Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-222
Chương 225: Người cai quản phong vân lôi điện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thông thường mọi người luôn cho rằng hình tam giác có kết cấu ổn định nhất, nhưng trong mối quan hệ giữa người và người thì chưa hẳn đã vậy.
Có lẽ trong ngoại giao giữa các nước với nhau, dưới sự kìm hãm của nhiều bên, sẽ không dễ dàng để một bên độc quyền, lại càng dễ duy trì cân bằng. Nhưng nếu như đổi lại là giữa bạn bè hay tri kỷ với nhau thì hình tam giác lại nghiễm nhiên thuộc về kết cấu nguy hiểm nhất.
Lòng người luôn thiên vị, một bát nước không thể lúc nào cũng giữ thăng bằng. Khi có ba người kết giao, không vì nguyên nhân này thì nguyên nhân khác, một vài thời điểm nào đó, hai người trong đó kiểu gì thì ít nhiều cũng sẽ vô tình xem nhẹ người còn lại.
Ví dụ như A và B cùng thích xem phim điện ảnh, B và C cùng thích đi dạo phố, A và C lại cùng thích đi du lịch... Ví dụ như vậy, tính cách và sở thích của con người đều có khác biệt, thi thoảng không để ý cũng là khó tránh khỏi.
Mà lâu dần, hai người có tính cách gần giống nhau hơn hoặc là thời gian sống chung với nhau nhiều hơn, thì đương nhiên là sẽ thân mật hơn so với khi ở bên cạnh người thứ ba.
Tới lúc này, nếu để tâm chuyện vụn vặt, theo logic thì người thứ ba bị vứt bỏ một mình sẽ thấy tức giận, bất mãn.
Bàn Cổ chính là bên thứ ba bi kịch kia.
Mà phần làm tăng thêm bi kịch của hắn lại vẫn nằm ở chỗ, trong hỗn độn, từ trước khi còn chưa khai thiên lập địa, thế giới lúc đó, vạn vật đều hư vô. Hắn thậm chí không tìm thấy nổi một đối tượng để chuyển dời ánh mắt, phân tán tinh lực...
Câu lúc nhỏ thiếu yêu thương, lớn lên thành biến thái chính là nói về kiểu người như Bàn Cổ.
***
Phong Tiểu Tiểu vì xóc nảy mà tỉnh lại. Cô cảm giác được mình tựa như bị người ta vác trên vai, không nói tới việc phần bụng dưới bị cộm đến khó chịu, người khiêng mình kia lại còn đang chạy bộ trên đường núi nữa...
Cô nhịn, lại nhịn, không thể nhịn được nữa... Mặt Phong Tiểu Tiểu biến sắc, cô không chút khách khí mà há miệng nôn lên người Bàn Cổ. Do liên quan đến góc độ và vị trí mà vừa vặn từ áo đến quần đều không thoát.
“Đậu xanh rau má.”
Thái độ của Bàn Cổ tốt đến đâu thì cũng phải sụp đổ. Hắn vội vàng ném Phong Tiểu Tiểu trên vai xuống, nhảy tưng tưng lên muốn làm sạch quần áo của mình: “Cô thật quá đáng!”
Phong Tiểu Tiểu cuộn cái đuôi của mình trên mặt đất, ổn định lại cơ thể. Cô lau miệng, khinh bỉ mà vặn lại: “Ai quá đáng? Anh không biết cõng hay bế à?”
Bàn Cổ nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt với Phong Tiểu Tiểu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc của hắn lại khôi phục bình thường. Gã cao ngạo cười lạnh: “Hiện tại cô chẳng qua chỉ là tù binh, có tư cách gì mà bàn điều kiện với tôi?”
“Đệch, một kẻ cận chiến như anh đánh thắng một vú em hệ phụ trợ như tôi mà vẫn đắc ý được à?” Khinh bỉ, nhất định phải kiên định khinh bỉ.
Sau khi khiến Bàn Cổ tức không nói nên lời, Phong Tiểu Tiểu hài lòng giơ tay xem đồng hồ. Nếu tính theo múi giờ của thiên triều, hiện tại đã là năm giờ sáng. Nhưng đây là nơi nào thì vẫn chưa thể xác định được, cũng không biết sự duy trì trạng thái biến thân của Bàn Cổ tính toán thế nào nữa.
Bàn Cổ cố gắng tự bình tĩnh lại, sau đó đại khái là nhớ ra mục đích của mình, nên cuối cùng lại mở miệng: “Cô cũng không cần phải tranh đua miệng lưỡi với tôi. Hôm nay tôi đưa cô đi gặp một người. Đến lúc đó, chưa chắc cô vẫn còn cười được đâu.”
“Tôi vừa cười à?”
“…” Cái “cười” mà hắn nói ý chỉ sự phách lối…
Sau khi bộc lộ vẻ ghét bỏ rõ ràng với trạng thái hiện tại của bộ quần áo trên người đối phương, Phong Tiểu Tiểu mạnh mẽ cự tuyệt việc Bàn Cổ lại vác mình lên, dứt khoát cho biết mình có thể tự đi theo hắn.
Dù sao thì có không muốn đi theo cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại, trừ phi anh Hy từ trên trời giáng xuống, nếu không chẳng ai có cách “vớt” nổi cô khỏi tay Bàn Cổ.
Đại khái là Bàn Cổ tự cho rằng bản thân đã giành được chút thắng lợi, nên cũng không hề để bụng chuyện nhỏ nhặt này. Hắn sải bước đi phía trước dẫn đường, chốc lát sau đã đưa Phong Tiểu Tiểu lên tới giữa sườn núi.
Sau khi đến nơi, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng biết mình đang ở đâu. Con đường đá xanh quen thuộc này, chòi nghỉ mát quen thuộc kia, không phải chính là công viên ở lưng chừng núi nơi cô ở đó sao.
Phong Tiểu Tiểu không Biết Bàn Cổ làm sao để đi thẳng từ địa ngục về đến trong nước nhưng cô biết cô gái ngồi trong chòi nghỉ mát đang bồi hồi, bất an kia.
Phong Tiểu Tiểu yên lặng nhìn thoáng qua cô gái ở trong chòi nghỉ mát. Rồi cô nghiêng đầu hỏi Bàn Cổ - kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi phản ứng của mình: “Lâm Lôi? Luy Tổ à?!”
Phán đoán của cô và Dương Nghiên quả nhiên là đúng. Nếu ký ức của cô gái này quái lạ, đương nhiên có khả năng là có dấu hiệu thức tỉnh.
Hiện tại, Bàn Cổ cố ý đưa mình tới gặp cô gái này, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô chứng thực điều ấy mà thôi.
“Nếu cô đã biết rồi, vậy tôi không cần tốn thêm nước bọt nữa.” Bàn Cổ cười đầy ác ý: “Luy Tổ và Hoàng Đế có duyên định ba kiếp, bây giờ lại chuyển thế cùng một thời đại. Nhân duyên của cô ta và Phục Hy đương nhiên cũng không thể cắt đứt được. Cho dù cô chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao. Vận mệnh, duyên số nó thế, dù cô có kháng cự thế nào thì chung quy cũng có một ngày cô ta sẽ trở về bên...”
“Anh có biết là cô gái này mới kết hôn không?” Điều khiến Phong Tiểu Tiểu tò mò hơn thực ra lại là chuyện khác.
Phản ứng của Bàn Cổ thật đúng như đột nhiên bị điện giật. Hắn nhảy lên như cá sống thiếu nước, hai mắt trợn tròn xoe, nghẹn lời: “Kết, kết hôn rồi?”
Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu, cười thật hòa nhã mà hỏi lại: “Duyên định ba kiếp ấy à?”
“…”
Trong thời gian rất dài trước đây, Bàn Cổ thân là một nhân sĩ mỗi ngày chỉ có thể thức tỉnh hai tiếng đồng hồ lúc nửa đêm, sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn. Lịch trình của hắn trong ngoài dày đặc, cơ bản là không thể quan tâm quá nhiều tới Lâm Lôi.
Thời gian hai tiếng mỗi ngày, hắn phải thu thập thủ hạ khắp thế giới, phá hoại khắp thế giới rồi lại cướp đoạt khắp thế giới.
Đối với Bàn Cổ, có thể bỏ thời gian ra điều tra một chút về gia đình mà Luy Tổ chuyển thế trong lúc cấp bách đã là cực hạn rồi. Càng không cần nói tới mấy chuyện không thực tế như tiếp tục theo dõi hay quan tâm... Đại gia hắn căn bản không có rảnh rỗi đến mức đó hiểu không!
Nhưng dựa vào sự trói buộc nhân duyên của đá Tam Sinh, cộng thêm Lâm Lôi mãi vẫn là gái ế, Bàn Cổ dĩ nhiên cũng luôn cho rằng chuyện sẽ không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Chưa kết hôn? Bình thường mà. Cô gái này có nhân duyên bị trói chặt với Hoàng Đế, cô ta làm sao có thể động lòng với người khác được?
Về sau, về sau nữa, khi bị Phục Hy phát hiện ra dấu vết thức tỉnh của bản thân ở cửa đồng ba tầng của minh giới, công việc mà Bàn Cổ phải làm mỗi tối lại càng nhiều hơn.
Nghĩ tới việc có thể bản thân không thể để ý tới quan hệ bên phía Luy Tổ trong thời gian dài, lại nghĩ tới thủ đoạn bức hôn hung tàn của bố mẹ ở thế tục đối với con cái chưa kết hôn, Bàn Cổ quyết định trước khi chạy trốn, tránh né Phục Hy, cố ý xé mở một lỗ hổng trong ký ức kiếp trước đang bị niêm phong của đối phương. Mặc dù mỗi ngày cô ta tạm thời cũng chỉ có thể thức tỉnh hai tiếng đồng hồ như mình, nhưng có tàn hồn mạnh mẽ ám thị với chủ hồn, có chết hắn cũng không tin là cô gái này sẽ vì áp lực phía gia đình mà lấy người khác.
… Nguyện vọng thì tốt đẹp đấy, nhưng sự thật lại rất tàn khốc.
Dưới sự bức xạ của đá Tam Sinh, có sự ám thị mỗi ngày của tàn hồn đang thức tỉnh. Kết quả là khi sắp thành công rồi lại có người nói với hắn, Luy Tổ thật sự đã kết hôn với người khác rồi!
Chuyện này không thực tế!!!
“Cô định làm loạn tâm trí tôi sao?” Bàn Cổ vùng vẫy thoát ra từ đả kích to lớn tới choáng váng đầu óc, cố kiên cường tỏ ra cao quý, lạnh lùng. Mặt đúng kiểu “Đừng có gạt anh”: “Luy Tổ và Phục Hy có tình duyên ba kiếp, ký ức cũng dần hồi phục mỗi ngày, làm sao có thể lấy người khác được!”
Phong Tiểu Tiểu thấy hắn không tin cũng lười giải thích. Cô liếc mắt một cái, vẫy vẫy đuôi trườn tới phía chòi nghỉ mát. Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ trong chòi liền chú ý tới hai người bên này.
Lâm Lôi hiện tại và người mà lần trước cô gặp lúc ban ngày không giống nhau. Khi đó, cô ta mang khí chất từng trải, tràn đầy tự cường, tự tin của nét nữ tính hiện đại, điển hình của một bạch cốt tinh trải qua rèn luyện chốn văn phòng làm việc mà ra.
Còn Lâm Lôi của hiện tại, mặt mày lại có khí chất dịu dàng hơn, giống như một cô gái xuất thân quý tộc được dạy dỗ tới nơi tới chốn, mỗi hành động giơ tay, nhấc chân đều có thêm ý vị khó tả bằng lời.
“Hi!” Nếu biết đối phương đã nhìn thấy mình, Phong Tiểu Tiểu liền dứt khoát quang minh chính đại mà giơ tay chào hỏi: “Hiện tại là Luy Tổ nhỉ?”
Luy Tổ ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, hơi khuỵu gối, cung kính đáp: “Nữ Oa nương nương.”
Bàn Cổ khó tin đuổi theo. Hắn vẫn không tin là Luy Tổ đã lấy người khác, nhưng thái độ của Phong Tiểu Tiểu thực sự quá hùng hồn, xem ra không giống dáng vẻ chột dạ của kẻ bịa chuyện, cho nên hắn quyết định hỏi rõ ràng trước mặt.
Luy Tổ vừa hành lễ xong lại nhìn thấy Bàn Cổ, đang định cúi người xuống tiếp thì hắn đã trực tiếp hỏi: “Cô lấy chồng rồi sao?”
Gương mặt Luy Tổ lập tức lộ ra vẻ đấu tranh.
Bàn Tổ dường như nhìn thấy tia hy vọng, thở phào: “Không sao, nếu cô có gì oan khuất, cứ nói ta nghe là được.”
Nói như kiểu Luy Tổ là con gái nhà lành bị cường hào ác bá cưỡng ép không bằng... Phong Tiểu Tiểu liếc mắt qua, kéo Luy Tổ tới, ôn tồn hỏi: “Công việc thế nào? Sinh hoạt ra sao? Chồng cô vẫn khỏe chứ? Con cái cũng nghe lời nhỉ? Mọi chuyện trong nhà đều ổn cả ha...”
Lượng tin tức trong đoạn đối thoại này hơi nhiều, Bàn Cổ nghe thấy liền há miệng trợn mắt.
Luy Tổ dường như đã trải qua đấu tranh tâm lý mãnh liệt, rốt cuộc cũng cúi lạy cầu xin Bàn Cổ: “Tổ thần minh giám, A Luy biết Phục Hy và Nữ Oa tình sâu nghĩa nặng, vốn không tới lượt tôi so sánh. Chưa kể kiếp này trong lòng A Luy có người khác, cho nên không muốn chen chân giữa hai tổ...”
“Cô…” Bàn Cổ nghẹn họng, sau đó thì phẫn nộ: “Cô có ý gì!!!”
Ý là tôi thật sự không có chí hướng làm vật hy sinh đó!
Luy Tổ thật sự muốn khóc. Không phải ai cũng ngốc như ngài đâu? Rõ ràng biết tình địch là đối thủ hung tàn, mà trong mắt người đàn ông kia cũng không thể nào có người khác, cô ta cần gì phải vì chia cắt hai người này mà đền cái mạng nhỏ của mình chứ.
Nếu như có thâm thù đại hận với Hoàng Đế giống như Nữ Bạt thì còn dễ nói, thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt là xong. Nhưng kiếp trước cô ta rõ ràng là sống thọ đến già, con cái quây quần, không có gì tiếc nuối... Dựa vào cái gì mà kiếp này cô ta lại phải làm người thứ ba mà biết trước là sẽ xui xẻo chứ?
Coi như thật sự có chút động lòng thì trước sự an nguy của tính mạng cũng phải quả quyết bóp nát cái đầu mối này...
Bàn Cổ tức giận, Luy Tổ chỉ có thể phủ phục trên mặt đất mà run lẩy bẩy. Nhưng coi như không gánh nổi lửa giận của đối phương, cô cũng biết cô càng không thể đỡ nổi cơn giận từ hai vị Tổ thần khác.
Cái chuyện như hố lừa đen đủi chẳng có gì hay ho này, cô nhất định không thể, cũng không dám đồng ý.
Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nhìn Bàn Cổ sắp phát điên: “Sao thế, đường đường là Tổ thần mà định bức người lương thiện làm kỹ nữ hả?”
Bàn Cổ nghẹn lời, định quay qua gào ngược lại mấy câu. Đột nhiên không khí bên cạnh ba người thoáng vặn vẹo, một bàn tay phá vỡ không gian, thò ra từ giữa không trung.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Có lẽ trong ngoại giao giữa các nước với nhau, dưới sự kìm hãm của nhiều bên, sẽ không dễ dàng để một bên độc quyền, lại càng dễ duy trì cân bằng. Nhưng nếu như đổi lại là giữa bạn bè hay tri kỷ với nhau thì hình tam giác lại nghiễm nhiên thuộc về kết cấu nguy hiểm nhất.
Lòng người luôn thiên vị, một bát nước không thể lúc nào cũng giữ thăng bằng. Khi có ba người kết giao, không vì nguyên nhân này thì nguyên nhân khác, một vài thời điểm nào đó, hai người trong đó kiểu gì thì ít nhiều cũng sẽ vô tình xem nhẹ người còn lại.
Ví dụ như A và B cùng thích xem phim điện ảnh, B và C cùng thích đi dạo phố, A và C lại cùng thích đi du lịch... Ví dụ như vậy, tính cách và sở thích của con người đều có khác biệt, thi thoảng không để ý cũng là khó tránh khỏi.
Mà lâu dần, hai người có tính cách gần giống nhau hơn hoặc là thời gian sống chung với nhau nhiều hơn, thì đương nhiên là sẽ thân mật hơn so với khi ở bên cạnh người thứ ba.
Tới lúc này, nếu để tâm chuyện vụn vặt, theo logic thì người thứ ba bị vứt bỏ một mình sẽ thấy tức giận, bất mãn.
Bàn Cổ chính là bên thứ ba bi kịch kia.
Mà phần làm tăng thêm bi kịch của hắn lại vẫn nằm ở chỗ, trong hỗn độn, từ trước khi còn chưa khai thiên lập địa, thế giới lúc đó, vạn vật đều hư vô. Hắn thậm chí không tìm thấy nổi một đối tượng để chuyển dời ánh mắt, phân tán tinh lực...
Câu lúc nhỏ thiếu yêu thương, lớn lên thành biến thái chính là nói về kiểu người như Bàn Cổ.
***
Phong Tiểu Tiểu vì xóc nảy mà tỉnh lại. Cô cảm giác được mình tựa như bị người ta vác trên vai, không nói tới việc phần bụng dưới bị cộm đến khó chịu, người khiêng mình kia lại còn đang chạy bộ trên đường núi nữa...
Cô nhịn, lại nhịn, không thể nhịn được nữa... Mặt Phong Tiểu Tiểu biến sắc, cô không chút khách khí mà há miệng nôn lên người Bàn Cổ. Do liên quan đến góc độ và vị trí mà vừa vặn từ áo đến quần đều không thoát.
“Đậu xanh rau má.”
Thái độ của Bàn Cổ tốt đến đâu thì cũng phải sụp đổ. Hắn vội vàng ném Phong Tiểu Tiểu trên vai xuống, nhảy tưng tưng lên muốn làm sạch quần áo của mình: “Cô thật quá đáng!”
Phong Tiểu Tiểu cuộn cái đuôi của mình trên mặt đất, ổn định lại cơ thể. Cô lau miệng, khinh bỉ mà vặn lại: “Ai quá đáng? Anh không biết cõng hay bế à?”
Bàn Cổ nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt với Phong Tiểu Tiểu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc của hắn lại khôi phục bình thường. Gã cao ngạo cười lạnh: “Hiện tại cô chẳng qua chỉ là tù binh, có tư cách gì mà bàn điều kiện với tôi?”
“Đệch, một kẻ cận chiến như anh đánh thắng một vú em hệ phụ trợ như tôi mà vẫn đắc ý được à?” Khinh bỉ, nhất định phải kiên định khinh bỉ.
Sau khi khiến Bàn Cổ tức không nói nên lời, Phong Tiểu Tiểu hài lòng giơ tay xem đồng hồ. Nếu tính theo múi giờ của thiên triều, hiện tại đã là năm giờ sáng. Nhưng đây là nơi nào thì vẫn chưa thể xác định được, cũng không biết sự duy trì trạng thái biến thân của Bàn Cổ tính toán thế nào nữa.
Bàn Cổ cố gắng tự bình tĩnh lại, sau đó đại khái là nhớ ra mục đích của mình, nên cuối cùng lại mở miệng: “Cô cũng không cần phải tranh đua miệng lưỡi với tôi. Hôm nay tôi đưa cô đi gặp một người. Đến lúc đó, chưa chắc cô vẫn còn cười được đâu.”
“Tôi vừa cười à?”
“…” Cái “cười” mà hắn nói ý chỉ sự phách lối…
Sau khi bộc lộ vẻ ghét bỏ rõ ràng với trạng thái hiện tại của bộ quần áo trên người đối phương, Phong Tiểu Tiểu mạnh mẽ cự tuyệt việc Bàn Cổ lại vác mình lên, dứt khoát cho biết mình có thể tự đi theo hắn.
Dù sao thì có không muốn đi theo cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện tại, trừ phi anh Hy từ trên trời giáng xuống, nếu không chẳng ai có cách “vớt” nổi cô khỏi tay Bàn Cổ.
Đại khái là Bàn Cổ tự cho rằng bản thân đã giành được chút thắng lợi, nên cũng không hề để bụng chuyện nhỏ nhặt này. Hắn sải bước đi phía trước dẫn đường, chốc lát sau đã đưa Phong Tiểu Tiểu lên tới giữa sườn núi.
Sau khi đến nơi, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng biết mình đang ở đâu. Con đường đá xanh quen thuộc này, chòi nghỉ mát quen thuộc kia, không phải chính là công viên ở lưng chừng núi nơi cô ở đó sao.
Phong Tiểu Tiểu không Biết Bàn Cổ làm sao để đi thẳng từ địa ngục về đến trong nước nhưng cô biết cô gái ngồi trong chòi nghỉ mát đang bồi hồi, bất an kia.
Phong Tiểu Tiểu yên lặng nhìn thoáng qua cô gái ở trong chòi nghỉ mát. Rồi cô nghiêng đầu hỏi Bàn Cổ - kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi phản ứng của mình: “Lâm Lôi? Luy Tổ à?!”
Phán đoán của cô và Dương Nghiên quả nhiên là đúng. Nếu ký ức của cô gái này quái lạ, đương nhiên có khả năng là có dấu hiệu thức tỉnh.
Hiện tại, Bàn Cổ cố ý đưa mình tới gặp cô gái này, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô chứng thực điều ấy mà thôi.
“Nếu cô đã biết rồi, vậy tôi không cần tốn thêm nước bọt nữa.” Bàn Cổ cười đầy ác ý: “Luy Tổ và Hoàng Đế có duyên định ba kiếp, bây giờ lại chuyển thế cùng một thời đại. Nhân duyên của cô ta và Phục Hy đương nhiên cũng không thể cắt đứt được. Cho dù cô chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao. Vận mệnh, duyên số nó thế, dù cô có kháng cự thế nào thì chung quy cũng có một ngày cô ta sẽ trở về bên...”
“Anh có biết là cô gái này mới kết hôn không?” Điều khiến Phong Tiểu Tiểu tò mò hơn thực ra lại là chuyện khác.
Phản ứng của Bàn Cổ thật đúng như đột nhiên bị điện giật. Hắn nhảy lên như cá sống thiếu nước, hai mắt trợn tròn xoe, nghẹn lời: “Kết, kết hôn rồi?”
Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu, cười thật hòa nhã mà hỏi lại: “Duyên định ba kiếp ấy à?”
“…”
Trong thời gian rất dài trước đây, Bàn Cổ thân là một nhân sĩ mỗi ngày chỉ có thể thức tỉnh hai tiếng đồng hồ lúc nửa đêm, sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn. Lịch trình của hắn trong ngoài dày đặc, cơ bản là không thể quan tâm quá nhiều tới Lâm Lôi.
Thời gian hai tiếng mỗi ngày, hắn phải thu thập thủ hạ khắp thế giới, phá hoại khắp thế giới rồi lại cướp đoạt khắp thế giới.
Đối với Bàn Cổ, có thể bỏ thời gian ra điều tra một chút về gia đình mà Luy Tổ chuyển thế trong lúc cấp bách đã là cực hạn rồi. Càng không cần nói tới mấy chuyện không thực tế như tiếp tục theo dõi hay quan tâm... Đại gia hắn căn bản không có rảnh rỗi đến mức đó hiểu không!
Nhưng dựa vào sự trói buộc nhân duyên của đá Tam Sinh, cộng thêm Lâm Lôi mãi vẫn là gái ế, Bàn Cổ dĩ nhiên cũng luôn cho rằng chuyện sẽ không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Chưa kết hôn? Bình thường mà. Cô gái này có nhân duyên bị trói chặt với Hoàng Đế, cô ta làm sao có thể động lòng với người khác được?
Về sau, về sau nữa, khi bị Phục Hy phát hiện ra dấu vết thức tỉnh của bản thân ở cửa đồng ba tầng của minh giới, công việc mà Bàn Cổ phải làm mỗi tối lại càng nhiều hơn.
Nghĩ tới việc có thể bản thân không thể để ý tới quan hệ bên phía Luy Tổ trong thời gian dài, lại nghĩ tới thủ đoạn bức hôn hung tàn của bố mẹ ở thế tục đối với con cái chưa kết hôn, Bàn Cổ quyết định trước khi chạy trốn, tránh né Phục Hy, cố ý xé mở một lỗ hổng trong ký ức kiếp trước đang bị niêm phong của đối phương. Mặc dù mỗi ngày cô ta tạm thời cũng chỉ có thể thức tỉnh hai tiếng đồng hồ như mình, nhưng có tàn hồn mạnh mẽ ám thị với chủ hồn, có chết hắn cũng không tin là cô gái này sẽ vì áp lực phía gia đình mà lấy người khác.
… Nguyện vọng thì tốt đẹp đấy, nhưng sự thật lại rất tàn khốc.
Dưới sự bức xạ của đá Tam Sinh, có sự ám thị mỗi ngày của tàn hồn đang thức tỉnh. Kết quả là khi sắp thành công rồi lại có người nói với hắn, Luy Tổ thật sự đã kết hôn với người khác rồi!
Chuyện này không thực tế!!!
“Cô định làm loạn tâm trí tôi sao?” Bàn Cổ vùng vẫy thoát ra từ đả kích to lớn tới choáng váng đầu óc, cố kiên cường tỏ ra cao quý, lạnh lùng. Mặt đúng kiểu “Đừng có gạt anh”: “Luy Tổ và Phục Hy có tình duyên ba kiếp, ký ức cũng dần hồi phục mỗi ngày, làm sao có thể lấy người khác được!”
Phong Tiểu Tiểu thấy hắn không tin cũng lười giải thích. Cô liếc mắt một cái, vẫy vẫy đuôi trườn tới phía chòi nghỉ mát. Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ trong chòi liền chú ý tới hai người bên này.
Lâm Lôi hiện tại và người mà lần trước cô gặp lúc ban ngày không giống nhau. Khi đó, cô ta mang khí chất từng trải, tràn đầy tự cường, tự tin của nét nữ tính hiện đại, điển hình của một bạch cốt tinh trải qua rèn luyện chốn văn phòng làm việc mà ra.
Còn Lâm Lôi của hiện tại, mặt mày lại có khí chất dịu dàng hơn, giống như một cô gái xuất thân quý tộc được dạy dỗ tới nơi tới chốn, mỗi hành động giơ tay, nhấc chân đều có thêm ý vị khó tả bằng lời.
“Hi!” Nếu biết đối phương đã nhìn thấy mình, Phong Tiểu Tiểu liền dứt khoát quang minh chính đại mà giơ tay chào hỏi: “Hiện tại là Luy Tổ nhỉ?”
Luy Tổ ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, hơi khuỵu gối, cung kính đáp: “Nữ Oa nương nương.”
Bàn Cổ khó tin đuổi theo. Hắn vẫn không tin là Luy Tổ đã lấy người khác, nhưng thái độ của Phong Tiểu Tiểu thực sự quá hùng hồn, xem ra không giống dáng vẻ chột dạ của kẻ bịa chuyện, cho nên hắn quyết định hỏi rõ ràng trước mặt.
Luy Tổ vừa hành lễ xong lại nhìn thấy Bàn Cổ, đang định cúi người xuống tiếp thì hắn đã trực tiếp hỏi: “Cô lấy chồng rồi sao?”
Gương mặt Luy Tổ lập tức lộ ra vẻ đấu tranh.
Bàn Tổ dường như nhìn thấy tia hy vọng, thở phào: “Không sao, nếu cô có gì oan khuất, cứ nói ta nghe là được.”
Nói như kiểu Luy Tổ là con gái nhà lành bị cường hào ác bá cưỡng ép không bằng... Phong Tiểu Tiểu liếc mắt qua, kéo Luy Tổ tới, ôn tồn hỏi: “Công việc thế nào? Sinh hoạt ra sao? Chồng cô vẫn khỏe chứ? Con cái cũng nghe lời nhỉ? Mọi chuyện trong nhà đều ổn cả ha...”
Lượng tin tức trong đoạn đối thoại này hơi nhiều, Bàn Cổ nghe thấy liền há miệng trợn mắt.
Luy Tổ dường như đã trải qua đấu tranh tâm lý mãnh liệt, rốt cuộc cũng cúi lạy cầu xin Bàn Cổ: “Tổ thần minh giám, A Luy biết Phục Hy và Nữ Oa tình sâu nghĩa nặng, vốn không tới lượt tôi so sánh. Chưa kể kiếp này trong lòng A Luy có người khác, cho nên không muốn chen chân giữa hai tổ...”
“Cô…” Bàn Cổ nghẹn họng, sau đó thì phẫn nộ: “Cô có ý gì!!!”
Ý là tôi thật sự không có chí hướng làm vật hy sinh đó!
Luy Tổ thật sự muốn khóc. Không phải ai cũng ngốc như ngài đâu? Rõ ràng biết tình địch là đối thủ hung tàn, mà trong mắt người đàn ông kia cũng không thể nào có người khác, cô ta cần gì phải vì chia cắt hai người này mà đền cái mạng nhỏ của mình chứ.
Nếu như có thâm thù đại hận với Hoàng Đế giống như Nữ Bạt thì còn dễ nói, thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt là xong. Nhưng kiếp trước cô ta rõ ràng là sống thọ đến già, con cái quây quần, không có gì tiếc nuối... Dựa vào cái gì mà kiếp này cô ta lại phải làm người thứ ba mà biết trước là sẽ xui xẻo chứ?
Coi như thật sự có chút động lòng thì trước sự an nguy của tính mạng cũng phải quả quyết bóp nát cái đầu mối này...
Bàn Cổ tức giận, Luy Tổ chỉ có thể phủ phục trên mặt đất mà run lẩy bẩy. Nhưng coi như không gánh nổi lửa giận của đối phương, cô cũng biết cô càng không thể đỡ nổi cơn giận từ hai vị Tổ thần khác.
Cái chuyện như hố lừa đen đủi chẳng có gì hay ho này, cô nhất định không thể, cũng không dám đồng ý.
Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nhìn Bàn Cổ sắp phát điên: “Sao thế, đường đường là Tổ thần mà định bức người lương thiện làm kỹ nữ hả?”
Bàn Cổ nghẹn lời, định quay qua gào ngược lại mấy câu. Đột nhiên không khí bên cạnh ba người thoáng vặn vẹo, một bàn tay phá vỡ không gian, thò ra từ giữa không trung.
Bình luận facebook