• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 901-905

Chương 901: Diệu Thủ Đan Thanh

Thanh đan nghĩa là thầy luyện đan dọn dẹp lò luyện trước khi bắt tay vào luyện đan. Việc này nhìn thì nhỏ nhặt, chẳng đáng quan tâm nhưng lại đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc quyết định đan dược có được tạo thành hay không.

Thông thường, chỉ cần một bước nhỏ này thôi cũng đủ để thay đổi một bước tiến lớn rồi.

Liễu Vô Tương chầm chậm vuốt ve lò luyện, đáng ngạc nhiên là một loạt những mảnh cặn bẩn bỗng hiện ra trong lò.

Những mảnh cặn này nhỏ đến mức không chú ý là không thấy được.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Liễu Vô Tương mới khẽ thở phào.

Cùng lúc đó, đám người Chu Minh, Thiên Vũ và Thân Công Ngôn cũng thực hiện bước thanh đan.

Nhưng thủ pháp của bọn họ khác nhau, làm cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên bật thốt.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên giữa trường thi.

Tiếng bùm truyền đi khắp nơi.

Âm thanh rất nhỏ, không đáng chú ý nhưng vì phát ra tại sân thi đấu đầy nghiêm túc nên người khác nghe thấy ngay.

Mọi con mắt đổ dồn về nơi tiếng nổ truyền đến.

Sau tiếng nổ nho nhỏ, bấy giờ mọi người mới nhìn thấy nơi vừa xảy ra vụ nổ là chỗ của Mục Vỹ.

Họ thấy hắn vuốt ve lò luyện đan bằng một tay, vỗ thật nhẹ nhàng.

Âm thanh ấy phát ra từ cái vỗ nhẹ bẫng của hắn.

Nhưng hành động ấy lại làm năm trưởng lão chủ chốt ngây ra như phỗng, ai nấy đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.

"Diệu Thủ Đan Thanh!"

Thiên Nhất trưởng lão thấy cảnh tượng này, không kiềm được thốt lên.

Diệu Thủ Đan Thanh là một cách để thanh đan.

Chẳng qua phương pháp này đòi hỏi thầy luyện đan phải quen thuộc với lò luyện đan của mình kèm vận chuyển chân nguyên, làm chấn động nhiều lượng chân nguyên như nhau để loại bỏ các mảnh cặn bẩn trong lò.

Thầy luyện đan bình thường rất khó làm được như vậy!

Mà hầu như không có thầy luyện đan nào dám làm điều đó.

Vì nếu thất bại, có thể sẽ khiến lò luyện đan bị hư hại phần nào đó và ảnh hưởng đến tỉ lệ tạo đan.

Chẳng thể ngờ Mục Vỹ dùng luôn phương pháp đó ngay trong lần đầu sử dụng lò luyện đan này, sao họ không ngạc nhiên cho được.

Bản thân Thiên Nhất cũng không thể không thừa nhận rằng mình không dám dùng cách này nếu đó là lò luyện đan mới dùng lần đầu.

"Khá lắm, tiểu tử này, xem thường cậu ta rồi!"

"Hơn nhau ở điểm nhỏ nhặt, chỉ tính thủ đoạn này thôi là Mục Vỹ đã lợi hại hơn người khác rồi!"

"Đúng đấy!"

Năm trưởng lão chủ chốt vẫn chưa hết sững sờ.

Cách thức này của Mục Vỹ thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

"Xem tiếp đi, để xem tỉ lệ thành đan của người này được bao nhiêu, luyện chế được bao nhiêu đạo đan văn!"

Thiên Nhất lấy lại tinh thần.

"Ơ? Không ngờ người này cũng biết Diệu Thủ Đan Thanh!"

Giữa lúc đó, Thiên Dịch Dữ hướng mắt về phía vị trí cạnh Mục Vỹ.

Ở đó có một thanh niên đang đứng. Y mặc trường sam màu xám, tướng mạo xấu xí nhưng từng động tác đều cực kỳ vững vàng.

"Người này tên gì?"

"Phong Tử Dụ!"

Thiên Dịch Dữ cười đáp: "Tin mừng là cậu ta không môn không phái, hình như tới từ một gia tộc nhỏ, thiên phú không tệ, có điều thực lực hơi kém, mới cảnh giới Vũ Tiên tầng một thôi!"

"Chú ý cậu ta đi!"

Thiên Nhất cười sảng khoái: "Nếu người này gia nhập Thiên Đan Tông ta thì nhất định sẽ thành tài sau khi được dốc lòng dạy dỗ thôi, mà để xem đan dược ra lò thế nào đã rồi hẵng tính".

Chút kiên nhẫn này ông ta vẫn có.

Vì một số thiên tài giai đoạn đầu chuẩn bị các thứ nhìn thành thạo lắm, nhưng khi thành đan lại làm họ không mấy hài lòng.

Thế nên không thể chỉ nhìn vào một thủ pháp để đánh giá phiến diện, kết quả luyện đan mới là điều quan trọng nhất.

Dần dần, các thiên tài bắt đầu luyện đan.

"Mục Vỹ, lần này chúng ta đấu với nhau xem đan dược của ai nhiều hơn, có nhiều đan văn hơn đi!"

Trong lúc Mục Vỹ kiên nhẫn chờ đan dược ra lò, chuẩn bị điều khiển lửa thì một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu.

Liễu Vô Tương!

Thấy Liễu Vô Tương cách đó không xa đang nhìn mình bằng đôi mắt u ám, hắn khẽ cười.

"Được thôi, nhưng thua thì đừng có nước mắt nước mũi tùm lum đấy nhé!"

"Khỏi lo, ai thua thì chưa chắc đâu. Mà một kẻ thích làm châu chấu đá xe, chống lại núi Huyền Không như ngươi thì sống được bao lâu chứ?"

"Sống lâu hơn ngươi là được!"

Mục Vỹ cười hả hê, không nhìn gã ta nữa mà quan sát xung quanh.

Người tìm kiếm thiên tài không phải chỉ có mình Thiên Đan Tông, hắn cũng muốn chiêu mộ một vài thiên tài tham gia dự thi trận so tài này.

Dù cảnh giới hiện tại của họ không cao cho lắm nhưng hắn vẫn muốn lôi kéo nếu có tiềm lực khả quan.

Huyết Minh muốn phát triển mà không có ma mới thì sao mà lâu dài.

"Ồ?"

Mục Vỹ cũng chú ý đến Phong Tử Dụ.

Thủ pháp của người này trông thật độc đáo và đặc biệt. Ngoài ra, mấu chốt là dường như người này đang luyện đan theo những gì được học.

Nhìn thì hơi vụng về nhưng trên thực tế lại rất thú vị.

Ầm...

Một tiếng ầm lớn vang lên, lò luyện đan trước mặt Phong Tử Dụ bỗng dưng phát nổ.

Nổ lò rồi!

Thấy cảnh này, y lắc đầu cười khổ, thu dọn bọc hành lý đi luôn.

Thiên Đan Tông cho thí sinh dự thi ba lần thử, cho hẳn ba phần dược liệu nhưng Phong Tử Dụ chỉ thử một lần, thất bại thì bỏ ngang.

"Cậu này hơi nóng lòng, ôi, tiếc quá!", thấy Phong Tử Dụ xoay lưng bỏ đi, Thiên Nhất nói một cách tiếc nuối.

Nhưng Mục Vỹ lại thấy hành động đó không phải như thế!
Chương 902: Đắc ý hơi sớm

Bỏ cuộc?



Đúng là Phong Tử Dụ đã bỏ cuộc, nhưng lý do không phải vì y nản chí.

Một thầy luyện đan có thể học nhuần nhuyễn một thủ pháp tuyệt vời như Diệu Thủ Đan Thanh mà lại thiếu kiên nhẫn ư?

Mục Vỹ có thể cảm nhận rằng hình như Phong Tử Dụ đang làm thí nghiệm nhưng không thành, cho nên y mới tưởng là mình thất bại rồi.

“Dao Nhi, điều tra giúp ta xem người thanh niên đó đang ở đâu!”

“Ừm!”

Mục Vỹ đang phải phân tâm, hắn vừa luyện đan vừa quan sát hành động của mọi người ở xung quanh.

Xem ra hắn còn trông ngóng có thiên tài xuất hiện hơn cả năm đại trưởng lão.

Hắn không phải một thí sinh đang tham gia cuộc thi, mà giống người tổ chức đang giả vờ làm thí sinh để tìm kiếm các thiên tài dễ bị coi thường.

Một lát sau, khi đã đủ thời gian, đan dược đã dần thành hình ở trong lò.

Tuy nhiên, cũng đã một lúc lâu rồi.

Thánh đan không giống như đan dược nhất phẩm đến thập phẩm, muốn ngưng kết được đan văn thì cần tích luỹ thời gian.

Lúc này, bắt đầu đã có đan dược ra lò.

“Thạch Vân Minh của nhà họ Thạch đã luyện chế ra Quy Linh Đan có bốn đạo đan văn! Trời ơi!”

“Bốn đạo đan văn đã là gì, nhìn bên kia đi, có mấy viên năm đạo đan văn xuất hiện rồi!”

“Nhìn kìa, Kim Minh Vân của nhà họ Kim đã luyện chế ra đan dược sáu đạo đan văn rồi!”

Khi đan dược của các võ giả ra lò, tiếng hô hoán như dậy sóng ở sàn đấu.

Có thể luyện chế ra thánh đan sáu đạo đan văn là quá khủng khiếp rồi.

Nhà họ Kim cũng là một gia tộc rất nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng gia tộc họ xuất hiện một thiên tài luyện chế ra thánh đan có sáu đạo đan văn vẫn khiến mọi người thấy kinh ngạc.

Kim Minh Vân mặc trường bào màu vàng nhạt tung bay, y nhìn các thầy luyện đan ở xung quanh với vẻ coi thường.

Thánh đan có sáu đạo đan văn đủ để y hãnh diện với đời rồi.

Nhưng sự tự mãn ấy không duy trì được lâu, vì bắt đầu lại có cả tràng tiếng kinh hô vang lên khiến y phải quay lại xem.

“Tám đạo đan văn, Quy Linh Đan tám đạo đan văn!”

Không biết có ai hô lên trong đám đông, lập tức đã khiến mọi người đều ngoái lại phía này.

“Là Thiên Vũ của Thiên Đan Tông!”

“Đúng là đệ tử số một của Thiên Đan Tông có khác, thuật luyện đan quả nhiên cao siêu, tám đạo đan văn đấy! Thậm chí đầy thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm cũng chưa làm được đâu!”

“Đương nhiên, Thiên Vũ sư huynh luôn có lý giải riêng về luyện đan, hơn nữa còn là đồ đệ của Thiên Nhất trưởng lão, không giỏi mới lạ đấy!”

Mặt Thiên Vũ hơi ửng đỏ, thấy viên Quy Linh Đan đang chầm chậm bay lên trong lò, y thở phào một hơi.

Thánh đan hạ phẩm, tám đạo đan văn!

Dù y đã luyện chế không ít thánh đan hạ phẩm, nhưng đây là lần đầu tiên ngưng kết được tám đạo đan văn.

“Được lắm tên nhóc Thiên Vũ này, áp lực càng cao, nó càng bùng nổ năng lực, thánh đan tám đạo đan văn cũng là một bước tiến rồi!”

Thiên Lạc trưởng lão cười lớn, các vị trưởng lão khác cũng tỏ vẻ hài lòng.

Dẫu sao Thiên Vũ cũng là gương mặt đại diện xuất sắc nhất của Thiên Đan Tông, y thể hiện càng tốt thì các trưởng lão càng mát mặt.

“Chín đạo đan văn!”

Nhưng đúng lúc này lại có hàng loạt tiếng xôn xao vang lên trong đám đông.

“Thánh đan có chín đạo đan văn xuất hiện rồi!”

Quy Linh Đan có chín đạo đan văn!

Rất ít thầy luyện đan có thể luyện chế ra thánh đan hạ phẩm có chín đạo đan văn, thật ra bất kể là hạ phẩm hay trung phẩm, khi thầy luyện đan luyện chế đan dược tới cảnh giới chín đạo đan văn thì chứng tỏ tay nghề, dược liệu cùng lò luyện đều đã được người đó kết hợp hoàn hảo.

Đây chính là sự thể hiện hoàn mỹ!

Người luyện chế ra thánh đan có chín đạo đan văn này chính là Chu Minh của nhà họ Chu!

Thấy viên thanh đan chín đạo đan văn đang lơ lửng trước mặt, Chu Minh thấy vô cùng tự hào.

Thiên tài?

Cũng có thiên tài này, thiên tài nọ.

Gã là con cháu của nhà họ Chu mà có thể vượt qua thiên tài số một của Thiên Đan Tông là Thiên Vũ, thế thôi đã đủ khiến gã vênh váo rồi!

“Ngươi có vẻ đắc ý quá nhỉ!”

Khi Chu Minh đang bình tĩnh mỉm cười thì chợt có một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Liễu Vô Tương!

“Sao? Ta không được đắc ý à? Hay ngươi có thể luyện chế ra Quy Linh Đan có mười đạo đan văn?”, Chu Minh giễu cợt nói: “Ngày xưa, Mục Vỹ đã luyện chế ra đan dược có mười đạo đan văn, nhưng đó chỉ là Thất Khiếu Tụ Tâm Đan thôi. Dù đó cũng là thánh đan hạ phẩm giống Quy Linh Đan, nhưng cấp bậc của hai loại này hoàn toàn khác nhau đấy!”

So với Quy Linh Đan thì Thất Khiếu Tụ Tâm Đan đơn giản hơn nhiều.

Ngày xưa, Mục Vỹ có thể luyện chế ra mười đạo đan văn cũng nhờ may mắn thôi.

Chưa một ai ở tiểu thế giới Tam Thiên dám nhận mình luôn có thể ngưng kết ra mười đạo đan văn khi luyện đan.

“Dù ta không làm được, nhưng kiểu gì cũng giỏi hơn ngươi!”

Liễu Vô Tương tỏ vẻ khinh thường rồi bắt đầu lấy đan!

Chẳng mấy chốc, hương thơm của đan dược đã ngào ngạt, có hai viên Quy Linh Đan xuất hiện trong lò!

Hai viên!

Hơn nữa đều có chín đạo đan văn.

Hai viên đan dược tròn xoe đã xuất hiện trong lò của Liễu Vô Tương.

Trong cuộc thi lần này, nếu người dự thi có thể luyện chế hoàn hảo mọi dược liệu thì có thể luyện chế ra mười viên Quy Linh Đan.

Nhưng mọi người đều biết việc luyện chế hoàn hảo đó… chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi.

Chứ thủ thuật luyện chế hoàn hảo vốn không hề tồn tại.

Từ xưa đến nay, họ chưa từng nghe nói có ai làm được việc này.

Nhưng Liễu Vô Tương đã luyện chế được hai viên Quy Linh Đan cũng đã áp đảo Chu Minh rồi!
Chương 903: Hai lần chín

“Ngươi!”

“Sao? Không phục à?”

Thấy vẻ mặt ngạo mạn của Chu Minh đã bị gỡ bỏ, Liễu Vô Tương nhếch miệng, hừ nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, ngươi phải biết điều này chứ!”

“Đúng, núi cao còn có núi cao hơn, ngươi cũng cần biết điều ấy đấy!”

Song, Liễu Vô Tương vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng cười lạnh vang lên.

Thân Công Ngôn!

Thiên tài số một của Lãm Kim Lâu cũng bắt đầu mở lò luyện đan rồi.

Đan dược thơm lừng, Thân Công Ngôn mở lò ra, mùi thơm của đan dược bốc lên.

“Mười đạo đan văn, còn có những năm viên!”

Thấy đan dược chầm chậm trôi trong lò, cả sàn đấu đã bùng nổ.

Mười đạo đan văn, thánh đan có mười đạo đan văn xuất hiện rồi.

Thân Công Ngôn đã luyện chế ra Quy Linh Đan có mười đạo đan văn, hơn nữa còn có những năm viên.

Thành tựu này phải nói là đã vượt qua Thất Khiếu Tụ Tâm Đan mà Mục Vỹ từng luyện chế ra rồi.

Trông thấy vậy, mọi người chỉ thấy hô hấp của mình dồn dập.

Năm viên Quy Linh Đan có mười đạo đan văn.

Bây giờ, tất cả mọi người đều đã phát điên.

Họ cứ tưởng Liễu Vô Tương đã quá giỏi rồi, ai dè Thân Công Ngôn còn thâm sâu khó lường hơn.

Thế mà Lãm Kim Lâu lại che giấu một thiên tài lớn thế này.

“Ha ha…”

Trông thấy cảnh tượng này, Lãm Thắng Thiên cười lớn nói: “Tốt, tốt lắm! Nếu Thân Công Ngôn giành giải nhất trong hạng mục này thì mấy ngày tới, Lãm Kim Lâu ta sẽ giảm giá năm mươi phần trăm với mọi mặt hàng!”

Ồ…

Lãm Thắng Thiên vừa nói dứt câu, lập tức mọi người đã phát rồ hết cả lên.

Nếu giảm giá năm mươi phần trăm thì họ có cơ hội mua những thứ mà ngày thường không dám mơ tới rồi.

Trông thấy dáng vẻ phấn khích này của Lãm Thắng Thiên, Bảo chủ mỉm cười nói: “Lãm Thắng Thiên, hình như ông hơi vội vàng rồi đó, còn nhiều thầy luyện đan chưa lấy đan dược ra mà!”

“Ý ông là Mục Vỹ chứ gì?”

Lãm Thắng Thiên nhìn Bảo chủ rồi cười nói: “Trước kia, hắn mới chỉ luyện chế ra một viên Thất Khiếu Tụ Tâm Đan có mười đạo đan văn thôi, giờ Thân Công Ngôn luyện chế được những năm viên có mười đạo đan văn kia kìa, ông tưởng hắn đọ lại được sao?”

“Biết thế nào được!”

Bảo chủ cười lớn, sau đó không tranh cãi với Lãm Thắng Thiên nữa mà tiếp tục theo dõi cuộc thi.

Lúc này, vẫn còn khá nhiều thầy luyện đan đang vất vả luyện chế.

“Mục Vỹ, vẫn chưa xong à?”

Liễu Vô Tương thấy Mục Vỹ đã dập đan hoả đi, nhưng mãi không thấy đan dược đâu nên không nhịn được hỏi.

Câu hỏi này của gã ta khiến mọi người đều dồn sự chú ý về phía này.

Mục Vỹ đã từng luyện chế được một viên đan dược có mười đạo đan văn, không biết lần này còn làm được như thế nữa không.

Liễu Vô Tương đang thầm thấy chán nản.

Nhưng dẫu sao đây cũng mới là vòng đầu, phía sau còn có tỉ thí luyện chế thánh đan trung phẩm và thánh đan thượng phẩm, gã ta vẫn còn thời gian để đuổi kịp Thân Công Ngôn.

“Đừng nói là luyện chế ra thánh đan có một đạo đan văn nên ngại không dám lấy ra nhé?”, thấy Mục Vỹ vẫn bất động, Liễu Vô Tương châm chọc.

Vừa nghe thế thế, Thân Công Ngôn và Chu Minh đều nhìn Mục Vỹ.

“Muốn bị ta vả lắm rồi à?”

Thấy vẻ sốt sắng của Liễu Vô Tương, Mục Vỹ cười khổ nói: “Vốn ta không định phô bày tài năng đâu, nhưng thấy ngươi muốn ăn vả lắm rồi nên ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là luyện đan ngay đây!”

Dứt lời, Mục Vỹ vỗ tay, nắp lò luyện đã lật tung.

Các tiếng xé gió liên tục vang lên.

Sau hàng loạt tiếng động ấy, mười chùm sáng toả ra rồi che phủ cả lò luyện đan.

Mười viên!

Trông thấy vậy, tất cả mọi người chỉ thấy tim mình đập thình thịch như sắp vỡ ra đến nơi.

Mười viên đan dược!

Chỉ khi sử dụng thật tốt mọi dược liệu thì mới có thể luyện chế được mười viên đan dược.

Nhưng đây chẳng phải là chuyện không thể hay sao?

Trông thấy cảnh tượng này, mọi người chỉ thấy giá trị quan đã bị đảo lộn.

“Mười viên thì làm sao, đan dược của ngươi có đạo đan văn nào đâu!”

“Không có đan văn ư?”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Mở to mắt chó của mình ra mà nhìn cho kỹ đi, người của núi Huyền Không chỉ biết sủa bậy sủa bạ, ngươi nhìn lại xem đan dược của ta có bao nhiêu đạo đan văn?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, mười viên đan dược đang xoay tròn đã đứng yên bên cạnh lò luyện.

Ngay sau đó, đan văn dần hiện lên.

Một đan văn!

Hai đạo đan văn!

Ba đạo đan văn!

Sau đó, đan văn dần hiện lên trên đan dược khiến mọi người loá mắt.

Thậm chí có nhiều võ giả đếm sai số đạo đan văn nên phải đếm lại từ đầu.

Cuối cùng, đã có người đếm đủ số đạo đan văn.

Mười tám!

Mười tám đạo đan văn!

Thấy thế, Thiên Nhất cũng không thể ngồi yên được nữa.

Ông ta lách mình, lập tức xuất hiện bên cạnh Mục Vỹ rồi quan sát mười viên Quy Linh Đan ấy.

Thiên Nhất được coi là trưởng lão đức cao vọng trọng nhất của Thiên Đan Tông.

Cho nên kiến thức của ông ta đương nhiên vượt xa người bình thường.

“Lão phu may mắn từng đọc được một cuốn đan phổ, trong đó viết rõ thánh đan muốn tích tụ linh khí của tự nhiên thì không chỉ cần tới kỹ thuật luyện chế của thầy luyện đan!”

Thiên Nhất lẩm bẩm: “Vì thế mới có khái niệm đan văn, đan văn được tạo thành khi thánh đan đã ngưng kết và hấp thu linh khí của đất trời, có thể nói đây chính là kiệt tác của thiên nhiên, đại diện cho sự phù hợp giữa thánh đan và tự nhiên”.

“Trong cuốn cổ tịch đó viết rằng, đan văn cấp cao nhất trong tự nhiên không phải chín, mà là mười tám. Mười tám đạo đan văn này thật ra là sự khuếch tán của chín đạo đan văn, đồng thời thể hiện chất lượng của đan dược!”
Chương 904: Vả mặt có đau không?

Đan văn đẳng cấp không phải là chín, mà là mười tám!

Trưởng lão Thiên Nhất vừa nói dứt câu, mọi người đều ồ lên.

Như vậy chẳng phải Quy Linh Đan mà Mục Vỹ luyện chế không chỉ vận dụng dược liệu một cách chuẩn xác, mà thủ pháp, nhiệt độ cùng mọi bước tiến hành đều được thực hiện hoàn hảo hay sao?

“Nhưng vì chúng ta đang ở tiểu thế giới Tam Thiên nên luyện chế được đan dược có chín đạo đan văn đã là kỳ tích rồi, đan dược trên chín đạo đan văn thì hàng nghìn năm rồi chưa xuất hiện, chứ đừng nói là mười, mười một đạo đan văn hay mười tám đạo đan văn đỉnh cấp”.

Thiên Nhất nhìn Mục Vỹ rồi chắp tay nói: “Tiểu huynh đệ Mục Vỹ, thủ pháp và kỹ xảo luyện đan của cậu đúng là khiến lão phu thấy hổ thẹn”.

“Không dám!”

Thấy Thiên Nhất có vẻ khiêm tốn, Mục Vỹ chắp tay đáp lễ.

Dù hắn có thể luyện chế ra được thánh đan hạ phẩm có mười tám đạo đan văn, nhưng với thực lực hiện giờ thì cấp bậc đó đã là giới hạn của hắn rồi!

Vì bị hạn chế về cảnh giới nên hắn khó có thể luyện chế được đan dược cấp cao hơn có mười tám đạo đan văn.

Gương mặt tuấn tú của Liễu Vô Tương bây giờ đã vàng như nghệ.

Mười tám đạo đan văn, đã thế còn có những mười viên!

Loạn hết cả rồi!

“Vả mặt có đau không?”

Mục Vỹ nhìn Liễu Vô Tương rồi cười nói.

“Đừng đắc ý vội, chẳng qua ngươi chỉ thông thạo cách luyện chế thánh đan hạ phẩm thôi, vòng thi ngày mai là thánh đan trung phẩm, để ta xem ngươi còn luyện chế được thần đan ở cấp ấy nữa không!”

“Sao? Đến ngươi cũng phải công nhận đan dược mà ta luyện chế ra là thần đan à!”

Mục Vỹ nhìn Liễu Vô Tương rồi mỉm cười với vẻ đầy giễu cợt.

Luyện đan chia làm ba vòng thi, vòng thứ nhất là thánh đan hạ phẩm, vòng hai là thánh đan trung phẩm, cuối cùng là thánh đan thượng phẩm.

Còn thánh đan cực phẩm thì chỉ có các lão trên trăm tuổi của các môn phái mới có thể luyện chế được, chứ dưới trăm tuổi thì chưa có ai.

“Vòng thi thứ nhất kết thúc tại đây, Mục Vỹ là người đứng đầu, vòng thứ hai sẽ tiến hành vào ngày mai, các thầy luyện đan thất bại trong vòng này sẽ dừng chân tại đây luôn”.

Sau câu tuyên bố của Thiên Dịch Dữ, mọi người dần giải tán.

Nhưng mười tám đạo đan văn toả sáng quanh mười viên Quy Linh Đan vẫn lấp lánh.

Dù vòng thi này đã kết thúc, nhưng dư chấn vẫn dội mạnh vào lồng ngực của các thầy luyện đan.

Sau đó, thậm chí có thầy luyện đan còn tự giễu đời này không luyện chế ra được mười tám đạo đan văn thì không xứng với danh xưng.

“Vỹ ca!”

“Vỹ ca!”

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đã chờ bên cạnh từ lâu.

“Ừm! Sao, thấy ta giỏi không?”

“Có!”, gương mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã đỏ bừng lên vì xúc động, đây là người đàn ông mà cô ấy đã chọn nên đương nhiên cô ấy thấy rất vui khi hắn được mọi người ngưỡng mộ.

“Coi huynh đắc ý chưa kìa! Vòng hai và vòng ba khó lắm đấy, dù huynh là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, nhưng vẫn hơi quá sức khi luyện chế thánh đan trung phẩm đó!”

Mục Vỹ cười nói: “Không sao, ta đã chuẩn bị rồi!”

“Chuẩn bị gì cơ?”, Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.

“Nếu tối nay hai muội phục vụ tốt thì ta sẽ kể cho mà nghe!”

“Vô sỉ!”

“Lưu manh!”

Trong lúc ba người trò chuyện vui vẻ, rất nhiều các thanh niên đang chìn chòng chọc sang.

Một cô gái là thiên chi kiêu nữ của Cửu Hàn Thiên Cung, kiêm nữ thần cao quý có thần phách Băng Hoàng.

Người còn lại là viên ngọc minh châu của Vạn Trận Tông, vô cùng trong sáng và đáng yêu.

Lấy được một trong hai người họ đã là hạnh phúc nhất đời rồi, thế mà Mục Vỹ lại hai tay ôm hai cô thì sao người ta không ngưỡng mộ cho được.

“Chết tiệt!”

Liễu Vô Tương nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi khẽ chửi bới.

“Liễu huynh hà tất phải giận dữ thế!”

Khi Liễu Vô Tương đang bừng lửa giận thì chợt có một giọng nói u ám vang lên bên tai.

“Bạch Tuyệt sư huynh!”

Trông thấy người đó, Liễu Vô Tương hơi ngẩn người.

“Liễu huynh không cần đa lễ, Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thư tư thôi. Hắn có thể luyện chế được thánh đan hạ phẩm, nhưng thánh đan trung phẩm thì chắc chắn là không. Hơn nữa, nếu hắn thua ở vòng thi thứ ba thì sẽ không thể trở thành quán quân được. Liễu huynh là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ thì có gì phải lo chứ?”

“Ta có lo gì đâu, chỉ bực mình khi thấy cái vẻ đắc ý của hắn thôi!”

“Không đáng!”

Bạch Tuyệt nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Hắn không sống được bao lâu nữa đâu!”

“Sơn môn chuẩn bị động thủ rồi sao?”

Bạch Tuyệt chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.

“Ha ha, Lãm Thắng Thiên, ông ăn mừng hơi sớm, nhưng giảm giá thì vẫn phải thực hiện chứ hả? Nếu thế thì ta có thể mua được nhiều đồ rồi!”

Thấy Mục Vỹ đã thắng vòng một, Bảo chủ cười lớn nói với vẻ bỡn cợt.

“Bảo chủ, ông vui sớm quá rồi đấy! Hôm nay mới là vòng thi đầu thôi, mai kia còn thi thánh đan trung phẩm và thượng phẩm nữa, ông vội thế làm gì?”

“Ta vội ư?”

Bảo chủ cười lớn nói: “Sao ta cứ thấy Lãm Thắng Thiên ông còn sốt sắng hơn nhỉ?”

Thấy dáng vẻ tức tối của Lãm Thắng Thiên, Bảo chủ cười lớn rồi bỏ đi.

“Thân Công Ngôn, cậu đã làm rất tốt rồi!”

Lãm Thắng Thiên không hề nổi giận với Thân Công Ngôn, trái lại còn an ủi: “Tiểu tử kia có cảnh giới thấp hơn cậu, chắc chắn sẽ không đủ sức luyện chế thánh đan trung phẩm và thượng phẩm, cậu chỉ cần dồn toàn lực ứng phó là được, lâu chủ tin tưởng cậu!”

“Vâng!”
Chương 905: Cô gái mù

Thân Công Ngôn lạnh mặt nhìn bóng lưng của Mục Vỹ.

Lâu nay, gã không ló mặt ra ngoài, chỉ luyện đan ở Lãm Kim Lâu, mục đích chính là sẽ có ngày vang danh thiên hạ.

Hôm nay, vốn dĩ gã đã toả sáng, nhưng lại bị Mục Vỹ che lấp mất.

Cho nên hắn đáng phải chết!

Người tức giận nhất có lẽ phải kể đến Chu Minh.

Lần trước, nhà họ Chu tấn công bảy mươi hai hải đảo nhưng đã thất bại, Chu Tiếu còn bị giết, Chu Bằng thì mất hết thể diện. Lẽ ra đây chính là lúc gã toả sáng, thêm Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn chèn ép thì gã vẫn chấp nhận được, chứ Mục Vỹ thì tuyệt đối không.

Chuyện nhà họ Chu thu phục bảy mươi hai hải đảo làm của riêng cũng thất bại vì hắn.

Tiểu tử này đáng chết hàng nghìn lần!

Lúc này, Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết các thiên tài lừng lẫy đang hận mình đến mức nào.

Song, hận thì cứ hận, chứ vị trí quán quân thì hắn phải giành cho bằng được.

Mà không chỉ có luyện đan đâu, cả luyện khí và trận pháp hắn cũng phải là quán quân hết.

Huyết Minh mới thành lập nên cần rất nhiều Linh Tinh, vì thế hắn phải vơ vét thật triệt để.

Nhưng hiện giờ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Có chắc là ở đây không?”

Có hai bóng người đang đứng sóng vai trong một đường hầm rộng cỡ một mét.

Hai bên đường có những căn nhà dân nhỏ bé, mặt đường thì lênh láng nước.

Thật khó tưởng tượng thành Trung Thiên sầm uất này lại có một nơi tồi tàn đến vậy.

“Chắc trăm phần trăm!”

Tần Mộng Dao khẳng định nói: “Người đi theo dõi bảo là ở đây mà”.

Kẽo kẹt, cánh cửa gõ ở một bên đường mở ra, có người bưng một chiếc chậu gỗ đi ra, sau đó hất nước bên trong vào hết người Mục Vỹ.

Lẽ ra Mục Vỹ có thể né được, nhưng Tần Mộng Dao đang đứng cạnh hắn, vì thế hắn chỉ đành dang tay ra để che cho cô ấy.

“Xin lỗi, ta không nhìn thấy, xin lỗi!”

Người hất nước không ngờ mình lại đổ nước vào người khác nên vội vàng xin lỗi rối rít.

“Là ngươi!”

“Là ngươi!”

Trông thấy người đó, Mục Vỹ ngẩn ra.

Người ở phía đối diện cũng vậy.

“Phong Tử Dụ, ra là ngươi!”, Mục Vỹ nhìn người thanh niên đang đỏ bừng mặt rồi cười nói.

“Ngươi là Mục Vỹ hả! Đan dược có mười tam đạo đan văn, lợi hại đấy!”

Phong Tử Dụ nhìn Mục Vỹ với vẻ phấn khích, như thể được gặp một vị tiền bối mà mình sùng bái.

“Ta vào trong được không? Bị ngươi hắt nước ướt hết người rồi, ta muốn nghỉ một chút!”

Mục Vỹ cười nói.

“Chuyện này…”

Phong Tử Dụ có vẻ khó xử, y hơi lúng túng nhìn Mục Vỹ.

“Ca ca, ai thế ạ?”

Đúng lúc này, có một giọng nói vọng từ bên trong ra.

Một bóng người thong thả đi ra.

Chiếc váy dài màu xanh lá của người đó đã che đi vóc dáng gầy yếu.

Có vẻ đây là một cô thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Nhưng tay cô ấy đang cầm gậy, đôi mắt vô hồn, thì ra là bị mù!

Song, điều khủng khiếp hơn là đôi tay và cổ lộ ra ngoài của cô gái nhỏ lại xuất hiện các đường vân màu xanh như da rắn, trông rất đáng sợ.

May là Tần Mộng Dao và Mục Vỹ cũng trải đời nhiều nên mới không quá kinh ngạc.

“Xin lỗi đã làm hai vị hoảng sợ, thật sự xin lỗi!”

Phong Tử Dụ vội vàng nói.

“Có người tới ạ?”

Nghe Phong Tử Dụ nói vậy, cô gái mù đó lập tức che mặt rồi loạng choạng quay vào bên trong.

“Không sao đâu, vẻ bề ngoài không là gì cả, người luyện võ như ta sẽ không đáng giá thấp người khác vì vẻ bề ngoài đâu!”

Mục Vỹ vội nói.

Nhưng dù nói vậy, hắn vẫn thấy những đường vân ấy vô cùng đáng sợ.

Nhưng càng nhìn, Mục Vỹ càng thấy có gì đó sai sai.

Hình như hắn đã thấy chúng ở đâu rồi thì phải.

“Ngọc Nhi!”

Thấy cô gái vội vã tránh mặt, Phong Tử Dụ tiến lên đỡ muội muội của mình, đồng thời chắp tay mời Tần Mộng Dao và Mục Vỹ vào bên trong.

Căn nhà này chỉ rộng mười mét, thậm chí còn bé hơn cả phòng tắm của Mục Vỹ.

“Mời hai vị ngồi!”

Phong Tử Dụ rất khách sáo, y mời Tần Mộng Dao và Mục Vỹ ngồi xuống rồi lại kéo muội muội tới.

“Không sao đâu Ngọc Nhi, đây đều là bằng hữu tốt của ca ca nên muội đừng sợ!”, vừa nói, Phong Tử Dụ vừa nháy mắt ra hiệu cho Tần Mộng Dao và Mục Vỹ.

“Thật không ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Mục Vỹ cười lớn nói: “Ca ca của muội thể hiện rất tốt, vì thế lần này ta tới là thành tâm muốn mời huynh ấy gia nhập môn phái của mình!”

“Thật ạ!”

Nghe thấy thế, cô gái nắm chặt tay rồi mỉm cười.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đường nét gương mặt của cô gái rất tinh tế, cũng có thể coi là xinh đẹp như nụ hoa chớm nở.

Nhưng những đường vân đáng sợ trên gương mặt ấy lại khiến nét đẹp của cô ấy trở nên khủng khiếp!

Phong Tử Dụ hơi đờ người khi nghe thấy vậy.

Y đã thất bại trong vòng thi này thì sao lọt vào mắt xanh của Thiên Đan Tông được!

“Ngọc Nhi, muội đi pha trà cho khách đi!”, Phong Tử Dụ dịu dàng nói: “Không phải vội đâu, nhớ cách ca ca đã dậy đấy!”

“Vâng!”

Cô gái gật đầu rồi lần đi vào phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom