• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 451-455

Chương 451: Thông quan

Dưới bầu trời tờ mờ sáng, thanh niên họ Diệt đứng bất động trên đầu trúc long, thần sắc căng thẳng hướng tới hai thân ảnh đối diện. Tên nam tử Hàn Quyết vội vã khom người ôm quyền với tên thanh niên đứng kế bên, thanh âm cung kính vang lên: “Lão tổ tông tìm tới mà tiểu chất không thể tiếp đón từ xa, mong lão tổ đừng giận.”

“Haha, có gì mà phải giận chứ, chẳng lẽ lão phu không ngừng nghỉ phi hành suốt năm ngày qua mới đến được khu vực hạ vị giả này, chỉ để quở trách Hàn nhi ngươi thôi sao?” Tên thanh niên gầy guộc cười nhạt đưa tay vỗ vai Hàn Quyết, sau đó hướng ánh mắt tới phía kẻ đối diện, nở một nụ cười lạnh nham hiểm.

Bước chân tên thanh niên chậm rãi tiến tới phía A Diệt, bộ dáng thong dong kiêu ngạo, nhưng đứng đối diện họ Diệt không thể làm gì, toàn thân hắn như bị cự thú chú ý, có cảm giác một khi hành động lỗ mãng sẽ ngay lập tức mất mạng!

“Tiểu tử ngươi tu vi không cao nhưng chiến lực cũng không tệ đâu, hơn nữa sở hữu không ít bảo cụ đấy, nếu để Hàn nhi của ta dùng chắc chắn sẽ phát dương quang đại mấy món đồ đó.” Hờ hững nói lên ý định, hắn ta nâng cánh tay lên, bàn tay như tính chộp tới tuấn mỹ thanh niên đang căng thẳng trước mắt, một luồng lực lượng vô hình tràn ra muốn bắt lấy A Diệt.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ý nghĩ đánh cược của A Diệt đã đúng, ấn ký mà Thiên Hận Hầu gieo vào trong người hắn đã lập tức bộc phát, tạo ra một luồng năng lượng ngăn cản lại lực lượng của đối phương. Tên thanh niên thấp lùn nheo mắt lại, miệng thì thào: “Ta muốn xem thử rốt cuộc vị tiên hữu đứng sau tiểu tử ngươi là ai.”

Lực lượng hùng hậu từ ấn ký trong thân thể A Diệt bay ra, hội tụ vô số quang điểm trong thiên địa, dung hợp với một cỗ ý chí mới vừa truyền tới, tạo thành một thân ảnh phong hoa tuyệt đại. Nữ tử trẻ trung xinh đẹp, phong thái tuyệt luận đứng ngạo nghễ phía trước họ Diệt, đôi chân thon dài trắng nõn chậm rãi bước lên phía trước, ánh mắt bễ nghễ đối diện với thanh niên còm nhom.

“Thiên... Thiên Hận Hầu!” Thanh niên dung mạo xấu xí thể hình thấp lùn lúc này cả kinh không thôi, gương mặt lộ rõ sự dè chừng. Gã Hàn Quyết đứng phía sau y cách đó không xa cũng không khỏi chấn động trong lòng, hắn không ngờ tên tiểu tử kia lại có kẻ chống lưng đáng sợ như thế.

Hình chiếu Thiên Hận Hầu nhìn kẻ trước mặt rồi cười nhạt, ngữ khí đạm bạc: “Tựa hồ ta biết ngươi, có phải là Hắc Ma Ảnh không? Nghe nói ngươi vừa đạt được thành tựa Phong Hầu, không ngờ mới thế mà đã có gan nhắm tới người của ta rồi!”

Thanh niên Ma Ảnh Hầu vội tươi cười chắp tay đáp: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, Thiên Hận Hầu tiên tử xin đừng để bụng, chuyện quan trọng vẫn là giúp đám tiểu bối nhanh chóng thông qua nơi này, tại hạ xin phép đi trước.”

Nói rồi hắn ta vội đưa tay chộp lấy tên Hàn Quyết, sau lưng xuất hiện đôi hắc dực to lớn, vỗ mạnh một cái cuốn lên cuồng phong ma thiểm, hành không đi xa. Trông thấy bộ dáng hốt hoảng của đối phương, Thiên Hận Hầu không khỏi cười xùy, thở dài lên tiếng: “May cho ngươi bản thể ta cách đây khá xa, nếu không ngươi sẽ chẳng thể chuồn đi dễ dàng như thế này đâu!”

Dù sao nữ tử đang đứng ở đây chỉ là hình chiếu, thực lực cùng lắm bằng hai thành của bản thể, với lượng sức mạnh đó chắc chắn không thể đánh thắng Ma Ảnh Hầu. Tốt nhất vẫn là để y thuận lợi rời đi, nếu gây khó rất có khả năng bị tên đó liều chết đánh trả, nguy hiểm đến tính mạng họ Diệt.

Cao ráo nữ tử quay đầu lại nhìn tên thanh niên đứng sau lưng mình, thấy ánh mắt của nàng A Diệt liền cúi đầu ôm quyền nói: “Đa tạ chủ thượng đã cứu nguy cho thuộc hạ.”

“Ngươi hiện tại có được bao nhiêu điểm diệt quỷ rồi?” Thiên Hận Hầu không vòng vo liền hỏi vào vấn đề chính, nghe vậy A Diệt liền thành thật trả lời: “Bẩm, thuộc hạ đã có được 54 điểm diệt quỷ.”

Nữ tử trước mặt hắn gật đầu, đơn thủ khẽ phất, tạo ra một vòng quang tráo bao bọc hai người lại, lập tức phá không rời khỏi khu vực này. Nàng ta vừa phân ra một phần tâm lực dò xét vừa nói với họ Diệt: “Với thực lực của ngươi mà kiếm được nhiêu đây điểm trong năm ngày cũng coi như tiến độ khá rồi, dù sao ta cũng mất công đưa hình chiếu tới, giúp ngươi một chút cho đỡ mất thời gian vậy.”

“Đa tạ chủ thượng hỗ trợ.” Tên thanh niên liền tỏ ra vui mừng lên tiếng cảm tạ, tốc độ của quang cầu rất nhanh, chả mấy chốc đã phi độn đi xa hơn ngàn dặm, hạ xuống một khu rừng có hai đầu quỷ đêm đang lang thang.

Quang tráo biến mất, A Diệt hiểu ý của Thiên Hận Hầu, liền nhanh chóng bay đến vị trí của từng đầu quỷ đêm, dốc sức tiêu diệt bọn chúng trong thời gian sớm nhất có thể. Quan sát trận chiến giữa họ Diệt cùng quỷ đêm, nữ tử thầm gật đầu, nàng càng nhìn càng thấy tên này có chiến lực rất vượt trội, không thua bản thân mình khi còn ở cảnh giới đó là bao.

Chỉ trong một canh giờ cho tới khi trời sáng hẳn, quỷ đêm biến mất không còn xuất hiện, thì A Diệt đã gϊếŧ được thêm 37 đầu quỷ đêm, tiến độ so với trước đó không thể so sánh. Tốc độ di chuyển của Thiên Hận Hầu quá nhanh, phạm vi thần thức dò xét vô cùng rộng, khiến họ Diệt không ngừng có quỷ đêm để đánh gϊếŧ, thứ cần quan tâm là nguyên lực của hắn.

Đầu ngày mới không khí trong lành, nhưng A Diệt lại tổn hao tinh thần trầm trọng, sức lực suy kiệt, vì phải liên tục sinh tử chiến với quỷ đêm suốt cả canh giờ, phải biết tu vi bọn chúng kém nhất cũng tương đương với hắn, đánh gϊếŧ gần bốn mươi con tất nhiên bào mòn thể lực của hắn.

Trong một sơn động vô danh, Diệt Chúng Sinh bất động ngồi xếp bằng khôi phục nguyên lực, đột nhiên có một vật bị ném xuống lăn lốc ngay tại miệng hang. A Diệt ngưng thần quan sát thì nhận ra đó là một tên nhân loại, lúc này đang trong trạng thái hấp hối, tựa hồ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể lấy đi tính mạng của y.

“Mau kết liễu hắn đi, chỉ cần 9 điểm nữa là ngươi đủ tư cách rời khỏi đây rồi, tốt nhất là sớm thông qua cho đỡ mất thời gian.” Thanh âm Thiên Hận Hầu vang lên khắp sơn động, A Diệt có chút cả kinh nhưng cũng không thấy lạ, đối phương là cường giả thượng vị, tất nhiên có thể dễ dàng xuyên qua lớp pháp trận canh phòng của hắn.

Một luồng hào quang bắn tới thân ảnh nằm tại cửa hang động, đoạt đi tính mạng của hắn ta, lập tức trong đầu A Diệt nhận được tin tức. Hắn được công thêm 45 điểm diệt quỷ, bản thân đã vượt qua 100 điểm, đủ tư cách thông qua nơi này, chỉ cần hắn muốn thì có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

“Chúng ta cùng một địa phương tiến vào, nên khi rời khỏi đây cũng sẽ được chuyển tống tới vị trí gần nhau, ngươi mau ra ngoài đi, đồ đệ ta đã ở sẵn ngoài đó chờ đợi rồi.” Tiếng nói lạnh nhạt của Thiên Hận Hầu lại tiếp tục vang lên, A Diệt không thể chống đối liền thúc phát ý niệm muốn rời khỏi đây, thân thể hắn lập tức được hào quang bao phủ, chuyển tống khỏi nơi này.

Trên một tảng cự thạch đang bay giữa trời, thân ảnh A Diệt đột ngột xuất hiện, vừa hoàn tất chuyển tống hắn liền đảo mắt quan sát xung quanh một vòng. Trên bề mặt tảng cự thạch này chẳng có một thứ gì, hai thân ảnh đang ngồi xếp bằng tại hai khu vực khác nhau, là Dương Như Âm và Song Tính lão quỷ.

Sự xuất hiện của A Diệt cũng không khiến hai người họ mở mắt, tựa hồ đã biết sớm muộn gì hắn cũng xuất hiện, kỳ thực trước đó Thiên Hận Hầu đã giúp họ Dương rồi, nếu không làm sao hắn có thể thông qua nhanh như vậy được chứ.

A Diệt tìm tới một địa phương bằng phẳng rồi ngồi xếp bằng điều tức, vài canh giờ trôi qua mới có một kẻ được chuyển tống tới nơi này, chính là gã mộc linh cao lớn Phong Háo Thắng. Hắn ta quan sát xung quanh một cái, rồi cũng tự giác ngồi điều tức tại một khu vực, không làm phiền tới những người khác.

Một hồi lâu sau thì Thiên Hận Hầu mới chuyển tống tới đây, thấy nét cười còn vương trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta, Song Tính lão quỷ mỉm cười hỏi: “Có vẻ như tiên tử đã thành công bắt chẹt được tên gia hỏa ngông cuồng nào đó rồi nhỉ, nhìn thần sắc của tiên tử là tại hạ đã biết ngay rồi.”

Nữ tử cao ráo khoát tay đáp: “Bắt nạt mấy tên đui mù mà thôi, những thứ bọn chúng có thể bỏ ra cũng không nhiều, coi như có chút thu hoạch nhỏ, đâu thể so sánh với mục đích thực sự của chúng ta chứ.”

Nghe vậy Song Tính lão quỷ liền gật đầu nói phải, sau đó hướng ánh mắt tới địa phương mà tảng cự thạch đang bay tới, chính là một cung điện khổng lồ xa hoa lộng lẫy sừng sững giữa hư không. Ánh mắt ai nấy lúc này dán chặt lên cung điện khổng lồ, đó chính là nội thành vùng đệ nhất hiểm địa này, ẩn chứa vô vàn cơ duyên cùng hiểm cảnh.

Qua một thời gian dài tảng cự thạch mới bay tới sáp nhập vào mảnh đất lớn nơi cung điện tọa lạc, năm thân ảnh từ trên đó chậm rãi đặt chân lên vùng đất rộng lớn này. Đứng trước cung điện nguy nga hùng vĩ, mọi người không khỏi sinh ra cảm giác bản thân thật là nhỏ bé, như thể con kiến đang ngước nhìn bầu trời.

Bước đi trên mặt đất xốp mềm, A Diệt cảm thấy trong lòng vừa hồi hộp lại vừa bất an, trước mắt hắn chính là nơi dành cho thượng vị giả tranh đoạt cơ duyên, hạ vị như hắn tiến vào khác gì con kiến bò trên chảo nóng đâu chứ. Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, hiện tại hắn có hữu dụng với Thiên Hận Hầu, chỉ cần chưa hết tác dụng với nàng ta thì tính mạng hắn vẫn sẽ được bảo đảm.

Đi đến trước cánh cửa lớn thông vào bên trong cung điện khổng lồ, ai nấy đều cảm thấy một luồng khí tức xa xưa phả vào mặt, cung điện này đã trường tồn từ thời thái cổ đến nay, trải qua bao tuế nguyệt, tất nhiên sẽ tạo cho tu hành giả đến gần nổi lên cảm giác xa xăm khó tả.
Chương 452: Vận hàng

Trước một trong những cánh cửa lớn nối vào bên trong cung điện khổng lồ, ba thân ảnh ngồi xếp bằng bất động, vẻ mặt ai nấy đều có chút tò mò. Ba kẻ này không ai ngoài Dương, Phong, Dược, hạ vị giả đi theo Thiên Hận Hầu đến tận nơi này, nhưng lúc này họ lại bị an bài chờ đợi tại đây.

Thiên Hận Hầu cùng Song Tính lão quỷ đang đứng tại một bãi đất rộng rãi cách khá xa cung điện, họ thôi động một tấm phù lục dạng pháo sáng, nghe nói đang chờ đợi người nào đó tên là Vận Giả. Ánh mắt A Diệt luôn hướng tới địa phương có hai thân ảnh đang đứng, hắn không hiểu đã đi đến tận đây rồi thì hai kẻ đó còn có việc gì quan trọng hơn.

Đúng lúc này, một khoảng không trên bầu trời nơi tinh điểm sinh ra từ pháo sáng rạn nứt, chả mấy chốc tạo thành một khe hở không gian, từ trong đó có một chiếc phi sa dạng chân long bay ra, uốn lượn vài vòng trên bầu trời xanh rồi mới chậm rãi hạ xuống kế bên hai người đang đứng đợi.

Nhìn chiếc phi sa không quá to lớn trước mắt, Song Tính lão quỷ chép miệng cảm thán: “Đây chính là Du Long Sa có khả năng xuyên không phi hành cực tốt, năng lực đào tẩu đứng hàng đầu nhóm bảo cụ phi hành Thiên giai, quả nhiên trông rất bất phàm.”

Nữ tử cao ráo khoanh tay trước ngực, nghe vậy lên tiếng: “Tinh Hà Môn là thế lực vận chuyển hàng đầu nhân giới chúng ta, tất nhiên phải trang bị thủ đoạn đào tẩu nhanh nhất có thể cho vận giả của họ, nếu không bị cướp một chuyến, số tài nguyên họ phải bỏ ra để đền bù tổn thất còn cao hơn gấp nhiều lần so với Du Long Sa.”

“Tiên tử nói chí phải.” Lão quỷ đứng kế bên cười đáp, trước ánh mắt của bọn họ, đầu rồng trước phi sa há lớn miệng tạo thành một lối đi, từ trong đó có một thân ảnh bước ra. Đây là một tên nam tử thanh niên có gương mặt ưa nhìn, y phục thanh lịch tao nhã, khí chất rất thân thiện và dễ gần, một bộ dáng điển hình của dân buôn bán.

Ngay khi trông thấy nữ tử cao ráo đang khoanh tay đứng đợi, tên thanh niên vận giả liền nở một nụ cười rạng rỡ, đi tới trước mặt nàng ta, vung tay xuất ra một chiếc rương lớn được bảo mật cực tốt, phía trên còn dán một tờ giấy ghi rõ thông tin của khách nhân. Vận giả tươi cười nói: “Đây chính là hàng hóa mà Thiên Hận Hầu đã đặt, mời tiên tử kiểm tra.”

Gật nhẹ đầu, Thiên Hận Hầu thu chiếc rương về tay, rồi tạo ra một vòng quang tráo ngăn cách tầm nhìn, trong quang tráo chỉ có nàng ta cùng gã vận giả, Song Tính lão quỷ đứng ở ngoài cũng không có biểu hiện bất mãn gì, vật phẩm riêng tư của người ta sao y xem được cơ chứ.

“Tiên tử yên tâm, mọi giao dịch của Tinh Hà Môn chúng ta đều được truyền trực tiếp hình ảnh về tổng bộ, không sợ xảy ra tình huống tráo hàng đâu.” Thấy ánh mắt của nữ tử đối diện, tên thanh niên liền tươi cười giải thích, ngón tay chỉ tới một tấm phù lục đang lơ lửng bên cạnh hai người, lời nói của y vừa là lý giải vừa là cảnh cáo.

“Ta hiểu mà, đây cũng đâu phải lần đầu ta thuê Tinh Hà Môn vận chuyển hàng đâu.” Nói rồi Thiên Hận Hầu lẩm nhẩm chú ngữ, khiến khóa trên chiếc rương bung ra, nắp của chiếc rương hé mở một khe nhỏ, để thần thức của nàng có thể truyền vào bên trong. Trước sự giám sát của gã vận giả cùng phù lục lưu ảnh, Thiên Hận Hầu gật đầu sau khi xem vật phẩm bên trong rương.

Thu lại rương vật phẩm, nàng ta ký tên lên tờ giấy nhận hàng, sau đó trả lại cho thanh niên trước mặt, hắn ta liền tiếp nhận rồi cất ngay lập tức. Trong lúc quang tráo tiêu tan, Thiên Hận Hầu nói với gã vận giả: “Tiện đây ta muốn mua Bạo Tinh Quả, không biết tiên hữu có mang theo nhiều hay không?”

“Tại hạ cũng muốn mua nữa, số lượng không cần nhiều.” Song Tính lão quỷ lúc này cũng lên tiếng, quang tráo biến mất giờ y đã có thể nói chuyện với vận giả. Thanh niên vận giả mỉm cười lấy ra một rương lớn, nắp rương khai mở để lộ ra bên trong là vô số trái cây màu đỏ tươi, trong mỗi quả đều ẩn chứa một cỗ lực lượng hủy diệt cường đại, hạ vị chạm vào chắc chắn mất mạng!

Những vận giả của Tinh Hà Môn, trong lúc vận chuyển hàng hóa đưa đến tay những tu hành giả đã đặt hàng, họ còn đem theo không ít vật phẩm của bản môn, tiện thể đem bán kiếm lời. Bạo Tinh Quả chính là một loại vật phẩm chân quý chỉ Tinh Hà Môn mới có, mua thẳng từ chỗ vận giả sẽ tiện lợi hơn, nên tất nhiên hai người này mới lên tiếng hỏi mua.

“Mỗi một trái Bạo Tinh Quả hiện tại có giá là 20 viên nguyên thạch tuyệt phẩm, không biết hai vị muốn mua bao nhiêu trái.” Nghe xong báo giá của vận giả, sắc mặt cả hai người đối diện không khỏi biến đổi, Song Tính lão quỷ vội lên tiếng: “Chẳng phải giá thị trường của loại quả này luôn giao động từ 13 đến 15 nguyên thạch sao? Giờ đột nhiên tăng giá cao như vậy là vì lý do gì?”

Thanh niên vận giả thở dài giải thích: “Vậy là hai vị không biết sự kiện vừa xảy ra tại Tinh Địa Sơn rồi. Mười năm trước, không biết từ đâu xuất hiện hai cường giả Phong Hầu, nổ lên sinh tử chiến trên Tinh Địa Sơn, trận chiến của họ biến ngọn sơn phong tràn ngập sinh cơ đó thành núi chết, sản lượng Bạo Tinh Quả giảm mạnh, nên tất nhiên giá thành trên thị trường sẽ tăng cao.”

Nghe vậy hai người đối diện càng thêm bất ngờ, họ biết Tinh Địa Sơn là nơi duy nhất có thể trồng cây Bạo Tinh trên toàn Nhân Yêu Đại Lục, thuộc quyền cai quản của Tinh Hà Môn. Nếu nơi đó bị phá hủy, tất nhiên môi trường sinh sống của cây Bạo Tinh sẽ giảm mạnh, khiến giá trị của Bạo Tinh Quả tăng cao, vì đơn giản thứ gì càng ít thì càng đắt.

Nghĩ hai người trước mặt sẽ không dễ tin lời nói của mình, tên vận giả nói tiếp: “Nếu hai vị không tin, thì có thể bỏ chút thời gian hỏi han các vị tiên hữu trên Diễn đàn thượng vị, chắc hẳn đã có không ít người biết tin này.”

Vẻ mặt của hai người đối diện có chút lơ đãng, tựa hồ đã sớm làm như lời của gã vận giả, phân một phần thần thức đăng nhập Diễn đàn thượng vị, hỏi các bằng hữu đang hoạt động trong đó, chả mấy chốc đã nhận được thông tin tương tự vận giả đã nói.

Rút thần thức về, thần sắc Song Tính lão quỷ hậm hực nói: “Hai tên điên nào lại nhảy lên ngọn núi đó tử chiến chứ, thế gian thiếu gì chỗ chiến đấu rộng rãi hơn đâu. Nhưng các tiên hữu trong Tinh Hà Môn sao không đứng ra can ngăn, để hai kẻ đó tùy tiện tác quái như vậy, giờ thiệt nhất vẫn là quý môn thôi.”

Vận giả lắc lắc đầu đáp: “Hai tên đó đều có chiến lực đỉnh cao Hư Linh cảnh, đánh đến mất đi lý trí, nguy hiểm như vậy các thành viên Tinh Hà Môn chúng ta ai dám bén mảng tới gần chứ, không cẩn thận trúng phải đạn lạc mất mạng như chơi!”

“Thế giờ bọn chúng sao rồi?” Thiên Hận Hầu nãy giờ đứng nghe lúc này mới lên tiếng hỏi, bọn chúng trong lời nàng tất nhiên là hai tên phát sinh tử chiến trên Tinh Địa Sơn.

Thanh niên vận giả như nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi đáp: “Khi hai tên đó đánh đến lưỡng bại câu thương, đã có một vị sứ giả từ thượng giới hạ phàm, bắt trói bọn chúng lên thượng giới lĩnh tội, nghe nói chúng đã bị đày vào Tháp Chấn Tiên!”

Song Tính lão quỷ nghe xong cười trên nỗi đau của kẻ khác, y nói: “Đáng đời lắm, đã bị đày vào nơi đáng sợ đó thì đời chúng coi như xong rồi, cũng xem như là một màn cảnh tỉnh cho mấy tên điên thích làm liều.”

Thiên Hận Hầu không nói gì, nàng trước giờ gây sự khắp nơi, phá hủy không ít điểm tài nguyên của các thế lực lớn, đắc tội với vô số người. Nhưng nàng vẫn biết giữ chừng mực, không bao giờ chạm đến ngưỡng giới hạn cân bằng cục diện do thượng giới đặt ra, một khi động đến thần kinh của đám tồn tại đỉnh cao ấy, Tháp Chấn Tiên chính là điểm đến của nàng, mà nàng sẽ không xuẩn như thế.

Vì giá thành Bạo Tinh Quả tăng cao nên Thiên Hận Hầu và Song Tính lão quỷ mua số lượng rất ít, tên thanh niên vận giả sau khi giao dịch thành công, liền trở về bên trong Du Long Sa. Chiếc phi sa hình chân long rất nhanh đã xé không rời khỏi nơi này, đi giao hàng cho các tồn tại thượng vị khác.

Thấy hai thượng vị giả thong dong trở lại, nhóm ba người A Diệt liền lập tức đứng dậy thi lễ, Thiên Hận Hầu khoát tay rồi dẫn đầu tiến vào bên trong cung điện khổng lồ. Năm thân ảnh bắt đầu đặt chân lên nền đá vàng óng ánh, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng lạch cạch vui tai, đi qua cánh cửa lớn, chính thức xâm nhập nội thành.

Vừa vào bên trong cung điện, đập vào mắt tất cả mọi người là vô số lối đi rộng thênh thang, đâu đâu cũng là vàng, khí tức xa xưa vĩ ngạn luôn phảng phất xung quanh, bầu không khí tĩnh mịch đến lạ thường.

Thiên Hận Hầu cau mày cảm ứng, Song Tính lão quỷ thần sắc cũng biến đổi, truyền âm cho nàng ta: “Trong đây đã bị phong tỏa không gian, mọi liên hệ của chúng ta với bên ngoài đều đã đứt đoạn, đến cả Diễn đàn thượng vị ta cũng không tìm thấy cổng đăng nhập!”

Thiên Hận Hầu gật đầu, thấy biểu hiện bất an xen lẫn khó tin của ba tiểu gia hỏa đi ngay phía sau, nàng lên tiếng giải thích: “Không cần hoảng, trong đây không gian đã bị phong tỏa, tất nhiên các ngươi sẽ mất đi cảm ứng với bên trong nạp giới của mình, trong lúc bình thường thì các ngươi sẽ không thể lấy được đồ trong giới chỉ ra đâu.”

Ba người Dương, Phong, Dược nghe xong như đã hiểu ra phần nào, không còn thử cảm ứng vô ích nữa, ngoan ngoãn bước theo sau hai vị tiền bối. A Diệt thầm xem xét thể nội, hắn phát hiện mình có thể dễ dàng xuất ra chiến đao cùng phi châm bất cứ lúc nào, điều này cũng không có gì lạ.

Thể nội tu hành giả có một khu vực nhỏ trong đan điền dùng để tích trữ bảo cụ bản mệnh, vùng đó nằm trong người tu hành giả chứ không phải ở trong không gian khác như giới chỉ, nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi không gian bị phong cấm.

Thiên Hận Hầu chọn bừa một lối đi, xuyên qua giữa sảnh lớn lát vàng, đoàn người rất nhanh đã cách xa cửa lớn, tiến vào thật sâu trong cung điện khổng lồ, chuẩn bị đối mặt với những điều không thể lường trước ở phía trước con đường.
Chương 453: Nội thành

Thanh âm bạo nổ vang vọng khắp một khu vực lớn trong cung điện hoàng kim, sóng khí lan tràn mọi ngõ ngách, tại một khu vực sảnh rộng thênh thang, có không ít thân ảnh cự thú đang lần lượt ngã xuống.

Giữa sảnh có một trụ đá lớn trên bề mặt khắc họa dày đặc hoa văn kì dị, mỗi một người tới khu vực này đều phải giải đố trên một đồ hình hoa văn tại trụ đá, bấy giờ xung quanh trụ đá có năm thân ảnh.

Mỗi khi có dã thú lao tới gần phạm vi trụ đá, Thiên Hận Hầu cùng Song Tính lão quỷ sẽ tung ra công kích tiêu diệt bọn chúng, thời gian vừa qua cũng phải có gần trăm đầu cự thú bị hạ gục rồi. Cự thú tại đây đều là hư ảnh, chúng có chiến lực không khác gì dã thú thập giai thực sự, nhưng một khi bị gϊếŧ chết sẽ tiêu tan chứ không để lại chiến lợi phẩm gì cả.

Cảm nhận lực áp bách từ đám cự thú đem lại, A Diệt vừa giải đố vừa chảy mồ hôi trên trán, chỉ cần một đầu cự thú thập giai thôi đã thừa sức gϊếŧ hắn cùng hai tên mộc linh họ Dương và Phong rồi, xung quanh đây có mấy chục đầu, áp lực ập tới tất nhiên rất lớn. Dương Như Âm cùng Phong Háo Thắng cũng không khá hơn hắn, bọn họ vừa gấp gáp vừa gắng gượng giải đố.

“Ta đã xong!” Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Hận Hầu khiến những người khác kinh hỉ không thôi, tiếp thêm động lực cho ba hạ vị giả đang loay hoay cách đó không xa. Song Tính lão quỷ vẫn tỏ ra an nhàn hỏi: “Câu đố tiên tử nhận phải là về vấn đề gì vậy?”

Mảnh khảnh cánh tay phất nhẹ, đánh chết chục đầu cự thú xông tới gần, nữ tử cao ráo bình tĩnh đáp: “Câu đố về cổ tích thần tự do Thái Nhật, mặc dù mông lung nhưng cũng không khó cho lắm.”

“Ồ, ra là cái truyện dân gian đó, tại hạ lại nhận được câu đố về cách thức điều hòa âm dương của con người, giờ cũng sắp giải xong rồi.” Lão quỷ cười nhạt nói, rồi tập trung giải quyết đồ hình trước mặt mình.

Ba hạ vị giả nghe hai tiền bối trò chuyện lộ ra sắc mặt khá là kinh ngạc, giờ họ mới biết thì ra mỗi người sẽ nhận phải vấn đề khác nhau, không có một câu đố nào giống nhau cả. Trong lòng A Diệt còn có một nghi vấn nữa, chính là truyện dân gian thần tự do Thái Nhật, hắn không ngờ tồn tại thượng vị cũng biết đến cái truyện lưu truyền trong giới phàm trần này.

Lan man thoáng chốc hắn liền tập trung trở lại vào đồ hình trước mắt, câu đố hắn nhận phải là về vấn đề tâm lý tình thân của con người, cụ thể là huynh muội, có rất nhiều đố mẹo và hỏi móc, khiến hắn giải đáp rất khó khăn.

Song Tính lão quỷ chả mấy chốc đã giải quyết vấn đề của mình, thong dong đối phó bầy cự thú giúp ba tiểu gia hỏa có thể an tâm giải đố. Hai thượng vị giả hoàn thành trước cũng không có gì lạ, cảnh giới càng cao thì cường độ suy tính càng mạnh, não hải càng nới rộng, trí tuệ càng tăng cao, nghiễm nhiên sẽ giúp họ giải đố nhanh hơn hạ vị giả.

Nửa nén nhang trôi qua, ba hạ vị đã lần lượt giải xong câu đố của mình, sớm nhất tất nhiên là A Diệt, tốc độ của hắn thậm chí còn bỏ xa người kế tiếp là Dương Như Âm. Sau khi họ Dương giải xong thì Phong Háo Thắng cũng vừa lúc hoàn thành, khiến trụ đá bạo phát quang mang rồi chìm xuống dưới nền.

Hư ảnh cự thú đang điên cuồng bỗng dưng biến mất hoàn toàn, biến sảnh thự này trống vắng như chưa hề có chuyện gì phát sinh. Trên bức tường lớn đột ngột xuất hiện một lối đi, tuy không biết nó sẽ dẫn tới đâu nhưng hai thượng vị giả đã lập tức hướng tới, năm thân ảnh chậm rãi tiến vào, không ai không đề phòng cả.

Qua lối đi nhỏ chính là một hành lang rộng lớn, xung quanh có những khối thạch bia khổng lồ, ghi lại lịch sử của đa dạng chủng tộc, trên mặt thạch bia còn phát ra một loại quang mang phân chia góc nhìn. Nhóm năm người vừa đi vừa quan sát những khối thạch bia ven đường, sinh linh chủng tộc nào thì chỉ nhìn thấy lịch sử của tộc quần đó, không thể trông thấy những tộc quần khác.

Hình ảnh hiện lên trên các thạch bia trong mắt A Diệt, không khác những gì Thiên Hận Hầu và Song Tính lão quỷ nhìn thấy, vì căn bản ba người họ là nhân loại. Thiếu nữ Dương Như Âm cùng tên nam tử cao lớn Phong Háo Thắng có chung tầm nhìn, vì họ là mộc linh sinh ra tại mộc giới, thần sắc hai tên này bồi hồi khó tả, có lẽ đang cảm thán về lịch sự trập trùng của chủng tộc mình.

Họ Diệt đang chăm chú quan sát tấm bia đầu tiên, ghi lại thời kỳ sơ khai của vạn vật, được gọi là thời đầu thái cổ. Nhân loại lúc đó là một dạng chủng tộc yếu đuối, thân thể rất dễ bị tổn thương, không có sức khỏe như các giống loài dã thú, không gian sinh tồn nhỏ hẹp, là thức ăn của vô số giống loài.

Nhưng nhân loại sở hữu một thứ hơn hẳn các tộc quần khác, chính là trí tuệ, dựa vào tư duy cao siêu cùng óc sáng tạo vô hạn, nhân loại đã tạo ra rất nhiều vật phẩm giúp bản thân chống lại được sinh linh mạnh hơn mình. Trí tuệ của nhân loại rất đáng sợ, cho họ đủ thời gian chuẩn bị, thì một người bình thường cũng có thể gϊếŧ chết một trăm con khỉ đột.

Khi tu hành lộ lần lượt xuất hiện, khái niệm tu chân sinh ra, dựa vào trí tuệ nhân loại đã vươn lên như diều gặp gió, trải qua bao khó khăn cuối cùng cũng phát dương quang đại, cường giả sinh ra rất nhiều. Đến thời trung kỳ thái cổ, nhân loại đã trở thành một chủng tộc có máu mặt, đại chiến tranh đoạt tài nguyên khắp mọi nơi, đẩy lui vô số chủng tộc khác.

Cuối thời thái cổ, nhân loại trở thành tộc quần cực đỉnh, đứng trên đỉnh cao sinh mệnh, chà đạp các chủng tộc khác dưới chân, chiếm được một thế giới cực kỳ rộng lớn làm địa bàn cho đời sau sinh sôi nảy nở, đặt tên là nhân giới.

Từ đó nhân loại thế lớn không thể đỡ, viễn cổ, thượng cổ, trung cổ, cận cổ, cho tới ngày nay, chủng tộc này luôn là tộc quần cực đỉnh, cùng yêu thú và ma tộc chiếm giữ ba thế giới rộng lớn nhất, cường giả tầng tầng lớp lớp, chí tôn của cả một vị diện rộng lớn.

Rời mắt khỏi tấm bia cuối cùng ghi về cuối thời cận cổ, A Diệt trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác tự hào khó tả, hắn biết trong cùng một tộc quần thì tu hành giả vẫn chém gϊếŧ nhau như thường, nhưng chí ít chủng tộc của hắn đã luôn đứng trên đỉnh thương sinh qua vô số tuế nguyệt.

Mắt thấy hai kẻ đi bên cạnh có thần sắc âm trầm, A Diệt cũng không cảm thấy lạ, mộc linh chỉ là tộc quần trung bình, yếu như vậy thì lịch sử có gì vui vẻ chứ, chắc hẳn ghi lại toàn hình ảnh bị các tộc quần khác nô dịch.

Cực đỉnh, cao cấp, thượng khá, trung bình, nhỏ yếu, năm cấp độ tộc quần, càng lên cao thì sinh linh trong chủng tộc đó lại càng đông, lượng tu hành giả càng nhiều, mật độ cường giả càng cao, chiếm giữ càng dồi dào tài nguyên, tu hành lộ càng hoàn thiện. Người với người đã khác, đằng này nói đến những chủng tộc khác nhau, tất nhiên luôn xảy ra sự bất hòa và chiến tranh.

Đi hết hành lang, nhóm bọn họ xuất hiện tại một vùng không gian rộng không thấy điểm cuối, thần thức có tản ra mấy trăm dặm cũng chỉ được một góc nhỏ tại nơi này. Bao quanh nơi đây là lớp kết giới không gian, có đầy rẫy hoa văn pháp tắc, còn có không ít bức tường vàng trôi nổi trên kết giới, không cho tu hành giả có thể xuyên ra ngoài.

Không gian rộng lớn này có thể coi là quảng trường chính của nội thành, xung quanh có rất nhiều lối đi, rất có thể cuối mỗi con đường là thử thách để cho tu hành giả vượt qua rồi thu lấy kỳ ngộ. Sau khi biết tin tức này, ba hạ vị giả mới hiểu ra khu vực giải đố ban nãy, chỉ là một bài kiểm tra để xem họ có đủ tư cách được ở trong nội thành hay không mà thôi.

“Tới đây tạm thời tại hạ sẽ tách ra đi tìm kiếm cơ duyên của bản thân mình, khi nào tiên tử tìm thấy vị trí di tàng thì hãy truyền tin, chắc chắn tại hạ sẽ rất nhanh chạy tới hội họp.” Song Tính lão quỷ chắp tay cười nói, Thiên Hận Hầu như đã biết trước ý định này của kẻ đối diện, nên gật đầu chấp nhận.

Tách ra chính là biện pháp tốt nhất, bọn họ là đồng minh tạm thời chứ không phải người cùng một thế lực, đi cùng nhau nếu phát hiện cơ duyên, sẽ rất khó phân chia thỏa mãn. Sau lưng Song Tính lão quỷ xuất hiện đôi cánh hồ điệp đẹp đẽ, y ngay lập tức phóng vọt lên không trung rồi bắn tới một phương hướng xa săm.

Khu vực này không gian phong tỏa, dẫn tới thiên địa nguyên khí trì trệ không lưu chuyển, các loại thuộc tính khí hỗn loạn, phi độn khó khăn, nhưng dùng cánh thì hoàn toàn có thể bay được dễ dàng, vì đó là năng lực bay căn bản chứ không phải thần thông như độn thuật.

“Chuyện di tàng để sau hãy tính, dù sao một khi vào được trong đó sẽ mất rất nhiều thời gian tìm tòi, trước hết nên đi tới những khu vực có thể dễ dàng tiến vào trước đã.” Nói đoạn, Thiên Hận Hầu dẫn đầu đoàn người tiến tới một lối đi rộng lớn, nhìn kích thước lối đi này lớn hơn hẳn so với không ít lối khác, ai nấy đều cho rằng con đường này sẽ dẫn tới một nơi có bảo vật cao quý.

Đi qua một đoạn đường không ngắn, mặc dù chưa thấy phía trước có gì thay đổi, nhưng dư uy từ trận chiến lớn đã truyền tới, sóng xung kích đi theo con đường này tràn ra phía ngoài, khiến Thiên Hận Hầu phải tạo ra một vòng quang tráo lớn giúp ba kẻ phía sau không bị thương.

Thấy kinh lãng cuồn cuộn, rất nhiều thanh âm hỗn loạn đan xen lẫn nhau, không gian lung lay kịch liệt, cho dù tại nội thành này có cấm chế phong tỏa không gian, thì uy chấn phía trước vẫn gây ra hiện tượng rạn nứt hư không, thời gian đảo loạn, nhóm bốn người biết phía trước chắc chắn đang diễn ra một trận đại chiến tranh đoạt bảo vật.

Thiên Hận Hầu hưng phấn tăng tốc, khiến ba người phía sau phải nhanh bước chân bám sát theo, nàng ta lên tiếng: “Đi nhanh thôi, để ta xem khu vực này rốt cuộc có thứ gì mà bọn chúng đánh nhau ác liệt như thế!”
Chương 454: Uy thế

Hư không ba động, gió nổi mây phun, nguyên khí thiên địa hỗn loạn, khí đào hải lãng cuồn cuộn lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Năm thân ảnh thi nhau hô phong hoán vũ, chấn chuyển đất trời, loạn vũ thương khung, mỗi một đòn công kích tung ra đều khiến thiên băng địa liệt.

Nguyên sĩ nhân loại Quần Tinh Hầu, thượng giả yêu thú Phượng Cửu và Phàm Thực động chủ, tu hành giả mộc linh Cuồng Man Hầu và Toản Mộc Công. Năm tồn tại thượng vị đang đỏ mắt loạn chiến, tranh đoạt một đạo hào quang sáng chói rạch phá bầu trời, bay loạn khắp nơi, tựa hồ trong luồng sáng đó là bảo vật cực kỳ chân quý.

Nhóm bốn thân ảnh do Thiên Hận Hầu dẫn đầu bấy giờ đã thoát khỏi lối hành lang, đi đến khu vực di tích rộng lớn này, đứng cách vùng chiến trường hơn hai trăm dặm mà dư uy từ trận chiến vẫn không ngừng tản mát đến, khiến cho ba hạ vị giả có cảm giác tức ngực không thôi.

Nữ tử đứng đầu lên tiếng: “Nơi đây chính là di tích khu vực luyện đan trong nội thành, dưới những tòa thạch điện cũ nát tại đây chắc hẳn còn sót lại một vài đan dược cổ giá trị cao. Ta cảm ứng thấy đám tiểu bối đi theo năm tên kia đang đập phá trong các khu luyện đan, tựa hồ tìm kiếm đan dược cổ, các ngươi cũng bắt đầu tiến hành như vậy đi.”

“Rõ!” Ba người cung kính ôm quyền nhận mệnh, nhưng khi họ chuẩn bị lao đi thì lại nghe Thiên Hận Hầu nhắc nhở: “Nhớ là chỉ tìm kiếm tại dãy tàn tích phía ngoài này thôi, đừng có đi vào sâu hơn, nếu không sẽ mất mạng đấy. Thời gian tiếp theo ta sẽ không thể phân lực ra bảo vệ các ngươi đâu!”

Nói rồi thân ảnh nàng ta chợt lóe đã tiêu biến, ba người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt tới khu vực chiến trường kinh thiên. Khoảng cách quá xa nên bọn họ chỉ có thể mơ hồ trông thấy những vụ nổ chấn động thiên địa, thần niệm cũng không thể lan tới đó để cảm ứng rõ hơn, vì chỉ cần tới gần sẽ bị dư uy từ trận chiến chấn tan.

“Theo cách phân chia đẳng cấp khu luyện đan thời xưa thì càng ở bên trong đan dược sẽ càng cao cấp, nếu chúng ta chỉ tìm tại dãy phía ngoài thì đan dược tìm được cũng chưa chắc là loại tốt đâu.” Tên mộc linh họ Phong lên tiếng, dường như hắn muốn tiến vào sâu hơn.

Dương Như Âm nghe vậy liền nói: “Sư phụ ta đã căn dặn như vậy rồi thì chúng ta cứ làm theo đi, hiện tại những lão quái thượng vị đang đánh đến điên cuồng, chúng ta mà tiến sâu hơn không cẩn thận sẽ mất mạng đó, quan trọng hơn là sẽ khiến sư phụ bị phân tâm.”

Nói rồi thiếu nữ này lập tức phóng tới một khu tàn tích thạch điện, tên thanh niên nhân loại không nói gì mà chỉ im lặng đi theo, sau đó chia ra một vùng khác để tiến hành đập phá tìm kiếm.

Phong Háo Thắng có chút không cam lòng nhưng chẳng biết làm thế nào, hắn thấy đám hạ vị khác có thể tìm kiếm tại những vùng sâu bên trong, tại sao hắn lại không thể chứ. Ba người nhóm hắn đường đường là thủ hạ của Thiên Hận Hầu, kẻ có thể xem là thượng vị giả mạnh nhất nơi này, vậy mà lại phải an phận tìm kiếm ở dãy ngoài.

Nữ tử cao ráo xuất hiện cách chiến trường không xa, tinh mang lập lòe trong đôi đồng tử của nàng, chăm chú quan sát xem rốt cuộc bên trong luồng hào quang là thứ gì. Qua vài hô hấp thần sắc nàng ta đã biến đổi mạnh, hưng phấn thốt lên: “Vậy mà lại là một viên tiên đan phẩm chất tốt, hèn gì năm tên đó tranh đoạt điên cuồng như thế.”

“Đến cả một tên tân tấn Hư Linh cảnh như Phàm Thực động chủ còn dám dây dưa với Phong Hầu, quả nhiên là thứ có sức hấp dẫn khiến không ai màng tới nguy hiểm nữa. Viên tiên đan đó nhất định phải là của ta, bất cứ ai dám tranh đoạt chắc chắn phải trả giá đắt!” Lời vừa dứt, thân ảnh nàng đã đi xa, hiện ra giữa hư không phía trên vùng chiến tường.

Lãnh ngạo nữ tử lúc này không che giấu khí tức nữa mà để nó tràn ra như sóng cuộn biển gầm, động đến dây thần kinh của năm tồn tại đang ác chiến. Thanh âm bễ nghễ thiên hạ của nàng ta vang lên đinh tai, khiến tất cả sinh linh tại nơi này đều nghe thấy: “Vật phẩm trong hào quang đó là của ta, tất cả các ngươi có thời gian ba hô hấp để cút khỏi nơi này!”

Kiêu ngạo thanh âm của nàng ta khiến năm kẻ đang loạn đấu tức giận không thôi, nhưng khi thấy rõ người vừa lên tiếng là ai, cùng với khí thế bạo phát từ thân thể nàng ta, khiến ai nấy sầm mặt lại, khó coi vô cùng.

Phàm Thực động chủ, tên thượng yêu từng dọa nạt A Diệt, rồi được hắn đút lót cho vài món kỳ mộc, lúc này kinh hãi thốt lên: “Là Thiên Hận nữ quái! Sao lại có thể xui xẻo như thế chứ?”

“Hừ, Thiên Hận Hầu thì đã sao chứ? Bổn Hầu cũng muốn xem thử rốt cuộc ả ta mạnh tới mức nào, hay chỉ là hư danh do nhân loại tôn vinh lên mà thôi!” Gã mộc linh cường tráng Cuồng Man Hầu lớn tiếng quát lên, ánh mắt đầy địch ý hướng thẳng lên nữ tử phía trên không chút che giấu.

Những kẻ khác cũng đều có thái độ thù địch, nhưng lại kèm theo sự e sợ, bởi vì cái gọi là người có tên, cây có bóng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không ai chịu rút đi cả, tiên đan trong luồng hào quang đã lấy đi sự e dè của bọn họ, tiếp thêm sự tham lam điên cuồng, lúc này cả đám chậm lại thế công rồi chuyển sự chú ý đến Thiên Hận Hầu.

“Thời gian ba hô hấp đã qua, tất cả các ngươi không còn cơ hội có thể lành lặn rời đi nữa!” Thanh âm khinh thường thương sinh vang lên, sắc mặt xinh đẹp trở nên tức giận, ánh mắt lóe lên sát khí, bờ môi đỏ mọng cười gằn, thân ảnh mềm mại quyến rũ bắn vọt lên cao, xuyên qua vô số tầng mây, khiến năm kẻ phía dưới ngưng trọng vạn phần.

Thanh trường kiếm hoàng kim đẹp đẽ tao nhã xuất hiện trong tay Thiên Hận Hầu, tại mi tâm nàng ta liên tục thay đổi những ấn ký pháp tắc, mười hai loại lực lượng pháp tắc đan xen trên lưỡi kiếm, bạo phát một luồng uy thế kinh thiên động địa.

“Không hay, ả ta muốn thi triển tuyệt kỹ!” Mắt thấy biển mây chấn động, thập nhị sắc thiên biến chuyển, cả năm thượng vị giả liền hiểu ra vấn đề, vội vã thi triển thủ đoạn chống đỡ, nhưng công kích của nữ tử lãnh ngạo đã rất nhanh đánh xuống.

Cánh tay mảnh khảnh vung mạnh trường kiếm hướng xuống phía dưới, quét ngang một trảm qua giữa hư không, tạo ra một đạo kiếm quang hoàng kim dài cả ngàn dặm, vô số pháp tắc nổi lên mãnh liệt gây nên sức sát thương cường đại.

“Phân Chia Thiên Hạ!”

Kiếm chém hư không, vạn vật mất tiếng, bầu trời chia đôi, loạn lưu tuôn trào, không gian vỡ nát, khai phá thế gian. Đòn công kích như mãnh hổ di sơn, cuồng long lật biển, thế như chẻ tre phân tách thế giới, đem lại cảnh tượng tận thế cho toàn bộ sinh linh nơi này.

Luồng kiếm khí với tốc độ ánh sáng chia đôi thế gian, khiến năm thượng vị giả không kịp trở tay, máu tươi bắn tung tóe như huyết vụ giữa trời, chân tay đứt lìa, có kẻ còn bị tách thành đôi. Trong chớp mắt năm luồng khí tức thượng vị đã yếu đi rất nhiều, một vài khí tức hạ vị dưới bãi tàn tích tiêu tan không còn, gây kinh khϊếp tất cả mọi người!

Nhóm ba người A Diệt hãi hùng nhìn cảnh tượng trước mắt, thế giới đã bị chia tách, khí lưu vô danh như đê vỡ tràn ra từ vết cắt dài không thấy điểm cuối, không gian không thể khôi phục. Bấy giờ họ đã hiểu tại sao Thiên Hận Hầu nhắc nhở không được tiến vào sâu trong vùng tàn tích, bởi vì nếu ở trong đó thì không còn mạng nữa.

“Đây chính là sức mạnh mà con người có thể sở hữu sao?” Diệt Chúng Sinh khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, thế giới đã bị chẻ làm đôi, không gian vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, không phải rạn nứt mà là vỡ vụn, dẫn tới khí lưu từ hư vô cuồn cuộn đổ vào.

Năm thân ảnh giữa chiến trường trong nửa hơi thở đã khôi phục trạng thái hoàn toàn, nhưng khí tức yếu đi trông thấy, sắc mặt kinh hãi trước sức mạnh cường đại của Thiên Hận Hầu. Bọn họ tổn thất như vậy cũng một phần vì không thể lấy được vật phẩm phòng ngự trong giới chỉ ra, nếu biết trước nàng ta đáng sợ như thế, thì họ đã sớm phá hủy giới chỉ để có thể sử dụng thủ đoạn bảo vệ tốt hơn rồi.

Không ít nơi giữa không trung rách ra không gian nhiều lớp, tràn ra những sợi xích hư không to lớn, phô thiên cái địa đuổi theo luồng hào quang, chốc lát sau đã quấn chặt được tinh điểm huy hoàng này. Thiên Hận Hầu chớp mắt đã đứng ngay kế bên đạo hào quang, bàn tay giơ ra vận dụng thêm khí vận pháp tắc để không gặp phải xui xẻo ngoài ý muốn, sau đó dễ dàng bắt được vật bên trong hào quang.

Mỉm cười nhìn viên tiên đan trong tay, nàng cất vào một bình ngọc có dán phù lục phong ấn, ánh mắt hướng xuống phía năm thân ảnh đang bàng hoàng, lạnh lẽo lên tiếng: “Tiên đan đã thuộc về ta, ai muốn thì có thể đến đoạt, nếu không thì cút đi cho khuất mắt!”

Bỏ đi đầu tiên chính là tên thượng yêu Phàm Thực động chủ, tiếp đó là nữ tử Phượng Cửu thuộc Bách Thú Minh. Gã nhân loại Quần Tinh Hầu ghi nhớ kỹ gương mặt kẻ đáng sợ này rồi cũng bỏ đi, cùng thời điểm với hắn chính là nữ tử mộc linh Toản Mộc Công. Cường tráng nam tử Cuồng Man Hầu hậm hực khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì mà rời đi, chấp nhận bản thân thua kém đối phương.

Trong bọn họ có thủ hạ còn sống, sau khi chộp lấy những tiểu bối còn sót lại hơi tàn liền lập tức bay khỏi vùng này. Nhưng phần lớn hạ vị giả đi theo năm tên kia đều đã chết, chết bởi dư uy từ cú chém cùng khí lãng trào tới, được chết dưới tuyệt kỹ của Thiên Hận Hầu cũng coi như bọn hắn có phúc phận nhiều đời, xuống suối vàng nên cảm thấy vinh hạnh.

“Ha, coi như các ngươi thức thời.” Thanh âm cuồng tiếu từ bờ môi mọng phát ra, gương mặt xinh đẹp trở nên tự đắc, thân ảnh cao ráo thon dài ngạo nghễ đứng giữa trời. Cảnh tượng kẻ chiến thắng tắm nắng tỏa ra hào quang vô tận, lại là nỗi nhục nhã đối với năm kẻ đang tái mặt rời đi.
Chương 455: Ngự khôi

Sau nửa canh giờ tìm kiếm đan dược cổ tại tàn tích rộng lớn, nhóm bốn tu hành giả do Thiên Hận Hầu dẫn đầu đã rời khỏi nơi đây, đi tới những khu vực khác tìm kiếm cơ duyên. Trước khi đi ánh mắt của ba hạ vị giả vẫn không hết kinh sợ, khi nhìn tới vết cắt lớn chia đôi thiên địa, loạn lưu từ hư vô trào ra đã phá hủy vô số kiến trúc.

Bốn người họ rất nhanh đã quay trở lại khu vực quảng trường chính, được Thiên Hận Hầu mang theo di chuyển với tốc độ cao, chả mấy chốc đã đến đầu bên kia quảng trường, tiến vào một lối đi rộng lớn khác, kích thước lớn hơn hẳn so với những lối đi xung quanh.

Bước trên hành lang rộng rãi, ánh mắt nhóm ba người A Diệt không khỏi toát lên sự mong chờ. Chuyến càn quét khu vực luyện đan vừa rồi, ba người họ ai nấy đều kiếm được một vài linh đan diệu dược, tuy chưa thể biết được công dụng nhưng họ vẫn nhìn ra chúng đều có phẩm chất tốt, điều này khiến họ háo hức khi tới với những nơi khác.

Khu vực tiếp theo họ đi đến là một pháo đài hùng vĩ, nơi đầy rẫy cơ quan khôi lỗi, Thiên Hận Hầu sau khi dặn dò một câu, liền bắn vọt tới đỉnh pháo đài cao chót vót, nơi đó bấy giờ đang nổi lên giao động mạnh. Ba người còn lại nhìn nhau, sau đó lập tức xông vào bên trong pháo đài, mỗi người một lối, bắt đầu cuộc hành trình riêng phần mình.

Khu vực này không biết vì lý do gì mà mức độ phong tỏa không gian rất kém, tu hành giả chỉ cần ở tại những nơi có khí loạn lưu, thì có thể dùng thủ đoạn liên thông với không gian khác, ví như kết nối với không gian bên trong giới chỉ, để có thể tự do đưa vật phẩm ra vào.

Mới vừa tiến nhập pháo đài, Diệt Chúng Sinh đã phát hiện vô số phi tiễn hướng về phía mình, tại đầu các mũi tiễn đều có phù bạo cao giai khảm lại, một khi va chạm sẽ lập tức bạo nổ. Nắm chặt Tụ Lôi Châu trong tay, hắn thi triển thân pháp kết hợp lôi điện, di chuyển dích dắc một hồi cũng qua khỏi khu vực đầy rẫy bạo tiễn ấy.

Trên đường di chuyển hắn không ngừng dùng thần thức dò xét xung quanh, nhưng chỉ trông thấy vài tài liệu luyện chế khôi lỗi phổ thông mà thôi, chưa thấy thứ gì giá trị lớn. Đúng lúc này một hỏa cầu bắn đến ngay trước mặt hắn, thân pháp lôi điện liền phát huy tác dụng, thể hiện một tư thế uốn lượn lách qua hỏa cầu.

Trong khắp các ngõ ngách nhảy ra những đầu khôi lỗi dạng hỏa lang, chúng liên tục há miệng bắn ra hỏa cầu, uy lực tương đương công kích mạnh của Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành. Bàn tay A Diệt bấm quyết, ba cây trận kỳ nhanh chóng bay vòng quanh thân, tạo lên một lốc xoáy nước chặn lại toàn bộ hỏa công.

Tay còn lại của hắn giơ lên, xuất từ giới chỉ ra không ít cơ quan khôi lỗi, cùng với một trận đồ liên kết khôi lỗi thuật, bắt đầu dùng những thứ này lắp ráp lên thân đám hỏa lang nơi đây, dù chúng có chống cự thế nào cũng không thể thoát khỏi tên thanh niên nhân loại.

Nửa bữa cơm thời gian sau, A Diệt tiếp tục tiến vào sâu bên trong pháo đài, xung quanh hắn có một đàn hỏa lang khôi lỗi, đều do hắn thu phục được nhờ vào việc chỉnh lại cơ quan quản lý trong đầu đám sói này.

Mắt thấy đoạn đường trước mặt bị một đầu khôi lỗi cự viên to lớn chặn lại, tên thanh niên mỉm cười hứng thú nói: “Dùng cơ quan khôi lỗi để đấu với khôi lỗi đại sư, ta thích cách chơi tại nơi này rồi đấy, haha.”

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên ầm ầm trong tầng một pháo đài, họ Diệt vẻ mặt nhàn nhã đứng trên vai cự viên khôi lỗi, dẫn đầu đàn hỏa lang, một mạch tiến thẳng san phẳng tất cả vật cản trên đường đi.

Hành động dùng tài nghệ trong lĩnh vực khôi lỗi của bản thân, để khống chế ngược lại đám khôi lỗi cản trở trên đường không phải chỉ có mình A Diệt nghĩ đến. Một vài kẻ có tạo nghệ trên phương diện cơ quan khôi lỗi thuật, cũng đã đưa ra hành động như vậy, giúp họ tiến được xa hơn trong pháo đài, đi được đến những khu vực cất chứa vật phẩm cao cấp hơn.

Một gã trung niên nhân loại đang thong dong lao vùn vụt trên đường, dưới chân hắn là một con chồn khôi lỗi có tốc độ chạy rất nhanh, theo xung quanh còn có mười mấy khôi lỗi thú khác, tất cả đều được gã ta thu thập bên trong pháo đài này.

“Không biết trong đây có loại cấm chế gì, mà khôi lỗi đem từ bên ngoài vào lại không thể hoạt động, nhưng cũng chẳng sao, ta sẽ biến những khôi lỗi trong pháo đài này thành thủ hạ của ta, chả mấy chốc ta sẽ nắm giữ một đội quân hùng hậu, hắc hắc.” Vừa đi trung niên nhân vừa tự đắc lẩm bẩm, sự am hiểu khôi lỗi thuật giúp gã rất nhiều trong nơi này, khiến gã tự tin không thôi.

Bất chợt gã ra lệnh cho đám khôi lỗi dừng lại, vì ngay ngã ba trước mặt có một đàn hỏa lang khôi lỗi xuất hiện, số lượng cũng gần hai chục đầu. Trung niên nhân kích động hẳn lên, nếu thu về tay được thêm đàn khôi lỗi đó, lực lượng trong tay gã sẽ mạnh lên rất nhiều, đủ sức ứng phó với các trở ngại dạng cạm bẫy cơ quan khi tiến vào sâu hơn.

“Chết tiệt, nơi đây không có dòng khí loạn lưu nào, ta không thể lấy được tài liệu khống chế khôi lỗi trong giới chỉ ra...” Tức giận chửi một câu, gã ta cũng không chú ý đến vấn đề này nữa, tập trung chỉ huy toàn bộ khôi lỗi của bản thân lao lên bao vây đàn sói lại, tính tạm thời đánh gục bọn chúng, đợi đến khu vực có thể mở ra nạp giới thì sẽ ra tay cải tạo đám sói sau.

Nhưng còn chưa kịp ra lệnh đám khôi lỗi thú phát động công kích, thì sắc mặt trung niên nhân đã khẽ biến, vì đến ngay sau đàn sói là một đàn dơi bắn tiễn số lượng ba chục đầu, trên các vách tường còn có mười đầu chi chu mang khả năng phóng tơ vừa lúc bò tới.

Gã nguyên sĩ liền tế ra bảo cụ bản mệnh là một cây bút lông lớn dài hơn cả người y, trong lòng nghi hoặc tự hỏi: “Tại sao vật cản trở tại đoạn đường này lại nhiều như vậy? Chẳng lẽ đi qua nơi này sẽ tới được một khu vực cất chứa bảo vật sao? Nếu như thế thì chuyến này phải lên sẵn tinh thần hi sinh đám khôi lỗi trong tay rồi, nếu không khó mà qua ải.”

Nghĩ chưa xong, tên trung niên lại trợn to đôi đồng tử, vì sau lưng đàn hỏa lang lại xuất hiện thêm mười mấy đầu khôi lỗi lôi thiểm báo nữa, một loại thú tốc độ cực nhanh, am hiểu ám sát. Chưa dừng lại ở đó, tiếng bước chân nặng nề ngày một đến gần, ba thân ảnh to lớn lần lượt đi đến đoạn đường trước mặt gã trung niên, là ba đầu cự viên to lớn có man lực vượt trội.

Tâm trung niên nhân như đóng băng, gã không hiểu tại sao cản trở nơi đây bá đạo như thế, khiến gã khó có thể qua nổi. Nhưng nghi hoặc của gã rất nhanh đã được giải đáp, vì trên bờ vai một đầu khôi lỗi cự viên, có một thân ảnh nhân loại thong dong đứng đó, giờ gã mới biết bầy khôi lỗi thú trước mặt đã có chủ nhân.

Trông thấy một tên trung niên sắc mặt cả kinh, cùng với gần hai chục đầu khôi lỗi nhỏ xinh xung quanh hắn, Diệt Chúng Sinh đứng trên vai cự viên không khỏi bất ngờ, hắn nghĩ thầm: “Thì ra các lối đi có liên thông với nhau, nên ta mới gặp tu hành giả khác, nhưng như thế cũng tốt, gϊếŧ người đoạt bảo luôn là việc làm đem lại thu hoạch phong phú.”

Cả đám khôi lỗi dưới trướng A Diệt liền hùng hổ dọa người, lao lên thi triển công kích tới bầy thú trước mặt, khiến gã trung niên vội vã chỉ huy chúng chống đỡ. Thế công của bầy khôi lỗi thú trong tay họ Diệt như bão tát mưa sa, chưa tới một tuần trà đã hạ được một vài khôi lỗi đối địch, đẩy lui đám còn lại.

Ba đầu cự viên của A Diệt có thực lực tương đương Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, lôi thiểm báo ngang với đại thành, số còn lại thì chỉ là tiểu thành nhưng lại nắm giữ những năng lực không thể xem thường, như bắn tơ giăng lưới, phóng phi tiễn phát bạo, bắn hỏa cầu sức phá hoại cực cao.

Khôi lỗi thú dưới trướng trung niên nhân tất cả chỉ có thực lực ngang Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành, mặc dù có một vài đầu sở hữu năng lực đặc thù, nhưng đứng trước số lượng kẻ địch hùng hậu, thực lực mạnh mẽ, thì bọn chúng liền tỏ ra thua chị kém em, bị đánh cho tan tác.

Ý niệm truyền đi theo thần thức từ não hải trung niên nhân phải hoạt động liên tục, nhưng vẫn không thể chỉ huy đám khôi lỗi của mình chống lại thế công mạnh mẽ từ đối phương, khiến tâm gã như rơi vào hầm băng.

“Chết tiệt, trình độ cơ quan khôi lỗi thuật của ta đã là cực hạn khôi lỗi sư, có thể xem như khôi lỗi chuẩn đại sư rồi, vậy mà không thể đối đầu lại kẻ địch này, chẳng lẽ hắn là khôi lỗi đại sư chân chính!” Vừa nghĩ tên trung niên vừa tập trung dò xét kẻ đang đứng bất động trên vai một cự viên, bỗng dưng miệng gã khẽ cong lên khi phát hiện ra một điều.

“Giao động nguyên lực của tên đó chỉ là Bỉ Ngạn cảnh đại thành, lần này ta có cơ hội lật bàn rồi. Khôi lỗi dưới trướng nhiều và mạnh thì sao chứ, thực lực bản thân yếu kém vẫn có thể chết như thường. Ở đây không thể tế ra các thủ đoạn phòng ngự từ giới chỉ, thì một tên đại thành như hắn sao có thể sống nổi khi bị đại viên mãn là ta công kích cơ chứ, hắc hắc!”

Gã ta căn thời điểm A Diệt không để ý đến mình, liền lập tức bộc phát nguyên lực, thi triển thân pháp bứt tốc lao vọt đến ngay trước mặt đối phương, cây bút lông trong tay hóa thành một ngọn giáo sắc nhọn, đem theo lực sát thương mạnh mẽ đâm thẳng kẻ địch!

“Xoẹt!” Máu tươi lập tức phun trào, cái đầu xoay nhiều vòng giữa không trung rồi mới rơi mạnh xuống nền, thân thể không đầu cũng theo đó mà rụng xuống, sinh cơ dần tiêu tan, vài đầu khôi lỗi đang điên cuồng chiến đầu tức thì ngừng hoạt động.

Ánh mắt khinh thường nhìn xuống cỗ thi thể không đầu phía dưới, lưỡi thanh chiến đao vẫn còn đang liếʍ láp vệt máu, thanh âm hừ lạnh từ tên thanh niên tuấn mỹ vang lên: “Đến cả kẻ vận dụng pháp tắc còn chết trong tay ta, một tên Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn tầm thường như ngươi lại dám lao tới đối đầu trực diện, đúng là tự tìm đường chết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom