• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (4 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-255

Chương 258: Kinh biến




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72423.png

Xem ảnh 2
72423_2.png
Đâu chỉ là to gan, đây rõ ràng là tự tìm đến cái chết mà.



Trương Tam ở nhà họ Dương bị cấm chế phản phệ trọng thương, may là sau đó không xuất hiện tình trạng gì nghiêm trọng hơn. Chị ta nghỉ ngơi một buổi tối, đến ngày hôm sau thì sắc mặt tuy vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần thì đã khôi phục được vài phần.



Dương Nghiên sợ mẹ ở nhà không có ai hỗ trợ, lỡ như gặp phải cái gì thì đến chạy cũng chạy không thoát được. Vậy nên anh ta dứt khoát đón Trương Tam qua bên này dưỡng thương một thời gian.



Nghe nói Vidar bị buộc tơ hồng trên chân, Trương Tam vừa đến tiệm gốm cũng có ý tò mò tới tham quan một chút. Chị ta ngồi xổm xuống lấy đầu ngón tay khảy khảy vòng tơ hồng, trông cứ như nhìn thấy thứ gì mới lạ mà mình nghe danh đã lâu nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội được tiếp xúc vậy: “Muốn tháo tơ hồng thật ra không khó. Người tu hành chỉ cần nhập đạo là có năng lực để tháo rồi... Chủ yếu rắc rối nằm ở chỗ việc này phải do chính người bị thắt tơ đích thân tháo ra mới được. Cái gọi là ‘chặt đứt tơ tình’ chính là vậy đó, những người khác dù có lợi hại thế nào cũng chẳng thể ra tay được.”



“Đương nhiên, tuy nói là cao thủ có thể thay thế người khác phá giải cấm chế này không nhiều, nhưng cũng không phải tuyệt đối không có. Chẳng qua...” Trương Tam nhìn xong liền phủi tay đứng lên, nhìn rất có vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác: “Cấm chế trên tơ hồng này không đến mức đáng bận tâm, phiền phức là vì nó có liên quan trực tiếp đến nhân quả. Tức là nhân duyên trói buộc trên đó đáng lẽ phải là của người bị thắt dây lên, nhưng giờ tơ hồng lại bị người khác cắt đứt. Nhân duyên của người này mất chỗ gửi gắm, vậy thì người ra tay ấy tự nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm cho nhân quả của đối phương rồi... Nói cách khác cậu làm đứt tơ hồng của ai thì sẽ phải chịu trách nhiệm với người đó. Chuyện này cũng giống như thời cổ đại, đàn ông nhìn thấy da thịt phụ nữ thì sẽ phải cưới người ta ấy, nếu không nhân quả sẽ bám lấy người đó, cả đời không tiêu tan.”



“...” Phong Tiểu Tiểu lúc đầu còn muốn thử xem đặc tính năng lực bỏ qua phép tắc của mình có thể lấy lại sự trong sạch cho Vidar không, cũng may lúc đó cô đột nhiên có dự cảm không ổn nên vẫn kiềm chế chưa ra tay. Giờ nghe thế này… Xem ra trò này không chỉ đơn giản như vậy. “Theo như chị Tam nói thì tôi có thể hiểu thế này đúng không... Giả sử tôi giúp Vidar cắt đứt tơ hồng, vậy tôi nhất định sẽ phải cưới... à không gả cho anh ta? Nếu không anh ta sẽ vĩnh viễn dây dưa với tôi không dứt ra được?”



Dương Nghiên hừ lạnh một tiếng châm điếu thuốc, nói với chút hả hê: “Nữ Oa mà còn sợ nhân quả ư? Tiểu Tiểu, tới đi, tôi ủng hộ cô!”



“Không sai.” Trương Tam vỗ tay cười vui vẻ nói: “Cô cắt đi, cắt đi. Nhị Lang nhà tôi nói rất đúng, dù cho không gả cho cậu ta, nhân quả bám thân cũng có sao đâu... Cùng lắm cũng chỉ là tâm ma. Nếu không nữa biết đâu anh ta rẽ đông rẽ tây lại sinh ra mối quan hệ nào đấy khác với cô cũng nên... Nói chung là sẽ bám lấy cô. Hoặc là khiến cô nợ nhân tình người ta, hoặc là bỏ mạng vì cô để cả đời cô cũng không quên được gì đó... Chuyện nhỏ như thế này cô mặc kệ nó là được rồi. Cô có nợ nhiều hơn thế thì Thiên đạo cũng không dám giáng chín tầng lôi kiếp cho cô đâu.”



Phong Tiểu Tiểu đỡ trán nói: “Vấn đề là nếu thật sự đen đủi như thế thì bản thân tôi cũng không thoải mái ấy chứ.”



Nghe có vẻ là tự tìm rắc rối thì đúng hơn.



Giả sử trên đường thấy một vũng bùn còn chưa cao đến đầu gối, nó không có uy hiếp tính mạng bạn, nhưng bạn lại rảnh hơi cứ khăng khăng muốn đạp lên cho bõ ghét. Đó không phải là ăn no rửng mỡ sao.



Từ đầu đến cuối Vidar vẫn bình tĩnh, lẳng lặng nhìn mấy người đang hăng say thảo luận, trêu trọc nhau, chốc chốc lại giơ ngón tay móc móc sợi tơ hồng dưới chân mình. Nơi đáy mắt bình lặng không gợn sóng ấy của anh lóe lên một tia hiếu kỳ.



Quả thực giống y như một đứa trẻ ngây ngô tò mò... Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cô có cảm giác như nguyệt lão vừa tạo nghiệt duyên ức hiếp một chú thú cưng nhỏ bé ngây thơ nào đó vậy.



“Theo tôi thấy thắt thì cứ thắt thôi.” Dương Nghiên bỉ ổi trêu trọc một hồi cuối cùng cũng nghiêm túc: “Dù gì Asgard cũng không cấm kết hôn... Đương nhiên bây giờ thiên đình cũng không còn cấm nữa. Với lại, ngoại hình của Vidar không tệ, lại còn là tân chủ thần sau Odin. Gia thế, quyền lực, năng lực và tướng mạo đều chẳng khiến em gái họ Tôn thiệt thòi gì cả... Em gái họ Tôn coi như hời rồi. Đương nhiên Vidar hơi thiệt một chút, nhưng anh ta cũng chỉ dùng một trăm năm cưới vợ rồi trải nghiệm cuộc sống nhân gian một chút. Đến lúc cô em họ Tôn nhắm mắt xuôi tay rồi thì anh ta cứ thế về làm chủ thần thôi. Có gì khó khăn đâu?”



“Không sai, không sai!” Dưới sự trêu đùa của mọi người, người lỡ tay phạm sai lầm là Nguyệt Lão vẫn chột dạ toát mồ hôi lạnh, ông ta nghe đến đây liền vội vàng chen miệng vào phụ hoạ, hy vọng giảm nhẹ tội: “Tơ hồng chỉ kết một trăm năm, không có gì đáng sợ. Bản lĩnh thật của tôi là Đá Tam Sinh còn chưa tìm lại được kia kìa. Sau một trăm năm, tình duyên của cậu Vidar và em gái họ Tôn tự nhiên sẽ hết thôi.”



Phong Tiểu Tiểu nghĩ thế nào cũng vẫn thấy sao sao đó. Nghĩ theo mạch tư duy của Dương Nghiên thì chuyện này đúng là vậy thật, nhưng trong đó vẫn còn chỗ rắc rối: “Thôi được rồi. Chuyện khác tôi không nói nữa, trước hết Tôn Ngộ Không có lẽ tương đối khó giải quyết...” Chắc chắn là khó giải quyết rồi. Anh em sống nương tựa lẫn nhau, kết quả em gái mình lại vô duyên vô cớ bị người ta định nhân duyên. Con khỉ vừa vô pháp vô thiên vừa dễ nổi điên đó chịu cam tâm mới lạ ấy.



Khổ nỗi là gã lại không thể trực tiếp đi giật dây tơ hồng ra được. Chưa cần biết con khỉ ấy bây giờ có năng lực đó không, mà có đi nữa thì... Nếu dính vào em gái nhà mình là sẽ thành loạn luân, mà dây phải Vidar thì lại thành BL. Tóm lại chọn cái nào cũng đều sẽ có tương lai vặn vẹo u ám chờ đón gã.



... Dường như mọi người cũng đều đã nghĩ tới điểm này, nên dù cảm thấy chuyện muốn làm yên lòng Tôn Ngộ Không tương đối rắc rối, nhưng cũng không sợ Tôn Ngộ Không không nghe theo, vì thế ai nấy vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh.



Phong Tiểu Tiểu lại thở dài một cái nói tiếp: “Còn nữa... Mọi người biết em gái họ Tôn bây giờ bao nhiêu tuổi không?”



Dương Nghiên ngẩn người: “Không phải mới đang học cấp hai, cấp ba chứ?!”



Thế thì thành trâu già gặm cỏ non à... Tuy là về mặt thủ tục nhân gian có chút rắc rối, nhưng... miễn cưỡng cũng coi là làn sóng mới đi.



“...” Phong Tiểu Tiểu yên lặng quay đầu nhìn Nguyệt Lão.



Nguyệt lão lại bắt đầu điên cuồng lau mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Cô, cô Tôn bây giờ sáu... khụ... sáu tuổi rưỡi...”



“Khụ khụ khụ!!!”



Anh Dương Nhị sặc luôn khói thuốc: “Ông nói cái gì?! Nói lại lần nữa tôi nghe coi???”



Bây giờ đến Trương Tam cũng tròn xoe mắt, thất thần như người mộng du hỏi lại: “Vừa rồi có phải ông nói thiếu mất một chữ ‘mười’ không?”



Thông thường, cứ năm mươi năm thì thân phận ở phàm giới của các vị thần sẽ đổi một lần. Nếu ít hành tẩu ở tục thế thì vài trăm ngàn năm không nhớ ra phải đổi cũng là chuyện bình thường.



Thân phận Vidar đang dùng là thân phận mà anh ta mới đổi mấy năm trước. Cân nhắc đến chuyện làm sao cho tiện hành sự, lúc đó anh ta điền là hai mươi lăm tuổi... Và năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi.



Chờ đến khi em gái họ Tôn có thể kết hôn, ít nhất vẫn còn mười bốn năm nữa. Tới lúc đó thân phận của Vidar đã là bốn mươi lăm tuổi... Mấy năm tới còn dễ nói, một khi qua ngưỡng bốn mươi, anh ta cũng đâu thể phát triển ngược để mà vẫn giữ gương mặt tuổi hai mươi lăm được. Vậy nên đến lúc kết hôn thì hay ho rồi - một ông già da dẻ nhăn nheo bốn, năm mươi tuổi ghép đôi với một thiếu nữ hai mươi đang độ thanh xuân tươi đẹp...



Trương Tam hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra nổi thảm cảnh như vậy, chị ta khó hiểu hỏi lại Nguyệt Lão đang hổ thẹn cúi đầu: “Ông nghĩ cái gì vậy trời?! Kể cả không phải Vidar đi nữa thì ngay thằng nhóc họ Vũ ban đầu đó nghe nói cũng hơn hai mươi phải không. Thế mà ông lại buộc người ta với một cô bé mới có sáu tuổi rưỡi?!”



“Đó, đó không phải là do thời cổ đại không để ý nhiều như vậy sao. Tráng niên ba, bốn mươi tuổi cưới cô dâu mười một, mười hai tuổi cũng là chuyện bình thường... Đương nhiên tôi cũng biết thời hiện đại nam nữ bình đẳng, nhưng bát tự của em gái họ Tôn cực hợp với anh Vũ. Hai người họ ở bên nhau chắc chắn là có thể hòa hợp vui vẻ. Tôi thấy tính tình họ cũng rất bù trừ cho nhau. Hơn nữa em gái họ Tôn có thể chất bình thường, anh Vũ là người luyện võ chắc chắn sống lâu hơn người thường, chênh lệch tuổi tác mười lăm mười sáu năm đại khái vẫn có thể bù đắp được...” Nguyệt Lão mếu máo, ăn nói chẳng đầu chẳng đuôi vội vàng tìm đủ mọi lý do giải thích cho hành vi của bản thân. Sau đó đối diện với ánh mắt càng ngày càng trở nên kỳ cục của đám Trương Tam, cuối cùng ông ta không cầm được mà bật khóc thật: “Vì sao con mắt thế tục lại có thể xấu xa như vậy?! Rõ ràng chỉ cần có tình yêu thật sự là được rồi mà!”



“...” Ông ta rõ ràng là bị áp lực bức đến gần chết rồi.



Phong Tiểu Tiểu bất lực, Nguyệt Lão đã bị mọi người ép đến thành thế này rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì có lẽ là hơi tàn nhẫn quá.



“... Thuận theo tự nhiên thôi.” Dương Nghiên cũng cạn lời, đành bất lực đưa ra kết luận cuối cùng.



Mặc kệ anh ta đi, dù gì người bắt buộc phải cưới vợ cũng không phải mình.



***



Tin tức Vidar có thêm một cô dâu nhỏ nuôi từ bé nhanh chóng lưu truyền khắp nội bộ tiệm gốm vốn đầy tinh thần hóng hớt buôn chuyện.



Không lâu sau tơ hồng cũng sáp nhập vào mắt cá chân anh ta. Ban đầu chỉ là người phàm không nhìn thấy, bây giờ đến cả thần tiên, bao gồm cả Dương Nghiên, cũng không nhìn thấy nữa. Chỉ có Nguyệt Lão và Phong Tiểu Tiểu vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một sợi màu đỏ mong manh.



Nhưng dù cho mọi người không còn nhìn thấy điều lạ thường thì hai ngày nay Vidar cũng vẫn phát hiện ra có không ít thần ma kiếm đủ các loại lý do như xuống lầu mượn gáo múc nước, tản bộ, xem phim,… để xuất hiện ở phòng khách. Sau đó, bọn họ sẽ vô tình hoặc cố ý lượn lờ quanh anh một hồi, dùng ánh mắt họ tự cho là khó hiểu nhưng thực ra lại không che giấu nổi ý đồ hóng chuyện mà nhìn anh ta một lúc lâu, sau cùng mới hài lòng mà rời đi.



“...”



Vidar bị soi mói đến mức xem phim hoạt hình mới chiếu cũng thấy mất cả hay.



Trong lúc anh đang yên lặng, nhàm chán chuyển kênh thì trong đầu bỗng xuất hiện một cảm giác khó tả...



Vidar ngừng động tác trên tay lại, ngồi im một lúc. Sau cùng thì anh chàng vẫn bỏ điều khiển ti vi xuống, lần theo tiếng gọi trong đầu mà đi về hướng sảnh trước của cửa tiệm...



Em gái họ Tôn - cô bé Thải Thải được đưa đến nhà nữ cảnh sát ở nhờ trong lúc chờ anh trai được thả. Nữ cảnh sát nhận trách nhiệm làm người giám hộ tạm thời từ anh Vũ, tất nhiên thi thoảng cũng cần đưa cô bé đi khoe một chút, tỏ ý mình chăm sóc rất tốt. Cô bé không gầy đi, không bị lấm bẩn hay gặp chuyện không vui gì như không tìm được bạn chơi cả.



Hôm nay, vừa khéo nữ cảnh sát cũng ôm em gái Thải Thải ra ngoài như thường lệ để anh Vũ kiểm tra giám sát, sau đó nữ cảnh sát đột nhiên nhận được điện thoại cần phải về cục cảnh sát gấp để xử lý một số chuyện. Sau khi hỏi qua ý kiến Thải Thải, em gái tỏ ý mong muốn được dạo phố cùng anh Vũ.



Thực ra Anh Vũ cũng không hề ghét bỏ gì mấy bé gái. Thậm chí khi so sánh với đám em trai thô kệch ở nhà thì thiện cảm của anh ta dành cho những cô bé ngoan ngoãn đáng yêu lại càng tăng thêm.



Vậy nên, anh Vũ trực tiếp bế cô bé lên trước ánh mắt kinh ngạc như gặp ma của nữ cảnh sát còn đang định năn nỉ vài câu. Anh ta đút một tay vào túi rồi cứ thế quang minh chính đại ôm cô bé đi bắt đầu việc tuần tra như thường lệ.



Và thế là, cô dâu nuôi từ nhỏ của Vidar theo anh Vũ đi tuần tra và cùng đến tiệm gốm.



Đây là lần gặp gỡ định mệnh đầu tiên của họ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom