Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-231
Chương 234: Đi vào minh giới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Quả thật, sát thủ không phải là một nghề đơn giản.
Loại công việc này không phải chỉ cần bạn có khả năng hành động tốt, có thể lấy được đầu kẻ địch từ trong vạn quân mà vẫn sống sót là được. Đối với sát thủ mà nói, điều quan trọng nhất chính là phải biết ẩn núp.
Xi Vưu có khả năng hành động tốt, nhưng từ trước tới nay tên này luôn đi con đường thô bạo, từ nhỏ đến lớn đều là quang minh chính đại mà đánh với người ta, nếu đầu óc anh ta mà có thể uyển chuyển được thế thì năm đó đã không phí nhiều sức để đánh với Hoàng Đế như vậy rồi... Phải biết là, nếu so sánh về chiến lực cá nhân, theo tư liệu lịch sử thì Xi Vưu thật sự hơn đứt Hoàng Đế.
Cho nên, đối với Khương Lễ mà nói, việc “cẩn thận tìm cơ hội, một phát ăn ngay sau đó lập tức chuồn êm” là điều vô cùng đơn giản, nhưng với Xi Vưu thì lại phải giáo dục nghiêm khắc một phen.
Khi nghe cấp dưới báo cáo Xi Vưu dám công khai xông vào nhà mục tiêu, ngay cả mặt cũng không che chứ đừng nói đến việc đề phòng việc bị công nghệ cao quét nhận được hình xương sọ, giây phút đó, ông Khương liền mỉm cười từ ái. Một tuần tiếp đó, đứa con thứ hai mới ra lò này bị ông Khương xách đi không chút do dự, bắt đầu tiến hành giáo dục lại về tố chất cần thiết của một sát thủ.
Có Phong Tiểu Tiểu ra tay áp đảo, hơn nữa trong thân thể còn có một Khương Lễ vô cùng nghe lời cha mình, cho dù Xi Vưu có khó chịu đến mấy thì cũng phải bịt mũi chấp nhận. Vì thế, ông Khương trở thành sư phụ thứ hai của Xi Vưu sau Nữ Oa - sư phụ duy nhất của Xi Vưu từ thời viễn cổ tới nay. Từ nay về sau, Xi Vưu bắt đầu kiếp sống đi sớm về khuya học ngoại trú để huấn luyện.
May mắn là, tố chất chiến đấu cá nhân của Xi Vưu vẫn rất được ông Khương coi trọng, cho nên ông Khương cũng chỉ cần giáo dục một ít về phương diện tri thức kỹ thuật, chứ không cần tiến hành huấn luyện thân thể.
Mà Phong Tiểu Tiểu đi theo nhìn vài ngày, cũng chỉ có tác dụng giám sát, tránh cho học sinh cá biệt không nghe lời giáo viên, thỉnh thoảng cố vấn tâm lý cho thiếu niên phản nghịch một chút mà thôi.
Sau vài ngày liên tiếp bị oanh tạc bởi các loại tri thức sát thủ và khoa học kỹ thuật hiện đại, vào một đêm nào đó khi trở về, rốt cuộc Xi Vưu cũng không nhịn được nữa: “... Phong Hy, tôi nhớ là em không thích giết chóc mà?”
“Hả? Ừ thì đúng là không thích lắm.” Phong Tiểu Tiểu xoay người từ ghế phụ, thuận miệng đáp lại: “Sao vậy?”
Xi Vưu trầm mặc, nếu không thích đánh đánh giết giết, vậy vì sao còn ra vẻ đã quen với cách làm việc của nhà họ Khương?
Năm đó khi anh ta làm phản Hoàng Đế, mặc dù là bởi vì trong lòng căm phẫn, nhưng nửa đêm lúc nào cũng sẽ có lúc tự nhiên bừng tỉnh, chỉ sợ hồn Nữ Oa đi vào giấc mộng, chất vấn anh ta vì sao lại gây nghiệp chướng khiến Cửu Châu máu chảy thành sông. Nhưng sau này gặp lại, hình như đối phương cũng không chán ghét đoạn lịch sử đen tối này của anh ta lắm, thậm chí còn quen biết với nhà họ Khương không phân đen trắng này...
Đương nhiên, không bị chất vấn là chuyện tốt, nhưng Xi Vưu đã bắt đầu mang khúc mắc từ thời thượng cổ, sao có thể giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục đần độn? Cho nên anh ta vẫn không nhịn được mà mượn chuyện nhà họ Khương để hỏi, quan trọng là không hy vọng đối phương kiêng dè gì với mình: “Vậy người nhà họ Khương, nghề nghiệp của họ, em không cảm thấy gì sao?”
“Điều này rất bình thường mà.” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn anh ta, giống như vấn đề Xi Vưu hỏi mới là điều khiến người ta thấy bất ngờ: “Có sáng thì phải có tối, có hình thì phải có bóng, anh muốn khắp nơi trên thế giới đều hòa bình vui vẻ... Ừm, Tiểu Vưu, anh thật sự ngây thơ vậy sao?”
Ngay cả Dương Nghiên ngồi ở ghế lái cũng không nhịn được mà khinh bỉ nhìn qua gương chiếu hậu.
Xi Vưu nghẹn lời, đương nhiên anh ta không ngây thơ như vậy, nhưng rõ ràng trước kia Nữ Oa mang lại cho người ta cái cảm giác đó mà.
Chẳng lẽ sau khi chuyển thế sẽ có sự thay đổi lớn như vậy sao?
Đang lúc Xi Vưu còn do dự, Phong Tiểu Tiểu đã tiếp tục nói: “Mỗi thế giới và vòng quan hệ đều có quy tắc của bọn họ. Ví dụ như trong thế giới thần ma, tôi muốn bọn họ không coi người thường chỉ là con kiến, điều này rất không thực tế đúng không? Lại ví dụ như tài nguyên trên thế giới này cũng chỉ có hạn, anh chạy tới thời đại man hoang bảo ba tộc chim bay thú chạy lân giáp không tranh nhau, ngoan ngoãn chịu đựng đi… điều này cũng không thực tế đúng không?”
“Kẻ mạnh đứng đầu là chân lý trên con đường tu hành, ở trong cái giới này, ai có nắm tay càng lớn, thì sẽ có càng nhiều tài nguyên, ai càng dễ dàng vượt qua những người khác thì sẽ thành chính quả.” Phong Tiểu Tiểu ngồi thẳng lại, không để ý mà liếc ra sau: “Tất cả mọi người đều chấp hành quy tắc ngầm thuộc về thế giới này, nếu có kẻ ngoại tộc, vậy người này sẽ bị phong cách độc lập của mình hại chết.”
Đây không phải là tiểu thuyết, cho nên cũng không phải chỉ cần ánh sáng thánh mẫu mở ra cái là cứ thế mà có thể gặp may mắn đến cuối cùng, ngược lại, khả năng lớn nhất là sẽ bị loại bỏ.
“Nhưng người thường cũng có vòng quan hệ của họ.” Phong Tiểu Tiểu dừng một chút, dường như đang do dự nên giải thích chuyện phức tạp này với Xi Vưu như thế nào: “Hơn nữa trong xã hội thời nay, khoảng cách giữa người thường và thần ma đã trở nên rất xa rồi, thậm chí cả thế giới ngầm trong xã hội nhân loại cũng rất xa xôi với bọn họ... Ở trong vòng quan hệ của người thường, giết chóc là điều không được cho phép. Bọn họ chú trọng đến pháp luật, dùng pháp luật để ràng buộc chính mình, đồng thời cũng để ràng buộc người khác. Cho nên dù là thần ma hay người của thế giới ngầm, khi sống trong thế giới của người thường thì cũng phải thích ứng với quy tắc của người thường.”
Cho nên suy nghĩ không thích giết chóc của cô, thật ra chỉ là thiên hướng đối với người thường thôi.
Khi quy tắc của thế giới nào đó bị va chạm, sẽ gây nên khủng hoảng và phá hủy tính cân bằng. Nếu lựa chọn sống trong thế giới nào, thì cần phải tuân thủ quy tắc ngầm của thế giới đó.
Trong thế giới ngầm và trong giới thần thoại, giết chóc đã là thói quen. Bọn họ quen dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề, cũng đã có sẵn giác ngộ rằng có thể sẽ bị kẻ mạnh hơn đánh bại. Cho dù Phong Tiểu Tiểu không thích ứng thì cũng sẽ không muốn đi thay đổi suy nghĩ của những người đó.
Nhưng người thường thì khác, khi có mối uy hiếp có thể dễ dàng phá đi cân bằng xuất hiện, bọn họ sẽ yêu cầu và ràng buộc đối phương phải thu lại sức mạnh của mình, nếu không người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ xã hội.
Bản thân Phong Tiểu Tiểu thấy quen thuộc với quy tắc của người thường hơn, bởi dù sao cô cũng lớn lên trong giới này, xuất phát từ việc được bảo vệ một cách thiên vị, tất nhiên cô sẽ không cho phép sức mạnh khác tùy tiện đụng đến vùng cấm này. Nhưng tương ứng với đó, Phong Tiểu Tiểu cũng hiểu trong thế giới của anh ta cũng có quy tắc của nó, cho dù là vì trao đổi hay vì tôn trọng, cô cũng sẽ không đi khoa tay múa chân với quy tắc của thế giới khác.
Dương Nghiên thấy Xi Vưu vẫn lộ vẻ mờ mịt, liền xì một tiếng mở miệng: “Mục tiêu của sát thủ không thể là người thường, ví dụ như nhà họ Khương, giá để bọn họ giết người là một trăm nghìn tệ trở lên, người thường có số tiền này đều sẽ dùng đi mua nhà, ai sẽ lại đau trứng mà đi dùng để giết người chứ?”
Nói cách khác, nếu thật sự có người đồng ý ra giá cao như vậy để mời sát thủ, vậy chắc chắn là có thâm thù đại hận với mục tiêu. Từ một phương diện khác mà nói thì cũng có nghĩa là thân phận của đối phương đã vượt khỏi quy tắc của “người thường” rồi.
“Thần ma thì càng không cần phải nói.” Dương Nghiên bình tĩnh đánh tay lái, vững vàng đỗ xe sau tiệm gốm, vừa tắt máy rút chìa khóa vừa nói tiếp: “Nhân tộc là nền kim tự tháp, cũng là trụ cột duy trì số mệnh thế giới, tất nhiên bọn họ sẽ không chủ động đi phá hủy cân bằng này... Dù sao thì mục tiêu của tôi và Tiểu Tiểu rất đơn giản, mấy người muốn làm thế nào thì làm, đừng động đến người người thường là được.”
Phong Tiểu Tiểu xuống xe, nhớ tới kết cục xui xẻo của Xi Vưu ở thời viễn cỗ, bỗng nhiên bật cười: “Nói như vậy, dựa theo thực lực của Tiểu Vưu, thật ra đời trước anh ta cũng ở trong thế giới người thường, nhưng tiếc là lại đi gây hỗn loạn cho Nhân tộc... Chắc khi còn bé sống trong cái thế giới đó cũng rất thảm đúng không?”
Dương Nghiên lảo đảo, nhìn Phong Tiểu Tiểu với ánh mắt phức tạp... Nói trúng phóc.
Xi Vưu cũng chấn động.
Phong Tiểu Tiểu không có mắt Thông Thiên, nhưng ánh mắt cũng coi như không tệ, nhìn người này lại nhìn người kia, vẻ mặt trêu đùa dần biến mất, trở thành vẻ kinh ngạc: “Đúng như tôi đoán sao?”
Điều này cũng không khó đoán. Sức mạnh của Xi Vưu đã định trước là anh ta sẽ không thể sống như người thường được, anh ta vốn nên sống trong thế giới thực sự thuộc về mình. Quy tắc hai thế giới không hợp nhau, vì thế xuất phát từ góc độ người thường, chuyện cô lập một ngoại tộc như vậy là chuyện thường tình.
Phong Tiểu Tiểu cũng đoán được bảy tám phần, thở dài một hơi, vỗ nhẹ đầu chó của Xi Vưu: “Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Anh vốn là ma thần, muốn sống như người thường là điều không thực tế, không thể nào hòa nhập được với thói quen sinh hoạt bình thường.” Ví dụ như cô, đã định trước sẽ không thể kết hôn sinh con với người đàn ông bình thường, hoặc là kết bạn với người thường chẳng hạn.
Chưa nói đến tình huống phải ngẫu nhiên đi PK với tộc khác, chỉ nói riêng đến việc nếu ngày nào đó cô không cẩn thận lộ cái đuôi ra rồi bị người ta nhìn thấy, lỡ như dọa chết người thì làm thế nào?
“Nếu anh đã quyết định tu hành và phát triển về phương diện nào đó rồi thì không cần để tâm đến những cái khác.” Suy nghĩ một chút, Phong Tiểu Tiểu lại vỗ vỗ bả vai Xi Vưu, giọng điệu cẩn thận: “Nhưng nếu anh muốn có một công việc hoặc muốn trà trộn vào cuộc sống của người thường, vậy thì nhà họ Khương là nơi thích hợp với anh nhất.”
Quy tắc của thế giới kia cũng giống như giới thần ma - kẻ mạnh đứng đầu.
***
Màn đêm buông xuống, Xi Vưu ôm đầu rối rắm. Mặc dù anh ta không hiểu những điều hai người Phong Tiểu Tiểu nói cho lắm, nhưng ít nhất cũng đã hiểu đại khái.
Thì ra nguyên nhân đời trước anh ta bị cô lập là do anh ta sống trong quần thể có quy tắc không hợp với thế giới của chính mình, cho nên mới có đau khổ liên tiếp về sau sao?
Trước kia, Phong Hy chưa từng nói với anh ta điều này.
Khi hai đội quân giao đấu tranh giành Cửu Châu, vốn dĩ chắc chắn sẽ có thương vong, thắng bại, cho nên cô ấy không quan tâm. Người trong thế giới ngầm đều là những người đã sớm giác ngộ, cho nên cô ấy cũng không để ý.
Chỉ cần không đụng đến thế giới người thường, vậy cô ấy sẽ không cưỡng ép sao?
Anh ta từng căm hận người trong tộc vô tình, từng đau thương vì Phong Hy rời đi, từng mờ mịt hỏi vì sao không có nơi nào để bản thân sống yên ổn ở cái thế giới kia. Nhưng lúc này, câu nói của ông Khương trước khi bắt đầu huấn luyện bỗng nhiên hiện ra trong đầu - A Vưu, con còn chưa nhận rõ thân phận của mình.
Thì ra, người vẫn luôn hiểu sai chính là mình sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Loại công việc này không phải chỉ cần bạn có khả năng hành động tốt, có thể lấy được đầu kẻ địch từ trong vạn quân mà vẫn sống sót là được. Đối với sát thủ mà nói, điều quan trọng nhất chính là phải biết ẩn núp.
Xi Vưu có khả năng hành động tốt, nhưng từ trước tới nay tên này luôn đi con đường thô bạo, từ nhỏ đến lớn đều là quang minh chính đại mà đánh với người ta, nếu đầu óc anh ta mà có thể uyển chuyển được thế thì năm đó đã không phí nhiều sức để đánh với Hoàng Đế như vậy rồi... Phải biết là, nếu so sánh về chiến lực cá nhân, theo tư liệu lịch sử thì Xi Vưu thật sự hơn đứt Hoàng Đế.
Cho nên, đối với Khương Lễ mà nói, việc “cẩn thận tìm cơ hội, một phát ăn ngay sau đó lập tức chuồn êm” là điều vô cùng đơn giản, nhưng với Xi Vưu thì lại phải giáo dục nghiêm khắc một phen.
Khi nghe cấp dưới báo cáo Xi Vưu dám công khai xông vào nhà mục tiêu, ngay cả mặt cũng không che chứ đừng nói đến việc đề phòng việc bị công nghệ cao quét nhận được hình xương sọ, giây phút đó, ông Khương liền mỉm cười từ ái. Một tuần tiếp đó, đứa con thứ hai mới ra lò này bị ông Khương xách đi không chút do dự, bắt đầu tiến hành giáo dục lại về tố chất cần thiết của một sát thủ.
Có Phong Tiểu Tiểu ra tay áp đảo, hơn nữa trong thân thể còn có một Khương Lễ vô cùng nghe lời cha mình, cho dù Xi Vưu có khó chịu đến mấy thì cũng phải bịt mũi chấp nhận. Vì thế, ông Khương trở thành sư phụ thứ hai của Xi Vưu sau Nữ Oa - sư phụ duy nhất của Xi Vưu từ thời viễn cổ tới nay. Từ nay về sau, Xi Vưu bắt đầu kiếp sống đi sớm về khuya học ngoại trú để huấn luyện.
May mắn là, tố chất chiến đấu cá nhân của Xi Vưu vẫn rất được ông Khương coi trọng, cho nên ông Khương cũng chỉ cần giáo dục một ít về phương diện tri thức kỹ thuật, chứ không cần tiến hành huấn luyện thân thể.
Mà Phong Tiểu Tiểu đi theo nhìn vài ngày, cũng chỉ có tác dụng giám sát, tránh cho học sinh cá biệt không nghe lời giáo viên, thỉnh thoảng cố vấn tâm lý cho thiếu niên phản nghịch một chút mà thôi.
Sau vài ngày liên tiếp bị oanh tạc bởi các loại tri thức sát thủ và khoa học kỹ thuật hiện đại, vào một đêm nào đó khi trở về, rốt cuộc Xi Vưu cũng không nhịn được nữa: “... Phong Hy, tôi nhớ là em không thích giết chóc mà?”
“Hả? Ừ thì đúng là không thích lắm.” Phong Tiểu Tiểu xoay người từ ghế phụ, thuận miệng đáp lại: “Sao vậy?”
Xi Vưu trầm mặc, nếu không thích đánh đánh giết giết, vậy vì sao còn ra vẻ đã quen với cách làm việc của nhà họ Khương?
Năm đó khi anh ta làm phản Hoàng Đế, mặc dù là bởi vì trong lòng căm phẫn, nhưng nửa đêm lúc nào cũng sẽ có lúc tự nhiên bừng tỉnh, chỉ sợ hồn Nữ Oa đi vào giấc mộng, chất vấn anh ta vì sao lại gây nghiệp chướng khiến Cửu Châu máu chảy thành sông. Nhưng sau này gặp lại, hình như đối phương cũng không chán ghét đoạn lịch sử đen tối này của anh ta lắm, thậm chí còn quen biết với nhà họ Khương không phân đen trắng này...
Đương nhiên, không bị chất vấn là chuyện tốt, nhưng Xi Vưu đã bắt đầu mang khúc mắc từ thời thượng cổ, sao có thể giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục đần độn? Cho nên anh ta vẫn không nhịn được mà mượn chuyện nhà họ Khương để hỏi, quan trọng là không hy vọng đối phương kiêng dè gì với mình: “Vậy người nhà họ Khương, nghề nghiệp của họ, em không cảm thấy gì sao?”
“Điều này rất bình thường mà.” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn anh ta, giống như vấn đề Xi Vưu hỏi mới là điều khiến người ta thấy bất ngờ: “Có sáng thì phải có tối, có hình thì phải có bóng, anh muốn khắp nơi trên thế giới đều hòa bình vui vẻ... Ừm, Tiểu Vưu, anh thật sự ngây thơ vậy sao?”
Ngay cả Dương Nghiên ngồi ở ghế lái cũng không nhịn được mà khinh bỉ nhìn qua gương chiếu hậu.
Xi Vưu nghẹn lời, đương nhiên anh ta không ngây thơ như vậy, nhưng rõ ràng trước kia Nữ Oa mang lại cho người ta cái cảm giác đó mà.
Chẳng lẽ sau khi chuyển thế sẽ có sự thay đổi lớn như vậy sao?
Đang lúc Xi Vưu còn do dự, Phong Tiểu Tiểu đã tiếp tục nói: “Mỗi thế giới và vòng quan hệ đều có quy tắc của bọn họ. Ví dụ như trong thế giới thần ma, tôi muốn bọn họ không coi người thường chỉ là con kiến, điều này rất không thực tế đúng không? Lại ví dụ như tài nguyên trên thế giới này cũng chỉ có hạn, anh chạy tới thời đại man hoang bảo ba tộc chim bay thú chạy lân giáp không tranh nhau, ngoan ngoãn chịu đựng đi… điều này cũng không thực tế đúng không?”
“Kẻ mạnh đứng đầu là chân lý trên con đường tu hành, ở trong cái giới này, ai có nắm tay càng lớn, thì sẽ có càng nhiều tài nguyên, ai càng dễ dàng vượt qua những người khác thì sẽ thành chính quả.” Phong Tiểu Tiểu ngồi thẳng lại, không để ý mà liếc ra sau: “Tất cả mọi người đều chấp hành quy tắc ngầm thuộc về thế giới này, nếu có kẻ ngoại tộc, vậy người này sẽ bị phong cách độc lập của mình hại chết.”
Đây không phải là tiểu thuyết, cho nên cũng không phải chỉ cần ánh sáng thánh mẫu mở ra cái là cứ thế mà có thể gặp may mắn đến cuối cùng, ngược lại, khả năng lớn nhất là sẽ bị loại bỏ.
“Nhưng người thường cũng có vòng quan hệ của họ.” Phong Tiểu Tiểu dừng một chút, dường như đang do dự nên giải thích chuyện phức tạp này với Xi Vưu như thế nào: “Hơn nữa trong xã hội thời nay, khoảng cách giữa người thường và thần ma đã trở nên rất xa rồi, thậm chí cả thế giới ngầm trong xã hội nhân loại cũng rất xa xôi với bọn họ... Ở trong vòng quan hệ của người thường, giết chóc là điều không được cho phép. Bọn họ chú trọng đến pháp luật, dùng pháp luật để ràng buộc chính mình, đồng thời cũng để ràng buộc người khác. Cho nên dù là thần ma hay người của thế giới ngầm, khi sống trong thế giới của người thường thì cũng phải thích ứng với quy tắc của người thường.”
Cho nên suy nghĩ không thích giết chóc của cô, thật ra chỉ là thiên hướng đối với người thường thôi.
Khi quy tắc của thế giới nào đó bị va chạm, sẽ gây nên khủng hoảng và phá hủy tính cân bằng. Nếu lựa chọn sống trong thế giới nào, thì cần phải tuân thủ quy tắc ngầm của thế giới đó.
Trong thế giới ngầm và trong giới thần thoại, giết chóc đã là thói quen. Bọn họ quen dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề, cũng đã có sẵn giác ngộ rằng có thể sẽ bị kẻ mạnh hơn đánh bại. Cho dù Phong Tiểu Tiểu không thích ứng thì cũng sẽ không muốn đi thay đổi suy nghĩ của những người đó.
Nhưng người thường thì khác, khi có mối uy hiếp có thể dễ dàng phá đi cân bằng xuất hiện, bọn họ sẽ yêu cầu và ràng buộc đối phương phải thu lại sức mạnh của mình, nếu không người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ xã hội.
Bản thân Phong Tiểu Tiểu thấy quen thuộc với quy tắc của người thường hơn, bởi dù sao cô cũng lớn lên trong giới này, xuất phát từ việc được bảo vệ một cách thiên vị, tất nhiên cô sẽ không cho phép sức mạnh khác tùy tiện đụng đến vùng cấm này. Nhưng tương ứng với đó, Phong Tiểu Tiểu cũng hiểu trong thế giới của anh ta cũng có quy tắc của nó, cho dù là vì trao đổi hay vì tôn trọng, cô cũng sẽ không đi khoa tay múa chân với quy tắc của thế giới khác.
Dương Nghiên thấy Xi Vưu vẫn lộ vẻ mờ mịt, liền xì một tiếng mở miệng: “Mục tiêu của sát thủ không thể là người thường, ví dụ như nhà họ Khương, giá để bọn họ giết người là một trăm nghìn tệ trở lên, người thường có số tiền này đều sẽ dùng đi mua nhà, ai sẽ lại đau trứng mà đi dùng để giết người chứ?”
Nói cách khác, nếu thật sự có người đồng ý ra giá cao như vậy để mời sát thủ, vậy chắc chắn là có thâm thù đại hận với mục tiêu. Từ một phương diện khác mà nói thì cũng có nghĩa là thân phận của đối phương đã vượt khỏi quy tắc của “người thường” rồi.
“Thần ma thì càng không cần phải nói.” Dương Nghiên bình tĩnh đánh tay lái, vững vàng đỗ xe sau tiệm gốm, vừa tắt máy rút chìa khóa vừa nói tiếp: “Nhân tộc là nền kim tự tháp, cũng là trụ cột duy trì số mệnh thế giới, tất nhiên bọn họ sẽ không chủ động đi phá hủy cân bằng này... Dù sao thì mục tiêu của tôi và Tiểu Tiểu rất đơn giản, mấy người muốn làm thế nào thì làm, đừng động đến người người thường là được.”
Phong Tiểu Tiểu xuống xe, nhớ tới kết cục xui xẻo của Xi Vưu ở thời viễn cỗ, bỗng nhiên bật cười: “Nói như vậy, dựa theo thực lực của Tiểu Vưu, thật ra đời trước anh ta cũng ở trong thế giới người thường, nhưng tiếc là lại đi gây hỗn loạn cho Nhân tộc... Chắc khi còn bé sống trong cái thế giới đó cũng rất thảm đúng không?”
Dương Nghiên lảo đảo, nhìn Phong Tiểu Tiểu với ánh mắt phức tạp... Nói trúng phóc.
Xi Vưu cũng chấn động.
Phong Tiểu Tiểu không có mắt Thông Thiên, nhưng ánh mắt cũng coi như không tệ, nhìn người này lại nhìn người kia, vẻ mặt trêu đùa dần biến mất, trở thành vẻ kinh ngạc: “Đúng như tôi đoán sao?”
Điều này cũng không khó đoán. Sức mạnh của Xi Vưu đã định trước là anh ta sẽ không thể sống như người thường được, anh ta vốn nên sống trong thế giới thực sự thuộc về mình. Quy tắc hai thế giới không hợp nhau, vì thế xuất phát từ góc độ người thường, chuyện cô lập một ngoại tộc như vậy là chuyện thường tình.
Phong Tiểu Tiểu cũng đoán được bảy tám phần, thở dài một hơi, vỗ nhẹ đầu chó của Xi Vưu: “Chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Anh vốn là ma thần, muốn sống như người thường là điều không thực tế, không thể nào hòa nhập được với thói quen sinh hoạt bình thường.” Ví dụ như cô, đã định trước sẽ không thể kết hôn sinh con với người đàn ông bình thường, hoặc là kết bạn với người thường chẳng hạn.
Chưa nói đến tình huống phải ngẫu nhiên đi PK với tộc khác, chỉ nói riêng đến việc nếu ngày nào đó cô không cẩn thận lộ cái đuôi ra rồi bị người ta nhìn thấy, lỡ như dọa chết người thì làm thế nào?
“Nếu anh đã quyết định tu hành và phát triển về phương diện nào đó rồi thì không cần để tâm đến những cái khác.” Suy nghĩ một chút, Phong Tiểu Tiểu lại vỗ vỗ bả vai Xi Vưu, giọng điệu cẩn thận: “Nhưng nếu anh muốn có một công việc hoặc muốn trà trộn vào cuộc sống của người thường, vậy thì nhà họ Khương là nơi thích hợp với anh nhất.”
Quy tắc của thế giới kia cũng giống như giới thần ma - kẻ mạnh đứng đầu.
***
Màn đêm buông xuống, Xi Vưu ôm đầu rối rắm. Mặc dù anh ta không hiểu những điều hai người Phong Tiểu Tiểu nói cho lắm, nhưng ít nhất cũng đã hiểu đại khái.
Thì ra nguyên nhân đời trước anh ta bị cô lập là do anh ta sống trong quần thể có quy tắc không hợp với thế giới của chính mình, cho nên mới có đau khổ liên tiếp về sau sao?
Trước kia, Phong Hy chưa từng nói với anh ta điều này.
Khi hai đội quân giao đấu tranh giành Cửu Châu, vốn dĩ chắc chắn sẽ có thương vong, thắng bại, cho nên cô ấy không quan tâm. Người trong thế giới ngầm đều là những người đã sớm giác ngộ, cho nên cô ấy cũng không để ý.
Chỉ cần không đụng đến thế giới người thường, vậy cô ấy sẽ không cưỡng ép sao?
Anh ta từng căm hận người trong tộc vô tình, từng đau thương vì Phong Hy rời đi, từng mờ mịt hỏi vì sao không có nơi nào để bản thân sống yên ổn ở cái thế giới kia. Nhưng lúc này, câu nói của ông Khương trước khi bắt đầu huấn luyện bỗng nhiên hiện ra trong đầu - A Vưu, con còn chưa nhận rõ thân phận của mình.
Thì ra, người vẫn luôn hiểu sai chính là mình sao?
Bình luận facebook