• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-148

Chương 149: Đại hồ ly




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71743.png

Xem ảnh 2
71743_2.png
Đúng vậy, cây Thế Giới gần đây gặp vận xui liên tiếp lại bị đào mất bộ rễ rồi.



May mà Tôn Nguyên Hạo đã phát hiện đúng lúc, hơn nữa các thiên thần người đông lực nhiều cũng chạy tới kịp để giúp, vậy nên bộ rễ chưa bị đào đi thật, nó chỉ mới bị chặt đứt một nửa. Thân cây sắp chết lộ ra trong hố đất, nhìn kiểu này chắc chỉ cần kéo nhẹ một cái, thân cây có thể sẽ gãy luôn.



Mặc dù vợ quan trọng, nhưng mặt mũi của đàn ông cũng rất cần thiết.



Phục Hy có thể không quan tâm đến người khác sống chết thế nào, nhưng nếu như có kẻ ngang nhiên khiêu khích trước mặt, lòng tự tôn của anh khó tránh khỏi sẽ tổn thương nghiêm trọng.



Trong thời gian anh túc trực giám sát bảo vệ thần đình, lại có người dám dùng mánh khóe chơi đểu ngay trước mắt anh?



Phục Hy phát hỏa, thầm nghĩ dù sao vợ cũng không thể chạy xa được bao nhiêu, anh lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị đi xem thử, rốt cuộc đứa láo lếu nào to gan như vậy?



Dưới gốc cây Thế Giới, Phong Tiểu Tiểu vừa mới phục hồi rễ cây xong thì lập tức lẩn mất. Phục Hy ở lại trấn giữ xem xét tình hình. Còn Tôn Nguyên Hạo - người cũng bị tổn thương lòng tự tôn... quan trọng hơn là rất có khả năng còn bị trừ tiền lương - thì đang nghiến răng nghiến lợi gặng hỏi tình hình lúc rễ cây bị đào lên.



Phong Tiểu Tiểu túm được Dương Nghiên rồi thì vội vàng lôi anh ta về. Cô vừa chạy vừa kể lại mọi chuyện cho Dương Nghiên nghe: “Anh Hy không có nhiều kỹ năng phụ trợ lắm, còn tôi thì có nhiều nhưng vẫn chưa lấy lại được chúng... Vậy nên cần anh sử dụng mắt Thông Thiên, chủ yếu để điều tra xem trong các thiên thần làm nhiệm vụ tuần tra có ai phản bội hay không.”



“Chuyện lớn vậy cô phải nói sớm chứ!” Dương Nghiên đau đầu.



“Tôi nói sớm hay nói muộn cũng có khác gì đâu!” Phong Tiểu Tiểu phản bác.



Dương Nghiên trừng cô: “Cô nói sớm thì tôi có thể thay một bộ quần áo khác. Trong đám thiên thần có nhiều gái xinh lắm. Mà cô nhìn bộ dạng của tôi bây giờ xem...”



Phong Tiểu Tiểu nghiến răng ken két, vươn móng vuốt ra vò loạn mái tóc của Dương Nghiên, bị đối phương gào thét phun lửa thì lại kéo người đi tiếp, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi. Đậu má! Đến giờ nào rồi mà anh còn nhớ đến gái gú hả...



Cuối cùng cô cũng kéo được Dương Nghiên tới chỗ cây Thế Giới. Lúc này, Tôn Nguyên Hạo vừa tiến hành xong đợt thẩm vấn sơ bộ. Gã nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy Dương Nghiên đến cũng không thèm nói nhiều, chỉ quăng cho anh một cái lườm rồi đứng sang một bên quan sát Phục Hy chải chuốt pháp tắc cho cây Thế Giới. Đáng tiếc, Tôn Nguyên Hạo không còn hơi sức đùa cợt với Dương Nghiên, nhưng Dương Nghiên lại vô cùng thích thú mà chọc gã.



Dương Nghiên đang giận dỗi vì bị Phong Tiểu Tiểu lôi đến đây. Anh vừa chỉnh lại kiểu tóc và quần áo vừa đưa mắt liếc Tôn Nguyên Hạo. Dương Nghiên chỉ nói một câu đã thành công kích thích Tề Thiên Đại Thánh, khiến gã suýt nữa xông lên hành hung mình: “Ham chơi bỏ việc! Phải trừ lương!”



Tôn Nguyên Hạo đang chực xông lên cho Dương Nghiên biết thế nào là lễ độ thì lại bị Phong Tiểu Tiểu quăng đuôi ngăn lại. Cô thật sự bất lực với hai người trời sinh ra đã ngứa mắt nhau: “Hai người đừng phá rối nữa!”



Phục Hy không thèm để ý tới hai tên này có đánh nhau tao sống thì mày phải chết hay không, anh vừa sắp xếp lại pháp tắc vừa thoáng nhìn qua bên đó, đanh giọng hỏi: “Em đã gặp được anh trai mình chưa?”



Trong nháy mắt, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy lời này anh nói giống câu bà vợ già hỏi ông chồng đã từng ngoại tình nhà mình: “Ông lại ra ngoài tìm con hồ ly tinh nào phải không?” một cách kỳ lạ.



Phong Tiểu Tiểu cười trừ hai tiếng, vuốt mũi không biết nên trả lời anh thế nào.



Khắp thế giới ai ai cũng biết “mày sẽ nằm trong vùng ‘anh trai mưa’ của crush” là câu nguyền rủa độc địa nhất. Cũng chỉ có mình Phục Hy cho rằng quan hệ anh em là cơ sở tiền đề thành lập nên các mối quan hệ mập mờ thôi.



Đậu má! Anh trai mà cô nói khác hoàn toàn với anh trai trong suy nghĩ của người này. Sau này mọi người còn có thể nói chuyện bình thường nổi không đây?



Toàn bộ những người được sắp xếp trực ca tuần tra trong suốt thời gian đó đều bị gọi đến. Thiên thần tụ tập thành một nhóm, thiên thần sa ngã tụ tập thành một nhóm. Hai phe tách riêng đứng ở hai bên khác nhau, nước sông không phạm nước giếng. Dương Nghiên xoa thái dương than nhẹ một tiếng, mở mắt Thông Thiên ra, cẩn thận quan sát kỹ từng người một.



Lượng công việc này không hề ít. Ngoại trừ xem xét những gì người tuần tra nghe thấy nhìn thấy lúc đó, anh còn phải phán đoán xem ký ức của bọn họ có bị làm giả không... Lượng thông tin cần đọc cực lớn, lại thêm Dương Nghiên còn phải vận dụng đầu óc lọc những tin tức hữu dụng từ trong kho thông tin ngổn ngang lộn xộn khổng lồ đó.



Thế nên có thể hiểu được tại sao sắc mặt Dương Nghiên lại tái nhợt đi sau khi đọc hết ký ức của tất cả mọi người như vậy. Người Dương Nghiên lảo đảo suýt nữa đứng không vững, anh dứt khoát đặt mông ngồi bệt xuống đất hồi phục mana.



“Sao rồi? Anh Nhị?” Phong Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống trước mặt anh và hỏi.



Dương Nghiên toan trả lời lại thấy Phục Hy mang vẻ mặt không lấy gì làm đẹp đẽ liếc mắt qua đây. Anh liền phản ứng kịp thời, lập tức dở khóc dở cười: “Phiền cô sau này gọi tôi là chú Nhị!”



Đi chết đi!



Nói đùa thì nói đùa, việc chính vẫn cần phải nói.



Hiển nhiên, các thiên thần và thiên thần sa ngã cũng biết lý do tại sao Dương Nghiên lại được gọi tới đây. Nếu như trong tổ chức của mình thực sự có kẻ phản bội, vậy bọn họ không chỉ mất mặt trước đối thủ cũ, quan trọng hơn là sau này cuộc sống của mọi người ở thần đình sẽ khó khăn trăm bề.



Sau khi thiên đường sụp đổ, ai cũng biết rõ sự kiện này có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Nếu như lại có một thần đình khác bị phá hủy nữa, tình hình sẽ khó khăn và nghiêm trọng hơn cả bây giờ.



Bởi vì bản thân các thiên thần sa ngã đã mang tiếng là ác ma sẵn, cộng thêm hành động của các ma quỷ bản địa ở địa ngục lúc trước, vậy nên mặc dù Lucifer đã tỏ rõ thái độ rằng bọn họ chả dính dáng gì đến dân gốc của địa ngục từ lâu, nhưng vẫn có người nghi ngờ lập trường của anh ta.



Còn các thiên thần đến đây muộn hơn so với các thiên thần sa ngã. Bản thân bọn họ đã tứ cố vô thân, chỉ còn phương Đông là chỗ dựa duy nhất để bọn họ sống sót. Vì vậy nên so sánh hai bên thì áp lực bọn họ phải chịu đương nhiên sẽ lớn hơn... Mặc dù nhờ sự kiện thiên đường sụp đổ, bọn họ đã có thân phận người bị hại đấy, nhưng ai dám khẳng định thần tiên phương Đông không thiên vị chút nào cho bên kia vì Lucifer thân thiết với bọn họ hơn chứ.



Chưa kể, phía thiên thần cũng không phải chưa từng xuất hiện kẻ phản bội nào, bọn họ đã có tiền lệ Lucifer phản bội trước đây. Vậy nên ngay cả Jehovah cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm rằng quân đội dưới tay mình hoàn toàn trong sạch, vô tội.



Thế cho nên rằng thì là mà, tâm trạng người cả hai phe đều rất căng thẳng, bọn họ chờ đợi Dương Nghiên tuyên bố kết quả trong trạng thái thấp thỏm không yên, y như chờ được nghe xướng tên mình lên nhận giải thưởng vậy. Quá thể hơn, ngay cả Lucifer và Jehovah cũng nhận được tin rồi chạy tới, đợi ở một bên chuẩn bị nghe kết quả cuối cùng.



Dương Nghiên chỉnh sửa lại thông tin trong đầu mình, do dự trong chốc lát rồi mới chỉ ra mấy người trong hai phe.



Lucifer và Jehovah vừa xấu hổ tức giận vừa thấy khinh thường. Hai người xấu hổ tức giận là do Dương Nghiên gọi cả người của mình, còn khinh thường tất nhiên là vì đàn em của đối phương cũng bị gọi tên.



Trong lúc hai ông lớn hai phe đang đánh nhau bằng ánh mắt, Dương Nghiên đưa tay lên tỏ vẻ mọi người tạm thời không cần kích động. Anh mở miệng: “Tôi gọi bọn họ tiến lên không phải vì nghi ngờ họ, mà là do trong ký ức của bọn họ hình như có manh mối về kẻ tình nghi kia. Vậy nên tôi mới gọi riêng bọn họ lên để hỏi vài câu.”



Nghe thấy anh nói vậy, cả đám mới vừa còn hơi hoảng loạn lập tức thở phào một hơi. Ngay cả những người bị gọi tên cũng không thấy căng thẳng như vừa rồi nữa.



Dương Nghiên không để ý đến tâm trạng người khác lên xuống thế nào, anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ một thiên thần trong số những người bị gọi tên: “Hai tiếng trước, cậu ngủ gật trong lúc đứng canh phải không?”



Thiên thần bị hỏi tức khắc nhận được ánh mắt khinh bỉ từ những người xung quanh, mặt cậu ta đỏ lên. Nhiệm vụ của cậu ta không phải tuần tra mà phụ trách đứng gác, cho dù thế nào thì đó cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng. Hai tiếng trước, cậu mới đến đổi ca không lâu, có lim dim không tập trung canh một lúc, cậu còn tưởng rằng không ai phát hiện. Mà cậu ta cũng chỉ ngủ gật vài ba phút gì đó thôi, ai ngờ tới đột nhiên lại bị Nhị Lang Thần nhắc tới...



“Đúng, đúng vậy...” Thiên thần kia lắp bắp: “Tôi rất xin lỗi!”



“Trước lúc tỉnh dậy, có phải cậu đã loáng thoáng nghe thấy tiếng sáo không?” Dương Nghiên hỏi tiếp.



“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm.” Thiên thần nọ xấu hổ muốn chết.



“Cậu không nhớ được cũng không sao, tôi thấy rõ là được.” Dương Nghiên gật đầu. Anh lại gọi một thiên thần sa ngã ra hỏi: “Lúc cậu ta ngủ gật, cậu còn vui sướng khi người ta gặp họa phải không? Cậu không chỉ không gọi cậu ta dậy, còn chụp vài bức ảnh định up lên Twitter, tôi nói đúng không?”



Thế là, người bị khinh bỉ lập tức đổi thành thiên thần sa ngã kia. Mặt cậu ta đầy vẻ buồn bực: “Tôi còn chưa up mà...”



“Điều này không quan trọng!” Dương Nghiên vung tay lên: “Cậu không chỉ chụp ảnh, còn lén bứt một chiếc lông vũ trên cánh của cậu ta định dùng làm chứng cứ? Chiếc lông đó đâu rồi?”



Thiên thần sa ngã bị Lucifer lườm cho cháy mặt, cuồng quýt nộp cọng lông vũ trắng muốt lên.



Thiên thần kia nổi giận: “Cậu còn làm cả chuyện... Ặc! Đây là lông vũ của tôi à?”



“Thoạt nhìn thì không phải.” Dương Nghiên cầm lấy chiếc lông vũ đó, đảo mắt qua nhìn thiên thần nọ mấy lần. Mặc dù cọng lông trong tay anh cũng có màu trắng muốt giống như đôi cánh sau lưng đối phương, nhưng xét theo độ dài, độ rộng và độ mềm mại thì có thể thấy rõ, chúng không phải cùng một loại.



Dương Nghiên ngắm nghía chiếc lông vũ trong tay một lát, vẫy tay với mấy người bị gọi lên nhưng mình chưa hỏi đến: “Các cậu quay lưng lại đây hết đi! Tìm chiếc lông vũ như này trên người mình rồi đưa cho tôi.”



Người hai phe lật cánh của nhau ra để tìm lông. Trong lúc đó, Phong Tiểu Tiểu tò mò ghé mắt nhìn thứ trong tay Dương Nghiên. Cô sờ cằm trầm tư: “Sau tôi cứ có cảm giác mình đã thấy chiếc lông vũ này ở đâu đó rồi nhỉ?”



“Hả? Vậy cô nhớ kỹ lại xem nào!” Dương Nghiên trợn trắng mắt, đại khái đã đoán ra điều gì đó từ trong kho thông tin ký ức.



Nhưng bây giờ anh lười nói, cứ để Phong Tiểu Tiểu tự nhớ đi. Biết đâu cô phát hiện ra manh mối nào mới cũng tốt.



Cả đám đợi chán chê, những người bị gọi tên ở hai phe bới bới lật lật, đều tìm ra những chiếc lông vũ khác thường trong đôi cánh của mỗi người. Tất cả lông vũ đều được gom lại giao cho Dương Nghiên. Anh gẩy gẩy nhúm lông trong tay, chậc chậc cười khẩy: “Đúng là không ngờ tới... Thiên thần thì cũng thôi, dù sao cánh của đám này đều có màu trắng nên không lộ rõ, nhưng sao bây giờ cả mắt của thiên thần sa ngã cũng mờ thế hử?”



Phong Tiểu Tiểu nhìn nắm lông vũ, cuối cũng cũng tìm được đầu mối nhìn quen quen trong trí nhớ của mình. Cô vỗ đầu một cái, bừng tỉnh nhớ ra: “Mấy chiếc này giống nhúm lông trên mũ của Hermes quá!”



“Tốc độ của Hermes cũng nhanh thật! Hắn chạy trốn khỏi Olympus rồi còn kịp tới đây cơ à... Tôi còn chưa nghĩ ra tác dụng của những chiếc lông này, Nhưng theo phán đoán ban đầu, có lẽ nó dùng để định vị hoặc là tín hiệu phát động kỹ năng.” Dương Nghiên gật đầu đồng ý với suy đoán của Phong Tiểu Tiểu: “Còn về việc hắn ta mò vào thần đình bằng cách nào, chúng ta không cần điều tra nữa. Dù sao không thấy bên hoa yêu có động tĩnh gì, có lẽ hắn ta có người tiếp ứng hoặc nắm giữ phương pháp đặc biệt nào đó... Nói tóm lại, chắc tám chín phần hắn là thủ phạm đào rễ cây lên. Vấn đề là tại sao hắn lại muốn đào nó?”



“Chuyện này tôi biết nè!” Phong Tiểu Tiểu giơ tay: “Hắn muốn thu thập bảy viên ngọc rồng để triệu hồi rồng thần!”



“... Nói tiếng người!” Dương Nghiên đen mặt.



Phong Tiểu Tiểu “xì” một cái, đổi giọng: “Hắn muốn thu thập các mảnh vỡ hỗn độn để giúp Zeus sống lại!”



Dương Nghiên ngạc nhiên, đám xung quanh thì ồ lên. Phong Tiểu Tiểu công bố đáp án xong thì vù vù chạy đi mất. Cô ra khỏi thần đình, cầm điện thoại vội vàng gọi điện cho Athena: “Anh Na!!! Xảy ra chuyện lớn rồi! Hermes đến chỗ tôi đào ổ của Bắc Âu...” Mặc dù cuối cùng, thực ra hắn còn chưa thành công...



Athena giật bắn: “Xảy ra chuyện gì?”



Cùng lúc đó, tiếng anh Vũ từ ngoài cửa truyền vào: “Xảy ra chuyện gì thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom