Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
Chương 327: Tâm chết (1)
- Ah...
Địch Thanh gật đầu nói:
- Lát nữa phu nhân nói với ta một chút mấy nhà đó. Để thừa dịp thời gian này ta ở trong kinh quyết định luôn a.
- Phụ thân.
Địch Vịnh đỏ mặt, đổi chủ đề nói:
- Lúc người ở Nam Kinh có tốt không? Cả nhà đều rất nhớ phụ thân.
- Khá tốt.
Địch Thanh cười cười nói:
- Triều đình luôn cho sứ giả hỏi thăm ân cần, ta có thể không tốt sao?
- Bọn họ là muốn bức tử phụ thân mà...
Địch Vịnh giọng căm giận nói.
- Nếu là trước đây, có mười phụ thân cũng đã bị xử lý chết rồi.
Địch Thanh cười ha hả nói:
- Nhưng hiện tại đã nghĩ thông, không phải Hoàng thượng hoài nghi ta, mà là đám người kia ghen ghét ta. Càng như vậy ta càng phải sống thật tốt, để làm bọn chúng tức chết.
- Phụ thân đã thông suốt hơn trước đây rồi.
Địch Vịnh vui vẻ nói.
- May mắn mà có người bạn vong niên kia.
Địch Thanh cảm khái nói:
- Cậu ta nếu không cho củi lửa, hai năm nay lại không ngừng viết thư khuyên nhủ ta, vi phụ quả thật là đã được lợi ích cả đời a.
Nói xong cười nói:
- Hai ngày nay, con mời cậu ta đến nhà ăn cơm. Ta muốn cảm ơn cậu ta.
- Hay là thôi đi...
Địch Vịnh nhỏ giọng nói:
- Cậu ta bây giờ đi lại rất gần với Triệu Tông Tích.
- Ah...
Địch Thanh im lặng không nói thêm gì, bản thân ông cũng là người bị nghi kỵ. Thời kỳ mẫn cảm, vẫn là không cần phải làm cho Trần Khác phiền phức thêm nữa.
Thấy có chút tẻ ngắt, Địch Vịnh nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân tính khi nào thì vào cung?
- Đương nhiên là theo như quy củ.
Địch Thanh liếc y một cái nói:
- Hôm nay đã báo rồi, đoán chừng trong hai ngày Hoàng thượng sẽ triệu kiến.
- Chắc có lẽ không lâu như vậy.
Địch Vịnh hạ giọng nói:
- Chỉ sợ có thể sẽ triệu kiến ngay ạ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Địch Thanh cả kinh nói.
- Đã xảy ra chút sự tình, cửa cung đã khóa bốn ngày rồi.
Địch Vịnh gật đầu nói:
- Cuối cùng chuyện gì xảy ra, con nói ra cũng không tốt.
Địch Thanh gật gật đầu, lần này Hoàng đế triệu ông trở về kinh gấp, ông còn nghĩ xảy ra chiến sự, nghĩ đến cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nhưng xem ra thì không phải là như vậy rồi.
Lúc phụ tử đang nói chuyện, quản gia bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo:
- Người truyền chỉ trong cung tới rồi.
- Mời vào đại sảnh dùng trà.
Địch Thanh vội vàng đi đổi quan phục, vào đại sảnh gặp mặt.
Người đến truyền chỉ là Lý Hiến, gã chấp tay với Địch Thanh nói:
- Quan gia kêu Địch Tướng công lập tức vào kiến giá.
- Tuân mệnh.
Địch Thành đè nén sự kinh ngạc, đi theo Lý Hiến đến cỗ kiệu vào cung.
Trên đường không nói chuyện, cỗ kiệu cũng nhanh chóng tới điện Phúc Ninh ở tẩm cung của Hoàng đế.
Địch Thanh ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt. Xuống kiệu mới phát hiện, trong điện đầy thị vệ, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác như là gặp đại địch.
Lý Hiến đi vào bẩm báo một tiếng, đi ra bèn nói:
- Địch tướng công, Hoàng thượng có chỉ, ngài không cần báo danh, tự mình đi vào là được rồi.
Mọi việc rất kỳ lạ, nếu không phải đã từng tới điện Phúc Ninh, Địch Thanh thậm chí hoài nghi có người thiết lập bố cục hãm hại mình. Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc và không yên, đi vào tẩm cung Hoàng đế.
Đi qua tầng tầng lớp lớp màn che, Địch Thanh đi vào nội đường, liền thấy Hoàng thượng nằm trơ trợi ở trên giường.
Liếc thấy Triệu Trinh, Địch Thanh gần như không dám tin vào mắt mình. Mới hai năm không gặp, Triệu Trinh dường như đã già đi mười tuổi. Ban ngày tháng sáu, Hoàng thượng vốn rất sợ nóng, lại mặc trường bào bằng lụa dày, trên người còn đắp chẳn mỏng, ông ta co người nằm lệch sang bên gối, đang xuất thần nhìn trang trí trên trần điện. Nghe được tiếng Địch Thanh đi vào, mới chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy trên mặt Hoàng thượng ngày trước được chăm sóc rất chu đáo, giờ phút này lại hơi phù nề, đầy nếp nhăn. Có vẻ tuổi già sức yếu, mỏi mệt không chịu nổi. Ông cảm thấy xót xa, vội vàng khom mình thi lễ nói:
- Địch Thanh bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế...
Triệu Trình nặn ra một nụ cười, thanh âm khàn khàn nói:
- Địch ái khanh, khanh đã đến rồi. Mau đỡ quả nhân đứng lên.
- Vâng.
Địch Thanh cũng chẳng quan tâm điều gì khác, vội vàng đi đến đỡ Triệu Trinh dậy. Chỉ thấy thân hình Hoàng đế nhẹ bẫng, tựa như không có chút trọng lượng. Trong lòng không khỏi chua xót nói:
- Lúc này mới hai năm không gặp, hoàng thường làm sao... Gầy thành như vậy. Người hầu hạ của người đâu?
Là quả nhân đã cho bọn họ tránh đi rồi, để quân thần chúng ta trò truyện cho thoải mái.
Triệu Trinh quay sang, nhìn thần thái sáng láng của Địch Thanh, ông ta lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Qua nhân nhớ rõ, khanh còn lớn hơn ta hai tuổi. Ngược lại lại trẻ hơn ta mười mấy tuổi...
- Hoàng thượng thánh thể luôn an khang. Chẳng qua lúc này là không an dưỡng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày tự nhiên sẽ sinh long hoạt hổ lại.
Địch Thanh nức nở nói:
- Người là vua của vạn dân, ông trời sẽ phù hộ. Nhất định sẽ khá hơn.
- Nói cái gì đó...
Triệu Trinh bị chọc cho cười nói:
- Ta còn chưa có chết.
- Vậy vi thần sẽ không nói nữa.
Địch Thanh lau lau nước mắt nói:
- Nhìn bộ dạng Hoàng thượng như vậy, trong lòng thần rất khó chịu.
- Quả nhân vẫn biết khanh là một người trung tâm.
Triệu Trinh ngồi xuống, kéo tay Địch Thanh nói:
- Cho nên lần này quả nhân gọi khanh hồi kinh, quả nhân sẽ không để khanh đi nữa. Sau này làm bạn bên cạnh ta nhé.
Dừng một chút, lại chậm rãi nói:
- Lần này trẫm không gia hàm cho khanh nữa, tránh cho về sau muốn tăng cũng không được, quá gây chú ý. Khanh vẫn cứ lấy việc bình ổn chính sự, kiêm chưởng quản Hoàng Thành ti và Điện Tiền Ti đi.
Địch Thanh mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu kinh nghi, lúc này mới lấy lại tinh thần nói:
- Vạn lần không được, làm sao có thể một người mà đồng thời quản lý cấm vệ trong ngoài?
Đơn giản mà nói, Hoàng thành ti cũng tương đương với đại nội thị vệ. Điện Tiền Ti còn là Ngự lâm quân. Hai cái này hợp lại thành thủ vệ Hoàng đế và lực lượng vũ trang của Hoàng cung. Từ trước đến nay, đều do thần tử thân tín của Hoàng đế chưởng quản.
- Không có cách nào khác a...
Triệu Trinh vẻ mặt đột nhiên bi ai, khóe mắt đã ươn ướt nói:
- Không như vậy, quả nhân ngày nào chết cũng không biết chết như thế nào...
Địch Thanh chợt sợ hãi, trong lòng rất kích động. Vào lúc Hoàng thượng cảm thấy sự an toàn đã bị uy hiếp, thì nhớ tới mình, điều này đã nói rõ Trần Khác nói rất đúng – trong lòng Hoàng thượng, chứ từng hoài nghi sự trung thành của mình!
Tâm lý gánh nặng nhiều năm biến mất hết, Địch Thanh cảm thấy mình giống như trở lại hai mươi tuổi, kích động nói:
- Vi thần khở nghiệp nhà binh, xuất thân hèn mọn, là do Hoàng thượng đề bạt thần mới có ngày hôm nay. Hoàng thượng tín nhiệm vi thần như vậy, vi thần thịt nát xương tan cũng không phụ lòng! Nếu Hoàng thượng để cho thần phụ trách Túc vệ, vi thần tất nhiên sẽ chỉnh đốn Hoàng Thành ti thành tường đồng vách sắt, để cho Hoàng thượng có thể kê cao gối ngủ ngon!
- Ta đúng là muốn như vậy.
Triệu Trinh vui mừng gật đầu nói.
- Chỉ có điều Điện Tiền Ti, mong Hoàng thượng chọn một thần tử khác đáng tin tưởng gánh vác đi.
Địch Thanh lại nói:
- Trong ngoài phân trị, mới là vương đạo.
- Ha ha, ngươi cái tên này, cả đời đều cẩn thận dè dặt. Đến già rồi vẫn không thay đổi.
Triệu Trinh cười cười, buồn bã nói:
- Nhưng trong kinh thành này, đã không còn ai có thể tin được rồi.
Trong tẩm cung điện Phúc Ninh, Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Hơn nữa Điện Tiền Ti cũng không có quyền điều binh, quả nhân chỉ cho ngươi trấn trụ bọn họ không được làm loạn. Trong Điện Tiền Ti phần lớn là cấp dưới cũ năm đó của ngươi, ngươi không cần có gánh nặng tâm lý. Còn lời nói lúc rảnh rỗi nhất định là có, Đại Tống triều không thiếu nhất chính là nước miếng.
- Ta biết ngươi trong lòng còn sợ hãi, sợ lại bị hội đồng. Nhưng lần này trở lại quả nhân có thể cam đoan, nếu ta đối với ngươi có hoài nghi nhất định sẽ giáp mặt hỏi, tuyệt sẽ không nhờ miệng của người khác, cũng sẽ không dùng bất cứ chiếu chỉ gì truyền đạt.
Triệu Trinh dừng một chút, mong chờ nhìn Địch Thanh nói:
- Vì trẫm, không cần quan tâm tới những đả kích nham hiểm kia, coi như là quả nhân van xin ngươi...
- Bệ hạ không cần nói nữa...
Địch Thanh nghe Hoàng thượng thành thật nói với mình, trong lòng hoang mang, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại, nói không nên lời. Sau một hồi lâu ông mới nói:
- Vi thần từ nay về sau toàn tâm toàn ý thủ vệ Hoàng thượng, nhất định sẽ không để cho bọn đạo tặc quấy phá!
- Đúng là ý này.
Triệu Trinh gật đầu, thấy Địch Thanh đã đồng ý gánh vác, cuối cùng cũng thở phào nói:
- Hoàng Thành Ti và Điện Tiền Ti có quá nhiều sạn, chuyện đầu tiên ái khanh cần làm chính là lọc những hạt sạn này ra. Nếu thật sự không có biện pháp, thị loại luôn gạo, làm mới lại một lần nữa.
- Vâng.
Địch Thanh trong lòng rùng mình, gật đầu nói.
Bỏ được tảng đá lớn trong lòng, mặc dù nói một hồi lâu nhưng khí sắc Triệu Trinh ngược lại tốt hơn so với lúc trước. Lại nói thêm nhiều câu khuyên giải an ủi, Triệu Trinh mới khẽ cười:
- Còn có một việc này, quả nhân phải dày mặt hỏi khanh gia.
- Hoàng thượng đã quá lời rồi.
Địch Thanh cung kính nói:
- Vi thân nếu biết thì đương nhiên sẽ nói.
- Thả lỏng chút đi.
Triệu Trinh cười nói:
- Đây là việc của con cháu, Nhị tiểu tử nhà ngươi đã định việc hôn nhân chưa?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Khuyển tử còn chưa kết thân.
- Vậy là tốt rồi.
Triệu Trinh cao hứng nói:
- Thập nha đầu của ta cũng đã đến tuổi rồi. Lúc trước ta đùa hỏi nó muốn phò mã tương lai như thế nào, vốn tưởng rằng nó sẽ thẹn thùng, ai ngờ nó lập tức đáp: “Lão công tương lai của con phải giống như Địch Vịnh...”
- Ah...
Địch Thanh gật đầu nói:
- Lát nữa phu nhân nói với ta một chút mấy nhà đó. Để thừa dịp thời gian này ta ở trong kinh quyết định luôn a.
- Phụ thân.
Địch Vịnh đỏ mặt, đổi chủ đề nói:
- Lúc người ở Nam Kinh có tốt không? Cả nhà đều rất nhớ phụ thân.
- Khá tốt.
Địch Thanh cười cười nói:
- Triều đình luôn cho sứ giả hỏi thăm ân cần, ta có thể không tốt sao?
- Bọn họ là muốn bức tử phụ thân mà...
Địch Vịnh giọng căm giận nói.
- Nếu là trước đây, có mười phụ thân cũng đã bị xử lý chết rồi.
Địch Thanh cười ha hả nói:
- Nhưng hiện tại đã nghĩ thông, không phải Hoàng thượng hoài nghi ta, mà là đám người kia ghen ghét ta. Càng như vậy ta càng phải sống thật tốt, để làm bọn chúng tức chết.
- Phụ thân đã thông suốt hơn trước đây rồi.
Địch Vịnh vui vẻ nói.
- May mắn mà có người bạn vong niên kia.
Địch Thanh cảm khái nói:
- Cậu ta nếu không cho củi lửa, hai năm nay lại không ngừng viết thư khuyên nhủ ta, vi phụ quả thật là đã được lợi ích cả đời a.
Nói xong cười nói:
- Hai ngày nay, con mời cậu ta đến nhà ăn cơm. Ta muốn cảm ơn cậu ta.
- Hay là thôi đi...
Địch Vịnh nhỏ giọng nói:
- Cậu ta bây giờ đi lại rất gần với Triệu Tông Tích.
- Ah...
Địch Thanh im lặng không nói thêm gì, bản thân ông cũng là người bị nghi kỵ. Thời kỳ mẫn cảm, vẫn là không cần phải làm cho Trần Khác phiền phức thêm nữa.
Thấy có chút tẻ ngắt, Địch Vịnh nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân tính khi nào thì vào cung?
- Đương nhiên là theo như quy củ.
Địch Thanh liếc y một cái nói:
- Hôm nay đã báo rồi, đoán chừng trong hai ngày Hoàng thượng sẽ triệu kiến.
- Chắc có lẽ không lâu như vậy.
Địch Vịnh hạ giọng nói:
- Chỉ sợ có thể sẽ triệu kiến ngay ạ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Địch Thanh cả kinh nói.
- Đã xảy ra chút sự tình, cửa cung đã khóa bốn ngày rồi.
Địch Vịnh gật đầu nói:
- Cuối cùng chuyện gì xảy ra, con nói ra cũng không tốt.
Địch Thanh gật gật đầu, lần này Hoàng đế triệu ông trở về kinh gấp, ông còn nghĩ xảy ra chiến sự, nghĩ đến cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nhưng xem ra thì không phải là như vậy rồi.
Lúc phụ tử đang nói chuyện, quản gia bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo:
- Người truyền chỉ trong cung tới rồi.
- Mời vào đại sảnh dùng trà.
Địch Thanh vội vàng đi đổi quan phục, vào đại sảnh gặp mặt.
Người đến truyền chỉ là Lý Hiến, gã chấp tay với Địch Thanh nói:
- Quan gia kêu Địch Tướng công lập tức vào kiến giá.
- Tuân mệnh.
Địch Thành đè nén sự kinh ngạc, đi theo Lý Hiến đến cỗ kiệu vào cung.
Trên đường không nói chuyện, cỗ kiệu cũng nhanh chóng tới điện Phúc Ninh ở tẩm cung của Hoàng đế.
Địch Thanh ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt. Xuống kiệu mới phát hiện, trong điện đầy thị vệ, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác như là gặp đại địch.
Lý Hiến đi vào bẩm báo một tiếng, đi ra bèn nói:
- Địch tướng công, Hoàng thượng có chỉ, ngài không cần báo danh, tự mình đi vào là được rồi.
Mọi việc rất kỳ lạ, nếu không phải đã từng tới điện Phúc Ninh, Địch Thanh thậm chí hoài nghi có người thiết lập bố cục hãm hại mình. Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc và không yên, đi vào tẩm cung Hoàng đế.
Đi qua tầng tầng lớp lớp màn che, Địch Thanh đi vào nội đường, liền thấy Hoàng thượng nằm trơ trợi ở trên giường.
Liếc thấy Triệu Trinh, Địch Thanh gần như không dám tin vào mắt mình. Mới hai năm không gặp, Triệu Trinh dường như đã già đi mười tuổi. Ban ngày tháng sáu, Hoàng thượng vốn rất sợ nóng, lại mặc trường bào bằng lụa dày, trên người còn đắp chẳn mỏng, ông ta co người nằm lệch sang bên gối, đang xuất thần nhìn trang trí trên trần điện. Nghe được tiếng Địch Thanh đi vào, mới chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy trên mặt Hoàng thượng ngày trước được chăm sóc rất chu đáo, giờ phút này lại hơi phù nề, đầy nếp nhăn. Có vẻ tuổi già sức yếu, mỏi mệt không chịu nổi. Ông cảm thấy xót xa, vội vàng khom mình thi lễ nói:
- Địch Thanh bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế...
Triệu Trình nặn ra một nụ cười, thanh âm khàn khàn nói:
- Địch ái khanh, khanh đã đến rồi. Mau đỡ quả nhân đứng lên.
- Vâng.
Địch Thanh cũng chẳng quan tâm điều gì khác, vội vàng đi đến đỡ Triệu Trinh dậy. Chỉ thấy thân hình Hoàng đế nhẹ bẫng, tựa như không có chút trọng lượng. Trong lòng không khỏi chua xót nói:
- Lúc này mới hai năm không gặp, hoàng thường làm sao... Gầy thành như vậy. Người hầu hạ của người đâu?
Là quả nhân đã cho bọn họ tránh đi rồi, để quân thần chúng ta trò truyện cho thoải mái.
Triệu Trinh quay sang, nhìn thần thái sáng láng của Địch Thanh, ông ta lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Qua nhân nhớ rõ, khanh còn lớn hơn ta hai tuổi. Ngược lại lại trẻ hơn ta mười mấy tuổi...
- Hoàng thượng thánh thể luôn an khang. Chẳng qua lúc này là không an dưỡng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày tự nhiên sẽ sinh long hoạt hổ lại.
Địch Thanh nức nở nói:
- Người là vua của vạn dân, ông trời sẽ phù hộ. Nhất định sẽ khá hơn.
- Nói cái gì đó...
Triệu Trinh bị chọc cho cười nói:
- Ta còn chưa có chết.
- Vậy vi thần sẽ không nói nữa.
Địch Thanh lau lau nước mắt nói:
- Nhìn bộ dạng Hoàng thượng như vậy, trong lòng thần rất khó chịu.
- Quả nhân vẫn biết khanh là một người trung tâm.
Triệu Trinh ngồi xuống, kéo tay Địch Thanh nói:
- Cho nên lần này quả nhân gọi khanh hồi kinh, quả nhân sẽ không để khanh đi nữa. Sau này làm bạn bên cạnh ta nhé.
Dừng một chút, lại chậm rãi nói:
- Lần này trẫm không gia hàm cho khanh nữa, tránh cho về sau muốn tăng cũng không được, quá gây chú ý. Khanh vẫn cứ lấy việc bình ổn chính sự, kiêm chưởng quản Hoàng Thành ti và Điện Tiền Ti đi.
Địch Thanh mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu kinh nghi, lúc này mới lấy lại tinh thần nói:
- Vạn lần không được, làm sao có thể một người mà đồng thời quản lý cấm vệ trong ngoài?
Đơn giản mà nói, Hoàng thành ti cũng tương đương với đại nội thị vệ. Điện Tiền Ti còn là Ngự lâm quân. Hai cái này hợp lại thành thủ vệ Hoàng đế và lực lượng vũ trang của Hoàng cung. Từ trước đến nay, đều do thần tử thân tín của Hoàng đế chưởng quản.
- Không có cách nào khác a...
Triệu Trinh vẻ mặt đột nhiên bi ai, khóe mắt đã ươn ướt nói:
- Không như vậy, quả nhân ngày nào chết cũng không biết chết như thế nào...
Địch Thanh chợt sợ hãi, trong lòng rất kích động. Vào lúc Hoàng thượng cảm thấy sự an toàn đã bị uy hiếp, thì nhớ tới mình, điều này đã nói rõ Trần Khác nói rất đúng – trong lòng Hoàng thượng, chứ từng hoài nghi sự trung thành của mình!
Tâm lý gánh nặng nhiều năm biến mất hết, Địch Thanh cảm thấy mình giống như trở lại hai mươi tuổi, kích động nói:
- Vi thần khở nghiệp nhà binh, xuất thân hèn mọn, là do Hoàng thượng đề bạt thần mới có ngày hôm nay. Hoàng thượng tín nhiệm vi thần như vậy, vi thần thịt nát xương tan cũng không phụ lòng! Nếu Hoàng thượng để cho thần phụ trách Túc vệ, vi thần tất nhiên sẽ chỉnh đốn Hoàng Thành ti thành tường đồng vách sắt, để cho Hoàng thượng có thể kê cao gối ngủ ngon!
- Ta đúng là muốn như vậy.
Triệu Trinh vui mừng gật đầu nói.
- Chỉ có điều Điện Tiền Ti, mong Hoàng thượng chọn một thần tử khác đáng tin tưởng gánh vác đi.
Địch Thanh lại nói:
- Trong ngoài phân trị, mới là vương đạo.
- Ha ha, ngươi cái tên này, cả đời đều cẩn thận dè dặt. Đến già rồi vẫn không thay đổi.
Triệu Trinh cười cười, buồn bã nói:
- Nhưng trong kinh thành này, đã không còn ai có thể tin được rồi.
Trong tẩm cung điện Phúc Ninh, Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Hơn nữa Điện Tiền Ti cũng không có quyền điều binh, quả nhân chỉ cho ngươi trấn trụ bọn họ không được làm loạn. Trong Điện Tiền Ti phần lớn là cấp dưới cũ năm đó của ngươi, ngươi không cần có gánh nặng tâm lý. Còn lời nói lúc rảnh rỗi nhất định là có, Đại Tống triều không thiếu nhất chính là nước miếng.
- Ta biết ngươi trong lòng còn sợ hãi, sợ lại bị hội đồng. Nhưng lần này trở lại quả nhân có thể cam đoan, nếu ta đối với ngươi có hoài nghi nhất định sẽ giáp mặt hỏi, tuyệt sẽ không nhờ miệng của người khác, cũng sẽ không dùng bất cứ chiếu chỉ gì truyền đạt.
Triệu Trinh dừng một chút, mong chờ nhìn Địch Thanh nói:
- Vì trẫm, không cần quan tâm tới những đả kích nham hiểm kia, coi như là quả nhân van xin ngươi...
- Bệ hạ không cần nói nữa...
Địch Thanh nghe Hoàng thượng thành thật nói với mình, trong lòng hoang mang, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại, nói không nên lời. Sau một hồi lâu ông mới nói:
- Vi thần từ nay về sau toàn tâm toàn ý thủ vệ Hoàng thượng, nhất định sẽ không để cho bọn đạo tặc quấy phá!
- Đúng là ý này.
Triệu Trinh gật đầu, thấy Địch Thanh đã đồng ý gánh vác, cuối cùng cũng thở phào nói:
- Hoàng Thành Ti và Điện Tiền Ti có quá nhiều sạn, chuyện đầu tiên ái khanh cần làm chính là lọc những hạt sạn này ra. Nếu thật sự không có biện pháp, thị loại luôn gạo, làm mới lại một lần nữa.
- Vâng.
Địch Thanh trong lòng rùng mình, gật đầu nói.
Bỏ được tảng đá lớn trong lòng, mặc dù nói một hồi lâu nhưng khí sắc Triệu Trinh ngược lại tốt hơn so với lúc trước. Lại nói thêm nhiều câu khuyên giải an ủi, Triệu Trinh mới khẽ cười:
- Còn có một việc này, quả nhân phải dày mặt hỏi khanh gia.
- Hoàng thượng đã quá lời rồi.
Địch Thanh cung kính nói:
- Vi thân nếu biết thì đương nhiên sẽ nói.
- Thả lỏng chút đi.
Triệu Trinh cười nói:
- Đây là việc của con cháu, Nhị tiểu tử nhà ngươi đã định việc hôn nhân chưa?
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Khuyển tử còn chưa kết thân.
- Vậy là tốt rồi.
Triệu Trinh cao hứng nói:
- Thập nha đầu của ta cũng đã đến tuổi rồi. Lúc trước ta đùa hỏi nó muốn phò mã tương lai như thế nào, vốn tưởng rằng nó sẽ thẹn thùng, ai ngờ nó lập tức đáp: “Lão công tương lai của con phải giống như Địch Vịnh...”
Bình luận facebook