• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-185

Chương 188: Phương án thu hút tầm mắt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72353.png

Xem ảnh 2
72353_2.png
Mọi người đều biết đó, người giang hồ mà, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (tam cửu - ba ngày rét nhất, tam phục - ba ngày nóng nhất trong năm), coi trọng nhất là việc chăm chỉ học tập không ngừng nghỉ.



Mỗi ngày trừ những việc thiết yếu như ăn cơm, ngủ nghỉ ra thì trong thời gian còn lại, các hoạt động thường là luyện ngoại công, hoạt động tĩnh là luyện nội công.



Cộng thêm giáo dục bắt buộc, chương trình đại học, công việc... Có thể tượng tượng được, thời gian cho đám người giang hồ này có cơ hội nâng cao trình độ văn hoá của mình thật sự không nhiều.



Đặc biệt là thuộc tính ngoại ngữ hiếm như đám tiểu tư sản thì càng không nằm trong danh sách được cân nhắc cho việc bồi dưỡng.



Hela nói tiếng Runes còn người đánh xe thì lại dùng tiếng Hy Lạp cổ.



Hai người có thể giao lưu hoàn toàn là bởi vì thời gian làm thần của họ quả thực đã quá dài, mà trước đây giữa các hệ thần thi thoảng cũng có qua lại về lĩnh vực tín ngưỡng.



Văn tự Runes còn lại trên thế giới đã không nhiều, hiển nhiên là người bình thường không có cơ hội tiếp xúc, nhưng giáo trình tiếng Hy Lạp cổ thì tại thế giới phàm trần cũng vẫn có.



Với tư cách là thành phần lạc loài duy nhất thuộc phái tri thức trong đám giang hồ ở đây lúc này, cô em họ Tang đang ôm Ipad trong lòng, tỉnh bơ lùi về sau lưng anh Vũ, lẳng lặng ghi nhớ tin tức có chút đáng sợ mà người đánh xe vừa nói.



Do khoảng cách hơi xa, cộng thêm việc cô em họ Tang chưa luyện được nhiều công phu ngoại gia nên ngũ quan không thật sự nhạy bén, nội dung cô nghe được không nhiều, nhưng chỉ một phần đứt đoạn ấy cũng đã đủ rồi.



Hades, chủ thần phương Đông, khế ước, vực thẳm...



Nếu như đây không phải là tiếng lóng sử dụng trong tổ chức khủng bố nào đó thì sự thật mà nó đề cập quả thực hơi đáng sợ.



Nếu đã cùng nằm trong hệ thống của Lục Phiến Môn, thì thuộc tính này của cô em họ Tang đương nhiên là có liên quan đến khoa tình báo. Không nói cái khác, cô cũng nằm trong nhóm nhân viên trước đây được sắp xếp để theo dõi Hoàng Giam Ngôn. Có điều người cầm đầu là người họ Vũ, chủ yếu kiểm tra các thuộc tính của đệ tử Hoàng Giam Ngôn. Còn cô ta chỉ là một cấp dưới, chủ yếu kiểm tra đánh giá tư cách ứng tuyển vào Lục Phiến Môn của anh ta.



Lúc này, cô em họ Tang đang dựng tai nghe lén một cách quang minh chính đại, ngón tay không ngừng viết ghi chú trên chiếc Ipad của mình. Còn hồ sơ ghi chép đánh giá của Hoàng Giam Ngôn đã bất ngờ được cô đánh dấu “cần quan sát trọng điểm”...



Người đánh xe như thể không hề nghe thấy câu chất vấn của anh Vũ, gã vẫn tiếp tục hỏi Hela: “Cô Hela, cô suy nghĩ xong chưa?! Vừa rồi là tôi đích thân đưa vị chủ thần đó về. Bây giờ bọn họ đang thảo luận về việc vượt ngục của cô đó. Có thể họ sẽ đến ngay thôi.”



Hela cắn răng, đưa tay ra kéo cổ tay người đánh xe: “Đưa tôi đi gặp Hades.”



Trước khi báo thù thành công, cô tuyệt đối không thể chết!



Người đánh xe vén áo choàng lên, một màn khói đen khổng lồ dày đặc tràn ra. Anh Vũ quả thực sắp tức đến phát điên rồi. Đám người này, ai ai cũng mang đạn khói trong người là sao? Chẳng lẽ là chuẩn bị sẵn sàng để làm chuyện xấu bất cứ lúc nào?!



Trong lúc anh Vũ đang tiến vào giữa đám khói, cô em họ Tang đã có kinh nghiệm trước đây thấy 007 chạy trốn, cũng nhanh tay móc ra một cặp kính đeo vào.



Tác dụng chủ yếu của cặp kính đó là cảm biến hồng ngoại. Bất kể là ở nơi mà tầm nhìn bị ngăn cản đến cỡ nào, nó cũng có thể xuyên qua vật cản, nhìn thẳng tới hình ảnh được tạo nên do nhiệt độ cơ thể người lưu lại trong không khí.



Nói cách khác, đạo cụ này có thể giúp miễn được trạng thái đạn khói.



Nhưng điều khiến cô em họ Tang ngạc nhiên là những gì cô nhìn thấy trong chiếc kính không chỉ có anh Vũ và hai người khác, mà còn cả bóng của bốn con tuấn mã.



Đang trên đường cái mà ngựa ở đâu ra vậy?!



Sự thật nhìn thấy trước mắt quá thách đố thường thức, cô em họ Tang suýt chút nữa bị hù đến rơi cả kính.



Chuyện kỳ dị hơn không chỉ dừng ở đây. Nhiệt độ cơ thể của hai người bốn ngựa đó vậy mà lại hơi thấp, mảng màu hình thành trong kính hoàn toàn khác với màu đỏ tươi của anh Vũ. Như thể bọn họ đều là động vật máu lạnh gì đó vậy.



Nhờ cặp kính, cô em họ Tang có thể nhìn được nhiều thứ hơn những người khác. Vậy nên cô trông thấy rõ khi anh Vũ còn cách hai người này một khoảng thì anh ta bỗng dừng lại, hình như là bị cái gì đó cản trở.



Ngay sau đó anh ta giơ tay lên, dường như là cầm lưỡi dao bổ xuống một nhát thật mạnh... Một giây sau, tiếng va chạm cực lớn do gỗ cứng bị chặt phải liền truyền ra từ trong đám khói đen.



Người đánh xe vừa nhảy lên càng xe nổi giận: “Đây là chiến xa mà ngài Hades thích nhất đấy nhé!!!”



Định mệnh!!!



Chủ thần xấu tính thì thôi đi, nhưng mà sao trên đất phương Đông đến cả một người phàm cũng hung ác quá vậy?!



Hela thuận tay đánh một chưởng về sau xe. Tuy anh Vũ không nhìn thấy nhưng dựa vào tiếng gió nghe thấy bên tai và trực giác đối với nguy hiểm, anh ta vẫn nhạy bén nhảy ra một đoạn và tránh được đòn này.



Anh Vũ nghe thấy người đàn ông ngoại quốc đó dùng ngoại ngữ gào lên một câu mà mình nghe không hiểu, còn bản thân mình bổ trung cái gì đó thì chính anh ta cũng không nhìn rõ.



Để củng cố thành quả chiến đấu, sau khi anh Vũ tránh được một đòn thì cũng không rảnh mà thuận tay quăng xích về phía vừa rồi.



Nhưng sau khi tiếng ngựa hí cùng tiếng “rầm rầm rầm” như thể chạy trốn xuống lòng đất truyền ra từ đám khói đen, thì đòn anh Vũ vừa tung này lại rơi vào khoảng không.



... Khoảng một phút sau, làn khói đen tràn ngập mới dần dần tan đi.



Mặt đất lúc này đã bằng phẳng trở lại. Ngoại trừ mấy mảnh gỗ vụn còn sót lại thì hai người kia đã sớm biến mất không hình không bóng, như thể ban nãy chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.



Anh Vũ cầm lưỡi dao, tức đến phát run: “Đám rác rưởi này thế mà lại dám phách lối ở địa bàn của tao?!”



Khiêu khích! Đây tuyệt đối là khiêu khích trắng trợn!



Từ hình ảnh quan sát được từ trong kính và tiếng nói mà mình nghe thấy, lượng thông tin mà cô em họ Tang có được lớn hơn anh Vũ, nhưng những thứ này lại không phải là thứ có thể đem ra kể lể.



Chưa bàn đến vấn đề trung thành, điểm mấu chốt là nếu cô ta nói ra liệu có ai tin không?!



Tuy người giang hồ hành sự rất có phong cách cổ, nhưng nói cho cùng thì đa phần cũng không thờ quỷ thần gì. Nếu không thì ít nhiều gì toàn thân mọi người đều mang sát khí như vậy, tại sao không ai tem tém lại một chút?!



Cùng là không thờ thần quỷ, nhưng người hiện đại là do chú trọng nghiên cứu khoa học, còn người giang hồ thì lại là vì tin “mạng của mình thuộc về mình chứ không thuộc về trời” hơn... Nếu bọn họ không tin, mình nói những lời này ra sẽ thành ăn nói lung tung mê hoặc người khác, có ý đồ xấu. Nếu như bọn họ tin, thì dựa theo sự ngông cuồng phách lối của đám người này, nói không chừng sẽ còn hỗn loạn hơn nữa…



Cô em họ Tang lẳng lặng tháo kính thu vào lòng. Sau khi nghĩ ngợi thì cô thở dài một tiếng, quyết định tự mình quan sát thêm một thời gian rồi tính sau.



Dù có phải báo lên thật thì ít nhất cô cũng phải biết nên báo cáo tin tức cho ai mới có thể bảo đảm an toàn và lợi ích lớn nhất cho bản thân đã.



Còn trước mắt, e là đồng minh duy nhất của cô chỉ có tên Hoàng Giam Ngôn đó thôi...



Anh Vũ hết giận liền quay đầu lại, nhìn thấy cô em họ Tang mới phản ứng lại một chút, bước tới hỏi: “Vừa rồi cô có thấy bọn họ chạy về phía nào không?”



Cô em họ Tang bình tĩnh lắc đầu chẳng chút chần chừ: “Kính hỏng rồi.”



“...” Anh Vũ buồn bực: “Kinh phí của Lục Phiến Môn bị cắt xén hay là cô bị đám tinh tinh trong đầu chỉ toàn cơ bắp kia cho ra rìa vậy?! Đạo cụ quan trọng như vậy mà sao không chú ý thay mới hoặc sửa chữa!”



“Là lỗi của tôi.” Cô em họ Tang vội vàng nhận sai, cất Ipad vào trong túi rồi nghiêm túc xin lỗi: “Lúc trước tôi phát hiện ra có chút vấn đề nhưng vẫn chưa kịp sửa.”



Cũng may là anh Vũ vẫn tương đối khoan dung với các cô em, chưa kể đối phương còn là kiểu yếu đuối nữa. Nếu người ta đã chủ động nhận lỗi rồi thì anh ta cũng không mắng chửi như giáo huấn mấy tên đàn ông thô thiển làm gì. Sau khi tự mình tốn hơi thừa lời một lúc thì anh ta bất đắc dĩ xua tay: “Bỏ đi.”



Anh Vũ nói xong thì tay đút túi quần, ánh mắt chuyển về phía người các tinh anh trẻ tuổi bị Hela quật ngã còn đang nằm dưới đất. Lúc này, lửa giận mới tìm được mục tiêu để xả.



“Một đám vô dụng!” Anh Vũ bật chế độ châm biếm, trực tiếp nổ pháo mồm: “Một người phụ nữ thôi mà cũng quật ngã được các cậu rồi, tôi còn trông chờ được cái gì ở các cậu nữa đây?!”



Cô em họ Tang điềm tĩnh thêm dầu vào lửa: “Cũng không phải lỗi của họ mà. Có thể là do họ nóng lòng muốn thể hiện trước mặt anh nên kích động một chút xíu thôi.”



Từa trước tới nay, phái trí tuệ và phái vũ lực đã luôn có mâu thuẫn. Phái vũ lực cảm thấy thân thủ phái trí tuệ thật sự là bôi nhọ võ lâm, phái trí tuệ thì cũng thấy phái vũ lực đần độn có IQ quá thấp, quả thực là không làm sao giao tiếp nổi.



Tuy bình thường mọi người chẳng cố ý gây phiền phức cho đối phương đâu, nhưng khi có cơ hội thì cũng vẫn đâm chọt vài câu cho hả lòng hả dạ.



Xét từ điểm đều không chào đón những kẻ có bản lĩnh cao cường, thực ra cô em họ Tang và anh Vũ thật sự không phải ăn ý một cách bình thường.



Vậy cho nên, khi ở Lục Phiến Môn, việc anh Vũ chăm sóc cô hơn một chút cũng trở thành chuyện thường nốt.



“Chỉ mấy người thế này mà cũng muốn làm đệ tử của tôi à?!” Chỉ một câu nói, anh Vũ trực tiếp giết hết quần chúng có mặt ở đây trong nháy mắt: “Vào thực tập ở Lục Phiến Môn một năm theo trình tự trước đi. Thân thủ tạm ổn rồi tính tiếp!”



Anh ta vừa dứt lời, cả đám người ở đó đều đau khổ nhăn nhó mặt mày.



Mọi người ở mỗi gia tộc mình tốt xấu gì cũng là đệ tử tinh anh, nếu không thì ai dám chui ra cho mất mặt chứ. Mà đám tinh anh ấy, bởi vì thiên tư cao, tất nhiên sự chênh lệch tài nguyên của gia tộc cũng không phải nghiêm trọng một cách bình thường. Giờ thì hay rồi, ở nhà đang ăn no mặc ấm, thế mà lại cứ thích qua đây làm chân chạy vặt cho người ta...



Cô em họ Tang mặc kệ bọn họ, rất vâng lời rút Ipad ra xếp hồ sơ của mấy người này vào bộ phận thực tập, thản nhiên dọn dẹp sạch sẽ các đối thủ cạnh tranh của Hoàng Giam Ngôn.



Sự việc bên này vừa mới kết thúc không lâu, anh Vũ còn chưa gọi người tới dọn dẹp mặt đường, nhân tiện đón người bị thương về thì quả nhiên Phục Hy đã xuất hiện từ phía xa.



Ngoại trừ Dương Nghiên đã ra ngoài từ trước thì Phong Tiểu Tiểu và Hoàng Giam ngôn đều đi theo đằng sau. Một là đến xem xét tình hình, hai cũng là sợ lỡ như thật sự đánh nhau với người ta thì lại không có người hòa giải.



Bàn Cổ đã logout chuồn lâu rồi. Hoàng Giam Ngôn thì phát huy kỹ năng diễn xuất tới hết cỡ. Anh ta đến hiện trường vừa thấy tình hình này liền đoán được ngay là Hela đã chạy mất. Chẳng nói cái khác, thở phào một hơi thì là chắc chắn phải có rồi... Chỉ cần không xung đột tại chỗ, thì mình muốn bịa chuyện này thế nào chẳng được.



Vì vậy anh ta chạy tới một cách đầy nghiêm túc và chính nghĩa: “Anh Vũ, anh làm sao vậy?! Vừa nãy tôi thấy tình hình nguy cấp nên vội đến ngay tiệm gốm mời anh Phong đến làm cứu binh!”



Anh Vũ híp mắt: “... Cứu binh?!”



Từ bao giờ mà anh ta làm công việc trị an cũng cần người khác đến làm cứu binh vậy?!



Phục Hy cũng rất điềm tĩnh. Sau khi bước tới thì anh lẳng lặng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Sau cùng, ánh mắt ấy dừng lại trên người anh Vũ: “Là người phụ nữ Bắc Âu đó?'



Anh Vũ còn chưa nói gì, cô em họ Tang đã giành trả lời thay: “Đúng vậy. Anh là...?!”



Phiên ngoại



TỔ THẦN ĐÁNG THƯƠNG



Nếu bạn sống trong một thế giới như thế này.



Ở đó không có ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có mùi vị, không có sự tồn tại của bất cứ thứ gì mà bây giờ bạn có thể nghe thấy, nhìn thấy hay cảm nhận thấy. Thậm chí đến thời gian và không gian cũng méo mó, lẫn lộn thành một thể. Cả thế giới bên cạnh bạn chỉ là một mớ hỗn độn, bất ổn… Trong thế giới đó chỉ có mình bạn, dù cho có bỏ chạy, la hét thế nào thì cũng không bao giờ có điểm dừng hay bất cứ hồi âm nào, không còn gì phải nói, điều đó chính là một bi kịch.



Nhưng nếu thay đổi cài đặt mặc định một chút, bạn vẫn sống trong một thế giới như vậy, các yếu tố bên ngoài vẫn không thay đổi, nhưng may mắn là còn có hai người khác cùng tồn tại, họ mạnh mẽ y như bạn và cũng được sinh ra từ hỗn độn… Cứ tưởng như vậy là bạn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, có người bầu bạn thì sẽ không còn phải sợ cái sự trống trải nơi hỗn độn như muốn làm người ta phát điên lên nữa sao?



Mơ đi!



Hai người đó nói chuyện, chơi đùa, thân mật, gắn bó, nhưng bọn họ chơi gì cũng không dẫn theo bạn. Bạn còn không bằng cả hòn đá cản đường, hòn đá còn cấn chân, nhưng bạn thì cứ như không khí…



Đấy mới thực sự là đáng thương.



Mà Bàn Cổ chính là cái người đáng thương đó.



***



Mặc dù tất cả vật chất đều chưa tồn tại, thậm chí đến trời, đất, không gian, thời gian và pháp tắc cũng chưa có sự phân định.



Nhưng hỗn độn vẫn có trung tâm. Nơi pháp tắc, nguyên tố cũng như các khối vật chất tồn tại nhiều nhất chính là khu vực trung tâm của hỗn độn.



Từ giây phút Bàn Cổ mở mắt ở trung tâm hỗn độn và biết nhận thức, việc đầu tiên mà hắn ta hiểu ra được là sự tồn tại của bản thân. Việc thứ hai tiếp đó là ở đây còn có hai người khác cùng loài với mình.



Bọn họ là ba sự tồn tại duy nhất khi đó.



Lúc vừa mới bắt đầu, ba người vẫn còn ngây ngô chưa hiểu chuyện. Cả ba ở bên nhau, bầu bạn với nhau, rồi lớn lên trong vô thức. Không biết đã trải qua bao lâu sau đó, ba người dần lĩnh hội được ngày càng nhiều tri thức căn bản của hỗn độn, từ đó thoát khỏi sự mơ hồ, cũng dần hình thành nên tính cách riêng.



Hỗn độn là sự bắt đầu của mọi thứ, cũng là bản chất và pháp tắc của thế giới. Còn ba người thì lại như tinh linh của hỗn độn, do những căn nguyên tinh túy nhất hợp lại mà thành.



Nếu đã có ba tinh linh căn nguyên thì nghĩ thôi cũng biết, ba người này tuyệt đối không thể có cùng một loại năng lực.



Sau khi trải qua quá trình lĩnh hội lâu dài, Bàn Cổ mới phân biệt được sự khác biệt của mình với hai người kia… Hắn là khai thác, Nữ Oa là sáng tạo còn Phục Hy là quản lý.



… Khá phù hợp với quá trình hình thành của một thế giới mới.



Bàn Cổ vui mừng vì bản thân quả nhiên có liên hệ mật thiết không thể tách rời với hai người kia, nhưng lại không hiểu tại sao Phục Hy lúc nào cũng chỉ dắt theo Nữ Oa, càng ngày càng thích cho mình ra rìa… Mẹ kiếp, một mình hắn chán lắm có biết không!



Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người đó chơi vui vẻ với nhau, đem ra so sánh thì hắn lại càng thấy bản thân đáng thương chẳng khác nào hàng tồn kho.



“Tiểu Oa…” Đợi bao nhiêu lâu mới đợi được lúc Phục Hy ra khỏi phạm vi của hỗn độn. Bàn Cổ mờ mờ ám ám vẫy tay gọi cái người dễ bắt chuyện đang lẻ bạn kia lại phía mình: “Qua đây!”



Cô gái bị gọi qua một cách thần bí bèn lướt đuôi rắn dài màu trắng bạc qua: “Có chuyện gì thế?”



Bàn Cổ y chang một cậu nhóc hư hỏng dẫn dụ học sinh ngoan cúp học: “Có thấy chán không?”



Nữ Oa nghiêm túc suy nghĩ khá lâu, lúc này không có Phục Hy ở bên cạnh, hình như cũng cô đơn thật. Thế là Nữ Oa gật đầu cái rụp: “Có.”



Mẹ kiếp, ông đây còn chán hơn đó biết không!



Cô mới chán có một lúc, thời gian vô vị của ông đây còn hơn cô nhiều thật nhiều có biết không!



Bàn Cổ tạm thời kìm lại sự đố kỵ bỗng chốc nổi lên. Hắn gật đầu, đắc ý hỏi tiếp: “Tôi muốn tạo ra thế giới, Tiểu Oa có hứng thú không?”



“Anh thích tạo thì cứ tạo, liên quan gì đến tôi?” Nữ Oa càng cảm thấy kỳ lạ hơn.



Sinh ra bởi hỗn độn, lớn lên từ hỗn độn, Nữ Oa lúc này vẫn chưa biết ý nghĩa của việc tạo ra thế giới, càng không hiểu sau khi tạo ra thế giới sẽ có gì khác so với hiện tại.



Đối với cô mà nói, việc tạo ra thế giới mà Bàn Cổ nói chắc không khác với việc sau này chó hoang lén chôn một khúc xương là mấy. Chẳng hạn, bây giờ đem hỗn độn bên cạnh mình tập hợp lại một chỗ, hình thành sự tồn tại của một khối khác… Những chuyện thế này thì có ý nghĩa gì?



Bàn Cổ thấy Nữ Oa không hiểu, không thể không dẫn dụ một lần nữa: “Thế giới mới cái tốt cái xấu rõ ràng, có thời gian và không gian cụ thể, vạn vật không giống nhau. Tuyệt đối khác với cảnh tượng hiện giờ.”



Nữ Oa tự bắt lấy một nắm vật chất nguyên bản trong hỗn độn, các nguyên tố bạo loạn liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời trên bàn tay cô.



Cô thử đem khí trong và khí đục tách ra theo sự mô tả của Bàn Cổ, rồi lại thử bình ổn không gian trong tay mình… Sau khi im lặng quan sát khối khí yên ả trên tay hồi lâu, Nữ Oa thả luồng khí ra, nhìn Bàn Cổ với vẻ xem thường: “Vô vị!”



Đương nhiên là vô vị rồi. Đó đâu gọi là tạo ra thế giới, là nặn đất sét thì có!



Bàn Cổ chỉ muốn khóc, đương nhiên lúc đó hắn cũng không biết làm sao để diễn tả được sự bực dọc trong lòng, nhưng khẳng định là đã cảm thấy bị coi thường và sỉ nhục.



May mà Nữ Oa cũng còn có lương tâm, hoặc là do Phục Hy đi vắng, lại không có người khác nói chuyện cùng, nên mặc dù xem thường nhưng cô vẫn rất thoải mái hỏi tiếp: “Nói đi, rốt cuộc anh có ý gì?”



Thế là Bàn Cổ nói ra cách nghĩ của bản thân với vẻ khó chịu.



Chuyện thứ nhất là như đã nói lúc nãy, thế giới quá nhàm chán, cuộc sống quá cô đơn, hắn muốn tạo ra thế giới chơi cho vui.



Đương nhiên, cái giá của việc tạo ra thế giới quá lớn, e là với sức mạnh của mình hắn không biết phải ngủ mê mất bao nhiêu năm mới tỉnh lại được. Vì vậy, nếu sau khi tạo ra thế giới mà thế giới mới có điều thú vị, phiền Nữ Oa tìm hắn ta trong thế giới mới và gọi hắn tỉnh lại. Dù sao thì trong ba người, sức mạnh của người phụ nữ này là đại diện duy nhất cho sự tồn tại của sự sống… Đương nhiên, nếu không có gì thú vị thì thôi. Dù sao thì thế giới vô vị, tỉnh lại cũng chỉ thấy nhàm chán. Thay vì tỉnh thức nhìn hai người này tiếp tục yêu thương nhau, cho bản thân ra rìa, chi bằng hắn ngủ quách luôn còn sướng hơn.



Chuyện thứ hai đương nhiên là điều kiện rồi.



Cái giá phải trả cho việc tạo ra thế giới lớn như vậy, Bàn Cổ đương hiên cũng có điều mình mong muốn. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được thế giới mới nhất định hoàn toàn khác với hiện tại. Nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy thì dù sao cũng vẫn chưa có ấn tượng cụ thể gì.



Cho nên điều kiện của Bàn Cổ là, nếu thế giới mới làm Nữ Oa hài lòng, ngoài việc đánh thức mình, hắn hy vọng Nữ Oa có thể sinh cho hắn một đứa con… Tóm lại, cô muốn tương thân tương ái với Phục Hy cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng phải quăng cho tôi thứ gì đó để chơi!



Như lúc trước đã nói, sức mạnh của Bàn Cổ là khai thác, còn Nữ Oa thì là sáng tạo, cũng như chỉ phụ nữ mới có khả năng sinh sản. Hỗn độn sinh ra ba tinh linh nguyên bản xong thì đã không có thêm động tĩnh gì nữa, mà muốn có bạn mới thì chỉ có thể dựa vào năng lực sáng tạo của Nữ Oa mà thôi.



Sau khi suy nghĩ về yêu cầu của Bàn Cổ, Nữ Oa cảm thấy dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên đã gật đầu đồng ý.



Thế là sau khi hai bên ngoắc đuôi lập cam kết, Bàn Cổ bèn vui vẻ chạy đến trung tâm hỗn độn để tạo thế giới mới.



Nữ Oa mở to mắt xem hắn tạo ra thế giới mới một cách vui vẻ.



Trong một vùng mờ mịt với các nguyên tố chen chúc hỗn loạn, Bàn Cổ thuận theo bản năng nhắm mắt lại và ngồi xuống. Trên người hắn dần dần bắt đầu phát ra ánh sáng đủ màu.



Nữ Oa lần đầu tiên nhìn thấy “ánh sáng”. Cô tò mò định giơ tay chạm vào thì phát hiện cơ thể đối phương hiện giờ đang chống lại sự tồn tại của mình.



Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng nóng rát. Không biết mất bao lâu sau, xung quanh hỗn độn dần dần trở nên càng ngày càng ép chặt, dính lại với nhau, như đang điên cuồng hội tụ về phía trung tâm. Khối năng lượng không ngừng bị bị ép lại, như là có thể không chịu được mà sẽ nổ tung bất cứ lúc nào…



Cuối cùng, hào quang trên người Bàn Cổ đột nhiên trở nên chói lòa trong nháy mắt.



Tiếp đó, cả trung tâm hỗn độn chợt nổ tung. Ánh sáng lan tỏa khắp bốn bề, thế giới xung quanh bỗng nhiên mở ra theo trận chấn động đó.



Nữ Oa ngạc nhiên nhìn các nguyên tố bên cạnh đều đang rung động, đến bản thân dường như cũng biến trở lại thành một phần của hỗn độn. Không gian càng lúc càng méo mó, nguyên tố càng ngày càng bạo loạn. Mọi thứ trong hỗn độn như đang bị trộn lại với tốc độ cao. Sau đó, trong quá trình đảo trộn và bạo loạn này, những vật chất vốn nằm một chỗ trong hỗn độn dần dần tách ra.



Khí trong lan ra khắp nơi, trở thành không gian đầu tiên. Khí đục thì tro đã hợp lại thành những tinh cầu khổng lồ với nhiều màu khác nhau trong lúc đảo lộn, tự vận động xoay tròn theo quỹ tích bằng năng lực còn sót lại, trở thành vật chất đầu tiên.



Thời gian và không gian được phân tách, thế giới trở nên rõ ràng…Nữ Oa cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc tạo ra thế giới mà Bàn Cổ nói.



“Lực!”



Giọng nói của Phục Hy đột nhiên vang lên từ phía sau.



Anh duỗi ngón tay ra, pháp tắc đầu tiên của thế gian xuất hiện. Trong lúc tinh cầu tự quay, nó đã không ngừng hút các nguyên tốt vật chất chưa tách ra hoàn toàn và to thêm ra, tạo thành mặt đất đầu tiên có thể đặt chân lên.



Nữ Oa tò mò quay lại nhìn, thì thấy Phục Hy không biết đã về từ khi nào.



“Phục Hy!” Nữ Oa phấn khích hướng về phía anh vẫy tay: “Mau xem, thế giới mới mà A Bàn tạo ra này!” Đẹp hơn đống lộn xộn ban đầu nhiều.



Phục Hy bĩu môi, ôm lấy Nữ Oa mỉm cười: “A Bàn đâu?”



Dám tranh thủ lúc không có anh để tạo ra thế giới làm Nữ Oa vui?



Muốn chết à!



Nữ Oa nhìn ngang nhìn dọc, băn khoăn: “… Vừa rồi còn ở đây mà.”



Lẽ nào như lời anh ta nói lúc nãy, sau khi tạo ra thế giới sẽ chìm vào giấc ngủ? Vậy ngủ ở chỗ nào rồi?



Nữ Oa đang định đi tìm thì Phục Hy đã không chịu được việc cô dồn sự chú ý vào Bàn Cổ thêm nữa.



“Không thấy thì thôi!” Trông cô quả thực rất có hứng thú với thế giới mới, Phục Hy dứt khoát đem luôn thành quả sáng tạo của Bàn Cổ ra để làm vui lòng em gái: “Thế giới mới vừa hình thành, pháp tắc chưa định… Ta phải tạo ra pháp tắc, ổn định thế giới mới, em có muốn đi cùng không?”



Đương nhiên là muốn chứ!



Nữ Oa quăng luôn Bàn Cổ ra sau ót. Hai mắt cô sáng long lanh, gật đầu lia lịa.



“Vậy thì cùng đi.” Phục Hy ôm lấy cô, di chuyển đến tinh cầu gần hai người nhất, thu nhỏ hình thể, vừa sửa pháp tắc vừa dỗ dành: “Nếu có hứng thú, em cũng có thể tạo ra sinh linh vạn vật trên thế gian, vừa hay có thể chơi với em luôn… Ừm, tùy em thích tạo sao cũng được.”



“Tuyệt vời!”



“Để tránh cô đơn, vạn vật có thể hợp lại thành tộc… Cần phải định cả pháp tắc sinh sản chứ nhỉ?”



“Ừ!”



“Còn nữa…”



Tiếng hai người dần xa.



Còn ở một góc nào đó bị lãng quên, Bàn Cổ đáng thương đang ngủ li bì, ngủ li bì… mà chẳng hay biết gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom