-
Chương 1221-1225
Chương 1221: Cứ giết thôi
“Ngươi bảo sao thì ta sẽ làm vậy”.
Hoả Vũ Phượng nổi tia sát ý lạnh băng rồi hung hăng nói.
“Cứ giết thôi!”
Trước lúc đi, Mục Vỹ chỉ nói một câu này, khiến Hoả Vũ Phượng phải ngẩn ra tại chỗ.
Cứ giết thôi?
Đùa nhau à!
Chưa kể đến Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh, riêng các đệ tử hạt nhân có thực lực khá mạnh của Ngũ Hành Thiên Phủ thôi đã đủ cho một mình Mục Vỹ biết thế nào là lễ độ rồi.
“Khoan, khoan đã! Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ có mấy đệ tử hạt nhân đâu, mà còn cả đống đệ tử thiên tài mạnh mẽ nữa, dù có giỏi đến mấy thì một mình ngươi cũng không thể địch lại được bọn họ đâu”.
Hoả Vũ Phượng vội vàng nói, nhưng Mục Vỹ chẳng hề quan tâm, cứ thế tiến bước.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác cũng có một cung điện, nhưng nó đã hoàn toàn đổ nát, trong không khí sực lên mùi máu tanh.
Mùi máu sộc lên mũi, khiến người ta cảm thấy mắc ói.
Có một người đang ngồi ngạo nghễ như một pho tượng trên đống đổ nát đó.
Người thanh niên ấy nhìn về phía xa, tóc tung bay với vẻ hờ hững.
“Ngọc Minh, xong hết rồi đấy!”
Đúng lúc này, có một người khác toàn thân dính máu đi tới rồi chắp tay nói.
“Lộ đại ca, chúng ta đâu cần khách khí như vậy!”
Trông thấy vẻ lạnh lùng của người thanh niên cường tráng ấy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười khổ.
“Không được!”
Lộ Viễn lắc đầu nói: “Chính đệ đã cứu mạng của ta, dù đệ coi như như huynh đệ, nhưng đệ là đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, còn ta chỉ là một trong tám đệ tử hạt nhân thôi nên vẫn phải lễ phép, như vậy thì người khác mới tôn trọng đệ hơn”.
Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười xoà.
Y chẳng biết phải làm thế nào.
“Được rồi!”
Ngũ Hành Ngọc Minh mỉm cười lắc đầu.
Vù vù…
Đúng lúc này, chợt có các tiếng xé gió vang lên từ phía xa tới, liên tục có người bay tới đây.
Lộ Viễn trông thấy mấy người đó thì lập tức ngẩn ra, sau đó quặp tay lại, chộp một kim trảo ra.
“Lộ sư huynh, là ta, là ta đây!”
Một người trong số đó bị chộp trúng người thì vội vã hô lên.
“Ngươi? Không phải ngươi đi cùng Ngũ Hành Hoá Vũ à? Sao lại đến đây?”, Lộ Viễn cau mày nhìn người đó rồi hỏi.
“Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi!”
Nghe thấy vậy, không chỉ có Lộ Viễn, mà cả Ngũ Hành Ngọc Minh đều phải ngây người.
“Ai giết?”
“Mục Vỹ!”
Nghe thấy thế, Ngũ Hành Ngọc Minh bật cười.
“Thú vị đấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh cười lớn nói: “Lúc nào Ngũ Hành Hoá Vũ cũng muốn giết các thiên tài để hấp thu số mệnh của họ, lần này thì hay rồi, số mệnh của hắn đã bị Mục Vỹ xơi tái hết, bao nỗ lực trước kia đều tan thành mây khói rồi”.
“Thế chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tiếp tục tìm dấu vết của nguồn gió, nếu dung hợp được nguồn gió rồi thì Mục Vỹ không phải đối thủ của ta nữa”.
Ngũ Hành Ngọc Minh lẩm bẩm một mình: “Nhưng Mục Vỹ này thật sự khiến người ta thấy rất lạ!”
“Có cần ta ra tay thử sức hắn không?”
“Không!”
Ngũ Hành Ngọc Minh xua tay nói: “Dù ngày thường Ngũ Hành Hoá Vũ khá điên khùng, nhưng làm gì cũng có tính toán, vậy mà vẫn chết trong tay Mục Vỹ. Ta e huynh không thể đối phó được hắn đâu, để ta”.
“Lần này, ta cũng sẽ học theo Ngũ Hành Hoá Vũ, hấp thu thiên bẩm của thiên tài tuyệt thế Mục Vỹ vào người, để xem có thể đột phá cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất không. Dù gì ta cũng phải chịu nhiều uất ức khi suốt ngày bị Ngũ Hành Động Thiên chèn ép rồi”.
“Được!”
“Không cần xử lý xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đâu, bảo đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ truyền tin là hai bọn họ đã chết ra ngoài, để Mục Vỹ đến đây tìm ta”.
Ngũ Hành Ngọc Minh vươn vai rồi đứng dậy trên đống đổ nát, nói: “Không biết sau khi nghe tin ta đã giết hai đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của Hoả Hành Sơn, Mục Vỹ có dám đến không đây!”
Xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đang nằm cách đó không xa, thậm chí máu vẫn chưa cạn.
“Đến lúc đó, nếu có thêm người khác tới…”
“Vậy thì càng tốt, xử lý luôn một thể”.
Ngũ Hành Ngọc Minh chán nản nói: “Mệnh lệnh lần này của phủ chủ đúng là hết chỗ nói, giết hết đệ tử của năm thế lực lớn khi ở đại lục này rất khó, còn nếu muốn tập trung hết bọn họ lại thì chỉ có đại điện Phong Vân thôi. Bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn gió, phía Động Thiên không biết thế nào rồi. Haizz, đúng là phiền phức!”
Nghe thấy vậy, Lộ Viễn chỉ biết cười trừ.
Ngũ Hành Ngọc Minh chợt nhìn người phía trước rồi hỏi: “Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi thì sao ngươi vẫn còn sống?”
“Ta…”
Đệ tử đó ngẩn ra, mặt lập tức đỏ lựng, không biết phải nói thế nào.
“Ngươi cũng phải chết mới đúng chứ!”
Lúc hỏi câu này, mắt Ngũ Hành Ngọc Minh loé lên, đệ tử đó lập tức ngã xuống rồi tắt thở.
“Được rồi, chúng ta đi tìm nguồn gió tiếp thôi, chán thật! Phải nói là quá chán luôn ấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh đứng dậy rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Hoả Vũ Phượng đang sóng vai bước đi, thấy đại điện nào thì ngó vào một lúc.
“Thôi đừng vào đây nữa, nếu Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên không ở đây thì chắc không có bảo vật đâu”, Mục Vỹ nhìn đại điện trống không ở trước mặt rồi lặng lẽ nói.
Song đúng lúc này, chợt có truyền âm vang lên.
Chương 1222: Tập hợp tất cả mọi người
Hỏa Vũ Phượng cực kỳ bất ngờ khi nhìn thấy tín hiệu được truyền âm đến.
"Là tín hiệu trên diện rộng của Ngũ Hành Thiên Phủ!"
Ầm...
Tín hiệu đó đột nhiên nổ tung, một giọng nói thình lình cất lên.
"Mục Vỹ, ngươi giỏi lắm, dám giết Ngũ Hành Hóa Vũ, ta mong đến ngày giao thủ với ngươi lắm đấy, hay khi nào đến gặp Ngũ Hành Ngọc Minh ta nhé? À phải rồi, ta không lấy xác của Hỏa Vận Thần và Hỏa Hoằng Thành đó đâu, ngươi có thể nhặt xác chúng. Mà trước khi đến gặp ta tốt nhất là ngươi nên tìm một người nhặt xác cho mình đi!"
Ầm vang một tiếng rồi truyền tin kết thúc.
Những lời ấy làm Hỏa Vũ Phượng sững sờ.
Cô ấy giơ bàn tay ngọc ngà lên chộp vào không khí.
Ngay sau đó, một tia sáng xuất hiện, Hỏa Vũ Phượng nhảy lên đuổi theo.
Thấy vậy, Mục Vỹ không dám chần chừ, cũng vội vàng đuổi theo.
Hắn hiểu rồi, tín hiệu này khi được truyền âm đến nơi sẽ lan truyền trên diện tích lớn.
E rằng Ngũ Hành Ngọc Minh đã biết chuyện Ngũ Hành Hóa Vũ bị hắn giết nên giờ mới dùng cách này để khích tướng, ép hắn đánh nhau với y.
Phải công nhận rằng cách này thật sự rất hữu hiệu.
"Ngũ Hành Ngọc Minh, ta đến đây, ngươi đừng có chạy đấy!"
Mục Vỹ nhìn về phía trước và mỉm cười, nhưng nụ cười ấy dần dần biến thành sát ý khiến những người xung quanh lạnh cả sống lưng.
Gần nửa canh giờ sau, Hỏa Vũ Phượng đi theo tia sáng nọ đến một cung điện đổ nát.
"Ca ca!"
Hình ảnh hai xác chết nằm trên đất đập thẳng vào mắt, Hỏa Vũ Phượng chết trân.
Trên nền đất là thi thể của Hỏa Vận Thần.
Máu đã khô, làn da y nhợt nhạt, vết thương trên người vô cùng đáng sợ.
Bên cạnh Hỏa Vận Thần chính là Hỏa Hoằng Thành!
Hai người họ được xem như hai đệ tử hạt nhân kiệt xuất nhất Hỏa Hành Sơn, Hỏa Vận Thần lại còn là con trai của Hỏa Lân.
"Chết tiệt!"
Thấy khung cảnh trước mắt, Mục Vỹ siết chặt hai nắm đấm.
Trước khi tới đây, Hỏa Lân còn dặn dò rằng mong hắn hãy quan tâm bảo ban Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng.
Nhưng giờ đây, xác của Hỏa Vận Thần lại đang nằm trên nền đất lạnh lẽo.
"Ca ơi, ca ơi, ca ca, huynh tỉnh lại đi!"
Lúc này ở Hỏa Vũ Phượng không còn bóng dáng Hỏa công chúa đanh đá, thất thường đâu nữa, người cô ấy run rẩy không ngừng, nước mắt lăn dài trên má.
"Ca, nhị ca, huynh với đại ca đều giống nhau, chẳng giữ lời hứa gì cả. Hai huynh đã nói sẽ không bao giờ rời bỏ muội mà!"
Toàn thân Hỏa Vũ Phượng căng cứng, hai tay siết chặt đến mức máu chảy ra từ kẽ ngón.
Nhị ca?
Mục Vỹ ngạc nhiên.
Giữa lúc đó, từng tiếng kêu xé gió vang lên.
Người cầm đầu mặc bộ váy đầm dài màu xanh lam nhạt, mái tóc bay phấp phới, đường nét khuôn mặt có sự duyên dáng và quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
"Thần ca!"
Khi nhìn thấy thi thể trên đất, nữ tử đi đầu sững người, nước mắt tràn mi.
Chẳng lẽ là...
Đệ tử xuất sắc của Thiên Thủy Phái - Thủy Nhu!
Mục Vỹ từng nghe Hỏa Vũ Phượng nhắc đến một lần. Thủy Nhu của Thiên Thủy Phái và Hỏa Vận Thần có tình cảm với nhau nhưng từ trước đến giờ Hỏa Hành Sơn và Thiên Thủy Phái luôn đứng ở thế đối lập, hiềm khích rất lớn nên đến bây giờ chuyện của hai người vẫn chưa được tông chủ hai thế lực lớn gật đầu đồng ý.
Xem ra tin đồn là thật!
Thủy Nhu đứng sững như trời trồng, không bước nổi dù chỉ một bước.
Tiếng xé gió vút vút vút lại vang lên, lại một nhóm người chạy tới.
Kẻ cầm đầu bước đi đầy ngang nhiên và tự tin, thân hình cao lớn vô cùng oai phong.
Mục Vỹ biết người này.
Đệ tử cấp cao của Tiên Nham Các - Thạch Quan!
Thạch Quan thấy Mục Vỹ bèn gật đầu.
"Cuối cùng vẫn tới chậm!", hắn ta thở hắt ra rồi nói: "Ở đại lục đổ nát này, năm thế lực lớn chúng ta phải liên kết lại thôi, nếu không Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ diệt trừ cả đám mất!"
Mục Vỹ hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
Có vẻ người này không biết hắn giết Thạch Nghiên, chẳng qua dù hắn ta biết thì Mục Vỹ cũng không có gì phải lo lắng, vì đằng nào Thạch Nghiên cũng là kẻ lật lọng trước.
Thủy Nhu chỉ biết bần thần nhìn xác Hỏa Vận Thần, đến cùng vẫn không dám lại gần y.
Cô ấy xoay người nhìn Mục Vỹ rồi chắp tay, nói: "Cảm ơn Mục sư đệ đã sớm ra tay cứu giúp đệ tử Thiên Thủy Phái ta".
"Không có gì, do bọn Ngũ Hành Thiên Phủ quá đáng quá thôi!"
Câu trả lời làm hắn nhận lại ánh nhìn nghiêm túc từ cả Thạch Quan lẫn Thủy Nhu.
Họ vừa mới hay tin từ tín hiệu truyền âm rằng Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Hóa Vũ.
Tên Ngũ Hành Hóa Vũ đó là võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, không những thế còn được xem là một trong ba thiên tài xuất sắc nhất nhà họ Ngũ Hành.
Không ngờ Mục Vỹ giết được gã.
Vậy thì hắn đã đủ tư cách cũng như thực lực để đứng ngang hàng với họ rồi.
"Hiện tại Hỏa Hành Sơn đã có hai đệ tử hạt nhân bị giết. Mục sư đệ nên gọi đệ tử Hỏa Hành Sơn đến đi, tránh cho họ đi một mình rồi bị Ngũ Hành Thiên Phủ hoặc võ giả trên thảo nguyên Ma Quỷ hãm hại".
"Phải đấy, việc cấp bách lúc này là tập hợp đông đủ tất cả mọi người!"
Chương 1223: Phải chân thành
"Ừm!", Mục Vỹ gật đầu.
Có điều giờ hắn mới sực nhớ ra mình không biết các đệ tử hạt nhân Hỏa Hành Sơn liên lạc với nhau bằng cách nào, bèn muốn hỏi Hỏa Vũ Phượng.
"Đợi chút nữa đi!"
Thủy Nhu thở dài, bảo: "Cô bé Vũ Phượng liên tiếp mất hai ca ca, chắc tâm trạng bất ổn lắm!"
"Hai ca ca?"
"Chắc Mục sư đệ chưa biết".
Thủy Nhu lau nước mắt rồi gượng cười: "Đại ca của Vũ Phượng tên là Hỏa Kinh Thiên, vốn là đệ tử xuất sắc nhất Hỏa Hành Sơn, cảnh giới của y thời bấy giờ cò cao hơn sơn chủ Hỏa Lân một bậc nữa, nhưng sau khi vào khu vực thi đấu của Ngũ Hành Vực đã bị Ngũ Hành Động Thiên giết!"
Ngũ Hành Động Thiên!
"Lúc ấy sơn chủ Hỏa Lân vô cùng tức giận, nhưng Ngũ Hành Động Thiên cứ khăng khăng Hỏa Kinh Thiên muốn quấy rối muội muội mình là Ngũ Hành Linh Vận nên mới giết. Vì thế mà suýt nữa sơn chủ Hỏa Lân đã xông vào Ngũ Hành Thiên Phủ rồi đấy!"
Có cả chuyện này nữa sao!
Mục Vỹ chẳng hay biết gì.
"Từ đó về sau, Vận Thần càng yêu thương muội muội mình hơn, giờ thì đến Vận Thần cũng..."
Thủy Nhu chưa nói hết lời đã khóc không thành tiếng.
Cô ấy và Hỏa Vận Thần tâm đầu ý hợp, vốn đã dự tính sẽ ở bên nhau dù cho bị hai vị tông chủ cấm đoán.
Giờ thì hai người đã bị chia cách vĩnh viễn rồi.
Tâm trạng Mục Vỹ lúc này cũng rối như tơ vò.
Từ lâu hắn đã thấy Ngũ Hành Thiên Phủ quá ngang ngược.
Nhưng nhìn lại thì hành động của bọn chúng quá mâu thuẫn.
Mục Vỹ có tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nên tất nhiên biết rằng.
Đối với sức mạnh ngũ hành, nếu thức tỉnh nhiều hơn một thuộc tính thì sẽ tốt cho võ giả nếu lần lượt tu luyện nhằm tăng cường mỗi thuộc tính.
Dựa vào điểm này, có thể nói việc Ngũ Hành Thiên Phủ tập hợp những thiên tài song thuộc tính, tam thuộc tính thậm chí là năm loại thuộc tính để dạy dỗ nhìn thì chuyên quyền đấy, nhưng thực tế là nghĩ cho các thiên tài.
Song kết quả của hành động có vẻ chí công vô tư này lại là khiến cho mỗi một đệ tử gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ đều căm ghét và hận chính tông môn cũ của mình.
Thế này quá kỳ lạ.
Đáng ra ở lại năm thế lực lớn là dịp thuận lợi cho những đệ tử mới là đơn thuộc tính, chưa thức tỉnh song thuộc tính tu luyện mới đúng.
Cho dù sau này thức tỉnh song thuộc tính, đến với Ngũ Hành Thiên Phủ thì vẫn còn lòng biết ơn với tông môn cũ của mình chứ.
Tình thế thực tế lại hoàn toàn ngược lại, cả đám đều quay ra thù hằn tông môn trước đây và thấy nhục nhã vì thân phận trước trong tông môn của mình.
Phương pháp của Ngũ Hành Thiên Phủ tưởng như có xuất phát điểm rất tốt nhưng kết quả lại khác hẳn.
Giờ thì bọn chúng còn muốn diệt trừ tất cả đệ tử thiên tài của năm thế lực lớn, thế này khác gì tuyên chiến đâu.
"Không biết ý của Kim Vũ Y phía Kim Môn và Mộc Chính Nhiên của Thần Mộc Tông sao. Đã đến lúc năm thế lực lớn chúng ta xóa bỏ hiềm khích và đoàn kết lại rồi!"
Thạch Quan nghiêm túc nói: "Nếu không, Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ đánh bại từng phe phái một, ta lo rằng khi thời khắc năm thế lực bị tiêu diệt đến, sẽ có chuyện gì đó xảy ra!"
Nghe vậy, Thủy Nhu mấy máy môi muốn nói gì nhưng rồi vẫn giữ im lặng.
Điều này làm Mục Vỹ hiểu rằng năm thế lực lớn đã thật sự muốn phát động chiến tranh với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nhiều khả năng Ngũ Hành Thiên Phủ đã biết chuyện này nên mới tiên phát chế nhân, bảo đệ tử hạt nhân trong môn giải quyết đệ tử hạt nhân của năm thế lực lớn!
Nhổ cỏ tận gốc!
"Hỏa Vũ Phượng!"
Giờ phút này, Mục Vỹ tiến tới kéo Hỏa Vũ Phượng lại rồi nói: "Giờ không phải lúc để đau buồn, chắc tỷ có cách liên lạc với đệ tử Hỏa Hành Sơn bảo họ tụ họp tại đây chứ!"
Cô ấy nhìn hắn, người run bần bật, cuối cùng vẫn nín khóc.
Thế nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn chứa đựng ngọn lửa của sự căm thù.
"Vũ Phượng!"
Mục Vỹ vỗ vai Hỏa Vũ Phượng an ủi: "Tỷ đừng lo, Ngũ Hành Hóa Vũ chỉ mới là bắt đầu thôi!"
Cô ấy gật đầu thật mạnh.
Hỏa Vũ Phượng biết dù toàn bộ đệ tử Hỏa Hành Sơn thành một khối thống nhất thì giết Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên vẫn là chuyện không tưởng.
Thực tế thì ngược lại, đối với đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ, đệ tử Hỏa Hành Sơn chính là những chú dê con đợi bị làm thịt.
May mà còn có Mục Vỹ, nếu không Hỏa Hành Sơn bọn họ sẽ bị xóa sổ mất.
Sau khi hay tin, đệ tử của ba phe phái lớn bắt đầu tụ tập người trong các tông môn lại với nhau.
Lần này hai đệ tử hạt nhân đứng đầu Hỏa Hành Sơn đã qua đời, tu vi của Hỏa Vũ Phượng còn hơi thấp, mọi người cũng biết Mục Vỹ là người giết Ngũ Hành Hóa Vũ nên chỉ huy đương nhiên sẽ là hắn.
Mục Vỹ có đủ năng lực để làm điều đó!
"Tiếp theo chúng ta sẽ gặp mặt người của Thần Mộc Tông và Kim Môn. Nếu Ngũ Hành Thiên Phủ đã quyết định giết tất cả chúng ta thì chúng ta quyết không cho chúng có cơ hội đó!"
Mục Vỹ lên tiếng: "Thế nên ta mong các vị sẽ thật lòng bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, nếu không hợp tác sẽ không đạt được hiệu quả cao!"
"Tất nhiên rồi!"
"Không thành vấn đề!"
Thủy Nhu và Thạch Quan đều nhất trí.
Quả thật đây không phải lúc để lục đục nội bộ nữa.
Không thì các thế lực lớn sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ giải quyết từng phe một.
Họ quá hiểu rồi!
"Ngũ Hành Ngọc Minh đã muốn ta gặp hắn thì ta sẽ chơi với hắn!"
"Mục Vỹ, bình tĩnh lại đã!"
Người vừa lên tiếng là một đệ tử thuộc Hỏa Hành Sơn tên là Lâm Thừa Vận, thực lực của y đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, rất có tiếng nói ở đây.
"Hiện giờ tất cả mọi người tại Hỏa Hành Sơn đều phụ thuộc vào huynh, nếu huynh có chuyện gì thì bọn ta xem như cùng đường rồi!"
Lâm Thừa Vận nói rất có lý.
Chương 1224: Kẽ nứt trên mặt đất
Việc giết được Ngũ Hành Hóa Vũ cho thấy bản thân Mục Vỹ có thực lực sánh ngang với Thủy Nhu và Thạch Quan.
Nếu hắn tìm đến Ngũ Hành Ngọc Minh trước thì rất có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Lâm Thừa Vận nói rất chí lý!”
Thủy Nhu cũng khuyên: "Ngũ Hành Ngọc Minh có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, chuẩn bị đột phá cảnh giới Sinh Tử Nhất Chuyển đấy, nếu thành công thì hắn sẽ là cường giả cảnh giới Sinh Tử. Ngũ Hành Hóa Vũ thua xa tên này!"
"Phải đấy!", Thạch Quan cũng khuyên can: "Mục Vỹ, ta biết ngươi có rất nhiều thủ đoạn nhưng Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng bất phàm không kém, đừng hành động theo cảm tính".
"Ta biết rồi!"
Mục Vỹ bật cười khi thấy những khuôn mặt đầy căng thẳng xung quanh: "Hiện tại chúng ta tập trung một chỗ bị động chịu đòn cũng không được, chắc chắn Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh đang tìm kiếm thứ gì đó, chúng ta không thể ngồi chờ chết được".
"Các ngươi yên tâm, ta chỉ đi tìm xem Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu thôi, khi nào tìm thấy sẽ báo tin cho mọi người, rồi chúng ta cùng nhau giết hắn. Vậy thì Ngũ Hành Động Thiên sẽ không còn trợ thủ. Chứ nếu đối mặt với hai kẻ đó cùng lúc thì chúng ta đâu còn phần thắng nào, mọi người thấy có đúng không?"
Mục Vỹ nói không sai.
Dù năm thế lực lớn bọn họ đoàn kết lại thì vẫn không chiếm ưu thế về số lượng.
Số người của Ngũ Hành Thiên Phủ tiến vào đại lục đổ nát năm nay cũng bằng họ.
Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ đã lên kế hoạch diệt trừ từ trước, chẳng qua là họ không biết thôi.
Đến khi nhận ra thì họ đã rơi vào thế yếu mất rồi.
Đáng giận hơn là thực lực tổng thể của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ trên thực tế đều mạnh hơn họ chút đỉnh.
Đối đầu trực diện sẽ rất khó để giành được thắng lợi.
Dù thắng được đi chăng nữa thì vẫn còn những võ giả đến từ thảo nguyên Ma Quỷ. Tuy hận Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng họ cũng có thù oán với năm thế lực lớn, so ra thì năm thế lực lớn có đến năm phe, kiểu gì võ giả bị họ truy sát cũng sẽ nhiều hơn Ngũ Hành Thiên Phủ.
"Vậy thì Mục sư đệ phải cẩn thận đấy!"
Thủy Nhu nói: "Chúng ta sẽ cử một vài đệ tử có thân pháp nổi trội chia ra điều tra, còn lại không được đi đâu cả, một khi có bất kỳ vấn đề gì phải lập tức gửi tín hiệu tập trung!"
"Hiểu rồi!"
Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.
Không muốn ngồi chờ chết thì phải chủ động xuất kích thôi.
Mà chủ động xuất kích thì phải chấp nhận rủi ro, nhưng đây là cách duy nhất mà họ có lúc này rồi.
Sau khi tạm biệt mọi người, Mục Vỹ lên đường ngay.
Nhưng không ai phát hiện rằng khi rời đi, tay hắn có dính máu.
Đó là máu Hỏa Vũ Phượng dính phải khi chạm vào người Hỏa Vận Thần.
Bằng Vạn Cổ Huyết Điển mình tu luyện, Mục Vỹ biết vết máu này không phải của Hỏa Vận Thần mà thuộc về một người khác.
Theo như suy đoán của hắn thì người này có lẽ là người hay đi cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh.
Giết được Hỏa Vận Thần thì ít nhất cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín.
Thân phận của kẻ này không hề đơn giản chút nào, nhất định là tay chân thân tín của Ngũ Hành Ngọc Minh.
Mục Vỹ tự tin mình có thể lần theo khí tức của máu để tìm ra Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu.
Hắn vội vàng lao đi với tốc độ rất nhanh.
Hôm nay chỉ giết Ngũ Hành Ngọc Minh thôi thì vẫn chưa đủ để xoa dịu lửa giận trong lòng Mục Vỹ.
Ắt hẳn rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ theo chân y trong chuyện này.
Thôi thì giết hết luôn cho khỏe.
Mục Vỹ đi một chặng đường khoảng hai canh giờ mới chậm rãi dừng lại.
Sau hai canh giờ, hắn đã đi được hàng nghìn dặm.
Lúc này, hiện ra trước mắt Mục Vỹ là một cánh đồng.
Một cánh đồng mọc đầy cỏ dại cao ngất trời.
Có điều giờ đây trên thảo nguyên có khoảng một trăm người đang đứng giữa trời với dấu ấn giữa đôi bàn tay.
Ấn ký năm màu rực rỡ ngưng tụ sức mạnh ngũ hành trong đất trời.
Mặt đất dưới chân một trăm người nọ ầm ầm tách ra thành một kẽ nứt.
Kẽ nứt ấy vừa tạo thành thì gió lốc bất chợt trỗi dậy.
Giữa tiếng gió rít, một luồng gió mạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Tiếng vụt vụt truyền đến, ngay lập tức có bảy, tám người trong nhóm trăm người kia bị đao gió trong cơn bão tố xé xác.
Đao gió!
Đao gió dữ dội thật!
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước cảnh tượng hiện giờ.
Cường độ của đao gió ở đây đủ để giết võ giả Vũ Tiên rồi.
Tên Ngũ Hành Ngọc Minh đó tốn nhiều công sức tạo ra một kẽ nứt lớn như thế làm gì nhỉ?
Mục Vỹ biết cả ba người Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Hóa Vũ đang tìm một món đồ cho mình.
Ngũ Hành Hóa Vũ muốn tìm lò luyện Phong Linh, hiện tại nó đang yên vị trong Tru Tiên Đồ của hắn, còn thứ mà Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên đang tìm kiếm chắc chắn là nguồn gió và một món gì đó nữa.
Rốt cuộc là gì đây?
Mục Vỹ cúi người đi khom trong cánh đồng và quan sát đằng trước ở khoảng cách nghìn mét.
Hắn chưa biết tình hình hiện tại thế nào, đành xem Ngũ Hành Ngọc Minh muốn làm gì thôi.
"Cố chịu đi!"
Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên. Một nam tử có vóc người cao to đứng cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh quát lớn.
"Một khi mở được đại điện Phong Linh này ra thì bảo bối trong đó đủ cho chúng ta tu luyện trong một trăm năm tới rồi!"
Nam tử kia gắt lên rồi bước lên một bước, khí thế toàn thân dần dần trở nên hùng mạnh.
Mục Vỹ nhận ra ngay cảnh giới của người này là Vũ Tiên tầng chín, đạt tiêu chuẩn để kêu gọi Phong Hỏa Chi Kiếp của mình đến rồi.
Thực lực thế này mà không nằm trong tám đệ tử hạt nhân thì chắc cũng là thiên tài nổi tiếng rồi!
Chương 1225: Nói xong chưa?
Cùng lúc đó, Ngũ Hành Ngọc Minh đang đứng ở vị trí cao nhất kết ấn bằng hai tay. Ấn ký Ngũ Hành Thần Ấn rơi vào dưới chân và làm kẽ nứt mở rộng hơn.
Khung cảnh ấy làm dấy lên một suy nghĩ trong lòng Mục Vỹ.
Tuy giờ chạy ra giết thì không thực tế cho lắm nhưng dùng chút mánh khóe vẫn được.
Dùng Ngũ Hành Thần Ấn để cân bằng sức mạnh và khuếch đại phong ấn trên mặt đất à, ý tưởng này hay đấy!
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, mở rộng chín Nguyên Cầu.
Cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ chín Nguyên Cầu, hắn nhếch mép. Từ điểm xuất phát là Mục Vỹ, chín viên Nguyên Cầu như chín phát đạn bùng nổ dữ dội.
Những người kia đang tập trung cao độ chuẩn bị phá giải phong ấn ở phía trước nên không chú ý đến bên này.
Thế nên ai nấy đều vô cùng hốt hoảng khi thấy chín Nguyên Cầu tấn công từ xung quanh.
"Cái gì thế này!"
"Ai đấy!"
"Cẩn thận!"
Vài tiếng thét vang lên, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chắc chắn có kẻ đang đánh lén!
Bành bành bành...
Nhưng giây lát sau, chín tiếng nổ lại vang lên khiến mặt đất chấn động dữ dội, tiếng nổ đùng đoàng làm người ta đau hết cả tai.
Dấu ấn mà bọn họ dành nhiều công sức để tạo ra đã bị nổ tung.
Tốc độ khuếch trương của kẽ nứt bắt đầu chậm lại.
Chút bóng dáng của đại điện Phong Linh cũng vì thế mà mất hút.
"Chết tiệt!"
Ngũ Hành Ngọc Minh trầm giọng chửi thề.
"Kẻ nào!"
Sau một tiếng soạt, một bóng người nhanh chóng rút lui ngay sau khi y dứt lời.
Ngũ Hành Ngọc Minh nhanh như chớp đuổi theo.
Đang bay thì y đột nhiên dừng lại.
"Lộ Viễn, huynh đi đi!"
Ngũ Hành Ngọc Minh thì thầm: "Đề phòng kẻ nọ bày kế điệu hổ ly sơn. Huynh đi xem là ai, không mạnh thì giết luôn, nếu là Mục Vỹ thì huynh tuyệt đối không được tốn thời gian với hắn, phải lập tức về báo cáo với ta!"
"Rõ!"
Lộ Viễn tuân lệnh, đi ngay.
Ngũ Hành Ngọc Minh lại trầm giọng quát: "Lại lần nữa!"
Cùng lúc đó, Lộ Viễn bên này đang phóng đi như bay.
Chưa đến nửa khắc, hắn ta dừng lại và nhìn người đang đợi mình bằng vẻ mặt kì lạ.
"Mục Vỹ!"
"Là ta!"
Nhìn người trước mắt, Mục Vỹ cười nhẹ: "Ngươi là kẻ đã giết Hỏa Vận Thần đúng không?"
"Ha ha, đúng rồi đấy!"
Thấy đó là Mục Vỹ, Lộ Viễn bật cười.
"Không ngờ là ngươi thật, khá đấy, suýt thì bị ngươi phá đám rồi!", hắn ta nở nụ cười kệch cỡm: "Ngọc Minh đã dặn trước ta rồi, là người khác thì giết, là ngươi thì báo cáo với đệ ấy luôn".
"Nhưng ta không muốn làm thế!"
Lộ Viễn nhìn Mục Vỹ, cơ thể phát ra tiếng kêu rắc rắc, ánh mắt hắn ta đầy ý chí chiến đấu: "Nghe nói ngươi cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, ngươi khá là giỏi khi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ đấy".
"Nhưng việc ngươi dám đuổi theo càng khiến ta bất ngờ hơn!"
"Sao lại nghĩ ta không dám? Chẳng phải Ngũ Hành Ngọc Minh đã nói sẽ chờ ta đấy ư?"
Mục Vỹ cười cợt: "Tốn thời gian ở đây thì được gì, Ngũ Hành Ngọc Minh bảo ngươi thấy ta thì báo cáo lại cho hắn luôn mà, ngươi có thể làm vậy ngay bây giờ".
"Không không không, không cần thiết! Một mình Lộ Viễn ta đây đủ để xử ngươi rồi!"
Lộ Viễn là một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ.
"Hóa ra ngươi chính là Lộ Viễn, con chó của Ngũ Hành Ngọc Minh".
Mục Vỹ nói với giọng hờ hững.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hỏa Vận Thần bị kẻ này giết chết.
Đã vậy thì không cần nói thêm gì nữa.
"Có chắc là ngươi không muốn báo cho Ngũ Hành Ngọc Minh không?"
Mục Vỹ bỗng nhiên hỏi một câu, kiếm Khổ Tình xuất hiện trong tay.
"Ta đã nói là không cần!"
Lộ Viễn tới gần hơn, một nắm đấm hiện ra trên tay.
Nắm đấm ấy tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt và gắn những viên màu xanh như kim cương, thỉnh thoảng lại chớp sáng trông cực kỳ quái lạ.
"Ngươi nghĩ ngươi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ là ta sẽ sợ ngươi sao?"
Lộ Viễn cười phá lên: "Tên ngu ngốc Ngũ Hành Hóa Vũ kia tưởng mình tài giỏi lắm, nếu gã không thuộc dòng chính Ngũ Hành Thiên Phủ thì ông đây đã vượt mặt gã từ lâu rồi, ngày nào cũng tự phong mình là con cưng của trời, độc nhất vô nhị, đúng là rác rưởi!"
"Nói xong chưa?"
"Cái gì?"
"Ta tới đây là để giết Ngũ Hành Ngọc Minh chứ không phải ngươi, rõ chưa?"
Câu nói của Mục Vỹ khiến Lộ Viễn sững người, càng muốn giết hắn hơn.
Mục Vỹ nói vậy khác gì không để hắn ta vào mắt, xem hắn ta như cỏ dại ven đường, chỉ là một chiếc lá làm nền cho hoa hồng đâu?
"Ngươi chán sống rồi!"
Lộ Viễn là thuộc hạ được Ngũ Hành Ngọc Minh tin tưởng nhất nên đâu thể chịu đựng được sự nhục nhã ấy.
"Đoạn Ngọc Trảm!"
Với đôi bàn tay không vũ khí nhưng được bao trùm bởi một nắm đấm khác, Lộ Viễn xông tới tấn công.
Song quyền lao tới với tốc độ nhanh như chớp, bão táp dữ dội làm đứt gãy những ngọn cỏ dại xung quanh thành những mảnh nhỏ và dung nhập vào cú đấm của Lộ Viễn.
Gió lốc thổi đến, Lộ Viễn như trở thành chúa tể của cánh đồng này.
“Ngươi bảo sao thì ta sẽ làm vậy”.
Hoả Vũ Phượng nổi tia sát ý lạnh băng rồi hung hăng nói.
“Cứ giết thôi!”
Trước lúc đi, Mục Vỹ chỉ nói một câu này, khiến Hoả Vũ Phượng phải ngẩn ra tại chỗ.
Cứ giết thôi?
Đùa nhau à!
Chưa kể đến Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh, riêng các đệ tử hạt nhân có thực lực khá mạnh của Ngũ Hành Thiên Phủ thôi đã đủ cho một mình Mục Vỹ biết thế nào là lễ độ rồi.
“Khoan, khoan đã! Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ có mấy đệ tử hạt nhân đâu, mà còn cả đống đệ tử thiên tài mạnh mẽ nữa, dù có giỏi đến mấy thì một mình ngươi cũng không thể địch lại được bọn họ đâu”.
Hoả Vũ Phượng vội vàng nói, nhưng Mục Vỹ chẳng hề quan tâm, cứ thế tiến bước.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác cũng có một cung điện, nhưng nó đã hoàn toàn đổ nát, trong không khí sực lên mùi máu tanh.
Mùi máu sộc lên mũi, khiến người ta cảm thấy mắc ói.
Có một người đang ngồi ngạo nghễ như một pho tượng trên đống đổ nát đó.
Người thanh niên ấy nhìn về phía xa, tóc tung bay với vẻ hờ hững.
“Ngọc Minh, xong hết rồi đấy!”
Đúng lúc này, có một người khác toàn thân dính máu đi tới rồi chắp tay nói.
“Lộ đại ca, chúng ta đâu cần khách khí như vậy!”
Trông thấy vẻ lạnh lùng của người thanh niên cường tráng ấy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười khổ.
“Không được!”
Lộ Viễn lắc đầu nói: “Chính đệ đã cứu mạng của ta, dù đệ coi như như huynh đệ, nhưng đệ là đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, còn ta chỉ là một trong tám đệ tử hạt nhân thôi nên vẫn phải lễ phép, như vậy thì người khác mới tôn trọng đệ hơn”.
Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười xoà.
Y chẳng biết phải làm thế nào.
“Được rồi!”
Ngũ Hành Ngọc Minh mỉm cười lắc đầu.
Vù vù…
Đúng lúc này, chợt có các tiếng xé gió vang lên từ phía xa tới, liên tục có người bay tới đây.
Lộ Viễn trông thấy mấy người đó thì lập tức ngẩn ra, sau đó quặp tay lại, chộp một kim trảo ra.
“Lộ sư huynh, là ta, là ta đây!”
Một người trong số đó bị chộp trúng người thì vội vã hô lên.
“Ngươi? Không phải ngươi đi cùng Ngũ Hành Hoá Vũ à? Sao lại đến đây?”, Lộ Viễn cau mày nhìn người đó rồi hỏi.
“Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi!”
Nghe thấy vậy, không chỉ có Lộ Viễn, mà cả Ngũ Hành Ngọc Minh đều phải ngây người.
“Ai giết?”
“Mục Vỹ!”
Nghe thấy thế, Ngũ Hành Ngọc Minh bật cười.
“Thú vị đấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh cười lớn nói: “Lúc nào Ngũ Hành Hoá Vũ cũng muốn giết các thiên tài để hấp thu số mệnh của họ, lần này thì hay rồi, số mệnh của hắn đã bị Mục Vỹ xơi tái hết, bao nỗ lực trước kia đều tan thành mây khói rồi”.
“Thế chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tiếp tục tìm dấu vết của nguồn gió, nếu dung hợp được nguồn gió rồi thì Mục Vỹ không phải đối thủ của ta nữa”.
Ngũ Hành Ngọc Minh lẩm bẩm một mình: “Nhưng Mục Vỹ này thật sự khiến người ta thấy rất lạ!”
“Có cần ta ra tay thử sức hắn không?”
“Không!”
Ngũ Hành Ngọc Minh xua tay nói: “Dù ngày thường Ngũ Hành Hoá Vũ khá điên khùng, nhưng làm gì cũng có tính toán, vậy mà vẫn chết trong tay Mục Vỹ. Ta e huynh không thể đối phó được hắn đâu, để ta”.
“Lần này, ta cũng sẽ học theo Ngũ Hành Hoá Vũ, hấp thu thiên bẩm của thiên tài tuyệt thế Mục Vỹ vào người, để xem có thể đột phá cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất không. Dù gì ta cũng phải chịu nhiều uất ức khi suốt ngày bị Ngũ Hành Động Thiên chèn ép rồi”.
“Được!”
“Không cần xử lý xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đâu, bảo đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ truyền tin là hai bọn họ đã chết ra ngoài, để Mục Vỹ đến đây tìm ta”.
Ngũ Hành Ngọc Minh vươn vai rồi đứng dậy trên đống đổ nát, nói: “Không biết sau khi nghe tin ta đã giết hai đệ tử hạt nhân xuất sắc nhất của Hoả Hành Sơn, Mục Vỹ có dám đến không đây!”
Xác của Hoả Vận Thần và Hoả Hoằng Thành đang nằm cách đó không xa, thậm chí máu vẫn chưa cạn.
“Đến lúc đó, nếu có thêm người khác tới…”
“Vậy thì càng tốt, xử lý luôn một thể”.
Ngũ Hành Ngọc Minh chán nản nói: “Mệnh lệnh lần này của phủ chủ đúng là hết chỗ nói, giết hết đệ tử của năm thế lực lớn khi ở đại lục này rất khó, còn nếu muốn tập trung hết bọn họ lại thì chỉ có đại điện Phong Vân thôi. Bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn gió, phía Động Thiên không biết thế nào rồi. Haizz, đúng là phiền phức!”
Nghe thấy vậy, Lộ Viễn chỉ biết cười trừ.
Ngũ Hành Ngọc Minh chợt nhìn người phía trước rồi hỏi: “Ngũ Hành Hoá Vũ chết rồi thì sao ngươi vẫn còn sống?”
“Ta…”
Đệ tử đó ngẩn ra, mặt lập tức đỏ lựng, không biết phải nói thế nào.
“Ngươi cũng phải chết mới đúng chứ!”
Lúc hỏi câu này, mắt Ngũ Hành Ngọc Minh loé lên, đệ tử đó lập tức ngã xuống rồi tắt thở.
“Được rồi, chúng ta đi tìm nguồn gió tiếp thôi, chán thật! Phải nói là quá chán luôn ấy!”
Ngũ Hành Ngọc Minh đứng dậy rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Hoả Vũ Phượng đang sóng vai bước đi, thấy đại điện nào thì ngó vào một lúc.
“Thôi đừng vào đây nữa, nếu Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên không ở đây thì chắc không có bảo vật đâu”, Mục Vỹ nhìn đại điện trống không ở trước mặt rồi lặng lẽ nói.
Song đúng lúc này, chợt có truyền âm vang lên.
Chương 1222: Tập hợp tất cả mọi người
Hỏa Vũ Phượng cực kỳ bất ngờ khi nhìn thấy tín hiệu được truyền âm đến.
"Là tín hiệu trên diện rộng của Ngũ Hành Thiên Phủ!"
Ầm...
Tín hiệu đó đột nhiên nổ tung, một giọng nói thình lình cất lên.
"Mục Vỹ, ngươi giỏi lắm, dám giết Ngũ Hành Hóa Vũ, ta mong đến ngày giao thủ với ngươi lắm đấy, hay khi nào đến gặp Ngũ Hành Ngọc Minh ta nhé? À phải rồi, ta không lấy xác của Hỏa Vận Thần và Hỏa Hoằng Thành đó đâu, ngươi có thể nhặt xác chúng. Mà trước khi đến gặp ta tốt nhất là ngươi nên tìm một người nhặt xác cho mình đi!"
Ầm vang một tiếng rồi truyền tin kết thúc.
Những lời ấy làm Hỏa Vũ Phượng sững sờ.
Cô ấy giơ bàn tay ngọc ngà lên chộp vào không khí.
Ngay sau đó, một tia sáng xuất hiện, Hỏa Vũ Phượng nhảy lên đuổi theo.
Thấy vậy, Mục Vỹ không dám chần chừ, cũng vội vàng đuổi theo.
Hắn hiểu rồi, tín hiệu này khi được truyền âm đến nơi sẽ lan truyền trên diện tích lớn.
E rằng Ngũ Hành Ngọc Minh đã biết chuyện Ngũ Hành Hóa Vũ bị hắn giết nên giờ mới dùng cách này để khích tướng, ép hắn đánh nhau với y.
Phải công nhận rằng cách này thật sự rất hữu hiệu.
"Ngũ Hành Ngọc Minh, ta đến đây, ngươi đừng có chạy đấy!"
Mục Vỹ nhìn về phía trước và mỉm cười, nhưng nụ cười ấy dần dần biến thành sát ý khiến những người xung quanh lạnh cả sống lưng.
Gần nửa canh giờ sau, Hỏa Vũ Phượng đi theo tia sáng nọ đến một cung điện đổ nát.
"Ca ca!"
Hình ảnh hai xác chết nằm trên đất đập thẳng vào mắt, Hỏa Vũ Phượng chết trân.
Trên nền đất là thi thể của Hỏa Vận Thần.
Máu đã khô, làn da y nhợt nhạt, vết thương trên người vô cùng đáng sợ.
Bên cạnh Hỏa Vận Thần chính là Hỏa Hoằng Thành!
Hai người họ được xem như hai đệ tử hạt nhân kiệt xuất nhất Hỏa Hành Sơn, Hỏa Vận Thần lại còn là con trai của Hỏa Lân.
"Chết tiệt!"
Thấy khung cảnh trước mắt, Mục Vỹ siết chặt hai nắm đấm.
Trước khi tới đây, Hỏa Lân còn dặn dò rằng mong hắn hãy quan tâm bảo ban Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng.
Nhưng giờ đây, xác của Hỏa Vận Thần lại đang nằm trên nền đất lạnh lẽo.
"Ca ơi, ca ơi, ca ca, huynh tỉnh lại đi!"
Lúc này ở Hỏa Vũ Phượng không còn bóng dáng Hỏa công chúa đanh đá, thất thường đâu nữa, người cô ấy run rẩy không ngừng, nước mắt lăn dài trên má.
"Ca, nhị ca, huynh với đại ca đều giống nhau, chẳng giữ lời hứa gì cả. Hai huynh đã nói sẽ không bao giờ rời bỏ muội mà!"
Toàn thân Hỏa Vũ Phượng căng cứng, hai tay siết chặt đến mức máu chảy ra từ kẽ ngón.
Nhị ca?
Mục Vỹ ngạc nhiên.
Giữa lúc đó, từng tiếng kêu xé gió vang lên.
Người cầm đầu mặc bộ váy đầm dài màu xanh lam nhạt, mái tóc bay phấp phới, đường nét khuôn mặt có sự duyên dáng và quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
"Thần ca!"
Khi nhìn thấy thi thể trên đất, nữ tử đi đầu sững người, nước mắt tràn mi.
Chẳng lẽ là...
Đệ tử xuất sắc của Thiên Thủy Phái - Thủy Nhu!
Mục Vỹ từng nghe Hỏa Vũ Phượng nhắc đến một lần. Thủy Nhu của Thiên Thủy Phái và Hỏa Vận Thần có tình cảm với nhau nhưng từ trước đến giờ Hỏa Hành Sơn và Thiên Thủy Phái luôn đứng ở thế đối lập, hiềm khích rất lớn nên đến bây giờ chuyện của hai người vẫn chưa được tông chủ hai thế lực lớn gật đầu đồng ý.
Xem ra tin đồn là thật!
Thủy Nhu đứng sững như trời trồng, không bước nổi dù chỉ một bước.
Tiếng xé gió vút vút vút lại vang lên, lại một nhóm người chạy tới.
Kẻ cầm đầu bước đi đầy ngang nhiên và tự tin, thân hình cao lớn vô cùng oai phong.
Mục Vỹ biết người này.
Đệ tử cấp cao của Tiên Nham Các - Thạch Quan!
Thạch Quan thấy Mục Vỹ bèn gật đầu.
"Cuối cùng vẫn tới chậm!", hắn ta thở hắt ra rồi nói: "Ở đại lục đổ nát này, năm thế lực lớn chúng ta phải liên kết lại thôi, nếu không Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ diệt trừ cả đám mất!"
Mục Vỹ hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
Có vẻ người này không biết hắn giết Thạch Nghiên, chẳng qua dù hắn ta biết thì Mục Vỹ cũng không có gì phải lo lắng, vì đằng nào Thạch Nghiên cũng là kẻ lật lọng trước.
Thủy Nhu chỉ biết bần thần nhìn xác Hỏa Vận Thần, đến cùng vẫn không dám lại gần y.
Cô ấy xoay người nhìn Mục Vỹ rồi chắp tay, nói: "Cảm ơn Mục sư đệ đã sớm ra tay cứu giúp đệ tử Thiên Thủy Phái ta".
"Không có gì, do bọn Ngũ Hành Thiên Phủ quá đáng quá thôi!"
Câu trả lời làm hắn nhận lại ánh nhìn nghiêm túc từ cả Thạch Quan lẫn Thủy Nhu.
Họ vừa mới hay tin từ tín hiệu truyền âm rằng Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Hóa Vũ.
Tên Ngũ Hành Hóa Vũ đó là võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, không những thế còn được xem là một trong ba thiên tài xuất sắc nhất nhà họ Ngũ Hành.
Không ngờ Mục Vỹ giết được gã.
Vậy thì hắn đã đủ tư cách cũng như thực lực để đứng ngang hàng với họ rồi.
"Hiện tại Hỏa Hành Sơn đã có hai đệ tử hạt nhân bị giết. Mục sư đệ nên gọi đệ tử Hỏa Hành Sơn đến đi, tránh cho họ đi một mình rồi bị Ngũ Hành Thiên Phủ hoặc võ giả trên thảo nguyên Ma Quỷ hãm hại".
"Phải đấy, việc cấp bách lúc này là tập hợp đông đủ tất cả mọi người!"
Chương 1223: Phải chân thành
"Ừm!", Mục Vỹ gật đầu.
Có điều giờ hắn mới sực nhớ ra mình không biết các đệ tử hạt nhân Hỏa Hành Sơn liên lạc với nhau bằng cách nào, bèn muốn hỏi Hỏa Vũ Phượng.
"Đợi chút nữa đi!"
Thủy Nhu thở dài, bảo: "Cô bé Vũ Phượng liên tiếp mất hai ca ca, chắc tâm trạng bất ổn lắm!"
"Hai ca ca?"
"Chắc Mục sư đệ chưa biết".
Thủy Nhu lau nước mắt rồi gượng cười: "Đại ca của Vũ Phượng tên là Hỏa Kinh Thiên, vốn là đệ tử xuất sắc nhất Hỏa Hành Sơn, cảnh giới của y thời bấy giờ cò cao hơn sơn chủ Hỏa Lân một bậc nữa, nhưng sau khi vào khu vực thi đấu của Ngũ Hành Vực đã bị Ngũ Hành Động Thiên giết!"
Ngũ Hành Động Thiên!
"Lúc ấy sơn chủ Hỏa Lân vô cùng tức giận, nhưng Ngũ Hành Động Thiên cứ khăng khăng Hỏa Kinh Thiên muốn quấy rối muội muội mình là Ngũ Hành Linh Vận nên mới giết. Vì thế mà suýt nữa sơn chủ Hỏa Lân đã xông vào Ngũ Hành Thiên Phủ rồi đấy!"
Có cả chuyện này nữa sao!
Mục Vỹ chẳng hay biết gì.
"Từ đó về sau, Vận Thần càng yêu thương muội muội mình hơn, giờ thì đến Vận Thần cũng..."
Thủy Nhu chưa nói hết lời đã khóc không thành tiếng.
Cô ấy và Hỏa Vận Thần tâm đầu ý hợp, vốn đã dự tính sẽ ở bên nhau dù cho bị hai vị tông chủ cấm đoán.
Giờ thì hai người đã bị chia cách vĩnh viễn rồi.
Tâm trạng Mục Vỹ lúc này cũng rối như tơ vò.
Từ lâu hắn đã thấy Ngũ Hành Thiên Phủ quá ngang ngược.
Nhưng nhìn lại thì hành động của bọn chúng quá mâu thuẫn.
Mục Vỹ có tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nên tất nhiên biết rằng.
Đối với sức mạnh ngũ hành, nếu thức tỉnh nhiều hơn một thuộc tính thì sẽ tốt cho võ giả nếu lần lượt tu luyện nhằm tăng cường mỗi thuộc tính.
Dựa vào điểm này, có thể nói việc Ngũ Hành Thiên Phủ tập hợp những thiên tài song thuộc tính, tam thuộc tính thậm chí là năm loại thuộc tính để dạy dỗ nhìn thì chuyên quyền đấy, nhưng thực tế là nghĩ cho các thiên tài.
Song kết quả của hành động có vẻ chí công vô tư này lại là khiến cho mỗi một đệ tử gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ đều căm ghét và hận chính tông môn cũ của mình.
Thế này quá kỳ lạ.
Đáng ra ở lại năm thế lực lớn là dịp thuận lợi cho những đệ tử mới là đơn thuộc tính, chưa thức tỉnh song thuộc tính tu luyện mới đúng.
Cho dù sau này thức tỉnh song thuộc tính, đến với Ngũ Hành Thiên Phủ thì vẫn còn lòng biết ơn với tông môn cũ của mình chứ.
Tình thế thực tế lại hoàn toàn ngược lại, cả đám đều quay ra thù hằn tông môn trước đây và thấy nhục nhã vì thân phận trước trong tông môn của mình.
Phương pháp của Ngũ Hành Thiên Phủ tưởng như có xuất phát điểm rất tốt nhưng kết quả lại khác hẳn.
Giờ thì bọn chúng còn muốn diệt trừ tất cả đệ tử thiên tài của năm thế lực lớn, thế này khác gì tuyên chiến đâu.
"Không biết ý của Kim Vũ Y phía Kim Môn và Mộc Chính Nhiên của Thần Mộc Tông sao. Đã đến lúc năm thế lực lớn chúng ta xóa bỏ hiềm khích và đoàn kết lại rồi!"
Thạch Quan nghiêm túc nói: "Nếu không, Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ đánh bại từng phe phái một, ta lo rằng khi thời khắc năm thế lực bị tiêu diệt đến, sẽ có chuyện gì đó xảy ra!"
Nghe vậy, Thủy Nhu mấy máy môi muốn nói gì nhưng rồi vẫn giữ im lặng.
Điều này làm Mục Vỹ hiểu rằng năm thế lực lớn đã thật sự muốn phát động chiến tranh với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nhiều khả năng Ngũ Hành Thiên Phủ đã biết chuyện này nên mới tiên phát chế nhân, bảo đệ tử hạt nhân trong môn giải quyết đệ tử hạt nhân của năm thế lực lớn!
Nhổ cỏ tận gốc!
"Hỏa Vũ Phượng!"
Giờ phút này, Mục Vỹ tiến tới kéo Hỏa Vũ Phượng lại rồi nói: "Giờ không phải lúc để đau buồn, chắc tỷ có cách liên lạc với đệ tử Hỏa Hành Sơn bảo họ tụ họp tại đây chứ!"
Cô ấy nhìn hắn, người run bần bật, cuối cùng vẫn nín khóc.
Thế nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn chứa đựng ngọn lửa của sự căm thù.
"Vũ Phượng!"
Mục Vỹ vỗ vai Hỏa Vũ Phượng an ủi: "Tỷ đừng lo, Ngũ Hành Hóa Vũ chỉ mới là bắt đầu thôi!"
Cô ấy gật đầu thật mạnh.
Hỏa Vũ Phượng biết dù toàn bộ đệ tử Hỏa Hành Sơn thành một khối thống nhất thì giết Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên vẫn là chuyện không tưởng.
Thực tế thì ngược lại, đối với đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ, đệ tử Hỏa Hành Sơn chính là những chú dê con đợi bị làm thịt.
May mà còn có Mục Vỹ, nếu không Hỏa Hành Sơn bọn họ sẽ bị xóa sổ mất.
Sau khi hay tin, đệ tử của ba phe phái lớn bắt đầu tụ tập người trong các tông môn lại với nhau.
Lần này hai đệ tử hạt nhân đứng đầu Hỏa Hành Sơn đã qua đời, tu vi của Hỏa Vũ Phượng còn hơi thấp, mọi người cũng biết Mục Vỹ là người giết Ngũ Hành Hóa Vũ nên chỉ huy đương nhiên sẽ là hắn.
Mục Vỹ có đủ năng lực để làm điều đó!
"Tiếp theo chúng ta sẽ gặp mặt người của Thần Mộc Tông và Kim Môn. Nếu Ngũ Hành Thiên Phủ đã quyết định giết tất cả chúng ta thì chúng ta quyết không cho chúng có cơ hội đó!"
Mục Vỹ lên tiếng: "Thế nên ta mong các vị sẽ thật lòng bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, nếu không hợp tác sẽ không đạt được hiệu quả cao!"
"Tất nhiên rồi!"
"Không thành vấn đề!"
Thủy Nhu và Thạch Quan đều nhất trí.
Quả thật đây không phải lúc để lục đục nội bộ nữa.
Không thì các thế lực lớn sẽ bị Ngũ Hành Thiên Phủ giải quyết từng phe một.
Họ quá hiểu rồi!
"Ngũ Hành Ngọc Minh đã muốn ta gặp hắn thì ta sẽ chơi với hắn!"
"Mục Vỹ, bình tĩnh lại đã!"
Người vừa lên tiếng là một đệ tử thuộc Hỏa Hành Sơn tên là Lâm Thừa Vận, thực lực của y đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, rất có tiếng nói ở đây.
"Hiện giờ tất cả mọi người tại Hỏa Hành Sơn đều phụ thuộc vào huynh, nếu huynh có chuyện gì thì bọn ta xem như cùng đường rồi!"
Lâm Thừa Vận nói rất có lý.
Chương 1224: Kẽ nứt trên mặt đất
Việc giết được Ngũ Hành Hóa Vũ cho thấy bản thân Mục Vỹ có thực lực sánh ngang với Thủy Nhu và Thạch Quan.
Nếu hắn tìm đến Ngũ Hành Ngọc Minh trước thì rất có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Lâm Thừa Vận nói rất chí lý!”
Thủy Nhu cũng khuyên: "Ngũ Hành Ngọc Minh có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, chuẩn bị đột phá cảnh giới Sinh Tử Nhất Chuyển đấy, nếu thành công thì hắn sẽ là cường giả cảnh giới Sinh Tử. Ngũ Hành Hóa Vũ thua xa tên này!"
"Phải đấy!", Thạch Quan cũng khuyên can: "Mục Vỹ, ta biết ngươi có rất nhiều thủ đoạn nhưng Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng bất phàm không kém, đừng hành động theo cảm tính".
"Ta biết rồi!"
Mục Vỹ bật cười khi thấy những khuôn mặt đầy căng thẳng xung quanh: "Hiện tại chúng ta tập trung một chỗ bị động chịu đòn cũng không được, chắc chắn Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc Minh đang tìm kiếm thứ gì đó, chúng ta không thể ngồi chờ chết được".
"Các ngươi yên tâm, ta chỉ đi tìm xem Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu thôi, khi nào tìm thấy sẽ báo tin cho mọi người, rồi chúng ta cùng nhau giết hắn. Vậy thì Ngũ Hành Động Thiên sẽ không còn trợ thủ. Chứ nếu đối mặt với hai kẻ đó cùng lúc thì chúng ta đâu còn phần thắng nào, mọi người thấy có đúng không?"
Mục Vỹ nói không sai.
Dù năm thế lực lớn bọn họ đoàn kết lại thì vẫn không chiếm ưu thế về số lượng.
Số người của Ngũ Hành Thiên Phủ tiến vào đại lục đổ nát năm nay cũng bằng họ.
Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ đã lên kế hoạch diệt trừ từ trước, chẳng qua là họ không biết thôi.
Đến khi nhận ra thì họ đã rơi vào thế yếu mất rồi.
Đáng giận hơn là thực lực tổng thể của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ trên thực tế đều mạnh hơn họ chút đỉnh.
Đối đầu trực diện sẽ rất khó để giành được thắng lợi.
Dù thắng được đi chăng nữa thì vẫn còn những võ giả đến từ thảo nguyên Ma Quỷ. Tuy hận Ngũ Hành Thiên Phủ nhưng họ cũng có thù oán với năm thế lực lớn, so ra thì năm thế lực lớn có đến năm phe, kiểu gì võ giả bị họ truy sát cũng sẽ nhiều hơn Ngũ Hành Thiên Phủ.
"Vậy thì Mục sư đệ phải cẩn thận đấy!"
Thủy Nhu nói: "Chúng ta sẽ cử một vài đệ tử có thân pháp nổi trội chia ra điều tra, còn lại không được đi đâu cả, một khi có bất kỳ vấn đề gì phải lập tức gửi tín hiệu tập trung!"
"Hiểu rồi!"
Nghe vậy, ai nấy đều gật đầu.
Không muốn ngồi chờ chết thì phải chủ động xuất kích thôi.
Mà chủ động xuất kích thì phải chấp nhận rủi ro, nhưng đây là cách duy nhất mà họ có lúc này rồi.
Sau khi tạm biệt mọi người, Mục Vỹ lên đường ngay.
Nhưng không ai phát hiện rằng khi rời đi, tay hắn có dính máu.
Đó là máu Hỏa Vũ Phượng dính phải khi chạm vào người Hỏa Vận Thần.
Bằng Vạn Cổ Huyết Điển mình tu luyện, Mục Vỹ biết vết máu này không phải của Hỏa Vận Thần mà thuộc về một người khác.
Theo như suy đoán của hắn thì người này có lẽ là người hay đi cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh.
Giết được Hỏa Vận Thần thì ít nhất cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín.
Thân phận của kẻ này không hề đơn giản chút nào, nhất định là tay chân thân tín của Ngũ Hành Ngọc Minh.
Mục Vỹ tự tin mình có thể lần theo khí tức của máu để tìm ra Ngũ Hành Ngọc Minh đang ở đâu.
Hắn vội vàng lao đi với tốc độ rất nhanh.
Hôm nay chỉ giết Ngũ Hành Ngọc Minh thôi thì vẫn chưa đủ để xoa dịu lửa giận trong lòng Mục Vỹ.
Ắt hẳn rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ theo chân y trong chuyện này.
Thôi thì giết hết luôn cho khỏe.
Mục Vỹ đi một chặng đường khoảng hai canh giờ mới chậm rãi dừng lại.
Sau hai canh giờ, hắn đã đi được hàng nghìn dặm.
Lúc này, hiện ra trước mắt Mục Vỹ là một cánh đồng.
Một cánh đồng mọc đầy cỏ dại cao ngất trời.
Có điều giờ đây trên thảo nguyên có khoảng một trăm người đang đứng giữa trời với dấu ấn giữa đôi bàn tay.
Ấn ký năm màu rực rỡ ngưng tụ sức mạnh ngũ hành trong đất trời.
Mặt đất dưới chân một trăm người nọ ầm ầm tách ra thành một kẽ nứt.
Kẽ nứt ấy vừa tạo thành thì gió lốc bất chợt trỗi dậy.
Giữa tiếng gió rít, một luồng gió mạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng.
Tiếng vụt vụt truyền đến, ngay lập tức có bảy, tám người trong nhóm trăm người kia bị đao gió trong cơn bão tố xé xác.
Đao gió!
Đao gió dữ dội thật!
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước cảnh tượng hiện giờ.
Cường độ của đao gió ở đây đủ để giết võ giả Vũ Tiên rồi.
Tên Ngũ Hành Ngọc Minh đó tốn nhiều công sức tạo ra một kẽ nứt lớn như thế làm gì nhỉ?
Mục Vỹ biết cả ba người Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Hóa Vũ đang tìm một món đồ cho mình.
Ngũ Hành Hóa Vũ muốn tìm lò luyện Phong Linh, hiện tại nó đang yên vị trong Tru Tiên Đồ của hắn, còn thứ mà Ngũ Hành Ngọc Minh và Ngũ Hành Động Thiên đang tìm kiếm chắc chắn là nguồn gió và một món gì đó nữa.
Rốt cuộc là gì đây?
Mục Vỹ cúi người đi khom trong cánh đồng và quan sát đằng trước ở khoảng cách nghìn mét.
Hắn chưa biết tình hình hiện tại thế nào, đành xem Ngũ Hành Ngọc Minh muốn làm gì thôi.
"Cố chịu đi!"
Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên. Một nam tử có vóc người cao to đứng cạnh Ngũ Hành Ngọc Minh quát lớn.
"Một khi mở được đại điện Phong Linh này ra thì bảo bối trong đó đủ cho chúng ta tu luyện trong một trăm năm tới rồi!"
Nam tử kia gắt lên rồi bước lên một bước, khí thế toàn thân dần dần trở nên hùng mạnh.
Mục Vỹ nhận ra ngay cảnh giới của người này là Vũ Tiên tầng chín, đạt tiêu chuẩn để kêu gọi Phong Hỏa Chi Kiếp của mình đến rồi.
Thực lực thế này mà không nằm trong tám đệ tử hạt nhân thì chắc cũng là thiên tài nổi tiếng rồi!
Chương 1225: Nói xong chưa?
Cùng lúc đó, Ngũ Hành Ngọc Minh đang đứng ở vị trí cao nhất kết ấn bằng hai tay. Ấn ký Ngũ Hành Thần Ấn rơi vào dưới chân và làm kẽ nứt mở rộng hơn.
Khung cảnh ấy làm dấy lên một suy nghĩ trong lòng Mục Vỹ.
Tuy giờ chạy ra giết thì không thực tế cho lắm nhưng dùng chút mánh khóe vẫn được.
Dùng Ngũ Hành Thần Ấn để cân bằng sức mạnh và khuếch đại phong ấn trên mặt đất à, ý tưởng này hay đấy!
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, mở rộng chín Nguyên Cầu.
Cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ chín Nguyên Cầu, hắn nhếch mép. Từ điểm xuất phát là Mục Vỹ, chín viên Nguyên Cầu như chín phát đạn bùng nổ dữ dội.
Những người kia đang tập trung cao độ chuẩn bị phá giải phong ấn ở phía trước nên không chú ý đến bên này.
Thế nên ai nấy đều vô cùng hốt hoảng khi thấy chín Nguyên Cầu tấn công từ xung quanh.
"Cái gì thế này!"
"Ai đấy!"
"Cẩn thận!"
Vài tiếng thét vang lên, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chắc chắn có kẻ đang đánh lén!
Bành bành bành...
Nhưng giây lát sau, chín tiếng nổ lại vang lên khiến mặt đất chấn động dữ dội, tiếng nổ đùng đoàng làm người ta đau hết cả tai.
Dấu ấn mà bọn họ dành nhiều công sức để tạo ra đã bị nổ tung.
Tốc độ khuếch trương của kẽ nứt bắt đầu chậm lại.
Chút bóng dáng của đại điện Phong Linh cũng vì thế mà mất hút.
"Chết tiệt!"
Ngũ Hành Ngọc Minh trầm giọng chửi thề.
"Kẻ nào!"
Sau một tiếng soạt, một bóng người nhanh chóng rút lui ngay sau khi y dứt lời.
Ngũ Hành Ngọc Minh nhanh như chớp đuổi theo.
Đang bay thì y đột nhiên dừng lại.
"Lộ Viễn, huynh đi đi!"
Ngũ Hành Ngọc Minh thì thầm: "Đề phòng kẻ nọ bày kế điệu hổ ly sơn. Huynh đi xem là ai, không mạnh thì giết luôn, nếu là Mục Vỹ thì huynh tuyệt đối không được tốn thời gian với hắn, phải lập tức về báo cáo với ta!"
"Rõ!"
Lộ Viễn tuân lệnh, đi ngay.
Ngũ Hành Ngọc Minh lại trầm giọng quát: "Lại lần nữa!"
Cùng lúc đó, Lộ Viễn bên này đang phóng đi như bay.
Chưa đến nửa khắc, hắn ta dừng lại và nhìn người đang đợi mình bằng vẻ mặt kì lạ.
"Mục Vỹ!"
"Là ta!"
Nhìn người trước mắt, Mục Vỹ cười nhẹ: "Ngươi là kẻ đã giết Hỏa Vận Thần đúng không?"
"Ha ha, đúng rồi đấy!"
Thấy đó là Mục Vỹ, Lộ Viễn bật cười.
"Không ngờ là ngươi thật, khá đấy, suýt thì bị ngươi phá đám rồi!", hắn ta nở nụ cười kệch cỡm: "Ngọc Minh đã dặn trước ta rồi, là người khác thì giết, là ngươi thì báo cáo với đệ ấy luôn".
"Nhưng ta không muốn làm thế!"
Lộ Viễn nhìn Mục Vỹ, cơ thể phát ra tiếng kêu rắc rắc, ánh mắt hắn ta đầy ý chí chiến đấu: "Nghe nói ngươi cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, ngươi khá là giỏi khi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ đấy".
"Nhưng việc ngươi dám đuổi theo càng khiến ta bất ngờ hơn!"
"Sao lại nghĩ ta không dám? Chẳng phải Ngũ Hành Ngọc Minh đã nói sẽ chờ ta đấy ư?"
Mục Vỹ cười cợt: "Tốn thời gian ở đây thì được gì, Ngũ Hành Ngọc Minh bảo ngươi thấy ta thì báo cáo lại cho hắn luôn mà, ngươi có thể làm vậy ngay bây giờ".
"Không không không, không cần thiết! Một mình Lộ Viễn ta đây đủ để xử ngươi rồi!"
Lộ Viễn là một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ.
"Hóa ra ngươi chính là Lộ Viễn, con chó của Ngũ Hành Ngọc Minh".
Mục Vỹ nói với giọng hờ hững.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hỏa Vận Thần bị kẻ này giết chết.
Đã vậy thì không cần nói thêm gì nữa.
"Có chắc là ngươi không muốn báo cho Ngũ Hành Ngọc Minh không?"
Mục Vỹ bỗng nhiên hỏi một câu, kiếm Khổ Tình xuất hiện trong tay.
"Ta đã nói là không cần!"
Lộ Viễn tới gần hơn, một nắm đấm hiện ra trên tay.
Nắm đấm ấy tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt và gắn những viên màu xanh như kim cương, thỉnh thoảng lại chớp sáng trông cực kỳ quái lạ.
"Ngươi nghĩ ngươi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ là ta sẽ sợ ngươi sao?"
Lộ Viễn cười phá lên: "Tên ngu ngốc Ngũ Hành Hóa Vũ kia tưởng mình tài giỏi lắm, nếu gã không thuộc dòng chính Ngũ Hành Thiên Phủ thì ông đây đã vượt mặt gã từ lâu rồi, ngày nào cũng tự phong mình là con cưng của trời, độc nhất vô nhị, đúng là rác rưởi!"
"Nói xong chưa?"
"Cái gì?"
"Ta tới đây là để giết Ngũ Hành Ngọc Minh chứ không phải ngươi, rõ chưa?"
Câu nói của Mục Vỹ khiến Lộ Viễn sững người, càng muốn giết hắn hơn.
Mục Vỹ nói vậy khác gì không để hắn ta vào mắt, xem hắn ta như cỏ dại ven đường, chỉ là một chiếc lá làm nền cho hoa hồng đâu?
"Ngươi chán sống rồi!"
Lộ Viễn là thuộc hạ được Ngũ Hành Ngọc Minh tin tưởng nhất nên đâu thể chịu đựng được sự nhục nhã ấy.
"Đoạn Ngọc Trảm!"
Với đôi bàn tay không vũ khí nhưng được bao trùm bởi một nắm đấm khác, Lộ Viễn xông tới tấn công.
Song quyền lao tới với tốc độ nhanh như chớp, bão táp dữ dội làm đứt gãy những ngọn cỏ dại xung quanh thành những mảnh nhỏ và dung nhập vào cú đấm của Lộ Viễn.
Gió lốc thổi đến, Lộ Viễn như trở thành chúa tể của cánh đồng này.
Bình luận facebook