• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-305

Chương 324: Chân tướng rõ ràng (4)






Các tướng đều kích động run lên nhè nhẹ, lớn tiếng nói:

- Bệ hạ xin yên lòng, có chúng thần ở đây, giang sơn Đại Tống sẽ luôn bền vững, bệ hạ vạn lần yên tâm.

- Thật sao?

Triệu Trinh thản nhiên cười.

- Thật ạ!

Chúng tướng cùng gật đầu nói.

- Làm cho quả nhân thật yên tâm.

Triệu Trinh gật đầu nói:

- Đầu tiên chính là một chữ “Thành”, các ngươi vỗ ngực nói một câu xem, đã thực sự thành thực với quả nhân sao?

Lần này, đến cả người ngu cũng nghe ra, hoàng thượng có hàm ý khác trong lời nói. Liên tưởng đến đủ loại dị trạng ngày hôm nay, các tướng đều ngập ngừng đứng lên vâng dạ.

- Ta tin tưởng các ngươi đối với quả nhân là “thành” đấy.

Triệu Trinh cười nói:

- Nhưng mà đối với khâm sai “Như trẫm đích thân tới” thì sao? Cũng thành thật sao? Sẽ không ức hiếp bọn họ còn trẻ mà lừa gạt bọn họ chứ?

- Cái này...

Các tướng càng thêm không phản bác được.

- Ha ha ha...

Triệu Trinh mặt cười không đổi, nói:

- Cũng trách quả nhân, lại phái hai mao tiểu tử đi làm việc. Ta đoán chắc trong ngôn ngữ có chút mạo phạm, chọc giận chư vị, cho nên các ngươi mới theo chân cho bọn họ pha trò cười, đúng không?

- Cái này...

Rất nhiều người đổ mồ hôi trên mặt, tuy rằng Triệu Trinh luôn nói lời nhỏ nhẹ nhưng áp lực của bọn họ càng lúc càng lớn, làm cho bọn họ hô hấp một cách khó khăn. Hiển nhiên, hoàng thượng biết rõ ràng hết mọi chuyện rồi.

- Hai tên tiểu tử đều lần đầu đi làm việc sai dịch, nếu có chỗ mạo phạm, quả nhân thay mặt cho bọn họ xin lỗi các vị.

Triệu Trinh không ngờ lại đứng lên, chắp hai tay lại nói.

Các tướng nào dám vô lễ, tất cả đều khẩn trương né tránh, trong miệng liên tục xưng:

- Chúng thần lo sợ.

- Không có gì phải lo sợ, các ngươi là tiền bối mà, không cần phải chấp nhặt cùng hậu bối.

Triệu Trinh cười nói:

- Quả nhân đã gọi bọn họ về nói cho tỉnh ra rồi, các ngươi xem có nên thôi đùa giỡn nữa được không.

Các tướng gặp chuyện này vẻ mặt đều mê man, cũng có khi là giả bộ hộ đồ. Triệu Trinh vẻ mặt tươi cười lạnh dần nói:

- Thu hồi lại thủ thuật che mắt đi...

Một lời này khiến cho nhiệt độ trong đại điện chợt hạ xuống, các tướng như đang từ nơi nóng bức đi vào nơi giá rét, không chỉ lập tức hết sạch mồ hôi mà còn bắt đầu lạnh run lên.

- Có câu “Làm cho trống kêu không cần phải dùng đến trọng chùy”.

Triệu Trinh giọng điệu vẫn bình thản như trước, nhưng khi các tướng nghe tới, đều có cảm giác sởn tóc gáy:

- Thành Biện Kinh nói lớn cũng không phải là lớn, phạm vi hơn mười dặm, mặt đông đập cái chiêng, mặt tây hát hí khúc, có chuyện gì có thể giấu giếm được người khác chứ? Huống chi việc này đả động tới ngàn vạn người, sợ rằng chỉ có người mù hoặc người điếc mới không thể phát hiện ra nhỉ?

Dừng một cái buồn bã nói:

- Quả nhân giống như bị câm điếc hay sao?

Các tướng vội vàng đồng thời lắc đầu.

- Một khi đã như vậy, các ngươi tính toán xem để quả nhân kiểm tra một lần nữa, hay là tự mình chủ động nói?

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Nếu để cho quả nhân tiếp tục điều tra, ta sẽ truyền chỉ ngay. Đưa tất cả cấm quân tập hợp đến một chỗ, đưa quan viên tam tỉnh, lục bộ, nhị thập tứ ti, tất cả đều phái ra, điều tra từng người từng người, một ngày tra xét không xong thì chúng ta tra xét ba ngày, khi nào tra xét xong thì chư vị được về nhà.

Dừng một cái nói:

- Tuy nhiên như vậy rất phiền toái, xưa nay quả nhân không thích gây sức ép, cho nên vẫn hy vọng các ngươi nói, các ngươi nếu tự bản thân cũng không rõ ràng lắm thì gọi thủ hạ tới, bọn họ khẳng định rõ ràng...

- Con người đều cần thể diện.

Thấy có người muốn mở miệng, Triệu Trinh khoát tay một cái nói:

- Trước mặt mọi người nói loại sự tình này thật mất mặt, cho nên các ngươi cũng không cần nói gì, ta sai người cho các ngươi giấy bút, rồi cấp cả tín phong, các ngươi muốn viết thế nào thì viết như thế...

Lúc này một tên Tiểu Hoàng Môn bưng vào một sợi hương vòng, Triệu Trinh nói:

- Thời gian một nén nhang chắc đủ rồi nhỉ?

- Đủ ạ...

Các tướng nhỏ giọng nói.

- Quả nhân vẫn nói câu nói kia.

Triệu Trinh trầm giọng nói:

- Chuyện cũ sẽ bỏ qua, cho dù trong doanh của các ngươi chỉ có một người sống, nói bỏ qua sẽ bỏ qua. Nhưng nếu dám giấu diếm? Tính tội trách phạt, ai cũng không trách cứ được quả nhân, phải không?

Nói xong vung tay áo:

- Suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Tên lính Tiểu Hoàng Môn mở mực nước, phân phát giấy bút, Triệu Trinh đứng dậy rời đi.

- Cung tiễn bệ hạ...

Các tướng bị hoàng thượng dùng “hóa cốt miên chưởng”, đánh cho co rút mềm nhũn ra...
- Một phen vừa đấm vừa xoa thật tốt, bệ hạ dùng thủ đoạn thật cao minh...

Phú Bật vẻ mặt kính nể nghênh đón Triệu Trinh, nói:

- Sự thật đã chứng minh, chỉ cần bệ hạ chấn tỉnh lại, Đại Tống triều không ai dám làm điều xằng bậy nữa.

- Ngươi không cần chụp mũ cao cho ta.

Triệu Trinh tiếp nhận chén trà Hồ Ngôn Đoái dâng lên, nhấp một ngụm rồi trở lại vấn đề, nói:

- Có câu nói “Một người trị gia, trăm người trị huyện”, Đại Tống triều to như vậy, mấy vạn người thống trị còn là ít, quả nhân cho dù có ba đầu sáu tay, có khả năng làm được việc của mấy người? Vẫn phải là quân thần đồng tâm hiệp lực mới được.

Phú Bật hốc mắt có chút ướt át.

- Làm sao vậy?

Triệu Trinh nhìn lão nói.

- Lão thần dường như nhìn thấy bộ dạng hăng hái lúc tuổi còn trẻ của hoàng thượng.

Phú Bật hăng hái nói:

- Đợi đã bao nhiêu năm rồi, rốt cục cũng chờ được đến lúc này.

- Lúc tuổi còn trẻ sao...

Triệu Trinh ánh mắt có chút mê ly, nói:

- Quả nhân làm sao không nghĩ muốn tỉnh lại, đáng tiếc có đại thần thì giống như cái cây non, khiến cho người ta thất vọng; Hoặc có đại thần chí lớn nhưng tài mọn, làm cho người ta nản lòng, ôi... Hai ba mươi năm cứ như vậy lãng phí thời gian rồi.

Phú Bật biết, theo lời Triệu Trinh làm cho người ta thất vọng, đau khổ chính là Lã Di Giản và Hạ Tủng, làm cho người ta nản lòng chính là Phạm Trọng Yêm... Họ đều là danh thần, theo thời gian trôi qua đều có hiển lộ tài năng. Triệu Trinh vẫn cho rằng mình gặp người không quen, bị bọn họ làm cho chậm trễ.

- Khương Tử Nha tám mươi tuổi mới được phong tướng, Vương Tiễn bảy mươi tuổi quét sạch loạn đảng, hoàng thượng so với bọn họ còn trẻ tuổi hơn nhiều, chỉ cần thức tỉnh lại, hiện nay vẫn không muộn chút nào.

Phú Bật cổ vũ Triệu Trinh nói:

- Đại Tống hiện nay thế thịnh nhưng ẩn chứa nhiều ưu lo, trăm điều khuyết điểm, đều đang chờ hoàng thượng chỉnh lý lại, vượt qua xu thế suy tàn này!

- Ừ.

Triệu Trinh cũng bị khua lên nhiệt tình, nói:

- Đúng vậy, phải tỉnh lại rồi, không vì việc gì khác, coi như là vì Hoàng tử chưa ra đời, cũng phải vậy, ha ha...

Nhịn mấy ngày nay, Triệu Trinh cuối cùng cũng nhịn không được, nói cho Phú Bật.

- Chúc mừng bệ hạ...

Phú Bật khom người thật sâu, nói.

Quân thần nói chuyện một lát, Triệu Trinh hỏi Hồ Ngôn Đoái bên cạnh:

- Đến giờ đi chưa?

- Đã đến.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.

- Đều đã viết xong sao?

- Lão nô đi xem.

Hồ tổng quản liền đi vòng ra ngoài, một lát sau cầm theo một chồng phong thư trở về:

- Đều đã thu lên đây.

- Ái khanh nhìn xem.

Triệu Trinh ra hiệu cho Phú Bật, nói:

- Lúc này xem nôn ra bao nhiêu.

- Vâng.

Phú Bật đứng dậy tiếp nhận khay thư, mở một chồng phong thư ra, móc giấy bên trong ra, lần lượt giương lên đại án đọc từng cái, sau khi liệt kê xong tất cả, ông nhẹ giọng thì thầm:

- Thiên võ Tả sương đệ nhất quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm chín mươi bảy người, số lượng thực có... Một ngàn sáu trăm ba mươi người.

- Thiên võ Tả sương đệ nhị quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm bảy mươi bảy người, số lượng thực có... Một ngàn năm trăm mười người.

- Thiên võ Tả sương đệ tam quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm tám mươi người, số lượng thực có một ngàn bốn trăm chín mươi người.

- Thiên võ Hữu sương đệ nhất quân, số lượng quy định là...

Ông vừa đọc, hai gã Tiểu Hoàng Môn nhanh tay dùng bàn tính, đem tổng số lượng danh ngạch quy định và số lượng thực chất có thống kê ra.

Tuy rằng con số thống kê cuối cùng còn chưa có, nhưng chỉ nghe con số riêng của các nhánh quân, Triệu Trinh đã muốn ngất đi rồi, hai cánh tay cao gầy để dọc theo viền ngự án nắm thật chặt, nhắm nghiền hai mắt lại, mặt lạnh tựa như sắt.

Nhìn thấy hoàng thượng đổ mồ hôi cuồn cuộn trên mặt, Hồ tổng quản vội vàng đưa khăn mặt vào chậu nước đá ngâm qua, lấy ra vắt nhẹ, rồi nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho hoàng thượng.

Triệu Trinh lại dường như tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ vang lên bên tai những con số và tiếng bàn tính đang thống kê.

Tiếng bàn tính như rõ ràng, xuyên thấu qua tầng tầng màn tơ, rơi vào trong tai chúng võ tướng ngoài tiền điện, giống như tiếng ma quỷ đòi mạng, nghe tiếng đó bọn họ đều câm như hến.

Đột nhiên, tiếng bàn tính ngừng lại, phía trong màn tơ hoàn toàn yên tĩnh, chúng võ tướng tim đều đập rộn lên, hít thở không thông.

- Khởi tấu bệ hạ, qua thống kê, Cấm quân kinh sư tổng cộng số lượng quy định phải có là hai mươi ba vạn tám ngàn một trăm người, các tướng hồi báo quân số tổng cộng đang có mười tám vạn bảy ngàn ba trăm người.

Phú Bật nhẹ giọng báo cáo nói.

Triệu Trinh trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi hỏi:

- Sai biệt là bao nhiêu?

- Sai biệt là năm vạn lẻ tám trăm người.

“Choang” một tiếng thật mạnh, ống ngọc đựng bút trong tay Triệu Trinh rơi xuống đất, vỡ nát bấy.

- Năm vạn người, hàng năm chiếm của triều đình bao nhiêu tiền?

Triệu Trinh sâu kín hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom