-
Chương 906-910
Chương 906: Thiên Tinh Huyền Xà
"Hai vị, đây là muội muội ta, Phong Ngọc Nhi. Từ năm 16 tuổi, muội muội ta mắc bệnh lạ, da bắt đầu nổi nhiều đường vân xanh, qua một thời gian thì mù mắt, bị người ta cho là điềm rủi".
Phong Tử Dụ kể: "Cuối cùng, muội ấy bị đuổi ra khỏi gia tộc. Ta không muốn nó lưu lạc một mình nên cũng rời gia tộc, sống nhờ vào luyện đan. Ta vừa nghĩ cách chữa bệnh cho muội muội vừa muốn bái vào Thiên Đan Tông để cầu xin năm vị trưởng lão chủ chốt Thiên Đan Tông cứu muội ấy. Nhưng các ngươi thấy kết quả rồi đấy!"
Mắc bệnh lạ?
Nghe vậy, Mục Vỹ bỗng sửng sốt.
Hình như đó đâu phải bệnh lạ gì!
"Quy Nhất, ngươi biết đây là bệnh gì không? Ta nhớ hình như có gặp rồi mà quên mất!"
Mục Vỹ cau mày hỏi.
"Bộ kiếp trước Tiên Vương nhà ngươi ở không hay sao mà hỏi? Nói nghe mất mặt giùm!"
Quy Nhất châm chọc: "Cái đó là gì cũng không biết mà đòi làm đệ nhất Tiên Vương?"
"Nói lẹ lên coi?"
Bị Quy Nhất mỉa mai, Mục Vỹ nhíu mày chặt hơn.
"Nói cho ngươi biết cũng được!"
Quy Nhất hờ hững nói: "Trong đất trời, trên thánh thú chính là thần thú. Thật ra trường hợp của tiểu cô nương cũng giống như thần phách Băng Hoàng trong cơ thể thê tử ngươi đấy, Thiên Tinh Huyền Xà đang biến đổi!"
"Khác một chỗ là thần phách Băng Hoàng của thê tử ngươi thuộc loại thần phách tự thức tỉnh, có thể vận chuyển từng bước. Tình cờ thể chất thê tử ngươi cũng âm hàn nên mới điều khiển được!"
"Nhưng tiểu cô nương này không như thế!"
"Trong cơ thể cô ấy không chỉ có hồn phách mà còn có huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà!"
Huyết mạch!
Tin tức này làm Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.
"Bởi vậy nên thân thể cô ấy mới có biến đổi đó!"
Quy Nhất nói một cách kiêu ngạo: "Sau này đạt đến trình độ đại thành, thần phách của thê tử ngươi thậm chí có thể như Băng Hoàng chân chính. Niết bàn, bất tử bất diệt, tiềm lực vô hạn".
"Còn tiểu cô nương này thì khác với thê tử ngươi, có cả hồn phách thần thú Thiên Tinh Huyền Xà. Mặc dù sức mạnh hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà không bằng Băng Hoàng nhưng lợi thế của tiểu cô nương là ẩn chứa huyết mạch Thiên Tinh Huyền Xà trong người. Tương lai rộng mở lắm đấy!"
"Vậy vì sao cô ấy ra thế này?"
"Quá đơn giản!", Quy Nhất đắc chí đáp: "Không khống chế được sức mạnh của huyết mạch và hồn phách thì vậy thôi!"
Mục Vỹ bỗng thấy hứng thú với lời nói của Quy Nhất.
Nghe có vẻ nó có cách giải quyết!
"Nào nào nào, lão đầu, nói nghe coi giải quyết thế nào xem. Nếu như chỉ là thần phách thì ta còn có cách, có cả huyết mạch thì ta chịu rồi!", Mục Vỹ cười xởi lởi.
"Liên quan gì tới ta?"
Quy Nhất đột nhiên sừng sộ: "Tên nhãi nhà ngươi muốn thu phục người ta, thấy muội muội người ta cũng lợi hại, muốn thu về dưới trướng luôn mà đòi ta giúp là sao, dựa vào đâu?"
"Tên này, sao chẳng có lòng thương người gì hết vậy hả? Ngươi nhìn người ta kìa, huynh trưởng hi sinh nhiều thứ vì muội muội, đáng thương biết bao nhiêu. Ngươi nhẫn tâm đứng nhìn sao!"
"Mắc mớ gì tới ta!"
"Ngươi..."
Mục Vỹ tức muốn nổi điên, chẳng biết nên nói gì mới phải.
Thật lâu sau, Quy Nhất mới chịu bật mí: "Được rồi, được rồi, không phải là không có cách. Ngươi có thể dùng Vạn Cổ Huyết Điển để chữa lành mắt cô ấy trước. Cơ thể tiểu cô nương bị biến đổi là do chưa biết gì về sức mạnh huyết mạch, nếu ngươi truyền Bất Diệt Huyết Điển, có thể cô ấy sẽ hồi phục đấy. Mà biết đâu tiểu cô nương sẽ vận dụng được sức mạnh huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà, thậm chí câu thông hồn phách được luôn cũng nên".
"Kết quả sẽ như nào?"
"Kết quả sẽ là cô ấy có khả năng khống chế huyết mạch, thức tỉnh hồn phách, một bước lên mây!"
"Ta không tin không có nguy hiểm gì!"
"Nguy hiểm thì có chứ!", Quy Nhất nghiêm túc nói: "Quá trình thức tỉnh huyết mạch sẽ khơi gợi hồn phách thức tỉnh, nhiều khả năng tiểu cô nương sẽ bị chiếm đoạt linh hồn bởi chính Thiên Tinh Huyền Xà mà mình được kế thừa, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"
Chiếm đoạt linh hồn, vậy khác nào biến thành người khác đâu.
Chẳng hạn như Bạch Tuyệt bây giờ!
"Thế chẳng phải có nghĩa là giờ cô ấy không thể tu luyện Bất Diệt Huyết Điển, nếu không sẽ bị đoạt xác sao?"
"Nói thế thì không phải!"
Nghe vậy, Mục Vỹ trợn mắt nhìn nó, quát: "Ngươi không thể nói hết một lần được hả?"
"Ai bảo ngươi không chờ ta nói xong đã hỏi tiếp!"
"..."
"Cảnh giới hiện tại của tiểu cô nương không cao, không có khả năng khơi gọi sức mạnh hồn phách. Nhưng nếu đạt đến Tiên Cảnh, khơi gợi được sức mạnh hồn phách, chuyện sau đó khó nói được lắm!"
Mục Vỹ gật đầu rồi cúi đầu.
"Phong Tử Dụ!"
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Phong Tử Dụ, nghiêm túc nói: "Ta có cách chữa bệnh cho muội muội ngươi, nhưng có rủi ro!"
"Cách gì!"
Mục Vỹ sắp xếp câu từ mới trả lời: "Trong cơ thể muội muội ngươi ẩn chứa huyết mạch và hồn phách của thần thú Thiên Tinh Huyền Xà. Ta có một bí tịch có thể cho muội muội ngươi tu luyện, học cách vận chuyển sức mạnh huyết mạch Thiên Tinh Huyền Xà. Thực lực của cô ấy sẽ tăng cao, thăng cấp cực kỳ nhanh!"
"Nhưng bên cạnh đó còn tiềm tàng một mối nguy cơ là khi muội muội ngươi đến Tiên Cảnh có thể sẽ kéo theo hồn phách thức tỉnh. Nếu không thể chống lại hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà, muội muội ngươi sẽ bị nó thôn tính, đánh mất bản thân!"
Phong Tử Dụ chẳng hiểu Tiên Cảnh hay thần thú nghĩa là gì.
Nhưng y biết những thứ Mục Vỹ vừa nói ra nằm ở cấp bậc mình khó mà với tới.
"Cho ta thời gian suy nghĩ!"
Phong Tử Dụ lo lắng cũng dễ hiểu.
Muội muội trở nên mạnh hơn thì y vui chứ, nhưng cái giá phải trả cho việc có được sức mạnh ấy khả năng lại là đánh mất bản thân.
Y không dám đánh cược!
Y chỉ mong muội muội mình sống trong bình an mà thôi.
Chương 907: Ta đồng ý!
"Ta đồng ý!"
Chưa đợi Phong Tử Dụ lên tiếng, Phong Ngọc Nhi đã ra khỏi nhà và đưa ra câu trả lời đầy quyết đoán.
"Ngọc Nhi!"
"Ca ca, muội đồng ý. Muội không muốn liên lụy đến huynh nữa!"
Nước mắt lăn dài trên má, người run rẩy, Phong Ngọc Nhi nói: "Nếu không do muội thì giờ huynh đã là thầy luyện đan nổi tiếng bậc nhất rồi. Do muội mà huynh mới ra thế này, muội không muốn liên lụy huynh nữa đâu!"
"Muội muội!"
Phong Tử Dụ trầm giọng quát.
Chỉ trách y không đủ bản lĩnh, khiến cho muội muội bị cơn đau hành hạ.
"Thật ra cả hai người đều không có lỗi đâu. Thiên Tinh Huyền Xà là thần thú, nếu muội muội ngươi đã nắm giữ sức mạnh huyết mạch thì mai này nhất định sẽ đứng hàng chí tôn trong tiểu thế giới Tam Thiên. Chẳng qua đi kèm còn có nguy cơ, ta đã nói với hai người rồi, còn lựa chọn thế nào là..."
"Không cần chọn, ta muốn thay đổi!"
Phong Ngọc Nhi nghiêm mặt nói: "Ta không muốn sống thế này nữa!"
"Muội muội!"
"Ca ca, huynh đừng khuyên muội!"
Phong Ngọc Nhi bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình: "Muội đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù chỉ sống một thời gian ngắn ngủi, còn phải đương đầu với con thần thú kia thì đã sao, chắc gì muội không đấu lại nó? Việc gì cũng nên suy nghĩ theo hướng tích cực mà, không phải sao? Chẳng lẽ huynh muốn muội sống mà cứ bị người khác gọi là quái vật, dị thú?"
"Đương nhiên không!"
Phong Tử Dụ siết chặt hai quả đấm, nói với Mục Vỹ: "Vỹ huynh, tỉ lệ gặp nguy khi hồn phách thần thú kia thức tỉnh trong tương lai là bao nhiêu?"
"Là bao nhiêu còn tùy thuộc vào mỗi người!", Mục Vỹ cười nhẹ: "Để ta nói cho ngươi nghe, thê tử ta cũng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nhưng vẫn khống chế được đấy thôi!"
Hai từ thê tử làm Tần Mộng Dao đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
"Ca ca, nếu huynh thật lòng nghĩ cho muội thì hãy để muội thử một lần đi. Muội không muốn huynh bị ảnh hưởng vì mình nữa!"
Mặt Phong Tử Dụ đầy đấu tranh. Một lát sau, dường như y đã hạ quyết tâm.
"Được!"
Y thấu hiểu nỗi đau của muội muội mình. Làm sao không đau khi bị người khác đối xử như kẻ khác loài chứ?
Chỉ cần được ở bên muội muội, dù có gian truân cách mấy y cũng luôn đồng hành cùng muội ấy!
"Ta cần làm gì?"
Phong Ngọc Nhi thở phào, từ tốn hỏi.
"Bây giờ cô không cần làm gì hết, nhắm mắt lại là được!"
Mục Vỹ nhẹ cười, đi đến trước mặt cô ấy rồi đưa tay ra.
Trong chốc lát, một nguồn sức mạnh không tên truyền đến từ trong cơ thể Mục Vỹ.
Sự hiện diện của sức mạnh ấy làm Tần Mộng Dao và Phong Tử Dụ sững sờ.
Phong Ngọc Nhi thì co giật, toàn thân run rẩy.
Nhìn cô ấy có vẻ cực kỳ thống khổ, nhưng dường như cảm giác đau đến từ linh hồn chứ không phải thể xác.
Qua gần một canh giờ, Mục Vỹ mới buông tay.
Phong Ngọc Nhi chậm rãi mở mắt.
"Ngọc Nhi!"
"Ca ca!"
Phong Ngọc Nhi tiến lên nhìn Phong Tử Dụ, nước mắt tràn mi.
"Muội nhìn được rồi?", thấy sự thay đổi của Phong Ngọc Nhi, Phong Tử Dụ ngạc nhiên quá đỗi.
"Vâng!"
Bản thân Phong Ngọc Nhi cũng không biết vì sao mắt mình không còn mông lung như bị bủa vây trong sương mù sau khi được Mục Vỹ truyền nguồn sức mạnh kì lạ trong tay vào.
Thế rồi, mắt cô ấy đã trong trẻo trở lại.
"Cảm ơn!"
Phong Tử Dụ cúi người thật sâu với Mục Vỹ.
"Ta không giúp không công đâu nhá!"
Mục Vỹ nhoẻn môi.
Phong Tử Dụ ngẩn ra, đương nhiên y biết Mục Vỹ có ý gì.
Mục Vỹ không thể nào vô duyên vô cớ giúp y, lại còn bằng lòng cung cấp võ kỹ về huyết mạch được. E là Mục Vỹ có mục đích gì mới giúp.
"Huynh cần ta làm gì, ta sẽ làm trong khả năng!"
"Không cần lo xa thế đâu!"
Mục Vỹ vừa vỗ vai vừa nói: "Ta chỉ cần ngươi giúp ta một việc, đó là gia nhập Huyết Minh và trở thành thầy luyện đan của Huyết Minh ta. Ngoài ra, ta hứa sẽ giúp ngươi trở thành thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, thậm chí là thầy luyện Hư Tiên Đan!"
Gì cơ!
Phong Tử Dụ rất kinh ngạc khi nghe thấy lời này.
Ước mơ cả đời y chỉ là trở thành thầy luyện đan cao cấp, câu nói của Mục Vỹ nghe giống như giúp y hơn là yêu cầu!
"Nhưng ta nhắc trước, Huyết Minh là thế lực đối địch với núi Huyền Không, có thể mai này sẽ gặp rất nhiều mối nguy cơ!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Tốt nhất là ngươi nên..."
"Ta đồng ý!"
Chưa đợi Mục Vỹ dứt câu, Phong Tử Dụ đã mỉm cười: "Ta đồng ý!"
"Ủa..."
"Không có gì vui hơn việc trở thành thầy luyện Hư Tiên Đan hùng mạnh, không có gì phấn khích hơn việc đối đầu với một thế lực hàng đầu như núi Huyền Không!"
"Tốt lắm!"
Mục Vỹ không ngờ Phong Tử Dụ đồng ý nhanh như vậy.
"Ta đã truyền tầng thứ nhất của Bất Diệt Huyết Điển cho Ngọc Nhi rồi, còn việc có tu luyện thành công hay không phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của cô ấy. Một điều nữa, giờ các ngươi không nên ra ngoài thành Trung Thiên, qua mấy ngày nữa hẵng đi, đến đảo Lạc Hồn tìm Chu Vân Văn trưởng lão nhé. Ta sẽ truyền tin cho ông ấy!"
Chương 908: Trận tỉ thí thứ hai
Mục Vỹ khẽ mỉm cười nói với hai huynh muội: "Phong Tử Dụ, sau khi trở về ta sẽ dạy ngươi luyện đan. Còn về Ngọc Nhi, ta tin tưởng cô sẽ thành công!"
"Đa tạ!"
"Đa tạ hai người, Vỹ đại ca, đại tẩu!"
Dứt câu, Mục Vỹ đưa Tần Mộng Dao rời khỏi tiểu viện.
"Ca ca, huynh gia nhập Huyết Minh là đối đầu với núi Huyền Không đấy! Núi Huyền Không là bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên, liệu Huyết Minh có gánh nổi không?", Phong Ngọc Nhi lo lắng nói.
"Ta không biết!"
Phong Tử Dụ cười khổ: "Nhưng ta có lý do gì để từ chối đâu?"
"Mục Vỹ là một người bất phàm, thiên phú luyện đan phải gọi là đỉnh cao. Linh tính mách bảo ta rằng Mục Vỹ sẽ tạo ra kỳ tích trong trận tỉ thí năm nay!"
Phong Tử Dụ cũng không biết sao lại vậy.
Nhưng y rất ngạc nhiên vì thấy Mục Vỹ luyện chế ra mười viên Quy Linh Đan có mười tám đạo đan văn sau khi mình thất bại.
Mười tám đạo đan văn, phải có thiên phú và kĩ thuật cao nhường nào mới tạo ra được chứ.
"Mấy ngày tới muội hãy chuyên tâm lĩnh ngộ công pháp huynh ấy truyền cho muội. Và nhớ phải giữ bí mật đấy. Thời gian tới ta sẽ quay lại xem thi đấu, để xem huynh ấy sẽ tạo ra kỳ tích gì!"
"Vâng!"
Rời khỏi tiểu viện, Mục Vỹ đi trên phố lớn trong tâm trạng vui sướng.
Hắn không những thu được một thiên tài luyện đan mà còn tự nhiên thu được một thiếu nữ thức tỉnh huyết mạch và hồn phách của thần thú Thiên Tinh Huyền Xà.
Quan trọng hơn, theo như lời Quy Nhất, vì Phong Ngọc Nhi sở hữu huyết mạch thần thú nên sẽ có được những lĩnh ngộ sâu sắc khi tu hành Bất Diệt Huyết Điển. Đến lúc đó, hắn hoàn toàn có thể thỉnh giáo cô ấy.
"Rốt cuộc huynh còn giấu ta chuyện gì nữa?"
Tần Mộng Dao đi bên cạnh Mục Vỹ, hừ lạnh, giọng không nóng không lạnh: "Hết thầy luyện Hư Tiên Đan đến thần thú, cái gì huynh cũng biết hết, giống như thông thạo lắm vậy, mà có vẻ không phải huynh chỉ biết có chừng đó!"
"Ây da!"
Nhìn sườn mặt hơi lạnh lùng của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ cười làm lành: "Vốn hiểu biết của ta có hạn thì sao giúp muội thu phục hồn phách thần thú được chứ?"
Chẳng qua là lần này điệu cười hớ hớ của hắn hoàn toàn vô dụng, Tần Mộng Dao vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
"Thôi nào, thôi nào!"
Mục Vỹ tỏ ra bất lực: "Đằng nào huynh cũng sẽ nói thật cho muội biết thôi, giờ nói sợ muội không tin!"
"Huynh cứ nói đi, muội tin mà!"
"Được rồi. Thực ra một trong hai pho tượng muội thấy ở đảo Huyết Sát chính là huynh! Chính xác mà nói, là huynh của mười nghìn năm trước!"
"Huynh là Huyết tôn giả?"
"..."
Mục Vỹ đen mặt, chẳng biết nói gì hơn: "Huynh là Vỹ tôn giả!"
Hắn vừa nói xong thì thấy Tần Mộng Dao ngơ ngác nhìn mình một hồi lâu mới lắc đầu, nói: "Thôi, huynh không muốn nói thì thôi vậy. Muội không ép".
"Đừng mà, những gì huynh nói đều là sự thật!"
Cảnh tượng Tần Mộng Dao quay lưng bỏ đi làm Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.
"Huynh là Vỹ tôn giả, trùng sinh đến thời đại mười nghìn năm sau thật mà!"
"Huyết Kiêu là huynh đệ của huynh!"
"Huynh có thành lập một thế lực nức tiếng tại đại thế giới Vạn Thiên tên là Vỹ Minh!"
"Huynh..."
Nhìn bóng người Tần Mộng Dao càng ngày càng xa, Mục Vỹ bụm mặt, không nói nên lời: "Huynh đã bảo mà, có nói muội cũng không tin!"
Thật ra sớm muộn gì Tần Mộng Dao cũng biết chuyện này. Mục Vỹ hiểu rằng cô sẽ biết được nhiều hơn trong quá trình thần phách thức tỉnh.
Giờ cô không tin không có nghĩa là sau này không tin.
Cuộc thi đấu đầy căng thẳng tiếp tục diễn ra.
Hôm sau, trận đấu luyện chế thánh đan trung phẩm bắt đầu.
Số võ giả tới đây trong ngày hôm nay không những không ít hơn mà ngược lại còn đông hơn.
Hai từ "đông nghịt" đã không đủ để hình dung sự náo nhiệt của trận tranh tài này.
Thiên Đan Tông muốn khuấy động bầu không khí cuộc thi nên cũng động viên, cổ vũ.
Có điều số lượng thầy luyện đan có mặt trong cuộc thi lại giảm hẳn chín phần mười số lượng dự thi ban đầu.
Mấy nghìn người dự thi mà nay chỉ còn lại mấy trăm.
Thứ nhất là một bộ phận thầy luyện đan không có khả năng luyện chế thánh đan trung phẩm, thứ hai là phần lớn ai nhìn thấy thành tựu của Mục Vỹ hôm qua đều suy sụp, không giữ bình tĩnh được nổi.
Người ta luyện đan là luyện thật, còn họ luyện đan chỉ như con nít chơi đồ hàng thôi!
Mười viên Quy Linh Đan thành phẩm đều có mười tám đạo đan văn, biết đấu lại kiểu gì?
Một nhóm người mất đi lòng tin, nhưng một nhóm khác thì không cam tâm.
Chu Minh là một trong số đó.
Gã là thầy luyện thánh đan trung phẩm thế mà bị đánh bại bởi một kẻ không tiếng tăm như Mục Vỹ trong trận đấu hôm qua.
Trong cuộc thi luyện chế thánh đan trung phẩm hôm nay, gã tin mình sẽ vượt mặt hắn.
Không chỉ Chu Minh mà Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn cũng có suy nghĩ này.
Liễu Vô Tương là đệ tử núi Huyền Không, tham gia thi đấu là để giành lấy viên Hư Tiên Đan.
Có điên gã ta mới cam tâm thua Mục Vỹ.
Hôm nay sẽ diễn ra trận đấu với đề tài luyện chế thánh đan trung phẩm.
Đây là trận đấu không chỉ cạnh tranh về kỹ xảo luyện thánh đan trung phẩm mà còn so tài về cảnh giới của võ giả.
Muốn thành công tạo ra thánh đan trung phẩm thì cảnh giới cao là điều bắt buộc rồi.
Ít nhất phải có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thì xác suất thành công mới đủ lớn.
Thân Công Ngôn là cường giả cảnh giới Bất Tử Chi Thân, tự nhận bản thân có tài luyện đan dù đó có là thánh đan thượng phẩm đi chăng nữa. Và gã tin mình vẫn có thể luyện thánh đan trung phẩm đạt được thành tích như hôm qua.
Mục Vỹ thì khác.
Hắn chỉ mới đến tầng bốn của cảnh giới Vũ Tiên mà thôi.
Việc luyện chế thánh đan trung phẩm ở cảnh giới này quá khó khăn!
Khả năng thắng của đối thủ sụt giảm, của mình thì tăng, chẳng có điều gì sung sướng hơn chuyện này.
Không chỉ Thân Công Ngôn mà khán giả cũng cho là vậy.
Thứ nhất, họ muốn xem liệu Mục Vỹ có thể tạo ra kỳ tích như hôm qua không.
Thứ hai là thăm dò xem còn thiên tài nào khác lộ diện không.
Chương 909: Nhớ lời ngươi nói đấy
"Chủ đề của trận đấu hôm nay là luyện chế thánh đan trung phẩm - Cửu Linh Chuyển Đan!"
Sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, từng thí sinh chuẩn bị dự thi, những người khác lại bắt đầu công cuộc chờ đợi.
Có điều lần này ai nấy đều cực kỳ kiên nhẫn.
Phong Tử Dụ cũng có mặt trong đám đông. Y rất muốn biết Mục Vỹ nói sẽ dạy mình là làm được thật hay chỉ để lôi kéo mình.
Nhưng hơn hết là vì y quan tâm đến muội muội.
Thanh đan, luyện đan, Phong Tử Dụ nhìn thấy rõ mồn một các bước tiến hành của Mục Vỹ.
Dần dần, y ngạc nhiên phát hiện trong động tác của hắn có những chi tiết khác hẳn những người khác.
Tất cả các bước tiến hành của Mục Vỹ đều cực kỳ tiêu chuẩn.
Không khác gì trong sách vở cả!
Phong Tử Dụ thật sự không tưởng tượng nổi, chắc Mục Vỹ phải luyện tập cả trăm ngàn lần mới đạt được trình độ thế này nhỉ?
Cuộc so tài diễn ra càng lâu, mọi người càng sốt ruột.
Vì một ít thiên tài đã bắt đầu cho đan dược ra lò.
"Thành công rồi, thành công rồi! Chu Minh thành công rồi, hai viên thánh đan trung phẩm Cửu Linh Chuyển Đan, chín đạo đan văn!"
Mấy tiếng hoảng hốt bỗng phát ra từ trong đám đông.
Hai viên Cửu Linh Chuyển Đan chín đạo đan văn!
Biểu hiện hôm nay của Chu Minh còn xuất sắc hơn cả hôm qua, điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán của khán giả.
"Nhìn kìa, Liễu Vô Tương cũng thành công rồi!"
"Năm viên, không ngờ cả năm viên luôn!"
"Lại còn mười đạo đan văn nữa chứ! Trời đất ơi!"
Chu Minh vừa thành công thì lại có từng tiếng huyên náo truyền đến từ bên khác.
Liễu Vô Tương cũng luyện chế Cửu Linh Chuyển Đan thành công!
Đã thế còn những năm viên! Mười đạo đan văn!
Lại một kỉ lục mới được lập ra.
"Hôm nay có chuyện gì thế này, luyện chế thánh đan trung phẩm còn tốt hơn thánh đan hạ phẩm là sao!"
"Chắc hôm qua giấu nghề cả đấy, họ không ngờ sẽ bị Mục Vỹ đánh đòn phủ đầu nên chơi tất tay trong hôm nay!"
"Nhưng vẫn chưa bằng Mục Vỹ hôm qua!"
"Ngươi ngốc à, làm gì có chuyện hôm nay Mục Vỹ còn giữ được phong độ hôm qua, động não chút đi được không?"
Tiếng tranh luận ầm ĩ không ngừng vang lên.
"Thiên Vũ cũng xong rồi, mười một đạo đan văn, một viên!"
"Ôi thần linh ơi, hôm nay mấy người này bị sao vậy, càng về sau càng chất lượng!"
"Mười một đạo đan văn! Mặc dù chỉ một viên thôi nhưng ăn đứt mười đạo đan văn rồi!"
Tiếng thốt thay nhau nổi lên!
Không một ai ngờ rằng trận thi đấu hôm nay còn đặc sắc hơn cả hôm qua.
Đúng là phi thực tế mà!
"Ha ha, xem ra hôm nay các vị đều lấy bản lĩnh của mình ra rồi!", Thiên Nhất thấy cảnh này vui vẻ ra mặt: "Tiểu tử Thiên Vũ được phết nhờ!"
"Đúng vậy, giờ chỉ còn Thân Công Ngôn và Mục Vỹ thôi!"
"Chắc hôm nay Thân Công Ngôn sẽ nghiêm túc hơn rồi, Mục Vỹ thì khó đoán quá!"
Mấy vị trưởng lão cũng châu đầu ghé tai thảo luận.
Hôm nay các thiên tài nỗ lực rất nhiều so với hôm qua, và cho ra thành phẩm cũng đáng kinh ngạc hơn hẳn!
Có điều không biết thành tích của Thân Công Ngôn và Mục Vỹ sẽ như thế nào!
"Thân Công Ngôn, mười một đạo đan văn, bảy viên!"
Trong lúc mấy vị trưởng lão bàn tán, bỗng có tiếng thét truyền đến.
Mười một đạo đan văn, bảy viên!
Thành tích này thật sự là xuất sắc hơn hôm qua gấp mấy lần, đã thế cấp bậc của thánh đan cần luyện chế hôm nay còn là trung phẩm.
Những thiên tài này thuộc kiểu áp lực càng lớn càng bùng nổ sức chiến đấu ư?
Còn Mục Vỹ thì sao?
Trở ngại về cảnh giới đã định sẵn kết quả luyện chế thánh đan trung phẩm của hắn sẽ không còn phi thường như ngày hôm qua.
Nhưng lúc này đây, Mục Vỹ đứng trước lò luyện đan và mỉm cười nhìn nó.
"Có vẻ hôm nay ai cũng nghiêm túc rồi nhỉ!"
Thân Công Ngôn khịt mũi khinh thường: "Ta không tin hôm nay ngươi sẽ làm tốt hơn hôm qua. Mục Vỹ, ngươi thua trận này chắc rồi!"
"Mở lò nhanh lên, đừng có tỏ vẻ thần bí nữa!", Chu Minh bực bội thúc giục.
Bên kia, Thiên Vũ cũng nhìn Mục Vỹ với vẻ hứng thú.
Khi thấy Mục Vỹ trong di chỉ Cổ Long vào mấy tháng trước, y hoàn toàn không đặt hắn vào mắt.
Thân phận đệ tử cấp cao của Thiên Đan Tông đã làm Thiên Vũ có thái độ đó.
Nhưng hôm nay, y lại thấy tò mò về Mục Vỹ.
Không biết tiềm năng của người này sẽ đến đâu đây?
Liễu Vô Tương thua Thân Công Ngôn nên càng chướng mắt Mục Vỹ, hừ một tiếng rồi nói: "Mục Vỹ, đừng úp úp mở mở nữa! Nếu hôm nay ngươi có thể luyện chế mười viên Cửu Linh Chuyển Đan mười tám đạo đan văn, suốt đời Liễu Vô Tương ta đây sẽ không động chạm gì đến đan đạo nữa!"
"Nhìn các ngươi sốt ruột chưa kìa, gấp cái gì!"
Mục Vỹ nhìn Liễu Vô Tương, trêu tức: "Hôm qua bị chèn ép chưa đủ hay sao mà nay còn lòi bản mặt ra vậy, muốn bị vả bôm bốp hả?"
"Ngươi..."
Lòng Liễu Vô Tương đầy phẫn nộ, gã ta chỉ thiếu điều giết chết Mục Vỹ ngay lúc này.
"Ta chuẩn bị mở lò đây, các ngươi đừng thất vọng đấy nhé!"
Mục Vỹ đặt tay trên lò luyện đan, cười hờ hững nhìn Liễu Vô Tương: "Nhớ lời ngươi đấy!"
Dứt câu, hắn mở nắp!
Trong chốc lát, sân đấu im phăng phắc!
Chương 910: Yêu quái
Mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn!
Trông thấy vậy, rất nhiều thầy luyện đan trong số những người tới xem đều đã ngất xỉu.
Thậm chí có người còn hộc cả máu.
Nghịch thiên?
Yêu quái?
Sự chấn động của họ đã vượt khỏi sự mong ngóng.
Đánh chết họ cũng không tin Mục Vỹ vẫn có thể luyện chế ra mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn.
Nhưng bây giờ, mười viên đan dược ấy đang bay lơ lửng, nên họ không tin không được.
Sự việc đã bày ra trước mắt thì còn chối cãi gì nữa.
“Không thể nào!”
Thân Công Ngôn đã hoàn toàn ngây ngốc.
Liễu Vô Tương thì thẫn thờ!
Trông thấy dáng vẻ này của Liễu Vô Tương, Mục Vỹ cười lớn nói: “Này đệ tử của núi Huyền Không, còn nhớ lời mình đã nói chứ? Ta đoán chắc ngươi không còn mặt mũi nào vác xác đến vòng thi ngày mai nữa đâu nhỉ?”
“Ngươi…”
Thấy vẻ trêu ngươi của Mục Vỹ, Liễu Vô Tương ức tới mức suýt nữa hộc máu.
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, mà sao ngươi vẫn đưa mặt ra cho ta tát thế?”
Mục Vỹ không thèm để ý đến Liễu Vô Tương nữa, chỉ mỉm cười coi thường rồi quay người bỏ đi.
Mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn đúng là một kết quả hiếm có.
Nhưng vào tay Mục Vỹ thì hiếm đến mấy hắn cũng làm được.
Đúng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư sẽ hơi quá sức khi luyện chế thánh đan trung phẩm, nhưng với một thầy luyện đan được đào tạo bởi một đan tiên ở kiếp trước như hắn thì không hề khó.
“Lại là mười tám đạo đan văn!”
Nếu hôm qua, trưởng lão Thiên Nhất vẫn giữ được bình tĩnh thì nay ông ấy thật sự không biết phải nói gì nữa.
Dù thánh đan trung phẩm và hạ phẩm có vẻ chỉ cách nhau một bậc, nhưng các thầy luyện đan bình thường có mất cả chục hay trăm năm cũng chưa chắc đã vượt qua được khoảng cách ấy.
Rốt cuộc Mục Vỹ xuất thân từ môn phái nào mà có tài năng thông thiên như vậy?
Thiên Nhất nhớ lại hàng vạn năm trước, Vỹ tôn giả nổi danh lừng lẫy cũng là một thầy luyện đan, nhưng theo sử sách thì ngài ấy mới chỉ luyện chế được thánh đan có mười lăm đạo đan văn thôi.
Còn Mục Vỹ này đã vượt qua cả nhân vật truyền kỳ đó!
“Nếu tiểu tử này không tự thành lập Huyết Minh thì kiểu gì lão phu cũng phải lôi kéo hắn về Thiên Đan Tông”.
Trưởng lão Thiên Nhất thèm thuồng nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi nói.
Vòng thi thứ hai đã khép lại một cách rực rỡ.
Với mười viên thánh đan trung phẩm có mười tám đạo đan văn.
Không hiểu Mục Vỹ này học thuật luyện đan ở đâu mà cao siêu đến vậy.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Liễu Vô Tương đã nổi giận ngất trời.
“Ngày mai nhất định Mục Vỹ ngươi phải chết!”
Liễu Vô Tương tức tối nhìn Mục Vỹ, vì không có chỗ nào phát tiết nên mặt gã ta trông rất dữ tợn.
Thân Công Ngôn đứng cạnh lò luyện đan chợt vung tay, lập tức bóp nát viên Cửu Linh Chuyển Đan do mình luyện chế ra.
Lần này, các thiên tài không còn giữ được phong độ nữa, ai nấy đều nhìn Mục Vỹ với ánh mắt hình viên đạn.
Nhưng Mục Vỹ nào có quan tâm.
Hắn sẽ giành giải nhất ở hạng mục luyện đan.
Nếu đến mấy người này mà hắn còn không thắng được thì còn mặt mũi nào nói mình trùng sinh nữa, ngay cả khi cảnh giới hiện tại của hắn không bằng họ.
“Thần, đúng là thần rồi!”
Phong Tử Dụ ở trong đám đông trông thấy cảnh tượng này hoàn toàn câm nín.
Tài năng của Mục Vỹ đúng là tuyệt diệu.
Sự tuyệt diệu này không hề phô trương, mà là sự tinh tế và xử lý rất khó lý giải.
Hôm nay khi đứng xem ở khán đài, Phong Tử Dụ mới được chứng kiến rõ sự tài năng của Mục Vỹ.
Đồng thời, y cũng quyết định sẽ theo học hắn.
Nếu đi theo Mục Vỹ học luyện đan, Phong Tử Dụ cảm thấy sẽ lợi hại hơn năm vị trưởng lão của Thiên Đan Tông nhiều.
Tin tức lan đi nhanh như gió, các thế lực lớn đều đang vô cùng chấn động.
Một cái tên mới mẻ là Mục Vỹ đã nhanh chóng vụt sáng.
Trước kia, hắn chỉ nổi danh là một kiếm khách.
Nhưng giờ còn là một thầy luyện đan.
Hơn nữa còn là thầy luyện thánh đan trung phẩm.
Mà có lẽ không chỉ có vậy!
Tất cả mọi người đều đang mong ngóng tới vòng thi thứ ba.
Đây cũng là vòng thi cuối rồi.
Tỉ thí luyện thánh đan thượng phẩm.
Lần này, Thiên Đan Tông tổ chức cuộc thi với hai mục đích. Một là muốn khảo hạch khả năng cùng cách thức luyện đan của các thầy luyện đan, hai là xem cấp bậc.
Nếu Mục Vỹ không thể luyện chế ra thánh đan thượng phẩm thì không thể giành giải nhất được.
Chỉ có thầy luyện đan cấp cao nhất mới giành được ngôi vị này.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên khán đài đã có người tới chiếm chỗ.
Vì không ai muốn bỏ qua một sự kiện trọng đại thế này.
Song họ không biết rằng dù mình có chiếm được vị trí đẹp, nhưng khi lão đại của các môn phái tới thì họ vẫn phải nhường thôi.
Trời vừa sáng, sàn đấu đã đông kín người.
Thậm chí nhiều chỗ còn đang đánh nhau, gây ra ồn ào không nhỏ.
Tuy vậy, mọi người vẫn rất mong chờ vòng đấu này.
Hôm nay là vòng thi cuối cùng rồi.
Nếu Mục Vỹ luyện chế được thánh đan thượng phẩm, dù cấp bậc có kém hơn của Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn thì vẫn có thể hãnh diện với đời.
Hơn nữa, cũng có khả năng cao giành được ngôi vị quán quân.
Mọi người trên khán đài đều đang sốt sắng chờ đợi.
“A, đến rồi!”
Thấy Mục Vỹ đến, mọi người nhao lên.
"Hai vị, đây là muội muội ta, Phong Ngọc Nhi. Từ năm 16 tuổi, muội muội ta mắc bệnh lạ, da bắt đầu nổi nhiều đường vân xanh, qua một thời gian thì mù mắt, bị người ta cho là điềm rủi".
Phong Tử Dụ kể: "Cuối cùng, muội ấy bị đuổi ra khỏi gia tộc. Ta không muốn nó lưu lạc một mình nên cũng rời gia tộc, sống nhờ vào luyện đan. Ta vừa nghĩ cách chữa bệnh cho muội muội vừa muốn bái vào Thiên Đan Tông để cầu xin năm vị trưởng lão chủ chốt Thiên Đan Tông cứu muội ấy. Nhưng các ngươi thấy kết quả rồi đấy!"
Mắc bệnh lạ?
Nghe vậy, Mục Vỹ bỗng sửng sốt.
Hình như đó đâu phải bệnh lạ gì!
"Quy Nhất, ngươi biết đây là bệnh gì không? Ta nhớ hình như có gặp rồi mà quên mất!"
Mục Vỹ cau mày hỏi.
"Bộ kiếp trước Tiên Vương nhà ngươi ở không hay sao mà hỏi? Nói nghe mất mặt giùm!"
Quy Nhất châm chọc: "Cái đó là gì cũng không biết mà đòi làm đệ nhất Tiên Vương?"
"Nói lẹ lên coi?"
Bị Quy Nhất mỉa mai, Mục Vỹ nhíu mày chặt hơn.
"Nói cho ngươi biết cũng được!"
Quy Nhất hờ hững nói: "Trong đất trời, trên thánh thú chính là thần thú. Thật ra trường hợp của tiểu cô nương cũng giống như thần phách Băng Hoàng trong cơ thể thê tử ngươi đấy, Thiên Tinh Huyền Xà đang biến đổi!"
"Khác một chỗ là thần phách Băng Hoàng của thê tử ngươi thuộc loại thần phách tự thức tỉnh, có thể vận chuyển từng bước. Tình cờ thể chất thê tử ngươi cũng âm hàn nên mới điều khiển được!"
"Nhưng tiểu cô nương này không như thế!"
"Trong cơ thể cô ấy không chỉ có hồn phách mà còn có huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà!"
Huyết mạch!
Tin tức này làm Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.
"Bởi vậy nên thân thể cô ấy mới có biến đổi đó!"
Quy Nhất nói một cách kiêu ngạo: "Sau này đạt đến trình độ đại thành, thần phách của thê tử ngươi thậm chí có thể như Băng Hoàng chân chính. Niết bàn, bất tử bất diệt, tiềm lực vô hạn".
"Còn tiểu cô nương này thì khác với thê tử ngươi, có cả hồn phách thần thú Thiên Tinh Huyền Xà. Mặc dù sức mạnh hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà không bằng Băng Hoàng nhưng lợi thế của tiểu cô nương là ẩn chứa huyết mạch Thiên Tinh Huyền Xà trong người. Tương lai rộng mở lắm đấy!"
"Vậy vì sao cô ấy ra thế này?"
"Quá đơn giản!", Quy Nhất đắc chí đáp: "Không khống chế được sức mạnh của huyết mạch và hồn phách thì vậy thôi!"
Mục Vỹ bỗng thấy hứng thú với lời nói của Quy Nhất.
Nghe có vẻ nó có cách giải quyết!
"Nào nào nào, lão đầu, nói nghe coi giải quyết thế nào xem. Nếu như chỉ là thần phách thì ta còn có cách, có cả huyết mạch thì ta chịu rồi!", Mục Vỹ cười xởi lởi.
"Liên quan gì tới ta?"
Quy Nhất đột nhiên sừng sộ: "Tên nhãi nhà ngươi muốn thu phục người ta, thấy muội muội người ta cũng lợi hại, muốn thu về dưới trướng luôn mà đòi ta giúp là sao, dựa vào đâu?"
"Tên này, sao chẳng có lòng thương người gì hết vậy hả? Ngươi nhìn người ta kìa, huynh trưởng hi sinh nhiều thứ vì muội muội, đáng thương biết bao nhiêu. Ngươi nhẫn tâm đứng nhìn sao!"
"Mắc mớ gì tới ta!"
"Ngươi..."
Mục Vỹ tức muốn nổi điên, chẳng biết nên nói gì mới phải.
Thật lâu sau, Quy Nhất mới chịu bật mí: "Được rồi, được rồi, không phải là không có cách. Ngươi có thể dùng Vạn Cổ Huyết Điển để chữa lành mắt cô ấy trước. Cơ thể tiểu cô nương bị biến đổi là do chưa biết gì về sức mạnh huyết mạch, nếu ngươi truyền Bất Diệt Huyết Điển, có thể cô ấy sẽ hồi phục đấy. Mà biết đâu tiểu cô nương sẽ vận dụng được sức mạnh huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà, thậm chí câu thông hồn phách được luôn cũng nên".
"Kết quả sẽ như nào?"
"Kết quả sẽ là cô ấy có khả năng khống chế huyết mạch, thức tỉnh hồn phách, một bước lên mây!"
"Ta không tin không có nguy hiểm gì!"
"Nguy hiểm thì có chứ!", Quy Nhất nghiêm túc nói: "Quá trình thức tỉnh huyết mạch sẽ khơi gợi hồn phách thức tỉnh, nhiều khả năng tiểu cô nương sẽ bị chiếm đoạt linh hồn bởi chính Thiên Tinh Huyền Xà mà mình được kế thừa, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"
Chiếm đoạt linh hồn, vậy khác nào biến thành người khác đâu.
Chẳng hạn như Bạch Tuyệt bây giờ!
"Thế chẳng phải có nghĩa là giờ cô ấy không thể tu luyện Bất Diệt Huyết Điển, nếu không sẽ bị đoạt xác sao?"
"Nói thế thì không phải!"
Nghe vậy, Mục Vỹ trợn mắt nhìn nó, quát: "Ngươi không thể nói hết một lần được hả?"
"Ai bảo ngươi không chờ ta nói xong đã hỏi tiếp!"
"..."
"Cảnh giới hiện tại của tiểu cô nương không cao, không có khả năng khơi gọi sức mạnh hồn phách. Nhưng nếu đạt đến Tiên Cảnh, khơi gợi được sức mạnh hồn phách, chuyện sau đó khó nói được lắm!"
Mục Vỹ gật đầu rồi cúi đầu.
"Phong Tử Dụ!"
Hắn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Phong Tử Dụ, nghiêm túc nói: "Ta có cách chữa bệnh cho muội muội ngươi, nhưng có rủi ro!"
"Cách gì!"
Mục Vỹ sắp xếp câu từ mới trả lời: "Trong cơ thể muội muội ngươi ẩn chứa huyết mạch và hồn phách của thần thú Thiên Tinh Huyền Xà. Ta có một bí tịch có thể cho muội muội ngươi tu luyện, học cách vận chuyển sức mạnh huyết mạch Thiên Tinh Huyền Xà. Thực lực của cô ấy sẽ tăng cao, thăng cấp cực kỳ nhanh!"
"Nhưng bên cạnh đó còn tiềm tàng một mối nguy cơ là khi muội muội ngươi đến Tiên Cảnh có thể sẽ kéo theo hồn phách thức tỉnh. Nếu không thể chống lại hồn phách của Thiên Tinh Huyền Xà, muội muội ngươi sẽ bị nó thôn tính, đánh mất bản thân!"
Phong Tử Dụ chẳng hiểu Tiên Cảnh hay thần thú nghĩa là gì.
Nhưng y biết những thứ Mục Vỹ vừa nói ra nằm ở cấp bậc mình khó mà với tới.
"Cho ta thời gian suy nghĩ!"
Phong Tử Dụ lo lắng cũng dễ hiểu.
Muội muội trở nên mạnh hơn thì y vui chứ, nhưng cái giá phải trả cho việc có được sức mạnh ấy khả năng lại là đánh mất bản thân.
Y không dám đánh cược!
Y chỉ mong muội muội mình sống trong bình an mà thôi.
Chương 907: Ta đồng ý!
"Ta đồng ý!"
Chưa đợi Phong Tử Dụ lên tiếng, Phong Ngọc Nhi đã ra khỏi nhà và đưa ra câu trả lời đầy quyết đoán.
"Ngọc Nhi!"
"Ca ca, muội đồng ý. Muội không muốn liên lụy đến huynh nữa!"
Nước mắt lăn dài trên má, người run rẩy, Phong Ngọc Nhi nói: "Nếu không do muội thì giờ huynh đã là thầy luyện đan nổi tiếng bậc nhất rồi. Do muội mà huynh mới ra thế này, muội không muốn liên lụy huynh nữa đâu!"
"Muội muội!"
Phong Tử Dụ trầm giọng quát.
Chỉ trách y không đủ bản lĩnh, khiến cho muội muội bị cơn đau hành hạ.
"Thật ra cả hai người đều không có lỗi đâu. Thiên Tinh Huyền Xà là thần thú, nếu muội muội ngươi đã nắm giữ sức mạnh huyết mạch thì mai này nhất định sẽ đứng hàng chí tôn trong tiểu thế giới Tam Thiên. Chẳng qua đi kèm còn có nguy cơ, ta đã nói với hai người rồi, còn lựa chọn thế nào là..."
"Không cần chọn, ta muốn thay đổi!"
Phong Ngọc Nhi nghiêm mặt nói: "Ta không muốn sống thế này nữa!"
"Muội muội!"
"Ca ca, huynh đừng khuyên muội!"
Phong Ngọc Nhi bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình: "Muội đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù chỉ sống một thời gian ngắn ngủi, còn phải đương đầu với con thần thú kia thì đã sao, chắc gì muội không đấu lại nó? Việc gì cũng nên suy nghĩ theo hướng tích cực mà, không phải sao? Chẳng lẽ huynh muốn muội sống mà cứ bị người khác gọi là quái vật, dị thú?"
"Đương nhiên không!"
Phong Tử Dụ siết chặt hai quả đấm, nói với Mục Vỹ: "Vỹ huynh, tỉ lệ gặp nguy khi hồn phách thần thú kia thức tỉnh trong tương lai là bao nhiêu?"
"Là bao nhiêu còn tùy thuộc vào mỗi người!", Mục Vỹ cười nhẹ: "Để ta nói cho ngươi nghe, thê tử ta cũng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nhưng vẫn khống chế được đấy thôi!"
Hai từ thê tử làm Tần Mộng Dao đỏ mặt, cười ngượng ngùng.
"Ca ca, nếu huynh thật lòng nghĩ cho muội thì hãy để muội thử một lần đi. Muội không muốn huynh bị ảnh hưởng vì mình nữa!"
Mặt Phong Tử Dụ đầy đấu tranh. Một lát sau, dường như y đã hạ quyết tâm.
"Được!"
Y thấu hiểu nỗi đau của muội muội mình. Làm sao không đau khi bị người khác đối xử như kẻ khác loài chứ?
Chỉ cần được ở bên muội muội, dù có gian truân cách mấy y cũng luôn đồng hành cùng muội ấy!
"Ta cần làm gì?"
Phong Ngọc Nhi thở phào, từ tốn hỏi.
"Bây giờ cô không cần làm gì hết, nhắm mắt lại là được!"
Mục Vỹ nhẹ cười, đi đến trước mặt cô ấy rồi đưa tay ra.
Trong chốc lát, một nguồn sức mạnh không tên truyền đến từ trong cơ thể Mục Vỹ.
Sự hiện diện của sức mạnh ấy làm Tần Mộng Dao và Phong Tử Dụ sững sờ.
Phong Ngọc Nhi thì co giật, toàn thân run rẩy.
Nhìn cô ấy có vẻ cực kỳ thống khổ, nhưng dường như cảm giác đau đến từ linh hồn chứ không phải thể xác.
Qua gần một canh giờ, Mục Vỹ mới buông tay.
Phong Ngọc Nhi chậm rãi mở mắt.
"Ngọc Nhi!"
"Ca ca!"
Phong Ngọc Nhi tiến lên nhìn Phong Tử Dụ, nước mắt tràn mi.
"Muội nhìn được rồi?", thấy sự thay đổi của Phong Ngọc Nhi, Phong Tử Dụ ngạc nhiên quá đỗi.
"Vâng!"
Bản thân Phong Ngọc Nhi cũng không biết vì sao mắt mình không còn mông lung như bị bủa vây trong sương mù sau khi được Mục Vỹ truyền nguồn sức mạnh kì lạ trong tay vào.
Thế rồi, mắt cô ấy đã trong trẻo trở lại.
"Cảm ơn!"
Phong Tử Dụ cúi người thật sâu với Mục Vỹ.
"Ta không giúp không công đâu nhá!"
Mục Vỹ nhoẻn môi.
Phong Tử Dụ ngẩn ra, đương nhiên y biết Mục Vỹ có ý gì.
Mục Vỹ không thể nào vô duyên vô cớ giúp y, lại còn bằng lòng cung cấp võ kỹ về huyết mạch được. E là Mục Vỹ có mục đích gì mới giúp.
"Huynh cần ta làm gì, ta sẽ làm trong khả năng!"
"Không cần lo xa thế đâu!"
Mục Vỹ vừa vỗ vai vừa nói: "Ta chỉ cần ngươi giúp ta một việc, đó là gia nhập Huyết Minh và trở thành thầy luyện đan của Huyết Minh ta. Ngoài ra, ta hứa sẽ giúp ngươi trở thành thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm, thậm chí là thầy luyện Hư Tiên Đan!"
Gì cơ!
Phong Tử Dụ rất kinh ngạc khi nghe thấy lời này.
Ước mơ cả đời y chỉ là trở thành thầy luyện đan cao cấp, câu nói của Mục Vỹ nghe giống như giúp y hơn là yêu cầu!
"Nhưng ta nhắc trước, Huyết Minh là thế lực đối địch với núi Huyền Không, có thể mai này sẽ gặp rất nhiều mối nguy cơ!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Tốt nhất là ngươi nên..."
"Ta đồng ý!"
Chưa đợi Mục Vỹ dứt câu, Phong Tử Dụ đã mỉm cười: "Ta đồng ý!"
"Ủa..."
"Không có gì vui hơn việc trở thành thầy luyện Hư Tiên Đan hùng mạnh, không có gì phấn khích hơn việc đối đầu với một thế lực hàng đầu như núi Huyền Không!"
"Tốt lắm!"
Mục Vỹ không ngờ Phong Tử Dụ đồng ý nhanh như vậy.
"Ta đã truyền tầng thứ nhất của Bất Diệt Huyết Điển cho Ngọc Nhi rồi, còn việc có tu luyện thành công hay không phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của cô ấy. Một điều nữa, giờ các ngươi không nên ra ngoài thành Trung Thiên, qua mấy ngày nữa hẵng đi, đến đảo Lạc Hồn tìm Chu Vân Văn trưởng lão nhé. Ta sẽ truyền tin cho ông ấy!"
Chương 908: Trận tỉ thí thứ hai
Mục Vỹ khẽ mỉm cười nói với hai huynh muội: "Phong Tử Dụ, sau khi trở về ta sẽ dạy ngươi luyện đan. Còn về Ngọc Nhi, ta tin tưởng cô sẽ thành công!"
"Đa tạ!"
"Đa tạ hai người, Vỹ đại ca, đại tẩu!"
Dứt câu, Mục Vỹ đưa Tần Mộng Dao rời khỏi tiểu viện.
"Ca ca, huynh gia nhập Huyết Minh là đối đầu với núi Huyền Không đấy! Núi Huyền Không là bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên, liệu Huyết Minh có gánh nổi không?", Phong Ngọc Nhi lo lắng nói.
"Ta không biết!"
Phong Tử Dụ cười khổ: "Nhưng ta có lý do gì để từ chối đâu?"
"Mục Vỹ là một người bất phàm, thiên phú luyện đan phải gọi là đỉnh cao. Linh tính mách bảo ta rằng Mục Vỹ sẽ tạo ra kỳ tích trong trận tỉ thí năm nay!"
Phong Tử Dụ cũng không biết sao lại vậy.
Nhưng y rất ngạc nhiên vì thấy Mục Vỹ luyện chế ra mười viên Quy Linh Đan có mười tám đạo đan văn sau khi mình thất bại.
Mười tám đạo đan văn, phải có thiên phú và kĩ thuật cao nhường nào mới tạo ra được chứ.
"Mấy ngày tới muội hãy chuyên tâm lĩnh ngộ công pháp huynh ấy truyền cho muội. Và nhớ phải giữ bí mật đấy. Thời gian tới ta sẽ quay lại xem thi đấu, để xem huynh ấy sẽ tạo ra kỳ tích gì!"
"Vâng!"
Rời khỏi tiểu viện, Mục Vỹ đi trên phố lớn trong tâm trạng vui sướng.
Hắn không những thu được một thiên tài luyện đan mà còn tự nhiên thu được một thiếu nữ thức tỉnh huyết mạch và hồn phách của thần thú Thiên Tinh Huyền Xà.
Quan trọng hơn, theo như lời Quy Nhất, vì Phong Ngọc Nhi sở hữu huyết mạch thần thú nên sẽ có được những lĩnh ngộ sâu sắc khi tu hành Bất Diệt Huyết Điển. Đến lúc đó, hắn hoàn toàn có thể thỉnh giáo cô ấy.
"Rốt cuộc huynh còn giấu ta chuyện gì nữa?"
Tần Mộng Dao đi bên cạnh Mục Vỹ, hừ lạnh, giọng không nóng không lạnh: "Hết thầy luyện Hư Tiên Đan đến thần thú, cái gì huynh cũng biết hết, giống như thông thạo lắm vậy, mà có vẻ không phải huynh chỉ biết có chừng đó!"
"Ây da!"
Nhìn sườn mặt hơi lạnh lùng của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ cười làm lành: "Vốn hiểu biết của ta có hạn thì sao giúp muội thu phục hồn phách thần thú được chứ?"
Chẳng qua là lần này điệu cười hớ hớ của hắn hoàn toàn vô dụng, Tần Mộng Dao vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
"Thôi nào, thôi nào!"
Mục Vỹ tỏ ra bất lực: "Đằng nào huynh cũng sẽ nói thật cho muội biết thôi, giờ nói sợ muội không tin!"
"Huynh cứ nói đi, muội tin mà!"
"Được rồi. Thực ra một trong hai pho tượng muội thấy ở đảo Huyết Sát chính là huynh! Chính xác mà nói, là huynh của mười nghìn năm trước!"
"Huynh là Huyết tôn giả?"
"..."
Mục Vỹ đen mặt, chẳng biết nói gì hơn: "Huynh là Vỹ tôn giả!"
Hắn vừa nói xong thì thấy Tần Mộng Dao ngơ ngác nhìn mình một hồi lâu mới lắc đầu, nói: "Thôi, huynh không muốn nói thì thôi vậy. Muội không ép".
"Đừng mà, những gì huynh nói đều là sự thật!"
Cảnh tượng Tần Mộng Dao quay lưng bỏ đi làm Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.
"Huynh là Vỹ tôn giả, trùng sinh đến thời đại mười nghìn năm sau thật mà!"
"Huyết Kiêu là huynh đệ của huynh!"
"Huynh có thành lập một thế lực nức tiếng tại đại thế giới Vạn Thiên tên là Vỹ Minh!"
"Huynh..."
Nhìn bóng người Tần Mộng Dao càng ngày càng xa, Mục Vỹ bụm mặt, không nói nên lời: "Huynh đã bảo mà, có nói muội cũng không tin!"
Thật ra sớm muộn gì Tần Mộng Dao cũng biết chuyện này. Mục Vỹ hiểu rằng cô sẽ biết được nhiều hơn trong quá trình thần phách thức tỉnh.
Giờ cô không tin không có nghĩa là sau này không tin.
Cuộc thi đấu đầy căng thẳng tiếp tục diễn ra.
Hôm sau, trận đấu luyện chế thánh đan trung phẩm bắt đầu.
Số võ giả tới đây trong ngày hôm nay không những không ít hơn mà ngược lại còn đông hơn.
Hai từ "đông nghịt" đã không đủ để hình dung sự náo nhiệt của trận tranh tài này.
Thiên Đan Tông muốn khuấy động bầu không khí cuộc thi nên cũng động viên, cổ vũ.
Có điều số lượng thầy luyện đan có mặt trong cuộc thi lại giảm hẳn chín phần mười số lượng dự thi ban đầu.
Mấy nghìn người dự thi mà nay chỉ còn lại mấy trăm.
Thứ nhất là một bộ phận thầy luyện đan không có khả năng luyện chế thánh đan trung phẩm, thứ hai là phần lớn ai nhìn thấy thành tựu của Mục Vỹ hôm qua đều suy sụp, không giữ bình tĩnh được nổi.
Người ta luyện đan là luyện thật, còn họ luyện đan chỉ như con nít chơi đồ hàng thôi!
Mười viên Quy Linh Đan thành phẩm đều có mười tám đạo đan văn, biết đấu lại kiểu gì?
Một nhóm người mất đi lòng tin, nhưng một nhóm khác thì không cam tâm.
Chu Minh là một trong số đó.
Gã là thầy luyện thánh đan trung phẩm thế mà bị đánh bại bởi một kẻ không tiếng tăm như Mục Vỹ trong trận đấu hôm qua.
Trong cuộc thi luyện chế thánh đan trung phẩm hôm nay, gã tin mình sẽ vượt mặt hắn.
Không chỉ Chu Minh mà Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn cũng có suy nghĩ này.
Liễu Vô Tương là đệ tử núi Huyền Không, tham gia thi đấu là để giành lấy viên Hư Tiên Đan.
Có điên gã ta mới cam tâm thua Mục Vỹ.
Hôm nay sẽ diễn ra trận đấu với đề tài luyện chế thánh đan trung phẩm.
Đây là trận đấu không chỉ cạnh tranh về kỹ xảo luyện thánh đan trung phẩm mà còn so tài về cảnh giới của võ giả.
Muốn thành công tạo ra thánh đan trung phẩm thì cảnh giới cao là điều bắt buộc rồi.
Ít nhất phải có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm thì xác suất thành công mới đủ lớn.
Thân Công Ngôn là cường giả cảnh giới Bất Tử Chi Thân, tự nhận bản thân có tài luyện đan dù đó có là thánh đan thượng phẩm đi chăng nữa. Và gã tin mình vẫn có thể luyện thánh đan trung phẩm đạt được thành tích như hôm qua.
Mục Vỹ thì khác.
Hắn chỉ mới đến tầng bốn của cảnh giới Vũ Tiên mà thôi.
Việc luyện chế thánh đan trung phẩm ở cảnh giới này quá khó khăn!
Khả năng thắng của đối thủ sụt giảm, của mình thì tăng, chẳng có điều gì sung sướng hơn chuyện này.
Không chỉ Thân Công Ngôn mà khán giả cũng cho là vậy.
Thứ nhất, họ muốn xem liệu Mục Vỹ có thể tạo ra kỳ tích như hôm qua không.
Thứ hai là thăm dò xem còn thiên tài nào khác lộ diện không.
Chương 909: Nhớ lời ngươi nói đấy
"Chủ đề của trận đấu hôm nay là luyện chế thánh đan trung phẩm - Cửu Linh Chuyển Đan!"
Sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, từng thí sinh chuẩn bị dự thi, những người khác lại bắt đầu công cuộc chờ đợi.
Có điều lần này ai nấy đều cực kỳ kiên nhẫn.
Phong Tử Dụ cũng có mặt trong đám đông. Y rất muốn biết Mục Vỹ nói sẽ dạy mình là làm được thật hay chỉ để lôi kéo mình.
Nhưng hơn hết là vì y quan tâm đến muội muội.
Thanh đan, luyện đan, Phong Tử Dụ nhìn thấy rõ mồn một các bước tiến hành của Mục Vỹ.
Dần dần, y ngạc nhiên phát hiện trong động tác của hắn có những chi tiết khác hẳn những người khác.
Tất cả các bước tiến hành của Mục Vỹ đều cực kỳ tiêu chuẩn.
Không khác gì trong sách vở cả!
Phong Tử Dụ thật sự không tưởng tượng nổi, chắc Mục Vỹ phải luyện tập cả trăm ngàn lần mới đạt được trình độ thế này nhỉ?
Cuộc so tài diễn ra càng lâu, mọi người càng sốt ruột.
Vì một ít thiên tài đã bắt đầu cho đan dược ra lò.
"Thành công rồi, thành công rồi! Chu Minh thành công rồi, hai viên thánh đan trung phẩm Cửu Linh Chuyển Đan, chín đạo đan văn!"
Mấy tiếng hoảng hốt bỗng phát ra từ trong đám đông.
Hai viên Cửu Linh Chuyển Đan chín đạo đan văn!
Biểu hiện hôm nay của Chu Minh còn xuất sắc hơn cả hôm qua, điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán của khán giả.
"Nhìn kìa, Liễu Vô Tương cũng thành công rồi!"
"Năm viên, không ngờ cả năm viên luôn!"
"Lại còn mười đạo đan văn nữa chứ! Trời đất ơi!"
Chu Minh vừa thành công thì lại có từng tiếng huyên náo truyền đến từ bên khác.
Liễu Vô Tương cũng luyện chế Cửu Linh Chuyển Đan thành công!
Đã thế còn những năm viên! Mười đạo đan văn!
Lại một kỉ lục mới được lập ra.
"Hôm nay có chuyện gì thế này, luyện chế thánh đan trung phẩm còn tốt hơn thánh đan hạ phẩm là sao!"
"Chắc hôm qua giấu nghề cả đấy, họ không ngờ sẽ bị Mục Vỹ đánh đòn phủ đầu nên chơi tất tay trong hôm nay!"
"Nhưng vẫn chưa bằng Mục Vỹ hôm qua!"
"Ngươi ngốc à, làm gì có chuyện hôm nay Mục Vỹ còn giữ được phong độ hôm qua, động não chút đi được không?"
Tiếng tranh luận ầm ĩ không ngừng vang lên.
"Thiên Vũ cũng xong rồi, mười một đạo đan văn, một viên!"
"Ôi thần linh ơi, hôm nay mấy người này bị sao vậy, càng về sau càng chất lượng!"
"Mười một đạo đan văn! Mặc dù chỉ một viên thôi nhưng ăn đứt mười đạo đan văn rồi!"
Tiếng thốt thay nhau nổi lên!
Không một ai ngờ rằng trận thi đấu hôm nay còn đặc sắc hơn cả hôm qua.
Đúng là phi thực tế mà!
"Ha ha, xem ra hôm nay các vị đều lấy bản lĩnh của mình ra rồi!", Thiên Nhất thấy cảnh này vui vẻ ra mặt: "Tiểu tử Thiên Vũ được phết nhờ!"
"Đúng vậy, giờ chỉ còn Thân Công Ngôn và Mục Vỹ thôi!"
"Chắc hôm nay Thân Công Ngôn sẽ nghiêm túc hơn rồi, Mục Vỹ thì khó đoán quá!"
Mấy vị trưởng lão cũng châu đầu ghé tai thảo luận.
Hôm nay các thiên tài nỗ lực rất nhiều so với hôm qua, và cho ra thành phẩm cũng đáng kinh ngạc hơn hẳn!
Có điều không biết thành tích của Thân Công Ngôn và Mục Vỹ sẽ như thế nào!
"Thân Công Ngôn, mười một đạo đan văn, bảy viên!"
Trong lúc mấy vị trưởng lão bàn tán, bỗng có tiếng thét truyền đến.
Mười một đạo đan văn, bảy viên!
Thành tích này thật sự là xuất sắc hơn hôm qua gấp mấy lần, đã thế cấp bậc của thánh đan cần luyện chế hôm nay còn là trung phẩm.
Những thiên tài này thuộc kiểu áp lực càng lớn càng bùng nổ sức chiến đấu ư?
Còn Mục Vỹ thì sao?
Trở ngại về cảnh giới đã định sẵn kết quả luyện chế thánh đan trung phẩm của hắn sẽ không còn phi thường như ngày hôm qua.
Nhưng lúc này đây, Mục Vỹ đứng trước lò luyện đan và mỉm cười nhìn nó.
"Có vẻ hôm nay ai cũng nghiêm túc rồi nhỉ!"
Thân Công Ngôn khịt mũi khinh thường: "Ta không tin hôm nay ngươi sẽ làm tốt hơn hôm qua. Mục Vỹ, ngươi thua trận này chắc rồi!"
"Mở lò nhanh lên, đừng có tỏ vẻ thần bí nữa!", Chu Minh bực bội thúc giục.
Bên kia, Thiên Vũ cũng nhìn Mục Vỹ với vẻ hứng thú.
Khi thấy Mục Vỹ trong di chỉ Cổ Long vào mấy tháng trước, y hoàn toàn không đặt hắn vào mắt.
Thân phận đệ tử cấp cao của Thiên Đan Tông đã làm Thiên Vũ có thái độ đó.
Nhưng hôm nay, y lại thấy tò mò về Mục Vỹ.
Không biết tiềm năng của người này sẽ đến đâu đây?
Liễu Vô Tương thua Thân Công Ngôn nên càng chướng mắt Mục Vỹ, hừ một tiếng rồi nói: "Mục Vỹ, đừng úp úp mở mở nữa! Nếu hôm nay ngươi có thể luyện chế mười viên Cửu Linh Chuyển Đan mười tám đạo đan văn, suốt đời Liễu Vô Tương ta đây sẽ không động chạm gì đến đan đạo nữa!"
"Nhìn các ngươi sốt ruột chưa kìa, gấp cái gì!"
Mục Vỹ nhìn Liễu Vô Tương, trêu tức: "Hôm qua bị chèn ép chưa đủ hay sao mà nay còn lòi bản mặt ra vậy, muốn bị vả bôm bốp hả?"
"Ngươi..."
Lòng Liễu Vô Tương đầy phẫn nộ, gã ta chỉ thiếu điều giết chết Mục Vỹ ngay lúc này.
"Ta chuẩn bị mở lò đây, các ngươi đừng thất vọng đấy nhé!"
Mục Vỹ đặt tay trên lò luyện đan, cười hờ hững nhìn Liễu Vô Tương: "Nhớ lời ngươi đấy!"
Dứt câu, hắn mở nắp!
Trong chốc lát, sân đấu im phăng phắc!
Chương 910: Yêu quái
Mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn!
Trông thấy vậy, rất nhiều thầy luyện đan trong số những người tới xem đều đã ngất xỉu.
Thậm chí có người còn hộc cả máu.
Nghịch thiên?
Yêu quái?
Sự chấn động của họ đã vượt khỏi sự mong ngóng.
Đánh chết họ cũng không tin Mục Vỹ vẫn có thể luyện chế ra mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn.
Nhưng bây giờ, mười viên đan dược ấy đang bay lơ lửng, nên họ không tin không được.
Sự việc đã bày ra trước mắt thì còn chối cãi gì nữa.
“Không thể nào!”
Thân Công Ngôn đã hoàn toàn ngây ngốc.
Liễu Vô Tương thì thẫn thờ!
Trông thấy dáng vẻ này của Liễu Vô Tương, Mục Vỹ cười lớn nói: “Này đệ tử của núi Huyền Không, còn nhớ lời mình đã nói chứ? Ta đoán chắc ngươi không còn mặt mũi nào vác xác đến vòng thi ngày mai nữa đâu nhỉ?”
“Ngươi…”
Thấy vẻ trêu ngươi của Mục Vỹ, Liễu Vô Tương ức tới mức suýt nữa hộc máu.
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, mà sao ngươi vẫn đưa mặt ra cho ta tát thế?”
Mục Vỹ không thèm để ý đến Liễu Vô Tương nữa, chỉ mỉm cười coi thường rồi quay người bỏ đi.
Mười viên Cửu Linh Chuyển Đan có mười tám đạo đan văn đúng là một kết quả hiếm có.
Nhưng vào tay Mục Vỹ thì hiếm đến mấy hắn cũng làm được.
Đúng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư sẽ hơi quá sức khi luyện chế thánh đan trung phẩm, nhưng với một thầy luyện đan được đào tạo bởi một đan tiên ở kiếp trước như hắn thì không hề khó.
“Lại là mười tám đạo đan văn!”
Nếu hôm qua, trưởng lão Thiên Nhất vẫn giữ được bình tĩnh thì nay ông ấy thật sự không biết phải nói gì nữa.
Dù thánh đan trung phẩm và hạ phẩm có vẻ chỉ cách nhau một bậc, nhưng các thầy luyện đan bình thường có mất cả chục hay trăm năm cũng chưa chắc đã vượt qua được khoảng cách ấy.
Rốt cuộc Mục Vỹ xuất thân từ môn phái nào mà có tài năng thông thiên như vậy?
Thiên Nhất nhớ lại hàng vạn năm trước, Vỹ tôn giả nổi danh lừng lẫy cũng là một thầy luyện đan, nhưng theo sử sách thì ngài ấy mới chỉ luyện chế được thánh đan có mười lăm đạo đan văn thôi.
Còn Mục Vỹ này đã vượt qua cả nhân vật truyền kỳ đó!
“Nếu tiểu tử này không tự thành lập Huyết Minh thì kiểu gì lão phu cũng phải lôi kéo hắn về Thiên Đan Tông”.
Trưởng lão Thiên Nhất thèm thuồng nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi nói.
Vòng thi thứ hai đã khép lại một cách rực rỡ.
Với mười viên thánh đan trung phẩm có mười tám đạo đan văn.
Không hiểu Mục Vỹ này học thuật luyện đan ở đâu mà cao siêu đến vậy.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Liễu Vô Tương đã nổi giận ngất trời.
“Ngày mai nhất định Mục Vỹ ngươi phải chết!”
Liễu Vô Tương tức tối nhìn Mục Vỹ, vì không có chỗ nào phát tiết nên mặt gã ta trông rất dữ tợn.
Thân Công Ngôn đứng cạnh lò luyện đan chợt vung tay, lập tức bóp nát viên Cửu Linh Chuyển Đan do mình luyện chế ra.
Lần này, các thiên tài không còn giữ được phong độ nữa, ai nấy đều nhìn Mục Vỹ với ánh mắt hình viên đạn.
Nhưng Mục Vỹ nào có quan tâm.
Hắn sẽ giành giải nhất ở hạng mục luyện đan.
Nếu đến mấy người này mà hắn còn không thắng được thì còn mặt mũi nào nói mình trùng sinh nữa, ngay cả khi cảnh giới hiện tại của hắn không bằng họ.
“Thần, đúng là thần rồi!”
Phong Tử Dụ ở trong đám đông trông thấy cảnh tượng này hoàn toàn câm nín.
Tài năng của Mục Vỹ đúng là tuyệt diệu.
Sự tuyệt diệu này không hề phô trương, mà là sự tinh tế và xử lý rất khó lý giải.
Hôm nay khi đứng xem ở khán đài, Phong Tử Dụ mới được chứng kiến rõ sự tài năng của Mục Vỹ.
Đồng thời, y cũng quyết định sẽ theo học hắn.
Nếu đi theo Mục Vỹ học luyện đan, Phong Tử Dụ cảm thấy sẽ lợi hại hơn năm vị trưởng lão của Thiên Đan Tông nhiều.
Tin tức lan đi nhanh như gió, các thế lực lớn đều đang vô cùng chấn động.
Một cái tên mới mẻ là Mục Vỹ đã nhanh chóng vụt sáng.
Trước kia, hắn chỉ nổi danh là một kiếm khách.
Nhưng giờ còn là một thầy luyện đan.
Hơn nữa còn là thầy luyện thánh đan trung phẩm.
Mà có lẽ không chỉ có vậy!
Tất cả mọi người đều đang mong ngóng tới vòng thi thứ ba.
Đây cũng là vòng thi cuối rồi.
Tỉ thí luyện thánh đan thượng phẩm.
Lần này, Thiên Đan Tông tổ chức cuộc thi với hai mục đích. Một là muốn khảo hạch khả năng cùng cách thức luyện đan của các thầy luyện đan, hai là xem cấp bậc.
Nếu Mục Vỹ không thể luyện chế ra thánh đan thượng phẩm thì không thể giành giải nhất được.
Chỉ có thầy luyện đan cấp cao nhất mới giành được ngôi vị này.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên khán đài đã có người tới chiếm chỗ.
Vì không ai muốn bỏ qua một sự kiện trọng đại thế này.
Song họ không biết rằng dù mình có chiếm được vị trí đẹp, nhưng khi lão đại của các môn phái tới thì họ vẫn phải nhường thôi.
Trời vừa sáng, sàn đấu đã đông kín người.
Thậm chí nhiều chỗ còn đang đánh nhau, gây ra ồn ào không nhỏ.
Tuy vậy, mọi người vẫn rất mong chờ vòng đấu này.
Hôm nay là vòng thi cuối cùng rồi.
Nếu Mục Vỹ luyện chế được thánh đan thượng phẩm, dù cấp bậc có kém hơn của Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn thì vẫn có thể hãnh diện với đời.
Hơn nữa, cũng có khả năng cao giành được ngôi vị quán quân.
Mọi người trên khán đài đều đang sốt sắng chờ đợi.
“A, đến rồi!”
Thấy Mục Vỹ đến, mọi người nhao lên.
Bình luận facebook