Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-311
Chương 326: Bi thương vô cùng (3)
Nhìn tứ ca đột tử, Triệu Tông Thực cũng không có bao nhiêu bi thương. Chỉ có cảm thấy phẫn nộ, gã âm trầm nghiêm mặt nói:
- Tứ ca của ta chết như thế nào?
- Khám nghiệm tử thi thì trên người không có vết thương.
Thiếu Doãn phủ Đại Danh hạ thấp giọng nói:
- Nhưng dương vật vẫn cương cứng, bước đầu xác định là do dùng xuân dược quá liều. Làm cho tinh tận nhân vong.
Triệu Tông Thực nhất thời tức giận đỏ bừng mặt lên nói:
- Ngươi dám nói xấu hậu duệ thiên hoàng!
Nhưng Thiếu Doãn này hiểu rõ trong lòng, nhất định phải đem toàn bộ nguyên nhân cái chết Triệu Tông Phụ đổ lên người bản thân gã, nếu không thì việc này rất khó cho qua được. Liền từ trên bàn nhỏ đầu giường, cầm lấy một cái bình sứ nói:
- Đây là cực phẩm xuân dược “Xuân phong tô”. Chỉ cần một chút là làm cho người đó một đêm Kim Thương Bất Khuất. Nhưng tứ vương tử có thể là đã say rượu, không ngờ uống luôn cả sáu viên.
Nói xong vạch khăn lụa ra, cho Triệu Tông Thực xem hạ thể của Triệu Tông Phụ, còn có tinh trùng đầy giường, nói:
- Nữ tử hầu hạ kia không chống đỡ nổi, bị ngất xỉu. Sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại. Hạ quan đã cho bà tử tra xét qua, hạ thể của cô ta bị thương nghiêm trọng. Đúng là đã bị chinh phạt quá độ...
- Câm miệng!
Triệu Tông Thực cuối cùng cũng nghe không trôi. Một cước đá vào bụng Thiếu Doãn:
- Nhất định là có người bên ngoài vào, hạ dược huynh trưởng ta!
Thiếu Doãn kia bị đạp phải lùi lại hai bước, che bụng nói:
- Hạ quan đã tra xét rồi, tất cả cửa sổ của phòng này đều cài then bên trong, không có dấu vết bị cạy. Mà ngoài cửa có thị vệ quý phủ canh gác, cho nên không có khả năng có người ngoài đi vào.
- Còn có ả tiện nhân kia đâu rồi, vì sao không phải là ả?
Triệu Tông Thực trong giọng căm tức truy vấn.
- Dựa theo những gì mà tú bà và mấy thương nhân bồi Tứ vương tử ăn cơm nói. Cô gái này vốn là bồi một gã thương nhân, nhưng bị tứ vương tử nhìn trúng, cho nên trước khi vào phòng mới đổi.
Thiếu Doãn nói:
- Vì thế có thể loại trừ hiềm nghi của cô ta.
Dừng một chút nói:
- Theo như cô ta nói, tứ vương tử uống một lúc mấy viên xuân phong tô này. Việc này đối với việc phỏng đoán của chúng ta rất trùng khớp. Hơn nữa, theo kỹ nữ trước kia từng hầu hạ tứ vương gia nói. Tứ vương gia mỗi lần trước khi hoan hảo, đều dùng xuân dược trợ hứng...
- Đủ rồi!
Khuôn mặt Triệu Tông Thực đã tím như quả cà. Gã nắm cổ áo Thiếu Doãn, hung ác nói:
- Ngươi dám viết báo cáo như vậy, ta sẽ giết ngươi!
Thiếu Doãn kia trong lòng buông lỏng xuống... Hiển nhiên đối phương đã tiếp nhận lời giải thích của mình. Gã che ngực nói:
- Khụ khụ, hạ quan hiểu rõ. Tứ vương tử là vì công vụ bận rộn, bôn ba nhiều quá, mệt nhọc quá độ mà chết.
- Kỹ viện này không cần mở cửa nữa.
Triệu Tông Thực buông tay ra, thản nhiên nói:
- Còn có ả kỹ nữ kia, nên đền mạng cho tứ ca.
- Việc này, chỉ sợ không được.
http://truyencuatui.net
Thiếu Doãn hạ giọng nói:
- Không dối gạt tiểu Vương gia, Thúy Hương lầu này thực ra là sản nghiệp của Hoàng Thành ti. Tra một chút không sao, nhưng nếu nếu đóng cửa thì e là vượt quá sức của phủ Đại Danh rồi ạ.
Dừng một chút nói:
- Về phần ả kỹ nữ kia, tính mạng ti tiện, chết không có gì đáng tiếc, nhưng không có một tội danh thích hợp a...
Quan viên Tống triều ngay cả Hoàng đế cũng không sợ. Đối với Hoàng đế tương lai nịnh bợ cũng có giới hạn. Cũng sẽ không vì ngươi mà đi phạm pháp...
- Hừ...
Triệu Tông Thực kêu lên một tiếng trầm đục, liếc mắt nhìn tứ ca như chó chết. Xoay người đi xuống lầu.
Đối diện Thúy Hương lầu là một tửu lầu hai tầng. Hai nam tử quần áo bình thường ngồi ở bên bàn gần cửa sổ uống rượu. Thấy bên ngoài loạn thành một bầy, lại thấy Triệu Tông Thực vội vàng đi vào, lúc đi ra thì mặt đen lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được từ trong mắt đối phương như trút được gánh nặng. Liền ném một lượng bạc đi xuống lầu, biến mất bên trong phủ thành mịt mờ...
Thành Biện Kinh, hành động điều tra cấm quân giằng co một tháng trời, cuối cùng cũng dừng lại. Thế giới cũng dường như bình tĩnh trở lại.
Nhưng mọi người có thể nhận thấy, đây chỉ là sự lặng im trước cơn bão!
Hậu viện ngoại trạch của Trần Khác là một vườn hoa. Trong vườn hoa cây lá sum suê, trúc xanh tươi mát, giả sơn tinh xảo, hồ cá thì nước trong xanh. Tuy rằng ánh mặt trời tháng bảy rất chói mắt, nhưng trong vườn bóng mát khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy rất mát mẻ.
Giờ phút này Trần Khác và Triệu Tông Tích đang ngồi ở bên bờ hồ cá, bên dưới một dàn nho sum suê. Nền dưới dàn nho được lát gạch vuông, phủ đầy rêu phong, đặt hai cái ghế trúc, ở giữa có một bàn trà, trên đó còn có một bộ trà cụ, còn có mấy thứ hoa quả tươi.
Hoàn cảnh u nhã hiếm có như vậy, lẽ ra hai người ngồi đó phải thích chí nói chuyện phiếm mới đúng. Nhưng giờ phút này vẻ mặt của họ so với lúc kiểm tra cấm quân còn ngưng trọng hơn...
- Cửa thiên cung đóng chặt, muốn dò thăm tin tức cũng không dễ dàng chút nào.
Triệu Tông Tích nhìn Trần Khác nói:
- Cũng may tiền ngươi cho ta cũng không phải tất cả đều lãng phí, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Trần Khác bình tĩnh nhìn chén trà, nghe y nói. Nhưng suy nghĩ lại bay tới nửa tháng trước, khi mình cùng Tiểu Muội dùng trà ở đây... Ngày đó, hai người khó lắm mới được ở cùng nhau. Trần Khác vốn định cùng nàng nhu tình mật ý một phen, Tô Tiểu Muội khuôn mặt xinh đẹp lại nghiêm túc nói:
- Tam ca, muội nghe huynh cùng một vị tôn tử hoàng thất đi lại rất gần.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu cười nói:
- Cậu ta gọi là Triệu Tông Tích. Là lão nhị của Bắc Hải quận Vương gia. Chúng ta quen biết nhau ở Hành Châu...
Liền kể lại cho Tiểu Muội việc không đánh nhau không quen với Triệu Tông Tích.
Tiểu Muội sau khi nghe xong, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy là Tam ca thực sự muốn giúp y đấu với Triệu Tông Thực.
- Đúng vậy.
Trần Khác vuốt cằm nói:
- Về công về tư ta đều phải làm như vậy.
- Tiểu Muội có mấy câu muốn nói. Không biết Tam ca có chịu nghe hay không.
Tô Tiểu Muội dịu dàng nói.
- Huynh và muội là vợ chồng một thể, huynh làm sao mà không nghe cho được?
Trần Khác cười vang nói:
- Hơn nữa, Tiểu Muội là nữ Gia Cát. Rất nhiều chuyện muội không nói, huynh cũng muốn hỏi đó.
Nghe Trần Khác nói, trong lòng Tô Tiểu Muội như ăn mật ngọt, ngọt ngào cười nói:
- Tam ca, Tiểu Muội quả thật là không nhìn nhầm người.
- Đương nhiên rồi.
Trần Khác cười nói:
- Có lời gì xin phu nhân cứ nói. Vi phu sẽ kính cẩn lắng nghe.
- Tiểu Muội kiến thức nông cạn, chỉ có điều yêu thích đọc sách, xem qua nhiều thế hệ đế vương, nhưng luôn có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng phú quý. Thế nhân thường nói, được chim là quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, đế vương không thể dung người. Nhưng Tiểu Muội lại nghĩ, nhiều khi là những đại thần kia gieo gió gặt bão. Bọn họ kể công kiêu ngạo, ỷ vào giao tình với Hoàng đế không phải là ít liền quên đi đạo quân thần...
- Cái gì gọi là đạo quân thần?
Trần Khác hỏi.
- Học vấn của Tam ca so với muội cao hơn, đây là kiểm tra muội sao vậy.
Tiểu Muội cười tủm tỉm nói:
- Muội cũng chưa từng làm đại thần, làm sao nói cho hay. Chỉ có điều “Mạnh tử” đã nói: “Dục vi quân, tận quân đạo. Dục vi thần, tận thần đạo. Nhị giả giai pháp nghiêu, thuấn nhi dĩ hĩ”.
- Muội cùng đừng có quanh co lòng vòng nữa.
Trần Khác giơ tay béo nhẹ gò má trắng mịn của nàng một cái:
- Huynh cũng đã từng đánh nhau không lại Liễu Nguyệt Nga, cũng không nói là không cưới cô ấy. Muội cũng không cần sợ thông hơn hơn huynh thì huynh sẽ không cần muội.
- Tẩu tử Vương Phất dạy muội nên giữ thể diện cho trượng phu.
Tiểu Muội thẹn thùng cười nói:
- Hơn nữa muội cũng chỉ là nói loạn, không biết đúng hay không.
- Cứ nói đi đừng ngại.
Trần Khác cười nói.
- Muội thấy “Thần đạo” của Tuân Tử, nói rất rõ ràng. Đạo quân thần tổng kết lại chính là ba chữ “Thuận, Kính, Trung”.
Tiểu Muội dịu dàng nói:
- Nhìn qua nhiều thế hệ thần tử, bình thường đều là giữ ba chữ đó đấy. Bất kể tính tình Hoàng đế như thế nào, đều có thể chết già. Nhưng ngược lại thì thường không có kết cục tốt.
Dừng một chút, thấy Trần Khác đang chăm chú nghe, nàng liền nói tiếp:
- Tuy rằng bây giờ Triệu Tông Tích cùng tam ca tình như tay chân. Nhưng tương lai y thực sự có ngày đó thì hai người các huynh phải có giới hạn quân thần... Có câu là “Ông trời không có phụ tử, quân thần thì không có huynh đệ.” Tam ca nếu như muốn cùng y trước sau đều tốt đẹp thì không thể không đề phòng a.
- Nếu là y thật sự có ngày đó, huynh đương nhiên là giữ lễ quân thần.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Không, phải bắt đầu từ bây giờ. Gieo nhân hôm nay, ngày mai gặt quả.
Tiểu Muội nghiêm mặt nói:
- Hiện tại y dựa vào huynh, mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng ai biết trong lòng của y nghĩ cái gì... Cho dù là y không có nghĩ về sau sẽ tính sổ huynh. Tam ca cẩn thận một chút cũng không có sai.
Trần Khác yên lặng gật đầu, hắn học thi phú ngũ xa, làm sao mà không biết đạo lý trong đó. Chỉ có một điều, tư tưởng đời sau ảnh hưởng, cảm thấy mình với bất cứ kẻ nào cũng đều là bình đẳng. Thêm vào việc Triệu Tông Tích vẫn dựa vào chính mình, cho nên hắn cũng không có cách nào thể hiện vị trí của mình.
Tiểu Muội nói cũng rất đúng. “Bất mưu vạn thế giả, bất túc mưu nhất thì”. Mình không thể bởi vì bây giờ Triệu Tông Tích khoan dung mà buông lỏng cảnh giác.
Phục hồi lại tinh thần, Trần Khác thấp giọng nói:
- Thuận, kính, trung. Ta làm cũng không tốt lắm a.
Nhìn tứ ca đột tử, Triệu Tông Thực cũng không có bao nhiêu bi thương. Chỉ có cảm thấy phẫn nộ, gã âm trầm nghiêm mặt nói:
- Tứ ca của ta chết như thế nào?
- Khám nghiệm tử thi thì trên người không có vết thương.
Thiếu Doãn phủ Đại Danh hạ thấp giọng nói:
- Nhưng dương vật vẫn cương cứng, bước đầu xác định là do dùng xuân dược quá liều. Làm cho tinh tận nhân vong.
Triệu Tông Thực nhất thời tức giận đỏ bừng mặt lên nói:
- Ngươi dám nói xấu hậu duệ thiên hoàng!
Nhưng Thiếu Doãn này hiểu rõ trong lòng, nhất định phải đem toàn bộ nguyên nhân cái chết Triệu Tông Phụ đổ lên người bản thân gã, nếu không thì việc này rất khó cho qua được. Liền từ trên bàn nhỏ đầu giường, cầm lấy một cái bình sứ nói:
- Đây là cực phẩm xuân dược “Xuân phong tô”. Chỉ cần một chút là làm cho người đó một đêm Kim Thương Bất Khuất. Nhưng tứ vương tử có thể là đã say rượu, không ngờ uống luôn cả sáu viên.
Nói xong vạch khăn lụa ra, cho Triệu Tông Thực xem hạ thể của Triệu Tông Phụ, còn có tinh trùng đầy giường, nói:
- Nữ tử hầu hạ kia không chống đỡ nổi, bị ngất xỉu. Sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại. Hạ quan đã cho bà tử tra xét qua, hạ thể của cô ta bị thương nghiêm trọng. Đúng là đã bị chinh phạt quá độ...
- Câm miệng!
Triệu Tông Thực cuối cùng cũng nghe không trôi. Một cước đá vào bụng Thiếu Doãn:
- Nhất định là có người bên ngoài vào, hạ dược huynh trưởng ta!
Thiếu Doãn kia bị đạp phải lùi lại hai bước, che bụng nói:
- Hạ quan đã tra xét rồi, tất cả cửa sổ của phòng này đều cài then bên trong, không có dấu vết bị cạy. Mà ngoài cửa có thị vệ quý phủ canh gác, cho nên không có khả năng có người ngoài đi vào.
- Còn có ả tiện nhân kia đâu rồi, vì sao không phải là ả?
Triệu Tông Thực trong giọng căm tức truy vấn.
- Dựa theo những gì mà tú bà và mấy thương nhân bồi Tứ vương tử ăn cơm nói. Cô gái này vốn là bồi một gã thương nhân, nhưng bị tứ vương tử nhìn trúng, cho nên trước khi vào phòng mới đổi.
Thiếu Doãn nói:
- Vì thế có thể loại trừ hiềm nghi của cô ta.
Dừng một chút nói:
- Theo như cô ta nói, tứ vương tử uống một lúc mấy viên xuân phong tô này. Việc này đối với việc phỏng đoán của chúng ta rất trùng khớp. Hơn nữa, theo kỹ nữ trước kia từng hầu hạ tứ vương gia nói. Tứ vương gia mỗi lần trước khi hoan hảo, đều dùng xuân dược trợ hứng...
- Đủ rồi!
Khuôn mặt Triệu Tông Thực đã tím như quả cà. Gã nắm cổ áo Thiếu Doãn, hung ác nói:
- Ngươi dám viết báo cáo như vậy, ta sẽ giết ngươi!
Thiếu Doãn kia trong lòng buông lỏng xuống... Hiển nhiên đối phương đã tiếp nhận lời giải thích của mình. Gã che ngực nói:
- Khụ khụ, hạ quan hiểu rõ. Tứ vương tử là vì công vụ bận rộn, bôn ba nhiều quá, mệt nhọc quá độ mà chết.
- Kỹ viện này không cần mở cửa nữa.
Triệu Tông Thực buông tay ra, thản nhiên nói:
- Còn có ả kỹ nữ kia, nên đền mạng cho tứ ca.
- Việc này, chỉ sợ không được.
http://truyencuatui.net
Thiếu Doãn hạ giọng nói:
- Không dối gạt tiểu Vương gia, Thúy Hương lầu này thực ra là sản nghiệp của Hoàng Thành ti. Tra một chút không sao, nhưng nếu nếu đóng cửa thì e là vượt quá sức của phủ Đại Danh rồi ạ.
Dừng một chút nói:
- Về phần ả kỹ nữ kia, tính mạng ti tiện, chết không có gì đáng tiếc, nhưng không có một tội danh thích hợp a...
Quan viên Tống triều ngay cả Hoàng đế cũng không sợ. Đối với Hoàng đế tương lai nịnh bợ cũng có giới hạn. Cũng sẽ không vì ngươi mà đi phạm pháp...
- Hừ...
Triệu Tông Thực kêu lên một tiếng trầm đục, liếc mắt nhìn tứ ca như chó chết. Xoay người đi xuống lầu.
Đối diện Thúy Hương lầu là một tửu lầu hai tầng. Hai nam tử quần áo bình thường ngồi ở bên bàn gần cửa sổ uống rượu. Thấy bên ngoài loạn thành một bầy, lại thấy Triệu Tông Thực vội vàng đi vào, lúc đi ra thì mặt đen lại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được từ trong mắt đối phương như trút được gánh nặng. Liền ném một lượng bạc đi xuống lầu, biến mất bên trong phủ thành mịt mờ...
Thành Biện Kinh, hành động điều tra cấm quân giằng co một tháng trời, cuối cùng cũng dừng lại. Thế giới cũng dường như bình tĩnh trở lại.
Nhưng mọi người có thể nhận thấy, đây chỉ là sự lặng im trước cơn bão!
Hậu viện ngoại trạch của Trần Khác là một vườn hoa. Trong vườn hoa cây lá sum suê, trúc xanh tươi mát, giả sơn tinh xảo, hồ cá thì nước trong xanh. Tuy rằng ánh mặt trời tháng bảy rất chói mắt, nhưng trong vườn bóng mát khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy rất mát mẻ.
Giờ phút này Trần Khác và Triệu Tông Tích đang ngồi ở bên bờ hồ cá, bên dưới một dàn nho sum suê. Nền dưới dàn nho được lát gạch vuông, phủ đầy rêu phong, đặt hai cái ghế trúc, ở giữa có một bàn trà, trên đó còn có một bộ trà cụ, còn có mấy thứ hoa quả tươi.
Hoàn cảnh u nhã hiếm có như vậy, lẽ ra hai người ngồi đó phải thích chí nói chuyện phiếm mới đúng. Nhưng giờ phút này vẻ mặt của họ so với lúc kiểm tra cấm quân còn ngưng trọng hơn...
- Cửa thiên cung đóng chặt, muốn dò thăm tin tức cũng không dễ dàng chút nào.
Triệu Tông Tích nhìn Trần Khác nói:
- Cũng may tiền ngươi cho ta cũng không phải tất cả đều lãng phí, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Trần Khác bình tĩnh nhìn chén trà, nghe y nói. Nhưng suy nghĩ lại bay tới nửa tháng trước, khi mình cùng Tiểu Muội dùng trà ở đây... Ngày đó, hai người khó lắm mới được ở cùng nhau. Trần Khác vốn định cùng nàng nhu tình mật ý một phen, Tô Tiểu Muội khuôn mặt xinh đẹp lại nghiêm túc nói:
- Tam ca, muội nghe huynh cùng một vị tôn tử hoàng thất đi lại rất gần.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu cười nói:
- Cậu ta gọi là Triệu Tông Tích. Là lão nhị của Bắc Hải quận Vương gia. Chúng ta quen biết nhau ở Hành Châu...
Liền kể lại cho Tiểu Muội việc không đánh nhau không quen với Triệu Tông Tích.
Tiểu Muội sau khi nghe xong, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy là Tam ca thực sự muốn giúp y đấu với Triệu Tông Thực.
- Đúng vậy.
Trần Khác vuốt cằm nói:
- Về công về tư ta đều phải làm như vậy.
- Tiểu Muội có mấy câu muốn nói. Không biết Tam ca có chịu nghe hay không.
Tô Tiểu Muội dịu dàng nói.
- Huynh và muội là vợ chồng một thể, huynh làm sao mà không nghe cho được?
Trần Khác cười vang nói:
- Hơn nữa, Tiểu Muội là nữ Gia Cát. Rất nhiều chuyện muội không nói, huynh cũng muốn hỏi đó.
Nghe Trần Khác nói, trong lòng Tô Tiểu Muội như ăn mật ngọt, ngọt ngào cười nói:
- Tam ca, Tiểu Muội quả thật là không nhìn nhầm người.
- Đương nhiên rồi.
Trần Khác cười nói:
- Có lời gì xin phu nhân cứ nói. Vi phu sẽ kính cẩn lắng nghe.
- Tiểu Muội kiến thức nông cạn, chỉ có điều yêu thích đọc sách, xem qua nhiều thế hệ đế vương, nhưng luôn có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng phú quý. Thế nhân thường nói, được chim là quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, đế vương không thể dung người. Nhưng Tiểu Muội lại nghĩ, nhiều khi là những đại thần kia gieo gió gặt bão. Bọn họ kể công kiêu ngạo, ỷ vào giao tình với Hoàng đế không phải là ít liền quên đi đạo quân thần...
- Cái gì gọi là đạo quân thần?
Trần Khác hỏi.
- Học vấn của Tam ca so với muội cao hơn, đây là kiểm tra muội sao vậy.
Tiểu Muội cười tủm tỉm nói:
- Muội cũng chưa từng làm đại thần, làm sao nói cho hay. Chỉ có điều “Mạnh tử” đã nói: “Dục vi quân, tận quân đạo. Dục vi thần, tận thần đạo. Nhị giả giai pháp nghiêu, thuấn nhi dĩ hĩ”.
- Muội cùng đừng có quanh co lòng vòng nữa.
Trần Khác giơ tay béo nhẹ gò má trắng mịn của nàng một cái:
- Huynh cũng đã từng đánh nhau không lại Liễu Nguyệt Nga, cũng không nói là không cưới cô ấy. Muội cũng không cần sợ thông hơn hơn huynh thì huynh sẽ không cần muội.
- Tẩu tử Vương Phất dạy muội nên giữ thể diện cho trượng phu.
Tiểu Muội thẹn thùng cười nói:
- Hơn nữa muội cũng chỉ là nói loạn, không biết đúng hay không.
- Cứ nói đi đừng ngại.
Trần Khác cười nói.
- Muội thấy “Thần đạo” của Tuân Tử, nói rất rõ ràng. Đạo quân thần tổng kết lại chính là ba chữ “Thuận, Kính, Trung”.
Tiểu Muội dịu dàng nói:
- Nhìn qua nhiều thế hệ thần tử, bình thường đều là giữ ba chữ đó đấy. Bất kể tính tình Hoàng đế như thế nào, đều có thể chết già. Nhưng ngược lại thì thường không có kết cục tốt.
Dừng một chút, thấy Trần Khác đang chăm chú nghe, nàng liền nói tiếp:
- Tuy rằng bây giờ Triệu Tông Tích cùng tam ca tình như tay chân. Nhưng tương lai y thực sự có ngày đó thì hai người các huynh phải có giới hạn quân thần... Có câu là “Ông trời không có phụ tử, quân thần thì không có huynh đệ.” Tam ca nếu như muốn cùng y trước sau đều tốt đẹp thì không thể không đề phòng a.
- Nếu là y thật sự có ngày đó, huynh đương nhiên là giữ lễ quân thần.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Không, phải bắt đầu từ bây giờ. Gieo nhân hôm nay, ngày mai gặt quả.
Tiểu Muội nghiêm mặt nói:
- Hiện tại y dựa vào huynh, mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng ai biết trong lòng của y nghĩ cái gì... Cho dù là y không có nghĩ về sau sẽ tính sổ huynh. Tam ca cẩn thận một chút cũng không có sai.
Trần Khác yên lặng gật đầu, hắn học thi phú ngũ xa, làm sao mà không biết đạo lý trong đó. Chỉ có một điều, tư tưởng đời sau ảnh hưởng, cảm thấy mình với bất cứ kẻ nào cũng đều là bình đẳng. Thêm vào việc Triệu Tông Tích vẫn dựa vào chính mình, cho nên hắn cũng không có cách nào thể hiện vị trí của mình.
Tiểu Muội nói cũng rất đúng. “Bất mưu vạn thế giả, bất túc mưu nhất thì”. Mình không thể bởi vì bây giờ Triệu Tông Tích khoan dung mà buông lỏng cảnh giác.
Phục hồi lại tinh thần, Trần Khác thấp giọng nói:
- Thuận, kính, trung. Ta làm cũng không tốt lắm a.
Bình luận facebook