Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-212
Chương 215: Chuyến ghé thăm kinh dị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh Vũ có lòng qua đây riêng một chuyến đương nhiên không phải chỉ để uống nước. Dù thật sự là vậy thì nước mua ở siêu thị bên ngoài vẫn yên tâm hơn nhiều.
Trên thực tế, nguyên nhân anh Vũ từ nơi sang quý đích thân đến đây làm một cảnh sát quèn là do mức độ nổi tiếng cao ngút của tiệm gốm này tại sở cảnh sát thành phố.
Tại đồn cảnh sát thuộc tiểu khu mà tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu đóng đô, hễ là cảnh sát đã làm việc một thời gian sẽ đều biết nhân vật nổi tiếng nhất khu vực thuộc thẩm quyền của chi nhánh này. Đó chính là chú chó cỏ dũng mãnh sống tại tiệm gốm - chú chó có diện mạo bình thường nhưng thân lại mang tuyệt kỹ. Đến tận bây giờ, tư thế anh dũng khi vật lộn với phần tử phạm pháp của chú ta vẫn còn được lan truyền rộng khắp đồn. Sức cắn truyền kỳ ấy, sức cào gây sốc ấy, tốc độ như điện xẹt ấy, và cả… sức chiến đấu bùng nổ phản khoa học ấy nữa…
Dù rằng trong phân cục cũng có hai chú chó Rottweiler rất mạnh mẽ. Chúng không chỉ có cơ thể cường tráng, động tác nhanh nhẹn dũng mãnh, khí thế can trường mà còn được khen là một trong những giống chó dũng cảm và có sức mạnh nhất thế giới. Ấy vậy mà giống chó vốn khiến người ta cảm thấy cao cấp ấy vừa bị kéo đến trước mặt chú chó cỏ lười biếng có vô số truyền thuyết trên giang hồ thì lập tức trở nên tầm thường.
Quả thực giống như kẻ không biết trời cao đất dày kéo một chú chó Chihuahua đến muốn đánh nhau với sư tử vậy.
Thậm chí còn có một khoảng thời gian, nói cụ thể thì hẳn là sau lần thứ hai chú chó cỏ một mình chọi nhau thắng đám trộm mà không có thương tích gì, các cảnh sát trong phân cục hồ hởi hỏi xin chủ nhân cho mượn chú ta đến để huấn luyện đặc biệt cho chó nghiệp vụ… Cũng không biết chú chó này thật sự có linh tính nghe hiểu được màn trò chuyện của chủ nhân hay là trong tiềm thức đã không thích việc địa bàn của mình xuất hiện mùi của chú chó khác, trong một tháng tiếp theo, vào lúc đi dạo hằng ngày, chú chó cỏ đều nhất quyết phải đi qua chuồng của mấy bạn cún nghiệp vụ.
Ban đầu, các bạn cảnh sát nhỏ vẫn còn rất “ngâu xi”, rất ngây thơ mà vui mừng chào đón chú ta đến. Thậm chí họ còn thả hai chú chó nghiệp vụ ra ăn uống chơi đùa cùng chú ta, có ý đồ dùng tình bạn hoặc tình đồng chí với mấy chú chó nghiệp vụ để dụ dỗ chú chó cỏ đến đồn cảnh sát sống lâu dài. Nhưng sau một khoảng thời gian, mọi người đã phát hiện ra điều bất thường, hai chú chó Rottweiler trong chuồng héo hon dần theo màn thăm hỏi mỗi ngày của chú chó cỏ, chúng ăn không ngon ngủ không say, có thể thấy được bằng mắt là chúng đã giảm béo siêu tốc thành công. Tiếp theo đó, một ngày nọ, cảnh sát nhỏ phụ trách cho chó nghiệp vụ ăn vô tình đi ngang qua chuồng chó, tận mắt nhìn thấy chú chó cỏ kia uy phong lẫm liệt hiên ngang đứng trước mặt hai chú chó nghiệp vụ đang rụt đuôi run lẩy bẩy và rên ư ử. Nó nhẹ nhàng nhấc chân trước đập đánh bốp một chú chó nghiệp vụ văng ra ba mét rồi đụng vào tường… Thế là cuối cùng, bí ẩn đã được tháo gỡ.
Đến một chú chó cỏ trông bình thường cũng hung hãn như thế, vậy thì những người khác trong tiệm gốm thì sao? Cho nên, tiệm gốm hoàn toàn trở thành sự tồn tại tựa như truyền thuyết cao xa vời vợi trong phân cục cảnh sát của khu này. Đến cả đám bất lương trong khu cũng bất giác điều chỉnh âm lượng khi đi ngang qua cửa tiệm gốm vì sợ chuốc họa vào thân.
Đương nhiên nếu chỉ vậy, danh tiếng của tiệm gốm sẽ không tới mức lưu truyền rộng rãi đến thế. Nhưng lần này lộ ra việc một nhóm người ngoại quốc đăng ký đi làm ở tiệm gốm này đã gây ra chút xôn xao. Khi ấy, những cảnh sát phụ trách xử lý vụ ồn ào ở khu vực phố Thành Hoàng đi điều tra thì mới phát hiện tiệm gốm có địa vị giang hồ ở một phân cục tại khu vực khác.
Hai bên phân cục trao đổi tin tình báo mình có trong tay, lại thêm đủ loại phân tích tổng hợp những điều mà trước đây chưa chú ý đến, họ đột nhiên cảm thấy tiệm gốm này đúng là thâm sâu khó lường … Không may thay, anh Vũ cũng nghĩ y vậy.
Lục Phiến Môn vốn đến điều tra vì dạo gần đây người giang hồ bị tập kích với quy mô lớn ở thành phố này, thế nên có hai mối nghi ngờ. Chưa kể, tiệm gốm còn thường xuyên có những nhân viên khả nghi, gồm cả người trong nước và người ngoại quốc, ra ra vào vào. Do đó, anh Vũ bắt đầu chú ý đến tiệm gốm - nơi mà trước mắt đang là chỗ kỳ lạ nhất thành phố này. Đây quả thực là chuyện không thể hợp tình hợp lý hơn được nữa.
Nhìn Dương Nghiên đang vờ như vô tội… thực ra là vô tội thật… bằng một ánh mắt mang hàm ý sâu xa, anh Vũ phẩy tay từ chối ý tốt muốn bưng trà lên của Phong Tiểu Tiểu rồi nói toạc móng heo: “Anh Dương, tiếp theo đây tôi muốn dặn dò vài lời.”
Dương Nghiên cười nói: “Anh cứ nói.”
Anh Vũ hài lòng gật đầu, lên tiếng: “Trước tiên tôi muốn xác nhận hẳn là anh Dương có quen biết mấy tên cặn bã tự xưng là hiệp khách giang hồ đúng không?”
“…” Dương Nghiên khẽ ho một tiếng: “Cũng tạm, tôi đúng là quen biết mấy… Hừm! Thực ra cũng chỉ quen biết bình thường thôi.”
“Dù các anh qua lại như thế nào, tóm lại tôi không hy vọng nhìn thấy mấy tên cặn bã thường xuyên ra vào con phố do mình phụ trách.” Anh Vũ nói thẳng vào vấn đề chính chẳng hề khách khí: “Mặt khác, tôi tin rằng anh cũng từng tìm hiểu những điều như quy định trị an và thông tin cần biết về khu dân cư này. Trước đây có lẽ phân cục địa phương quản lý không đủ nghiêm ngặt, nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi không mong sẽ nhìn thấy bất kỳ ai vi phạm một điều nào…”
Nghe không khác với thông báo mọi khi là bao, Dương Nghiên cũng thấy mình có thể coi là người tuân thủ luật pháp rồi, nhưng không biết vì sao, cùng là một thông báo, khi được thốt ra từ người trước mặt này lại khiến người ta sinh ra cảm giác có lẽ cuộc sống sau này sẽ không được thoải mái cho lắm…
Đang nghĩ đến đây, cảnh tượng tiếp theo đã chứng minh phán đoán của Dương Nghiên là chính xác.
Ba người ngồi trong sảnh lớn của tiệm, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên trông thẳng ra cửa, anh Vũ ngồi đối diện hai người nên đương nhiên là quay lưng về phía con đường. Đúng vào lúc trao đổi vừa rồi, một người qua đường A đi ngang qua thuận miệng nhổ đờm xuống đất. Tiếp theo đó, một cảnh tượng hung tàn đã diễn ra ngay trước mặt Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên.
Anh Vũ như thể có mắt đằng sau gáy, anh ta chẳng cần quay đầu mà rút phắt một tay ra khỏi túi quần rồi khẽ búng một cái về phía sau. Một bóng đen nhỏ bắn trúng người qua đường A như thể sét đánh không kịp bưng tai. Mọi động tác đều trôi chảy và nhanh thoăn thoắt. Thậm chí đến tận sau khi nghe thấy tiếng người qua đường A ôm tay kêu lên, đau tới mức nhảy dựng, rồi thấy anh Vũ đút lại tay vào túi, Dương Nghiên mới phản ứng lại được khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Điều này không có nghĩa là tốc độ của anh ta chậm hơn đối phương, chẳng qua chỉ là anh ta hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại đột nhiên làm vậy thôi.
Dương Nhiên nhíu mày, đưa mắt nhìn theo chấm đen rơi từ trên người qua đường xuống đất - Đó là… hạt dưa?
Anh Vũ đút tay vào túi quần rồi đứng dậy đứng dậy, thản nhiên quay người nói với người qua đường A xui xẻo kia: “Quy định của khu là nghiêm cấm khạc nhổ bừa bãi, anh không biết chữ hả!”
Nước mắt người qua đường A tuôn rơi, khạc nhổ bừa bãi cũng phạm pháp ư?! Hồi ủy ban phường cai quản tàn bạo nhất cũng chưa nghiêm ngặt thế này mà. Còn quy định của khu… Đậu xanh! Ý anh ta là ám chỉ mấy quy định nghiêm cấm om sòm huyên náo, nghiêm cấm cãi cọ đánh nhau, nghiêm cấm khạc nhổ và vứt rác bừa bãi…?! Tiểu khu nào cũng viết mấy thứ này, nhưng e rằng những người làm được trong cả nước chẳng đến mấy mống ấy chứ!
“Má nó…” Người qua đường A trở nên hăng máu, trong cơn tức bèn xắn tay áo, nhả ra hai chữ rồi định xông lên PK với người ta. Một cậu trai lực lưỡng đeo băng đỏ trên tay không biết xông từ góc nào bên đường ra, chẳng nói lời nào đã ghìm anh ta xuống.
Phong Tiểu Tiểu: “…”
Dương Nghiên: “…”
Phong Tiểu Tiểu lau mồ hôi lạnh thì thầm với Dương Nghiên: “Anh Nhị, trông cái băng đỏ đó hơi quen mắt.”
“… Là rất quen mới phải.” Dương Nghiên gật đầu, câm nín nhìn tám chữ nhỏ quen thuộc “Tuân kỷ thủ pháp, ngũ giảng tứ mỹ”(*) thêu trên chiếc băng đỏ: “Trước tháng văn minh tinh thần, các bác gái ủy viên của khu nhà mình hay đeo cái này.”
(*) Tuân thủ kỷ cương luật pháp; “năm giảng” tức giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; “tứ mỹ” chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Anh Vũ đi ra cửa, dùng góc độ từ trên nhìn xuống để quan sát người qua đường A đã bị ghìm lại rồi cười lạnh nói: “Theo quy định của khu, khạc nhổ bừa bãi phạt năm mươi tệ. Trả tiền phạt hoặc tạm giam một ngày, anh tự chọn đi.”
Phong Tiểu Tiểu lại lau mồ hôi lạnh lần nữa, giọng nói còn nhỏ hơn trước: “Tôi nhớ ra rồi anh Nhị, giọng nói này hình như là giọng của tay Lục Phiến Môn mà tôi nghe thấy qua điện thoại ngày hôm qua…”
“…” Chức trách của Lục Phiến Môn là bắt những người khạc nhổ bừa bãi à?!
Sau khi anh Vũ gọi điện thoại đến đồn bảo cảnh sát tiểu khu, cuối cùng người qua đường A vẫn cáu kỉnh bất bình từ đầu tới giờ cũng phải nhận sai. Còn không phục nữa thì chân anh ta cũng đến nhũn ra mất. Có ai ngờ được tên thần kinh này lại gọi cảnh sát đến chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy chứ! Quá đáng hơn thế chính là mấy cảnh sát đó thật sự nghe lời tên thần kinh kia, trông đúng kiểu muốn bắt người qua đường A về tạm giam… Từ nhỏ đến lớn, anh ta sống hơn hai mươi năm trên đời cũng chưa từng nghe có người bị bắt vào đồn cảnh sát chỉ vì khạc nhổ đờm.
Dương Nghiên tận mắt chứng kiến cả quá trình gây sự vô tình vô sỉ vô lý này, cuối cùng đã hiểu ra nỗi lo trước đó của mình đến từ đâu.
Có tên thần kinh này ở đây, về sau mọi người chắc chắn sẽ suy sụp.
“Trong tiểu khu này, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn thoải mái cho tất cả dân cư.” Sau khi giải quyết xong chuyện ngoài lề ấy, anh Vũ quay lại nói với hai người một lời mang tính tổng kết.
“…” Không. Có anh ở đây không ai có thể thoải mái được hết đó anh giai à, tuyệt đối không!
“Nhưng tương ứng với điều đó, tôi cũng hy vọng các anh chị đừng biết rõ luật mà vẫn cố vi phạm, cố ý gây rắc rối cho chúng tôi.” Anh Vũ cười bâng quơ, ánh mắt lướt qua người Dương Nghiên: “Nhất là anh đấy.”
Dương Nghiên câm nín. Anh hiểu người này đúng là hung ác thật, nhưng anh vẫn không rõ tại sao đối phương lại phải nhằm vào mình.
Có vẻ anh Vũ không cũng muốn nán lại lâu thêm nữa. Sau khi truyền đạt hết lời cần nói, anh ta cũng chuẩn bị ra về, nhân tiện chỉ đích danh Phong Tiểu Tiểu đi tiễn.
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đi theo trong ánh mắt thương hại của Dương Nghiên. Hai người đi một trước một sau, im lặng suốt cả con đường. Cho đến khi sắp ra đến đầu đường, anh Vũ vẫn luôn đi trước đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Phong Tiểu Tiểu khoảng nửa phút.
Phong Tiểu Tiểu bị nhìn tới mất cả tự nhiên, chỉ đành cười miễn cưỡng: “Anh Vũ quên đồ gì à?”
Anh Vũ chầm chậm rút tay ra khỏi túi quần. Phong Tiểu Tiểu vừa thấy động tác này thì lập tức có ý thức cảnh giác, nhưng không ngờ đối phương chỉ kẹp một tấm danh thiếp vào giữa hai ngón tay rồi đưa đến trước mặt cô.
“???”
“Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Anh Vũ thấy Phong Tiểu Tiểu đần mặt không có động tác gì, dứt khoát nhét danh thiếp vào túi áo của cô. Sau đó anh ta giơ tay vỗ vỗ Phong Tiểu Tiểu vẫn đang ngẩn người, trong vẻ thong dong khoan thai mang theo sự thành khẩn: “Cô còn trẻ, nhất thời đi lầm đường cũng không chứng tỏ điều gì cả. Sau này cô vẫn còn con đường đời rất dài phải đi.”
“…”
Dương Nghiên đợi trong tiệm một lúc lâu mới thấy Phong Tiểu Tiêu trông vẫn bần thần trở về, anh bèn nhíu mày. Thấy sắc mặt đối phương là lạ, Dương Nghiên không nhịn được mà hỏi: “Sao thế?”
“… Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Dương Nghiên với vẻ trịnh trọng: “Tôi” cảm thấy hình như anh ta coi tôi là thiếu nữ lầm đường lỡ bước mất rồi.”
“…”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Trên thực tế, nguyên nhân anh Vũ từ nơi sang quý đích thân đến đây làm một cảnh sát quèn là do mức độ nổi tiếng cao ngút của tiệm gốm này tại sở cảnh sát thành phố.
Tại đồn cảnh sát thuộc tiểu khu mà tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu đóng đô, hễ là cảnh sát đã làm việc một thời gian sẽ đều biết nhân vật nổi tiếng nhất khu vực thuộc thẩm quyền của chi nhánh này. Đó chính là chú chó cỏ dũng mãnh sống tại tiệm gốm - chú chó có diện mạo bình thường nhưng thân lại mang tuyệt kỹ. Đến tận bây giờ, tư thế anh dũng khi vật lộn với phần tử phạm pháp của chú ta vẫn còn được lan truyền rộng khắp đồn. Sức cắn truyền kỳ ấy, sức cào gây sốc ấy, tốc độ như điện xẹt ấy, và cả… sức chiến đấu bùng nổ phản khoa học ấy nữa…
Dù rằng trong phân cục cũng có hai chú chó Rottweiler rất mạnh mẽ. Chúng không chỉ có cơ thể cường tráng, động tác nhanh nhẹn dũng mãnh, khí thế can trường mà còn được khen là một trong những giống chó dũng cảm và có sức mạnh nhất thế giới. Ấy vậy mà giống chó vốn khiến người ta cảm thấy cao cấp ấy vừa bị kéo đến trước mặt chú chó cỏ lười biếng có vô số truyền thuyết trên giang hồ thì lập tức trở nên tầm thường.
Quả thực giống như kẻ không biết trời cao đất dày kéo một chú chó Chihuahua đến muốn đánh nhau với sư tử vậy.
Thậm chí còn có một khoảng thời gian, nói cụ thể thì hẳn là sau lần thứ hai chú chó cỏ một mình chọi nhau thắng đám trộm mà không có thương tích gì, các cảnh sát trong phân cục hồ hởi hỏi xin chủ nhân cho mượn chú ta đến để huấn luyện đặc biệt cho chó nghiệp vụ… Cũng không biết chú chó này thật sự có linh tính nghe hiểu được màn trò chuyện của chủ nhân hay là trong tiềm thức đã không thích việc địa bàn của mình xuất hiện mùi của chú chó khác, trong một tháng tiếp theo, vào lúc đi dạo hằng ngày, chú chó cỏ đều nhất quyết phải đi qua chuồng của mấy bạn cún nghiệp vụ.
Ban đầu, các bạn cảnh sát nhỏ vẫn còn rất “ngâu xi”, rất ngây thơ mà vui mừng chào đón chú ta đến. Thậm chí họ còn thả hai chú chó nghiệp vụ ra ăn uống chơi đùa cùng chú ta, có ý đồ dùng tình bạn hoặc tình đồng chí với mấy chú chó nghiệp vụ để dụ dỗ chú chó cỏ đến đồn cảnh sát sống lâu dài. Nhưng sau một khoảng thời gian, mọi người đã phát hiện ra điều bất thường, hai chú chó Rottweiler trong chuồng héo hon dần theo màn thăm hỏi mỗi ngày của chú chó cỏ, chúng ăn không ngon ngủ không say, có thể thấy được bằng mắt là chúng đã giảm béo siêu tốc thành công. Tiếp theo đó, một ngày nọ, cảnh sát nhỏ phụ trách cho chó nghiệp vụ ăn vô tình đi ngang qua chuồng chó, tận mắt nhìn thấy chú chó cỏ kia uy phong lẫm liệt hiên ngang đứng trước mặt hai chú chó nghiệp vụ đang rụt đuôi run lẩy bẩy và rên ư ử. Nó nhẹ nhàng nhấc chân trước đập đánh bốp một chú chó nghiệp vụ văng ra ba mét rồi đụng vào tường… Thế là cuối cùng, bí ẩn đã được tháo gỡ.
Đến một chú chó cỏ trông bình thường cũng hung hãn như thế, vậy thì những người khác trong tiệm gốm thì sao? Cho nên, tiệm gốm hoàn toàn trở thành sự tồn tại tựa như truyền thuyết cao xa vời vợi trong phân cục cảnh sát của khu này. Đến cả đám bất lương trong khu cũng bất giác điều chỉnh âm lượng khi đi ngang qua cửa tiệm gốm vì sợ chuốc họa vào thân.
Đương nhiên nếu chỉ vậy, danh tiếng của tiệm gốm sẽ không tới mức lưu truyền rộng rãi đến thế. Nhưng lần này lộ ra việc một nhóm người ngoại quốc đăng ký đi làm ở tiệm gốm này đã gây ra chút xôn xao. Khi ấy, những cảnh sát phụ trách xử lý vụ ồn ào ở khu vực phố Thành Hoàng đi điều tra thì mới phát hiện tiệm gốm có địa vị giang hồ ở một phân cục tại khu vực khác.
Hai bên phân cục trao đổi tin tình báo mình có trong tay, lại thêm đủ loại phân tích tổng hợp những điều mà trước đây chưa chú ý đến, họ đột nhiên cảm thấy tiệm gốm này đúng là thâm sâu khó lường … Không may thay, anh Vũ cũng nghĩ y vậy.
Lục Phiến Môn vốn đến điều tra vì dạo gần đây người giang hồ bị tập kích với quy mô lớn ở thành phố này, thế nên có hai mối nghi ngờ. Chưa kể, tiệm gốm còn thường xuyên có những nhân viên khả nghi, gồm cả người trong nước và người ngoại quốc, ra ra vào vào. Do đó, anh Vũ bắt đầu chú ý đến tiệm gốm - nơi mà trước mắt đang là chỗ kỳ lạ nhất thành phố này. Đây quả thực là chuyện không thể hợp tình hợp lý hơn được nữa.
Nhìn Dương Nghiên đang vờ như vô tội… thực ra là vô tội thật… bằng một ánh mắt mang hàm ý sâu xa, anh Vũ phẩy tay từ chối ý tốt muốn bưng trà lên của Phong Tiểu Tiểu rồi nói toạc móng heo: “Anh Dương, tiếp theo đây tôi muốn dặn dò vài lời.”
Dương Nghiên cười nói: “Anh cứ nói.”
Anh Vũ hài lòng gật đầu, lên tiếng: “Trước tiên tôi muốn xác nhận hẳn là anh Dương có quen biết mấy tên cặn bã tự xưng là hiệp khách giang hồ đúng không?”
“…” Dương Nghiên khẽ ho một tiếng: “Cũng tạm, tôi đúng là quen biết mấy… Hừm! Thực ra cũng chỉ quen biết bình thường thôi.”
“Dù các anh qua lại như thế nào, tóm lại tôi không hy vọng nhìn thấy mấy tên cặn bã thường xuyên ra vào con phố do mình phụ trách.” Anh Vũ nói thẳng vào vấn đề chính chẳng hề khách khí: “Mặt khác, tôi tin rằng anh cũng từng tìm hiểu những điều như quy định trị an và thông tin cần biết về khu dân cư này. Trước đây có lẽ phân cục địa phương quản lý không đủ nghiêm ngặt, nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi không mong sẽ nhìn thấy bất kỳ ai vi phạm một điều nào…”
Nghe không khác với thông báo mọi khi là bao, Dương Nghiên cũng thấy mình có thể coi là người tuân thủ luật pháp rồi, nhưng không biết vì sao, cùng là một thông báo, khi được thốt ra từ người trước mặt này lại khiến người ta sinh ra cảm giác có lẽ cuộc sống sau này sẽ không được thoải mái cho lắm…
Đang nghĩ đến đây, cảnh tượng tiếp theo đã chứng minh phán đoán của Dương Nghiên là chính xác.
Ba người ngồi trong sảnh lớn của tiệm, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên trông thẳng ra cửa, anh Vũ ngồi đối diện hai người nên đương nhiên là quay lưng về phía con đường. Đúng vào lúc trao đổi vừa rồi, một người qua đường A đi ngang qua thuận miệng nhổ đờm xuống đất. Tiếp theo đó, một cảnh tượng hung tàn đã diễn ra ngay trước mặt Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên.
Anh Vũ như thể có mắt đằng sau gáy, anh ta chẳng cần quay đầu mà rút phắt một tay ra khỏi túi quần rồi khẽ búng một cái về phía sau. Một bóng đen nhỏ bắn trúng người qua đường A như thể sét đánh không kịp bưng tai. Mọi động tác đều trôi chảy và nhanh thoăn thoắt. Thậm chí đến tận sau khi nghe thấy tiếng người qua đường A ôm tay kêu lên, đau tới mức nhảy dựng, rồi thấy anh Vũ đút lại tay vào túi, Dương Nghiên mới phản ứng lại được khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Điều này không có nghĩa là tốc độ của anh ta chậm hơn đối phương, chẳng qua chỉ là anh ta hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại đột nhiên làm vậy thôi.
Dương Nhiên nhíu mày, đưa mắt nhìn theo chấm đen rơi từ trên người qua đường xuống đất - Đó là… hạt dưa?
Anh Vũ đút tay vào túi quần rồi đứng dậy đứng dậy, thản nhiên quay người nói với người qua đường A xui xẻo kia: “Quy định của khu là nghiêm cấm khạc nhổ bừa bãi, anh không biết chữ hả!”
Nước mắt người qua đường A tuôn rơi, khạc nhổ bừa bãi cũng phạm pháp ư?! Hồi ủy ban phường cai quản tàn bạo nhất cũng chưa nghiêm ngặt thế này mà. Còn quy định của khu… Đậu xanh! Ý anh ta là ám chỉ mấy quy định nghiêm cấm om sòm huyên náo, nghiêm cấm cãi cọ đánh nhau, nghiêm cấm khạc nhổ và vứt rác bừa bãi…?! Tiểu khu nào cũng viết mấy thứ này, nhưng e rằng những người làm được trong cả nước chẳng đến mấy mống ấy chứ!
“Má nó…” Người qua đường A trở nên hăng máu, trong cơn tức bèn xắn tay áo, nhả ra hai chữ rồi định xông lên PK với người ta. Một cậu trai lực lưỡng đeo băng đỏ trên tay không biết xông từ góc nào bên đường ra, chẳng nói lời nào đã ghìm anh ta xuống.
Phong Tiểu Tiểu: “…”
Dương Nghiên: “…”
Phong Tiểu Tiểu lau mồ hôi lạnh thì thầm với Dương Nghiên: “Anh Nhị, trông cái băng đỏ đó hơi quen mắt.”
“… Là rất quen mới phải.” Dương Nghiên gật đầu, câm nín nhìn tám chữ nhỏ quen thuộc “Tuân kỷ thủ pháp, ngũ giảng tứ mỹ”(*) thêu trên chiếc băng đỏ: “Trước tháng văn minh tinh thần, các bác gái ủy viên của khu nhà mình hay đeo cái này.”
(*) Tuân thủ kỷ cương luật pháp; “năm giảng” tức giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; “tứ mỹ” chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Anh Vũ đi ra cửa, dùng góc độ từ trên nhìn xuống để quan sát người qua đường A đã bị ghìm lại rồi cười lạnh nói: “Theo quy định của khu, khạc nhổ bừa bãi phạt năm mươi tệ. Trả tiền phạt hoặc tạm giam một ngày, anh tự chọn đi.”
Phong Tiểu Tiểu lại lau mồ hôi lạnh lần nữa, giọng nói còn nhỏ hơn trước: “Tôi nhớ ra rồi anh Nhị, giọng nói này hình như là giọng của tay Lục Phiến Môn mà tôi nghe thấy qua điện thoại ngày hôm qua…”
“…” Chức trách của Lục Phiến Môn là bắt những người khạc nhổ bừa bãi à?!
Sau khi anh Vũ gọi điện thoại đến đồn bảo cảnh sát tiểu khu, cuối cùng người qua đường A vẫn cáu kỉnh bất bình từ đầu tới giờ cũng phải nhận sai. Còn không phục nữa thì chân anh ta cũng đến nhũn ra mất. Có ai ngờ được tên thần kinh này lại gọi cảnh sát đến chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy chứ! Quá đáng hơn thế chính là mấy cảnh sát đó thật sự nghe lời tên thần kinh kia, trông đúng kiểu muốn bắt người qua đường A về tạm giam… Từ nhỏ đến lớn, anh ta sống hơn hai mươi năm trên đời cũng chưa từng nghe có người bị bắt vào đồn cảnh sát chỉ vì khạc nhổ đờm.
Dương Nghiên tận mắt chứng kiến cả quá trình gây sự vô tình vô sỉ vô lý này, cuối cùng đã hiểu ra nỗi lo trước đó của mình đến từ đâu.
Có tên thần kinh này ở đây, về sau mọi người chắc chắn sẽ suy sụp.
“Trong tiểu khu này, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn thoải mái cho tất cả dân cư.” Sau khi giải quyết xong chuyện ngoài lề ấy, anh Vũ quay lại nói với hai người một lời mang tính tổng kết.
“…” Không. Có anh ở đây không ai có thể thoải mái được hết đó anh giai à, tuyệt đối không!
“Nhưng tương ứng với điều đó, tôi cũng hy vọng các anh chị đừng biết rõ luật mà vẫn cố vi phạm, cố ý gây rắc rối cho chúng tôi.” Anh Vũ cười bâng quơ, ánh mắt lướt qua người Dương Nghiên: “Nhất là anh đấy.”
Dương Nghiên câm nín. Anh hiểu người này đúng là hung ác thật, nhưng anh vẫn không rõ tại sao đối phương lại phải nhằm vào mình.
Có vẻ anh Vũ không cũng muốn nán lại lâu thêm nữa. Sau khi truyền đạt hết lời cần nói, anh ta cũng chuẩn bị ra về, nhân tiện chỉ đích danh Phong Tiểu Tiểu đi tiễn.
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đi theo trong ánh mắt thương hại của Dương Nghiên. Hai người đi một trước một sau, im lặng suốt cả con đường. Cho đến khi sắp ra đến đầu đường, anh Vũ vẫn luôn đi trước đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Phong Tiểu Tiểu khoảng nửa phút.
Phong Tiểu Tiểu bị nhìn tới mất cả tự nhiên, chỉ đành cười miễn cưỡng: “Anh Vũ quên đồ gì à?”
Anh Vũ chầm chậm rút tay ra khỏi túi quần. Phong Tiểu Tiểu vừa thấy động tác này thì lập tức có ý thức cảnh giác, nhưng không ngờ đối phương chỉ kẹp một tấm danh thiếp vào giữa hai ngón tay rồi đưa đến trước mặt cô.
“???”
“Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Anh Vũ thấy Phong Tiểu Tiểu đần mặt không có động tác gì, dứt khoát nhét danh thiếp vào túi áo của cô. Sau đó anh ta giơ tay vỗ vỗ Phong Tiểu Tiểu vẫn đang ngẩn người, trong vẻ thong dong khoan thai mang theo sự thành khẩn: “Cô còn trẻ, nhất thời đi lầm đường cũng không chứng tỏ điều gì cả. Sau này cô vẫn còn con đường đời rất dài phải đi.”
“…”
Dương Nghiên đợi trong tiệm một lúc lâu mới thấy Phong Tiểu Tiêu trông vẫn bần thần trở về, anh bèn nhíu mày. Thấy sắc mặt đối phương là lạ, Dương Nghiên không nhịn được mà hỏi: “Sao thế?”
“… Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Dương Nghiên với vẻ trịnh trọng: “Tôi” cảm thấy hình như anh ta coi tôi là thiếu nữ lầm đường lỡ bước mất rồi.”
“…”
Bình luận facebook