• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-201

Chương 204: Đề nghị của người có chuyên môn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72369.png

Xem ảnh 2
72369_2.png
Toàn bộ chư thần Bắc Âu tử chiến đêm hôm đó đều bị Bàn Cổ biến thành chất dinh dưỡng cho cây Thế Giới tiêu hóa.



Cây Thế Giới và chư thần vốn dĩ đều được thai nghén từ trong mảnh vỡ hỗn độn, cùng mạch, cùng nguồn. Sau khi hấp thụ năng lượng đương nhiên nó càng dễ dàng phát triển... Mặt khác, nếu muốn tách chúng ra lần nữa, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể, chỉ có điều quá trình này có chút phức tạp.



Pháp tắc chính là chỉ quy luật hình thành thế giới và sự phát triển của sự vật, còn ý nghĩa của vượt qua phép tắc chính là biến điều không thể thành có thể.



Phục Hy quả thực là có năng lực này, nhưng với cơ thể bị phong ấn vào thời điểm hiện tại, nếu anh muốn làm chuyện này vẫn có chút khó khăn.



Vidar giữ thật chắc hạt giống cây, trầm mặc hồi lâu rồi mới gật đầu: “Tôi biết rồi.”



Skoll hưng phấn đến mức sắp vẫy gãy cả đuôi. Nó thật sự hy vọng ngày mai khi mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy Sol bé nhỏ của nó một lần nữa. Hati đánh ngất người anh em gây mất mặt này rồi ném lên lưng, sau đó mới đứng sau Vidar, cúi đầu với Phục Hy bày tỏ một chút lòng cảm ơn rồi mới cất bước.



Phong Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng một người một sói mặc dù có vẻ như điềm tĩnh nhưng vẫn có chút gấp rút đang rời đi. Cô gãi gãi đầu, cảm thấy khó tin: “Anh Hy, sao anh lại nghĩ tới việc giúp Bàn Cổ thù dọn cục diện hỗn loạn vậy?”



Thân thiện, nhiệt tình như vậy quả đúng là xu thế phân liệt!



Với tính cách của Phục Hy, muốn anh lấy việc giúp người làm niềm vui, quả thực là chuyện vượt quá sức tưởng tượng.



Phục Hy thản nhiên đưa mắt nhìn sang: “Em chỉ giữ thủ lĩnh tà thần ở vực sâu cũng không phải thượng sách. Nếu lỡ xảy ra chuyện, người đang ở vực sâu như ông ta cũng chẳng làm đảm bảo nổi điều gì.”



Nói cách khác, nếu như Bàn Cổ đột nhiên lại làm chuyện gì đó khơi mào để người ta tức cảnh sinh tình, hoặc là Hela và những người khác đột nhiên vì những tình huống như nóng nảy, nhiệt huyết, uống rượu... mà mất đi năng lực phán đoán tỉnh táo thì khó mà bảo đảm sẽ không có người nuốt lời. Thậm chí là sau khi nhiệt huyết xông lên rồi truy sát Bàn Cổ xong còn tiện thể xử lý Phong Tiểu Tiểu hay bao đồng này, vân vân.



Mặc dù muốn khiến Phong Tiểu Tiểu chết gần như là chuyện không thể, dù Phục Hy cũng tự nhận không ai có thể làm trò gì trước mắt mình. Nhưng chuyện gì thì chuyện, không có sơ hở nào vẫn tốt hơn.



Bàn Cổ chọc ra một kẽ hở, anh đã giúp lấp lại rồi. Mặc dù là tiện tay kéo tên đần độn này một cái, nhưng quan trọng hơn cũng là rửa sạch sẽ những thù hận có thể chuyển tới người Phong Tiểu Tiểu.



“Cũng đúng, nhưng đây chẳng phải là do em tin tưởng Loki sao.” Phong Tiểu Tiểu cười ngại ngùng, sau đó lại hỏi, “Đúng rồi, đại khái là bao lâu thì giống cây đó mới có thể hoàn toàn ấp ra người?”



“...” Phục Hy bình tĩnh nói, “Lúc phục sinh sau Ragnarok, bọn họ tốn thời gian gần nghìn năm. Lần này linh khí mỏng manh, ước chừng phải tốn thời gian gấp ba, bốn lần khi trước.”



Ba, bốn nghìn năm sao?!



Phong Tiểu Tiểu không kìm được mà run lên. Cô đột nhiên muốn biết sau khi Vidar biết đến khoảng thời gian này thì sẽ có biểu cảm thế nào: “… Lẽ nào không có đạo cụ hỗ trợ tăng tốc gì à?!”



Đây đúng là hợp đồng bịp bợm. Cho dù Vidar đã hứa hẹn, khẳng định là sẽ không tiếp tục gây phiền phức thì sau khi biết sự thực có lẽ cũng sẽ trở mặt.



Ngay khi Phong Tiểu Tiểu vừa nói xong câu đó, đồng thời ngẩng đầu lên thì cô đột nhiên nhìn thấy cơ thể Phục Hy hình như có một sự lay động nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy. Anh cúi thấp đầu, mí mắt khép lại, tựa hồ ý thức không tỉnh táo, trông như thể sắp té xỉu.



“Anh Hy?!” Phong Tiểu Tiểu kinh hãi, thấp giọng hô một tiếng, vội vươn tay định đỡ lấy.



Nhưng tiếng kinh hô vừa tới miệng thì ngay sau đó cơ thể khi nãy vừa thoáng lung lay của Phục Hy đã lấy lại tinh thần, đứng thẳng lên như cũ. Anh mở mắt ra, vẫn dùng dáng vẻ cool ngầu thản nhiên ấy mà đưa mắt nhìn sang, giống như chuyện cô nhìn thấy khi nãy chỉ là ảo giác. Anh cất giọng bình tĩnh: “Sao thế?”



Phong Tiểu Tiểu duy trì tư thế hai tay duỗi ra, cứng ngắc tại chỗ: “...” Đứng có cố mà gồng nữa! Cô đâu có bị viễn thị!!!



***



Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng ý thức được rằng Phục Hy không phải là người không gì là không làm được.



Có thu được thì buộc phải có trả giá. Với tình hình của Phục Hy, trong tình huống không thể giải trừ phong ấn và khôi phục toàn bộ năng lực thì hiện tại chuyện anh có thể làm tới cực hạn cũng chính là thoải mái thao túng trong phạm vi pháp tắc... Mặc dù dưới tình huống thông thường thì đây đã đủ để khinh thường chư thần rồi, nhưng nếu hy vọng làm được nhiều chuyện hơn một chút, ví dụ như nghịch chuyển và vượt qua pháp tắc, vậy thì cái giá mà Phục Hy phải bỏ ra sẽ phải lớn hơn nhiều.



Sau hôm đó, Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy căn bản là không có cách nào quay trở về tiệm gốm. Do tình trạng cơ thể của Phục Hy, Phong Tiểu Tiểu không thể không nghiêm túc cấm anh đi lại và di chuyển, ép anh nghỉ ngơi bên trong nội điện đã thu dọn của thần đình.



“...” Phục Hy đanh mặt, dáng vẻ vô cùng không phục nằm trên giường, che kín chăn, không hề nhúc nhích. Anh trừng mắt nhìn trần nhà, lặng lẽ vận khí, dường như đang biểu thị kháng nghị trong im lặng.



Phong Tiểu Tiểu ở bên cạnh trông được nửa tiếng, phát hiện ra người này không chớp mắt lấy một cái đã nửa giờ rồi. Cuối cùng, cô cũng sợ hãi, bất đắc dĩ thở dài: “Anh Hy, anh đừng như vậy...” Thế này nào khác gì đứa trẻ vì không chịu tiêm mà giận dỗi với người lớn trong nhà.



Điều khác nhau duy nhất có lẽ là trẻ con bình thường sẽ quấy khóc ầm ĩ, còn người nọ thì là “bạo lực lạnh”.



“Anh không sao!” Phục Hy sắp hóa thành núi băng Bắc Cực tới nơi rồi. Ba trăm sáu mươi độ xung quanh thân thể anh đều tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, thể hiện sự bất mãn của bản thân. Đến giọng nói cũng rét buốt như thể xung quanh sắp có vụn băng bay ra: “Chỉ là tiêu hao một chút thôi, không đang kể gì. Em không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu.”



Hừ, đàn ông…



Phong Tiểu Tiểu đã có kinh nghiệm dày dặn, cô giả điếc, trực tiếp bỏ qua tuyên bố của đối phương mà hỏi thẳng: “Tiêu hao quá mức là bởi vì những thứ cần tu bổ quá nhiều? Hay là do sử dụng phong ấn? Khoảng chừng bao nhiêu ngày nữa mới hồi phục hoàn toàn?”



“Có lẽ sẽ cần khoảng mười ngày nửa tháng, không cần nghỉ ngơi điều dưỡng vẫn có thể từ từ hồi phục được.” Phục Hy liếc nhìn cô, sau khi yên lặng một hồi mới khép mắt lại, nói một cách lạnh nhạt, “Quản chế sinh linh là pháp tắc thuộc về em. Anh không quen thuộc với nó lắm nên mới tiêu hao đến vậy.”



Phong Tiểu Tiểu nghe vậy thì hiểu ra: “Ý anh là vượt quá phạm vi sử dụng?” Nói rồi, cô tuyên bố như đinh đóng cột, “Mấy ngày tới anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, dù gì tạm thời trong nhà cũng không có chuyện phải làm.”



“Hừ!” Phục Hy hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại, lạnh lùng xoay người đi, hoàn toàn không nhìn Phong Tiểu Tiểu. Tư thế của anh trông thì vẫn cao quý đẹp đẽ chẳng khác gì lúc trước, nhưng nhìn sao cũng vẫn thấy giống đang bực bội.



Bị ghét rồi… Phong Tiểu Tiểu sờ sờ mũi tự cười hai tiếng, định đứng dậy bỏ đi. Nhưng cô vừa mới nhấc mông khỏi giường thì đôi chân nhỏ nhắn đã cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh quấn lên.



Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy một chiếc đuôi dài màu xanh đã bò từ trên giường xuống đất từ khi nào, giờ nó đang quấn hai vòng quanh chân cô.



“Hay em nằm với anh một lát nha?” Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi, “Khi nào sắp ăn cơm tối thì em về?!”



Phục Hy - người đang quay lưng về phía cô lại hừ lạnh một tiếng, sau đó yên lặng lùi vào phía trong.



“…”



Phong Tiểu Tiểu nằm chết dí trên giường, hai mắt mở trừng trừng đối diện với cái trần nhà.



Chẳng trách lúc nãy Phục Hy lại giận như thế. Cái trò nghỉ ngơi điều dưỡng này quả thực là một chuyện vô cùng nhàm chán, chẳng đi đâu được mà chỉ có thể ngủ. Ngủ lâu quá rồi thì lại không ngủ được nữa… Phong Tiểu Tiểu lôi điện thoại ra nhìn. Thần đình nhà mình trông thế mà còn thua cả đất Minh giới âm u nhà Hades nữa.



Đến cả sóng điện thoại cũng chẳng có, thế này thì bảo một cô gái thành thị đã quen với khoa học kỹ thuật làm sao mà chịu cho nổi.



Xem ra vấn đề mở thông đạo cho từ trường là vô cùng cấp bách… Ừ, đợi anh Hy hồi phục là phải bảo anh bẻ gãy không gian hoặc vẽ cái ma pháp trận mới được!



Phong Tiểu Tiểu âm thầm đưa ra quyết định rồi lặng lẽ cất điện thoại đi. Sau đó, cô vừa quay đầu lại thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bị hù chết. Người đàn ông nằm bên cạnh chẳng biết là xoay người lại từ khi nào, lúc này còn đang lẳng lặng nhìn cô…



Ôi mẹ ơi chả khác quái gì phim kinh dị cả!



Tuy là đẹp trai lồng lộn thật đấy nhưng đùng cái xuất hiện như vậy đáng sợ lắm đó có biết không!



“Anh, anh, anh Hy!?” Phong Tiểu Tiểu thiếu điều rớt nước mắt, “Anh đang làm gì vậy?!”



Xoay người thì cũng phải phát ra tiếng động chứ cưng!



Phục Hy thở dài, tiếng thở khẽ tới mức gần như không nghe thấy được. Anh nhắm mắt lại, đưa tay ra ôm Phong Tiểu Tiểu vào lòng: “Ngủ đi.”



Không ngủ được!!!



“…” Phong Tiểu Tiểu cứng người lại một hồi, sau đó chần chừ gục vào lòng Phục Hy. Không hề có sự ngại ngùng như trong tưởng tượng, tâm trạng cô bình tĩnh tới lạ lùng, thậm chí cảm giác chán chường nôn nóng vừa rồi cũng dần vơi bớt, như thể đang được vỗ về.



Hai chân cô chẳng biết từ khi nào đã hóa thành đuôi rắn, phần thân dưới chăn dài ra, tới lúc sắp lọt ra khỏi mép chăn thì lại được một chiếc đuôi khác kéo về. Chiếc đuôi kia nhẹ nhàng quấn lấy đuôi của cô, vô cùng điêu luyện mà vòng lại theo thân giường với một góc độ tuyệt đối không làm cô thấy khó chịu.



Chẳng lẽ tướng ngủ thuở xa xưa của cô cũng chán đời lắm hả?!



Động tác giúp thu gọn đuôi này hơi bị thành thạo quá rồi đó!



Phong Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng. Cô chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt nhưng không sao ngủ nổi.



Không biết sau bao nhiêu lâu, Phong Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng thở đều đều của Phục Hy. Đang lúc cô nghĩ chắc mẩm đối phương đã ngủ say, định tìm cách lặng lẽ chuồn êm thì giọng nói bình tĩnh của đối phương lại vang lên ngay trên đầu: “Nếu vẫn muốn rút ngắn thời gian ba bốn ngàn năm kia, em có thể làm được.”



“Hả?” Phong Tiểu Tiểu chưa kịp hiểu là anh đang nói đến chuyện gì.



Cho dù phản xạ hình cung của cô không dài lắm thì cũng tuyệt đối không thể tự động kết nối với chủ đề đã diễn ra cách đấy gần một tiếng đồng hồ được.



Chưa kể lúc đó cô cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, hai người đâu phải đang bàn bạc nghiêm túc chuyện này…



“Em vốn chưởng quản sinh linh vạn vật. Nếu muốn rút ngắn thời gian những người đó sống lại, em làm được.” Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Phong Tiểu Tiểu đã cảm nhận được lồng ngực bên tai mình chấn động. Giọng nói trầm trầm của Phục Hy vang lên: “Tiểu Oa, văn ấn của em đã xuất hiện rồi, vậy phải bao lâu nữa em mới có thể nhớ ra…”



Nhớ tới sự kiêu ngạo khi là một Tổ thần thuở xa xưa, nhớ tới đảo lộn trời đất, nhớ tới thần thông chỉnh sửa pháp tắc, sáng tạo quy luật, nhớ ra… anh.



“…”



Trong thoáng thốc, Phong Tiểu Tiểu không biết nên đáp lại những lời này thế nào.



Không phải cô không cảm nhận được sự mong chờ của đối phương. Cũng không phải là không cảm nhận được sự quen thuộc đầy tự nhiên khi gặp Phục Hy và Bàn Cổ. Thế nhưng cô lại…



Chẳng còn nhớ được gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom