Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-169
Chương 171: Cuộc gặp gỡ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đôi mắt cô em họ Tang đờ ra, mặt không biểu cảm nhìn cửa tiệm quen thuộc, bảng hiệu quen thuộc, còn cả nhân viên cửa hàng quen thuộc trước mắt...
“Cảm ơn cô.” Phi Liêm vẫn đang tiếp tục than vắn thở dài, hoàn toàn không chú ý đến một cô em trẻ tuổi đang sa sút tinh thần bên cạnh mình, “Tôi đã đến nơi rồi, thật ra chỉ tại tôi không muốn đối mặt thôi chứ không phải không tìm ra đường...”
“...” Thật ra tôi đây cũng rất không muốn đối mặt.
Cô em họ Tang lúc trước còn nhiệt tình đề nghị dẫn đường cho người ta bỗng nhiên phát hiện mình đang dùng chính sinh mạng của bản thân để làm việc tốt. Cô kiên cường hít một hơi thật sâu vào, nghiêm túc giơ tay lên nhìn đồng hồ... Phải nhớ kỹ thời khắc cuối cùng của đời người, đây là phút giây có ý nghĩa lịch sử đến nhường nào cơ chứ.
Sau đó cô lại quay mặt sang trịnh trọng hỏi Phi Liêm: “Xin hỏi ngài lại là yêu quái phương nào?”
“Hả?!” Đầu tiên Phi Liêm chẳng hiểu gì cả mà trố mắt nhìn sang. Tiếp đó, ông ta nhanh chóng hít vào một hơi rồi trợn trừng đôi mắt, ngón tay run rẩy đầy kinh hãi, “Cô cô cô cô cô...”
Thế giới hiện nay đã tiến hóa nhanh đến vậy sao?! Đi trên đường đụng bừa phải một người thường cũng có thể nhận ra thân phận thật của mình sao!?
“Đừng như vậy.” Cô em họ Tang điềm tĩnh đè ngón tay trước mặt mình xuống, vô cùng bình tĩnh, à mà cũng có thể là đã chết lặng, mặt không biến sắc mở miệng nói, “Người thường như tôi đây ba ngày thì đụng trúng đám yêu ma quỷ quái các người đến hai lần, tôi còn chưa ý kiến thì thôi, ông kinh ngạc cái gì.”
Phi Liêm quả thật suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết: “Kẻ phàm kia... Khụ khụ!” Hiện giờ người phàm nào cũng phách lối thế sao?!
Y Y hoàn toàn không biết trong lòng cô em họ Tang đang phiền muộn rầu rĩ. Nhìn hai người kia đứng thì thầm trước cửa tiệm hồi lâu mà vẫn chưa có ý định bước vào, Y Y suy nghĩ một lát, để không ảnh hưởng tới việc lát nữa mở cửa tiệm đón khách, cô dứt khoát chủ động ngỏ lời: “Bác Phi Liêm, cô Tang, chi bằng hai người vào đây nói chuyện đi.”
“Tôi không...”
Lời từ chối uyển chuyển của cô em họ Tang còn chưa nói xong, Tiểu Thải vác một ba lô đồ ăn vặt đang nắm tay Vidar chuẩn bị đi đến khu vui chơi đã tung tăng xuất hiện. Tiểu Thải Thư thấy cô em họ Tang còn chào hỏi rất lễ phép, giọng điệu ngọt ngào: “Chào chị Tang ạ!”
Cô em họ Tang mặt than đối mặt với Tôn Thải Thư, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chào bé Thải Thải.”
Dù cô em họ Tang cảnh giác với các sinh vật kỳ bí trong tiệm gốm này đến thế nào đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với đứa trẻ mềm mại đáng yêu này, sự dịu dàng từ tận đáy lòng vẫn tràn ra.
Vidar yên lặng gật đầu xem như chào hỏi, cô em họ Tang cũng giả vờ không thấy. Hiện giờ cô hoàn toàn không muốn nghĩ đến chủng loại của người đàn ông tóc dài này.
Ngay khi cô em họ Tang và Tôn Thải Thư mới chào hỏi nhau xong, nụ cười vẫn đang treo trên khóe miệng chưa kịp hạ xuống, bỗng giọng nói mềm mại ngọt ngào của một đứa trẻ từ đầu phố cách đó không xa truyền đến: “Tôn Thải Thư!!!”
“Hả?!” Tiểu Thải Thư mờ mịt ngoảnh lại, sau đó thì thấy đứa bạn của mình đang nổi giận đùng đùng chạy đến đây.
“Viên Viên!” Tiểu Thải Thư mừng rỡ hất tay Vidar ra, vui vẻ chạy đến trước mặt người bạn Hoàng Viên của mình, “Em đến sớm vậy Viên Viên.”
“Sớm chỗ nào!” Em gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu lườm Tiểu Thải Thư, rồi lại ngọt ngào cười với Vidar: “Chào anh Vidar…”, sau đó lại nhanh chóng lật mặt trở lại trừng mắt tiếp, “Hôm qua đã nói là nay phải qua sớm một chút mà, chị xem xem giờ là mấy giờ rồi!!!”
Em gái đáng yêu nói một hồi, có lẽ là tâm tình quá kích động nên lại gào thêm một câu nữa. Một đôi tai cáo dựng thẳng lên khỏi mái tóc rối mềm mại của cô nhóc nghe “soạt” một tiếng.
Cô em họ Tang còn sót lại chút dịu dàng nơi đáy lòng: “...”
Y Y nhất thời không biết làm sao để giấu giếm: “...”
“Á! Viên Viên, tai em lại xuất hiện kìa!” Tiểu Thải Thư có nội tâm vô cùng mạnh mẽ nhận lấy mũ từ trong tay Vidar đội lên cho em gái đáng yêu, sau đó còn nhớ nhìn kỹ sau lưng đối phương rồi mới vỗ ngực thở phào: “May mà lần này không có đuôi.”
“!!!” Em gái đáng yêu hoảng hốt trợn mắt nhìn phắt sang cô em họ Tang.
“...” Vẻ mặt cô em họ Tang bình tĩnh trở lại rồi yên lặng dời tầm mắt… Cô chịu đựng đủ rồi! Cô chịu đựng cái thế giới không có lấy một người bình thường này đủ lắm rồi!
Xem phản ứng này chắc hẳn là người một nhà, hữu kinh vô hiểm mà giải trừ nguy cơ!
Em gái đáng yêu nghĩ lại mà sợ, cô nhóc giận đến run người quay mặt sang trừng mắt nhìn Tôn Thải Thư: “Em đã dặn chị rồi mà, không được nói em có đuôi trước mặt người ngoài!” Con bé hồn nhiên này có quan hệ máu mủ với Tề Thiên Đại Thánh thật sao?
“Tại sao?!” Vẻ mặt Tiểu Thải Thư trở nên vô cùng ấm ức, “Chị Tiên Ốc cũng không thể nói, đuôi của Viên Viên cũng không thể nói... Vì sao không thể nói? Vì sao chứ!?”
Thật sự là đủ lắm rồi!
Em gái đáng yêu và cô em họ Tang gần như là không hẹn mà cùng gào thét trong lòng.
Y Y nhắm thấy bên ngoài càng lúc càng lộn xộn, nói không chừng một lát nữa sẽ có người thấy bên này cãi nhau om sòm, bèn vội sắp xếp cho Phi Liêm còn đang thất thần vào trong. Về phần Vidar thì bình tĩnh bế hai em gái nhỏ nhắn vào lòng, mỗi đứa ngồi trên một cánh tay, vừa đi vừa tiếp tục cãi nhau.
Cô em họ Tang uyển chuyển từ chối lời mời vào tiệm đồ gốm ngồi chơi một lát của Y Y, kiên quyết xoay người kéo va ly rời đi... Quyết định rồi! Sau này cô nhất định phải né xa chỗ này ra.
Má nó, cô sẽ không bao giờ đến đây nữa!!!
***
Lúc Phong Tiểu Tiểu đánh răng xong rồi xuống lầu, Phi Liêm đã được quan tâm chăm sóc đến mức cả cơm trưa cũng ăn xong rồi.
Lúc đầu tâm trạng của ông ta còn hơi thấp thỏm không yên, thế nhưng sau khi vào tiệm ngồi một lát, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.
Đưa đầu ra là một đao mà rụt đầu lui lại cũng là một đao. Dù sao cái gì cần đến thì cũng sẽ đến, giờ nước đã đến chân thì còn gì mà sợ nữa!?
Chưa kể ông ta còn là thuộc hạ của Bàn Cổ, đến cả Bàn Cổ còn bị giải quyết xong cả rồi. Trừ mình còn lét lút trốn ở ngoài... Phì! Trừ mình may mắn sống sót mà chiến đấu anh dũng, nhưng bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian ra, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào đám đồng bọn đã bị trấn áp kia để đảo ngược tình thế hay sao?!
Đại cục đã định, vấn đề hiện tại đã không còn là ông ta muốn đầu hàng hay không mà vấn đề là câu giờ được bao lâu rồi mới không thể không đầu hàng.
Thế nên khi Phong Tiểu Tiểu thật sự đã ngồi trước mặt, Phi Liêm đã tự chuẩn bị tâm lý cho mình xong bỗng phát hiện chẳng còn chút do dự hay hoang mang gì nữa.
“Ông...” Phong Tiểu Tiểu mới há miệng nói một chữ, đang định giúp Phi Liêm làm công tác tư tưởng thì đối phương đã hoàn toàn nhẹ nhõm mà tiếp lời: “Phải ký khế ước đúng không? Ký dưới trướng người nào? Bao giờ ký? Sau khi ký thì tôi không ở lại đây có được không?! Tôi còn phải chăm sóc một đứa con gái, thật sự không thể nào ở đây được.”
“...”
Tính giác ngộ cao đến vậy, hình như cô không còn gì cần nói nữa.
Phong Tiểu Tiểu cũng sảng khoái, nếu đối phương dễ nói chuyện, tất nhiên cô sẽ cũng dễ nói chuyện hơn. Phong Tiểu Tiểu lấy khế ước ma văn đã chuẩn bị từ trước đẩy đến trước mặt Phi Liêm, nhân tiện nói rõ: “Ông ký khế ước dưới trướng Long Vương, anh Ngao bảo rất có hứng thú với khả năng gọi gió của ông. Về sau nếu phía Ứng Long tiện, với sau khi giải quyết khế ước với Bàn Cổ xong mà hai người vẫn còn ở trong nước thì có khi còn đến thẳng Tứ Hải làm việc ấy chứ.”
Phi Liêm vừa mới ký tên, nghe vậy thì tay run cả lên. Ông ta bỗng nhận ra có một tình huống ngoài dự liệu mà mình không biết, vội vàng ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Cô nói còn ở trong nước là có ý gì?!”
“Chính là mấy người ký khế ước với Bàn Cổ đó.” Dù sao người này cũng có ý muốn quy phục, Phong Tiểu Tiểu bèn thẳng thắn đáp lời, “Chúng tôi muốn giảm bớt sức mạnh của Bàn Cổ để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn chút, thế nên muốn khiến hắn vi phạm khế ước... Trừ việc mọi người theo Bàn Cổ lập nhóm làm nhiệm vụ chung là đánh Hoàng Đế ra, hẳn còn có nhiệm vụ cá nhân chứ?! Hiện giờ tôi cũng không biết nguyện vọng riêng của từng người là gì, nên chỉ có thể đoán thử. Ví dụ như có thể mọi người muốn công thành danh toại chẳng hạn. Thế nên trước hết sẽ cho lưu đày đến chỗ các vị thần nước ngoài thử xem…”
Phi Liêm trầm mặc một hồi: “... Vậy cô cũng không cần lưu đày tôi. Lúc tôi chết oán hận chưa tiêu, nguyện vọng duy nhất sau khi tỉnh lại chỉ có giết Hoàng Đế rửa sạch mối nhục Trác Lộc mà thôi, còn lại không có mong muốn riêng gì hết.”
“Không phải chứ.” Phong Tiểu Tiểu không tin lắm, “Nếu như ông hận Hoàng Đế sâu sắc đến vậy thì sẽ không dễ dàng ký khế ước với tôi mới đúng?!”
Nói tới nói lui, Phong Tiểu Tiểu vẫn nhanh chóng lấy tờ khế ước mà Phi Liêm đã ký sang đặt trong tay rồi vận chuyển linh khí, ngọn lửa âm u màu đen bùng lên cắn nuốt hết khế ước, quy tắc phục tùng bắt đầu có hiệu lực.
Phi Liêm không thèm để ý, ôm đầu sầu não: “Ai bảo không phải chứ, có câu nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản...”
“Bởi vì tình yêu?” Phong Tiểu Tiểu sợ hết hồn, không nhịn được mà nói chen ngang.
“Là vì con gái của tôi!!!” Phi Liêm giận dữ trợn mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu, “Lão phu đến tuổi này rồi, còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện phong lưu!”
“... Nhi nữ theo ý ông là chỉ con gái ông sao?! Thật ra thành ngữ này xuất hiện khá trễ, có thể kiếp trước ông chưa từng nghe thế nên mới không hiểu lắm... Thôi bỏ đi, nhi nữ tình trường thì nhi nữ tình trường vậy, dù sao tôi hiểu đúng là được.” Phong Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, lười không thèm đính chính.
Dường như Phi Liêm cũng biết mình không cẩn thận nói sai, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi nói tiếp: “Lúc mới thức tỉnh tôi cũng chỉ nghĩ đến báo thù, nhưng không ngờ thân thể kiếp này lại có chấp niệm quá lớn, điều không thể từ bỏ cũng chỉ có con gái mình... Thời gian thức tỉnh càng dài, ảnh hưởng của ý niệm còn sót lại này đối với lão phu càng lớn, hơn nữa con gái của tôi quả thật cực kỳ thông minh nhanh trí hoạt bát đáng yêu, dịu dàng nhã nhặn lanh lợi...”
Phi Liêm tuôn ra một đống tính từ tốt đẹp chồng lên đầu con gái mình, bất chấp việc những từ đó có mâu thuẫn gì với nhau hay không.
Phong Tiểu Tiểu nghe mà khóe miệng co giật. Mức độ này rõ ràng không phải là bị ý niệm còn sót lại ảnh hưởng, mà là bị tẩy não rồi có hiểu không hả!
“... Ông vẫn nên nói chuyện chính đi.” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được mà cắt ngang.
“...” Phi Liêm lại im lặng, lại trừng mắt, sau đó tiếp tục: “Nói tóm lại, về sau tôi phát hiện ra mình không thể nào bất chấp tất cả để theo Bàn Cổ chinh chiến được.”
“Tôi sợ chết, nương nương.” Phi Liêm thở dài, “Từ khi mẹ con bé đi rồi, con bé và tôi nương tựa vào nhau mà sống. Nếu như lão phu thật sự chết dưới tay Hoàng Đế, chỉ sợ con bé cũng không xong mất...”
“Gánh nặng trên vai lớn đến vậy, làm sao lão phu còn dám tạo ra cuồng phong gì? Chi bằng dừng tay lại.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

“Cảm ơn cô.” Phi Liêm vẫn đang tiếp tục than vắn thở dài, hoàn toàn không chú ý đến một cô em trẻ tuổi đang sa sút tinh thần bên cạnh mình, “Tôi đã đến nơi rồi, thật ra chỉ tại tôi không muốn đối mặt thôi chứ không phải không tìm ra đường...”
“...” Thật ra tôi đây cũng rất không muốn đối mặt.
Cô em họ Tang lúc trước còn nhiệt tình đề nghị dẫn đường cho người ta bỗng nhiên phát hiện mình đang dùng chính sinh mạng của bản thân để làm việc tốt. Cô kiên cường hít một hơi thật sâu vào, nghiêm túc giơ tay lên nhìn đồng hồ... Phải nhớ kỹ thời khắc cuối cùng của đời người, đây là phút giây có ý nghĩa lịch sử đến nhường nào cơ chứ.
Sau đó cô lại quay mặt sang trịnh trọng hỏi Phi Liêm: “Xin hỏi ngài lại là yêu quái phương nào?”
“Hả?!” Đầu tiên Phi Liêm chẳng hiểu gì cả mà trố mắt nhìn sang. Tiếp đó, ông ta nhanh chóng hít vào một hơi rồi trợn trừng đôi mắt, ngón tay run rẩy đầy kinh hãi, “Cô cô cô cô cô...”
Thế giới hiện nay đã tiến hóa nhanh đến vậy sao?! Đi trên đường đụng bừa phải một người thường cũng có thể nhận ra thân phận thật của mình sao!?
“Đừng như vậy.” Cô em họ Tang điềm tĩnh đè ngón tay trước mặt mình xuống, vô cùng bình tĩnh, à mà cũng có thể là đã chết lặng, mặt không biến sắc mở miệng nói, “Người thường như tôi đây ba ngày thì đụng trúng đám yêu ma quỷ quái các người đến hai lần, tôi còn chưa ý kiến thì thôi, ông kinh ngạc cái gì.”
Phi Liêm quả thật suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết: “Kẻ phàm kia... Khụ khụ!” Hiện giờ người phàm nào cũng phách lối thế sao?!
Y Y hoàn toàn không biết trong lòng cô em họ Tang đang phiền muộn rầu rĩ. Nhìn hai người kia đứng thì thầm trước cửa tiệm hồi lâu mà vẫn chưa có ý định bước vào, Y Y suy nghĩ một lát, để không ảnh hưởng tới việc lát nữa mở cửa tiệm đón khách, cô dứt khoát chủ động ngỏ lời: “Bác Phi Liêm, cô Tang, chi bằng hai người vào đây nói chuyện đi.”
“Tôi không...”
Lời từ chối uyển chuyển của cô em họ Tang còn chưa nói xong, Tiểu Thải vác một ba lô đồ ăn vặt đang nắm tay Vidar chuẩn bị đi đến khu vui chơi đã tung tăng xuất hiện. Tiểu Thải Thư thấy cô em họ Tang còn chào hỏi rất lễ phép, giọng điệu ngọt ngào: “Chào chị Tang ạ!”
Cô em họ Tang mặt than đối mặt với Tôn Thải Thư, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chào bé Thải Thải.”
Dù cô em họ Tang cảnh giác với các sinh vật kỳ bí trong tiệm gốm này đến thế nào đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với đứa trẻ mềm mại đáng yêu này, sự dịu dàng từ tận đáy lòng vẫn tràn ra.
Vidar yên lặng gật đầu xem như chào hỏi, cô em họ Tang cũng giả vờ không thấy. Hiện giờ cô hoàn toàn không muốn nghĩ đến chủng loại của người đàn ông tóc dài này.
Ngay khi cô em họ Tang và Tôn Thải Thư mới chào hỏi nhau xong, nụ cười vẫn đang treo trên khóe miệng chưa kịp hạ xuống, bỗng giọng nói mềm mại ngọt ngào của một đứa trẻ từ đầu phố cách đó không xa truyền đến: “Tôn Thải Thư!!!”
“Hả?!” Tiểu Thải Thư mờ mịt ngoảnh lại, sau đó thì thấy đứa bạn của mình đang nổi giận đùng đùng chạy đến đây.
“Viên Viên!” Tiểu Thải Thư mừng rỡ hất tay Vidar ra, vui vẻ chạy đến trước mặt người bạn Hoàng Viên của mình, “Em đến sớm vậy Viên Viên.”
“Sớm chỗ nào!” Em gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu lườm Tiểu Thải Thư, rồi lại ngọt ngào cười với Vidar: “Chào anh Vidar…”, sau đó lại nhanh chóng lật mặt trở lại trừng mắt tiếp, “Hôm qua đã nói là nay phải qua sớm một chút mà, chị xem xem giờ là mấy giờ rồi!!!”
Em gái đáng yêu nói một hồi, có lẽ là tâm tình quá kích động nên lại gào thêm một câu nữa. Một đôi tai cáo dựng thẳng lên khỏi mái tóc rối mềm mại của cô nhóc nghe “soạt” một tiếng.
Cô em họ Tang còn sót lại chút dịu dàng nơi đáy lòng: “...”
Y Y nhất thời không biết làm sao để giấu giếm: “...”
“Á! Viên Viên, tai em lại xuất hiện kìa!” Tiểu Thải Thư có nội tâm vô cùng mạnh mẽ nhận lấy mũ từ trong tay Vidar đội lên cho em gái đáng yêu, sau đó còn nhớ nhìn kỹ sau lưng đối phương rồi mới vỗ ngực thở phào: “May mà lần này không có đuôi.”
“!!!” Em gái đáng yêu hoảng hốt trợn mắt nhìn phắt sang cô em họ Tang.
“...” Vẻ mặt cô em họ Tang bình tĩnh trở lại rồi yên lặng dời tầm mắt… Cô chịu đựng đủ rồi! Cô chịu đựng cái thế giới không có lấy một người bình thường này đủ lắm rồi!
Xem phản ứng này chắc hẳn là người một nhà, hữu kinh vô hiểm mà giải trừ nguy cơ!
Em gái đáng yêu nghĩ lại mà sợ, cô nhóc giận đến run người quay mặt sang trừng mắt nhìn Tôn Thải Thư: “Em đã dặn chị rồi mà, không được nói em có đuôi trước mặt người ngoài!” Con bé hồn nhiên này có quan hệ máu mủ với Tề Thiên Đại Thánh thật sao?
“Tại sao?!” Vẻ mặt Tiểu Thải Thư trở nên vô cùng ấm ức, “Chị Tiên Ốc cũng không thể nói, đuôi của Viên Viên cũng không thể nói... Vì sao không thể nói? Vì sao chứ!?”
Thật sự là đủ lắm rồi!
Em gái đáng yêu và cô em họ Tang gần như là không hẹn mà cùng gào thét trong lòng.
Y Y nhắm thấy bên ngoài càng lúc càng lộn xộn, nói không chừng một lát nữa sẽ có người thấy bên này cãi nhau om sòm, bèn vội sắp xếp cho Phi Liêm còn đang thất thần vào trong. Về phần Vidar thì bình tĩnh bế hai em gái nhỏ nhắn vào lòng, mỗi đứa ngồi trên một cánh tay, vừa đi vừa tiếp tục cãi nhau.
Cô em họ Tang uyển chuyển từ chối lời mời vào tiệm đồ gốm ngồi chơi một lát của Y Y, kiên quyết xoay người kéo va ly rời đi... Quyết định rồi! Sau này cô nhất định phải né xa chỗ này ra.
Má nó, cô sẽ không bao giờ đến đây nữa!!!
***
Lúc Phong Tiểu Tiểu đánh răng xong rồi xuống lầu, Phi Liêm đã được quan tâm chăm sóc đến mức cả cơm trưa cũng ăn xong rồi.
Lúc đầu tâm trạng của ông ta còn hơi thấp thỏm không yên, thế nhưng sau khi vào tiệm ngồi một lát, tâm tình đã bình tĩnh trở lại.
Đưa đầu ra là một đao mà rụt đầu lui lại cũng là một đao. Dù sao cái gì cần đến thì cũng sẽ đến, giờ nước đã đến chân thì còn gì mà sợ nữa!?
Chưa kể ông ta còn là thuộc hạ của Bàn Cổ, đến cả Bàn Cổ còn bị giải quyết xong cả rồi. Trừ mình còn lét lút trốn ở ngoài... Phì! Trừ mình may mắn sống sót mà chiến đấu anh dũng, nhưng bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian ra, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào đám đồng bọn đã bị trấn áp kia để đảo ngược tình thế hay sao?!
Đại cục đã định, vấn đề hiện tại đã không còn là ông ta muốn đầu hàng hay không mà vấn đề là câu giờ được bao lâu rồi mới không thể không đầu hàng.
Thế nên khi Phong Tiểu Tiểu thật sự đã ngồi trước mặt, Phi Liêm đã tự chuẩn bị tâm lý cho mình xong bỗng phát hiện chẳng còn chút do dự hay hoang mang gì nữa.
“Ông...” Phong Tiểu Tiểu mới há miệng nói một chữ, đang định giúp Phi Liêm làm công tác tư tưởng thì đối phương đã hoàn toàn nhẹ nhõm mà tiếp lời: “Phải ký khế ước đúng không? Ký dưới trướng người nào? Bao giờ ký? Sau khi ký thì tôi không ở lại đây có được không?! Tôi còn phải chăm sóc một đứa con gái, thật sự không thể nào ở đây được.”
“...”
Tính giác ngộ cao đến vậy, hình như cô không còn gì cần nói nữa.
Phong Tiểu Tiểu cũng sảng khoái, nếu đối phương dễ nói chuyện, tất nhiên cô sẽ cũng dễ nói chuyện hơn. Phong Tiểu Tiểu lấy khế ước ma văn đã chuẩn bị từ trước đẩy đến trước mặt Phi Liêm, nhân tiện nói rõ: “Ông ký khế ước dưới trướng Long Vương, anh Ngao bảo rất có hứng thú với khả năng gọi gió của ông. Về sau nếu phía Ứng Long tiện, với sau khi giải quyết khế ước với Bàn Cổ xong mà hai người vẫn còn ở trong nước thì có khi còn đến thẳng Tứ Hải làm việc ấy chứ.”
Phi Liêm vừa mới ký tên, nghe vậy thì tay run cả lên. Ông ta bỗng nhận ra có một tình huống ngoài dự liệu mà mình không biết, vội vàng ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Cô nói còn ở trong nước là có ý gì?!”
“Chính là mấy người ký khế ước với Bàn Cổ đó.” Dù sao người này cũng có ý muốn quy phục, Phong Tiểu Tiểu bèn thẳng thắn đáp lời, “Chúng tôi muốn giảm bớt sức mạnh của Bàn Cổ để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn chút, thế nên muốn khiến hắn vi phạm khế ước... Trừ việc mọi người theo Bàn Cổ lập nhóm làm nhiệm vụ chung là đánh Hoàng Đế ra, hẳn còn có nhiệm vụ cá nhân chứ?! Hiện giờ tôi cũng không biết nguyện vọng riêng của từng người là gì, nên chỉ có thể đoán thử. Ví dụ như có thể mọi người muốn công thành danh toại chẳng hạn. Thế nên trước hết sẽ cho lưu đày đến chỗ các vị thần nước ngoài thử xem…”
Phi Liêm trầm mặc một hồi: “... Vậy cô cũng không cần lưu đày tôi. Lúc tôi chết oán hận chưa tiêu, nguyện vọng duy nhất sau khi tỉnh lại chỉ có giết Hoàng Đế rửa sạch mối nhục Trác Lộc mà thôi, còn lại không có mong muốn riêng gì hết.”
“Không phải chứ.” Phong Tiểu Tiểu không tin lắm, “Nếu như ông hận Hoàng Đế sâu sắc đến vậy thì sẽ không dễ dàng ký khế ước với tôi mới đúng?!”
Nói tới nói lui, Phong Tiểu Tiểu vẫn nhanh chóng lấy tờ khế ước mà Phi Liêm đã ký sang đặt trong tay rồi vận chuyển linh khí, ngọn lửa âm u màu đen bùng lên cắn nuốt hết khế ước, quy tắc phục tùng bắt đầu có hiệu lực.
Phi Liêm không thèm để ý, ôm đầu sầu não: “Ai bảo không phải chứ, có câu nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản...”
“Bởi vì tình yêu?” Phong Tiểu Tiểu sợ hết hồn, không nhịn được mà nói chen ngang.
“Là vì con gái của tôi!!!” Phi Liêm giận dữ trợn mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu, “Lão phu đến tuổi này rồi, còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện phong lưu!”
“... Nhi nữ theo ý ông là chỉ con gái ông sao?! Thật ra thành ngữ này xuất hiện khá trễ, có thể kiếp trước ông chưa từng nghe thế nên mới không hiểu lắm... Thôi bỏ đi, nhi nữ tình trường thì nhi nữ tình trường vậy, dù sao tôi hiểu đúng là được.” Phong Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, lười không thèm đính chính.
Dường như Phi Liêm cũng biết mình không cẩn thận nói sai, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu rồi nói tiếp: “Lúc mới thức tỉnh tôi cũng chỉ nghĩ đến báo thù, nhưng không ngờ thân thể kiếp này lại có chấp niệm quá lớn, điều không thể từ bỏ cũng chỉ có con gái mình... Thời gian thức tỉnh càng dài, ảnh hưởng của ý niệm còn sót lại này đối với lão phu càng lớn, hơn nữa con gái của tôi quả thật cực kỳ thông minh nhanh trí hoạt bát đáng yêu, dịu dàng nhã nhặn lanh lợi...”
Phi Liêm tuôn ra một đống tính từ tốt đẹp chồng lên đầu con gái mình, bất chấp việc những từ đó có mâu thuẫn gì với nhau hay không.
Phong Tiểu Tiểu nghe mà khóe miệng co giật. Mức độ này rõ ràng không phải là bị ý niệm còn sót lại ảnh hưởng, mà là bị tẩy não rồi có hiểu không hả!
“... Ông vẫn nên nói chuyện chính đi.” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được mà cắt ngang.
“...” Phi Liêm lại im lặng, lại trừng mắt, sau đó tiếp tục: “Nói tóm lại, về sau tôi phát hiện ra mình không thể nào bất chấp tất cả để theo Bàn Cổ chinh chiến được.”
“Tôi sợ chết, nương nương.” Phi Liêm thở dài, “Từ khi mẹ con bé đi rồi, con bé và tôi nương tựa vào nhau mà sống. Nếu như lão phu thật sự chết dưới tay Hoàng Đế, chỉ sợ con bé cũng không xong mất...”
“Gánh nặng trên vai lớn đến vậy, làm sao lão phu còn dám tạo ra cuồng phong gì? Chi bằng dừng tay lại.”
Bình luận facebook