Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-272
Chương 275: Lỡ miệng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơi thở các vị thần Aesir của Bắc Âu vẫn chưa cách quá xa, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cũng chỉ có thể đoán rằng bọn họ vẫn chưa rời khỏi thành phố này, nhưng lại không cách nào xác định được vị trí chính xác.
Ban đầu họ còn tưởng rằng các vị thần Aesir ở lại nơi này để nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục xuất phát. Nhưng giờ xem tình hình như thế này... Má nó nghỉ ngơi lấy sức ở đâu ra, rõ ràng trực tiếp coi nơi đây là chiến trường.
Dương Nghiên khó khăn lắm mới đợi được đến mười giờ. Thấy Ngao Tiềm đưa Phong Tiểu Tiểu về, anh ta vội vàng kể lại hết mọi chuyện mình nghe được cho cô, vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu lập tức trở nên khó coi.
“Điểm tựa của thế giới?” Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Tình hình nghiêm trọng lắm à?”
“Dựa theo cách nói của anh Lucifer thì các hệ thần trên khắp thế giới cũng không phải là sinh ra từ không khí.” Dương Nghiên bất đắc dĩ: “Nếu đi ngược dòng từ khi thần thoại của các hệ thần bắt đầu, chúng ta sẽ phát hiện bọn họ đều tự xưng bản thân mình là thần thánh ban sơ, sinh ra từ hỗn độn. Ví dụ như Chaos(*) ở Hy Lạp, hay như thời đại của Ymir ở Bắc Âu, còn trước cả khi Jehoval sáng tạo ra thế giới... Thế nhưng cái được gọi là hỗn độn thực ra chỉ là một không gian ổn định. Tuy rằng ở đó không có trời đất vạn vật, nhưng vào lúc ban sơ nhất nó không giống với hỗn độn của chúng ta. Là thế giới mà ngay cả trật tự, thời gian và không gian đều bị cắn nuốt tới trở nên vô cùng hỗn loạn.”
(*) Chaos (Khaôx): Vị thần của sự hỗn mang, được nhắc đến như vị thần đầu tiên trong thần thoại Hy Lạp.
“Thế nên tôi suy đoán, có lẽ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, trật tự và thời không đã được xây dựng lại, tạo thành hình thức ban đầu của thế giới. Nhưng mà có một phần các mảnh vỡ nguyên thủy chứa đựng sức mạnh tương đối lớn vẫn được giữ lại hoàn chỉnh, sau đó chúng phân tán đến khắp mọi nơi trên thế giới, trở thành cơ sở sinh ra các hệ thần tộc hỗn độn nguyên sơ.” Vẻ mặt Dương Nghiên nghiêm trọng: “Thời kỳ viễn cổ, khi chư thần còn phồn thịnh, những kẻ có tư cách tranh đoạt quy luật số mệnh đầu tiên là ba tộc chim bay, thú chạy và có vảy. Tiếp theo đó là đến vu yêu(*), cuối cùng mới là các đạo tu hành... Những mảnh nhỏ này không được Thiên Đạo để ý đến, vì vậy chỉ nằm yên trong thời gian dài chứ không có cơ hội được kích hoạt. Mãi cho đến sau khi Ân Thương phong thần, thiên đình lén lút chuẩn bị cho việc di dời. Đại khái thì khi đó, trong mắt Thiên đạo, bọn họ đã mất đi số mệnh tiếp tục thống trị, vì thế các vị thần nguyên thủy thuộc các hệ bắt đầu được sinh ra từ các mảnh vỡ hỗn độn. Tiếp sau đó nữa tới ba nghìn năm trước, thiên đình suy vong, chư pháp xuống dốc. Từ đó về sau không còn người nào nhập đạo nữa, thế nên rất nhiều hệ thần tộc hoàn toàn khác biệt với thần ma thời viễn cổ lần lượt được sinh ra...”
(*) Vu yêu: phù thủy sử dụng ma pháp để trở nên bất tử.
(**) Ân Thương: Nhà Thương hay nhà Ân, Ân Thương là triều đại đầu tiên được công nhận về mặt lịch sử là một triều đại Trung Quốc.
“Đây là nguyên nhân mà trong những thần thoại khác không bao giờ nói đến chuyện ai có thể tu luyện?” Phong Tiểu Tiểu nhớ lại chuyện Nguyệt Lão từng nói những vị thần thuộc hệ khác không có người nào tu luyện: “Bọn họ đều nghe theo vận mệnh, sinh ra từ những mảnh vỡ nguyên thủy khác nhau. Thần quyền và thần lực mà bọn họ có được khi từ khi vừa sinh ra dù ít dù nhiều đều đến từ chính những mảnh vỡ đó... Bởi vì thế giới đã không còn thích hợp để tu luyện nhập đạo nữa, thế nên những người thuộc tín ngưỡng xuất hiện sau thiên đình cũng sẽ không được kế thừa quy tắc ‘có thể tự tăng cường sức mạnh của bản thân’?!”
Dương Nghiên “Ừ” một tiếng, gật đầu: “Đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Những kẻ gặp vận may thì vừa sinh ra đã làm long trời lở đất, giống như Vidar vậy, mặc cho anh ta ngồi ngây ngốc ở nhà bao nhiêu năm thì vẫn là cao thủ mạnh nhất Bắc Âu. Nhưng nếu không may bị vận rủi theo đuôi thì cho dù nỗ lực nhiều như thế nào cũng chẳng có hy vọng gì. Ví dụ như Hera, bản thân yếu ớt nhưng lại có trí tuệ và tham vọng, kiểu gì cũng nghẹn đến chết.”
“Những mảnh vỡ nguyên thủy không chỉ sinh ra các thần tộc khác nhau, chúng đồng thời còn hóa thành các không gian tín ngưỡng bất đồng, tách biệt khỏi không gian chủ mà chúng ta đang sống.” Dương Nghiên nói: “Mỗi khoảng không gian này đều có những trụ cột chống đỡ quan trọng riêng, gọi tắt là điểm tựa của thế giới. Những điểm tựa này càng vững chắc, sẽ càng giúp không gian chủ ổn định... Hiện tại, bất kể thiên tai thảm họa gì đều rất khó hủy diệt hoàn toàn Trái đất chỉ trong một lần, trừ khi mưa thiên thạch trong kỷ băng hà xuất hiện một lần nữa. Thế nhưng nếu như không khống chế tốt những điểm tựa này, sợ rằng sức mạnh bóp méo và cắn nuốt sinh ra khi chúng trở về với hỗn độn sẽ gây nên hậu quả hủy diệt cả thế giới.”
Lần này, coi như Phong Tiểu Tiểu đã biết cái giả thuyết ngày tận thế là từ đâu mà có rồi. Vốn dĩ cô vẫn luôn cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Thế giới và thần thánh đều diệt vong trong vòng mười năm? Thảm họa nào lại có uy lực lớn đến vậy?
Nhưng nếu như điểm tựa để các hệ thần tộc dựa vào để sinh tồn bị phá hủy, vậy thì việc mọi thứ trở về với hư vô không còn là chuyện khó hiểu nữa rồi.
“Dù sao thì với chúng ta, điểm quan trọng bây giờ là phải tìm được cây Thế Giới đúng không?” Phong Tiểu Tiểu tổng kết lại: “Sau đó nghĩ cách trồng nó về chỗ cũ, để nó hồi phục hồi, tươi tốt thêm lần nữa?”
“Đúng vậy.” Dương Nghiên gật đầu, đau khổ nói: “Nếu như tôi đoán không sai, vậy thì tám phần mười là Bàn Cổ muốn trồng cây Thế Giới ở chỗ chúng ta. Bởi vì có cấm chế của anh Hy nên hắn không có cách nào ra tay trực tiếp với thần đình. Nhưng dù sao thần đình cũng chỉ mới xây dựng lại, không phải là do mảnh vỡ hỗn độn biến thành, nền móng của nó chắc chắn không thể vững chắc bằng cây Thế Giới được. Đến lúc đó, hắn sẽ giành lấy quy luật trật tự nơi này trước, sau đó hủy diệt thần đình của chúng ta, cuối cùng là nghĩ đại một cách làm cái cây đó chết đi. Như vậy chẳng phải có thể giải quyết cả hai rắc rối chỉ trong một lần hay sao!”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “Anh phân tích như vậy cũng đúng. Vậy thì cây Thế Giới giờ đang ở đâu chứ?”
“...” Dương Nghiên xoa nhẹ mi tâm: “Nếu tôi biết thì đã không cần phải ngồi đây nói nhảm với cô nhiều như vậy rồi.”
“Tiên Ốc cũng không biết à? Chẳng phải cô ấy đã sống ở nhà con khỉ họ Tôn kia một thời gian hay sao? Nếu như cô ấy có thể nghe nói đến chuyện bộ rễ cây Thế Giới bị đào đi, vậy thì không có lý do gì chỉ nghe được mỗi câu đó thôi...” Phong Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc: “Ít nhất thì bây giờ cây Thế Giới đang ở trong tay người nào, Bàn Cổ dự định trồng nó ở đâu, bao giờ sẽ trồng... Kiểu gì thì cũng phải biết một hai câu có ích chứ?”
Dương Nghiên thở dài: “Ký ức của người khác đều được lưu trong RAM, nhưng ký ức của cô Tiên Ốc này thì lại lưu trong bộ nhớ đệm. Lúc nãy tôi đã hỏi rồi, cô ấy nói hình như đã từng nghe được một đôi câu gần gần như vậy, nhưng không nhớ ra được... Với trạng thái hiện tại của cô ấy, tôi còn sợ dùng mắt Thông Thiên tìm kiếm ký ức sẽ biến cô ấy thành kẻ ngốc luôn.”
“...”
Đường bên này bị chặn rồi, đành tìm một lối khác thôi.
Tình trạng của Tiên Ốc quá kém, tinh thần không ổn định, Dương Nghiên cũng không dám mở mắt Thông Thiên với cô. Nhưng nếu đổi thành anh Vũ thì hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?! Người này da dày thịt béo, tinh thần lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có đủ thời gian mặt đối mặt, lục lọi ký ức của anh ta liên tục không nghỉ cũng không thành vấn đề.
Đúng dịp dạo này ngày nào anh Vũ cũng đều đến cửa hàng của Phong Tiểu Tiểu kiểm tra một chuyến. Vì vậy, ngoại trừ tin tức tình báo đội quân thú cưng thu thập được hằng ngày, Dương Nghiên còn có thói quen tốt là đi ra ngoài tiếp khách đúng giờ, quyết chí đào bằng được tin tức hữu ích trong bộ nhớ của anh Vũ.
Ngày đầu tiên tìm kiếm, Dương Nghiên tìm được rất nhiều lịch sử luyện công, rất nhiều ký ức về chuyện đánh nhau, rất nhiều chiến tích bắt nhân sĩ giang hồ lang thang của anh Vũ.
Ngày thứ hai tìm kiếm, Dương Nghiên tìm được ký ức luyện công, ký ức đánh nhau và ký ức chửi nhau với Triển Hiên qua điện thoại.
Ngày thứ ba tìm kiếm, luyện công, đánh nhau, mắng chửi người, tuần tra...
Ngày thứ tư...
Sinh hoạt hằng ngày của anh Vũ vừa nhạt nhẽo vừa phong phú. Từ phương diện nào đó thì nó cũng tương đối có quy luật, có quy luật đến nỗi Dương Nghiên muốn khóc luôn.
Cả ngày anh Vũ không làm chuyện gì khác, chỉ đi đánh nhau với luyện công, còn đi khắp nơi gây chuyện nữa. Rốt cuộc là làm thế nào mà lại bồi dưỡng ra cái con người “đặc sắc” thế này hả trời. Cả ngày dài anh ta không làm được thêm chuyện gì nghiêm chỉnh à?
Cuối cũng cũng đã đến ngày thứ bảy... Hôm nay, anh Vũ không đến kiểm tra tiệm gốm, nhưng cậu Liên - người cả ngày bận ra ngoài tán gái lại xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì khoảng thời gian gần đây tin đồn đã lắng xuống nên cậu Liên không còn thấp thỏm lo sợ bị tập kích như lúc đầu nữa. Tuy rằng bây giờ cậu ta vẫn còn ở gần tiệm gốm, nhưng hợp đồng thuê vệ sĩ bảo kê giữa cậu ta và đám Phong Tiểu Tiểu sớm đã kết thúc, cậu ta cũng đã chuyển từ khu nhà sau của tiệm gốm ra ngoài ở. Bây giờ, mục tiêu quan trọng nhất của cậu Liên là ôm mỹ nhân về. Thỉnh thoảng cậu ta quay lại đây chẳng qua cũng chỉ vì đám Phong Tiểu Tiểu là “bạn bè” của Lã Thanh Y mà thôi.
“Lâu rồi không thấy cậu Liên tới nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu đứng trước cửa hàng, có phần kinh ngạc nhìn thấy người đến, thuận miệng chào hỏi một câu.
Cậu Liên dẫn mấy vệ sĩ áo đen đằng sau, đi vào cửa hàng tự nhiên thoải mái như nhà của mình rồi gật đầu thay lời chào hỏi. Sau đó, cậu ta trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây: “Tôi đến là để tìm anh Vũ. Nghe nói gần đây ngày nào anh ta cũng tới?”
“Cậu tìm anh Vũ á?” Phong Tiểu Tiểu vô cùng ngạc nhiên, một ông quan con thì có quan hệ gì với Lục Phiến Môn được nhỉ?
Cậu Liên dương dương tự đắc nói: “Đúng vậy. Thanh Thanh rất quan tâm đến việc bảo vệ môi trường. Cô ấy nói gần đây độ ẩm trong không khí quá thấp, hẳn là bởi vì ở đây không có nhiều cây xanh, cho nên cô ấy muốn tổ chức hoạt động trồng cây trong khu...”
“...” Nơi Nữ Bạt dừng chân, mặc dù hạn hán đã được khống chế, nhưng độ ẩm trong không khí có hơi thấp một chút thì cũng là điều bình thường.
Phong Tiểu Tiểu thực không biết nên tiếp lời ra sao, chỉ đành trừ cho qua.
Cậu Liên cũng không để ý, nói tiếp: “Tôi thấy ý tưởng của Thanh Thanh rất hay. Cô ấy không hề giống như những cô gái chỉ biết quan tâm hưởng thụ mấy thứ phù phiếm như kia,...”
“...” Đó là cậu chưa nhìn thấy cô ta khí phách như thế nào khi đi càn quét hàng hiệu ở trung tâm thương mại thôi.
Phong Tiểu Tiểu nhớ lại. Vào tuần trước, ở khu phố thương mại sầm uất nhất, cô tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng khi quẹt thẻ tín dụng điên cuồng của cô gái ai cũng biết là ai kia. Cô nhất thời cạn lời không đáp lại được.
“Vậy nên tôi quyết định sẽ ủng hộ ý tưởng của cô ấy.” Cậu Liên khen ngợi nữ thần trong mộng của mình một cách tràn đầy tình cảm. Sau đó cuối cùng cũng nói đến việc chính: “Tôi đã cho người mua một ít cây con về chuẩn bị trồng trên diện rộng trong khu vực này. Trong đó có một cây tần bì hiếm gặp, đã lớn khỏe mạnh lắm rồi, tôi định trực tiếp trồng luôn... Tổ dân phố và đồn công an đều nói toàn bộ khu vực này đều do anh Vũ quản lý, ngay cả chuyện trồng cây xanh hai bên đường cũng cần phải được anh ta đồng ý. Thế nên tôi muốn sang chào hỏi trước, tiện đường xem thử có cần xin giấy phép gì không.”
“À! Nếu như bình thường thì giờ này chắc anh Vũ sắp đến...” Phong Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng đang thuận miệng trả lời, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một chút: “Chờ một chút! Cậu vừa nói cây tần bì gì ấy nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cậu Liên cực kỳ hài lòng với câu hỏi Phong Tiểu Tiểu đặt ra, dường như cậu ta rất tự hào vì cây tần bì đó, hơn nữa còn tình nguyện chia sẻ thành tích huy hoàng này với người khác: “Nghe nói cái cây đó có tác dụng giữ đất rất tốt, cái hiếm có là bộ rễ còn được đào lên vô cùng hoàn chỉnh. Tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được nó đấy... Thanh Thanh chỉ nhìn ảnh chụp một cái liền lập tức thích nó ngay.”
“...”
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Cậu Liên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phong Tiểu Tiểu - người dường như không có vẻ định khen ngợi vỗ vũ gì mình.
“Ha ha...” Phong Tiểu Tiểu ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
CLGT! Cần lời giải thích!
Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi!
Má nó chứ, chủng loại của cây Thế Giới chính là tần bì đó có biết không hả?
Lại còn là thứ Nữ Bạt cực kỳ yêu thích nữa chứ... Kẻ nào dám nói đây không phải Yggdrasil (tên gọi khác của cây Thế giới) cô sẽ liều mạng với kẻ đó!!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Ban đầu họ còn tưởng rằng các vị thần Aesir ở lại nơi này để nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục xuất phát. Nhưng giờ xem tình hình như thế này... Má nó nghỉ ngơi lấy sức ở đâu ra, rõ ràng trực tiếp coi nơi đây là chiến trường.
Dương Nghiên khó khăn lắm mới đợi được đến mười giờ. Thấy Ngao Tiềm đưa Phong Tiểu Tiểu về, anh ta vội vàng kể lại hết mọi chuyện mình nghe được cho cô, vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu lập tức trở nên khó coi.
“Điểm tựa của thế giới?” Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Tình hình nghiêm trọng lắm à?”
“Dựa theo cách nói của anh Lucifer thì các hệ thần trên khắp thế giới cũng không phải là sinh ra từ không khí.” Dương Nghiên bất đắc dĩ: “Nếu đi ngược dòng từ khi thần thoại của các hệ thần bắt đầu, chúng ta sẽ phát hiện bọn họ đều tự xưng bản thân mình là thần thánh ban sơ, sinh ra từ hỗn độn. Ví dụ như Chaos(*) ở Hy Lạp, hay như thời đại của Ymir ở Bắc Âu, còn trước cả khi Jehoval sáng tạo ra thế giới... Thế nhưng cái được gọi là hỗn độn thực ra chỉ là một không gian ổn định. Tuy rằng ở đó không có trời đất vạn vật, nhưng vào lúc ban sơ nhất nó không giống với hỗn độn của chúng ta. Là thế giới mà ngay cả trật tự, thời gian và không gian đều bị cắn nuốt tới trở nên vô cùng hỗn loạn.”
(*) Chaos (Khaôx): Vị thần của sự hỗn mang, được nhắc đến như vị thần đầu tiên trong thần thoại Hy Lạp.
“Thế nên tôi suy đoán, có lẽ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, trật tự và thời không đã được xây dựng lại, tạo thành hình thức ban đầu của thế giới. Nhưng mà có một phần các mảnh vỡ nguyên thủy chứa đựng sức mạnh tương đối lớn vẫn được giữ lại hoàn chỉnh, sau đó chúng phân tán đến khắp mọi nơi trên thế giới, trở thành cơ sở sinh ra các hệ thần tộc hỗn độn nguyên sơ.” Vẻ mặt Dương Nghiên nghiêm trọng: “Thời kỳ viễn cổ, khi chư thần còn phồn thịnh, những kẻ có tư cách tranh đoạt quy luật số mệnh đầu tiên là ba tộc chim bay, thú chạy và có vảy. Tiếp theo đó là đến vu yêu(*), cuối cùng mới là các đạo tu hành... Những mảnh nhỏ này không được Thiên Đạo để ý đến, vì vậy chỉ nằm yên trong thời gian dài chứ không có cơ hội được kích hoạt. Mãi cho đến sau khi Ân Thương phong thần, thiên đình lén lút chuẩn bị cho việc di dời. Đại khái thì khi đó, trong mắt Thiên đạo, bọn họ đã mất đi số mệnh tiếp tục thống trị, vì thế các vị thần nguyên thủy thuộc các hệ bắt đầu được sinh ra từ các mảnh vỡ hỗn độn. Tiếp sau đó nữa tới ba nghìn năm trước, thiên đình suy vong, chư pháp xuống dốc. Từ đó về sau không còn người nào nhập đạo nữa, thế nên rất nhiều hệ thần tộc hoàn toàn khác biệt với thần ma thời viễn cổ lần lượt được sinh ra...”
(*) Vu yêu: phù thủy sử dụng ma pháp để trở nên bất tử.
(**) Ân Thương: Nhà Thương hay nhà Ân, Ân Thương là triều đại đầu tiên được công nhận về mặt lịch sử là một triều đại Trung Quốc.
“Đây là nguyên nhân mà trong những thần thoại khác không bao giờ nói đến chuyện ai có thể tu luyện?” Phong Tiểu Tiểu nhớ lại chuyện Nguyệt Lão từng nói những vị thần thuộc hệ khác không có người nào tu luyện: “Bọn họ đều nghe theo vận mệnh, sinh ra từ những mảnh vỡ nguyên thủy khác nhau. Thần quyền và thần lực mà bọn họ có được khi từ khi vừa sinh ra dù ít dù nhiều đều đến từ chính những mảnh vỡ đó... Bởi vì thế giới đã không còn thích hợp để tu luyện nhập đạo nữa, thế nên những người thuộc tín ngưỡng xuất hiện sau thiên đình cũng sẽ không được kế thừa quy tắc ‘có thể tự tăng cường sức mạnh của bản thân’?!”
Dương Nghiên “Ừ” một tiếng, gật đầu: “Đây vừa là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Những kẻ gặp vận may thì vừa sinh ra đã làm long trời lở đất, giống như Vidar vậy, mặc cho anh ta ngồi ngây ngốc ở nhà bao nhiêu năm thì vẫn là cao thủ mạnh nhất Bắc Âu. Nhưng nếu không may bị vận rủi theo đuôi thì cho dù nỗ lực nhiều như thế nào cũng chẳng có hy vọng gì. Ví dụ như Hera, bản thân yếu ớt nhưng lại có trí tuệ và tham vọng, kiểu gì cũng nghẹn đến chết.”
“Những mảnh vỡ nguyên thủy không chỉ sinh ra các thần tộc khác nhau, chúng đồng thời còn hóa thành các không gian tín ngưỡng bất đồng, tách biệt khỏi không gian chủ mà chúng ta đang sống.” Dương Nghiên nói: “Mỗi khoảng không gian này đều có những trụ cột chống đỡ quan trọng riêng, gọi tắt là điểm tựa của thế giới. Những điểm tựa này càng vững chắc, sẽ càng giúp không gian chủ ổn định... Hiện tại, bất kể thiên tai thảm họa gì đều rất khó hủy diệt hoàn toàn Trái đất chỉ trong một lần, trừ khi mưa thiên thạch trong kỷ băng hà xuất hiện một lần nữa. Thế nhưng nếu như không khống chế tốt những điểm tựa này, sợ rằng sức mạnh bóp méo và cắn nuốt sinh ra khi chúng trở về với hỗn độn sẽ gây nên hậu quả hủy diệt cả thế giới.”
Lần này, coi như Phong Tiểu Tiểu đã biết cái giả thuyết ngày tận thế là từ đâu mà có rồi. Vốn dĩ cô vẫn luôn cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Thế giới và thần thánh đều diệt vong trong vòng mười năm? Thảm họa nào lại có uy lực lớn đến vậy?
Nhưng nếu như điểm tựa để các hệ thần tộc dựa vào để sinh tồn bị phá hủy, vậy thì việc mọi thứ trở về với hư vô không còn là chuyện khó hiểu nữa rồi.
“Dù sao thì với chúng ta, điểm quan trọng bây giờ là phải tìm được cây Thế Giới đúng không?” Phong Tiểu Tiểu tổng kết lại: “Sau đó nghĩ cách trồng nó về chỗ cũ, để nó hồi phục hồi, tươi tốt thêm lần nữa?”
“Đúng vậy.” Dương Nghiên gật đầu, đau khổ nói: “Nếu như tôi đoán không sai, vậy thì tám phần mười là Bàn Cổ muốn trồng cây Thế Giới ở chỗ chúng ta. Bởi vì có cấm chế của anh Hy nên hắn không có cách nào ra tay trực tiếp với thần đình. Nhưng dù sao thần đình cũng chỉ mới xây dựng lại, không phải là do mảnh vỡ hỗn độn biến thành, nền móng của nó chắc chắn không thể vững chắc bằng cây Thế Giới được. Đến lúc đó, hắn sẽ giành lấy quy luật trật tự nơi này trước, sau đó hủy diệt thần đình của chúng ta, cuối cùng là nghĩ đại một cách làm cái cây đó chết đi. Như vậy chẳng phải có thể giải quyết cả hai rắc rối chỉ trong một lần hay sao!”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “Anh phân tích như vậy cũng đúng. Vậy thì cây Thế Giới giờ đang ở đâu chứ?”
“...” Dương Nghiên xoa nhẹ mi tâm: “Nếu tôi biết thì đã không cần phải ngồi đây nói nhảm với cô nhiều như vậy rồi.”
“Tiên Ốc cũng không biết à? Chẳng phải cô ấy đã sống ở nhà con khỉ họ Tôn kia một thời gian hay sao? Nếu như cô ấy có thể nghe nói đến chuyện bộ rễ cây Thế Giới bị đào đi, vậy thì không có lý do gì chỉ nghe được mỗi câu đó thôi...” Phong Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc: “Ít nhất thì bây giờ cây Thế Giới đang ở trong tay người nào, Bàn Cổ dự định trồng nó ở đâu, bao giờ sẽ trồng... Kiểu gì thì cũng phải biết một hai câu có ích chứ?”
Dương Nghiên thở dài: “Ký ức của người khác đều được lưu trong RAM, nhưng ký ức của cô Tiên Ốc này thì lại lưu trong bộ nhớ đệm. Lúc nãy tôi đã hỏi rồi, cô ấy nói hình như đã từng nghe được một đôi câu gần gần như vậy, nhưng không nhớ ra được... Với trạng thái hiện tại của cô ấy, tôi còn sợ dùng mắt Thông Thiên tìm kiếm ký ức sẽ biến cô ấy thành kẻ ngốc luôn.”
“...”
Đường bên này bị chặn rồi, đành tìm một lối khác thôi.
Tình trạng của Tiên Ốc quá kém, tinh thần không ổn định, Dương Nghiên cũng không dám mở mắt Thông Thiên với cô. Nhưng nếu đổi thành anh Vũ thì hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?! Người này da dày thịt béo, tinh thần lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có đủ thời gian mặt đối mặt, lục lọi ký ức của anh ta liên tục không nghỉ cũng không thành vấn đề.
Đúng dịp dạo này ngày nào anh Vũ cũng đều đến cửa hàng của Phong Tiểu Tiểu kiểm tra một chuyến. Vì vậy, ngoại trừ tin tức tình báo đội quân thú cưng thu thập được hằng ngày, Dương Nghiên còn có thói quen tốt là đi ra ngoài tiếp khách đúng giờ, quyết chí đào bằng được tin tức hữu ích trong bộ nhớ của anh Vũ.
Ngày đầu tiên tìm kiếm, Dương Nghiên tìm được rất nhiều lịch sử luyện công, rất nhiều ký ức về chuyện đánh nhau, rất nhiều chiến tích bắt nhân sĩ giang hồ lang thang của anh Vũ.
Ngày thứ hai tìm kiếm, Dương Nghiên tìm được ký ức luyện công, ký ức đánh nhau và ký ức chửi nhau với Triển Hiên qua điện thoại.
Ngày thứ ba tìm kiếm, luyện công, đánh nhau, mắng chửi người, tuần tra...
Ngày thứ tư...
Sinh hoạt hằng ngày của anh Vũ vừa nhạt nhẽo vừa phong phú. Từ phương diện nào đó thì nó cũng tương đối có quy luật, có quy luật đến nỗi Dương Nghiên muốn khóc luôn.
Cả ngày anh Vũ không làm chuyện gì khác, chỉ đi đánh nhau với luyện công, còn đi khắp nơi gây chuyện nữa. Rốt cuộc là làm thế nào mà lại bồi dưỡng ra cái con người “đặc sắc” thế này hả trời. Cả ngày dài anh ta không làm được thêm chuyện gì nghiêm chỉnh à?
Cuối cũng cũng đã đến ngày thứ bảy... Hôm nay, anh Vũ không đến kiểm tra tiệm gốm, nhưng cậu Liên - người cả ngày bận ra ngoài tán gái lại xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì khoảng thời gian gần đây tin đồn đã lắng xuống nên cậu Liên không còn thấp thỏm lo sợ bị tập kích như lúc đầu nữa. Tuy rằng bây giờ cậu ta vẫn còn ở gần tiệm gốm, nhưng hợp đồng thuê vệ sĩ bảo kê giữa cậu ta và đám Phong Tiểu Tiểu sớm đã kết thúc, cậu ta cũng đã chuyển từ khu nhà sau của tiệm gốm ra ngoài ở. Bây giờ, mục tiêu quan trọng nhất của cậu Liên là ôm mỹ nhân về. Thỉnh thoảng cậu ta quay lại đây chẳng qua cũng chỉ vì đám Phong Tiểu Tiểu là “bạn bè” của Lã Thanh Y mà thôi.
“Lâu rồi không thấy cậu Liên tới nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu đứng trước cửa hàng, có phần kinh ngạc nhìn thấy người đến, thuận miệng chào hỏi một câu.
Cậu Liên dẫn mấy vệ sĩ áo đen đằng sau, đi vào cửa hàng tự nhiên thoải mái như nhà của mình rồi gật đầu thay lời chào hỏi. Sau đó, cậu ta trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây: “Tôi đến là để tìm anh Vũ. Nghe nói gần đây ngày nào anh ta cũng tới?”
“Cậu tìm anh Vũ á?” Phong Tiểu Tiểu vô cùng ngạc nhiên, một ông quan con thì có quan hệ gì với Lục Phiến Môn được nhỉ?
Cậu Liên dương dương tự đắc nói: “Đúng vậy. Thanh Thanh rất quan tâm đến việc bảo vệ môi trường. Cô ấy nói gần đây độ ẩm trong không khí quá thấp, hẳn là bởi vì ở đây không có nhiều cây xanh, cho nên cô ấy muốn tổ chức hoạt động trồng cây trong khu...”
“...” Nơi Nữ Bạt dừng chân, mặc dù hạn hán đã được khống chế, nhưng độ ẩm trong không khí có hơi thấp một chút thì cũng là điều bình thường.
Phong Tiểu Tiểu thực không biết nên tiếp lời ra sao, chỉ đành trừ cho qua.
Cậu Liên cũng không để ý, nói tiếp: “Tôi thấy ý tưởng của Thanh Thanh rất hay. Cô ấy không hề giống như những cô gái chỉ biết quan tâm hưởng thụ mấy thứ phù phiếm như kia,...”
“...” Đó là cậu chưa nhìn thấy cô ta khí phách như thế nào khi đi càn quét hàng hiệu ở trung tâm thương mại thôi.
Phong Tiểu Tiểu nhớ lại. Vào tuần trước, ở khu phố thương mại sầm uất nhất, cô tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng khi quẹt thẻ tín dụng điên cuồng của cô gái ai cũng biết là ai kia. Cô nhất thời cạn lời không đáp lại được.
“Vậy nên tôi quyết định sẽ ủng hộ ý tưởng của cô ấy.” Cậu Liên khen ngợi nữ thần trong mộng của mình một cách tràn đầy tình cảm. Sau đó cuối cùng cũng nói đến việc chính: “Tôi đã cho người mua một ít cây con về chuẩn bị trồng trên diện rộng trong khu vực này. Trong đó có một cây tần bì hiếm gặp, đã lớn khỏe mạnh lắm rồi, tôi định trực tiếp trồng luôn... Tổ dân phố và đồn công an đều nói toàn bộ khu vực này đều do anh Vũ quản lý, ngay cả chuyện trồng cây xanh hai bên đường cũng cần phải được anh ta đồng ý. Thế nên tôi muốn sang chào hỏi trước, tiện đường xem thử có cần xin giấy phép gì không.”
“À! Nếu như bình thường thì giờ này chắc anh Vũ sắp đến...” Phong Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng đang thuận miệng trả lời, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng lại một chút: “Chờ một chút! Cậu vừa nói cây tần bì gì ấy nhỉ?”
“Đúng vậy.” Cậu Liên cực kỳ hài lòng với câu hỏi Phong Tiểu Tiểu đặt ra, dường như cậu ta rất tự hào vì cây tần bì đó, hơn nữa còn tình nguyện chia sẻ thành tích huy hoàng này với người khác: “Nghe nói cái cây đó có tác dụng giữ đất rất tốt, cái hiếm có là bộ rễ còn được đào lên vô cùng hoàn chỉnh. Tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được nó đấy... Thanh Thanh chỉ nhìn ảnh chụp một cái liền lập tức thích nó ngay.”
“...”
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Cậu Liên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phong Tiểu Tiểu - người dường như không có vẻ định khen ngợi vỗ vũ gì mình.
“Ha ha...” Phong Tiểu Tiểu ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
CLGT! Cần lời giải thích!
Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi!
Má nó chứ, chủng loại của cây Thế Giới chính là tần bì đó có biết không hả?
Lại còn là thứ Nữ Bạt cực kỳ yêu thích nữa chứ... Kẻ nào dám nói đây không phải Yggdrasil (tên gọi khác của cây Thế giới) cô sẽ liều mạng với kẻ đó!!!
Bình luận facebook