• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-139

Chương 140: Chuyện phong thần




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71734.png

Xem ảnh 2
71734_2.png
Hela quả nhiên dùng hành động thực tế chứng minh sự chính xác của Phục Hy.



“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!” Cô ta đứng sau lưng Hades căm giận gào lên một câu, rồi sau đó lập tức lại bị Hades mặt không biểu cảm ấn đầu xuống đẩy trở lại phía sau lưng, như thể ông ta chỉ thuận tay nhét lại chiếc áo không may thò ra ngoài do va ly đã đầy vậy.



Phục Hy chuyển ánh mắt từ Hela về phía Hades.



Hades gật gật đầu, như thể tuyên bố sự xen ngang vừa rồi của Hela chưa từng xảy ra. Vẫn với gương mặt như người chết đầy bình tĩnh như trước, hắn lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn Hela... Tôi sẽ trông nom cô ấy.”



Tuy rằng từ góc độ này, không thể nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ đang đứng sau lưng Hades, nhưng Phong Tiểu Tiểu vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng nghiến răng truyền tới từ hướng đó.



“...” Phong Tiểu Tiểu do dự một hồi, vẫn có ý tốt nhắc nhở một câu: “Anh Hy tương đối nghiêm túc. Nếu ông đồng ý rồi mà không thực hiện thì có lẽ hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng đấy...” Nói chính xác hơn thì có lẽ sẽ rất nghiêm trọng.



Phục Hy lãnh đạm nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Không cần lo lắng.”



“Hở?!”



Phong Tiểu Tiểu hơi sửng sốt. Cô còn đang không có lòng tin gì với chuyện Hela sẽ ngoan ngoãn nghe lời đây này, chẳng lẽ Phục Hy lại tin rằng Hades có thể lấy lại địa vị đàn ông?!



Đừng đùa chứ babe! Một Persephone nửa ghê gớm thôi cũng đã khiến ông Minh vương này bị áp bức đến không chịu nổi rồi, ngoài chuyện cướp dâu hồi đầu ra thì chưa thấy Hades oai trước mặt vợ lần nào. Bây giờ lại còn là Hela ghê gớm gấp bội nữa…



Nhưng ngay sau đó Phong Tiểu Tiểu liền nhận ra mình lo bò trắng răng rồi, bởi vì cuối cùng Phục Hy cũng bình tĩnh nói nốt nửa câu sau: “... Ngay từ đầu anh chưa từng nghĩ sẽ đồng ý với hắn.”



“Ý là ngài từ chối sao?”



Mặt Hades vẫn lạnh tanh, bình thản khẩn cầu bằng cách đơn giản trực tiếp nhất: “Tôi thật sự rất có thành ý.”



“...” Không nhìn ra nha...



Phong Tiểu Tiểu quả thực rất xoắn xuýt. Cô cảm thấy Hades đúng là người khó giải quyết nhất mà mình từng gặp. Sự lạnh nhạt của người khác là do tính cách lạnh nhạt, nhưng người này thì khác. Ông ta sẽ giơ hai ngón chụp ảnh cùng Lý Tiếu, sẽ gay gắt chỉ trích mọi người không trả đủ phí đò đã qua sông Acheron, cũng biết chơi trò tiếng sét ái tình như một thiếu niên ngây thơ sốc nổi... Đã thế lại còn trúng tiếng sét ái tình hẳn hai lần, mà lần nào cũng hoành tráng rầm rộ cả.



Tuy có nhiều lúc Hades tỏ ra vui vẻ ngốc nghếch, nhưng lúc làm việc hắn lại luôn bày ra vẻ mặt như người chết. Ngay cả đôi mắt cũng luôn luôn tĩnh lặng như miệng giếng cổ tối thui không gợn sóng. Bất chợt không cẩn thận sẽ khiến người ta có cảm giác không thể tin tưởng những gì ông ta nói. Tên khốn này đang đùa với mình sao?!



Chắc Phục Hy cũng không nhìn ra được thành ý của Hades, hoặc cũng có thể là chẳng buồn dài dòng. Chiếc đuôi rắn ở thân dưới lập tức xuất hiện thay thế đôi chân ban đầu, rồi anh quăng đuôi quất thẳng vào ba người trong nội điện.



Nói đánh là đánh.



Là người có thực lực kém nhất trong số những người có mặt ở đây, cô em Persephone gần như vừa thấy mặt là đã đi tong ngay lập tức.



Hades thân là Minh vương, lại còn đang ở ngay trong địa bàn của mình, tiếp được chiêu thứ nhất cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến người ta cảm thấy ngoài dự liệu nhưng vẫn hợp tình hợp lý là phản ứng của Hela. Dường như ngay lúc Phục Hy mới chỉ thay đổi sắc mặt chưa biến thân, vị nữ thần Minh giới tiếng tăm lừng lẫy Bắc Âu này đã chẳng nói chẳng rằng quay đầu chuồn thẳng. Đến khi đuôi rắn quất vào chính giữa nội điện, cô ta vừa kịp chạy được đến một cánh cửa khác, mở cửa chạy thẳng ra ngoài không chút do dự.



“Em đi bắt người.”



Phong Tiểu Tiểu rất tự giác đi đường vòng đuổi theo, tiện thể vừa chạy vừa dùng roi da triệu hồi Tôn Nguyên Hạo.



Lúc Tôn Nguyện Hạo xuất hiện, trên đầu còn đang đội chiếc mũ đầu bếp trắng, cả người mặc đồng phục trắng tinh. Tay phải gã cầm vợt lọc dầu, trên vợt còn có mấy miếng cánh gà đã tẩm sẵn bột mì chỉ chờ chiên...



Gã còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Phong Tiểu Tiểu túm lấy, cầm vợt lọc dầu cùng cánh gà ngây ngốc chạy một mạch nửa phút mới hoàn hồn. Tôn Nguyên Hạo quả thực vô cùng tuyệt vọng: “Cô làm gì vậy?! Định làm gì thế hả?! Định mệnh! Ông đây còn đang làm việc chưa xin nghỉ đâu...”



“Không kịp giải thích nữa, đi bắt người đã!” Phong Tiểu Tiểu chẳng thèm quan tâm nhiều, vừa chạy vừa túm chặt người, chết cũng không buông: “Hela bỏ trốn rồi. Nếu không bắt được người về thì anh Hy chắc chắn sẽ bực chết mất. Tôi đánh đấm không ổn. Tôi nhớ hình như trong số những người đã ký khế ước thì cậu có sức chiến đấu cao nhất...”



“Liên quan quái gì đến ông!!!”



Tôn Nguyên Hạo quả thực muốn nhổ một ngụm nước bọt vào Phong Tiểu Tiểu. Gã thẳng tay vứt luôn chiếc vợt và cánh gà qua một bên, ánh vàng trong mắt sáng lên tới mức sắp thành một mặt trời nhỏ: “Tôi đang chiên cánh gà ở Dicos đó. Má nó! Cô triệu hồi tôi ngay trước mặt nhân viên trong quán cùng với khách đang xếp hàng trước quầy?! Rồi lát về, lão Tôn tôi biết giải thích thế nào với người ta hả?!”



“Thì nói anh đang luyện ảo thuật thôi...” Phong Tiểu Tiểu cũng toát mồ hôi. Trước đây cô triệu hồi thiên thần hay ác quỷ gì cũng đều là hứng lên thì vung roi da, đâu có nghĩ đến kiểu hoàng tử đi làm thuê dễ xuất hiện trước mặt công chúng như Tôn Nguyên Hạo?!



Mỗi sáng sớm tinh mơ gã đã ra ngoài, bận rộn đến tận nửa đêm mới về, chuyên làm các nghề cần sức lao động cao và phải xuất hiện trước công chúng như nhân viên phục vụ hoặc là tạp vụ… gọi tắt là part-time.



Lần này đúng là cô suy nghĩ không chu đáo, cũng không biết về sau phải giải quyết thế nào nữa...



Phong Tiểu Tiểu còn đang nhức đầu thì đột nhiên trông thấy Hela đang chuẩn bị chạy qua hành lang phía trước. Tình thế cấp bách nên cũng không để ý được nhiều nữa, cô vung roi một cái, cuốn chặt eo Tôn Nguyên Hạo còn đang nổi giận đùng đùng rồi quăng đi: “Tiểu Tôn cố lên!”



“!!!”



ĐM!!!



Tôn Nguyên Hạo thật sự không dám tin con người này có thể làm chuyện vô liêm sỉ đến thế. Nhưng bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Mục tiêu bị vũ khí sinh hóa kinh dị - tức Tôn Ngộ Không - nhắm đến là Hela đã giơ bộ móng tay đen kịt ra chuẩn bị sẵn sàng cào gã. Tôn Nguyên Hạo cũng chỉ đành cắn răng vặn người một cái thật nhanh, lộn nhào trên không trung để chuyển đổi phương hướng. Gã vung gậy kim cô trong tay, hung hăng giáng một gậy xuống đầu cô ta kèm theo lửa giận vô tận của mình.



Hela thét lên một tiếng, âm thanh chói tai không giống tiếng người. Nháy mắt, cả cơ thể cô ta bị khí độc màu đen bao phủ, thân dưới ngay lập tức trở nên ghê tởm như xác thối. Dung mạo vốn diễm lệ cũng đã trở nên ma mị điên cuồng.



Cô ta đột ngột vung móng lên, dường như đến không khí cũng bị ăn mòn. Một đường quỹ tích méo mó như bị khói đen hun cháy được vạch ra theo năm ngón tay. Gậy kim cô của Tôn Nguyên Hạo bị Hela bắt lấy trong tay. Tuy lực đạo của nó chưa bị ngăn chặn, vẫn đập lên đầy hung hăng khiến nửa người Hela gần như thụt xuống nền đất, nhưng sau khi bị nắm chặt, cây gậy cũng trở nên đen sì với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn phát ra âm thanh “xì xèo” do bị dung dịch ăn mòn.



“Mạnh tay chút nữa đi Đại Thánh!” Phong Tiểu Tiểu đang quất đuôi ở bên cạnh góp chút náo nhiệt, hai tay chụm lại thành loa ghé lên miệng cổ vũ cho bên này: “Không phải ngày xưa anh còn từng đại náo cả ba giới thiên - địa - hải rồi sao?! Bà chị này chức vị cũng chỉ tầm Diêm Vương thôi mà, nếu đánh thua thì quả thực là mất mặt phương Đông chúng ta lắm đó!”



Chức vị thì giống nhưng mà thực lực thì khác nha má!



Tôn Nguyên Hạo tức muốn nghiến răng.



Thần thánh ngoại quốc có thể thống lĩnh một giới mới là đỉnh cao thật sự, tựa như tiểu vương của nước chư hầu, chiến thần gì gì đó cùng lắm thì coi là tướng lĩnh thôi. Đâu giống thiên đình phương Đông, cỡ Long Vương, Diêm Vương cũng chỉ có thể coi là Boss cấp trung, nếu đánh phó bản cao cấp thì ít nhất cũng phải Nhị Lang Thần trấn giữ mới có thể coi là hàng xịn.



“Hét cái b**p!” Tôn Nguyên Hạo chẳng thèm quay đầu, gã rút gậy rồi tấn công liên tiếp về phía Hela với tốc độ cực nhanh, vừa đánh vừa gào: “Kim thân của lão Tôn đã bị phá rồi, lại còn bị cấm chế cản trở. Nào có được tự tại như hồi đại náo thiên cung...”



Hơn nữa sau này gã mới biết, thiên đình thật sự đã bị chuyển mẹ nó đi từ mấy triều đại sau thời Thương Chu của cuộc chiến Phong Thần rồi. Khi mình bị đè dưới núi cũng là lúc Vương Mãng cướp ngôi nhà Hán. Trong thiên đình khi ấy toàn là pháp thân bị bỏ rơi hay tàn hồn ra vẻ này nọ... Đại náo cái quần gì! Phách lối cái quần gì! Bị gạt rồi đó biết không hả!!!



Chẳng trách về sau đạo giáo thiên đình còn phải nhờ Phật môn Ấn Độ ra mặt giải quyết.



Chẳng trách lúc đi thỉnh kinh, đám yêu quái đó tùy tiện trộm một món pháp bảo của thần tiên cũng đã lợi hại hơn đám thần tiên trên thiên đình.



Làm bao lâu ở thiên đình phương Đông, pháp bảo thần tiên là hàng thật mà bản thể để lại để ép sân. Mấy kẻ mang danh thần tiên thì ngược lại, toàn là hàng rởm bản fake...



Đương nhiên, kể cả là như vậy thì thân thủ Tôn Nguyên Hạo cũng không phải giả. Thuộc tính tổng hợp của gã về mọi mặt đều phát triển không tệ, chỉ cần không kiêng kỵ gì, thì dù là thiên đình thật sự... Khụ! Náo loạn lên đâu có dễ đến thế, nhưng bôi dầu dưới chân bất thình lình đánh úp thì vẫn có thể.



Đáng tiếc là lúc này gã đã bị phá mất kim thân rồi...



Chỉ mới phân tâm một chút xíu, Tôn Nguyên Hạo rên một tiếng đau đớn. Ngay sau đó, cánh tay gã lập tức dâng lên cảm giác đau rát nóng bỏng như bị thiêu đốt.



Gã cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên bốn vết cào rất sâu như bị ăn mòn không biết đã rạch lên tay mình từ lúc nào. Cơn đau dữ dội dường như khiến gã sắp không cầm nổi gậy kim cô trong tay nữa.



Phong Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tôn Nguyên Hạo liền nhớ ra viên đá ngũ sắc vô dụng đã bị mình hút khô. Cô bèn chụm hai tay thành hình loa tiếp tục gào: “Cái đó tôi dùng xong rồi, anh cần thì tôi trả lại nha...”



Còn lời chú trói buộc kia á?! Chỉ là cái đinh gỉ!



Con khỉ này sinh ra từ hòn đá của Phong Tiểu Tiểu, dù là khế ước của bất kỳ vị thần nào định ra trên người gã cũng không thể có ưu tiên cao hơn cô được.



Lần này, không chờ tới khi Tôn Nguyên Hạo tiếp tục gào trả lời, một hòn đá đã mang theo âm thanh xé gió bắn nhanh tới từ phía sau lưng gã.



Tôn Nguyên Hạo cắn răng đón lấy hòn đá ở chính giữa sau lưng. Trong khoảnh khắc nó chạm đến cơ thể gã, một đợt gợn sóng dao động xuất hiện y như hòn đá bị ném vào mặt hồ. Sau đó, hòn đá ấy cứ vậy sáp nhập vào cơ thể Tôn Nguyên Hạo mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.



Sự mềm nhũn trống rỗng trong cơ thể bị loại bỏ sạch sẽ. Tôn Nguyên Hạo chấn động, cảm thấy như một bản năng nào đó mà mình không cẩn thận đánh mất từ lâu nay đã trở lại.



Gã siết chặt cây gậy lần nữa, cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào lấp đầy cơ thể đang cuồn cuộn dâng lên không ngừng. Sự đau đớn trên cánh tay giảm đi, đến cả vết thương do bị ăn mòn vốn không lành nổi cũng khép miệng, lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Sau cùng, cánh tay khôi phục lại sự nhẵn bóng ban đầu, như thể chưa từng dính một vết thương nào.



Thở phào một hơi, cảm giác dễ chịu dao động dâng lên trong lồng ngực Tôn Nguyên Hạo, khiến gã chỉ muốn hét lên.



Đúng là lâu quá rồi.



Gã đột nhiên trừng mắt, lại nhìn về phía Hela trước mặt mình lần nữa. Ánh mắt Tôn Nguyên Hạo đã hoàn toàn khác, khóe môi cong lên nở nụ cười mỉa mai: “Yêu nữ! Giờ Tôn đại gia ta sẽ cho ngươi nếm thử bản lĩnh thật sự...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom