chỉ lấy răn đe là chính, phạm vào tội thì xử phạt nhẹ, cho dù là tội mất đầu, bình thường Triệu Trinh cũng miễn chết.

Ông không biết sủng hạnh quá mức thì sẽ làm mọi người coi nhẹ, không tiết chế ân trạch thì dẫn tới oán ghét. Chính là vì Hoàng thượng hay sủng hạnh và ân trạch đám tùy tùng nhiều, mới làm cho bọn nổi lên những tâm tư hão huyền. Lo lắng sẽ bị đám nội thị trong vương phủ bên ngoài thay thế, bèn khiến cung cấm như chỗ không người, mới làm cho những ả ngu ngốc này có cơ hội dâm loạn trong cung đình.

Chờ một trong các vị Thập các này sinh hạ “Long tử” thì bọn họ liền có được chủ tử tương lai. Những quý nhân căn cơ nông cạn, muốn ở trong cung hiểm ác, bảo hộ “Long tử” trưởng thành thì nhất định phải dựa vào bọn họ, để cho bọn họ kiểm soát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom