-
Chương 896-900
Chương 896: Trùng phùng
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã mặc một bộ bào phục trận đạo rộng rãi, mái tóc dài như thác buộc gọn phía sau.
Bộ y phục thoải mái cũng không thể che được vóc dáng của cô ấy.
So với Tần Mộng Dao thì Vương Tâm Nhã đáng yêu và ngây thơ hơn, đây cũng là điểm khiến Mục Vỹ động lòng với cô ấy.
Mấy năm mới gặp lại, Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên vuốt tóc Vương Tâm Nhã, nói: “Tâm Nhi nhà ta cũng lợi hại lên nhiều, thành một thầy linh trận lợi hại rồi!”
“Huynh lại trêu muội đi!”
Vương Tâm Nhã cúi đầu cười rồi ngại ngùng đáp.
“Ta nào dám trêu muội, không chắc sẽ bị các trưởng lão của Vạn Trận Tông đánh nhừ tử mất, thế thì ta không chịu được đâu!”, Mục Vỹ cười lớn nói.
“Tâm Dao tỷ, tỷ xem huynh ấy kìa…”
“Ta chịu thôi, lát gặp một người, để ta xem huynh ấy còn cười được nữa không”.
“Đúng đấy!”
Hai cô gái nhìn Mục Vỹ một cách khó hiểu, điều này khiến Mục Vỹ cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Người nào nhỉ? Không phải cô ấy đấy chứ?
“Ha ha, chào Mục Vỹ, ta là Trần Uyên, là đại sư huynh của Vạn Trận Tông!”
Lúc này, Trần Uyên mới bước ta nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Lần trước, chúng ta chưa nói chuyện được mấy ở núi Thiên Tuyển và di chỉ Cổ Long, nên lần này coi như làm quen chính thức nhé!”
“Chào!”
Trần Uyên là một người thận trọng và bình tĩnh, không phô trương cũng không làm bộ làm tịch, vì thế Mục Vỹ rất tán thưởng gã.
Song dù thế, Mục Vỹ cũng không dám lơ là vì gã là đại sư huynh của Vạn Trận Tông.
Trần Uyên không đứng thứ hạng cao trên bảng Thiên Mệnh, nhưng Mục Vỹ biết Lãm Kim Lâu chỉ xếp thứ hạng cho thiên tài của các thế lực lớn dựa trên sự biểu hiện cuả họ thôi.
Nếu có ai cố tình giấu tài thì bảng Thiên Mệnh sẽ không thể dò ra tu vi thật sự của họ được.
“Tỉ thí trận pháp sắp bắt đầu rồi, môn phái còn nhiều việc phải lo nên ta không phiền các vị nữa, Tâm Nhi ở đây thì ta cũng yên tâm!”
“Được!”
Mục Vỹ chắp tay tiễn Trần Uyên, sau đó mới cùng Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiểu Hắc ngồi lại xuống ghế.
Hắn gọi thêm một món dành riêng cho Tiểu Hắc, sau đó ba người bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
“Tâm Nhi, muội ở Vạn Trận Tông thấy sao?”
“Chán lắm!”
Vương Tâm Nhã cau mày đáp: “Vỹ ca, mấy lão già ấy đốt đặc cán mai. Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ mà huynh cho muội, họ không hiểu gì cả, muội đã giảng giải cho họ rồi mà họ vẫn không tiếp thu được, đúng là dốt kinh khủng!”
“Ngày nào cũng bị họ quấy rầy, đầu muội sắp nổ tung rồi đây!”
Quấy rầy?
Mục Vỹ phì cười.
Chắc ở tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có Vương Tâm Nhã là dám nói ra những lời này.
Nhưng ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ đúng là lợi hại thật.
Nói chính xác hơn thì mọi thứ trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ đều siêu phàm cả.
“Thôi đi, giờ muội chẳng là bảo bối mà ai trong Vạn Trận Tông cũng phải bảo vệ còn gì!”
“Đâu mà!”
Vương Tâm Nhã oán than: “Hai người hùa nhau bắt nạt muội!”
Mục Vỹ và Tần Mộng Dao mỉm cười, ba người say sưa trò chuyện, không hề chú ý tới một chiếc bàn cách họ không xa có hai người đã quan sát họ từ lâu.
Một trong hai người đó mặc trường sam màu xám nhạt, người còn lại mặc trường sam loè loẹt trông chẳng giống ai.
“Hoa Vô, kẻ đã đánh bại sư phụ Ảnh Triển của ngươi kìa, sao, không định lên cho hắn một bài học à?”
Người thanh niên mặc trường sam màu xám nhìn người thanh niên ở phía đối diện rồi cười nói.
“Thân Công Ngôn, ngươi bớt lắm chuyện đi! Đúng là Ảnh Triển từng là sư phụ của ta, nhưng chỉ dạy ta có một khoảng thời gian thôi. Hoa Vô ta có biết bao nhiêu sư phụ, nếu ai cũng bắt ta làm nọ làm kia thì ta mệt chết luôn à?”
Hoa Vô cười lạnh nói: “Còn hắn… chỉ là một tên ba hoa trước mặt phụ nữ thôi, chưa đủ trình làm đối thủ của ta!”
“Cũng đúng, ngươi có thiên bẩm xuất sắc về luyện khí, ta cũng phải khâm phục. Nhưng trận đạo thì cả hai chúng ta cùng thông thuộc, lần này, Vạn Trận Tông cũng tham gia tổ chức cuộc thi nên chắc họ sẽ giành giải nhất về hạng mục này rồi!”
“Đừng khoác lác nữa!”, Hoa Vô cười lớn nói: “Lãm Kim Lâu bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ bồi dưỡng được một thiên tài căn bản như ngươi, cứ thắng được giải nhất cuộc thi luyện đan đi rồi tính!”
“Còn trận đạo thì ta tuyệt đối không nhường ngươi đâu!”
Thân Công Ngôn là thiên tài đa năng của Lãm Kim Lâu, gã giỏi cả luyện đan và trận pháp nên cũng rất có tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Còn Hoa Vô là thiên tài số một của Ám Ảnh Các, hắn ta tinh thông cả luyện khí và trận pháp.
Bọn họ đã nổi tiếng từ lâu ở tiểu thế giới Tam Thiên, đồng thời cũng là hai cái tên đại diện cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.
Cuộc thi ba hạng mục sắp diễn ra, nên thiên tài từ các nơi đều di chuyển tới thành Trung Thiên.
Cùng lúc đó, đệ tử của các môn phái lớn cũng nhanh chóng tiến tới đây.
Đây không chỉ là một cuộc thi, mà còn là một phi vụ làm ăn lớn ở thành trì này.
Khi các đệ tử của các môn phái lớn tới đây thì các trưởng lão trong môn phái của họ cũng đi theo.
Vì thế, thành Trung Thiên cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Các buổi đấu giá, nơi bán dược liệu, khí cụ cũng tiêu thụ một lượng hàng lớn trong khoảng thời gian này.
Tóm lại, cuộc thi lần này nhộn nhịp hơn cuộc thi hai hạng mục hàng năm.
Song, sự kiện này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chương 897: Hợp tác
Đêm về khuya, bầu trời đầy sao sáng, hai tay Mục Vỹ ôm hai cô, vô cùng thoả mãn.
Hai cô gái đã dần chìm vào giấc ngủ, còn hắn thì vẫn tỉnh táo như thường.
Những ngày tháng thế này có thể kéo dài được bao lâu?
Hắn không thể không suy nghĩ.
Soạt…
Nhưng ngay sau đó, chợt có một tiếng xé gió vang lên bên ngoài cửa sổ, Mục Vỹ cảnh giác, mặc y phục vào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Khách điếm của Thiên Bảo Các có mười tám tầng, trên tầng cao nhất đã có cường giả bảo vệ.
Đó là sự bảo vệ của Thiên Bảo Các dành cho khách trọ.
Nhưng bây giờ, hộ vệ ở trên tầng cao nhất đều đã hôn mê, chỉ có một bóng người màu đen đang đứng yên tại chỗ.
“Ngươi là ai?”
“Người tới giết ngươi!”
Bóng đen đó khàn giọng nói rồi lập tức xông lên.
Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy một luồng sức ép như dời non lấp biển đã dội tới.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi rút kiếm chân nguyên ra phản công.
Các tiếng cheng cheng vang lên, kiếm chân nguyên của Mục Vỹ đã chém xuống bóng người đó, phát ra những tiếng vun vút chói tai.
Bóng đen này rất mạnh.
Mục Vỹ biết rõ, với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư của mình cùng kiếm tâm tầng thứ năm và việc thường xuyên rèn luyện trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ thì đến võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm cũng phải chết bởi kiếm thuật của hắn.
Nhưng người này vẫn có thể kháng cự được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi đoán thử xem!”
Bóng người đó tiến lên rồi dang rộng tay, một luồng khí tức khô quắt lan ra.
“Khổ Thiên Quyết!”
Mục Vỹ lập tức đờ người.
“Sao ngươi lại biết Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn?”
Mục Vỹ nhìn bóng đen đó rồi lạnh giọng hỏi.
Khổ Hải Thiên Tôn chính là một người nổi tiếng lừng lẫy từng chèo chống tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng sau khi Mục Vỹ đến đây thì người này cũng đã bặt vô âm tín.
Giờ trông thấy có người thi triển Khổ Thiên Quyết, sao Mục Vỹ có thể không ngạc nhiên.
“Chà, đến Khổ Thiên Quyết mà ngươi cũng biết, Khổ Hải Thiên Tôn là nhân vật tồn tại từ hàng vạn năm trước ngươi cũng biết luôn!”
Bóng đen đó dừng tay rồi ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ, nói.
“Người khác có thể không biết, nhưng ta thì khác. Khổ Thiên Quyết mà Khổ Hải Thiên Tôn sáng tạo ra từ hàng vạn năm trước rất nổi tiếng, ngươi học được từ đâu?”
“Ghê thật! Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi đấy Mục Vỹ!”
Bóng đen kinh ngạc nói: “Vì ta chính là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn nên đương nhiên phải biết Khổ Thiên Quyết rồi!”
“Muốn học được pháp quyết này thì phải nếm đủ mọi cay đắng trên đời. Ngày xưa, khi Khổ Hải Thiên Tôn còn nhỏ, gia tộc của ông ấy đã bị tiêu diệt, ông ấy đã tận mắt thấy phụ thân mình bị giết, mẫu thân và các tỷ muội thì bị làm nhục, chính ông ấy còn bị chặt đứt tứ chi. Hơn thế nữa, sau khi trưởng thành, ông ấy còn bị huynh đệ phản bội, bị bằng hữu vứt bỏ, bị người thương bỏ rơi, phải nói là trăm ngàn cay đắng, sau này ông ấy mới lĩnh ngộ được sự sâu xa của khổ đau và sáng tạo nên Khổ Thiên Quyết!”
“Có thể học được pháp quyết này thì ngươi cũng phải là người có rất nhiều sự tích”.
Mục Vỹ cất trường kiếm đi rồi nói: “Nếu ngươi đã là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn thì phải biết người bằng hữu tốt của ông ấy từ hàng vạn năm trước là Mục Vỹ - Vỹ tôn giả. Ta chính là truyền nhân của Vỹ tôn giả, Diệp Thu thì là truyền nhân của Huyết Tôn. Nói vậy thì ngươi cũng có gốc gác giống ta”.
“Ngươi là truyền nhân của Vỹ tôn giả ư? Bảo sao!”
Người đó ngẩn ra, sau đó gật gù như đã nhớ ra điều gì đó.
Mục Vỹ càng nhìn người này càng thấy kỳ quái và khó đoán.
“Ngươi đến tìm ta làm gì?”
“Ta có một vụ làm ăn muốn bàn với ngươi!”
Bóng đen nói: “Ta biết ngươi đã thành lập Huyết Minh để chống lại núi Huyền Không, vì thế ta muốn liên thủ với ngươi!”
“Liên thủ?”
“Đúng vậy!”
Bóng đen nói: “Nếu ngươi đã biết chuyện của Khổ Hải Thiên Tôn, xem ra Vỹ tôn giả cũng biết được khá nhiều tin tức”.
Mục Vỹ thầm nghĩ: Đương nhiên, ta chính là Mục Vỹ đây, ta còn lạ gì lão quỷ già Khổ Hải đấy nữa.
“Huyết Tôn bị giết, chỉ còn lại đảo Huyết Sát cũng đang suy tàn, còn Vỹ tôn giả sống chết ra sao không rõ. Ngươi có thể kế tục truyền thừa của Vỹ tôn giả thì xem ra ngài ấy chưa chết. Nhưng chắc ngươi đã biết mối quan hệ của Vỹ tôn giả và Huyết Tôn rồi nên mới thành lập Huyết Minh để báo thù cho Huyết Tôn đúng không?”
Bóng đen nói tiếp: “Năm xưa, Khổ Hải Thiên Tôn thống trị tiểu thế giới Tam Thiên, vô cùng oai phong, nhưng sau này lại mất tích. Ngoài ra, điện Khổ Hải đã bị núi Huyền Không vơ vét sạch sẽ, ta là truyền nhân của người nên đương nhiên phải trả thù!”
“Trả thù?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Chứ không phải tại thấy Khổ Thiên Quyết ngươi đang tu luyện là bản còn thiếu nên ngươi mới phải đi kiếm bản đầy đủ à?”
“Chuyện này ngươi cũng biết!”, bóng đen ngạc nhiên nói: “Xem ra ngươi biết nhiều chuyện thật!”
“Nhưng bất kể thế nào, ta cũng thật lòng muốn hợp tác với ngươi, còn ngươi tin hay không thì tuỳ!”
Bóng đen cao ngạo nói: “Ta phải trả thù và cũng phải lấy được Khổ Thiên Quyết!”
Chương 898: Điện Khổ Thiên
Đương nhiên Mục Vỹ biết điện Khổ Thiên của Khổ Hải Thiên Tôn.
Nhưng không biết lão già Khổ Hải này đã đi đâu, hắn cũng không thấy lão già này phi thăng lên đại thế giới Vạn Thiên, sao lại mất tích vậy nhỉ?
Có lẽ là vì duyên phận với Khổ Hải, cũng có thể vì muốn có được một đồng minh hùng mạnh, Mục Vỹ gật đầu với người mặc áo đen.
"Hợp tác thế nào?"
"Ta không cần ngươi làm gì, ta sẽ giúp ngươi những lúc ngươi gặp nguy, chẳng qua đôi khi có thể ta sẽ có việc cần ngươi, muốn ngươi giúp đỡ!"
"Rồi sao nữa?"
"Hết rồi..."
"Hết rồi!"
Mục Vỹ nghệt mặt.
"Vậy ta liên lạc với ngươi bằng cách gì, gọi ngươi bằng gì?"
Giọng nói khàn khàn của người mặc áo đen vang lên: "Liên lạc thì không cần, có chuyện gì ta sẽ đến gặp ngươi. Còn tên ta... ngươi gọi ta là Khổ Thanh là được!"
"Hiểu rồi!"
"Kiếm thuật của ngươi thật sự rất sắc bén, tiếc một nỗi là không có trường kiếm nào đủ cấp bậc xứng đôi với ngươi. Thanh kiếm Khổ Tình này xem như ta tặng ngươi!"
Kiếm Khổ Tình!
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.
Nhớ ngày nào chính tay hắn đã tặng kiếm Khổ Tình cho Khổ Hải, nào ngờ vật đổi sao dời, đến hôm nay thanh kiếm ấy lại trở về trong tay mình.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Mục Vỹ, Khổ Thanh có tật giật mình, mau chóng giải thích: "Ta biết ngươi muốn tham gia cuộc tỉ thí do ba tông môn lớn tổ chức, nhưng cho dù lấy được giải quán quân cũng không có ích gì đâu, ngươi phải nên biết che giấu sự sắc bén trong kiếm pháp của mình đi!"
"Ta biết chứ!", Mục Vỹ cười khổ: "Nhưng Huyết Minh mới được thành lập, minh chủ ta đây phải thể hiện chút gì đó để người ta chú ý chứ, hay ngươi cho ta một ít đi?"
Hành động đưa tay đòi tiền của hắn làm Khổ Thanh lắc đầu ngán ngẩm, trả lời: "Ngươi cứ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa đi, ta sẽ phái người bảo vệ lúc ngươi rời khỏi thành Trung Thiên!"
"Đa tạ!"
Mục Vỹ cúi người, lúc ngẩng đầu định hỏi y sẽ phái người nào tới giúp mình thì trước mặt đã không còn ai nữa.
"Lúc tới nhẹ nhàng như quỷ, lúc đi lặng lẽ như ma. Đúng là một người kỳ lạ. Khổ Thanh, Khổ Thanh..."
Mục Vỹ lầm bầm, xoay người rời đi.
Nhưng một lúc sau, một bóng người lại xuất hiện lần nữa trên mái nhà.
"Hai trong số các ngươi ra đây!"
"Có thuộc hạ, thưa tông chủ!"
Hai bóng dáng đi ra từ trong bóng tối, hỏi người ở đối diện: "Thưa tông chủ, ngài thật sự muốn hợp tác với Mục Vỹ sao ạ? Tuy đúng là hắn rất lợi hại nhưng mà..."
"Quyết định của ta cũng chính là quyết định của Khổ Hải Thiên Tôn, nghe rõ chưa?"
"Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ!"
Hai kẻ nọ hơi cúi người.
"Kĩ năng ẩn thân của hai ngươi khá tốt, không bị ai nghi ngờ nên hãy hộ tống Mục Vỹ một đoạn đường sau khi cuộc tỉ thí của ba tông môn lớn kết thúc".
"Rõ!"
Câu vừa dứt, bóng người xuất hiện đầu tiên biến mất, bóng dáng hai người còn lại cũng dần tiêu tán ngay sau đó.
Hết thảy lại trở về với yên lặng.
Mục Vỹ trở về phòng, nhìn kiếm Khổ Tình đang cầm trong nỗi sung sướng từ tận đáy lòng.
Trước đây, kiếm Khổ Tình được chính tay hắn luyện chế, là vật phẩm có cấp bậc trên cả thánh khí cực phẩm.
Chẳng qua kiếm đạo không phải niềm đam mê của Mục Vỹ năm đó nên hắn tặng thanh kiếm này cho Khổ Hải, người bạn thân thiết của mình.
Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng kiếm Khổ Tình vẫn trở lại với mình.
"Điện Khổ Thiên, Khổ Thanh à, thú vị đấy. Xem ra địa vị thống trị tiểu thế giới Tam Thiên của núi Huyền Không suốt hàng vạn năm qua sẽ bị đả kích rồi!"
Điềm tĩnh nghĩ ngợi, Mục Vỹ hơi nắm chặt kiếm Khổ Tình trong tay.
"Vỹ ca, sao huynh còn chưa ngủ thế?"
Vương Tâm Nhã mơ mơ màng màng ngồi dậy, áo kéo xuống làm một bên vai bị lộ.
"Sao mà ngủ được chứ, muội vẫn chưa hầu hạ ta xong mà!"
Mục Vỹ cười xấu xa ôm cô ta đi về phía phòng tắm...
Rạng sáng hôm sau, hắn thức giấc.
Cuộc so tài do ba môn phái lớn là Thiên Đan Tông, Vạn Trận Tông và Khí Cụ Môn hợp tác tổ chức, hội võ ba tông môn.
Có điều "võ" này không phải đấu võ mà là so tài về ba lĩnh vực lớn: luyện đan, trận pháp và luyện khí.
Tại thế giới của võ giả, thực lực được đặt lên hàng đầu. Và trong những thứ võ giả cần trang bị cho mình, đan dược đóng vai trò cực kỳ quan trọng, thần binh lợi khí là dụng cụ phụ trợ có tác dụng rất lớn.
Trận pháp cũng là thứ không thể thiếu để bảo vệ tông môn, nhưng quan trọng hơn vẫn là để bảo vệ võ giả trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Ví dụ như lúc bị đuổi giết, một người không thể địch lại mấy trăm người nhưng nếu bày trận thì số người lọt vào trận pháp có lên đến hàng nghìn, hàng vạn cũng chết.
Đây chính là ưu điểm vượt trội của thầy pháp trận.
Trận thi đấu sẽ chính thức bắt đầu ngay trong hôm nay.
Nhưng may thay, ba lĩnh vực trong trận đấu không được tiến hành cùng lúc.
Diễn ra trước hết là Thiên Đan Tông!
Với tư cách là người sáng lập giới luyện đan của tiểu thế giới Tam Thiên, trong Thiên Đan Tông tụ hội rất nhiều thầy luyện đan.
Cuộc so tài lần này được tổ chức tại một quảng trường khổng lồ ở trung tâm thành Trung Thiên.
Tất cả vật dụng cần cho cuộc thi như đan dược, lò luyện đan được ba lực lượng lớn là Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các phụ trách chuẩn bị.
Họ không muốn bỏ lỡ cơ hội quảng bá tốt thế này.
Mà có khi họ có thể nhanh tay cướp một nhóm thiên tài và thầy luyện đan có trình độ cao vào trận doanh của mình trước Thiên Đan Tông cũng nên.
Chương 899: Năm trưởng lão chủ chốt
Chính giữa thành Trung Thiên là một quảng trường rộng lớn với sức chứa mấy chục nghìn người.
Nơi này được xây dựng để thành Trung Thiên tổ chức các hoạt động long trọng.
Giờ phút này, quảng trường đông như mắc cửi.
Nhưng nhìn từ xa sẽ nhận ra tất cả những người có thể đứng tại quảng trường trung ương này để quan sát cuộc tranh tài đều thuộc các thế lực lớn hoặc là một số thiên tài ẩn thế.
Thậm chí, rất nhiều cường giả cảnh giới Vũ Tiên chỉ có thể đứng thật xa. Bầu trời lẫn mặt đất không còn chỗ trống.
"Náo nhiệt thật!"
Mục Vỹ chỉ biết cười khổ trước biển người mênh mông ấy.
"Tất nhiên rồi, khả năng kêu gọi của Thiên Đan Tông không đùa được đâu. Trên tiểu thế giới Tam Thiên, có thể một số người sẽ to gan liều mạng đắc tội núi Huyền Không nhưng rất hiếm ai muốn trở thành kẻ thù của Thiên Đan Tông!"
Vương Tâm Nhã cười nói: "Nơi nào cũng có thầy luyện đan của Thiên Đan Tông, đắc tội họ có mà khỏi xin đan dược luôn!"
"Ừm!"
Thầy luyện đan và thầy luyện khí luôn nắm giữ địa vị cao trong võ giả, điều này không nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
"Các ngươi nhìn kìa, Liễu Vô Tương đấy! Nghe nói Liễu Vô Tương luyện chế thánh đan thượng phẩm được rồi, biết ngay hắn sẽ tới tham gia thi đấu mà!"
"Chu Minh bên nhà họ Chu cũng tới, hắn là thầy luyện thánh đan thượng phẩm luôn mà!"
"Cổ Phi Dương, Cổ Phi Dương đầu bảng Thiên Mệnh!"
"Đầu bảng Thiên Mệnh gì chứ, cựu đầu bảng thôi cha nội! Giờ thì Tần Mộng Dao mới là đầu bảng!"
"Thân Công Ngôn cũng tới kìa!"
"Thầy luyện đan thiên tài của Lãm Kim Lâu, Thân Công Ngôn!"
Những người lần lượt xuất hiện kéo theo tiếng bàn luận sôi nổi vang lên.
Những thiên tài khó gặp trong ngày thường đều lần lượt lộ diện trong cuộc tỉ thí lớn này.
Dễ thấy đây sẽ là cuộc hội tụ của những thí sinh đáng gờm.
"Mời tất cả mọi người di chuyển đến vị trí được phân lò luyện đan dựa trên số báo danh dự thi, chuẩn bị bắt đầu khảo hạch!"
Tất cả công đoạn đã được sắp xếp ổn thỏa.
Toàn bộ quảng trường được đặt sẵn hàng nghìn lò luyện đan, quanh đấu trường cũng được bố trí võ giả Thiên Đan Tông.
Tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào phá đám cuộc thi.
Trên thực tế, không một lãnh đạo cao cấp của tông môn lớn nào dám phá quy tắc!
Mục Vỹ phát hiện trong cuộc thi có mấy người nhận được sự ủng hộ rất lớn.
Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu, Chu Minh của nhà họ Chu, Liễu Vô Tương của núi Huyền Không và Thiên Vũ của Thiên Đan Tông.
Nhưng hắn chả quan tâm.
Dù gì cấp bậc đan dược lần cuối hắn luyện chế cũng là thánh đan hạ phẩm, ăn đứt phần đông võ giả rồi.
Nhưng những ai vượt qua vòng sơ tuyển của Thiên Đan Tông để đứng tại đây đều là thiên tài.
Thánh đan hạ phẩm chỉ là mức thấp nhất mà thôi.
"Chủ đề của cuộc thi hôm nay là thánh đan hạ phẩm - Quy Linh Đan!"
Trưởng lão phụ trách trông coi tỉ thí của Thiên Đan Tông lên tiếng: "Quy Linh Đan là một thánh đan tương đối khó luyện chế trong số các thánh đan hạ phẩm. Loại đan dược này có khả năng làm chân nguyên quy thuận, ổn định chân nguyên của võ giả, có lợi ích rất lớn đối với võ giả cảnh giới Vũ Tiên từ tầng một đến tầng ba!"
"Năm trưởng lão chủ chốt của Thiên Đan Tông ta sẽ là trọng tài của trận đấu. Có hai tiêu chí để đánh giá, một là xác suất tạo đan thành công, hai là số lượng đan văn và tỉ lệ tạo đan văn thành công. Cố lên nhé các thiên tài!"
Năm trưởng lão chủ chốt!
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những năm qua, Thiên Đan Tông rất quan tâm về cuộc thi luyện đan nhưng không chú trọng như năm nay.
Ai cũng biết năm trưởng lão chủ chốt là ai.
Bởi mỗi một người trong năm trưởng lão chủ chốt này đều là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm.
Đứng đầu năm vị trưởng lão là người mặc trường bào trắng tinh, tóc bạc phơ, tinh thần sáng láng.
Đại trưởng lão Thiên Nhất được mệnh danh là ngôi sao sáng trong giới luyện đan ở tiểu thế giới Tam Thiên. Nghe nói hiện tại ông ta đang tìm tòi phương pháp luyện chế Hư Tiên Đan. Thủ pháp luyện đan của người này cực kỳ đặc biệt, sâu không lường được.
Thiên Vũ, thiên tài của Thiên Đan Tông, là đồ đệ được một tay đại trưởng lão dạy nên.
Giờ phút này, năm trưởng lão chủ chốt ngồi theo thứ tự ở phía đông khán đài.
Người ngồi giữa là đại trưởng lão Thiên Nhất.
"Thiên Tâm, bà thấy ai có tiềm năng đoạt giải quán quân trong trận đấu hôm nay?", Thiên Nhất cười sảng khoái nhìn nữ tử ngồi bên trái.
Nữ tử này nhìn bề ngoài chỉ tầm độ tuổi trung niên nhưng ai cũng biết đây là Thiên Tâm trưởng lão, một trong những người đã sống nghìn năm tại Thiên Đan Tông.
"Liễu Vô Tương của núi Huyền Không, Chu Minh của nhà họ Chu, Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu!"
Thiên Tâm cười đáp.
"Thiên Tâm à, bà nói vậy đại trưởng lão không vui đâu!"
Tiếp lời là ông lão mặc áo bào xám bên phải Thiên Nhất.
"Sự thật mất lòng thôi Thiên Dục!", Thiên Tâm cười trừ: "Thằng bé Thiên Vũ đúng là có thiên phú thật nhưng dù gì luyện chế thánh đan thượng phẩm vẫn hơi khó khăn với nó, nhưng ta cũng đặt niềm tin vào thằng bé!"
"Thiên Hành, Thiên Nhạc, hai người thấy sao?"
Thiên Nhất nhìn hai người còn lại.
Thiên Hành trưởng lão ngồi bên phải ngoài cùng cười ha ha: "Mỗi người mỗi ý thôi. Cơ mà phần lớn đều tham gia trận đấu vì Hư Tiên Đan, chúng ta chỉ nên quan tâm chú ý đến các đệ tử thiên tài có tiềm năng, vì đó mới là nguồn lực chúng ta sẽ tuyển vào!"
"Lão tứ nói không sai!"
Thiên Nhạc cười hài lòng: "Mấy đứa thiên tài này đều dưới trướng một thế lực khác sẵn rồi, việc chúng ta là tìm ra những người chưa có chỗ dựa".
Năm trưởng lão chủ chốt nhìn sân thi đấu với ánh mắt trăn trở.
Họ không hề phản đối chuyện đệ tử thiên tài thuộc các thế lực lớn tham gia thi đấu, nhưng những đệ tử có thiên phú lặng lẽ trở nên nổi trội giữa các thiên tài nổi tiếng mới là điều họ muốn thấy hơn.
Chương 900: Loại
"Cuộc thi bắt đầu!"
Sau tiếng hô lớn của trưởng lão trọng tài, một loạt những âm thanh xé gió vang lên.
Trưởng lão trọng tài vung tay, từng đốm sáng hiện ra trong tay ông ta.
Trong các đốm sáng là dược liệu để luyện chế thánh đan hạ phẩm Quy Linh Đan.
"Mỗi người có ba phần dược liệu, kiểm tra cho kỹ, nếu không có gì sai sót thì bắt đầu luyện đan. Cho các ngươi thời gian kiểm tra, có gì lập tức báo cáo, bọn ta sẽ đổi lại ngay lập tức!"
"Nghe kỹ đây, dược liệu luyện chế Quy Linh Đan gồm Quy Linh Căn, quả Xích Tâm, hoa Bạch Dương..."
Trưởng lão trọng tài lần lượt công bố tên từng loại dược liệu.
Nhưng Mục Vỹ càng nghe càng nhíu mày.
Sai dược liệu rồi!
Không phải dược liệu hắn nhận được bị sai mà là chỗ dược liệu mà trưởng lão công bố.
Chẳng hạn như hai loại thảo dược hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm, thật ra không cần tới hai thứ đó, chỉ cần dùng cỏ Lăng Yên thôi là được!
"Báo cáo trưởng lão, không phải cỏ Lăng Yên cũng là dược liệu luyện chế Quy Linh Đan sao? Sao lại không có?"
Một giọng nói cất lên trong đám đông, những người cũng nêu lên ý kiến.
"Đúng đấy, đúng đấy, không có cỏ Lăng Yên thì dùng hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm cũng vô dụng!"
"Đúng đấy, cho sai thành phần rồi!"
"Ai cũng thấy!"
Đám đông nghi hoặc giục giã hỏi.
Nhưng Mục Vỹ lại cười mỉa khi nghe thấy những câu hỏi đó.
Những người này bị lừa rồi!
Cỏ Lăng Yên không có nhưng lại có hai loại dược liệu nghe thì chẳng liên quan là hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm, thực chất hai thứ này có tác dụng thay thế cỏ Lăng Yên.
Ngoài ra, hai loại dược liệu này kết hợp với nhau thì công hiệu còn tốt hơn cả cỏ Lăng Yên!
Đúng như dự đoán, trưởng lão trọng tài nghe thấy câu hỏi của mọi người thì bay lên, đứng giữa không trung.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi, cả ngươi nữa!"
Trưởng lão trọng tài quát tháo: "Đến cái này cũng không biết mà dám tới đây thi. Khỏi thi nữa, các ngươi thua rồi, loại!"
Bị loại rồi ư?
Nghe vậy, mấy trăm người hoảng hốt trừng mắt.
Họ chỉ hỏi một câu thôi mà bị loại là sao? Dựa vào đâu chứ!
"Ta không phục?"
"Không phục? Ngươi biết cái khỉ khô gì mà nói! Hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm kết hợp sẽ hiệu quả hơn cỏ Lăng Yên, thế mà ngươi cũng không biết thay thế, ngươi luyện đan toàn phụ thuộc vào sách vở không à? Không biết suy nghĩ, tư duy lối mòn, ngu xuẩn!"
Trưởng lão trọng tài hừ lạnh: "Người đâu, đưa họ ra ngoài!"
Mấy trăm người còn chưa bắt đầu thi đã bị đưa đi khỏi sân đấu.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ tỉ thí năm nay Thiên Đan Tông chuyển sang chơi bẫy!
Những năm qua làm gì có tình huống nào thế này!
"Ha ha... đám hậu bối này mắc cười ghê!", Thiên Nhất vuốt râu, cười hả hê.
Một khảo nghiệm đơn giản, nhỏ nhặt thôi đã loại được mấy trăm người, xem ra Thiên Đan Tông rất chú trọng cuộc tuyển chọn thiên tài năm nay.
"Những người còn lại kiểm tra xong thì bắt đầu luyện đan!"
Trưởng lão trọng tài khẽ quát rồi nhẹ nhàng phi xuống.
"Thiên Dịch Dữ, kêu ông làm trọng tài không ổn lắm nhỉ!", thấy ông lão nọ bay xuống, Thiên Nhạc cười phá lên.
"Tức chết ta rồi, mấy đứa này qua vòng sơ tuyển kiểu gì vậy? Dù gì cũng là thầy luyện thánh đan mà chẳng linh hoạt chút nào, uầy..."
Thiên Dịch Dữ chính là quan tổng tài phụ trách cuộc tỉ thí năm nay. Lúc này, ông ta nhìn những thí sinh dự thi còn lại trong đám đông đang bắt tay chuẩn bị luyện đan, cười cay đắng.
"Các ngươi nhìn kìa, thủ pháp của Liễu Vô Tương thuộc núi Huyền Không sắc bén biết bao nhiêu, kỹ năng của Chu Minh nhà họ Chu, Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu cũng tốt nữa!"
"Tại sao Thiên Đan Tông không có đệ tử thiên tài như thế nhỉ? Một người thôi cũng được mà!"
Nghe thấy câu nói của Thiên Dịch Dữ, năm trưởng lão chủ chốt cũng thầm than thở.
Thật sự bây giờ Thiên Đan Tông rất cần một vài thiên tài để làm diện, nở mày nở mặt.
Mặc dù Thiên Vũ được đánh giá là đệ nhất thiên tài của Thiên Đan Tông hiện nay nhưng Thiên Nhất trưởng lão là sư phụ y, biết rõ tiềm năng của y.
Mà Thiên Đan Tông từ trước đến giờ do năm trưởng lão chủ chốt cầm trịch, Thiên Vũ nhiều nhất được xem như là một trong các ứng cử viên, họ còn cần rất nhiều đệ tử thiên tài.
"Ta thì muốn xem hôm nay Mục Vỹ từng luyện chế thánh đan hạ phẩm có mười đạo đan văn sẽ có biểu hiện gì!", người lên tiếng là Thiên Tâm trưởng lão.
Đôi mắt bồ câu của bà ta lướt nhanh qua đám đông, trong chốc lát đã thấy vị trí đứng của Mục Vỹ.
"Mục Vỹ là cậu ta đúng không? Quả là một cậu thanh niên tuấn tú!"
"Là cậu ta đấy!"
Nhìn theo ánh mắt của Thiên Tâm trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác tỏ ra hứng thú.
"Thánh đan mười đạo đan văn, đúng là không thể tin được. Ta rất mong chờ biểu hiện của cậu ta ngày hôm nay".
"Nghe nói người này còn là thầy luyện khí. Một thiên tài giỏi cả hai lĩnh vực, quả là không đơn giản!"
"Chưa hết đâu, hình như cậu ta còn thành lập Huyết Minh đối đầu với núi Huyền Không nữa đấy. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, hậu sinh khả úy, ha ha..."
Năm trưởng lão đánh giá Mục Vỹ. Cả năm người rất muốn xem Mục Vỹ sẽ cho họ thấy cái gì trong cuộc thi hôm nay.
Sau khi kiểm tra dược liệu ổn thỏa, phần lớn thí sinh bắt đầu luyện đan.
Nhưng khác với số đông, một số rất ít thầy luyện đan lại đứng yên một chỗ, trông không hề sốt sắng chút nào.
Liễu Vô Tương là một trong số đó.
Là đệ tử của núi Huyền Không, bản thân Liễu Vô Tương cũng có thiên phú luyện đan siêu quần.
Giờ phút này, gã ta đứng trước lò luyện đan, hai tay vuốt ve hai bên đỉnh lò một cách nhẹ nhàng.
"Thanh đan!"
Năm trưởng lão chủ chốt đều ngẩn người trước hình ảnh này.
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã mặc một bộ bào phục trận đạo rộng rãi, mái tóc dài như thác buộc gọn phía sau.
Bộ y phục thoải mái cũng không thể che được vóc dáng của cô ấy.
So với Tần Mộng Dao thì Vương Tâm Nhã đáng yêu và ngây thơ hơn, đây cũng là điểm khiến Mục Vỹ động lòng với cô ấy.
Mấy năm mới gặp lại, Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên vuốt tóc Vương Tâm Nhã, nói: “Tâm Nhi nhà ta cũng lợi hại lên nhiều, thành một thầy linh trận lợi hại rồi!”
“Huynh lại trêu muội đi!”
Vương Tâm Nhã cúi đầu cười rồi ngại ngùng đáp.
“Ta nào dám trêu muội, không chắc sẽ bị các trưởng lão của Vạn Trận Tông đánh nhừ tử mất, thế thì ta không chịu được đâu!”, Mục Vỹ cười lớn nói.
“Tâm Dao tỷ, tỷ xem huynh ấy kìa…”
“Ta chịu thôi, lát gặp một người, để ta xem huynh ấy còn cười được nữa không”.
“Đúng đấy!”
Hai cô gái nhìn Mục Vỹ một cách khó hiểu, điều này khiến Mục Vỹ cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Người nào nhỉ? Không phải cô ấy đấy chứ?
“Ha ha, chào Mục Vỹ, ta là Trần Uyên, là đại sư huynh của Vạn Trận Tông!”
Lúc này, Trần Uyên mới bước ta nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Lần trước, chúng ta chưa nói chuyện được mấy ở núi Thiên Tuyển và di chỉ Cổ Long, nên lần này coi như làm quen chính thức nhé!”
“Chào!”
Trần Uyên là một người thận trọng và bình tĩnh, không phô trương cũng không làm bộ làm tịch, vì thế Mục Vỹ rất tán thưởng gã.
Song dù thế, Mục Vỹ cũng không dám lơ là vì gã là đại sư huynh của Vạn Trận Tông.
Trần Uyên không đứng thứ hạng cao trên bảng Thiên Mệnh, nhưng Mục Vỹ biết Lãm Kim Lâu chỉ xếp thứ hạng cho thiên tài của các thế lực lớn dựa trên sự biểu hiện cuả họ thôi.
Nếu có ai cố tình giấu tài thì bảng Thiên Mệnh sẽ không thể dò ra tu vi thật sự của họ được.
“Tỉ thí trận pháp sắp bắt đầu rồi, môn phái còn nhiều việc phải lo nên ta không phiền các vị nữa, Tâm Nhi ở đây thì ta cũng yên tâm!”
“Được!”
Mục Vỹ chắp tay tiễn Trần Uyên, sau đó mới cùng Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiểu Hắc ngồi lại xuống ghế.
Hắn gọi thêm một món dành riêng cho Tiểu Hắc, sau đó ba người bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
“Tâm Nhi, muội ở Vạn Trận Tông thấy sao?”
“Chán lắm!”
Vương Tâm Nhã cau mày đáp: “Vỹ ca, mấy lão già ấy đốt đặc cán mai. Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ mà huynh cho muội, họ không hiểu gì cả, muội đã giảng giải cho họ rồi mà họ vẫn không tiếp thu được, đúng là dốt kinh khủng!”
“Ngày nào cũng bị họ quấy rầy, đầu muội sắp nổ tung rồi đây!”
Quấy rầy?
Mục Vỹ phì cười.
Chắc ở tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có Vương Tâm Nhã là dám nói ra những lời này.
Nhưng ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ đúng là lợi hại thật.
Nói chính xác hơn thì mọi thứ trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ đều siêu phàm cả.
“Thôi đi, giờ muội chẳng là bảo bối mà ai trong Vạn Trận Tông cũng phải bảo vệ còn gì!”
“Đâu mà!”
Vương Tâm Nhã oán than: “Hai người hùa nhau bắt nạt muội!”
Mục Vỹ và Tần Mộng Dao mỉm cười, ba người say sưa trò chuyện, không hề chú ý tới một chiếc bàn cách họ không xa có hai người đã quan sát họ từ lâu.
Một trong hai người đó mặc trường sam màu xám nhạt, người còn lại mặc trường sam loè loẹt trông chẳng giống ai.
“Hoa Vô, kẻ đã đánh bại sư phụ Ảnh Triển của ngươi kìa, sao, không định lên cho hắn một bài học à?”
Người thanh niên mặc trường sam màu xám nhìn người thanh niên ở phía đối diện rồi cười nói.
“Thân Công Ngôn, ngươi bớt lắm chuyện đi! Đúng là Ảnh Triển từng là sư phụ của ta, nhưng chỉ dạy ta có một khoảng thời gian thôi. Hoa Vô ta có biết bao nhiêu sư phụ, nếu ai cũng bắt ta làm nọ làm kia thì ta mệt chết luôn à?”
Hoa Vô cười lạnh nói: “Còn hắn… chỉ là một tên ba hoa trước mặt phụ nữ thôi, chưa đủ trình làm đối thủ của ta!”
“Cũng đúng, ngươi có thiên bẩm xuất sắc về luyện khí, ta cũng phải khâm phục. Nhưng trận đạo thì cả hai chúng ta cùng thông thuộc, lần này, Vạn Trận Tông cũng tham gia tổ chức cuộc thi nên chắc họ sẽ giành giải nhất về hạng mục này rồi!”
“Đừng khoác lác nữa!”, Hoa Vô cười lớn nói: “Lãm Kim Lâu bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ bồi dưỡng được một thiên tài căn bản như ngươi, cứ thắng được giải nhất cuộc thi luyện đan đi rồi tính!”
“Còn trận đạo thì ta tuyệt đối không nhường ngươi đâu!”
Thân Công Ngôn là thiên tài đa năng của Lãm Kim Lâu, gã giỏi cả luyện đan và trận pháp nên cũng rất có tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Còn Hoa Vô là thiên tài số một của Ám Ảnh Các, hắn ta tinh thông cả luyện khí và trận pháp.
Bọn họ đã nổi tiếng từ lâu ở tiểu thế giới Tam Thiên, đồng thời cũng là hai cái tên đại diện cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.
Cuộc thi ba hạng mục sắp diễn ra, nên thiên tài từ các nơi đều di chuyển tới thành Trung Thiên.
Cùng lúc đó, đệ tử của các môn phái lớn cũng nhanh chóng tiến tới đây.
Đây không chỉ là một cuộc thi, mà còn là một phi vụ làm ăn lớn ở thành trì này.
Khi các đệ tử của các môn phái lớn tới đây thì các trưởng lão trong môn phái của họ cũng đi theo.
Vì thế, thành Trung Thiên cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Các buổi đấu giá, nơi bán dược liệu, khí cụ cũng tiêu thụ một lượng hàng lớn trong khoảng thời gian này.
Tóm lại, cuộc thi lần này nhộn nhịp hơn cuộc thi hai hạng mục hàng năm.
Song, sự kiện này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chương 897: Hợp tác
Đêm về khuya, bầu trời đầy sao sáng, hai tay Mục Vỹ ôm hai cô, vô cùng thoả mãn.
Hai cô gái đã dần chìm vào giấc ngủ, còn hắn thì vẫn tỉnh táo như thường.
Những ngày tháng thế này có thể kéo dài được bao lâu?
Hắn không thể không suy nghĩ.
Soạt…
Nhưng ngay sau đó, chợt có một tiếng xé gió vang lên bên ngoài cửa sổ, Mục Vỹ cảnh giác, mặc y phục vào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Khách điếm của Thiên Bảo Các có mười tám tầng, trên tầng cao nhất đã có cường giả bảo vệ.
Đó là sự bảo vệ của Thiên Bảo Các dành cho khách trọ.
Nhưng bây giờ, hộ vệ ở trên tầng cao nhất đều đã hôn mê, chỉ có một bóng người màu đen đang đứng yên tại chỗ.
“Ngươi là ai?”
“Người tới giết ngươi!”
Bóng đen đó khàn giọng nói rồi lập tức xông lên.
Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy một luồng sức ép như dời non lấp biển đã dội tới.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi rút kiếm chân nguyên ra phản công.
Các tiếng cheng cheng vang lên, kiếm chân nguyên của Mục Vỹ đã chém xuống bóng người đó, phát ra những tiếng vun vút chói tai.
Bóng đen này rất mạnh.
Mục Vỹ biết rõ, với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư của mình cùng kiếm tâm tầng thứ năm và việc thường xuyên rèn luyện trong Thần Không Bảo Động của Tru Tiên Đồ thì đến võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm cũng phải chết bởi kiếm thuật của hắn.
Nhưng người này vẫn có thể kháng cự được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi đoán thử xem!”
Bóng người đó tiến lên rồi dang rộng tay, một luồng khí tức khô quắt lan ra.
“Khổ Thiên Quyết!”
Mục Vỹ lập tức đờ người.
“Sao ngươi lại biết Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn?”
Mục Vỹ nhìn bóng đen đó rồi lạnh giọng hỏi.
Khổ Hải Thiên Tôn chính là một người nổi tiếng lừng lẫy từng chèo chống tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng sau khi Mục Vỹ đến đây thì người này cũng đã bặt vô âm tín.
Giờ trông thấy có người thi triển Khổ Thiên Quyết, sao Mục Vỹ có thể không ngạc nhiên.
“Chà, đến Khổ Thiên Quyết mà ngươi cũng biết, Khổ Hải Thiên Tôn là nhân vật tồn tại từ hàng vạn năm trước ngươi cũng biết luôn!”
Bóng đen đó dừng tay rồi ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ, nói.
“Người khác có thể không biết, nhưng ta thì khác. Khổ Thiên Quyết mà Khổ Hải Thiên Tôn sáng tạo ra từ hàng vạn năm trước rất nổi tiếng, ngươi học được từ đâu?”
“Ghê thật! Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi đấy Mục Vỹ!”
Bóng đen kinh ngạc nói: “Vì ta chính là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn nên đương nhiên phải biết Khổ Thiên Quyết rồi!”
“Muốn học được pháp quyết này thì phải nếm đủ mọi cay đắng trên đời. Ngày xưa, khi Khổ Hải Thiên Tôn còn nhỏ, gia tộc của ông ấy đã bị tiêu diệt, ông ấy đã tận mắt thấy phụ thân mình bị giết, mẫu thân và các tỷ muội thì bị làm nhục, chính ông ấy còn bị chặt đứt tứ chi. Hơn thế nữa, sau khi trưởng thành, ông ấy còn bị huynh đệ phản bội, bị bằng hữu vứt bỏ, bị người thương bỏ rơi, phải nói là trăm ngàn cay đắng, sau này ông ấy mới lĩnh ngộ được sự sâu xa của khổ đau và sáng tạo nên Khổ Thiên Quyết!”
“Có thể học được pháp quyết này thì ngươi cũng phải là người có rất nhiều sự tích”.
Mục Vỹ cất trường kiếm đi rồi nói: “Nếu ngươi đã là truyền nhân của Khổ Hải Thiên Tôn thì phải biết người bằng hữu tốt của ông ấy từ hàng vạn năm trước là Mục Vỹ - Vỹ tôn giả. Ta chính là truyền nhân của Vỹ tôn giả, Diệp Thu thì là truyền nhân của Huyết Tôn. Nói vậy thì ngươi cũng có gốc gác giống ta”.
“Ngươi là truyền nhân của Vỹ tôn giả ư? Bảo sao!”
Người đó ngẩn ra, sau đó gật gù như đã nhớ ra điều gì đó.
Mục Vỹ càng nhìn người này càng thấy kỳ quái và khó đoán.
“Ngươi đến tìm ta làm gì?”
“Ta có một vụ làm ăn muốn bàn với ngươi!”
Bóng đen nói: “Ta biết ngươi đã thành lập Huyết Minh để chống lại núi Huyền Không, vì thế ta muốn liên thủ với ngươi!”
“Liên thủ?”
“Đúng vậy!”
Bóng đen nói: “Nếu ngươi đã biết chuyện của Khổ Hải Thiên Tôn, xem ra Vỹ tôn giả cũng biết được khá nhiều tin tức”.
Mục Vỹ thầm nghĩ: Đương nhiên, ta chính là Mục Vỹ đây, ta còn lạ gì lão quỷ già Khổ Hải đấy nữa.
“Huyết Tôn bị giết, chỉ còn lại đảo Huyết Sát cũng đang suy tàn, còn Vỹ tôn giả sống chết ra sao không rõ. Ngươi có thể kế tục truyền thừa của Vỹ tôn giả thì xem ra ngài ấy chưa chết. Nhưng chắc ngươi đã biết mối quan hệ của Vỹ tôn giả và Huyết Tôn rồi nên mới thành lập Huyết Minh để báo thù cho Huyết Tôn đúng không?”
Bóng đen nói tiếp: “Năm xưa, Khổ Hải Thiên Tôn thống trị tiểu thế giới Tam Thiên, vô cùng oai phong, nhưng sau này lại mất tích. Ngoài ra, điện Khổ Hải đã bị núi Huyền Không vơ vét sạch sẽ, ta là truyền nhân của người nên đương nhiên phải trả thù!”
“Trả thù?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Chứ không phải tại thấy Khổ Thiên Quyết ngươi đang tu luyện là bản còn thiếu nên ngươi mới phải đi kiếm bản đầy đủ à?”
“Chuyện này ngươi cũng biết!”, bóng đen ngạc nhiên nói: “Xem ra ngươi biết nhiều chuyện thật!”
“Nhưng bất kể thế nào, ta cũng thật lòng muốn hợp tác với ngươi, còn ngươi tin hay không thì tuỳ!”
Bóng đen cao ngạo nói: “Ta phải trả thù và cũng phải lấy được Khổ Thiên Quyết!”
Chương 898: Điện Khổ Thiên
Đương nhiên Mục Vỹ biết điện Khổ Thiên của Khổ Hải Thiên Tôn.
Nhưng không biết lão già Khổ Hải này đã đi đâu, hắn cũng không thấy lão già này phi thăng lên đại thế giới Vạn Thiên, sao lại mất tích vậy nhỉ?
Có lẽ là vì duyên phận với Khổ Hải, cũng có thể vì muốn có được một đồng minh hùng mạnh, Mục Vỹ gật đầu với người mặc áo đen.
"Hợp tác thế nào?"
"Ta không cần ngươi làm gì, ta sẽ giúp ngươi những lúc ngươi gặp nguy, chẳng qua đôi khi có thể ta sẽ có việc cần ngươi, muốn ngươi giúp đỡ!"
"Rồi sao nữa?"
"Hết rồi..."
"Hết rồi!"
Mục Vỹ nghệt mặt.
"Vậy ta liên lạc với ngươi bằng cách gì, gọi ngươi bằng gì?"
Giọng nói khàn khàn của người mặc áo đen vang lên: "Liên lạc thì không cần, có chuyện gì ta sẽ đến gặp ngươi. Còn tên ta... ngươi gọi ta là Khổ Thanh là được!"
"Hiểu rồi!"
"Kiếm thuật của ngươi thật sự rất sắc bén, tiếc một nỗi là không có trường kiếm nào đủ cấp bậc xứng đôi với ngươi. Thanh kiếm Khổ Tình này xem như ta tặng ngươi!"
Kiếm Khổ Tình!
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.
Nhớ ngày nào chính tay hắn đã tặng kiếm Khổ Tình cho Khổ Hải, nào ngờ vật đổi sao dời, đến hôm nay thanh kiếm ấy lại trở về trong tay mình.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Mục Vỹ, Khổ Thanh có tật giật mình, mau chóng giải thích: "Ta biết ngươi muốn tham gia cuộc tỉ thí do ba tông môn lớn tổ chức, nhưng cho dù lấy được giải quán quân cũng không có ích gì đâu, ngươi phải nên biết che giấu sự sắc bén trong kiếm pháp của mình đi!"
"Ta biết chứ!", Mục Vỹ cười khổ: "Nhưng Huyết Minh mới được thành lập, minh chủ ta đây phải thể hiện chút gì đó để người ta chú ý chứ, hay ngươi cho ta một ít đi?"
Hành động đưa tay đòi tiền của hắn làm Khổ Thanh lắc đầu ngán ngẩm, trả lời: "Ngươi cứ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa đi, ta sẽ phái người bảo vệ lúc ngươi rời khỏi thành Trung Thiên!"
"Đa tạ!"
Mục Vỹ cúi người, lúc ngẩng đầu định hỏi y sẽ phái người nào tới giúp mình thì trước mặt đã không còn ai nữa.
"Lúc tới nhẹ nhàng như quỷ, lúc đi lặng lẽ như ma. Đúng là một người kỳ lạ. Khổ Thanh, Khổ Thanh..."
Mục Vỹ lầm bầm, xoay người rời đi.
Nhưng một lúc sau, một bóng người lại xuất hiện lần nữa trên mái nhà.
"Hai trong số các ngươi ra đây!"
"Có thuộc hạ, thưa tông chủ!"
Hai bóng dáng đi ra từ trong bóng tối, hỏi người ở đối diện: "Thưa tông chủ, ngài thật sự muốn hợp tác với Mục Vỹ sao ạ? Tuy đúng là hắn rất lợi hại nhưng mà..."
"Quyết định của ta cũng chính là quyết định của Khổ Hải Thiên Tôn, nghe rõ chưa?"
"Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ!"
Hai kẻ nọ hơi cúi người.
"Kĩ năng ẩn thân của hai ngươi khá tốt, không bị ai nghi ngờ nên hãy hộ tống Mục Vỹ một đoạn đường sau khi cuộc tỉ thí của ba tông môn lớn kết thúc".
"Rõ!"
Câu vừa dứt, bóng người xuất hiện đầu tiên biến mất, bóng dáng hai người còn lại cũng dần tiêu tán ngay sau đó.
Hết thảy lại trở về với yên lặng.
Mục Vỹ trở về phòng, nhìn kiếm Khổ Tình đang cầm trong nỗi sung sướng từ tận đáy lòng.
Trước đây, kiếm Khổ Tình được chính tay hắn luyện chế, là vật phẩm có cấp bậc trên cả thánh khí cực phẩm.
Chẳng qua kiếm đạo không phải niềm đam mê của Mục Vỹ năm đó nên hắn tặng thanh kiếm này cho Khổ Hải, người bạn thân thiết của mình.
Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng kiếm Khổ Tình vẫn trở lại với mình.
"Điện Khổ Thiên, Khổ Thanh à, thú vị đấy. Xem ra địa vị thống trị tiểu thế giới Tam Thiên của núi Huyền Không suốt hàng vạn năm qua sẽ bị đả kích rồi!"
Điềm tĩnh nghĩ ngợi, Mục Vỹ hơi nắm chặt kiếm Khổ Tình trong tay.
"Vỹ ca, sao huynh còn chưa ngủ thế?"
Vương Tâm Nhã mơ mơ màng màng ngồi dậy, áo kéo xuống làm một bên vai bị lộ.
"Sao mà ngủ được chứ, muội vẫn chưa hầu hạ ta xong mà!"
Mục Vỹ cười xấu xa ôm cô ta đi về phía phòng tắm...
Rạng sáng hôm sau, hắn thức giấc.
Cuộc so tài do ba môn phái lớn là Thiên Đan Tông, Vạn Trận Tông và Khí Cụ Môn hợp tác tổ chức, hội võ ba tông môn.
Có điều "võ" này không phải đấu võ mà là so tài về ba lĩnh vực lớn: luyện đan, trận pháp và luyện khí.
Tại thế giới của võ giả, thực lực được đặt lên hàng đầu. Và trong những thứ võ giả cần trang bị cho mình, đan dược đóng vai trò cực kỳ quan trọng, thần binh lợi khí là dụng cụ phụ trợ có tác dụng rất lớn.
Trận pháp cũng là thứ không thể thiếu để bảo vệ tông môn, nhưng quan trọng hơn vẫn là để bảo vệ võ giả trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Ví dụ như lúc bị đuổi giết, một người không thể địch lại mấy trăm người nhưng nếu bày trận thì số người lọt vào trận pháp có lên đến hàng nghìn, hàng vạn cũng chết.
Đây chính là ưu điểm vượt trội của thầy pháp trận.
Trận thi đấu sẽ chính thức bắt đầu ngay trong hôm nay.
Nhưng may thay, ba lĩnh vực trong trận đấu không được tiến hành cùng lúc.
Diễn ra trước hết là Thiên Đan Tông!
Với tư cách là người sáng lập giới luyện đan của tiểu thế giới Tam Thiên, trong Thiên Đan Tông tụ hội rất nhiều thầy luyện đan.
Cuộc so tài lần này được tổ chức tại một quảng trường khổng lồ ở trung tâm thành Trung Thiên.
Tất cả vật dụng cần cho cuộc thi như đan dược, lò luyện đan được ba lực lượng lớn là Thiên Bảo Các, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các phụ trách chuẩn bị.
Họ không muốn bỏ lỡ cơ hội quảng bá tốt thế này.
Mà có khi họ có thể nhanh tay cướp một nhóm thiên tài và thầy luyện đan có trình độ cao vào trận doanh của mình trước Thiên Đan Tông cũng nên.
Chương 899: Năm trưởng lão chủ chốt
Chính giữa thành Trung Thiên là một quảng trường rộng lớn với sức chứa mấy chục nghìn người.
Nơi này được xây dựng để thành Trung Thiên tổ chức các hoạt động long trọng.
Giờ phút này, quảng trường đông như mắc cửi.
Nhưng nhìn từ xa sẽ nhận ra tất cả những người có thể đứng tại quảng trường trung ương này để quan sát cuộc tranh tài đều thuộc các thế lực lớn hoặc là một số thiên tài ẩn thế.
Thậm chí, rất nhiều cường giả cảnh giới Vũ Tiên chỉ có thể đứng thật xa. Bầu trời lẫn mặt đất không còn chỗ trống.
"Náo nhiệt thật!"
Mục Vỹ chỉ biết cười khổ trước biển người mênh mông ấy.
"Tất nhiên rồi, khả năng kêu gọi của Thiên Đan Tông không đùa được đâu. Trên tiểu thế giới Tam Thiên, có thể một số người sẽ to gan liều mạng đắc tội núi Huyền Không nhưng rất hiếm ai muốn trở thành kẻ thù của Thiên Đan Tông!"
Vương Tâm Nhã cười nói: "Nơi nào cũng có thầy luyện đan của Thiên Đan Tông, đắc tội họ có mà khỏi xin đan dược luôn!"
"Ừm!"
Thầy luyện đan và thầy luyện khí luôn nắm giữ địa vị cao trong võ giả, điều này không nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
"Các ngươi nhìn kìa, Liễu Vô Tương đấy! Nghe nói Liễu Vô Tương luyện chế thánh đan thượng phẩm được rồi, biết ngay hắn sẽ tới tham gia thi đấu mà!"
"Chu Minh bên nhà họ Chu cũng tới, hắn là thầy luyện thánh đan thượng phẩm luôn mà!"
"Cổ Phi Dương, Cổ Phi Dương đầu bảng Thiên Mệnh!"
"Đầu bảng Thiên Mệnh gì chứ, cựu đầu bảng thôi cha nội! Giờ thì Tần Mộng Dao mới là đầu bảng!"
"Thân Công Ngôn cũng tới kìa!"
"Thầy luyện đan thiên tài của Lãm Kim Lâu, Thân Công Ngôn!"
Những người lần lượt xuất hiện kéo theo tiếng bàn luận sôi nổi vang lên.
Những thiên tài khó gặp trong ngày thường đều lần lượt lộ diện trong cuộc tỉ thí lớn này.
Dễ thấy đây sẽ là cuộc hội tụ của những thí sinh đáng gờm.
"Mời tất cả mọi người di chuyển đến vị trí được phân lò luyện đan dựa trên số báo danh dự thi, chuẩn bị bắt đầu khảo hạch!"
Tất cả công đoạn đã được sắp xếp ổn thỏa.
Toàn bộ quảng trường được đặt sẵn hàng nghìn lò luyện đan, quanh đấu trường cũng được bố trí võ giả Thiên Đan Tông.
Tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào phá đám cuộc thi.
Trên thực tế, không một lãnh đạo cao cấp của tông môn lớn nào dám phá quy tắc!
Mục Vỹ phát hiện trong cuộc thi có mấy người nhận được sự ủng hộ rất lớn.
Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu, Chu Minh của nhà họ Chu, Liễu Vô Tương của núi Huyền Không và Thiên Vũ của Thiên Đan Tông.
Nhưng hắn chả quan tâm.
Dù gì cấp bậc đan dược lần cuối hắn luyện chế cũng là thánh đan hạ phẩm, ăn đứt phần đông võ giả rồi.
Nhưng những ai vượt qua vòng sơ tuyển của Thiên Đan Tông để đứng tại đây đều là thiên tài.
Thánh đan hạ phẩm chỉ là mức thấp nhất mà thôi.
"Chủ đề của cuộc thi hôm nay là thánh đan hạ phẩm - Quy Linh Đan!"
Trưởng lão phụ trách trông coi tỉ thí của Thiên Đan Tông lên tiếng: "Quy Linh Đan là một thánh đan tương đối khó luyện chế trong số các thánh đan hạ phẩm. Loại đan dược này có khả năng làm chân nguyên quy thuận, ổn định chân nguyên của võ giả, có lợi ích rất lớn đối với võ giả cảnh giới Vũ Tiên từ tầng một đến tầng ba!"
"Năm trưởng lão chủ chốt của Thiên Đan Tông ta sẽ là trọng tài của trận đấu. Có hai tiêu chí để đánh giá, một là xác suất tạo đan thành công, hai là số lượng đan văn và tỉ lệ tạo đan văn thành công. Cố lên nhé các thiên tài!"
Năm trưởng lão chủ chốt!
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những năm qua, Thiên Đan Tông rất quan tâm về cuộc thi luyện đan nhưng không chú trọng như năm nay.
Ai cũng biết năm trưởng lão chủ chốt là ai.
Bởi mỗi một người trong năm trưởng lão chủ chốt này đều là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm.
Đứng đầu năm vị trưởng lão là người mặc trường bào trắng tinh, tóc bạc phơ, tinh thần sáng láng.
Đại trưởng lão Thiên Nhất được mệnh danh là ngôi sao sáng trong giới luyện đan ở tiểu thế giới Tam Thiên. Nghe nói hiện tại ông ta đang tìm tòi phương pháp luyện chế Hư Tiên Đan. Thủ pháp luyện đan của người này cực kỳ đặc biệt, sâu không lường được.
Thiên Vũ, thiên tài của Thiên Đan Tông, là đồ đệ được một tay đại trưởng lão dạy nên.
Giờ phút này, năm trưởng lão chủ chốt ngồi theo thứ tự ở phía đông khán đài.
Người ngồi giữa là đại trưởng lão Thiên Nhất.
"Thiên Tâm, bà thấy ai có tiềm năng đoạt giải quán quân trong trận đấu hôm nay?", Thiên Nhất cười sảng khoái nhìn nữ tử ngồi bên trái.
Nữ tử này nhìn bề ngoài chỉ tầm độ tuổi trung niên nhưng ai cũng biết đây là Thiên Tâm trưởng lão, một trong những người đã sống nghìn năm tại Thiên Đan Tông.
"Liễu Vô Tương của núi Huyền Không, Chu Minh của nhà họ Chu, Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu!"
Thiên Tâm cười đáp.
"Thiên Tâm à, bà nói vậy đại trưởng lão không vui đâu!"
Tiếp lời là ông lão mặc áo bào xám bên phải Thiên Nhất.
"Sự thật mất lòng thôi Thiên Dục!", Thiên Tâm cười trừ: "Thằng bé Thiên Vũ đúng là có thiên phú thật nhưng dù gì luyện chế thánh đan thượng phẩm vẫn hơi khó khăn với nó, nhưng ta cũng đặt niềm tin vào thằng bé!"
"Thiên Hành, Thiên Nhạc, hai người thấy sao?"
Thiên Nhất nhìn hai người còn lại.
Thiên Hành trưởng lão ngồi bên phải ngoài cùng cười ha ha: "Mỗi người mỗi ý thôi. Cơ mà phần lớn đều tham gia trận đấu vì Hư Tiên Đan, chúng ta chỉ nên quan tâm chú ý đến các đệ tử thiên tài có tiềm năng, vì đó mới là nguồn lực chúng ta sẽ tuyển vào!"
"Lão tứ nói không sai!"
Thiên Nhạc cười hài lòng: "Mấy đứa thiên tài này đều dưới trướng một thế lực khác sẵn rồi, việc chúng ta là tìm ra những người chưa có chỗ dựa".
Năm trưởng lão chủ chốt nhìn sân thi đấu với ánh mắt trăn trở.
Họ không hề phản đối chuyện đệ tử thiên tài thuộc các thế lực lớn tham gia thi đấu, nhưng những đệ tử có thiên phú lặng lẽ trở nên nổi trội giữa các thiên tài nổi tiếng mới là điều họ muốn thấy hơn.
Chương 900: Loại
"Cuộc thi bắt đầu!"
Sau tiếng hô lớn của trưởng lão trọng tài, một loạt những âm thanh xé gió vang lên.
Trưởng lão trọng tài vung tay, từng đốm sáng hiện ra trong tay ông ta.
Trong các đốm sáng là dược liệu để luyện chế thánh đan hạ phẩm Quy Linh Đan.
"Mỗi người có ba phần dược liệu, kiểm tra cho kỹ, nếu không có gì sai sót thì bắt đầu luyện đan. Cho các ngươi thời gian kiểm tra, có gì lập tức báo cáo, bọn ta sẽ đổi lại ngay lập tức!"
"Nghe kỹ đây, dược liệu luyện chế Quy Linh Đan gồm Quy Linh Căn, quả Xích Tâm, hoa Bạch Dương..."
Trưởng lão trọng tài lần lượt công bố tên từng loại dược liệu.
Nhưng Mục Vỹ càng nghe càng nhíu mày.
Sai dược liệu rồi!
Không phải dược liệu hắn nhận được bị sai mà là chỗ dược liệu mà trưởng lão công bố.
Chẳng hạn như hai loại thảo dược hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm, thật ra không cần tới hai thứ đó, chỉ cần dùng cỏ Lăng Yên thôi là được!
"Báo cáo trưởng lão, không phải cỏ Lăng Yên cũng là dược liệu luyện chế Quy Linh Đan sao? Sao lại không có?"
Một giọng nói cất lên trong đám đông, những người cũng nêu lên ý kiến.
"Đúng đấy, đúng đấy, không có cỏ Lăng Yên thì dùng hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm cũng vô dụng!"
"Đúng đấy, cho sai thành phần rồi!"
"Ai cũng thấy!"
Đám đông nghi hoặc giục giã hỏi.
Nhưng Mục Vỹ lại cười mỉa khi nghe thấy những câu hỏi đó.
Những người này bị lừa rồi!
Cỏ Lăng Yên không có nhưng lại có hai loại dược liệu nghe thì chẳng liên quan là hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm, thực chất hai thứ này có tác dụng thay thế cỏ Lăng Yên.
Ngoài ra, hai loại dược liệu này kết hợp với nhau thì công hiệu còn tốt hơn cả cỏ Lăng Yên!
Đúng như dự đoán, trưởng lão trọng tài nghe thấy câu hỏi của mọi người thì bay lên, đứng giữa không trung.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi, cả ngươi nữa!"
Trưởng lão trọng tài quát tháo: "Đến cái này cũng không biết mà dám tới đây thi. Khỏi thi nữa, các ngươi thua rồi, loại!"
Bị loại rồi ư?
Nghe vậy, mấy trăm người hoảng hốt trừng mắt.
Họ chỉ hỏi một câu thôi mà bị loại là sao? Dựa vào đâu chứ!
"Ta không phục?"
"Không phục? Ngươi biết cái khỉ khô gì mà nói! Hoa Bạch Dương và Ngọc Sâm kết hợp sẽ hiệu quả hơn cỏ Lăng Yên, thế mà ngươi cũng không biết thay thế, ngươi luyện đan toàn phụ thuộc vào sách vở không à? Không biết suy nghĩ, tư duy lối mòn, ngu xuẩn!"
Trưởng lão trọng tài hừ lạnh: "Người đâu, đưa họ ra ngoài!"
Mấy trăm người còn chưa bắt đầu thi đã bị đưa đi khỏi sân đấu.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ tỉ thí năm nay Thiên Đan Tông chuyển sang chơi bẫy!
Những năm qua làm gì có tình huống nào thế này!
"Ha ha... đám hậu bối này mắc cười ghê!", Thiên Nhất vuốt râu, cười hả hê.
Một khảo nghiệm đơn giản, nhỏ nhặt thôi đã loại được mấy trăm người, xem ra Thiên Đan Tông rất chú trọng cuộc tuyển chọn thiên tài năm nay.
"Những người còn lại kiểm tra xong thì bắt đầu luyện đan!"
Trưởng lão trọng tài khẽ quát rồi nhẹ nhàng phi xuống.
"Thiên Dịch Dữ, kêu ông làm trọng tài không ổn lắm nhỉ!", thấy ông lão nọ bay xuống, Thiên Nhạc cười phá lên.
"Tức chết ta rồi, mấy đứa này qua vòng sơ tuyển kiểu gì vậy? Dù gì cũng là thầy luyện thánh đan mà chẳng linh hoạt chút nào, uầy..."
Thiên Dịch Dữ chính là quan tổng tài phụ trách cuộc tỉ thí năm nay. Lúc này, ông ta nhìn những thí sinh dự thi còn lại trong đám đông đang bắt tay chuẩn bị luyện đan, cười cay đắng.
"Các ngươi nhìn kìa, thủ pháp của Liễu Vô Tương thuộc núi Huyền Không sắc bén biết bao nhiêu, kỹ năng của Chu Minh nhà họ Chu, Thân Công Ngôn của Lãm Kim Lâu cũng tốt nữa!"
"Tại sao Thiên Đan Tông không có đệ tử thiên tài như thế nhỉ? Một người thôi cũng được mà!"
Nghe thấy câu nói của Thiên Dịch Dữ, năm trưởng lão chủ chốt cũng thầm than thở.
Thật sự bây giờ Thiên Đan Tông rất cần một vài thiên tài để làm diện, nở mày nở mặt.
Mặc dù Thiên Vũ được đánh giá là đệ nhất thiên tài của Thiên Đan Tông hiện nay nhưng Thiên Nhất trưởng lão là sư phụ y, biết rõ tiềm năng của y.
Mà Thiên Đan Tông từ trước đến giờ do năm trưởng lão chủ chốt cầm trịch, Thiên Vũ nhiều nhất được xem như là một trong các ứng cử viên, họ còn cần rất nhiều đệ tử thiên tài.
"Ta thì muốn xem hôm nay Mục Vỹ từng luyện chế thánh đan hạ phẩm có mười đạo đan văn sẽ có biểu hiện gì!", người lên tiếng là Thiên Tâm trưởng lão.
Đôi mắt bồ câu của bà ta lướt nhanh qua đám đông, trong chốc lát đã thấy vị trí đứng của Mục Vỹ.
"Mục Vỹ là cậu ta đúng không? Quả là một cậu thanh niên tuấn tú!"
"Là cậu ta đấy!"
Nhìn theo ánh mắt của Thiên Tâm trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác tỏ ra hứng thú.
"Thánh đan mười đạo đan văn, đúng là không thể tin được. Ta rất mong chờ biểu hiện của cậu ta ngày hôm nay".
"Nghe nói người này còn là thầy luyện khí. Một thiên tài giỏi cả hai lĩnh vực, quả là không đơn giản!"
"Chưa hết đâu, hình như cậu ta còn thành lập Huyết Minh đối đầu với núi Huyền Không nữa đấy. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, hậu sinh khả úy, ha ha..."
Năm trưởng lão đánh giá Mục Vỹ. Cả năm người rất muốn xem Mục Vỹ sẽ cho họ thấy cái gì trong cuộc thi hôm nay.
Sau khi kiểm tra dược liệu ổn thỏa, phần lớn thí sinh bắt đầu luyện đan.
Nhưng khác với số đông, một số rất ít thầy luyện đan lại đứng yên một chỗ, trông không hề sốt sắng chút nào.
Liễu Vô Tương là một trong số đó.
Là đệ tử của núi Huyền Không, bản thân Liễu Vô Tương cũng có thiên phú luyện đan siêu quần.
Giờ phút này, gã ta đứng trước lò luyện đan, hai tay vuốt ve hai bên đỉnh lò một cách nhẹ nhàng.
"Thanh đan!"
Năm trưởng lão chủ chốt đều ngẩn người trước hình ảnh này.
Bình luận facebook