• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-253

Chương 256: Cũng là bắt cóc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72421.png

Xem ảnh 2
72421_2.png
Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy vẫn đang giằng co.



Khoảng cách giữa hai người không dài, nhưng cũng không ngắn, dường như gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa tựa chân trời góc biển. Hai luồng áp lực mênh mông cuồn cuộn giống nhau va chạm giao hòa, quần quýt rối rắm, nhưng ai cũng không chịu, cũng không thể tiến thêm một bước hay lùi lại một bước. Bé mập có chút bất an, nhóc bám vào chiếc đuôi rắn màu trắng bạc của Phong Tiểu Tiểu... Ngay cả vừa rồi khi cô tiến lên, nhóc cũng không buông tay ra, cứ thế bị kéo đến giữa hai người... Bởi vì cảm giác tồn tại quá nhỏ bé, vậy nên mọi người cũng không chú ý tới nhóc con thấp bé mập mạp này. Nhưng nhóc lại đột nhiên lên tiếng, mang theo sự bất an như sợ rằng Nữ Oa sẽ lật lọng mà nghe theo Phục Hy, phá vỡ thế giằng co căng thẳng: “Nương nương!”



Bởi vì tiếng gọi vang lên đột ngột này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nhóc. “Tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, cũng biết chuyện vá trời là cô không so đo với tôi chứ không phải thật sự không biết những gì tôi tính toán!” Bé mập ôm chặt lấy đuôi rắn trong tay, cắn răng gian nan mà đau xót nói, “Nhưng thần thánh vốn dĩ đã không nên tồn tại, ngay cả cô... cũng không nên tồn tại.”



“Sức mạnh của thần thánh vượt xa so với cả thế giới này, mà Tổ thần lại còn mạnh hơn nữa. Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả quy tắc của loài người và pháp tắc của thần thánh đều chỉ mong manh như bong bóng xà phòng. Mỗi cảm xúc vui vẻ hoặc giận dữ của các cô đều có thể mang đến cho thế giới này sự chấn động không thể cứu vãn. Khi cán cân thăng bằng trên toàn thế giới bị phá vỡ, ngày tận thể đến đương nhiên sẽ trở thành tương lai không cách nào tránh khỏi.” Trước ánh mắt càng ngày càng băng giá của Phục Hy, bé mập vẫn cố chấp dùng giọng nói run rẩy, dốc sức nói ra những lời sợ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có đủ dũng khí để lặp lại, “Vốn dĩ Phục Hy không nên có tình cảm, nhưng anh ta lại có tình cảm. Vốn dĩ cô không nên thức tỉnh, nhưng cô lại thức tỉnh... Nếu hòa bình và ổn định của thế giới chỉ được giữ vững dựa vào sự tự hạn chế và lòng nhân từ của kẻ mạnh, vậy thì cái gọi là ổn định đó chẳng khác gì lâu đài xây trên cát... Vậy nên, vậy nên cầu xin nương nương...” Từng giọt mồ hôi trượt dài từ trán xuống. Bé mập bất chấp ánh mắt muốn giết người của Phục Hy, kiên định gào lên: “Cầu xin nương nương! Diệt thần giữ cho thế giới bình yên!”



Lời này không khác gì bảo Phong Tiểu Tiểu tự tử đi. Mặc dù những người có mặt ở đó đều hiểu sự thực mà Hồng Quân nói, nhưng vẫn không có ai dám bày tỏ thẳng thắn ra như vậy. Hơn nữa, quan hệ của những người có mặt và Phong Tiểu Tiểu cũng khá tốt, vậy nên bọn họ càng không thể thản nhiên coi như không nghe thấy gì. Thế nhưng Phong Tiểu Tiểu lại chỉ cúi đầu cười: “Nhóc nói không sai...”



Lời nói còn chưa dứt, thân người nho nhỏ đang dựa vào đuôi rắn đột nhiên bị một cái đuôi rắn màu xanh khác quất bay ra ngoài. Anh Vũ cuống quýt nhảy lên bắt lấy bé mập. Mà lúc này, Phục Hy rốt cuộc cũng mất hết lòng kiên nhẫn, anh vươn người nắm chặt lấy Phong Tiểu Tiểu: “Những lời em vừa mới nói là có ý gì?”



Thế giới này là do Tổ thần sáng tạo ra, nhưng nó lại không thuộc về Tổ thần.



Sau khi sinh linh tồn tại, dòng thời gian của thế giới mới bắt đầu chảy một cách đúng nghĩa. Các loài vật, sinh linh cạnh tranh với nhau, đào thải lẫn nhau, mãi cho đến khi tạo thành một vòng tuần hoàn cân đối, chúng sẽ cùng tồn tại... Trong quá trình này, sức mạnh phá vỡ sự cân đối đó không nên tồn tại.



“... Cảm xúc yêu thích hoặc chán ghét của chúng ta sẽ khiến kết quả mất công bằng, sự nhận từ của chúng ta cũng khiến kết quả mất công bằng. Anh Hy, những điều này đều do anh nói cho em biết.” Phong Tiểu Tiểu lẳng lặng nhìn anh, “Bản thân kết luận này đã nói rõ: những kẻ có thể xoay chuyển trời đất chỉ bằng sức của một người như chúng ta không phù hợp với đạo cân bằng pháp tắc... Em không nên tỉnh lại. Nếu như tỉnh lại, em sẽ không khống chế được bản năng che chở cho sinh linh của mình. Anh cũng không nên bước vào thế giới này. Chỉ cần không nhập thể, anh có thể ở trong vũ trụ hỗn độn rồi nắm giữ pháp tắc từ xa...”



Mà nguyên nhân dẫn đến tất cả những sai lầm này, là do cô và anh mơ mộng hão huyền muốn yêu thương đối phương.



Hai đầu ra của khe nứt không gian nằm ở một nơi hoang vu không có bóng người, không thể nhìn thấy tình hình ở thế giới bên ngoài rốt cuộc đang như thế nào. Mặc dù vậy, những tin tức được truyền đến từ khắp mặt đất cũng đã đủ để Phong Tiểu Tiểu “nhìn” thấy tất cả rồi. Từ bầu trời, thiên thần liên tiếp ngã xuống. Trên thần tọa, những ngọn lửa lần lượt lụi tàn. Mặt đất gầm thét, chấn động. Còn có đại dương cuộn trào sóng dữ... Từ khi nào mà thế giới biến thành như thế này?



Chỉ mấy tháng trước đây thôi, tất cả còn chưa xuất hiện điềm báo gì. Nhưng khi chiến tranh giữa các vị thần kéo tấm màn khai mạc lên, sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau lập tức phá vỡ sự cân bằng pháp tắc, lấy khí thế như chẻ tre kéo thế giới đang không có gì bất thường đến thẳng biên giới của sự diệt vong. “Thế nên Hồng Quân nói đúng, chúng ta không nên tồn tại.” Không hiểu sao, giọng nói bình tĩnh của Phong Tiểu Tiểu lại khiến Phục Hy thấy bất an, nhưng anh không biết phải làm thế nào để ngăn tất cả mọi việc đang diễn ra. Có lẽ anh nên dừng thời gian lại, đóng băng thời gian của cả thế giới, để nó vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này?



Ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên trong đầu Phục Hy, anh còn chưa kịp quyết định, Phong Tiểu Tiểu đã giơ cánh tay lên, phóng toàn bộ sức mạnh trong pháp thân ra, khiến cơ thể lớn lên. Pháp tướng cao lớn uy nghiêm không che đậy, ánh hào quang rực rỡ tỏa ra, đứng vững giữa trời và đất. “Em chớ có làm liều!” Giọng nói nghiêm khắc của Phục Hy vang lên giữa trời đất, chỉ trong giây lát, cơ thể cao ngất đã cuốn lấy Phong Tiểu Tiểu: “Vốn dĩ em đâu phải Tổ thần duy trì pháp tắc. Lúc này không giống như thời hồng hoang, cho dù có hy sinh bản thân lần nữa, em cũng không thể giữ được thế giới này đâu!”.



Nhờ sự thức tỉnh của Mẹ sinh linh, những sinh linh oán khí đầy chết chóc kia đúng thật đã được trấn áp xoa dịu, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong sinh linh thông thường thôi... Trận chiến giữa các vị thần vẫn đang tiếp tục. Cứ cho là hành động của Phong Tiểu Tiểu có chút tác dụng giải quyết tình hình, nhưng chỉ cần ngọn lửa chiến tranh chưa tắt, sao pháp tắc có thể có được sự ổn định an toàn chân chính:



“Nếu như không có sinh linh, chỉ còn dư lại mình Nữ Oa thì có ích lợi gì?” Phong Tiểu Tiểu ra sức nghiến răng, hét to, “Hồng Quân đâu rồi?” Nếu như bé mập đã muốn cô phải diệt thần cứu thế, vậy thì nó không thể không bỏ chút công sức nào được! Lòng Phục Hy dao động, nhưng anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, những ký ức từng khiến anh phải nuốt hận khắc ghi thời hồng hoang lại tràn về. Giống hệt như cảnh tượng anh không thể làm gì khác ngoài giương mắt nhìn Nữ Oa vá trời. Rõ ràng anh biết hiện tại không phải lúc để ngủ, nhưng mí mắt anh cứ chầm chậm dính lại với nhau, chiếc đuôi rắn đang quân trên người Nữ Oa cũng dần thả lòng. Anh chỉ có thể nhìn thấy sức mạnh còn lại của Thiên Đạo chồng lên phía sau Nữ Oa không biết từ khi nào, thân thể khổng lồ dần dần tan biến trong sự thanh trừ của pháp tắc. “Để thần minh ngủ say, người chết an nghỉ. Để cho đất đai được tu bổ, biển lớn được ổn định. Để... thần thoại tiêu tan thành mây khói, viết lại thiên đạo luân hồi...” Ngay trước mắt Phục Hy, cơ thể Nữ Oa hóa thành những đốm sáng, tản ra khắp đất trời chỉ trong nháy mắt, sửa chữa lại tam giới lục đạo đã sắp vỡ nát về như ban đầu. Mặc cho Phục Hy cố gắng thể nào cũng không nhấc nổi một ngón tay lên, anh đã bất lực, không ngăn cản được tất cả những gì diễn ra. Thì ra không phải chỉ có anh đặt cấm chế lên người Nữ Oa, mà từ trước khi vá trời thời hồng hoang, Nữ Oa cũng đã chuẩn bị xong cho ngày hôm nay.



Thế nhưng anh không cam lòng.



Vì sao anh chỉ có thể nhìn cô lại tiêu tan một lần nữa?



Anh không cam lòng...



Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, lần đầu tiên, Phục Hy không để ý đến mấy thứ như công chính nghiêm minh, anh phá vỡ pháp tắc, gào thét vang vọng cả trời đất:



“Nếu Nữ Oa bỏ mình, nơi này thần diệt! Nếu Nữ Oa tiêu tán, nơi đây thể diệt! Không có ngoại lệ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom