-
Chương 956-960
Chương 956: Hai cái tát dạy dỗ
“Sư phụ, người làm gì vậy!”
Song đúng lúc này, chợt có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Vạn Đạo Phu không còn một chút phong thái nào của tông chủ Vạn Trận Tông nữa, trông ông ta giống hệt như một người cha đang đau lòng vì mất đi con gái.
“Tâm Nhi?”
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã, Vạn Đạo Phu hoàn toàn sững sờ.
“Tâm Nhi, con, con không sao chứ?”
“Con có sao đâu ạ!”, Vương Tâm Nhã mỉm cười rồi nhìn Vạn Đạo Phu nói: “Sư phụ, người khóc gì thế? Không phải con vẫn khoẻ mạnh bình thường đây ư?”
Vạn Đạo Phu thần người ra nhìn Vương Tâm Nhã, nhất thời không biết phải nói gì.
Sau khi ngẩn ngơ một hồi, ông ta nhìn sang Mục Vỹ.
Ông ta nhìn hắn với vẻ đầy thảng thốt.
“Tiểu tử kia, ngươi đã giở trò quỷ gì hả?”, Vạn Đạo Phu tức tối quát.
“Ta có giở trò gì đâu, ta chi hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm để mua Cửu Biện Hoa Liên mà không ai chịu bán nên đành thôi vậy!”, Mục Vỹ xua tay rồi ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Rõ ràng ngươi nói là cần phải có Cửu Biện Hoa Liên cơ mà?”
“Trước thì cần, nhưng có cao nhân ra tay nên bệnh của Tâm Nhi khỏi luôn rồi, vì thế giờ không cần nữa!”
Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “À, vốn ta nghĩ Tâm Nhi khỏi bệnh rồi nên không cần tới Cửu Biện Hoa Liên nữa, nhưng lại có người tới bán. Lúc trước, ta đã nói sẽ mua rồi mà giờ không thực hiện thì không hay. Tuy nhiên, ta chỉ bảo trả hai trăm tỷ thôi, nhưng người ta cứ bắt ta phải quỳ xuống cho bằng được. Vốn ta cũng có cần nữa đâu mà bắt ta quỳ, thế thôi ta cũng chẳng mua nữa, vì có hâm đâu mà phải làm vậy!”
Dáng vẻ này của Mục Vỹ khiến mọi người đều ngẩn ra.
Vương Tâm Nhã… đã khoẻ lại rồi ư!
Chuyện này là sao!
Hoá ra Mục Vỹ đã chữa khỏi bệnh cho Vương Tâm Nhã nên không cần Cửu Biện Hoa Liên nữa, hèn chi hắn mới tự tin và không chịu quỳ xuống như vậy.
Nhưng mọi người đều đã hiểu rõ sự việc hết rồi, còn Huyền Vô Tâm thì vẫn nghệt mặt ra.
Không cần nữa… không cần nữa…
“Không thể nào!”
Huyền Vô Tâm chợt gào lên: “Sao lại không cần Cửu Biện Hoa Liên? Rõ ràng Vương Tâm Nhã đã trúng Phệ Tâm Cổ, chỉ có Cửu Biện Hoa Liên mới có thể hoá giải được, ngươi đã chữa kiểu gì hả?”
“À, ra là Huyền công tử cũng biết Phệ Tâm Cổ, ta đang bực mình vì không biết tại sao cuộc thi trận pháp lại xuất hiện chất độc ấy đây?”
“Mục Vỹ, ngươi hãm hại ta, là ngươi cố ý, ngươi cố ý hại ta!”
Huyền Vô Tâm trở nên dữ tợn, y nhìn Mục Vỹ rồi hung hăng nói.
Y chẳng những không lấy lại được hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mà còn mất một bông linh dược quý hiếm là Cửu Biện Hoa Liên, làm sao y có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Đúng là tiền mất tật mang mà!
Mục Vỹ đã tính toán hết rồi, vì thế mới không lo lắng gì, hèn chi y phá nát bông Cửu Biện Hoa Liên, hắn vẫn dửng dưng.
“Ta hại ngươi?”
Mục Vỹ hừ nói: “Ngươi hạ độc Tâm Nhi, sau đó định dùng Cửu Biện Hoa Liên để uy hiếp ta. Muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu xuẩn, lại còn tham lam!”
“Ngươi chết đi!”
Bị Mục Vỹ sỉ nhục mình như vậy, sao một người kiêu ngạo như Huyền Vô Tâm có thể nhịn được.
Y hét lên rồi xông về phía Mục Vỹ.
“Huyền Vô Tâm, đủ rồi đấy!”
Nhưng Vạn Đạo Phu ở cạnh đó không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, lập tức bước ra, khí thế oai hùng của ông ta đã áp chế Huyền Vô Tâm, khiến y không thể phản kháng được.
“Núi Huyền Không ngày càng càn quấy rồi đấy, đến đệ tử hạt nhân của Vạn Trận Tông ta mà cũng dám chơi xấu. Hôm nay, ta sẽ thay mặt thiên chủ Huyền Thiên của các ngươi dạy cho ngươi một bài học!”
Dù gì Vạn Đạo Phu cũng là tông chủ của Vạn Trận Tông, ban nãy vì quá đau lòng nên ông ta mới hơi thất thố, nhưng giờ đã khôi phục lại dáng vẻ của một người đứng đầu, ông ta nhìn Huyền Vô Tâm rồi quát.
“Ông dạy dỗ ta? Dựa vào đâu mà ông đòi làm như thế hả?”
Huyền Vô Tâm lạnh mặt nói, y không hề sợ hãi gì.
“Láo!”
Vạn Đạo Phu không thể nhịn được khi bị một tiểu bối xúc phạm như vậy, vì thế đã cho Huyền Vô Tâm một phát tát.
Bạt, Huyền Vô Tâm quay tại chỗ mấy vòng, một chiếc răng của y rụng xuống, một bên mặt thì sưng phù.
“Để xem dù hôm nay ta dạy dỗ ngươi thì lão già Huyền Thiên dám làm gì ta nào?”
Nói rồi, Vạn Đạo Phu lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
Hai cái tát đã khiến gương mặt tuấn tú của Huyền Vô Tâm biến dạng.
“Á á…”
Huyền Vô Tâm đã bị tát cho lệch mỏ, mặt thì nghệt ra.
“Ngươi nói gì?”
Thấy Huyền Vô Tâm tái mét mặt, thờ phì phò tức tối, Vạn Đạo Phu vỗ tay nói: “Không nói được nữa chứ gì? Có phải định mắng ta tiếp không? Hôm nay, lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn trọng trưởng bối!”
“Vạn tông chủ, sao phải nổi giận thế!”
Đúng lúc này, có một bóng người bất ngờ xuất hiện ở cửa của Thiên Bảo Các.
Đó chính là Huyền Ngọc Đức!
“Hừ!”
Thấy Huyền Ngọc Đức đến, Vạn Đạo Phu hừ nói: “Huyền Ngọc Đức, quản lý hậu bối của núi Huyền Không ông cho cẩn thận vào. Các người càn quấy ở đâu thì ta không quan tâm, nhưng dám động tới đệ tử của Vạn Đạo Phu ta thì đều phải chết hết, ta không cho qua đâu!”
“Xin lỗi, Huyền Vô Tâm hơi kiêu ngạo, nhất định ta sẽ dẫn nó về rồi dạy dỗ nghiêm khắc!”
“Hừ!”
Vạn Đạo Phu hầm hừ rồi quay đi.
“Thôi mà sư phụ, con đã khoẻ rồi, người đừng giận nữa!”
Vương Tâm Nhã ngoan ngoãn vuốt ngực Vạn Đạo Phu như một cô con gái rồi cười nói: “Người xem đi, không phải con ổn rồi sao?”
“Con thật là!”
Chương 957: Từ biệt
Vạn Đạo Phu tức giận trách mắng: “Mục Vỹ, tiểu tử thối nhà cậu, đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Nhi rồi sao không nói một câu với ta, hại lão phu mất hết cả thể diện!”
“Tiền bối, ngài có mất tí thể diện nào đâu. Ta đâu biết ngài quý Tâm Nhi, hay chỉ coi trọng trận đồ của muội ấy?”
“Cậu…”
Vạn Đạo Phu chỉ vào Mục Vỹ, tức tối mà không nói nên lời.
“Ta nói cho cậu biết, tiểu tử nhà cậu kiểu gì cũng có ngày gây ra hoạ lớn. Bây giờ, Tâm Nhi phải ở lại Vạn Trận Tông với ta, cho tới khi nào cậu gây dựng Huyết Minh phát triển hơn Vạn Trận Tông mới thôi!”
“Phát triển hơn Vạn Trận Tông chẳng là chuyện quá đơn giản à?”
Mục Vỹ bĩu môi, chán nản nói.
“Cậu…”
“Thôi mà sư phụ, người đừng quát tháo nữa, con vẫn hơi đau đầu nên muốn đi nghỉ thêm một chút!”
“Được được, ta không nói nữa, con đi nghỉ đi, sư phụ phải về môn phái xử lý mấy chuyện sau cuộc thi trận pháp rồi sẽ tới tìm con sau!”
“Vâng!”
Thấy Vương Tâm Nhã đã bình an vô sự, Vạn Đạo Phu mới yên tâm.
“Sư phụ này của muội thú vị thật đấy, xem ra ông ta quan tâm tới muội thật!”
“Đương nhiên rồi!”
Vương Tâm Nhã hãnh diện nói: “Sư phụ đối xử với muội tốt lắm, coi muội hệt như con gái luôn. Vả lại, muội đã giảng giải cặn kẽ ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ cho sư phụ rồi, nhưng người chẳng thể lĩnh ngộ được, vì thế người chẳng có ý đồ gì với muội đâu!”
“Ừm!”
Không phải Mục Vỹ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà vì hắn quan tâm tới Vương Tâm Nhã nên buộc phải cẩn thận.
Lần này Vương Tâm Nhã trúng độc là tại hắn sơ suất, vì thế mới để chuyện đó xảy ra.
Nhưng may sao, hắn chỉ tốn một cái vảy rồng đã có thể chữa khỏi được cô ấy, thế cũng đáng!
“Ban nãy, huynh xấu xa quá đấy, đến sư phụ cũng bị huynh lừa cho thất thố, sau này huynh không được làm thế nữa đâu!”
“Muội nói như thể bình thường ta tốt lắm ý!”, Mục Vỹ nhướn mày rồi cười nói: “Rõ ràng lúc ở trên giường ta còn xấu xa hơn mà?”
“Lưu manh!”
“Lưu manh!”
Sau câu nói đó, Mục Vỹ đã lĩnh trọn câu mắng của hai đại mỹ nữ.
“Ta là lưu manh đấy thì sao? Hai muội vẫn thích còn gì?”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Xem ra sau này phải lưu manh hơn nữa rồi, phải biến hoá thêm đủ mọi tư thế, biết đâu hai muội còn thích ta hơn!”
“Huynh dám?”
Hai cô gái cùng đồng thanh.
“Sao không dám? Lẽ nào hai muội chưa từng nghe câu khi yêu thì phải thử đủ mọi tư thế à?”
“Huynh ngứa thịt à?”
Trông thấy dáng vẻ bỡn cợt của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều đỏ bừng mặt.
Dù Mục Vỹ vẫn thường xuyên trêu đùa hai cô gái như vậy, nhưng khi thấy vẻ thẹn thùng của họ, hắn vẫn thấy có một cảm giác thoả mãn lạ lùng.
Có lẽ đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn!
“Thôi bàn chuyện chính nhé! Tâm Nhi, ta cần muội về Huyết Minh với ta một chuyến, vì ta chuẩn bị bày trận ở đó nên cần có một trợ thủ!”
“Được!”
“Còn nữa, mấy ngày tới muội hãy tĩnh dưỡng thật tốt ở đây để nhanh chóng khoẻ lại, sau đó chúng ta mới xuất phát, bởi có lẽ trên đường về sẽ có đại chiến!”
Đại chiến?
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều là người thông minh nên đương nhiên hiểu ngay, đại chiến mà Mục Vỹ nói là chỉ ai!
Ngoài ra còn một vấn đề nữa, dù Thiên Bảo Các là một nhà buôn nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì họ cũng không thể thu thập được hết những thiên tại địa bảo mà Mục Vỹ cần để xây dựng trận pháp được.
Vì thế, họ sẽ ở lại đây để chuẩn bị kỹ càng thêm.
Nhưng công tác chuẩn bị này phải mất cả tháng.
Trong thời gian này, Mục Vỹ cũng xin Bảo chủ cho luyện nhờ mấy lò thánh đan tuyệt phẩm, sau đó đã mang đi đấu giá được không ít Linh Tinh.
Nhưng hắn lại không đút túi một xu nào.
Hắn ở lại khách điếm đã gây nhiều phiền phức cho Bảo chủ, hơn nữa ông ấy cũng giảm giá cho hắn nhiều thiên tài địa bảo rồi, nên Mục Vỹ đã dùng chỗ đan dược ấy để bày tỏ lòng cảm kích.
Nhưng lòng cảm kích của hắn là mấy chục viên thánh đan tuyệt phẩm có giá hàng trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm, người thường khó mà bì kịp.
Một tháng sau, Vương Tâm Nhã đã khoẻ lại hoàn toàn, còn Mục Vỹ cũng đã ổn định ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ.
Điều quan trọng nhất là ngày nào hắn cũng tập luyện Vạn Cổ Huyết Điển, đồng thời rèn luyện trong Thần Không Bảo Động.
Vì thế, mỗi ngày trôi qua, tu vi của hắn đều tăng lên không ít.
“Bảo chủ, thời gian qua ta đã phiền ngài nhiều, giờ xin từ biệt! Sau này, chắc Huyết Minh và Thiên Bảo Các sẽ qua lại làm ăn nhiều!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi chắp tay chào ở bên ngoài Thiên Bảo Các.
“Phiền gì đâu, một tháng qua, cậu đã giúp Thiên Bảo Các ta kiếm cả trăm triệu, ta còn đang mong cậu làm phiền tiếp kìa!”
“Sau này chắc chắn phải vậy rồi!’
Bảo chủ gật đầu nói: “Lần này, cậu về Nam Hải phải đi cả đường bộ lẫn đường biển, ta đã nhờ Lãnh Kiếm tiên sinh đi cùng cậu, coi như bảo vệ an toàn cho các linh bảo. Trên đường về nhỡ có chuyện gì thì Lãnh Kiếm tiên sinh cũng sẽ giúp được phần nào!”
“Đa tạ!”
Mục Vỹ biết rõ, ngoài mặt Bảo chủ nói là bảo vệ linh bảo, nhưng thật ra là muốn bảo vệ hắn.
Mục Vỹ đã ghi nhận trong lòng.
“Tâm Nhi, ta sẽ bảo Tam gia gia của con đi cùng, khi nào về thì nhớ báo trước cho sư phụ một tiếng!”
Vạn Đạo Phu nhìn Vương Tâm Nhã rồi cười nói.
“Sư phụ yên tâm, Vỹ ca sẽ bảo vệ con mà!”
Hắn ư?
Vạn Đạo Phu nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Đến hắn còn cần người khác bảo vệ thì sao lo cho con được!”
“Sao ta lại không lo được?”
“Không là không chứ sao trăng gì!”
“Được rồi, hai người đừng gây nhau nữa!”, Vương Tâm Nhã bất đắc dĩ nhìn hai người bắt đầu đấu khẩu.
Bây giờ, hai người này cứ gặp nhau là gây gổ, cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Chương 958: Dừng thuyền
"Mông Nhi, từ giờ con đi theo Mục đại sư phải chuyên tâm học luyện khí nhé. Nhớ là tôn sư trọng đạo, không được vướng mắc vấn đề tuổi tác, hiểu chưa?"
"Ông nội đừng lo, con rõ rồi ạ!"
Từ Triệu Mông chắp tay, nói với vẻ trịnh trọng.
"Vô Viêm, con phải nghe lời Mục Vỹ đấy nhé!", bên kia, Thiên Nhất trưởng lão cũng dặn dò Thiên Vô Viêm.
"Vâng ạ!"
Thiên Vô Viêm nhìn Mục Vỹ đang đứng ở đằng trước, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nhủ: "Nếu như hắn có tư cách làm con nghe lời hắn!"
Để bảo vệ Từ Triệu Mông vượt qua chuyến đi an toàn, tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong của Khí Cụ Môn đích thân đi theo.
Tam trưởng lão Vạn Lịch của Vạn Trận Tông thì đi theo để bảo vệ Vương Tâm Nhã.
Thiên Nhạc trưởng lão của Thiên Đan Tông cũng đi cùng để hộ tống Thiên Vô Viêm.
Đoàn người này có đến ba vị trưởng lão tiếng tăm lẫy lừng thuộc ba tông môn lớn đích thân đi theo.
Cộng thêm Lãnh Kiếm tiên sinh của Thiên Bảo Các, đội ngũ được những bốn cường giả cảnh giới Vũ Tiên hùng mạnh hộ tống.
Dù vậy, trong lòng Mục Vỹ vẫn có linh cảm không lành.
E là đối thủ gặp phải trên đoạn đường này không phải chỉ có một người!
Cùng lúc đó, một bên khác, trong Lãm Kim Lâu.
"Khốn nạn, tức chết đi được!"
Huyền Vô Tâm siết chặt hai quả đấm, dữ dằn quát: "Mục Vỹ quá khốn nạn, ta muốn giết hắn, giết chết hắn!"
Giờ phút này, mặt y vẫn còn hơi sưng tấy nhưng lại trông có khí thế hơn trước.
"Vô Tâm, bình tĩnh lại đi!"
Huyền Ngọc Đức bực bội lớn tiếng.
"Bình tĩnh? Con bình tĩnh thế quái nào được!"
Huyền Vô Tâm hừ lạnh: "Dám bước chân ra khỏi thành Trung Thiên, Mục Vỹ chết chắc rồi! Tứ thúc, người đừng quên chúng ta đã chi trả hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, nếu bị Mục Vỹ mang về Huyết Minh, bên đó lại còn có mấy kẻ từng thuộc núi Huyền Không chúng ta, con sợ khó mà giải quyết chúng!"
"Con tưởng ta không nghĩ tới à?"
Huyền Ngọc Đức bực mình khịt mũi, nhưng ông ta dịu xuống khi thấy một bên mặt hơi sưng của Huyền Vô Tâm: "Con đừng lo nghĩ nữa, Cực Vũ Thắng sẽ tới đây!"
"Thắng thúc thúc ạ!"
Câu nói này làm Huyền Vô Tâm mừng rỡ ra mặt, chợt y cười phá lên.
"Thắng thúc thúc cũng tới thì chuyện này dễ rồi!"
"Con nghĩ chỉ có mình Cực Vũ Thắng tới thôi ư?"
Huyền Ngọc Đức cười khẩy: "Cực Vũ Thắng là một trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không ta, tới đây với mục đích duy nhất là kiềm kẹp Diệp Thu hay đi cùng Mục Vỹ. Kẻ này sâu không lường được, chắc chỉ có hộ pháp mới đấu lại được y!"
"Vậy còn ai nữa ạ?"
"Mười trưởng lão hạt nhân của núi cũng được phái đến. Lần này Mục Vỹ không tránh khỏi cái chết!"
"Thế thì tốt quá!"
Huyền Vô Tâm oán giận: "Con muốn hắn chết ngay lập tức!"
Y từng bị Vạn Đạo Phu tát hai cái ngay trước mặt bao người ở Thiên Bảo Các, mất hết mặt mũi.
Đương nhiên y không dám hận Vạn Đạo Phu, nhưng Mục Vỹ tất không thể bỏ qua.
"Con khỏi cần lo vấn đề đó, hắn không chạy thoát được đâu!"
Huyền Ngọc Đức thở hắt ra: "Tam thúc con chết trong tay Diệp Thu nên giờ phụ thân con đã quyết tâm trả thù Mục Vỹ và Diệp Thu hay đi cùng đó rồi!"
Thật ra, ông ta biết rõ Diệp Thu, cánh tay đắc lực của Mục Vỹ, có thực lực sâu không lường được, có lẽ y đã bước vào cảnh giới Sinh Tử - một cảnh giới mà tại đó lằn ranh giữa sự sống và cái chết trở nên nhạt nhòa. Bởi vậy nên núi Huyền Không mới e dè, không dám ra tay với Huyết Minh.
Rất khó để giết cường giả cảnh giới Sinh Tử này.
Một khi để Diệp Thu chạy mất thì dù đã tiêu diệt được Huyết Minh, đây vẫn là mối họa khủng khiếp đối với núi Huyền Không.
Vì lẽ đó mà tình thế lật ngược, núi Huyền Không có muốn giết Mục Vỹ cách mấy cũng không dám manh động.
Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một!
Nếu để Mục Vỹ về đến đảo Lạc Hồn thì chẳng khác nào thả cá về biển, muốn đối phó hắn phải nghĩ đến việc sẽ đối mặt với những kẻ từng là người của núi Huyền Không.
Không ai hiểu hơn Huyền Ngọc Đức một điều, rằng nỗi hận thù trong lòng một nghìn người đó đối với núi Huyền Không đã dâng cao ngất trời rồi!
Bởi những người này từng là đệ tử hoặc trưởng lão của núi Huyền Không, thực lực rất cao cường, muốn tiêu diệt ư?
Quá gian nan!
Nhưng còn một vấn đề hóc búa hơn, đó là mai này khi Huyết Minh trưởng thành, một nghìn người đó sẽ làm toàn bộ tổ chức căm ghét núi Huyền Không theo.
Sao núi Huyền Không có thể cho phép thế lực như thế này tồn tại được chứ?
Với tốc độ của đoàn người thì từ thành Trung Thiên đến đảo Lạc Hồn đi mất mười ngày.
Họ dành tám ngày trên mười ngày để di chuyển bằng đường bộ, nhưng trên đường đi đoàn người không hề gặp phải nguy hiểm gì.
Tuy nhiên, điều này đã giúp Mục Vỹ hiểu ra một chuyện.
Suốt mấy ngày qua những người đó đều không động thủ, vậy chắc chắn sẽ hành động khi họ đi trên đường biển.
Nghĩ theo hướng nào cũng thấy hợp lý.
Ra tới biển là đã cách Trung Vực một khoảng rất xa, hơn nữa ngoài biển rất dễ tiêu hủy dấu vết!
Ngày thứ tám, đội ngũ bắt đầu cuộc hành trình trên biển khơi.
Nhưng lần này Mục Vỹ bảo mọi người đi thuyền chứ không cho ngự không phi hành nữa.
Sau khi thuê một chiếc tàu chiến khổng lồ cao mấy trăm mét, hắn tiến thẳng về phía đảo Lạc Hồn.
Có một số việc nếu đã không thể tránh khỏi thì thà đối mặt với nó luôn cho khỏe.
Vùng biển tĩnh lặng nơi đây có một bãi đá ngầm, nhiều góc nhọn của đá ngầm nhô lên trên mặt biển, thậm chí quanh đây còn có rất nhiều hòn đảo với nhiều kích thước khác nhau.
Dưới mặt biển lại là một khu vực hỗn thạch, chỉ cần bất cẩn chút thôi là thuyền sẽ va trúng đá ngầm ngay.
Đi đến vùng biển này rồi thì chỉ cần đi một ngày nữa là đến đảo Lạc Hồn.
Mục Vỹ nhìn biển khơi phẳng lặng trước mặt bằng đôi mắt lạnh như băng.
"Dừng thuyền!"
Hắn bỗng nhiên ra lệnh.
"Dừng thuyền? Sao vậy? Đằng trước có nguy hiểm gì đâu!"
Ai cũng thấy khó hiểu.
Chương 959: Câu kết với nhau để chặn đường
Mục Vỹ hơi ngoái đầu nhìn Diệp Thu.
Sau một tiếng soạt, Diệp Thu biến mất.
Một khắc sau, y xuất hiện tại vị trí cách mũi thuyền một nghìn mét.
"Mở!"
Diệp Thu tung một cú đấm. Một quyền ẩn chứa sức mạnh vô bờ của y khiến cho nước biển dậy sóng, dâng cao lên trời tạo thành một con rồng nước.
Rồng nước gầm thét điên cuồng, lao về nơi cách mũi thuyền năm dặm.
Ầm ầm ầm...
Trong chốc lát, khu vực vốn bình lặng ấy bỗng chốc hiện ra từng khung cảnh sặc sỡ sắc màu.
"Sát trận!"
Trước tình huống này, đồng tử Vương Tâm Nhã co lại.
Có kẻ bày sát trận chờ họ ở đây từ trước!
"Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn về phía trước, nói: "Để xem màn trình diễn chào đón chúng ta có hoành tráng không nào!"
Sát trận lộ nguyên hình dưới một cú đấm của Diệp Thu.
Tiếng soạt soạt soạt liên hồi vang lên, khoảng một trăm bóng người xuất hiện và bao vây thuyền của mọi người.
"Mục Vỹ, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát!"
Một tiếng thét vang dội truyền đến ngay sau đó.
"Huyền Vô Tâm!"
Mục Vỹ nhoẻn môi cười, nhìn gương mặt quen thuộc đó.
"Ngươi tưởng chỉ có núi Huyền Không bọn ta muốn giết ngươi chắc?", Huyền Vô Tâm khịt mũi khinh thường: "Mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ có bao nhiêu người muốn ngươi chết".
Sột soạt, sột soạt...
Y vừa dứt lời, từng tiếng xé gió thình lình vang lên.
"Hàn Doãn trưởng lão!"
Người mới lộ diện chính là Hàn Doãn từng tham dự buổi đấu giá.
Phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung!
"Hàn Doãn trưởng lão, sao ông lại ở đây?"
Giọng Tần Mộng Dao đầy lạnh lùng.
"Mộng Dao, về Cửu Hàn Thiên Cung với ta ngay. Chỉ cần Mục Vỹ đưa ta một chiếc vảy rồng, ta sẽ tha cho hắn một mạng, Cửu Hàn Thiên Cung cũng sẽ không so đo chuyện hắn giết Hàn Thiên Vũ!"
Hàn Doãn tuyên bố với gương mặt lạnh ngắt.
"Hàn Thiên Vũ là do hắn tự muốn chết cơ mà, hắn mà không đòi giết Vỹ ca thì làm gì có chuyện Vỹ ca ra tay với hắn!", Tần Mộng Dao giải thích: "Cung chủ đâu? Ta muốn gặp cung chủ!"
"Đương nhiên cô có thể gặp ông ấy, nhưng trước tiên phải đi về với ta!"
Giọng nói của Hàn Doãn đầy lãnh khốc.
"Cửu Hàn Thiên Cung đúng là toàn lũ bị đông đá, nói chuyện câu nào câu nấy cứ đều đều, như xác chết vậy!"
Mục Vỹ bước ra, cười khẩy nhìn Hàn Doãn: "Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung muốn giết ta nhưng đánh không lại thì bị ta giết thôi. Vốn dĩ ta đâu phải người gây sự trước. Ông muốn kiếm chuyện với ta thì ta không giải thích đâu, ta còn đách sợ nữa là!"
Sợ!
Từ này chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của Mục Vỹ.
Vì có những chuyện đâu phải sợ là tránh được.
Chẳng hạn như hôm nay!
"Ai cũng nói minh chủ Huyết Minh ngông cuồng, tự cao tự đại, lôi kéo được một nghìn người của núi Huyền Không về phe mình đã tưởng mình một tay che trời, quả không sai chút nào!"
Giờ phút này, một giọng nói đùa cợt vang lên trong đám đông.
"Tam thúc!"
Thấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng, giọng Chu Á Huy man mác buồn.
"Chu Thiên Sinh này làm gì nuôi nổi đứa cháu có tiền đồ như ngươi?"
Chu Thiên Sinh! Tam gia nhà họ Chu!
"Tam thúc à".
Chu Á Huy ngỡ ngàng nhìn tam thúc từng đối xử với mình như con trai ruột.
Dù đã chẳng còn trông mong gì về nhà họ Chu nhưng y vẫn còn nhớ nhung một vài người trong gia tộc rất sâu đậm, từ đó đến giờ vẫn vậy.
Ngờ đâu hôm nay gặp lại Chu Thiên Sinh sẽ thành thế này.
Rõ ràng Chu Thiên Sinh đại diện nhà họ Chu bắt tay với núi Huyền Không.
Dù biết y bị núi Huyền Không hãm hại nhưng nhà họ Chu vẫn chọn đứng cùng chiến tuyến với núi Huyền Không.
Lòng Chu Á Huy cực kỳ căm hận.
"Á Huy ca bị giam giữ mấy chục năm, không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi từ đời nào rồi!", một thanh niên đứng cạnh Chu Thiên Sinh hả hê: "Nhà họ Chu bây giờ không còn lấy làm tự hào vì Chu Á Huy nữa!"
"Chu Dục, ngươi dám nói vậy không sợ ta giết ngươi à?"
Chu Á Huy nói với giọng căm thù.
Trước đây Chu Dục hay lẽo đẽo theo y, ngoan ngoãn vâng lời, Chu Á Huy xem gã như đệ đệ ruột thịt.
Ai mà ngờ được hôm nay hai cha con Chu Dục sẽ lật mặt thế này!
"Giết ta? Huynh tưởng ta ngu như tên Chu Tiếu đó hả?", Chu Dục giễu cợt: "Huynh của bây giờ chưa đủ tư cách giết ta!"
"Có xứng hay không không phải do ngươi quyết định!"
Chu Á Huy cười lạnh, xông tới.
"Chu Á Huy, đừng nóng!"
Thấy y lao ra, Mục Vỹ giật mình.
"Lãnh Kiếm tiên sinh!"
"Có!"
Lãnh Kiếm kiệm lời lập tức lao ra đối đầu với Chu Thiên Sinh sau lưng Chu Dục.
"Mục Vỹ, tự mà xem mình đã gây thù với bao nhiêu người đi!", Huyền Vô Tâm cười khẩy: "Ta mới ngỏ ý hợp tác giết ngươi thôi mà một đống thế lực đã đồng ý rồi, nào là nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung, nào là nhà họ Lâm, nhà họ Kim, nhà họ Thạch. Nhiều người muốn lấy mạng ngươi lắm đấy!"
"Muốn lấy thì phải còn mạng để lấy mới được!"
Nhưng Huyền Vô Tâm vừa nói xong thì một giọng nói đầy sát khí bỗng vang lên.
Chương 960: Cực Vũ Thắng
Người vừa đến mặc chiếc váy đầm dài đen tuyền phủ lấy đường nét cơ thể đầy quyến rũ, vòng nào ra vòng đó.
Mái tóc dài như thác nước xõa tung sau lưng, cộng thêm chiếc váy đen dài làm tôn lên sự lạnh lùng và thanh cao của cô ấy.
Cả gương mặt xinh xắn ấy nữa, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp đẽ về một người con gái hệt tiên nữ hạ phàm. Ai nấy cũng thấy hình ảnh trước mắt mờ ảo biết bao.
"Nữ tử này đẹp quá!"
Huyền Vô Tâm không thể không buông lời khen ngợi người nọ.
"Tiêu Doãn Nhi!"
Nhưng Mục Vỹ thì ngạc nhiên khi thấy bóng hình ấy.
Tiêu Doãn Nhi của bây giờ hoàn toàn khác lúc hắn thấy tại đế quốc Nam Vân, không chỉ xuất trần hơn mà khí chất của cô ấy cũng thay đổi.
So với lúc ở Trung Châu, Tiêu Doãn Nhi trở nên thánh thiện hơn khiến cho người ta không dám có những suy nghĩ nhơ nhuốc nào.
"Ta nên gọi muội là Doãn Nhi hay thiếu thánh nữ đây!"
Nghe thấy lời này, người Tiêu Doãn Nhi hơi cứng lại, khuôn mặt bỗng ửng hồng.
"Ta thích huynh gọi ta là Doãn Nhi hơn!"
"Doãn tỷ!"
Vương Tâm Nhã buộc lòng chen ngang: "Hình như đây chưa phải là lúc cho tỷ và Vỹ ca chàng chàng thiếp thiếp đâu đó".
Giọng nói bông đùa của cô ta làm mặt Tiêu Doãn Nhi càng đỏ hơn, vẻ lạnh lùng và cao ngạo vừa nãy mất tăm luôn rồi.
"Mục Vỹ, không ngờ ngươi sắp chết đến nơi mà được nhiều cô theo quá!"
"Ngươi mới là kẻ sắp chết ấy!"
Tiêu Doãn Nhi nhìn Huyền Vô Tâm, hừ lạnh: "Núi Huyền Không bắt đi đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt để phục vụ cho việc nghiên cứu Huyết Thi, các ngươi liệu mà cho thánh địa Huyền Nguyệt một lời giải thích đi!"
"Giải thích à? Được thôi!"
Huyền Vô Tâm bước ra một bước, cười nói: "Thánh nữ băng thanh ngọc khiết làm thê tử của Huyền Vô Tâm này đi, vậy thì núi Huyền Không và thánh địa Huyền Nguyệt sẽ thân càng thêm thân, và đương nhiên sẽ không tồn tại chuyện núi Huyền Không bắt đi đệ tử của thánh địa Huyền Nguyệt rồi".
"Ngông cuồng!"
Chưa đợi Tiêu Doãn Nhi lên tiếng thì nữ tử che mặt sau lưng cô ấy đã khịt mũi khinh thường: "Mấy năm này núi Huyền Không đúng là càng ngày càng làm loạn!"
"Vỹ thánh sử, lão phu nghe nói bà đã tu luyện thánh pháp đến cảnh giới khá cao, hôm nay đánh nhau xem ai hơn ai?"
"Ông mà đòi đánh nhau với ta? Không xứng!"
Vỹ thánh sử nhìn Huyền Ngọc Đức, chĩa ngón tay ngọc ngà phóng một luồng sức mạnh thánh khiết hùng hậu ra.
"Vỹ di cẩn thận nha!"
Thấy Vỹ thánh sử lao đi, Tiêu Doãn Nhi vội vàng nói.
"Chẳng ngờ được ngươi còn có thể mượn người của thánh địa Huyền Nguyệt tới giúp, giỏi đấy Mục Vỹ!"
Huyền Vô Tâm hừ lạnh: "Mười trưởng lão, tên Mục Vỹ này âm mưu hạ bệ núi Huyền Không ta, những kẻ mang tâm tư như vậy phải giết. Làm phiền mười vị trưởng lão ra tay giết hắn!"
"Rõ!"
Sau vài tiếng sột soạt, mười trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đứng sau lưng Huyền Vô Tâm mau chóng xông tới.
"Giao cho bọn ta!"
Vạn Lịch, Thiên Nhạc và Lãnh Nhược Phong - trưởng lão của ba tông môn lớn cũng lao ra nghênh địch.
Họ được ba tông môn phái tới đây với danh nghĩa là bảo vệ đệ tử của tông môn nhưng trên thực tế là bảo vệ Mục Vỹ.
"Khá lắm!"
Việc Mục Vỹ được nhiều người bảo vệ khiến trong lòng Huyền Vô Tâm ghen ghét.
Tại sao những người đó bảo vệ Mục Vỹ chứ?
Tại sao chúng bị núi Huyền Không bủa vây mà không quỳ xuống xin tha?
"Trò hay còn ở đằng sau!", Mục Vỹ cười khẩy: "Huyền Vô Tâm, chúng ta đánh một trận công bằng đi, dám không?"
"Ha ha, câu này ta vốn định hỏi ngươi nhưng sợ ngươi không đỡ được mấy chiêu thôi!"
"Khỏi cần quan tâm cái đó, huyết độc đã được giải nhưng tội lỗi của ngươi không thể bù đắp chỉ bằng hai cái tát thôi đâu!"
Mục Vỹ nói xong bay tới như tên bắn.
Cùng lúc đó, võ giả còn lại của các gia tộc lớn như nhà họ Lâm, Kim, Thạch đều cầm đao kiếm lên.
Thật ngạc nhiên khi toàn bộ cường giả mà các thế lực lớn hợp tác với nhau điều động tham gia cuộc chiến này đều ở trên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm.
Nhất là mười vị trưởng lão hạt nhân.
Mỗi một người nắm giữ chức vị trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đều là cao thủ lĩnh ngộ sức mạnh không gian và thời gian đầy mạnh mẽ.
Nay điều động đến mười người cùng một lúc, kể cả mấy vị trưởng lão mà Mục Vỹ dẫn theo đều càng về sau càng chống đỡ gian nan.
"Dám động vào sư phụ ta, đáng chết!"
Diệp Thu thấy cảnh này bèn bước tới nhìn mười trưởng lão. Cái nhìn của y khiến bọn họ cảm thấy như bị gai đâm sau lưng.
"Diệp Thu, lâu rồi không gặp!"
Nhưng Diệp Thu vừa tiến lên một bước thì bỗng có một tiếng cười hờ hững cất lên giữa không trung.
Giọng nói ấy vừa vang lên đã làm tất cả mọi người giật thót.
"Cực Vũ Thắng!"
Nhìn người nọ, người Diệp Thu đột nhiên run run.
Cực Vũ Thắng!
Đúng, chính là Cực Vũ Thắng!
Vừa nghe Diệp Thu nói xong, Mục Vỹ bỗng nhớ ra cái tên này.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao mình thấy người nọ quen mắt lúc gặp khi đi viếng mộ Huyết Kiêu tại trung tâm Trung Châu đại lục.
Mười nghìn năm trước, Cực Vũ Thắng chỉ là một thế hệ thiên tài của núi Huyền Không.
Dung mạo và ngoại hình của ông ta lúc này thay đổi quá nhiều nên hắn mới không nhận ra.
Giờ đây, nghe thấy lời thốt ra từ Diệp Thu thì Mục Vỹ mới sực nhớ ra người này.
“Sư phụ, người làm gì vậy!”
Song đúng lúc này, chợt có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Vạn Đạo Phu không còn một chút phong thái nào của tông chủ Vạn Trận Tông nữa, trông ông ta giống hệt như một người cha đang đau lòng vì mất đi con gái.
“Tâm Nhi?”
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã, Vạn Đạo Phu hoàn toàn sững sờ.
“Tâm Nhi, con, con không sao chứ?”
“Con có sao đâu ạ!”, Vương Tâm Nhã mỉm cười rồi nhìn Vạn Đạo Phu nói: “Sư phụ, người khóc gì thế? Không phải con vẫn khoẻ mạnh bình thường đây ư?”
Vạn Đạo Phu thần người ra nhìn Vương Tâm Nhã, nhất thời không biết phải nói gì.
Sau khi ngẩn ngơ một hồi, ông ta nhìn sang Mục Vỹ.
Ông ta nhìn hắn với vẻ đầy thảng thốt.
“Tiểu tử kia, ngươi đã giở trò quỷ gì hả?”, Vạn Đạo Phu tức tối quát.
“Ta có giở trò gì đâu, ta chi hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm để mua Cửu Biện Hoa Liên mà không ai chịu bán nên đành thôi vậy!”, Mục Vỹ xua tay rồi ra vẻ bất đắc dĩ nói.
“Rõ ràng ngươi nói là cần phải có Cửu Biện Hoa Liên cơ mà?”
“Trước thì cần, nhưng có cao nhân ra tay nên bệnh của Tâm Nhi khỏi luôn rồi, vì thế giờ không cần nữa!”
Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “À, vốn ta nghĩ Tâm Nhi khỏi bệnh rồi nên không cần tới Cửu Biện Hoa Liên nữa, nhưng lại có người tới bán. Lúc trước, ta đã nói sẽ mua rồi mà giờ không thực hiện thì không hay. Tuy nhiên, ta chỉ bảo trả hai trăm tỷ thôi, nhưng người ta cứ bắt ta phải quỳ xuống cho bằng được. Vốn ta cũng có cần nữa đâu mà bắt ta quỳ, thế thôi ta cũng chẳng mua nữa, vì có hâm đâu mà phải làm vậy!”
Dáng vẻ này của Mục Vỹ khiến mọi người đều ngẩn ra.
Vương Tâm Nhã… đã khoẻ lại rồi ư!
Chuyện này là sao!
Hoá ra Mục Vỹ đã chữa khỏi bệnh cho Vương Tâm Nhã nên không cần Cửu Biện Hoa Liên nữa, hèn chi hắn mới tự tin và không chịu quỳ xuống như vậy.
Nhưng mọi người đều đã hiểu rõ sự việc hết rồi, còn Huyền Vô Tâm thì vẫn nghệt mặt ra.
Không cần nữa… không cần nữa…
“Không thể nào!”
Huyền Vô Tâm chợt gào lên: “Sao lại không cần Cửu Biện Hoa Liên? Rõ ràng Vương Tâm Nhã đã trúng Phệ Tâm Cổ, chỉ có Cửu Biện Hoa Liên mới có thể hoá giải được, ngươi đã chữa kiểu gì hả?”
“À, ra là Huyền công tử cũng biết Phệ Tâm Cổ, ta đang bực mình vì không biết tại sao cuộc thi trận pháp lại xuất hiện chất độc ấy đây?”
“Mục Vỹ, ngươi hãm hại ta, là ngươi cố ý, ngươi cố ý hại ta!”
Huyền Vô Tâm trở nên dữ tợn, y nhìn Mục Vỹ rồi hung hăng nói.
Y chẳng những không lấy lại được hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, mà còn mất một bông linh dược quý hiếm là Cửu Biện Hoa Liên, làm sao y có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Đúng là tiền mất tật mang mà!
Mục Vỹ đã tính toán hết rồi, vì thế mới không lo lắng gì, hèn chi y phá nát bông Cửu Biện Hoa Liên, hắn vẫn dửng dưng.
“Ta hại ngươi?”
Mục Vỹ hừ nói: “Ngươi hạ độc Tâm Nhi, sau đó định dùng Cửu Biện Hoa Liên để uy hiếp ta. Muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu xuẩn, lại còn tham lam!”
“Ngươi chết đi!”
Bị Mục Vỹ sỉ nhục mình như vậy, sao một người kiêu ngạo như Huyền Vô Tâm có thể nhịn được.
Y hét lên rồi xông về phía Mục Vỹ.
“Huyền Vô Tâm, đủ rồi đấy!”
Nhưng Vạn Đạo Phu ở cạnh đó không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, lập tức bước ra, khí thế oai hùng của ông ta đã áp chế Huyền Vô Tâm, khiến y không thể phản kháng được.
“Núi Huyền Không ngày càng càn quấy rồi đấy, đến đệ tử hạt nhân của Vạn Trận Tông ta mà cũng dám chơi xấu. Hôm nay, ta sẽ thay mặt thiên chủ Huyền Thiên của các ngươi dạy cho ngươi một bài học!”
Dù gì Vạn Đạo Phu cũng là tông chủ của Vạn Trận Tông, ban nãy vì quá đau lòng nên ông ta mới hơi thất thố, nhưng giờ đã khôi phục lại dáng vẻ của một người đứng đầu, ông ta nhìn Huyền Vô Tâm rồi quát.
“Ông dạy dỗ ta? Dựa vào đâu mà ông đòi làm như thế hả?”
Huyền Vô Tâm lạnh mặt nói, y không hề sợ hãi gì.
“Láo!”
Vạn Đạo Phu không thể nhịn được khi bị một tiểu bối xúc phạm như vậy, vì thế đã cho Huyền Vô Tâm một phát tát.
Bạt, Huyền Vô Tâm quay tại chỗ mấy vòng, một chiếc răng của y rụng xuống, một bên mặt thì sưng phù.
“Để xem dù hôm nay ta dạy dỗ ngươi thì lão già Huyền Thiên dám làm gì ta nào?”
Nói rồi, Vạn Đạo Phu lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
Hai cái tát đã khiến gương mặt tuấn tú của Huyền Vô Tâm biến dạng.
“Á á…”
Huyền Vô Tâm đã bị tát cho lệch mỏ, mặt thì nghệt ra.
“Ngươi nói gì?”
Thấy Huyền Vô Tâm tái mét mặt, thờ phì phò tức tối, Vạn Đạo Phu vỗ tay nói: “Không nói được nữa chứ gì? Có phải định mắng ta tiếp không? Hôm nay, lão phu sẽ cho ngươi biết thế nào là tôn trọng trưởng bối!”
“Vạn tông chủ, sao phải nổi giận thế!”
Đúng lúc này, có một bóng người bất ngờ xuất hiện ở cửa của Thiên Bảo Các.
Đó chính là Huyền Ngọc Đức!
“Hừ!”
Thấy Huyền Ngọc Đức đến, Vạn Đạo Phu hừ nói: “Huyền Ngọc Đức, quản lý hậu bối của núi Huyền Không ông cho cẩn thận vào. Các người càn quấy ở đâu thì ta không quan tâm, nhưng dám động tới đệ tử của Vạn Đạo Phu ta thì đều phải chết hết, ta không cho qua đâu!”
“Xin lỗi, Huyền Vô Tâm hơi kiêu ngạo, nhất định ta sẽ dẫn nó về rồi dạy dỗ nghiêm khắc!”
“Hừ!”
Vạn Đạo Phu hầm hừ rồi quay đi.
“Thôi mà sư phụ, con đã khoẻ rồi, người đừng giận nữa!”
Vương Tâm Nhã ngoan ngoãn vuốt ngực Vạn Đạo Phu như một cô con gái rồi cười nói: “Người xem đi, không phải con ổn rồi sao?”
“Con thật là!”
Chương 957: Từ biệt
Vạn Đạo Phu tức giận trách mắng: “Mục Vỹ, tiểu tử thối nhà cậu, đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Nhi rồi sao không nói một câu với ta, hại lão phu mất hết cả thể diện!”
“Tiền bối, ngài có mất tí thể diện nào đâu. Ta đâu biết ngài quý Tâm Nhi, hay chỉ coi trọng trận đồ của muội ấy?”
“Cậu…”
Vạn Đạo Phu chỉ vào Mục Vỹ, tức tối mà không nói nên lời.
“Ta nói cho cậu biết, tiểu tử nhà cậu kiểu gì cũng có ngày gây ra hoạ lớn. Bây giờ, Tâm Nhi phải ở lại Vạn Trận Tông với ta, cho tới khi nào cậu gây dựng Huyết Minh phát triển hơn Vạn Trận Tông mới thôi!”
“Phát triển hơn Vạn Trận Tông chẳng là chuyện quá đơn giản à?”
Mục Vỹ bĩu môi, chán nản nói.
“Cậu…”
“Thôi mà sư phụ, người đừng quát tháo nữa, con vẫn hơi đau đầu nên muốn đi nghỉ thêm một chút!”
“Được được, ta không nói nữa, con đi nghỉ đi, sư phụ phải về môn phái xử lý mấy chuyện sau cuộc thi trận pháp rồi sẽ tới tìm con sau!”
“Vâng!”
Thấy Vương Tâm Nhã đã bình an vô sự, Vạn Đạo Phu mới yên tâm.
“Sư phụ này của muội thú vị thật đấy, xem ra ông ta quan tâm tới muội thật!”
“Đương nhiên rồi!”
Vương Tâm Nhã hãnh diện nói: “Sư phụ đối xử với muội tốt lắm, coi muội hệt như con gái luôn. Vả lại, muội đã giảng giải cặn kẽ ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ cho sư phụ rồi, nhưng người chẳng thể lĩnh ngộ được, vì thế người chẳng có ý đồ gì với muội đâu!”
“Ừm!”
Không phải Mục Vỹ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà vì hắn quan tâm tới Vương Tâm Nhã nên buộc phải cẩn thận.
Lần này Vương Tâm Nhã trúng độc là tại hắn sơ suất, vì thế mới để chuyện đó xảy ra.
Nhưng may sao, hắn chỉ tốn một cái vảy rồng đã có thể chữa khỏi được cô ấy, thế cũng đáng!
“Ban nãy, huynh xấu xa quá đấy, đến sư phụ cũng bị huynh lừa cho thất thố, sau này huynh không được làm thế nữa đâu!”
“Muội nói như thể bình thường ta tốt lắm ý!”, Mục Vỹ nhướn mày rồi cười nói: “Rõ ràng lúc ở trên giường ta còn xấu xa hơn mà?”
“Lưu manh!”
“Lưu manh!”
Sau câu nói đó, Mục Vỹ đã lĩnh trọn câu mắng của hai đại mỹ nữ.
“Ta là lưu manh đấy thì sao? Hai muội vẫn thích còn gì?”, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Xem ra sau này phải lưu manh hơn nữa rồi, phải biến hoá thêm đủ mọi tư thế, biết đâu hai muội còn thích ta hơn!”
“Huynh dám?”
Hai cô gái cùng đồng thanh.
“Sao không dám? Lẽ nào hai muội chưa từng nghe câu khi yêu thì phải thử đủ mọi tư thế à?”
“Huynh ngứa thịt à?”
Trông thấy dáng vẻ bỡn cợt của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều đỏ bừng mặt.
Dù Mục Vỹ vẫn thường xuyên trêu đùa hai cô gái như vậy, nhưng khi thấy vẻ thẹn thùng của họ, hắn vẫn thấy có một cảm giác thoả mãn lạ lùng.
Có lẽ đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn!
“Thôi bàn chuyện chính nhé! Tâm Nhi, ta cần muội về Huyết Minh với ta một chuyến, vì ta chuẩn bị bày trận ở đó nên cần có một trợ thủ!”
“Được!”
“Còn nữa, mấy ngày tới muội hãy tĩnh dưỡng thật tốt ở đây để nhanh chóng khoẻ lại, sau đó chúng ta mới xuất phát, bởi có lẽ trên đường về sẽ có đại chiến!”
Đại chiến?
Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều là người thông minh nên đương nhiên hiểu ngay, đại chiến mà Mục Vỹ nói là chỉ ai!
Ngoài ra còn một vấn đề nữa, dù Thiên Bảo Các là một nhà buôn nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì họ cũng không thể thu thập được hết những thiên tại địa bảo mà Mục Vỹ cần để xây dựng trận pháp được.
Vì thế, họ sẽ ở lại đây để chuẩn bị kỹ càng thêm.
Nhưng công tác chuẩn bị này phải mất cả tháng.
Trong thời gian này, Mục Vỹ cũng xin Bảo chủ cho luyện nhờ mấy lò thánh đan tuyệt phẩm, sau đó đã mang đi đấu giá được không ít Linh Tinh.
Nhưng hắn lại không đút túi một xu nào.
Hắn ở lại khách điếm đã gây nhiều phiền phức cho Bảo chủ, hơn nữa ông ấy cũng giảm giá cho hắn nhiều thiên tài địa bảo rồi, nên Mục Vỹ đã dùng chỗ đan dược ấy để bày tỏ lòng cảm kích.
Nhưng lòng cảm kích của hắn là mấy chục viên thánh đan tuyệt phẩm có giá hàng trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm, người thường khó mà bì kịp.
Một tháng sau, Vương Tâm Nhã đã khoẻ lại hoàn toàn, còn Mục Vỹ cũng đã ổn định ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ.
Điều quan trọng nhất là ngày nào hắn cũng tập luyện Vạn Cổ Huyết Điển, đồng thời rèn luyện trong Thần Không Bảo Động.
Vì thế, mỗi ngày trôi qua, tu vi của hắn đều tăng lên không ít.
“Bảo chủ, thời gian qua ta đã phiền ngài nhiều, giờ xin từ biệt! Sau này, chắc Huyết Minh và Thiên Bảo Các sẽ qua lại làm ăn nhiều!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi chắp tay chào ở bên ngoài Thiên Bảo Các.
“Phiền gì đâu, một tháng qua, cậu đã giúp Thiên Bảo Các ta kiếm cả trăm triệu, ta còn đang mong cậu làm phiền tiếp kìa!”
“Sau này chắc chắn phải vậy rồi!’
Bảo chủ gật đầu nói: “Lần này, cậu về Nam Hải phải đi cả đường bộ lẫn đường biển, ta đã nhờ Lãnh Kiếm tiên sinh đi cùng cậu, coi như bảo vệ an toàn cho các linh bảo. Trên đường về nhỡ có chuyện gì thì Lãnh Kiếm tiên sinh cũng sẽ giúp được phần nào!”
“Đa tạ!”
Mục Vỹ biết rõ, ngoài mặt Bảo chủ nói là bảo vệ linh bảo, nhưng thật ra là muốn bảo vệ hắn.
Mục Vỹ đã ghi nhận trong lòng.
“Tâm Nhi, ta sẽ bảo Tam gia gia của con đi cùng, khi nào về thì nhớ báo trước cho sư phụ một tiếng!”
Vạn Đạo Phu nhìn Vương Tâm Nhã rồi cười nói.
“Sư phụ yên tâm, Vỹ ca sẽ bảo vệ con mà!”
Hắn ư?
Vạn Đạo Phu nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Đến hắn còn cần người khác bảo vệ thì sao lo cho con được!”
“Sao ta lại không lo được?”
“Không là không chứ sao trăng gì!”
“Được rồi, hai người đừng gây nhau nữa!”, Vương Tâm Nhã bất đắc dĩ nhìn hai người bắt đầu đấu khẩu.
Bây giờ, hai người này cứ gặp nhau là gây gổ, cô ấy cũng không biết phải làm sao.
Chương 958: Dừng thuyền
"Mông Nhi, từ giờ con đi theo Mục đại sư phải chuyên tâm học luyện khí nhé. Nhớ là tôn sư trọng đạo, không được vướng mắc vấn đề tuổi tác, hiểu chưa?"
"Ông nội đừng lo, con rõ rồi ạ!"
Từ Triệu Mông chắp tay, nói với vẻ trịnh trọng.
"Vô Viêm, con phải nghe lời Mục Vỹ đấy nhé!", bên kia, Thiên Nhất trưởng lão cũng dặn dò Thiên Vô Viêm.
"Vâng ạ!"
Thiên Vô Viêm nhìn Mục Vỹ đang đứng ở đằng trước, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nhủ: "Nếu như hắn có tư cách làm con nghe lời hắn!"
Để bảo vệ Từ Triệu Mông vượt qua chuyến đi an toàn, tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong của Khí Cụ Môn đích thân đi theo.
Tam trưởng lão Vạn Lịch của Vạn Trận Tông thì đi theo để bảo vệ Vương Tâm Nhã.
Thiên Nhạc trưởng lão của Thiên Đan Tông cũng đi cùng để hộ tống Thiên Vô Viêm.
Đoàn người này có đến ba vị trưởng lão tiếng tăm lẫy lừng thuộc ba tông môn lớn đích thân đi theo.
Cộng thêm Lãnh Kiếm tiên sinh của Thiên Bảo Các, đội ngũ được những bốn cường giả cảnh giới Vũ Tiên hùng mạnh hộ tống.
Dù vậy, trong lòng Mục Vỹ vẫn có linh cảm không lành.
E là đối thủ gặp phải trên đoạn đường này không phải chỉ có một người!
Cùng lúc đó, một bên khác, trong Lãm Kim Lâu.
"Khốn nạn, tức chết đi được!"
Huyền Vô Tâm siết chặt hai quả đấm, dữ dằn quát: "Mục Vỹ quá khốn nạn, ta muốn giết hắn, giết chết hắn!"
Giờ phút này, mặt y vẫn còn hơi sưng tấy nhưng lại trông có khí thế hơn trước.
"Vô Tâm, bình tĩnh lại đi!"
Huyền Ngọc Đức bực bội lớn tiếng.
"Bình tĩnh? Con bình tĩnh thế quái nào được!"
Huyền Vô Tâm hừ lạnh: "Dám bước chân ra khỏi thành Trung Thiên, Mục Vỹ chết chắc rồi! Tứ thúc, người đừng quên chúng ta đã chi trả hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, nếu bị Mục Vỹ mang về Huyết Minh, bên đó lại còn có mấy kẻ từng thuộc núi Huyền Không chúng ta, con sợ khó mà giải quyết chúng!"
"Con tưởng ta không nghĩ tới à?"
Huyền Ngọc Đức bực mình khịt mũi, nhưng ông ta dịu xuống khi thấy một bên mặt hơi sưng của Huyền Vô Tâm: "Con đừng lo nghĩ nữa, Cực Vũ Thắng sẽ tới đây!"
"Thắng thúc thúc ạ!"
Câu nói này làm Huyền Vô Tâm mừng rỡ ra mặt, chợt y cười phá lên.
"Thắng thúc thúc cũng tới thì chuyện này dễ rồi!"
"Con nghĩ chỉ có mình Cực Vũ Thắng tới thôi ư?"
Huyền Ngọc Đức cười khẩy: "Cực Vũ Thắng là một trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không ta, tới đây với mục đích duy nhất là kiềm kẹp Diệp Thu hay đi cùng Mục Vỹ. Kẻ này sâu không lường được, chắc chỉ có hộ pháp mới đấu lại được y!"
"Vậy còn ai nữa ạ?"
"Mười trưởng lão hạt nhân của núi cũng được phái đến. Lần này Mục Vỹ không tránh khỏi cái chết!"
"Thế thì tốt quá!"
Huyền Vô Tâm oán giận: "Con muốn hắn chết ngay lập tức!"
Y từng bị Vạn Đạo Phu tát hai cái ngay trước mặt bao người ở Thiên Bảo Các, mất hết mặt mũi.
Đương nhiên y không dám hận Vạn Đạo Phu, nhưng Mục Vỹ tất không thể bỏ qua.
"Con khỏi cần lo vấn đề đó, hắn không chạy thoát được đâu!"
Huyền Ngọc Đức thở hắt ra: "Tam thúc con chết trong tay Diệp Thu nên giờ phụ thân con đã quyết tâm trả thù Mục Vỹ và Diệp Thu hay đi cùng đó rồi!"
Thật ra, ông ta biết rõ Diệp Thu, cánh tay đắc lực của Mục Vỹ, có thực lực sâu không lường được, có lẽ y đã bước vào cảnh giới Sinh Tử - một cảnh giới mà tại đó lằn ranh giữa sự sống và cái chết trở nên nhạt nhòa. Bởi vậy nên núi Huyền Không mới e dè, không dám ra tay với Huyết Minh.
Rất khó để giết cường giả cảnh giới Sinh Tử này.
Một khi để Diệp Thu chạy mất thì dù đã tiêu diệt được Huyết Minh, đây vẫn là mối họa khủng khiếp đối với núi Huyền Không.
Vì lẽ đó mà tình thế lật ngược, núi Huyền Không có muốn giết Mục Vỹ cách mấy cũng không dám manh động.
Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một!
Nếu để Mục Vỹ về đến đảo Lạc Hồn thì chẳng khác nào thả cá về biển, muốn đối phó hắn phải nghĩ đến việc sẽ đối mặt với những kẻ từng là người của núi Huyền Không.
Không ai hiểu hơn Huyền Ngọc Đức một điều, rằng nỗi hận thù trong lòng một nghìn người đó đối với núi Huyền Không đã dâng cao ngất trời rồi!
Bởi những người này từng là đệ tử hoặc trưởng lão của núi Huyền Không, thực lực rất cao cường, muốn tiêu diệt ư?
Quá gian nan!
Nhưng còn một vấn đề hóc búa hơn, đó là mai này khi Huyết Minh trưởng thành, một nghìn người đó sẽ làm toàn bộ tổ chức căm ghét núi Huyền Không theo.
Sao núi Huyền Không có thể cho phép thế lực như thế này tồn tại được chứ?
Với tốc độ của đoàn người thì từ thành Trung Thiên đến đảo Lạc Hồn đi mất mười ngày.
Họ dành tám ngày trên mười ngày để di chuyển bằng đường bộ, nhưng trên đường đi đoàn người không hề gặp phải nguy hiểm gì.
Tuy nhiên, điều này đã giúp Mục Vỹ hiểu ra một chuyện.
Suốt mấy ngày qua những người đó đều không động thủ, vậy chắc chắn sẽ hành động khi họ đi trên đường biển.
Nghĩ theo hướng nào cũng thấy hợp lý.
Ra tới biển là đã cách Trung Vực một khoảng rất xa, hơn nữa ngoài biển rất dễ tiêu hủy dấu vết!
Ngày thứ tám, đội ngũ bắt đầu cuộc hành trình trên biển khơi.
Nhưng lần này Mục Vỹ bảo mọi người đi thuyền chứ không cho ngự không phi hành nữa.
Sau khi thuê một chiếc tàu chiến khổng lồ cao mấy trăm mét, hắn tiến thẳng về phía đảo Lạc Hồn.
Có một số việc nếu đã không thể tránh khỏi thì thà đối mặt với nó luôn cho khỏe.
Vùng biển tĩnh lặng nơi đây có một bãi đá ngầm, nhiều góc nhọn của đá ngầm nhô lên trên mặt biển, thậm chí quanh đây còn có rất nhiều hòn đảo với nhiều kích thước khác nhau.
Dưới mặt biển lại là một khu vực hỗn thạch, chỉ cần bất cẩn chút thôi là thuyền sẽ va trúng đá ngầm ngay.
Đi đến vùng biển này rồi thì chỉ cần đi một ngày nữa là đến đảo Lạc Hồn.
Mục Vỹ nhìn biển khơi phẳng lặng trước mặt bằng đôi mắt lạnh như băng.
"Dừng thuyền!"
Hắn bỗng nhiên ra lệnh.
"Dừng thuyền? Sao vậy? Đằng trước có nguy hiểm gì đâu!"
Ai cũng thấy khó hiểu.
Chương 959: Câu kết với nhau để chặn đường
Mục Vỹ hơi ngoái đầu nhìn Diệp Thu.
Sau một tiếng soạt, Diệp Thu biến mất.
Một khắc sau, y xuất hiện tại vị trí cách mũi thuyền một nghìn mét.
"Mở!"
Diệp Thu tung một cú đấm. Một quyền ẩn chứa sức mạnh vô bờ của y khiến cho nước biển dậy sóng, dâng cao lên trời tạo thành một con rồng nước.
Rồng nước gầm thét điên cuồng, lao về nơi cách mũi thuyền năm dặm.
Ầm ầm ầm...
Trong chốc lát, khu vực vốn bình lặng ấy bỗng chốc hiện ra từng khung cảnh sặc sỡ sắc màu.
"Sát trận!"
Trước tình huống này, đồng tử Vương Tâm Nhã co lại.
Có kẻ bày sát trận chờ họ ở đây từ trước!
"Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn về phía trước, nói: "Để xem màn trình diễn chào đón chúng ta có hoành tráng không nào!"
Sát trận lộ nguyên hình dưới một cú đấm của Diệp Thu.
Tiếng soạt soạt soạt liên hồi vang lên, khoảng một trăm bóng người xuất hiện và bao vây thuyền của mọi người.
"Mục Vỹ, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát!"
Một tiếng thét vang dội truyền đến ngay sau đó.
"Huyền Vô Tâm!"
Mục Vỹ nhoẻn môi cười, nhìn gương mặt quen thuộc đó.
"Ngươi tưởng chỉ có núi Huyền Không bọn ta muốn giết ngươi chắc?", Huyền Vô Tâm khịt mũi khinh thường: "Mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ có bao nhiêu người muốn ngươi chết".
Sột soạt, sột soạt...
Y vừa dứt lời, từng tiếng xé gió thình lình vang lên.
"Hàn Doãn trưởng lão!"
Người mới lộ diện chính là Hàn Doãn từng tham dự buổi đấu giá.
Phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung!
"Hàn Doãn trưởng lão, sao ông lại ở đây?"
Giọng Tần Mộng Dao đầy lạnh lùng.
"Mộng Dao, về Cửu Hàn Thiên Cung với ta ngay. Chỉ cần Mục Vỹ đưa ta một chiếc vảy rồng, ta sẽ tha cho hắn một mạng, Cửu Hàn Thiên Cung cũng sẽ không so đo chuyện hắn giết Hàn Thiên Vũ!"
Hàn Doãn tuyên bố với gương mặt lạnh ngắt.
"Hàn Thiên Vũ là do hắn tự muốn chết cơ mà, hắn mà không đòi giết Vỹ ca thì làm gì có chuyện Vỹ ca ra tay với hắn!", Tần Mộng Dao giải thích: "Cung chủ đâu? Ta muốn gặp cung chủ!"
"Đương nhiên cô có thể gặp ông ấy, nhưng trước tiên phải đi về với ta!"
Giọng nói của Hàn Doãn đầy lãnh khốc.
"Cửu Hàn Thiên Cung đúng là toàn lũ bị đông đá, nói chuyện câu nào câu nấy cứ đều đều, như xác chết vậy!"
Mục Vỹ bước ra, cười khẩy nhìn Hàn Doãn: "Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung muốn giết ta nhưng đánh không lại thì bị ta giết thôi. Vốn dĩ ta đâu phải người gây sự trước. Ông muốn kiếm chuyện với ta thì ta không giải thích đâu, ta còn đách sợ nữa là!"
Sợ!
Từ này chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của Mục Vỹ.
Vì có những chuyện đâu phải sợ là tránh được.
Chẳng hạn như hôm nay!
"Ai cũng nói minh chủ Huyết Minh ngông cuồng, tự cao tự đại, lôi kéo được một nghìn người của núi Huyền Không về phe mình đã tưởng mình một tay che trời, quả không sai chút nào!"
Giờ phút này, một giọng nói đùa cợt vang lên trong đám đông.
"Tam thúc!"
Thấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng, giọng Chu Á Huy man mác buồn.
"Chu Thiên Sinh này làm gì nuôi nổi đứa cháu có tiền đồ như ngươi?"
Chu Thiên Sinh! Tam gia nhà họ Chu!
"Tam thúc à".
Chu Á Huy ngỡ ngàng nhìn tam thúc từng đối xử với mình như con trai ruột.
Dù đã chẳng còn trông mong gì về nhà họ Chu nhưng y vẫn còn nhớ nhung một vài người trong gia tộc rất sâu đậm, từ đó đến giờ vẫn vậy.
Ngờ đâu hôm nay gặp lại Chu Thiên Sinh sẽ thành thế này.
Rõ ràng Chu Thiên Sinh đại diện nhà họ Chu bắt tay với núi Huyền Không.
Dù biết y bị núi Huyền Không hãm hại nhưng nhà họ Chu vẫn chọn đứng cùng chiến tuyến với núi Huyền Không.
Lòng Chu Á Huy cực kỳ căm hận.
"Á Huy ca bị giam giữ mấy chục năm, không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi từ đời nào rồi!", một thanh niên đứng cạnh Chu Thiên Sinh hả hê: "Nhà họ Chu bây giờ không còn lấy làm tự hào vì Chu Á Huy nữa!"
"Chu Dục, ngươi dám nói vậy không sợ ta giết ngươi à?"
Chu Á Huy nói với giọng căm thù.
Trước đây Chu Dục hay lẽo đẽo theo y, ngoan ngoãn vâng lời, Chu Á Huy xem gã như đệ đệ ruột thịt.
Ai mà ngờ được hôm nay hai cha con Chu Dục sẽ lật mặt thế này!
"Giết ta? Huynh tưởng ta ngu như tên Chu Tiếu đó hả?", Chu Dục giễu cợt: "Huynh của bây giờ chưa đủ tư cách giết ta!"
"Có xứng hay không không phải do ngươi quyết định!"
Chu Á Huy cười lạnh, xông tới.
"Chu Á Huy, đừng nóng!"
Thấy y lao ra, Mục Vỹ giật mình.
"Lãnh Kiếm tiên sinh!"
"Có!"
Lãnh Kiếm kiệm lời lập tức lao ra đối đầu với Chu Thiên Sinh sau lưng Chu Dục.
"Mục Vỹ, tự mà xem mình đã gây thù với bao nhiêu người đi!", Huyền Vô Tâm cười khẩy: "Ta mới ngỏ ý hợp tác giết ngươi thôi mà một đống thế lực đã đồng ý rồi, nào là nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung, nào là nhà họ Lâm, nhà họ Kim, nhà họ Thạch. Nhiều người muốn lấy mạng ngươi lắm đấy!"
"Muốn lấy thì phải còn mạng để lấy mới được!"
Nhưng Huyền Vô Tâm vừa nói xong thì một giọng nói đầy sát khí bỗng vang lên.
Chương 960: Cực Vũ Thắng
Người vừa đến mặc chiếc váy đầm dài đen tuyền phủ lấy đường nét cơ thể đầy quyến rũ, vòng nào ra vòng đó.
Mái tóc dài như thác nước xõa tung sau lưng, cộng thêm chiếc váy đen dài làm tôn lên sự lạnh lùng và thanh cao của cô ấy.
Cả gương mặt xinh xắn ấy nữa, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp đẽ về một người con gái hệt tiên nữ hạ phàm. Ai nấy cũng thấy hình ảnh trước mắt mờ ảo biết bao.
"Nữ tử này đẹp quá!"
Huyền Vô Tâm không thể không buông lời khen ngợi người nọ.
"Tiêu Doãn Nhi!"
Nhưng Mục Vỹ thì ngạc nhiên khi thấy bóng hình ấy.
Tiêu Doãn Nhi của bây giờ hoàn toàn khác lúc hắn thấy tại đế quốc Nam Vân, không chỉ xuất trần hơn mà khí chất của cô ấy cũng thay đổi.
So với lúc ở Trung Châu, Tiêu Doãn Nhi trở nên thánh thiện hơn khiến cho người ta không dám có những suy nghĩ nhơ nhuốc nào.
"Ta nên gọi muội là Doãn Nhi hay thiếu thánh nữ đây!"
Nghe thấy lời này, người Tiêu Doãn Nhi hơi cứng lại, khuôn mặt bỗng ửng hồng.
"Ta thích huynh gọi ta là Doãn Nhi hơn!"
"Doãn tỷ!"
Vương Tâm Nhã buộc lòng chen ngang: "Hình như đây chưa phải là lúc cho tỷ và Vỹ ca chàng chàng thiếp thiếp đâu đó".
Giọng nói bông đùa của cô ta làm mặt Tiêu Doãn Nhi càng đỏ hơn, vẻ lạnh lùng và cao ngạo vừa nãy mất tăm luôn rồi.
"Mục Vỹ, không ngờ ngươi sắp chết đến nơi mà được nhiều cô theo quá!"
"Ngươi mới là kẻ sắp chết ấy!"
Tiêu Doãn Nhi nhìn Huyền Vô Tâm, hừ lạnh: "Núi Huyền Không bắt đi đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt để phục vụ cho việc nghiên cứu Huyết Thi, các ngươi liệu mà cho thánh địa Huyền Nguyệt một lời giải thích đi!"
"Giải thích à? Được thôi!"
Huyền Vô Tâm bước ra một bước, cười nói: "Thánh nữ băng thanh ngọc khiết làm thê tử của Huyền Vô Tâm này đi, vậy thì núi Huyền Không và thánh địa Huyền Nguyệt sẽ thân càng thêm thân, và đương nhiên sẽ không tồn tại chuyện núi Huyền Không bắt đi đệ tử của thánh địa Huyền Nguyệt rồi".
"Ngông cuồng!"
Chưa đợi Tiêu Doãn Nhi lên tiếng thì nữ tử che mặt sau lưng cô ấy đã khịt mũi khinh thường: "Mấy năm này núi Huyền Không đúng là càng ngày càng làm loạn!"
"Vỹ thánh sử, lão phu nghe nói bà đã tu luyện thánh pháp đến cảnh giới khá cao, hôm nay đánh nhau xem ai hơn ai?"
"Ông mà đòi đánh nhau với ta? Không xứng!"
Vỹ thánh sử nhìn Huyền Ngọc Đức, chĩa ngón tay ngọc ngà phóng một luồng sức mạnh thánh khiết hùng hậu ra.
"Vỹ di cẩn thận nha!"
Thấy Vỹ thánh sử lao đi, Tiêu Doãn Nhi vội vàng nói.
"Chẳng ngờ được ngươi còn có thể mượn người của thánh địa Huyền Nguyệt tới giúp, giỏi đấy Mục Vỹ!"
Huyền Vô Tâm hừ lạnh: "Mười trưởng lão, tên Mục Vỹ này âm mưu hạ bệ núi Huyền Không ta, những kẻ mang tâm tư như vậy phải giết. Làm phiền mười vị trưởng lão ra tay giết hắn!"
"Rõ!"
Sau vài tiếng sột soạt, mười trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đứng sau lưng Huyền Vô Tâm mau chóng xông tới.
"Giao cho bọn ta!"
Vạn Lịch, Thiên Nhạc và Lãnh Nhược Phong - trưởng lão của ba tông môn lớn cũng lao ra nghênh địch.
Họ được ba tông môn phái tới đây với danh nghĩa là bảo vệ đệ tử của tông môn nhưng trên thực tế là bảo vệ Mục Vỹ.
"Khá lắm!"
Việc Mục Vỹ được nhiều người bảo vệ khiến trong lòng Huyền Vô Tâm ghen ghét.
Tại sao những người đó bảo vệ Mục Vỹ chứ?
Tại sao chúng bị núi Huyền Không bủa vây mà không quỳ xuống xin tha?
"Trò hay còn ở đằng sau!", Mục Vỹ cười khẩy: "Huyền Vô Tâm, chúng ta đánh một trận công bằng đi, dám không?"
"Ha ha, câu này ta vốn định hỏi ngươi nhưng sợ ngươi không đỡ được mấy chiêu thôi!"
"Khỏi cần quan tâm cái đó, huyết độc đã được giải nhưng tội lỗi của ngươi không thể bù đắp chỉ bằng hai cái tát thôi đâu!"
Mục Vỹ nói xong bay tới như tên bắn.
Cùng lúc đó, võ giả còn lại của các gia tộc lớn như nhà họ Lâm, Kim, Thạch đều cầm đao kiếm lên.
Thật ngạc nhiên khi toàn bộ cường giả mà các thế lực lớn hợp tác với nhau điều động tham gia cuộc chiến này đều ở trên cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm.
Nhất là mười vị trưởng lão hạt nhân.
Mỗi một người nắm giữ chức vị trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đều là cao thủ lĩnh ngộ sức mạnh không gian và thời gian đầy mạnh mẽ.
Nay điều động đến mười người cùng một lúc, kể cả mấy vị trưởng lão mà Mục Vỹ dẫn theo đều càng về sau càng chống đỡ gian nan.
"Dám động vào sư phụ ta, đáng chết!"
Diệp Thu thấy cảnh này bèn bước tới nhìn mười trưởng lão. Cái nhìn của y khiến bọn họ cảm thấy như bị gai đâm sau lưng.
"Diệp Thu, lâu rồi không gặp!"
Nhưng Diệp Thu vừa tiến lên một bước thì bỗng có một tiếng cười hờ hững cất lên giữa không trung.
Giọng nói ấy vừa vang lên đã làm tất cả mọi người giật thót.
"Cực Vũ Thắng!"
Nhìn người nọ, người Diệp Thu đột nhiên run run.
Cực Vũ Thắng!
Đúng, chính là Cực Vũ Thắng!
Vừa nghe Diệp Thu nói xong, Mục Vỹ bỗng nhớ ra cái tên này.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao mình thấy người nọ quen mắt lúc gặp khi đi viếng mộ Huyết Kiêu tại trung tâm Trung Châu đại lục.
Mười nghìn năm trước, Cực Vũ Thắng chỉ là một thế hệ thiên tài của núi Huyền Không.
Dung mạo và ngoại hình của ông ta lúc này thay đổi quá nhiều nên hắn mới không nhận ra.
Giờ đây, nghe thấy lời thốt ra từ Diệp Thu thì Mục Vỹ mới sực nhớ ra người này.
Bình luận facebook