• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Nam thần đào hoa (2 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương421: Vụ cá cược kỳ lạ- Ngoại truyện P33

Nụ hôn quá đột ngột, bất ngờ. Cậu chỉ cảm nhận được lưỡi mình bị khóa chặt, vị ngon ngọt cùng hương thơm cơ thể tấn công vào khứu giác, đôi môi mềm mại như muốn nuốt chửng...Cậu cứng họng, im hơi lặng tiếng không thể làm gì.

Lăng Thần đang trong cơn say, tay vẫn còn cầm ly rượu thì cảm giác có ai gọi, cậu ngoảnh mặt ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác khiến cho nữ hầu bên cạnh không ngăn được nụ cười trên môi.

Dù cho có nhan sắc ngang với cậu chủ, không có từ nào đủ sức để miêu tả được vẻ đẹp trời sinh ấy. Thế nhưng cậu nam sinh này dường như vẫn còn rất lạ lẫm với những đồ ở đây, giống như cậu ấy mới từ quê lên. Bây giờ, cậu ấy còn tỏ vẻ ngơ ngác như vậy, những người hầu cho dù được đào tạo bài bản cũng không thể không mỉm cười được.

Tuy nhiên, rất nhanh tất cả người hầu đều nghe thấy tiếng động kỳ lạ, ai ai cũng đưa mắt chú ý đến nhưng rất nhanh cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vì khung cảnh bọn họ nhìn không hề phù hợp ý tứ chút nào.

Không hổ là hai thiếu nữ, mạnh dạn đến mức này thì cũng thật là... Ít nhất thì cũng phải đợi cậu chủ vào trong phòng chứ.

Dù các cô đều có chung ý nghĩ như vậy, thế nhưng đâu ai dám nói ra, tất cả đều được chôn sâu vào trong ký ức. Và tất nhiên, bọn họ phải che giấu chuyện này cho bằng được.

Thấy Lăng Thần còn muốn đứng dậy đi tìm, một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt xinh xắn tươi cười đi đến trước mặt cậu ấy, lễ phép nói:

“ Thưa ngài, ngài cần chúng tôi trợ giúp gì ạ?”

Lời nói ngọt ngào như mật, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt ước mong cùng với dáng vẻ yêu kiều ấy làm cho Lăng Thần nhíu mày.

Ở bên kia, Lâm Thần sau khi được Tiểu Ngọc “trao tặng” tình yêu, cậu chưa kịp thở lấy hơi thì nghe được một giọng nói tràn đầy ý vị đến từ Nguyệt Sương:

“ Anh có cảm thấy anh ta sẽ bị cô gái ấy mê hoặc không?”

Lời nói em ấy mặc dù nhỏ nhẹ, thế nhưng từ giọng điệu có vẻ tự tin làm cho Lâm Thần chẳng nghĩ đến chuyện hiện tại, ánh mắt cậu không tự chủ nhìn sang bàn Lâm Thần.

Dưới gầm bàn được trang bị kính một chiều, đó cũng là lý do Lăng Thần không thể nhìn được cậu, thế nhưng cậu lại nhìn thấy rõ mồn một khung cảnh trên. Một cô gái tuổi áng chừng 19 đang cố gắng dụ dỗ Lăng Thần bằng ánh mắt cùng với dáng vẻ vô cùng “kiều mị”.

Nhìn dáng vẻ trên, cậu nhíu mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Dường như đối với cậu, dáng vẻ ấy vô cùng quen thuộc, giống như nó đã từng xuất hiện ở đâu đó.

Nguyệt Sương dường như hiểu được suy nghĩ từ biểu cảm của cậu, cô nở một nụ cười hắc ám, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu. Chỉ riêng nụ cười ấy thôi, không biết bao nhiêu trái tim nam sinh sẽ phải đổ gục vì nó.

Ngay sau đó, dù cho Lâm Thần đang không để ý, cô vẫn ngọt ngào vuốt ve mặt cậu, mặc cho Tiểu Ngọc tỏ vẻ không vui, hai mắt cô dịu hiền, tình tứ nhìn chằm chằm Lâm Thần, từng chữ từng chữ nói:

“ Anh...yêu... anh có dám làm một vụ cá cược vui vẻ không?”

Lời nói đầy ma mị, kết hợp cùng với hành động “thân mật” ấy làm cho Lâm Thần không tự chủ rét lạnh. Cậu rất nhanh tĩnh tâm, ánh mắt dần bình ổn nhìn Nguyệt Sương, từ tốn hỏi:

“ Vụ cá cược gì vậy? Em kể anh nghe xem!”

Nguyệt Sương nghe thấy vậy, cô yểu điệu nắm lấy tay của Lăng Thần, dáng vẻ ưu nhã cao quý mà đưa lên má của mình một cách tự nhiên. Rồi tiếp sau đó, cô ấy dùng má mình cọ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Thần, vừa cười nhẹ vừa nói:

“Bây giờ, nếu như người bạn là anh quen không bị cô ấy mê hoặc thì em sẽ làm theo lời anh và ngược lại, nếu như cô ấy có thể mê hoặc được cậu ấy thì...”

Nói xong, không chờ Lâm Thần phải ứng, Nguyệt Sương đã làm hành động y hệt với Tiểu Ngọc. Lâm Thần lại được một lần nữa trải nghiệm cảm giác đặc biệt ấy.

Chỉ khác là, Nguyệt Sương chủ động hơn rất nhiều... hai tay bị cô ấy nắm chặt, thân thể bó sát người Lâm Thần khiến cho cậu không thể cựa quậy.

Sau vài phút, cô ấy mới không nỡ buông đôi môi của cậu, ánh mắt vẫn còn mê li nhìn cậu, thích thú nói:

“ Nếu như em thắng, em sẽ toàn quyền được sử dụng anh. Có được không anh?”

Lâm Thần đỏ mặt tới mang tai, thở hồng hộc lấy lại dưỡng sức. Đối đầu với hai đại mỹ nữ tuyệt đẹp, lại còn là “em gái nuôi” nữa tạo ra cho cậu một cảm giác vừa tội lỗi vừa kích thích. Đáng tiếc, cậu lại không dám có hành động mạnh mẽ nào bởi vì con thú trong người cậu đang rực cháy không chỗ phát tiết.

Dù vậy, cậu vẫn rất nhanh trí, vẻ mặt nhanh chóng thể hiện sự nghi hoặc, hỏi:

“ Em nói thật chứ? Nếu Lăng Thần không bị mê hoặc thì anh sẽ sai khiến được em phải không?”

Nghe thấy lời có vẻ tự tin, Nguyệt Sương nhíu mày, vẻ mặt ngoảnh sang nhìn Lăng Thần vẫn còn đang nói chuyện với cô gái đó. Vẻ mặt cô bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Rất nhanh, cô cười lạnh, nhìn Lâm Thần, tự đắc nói:

“ Đúng vậy, em sẽ nghe theo mọi lời sai bảo của anh! Chỉ cần anh thắng là có thể!”
Chương422: Manh mối- Ngoại truyện P34

Dáng vẻ tự tin quá mức cùng với nụ cười chiến thắng của Nguyệt Sương suýt chút khiến cậu không nhịn được mà cười.

Thật sự em ấy nghĩ Lăng Thần dễ dàng gục đổ như vậy sao, phải biết là cậu ấy còn đang bị một cô gái khác truy đuổi, mà người con gái đó lại chính là Tuyết Ngọc- Một sự tồn tại sánh ngang với Linh Nhi. Hơn nữa, cậu cảm giác Lăng Thần rất huyền ảo, thậm chí đến cả cậu còn không thể nắm bắt được.

Một người như vậy mà chỉ vài câu nói là có thể mê hoặc được sao? Cậu dám chắc là không thể. Nguyệt Sương có vẻ đang quá tự tin với người của mình rồi.

Tất nhiên, cơ hội trời cho như này thì làm sao cậu bỏ qua. Vừa quay về, hai em ấy đã thèm khát cậu đến mức độ này rồi, cậu sợ chỉ cần ở vài ngày nữa, cậu sẽ trở thành một cái xác khô mất.

Hơn nữa, không hiểu hai em ấy học ở đâu được mấy động tác tà đạo đến mức này, nó giống như một can dầu, đổ thẳng vào ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng cậu vậy. Mà một khi nó đã bùng cháy thì chắc chắn sẽ là một cuộc đại chiến cả ngày lẫn đêm.

Cũng hết cách, cậu còn phải giúp Lăng Thần, vậy nên nhất định cậu phải tìm cách để tránh thoát.

Tiểu Ngọc tất nhiên cũng thấy cảnh này, và cô cũng nghe thấy lời đề nghị. Nhìn Nguyệt Sương đắc ý tự tin như thế, cô cũng cảm thấy hào hứng mà nói với Lâm Thần:

“ Em cũng sẽ gia nhập, chỉ cần anh thắng, anh cũng sẽ sai khiến được em! Tuy nhiên, nếu anh thua, anh sẽ phải nghe theo cả lời em nữa!!!”

Nguyệt Sương nghe thấy lời này, trong lòng cô càng đắc ý hơn, vẻ mặt tự cao như nữ hoàng nhìn xuống Lâm Thần ở dưới.

Phải nói, dù cho ở góc nhìn nào, Nguyệt Sương đều vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, ánh mắt ấy còn ẩn chứa một cảm giác ngây ngô, giống như một đứa trẻ tự tin là mình sẽ đạt điểm tối đa trong cuộc thi vậy. Kết hợp cùng với bộ váy trắng tuyết tinh xảo, nó như muốn nâng tầm vẻ đẹp của cô ấy lên một tầng mây mới.

Đó cũng là lý do khiến Lâm Thần e dè, thử hỏi xinh đẹp như vậy lại còn hành động mờ ám thì khác gì trêu đùa cậu không chứ. Thế nhưng, em ấy càng tự tin, cậu lại càng thích. Bởi đơn giản, em ấy không hiểu Lăng Thần.

Cậu tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt đầy đề phòng nhìn Nguyệt Sương đang ngồi chiễm trệ trên thân thể mình, cẩn thận gật đầu nói:

“ Được...được rồi! Anh tin Lăng Thần! Nhất định cậu ta sẽ vượt qua ải gian nan này! Các em nhất định phải giữ lấy lời đó!”

Lời nói có vẻ miễn cưỡng, không chắc chắn càng làm cho Nguyệt Sương tự tin. Cô cười lạnh, nhìn Lâm Thần giống như nhìn miếng mồi ngon đang dâng trước mặt, vẻ mặt tuyệt mỹ hướng sát Lâm Thần, giọng nói đầy ngọt ngào:

“ Được thôi... Nếu em thắng...em sẽ yêu thương anh hết mực! Lúc đó anh đừng có chạy trốn nha!”

Lời nói có vẻ mờ ám, ma mị nhưng khiến cho Lâm Thần rùng mình. Cậu nhìn Nguyệt Sương còn đang thích thú liếm lấy ngón tay, trong lòng cậu lại càng muốn tránh xa em ấy hơn. Ánh mắt cậu xoay sang bên, nhìn chằm chằm Lăng Thần.

Lăng Thần khi này vẫn còn cùng với cô gái đó nói chuyện, tuy nhiên, đúng như những gì cậu dự đoán, Lăng Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, vẻ mặt nhíu mày nói:

“ Thiên Thiên, cô cứ một mực muốn cùng tôi đi là có ý gì? Tôi đã bảo không cần mị!”

Cô gái tên Thiên Thiên đó mặc dù bị từ chối nhiều lần, tuy nhiên cô lại chẳng hề có chút buồn lòng, thậm chí là có chút cao hứng.

Từ khi gặp Lăng Thần, cô đã bị vẻ đẹp cùng với khí chất nam tinh huyền ảo đó chinh phục. Cô cứ tưởng cậu chủ là nam nhân đẹp nhất thế gian, ai có thể ngờ là có một ngày sẽ gặp được một người khác có một vẻ đẹp ngang hàng với cậu chủ.

Tuyệt vời hơn, có vẻ hai cô chủ chẳng thèm để ý tới cậu ấy, điều này càng khiến cho cô có lòng muốn chiếm lấy chàng trai này.

Thật là điên rồ, tuy nhiên cô muốn như vậy. Mặc dù là bạn của cậu chủ thì đã sao, trước mỹ nhân như cô, cô tin mình sẽ có thể mê hoặc được cậu ấy. Người ta thường nói là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Hơn nữa, cậu ấy càng từ chối, cô càng mong muốn cậu ấy, phải biết nam nhân dám từ chối chính là nam nhân tốt, một con người như cậu ấy thì ngoài cậu chủ ra thì làm gì có nữa.

Thấy Lăng Thần có vẻ tức giận, cô giả vờ buồn tủi, vẻ mặt rơm rớm nước mắt nhìn Lăng Thần trông vô cùng đáng thương:

“ Xin...xin lỗi ngài, em...em chỉ muốn được chăm sóc ngài tốt nhất mà thôi! Xin...xin ngài đừng giận em!”

Dáng vẻ này chính là cô học trộm được từ cô chủ Nguyệt Sương. Mỗi khi cậu chủ tức giận, cô chủ đều dùng bài này, và tất nhiên là cậu chủ ngay lập tức sẽ an ủi. Cô trong lòng nghĩ đơn giản là chỉ cần làm như vậy thì nam nhân trước mắt cô sẽ không thể bỏ mặc mà an ủi.

Chỉ cần xảy ra chuyện trên, cô có trăm phương nghìn cách để khiến nam nhân trên say lòng vì cô.

Tuy nhiên, nếu Lăng Thần có thể đọc được suy nghĩ của cô thì chắc chắn cậu ấy sẽ không tự chủ được mà cười lên. Cậu là người tu tiên, mỹ nhân tiên tử cậu còn diện kiến qua, từ thánh nữ ngàn năm có một, ma nữ làm điên đảo chúng sinh cho đến cả tông chủ xinh đẹp quyền lực nhất một vùng trời,... tất cả bọn họ còn phải dùng mọi thủ đoạn để mê hoặc cậu không thành thì làm sao một kẻ phàm nhân như cô lại có thể dùng chiêu này.

Lăng Thần vì không đọc được suy nghĩ, nhìn Thiên Thiên diễn trò mà cậu không tự chủ ghét bỏ, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn nói:

“ Được rồi được rồi, tôi không cần cô đến hầu rượu. Để tôi tự uống một mình là được.”

Thấy Lăng Thần đầy mặt khinh thường, trong lòng Thiên Thiên trở nên vội vàng. Lý trí cô bắt đầu không giữ vững, cảm giác sợ hãi khi tuột mất một thứ gì đó quan trọng làm cho cô run rẩy tay chân. Lăng Thần xoay lưng, cô như một con robot cài sẵn chế độ lao thẳng về phía sau, ôm chầm lấy Lăng Thần.

Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đắc ý nhìn sang Lâm Thần. Dường như đối với hai người, chắc chắn phần thắng đã nằm chắc trong bàn tay bọn họ. Thế nhưng, khi ngoảnh sang nhìn Lâm Thần vẫn còn cười một cách thâm ý, hai cô lại tỏ vẻ nghi hoặc.

“ Rốt cuộc... anh ấy đang cười vì điều gì?”

...

Ngay lúc này, một bên khác, trong một bệnh viện gần đó:

“ Aaaaa... tên oắt con...tao nhất định sẽ giết chết mày!” Hoàng Đông cắn răng gào ầm lên.

Khi này, cả bộ mặt của hắn đều được băng bó, cảm giác đau nhức khiến cho hắn không thể ngủ được. Hắn tức giận bà chủ một thì tức giận Lâm Thần mười. Phải biết, vì theo đuổi bà chủ, hắn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, bỏ bao nhiêu công sức. Ấy thế mà, tên oắt con từ đâu tới không những chiếm lấy căn phòng tổng thống của hắn mà còn muốn cướp lấy người đàn bà của hắn.

Mối thù này, hắn thề nhất định phải trả gấp mười, một trăm lần. Hắn sẽ khiến cả gia đình và người quen đều phải chôn cùng tên oắt con đó.

Cắn một miếng thịt, hắn đang tức giận muốn chửi nhân viên cho bõ tức thì một tiếng “Rầm” làm cho hắn sợ hãi.

Hơn hai mươi người mặc áo đen, che kín mặt, trên tay cầm súng trường vô cùng nguy hiểm xông thẳng vào trong giường bệnh, toàn bộ mũi sũng đều chĩa về hắn...

Sự thay đổi quá lớn khiến cho hắn không kịp phản ứng, quần hắn bắt đầu tiết ra chất lỏng màu vàng, vẻ mặt run sợ đến mức không dám nói mạnh nhìn khung cảnh địa ngục trước mặt, nói lắp bắp:

“ Các...các người...các người sao lại chĩa sũng vào...”

Tuy nhiên, chưa kịp nói hết, một giọng lạnh lùng như đến từ địa ngục phát ra từ đằng xa.

“ Mau nói cho ta biết, anh Lâm Thần giờ đang ở đâu?”

P/S: Chọc ai không chọc, lại chọc đúng bà này...
Chương423: Hối hận- Ngoại truyện P35

Giọng nói lạnh băng, trầm thấp như một cây kim băng giá xuyên thẳng vào trái tim của hắn. Trước giọng nói này, hắn dường như không thể cử động, không thể chống lại, chỉ có thể ngoan ngoãn, sợ hãi như một con kiến nằm dưới chân một kẻ khổng lồ...

Ngay lập tức, các tên lính dàn hàng, nhường đường cho một bóng hình xinh đẹp đi đến. Chỉ cần nhìn hình bóng từ xa, Hoàng Đông trong lòng không tự chủ mà tự nói:

“ Đẹp...đẹp quá!”

Hình bóng đó, nó đẹp hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn gặp. Thật sự trên đời này tồn tại một người xinh đẹp đến mức vậy sao? Tuy nhiên, hắn lại không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì khi thấy hình bóng đó, bởi đơn giản, hắn tự ti... Chính xác, hắn tự ti với chính bản thân mình, hắn tự nhận là mình không thể nào với tới được một cô nàng có hình bóng như vậy cả.

Và đúng như những gì hắn nghĩ, ngay khi hắn nhìn rõ được cô gái đi đến, trong lòng hắn không tự chủ khiếp sợ. Mặc dù cô gái bước đi rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng bước đi, nhịp tim của hắn lại tăng thêm một nhịp. Trán hắn không tự chủ đổ mồ hôi khi thấy ánh mắt sắc bén của cô gái đang bước tới.

Cô gái đó dáng người nhỏ nhắn, thân hình thon gọn nhưng lại bao bọc bởi một bộ quần áo vô cùng kín kẽ, trên mặt mặc dù đeo khẩu trang, đội mũ nhưng chỉ cần nhìn từng động tác, từng ánh nhìn là sẽ bị mê hoặc vào trong đó. Đằng sau cô ấy đi theo một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, ai nhìn cũng đoán ra đó chính là thư ký riêng của cô gái ấy.

Hắn trong lòng suy đoán, khả năng rất lớn cô gái bí ẩn che mặt kia chính là một đại nhân vật mà chính hắn cũng không thể chọc vào. Tuy nhiên, khi này hắn lại nhớ đến câu nói đầy sát khí của cô gái.

“ Rốt cuộc, “ Anh ấy” trong lời cô ta nói đến là ai? Mình đâu có chọc vào cô nàng này!” Hắn trong lòng tự lẩm bẩm.

Không chờ hắn suy nghĩ hết, cô gái bí ẩn bất ngờ dừng lại, quay sang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô gái bên cạnh, lạnh giọng nói:

“ Tên này có phải đã đến gây sự với anh Lâm Thần không?”

Cô gái bên cạnh nghe thấy vậy, giật mình nghiêm túc đáp:

“ Dạ, thưa cô chủ, đúng là như vậy. Hắn ta thậm chí còn muốn động thủ với cậu chủ!”

Khi này, cô gái bí ẩn mà Hoàng Đông còn đang suy nghĩ thân phận bắt đầu nhìn hắn với vẻ mặt căm thù, nghiến răng, gằn nói từng chữ:

“ Tốt, tốt lắm... Dám có ý muốn làm anh ấy tổn thương!”

Hoàng Đông cảm giác cả linh hồn hắn đều run rẩy, toàn bộ cơn đau hiện tại tạm thời tiêu biến, thay vào đó là cảm giác sợ hãi, hai hàm cắn chặt cố gắng giữ bình tĩnh, nước mắt trào dâng khi nhìn thấy cô gái bí ẩn đó nhìn hắn với ánh mắt ấy. Hắn cố gắng ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi nói:

“ Đừng...đừng giết tôi...”

Dù cho xưa kia hắn có thể hô mưa gọi gió ở khu thành phố này. Đi đường ngẩng cao đầu, chó còn không dám sủa, mọi người ai ai cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi... Thế nhưng khi này, hắn mới biết cảm giác của cái chết nó đáng sợ và khủng khiếp như thế nào.

Chỉ một ánh nhìn, một câu nói đã có thể có uy lực như vậy. Hắn hối hận, thế nhưng hắn không biết mình hối hận vì điều gì. Bởi vì hắn đã cố gắng lục tung toàn bộ cái óc của mình nhưng vẫn không tìm ra được mình đã đắc tội với cô gái xinh đẹp bí ẩn đó khi nào.

Mà kể cả hắn lúc bình thường gặp ngoài đường, nếu như gặp cô gái với vẻ mặt đó, chắc chắn hắn sẽ không do dự mà chạy trốn. Thật sự cô gái trên quá đáng sợ, hắn không dám có bất cứ một chút phản kháng nào.

Thế nhưng, một câu nói đã khiến hắn ngay lập tức ngất xỉu:

“ Giết hắn!”

“ Nhưng thưa tiểu thư, chúng ta còn chưa...”

“ Tôi không muốn nhắc lại lần hai, kẻ dám động đến anh Lâm Thần đều phải CHẾT!”

....

“ Nguyệt Sương... em thua rồi!” Lâm Thần vẻ mặt đầy thâm trường ý vị nhìn xem cô em gái Nguyệt Sương đang khó chịu nhìn Thiên Thiên chạy ra ngoài.

“ Thật là vô dụng!” Cô không tự chủ mà buộc lời khó nghe.

Và tất nhiên, Tiểu Ngọc cũng chẳng có vẻ mặt tốt, ở trên cùng chiếc thuyền với Nguyệt Sương, vậy nên khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô tràn đầy thất vọng.

Còn về Lâm Thần, cậu trong lòng khoái chí đến cực điểm. Nhìn vẻ mặt có chút uất ức của Nguyệt Sương mà trong lòng cậu chỉ muốn mỉm cười. Lăng Thần nếu mà dễ bị đánh bại như vậy thì làm sao có thể thoát khỏi sự đeo bám của Tuyết Ngọc được chứ.

Cậu nhìn Nguyệt Sương đang cắn răng khó xử, vẻ mặt cố gắng nhịn cười nói:

“ Nếu như em chịu thua rồi thì hiện tại nên thực hiện lời hứa đúng không?”

Nguyệt Sương tất nhiên là một con người trọng chữ tín, vậy nên mặc dù trong lòng cô rất không tình nguyện, thế nhưng cuối cùng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra chịu thua, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thần, nói:

“ Vâng, thưa anh. Chúng em thua rồi! Anh muốn chúng em làm gì ạ?”

Rất lâu rồi, cậu mới thấy Nguyệt Sương ngoan ngoãn như vậy. Phải biết, Nguyệt Sương rất thích chọc phá cậu, hơn nữa, em ấy còn luôn luôn muốn dụ hoặc, thậm chí còn cưỡng hôn cậu...khiến cho cậu mỗi đêm đều phải run sợ vì chỉ cần sơ suất nhỏ, cả đêm đó em ấy sẽ khiến cậu bị rút sạch. Ấy thế mà bây giờ, cậu lại có thể nghe được em ấy ngoan ngoãn đến như này.

Tiểu Ngọc bĩu môi rời khỏi Lâm Thần, vẻ mặt hờn dỗi như đứa trẻ chờ nhận hình phạt trông vô cùng đáng yêu. Chỉ cần nhìn là muốn nựng ngay lập tức.

Lâm Thần gật đầu nhìn hai em gái ngoan ngoãn trước mặt, cậu ngồi dậy, chỉnh đốn trang phục. Thế nhưng do hai em ấy quá mạnh bạo nên áo của cậu đã bị thiếu mất hai chiếc cúc. Cậu thở dài, mặc kệ chúng rồi nhìn chằm chằm vào hai em ấy giống như chuẩn bị ra hình phạt.

Dù cho sắp nhận hình phạt, thế nhưng Nguyệt Sương lại tỏ vẻ bình tĩnh, khác xa so với vẻ mặt có chút sợ sệt của Tiểu Ngọc.

Lăng Thần không biết từ lúc nào đã ngủ gục trên bàn, cậu cũng không muốn đánh thức cậu ấy lúc này, vậy nên đã nhờ người hầu dìu cậu ta vào phòng nghỉ. Còn cậu thì nhìn hai em ấy, chờ sau khi Lăng Thần được dìu đi ra ngoài, cậu mới thở dài nói:

“ Các em thật là... Làm như vậy trước mặt Lăng Thần mà còn không biết ngại sao!”

Thấy Lâm Thần còn hỏi về chủ đề này, Nguyệt Sương ngay lập tức bày tỏ vẻ mặt dương dương đắc ý nhìn Lâm Thần, cô cúi đầu xuống làm cho Lâm Thần suýt chút chảy máu mũi vì sự đồ sộ của hai quả đồi, lúc này cô mới cười nói:

“ Cũng chẳng phải tại anh thích vậy sao? Mặc dù anh phản đối nhưng cơ thể anh lại rất thành nhật nha!”

Lâm Thần ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm hô cô em gái này đúng là yêu tinh mà. Bên ngoài ngây thơ nhưng chỉ cần có cơ hội là sẽ thành một tiểu yêu ma dụ hoặc ngay lập tức. Hơn nữa, có vẻ như em ấy đang nắm thế chủ động. Không được, cậu đã quá chiều chuộng em ấy rồi, cậu phải cho em ấy biết được sự lợi hại của cậu.

Ánh mắt né tránh, cậu đứng dậy, tránh khỏi tầm nhìn chết người đó, ánh mắt nghiêm túc nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, thở dài nói:

“ Được rồi, anh cũng không đòi hỏi gì nhiều. Thật ra, anh chỉ ở với các em được một lúc, bởi vì...”

“ Anh nói cái gì?” Chưa kịp nói hết câu, cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều tức giận nhìn cậu nói.
Chương424: Anh có thể chạy trốn sao? - Ngoại truyện P36

Không còn là cái dáng vẻ nhu thuận, đáng yêu muốn làm người ta tan chảy như ban nãy. Cả Tiểu Ngọc và Nguyệt Sương đều trừng ra vẻ mặt giận dữ, giống như các cô ấy bị ai đó ăn trộm một món đồ vô cùng trọng yếu.

Lâm Thần sững sờ, hai tay siết chặt không dám thở mạnh. Nhìn ánh mắt sắc bén cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hai em ấy, cậu cố gắng bình tĩnh hòa giải:

“ Các em hiểu sai ý anh rồi. Ý anh là như này...”

Nói xong, cậu kể lại toàn bộ sự việc từ lúc ngẫu nhiên gặp Lăng Thần, sau đó được cậu ấy cứu, rồi cả hai đi đến khách sạn, nói về nhiệm vụ bí ẩn của cậu ấy.

Mọi chuyện vô cùng ly kì, sắc mặt hai em ấy biến đổi liên tục, có lúc ngạc nhiên, có lúc trầm ngâm không nói gì...

Nói xong xuôi, Lâm Thần mới nhìn hai em ấy bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thở dài nói:

“ Cậu ấy có công cứu anh, là người bạn tốt, anh không thể để người bạn này chịu khổ vì anh được. Mong các em hiểu cho anh!”

Lâm Thần trong lòng cũng có chút run sợ nhiệm vụ này. Ba ngày sau, cũng chính là ở trường, cậu phải cùng với Lăng Thần đứng cạnh trong ngôi trường, khi đó nhiệm vụ mới chính thức hoàn thành. Thật sự nó rất nguy hiểm, bởi đơn giản là bây giờ Linh Nhi đang truy lùng ráo riết cậu, hơn nữa, tính cách của Linh Nhi là có thù tất báo, nếu như em ấy biết được là do Lăng Thần giúp cậu chạy trốn thì rất có thể, Lăng Thần sẽ gặp nguy hiểm.

Không chờ cậu nói xong, một tin tức khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh xuất hiện trên ti vi.

Không ai khác, người trong ti vi chính là Hoàng Đông, kẻ lúc trước muốn động tay động chân với cậu. Ấy thế mà khi này, các đài báo đưa tin là có một ai đó đã ám sát hắn ta, điều kỳ lạ là ngay giữa ban ngày, cảnh sát không thể tra được ai làm. Hơn nữa, toàn bộ người nhà của hắn cũng bị truy tố bởi rất nhiều tội danh như buôn ma túy, hối lộ, trốn thuế..., hình phạt cao nhất cũng có thể đến tử hình.

Nhìn bình thường thì mọi người sẽ cho rằng vụ án này rất kỳ lạ, khi mà ngay trong phòng bệnh nhân cùng với toàn bộ camera giám sát lại không tìm được bất cứ dấu vết nào. Thế nhưng, cậu biết rõ ai làm.

Đúng vậy, ngoại trừ cô gái Linh Nhi đáng sợ đó thì còn có ai! Cũng may là trước khi đi, cậu đã cùng Nguyệt Sương xóa toàn bộ dấu vết, nếu không thì...

Nghĩ đến đây, Lâm Thần nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc mặc dù choáng váng nhưng vẻ mặt cậu vẫn nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương đang cắn răng suy nghĩ, dặn dò:

“ Các em hãy nghe anh một lần, có thể các em không muốn anh quay về, thế nhưng đây cũng là trách nhiệm, là nghĩa vụ anh nên làm. Vậy nên...”

Lâm Thần trong lòng rõ ràng, các em ấy khó chịu như thế cũng là có ý tốt dành cho cậu. Chính cậu còn không đảm bảo có thể an toàn khi ở đó thì các em ấy lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, cậu đâu có nghĩ rằng, các em ấy yêu cậu đến mức nào? Nhất là khi rất lâu rồi các em ấy mới có thể đàng hoàng tiếp xúc thân mật với cậu.

Hơn nữa, việc Lăng Thần nói đối với hai người giống như một trò cười vậy. Các cô đâu có ngốc, chuyện vớ vẩn như vậy các cô làm sao có thể tin được.

Vậy nên, trong đầu của Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc đều chắc chắn rằng Lâm Thần chỉ là đang lấy cái cớ để trốn khỏi hai cô. Ngay khi nghĩ đến đây, cả hai cô đều tức giận, trong lòng như có một đoàn lửa đang bùng cháy.

Tại sao, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Các cô có gì thiếu ả Linh Nhi đó? Tài sắc các cô có, thân thể cũng vậy, tiền bạc không thiếu... chẳng lẽ... cô gái Linh Nhi đó đã mê hoặc được anh ấy bằng thân thể đó.

Lâm Thần cũng không thể ngờ rằng toàn bộ lời nói thật ban nãy lại bị hai em ấy nghĩ sai như vậy. Thậm chí, chính cậu còn không biết bản thân đang rơi vào nguy hiểm.

Ngay lập tức, Nguyệt Sương cười lạnh, nhân lúc Lâm Thần không chú ý, thân hình linh hoạt vòng ra đằng sau, ra hiệu cho Tiểu Ngọc giữ chặt Lâm Thần. Bản thân cô không chần chừ, hai tay nhanh như chớp dùng chiếc khăn đã tẩm sẵn thuốc mê chụp lấy miệng và mũi của Lâm Thần.

Lâm Thần không kịp đề phòng, cả thân thể đã say vì rượu nay bị tấn công bởi thuốc, tình cảnh càng trở nên nguy hiểm hơn.

Không chần chừ, ngay khi cảm giác thân thể mất sức, cậu dùng lực muốn đẩy Nguyệt Sương ra. Cả thân thể dãy dụa, muốn tránh thoát khỏi hai em ấy để chạy trốn.

Khi này, trong đầu cậu chỉ muốn ngủ, thậm chí cơn buồn ngủ làm cho cậu mất sức rất nhanh, hai chân hai tay run rẩy không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó muốn chống lại nhưng không thể được.

Thế nhưng, cậu muốn chạy đâu có dễ đến vậy, Nguyệt Sương ngay lập tức đánh nhẹ vào điểm huyệt của cậu, cả thân thể cậu ngay lập tức mềm yếu, ngã trong lòng Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc.

Trước khi Lâm Thần nhắm mắt, cậu chỉ nhìn thấy được nụ cười đầy âm mưu của cả Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc. Trong lòng cậu chỉ có một mảnh u ám. Sau đó, giấc ngủ đã bao trọn lấy tâm trí cậu.

Mỗi người một tay, cả hai đều vuốt ve nhẹ lấy má của Lâm Thần. Trong ánh mắt của mỗi người đều lộ rõ vẻ cưng chiều, ấm áp mà ai nhìn cũng sẽ bị tan chảy.

Sau đó, cả hai giống như cùng nhau mà hôn hai bên má của Lâm Thần, miệng ngọt ngào đồng thanh nói nhỏ:

“ Em yêu anh!”

Ánh nắng ban mai cũng đã dần dịu mát, thay vào đó là những cơn gió chiều mang theo những hơi ẩm khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu, thư thái.

Ngay lúc này, trong một căn khách sạn, một cô gái thân hình xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, trên thân bận một bộ đầm được khắc họa tỷ mỷ. Dáng người tuyệt đẹp cùng với vẻ mặt hoàn hảo, kết hợp cùng với dáng đi cao quý đến cực điểm làm cho cô chẳng khác gì một ngôi sao, một tiểu thư cao quý.

Mà xác thực, cô ấy cũng chính là đại tiểu thư, khi này, cô ấy không chút ngại ngùng lấy chiếc áo mà chính Lăng Thần từng mặc, đưa lên mũi hít lấy hít để giống như sợ mùi bay đi mất.

Đó không ai khác chính là Tuyết Ngọc, khi cô nghe tin Lăng Thần từng đến đây, trong lòng cô mừng như điên, thậm chí cô còn bỏ cả bữa trưa để chạy đến đây.

Mặc dù Lăng Thần đã rời đi, thế nhưng chính cô cũng biết, chỉ cần truy theo dấu vết của anh ấy, không sớm hay muộn thì cô cũng sẽ gặp được mà thôi.

Còn về chiếc áo cầm trên tay, đó chính là chiếc áo mà Lăng Thần đã quên vứt chúng, cũng may là thư ký của cô nhặt được, vậy nên mới có tràng cảnh “bổ mắt” trên.

Cô không hề quan ngại người khác nhìn, Lăng Thần là của cô, mọi thứ đều thuộc về cô, mùi hương, thân thể cho đến linh hồn, toàn bộ đều thuộc về cô. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc này, trong đầu cô lại nhớ về những “khoảnh khắc” âu yếm nhau kịch liệt ấy.

Không, cô không chờ được lâu, nhất định trong nay mai, cô phải lục tung bằng được thành phố, tìm cho ra bằng được anh ấy. Anh ấy ở bên ngoài bơ vơ một mình, nhất định rất nguy hiểm...

Còn về Linh Nhi, sau khi giết chết Hoàng Đông, cô vẫn lạnh lùng truy tìm Lâm Thần. Có vẻ như biết Lâm Thần an toàn, cô ấy cũng đã có chút thả lỏng tâm tình, vẻ mặt không còn tiều tụy như trước, thế nhưng thư ký Tư Hạ cũng cảm thấy áp lực đầy mình.
Chương425: Ngoại truyện P37

Dìu Lâm Thần vào phòng riêng, nơi ở thường ngày của hai người. Căn phòng rất to, vì là căn phòng của nữ nên đâu đâu cũng thấy hoa, từng chi tiết được trang trí rất tỷ mỉ. Đơn giản là vì cả hai người đều thích hoa, đều thích cái đẹp và quan trọng hơn: Đây cũng là cách lấy lòng Lâm Thần.

Ngồi trên ghế salon, Nguyệt Sương lau mồ hôi trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng không kìm nổi sự sung sướng nhìn Lâm Thần đang ngủ trên giường, đôi môi nở một nụ cười tươi như hoa, nói với Tiểu Ngọc:

“ Thật là hạnh phúc, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở cùng một chỗ với ảnh ấy!” Mặc dù cách làm nghe thì có vẻ không ổn lắm

Tiểu Ngọc cùng giống như Nguyệt Sương, mặc dù trán đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn mỉm cười, vẻ mặt lộ rõ sự thích thú, hào hứng nói:

“ Vậy là...em với chị có thể chơi đùa với anh ấy cả ngày rồi! Sung sướng quá đi!”

Tiểu Ngọc năng động, vẻ mặt hào hứng như một đứa trẻ sắp được dẫn đi chơi làm cho Nguyệt Sương không nhịn được mà cười mỉm.

Không nhanh không chậm, cả hai nhìn nhau, đều lộ một nụ cười thâm ý, sau đó nhìn đến Lâm Thần đang nằm trên giường, cả hai cùng đồng thanh nói:

“ Đến giờ của chúng ta rồi!”

Vậy là, thời gian cũng dần dần trôi qua. Lăng Thần lần đầu được trải nghiệm cảm giác say khướt, ngủ ngon trên chiếc giường. Còn Lâm Thần... thì... có vẻ như không ổn lắm.

“ Nguyệt Sương, chị ăn gian, em vẫn muốn cơ!!!”

“ Tiểu Ngọc, em cũng dám nói với chị câu đó à. Chính em đã làm với anh ấy suốt cả tiếng đồng hồ rồi còn gì?”

“ Không...không... em không muốn, cái đó em còn làm chưa đã!”

Cuộc tranh đấu giữa hai cô gái diễn ra khá vui vẻ thì đột nhiên Lâm Thần lại nói mớ:

“ Các em...”

Ngay khi phát hiện ra điều bất thường, cả hai cô đều giật mình, chẳng thèm quan tâm trên người không mảnh vải mà nhìn chằm chắm Lâm Thần, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Thấy Lâm Thần động đậy mắt, Tiểu Ngọc hoảng sợ nắm chặt tay Nguyệt Sương, vẻ mặt sợ hãi nói:

“ Chị...tại sao anh ấy lại tỉnh? Em... em sợ...!”

Nguyệt Sương nghe vậy, trong lòng có chút cười đùa. Ban nãy, chẳng phải em là kẻ máu lửa, xung phong lên trước sao. Thậm chí, sự điên cuồng và dẻo dai về mặt sức lực khiến cho cô cũng phải chào thua. Ấy thế mà bây giờ, em lại tỏ vẻ lo lắng như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô đã cho rất nhiều thuốc vào rượu, cộng thêm bịt miệng ấy nữa, đúng ra anh ấy không thể tỉnh lúc này được. Điều này khiến cho cô nghi ngờ, một tay nhanh chóng nhặt chiếc váy cô cởi trên mặt đất, lục tìm trên đó được một lọ thuốc nhỏ vẫn còn nguyên.

Đến khi này, sắc mặt Nguyệt Sương đầy vẻ nhăn nhó, cô có chút run tay tự nói:

“ Chết rồi, chị cho anh ấy dùng thứ thuốc khác rồi!”

Tiểu Ngọc nghĩ vậy, vẻ mặt đầy hối hả nói:

“ Thuốc...thuốc gì vậy chị!”

Nhìn Lâm Thần bắt đầu mở mắt, vẻ mặt ngây dại, Tiểu Ngọc sợ xanh mặt nhanh chóng trốn cạnh Nguyệt Sương. Trong lòng em ấy lúc này tràn đầy sự lo lắng.

Thế nhưng, Nguyệt Sương lại nhíu mày, thậm chí cô còn chẳng hề xấu hổ đi đến trước mặt Lâm Thần. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc đầy mặt bối rối, không biết phải làm như nào!

Mặc dù Nguyệt Sương không hề có gì che đậy, tuy nhiên ánh mắt Lâm Thần vẫn đờ đẫn, không hề có chút gì gọi là ngạc nhiên cả. Điều này khiến cho Nguyệt Sương càng nhíu lông mày hơn, một tay sờ lấy mặt Lâm Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu ta, đôi môi mấp máy nhẹ giọng nói:

“ Anh có biết em là ai không?”

Lâm Thần ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt có chút mệt mỏi mấp máy đôi môi:

“ Em...em là Nguyệt Sương?”

Nguyệt Sương nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, nụ cười trên môi nở rộ. Hai tay cô nắm chặt lấy hai bàn tay của Lâm Thần, ánh mắt sáng ngời nói:

“ Thế em là gì của anh?”

Vừa nói câu đó xong, Lâm Thân chợt nhớ ra thứ gì đó, thế nhưng trong ánh mắt vẫn có chút đờ đẫn, vẻ mặt ngây ngô cùng với giọng nói đầy khó hiểu:

“ Em...em gái... Nguyệt Sương là em gái anh!”

Tiểu Ngọc nhận ra Lâm Thần không bình thường, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Nguyệt Sương, lo lắng nhìn cô hỏi:

“ Chị, anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyệt Sương khi này vẻ mặt có chút thất lạc, cô xoay người lại, nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói:

“ Tiểu Ngọc, anh Lâm Thần hiện tại đang trong trạng thái nửa say. Cái này cũng là tác dụng của thuốc chị cho anh ấy uống. Bây giờ, anh ấy giống như một đứa trẻ, chỉ biết nói sự thật.”

Nghe đến đây, Tiểu Ngọc ban đầu có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, sau khi hiểu rõ ý nói của Nguyệt Sương, cô lại nhìn Lâm Thần, vẻ mặt đầy thâm ý.

Nguyệt Sương khi này vẫn còn đang suy nghĩ, cô nhíu mày, trầm ngâm một lúc. Khi nhìn thấy Lâm Thần có chút ngây ngô đờ đẫn ngồi đó. Cô mới thở dài nói với Tiểu Ngọc:

“ Anh ấy thành ra như vậy rồi. Chúng ta cũng không nên làm phiền anh ý. Thôi thì...”

Chưa kịp nói xong, cô nghe thấy Tiểu Ngọc phủ định bằng giọng nói đầy thích thú:

“ Như vậy càng tốt chứ sao! Anh ấy hiện tại chỉ biết nói thật, em muốn chơi đùa một chút!”

Nói xong, không chờ Nguyệt Sương ngăn can, Tiểu Ngọc đã ngay lập tức ôm chặt lấy Lâm Thần, vẻ mặt vô cùng hào hứng nói:

“ Anh yêu, em là vợ anh đó. Chúng ta ngủ cùng nhau đi!”

Lời nói đầy ngọt ngào và hạnh phúc, Tiểu Ngọc cảm nhận được hơi thở tràn vào khoang ngực, trong lòng cô bắt đầu rộn nhịp, hai chân không tự chủ quận chặt chân của cậu, vẻ mặt ngọt ngào cùng giọng nói mê mị đến tan chảy.

Có vẻ như do sức tấn công quá mãnh liệt, thân thể Lâm Thần có chút biến hóa. Thấy Lâm Thần thành ra như vậy, Tiểu Ngọc tình ý mê man, tim đập rộn ràng, cúi đầu xuống dự định muốn làm điều cặp đôi nên làm.

Mặc dù đã làm rất nhiều lần, thế nhưng trước anh Lâm Thần ngây ngô như vậy, Tiểu Ngọc trong lòng rất chờ mong. Cô chờ mong anh ấy sẽ thích mình, dù cho rơi vào bất kỳ trạng thái gì. Chỉ có thế, anh ấy mới yêu cô, không bao giờ rời xa bản thân.

Khung cảnh mờ ám cũng rất nhanh bị đè ép xuống, khi chỉ cách một chút nữa thôi, cô đã có thể ngọt ngào chạm lấy đôi môi đó thì Lâm Thần đột nhiên choàng một chiếc khăn nhỏ lên người cô. Trước vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, Lâm Thần dường như trở nên vui vẻ, nở một nụ cười nói:

“ Tiểu Ngọc, anh trai sẽ che chở cho em!”

Một hành động, một câu nói... như làm Tiểu Ngọc thức tỉnh. Nhìn Lâm Thần dùng ánh mắt đầy tình tứ nhìn cô, cô trong lòng đầy xúc động. Hóa ra, trong lòng anh ấy luôn coi cô là em gái. Cô đúng thật là rất quan trọng đối với anh ấy.

Không kìm được nỗi lòng, cô ôm chặt lấy Lâm Thần thêm một lần nữa. Tuy nhiên, lần này cô không hề có suy nghĩ đen tối, chỉ là muốn ôm lấy anh ấy mà thôi. Lâm Thần dù cho vô cùng mệt mỏi, hai mắt cố gắng gượng mở nhưng vẫn cố xoa đầu Tiểu Ngọc, từ từ dỗ dành:

“ Được rồi...được rồi... có anh ở đây! Em không cần phải sợ!”

Dù cho bất cứ hoàn cảnh nào, Lâm Thần vẫn như vậy, vẫn yêu quý Tiểu Ngọc như em gái của mình. Điều này khiến cho Nguyệt Sương đầy vẻ ghen tỵ. Tuy nhiên, trên môi cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Người đàn ông mà cô nhìn trúng, người mà cô yêu say đắm lại có thể quý các cô đến mức này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom