-
Chương 711-715
Chương 711: Tam Chuyển Hợp Nhất
“Thế thì tốt!”
Thánh Thiên Tứ cười nói: “Đối thủ mạnh nhất của con lần này là Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn, nghe nói cậu ta đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai rồi, con phải cẩn thận đấy!”
“Xin sư phụ yên tâm! Lần này, chắc chắn Thánh Tước Môn chúng ta sẽ đứng thứ nhất, sư phụ chỉ cần sắp xếp người đến Thiên Tuyển Sơn thôi ạ!”
“Ừm!”
Cùng lúc đó, tương tự như Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn, nhà họ Thạch cũng đang náo loạn.
“Khốn kiếp!”
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên trong phủ đệ nhà họ Thạch ở trên đỉnh quần thể núi.
Trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch tức tối quát: “Lão già Thiên Ngọc Tử chết tiệt! Ta đưa con cháu gia tộc mình đến Thiên Kiếm Sơn là để cho ông ta giết hay sao?”
“Trưởng tộc bớt giận!”
Một người thanh niên đứng cạnh Thạch Phá Thương chắp tay nói: “Vỹ Mộc đó dám giết con cháu nhà họ Thạch ta thì đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi. Lần này, thuộc hạ Thạch Phi Du nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của gia tộc ta!”
“Tốt, tốt lắm!”
Thạch Phá Thương vỗ vai người thanh niên đó rồi cười nói: “Phi Du, lần này trộng cậy cả vào cậu đó!”
Sau đó, ông ta quay sang nhìn Thạch Nghiên đang nằm dưới đất rồi tức giận mắng: “Không mau biến đến chỗ đan lão trị thương đi, đúng là đồ ăn hại!”
Thạch Nghiên đang bừng lửa giận, nhưng không dám tỏ thái độ với Thạch Phá Thương, lập tức quay người bỏ đi.
“Vỹ Mộc, ngươi chết chắc, chết chắc rồi!”
Thạch Nghiên nhăn mặt, chỉ muốn giết chết Mục Vỹ ngay lập tức.
Bảy thế lực lớn đều đang hăm hở, nóng lòng mong đến ngày tham dự giải Thiên Tuyển, vì thế ai cũng rất thận trọng.
Tại Xà Tôn Phong của Thiên Kiếm Sơn lúc này.
Chu Kiệt ngồi ngay ngắn phía trước đại điện, một luồng khí tức dày đặc chầm chậm bay lên bên trong đại điện.
“Chu béo, Mục Vỹ sao rồi?”, Xà Tôn nhìn Chu Kiệt rồi hỏi: “Đột phá cảnh giới Chuyển Phách cần linh hồn ảo ngưng phách, sơ suất cái là hồn bay phách tán luôn đấy, hay ta vào trong xem sao nhé”.
“Không được!”
Chu Kiệt nghiêm mặt nhìn Xà Tôn rồi nói: “Vỹ ca đã dặn không được cho ai vào ạ!”
“Ta cũng không được à?”
“Vâng!”
“Haizz, tên béo chết tiệt kia, ngươi suốt ngày ăn vụng linh đan thảo dược của ta nên mới tiến bộ nhanh chóng, thế mà bây giờ lại dám cản bước ta à?”
Nghe thấy vậy, Chu Kiệt tái mặt rồi cười ngượng nói: “Xà tôn giả, Vỹ ca đang trong lúc mấu chốt để thăng cấp, ngài mà vào quấy rầy huynh ấy, coi chừng huynh ấy không luyện đan cho ngài nữa đâu”.
“Hắn dám?”
Xà tôn giả hừ nói: “Hắn đừng quên cả Thiên Kiếm Sơn này chỉ có ta biết hắn là Mục Vỹ, liệu thần hồn không ta vạch trần hết đấy!”
“Ngài làm đi!”
“Đúng đấy Xà Tôn, ông làm vậy đi!”
Đúng lúc này, cửa đại điện đã mở, một bóng người đi ra.
Đó chính là Mục Vỹ!
Toàn thân hắn có khí tức nhàn nhạt, trông giống một võ giả rất bình thường.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy trong đôi mắt hắn có lực thăm dò nhìn xuyên mọi vật.
“Thành công rồi à?”
“Ông đoán thử xem!”
Xà Tôn nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Tốt, thành công rồi thì tốt. Lần này, ngươi đại diện cho Thiên Kiếm Sơn, nhớ thể hiện cho tốt vào!”
“Biết rồi!”
Mục Vỹ giơ tay lên nhìn, sau đó mỉm cười.
Cảnh giới Tam Chuyển, Chuyển Thể, Chuyển Hồn, Chuyển Phách, sau khi đột phá lên cảnh giới Chuyển Phách thành công, hắn ngạc nhiên phát hiện thể, hồn và phách của mình đã đạt đến độ ăn nhập hoàn hảo.
Tam Chuyển Hợp Nhất!
Hắn đã hấp thu thú hỏa của sư tử Lục Diễm Thạch trong lúc giao đấu với nó, không ngờ sau khi dung nhập vào các nhóm lửa lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Nhóm lửa lục sắc không chỉ có uy lực mạnh mẽ, thậm chí khả năng phòng ngự cũng tuyệt vời.
Bây giờ, Mục Vỹ đã có hai loại sát chiêu là kiếm tâm mạnh mẽ và nhóm lửa lục sắc.
“Ê, Tam Chuyển Hợp Nhất đúng là rất lợi hại! Nhưng với cơ thể hiện tại thì dù ngươi bước vào cảnh giới Vũ Tiên thì thành tựu trong tương lai cũng khó mà nâng cao được!”
“Hả? Sao ngươi lại nói vậy?”
“Ta nói vậy thôi, nghe hay không thì tuỳ ngươi!”
“Đương nhiên là nghe rồi!”
Giọng điệu của Tru Tiên Đồ đã có chút tình cảm: “Mười tầng cảnh giới Vũ Tiên là nền móng cho thành tựu của võ giả sau này để thành tiên”.
“Mười tầng cảnh giới được phân chia rất rạch ròi, tầng thứ nhất là tu luyện Đại Đạo Kim Đan, nó giúp võ giả tấn công và phòng ngự nên rất mạnh”.
“Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai là tu luyện hộ thể Thiên Cương Chi Khí, đây là sức mạnh của tự nhiên nên rất tuyệt diệu, nhưng phòng ngự của nó còn tuyệt vời hơn”.
“Còn cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba sẽ vượt bậc hơn một chút, vì tập trung Thiên Cương Chi Khí vào cơ thể, để rèn luyện cơ thể, cụ thể là thân xác, nếu thành công thì sẽ là Lưu Ly Kim Thân”.
“Lên đến tầng thứ tư thì võ giả không cần ăn nữa, sẽ vượt ngoài giới hạn, coi như chạm một chút vào ranh giới của thần tiên. Còn tầng thứ năm, hay được gọi là cảnh giới Vạn Thọ, tuổi thọ của võ giả sẽ tăng cao lên đến hàng chục nghìn năm, đây là một bước tiến vượt bậc!”
“Sau năm tầng cảnh giới này thì mỗi lần đột phá sẽ cần cơ duyên và vận may rất lớn, vì chỉ có gặp may thì mới thành công thôi”.
Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ cười nói: “Những điều này ngươi đã biết hết rồi, ta chỉ lắm lời chút thôi, nhưng có một chuyện này chắc chắn ngươi không biết!”
“Hả?”, nghe vậy, Mục Vỹ nổi hứng ngay.
Chương 712: Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí
Kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên nên đương nhiên nhắm mắt cũng biết rõ mười tầng cảnh giới của Vũ Tiên, ấy vậy mà vẫn bỏ qua mất một tầng!
“Sau cảnh giới Tam Chuyển sẽ đúc Đại Đạo Kim Đan, nhưng có dễ mà đúc được không?”
Tru Tiên Đồ bỉnh bơ nói: “Đại Đạo Kim Đan là dung hợp những lĩnh ngộ về tinh nguyên và võ đạo của võ giả, nói cách khác là tích luỹ cả đời của họ”.
“Cách hiểu của ngươi chỉ đơn giản là dung hợp Kim Đan vào trong cơ thể mà thôi, nhưng thân thể của võ giả luôn là bộ phận yếu ớt nhất, so với Ma tộc hay linh thú thì đều rất kém!”
“Ta biết ngươi là một Tiên Vương tài giỏi, rất chú trọng việc rèn luyện thân thể, nhưng nếu sau này ngươi muốn vượt qua cả Tiên Vương thì hãy tu luyện môn võ kỹ này”.
“Hả? Nói đi xem nào!”
“Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!”
Tru Tiên Đồ nghiêm túc nói: “Ngươi cũng biết có rất nhiều võ kỹ trong Thần Không Bảo Động mà, có thể nói những môn võ kỹ ấy bỏ xa các võ kỹ mà ngươi biết cả ngàn dặm”.
“Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí yêu cầu chủ yếu dùng thân thể để dẫn dắt chín loại nguyên khí của tự nhiên, những nguyên khí này là các nguyên khí đầu tiên, mà bây giờ ngươi đã có sáu loại rồi!”
“Có sáu loại rồi ư?”
“Ừm!”
Tru Tiên Đồ cười nói: “Thiên hoả là Hoả nguyên, Cửu Thiên Chân Lôi là Lôi nguyên, cứ thế mà suy ra. Sức mạnh huyết mạch mà ngươi lấy được từ người huynh đệ tốt của mình chính là Huyết nguyên đấy!”
“Ta thấy Huyết Kiêu ấy giỏi hơn ngươi nhiều, một mình y mà có thể lĩnh hội được chân lý của sức mạnh huyết mạch, giờ thì truyền cho ngươi. Nó lợi hại lắm đấy, huyết mạch của y đã thành hình rồi, có thể nói là khí tức huyết mạch thức tỉnh”.
Nghe thấy tên Huyết Kiêu, Mục Vỹ có vẻ hơi buồn.
“Ngươi cũng biết rồi đấy, trong các chủng tộc lớn mạnh, bất kể là Ma tộc hay bộ tộc Cốt Yêu thì đều có sức mạnh huyết mạch, còn con người muốn làm được điều này thì phải đạt đến cảnh giới cao nhất, khám phá hư không, như vậy mới có thể lưu lại ấn ký huyết mạch trong cơ thể. Dù sức mạnh huyết mạch này rất mỏng manh, nhưng lại cực kỳ có uy lực đấy”.
“Phụ thân của Kiêu đệ không phải là cường giả, sức mạnh huyết mạch của đệ ấy…”
“Đây chính là điểm lợi hại của y đấy”.
Tru Tiên Đồ tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, nói: “Y chưa đạt tới cảnh giới cao nhất, nhưng lại lĩnh ngộ được sức mạnh huyết mạch truyền thừa của mình, đúng là… quá đi ngược với quy luật tự nhiên!”
“Vì thế ta mới bảo ngươi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, thêm sấm sét và sức mạnh huyết mạch kết hợp với Tru Tiên Đồ thì chín nguyên khí sẽ hợp nhất và ngươi sẽ thành công!”
“Một khi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ngươi sẽ thấy được điểm lợi hại của nó khi bước vào cảnh giới Đại Đạo Kim Đan”.
“Tru Tiên Đồ cũng là một nguyên khí ư?”
Mục Vỹ khó hiểu hỏi, ngoài ngũ hành, sấm sét và huyết mạch ra thì tự nhiên còn nguyên khí nào nữa?
Mục Vỹ biết rõ gió thì không được liệt vào danh sách này.
Nhưng đáp lời hắn chỉ có sự im lặng của Tru Tiên Đồ.
“Thôi được rồi, ta không hỏi nữa, ngươi truyền Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cho ta đi!”
“Ừm! Nhớ là khi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí mà chưa đủ chín nguyên khí thì không được ngưng kết nguyên châu đâu đấy, kẻo chết cũng không có chỗ chôn đâu”.
“Biết rồi!”
Dứt lời, Mục Vỹ mỉm cười rồi ngồi xếp bằng xuống.
Mục Vỹ lập tức cảm thấy chỗ mình đang ngồi có sự thay đổi lớn, ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả và thổ đang quay cuồng.
Cùng lúc đó, sấm sét nổ đùng đoàng, khí tức huyết sát xung quanh người hắn cuộn trào, Tru Tiên Đồ xoay tròn trước tám luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau, các tia sáng màu vàng thuần khiết phóng xuống đất.
Các tia sáng màu vàng này có thuộc tính khác hoàn toàn các tia sáng khác.
Chúng sang trọng, tao nhã, khiến người ta chìm đắm.
“Sức mạnh khủng khiếp thật!”
Mục Vỹ mím môi.
Tru Tiên Đồ mạnh như vậy thì tại sao năm xưa lại thất lạc ở đại thế giới Vạn Thiên?
Rồi lại rơi vào tay hắn?
“Bắt đầu!”
Tiếng hô bất chợt của Tru Tiên Đồ khiến Mục Vỹ bừng tỉnh.
Ầm…
Ngay sau đó, trời đất đã hoàn toàn thay đổi.
Mọi thứ bắt đầu nổ nát.
Kim, mộc và thổ không ngừng biến mất, còn sáu loại sức mạnh khác toả sáng thì vây quanh người.
Vút vút, sức mạnh đó rất mênh mông, chúng chiếu lên người hắn.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ đều đã khác trước.
Hắn có thể cảm nhận được giới tự nhiên vô hạn, vạn vật đều đang thay đổi vào lúc này.
Hắn có thể thấy rõ nước, lửa, sấm sét trong thiên nhiên, mọi thứ hiện diện trước mắt thật rõ ràng.
Đau!
Một cơn đau đớn đến tột cùng đang bủa vây lấy cơ thể Mục Vỹ.
Sáu loại sức mạnh ấy như đang xé toạc người hắn ra, cơn đau này khác hoàn toàn những cơn đau mà hắn từng trải qua.
Nó thâm nhập vào xương tuỷ hay đầu óc?
Không chỉ vậy.
Rõ ràng Mục Vỹ đang rất đau, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ cơn đau ấy mà không hề ngất đi.
“Hở? Người hữu duyên?”
Giọng nói của Tru Tiên Đồ đột nhiên vang lên, nó trong veo như hạ phàm.
“Cũng được, truyền Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cho ngươi, biết đâu ngươi lại có thể đấu một trận với người đó!”
Tru Tiên Đồ vừa nói dứt câu, hư ảnh đó đã điểm một ngón tay, có tiếng động vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy cả bầu trời đang biến sắc.
Lúc này, không gian dường như đã im ắng.
Sáu luồng sáng không còn xoay xung quanh người Mục Vỹ nữa.
Uỳnh…
Ầm ầm...
Lúc này, đại điện của Xà Tôn đã vang lên tiếng nổ inh tai nhức óc.
Chương 713: Thánh phá hoại
Xà Tôn Điện đã bị hất bay và hoá thành hư vô, mọi thứ ở xung quanh cũng đã biến mất.
Nhưng bóng người đứng trên Xà Tôn Phong thì vẫn lành lặn như không có gì xảy ra.
Song, Xà tôn giả và Chu Kiệt đang đứng trước đại điện vừa quay lại đã thấy các đại điện đều đã biến mất rồi hoá thành bột mịn bay khắp trời.
Hai người trợn mắt há mồm đứng đờ ra tại chỗ.
Mục Vỹ đang làm gì vậy?
Ban nãy rõ ràng họ chỉ thấy hắn ngồi im bất động, nhưng mới có một lát mà đã xảy ra chuyện gì thế này?
Ngay sau đó, hai người họ chợt thấy có một luồng khí tức huyết sát mênh mông đang bổ nhào tới.
Phụt, đến Xà tôn giả cũng không chịu được mà hộc máu trước sự dồn ép khủng khiếp ấy, mặt mày y tái nhợt.
“Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ta đã ngưng kết được sáu loại rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên, sáu luồng sáng màu đen không ngừng xoay quanh người hắn.
Lúc này, hai loại thiên hoả đã hoà làm một rồi liên tục phát sáng lấp lánh.
“Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì thế hả?”
Mục Vỹ vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng quát tháo.
Hắn ngước lên nhìn thì mặt cũng biến sắc.
Cả Xà Tôn Phong giờ trống trơn, mọi thứ đều đã biến mất.
Chỉ còn lại một ngọn núi trơ trọi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ban nãy, thay vì nói là truyền công pháp cho ngươi chi bằng nói là đã cho ngươi một loại truyền thừa nên ngươi mới có thể nắm chắc sáu loại nguyên khí nhanh đến vậy!”
“Hả? Thế người đó mà ban nãy ngươi nhắc đến là đàn ông, phụ nữ hay vật thế?”
“Ngươi không nên biết, tốt nhất đừng hỏi làm gì!”
Tru Tiên Đồ mất kiên nhẫn nói: “Sức mạnh để ta chống đỡ tiếp sắp hết rồi, ngươi phải tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí hàng ngày thì mới ngưng tụ sức mạnh cho ta được, như thế ta mới cứu được ngươi trong lúc nguy cấp”.
“Ta biết rồi!”
“À còn nữa, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín loại sức mạnh ngươi hấp thu càng lớn thì phát huy thực lực càng mạnh, đó là uy lực của chín nguyên khí, chân nguyên còn kém xa. Lần này tới Thiên Tuyển Sơn, nhất định ngươi phải chuẩn bị cho tốt vào”.
“Sao? Chuẩn bị gì cơ?”
“Đến lúc ấy khắc biết!”
Tru Tiên Đồ có vẻ mệt mọi, giọng nói yếu dần.
“Mục Vỹ, tên khốn kia, rốt cuộc ngươi làm cái trò gì thế hả?”
Xà tôn giả nước mắt giàn giụa nói: “Xà Tôn Phong của ta, tranh mỹ nữ của ta, đan dược của ta, lò luyện đan của ta, a a a!”
“Ớ, xin lỗi, ta tu luyện hơi quá, không biết sẽ thành ra thế này!”
Mục Vỹ gãi đầu, ngại ngùng nói.
Hắn thật sự không biết chuyện sẽ đến mức này.
“Tu luyện? Ngươi tu luyện thần công gì mà phá tan Xà Tôn Phong của ta thế này?”, Xà Tôn tái mặt, hộc ra một ngụm máu rồi mắng: “Thằng nhãi kia, suýt nữa ngươi còn làm ta bị thương đấy!”
“Nếu không nhờ có đại trận hộ sơn, chắc ngọn núi của các hộ kiếm sử ở gần cũng bị ngươi làm nổ tung luôn mất”.
Xà tôn giả vừa nói dứt câu, trên không trung đã vang lên tiếng tách tách, đại trận hộ sơn đó hình như không chịu được sức ép nữa nên cũng vỡ tan luôn.
“Thôi, đại trận cũng đi đời nhà ma luôn rồi!”
Mặt Xà tôn giả trắng như tờ giấy, y nhìn Mục Vỹ rồi chỉ muốn bổ nhào tới.
“Chuyện gì vậy?”
Tiếng động lớn như vậy, đương nhiên Thiên Ngọc Tử cũng biết tin.
“Bẩm chưởng môn, đệ tử tu luyện kiếm tâm, sơ suất đã gây ra chuyện này ạ!”
“Cái gì?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Ngọc Tử mỉm cười với vẻ tán thưởng.
Mục Vỹ là người mà Xà Tôn rất coi trọng nên ông ta cũng khá tin tưởng hắn.
“Xà tôn giả, ông đừng than vãn nữa, đến Thiên Ngọc Đường lĩnh tiền tổn thất cho nơi này đi, xây lại cũng mất dăm bữa nửa tháng thôi mà”.
“Thiên Ngọc Tử, ông…”
“Rồi, ta đền gấp đôi, được chưa?”
“Thế còn được!”
Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Vỹ Mộc, ngươi đã lĩnh ngộ kiếm tâm đến cảnh giới nào rồi?”
“Dạ? Đệ tử không rõ ạ!”
Thật ra Mục Vỹ biết kiếm tâm của mình đang ở tầng thứ ba, kiếm tâm mười tầng, nếu để Thiên Ngọc Tử biết được hắn đã lĩnh ngộ tới tầng thứ ba rồi, chắc chắn ông ta sẽ rất ngạc nhiên.
“Sao? Chuyện này đơn giản mà, để ta!”
Dứt lời, Thiên Ngọc Tử dựng tay thành kiếm rồi vung tay ra, đường kiếm chĩa thẳng về phía Mục Vỹ.
Mục Vỹ không chút do dự giơ tay lên, đầu ngón tay phải phóng kiếm khí ra, khí tức Tịch Diệt bắn ra.
Kiếm khí giao thoa, Mục Vỹ chỉ thấy một luồng sức mạnh dữ dội bao phủ lấy mình.
Nhưng ngay sau đó, luồng sức mạnh ấy đã hoàn toàn biến mất.
Chương 714: Thứ hạng bảy thế lực
"Ồ? Được đấy, chắc hẳn loại kiếm tâm cậu lĩnh ngộ là Tịch Diệt rồi. Kiếm chỉ đến đâu, nơi đó sẽ quy về tịch diệt, quy về hư vô. Chẳng mấy ai có thể lĩnh ngộ kiếm tâm đến tầng hai ở cảnh giới của cậu đâu".
Thiên Ngọc Tử cười nhẹ, rút tay về.
Nhưng Mục Vỹ vẫn cảm nhận được sức mạnh to lớn của ông ta ngay khoảnh khắc đó.
Nếu như hắn không lầm thì kiếm tâm của Thiên Ngọc Tử là kiếm tâm Khô Diệt, ít nhất là ở tầng bảy. Ngoài ra, Mục Vỹ cũng thấy rất kiên kỵ cảnh giới cao tột bậc của ông ta nữa.
Ngay thời điểm tiếp xúc với nhát kiếm vừa rồi, những tưởng mọi bí mật của hắn đều bị vạch trần vậy.
"Kiếm tâm của ta mang tên Khô Diệt, có nghĩa là rút cạn mọi thứ, khá giống với kiếm tâm Tịch Diệt của cậu nên sau này nếu có thắc mắc gì trong ngộ đạo có thể tới hỏi ta".
"Vâng!"
Thiên Ngọc Tử có vẻ rất vui, ông ta nói với Xà tôn giả: "Thôi ông đừng lúc nào cũng xị mặt nữa, mau đi lấy vật liệu xây lại cung điện đi".
"Biết rồi!"
Xà tôn giả tức tối đáp rồi quay sang, thấy Mục Vỹ càng bực mình hơn.
Hắn nở nụ cười lúng túng rồi hối hả bỏ chạy.
"Chạy? Chạy đi đâu? Ta phải xây lại cung điện nên cần người lắm, tìm cho ta mau lên!"
"Vâng vâng!"
Mục Vỹ hết cách, nhún vai, chỉ biết cười trừ với y.
Thời gian dần trôi, trận đấu Thiên Tuyển mà bảy tông môn ước định sắp đến.
Tiểu thế giới Tam Thiên vô cùng bao la. Theo như Mục Vỹ được biết, diện tích của nó lớn gấp trăm lần Thiên Vận Đại Lục, đến nỗi hàng vạn vạn dặm cũng không đủ để bao quát hết mức độ mênh mông của nó.
Bảy tông môn lớn tọa lạc tại phía tây của tiểu thế giới Tam Thiên, tiếng tăm lẫy lừng.
Song, Mục Vỹ hiểu rằng bảy lực lượng này nhìn thì khổng lồ đấy, như bá chủ của tiểu thế giới này đấy, nhưng cả bảy phe cộng lại chẳng bằng một mình núi Huyền Không.
Bên cạnh đó, mấu chốt là núi Huyền Không cực kỳ bí ẩn, từ trước đến nay không ai tìm hiểu được một thông tin gì về nó. Hễ là võ giả xuất thân từ núi Huyền Không đều có thực lực rất cao, được người người biết đến, nhưng những người này đều không hé một lời về bất kỳ chuyện gì liên quan đến núi Huyền Không.
Chỉ biết duy nhất một điều, rằng đó là một ngọn núi trôi lơ lửng giữa trời, còn về bên trong thế nào thì không ai biết.
Nhưng suốt vạn năm qua, núi Huyền Không luôn nổi tiếng là ngang tàng, không kẻ nào dám trêu vào.
Gần đến ngày tổ chức cuộc chiến Thiên Tuyển, Thiên Ngọc Tử dẫn bọn đệ tử Thiên Kiếm Sơn và các Hộ Kiếm Sử lên đường.
Đây là cuộc chiến bảy thế lực tổ chức nhằm tuyển chọn ra một trăm người vào núi Thiên Tuyển.
Một trăm người này sẽ được quyết định từ thứ hạng của các môn phái sau trận đấu Thiên Tuyển.
Hạng nhất sẽ có ba mươi người được vào, hạng nhì hai mươi lăm người. Tương tự, hạng ba mười lăm người, hạng bốn và hạng năm mười người, hạng sáu và hạng bảy thì chỉ có năm người.
"Mỗi môn phái đều cử ba đệ tử đại diện tham gia cuộc chiến Thiên Tuyển. Để xác suất giành được một chân trong danh sách cao, ba người này chắc chắn phải là những đệ tử mạnh nhất để lấy được thành tích tốt trong cuộc tranh đoạt, thế thì số lượng đệ tử môn phái có thể cử đi mới nhiều".
"Cả ba cậu hãy cố hết sức lấy được thành tích cao nhất có thể. Nếu vào được tốp ba thì chúng ta có thể phái ít nhất mười lăm đệ tử đi núi Thiên Tuyển rồi".
"Rõ!"
"Thưa chưởng môn!"
Mục Vỹ chợt lên tiếng: "Vậy nếu chúng ta đội sổ thì chỉ được cho năm người đi thôi sao?"
"Đúng vậy!"
"Hình như môn phái cử nhiều thiên tài đi nhất mười năm qua là Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn đúng không?", Mục Vỹ lại hỏi.
"Phải rồi!"
Thiên Ngọc Tử thở dài: "Nghe nói Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn đã bắt đầu tiến vào tầng thứ hai của cảnh giới Vũ Tiên và tu luyện Thiên Cương Chi Khí rồi. Tước Thải Y của Thánh Tước Môn cũng đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, tốc độ đột phá các tầng trong Thánh Tước Hóa Thiên Quyết của Thánh Tước Môn cực kỳ nhanh”.
"Nếu như các cậu chạm trán với hai người đó, đánh lại được thì cứ tiếp tục, không được thì nhận thua, không có gì phải ngại. Chiếm ưu thế so với nhà họ Kim, Lâm, Thạch và Phần Vân Cốc mới là ưu tiên hàng đầu".
"Vâng!"
Đến lúc này, Mục Vỹ mới nắm rõ về thứ hạng của bảy thế lực lớn.
Mạnh nhất có lẽ là hai môn phái Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn lẫy lừng, tiếp theo là Phần Vân Cốc và Thiên Kiếm Sơn, cuối cùng là ba gia tộc với thực lực yếu hơn chút đỉnh.
Núi Thiên Tuyển nằm ở phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, tiếp giáp với toàn bộ bảy thế lực nhưng nằm trong một không gian thần kỳ. Không gian này chỉ được mở mười năm một lần, còn lại dù là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cũng khó lòng đi vào.
Ngồi trên linh thú phi hành, tọa kỵ do Thiên Kiếm Sơn cung cấp mười mấy ngày, cuối cùng vài đường nét trông như núi non cũng hiện ra.
Nhìn kỹ thì thấy có tổng cộng bảy ngọn núi hùng vĩ sừng sững trước mắt. Đỉnh núi trơ trụi, không có bất kỳ thứ gì ở trên đó.
Không chỉ thế, bảy ngọn núi kéo dài từ chân núi đâm thẳng vào tầng mây xanh, chắc mẩm ít nhất cũng cao hơn mười nghìn mét.
Chẳng hiểu sao bảy ngọn núi hoang vu đứng cùng một chỗ này mang đến cho người ta cảm giác lạ lùng nào đó.
"Thất tinh liên hoàn..."
Thấy những ngọn núi nọ, Mục Vỹ thì thầm.
Nơi này trông giống nghĩa trang hơn là vùng đất cấm.
Nói chung thì nhìn kiểu gì Mục Vỹ cũng thấy quái lạ thế nào.
Chương 715: Các phe tụ về một nơi
"Đây chính là núi Thiên Tuyển. Thật ra trước đây không ai biết nơi này đâu, đệ tử của ba gia tộc đang rèn luyện ở đây thì tình cờ phát hiện lối vào. Nhưng nó vô cùng huyền diệu. Qua một nghìn năm sau, người ta mới khám phá được sự thần kỳ của núi Thiên Tuyển".
"Núi Thiên Tuyển cất chứa vô vàn nguy cơ nhưng bảo bối cũng nhiều không kém. Thánh khí, thánh đan và rất nhiều thiên tài địa bảo khác. Mỗi mười năm vào lại là một lần khác biệt, thật sự là rất tuyệt vời".
Nhưng càng đứng nghe Thiên Ngọc Tử giới thiệu, Mục Vỹ càng thấy nơi này giống nghĩa trang.
Nơi một cường giả vạn năm bỏ mạng bao giờ cũng nhiều bảo vật cả.
Nhưng núi Thiên Tuyển này chưa từng xảy ra chuyện gì suốt một nghìn năm qua sao?
"Ồ? Nhiều người tới trước chúng ta quá chừng!"
Thiên Ngọc Tử mỉm cười nhìn phía trước.
Giờ phút này, đứng trước mặt họ là một nhóm người mặc đồng phục Thất Tinh gồm cả nam lẫn nữ, nhìn là biết thành viên trong Thất Tinh Môn.
Môn chủ Thất Tinh Môn cũng hướng mắt về phía họ.
Khi thấy Mục Vỹ, ông ta chỉ dừng lại chốc lát rồi liếc nhìn những người còn lại.
"Ha ha! Thiên Ngọc Tử, đợt này Thiên Kiếm Sơn của ông nhiều thiên tài quá ta, có cả đệ tử lĩnh ngộ kiếm tâm rồi này. Cậu ta là Vỹ Mộc đúng không?", Tinh Vô Cực cười sảng khoái nhìn Mục Vỹ.
"Ông lại trêu ta nữa rồi Tinh Vô Cực. Thất Tinh Môn chỉ cần Tinh Tử Hàng thôi là chấp hết mấy môn phái còn lại rồi!"
Người khác luôn cảm nhận được Tinh Tử Hàng là một kẻ cực kỳ mạnh, nhất là khí tức mờ ảo khó đoán ấy, làm ai cũng thấy hắn ta kỳ lạ.
Nãy giờ Mục Vỹ không đeo mặt nạ. Những người ngày xưa xâm nhập vào Trung Châu Đại Lục biết đến hắn đều bị giết hết cả rồi, hắn không cần giấu giếm làm gì.
"Ái chà, ai lĩnh ngộ được kiếm tâm cũng là cao thủ dùng kiếm cả. Ta thấy Thiên Kiếm Sơn các ông giành được một chân tốp ba trong cuộc tranh tài lần này chắc rồi", Tinh Vô Cực cười tươi tắn, trông ông ta cực kỳ tự nhiên.
Dù thế, Tinh Vô Cực vẫn cứ thấy Mục Vỹ có gì đó kỳ lạ. Không thể hiểu nổi!
"Hai người đang thảo luận việc gì mà sôi nổi thế?"
Đúng lúc này, một tiếng cười cởi mở vang lên. Một bóng người bay tới ngay sau đó.
"Thánh môn chủ, lâu rồi không gặp!"
Nhìn thấy người vừa đến là ai, Thiên Ngọc Tử và Tinh Vô Cực đều chắp tay.
Bảy thế lực tọa lạc tại phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, cùng hít thở dưới một bầu trời cao rộng. Tuy đệ tử các phe thường xuyên cọ xát với nhau nhưng dù gì cũng có chung một kẻ thù nên trên mặt nổi vẫn duy trì mối quan hệ hữu hảo với nhau.
"Giờ gặp rồi còn gì?"
Thánh Thiên Tứ vui vẻ đáp: "Thiên Ngọc Tử, ta nghe nói Thiên Kiếm Sơn xuất hiện một đệ tử lĩnh ngộ kiếm tâm, thi đấu lần này có cái để xem rồi!"
Ông ta có gương mặt chữ điền, nhìn sao cũng thấy giống đại thúc nhà bên, không hề có phong thái của một bậc cường giả.
Nhưng khi Mục Vỹ đưa một luồng lực linh hồn lại gần Thánh Thiên Tứ, nó lại tự động biến mất, không thấy tăm hơi đâu. Hắn hoàn toàn không thể dò xét tu vi thật sự của ông ta.
"Hửm?"
Thấy Mục Vỹ muốn thăm dò tu vi của mình, trong lòng Thánh Thiên Tứ khá ngạc nhiên.
Hắn muốn lén điều tra tu vi của một người có cảnh giới như ông ta thì không khác nào muốn chết cả.
Nhưng lạ lùng là lực linh hồn của Mục Vỹ chỉ biến mất chứ không bị gây thương tích ngược lại.
"Thú vị đây, thú vị đây. Thiên Ngọc Tử, đệ tử này của ông là một thiên tài. Có khi Thánh Tước Môn sẽ bị Thiên Kiếm Sơn vượt mặt luôn đấy!"
Thiên Ngọc Tử cười trong niềm hân hoan vô bờ.
Nói thế nào thì số lượng kiếm khách trên tiểu thế giới Tam Thiên lĩnh ngộ kiếm tâm hãy còn quá ít.
Chưa kể Mục Vỹ còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ vượt qua ông ta trên con đường tu luyện kiếm tâm.
Cùng lúc đó, một nhóm người xuất hiện tại phía bắc các ngọn núi.
Người đi đầu mặc thường phục màu đỏ rực cháy như lửa, không ngờ cả mái tóc cũng đỏ au.
Người này không những có sắc thái hồng hào khỏe mạnh mà còn tuấn tú, lãng tử.
"Phần cốc chủ tới rồi!"
Thánh Thiên Tứ thấy nhóm người nọ thì cười nói.
"Phần Cửu Thiên, suýt nữa thì ông tới muộn rồi!"
Tinh Vô Cực cũng xởi lởi chào hỏi.
Nhưng đằng sau nhóm của Phần Vân Cốc còn có ba phe nhân mã khác.
Ba người lãnh đạo có khí thế khác nhau.
Nhưng khi đứng một chỗ lại làm cho Mục Vỹ cảm giác rằng họ như mũi tên sắc nhọn đang được giương cung vậy.
"Người mặc bào phục màu vàng bên trái là Kim Ân - trưởng tộc nhà họ Kim, nam tử nho nhã mặc trường sam màu xanh lá ở chính giữa là Lâm Động Thiên - trưởng tộc nhà họ Lâm, bên phải là Thạch Phá Thương - trưởng tộc nhà họ Thạch".
Thiên Ngọc Tử nhỏ giọng giới thiệu: "Ba gia tộc họ Kim, Thạch và Lâm có danh tiếng rất lớn ở tiểu thế giới Tam Thiên. Ba gia tộc này thân thiết như người một nhà xưa giờ, chuyện gì cũng cùng nhau tham gia".
"Vậy sao!"
Mục Vỹ gật đầu.
Nhưng hắn khá có hứng thú với các đệ tử tham gia dự thi hơn là người cầm trịch bảy thế lực.
Thiên tài Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn là mỹ nam tử mặc trường sam màu bạc với làn da trắng nõn, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Kỳ lạ là hắn ta luôn cầm một hạt châu trong tay. Hắn ta cầm nó thật chặt như thể rất quý nó.
“Thế thì tốt!”
Thánh Thiên Tứ cười nói: “Đối thủ mạnh nhất của con lần này là Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn, nghe nói cậu ta đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai rồi, con phải cẩn thận đấy!”
“Xin sư phụ yên tâm! Lần này, chắc chắn Thánh Tước Môn chúng ta sẽ đứng thứ nhất, sư phụ chỉ cần sắp xếp người đến Thiên Tuyển Sơn thôi ạ!”
“Ừm!”
Cùng lúc đó, tương tự như Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn, nhà họ Thạch cũng đang náo loạn.
“Khốn kiếp!”
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên trong phủ đệ nhà họ Thạch ở trên đỉnh quần thể núi.
Trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch tức tối quát: “Lão già Thiên Ngọc Tử chết tiệt! Ta đưa con cháu gia tộc mình đến Thiên Kiếm Sơn là để cho ông ta giết hay sao?”
“Trưởng tộc bớt giận!”
Một người thanh niên đứng cạnh Thạch Phá Thương chắp tay nói: “Vỹ Mộc đó dám giết con cháu nhà họ Thạch ta thì đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi. Lần này, thuộc hạ Thạch Phi Du nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của gia tộc ta!”
“Tốt, tốt lắm!”
Thạch Phá Thương vỗ vai người thanh niên đó rồi cười nói: “Phi Du, lần này trộng cậy cả vào cậu đó!”
Sau đó, ông ta quay sang nhìn Thạch Nghiên đang nằm dưới đất rồi tức giận mắng: “Không mau biến đến chỗ đan lão trị thương đi, đúng là đồ ăn hại!”
Thạch Nghiên đang bừng lửa giận, nhưng không dám tỏ thái độ với Thạch Phá Thương, lập tức quay người bỏ đi.
“Vỹ Mộc, ngươi chết chắc, chết chắc rồi!”
Thạch Nghiên nhăn mặt, chỉ muốn giết chết Mục Vỹ ngay lập tức.
Bảy thế lực lớn đều đang hăm hở, nóng lòng mong đến ngày tham dự giải Thiên Tuyển, vì thế ai cũng rất thận trọng.
Tại Xà Tôn Phong của Thiên Kiếm Sơn lúc này.
Chu Kiệt ngồi ngay ngắn phía trước đại điện, một luồng khí tức dày đặc chầm chậm bay lên bên trong đại điện.
“Chu béo, Mục Vỹ sao rồi?”, Xà Tôn nhìn Chu Kiệt rồi hỏi: “Đột phá cảnh giới Chuyển Phách cần linh hồn ảo ngưng phách, sơ suất cái là hồn bay phách tán luôn đấy, hay ta vào trong xem sao nhé”.
“Không được!”
Chu Kiệt nghiêm mặt nhìn Xà Tôn rồi nói: “Vỹ ca đã dặn không được cho ai vào ạ!”
“Ta cũng không được à?”
“Vâng!”
“Haizz, tên béo chết tiệt kia, ngươi suốt ngày ăn vụng linh đan thảo dược của ta nên mới tiến bộ nhanh chóng, thế mà bây giờ lại dám cản bước ta à?”
Nghe thấy vậy, Chu Kiệt tái mặt rồi cười ngượng nói: “Xà tôn giả, Vỹ ca đang trong lúc mấu chốt để thăng cấp, ngài mà vào quấy rầy huynh ấy, coi chừng huynh ấy không luyện đan cho ngài nữa đâu”.
“Hắn dám?”
Xà tôn giả hừ nói: “Hắn đừng quên cả Thiên Kiếm Sơn này chỉ có ta biết hắn là Mục Vỹ, liệu thần hồn không ta vạch trần hết đấy!”
“Ngài làm đi!”
“Đúng đấy Xà Tôn, ông làm vậy đi!”
Đúng lúc này, cửa đại điện đã mở, một bóng người đi ra.
Đó chính là Mục Vỹ!
Toàn thân hắn có khí tức nhàn nhạt, trông giống một võ giả rất bình thường.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy trong đôi mắt hắn có lực thăm dò nhìn xuyên mọi vật.
“Thành công rồi à?”
“Ông đoán thử xem!”
Xà Tôn nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Tốt, thành công rồi thì tốt. Lần này, ngươi đại diện cho Thiên Kiếm Sơn, nhớ thể hiện cho tốt vào!”
“Biết rồi!”
Mục Vỹ giơ tay lên nhìn, sau đó mỉm cười.
Cảnh giới Tam Chuyển, Chuyển Thể, Chuyển Hồn, Chuyển Phách, sau khi đột phá lên cảnh giới Chuyển Phách thành công, hắn ngạc nhiên phát hiện thể, hồn và phách của mình đã đạt đến độ ăn nhập hoàn hảo.
Tam Chuyển Hợp Nhất!
Hắn đã hấp thu thú hỏa của sư tử Lục Diễm Thạch trong lúc giao đấu với nó, không ngờ sau khi dung nhập vào các nhóm lửa lại có tác dụng thần kỳ như vậy.
Nhóm lửa lục sắc không chỉ có uy lực mạnh mẽ, thậm chí khả năng phòng ngự cũng tuyệt vời.
Bây giờ, Mục Vỹ đã có hai loại sát chiêu là kiếm tâm mạnh mẽ và nhóm lửa lục sắc.
“Ê, Tam Chuyển Hợp Nhất đúng là rất lợi hại! Nhưng với cơ thể hiện tại thì dù ngươi bước vào cảnh giới Vũ Tiên thì thành tựu trong tương lai cũng khó mà nâng cao được!”
“Hả? Sao ngươi lại nói vậy?”
“Ta nói vậy thôi, nghe hay không thì tuỳ ngươi!”
“Đương nhiên là nghe rồi!”
Giọng điệu của Tru Tiên Đồ đã có chút tình cảm: “Mười tầng cảnh giới Vũ Tiên là nền móng cho thành tựu của võ giả sau này để thành tiên”.
“Mười tầng cảnh giới được phân chia rất rạch ròi, tầng thứ nhất là tu luyện Đại Đạo Kim Đan, nó giúp võ giả tấn công và phòng ngự nên rất mạnh”.
“Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai là tu luyện hộ thể Thiên Cương Chi Khí, đây là sức mạnh của tự nhiên nên rất tuyệt diệu, nhưng phòng ngự của nó còn tuyệt vời hơn”.
“Còn cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba sẽ vượt bậc hơn một chút, vì tập trung Thiên Cương Chi Khí vào cơ thể, để rèn luyện cơ thể, cụ thể là thân xác, nếu thành công thì sẽ là Lưu Ly Kim Thân”.
“Lên đến tầng thứ tư thì võ giả không cần ăn nữa, sẽ vượt ngoài giới hạn, coi như chạm một chút vào ranh giới của thần tiên. Còn tầng thứ năm, hay được gọi là cảnh giới Vạn Thọ, tuổi thọ của võ giả sẽ tăng cao lên đến hàng chục nghìn năm, đây là một bước tiến vượt bậc!”
“Sau năm tầng cảnh giới này thì mỗi lần đột phá sẽ cần cơ duyên và vận may rất lớn, vì chỉ có gặp may thì mới thành công thôi”.
Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ cười nói: “Những điều này ngươi đã biết hết rồi, ta chỉ lắm lời chút thôi, nhưng có một chuyện này chắc chắn ngươi không biết!”
“Hả?”, nghe vậy, Mục Vỹ nổi hứng ngay.
Chương 712: Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí
Kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên nên đương nhiên nhắm mắt cũng biết rõ mười tầng cảnh giới của Vũ Tiên, ấy vậy mà vẫn bỏ qua mất một tầng!
“Sau cảnh giới Tam Chuyển sẽ đúc Đại Đạo Kim Đan, nhưng có dễ mà đúc được không?”
Tru Tiên Đồ bỉnh bơ nói: “Đại Đạo Kim Đan là dung hợp những lĩnh ngộ về tinh nguyên và võ đạo của võ giả, nói cách khác là tích luỹ cả đời của họ”.
“Cách hiểu của ngươi chỉ đơn giản là dung hợp Kim Đan vào trong cơ thể mà thôi, nhưng thân thể của võ giả luôn là bộ phận yếu ớt nhất, so với Ma tộc hay linh thú thì đều rất kém!”
“Ta biết ngươi là một Tiên Vương tài giỏi, rất chú trọng việc rèn luyện thân thể, nhưng nếu sau này ngươi muốn vượt qua cả Tiên Vương thì hãy tu luyện môn võ kỹ này”.
“Hả? Nói đi xem nào!”
“Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!”
Tru Tiên Đồ nghiêm túc nói: “Ngươi cũng biết có rất nhiều võ kỹ trong Thần Không Bảo Động mà, có thể nói những môn võ kỹ ấy bỏ xa các võ kỹ mà ngươi biết cả ngàn dặm”.
“Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí yêu cầu chủ yếu dùng thân thể để dẫn dắt chín loại nguyên khí của tự nhiên, những nguyên khí này là các nguyên khí đầu tiên, mà bây giờ ngươi đã có sáu loại rồi!”
“Có sáu loại rồi ư?”
“Ừm!”
Tru Tiên Đồ cười nói: “Thiên hoả là Hoả nguyên, Cửu Thiên Chân Lôi là Lôi nguyên, cứ thế mà suy ra. Sức mạnh huyết mạch mà ngươi lấy được từ người huynh đệ tốt của mình chính là Huyết nguyên đấy!”
“Ta thấy Huyết Kiêu ấy giỏi hơn ngươi nhiều, một mình y mà có thể lĩnh hội được chân lý của sức mạnh huyết mạch, giờ thì truyền cho ngươi. Nó lợi hại lắm đấy, huyết mạch của y đã thành hình rồi, có thể nói là khí tức huyết mạch thức tỉnh”.
Nghe thấy tên Huyết Kiêu, Mục Vỹ có vẻ hơi buồn.
“Ngươi cũng biết rồi đấy, trong các chủng tộc lớn mạnh, bất kể là Ma tộc hay bộ tộc Cốt Yêu thì đều có sức mạnh huyết mạch, còn con người muốn làm được điều này thì phải đạt đến cảnh giới cao nhất, khám phá hư không, như vậy mới có thể lưu lại ấn ký huyết mạch trong cơ thể. Dù sức mạnh huyết mạch này rất mỏng manh, nhưng lại cực kỳ có uy lực đấy”.
“Phụ thân của Kiêu đệ không phải là cường giả, sức mạnh huyết mạch của đệ ấy…”
“Đây chính là điểm lợi hại của y đấy”.
Tru Tiên Đồ tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, nói: “Y chưa đạt tới cảnh giới cao nhất, nhưng lại lĩnh ngộ được sức mạnh huyết mạch truyền thừa của mình, đúng là… quá đi ngược với quy luật tự nhiên!”
“Vì thế ta mới bảo ngươi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, thêm sấm sét và sức mạnh huyết mạch kết hợp với Tru Tiên Đồ thì chín nguyên khí sẽ hợp nhất và ngươi sẽ thành công!”
“Một khi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ngươi sẽ thấy được điểm lợi hại của nó khi bước vào cảnh giới Đại Đạo Kim Đan”.
“Tru Tiên Đồ cũng là một nguyên khí ư?”
Mục Vỹ khó hiểu hỏi, ngoài ngũ hành, sấm sét và huyết mạch ra thì tự nhiên còn nguyên khí nào nữa?
Mục Vỹ biết rõ gió thì không được liệt vào danh sách này.
Nhưng đáp lời hắn chỉ có sự im lặng của Tru Tiên Đồ.
“Thôi được rồi, ta không hỏi nữa, ngươi truyền Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cho ta đi!”
“Ừm! Nhớ là khi tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí mà chưa đủ chín nguyên khí thì không được ngưng kết nguyên châu đâu đấy, kẻo chết cũng không có chỗ chôn đâu”.
“Biết rồi!”
Dứt lời, Mục Vỹ mỉm cười rồi ngồi xếp bằng xuống.
Mục Vỹ lập tức cảm thấy chỗ mình đang ngồi có sự thay đổi lớn, ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả và thổ đang quay cuồng.
Cùng lúc đó, sấm sét nổ đùng đoàng, khí tức huyết sát xung quanh người hắn cuộn trào, Tru Tiên Đồ xoay tròn trước tám luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau, các tia sáng màu vàng thuần khiết phóng xuống đất.
Các tia sáng màu vàng này có thuộc tính khác hoàn toàn các tia sáng khác.
Chúng sang trọng, tao nhã, khiến người ta chìm đắm.
“Sức mạnh khủng khiếp thật!”
Mục Vỹ mím môi.
Tru Tiên Đồ mạnh như vậy thì tại sao năm xưa lại thất lạc ở đại thế giới Vạn Thiên?
Rồi lại rơi vào tay hắn?
“Bắt đầu!”
Tiếng hô bất chợt của Tru Tiên Đồ khiến Mục Vỹ bừng tỉnh.
Ầm…
Ngay sau đó, trời đất đã hoàn toàn thay đổi.
Mọi thứ bắt đầu nổ nát.
Kim, mộc và thổ không ngừng biến mất, còn sáu loại sức mạnh khác toả sáng thì vây quanh người.
Vút vút, sức mạnh đó rất mênh mông, chúng chiếu lên người hắn.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ đều đã khác trước.
Hắn có thể cảm nhận được giới tự nhiên vô hạn, vạn vật đều đang thay đổi vào lúc này.
Hắn có thể thấy rõ nước, lửa, sấm sét trong thiên nhiên, mọi thứ hiện diện trước mắt thật rõ ràng.
Đau!
Một cơn đau đớn đến tột cùng đang bủa vây lấy cơ thể Mục Vỹ.
Sáu loại sức mạnh ấy như đang xé toạc người hắn ra, cơn đau này khác hoàn toàn những cơn đau mà hắn từng trải qua.
Nó thâm nhập vào xương tuỷ hay đầu óc?
Không chỉ vậy.
Rõ ràng Mục Vỹ đang rất đau, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ cơn đau ấy mà không hề ngất đi.
“Hở? Người hữu duyên?”
Giọng nói của Tru Tiên Đồ đột nhiên vang lên, nó trong veo như hạ phàm.
“Cũng được, truyền Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí cho ngươi, biết đâu ngươi lại có thể đấu một trận với người đó!”
Tru Tiên Đồ vừa nói dứt câu, hư ảnh đó đã điểm một ngón tay, có tiếng động vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy cả bầu trời đang biến sắc.
Lúc này, không gian dường như đã im ắng.
Sáu luồng sáng không còn xoay xung quanh người Mục Vỹ nữa.
Uỳnh…
Ầm ầm...
Lúc này, đại điện của Xà Tôn đã vang lên tiếng nổ inh tai nhức óc.
Chương 713: Thánh phá hoại
Xà Tôn Điện đã bị hất bay và hoá thành hư vô, mọi thứ ở xung quanh cũng đã biến mất.
Nhưng bóng người đứng trên Xà Tôn Phong thì vẫn lành lặn như không có gì xảy ra.
Song, Xà tôn giả và Chu Kiệt đang đứng trước đại điện vừa quay lại đã thấy các đại điện đều đã biến mất rồi hoá thành bột mịn bay khắp trời.
Hai người trợn mắt há mồm đứng đờ ra tại chỗ.
Mục Vỹ đang làm gì vậy?
Ban nãy rõ ràng họ chỉ thấy hắn ngồi im bất động, nhưng mới có một lát mà đã xảy ra chuyện gì thế này?
Ngay sau đó, hai người họ chợt thấy có một luồng khí tức huyết sát mênh mông đang bổ nhào tới.
Phụt, đến Xà tôn giả cũng không chịu được mà hộc máu trước sự dồn ép khủng khiếp ấy, mặt mày y tái nhợt.
“Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí, ta đã ngưng kết được sáu loại rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên, sáu luồng sáng màu đen không ngừng xoay quanh người hắn.
Lúc này, hai loại thiên hoả đã hoà làm một rồi liên tục phát sáng lấp lánh.
“Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì thế hả?”
Mục Vỹ vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng quát tháo.
Hắn ngước lên nhìn thì mặt cũng biến sắc.
Cả Xà Tôn Phong giờ trống trơn, mọi thứ đều đã biến mất.
Chỉ còn lại một ngọn núi trơ trọi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ban nãy, thay vì nói là truyền công pháp cho ngươi chi bằng nói là đã cho ngươi một loại truyền thừa nên ngươi mới có thể nắm chắc sáu loại nguyên khí nhanh đến vậy!”
“Hả? Thế người đó mà ban nãy ngươi nhắc đến là đàn ông, phụ nữ hay vật thế?”
“Ngươi không nên biết, tốt nhất đừng hỏi làm gì!”
Tru Tiên Đồ mất kiên nhẫn nói: “Sức mạnh để ta chống đỡ tiếp sắp hết rồi, ngươi phải tu luyện Cửu Nguyên Tụ Tiên Khí hàng ngày thì mới ngưng tụ sức mạnh cho ta được, như thế ta mới cứu được ngươi trong lúc nguy cấp”.
“Ta biết rồi!”
“À còn nữa, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín loại sức mạnh ngươi hấp thu càng lớn thì phát huy thực lực càng mạnh, đó là uy lực của chín nguyên khí, chân nguyên còn kém xa. Lần này tới Thiên Tuyển Sơn, nhất định ngươi phải chuẩn bị cho tốt vào”.
“Sao? Chuẩn bị gì cơ?”
“Đến lúc ấy khắc biết!”
Tru Tiên Đồ có vẻ mệt mọi, giọng nói yếu dần.
“Mục Vỹ, tên khốn kia, rốt cuộc ngươi làm cái trò gì thế hả?”
Xà tôn giả nước mắt giàn giụa nói: “Xà Tôn Phong của ta, tranh mỹ nữ của ta, đan dược của ta, lò luyện đan của ta, a a a!”
“Ớ, xin lỗi, ta tu luyện hơi quá, không biết sẽ thành ra thế này!”
Mục Vỹ gãi đầu, ngại ngùng nói.
Hắn thật sự không biết chuyện sẽ đến mức này.
“Tu luyện? Ngươi tu luyện thần công gì mà phá tan Xà Tôn Phong của ta thế này?”, Xà Tôn tái mặt, hộc ra một ngụm máu rồi mắng: “Thằng nhãi kia, suýt nữa ngươi còn làm ta bị thương đấy!”
“Nếu không nhờ có đại trận hộ sơn, chắc ngọn núi của các hộ kiếm sử ở gần cũng bị ngươi làm nổ tung luôn mất”.
Xà tôn giả vừa nói dứt câu, trên không trung đã vang lên tiếng tách tách, đại trận hộ sơn đó hình như không chịu được sức ép nữa nên cũng vỡ tan luôn.
“Thôi, đại trận cũng đi đời nhà ma luôn rồi!”
Mặt Xà tôn giả trắng như tờ giấy, y nhìn Mục Vỹ rồi chỉ muốn bổ nhào tới.
“Chuyện gì vậy?”
Tiếng động lớn như vậy, đương nhiên Thiên Ngọc Tử cũng biết tin.
“Bẩm chưởng môn, đệ tử tu luyện kiếm tâm, sơ suất đã gây ra chuyện này ạ!”
“Cái gì?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thiên Ngọc Tử mỉm cười với vẻ tán thưởng.
Mục Vỹ là người mà Xà Tôn rất coi trọng nên ông ta cũng khá tin tưởng hắn.
“Xà tôn giả, ông đừng than vãn nữa, đến Thiên Ngọc Đường lĩnh tiền tổn thất cho nơi này đi, xây lại cũng mất dăm bữa nửa tháng thôi mà”.
“Thiên Ngọc Tử, ông…”
“Rồi, ta đền gấp đôi, được chưa?”
“Thế còn được!”
Thiên Ngọc Tử nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Vỹ Mộc, ngươi đã lĩnh ngộ kiếm tâm đến cảnh giới nào rồi?”
“Dạ? Đệ tử không rõ ạ!”
Thật ra Mục Vỹ biết kiếm tâm của mình đang ở tầng thứ ba, kiếm tâm mười tầng, nếu để Thiên Ngọc Tử biết được hắn đã lĩnh ngộ tới tầng thứ ba rồi, chắc chắn ông ta sẽ rất ngạc nhiên.
“Sao? Chuyện này đơn giản mà, để ta!”
Dứt lời, Thiên Ngọc Tử dựng tay thành kiếm rồi vung tay ra, đường kiếm chĩa thẳng về phía Mục Vỹ.
Mục Vỹ không chút do dự giơ tay lên, đầu ngón tay phải phóng kiếm khí ra, khí tức Tịch Diệt bắn ra.
Kiếm khí giao thoa, Mục Vỹ chỉ thấy một luồng sức mạnh dữ dội bao phủ lấy mình.
Nhưng ngay sau đó, luồng sức mạnh ấy đã hoàn toàn biến mất.
Chương 714: Thứ hạng bảy thế lực
"Ồ? Được đấy, chắc hẳn loại kiếm tâm cậu lĩnh ngộ là Tịch Diệt rồi. Kiếm chỉ đến đâu, nơi đó sẽ quy về tịch diệt, quy về hư vô. Chẳng mấy ai có thể lĩnh ngộ kiếm tâm đến tầng hai ở cảnh giới của cậu đâu".
Thiên Ngọc Tử cười nhẹ, rút tay về.
Nhưng Mục Vỹ vẫn cảm nhận được sức mạnh to lớn của ông ta ngay khoảnh khắc đó.
Nếu như hắn không lầm thì kiếm tâm của Thiên Ngọc Tử là kiếm tâm Khô Diệt, ít nhất là ở tầng bảy. Ngoài ra, Mục Vỹ cũng thấy rất kiên kỵ cảnh giới cao tột bậc của ông ta nữa.
Ngay thời điểm tiếp xúc với nhát kiếm vừa rồi, những tưởng mọi bí mật của hắn đều bị vạch trần vậy.
"Kiếm tâm của ta mang tên Khô Diệt, có nghĩa là rút cạn mọi thứ, khá giống với kiếm tâm Tịch Diệt của cậu nên sau này nếu có thắc mắc gì trong ngộ đạo có thể tới hỏi ta".
"Vâng!"
Thiên Ngọc Tử có vẻ rất vui, ông ta nói với Xà tôn giả: "Thôi ông đừng lúc nào cũng xị mặt nữa, mau đi lấy vật liệu xây lại cung điện đi".
"Biết rồi!"
Xà tôn giả tức tối đáp rồi quay sang, thấy Mục Vỹ càng bực mình hơn.
Hắn nở nụ cười lúng túng rồi hối hả bỏ chạy.
"Chạy? Chạy đi đâu? Ta phải xây lại cung điện nên cần người lắm, tìm cho ta mau lên!"
"Vâng vâng!"
Mục Vỹ hết cách, nhún vai, chỉ biết cười trừ với y.
Thời gian dần trôi, trận đấu Thiên Tuyển mà bảy tông môn ước định sắp đến.
Tiểu thế giới Tam Thiên vô cùng bao la. Theo như Mục Vỹ được biết, diện tích của nó lớn gấp trăm lần Thiên Vận Đại Lục, đến nỗi hàng vạn vạn dặm cũng không đủ để bao quát hết mức độ mênh mông của nó.
Bảy tông môn lớn tọa lạc tại phía tây của tiểu thế giới Tam Thiên, tiếng tăm lẫy lừng.
Song, Mục Vỹ hiểu rằng bảy lực lượng này nhìn thì khổng lồ đấy, như bá chủ của tiểu thế giới này đấy, nhưng cả bảy phe cộng lại chẳng bằng một mình núi Huyền Không.
Bên cạnh đó, mấu chốt là núi Huyền Không cực kỳ bí ẩn, từ trước đến nay không ai tìm hiểu được một thông tin gì về nó. Hễ là võ giả xuất thân từ núi Huyền Không đều có thực lực rất cao, được người người biết đến, nhưng những người này đều không hé một lời về bất kỳ chuyện gì liên quan đến núi Huyền Không.
Chỉ biết duy nhất một điều, rằng đó là một ngọn núi trôi lơ lửng giữa trời, còn về bên trong thế nào thì không ai biết.
Nhưng suốt vạn năm qua, núi Huyền Không luôn nổi tiếng là ngang tàng, không kẻ nào dám trêu vào.
Gần đến ngày tổ chức cuộc chiến Thiên Tuyển, Thiên Ngọc Tử dẫn bọn đệ tử Thiên Kiếm Sơn và các Hộ Kiếm Sử lên đường.
Đây là cuộc chiến bảy thế lực tổ chức nhằm tuyển chọn ra một trăm người vào núi Thiên Tuyển.
Một trăm người này sẽ được quyết định từ thứ hạng của các môn phái sau trận đấu Thiên Tuyển.
Hạng nhất sẽ có ba mươi người được vào, hạng nhì hai mươi lăm người. Tương tự, hạng ba mười lăm người, hạng bốn và hạng năm mười người, hạng sáu và hạng bảy thì chỉ có năm người.
"Mỗi môn phái đều cử ba đệ tử đại diện tham gia cuộc chiến Thiên Tuyển. Để xác suất giành được một chân trong danh sách cao, ba người này chắc chắn phải là những đệ tử mạnh nhất để lấy được thành tích tốt trong cuộc tranh đoạt, thế thì số lượng đệ tử môn phái có thể cử đi mới nhiều".
"Cả ba cậu hãy cố hết sức lấy được thành tích cao nhất có thể. Nếu vào được tốp ba thì chúng ta có thể phái ít nhất mười lăm đệ tử đi núi Thiên Tuyển rồi".
"Rõ!"
"Thưa chưởng môn!"
Mục Vỹ chợt lên tiếng: "Vậy nếu chúng ta đội sổ thì chỉ được cho năm người đi thôi sao?"
"Đúng vậy!"
"Hình như môn phái cử nhiều thiên tài đi nhất mười năm qua là Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn đúng không?", Mục Vỹ lại hỏi.
"Phải rồi!"
Thiên Ngọc Tử thở dài: "Nghe nói Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn đã bắt đầu tiến vào tầng thứ hai của cảnh giới Vũ Tiên và tu luyện Thiên Cương Chi Khí rồi. Tước Thải Y của Thánh Tước Môn cũng đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, tốc độ đột phá các tầng trong Thánh Tước Hóa Thiên Quyết của Thánh Tước Môn cực kỳ nhanh”.
"Nếu như các cậu chạm trán với hai người đó, đánh lại được thì cứ tiếp tục, không được thì nhận thua, không có gì phải ngại. Chiếm ưu thế so với nhà họ Kim, Lâm, Thạch và Phần Vân Cốc mới là ưu tiên hàng đầu".
"Vâng!"
Đến lúc này, Mục Vỹ mới nắm rõ về thứ hạng của bảy thế lực lớn.
Mạnh nhất có lẽ là hai môn phái Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn lẫy lừng, tiếp theo là Phần Vân Cốc và Thiên Kiếm Sơn, cuối cùng là ba gia tộc với thực lực yếu hơn chút đỉnh.
Núi Thiên Tuyển nằm ở phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, tiếp giáp với toàn bộ bảy thế lực nhưng nằm trong một không gian thần kỳ. Không gian này chỉ được mở mười năm một lần, còn lại dù là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cũng khó lòng đi vào.
Ngồi trên linh thú phi hành, tọa kỵ do Thiên Kiếm Sơn cung cấp mười mấy ngày, cuối cùng vài đường nét trông như núi non cũng hiện ra.
Nhìn kỹ thì thấy có tổng cộng bảy ngọn núi hùng vĩ sừng sững trước mắt. Đỉnh núi trơ trụi, không có bất kỳ thứ gì ở trên đó.
Không chỉ thế, bảy ngọn núi kéo dài từ chân núi đâm thẳng vào tầng mây xanh, chắc mẩm ít nhất cũng cao hơn mười nghìn mét.
Chẳng hiểu sao bảy ngọn núi hoang vu đứng cùng một chỗ này mang đến cho người ta cảm giác lạ lùng nào đó.
"Thất tinh liên hoàn..."
Thấy những ngọn núi nọ, Mục Vỹ thì thầm.
Nơi này trông giống nghĩa trang hơn là vùng đất cấm.
Nói chung thì nhìn kiểu gì Mục Vỹ cũng thấy quái lạ thế nào.
Chương 715: Các phe tụ về một nơi
"Đây chính là núi Thiên Tuyển. Thật ra trước đây không ai biết nơi này đâu, đệ tử của ba gia tộc đang rèn luyện ở đây thì tình cờ phát hiện lối vào. Nhưng nó vô cùng huyền diệu. Qua một nghìn năm sau, người ta mới khám phá được sự thần kỳ của núi Thiên Tuyển".
"Núi Thiên Tuyển cất chứa vô vàn nguy cơ nhưng bảo bối cũng nhiều không kém. Thánh khí, thánh đan và rất nhiều thiên tài địa bảo khác. Mỗi mười năm vào lại là một lần khác biệt, thật sự là rất tuyệt vời".
Nhưng càng đứng nghe Thiên Ngọc Tử giới thiệu, Mục Vỹ càng thấy nơi này giống nghĩa trang.
Nơi một cường giả vạn năm bỏ mạng bao giờ cũng nhiều bảo vật cả.
Nhưng núi Thiên Tuyển này chưa từng xảy ra chuyện gì suốt một nghìn năm qua sao?
"Ồ? Nhiều người tới trước chúng ta quá chừng!"
Thiên Ngọc Tử mỉm cười nhìn phía trước.
Giờ phút này, đứng trước mặt họ là một nhóm người mặc đồng phục Thất Tinh gồm cả nam lẫn nữ, nhìn là biết thành viên trong Thất Tinh Môn.
Môn chủ Thất Tinh Môn cũng hướng mắt về phía họ.
Khi thấy Mục Vỹ, ông ta chỉ dừng lại chốc lát rồi liếc nhìn những người còn lại.
"Ha ha! Thiên Ngọc Tử, đợt này Thiên Kiếm Sơn của ông nhiều thiên tài quá ta, có cả đệ tử lĩnh ngộ kiếm tâm rồi này. Cậu ta là Vỹ Mộc đúng không?", Tinh Vô Cực cười sảng khoái nhìn Mục Vỹ.
"Ông lại trêu ta nữa rồi Tinh Vô Cực. Thất Tinh Môn chỉ cần Tinh Tử Hàng thôi là chấp hết mấy môn phái còn lại rồi!"
Người khác luôn cảm nhận được Tinh Tử Hàng là một kẻ cực kỳ mạnh, nhất là khí tức mờ ảo khó đoán ấy, làm ai cũng thấy hắn ta kỳ lạ.
Nãy giờ Mục Vỹ không đeo mặt nạ. Những người ngày xưa xâm nhập vào Trung Châu Đại Lục biết đến hắn đều bị giết hết cả rồi, hắn không cần giấu giếm làm gì.
"Ái chà, ai lĩnh ngộ được kiếm tâm cũng là cao thủ dùng kiếm cả. Ta thấy Thiên Kiếm Sơn các ông giành được một chân tốp ba trong cuộc tranh tài lần này chắc rồi", Tinh Vô Cực cười tươi tắn, trông ông ta cực kỳ tự nhiên.
Dù thế, Tinh Vô Cực vẫn cứ thấy Mục Vỹ có gì đó kỳ lạ. Không thể hiểu nổi!
"Hai người đang thảo luận việc gì mà sôi nổi thế?"
Đúng lúc này, một tiếng cười cởi mở vang lên. Một bóng người bay tới ngay sau đó.
"Thánh môn chủ, lâu rồi không gặp!"
Nhìn thấy người vừa đến là ai, Thiên Ngọc Tử và Tinh Vô Cực đều chắp tay.
Bảy thế lực tọa lạc tại phía tây tiểu thế giới Tam Thiên, cùng hít thở dưới một bầu trời cao rộng. Tuy đệ tử các phe thường xuyên cọ xát với nhau nhưng dù gì cũng có chung một kẻ thù nên trên mặt nổi vẫn duy trì mối quan hệ hữu hảo với nhau.
"Giờ gặp rồi còn gì?"
Thánh Thiên Tứ vui vẻ đáp: "Thiên Ngọc Tử, ta nghe nói Thiên Kiếm Sơn xuất hiện một đệ tử lĩnh ngộ kiếm tâm, thi đấu lần này có cái để xem rồi!"
Ông ta có gương mặt chữ điền, nhìn sao cũng thấy giống đại thúc nhà bên, không hề có phong thái của một bậc cường giả.
Nhưng khi Mục Vỹ đưa một luồng lực linh hồn lại gần Thánh Thiên Tứ, nó lại tự động biến mất, không thấy tăm hơi đâu. Hắn hoàn toàn không thể dò xét tu vi thật sự của ông ta.
"Hửm?"
Thấy Mục Vỹ muốn thăm dò tu vi của mình, trong lòng Thánh Thiên Tứ khá ngạc nhiên.
Hắn muốn lén điều tra tu vi của một người có cảnh giới như ông ta thì không khác nào muốn chết cả.
Nhưng lạ lùng là lực linh hồn của Mục Vỹ chỉ biến mất chứ không bị gây thương tích ngược lại.
"Thú vị đây, thú vị đây. Thiên Ngọc Tử, đệ tử này của ông là một thiên tài. Có khi Thánh Tước Môn sẽ bị Thiên Kiếm Sơn vượt mặt luôn đấy!"
Thiên Ngọc Tử cười trong niềm hân hoan vô bờ.
Nói thế nào thì số lượng kiếm khách trên tiểu thế giới Tam Thiên lĩnh ngộ kiếm tâm hãy còn quá ít.
Chưa kể Mục Vỹ còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ vượt qua ông ta trên con đường tu luyện kiếm tâm.
Cùng lúc đó, một nhóm người xuất hiện tại phía bắc các ngọn núi.
Người đi đầu mặc thường phục màu đỏ rực cháy như lửa, không ngờ cả mái tóc cũng đỏ au.
Người này không những có sắc thái hồng hào khỏe mạnh mà còn tuấn tú, lãng tử.
"Phần cốc chủ tới rồi!"
Thánh Thiên Tứ thấy nhóm người nọ thì cười nói.
"Phần Cửu Thiên, suýt nữa thì ông tới muộn rồi!"
Tinh Vô Cực cũng xởi lởi chào hỏi.
Nhưng đằng sau nhóm của Phần Vân Cốc còn có ba phe nhân mã khác.
Ba người lãnh đạo có khí thế khác nhau.
Nhưng khi đứng một chỗ lại làm cho Mục Vỹ cảm giác rằng họ như mũi tên sắc nhọn đang được giương cung vậy.
"Người mặc bào phục màu vàng bên trái là Kim Ân - trưởng tộc nhà họ Kim, nam tử nho nhã mặc trường sam màu xanh lá ở chính giữa là Lâm Động Thiên - trưởng tộc nhà họ Lâm, bên phải là Thạch Phá Thương - trưởng tộc nhà họ Thạch".
Thiên Ngọc Tử nhỏ giọng giới thiệu: "Ba gia tộc họ Kim, Thạch và Lâm có danh tiếng rất lớn ở tiểu thế giới Tam Thiên. Ba gia tộc này thân thiết như người một nhà xưa giờ, chuyện gì cũng cùng nhau tham gia".
"Vậy sao!"
Mục Vỹ gật đầu.
Nhưng hắn khá có hứng thú với các đệ tử tham gia dự thi hơn là người cầm trịch bảy thế lực.
Thiên tài Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn là mỹ nam tử mặc trường sam màu bạc với làn da trắng nõn, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Kỳ lạ là hắn ta luôn cầm một hạt châu trong tay. Hắn ta cầm nó thật chặt như thể rất quý nó.
Bình luận facebook