• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-300

Chương 303: Khắp nơi đều là đồng đội ngu như heo




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72493.png

Xem ảnh 2
72493_2.png
Vừa về tới nhà, cô bé đã rất tự giác với vai trò chủ nhà, giãy giụa tuột khỏi lòng anh Vũ. Bàn chân nhỏ mũm mĩm chạy tới bên bình nước, cô bé rót hai chén nước, vô cùng ngoan ngoãn mà bưng tới. Cô nhóc nhón chân lên, hình như định đưa thẳng tới trước miệng anh Vũ... Động tác nhỏ này đã cho thấy cô bé rất thích anh Vũ, cũng không rõ đây là tác dụng của việc được anh ta bế suốt chặng đường hay là tác dụng của cây kem nữa.



Anh Vũ ho khan một tiếng, nhận lấy chén nước. Ánh mắt anh ta lướt qua bức ảnh chụp chung ở trên tường, tiện thể hung hăng liếc xéo cậu em Lục Phiến Môn bên cạnh.



Cậu Lục Phiến Môn bừng tỉnh, lấy lại tinh thần. Cậu hỏi dò: “Lão đại, em còn có việc, hay là em đi trước nhé?”



Lẽ nào lão đại muốn cậu len lén đi thả người ra? Hay là đi nhắc nhở trước một tiếng, bảo thằng oắt đó đừng ăn nói lung tung trước mặt em gái?



Lần này thì anh Vũ không liếc xéo nữa mà trừng mắt thẳng mặt: “Mẹ kiếp! Không thấy đồ ăn ở trong bếp còn chưa chuẩn bị xong à?”



“...” Ôi, thì ra là định cho ăn à...



Cậu chàng Lục Phiến Môn vô cùng xấu hổ khi lĩnh hội sai tinh thần của cấp trên, bèn xắn tay áo đi vào bếp nấu cơm. Vấn đề chưa có đồ ăn cũng dễ giải quyết thôi. Việc cấp trên nổi giận vì xấu hổ thì không thể chịu xui xẻo một mình được. Cậu ta bèn gọi một cuộc điện thoại triệu hồi đồng nghiệp khác mang đồ ăn tới. Mọi chuyện thế là xong.



Vo rửa một hồi, sau khi cho gạo vào nồi nấu, cậu em Lục Phiến Môn hiền lành quét mắt một vòng khắp phòng bếp, bất ngờ phát hiện ra ở góc tường còn có một xô nước, bên trong lại còn nuôi một con ốc đồng rất to. Ốc đồng gì mà lại... to bằng hai nắm tay đàn ông vậy trời?



Cậu Lục Phiến Môn mò con ốc đồng lên, cầm trong tay mà nghi hoặc một hồi, cậu tiện tay đè con ốc lên thớt. Con dao đã nâng lên rất lâu rồi mà vẫn còn do dự, cái thứ này nấu canh ngon hay là xào thì ngon đây?



Lưỡi dao sắc bén ở ngay bên trên, Tiên Ốc lặng lẽ toát mồ hôi, trên vỏ không tự chủ được mà thấm ra bên ngoài mấy giọt nước.



Cậu Lục Phiến Môn vẫn đang cân nhắc, nuôi thì chắc là để ăn thôi. Cậu mới chỉ từng xào loại ốc nhỏ nước ngọt thôi, chưa từng phục vụ loại to như thế này bao giờ... Cứ hỏi lại vẫn hơn.



Thế là cậu quay đầu, hỏi anh Vũ - kẻ đang xụ mặt ở trong phòng khách, tỏ vẻ nghiêm túc xem hoạt hình với trẻ con: “Lão đại, có con ốc đồng rất to, anh ăn mặn hay ăn nhạt? Muốn nấu hay xào đây?”



Tiên Ốc: “!!!”



Anh Vũ vung tay, đang định nói tùy đi thì cô bé trong lòng nhảy dựng lên, quỳ trên ghế sô pha, tiếng chân nhỏ đập vào ghế nghe giòn tan, hô lên: “Anh ơi không được xào, là của anh em đấy.”



“Hử? Không thích ăn à?” Anh Vũ quét mắt một cái, ý bảo cậu em Lục Phiến Môn đợi một chút, bản thân thì cúi đầu hỏi.



Cô bé quay đầu lại, nói một cách đầy nghiêm túc: “Anh em nói đó là phúc lợi công ty phát cho. Mùa xuân anh em ‘trồng’ một con ốc đồng, đến mùa thu là có thể ‘thu hoạch’ cho Thải Thải thật nhiều vú em đó.”



“...” Đây là thứ vớ vẩn gì vậy?



Chưa kể tên kia là cái loại nhân viên rảnh chuyện, làm thêm đủ nghề ở khắp nơi thì công ty cái quần què gì chứ!



Anh Vũ cạn lời với logic thần thánh của tên cặn bã ở trong nhà giam kia, khoát khoát tay với cậu em Lục Phiến Môn: “Không ăn thứ đó, để nuôi.”



Chắc là nuôi cho cô bé này chơi... Rác rưởi đúng là rác rưởi, ngay cả việc chọn một thú cưng ngoan ngoãn cho trẻ con cũng không biết, lại đi nuôi con ốc đồng vô tích sự!



Cậu em Lục Phiến Môn chẳng vấn đề gì “Ồ” một tiếng, thu dao lại, tiện tay ném chuẩn xác con ốc đồng ở trên thớt về trong xô nước. Cùng với tiếng “Bịch” của âm thanh rơi xuống nước, dường như cậu còn mơ hồ nghe thấy trong không khí truyền đến tiếng cô gái khóc nức nở, mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn.



Ảo giác sao?!







Sau khi cơm nước xong, anh Vũ dựa vào giấy tờ chứng nhận cảnh sát để dỗ dành cô bé buông bỏ sự phòng bị, cùng mình đi ra ngoài. Anh ta ôm cô bé đáng yêu ra ngoài đường rồi lại bắt đầu sầu muộn.



Người anh trai này... chắc chắn là không thể cứ như thế mà thả ra được.



Vấn đề không phải là vừa nói xong đã đổi ý thì sẽ mất mặt, điều quan trọng là công phu và tốc độ hồi phục vết thương của tay kia quá tà môn. Khi thay quần áo ở cục cảnh sát, anh ta đã sớm gọi điện thoại thông báo cho các sư bá ở trong sư môn tới dò xét ngọn nguồn. Dù sao cũng phải làm rõ xem đối phương rốt cuộc là cái quái gì thì mới được.



Cho dù là người giang hồ thì cũng phải lưu lại cái hồ sơ để còn điều tra chứ! Nhiều năm như vậy thần không biết, quỷ không hay, như thế thì sau này anh ta còn giám sát thế nào được đây?



Em là em, anh là anh. Dù thế nào thì anh ta cũng không thể vì sự yêu mến cá nhân mà coi nhẹ vấn đề nguyên tắc được.



Nhưng nếu không thả người anh này ra, sinh hoạt trong mười ngày tiếp theo của cô bé này sẽ trở thành vấn đề. Khi nãy, anh Vũ đã hỏi, trong thời gian này, ký túc tiểu học của lớp cô bé này đang tổ chức trại hè, không biết đã sớm chạy tới vùng núi sâu rừng hoang nào rồi. Bây giờ muốn đưa cô bé tới trường học cũng không được, hơn nữa với tình trạng của anh ta, nuôi bản thân thì còn miễn cưỡng được chứ chăm sóc một đứa bé thì...



Anh ta còn đang suy nghĩ thì Phong Tiểu Tiểu đã thăm hỏi xong xuôi và đi tới. Miệng của khỉ đá cũng đóng chặt như hòn đá vậy. Mặc dù không có vẻ thù địch quá mãnh liệt gì, nhưng xem ra vẫn có chút xa lạ. Chủ yếu là do nể mặt Nữ Oa nên dù xa lạ thì cũng thân thiện hơn một chút thôi.



Phong Tiểu Tiểu cũng đang buồn ưu sầu thì lại gặp ngay anh Vũ gương với vẻ mặt lạnh cứng, đang ôm một cô bé bước đi, trông sai vô cùng tận.



“Ối, anh Vũ?” Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, nhìn thấy người đứng đầu Lục Phiến Môn đang ôm một đứa bé, lại nhìn thấy phía sau hắn có một cậu Lục Phiến Môn đang ôm xô nước... Tổ hợp kỳ dị này là thế quái nào đây?



“Ừ.” Anh Vũ gật gật đầu, anh ta nhíu mày, rầu rĩ rất lâu mới do dự lên tiếng: “Cô... Nhà cô có tiện để chăm sóc một đứa bé không?”



Nàng Tiên Ốc ở trong xô nước đã bắt đầu liều mạng phun bọt với ý đồ gây sự chú ý. Đáng tiếc là cậu em Lục Phiến Môn vốn không hề để ý đến cô. Phong Tiểu Tiểu ở phía trước lại không thể nhìn xuyên qua anh Vũ và xô nước để thấy bên này được. Thế là đương nhiên là không có tác dụng gì.



Phong Tiểu Tiểu khó xử: “Có lẽ là không tiện lắm, người trong nhà tôi...” Đám thần ma quỷ quái đó, đưa một bé Đát Kỷ tới thì chắc không vấn đề gì, nhưng đưa một cô bé bình thường tới, chỉ sợ chẳng mấy ngày mà bị dọa thành tâm thần mất.



Anh Vũ nghĩ tới là đám người Dương Nghiên, quả nhiên cũng chần chừ - hừ! Đám rác rưởi!



Thế là hắn gật gật đầu: “Ừ, thế thì thôi vậy.” Dù sao Lục Phiến Môn ở trong thành phố cũng nhiều, kiểu gì cũng sẽ tìm được người có thuộc tính vú em thôi, nếu không thì tìm một nữ cảnh sát chăm nom cũng được.



Tiên Ốc: “!!!”



Cưng à, đừng thế chứ!!!



Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới cũng không bằng tôi ở trước mặt cô, cô lại không thấy tôi... Cưng à quay lại!!! Help! Tôi cần cô, không!!!



Phần thịt bên trong chiếc vỏ của ốc đồng xoắn xuýt tới mức sắp nhô ra cái “bàn tay Nhĩ Khang” luôn rồi. Đáng tiếc là trên đời này vẫn luôn có rất nhiều chuyện không như ý muốn. Sau khi chào hỏi và trò chuyện vài câu đơn giản, quả nhiên hai người kia vui vẻ chào tạm biệt nhau. Tiên Ốc nghe tiếng bước chân của Phong Tiểu Tiểu lướt qua và càng lúc càng cách xa xô nước mà đau lòng đến mức muốn nát cả vỏ.



Cô ưu thương mà phun bong bóng, mà cũng chỉ thu hút được sự chú ý của cô bé sau khi sự đã rồi.



Một bàn tay mũm mĩm thò vào trong nước vuốt ve chiếc vỏ cứng, cô bé trong ngực của Anh Vũ cúi cơ thể nhỏ bé xuống, ngạc nhiên cười khanh khách: “Nó đang phun bong bóng nè!”



Anh Vũ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái: “Ừm!”



“Đáng yêu ghê!” Cô bé cười khanh khách, tiếp tục bổ sung.



“... Ừ.” Anh Vũ rầu rĩ đáp lại, sau đó quát lớn: “Không được nghịch nước, bẩn!”



Dễ thương cái quần què! Bẩn cái quần què!







Thân là thú cưng quan trọng của em gái kiếp này của Tôn Ngộ Không, cuối cùng nàng Tiên Ốc bị ném vào trong xô nước, được xách theo cô bé vào ở trong nhà một nữ cảnh sát.



Thành phần gia đình của đối phương rất đơn giản. Một cặp cha mẹ hiền lành điển hình, rất yêu quý trẻ nhỏ, đồng thời cũng vô cùng thương cảm cho hoàn cảnh không cha không mẹ của cô bé. Điều duy nhất Tiên Ốc thấy không ổn chính là, cặp cha mẹ hiền từ kiểu này thật sự quá điển hình... Có biết thế nào là điển hình không? Chính là nam chính ở trong, nữ chính ở ngoài, chính là kiểu trong ti vi, cái kiểu mà nam chính mà xuất hiện thì phải đang đọc báo, nữ chính mà xuất hiện thì phải đang ở trong bếp... ấy.



Một lần nữa, Tiên Ốc lại được nữ cảnh sát thân thủ nhanh nhẹn cứu ra hỏi cái thớt, đồng thời khi nghe thấy nữ cảnh sát nghiêm túc cảnh cáo với cặp cha mẹ kia rằng con ốc đồng này là thứ gửi gắm tinh thần của cô bé, Tiên Ốc thật sự thấy rằng bản thân sẽ không bao giờ yêu nữa.



Đêm khuya, sau khi mọi người đã yên tĩnh, Tiên Ốc đơn độc liếm vết thương trên vỏ, cô núp trong xô nước, gần như sắp khóc đến nơi.



Hôm nay cô đã ở ngay trước mặt Nữ Oa rồi nhưng lại không được cứu đi, điềm báo này đen đủi tới cỡ nào cơ chứ? Cô cảm thấy nó như thể hiện rằng bản thân sẽ không có khả năng sống sót mà trở về nữa ấy.



Nàng Tiên Ốc không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài yếu ớt. Trong đêm khuya yên tĩnh mà lại có âm thanh như vậy truyền ra từ trong xô nước thì đúng là cũng đáng sợ ra phết. Nhưng tiếp đó, không có ai bị Tiên Ốc dọa cả, ngược lại cô suýt chút nữa bị một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía trên xô nước làm sợ chết khiếp.



“!!!”



“Quả nhiên là cô!” Phong Tiểu Tiểu bám mép xô nước nhìn xuống con ốc đồng to bự bên trong. Cô hoàn toàn không ý thức được rằng chuyện mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa tới người khác, chỉ dở khóc dở cười mà nói tiếp: “Ban ngày, lúc đi qua tôi cứ bảo có hơi thở gì đó quen quen, thì ra là cô được một cô bé nhận nuôi rồi à?”



Tiên Ốc ở đáy xô, sau khi ngẩn ra thì đã nhanh chóng phản ứng lại, run run lăn nhanh trong xô. Từ trong vỏ truyền ra một giọng nữ ngạc nhiên mà mừng rỡ: “Nương nương cứu tôi! Tôi là A Tố đây!”



“Biết cô là A Tố rồi.” Phong Tiểu Tiểu tiện tay lục trong người, sau đó “tõm” một tiếng, cô ném một con ốc đồng to khác vào trong, đồng thời nhanh chóng mò Tiên Ốc ra ngoài: “Xin lỗi, xin lỗi. Trên đường không tiện ra tay, có điều muốn tìm một con ốc đồng to như cô thật đúng là không dễ dàng gì. Cái món tôi mang đến là hàng giá đặc biệt, đắt chết đi được ấy, biết không hả!”



Tiên Ốc nằm trong tay Phong Tiểu Tiểu, cảm động khóc nức nở. Vốn dĩ muốn nói mấy lời cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng khi nghe được mấy câu sau, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lời nói ra lại là ba chữ “Tôi sẽ trả tiền.”



Thế là, cô lại xoắn xuýt nhìn Phong Tiểu Tiểu quả nhiên là nhẹ nhàng thở phào một cách vui vẻ: “Cô trả tiền thì tốt rồi... Đúng rồi, tiền gọi xe đi siêu thị cũng phải trả đó!”



“…”



Đã đón được nàng Tiên Ốc, Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng rút lui. Cho dù ngày hôm nay hỗn loạn đến đâu thì nói chung đến gần cuối cũng gặp được một chuyện tốt.



Mà lúc này ở sở cảnh sát, tại một căn phòng tối om nào đó, hai con mắt vàng kim sáng chói đột nhiên mở ra từ trong bóng tối. Trong không gian đen thui thế này, hình ảnh đó trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.



“Nữ Oa nương nương...” Anh trai hip hop ngồi trên mặt đất, hơi duỗi người ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Chẳng trách cấm chế của mình chả có chút tác dụng nào.” Có điều, làm sao cô ta lại tìm thấy nhanh vậy được?



Hoặc biết đâu, cô ta sai người phàm nào đó đem con ốc đồng đi?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom