Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-186
Chương 189: Người đàn ông kỳ quái
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kết quả chứng minh, đúng là Phong Tiểu Tiểu có khả năng không về phòng ngủ thật.
Trên thực tế, khế ước vừa kết thúc, người ta còn chưa kịp đi thì cả đám thiên thần đã khóc lóc rên rỉ xông vào thần đình rồi.
Nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, không gian thần đình người ta còn chưa kịp khôi phục thì một phần ba đại quân ma quỷ trước đây bị trục xuất đã tràn vào. Vậy nên dù cho có Lucifer vung đao trợ uy thì sau cùng vẫn bị hành ra bã.
Phong Tiểu Tiểu mắt chữ O mồm chữ A, Phục Hy lạnh lẽo cắn răng. Phong Tiểu Tiểu là vì hoàn toàn không nghĩ tới vụ á không gian còn đang tu sửa, còn Phục Hy là vì cực kỳ ghi hận cái số đen đủi - hai lần hôn lễ đều bị quấy phá.
Hôn lễ phàm trần cũng thôi đi, lấy được đăng ký kết hôn rồi còn chưa hoàn thành hết nghi thức thì lại gặp phải ma quỷ gây rối. Chuyện này là do Thiên Đạo làm, Phục Hy đã có dự đoán về sự ác liệt của Thiên Đạo từ lâu rồi, tức thì tức nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu.
Ai ngờ thần đình cũng như vậy, sau khế ước cũng chưa kịp hoàn thành nghi lễ thì lại gặp phải thiên thần gây rối... Người ta còn là nạn nhân nhà tan cửa nát nữa, mà người gián tiếp gây nên cái hậu quả này lại chính là mình với bà xã mình... Phục Hy muốn đi đòi nợ cũng chẳng tìm được kẻ chịu tội thay.
“Thưa nữ thần, có phải cô không ngờ tôi lại về sớm vậy không?!” Lucifer dẫn theo hai tên trợ thủ cùng một đám đàn em, đi theo sau đám thiên thần đang khóc lóc rên rỉ. Anh ta lịch sự đặt tay lên ngực cúi người, nụ cười mang theo sự thỏa mãn khó nói thành lời: “Tôi vốn tưởng chúng ta sẽ xa nhau một thời gian cơ, nhưng định mệnh lại đưa tôi về bên cô.”
“...” Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn có lý do tin rằng tên này cười tươi rói như vậy không phải vì trở về sớm, mà là vì hưng phấn sau khi tận mắt nhìn thấy thiên đường bị chơi đến mức tan nát.
Có lẽ là từ khoảnh khắc bị tống vào địa ngục, người này đã bắt đầu u ám rồi. Phong thủy luân chuyển, ngày trước anh ta thảm hại ngã xuống ma giới mà bị cả thiên đường bỏ rơi. Bây giờ lại trở thành ma vương, rồi sau khi anh đi nương nhờ chủ mới thì lại biến thành Jehovah mất đi cả thiên đường, không thể không theo anh ta cùng đến phương Đông...
Định mệnh quả nhiên tràn đầy bất ngờ. Chỉ cần tồn tại, bạn sẽ có hy vọng nhìn thấy tất cả các khả năng... Lucifer thỏa mãn đến mức không thể thỏa mãn hơn, dù là vặt trụi lông trên đôi cánh sau lưng anh ta thêm một lần nữa thì bây giờ anh ta cũng có thể lập tức ngậm cười nơi chín suối.
Chòm râu của Jehovah bị cọ tới lấm bẩn, rõ ràng không còn sự trắng tinh trơn bóng như trước nữa, chúng rối lại với nhau như thể vài ngày chẳng rửa mặt chải đầu. Ông cười cực kỳ bất lực và khổ tâm: “Lucifer, con của ta...”
“Hả?! NO, NO!” Lucifer liếc qua sau đó lắc đầu nguầy nguậy, bày ra tư thái ái mộ Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy một cách khoa trương: “Trái tim tôi đã thuộc về phương Đông... Tình yêu tôi dành cho ngài đã trở thành quá khứ, thưa phụ thần đại nhân.”
“...” Lần này đến cả Phục Hy cũng cảm thấy có chút cạn lời.
Vừa rồi thấy tên nhóc này nịnh bợ bà xã mình còn thấy ngứa mắt, bây giờ đột nhiên chẳng còn chút tức giận nào nữa... Anh cảm thấy chi li với loại người này sẽ bị hạ thấp phẩm vị...
Thực sự cũng là vì tâm nguyện xưa được thực hiện nên Lucifer hí hửng quá mức. Lúc này phong độ khí chất gì cũng ném sang một bên đã, cứ phun hết những cục tức dồn nén trong mấy ngàn năm ra trước rồi tính sau.
Chống lại những đôi mắt đẫm lệ đầy phẫn nộ của các thiên thần, Lucifer rước thêm bao thù hận lên người từ giữa chư thần đang cạn lời. Sau đó anh ta mới hài lòng trang bị lại khí chất ma vương tà mị, chưa thỏa mãn mà giả bộ nói với Phong Tiểu Tiểu: “Thưa nữ thần, trên thực tế lần này tôi dẫn những thiên thần này đến đây là muốn xin cô trợ giúp.” Nói chính xác hơn là xin thu nhận và giúp đỡ.
“Vì thiên đường đã sụp đổ, sức tín ngưỡng phương Tây cũng theo đó mà biến mất mất rồi.” Lucifer cố gắng ghìm khóe môi chỉ chực cong lên, dùng ngữ khí nghiêm trọng nhất, thở dài nói: “Những con chiên lầm lạc ấy sẽ chẳng bao giờ có được chỉ dẫn của thiên đường nữa. Mà nếu như không có đất thu nạp nguyện lực của bọn họ chống đỡ thì những thiên thần này cũng sẽ dần tiêu tán thành hư vô thôi... Vậy nên bọn họ muốn đến đây tạm thời xin được nương nhờ cho đến khi thiên đường mới được xây lên.”
Đối với các hệ thần mà nói, khu vực thần đình là nền móng vô cùng quan trọng, không chỉ đơn giản là để làm nơi tá túc hay cung điện cho chư thần.
Mỗi hệ thần đều sẽ có một căn cứ địa, ví dụ như vườn Aesir của Bắc Âu hay nói chính xác hơn là cây Thế Giới, hay như Thánh điện Olympus của Hy Lạp, thiên đường của Jehovah, vân vân... Những khu vực này được gọi là thần đình của chư thần.
Thần đình mới của phương Đông là do Phục Hy dùng sức mạnh của pháp tắc trực tiếp mở thẳng ra, nên không thuộc lệ thường. Nhưng nhìn chung, thực chất mỗi siêu không gian của các hệ thần khác cũng chính là khu vực được hình thành do sức tín ngưỡng ngưng kết.
Chẳng hạn như hệ thần nào đó có tín đồ và có nhiều đền thờ, được mọi người thắp hương, tế tự hay là thờ phụng, cúng bái... Dù là cái nào, chỉ cần mọi người thật lòng cầu nguyện, tôn thờ thì sau khi những tia nguyện lực này ngưng kết sẽ được pháp tắc ghi lại, hình thành nên tín ngưỡng.
Sau khi một tín ngưỡng nào đó được mở rộng đến một tầm ảnh hưởng nhất định, đạt đến tiêu chuẩn mà pháp tắc từng ký kết là “lập đạo vì loài người”, thì tín ngưỡng này sẽ được công nhận, trở thành hệ thần thực sự.
Thần đình chính là đất thu nạp nguyện lực của các tín đồ, nguyện lực càng lớn mạnh thì chư thần cũng sẽ càng lớn mạnh.
Hệ thần nào càng có nhiều tín đồ thì thần đình của nó sẽ càng rộng lớn, khu vực có thể bức xạ và ảnh hưởng cũng càng lớn... Việc tuyên truyền về truyền giáo và chinh chiến giữa chư thần cũng từ đó mà ra. Trong thời hỗn độn thuở sơ khai, mỗi hệ thần đều muốn khuếch trương ảnh hưởng hết mức có thể, hoặc là chiếm đoạt thần đình của các hệ thần khác, chính là để có được tín đồ hoặc lãnh địa.
Mảnh vỡ từ hỗn độn thai nghén ra chư thần sau hồng hoang, còn thần đình mới là đất và nền móng để các vị thần này lớn mạnh... Từ điểm này đã đủ thấy được tầm quan trọng của thần đình đối với mỗi hệ thần rồi.
Tuy thiên đường không phải hệ thần sớm nhất, nhưng công tác tuyên truyền của thiên đường được thực hiện khá tốt, đồng thời lại tranh thủ khi chư thần trong thời kỳ hỗn độn còn chưa ký kết khế ước, tới nay đã có mấy lần phát động thanh trừ tín đồ của các hệ thần khác. Vậy nên trước khi bước vào thời hòa bình, thiên đường đã tích lũy được đủ danh vọng lớn mạnh - lực lượng mới xuất hiện, dựa vào lượng tín đồ ban đầu vốn chẳng đông đảo, nhất cử trở thành hệ thần có tầm ảnh hưởng lớn nhất của phương Tây.
Nếu như không có bất trắc khác thì theo sự yên ổn hiện tại của mọi người, sẽ không có chuyện rảnh rỗi phát động chiến tranh, có lẽ thiên đường sẽ có thể ổn định chiếm giữ vị trí thủ lĩnh của các hệ thần. Nhưng nào ngờ, thế giờ này luôn tràn ngập đủ các loại bất ngờ.
Đầu tiên là lực lượng mới nổi phương Đông, Tổ thần khống chế pháp tắc trực tiếp bơ luôn phạm vi ranh giới của nguyện lực và tín ngưỡng, nắm chắc trong tay quyền phát biểu giữa chư thần.
Sau đó chính là sự xuất hiện của tứ kỵ sĩ Khải Huyền đã phá vỡ cục diện hòa bình của thiên đường. Đại quân ma quỷ tấn công rồi quay đầu rút quân, trực tiếp khiến thiên đường - cũng chính là lãnh địa tín ngưỡng của Jehovah, vốn đã chịu nhiều thương tích - nổ tung thành đống đổ nát...
Điều này có nghĩa gì?! Nếu không có thiên đường, đồng nghĩ với việc dù ở nhân gian có bao nhiêu tín đồ đi chăng nữa, thì sức tín ngưỡng đó cũng đều không thể hội tụ lại trên người Jehovah được.
Mà sức tín ngưỡng đối với chư thần quan trọng y như dinh dưỡng thực phẩm đối với người thường vậy.
Không có nguyện lực của các tín đồ thì thần lực của bọn họ sẽ tiêu hao một chiều mà không thể nào được bổ sung. Không còn sự sản sinh và lan rộng của thần thị mới, từng hệ sẽ dần dần tiêu tán vào hư vô, đến tận khi cả thế giới chẳng còn một thiên thần nào tồn tại...
Lucifer cực kỳ vui sướng vì hiện tại bản thân đã trở thành ma vương. Tuy lúc bị Jehovah đuổi khỏi thiên đường cũng vô cùng thê thảm, tuy quá trình vật lộn bò từ địa ngục lên đỉnh núi gian nan đến lạ thường, nhưng cũng vì vậy cho nên sức tín ngưỡng của anh ta đã không cần lấy từ thiên đường từ lâu rồi.
Có thể thấy cảnh tượng phụ thần độc đoán vô tình ngày trước nay suy bại, lần đầu tiên Lucifer có chút đánh giá tích cực với đám ma quỷ đần độn của địa ngục.
Phong Tiểu Tiểu chỉnh sửa lại một chút lý giải về thần đình trong ký ức, cô trầm ngâm một lúc lâu rồi mới quay đầu lại chọc chọc Phục Hy đang ở bên cạnh: “Anh Hy, những thiên thần này muốn gia nhập đại gia đình phương Đông, mình có nhận không?!”
Thần đình phương Đông là do Phục Hy dùng pháp tắc mở ra nên căn bản chẳng dựa dẫm gì vào tín ngưỡng. Dù cho thế giới này chẳng có ai biết đến khái niệm thần ma, dù cho chẳng thu nạp được một chút xíu sức tín ngưỡng nào thì nó cũng vẫn có thể hoạt động duy trì tiêu hao của chư thần, như một không gian tách biệt bên ngoài liên hệ của thế giới chủ.
Nếu không thì ngày trước cây Thế Giới cũng chẳng cần trồng ở đây. Phải biết rằng cây Thế Giới vốn là căn cơ của Bắc Âu. Vốn dĩ sau khi nó tàn lụi thành hạt giống thì chư thần Bắc Âu đã có thể trực tiếp bay màu rồi.
Tâm trạng và sắc mặt của Phục Hy vẫn không tốt, anh lạnh nhạt liếc một cái: “Tùy em.” Nói xong thì hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, tỏ rõ mình không muốn quản những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này.
Dưới sự dẫn dắt của Jehovah, các thiên thần lại cùng đưa mắt sang nhìn Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, nói rõ nguyên tắc trước: “Chỗ chúng tôi không nuôi ăn chực đâu.”
“Tôi, tôi biết tụng thơ.” Thiên thần A vội vàng trình báo tài nghệ.
“Tôi biết cầu nguyện!”
“Tôi biết chơi đàn Harp...”
Líu ra líu ríu... Jehovah khá bình tĩnh và vui mừng, đám nhóc dưới tay mình đứa nào cũng thuần khiết tốt đẹp xán lạn...
“Không một ai có tài gì thực tế ư?!” Phong Tiểu Tiểu buồn bực cắt ngang.
Ý cô là muốn để những thiên thần này làm chút việc vặt, hoặc là thuận tiện xem xét thử, bổ sung vào những vị trí cấp thấp còn trống ở thần đình... Cô căn bản không có ý định nuôi một đoàn ca múa để chơi. Hơn nữa, những người này ca hát nhảy múa đều thuộc hệ thánh khiết, có thể giúp ích được như đám hoa yêu không?! Có quyến rũ được như cửu vỹ hồ không?!
Lucifer cười lớn tiếng, trong bối cảnh một đám thiên thần sa ngã đang cười nhạo khinh bỉ các thiên thần, biểu cảm cực kỳ gây thù chuốc oán.
Các thiên thần đỏ bừng mặt trợn mắt nhìn anh ta, gần như muốn dồn toàn bộ sức lực còn lại để liều mạng cùng chết với đối phương. Còn Jehovah thì lại run run bộ râu, cứng ngắc một lúc, sau đó lại cười hòa nhã: “Chi bằng cô cứ nói thẳng ý muốn và sắp xếp của cô đi?!”
Các thần khác xem náo nhiệt cả hồi lâu rồi lúc này mới ba mồm bảy miệng lên tiếng.
“Làm tạp dịch đi. Các thiên thần sa ngã cấp thường đều làm cái này.”
“Tuần tra đi. Dạo này toàn nhờ chó cỏ của Thiên thần Tư pháp, quả thực tuần tra không nổi.”
“Hay là bổ sung gác cửa trước đi đã?!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Trên thực tế, khế ước vừa kết thúc, người ta còn chưa kịp đi thì cả đám thiên thần đã khóc lóc rên rỉ xông vào thần đình rồi.
Nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, không gian thần đình người ta còn chưa kịp khôi phục thì một phần ba đại quân ma quỷ trước đây bị trục xuất đã tràn vào. Vậy nên dù cho có Lucifer vung đao trợ uy thì sau cùng vẫn bị hành ra bã.
Phong Tiểu Tiểu mắt chữ O mồm chữ A, Phục Hy lạnh lẽo cắn răng. Phong Tiểu Tiểu là vì hoàn toàn không nghĩ tới vụ á không gian còn đang tu sửa, còn Phục Hy là vì cực kỳ ghi hận cái số đen đủi - hai lần hôn lễ đều bị quấy phá.
Hôn lễ phàm trần cũng thôi đi, lấy được đăng ký kết hôn rồi còn chưa hoàn thành hết nghi thức thì lại gặp phải ma quỷ gây rối. Chuyện này là do Thiên Đạo làm, Phục Hy đã có dự đoán về sự ác liệt của Thiên Đạo từ lâu rồi, tức thì tức nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu.
Ai ngờ thần đình cũng như vậy, sau khế ước cũng chưa kịp hoàn thành nghi lễ thì lại gặp phải thiên thần gây rối... Người ta còn là nạn nhân nhà tan cửa nát nữa, mà người gián tiếp gây nên cái hậu quả này lại chính là mình với bà xã mình... Phục Hy muốn đi đòi nợ cũng chẳng tìm được kẻ chịu tội thay.
“Thưa nữ thần, có phải cô không ngờ tôi lại về sớm vậy không?!” Lucifer dẫn theo hai tên trợ thủ cùng một đám đàn em, đi theo sau đám thiên thần đang khóc lóc rên rỉ. Anh ta lịch sự đặt tay lên ngực cúi người, nụ cười mang theo sự thỏa mãn khó nói thành lời: “Tôi vốn tưởng chúng ta sẽ xa nhau một thời gian cơ, nhưng định mệnh lại đưa tôi về bên cô.”
“...” Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn có lý do tin rằng tên này cười tươi rói như vậy không phải vì trở về sớm, mà là vì hưng phấn sau khi tận mắt nhìn thấy thiên đường bị chơi đến mức tan nát.
Có lẽ là từ khoảnh khắc bị tống vào địa ngục, người này đã bắt đầu u ám rồi. Phong thủy luân chuyển, ngày trước anh ta thảm hại ngã xuống ma giới mà bị cả thiên đường bỏ rơi. Bây giờ lại trở thành ma vương, rồi sau khi anh đi nương nhờ chủ mới thì lại biến thành Jehovah mất đi cả thiên đường, không thể không theo anh ta cùng đến phương Đông...
Định mệnh quả nhiên tràn đầy bất ngờ. Chỉ cần tồn tại, bạn sẽ có hy vọng nhìn thấy tất cả các khả năng... Lucifer thỏa mãn đến mức không thể thỏa mãn hơn, dù là vặt trụi lông trên đôi cánh sau lưng anh ta thêm một lần nữa thì bây giờ anh ta cũng có thể lập tức ngậm cười nơi chín suối.
Chòm râu của Jehovah bị cọ tới lấm bẩn, rõ ràng không còn sự trắng tinh trơn bóng như trước nữa, chúng rối lại với nhau như thể vài ngày chẳng rửa mặt chải đầu. Ông cười cực kỳ bất lực và khổ tâm: “Lucifer, con của ta...”
“Hả?! NO, NO!” Lucifer liếc qua sau đó lắc đầu nguầy nguậy, bày ra tư thái ái mộ Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy một cách khoa trương: “Trái tim tôi đã thuộc về phương Đông... Tình yêu tôi dành cho ngài đã trở thành quá khứ, thưa phụ thần đại nhân.”
“...” Lần này đến cả Phục Hy cũng cảm thấy có chút cạn lời.
Vừa rồi thấy tên nhóc này nịnh bợ bà xã mình còn thấy ngứa mắt, bây giờ đột nhiên chẳng còn chút tức giận nào nữa... Anh cảm thấy chi li với loại người này sẽ bị hạ thấp phẩm vị...
Thực sự cũng là vì tâm nguyện xưa được thực hiện nên Lucifer hí hửng quá mức. Lúc này phong độ khí chất gì cũng ném sang một bên đã, cứ phun hết những cục tức dồn nén trong mấy ngàn năm ra trước rồi tính sau.
Chống lại những đôi mắt đẫm lệ đầy phẫn nộ của các thiên thần, Lucifer rước thêm bao thù hận lên người từ giữa chư thần đang cạn lời. Sau đó anh ta mới hài lòng trang bị lại khí chất ma vương tà mị, chưa thỏa mãn mà giả bộ nói với Phong Tiểu Tiểu: “Thưa nữ thần, trên thực tế lần này tôi dẫn những thiên thần này đến đây là muốn xin cô trợ giúp.” Nói chính xác hơn là xin thu nhận và giúp đỡ.
“Vì thiên đường đã sụp đổ, sức tín ngưỡng phương Tây cũng theo đó mà biến mất mất rồi.” Lucifer cố gắng ghìm khóe môi chỉ chực cong lên, dùng ngữ khí nghiêm trọng nhất, thở dài nói: “Những con chiên lầm lạc ấy sẽ chẳng bao giờ có được chỉ dẫn của thiên đường nữa. Mà nếu như không có đất thu nạp nguyện lực của bọn họ chống đỡ thì những thiên thần này cũng sẽ dần tiêu tán thành hư vô thôi... Vậy nên bọn họ muốn đến đây tạm thời xin được nương nhờ cho đến khi thiên đường mới được xây lên.”
Đối với các hệ thần mà nói, khu vực thần đình là nền móng vô cùng quan trọng, không chỉ đơn giản là để làm nơi tá túc hay cung điện cho chư thần.
Mỗi hệ thần đều sẽ có một căn cứ địa, ví dụ như vườn Aesir của Bắc Âu hay nói chính xác hơn là cây Thế Giới, hay như Thánh điện Olympus của Hy Lạp, thiên đường của Jehovah, vân vân... Những khu vực này được gọi là thần đình của chư thần.
Thần đình mới của phương Đông là do Phục Hy dùng sức mạnh của pháp tắc trực tiếp mở thẳng ra, nên không thuộc lệ thường. Nhưng nhìn chung, thực chất mỗi siêu không gian của các hệ thần khác cũng chính là khu vực được hình thành do sức tín ngưỡng ngưng kết.
Chẳng hạn như hệ thần nào đó có tín đồ và có nhiều đền thờ, được mọi người thắp hương, tế tự hay là thờ phụng, cúng bái... Dù là cái nào, chỉ cần mọi người thật lòng cầu nguyện, tôn thờ thì sau khi những tia nguyện lực này ngưng kết sẽ được pháp tắc ghi lại, hình thành nên tín ngưỡng.
Sau khi một tín ngưỡng nào đó được mở rộng đến một tầm ảnh hưởng nhất định, đạt đến tiêu chuẩn mà pháp tắc từng ký kết là “lập đạo vì loài người”, thì tín ngưỡng này sẽ được công nhận, trở thành hệ thần thực sự.
Thần đình chính là đất thu nạp nguyện lực của các tín đồ, nguyện lực càng lớn mạnh thì chư thần cũng sẽ càng lớn mạnh.
Hệ thần nào càng có nhiều tín đồ thì thần đình của nó sẽ càng rộng lớn, khu vực có thể bức xạ và ảnh hưởng cũng càng lớn... Việc tuyên truyền về truyền giáo và chinh chiến giữa chư thần cũng từ đó mà ra. Trong thời hỗn độn thuở sơ khai, mỗi hệ thần đều muốn khuếch trương ảnh hưởng hết mức có thể, hoặc là chiếm đoạt thần đình của các hệ thần khác, chính là để có được tín đồ hoặc lãnh địa.
Mảnh vỡ từ hỗn độn thai nghén ra chư thần sau hồng hoang, còn thần đình mới là đất và nền móng để các vị thần này lớn mạnh... Từ điểm này đã đủ thấy được tầm quan trọng của thần đình đối với mỗi hệ thần rồi.
Tuy thiên đường không phải hệ thần sớm nhất, nhưng công tác tuyên truyền của thiên đường được thực hiện khá tốt, đồng thời lại tranh thủ khi chư thần trong thời kỳ hỗn độn còn chưa ký kết khế ước, tới nay đã có mấy lần phát động thanh trừ tín đồ của các hệ thần khác. Vậy nên trước khi bước vào thời hòa bình, thiên đường đã tích lũy được đủ danh vọng lớn mạnh - lực lượng mới xuất hiện, dựa vào lượng tín đồ ban đầu vốn chẳng đông đảo, nhất cử trở thành hệ thần có tầm ảnh hưởng lớn nhất của phương Tây.
Nếu như không có bất trắc khác thì theo sự yên ổn hiện tại của mọi người, sẽ không có chuyện rảnh rỗi phát động chiến tranh, có lẽ thiên đường sẽ có thể ổn định chiếm giữ vị trí thủ lĩnh của các hệ thần. Nhưng nào ngờ, thế giờ này luôn tràn ngập đủ các loại bất ngờ.
Đầu tiên là lực lượng mới nổi phương Đông, Tổ thần khống chế pháp tắc trực tiếp bơ luôn phạm vi ranh giới của nguyện lực và tín ngưỡng, nắm chắc trong tay quyền phát biểu giữa chư thần.
Sau đó chính là sự xuất hiện của tứ kỵ sĩ Khải Huyền đã phá vỡ cục diện hòa bình của thiên đường. Đại quân ma quỷ tấn công rồi quay đầu rút quân, trực tiếp khiến thiên đường - cũng chính là lãnh địa tín ngưỡng của Jehovah, vốn đã chịu nhiều thương tích - nổ tung thành đống đổ nát...
Điều này có nghĩa gì?! Nếu không có thiên đường, đồng nghĩ với việc dù ở nhân gian có bao nhiêu tín đồ đi chăng nữa, thì sức tín ngưỡng đó cũng đều không thể hội tụ lại trên người Jehovah được.
Mà sức tín ngưỡng đối với chư thần quan trọng y như dinh dưỡng thực phẩm đối với người thường vậy.
Không có nguyện lực của các tín đồ thì thần lực của bọn họ sẽ tiêu hao một chiều mà không thể nào được bổ sung. Không còn sự sản sinh và lan rộng của thần thị mới, từng hệ sẽ dần dần tiêu tán vào hư vô, đến tận khi cả thế giới chẳng còn một thiên thần nào tồn tại...
Lucifer cực kỳ vui sướng vì hiện tại bản thân đã trở thành ma vương. Tuy lúc bị Jehovah đuổi khỏi thiên đường cũng vô cùng thê thảm, tuy quá trình vật lộn bò từ địa ngục lên đỉnh núi gian nan đến lạ thường, nhưng cũng vì vậy cho nên sức tín ngưỡng của anh ta đã không cần lấy từ thiên đường từ lâu rồi.
Có thể thấy cảnh tượng phụ thần độc đoán vô tình ngày trước nay suy bại, lần đầu tiên Lucifer có chút đánh giá tích cực với đám ma quỷ đần độn của địa ngục.
Phong Tiểu Tiểu chỉnh sửa lại một chút lý giải về thần đình trong ký ức, cô trầm ngâm một lúc lâu rồi mới quay đầu lại chọc chọc Phục Hy đang ở bên cạnh: “Anh Hy, những thiên thần này muốn gia nhập đại gia đình phương Đông, mình có nhận không?!”
Thần đình phương Đông là do Phục Hy dùng pháp tắc mở ra nên căn bản chẳng dựa dẫm gì vào tín ngưỡng. Dù cho thế giới này chẳng có ai biết đến khái niệm thần ma, dù cho chẳng thu nạp được một chút xíu sức tín ngưỡng nào thì nó cũng vẫn có thể hoạt động duy trì tiêu hao của chư thần, như một không gian tách biệt bên ngoài liên hệ của thế giới chủ.
Nếu không thì ngày trước cây Thế Giới cũng chẳng cần trồng ở đây. Phải biết rằng cây Thế Giới vốn là căn cơ của Bắc Âu. Vốn dĩ sau khi nó tàn lụi thành hạt giống thì chư thần Bắc Âu đã có thể trực tiếp bay màu rồi.
Tâm trạng và sắc mặt của Phục Hy vẫn không tốt, anh lạnh nhạt liếc một cái: “Tùy em.” Nói xong thì hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, tỏ rõ mình không muốn quản những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này.
Dưới sự dẫn dắt của Jehovah, các thiên thần lại cùng đưa mắt sang nhìn Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, nói rõ nguyên tắc trước: “Chỗ chúng tôi không nuôi ăn chực đâu.”
“Tôi, tôi biết tụng thơ.” Thiên thần A vội vàng trình báo tài nghệ.
“Tôi biết cầu nguyện!”
“Tôi biết chơi đàn Harp...”
Líu ra líu ríu... Jehovah khá bình tĩnh và vui mừng, đám nhóc dưới tay mình đứa nào cũng thuần khiết tốt đẹp xán lạn...
“Không một ai có tài gì thực tế ư?!” Phong Tiểu Tiểu buồn bực cắt ngang.
Ý cô là muốn để những thiên thần này làm chút việc vặt, hoặc là thuận tiện xem xét thử, bổ sung vào những vị trí cấp thấp còn trống ở thần đình... Cô căn bản không có ý định nuôi một đoàn ca múa để chơi. Hơn nữa, những người này ca hát nhảy múa đều thuộc hệ thánh khiết, có thể giúp ích được như đám hoa yêu không?! Có quyến rũ được như cửu vỹ hồ không?!
Lucifer cười lớn tiếng, trong bối cảnh một đám thiên thần sa ngã đang cười nhạo khinh bỉ các thiên thần, biểu cảm cực kỳ gây thù chuốc oán.
Các thiên thần đỏ bừng mặt trợn mắt nhìn anh ta, gần như muốn dồn toàn bộ sức lực còn lại để liều mạng cùng chết với đối phương. Còn Jehovah thì lại run run bộ râu, cứng ngắc một lúc, sau đó lại cười hòa nhã: “Chi bằng cô cứ nói thẳng ý muốn và sắp xếp của cô đi?!”
Các thần khác xem náo nhiệt cả hồi lâu rồi lúc này mới ba mồm bảy miệng lên tiếng.
“Làm tạp dịch đi. Các thiên thần sa ngã cấp thường đều làm cái này.”
“Tuần tra đi. Dạo này toàn nhờ chó cỏ của Thiên thần Tư pháp, quả thực tuần tra không nổi.”
“Hay là bổ sung gác cửa trước đi đã?!”
Bình luận facebook