• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 891-895

Chương 891: Đồng ý hơi nhanh

Từ xưa, các thế lực đã chiếm đất tại thành Trung Thiên làm cho vật giá nơi này leo thang, đất quý như vàng.

Hôm nay, một vài người cùng nhau vào thành Trung Thiên.

Đường cái sầm uất, rộng đến mấy trăm mét nhưng vẫn đầy nhộn nhịp, ngựa xe như nước.

Mục Vỹ cũng không khỏi cảm thán trước sự sầm uất của thành Trung Thiên.

Mười nghìn năm trôi qua, thành Trung Thiên đã trở nên náo nhiệt hơn nhưng cảnh còn người mất cũng là điều không thể tránh khỏi, hắn có cảm thán cũng vô dụng.

Nhóm năm người do Mục Vỹ cầm đầu bao gồm Diệp Thu kiệm lời và ba người Tần Mộng Dao, Chu Á Huy và Trương Thắng Vỹ.

Trong chuyến đi đến thành Trung Thiên, hắn chỉ đưa chừng này người theo cùng.

Chu Vân Văn và ba vị trưởng lão thì ở lại đảo Lạc Hồn để phòng ngừa đảo Bà La, đảo Quỷ Khô nuôi hi vọng vùng dậy, giở trò hãm hại.

Nơi này là cứ điểm trung ương của ba thế lực lớn Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các và Thiên Bảo Các, đồng thời cũng là địa điểm diễn ra cuộc thi luyện đan, khí, trận pháp do ba lực lượng hùng mạnh là Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông và Thiên Đan Tông cùng tổ chức.

Tiểu thế giới Tam Thiên có rất nhiều thiên tài. Tuy điều kiện để tham gia cuộc tranh tài phải là thầy luyện thánh khí, thầy luyện thánh đan và thầy linh trận nhưng số lượng dự thi vẫn lên đến con số mấy chục nghìn người.

Dõi mắt khắp tiểu thế giới Tam Thiên, chỉ có thành Trung Thiên mới tổ chức được cuộc tỷ thí lớn thế này.

Năm người mới đến thành Trung Thiên, chẳng tìm được nơi đặt chân nên đành tìm khách điếm.

Nhưng đi tới đi lui, hỏi mười mấy khách điếm mà ở đâu cũng hết chỗ cả rồi.

"Cuộc thi luyện đan, khí, trận pháp vốn là sự kiện rầm rộ tại tiểu thế giới Tam Thiên mà mình không đi sớm, sơ sót quá!"

Tần Mộng Dao cười trừ.

"Đành vậy, tìm tiếp thôi!"

Mục Vỹ cũng chỉ biết cười bất lực.

"Tìm gì đấy cận vệ của ta!"

Trong lúc mấy người mặt ủ mày chau, một tiếng cười hả hê vang lên từ sau lưng.

Bảo Linh Nhi!

"Bảo thiếu chủ!"

Thấy Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ hơi cúi người, mặt như mướp đắng: "Đâu có nghĩ thành Trung Thiên tấc đất tấc vàng đến mức này, khách điếm nào cũng kín chỗ hết cả rồi!"

"Chuyện này có gì khó đâu, đi thôi, theo ta. Dù gì ngươi cũng là cận vệ của ta, sao lại để ngươi ngủ giữa đường được? Thê tử xinh đẹp của ngươi cũng đi nữa, bạc đãi người ta thì không hay lắm!"

Bảo Linh Nhi hào phóng cười nói: "Lần này cứ để ta làm chủ, đi thôi!"

"Vậy cảm ơn Bảo thiếu chủ nhé!"

Mục Vỹ không phải người thích cự nự từ chối. Chưa kể lúc này từ chối mà lỡ không tìm được chỗ ở thật thì bị cười cho thối mặt.

Nghĩ mà xem, năm cường giả cảnh giới Vũ Tiên mà qua đêm ở ngoài đường, người ta cười cho!

Nhưng Tần Mộng Dao lại nhìn Mục Vỹ chằm chằm khi thấy hắn đồng ý nhanh gọn lẹ như vậy.

"Khụ khụ, ngủ ngoài đường cũng không nên mà đúng không!"

Tần Mộng Dao như cười như không: "Phải rồi, ngủ ngoài đường không nên, nhưng huynh đồng ý hơi nhanh đó!"

"Phải nhanh chứ!"

Có vẻ Tần Mộng Dao ghen rồi, Mục Vỹ cười hì hì: "Ta muốn làm chính sự lắm rồi!"

"Lưu manh!"

Nhóm người đi theo Bảo Linh Nhi ngang qua đường phố tưng bừng nô nức, cũng xem như cưỡi ngựa xem hoa.

Nhưng ngắm cảnh mà mất hết cả một ngày mới đến được tổng bộ tại thành Trung Thiên của Thiên Bảo Các.

Thiên Bảo Các!

Ba chữ to nằm chễm chệ trước một tòa nhà, khắp con đường nhìn đâu cũng thấy đang diễn ra các vụ mua bán giao dịch với Thiên Bảo Các.

Ở giữa là tòa nhà Thiên Bảo Các sừng sững như một ngọn núi khổng lồ.

Bên trái là một khách điếm cao hơn mười tầng, nhìn lướt qua, có thể thấy dao động phát ra từ trận pháp.

"Đến rồi, đây chính là tổng bộ của Thiên Bảo Các ta!", Bảo Linh Nhi cười hí hửng: "Mục minh chủ, ta đặc biệt giữ cho ngươi mấy gian phòng hảo hạng, mong Mục minh chủ đừng chê!"

"Đa tạ!"

"Đa tạ cái gì, ta còn chưa kịp cảm ơn ân cứu mạng hồi trước đây!"

Bảo Linh Nhi niềm nở: "Cái này xem như lời cảm ơn vậy. Các ngươi nghỉ ngơi một lát rồi hẵng xuống ăn cơm. Không muốn xuống thì gọi phục vụ đem lên cũng được".

Bảo Linh Nhi vừa nói vừa đến cổng khách điếm.

"Bảo tiểu thư!"

"Ừm. Mấy vị này là bạn ta, cứ tiếp đãi như bình thường. Phạm lỗi gì thì tự nghỉ việc đi!"

"Dạ dạ dạ, thuộc hạ nhất định sẽ thết đãi họ đàng hoàng!"

Người đàn ông trung niên ra đón nghe vậy bèn cúi người thật sâu, sau đó lịch sự mời mọi người vào.

Làm quản sự khách điếm của Thiên Bảo Các, thu nhập một năm của ông ta còn nhiều hơn cả một số trưởng lão trong các thế lực lớn. Có việc nhỏ này cũng làm không xong, để vuột mất thì xanh cả ruột!

Chỉ hai chữ mới diễn tả được khách điếm này, đó là sang trọng!

Đại sảnh vừa nhìn đã biết chứa được cả nghìn người, các cô nương tiếp khách thì ai nấy đều cao ráo, kiều diễm.

"Mục tiên sinh, tiểu thư nhà ta đã chuẩn bị phòng xong, mới các vị theo ta!"

"Được!"

Thiên Bảo Các không hổ là quái vật khổng lồ ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Hiếm chỗ nào khang trang, xa hoa được như thế.
Chương 892: Làm chính sự

Độc chiếm một con phố tại thành Trung Thiên rừng vàng biển bạc và xây dựng các sản nghiệp lớn bao gồm đấu giá, vận chuyển, điểm dừng chân, tửu lâu. Quả là đáng kinh ngạc.

Mà nghĩ lại cũng đúng, Thiên Bảo Các là một thế lực cùng với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các được gọi là ba nhà buôn lớn tại tiểu thế giới Tam Thiên, chắc chắn vốn liếng cực kỳ hùng hậu.

Hơn nữa, các tổ chức đóng đô tại tiểu thế giới Tam Thiên có chìm có nổi nhưng ba nhà buôn lớn thì từ đầu đến cuối vẫn sừng sững không ngã, điều này liên quan chặt chẽ đến nền tảng kinh tế hùng mạnh của họ.

"Thưa hai vị, gian phòng hảo hạng này do tiểu thư đặc biệt chuẩn bị cho hai vị!"

Quản sự dẫn Mục Vỹ và Tần Mộng Dao đến một gian phòng rồi cười nhẹ: "Mời hai vị đi theo ta. Phòng của các ngươi ở đối diện nhưng chếch qua một tí!"

Mục Vỹ cười khẽ, kéo bàn tay nhỏ bé của Tần Mộng Dao đi thẳng vào trong phòng.

"Ôi trời!"

Nhưng hắn vừa nhìn thấy cách bài trí bên trong thì ngây người.

"Đẹp quá!"

Tần Mộng Dao cũng không tiếc lời khen ngợi.

Căn phòng có diện tích ít nhất là hai trăm mét vuông, gồm phòng ngủ, phòng tu luyện, phòng tắm, phòng khách, vân vân và đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.

Ngoài ra, mấu chốt là cách trang trí của căn phòng rất ấm áp, trông vô cùng lãng mạn.

"Xem ra Bảo thiếu chủ người ta quan tâm huynh phết!", Tần Mộng Dao hỏi đểu nói: "Có phải ta mà không tới thì huynh sẽ ở đây với cô ấy không?"

"Tất nhiên là không rồi!"

Mục Vỹ dở khóc dở cười: "Rõ ràng người ta nể mặt đại mỹ nữ là muội nên mới nhiệt tình thế đó!"

"Còn dám lừa muội hả!"

"Huynh đâu dám!", Mục Vỹ xua tay, bỗng hắn rủ rê: "Cơ mà bầu không khí lãng mạn thế này mà nói chuyện ngoài lề thì mất hứng lắm. Huynh thấy mình nên vào việc chính ngay và luôn!"

"Lưu manh!"

Gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao ửng đỏ. Mục Vỹ thì tỉnh rụi bế cô đi vào một căn phòng ngủ như một tay chơi thứ thiệt.

Phòng ngủ cũng thoang thoảng hương thơm ngát, có một chiếc giường lớn xoay tròn từ từ, trên giường rải cánh hoa ngát hương làm người ta say đắm.

Mùi hương của cánh hoa còn ẩn chứa chút gì đó khiến ai ngửi thấy cũng bị kích thích, muốn đắm chìm vào trong đó.

"Ngày nào cũng ở cái đảo Lạc Hồn quỷ quái kia, hôm nay huynh phải đại chiến ba ngày ba đêm với muội!"

Mục Vỹ cười hí hửng, nhào tới như một con sói đói.

Mỗi lần giao hòa với Tần Mộng Dao, hắn lại thấy cô quyến rũ hơn lúc trước.

Sức hút này đến từ chính bản thân Tần Mộng Dao, chính xác hơn là từ khí tức cường đại của thần phách mà cô sở hữu.

Băng Hoàng vốn là một thần thú cao quý, đại diện cho một trong những sinh linh diễm lệ nhất trong số các thần thú.

Khả năng kiểm soát thần phách càng cao, sự thu hút của riêng cô càng bộc lộ rõ.

Dung nhan và dáng người hoàn hảo đến mức gần như trở thành tiêu chuẩn sống, làn da và vẻ mặt ngượng ngùng say lòng người cùng sự e thẹn, bẽn lẽn ẩn sâu trong phong thái cao quý, lạnh như băng được thể hiện thật rõ lúc này.

Mục Vỹ thấp giọng gầm lên, hai tay nghịch ngợm vội vàng xé toạc quần áo, để lộ ra làn da đầy mê hoặc rồi vồ tới như con sói đói.

Đây là thời khắc nam nhân thực hiện bổn phận của phu quân!

Trong căn phòng, một mùi hương kì lạ kèm theo tiếng thở dốc trầm thấp dần hòa vào bầu không khí ấm áp và lãng mạn.

Sau một trận mây mưa, Mục Vỹ nằm sấp bên thùng gỗ trong phòng tắm, Tần Mộng Dao thì ở sau lưng nhẹ nhàng, chậm rãi nắn bóp cho hắn bằng bàn tay ngọc ngà, nước tí tách chảy xuống.

"Dao Nhi, huynh nhận ra càng ngày muội càng quyến rũ, ta không kìm lại nổi!"

"Hứ, đồ lưu manh, đó là do huynh càng ngày càng háo sắc thôi!"

Mục Vỹ dở khóc dở cười: "Đâu có, háo sắc thì háo sắc với mình muội thôi!"

Nghe ra ẩn ý trong câu nói của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao lại đỏ mặt mắng.

"Rồi rồi, không đùa muội nữa!"

Mục Vỹ trở tay ôm Tần Mộng Dao vào lòng làm nước bắn lên, sau đó hắn thở hắt ra.

"Trước mắt cuộc so tài do ba tông môn lớn tổ chức không phải việc ta cần lo lắng, có điều Hàn Thiên Vũ đã bị ta giết, chắc hẳn Cửu Hàn Thiên Cung sẽ không bỏ qua chuyện này. Muội không nên về Cửu Hàn Thiên Cung nữa!"

Mục Vỹ nghiêm túc dặn dò: "Bây giờ đã có ba người ta tìm được tung tích là muội, Tâm Nhi và Tiêu Doãn Nhi. Tiểu Hắc ở Cửu Hàn Thiên Cung cũng không sao, nhưng vẫn còn Vạn Vô Sinh là chưa rõ tung tích, cha huynh và bà ấy cũng thế!"

Đương nhiên Tần Mộng Dao biết "bà ấy" mà Mục Vỹ vừa nhắc đến là Vỹ Tâm Dao.

Dường như từ trước đến giờ, hắn luôn tỏ ra không có thiện cảm với mẹ mình.

"Uầy, dù thế nào đi chăng nữa bà ấy cũng là thê tử của cha huynh. Huynh áy náy với phụ thân lắm, giờ nếu có thể tìm được ông ấy thì muốn huynh làm gì cũng được, miễn sao ông ấy bình an!"

Tần Mộng Dao rúc vào lòng Mục Vỹ, an ủi: "Hôm đó vào Ma Uyên không gặp được Mục thúc thúc. Mà lúc đó vốn không có cao thủ nào đóng quân trong Ma Uyên, những kẻ thuộc Cửu Hàn Thiên Cung đã vào Trung Châu thông qua Ma Uyên và bắt bọn muội đi!"

"Tức là có khả năng phụ thân đã tự chạy trốn, chẳng qua là không biết ông ấy đang ở đâu!"

"Huynh đừng lo, nhất định sẽ tìm được mà!"

"Ừ!'

Điều Mục Vỹ lo lắng là Mục Thanh Vũ bị người của Ma tộc bắt đi trước khi nhóm Tần Mộng Dao vào Ma Uyên!

Hắn từng thấy thủ đoạn của ma đế Tra Khắc, mới trảo một phát thôi đã bắt hắn từ Trung Châu đến tiểu thế giới Tam Thiên kia kìa.

Tuy Ma tộc chiếm phía bắc tiểu thế giới Tam Thiên nhưng thực lực chân chính của bọn chúng lại phải gọi là sánh bằng cả Trung Vực và Tây Vực cộng lại.

Đây cũng là lý do vì sao cho dù núi Huyền Không lớn mạnh đến thế vẫn không dám xâm phạm những thế lực lớn khác theo ý muốn.

Vì một khi sinh lực bị tiêu hao, Ma tộc sẽ nhân cơ hội xông vào xâm lược, vậy thì tiểu thế giới Tam Thiên sẽ trở thành thiên hạ của Ma tộc trong tương lai!

Đó chính là nguyên nhân vì sao Mục Vỹ dám can đảm đối đầu với núi Huyền Không ngay lúc này.

Nếu như núi Huyền Không dám vượt qua khoảng cách vạn dặm để đến bảy mươi hai hải đảo thì chiến tranh khốc liệt ắt sẽ nổ ra, núi Huyền Không dám chơi tới bến thì Mục Vỹ phụng bồi.
Chương 893: Gặp lại Tiểu Hắc

"Thôi, tạm thời gạt mấy chuyện này sang một bên. Tới đây nào, để huynh xem sức mạnh thần phách của muội đến đâu rồi!", nói rồi Mục Vỹ vươn hai cái tay hư hỏng về phía hai đồi núi của Tần Mộng Dao.

"Đồ xấu xa, muội thấy huynh thừa cơ giở trò biến thái với muội thì có!"

"Giở trò biến thái với muội thì đã sao? Người ta bảo huynh giở trò huynh cũng không thèm!"

"Xùy, huynh không thèm? Chết cũng không tin!"

"Muội yên tâm, sao huynh nỡ làm chết muội được. Huynh có trách nhiệm trừng trị muội, khiến muội khuất phục huynh!"

Mục Vỹ cười phá lên. Bọt nước bắn tung tóe trong phòng tắm, cảnh xuân kiều diễm.

Đêm khuya, đèn đuốc sáng trưng, Tần Mộng Dao phải lên tiếng xin tha thì Mục Vỹ mới chịu dừng sau mấy hiệp đại chiến.

Ở trong phòng hoài cũng chán nên hắn dẫn Tần Mộng Dao đến tầng hai của khách điếm dùng cơm.

Mặc dù hai người đều đã đến cảnh giới Ích Cốc Bất Thực, không cần thức ăn để cung cấp chất dinh dưỡng cho cơ thể nhưng đồ ăn tại Thiên Bảo Các quá ngon, ăn cho đỡ thèm.

Tầng thứ hai là nơi chuyên phục vụ ẩm thực, cực kỳ rộng lớn, nghìn người ăn ở đây cùng lúc không là vấn đề.

Ngoài ra, quan trọng nhất là mỗi món ăn được nấu bởi Thiên Bảo Các đều ẩn chứa linh tài trong đất trời, nguyên liệu thấp nhất cũng là loại quý hiếm như thánh thú cấp một.

Thật sự rất xa xỉ.

Mục Vỹ và Tần Mộng Dao gọi vài món và một bầu rượu, vừa trò chuyện vừa ăn, trông thật vui vẻ và hòa thuận.

Gâu gâu...

Nhưng hai người đang ăn thì một tiếng chó sủa vang lên làm Mục Vỹ ngẩn người.

"Tiểu Hắc!"

Mục Vỹ nghe thấy tiếng bèn dáo dác nhìn xung quanh.

Tại một bàn ăn cách hai người mười mét, một người thanh niên đang dắt sợi dây thừng màu xanh trói một con chó mực.

Con chó ấy có bộ lông đen tuyền bóng mượt, trông rất đẹp mắt.

Nhưng giờ đây, nhìn nó cực kỳ mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm chẳng thiết tha điều gì. Con chó không ngừng sủa vào thanh niên một cách điên cuồng.

"Súc sinh, ta tốn một trăm triệu linh tinh hạ phẩm để mua ngươi mà dám sủa bậy với ta à? Có tin ta đem ngươi đi làm canh xương chó không?"

Nhìn là biết thanh niên kia là một người ngạo mạn, không để ai vào mắt. Gã ta nhìn con chó mực bên người, nạt nộ.

"Sao Chu Minh huynh lại tức giận như thế, một con chó mực thôi mà!"

Tên thanh niên bên cạnh cười ha ha.

"Ngươi thì biết cái gì!"

Thanh niên nọ bực bội hừ lạnh: "Con chó mực này là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, là một thánh thú có phẩm chất rất cao. Không những thế, nó còn có khả năng tiến hóa thành thần thú!"

"Ơ? Thánh thú mà không nói tiếng người được sao? Lạ thật!", thanh niên bên cạnh đi tới, sờ đầu chó mực.

Gâu gâu…

Nhưng con chó mực giận dữ vùng vẫy, há miệng thật to, suýt thì cắn trúng cổ tay thanh niên.

"Mẹ nó, muốn chết à!"

Suýt chút nữa đã bị một con chó cắn, mặt thanh niên đỏ lên, gã ta giơ ta chực tát nó.

"Lâm Nhiên, dám đánh chó của ta, nó mà có mệnh hệ gì là ngươi phải bồi thường đấy!", Chu Minh cười kệch cỡm, nói một cách hờ hững.

"Chết thì ta đền. Mụ nội nó, con chó câm chết tiệt! Sợ nó thì nó lên mặt!"

Lâm Nhiên đanh mặt, tiếp tục đánh xuống.

"Ngươi làm rụng một sợi lông của nó thôi là ta biến ngươi thành thứ không bằng cả chó đấy!"

Nhưng bàn tay Lâm Nhiên chưa kịp đánh trúng Tiểu Hắc thì một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. Chủ nhân giọng nói nhanh tay ôm chó mực đi.

Gâu gâu...

Được Mục Vỹ ôm lấy, Tiểu Hắc nhìn chủ nhân với vẻ mặt chứa đựng uất ức bao ngày không được bày tỏ, sủa gâu gâu liên tục, liên tục liếm má Mục Vỹ một cách thân mật.

"Trời má, đủ rồi, đủ rồi Tiểu Hắc! Lâu rồi không gặp, sao ngươi để bị người khác bắt vậy!", Mục Vỹ sờ lông Tiểu Hắc, cười nói.

Gầm gừ...

"Ý ngươi là ngươi đi tìm Dao Nhi nhưng bị bắt, còn bị đem đi bán?"

Gừ gừ…

"Sao mà đần quá vậy hả! Đừng quên ngươi là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, tương lai sẽ trở thành thần thú cơ mà. Không những không nói được mà còn bị bắt đi, nói nghe thử có đần không!"

Gâu gâu...

Nhưng khi nghe đến đây, mắt Tiểu Hắc lại long lên sòng sọc nhìn Chu Minh và Lâm Nhiên như kẻ thù.

"Ngươi nói bọn chúng bắt ngươi, còn ngược đãi ngươi phải không?"

Mục Vỹ sờ Tiểu Hắc, cười như không cười: "Đừng sợ, đừng sợ, lát nữa ta đãi ngươi một chầu siêu ngon. Giờ giúp ngươi đánh bọn chúng một trận nhớ đời đã nhé?"

Gâu gâu!

Nghe vậy, Tiểu Hắc nhảy cái chóc đến trước ngực Tần Mộng Dao, cọ cọ.

Mục Vỹ lật tay, ngọn lửa màu đen xuất hiện, đốt cháy dây thừng xanh thành tro.

"Ngươi là ai?"

Lâm Nhiên lạnh lùng nhìn Mục Vỹ, khịt mũi: "Khiếu Nguyệt Thần Khuyển này được Chu Minh huynh mua, ngươi lớn lối cướp đi như vậy thật chẳng ra làm sao. Cho bọn ta lời giải thích về hành vi lớn lối của ngươi đi!"

"Chẳng có lí do gì cả. Tiểu Hắc là chó của ta, các ngươi bắt nó, ta còn chưa tính sổ với các ngươi mà các ngươi đã gây chuyện với ta?"

Mục Vỹ nhếch mép nhìn hai người.

"Hừ, ta nói không biết Chu Á Huy mang ơn ai mà dám làm phản nhà họ Chu, thì ra chính là ngươi!", Chu Minh tiến lên một bước, cười mỉa: "Mục Vỹ, ngươi không tự nhận thấy mình kiêu ngạo lắm hả?"
Chương 894: Chân nhân bất lộ tướng

Mục Vỹ?

Hắn chính là Mục Vỹ!

Nghe Chu Minh nói vậy, Lâm Nhiên ngẩn người.

“Tiểu Hắc là huynh đệ của ta, ngươi bắt nạt nó thì cũng như bắt nạt ta!”

Mục Vỹ vẫn điểm nhiên nói: “Mua ư? Huynh đệ của ta là thứ mà ngươi có thể mua được sao?”

Tiểu Hắc vốn là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển mà hắn phát hiện khi còn ở Trung Châu, sau hàng vạn năm, nếu là các con thánh thú bình thường thì đã chết lâu rồi, nhưng Tiểu Hắc lại chẳng thay đổi gì cả.

Ngoài ra, thánh thú có thể nói được tiếng người, còn Tiểu Hắc thì không.

Nó chỉ biết sủa gâu gâu để truyền đạt ý kiến của mình.

Nhưng những điều này không ảnh hưởng tới sự yêu thích và che chở của Mục Vỹ dành cho nó.

“Hay, hay lắm!”

Lâm Nhiên cười lớn nói: “Ngươi chấp nhận làm huynh đệ với một con chó, như thế chẳng phải ngươi cùng giống loài với nó ư? Đắm mình trong truỵ lạc, ta nghe nói ngươi còn thành lập Huyết Minh gì đó để chống lại núi Huyền Không đúng không? Đúng là đồ ngu xuẩn không biết lượng sức mình!”

“Không biết lượng sức mình?”

Mục Vỹ mỉm cười.

Nhưng sau đó, hắn đã tiến lên một bước rồi bắn một Nguyên Cầu trong tay vào bụng của Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất mà dám lộng ngôn trước mặt hắn, đúng là thứ chết tiệt!

“Ta nói cho ngươi biết, dù huynh đệ của ta là người hay chó, cũng đều mạnh hơn cái loại ngươi!”

Giọng nói của Mục Vỹ lạnh băng, Lâm Nhiên kêu lên hự một tiếng, sau đó chợt phát hiện Đại Đạo Kim Đan của mình đã bị phá huỷ bởi một luồng sức mạnh kỳ lạ.

“Ngươi đã làm gì hả?”

“Còn làm gì nữa?”, Mục Vỹ hừ nói: “Đương nhiên là huỷ cẩu đan của ngươi rồi!”

“Mục Vỹ, ngươi hỗn láo!”

Chu Minh không thể trơ mắt đứng nhìn được nữa.

Gã là con cháu của nhà họ Chu, cụ thể hơn thì là con của tam phu nhân.

Cách đây không lâu, chuyến đi đến bảy mươi hai hải đảo của Chu Bằng và Chu Tiếu đã thất bại, thậm chí Chu Tiếu còn mất mạng, do bị đích thân Chu Á Huy giết hại, là con của tam phu nhân nên đương nhiên gã rất vui khi trông thấy tình cảnh này của nhị phu nhân.

Giờ gặp Mục Vỹ, gã mới biết tên này ngông cuồng thế nào.

Nhưng Lâm Nhiên là bằng hữu của gã, hơn nữa còn là con cháu của nhà họ Lâm ở Tây Vực.

Trước kia, Chu Bằng và Chu Tiếu liên thủ nên gã không có cơ hội ngấp nghé vị trí thiếu trưởng tộc, song bây giờ tình thế đã thay đổi rồi.

Chu Tiếu đã chết, Chu Bằng thì bệnh nặng nên Chu Minh gã có cơ hội trỗi dậy rồi.

Vì thế lôi kéo Lâm Nhiên và có được sự ủng hộ của nhà họ Lâm là cách tốt nhất.

Phải liên tục mở rộng sức mạnh của bản thân thì mới có thể đi được xa trên con đường cạnh tranh vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu.

“Liên quan gì đến ngươi?”

Thấy dáng vẻ tức tối của Chu Minh, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ngươi dám đánh ta không?”

Vừa nghe thấy vậy, Chu Minh đã đỏ bừng mặt.

Gã có thể nhận ra Mục Vỹ có thực lực rất cao siêu.

Điều quan trọng hơn nữa là hình như gã không phải đối thủ của hắn.

Lúc này đã có khá nhiều người vây lại xem, nhỡ gã ra tay rồi bị Mục Vỹ đánh bại thì người mất mặt không chỉ có Lâm Nhiên, mà còn là thiếu chủ của nhà họ Chu là gã nữa!

“Ngươi cứ chờ đấy!”

“Chờ ngươi à? Được thôi!”

“Hừ, khi nào cuộc thi luyện đan diễn ra, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bị vùi dập danh dự!”

Mục Vỹ vỗ tay rồi cười nói: “Ui cha, thì ra công tử Chu Minh là một thầy luyện đan à, đúng là chân nhân bất lộ tướng!”

“Ngươi…”

“Ra công tử Mục Vỹ cũng là một thầy luyện đan à? Đúng là chân nhân bất lộ tướng!”

Song, Chu Minh chưa kịp đáp lời thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Lâm Tiếu! Huynh tới đúng lúc lắm, Mục Vỹ ra tay với Lâm Nhiên, đã thế còn huỷ cả Kim Đan nữa!”, thấy người đó mặc y phục màu đen, có gương mặt lạnh lùng, Chu Minh lập tức nói.

Lâm Tiếu là đệ tử của núi Huyền Không.

Đồng thời cũng là con cháu của nhà họ Lâm.

Nhưng khi thấy vẻ đau đớn của Lâm Nhiên, Lâm Tiếu lại khinh thường rồi hờ hững nói: “Đồ ăn hại, mất hết cả thể diện”.

Vừa nghe thấy thế, Chu Minh đã có vẻ xấu hổ.

Lâm Nhiên không dám nói gì nữa, chỉ chắp tay rồi lùi lại.

Lâm Tiếu đi đến cạnh Mục Vỹ rồi nhìn hắn với vẻ hàm xúc.

“Không hổ là người dám gây thù chuốc oán với núi Huyền Không, cũng có chút thực lực đấy! Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư - Ích Cốt Bất Thực, lợi hại!”, Lâm Tiếu cười nói.

“Biết ta lợi hại rồi còn không mau cút đi, không sợ ta giết ngươi à?”

Mục Vỹ cười lạnh nói.

“Giết ta?”

Lâm Tiếu cười lớn nói: “Được thôi, đến mà giết đi này! Đừng tưởng có thực lực mạnh là sẽ vô địch khi đấu cùng cấp, ngươi phải biết là trên đời này còn có thầy trận pháp nữa đấy! Thậm chí nếu muốn giết ngươi, ta còn chẳng cần động tay cơ!”

“Thế ngươi thử đi!”

Mục Vỹ nhìn Lâm Tiếu rồi cười nói: “Nhưng ta phải nói cho ngươi biết một điều, không chỉ có mỗi ngươi là thầy trận pháp thôi đâu”.

Nghe thấy thế, Lâm Tiếu ngẩn người.

Lẽ nào Mục Vỹ cũng là thầy trận pháp?

“Này Lâm Tiếu, ngươi cũng đến đây à? Ta tưởng ngươi vẫn vất vả tu luyện trận pháp trong phòng cơ!”

Đúng lúc này, có một tiếng cười vang lên.

Bây giờ là lúc dùng bữa nên có rất nhiều người đi ra ngoài.

Lâm Tiếu cười lạnh nói: “Chẳng qua thấy chút chuyện hay nên ta ra xem sao thôi!”

Người đi đầu trong đám người đeo vòng vàng, nhẫn không gian cũng đeo đủ mười ngón tay, vừa nhìn đã biết là người giàu có.

“Kim Chính Vũ, ngươi cũng có tâm trạng đi chơi à?”

“Đương nhiên, ta cũng muốn xem có chuyện gì vui tới mức khiến Lâm Tiếu ngươi bỏ luyện trận pháp để ra xem!”

Kim Chính Vũ cười lớn rồi nhìn sang Mục Vỹ.

Tiến lên phía trước một chút thì y mới phát hiện ra Mục Vỹ.

“Là ngươi ư!”

“Ừ!”
Chương 895: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

“Ngươi đã giết con cháu của nhà họ Kim ta mà vẫn dám vác mặt ra ngoài sao?”, Kim Chính Vũ nổi giận ngất trời.

“Sao mà không dám?”

Mục Vỹ cười đáp: “Không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đây sao?”

“À, xem ra ngươi cũng tới tham gia cuộc thi đan khí, thú vị đấy! Mới luyện được thánh đan hạ phẩm và thánh khí hạ phẩm mà đã dám tới tham dự một cuộc thi như thế này ư?”

Lâm Tiếu chợt chen lời: “Kim huynh nói thế là sai rồi, ai cũng có thể tham gia cuộc thi này, chó mèo lợn gà gì cũng được hết!”

Mục Vỹ đứng im tại chỗ nhìn hai người kia kẻ tung người hứng với vẻ đầy coi thường.

Hắn không dạy cho những kẻ như này một bài học thì ngứa cả mắt, nhưng nếu làm vậy thì hơi mất thể diện.

“Đúng, chó mèo lợn gà gì cũng tham gia được, ta nhớ Lâm Tiếu ngươi cũng mới là thầy linh trận sơ cấp thôi đúng không?”, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Xem ra Vạn Trận Tông ta cần phải có hạn chế người dự thi rồi, phải là thầy linh trận trung cấp thì mới được tham gia!”

Nghe thấy vậy, Lâm Tiếu vốn đang có vẻ lạnh lùng, ngay sau đó nụ cười của gã ta đã cứng đờ.

Vương Tâm Nhã!

Gần đây, mỗi khi có ai nhắc đến trận pháp ở tiểu thế giới Tam Thiên thì mọi người đều nghĩ ngay đến Vạn Trận Tông.

Nhưng khi bàn tới các thiên tài ở môn phái này thì cái tên đầu tiên được gọi chính là Vương Tâm Nhã!

Mấy năm qua, cô gái này phải gọi là một bước lên mây ở Vạn Trận Tông.

Hơn nữa, lĩnh ngộ của cô ấy về trận đạo còn rất tuyệt diệu.

“Trần huynh, Vương tiểu thư!”

Thấy Trần Uyên và Vương Tâm Nhã xuất hiện, Lâm Tiếu cũng không dám ngang ngược nữa.

Dù gã ta là đệ tử của núi Huyền Không, nhưng bàn về con đường trận pháp thì Vạn Trận Tông mới là số một.

Hai người vừa xuất hiện này chính là hai đệ tử được xem trong nhất trong môn phái trên.

Vương Tâm Nhã được tông chủ Vạn Đạo Phu của Vạn Trận Tông coi như con gái và nâng niu như viên ngọc minh châu.

“Đừng tỏ ra thân thiết với ta, ta có quen ngươi đâu!”

Vương Tâm Nhã bĩu môi nhìn Lâm Tiếu rồi mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Hắc vốn là huynh đệ tốt của Vỹ ca, hai bọn họ bầu bạn đã lâu, nhà họ Lâm các người thật là vô lý!”

Cái gì?

Vỹ ca?

Chuyện gì vậy trời?

Nghe thấy vậy, Trần Uyên chỉ biết cười khổ.

Người làm đại sư huynh như gã cũng chẳng sung sướng gì!

Sư muội Vương Tâm Nhã của gã ngày nào cũng vùi đầu nghiên cứu trận đạo, đến sư phụ gã cũng phải nhường nhịn phần nào, còn các lão tổ tông trong môn phái thì càng ưu ái cô ấy hơn.

Lẽ ra gã mới là thiên tài được mọi người người coi trọng nhất trong môn phái.

Nhưng bây giờ, gã chỉ là chân chạy vặt thôi.

“Trần Uyên, đi gọi sư muội con tới đây!”

“Trần Uyên, sư muội con đâu?”

“Trần Uyên, con phải học tập sư muội nhiều vào!”

Mấy năm qua, gã đã nghe những câu nói ấy đến phát chán.

Nhưng biết làm sao bây giờ!

Cuốn ba mươi ba Thiên Bách Trần Đồ của Vương Tâm Nhã đúng là một cuốn thiên thư, nó khiến các lão đại trong môn phái gã buộc phải lễ độ với cô ấy.

Đến bản thân gã còn cưng chiều tiểu sư muội này nữa là.

Vì Vương Tâm Nhã không hề có ý đồ to lớn gì như muốn trở thành tông chủ của Vạn Trận Tông, cô ấy chỉ thích nghiên cứu trận pháp thôi.

Cô ấy từng nói là mình không đủ mạnh nên lúc nào cũng khiến người mình yêu bị đe doạ.

Trước đây, lúc nào cô ấy cũng luôn miệng nhắc tới Vỹ ca.

Sau này, gã mới biết Vỹ ca mà Vương Tâm Nhã nói tới chính là Mục Vỹ.

Trong mắt cô ấy chỉ có Mục Vỹ, thậm chí cách đây không lâu, vì muốn nhờ sư phụ ra mặt tìm Mục Vỹ hộ, cô ấy còn nổi nóng với môn phái.

Cuối cùng, sư phụ đã bị các trưởng lão trong môn phái mắng cho một trận tơi bời.

Đến sư phụ là tông chủ của môn phái còn bị mắng thì gã phải chiều lòng tiểu sư muội này thôi.

Khi đến thành Trung Thiên chuẩn bị tham gia cuộc thi đan khí, Vương Tâm Nhã lập tức cuốn lấy gã đòi đi tìm Mục Vỹ.

Sau đó họ vừa đến đây thì đã xảy ra chuyện này.

“Chuyện này…”

Lâm Tiếu khó hiểu nhìn Trần Uyên, mong gã có thể chỉ dẫn gì đó cho mình.

Nhưng Trần Uyên lại có dáng vẻ thờ ơ, không hề muốn dây dưa với gã ta.

“Chuyện này là do Lâm Nhiên hồ đồ gây ra, ta không biết con chó đen này là huynh đệ tốt của Mục Vỹ!”

Lâm Tiếu chợt nói một câu khiến Lâm Nhiên tái mặt.

Lòng vòng thế nào, trách nhiệm lại bị đổ hết lên đầu hắn ta rồi!

“Các người đi đi, những kẻ có tâm địa xấu xa như các người không xứng tham gia cuộc thi này, hừ!”, Vương Tâm Nhã xua tay rồi bực bội nói.

Trời ơi!

Nghe thấy thế, Lâm Tiếu đờ người.

Vô duyên vô cớ thế nào gã ta lại đắc tội với lão đại của Vạn Trận Tông thế này.

Gã ta tới đây lần này để tham gia thi đấu trận đạo, nếu bị Vương Tâm Nhã gây khó dễ từ bên trong thì còn thi thố gì nữa!

Nhưng bây giờ gã ta lại không dám phản bác, chỉ biết nắm chặt tay thành nắm đấm, hung hăng lườm Mục Vỹ rồi tức tối bỏ đi.

Đến các lão đại của Vạn Trận Tông còn khuất phục Vương Tâm Nhã nên gã ta không muốn gây chuyện, nếu không đến núi Huyền Không cũng không thể bảo vệ gã ta được.

Trông thấy cảnh tượng này, Chu Minh ức đến mức nghẹn cả họng.

Chưa nói đến chuyện bị cướp mất chó, tự dưng gã lại bị sỉ nhục một trận.

“Cáo từ!”

“Cáo từ!”

Chu Minh và Kim Chính Vũ vội vã bỏ đi.

Bây giờ, Vương Tâm Nhã chính là bảo bối của Vạn Trận Tông.

Chắc chắn nếu họ ra tay với cô ấy ở đây thì sẽ lập tức bị các cường giả ẩn nấp của Vạn Trận Tông xử lý ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom