• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (1 Viewer)

  • Chương 191-195

Chương 191: Chiến trường

Vùng chiến trường rộng mười vạn dặm tại biên hoang giữa hai Quốc gia, hằng ngày luôn có vô số trận chiến lớn nhỏ diễn ra, giữa hai phe nguyên sĩ và tà sĩ. Đây là sự giằng co lâu dài của tu hành giả tại hai đất nước, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, máu tươi luôn chảy mỗi ngày.

Một tháng qua, Diệt Chúng Sinh đã gây dựng nên tên tuổi không nhỏ tại một góc của vùng chiến trường rộng lớn này, hắn chính là một sát tinh chuyên đoạt mạng tà sĩ Hiển Hóa cảnh cấp thấp. Ngay cả khi đối đầu kẻ đã bước chân vào giai đoạn trung kỳ, hắn cũng có thể đánh ngang tay chứ không hề bị ép xuống thế hạ phong.

Lúc này, tại một sơn cốc vô danh, sát tinh sơ kỳ đang đối chiến sinh tử với một gã tà tu trung kỳ Hiển Hóa. Thân ảnh hai nam tử, một thanh niên một trung niên, giao thủ với nhau biến bên trong sơn cốc thành một bãi hoang tàn.

“Phụt!” Gã tà sĩ trung niên miệng phun máu tươi, lảo đảo lùi lại về phía sau, đồng thời tế ra tấm thuẫn che chắn trước người, phòng ngừa đối phương thừa cơ xông lên. Phía đối diện, A Diệt khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, trên người không ít vết thương, bị lực phản chấn đẩy lùi lại vài bước, nhưng trông bộ dáng không thảm như kẻ địch.

Gã tà sĩ lau vết máu khóe miệng, ngữ khí hòa hoãn: “Không hổ là kẻ được mệnh danh sát tinh sơ kỳ, thực lực quả nhiên rất mạnh. Lúc trước khi nghe nói về ngươi, ta chỉ cho rằng bọn chúng đang nói quá lên, nào ngờ nhiêu đó vẫn còn hơi thấp so với chiến lực thực sự của ngươi.”

Ánh mắt âm trầm nhìn kẻ trước mặt, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, họ Diệt băng lãnh đáp: “Ta không mạnh đến mức phô trương như vậy đâu, nhưng để gϊếŧ ngươi thì vẫn đủ.”

“Hắc hắc, ngươi nên biết, con thỏ bị dồn vào đường cùng còn có thể cắn ngược, huống hồ ta không phải thỏ. Nếu ngươi nhất quyết muốn tử chiến đến cùng, ta có liều cái mạng già này cũng muốn kéo ngươi theo, cho dù ngươi có thành công gϊếŧ được ta thì bản thân cũng phải trả giá không nhỏ đâu!”

A Diệt không thèm để lời uy hϊếp của đối phương vào tai, gay gắt đáp: “Trận chiến vừa qua, ngươi khiến ta tiêu tốn không ít vật phẩm phụ trợ giá trị cao, ta sẽ không cam lòng kết thúc như thế này đâu. Hơn nữa, ngươi cũng đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy, ta hoàn toàn có thể gϊếŧ được mạng chó của ngươi mà không phải trả bất cứ cái giá nào!”

Thân ảnh hắn chợt động, đã xuất hiện trên đỉnh đầu đối phương, hai tay cấp tốc bắt phát quyết. Gã trung niên liền cảm thấy nguy cơ ập tới, dán tấm phù phòng ngự còn lại duy nhất lên thân, sau đó thi triển một loại thần thông bảo hộ. Tay phải của A Diệt tích tụ đầy nguyên lực, cuồn cuộn trong lòng bàn tay, sau đó vỗ mạnh xuống thân ảnh kẻ địch.

“Tọa Sơn Đại Chưởng Ấn!”

Hư ảnh một bàn tay lục sắc to lớn, phát ra quang mang sáng chói, như thiên lôi giáng thế, vỗ mạnh xuống vùng đại địa này. Tiếng nổ vang lên vọng cả sơn cốc, uy chấn phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, khói bụi dần tan đi, hiển lộ ra một dấu ấn hình bàn tay rộng hơn trượng, lún sâu dưới mặt đất.

Dưới cái hố ấy, gã trung niên trông chật vật vô cùng, thân hình nhếch nhác, y phục rách rưới, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra. Vừa rồi vì bị tấn công quá bất ngờ, nên lão không kịp thi triển thủ đoạn công kích cá chết lưới rách của mình, hiện giờ bản thân bị trọng thương mà đối thủ lại không hề hấn gì, ưu thế của gã càng giảm xuống.

Đúng lúc này, một cái bóng lướt tới rất nhanh, khi thần thức của gã ta bắt được cảm ứng, thì cái bóng đó đã luồn lách dưới màn bụi đất mà lướt qua người gã rồi. Thân ảnh không đầu đứng sững tại chỗ, thủ cấp lăn lốc dưới đất, trên khuôn mặt còn giữ biểu hiện cả kinh.

“Can Thiên Lặng Ngã.”

Họ Diệt chậm rãi bước lại gần cỗ thi thể, tùy ý vung đao để thứ vũ khí này hấp thụ huyết nhục kẻ địch, máu thịt của trung kỳ Hiển Hóa cảnh muốn có cũng không phải dễ đâu.

Phất tay thu lấy nạp giới là chiến lợi phẩm, lúc này tuy thân thể không ít vết thương nhưng miệng hắn vẫn cười, đây là lần đầu tiên hắn dùng thực lực nguyên sĩ để diệt sát kẻ trên tiểu cảnh giới.

Một tháng qua, trên chiến trường này hắn đã không ít lần chạm trán tà sĩ Hiển Hóa cảnh trung kỳ, trong đó có hai lần dụ kẻ địch đến một khu vực vắng lặng, rồi chuyển sang ma lực diệt sát bọn chúng. Nhưng hắn sẽ không dại gì đem chiến tích này đi nhận điểm chiến công, một kẻ còn ở sơ kỳ mà có thể hạ sát được trung kỳ, chắc chắn sẽ bị kẻ địch mạnh để mắt tới.

Sau khi trốn tại một nơi bí ẩn để chữa thương, khôi phục nguyên lực, hắn tiếp tục phi hành trên vùng chiến trường, săn kẻ địch yếu tiện thể tìm kiếm thứ đang cần. Tại vùng chiến trường này đầy rẫy nguy hiểm, ở im một chỗ quá lâu sẽ xảy ra nhiều bất chắc. May là hắn có nguyên thạch thượng phẩm, hấp thu nguyên khí từ nguyên thạch cấp bậc này sẽ khôi phục nguyên lực cực kỳ nhanh.

.............

“Tìm cả nửa ngày rồi vẫn không thấy một nơi có Kim Ngân Hoa sinh trưởng, rõ ràng lúc trước có kẻ từng tìm thấy vài gốc linh dược đó trên chiến trường mà.” A Diệt vừa phi hành vừa lẩm bẩm, hiện tại thứ trước mắt mà hắn cần nhất, chính là linh dược Kim Ngân Hoa này.

Sau một tháng chém gϊếŧ trên chiến trường, dù cho không để lộ ra tất cả những tà sĩ mà bản thân đã gϊếŧ, mỗi ngày chỉ đem về số nhỏ, thì hắn vẫn tích được hơn trăm điểm chiến công. Tấn Thăng thạch hắn đã đổi lấy một khối, loại vật phẩm này chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi nên không cần nhiều.

Nhưng Phá Ách đan thì khác, loại đan dược này có thể dùng nhiều viên trong một lần trùng kích bình cảnh, hơn nữa sau này khi từ trung kỳ lên hậu kỳ vẫn có tác dụng. Vì vậy A Diệt đã quyết định đầu tư, thay vì bỏ ra 20 điểm chiến công cho mỗi viên, thì hắn dùng 55 điểm đổi lấy dược phương luyện chế Phá Ách đan.

Dược liệu cần để luyện chế loại đan dược này, một số hắn đã có sẵn, một số thì thu mua tại phường thị trong quân doanh, đến nay chỉ thiếu duy nhất một loại, chính là linh dược trung phẩm Kim Ngân Hoa. Nghe nói loại linh dược ấy có sinh trưởng tại một số vùng hiểm địa trong phạm vi chiến trường, nên mấy ngày gần đây A Diệt vẫn luôn tìm kiếm.

Đột nhiên thần niệm hắn cảm ứng được, vài nguyên sĩ đang hốt hoảng chạy trốn khỏi thứ gì đó, phương hướng bỏ chạy của họ đúng về phía hắn. Nhìn kĩ mới thấy đó là bốn nguyên sĩ trong liên minh, có một tên tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ, là đệ tử Thiên Kiếm các, ba người còn lại mới chỉ sơ kỳ, đệ tử của những thế lực nhất lưu khác nhau.

“Sư đệ mau chạy đi!” Lão già đệ tử Thiên Kiếm các, trông thấy họ Diệt phía xa nhất thời vui mừng, nhưng khi cảm ứng được tu vi của hắn lại ỉu xìu xuống, sau đó tốt tính quát lớn nhắc nhở.

Lời của lão ta còn chưa dứt, thân ảnh A Diệt đã cấp tốc phi hành bỏ chạy còn nhanh hơn bốn người phía sau, vì thần niệm của hắn đã cảm ứng được kẻ đang truy sát bọn họ.

Sắc mặt A Diệt khó coi, vừa cấp tốc phi hành vừa chửi thầm, trách đời sao lại đen như vậy. “Kẻ đang truy đuổi đám người kia, có tên trên sát lệnh bảng, cái đầu của hắn trị giá 18 điểm chiến công!”

A Diệt biết rõ, những kẻ có tên trên sát lệnh bảng, phần thưởng nếu diệt sát được hơn 10 điểm chiến công, đều rất đáng sợ. Tu vi của những kẻ đó chắc chắn đã là đỉnh phong của cảnh giới này, hơn nữa thực lực rất kinh người, Hiển Hóa cảnh hậu kỳ chết dưới tay chúng không phải con số ít.

Kẻ đang truy đuổi năm người là một gã nam tử trông còn khá trẻ, bề ngoài chỉ chừng 30, thân hình gầy guộc còm nhom như thể gió thổi là bay. Đôi mắt hẹp dài âm lãnh, nước da trắng bệch, mái tóc màu đỏ xõa tung, lưỡi dài luôn thè ra liếʍ liếʍ môi. Gã đạp trên một bảo cụ phi hành hình dạng như bộ xương người, ai nhìn cũng thấy quỷ dị đáng sợ.

Khi tiếp cận mấy tên đang phi hành phía trước, chỉ còn cách vài chục trượng, gã ta liền tung ra những đòn công kích. Vô số mũi tên ánh đỏ bắn tới thân ảnh bốn người kia, trên mỗi mũi tiễn còn bốc lên khói đỏ nồng nặc, khiến người khác hít phải liền cảm thấy khó chịu.

Những nguyên sĩ phe Phần quốc có thể linh hoạt tránh né khỏi các mũi tên phóng tới, nhưng có hai người không may hít phải khí đỏ, liền cứng lại cổ họng, hai bàn tay ôm lấy cổ, sắc mặt đan đớn cùng cực, lăn lộn trên bảo cụ phi hành giữa không trung. Chỉ sau vài chén trà nhỏ, da thịt trên thân thể họ đã chuyển đỏ rồi héo úa như thây khô, khi gió thổi qua chỉ còn lại bộ khung xương!

Thấy cảnh tượng đáng sợ đấy, A Diệt và hai kẻ khác càng kinh hoàng hơn, dốc toàn lực mà phi hành nhanh hết mức có thể. Gã tà sĩ đáng sợ kia vẫn không ngừng liếʍ môi, truy đuổi ngay phía sau ba người, tốc độ rất nhanh sắp tiếp cận được con mồi.
Chương 192: Giằng co

Quân doanh thập ngũ, vào ban ngày là một mảnh yên bình, vì gần như toàn bộ nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đã lên chiến trường chinh chiến, những người đang làm các công việc khác nhau trong quân doanh, đều là đệ tử Luyện Nguyên cảnh.

Trong chiến tranh quy mô cấp Quốc gia, tồn tại đứng đầu các thế lực lớn chính là thủ lĩnh tối cao, là trụ chống trời. Các trưởng lão là những tướng quân, những thống soái. Còn đệ tử tinh anh là quân lính, là lực lượng chiến đấu chính. Đệ tử cấp thấp chỉ có thể giữ vai trò hậu cần, làm các công việc tay chân tại quân doanh, không đủ thực lực để được đưa lên chiến trường.

Mà đệ tử Luyện Nguyên cảnh có tư chất hoặc thân phận cao, như đệ tử hạch tâm, sẽ được bảo vệ an toàn trong tông, không bị điều tới những nơi như thế này làm chân sai vặt. Những đệ tử cấp thấp làm việc tại các quân doanh, hay cố thủ khu quặng, đều là đệ tử thông thường, phần lớn là ngoại môn đệ tử, những người này có chết thì cao tầng trong tông cũng chẳng quan tâm.

Tại một căn lều trại rộng lớn xa hoa, nằm tại gần trung tâm quân doanh to lớn này, chính là trại nghị sự. Lúc này cuộc nghị sự đã kết thúc, có mười mấy thân ảnh chậm rãi từ bên trong căn lều lớn bước ra, ai nấy đều khí độ bất phàm, long hành hổ bộ.

Một lão già khô gầy, trông như que củi khô, bước ra sau cùng, mỉm cười nói với những người phía trước: “Tại hạ đã bảo đám đệ tử chuẩn bị chút đồ ăn dân gian rồi, nếu các vị không quá bận, có thể bớt chút thời gian ở lại cùng nhau thưởng thức, dùng bữa trưa tại đây.”

Một trung niên nhân khí thế oai hùng, thân hình cường tráng uy nghiêm, quay lại ôm quyền với mọi người rồi nói: “Quân doanh thập nhất mà tại hạ tọa chấn nằm gần phạm vi chiến trường nhất, nên rất nguy hiểm không thể bỏ bê trong thời gian dài. Vì vậy hiện giờ tại hạ cần trở về nơi đó ngay, các vị ở lại dùng bữa vui vẻ, thông cảm cho lão già này.”

Hai nữ tử thanh lãnh, dung mạo xinh đẹp thoát tục, khí thế vô song, từ khuôn mặt lẫn thể hình đều giống hệt nhau, chỉ khác màu y phục, lúc này cũng lên tiếng: “Hai tỷ muội bọn ta đang nghiên cứu một môn thần thông, hiện tại không thể chểnh mảng, xin cáo từ.”

“Haha... tại hạ cũng có một lô đan đang trong lò, phải lập tức trở về xem xét, mong các vị lượng thứ.” Một vài người khác cũng nghĩ ra lý do để chối từ lời mời dùng bữa, đến hiện tại chỉ có năm người còn ở lại với lão già khô gầy.

Mắt nhìn những luồng độn quang bay đi phương xa, lão già khô gầy là trưởng lão tọa chấn nơi đây, thở dài lẩm bẩm: “Hiếm lắm mới có dịp nhiều trưởng lão của các thế lực tụ họp như thế, vậy mà nhoáng cái đã rời đi, không chịu bỏ ra chút thời gian cùng nhau ngồi dùng bữa, uống trà đàm đạo.”

“Hắc, Tô huynh chớ phiền, dù sao giờ cũng đang trong thời chiến, nên tất nhiên những vị nguyên hữu ấy cảm thấy căng thẳng. Dù sao vẫn còn năm người chúng ta ở đây dùng bữa với huynh cơ mà.” Một gã đàn ông thô kệch lên tiếng xoa dịu buồn phiền của lão ta, bốn người khác cũng cười cười phụ họa theo.

Không phải năm người này thực sự muốn ở đây dùng bữa với lão già, mà do họ không dám đắc tội lão ta. Những người vừa rời đi đều có tu vi bằng hoặc là hơn lão già khô gầy, nên mới không cần nể mặt lão ta. Còn năm người này đều có tu vi kém hơn lão, hơn nữa họ chỉ là trưởng lão trong thế lực nhất lưu, còn lão già là trưởng lão trong thế lực đỉnh tiêm.

Lão già khô gầy cảm thấy còn có chút an ủi, liền mỉm cười nói với năm người kia: “Các vị quả nhiên là người sảng khoái, cùng nhau vào dùng bữa nào, hôm nay chúng ta không say không về!”

Nghe như thể bọn họ chuẩn bị phải uống một bữa rượu, sắc mặt ai nấy đều cười có chút gượng gạo, phiền muộn bước theo sau lão già. Nhưng đúng lúc này có một gã đệ tử chạy tới, cung kính thi lễ với mọi người ở đây, sau đó hai tay dâng lên một tấm phù truyền tin cho lão già khô gầy: “Bẩm sư tổ, là tin khẩn cấp của La sư thúc truyền về.”

Nghe vậy lão già vội vàng đưa tay tiếp nhận tấm phù rồi đọc thông tin trong đó, một lúc sau sắc mặt trở nên tức giận, phất tay bảo tên đệ tử lui xuống. Lão quay đầu lại nhìn năm người phía sau, bộ dáng khá là gượng gạo, cố gắng mở miệng giải thích:

“Đệ tử chân truyền của ta cùng với một vài đệ tử khác trong liên minh, trên chiến trường phát hiện một động quật lớn chứa rất nhiều đồ tốt bên trong. Nhưng chúng đang giằng co với lũ tà sĩ phe địch, thực lực hai bên cân bằng, mà cái đáng giận nhất là đám tiểu bối ma tu quỷ đạo đó đã gọi trưởng lão của bọn chúng tới, muốn cậy già mà bắt nạt đệ tử của liên minh chúng ta!”

Lão tức thì hóa thành luồng độn quang kim sắc, phá không bắn đi, để lại một câu bằng ngữ khí áy náy: “Giờ ta phải nhanh chóng tới cứu viện đám đệ tử, mong các vị thông cảm.”

Năm người nghe xong không biết nói gì, ai nấy đều cười khổ từ chối cho ý kiến. Họ biết lão già vội vã như vậy là vì quan tâm tới đệ tử chân truyền của mình, cùng với bảo vật trong động quật kia, chứ không phải để cứu viện những đệ tử trong liên minh như lời lão nói.

...................

Cùng thời điểm ấy, tại một dãy núi vô danh trên chiến trường mênh mông, có một khu vực bị tàn phá nghiêm trọng, lộ ra một tòa động quật cực lớn giữa hai chân núi. Phía trên miệng động quật, nguyên sĩ giữa hai quốc gia đang giằng co, bộ dáng có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Bên phe nguyên sĩ Phần Quốc, có bốn thân ảnh, Diệt Chúng Sinh cũng ở trong số đó, hắn là kẻ có tu vi thấp nhất tại nơi đây. Bên đối phương cũng có bốn tên, ai nấy đều trông quỷ dị hoặc đáng sợ, chẳng kẻ nào trông bình thường được cả.

Kẻ mạnh nhất hai phe đều có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong. Gã đỉnh phong bên kia tên Ngụy Hằng, chính là kẻ đã truy sát A Diệt cả một chặng đường dài, với cái đầu trị giá 18 điểm chiến công trên sát lệnh bảng, ba tên tà sĩ còn lại đều có tu vi trung kỳ. Ba nguyên sĩ khác bên này chỉ có hai người trung kỳ mà thôi, họ Diệt còn sơ kỳ viên mãn.

Thời gian trước, sau khi hai gã đồng môn hít phải khói độc mà chết bất đắc kỳ tử, khiến ba người nhóm A Diệt càng cẩn trọng hơn, dùng tới Tiêu Độc phù. Họ vẫn một đường bỏ chạy nhanh hết sức có thể, đến cuối cùng thì năm người ban đầu, chỉ còn lại hai người là họ Diệt và lão già tu vi trung kỳ còn sống.

Trong quá trình hai bên cấp tốc phi hành, đã bay ngang qua rất nhiều khu vực có tu hành giả, nên thu hút được vài người ở cả hai phe đến yểm trợ. Chiến đấu một hồi lâu, cả hai phe đều có vài người ngã xuống, cho tới khi đến dãy núi lớn này, hai bên mới ngừng lại. Vì dư uy từ trận chiến của bọn họ khiến khu vực này bị tàn phá bừa bãi, lộ ra miệng vào của một động quật lớn.

Hai bên lúc này vẫn đang giằng co, kẻ có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong bên phe nguyên sĩ, là một lão già họ Cao, quản sự Địa Thanh cốc, thực lực không kém gì Ngụy Hằng phe địch. Hai người trung kỳ đều là đệ tử Thiên Kiếm các, lão già vừa rồi cùng A Diệt chạy trốn thừa sống thiếu chết, mang họ Nguyên. Kẻ còn lại chính là một người quen mà năm xưa họ Diệt từng gặp, La Trọng Vị.

Tuy bên phe đồng minh tu vi của A Diệt kém nhất, nhưng thực lực hắn bày ra sau một hồi chạy trốn, cùng với danh tiếng gần đây mà hắn gây dựng nên, không hề thua kém một gã Hiển Hóa cảnh trung kỳ tầm trung. Vì vậy từ lúc phát hiện ra động quật cực lớn, chắc chắn chứa vô số bảo vật bên trong, cả hai phe vẫn đang bất động giằng co, đơn giản vì thực lực hai bên không chênh lệch.

Nhưng cục diện đã bị phá vỡ từ tuần trà trước, đám tà sĩ kia rất tham lam, muốn độc chiếm toàn bộ, không để cho nguyên sĩ Phần Quốc cùng hưởng lợi. Tên Ngụy Hằng bất ngờ tung một tấm truyền tin phù cao cấp đi, chắc chắn là truyền tin về quân doanh cầu viện trưởng lão. Ba tên còn lại nhanh chóng tạo nên một tòa pháp trận, có khả năng ngăn cản truyền tin phù, khiến phe A Diệt không thể cầu viện.

Sau đó mỗi một gã tà sĩ đều canh chừng một tên nguyên sĩ phe Phần Quốc, chỉ cần họ có dấu hiệu muốn động thủ phá bỏ kết giới, thì tà sĩ đang nhìn chằm chằm sẽ lập tức ra tay công kích. Biết rõ chẳng bao lâu nữa sẽ có trưởng lão phe địch tới đây, không ai phe đồng minh muốn ngồi im chờ chết cả.

La Trọng Vị liền cắn răng dùng truyền tin phù cấp Bỉ Ngạn để cầu cứu sư phụ mình, loại phù lục đẳng cấp đó hoàn toàn có thể bí mật xuyên qua lớp kết giới, mà phía kẻ địch không hề hay biết.

Trông sắc mặt đắc ý của bốn gã tà sĩ nhìn nhóm người A Diệt, cứ như nhìn cá nằm trên thớt đợi làm thịt vậy, ai nấy đều cười cợt tự mãn. Chúng đâu biết rằng họ La đã lén truyền tin về quân doanh thành công, sư phụ của y cũng sắp tới đây, không hề sợ gì trưởng lão mà bên phe địch mời tới.

La Trọng Vị đã truyền âm nói chuyện này cho ba người khác trong nhóm, giúp họ bớt căng thẳng hơn, tránh làm ra những hành động liều lĩnh. Cả bốn người vẫn đang diễn rất sâu, bề ngoài biểu hiện ra sắc mặt khó coi, bộ dáng có thể xông lên tử chiến bất cứ lúc nào, khiến bốn tên phe địch chủ quan hơn, nghĩ bọn họ thực sự không có cứu viện.

Đúng lúc này bầu trời có tiếng ầm ầm từ phương xa truyền tới, tám người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, nơi đó có một luồng độn quang hôi sắc đang phá không bay đến vị trí của họ. Bốn tên tà sĩ tức thì cười lớn, Ngụy Hằng với đôi mắt chứa đầy sát khí, nhìn thẳng vào lão già họ Cao phe đối thủ, ngạo nghễ nói:

“Đối diện với tồn tại Bỉ Ngạn cảnh, đám các ngươi chỉ là sâu kiến mà thôi, lên tinh thần cho cảnh bị một chưởng vỗ chết toàn bộ đi, haha!”
Chương 193: Kinh đấu

Đóa bỉ ngạn hôi sắc nở ra giữa không trung, một lão già mũi ưng đứng uy nghiêm phía trên, ánh mắt sắc bén nhìn xuống đám nguyên sĩ phía dưới, khiến bốn người nhóm A Diệt không rét mà run, cảm thấy áp bách vô cùng.

Bốn gã tà sĩ phe địch thấy vậy càng trở nên đắc ý hơn, ánh mắt khinh thị nhìn đối phương, chuẩn bị xem cảnh bọn họ bị vỗ chết, máu bắn tung tóe. Phía trên cao, lão già mũi ưng thân hình khá gầy, lưng có chút còng, khoác bộ trường bào màu xám, chậm rãi giơ một cánh tay gầy guộc ra phía trước, rồi ép mạnh xuống.

Vô vàn khói xám thình lình xuất hiện giữa không trung, đúng trên đỉnh đầu bốn nguyên sĩ Phần Quốc, ngưng tụ lại thành một cự trảo to lớn, hung hăng vỗ xuống! A Diệt lúc này bị một luồng cự lực đè ép, thân thể không nhúc nhích nổi, chỉ có thể cố gắng tạo ra một lớp quang tráo, bị động đỡ đòn, ba người bên cạnh cũng như vậy.

“Rầm!” Thanh âm nổ lớn vang lên, dư lực khuếch tán ra khắp mọi nơi, nhưng không có máu tươi bắn lên, vì trận va chạm vừa rồi bạo phát giữa không trung, chứ không phải nơi bốn người nhóm A Diệt đang đứng. Nhìn kĩ mới thấy, cự trảo trông như bàn tay quỷ kia, bị một hư ảnh cự kiếm kim sắc bắn tới cản lại, mới bạo phát sóng xung kích giữa trời.

“Ưng Độc lão quái, lão phu không ngờ ngươi lại hèn hạ tiểu nhân tới vậy, ra tay với đám tiểu bối!” Lão già khô gầy thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu La Trọng Vị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm lão già mũi ưng, tay khẽ phất đánh tan uy áp khiến cho bốn nguyên sĩ phía dưới có thể tự do di chuyển như bình thường.

Cả đám Hiển Hóa cảnh tức thì lui xa về phía sau, tránh khỏi phạm vi giằng co giữa hai vị trưởng lão. Bốn người nhóm Ngụy Hằng sắc mặt lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn khó tin, chúng không thể ngờ rằng trưởng lão phe đối phương lại biết chuyện ở nơi đây, rồi đến cứu nguy kịp thời như vậy.

Lão già mũi ưng cũng cảm thấy bất ngờ không kém, nhưng bề ngoài vẫn rất thản nhiên, cười khà khà lên tiếng: “Họ Tô kia, ta đây muốn làm gì cũng chẳng đến phen tên ngụy quân tử như ngươi chỉ trích, mạnh được yếu thua, bớt nói nhảm.”

A Diệt cùng ba người bên cạnh lúc này mới có thể bình tĩnh mà thở phào một hơi, cảm giác thoát khỏi cái chết thật là sảng khoái. Họ La tuy rất tin tưởng sư phụ mình, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khi cự trảo chộp xuống, hắn cũng không tránh khỏi e sợ trong lòng, sợ sau khi mình chết sẽ có kẻ khác chiếm lấy vị trí trò cưng của sư phụ.

Lão già khô gầy họ Tô gật đầu cười lạnh, vung tay đánh xuống vài đạo kiếm quang, phá tan những tảng đá bịt lại miệng động quật, rồi lên tiếng đáp trả: “Nếu đã là mạnh được yếu thua, thì hãy để đám tiểu bối dựa vào sức chính mình mà tìm kiếm cơ duyên đi, kẻ nào mạnh sẽ có được nhiều bảo vật. Còn tên hèn hạ ngươi, ở lại đây để lão phu kiểm tra xem ngươi có thực sự mạnh như lời đồn.”

Nói đoạn, lão ta ra hiệu cho đệ tử của mình, thấy vậy họ La nói với ba người khác, sau đó cả bốn thân ảnh cấp tốc tiến vào bên trong động quật. “Đi thôi, sư phụ ta sẽ kiềm chế lão già kia, không để lão ta làm loạn đâu.”

Lão già mũi ưng trông thấy không hề ngăn cản, mắt nhìn xuống Ngụy Hằng rồi hất cằm một cái để ra hiệu. Họ Ngụy liền phất tay ra lệnh cho ba tên bên cạnh, bốn gã tà sĩ liền cấp tốc hành động, đi ngay phía sau phe đối phương.

Bên trong động quật phi thường sâu và rộng lớn, hầu như tối thui vì ánh sáng tự nhiên không thể chiếu vào được quá sâu. Tám thân ảnh cấp tốc bay vọt vào bên trong, mỗi một người đều kẹp chặt một tên bên phe địch, chỉ cần thấy bảo vật sẽ lập tức tung ra vô số sát chiêu để tranh đoạt.

Phía ngoài, toàn thân Ưng Độc lão quái bốc đầy khói xám, nhìn qua cũng biết đó là khói độc, chỉ qua thoáng chốc, khu rừng nơi đây đã héo tàn, từ đồi xanh thành một mảnh hoang phế, độc khí nồng nặc. Phía đối diện, trong tay lão già khô gầy xuất hiện một thanh trường kiếm óng ánh kim quang, tản mát ra khí thế sắc bén, luồng gió xung quanh không chịu nổi phải bị cắt ra.

Giao đấu đã bộc phát, thanh âm đối kháng giữa hai người khiến mặt đất run rẩy, đám người bên trong động quật tim đập chân run, vì trông thấy không gian trong đây rung chấn không nhẹ, nền nứt đá lở. Tất cả đều quay đầu lại, chăm chú quan sát trận chiến phía trên cửa động quật, tồn tại cảnh giới ấy đã không động thì thôi, một khi động liền như bão tát mưa sa.

“Thế Giới Kiếm!” Hàng ngàn phi kiếm kim sắc chứa sức mạnh cường đại, bay loạn tại một mảnh trời, biến nơi đó như thành biển kim quang. Giữa cơn cuồng lốc phi kiếm, luồng độn quang hôi sắc bay dích dắc rất linh hoạt, tránh né toàn bộ, ngay khi thoát khỏi phạm vi đầy rẫy kim quang, hóa ra thân ảnh rồi điểm chỉ tới đối thủ.

Chín động thiên đen kịt thình lình xuất hiện giữa không trung, phun ra chín luồng khói độc dày đặc, mỗi luồng khói đều mang một màu sắc khác nhau, chỉ có điểm chung là quang sắc tối màu. Lão già mũi ưng cười khà khà quát: “Xem ngươi đối phó thế nào với Cửu Độc Thú Hồn của lão phu.”

Chín luồng khói độc hóa thành chín đầu độc thú khác nhau, xông thẳng tới thân ảnh kẻ địch, khói độc tán ra ngập trời. Lão già họ Tô sắc mặt vẫn bình thản, tế ra một chiếc bình ngọc đầy màu sắc, tay bắt phát quyết, thôi động chiếc bình phóng thích uy năng.

Từ miệng chiếc bình bắn ra chín đạo sức mạnh thuộc tính khác nhau, hắc, quang, phong, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Hiển hóa thành chín đầu cổ thú lao tới cắn xé với độc thú của đối phương. Giữa chiến trường hung thú giao tranh ngập trời, hai luồng độn quang đang truy đuổi lẫn nhau, tung ra vô số công kích tựa bài sơn đảo hải.

Đỉnh núi nứt toác, từ những khe nứt bay lên đầy rẫy quỷ vật, khí độc nồng nặc. Lão già họ Tô vỗ xuống một chưởng, hư ảnh cự chưởng kim sắc lớn mấy chục trượng ép xuống, không gian ba động không thôi, quỷ vật nát bấy. “Ưng Độc lão quái, bớt thả đám quỷ rác ra đi, lão phu không tin kẻ trị giá 320 điểm chiến công như ngươi chỉ có nhiêu đây năng lực.”

“Khà khà, cái đầu của họ Tô ngươi cũng trị giá 300 điểm ma tà đấy, hôm nay ta nhất định phải thu lấy mới được!” Nói đoạn, lão ta tung quyền, phóng ra một đầu cự điểu cực kỳ to lớn, dang cánh che lại một mảnh trời, phủ tối dãy núi. Quái điểu hót lên đinh tai nhức óc, không gian rung lên kịch liệt, thiên địa nguyên khí tán loạn, mặt đất như muốn nứt ra.

Phía bên kia, một thanh cự kiếm kim sắc sáng lóa quang mang, lưỡi kiếm đâm thủng trời xanh, ầm ầm chém xuống, muốn chẻ đôi đầu quái điểu. Nguyên một mảnh trời rộng hơn mười dặm, không khí hỗn loạn, thiên địa nguyên khí tháo chạy, hư không ba động.

“Đùng!” Cú vang chạm khiến bầu trời sáng choang, lóa mắt người nhìn, tất cả đỉnh núi trong phạm vi mười mấy dặm lập tức nổ tung. Dư uy bạo phát khiến vô số ma thú sống tại lân cận hóa thành bãi máu, động vật chết thảm, kinh sợ muôn loài.

Nhưng mặc cho thần thông giữa hai bên va chạm gây nên sóng gió gì, thì hai lão già vẫn đối chiến gay gắt, hai luồng độn quang thay phiên truy đuổi lẫn nhau, bay loạn giữa trời.

Tám người ở gần cửa động quật quan sát trận chiến, dù có tạo sẵn một vòng quang tráo quanh thân để bảo vệ, nhưng khi sóng xung kích từ những cú va chạm phát tán tới, vẫn khiến toàn bộ hộc máu mồm, thân hình lảo đảo lui về phía sau.

“Đám các ngươi còn đứng đó xem cái gì?” Thanh âm quát lớn truyền tới khiến đám người rét run, cả tám kẻ không hẹn mà cùng cấp tốc phi hành, bay thật nhanh vào sâu bên trong động quật, bắt đầu quá trình tranh đoạt bảo vật.

Ngày hôm đó, tại khu vực bầu trời dãy núi động quật, hai thân ảnh mạnh mẽ không ngừng giao thủ, biến nơi đó thành một bãi hoang tàn, toàn bộ ngọn núi đều mất đi nửa thân trên. Hai lão đầu già nhưng không yếu, lao vào cận chiến, chỉ chén trà nhỏ đã giao thủ qua trăm chiêu, động một bước đã cách vị trí ban đầu mấy trăm trượng, dư lực bạo phát ra khiến bầu trời cũng phải giao động.

Thời chiến hiện nay, những kẻ đứng đầu giữa hai quốc gia, là tồn tại thượng vị cao cao tại thượng, đều đang cùng đánh một bàn cờ lớn. Cường giả đẳng cấp ấy luôn kiềm chế lẫn nhau, rất khó có thể động võ mà giao đấu bằng vũ lực, vì nếu xảy ra giao tranh cấp độ thượng vị, tổn hại cho thế gian vô cùng lớn.

Nên những kẻ đứng tại cảnh giới cao nhất hạ vị, nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh, chính là những người có năng lực chiến đấu cao cường nhất có thể ra sân. Bọn họ chính là nguồn sức mạnh chính của các thế lực, là tướng quân chỉ huy toàn bộ lực lượng của tông phái, một khi xảy ra xung đột vũ lực, tất nhiên khiến núi long đất lở.

Nguyên ngày hôm đó, không kẻ nào dám lại gần phạm vi động quật dưới trăm dặm, ai nấy đều như gà con thấy diều hâu, đi vòng mà né tránh. Ngay cả một số kẻ từng nghe ngóng được tin có động quật mới xuất hiện, cũng đè xuống lòng tham mà rời đi. Vì khi đến gần nơi hai trưởng lão giao đấu, khí huyết trong người liền nhộn nhạo, có dấu hiệu muốn bạo thể.

Lúc này sâu bên trong động quật rộng lớn, có đầy lối đi như mê cung, tám tu hành giả đã tách ra, mỗi người phi hành một hướng, tìm kiếm đại tạo hóa. Mặc cho những đợt sóng xung kích thổi tới sau lưng, A Diệt vẫn cầm tấm Phát Quang phù trong tay mà chăm chú tìm kiếm bảo vật, hắn phải kiếm được thật nhiều đồ tốt trong kì ngộ lần này.
Chương 194: Huyễn ảo

“Đùng!” Cửa đá đổ sập, một thân ảnh vọt vào bên trong khu vực tối thui, ánh sáng hiu hắt tỏa ra từ phát quang phù trên tay người kia, tạo nên chút màu sắc tại cái nơi cô tịch quạnh liêu này. Kẻ vừa đặt chân tới nơi đây không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh, hắn đi qua bao nhiêu cái thông đạo như mê cung, mới có thể tới khu vực này.

Vung tay ném ra rất nhiều phát quang thạch, rơi vãi khắp mọi nơi, chiếu sáng mọi cảnh vật nơi đây, dễ dàng hơn cho hắn dùng mắt tầm bảo. Vừa nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, trong lòng họ Diệt đã nhảy cẫng lên, vì cái động này có không ít kì chân dị bảo.

“Góc này có cả khối lớn Thiết Thau thạch, bên kia còn có đá Mẫu Kim, hồ nước lớn này vậy mà chứa toàn là Linh Tuyền Dịch, ngay cả đất nền cũng là Thổ Dưỡng Khí, chuyến này phát tài rồi.” Vừa lẩm bẩm hắn vừa hành nghề, hai cánh tay nhanh thoăn thoắt, đất không tha cỏ không thương, vơ vét sạch sẽ không còn một hạt bụi.

Đúng lúc này, có thanh âm cười cợt của nữ tử vang lên, khiến A Diệt đang đào đất cũng phải dừng lại, sắc mặt bất hảo nhìn ra phía cửa lớn. “Các hạ đến ngay cả hạt cát hay cọng cỏ cũng không để lại, thật là làm mất mặt tu hành giả cảnh giới như chúng ta đó.”

Người vừa lên tiếng chính là một trong những tà sĩ cùng tiến vào động quật với bọn hắn, ả ta là đệ tử Ảo Ma tông, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ, chính là kẻ phe địch luôn giằng co với hắn ngay từ bên ngoài. Ban nãy khi bay tới khu vực có vô số thông đạo, hắn và ả ta đã tách ra mỗi người đi một lối, không ngờ đến cuối cùng lại thông về cùng một nơi.

Nữ tử này dung mạo không tệ, chỉ là dường như mất một con mắt nên phải dùng phụ kiện trang sức che bên mắt trái lại, trên hai má còn vẽ lên hoa văn kì dị, bờ môi thâm đen, nhìn qua đã biết là nữ ma đầu. Toàn thân ả ta bốc lên tà khí nhàn nhạt, có cảm giác nguy hiểm, khiến A Diệt hết sức cảnh giác.

Cả hai đều là đệ tử trong thế lực đỉnh tiêm tại quốc gia mình, người trong những thế lực cỡ đó luôn có không ít lá bài tẩy, nên ai nấy đều kiêng kị đối phương. Giờ nhìn lại họ Diệt mới nhận ra, cả tám kẻ xông vào tầm bảo trong động quật này, đều là đệ tử của Tam đại phái tại hai quốc gia.

Phần Quốc có Tọa Sơn tông, Địa Thanh cốc, Thiên Kiếm các. Tà Quốc cũng có Ảo Ma tông, Cửu Độc cốc, Quỷ Minh các. Tam đại phái trên hai quốc gia này luôn minh tranh ám đấu từ xa xưa đến thời nay, đệ tử bên trong luôn là các tu hành giả có thực lực cao hơn những kẻ đồng giai bên ngoài.

Hắn đã vét gần sạch nơi này nên cũng không còn gì khiến bản thân phải ở lại nữa, lạnh nhạt liếc nhìn nữ tử phía xa, không nói cầu nào mà ngự khí rời đi, phá cánh cửa đá tại hướng khác rồi bay ra đường hầm. Hiện giờ tầm bảo là quan trọng nhất, đồ tốt ở nơi đó đều đã rơi vào tay hắn, mà hắn cùng ả ta thực lực ngang nhau, nên chắc chắn ả sẽ không ra tay cản hắn.

“Vèo.” Nữ tử kia ngự khí ngay phía sau hắn, ả không có ý công kích A Diệt mà chỉ đơn giản là muốn theo chân, tranh đoạt những bảo vật sắp tới.

Rẽ trái rẽ phải qua vài đường thông đạo, hai người họ mới đến một khu vực chứa bảo vật. Ánh mắt cả hai liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng phất tay tung ra đòn công kích lên cánh cửa đá, cánh cửa còn chưa sập xuống hoàn toàn thì hai thân ảnh đã vọt vào bên trong rồi.

Vừa vào đến bên trong, ánh sáng từ những quang thạch phát ra chiếu rọi nơi đây, ánh mắt của cả hai đều tức thì sáng lên, kích động vô cùng. Nơi này là một mảnh dược điền rộng lớn, có vô số thảo dược quý hiếm, ngay cả linh dược cũng có tới năm cây.

Trong lòng A Diệt kích động không thôi, vì hai gốc linh dược tại vị trí xa nhất tận nửa bên kia dược điền, chính là Kim Ngân Hoa mà hắn đã luôn tìm kiếm mấy ngày nay. Nữ tử bên cạnh hắn cũng hưng phấn không nhẹ, cả năm gốc linh dược nơi này đều thuộc loại hiếm, hơn nữa không dưới ba trăm năm hỏa hầu.

“Vυ"t!” Cả hai đồng thời bay vọt tới gốc linh dược mọc tại trung tâm dược điền, vì họ có thể nhận ra đó là một gốc linh dược thượng phẩm. Chiến đao trong tay A Diệt vũ động, vô số đao phong phóng tới phía đối phương. Quanh thân ả ta có một nhãn cầu luôn bay vòng, lúc này nhanh chóng bắn ra hào quang từ trong con ngươi, phá giải công kích của kẻ địch.

Đột nhiên từ dưới mặt đất có những cành cây đình bích trồi lên, chặn lại phía trước nữ tà sĩ, khiến ả ta bị chậm lại so với đối thủ. A Diệt bay vọt qua, tiếp cận cái cây có lá vàng óng ánh, giơ bàn tay ra phía trước chuẩn bị chộp lấy, bất ngờ biến cố xảy ra. Máu tươi bắn ra dính trên cả vài tán lá linh dược!

Hắn thấy thân thể mình bị những sợi xích to lớn trói chặt trên một cọc gỗ, toàn thân không thể nhúc nhích, cho dù có bộc phát nguyên lực uy mãnh, hay tế ra bảo cụ chém lên dây xích đều vô tác dụng. Thân thể hắn vẫn bị trói chặt trên cái cọc, giữa một hồ nước đen kịt mênh mông không thấy điểm cuối, nước đang dần nâng cao lên, sắp ngập chìm đầu hắn.

“Cút hết ra cho ta!” Nguyên lực lục sắc bàng bạc bạo phát, thổi xô biển nước vô tận, hàng trăm thanh mộc kiếm hiển hóa ra, điên cuồng công kích lên những sợi xích, muốn phá đứt chúng. Qua một hồi lâu, hắn đã kiệt sức, làm tất cả có thể nhưng đều vô dụng, lúc này nước đã nâng lên quá đỉnh đầu, cảm giác nghẹt thở đã đến.

“Phải rồi, sao ta có thể quên điều này được chứ!” Hắn bừng tỉnh, trong thần thức vội vàng vận chuyển Hỗn Ma quyết, tức thì giao động thần thức của hắn mạnh hơn gấp ba lần, cưỡng ép phá vỡ hết thảy. Khung cảnh xung quanh vỡ vụn, ánh mắt hắn dần lấy lại thanh minh, trước mắt lúc này chính là gốc linh dược kim sắc, nhưng nguy hiểm đã cận kề.

Lớp quang tráo vừa vận lên còn chưa kịp thành hình, thì mũi nhọn thanh đoản mâu trong tay nữ tử tà sĩ đã đâm tới, cố gắng xuyên phá lớp nguyên lực hộ thể mà đâm lên da thịt hắn, khiến chút máu tươi bắn ra vấy đỏ lá của linh dược. Ả ma đầu trước mắt cả kinh không thôi, tay còn lại vội vàng chộp lấy gốc linh dược rồi nhổ lên, họ Diệt cũng nhanh chóng giựt lấy nhưng không thành công.

Cả hai người bật lùi lại kéo giãn khoảng cách với đối phương, sắc mặt ai nấy đều không giấu nổi sự bất ngờ.

A Diệt bất ngờ vì hắn bất chi bất giác rơi vào huyễn cảnh mà không hề hay biết, từ hồi ở bên ngoài hắn đã cảm thấy ả ta là huyễn thuật sư rồi, nên chưa từng nhìn thẳng vào mắt ả bao giờ. Nữ tử kia thì bất ngờ vì đối phương có thể thoát khỏi huyễn cảnh nhanh như vậy, từ đó có thể thấy thần thức của kẻ đối diện cực kì mạnh đến khó tin.

Lỗ máu nhỏ trên ngực trái của hắn đang được nguyên lực mộc thuộc tính chữa lành, trán không khỏi chảy mồ hôi lạnh, ban nãy nếu hắn tỉnh lại chậm hơn chút nữa, chắc chắn giờ này đã thủng một lỗ lớn, máu chảy xối xả rồi.

Lúc này trong tay nữ tử một mắt kia đã có gốc linh dược thượng phẩm, mà trong tay A Diệt chỉ có một phần rễ nhỏ mà thôi, vừa rồi hắn giựt lấy chỉ kịp kiếm được nhiêu đó. Với kẻ khác thì chút rễ này là vô dụng, nhưng với người là chủ nhân của Thiên hồ lô như hắn, thì 5 năm nữa chắc chắn hắn sẽ có một cây hoàn chỉnh, hơn nữa hỏa hầu đạt tới ngàn năm.

Hai người âm trầm nhìn nhau, nữ tử đang chần chừ trong lòng, vì khi biết đối phương có thể nhanh chóng thoát khỏi huyễn cảnh của mình, liền cảm thấy không nắm chắc có thể đánh thắng. A Diệt cũng không muốn động thủ với loại nữ nhân đáng sợ này, rõ ràng ban nãy hắn không hề nhìn vào mắt của ả ta, vậy mà bản thân vẫn bị lôi vào trong huyễn cảnh.

Ả tà sĩ mỉm cười, ưu nhã lên tiếng: “Ta và các hạ đều không ai là đèn cạn dầu, vừa rồi tranh đoạt gốc linh dược này, xem như cũng để biến vùng dược điền trở nên cân bằng đi. Hiện giờ tốt hơn hết chúng ta nên hưởng thành quả, không nên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa.”

“Vừa rồi rõ ràng là ngươi động thủ đánh ta chứ ta đã kịp đâm ngươi cái nào đâu.” Họ Diệt nghĩ thầm, ngoài mặt thì làm ra vẻ suy tính, rồi gật lên tiếng: “Các hạ nói cũng coi là đúng, giờ còn bốn gốc linh dược thì mỗi người lấy hai gốc, rồi chia đôi dược điền ra, bên nào hái thảo dược ở bên của người nấy.”

“Các hạ quả nhiên hiểu thế cục, vậy theo các hạ thì chúng ta nên chia ngang hay chia dọc đây?” Nữ nhân kia mỉm cười tà mị, giơ tay ra dấu nhường cho A Diệt chọn linh dược.

Họ Diệt nói chuyện dây dưa qua lại một hồi, tránh để đối phương biết mục đích thật của bản thân, cũng tránh để ả ta sinh lòng nghi hoặc. Qua một khoảng thời gian tranh đấu miệng lưỡi, hai người họ đã trao đổi và đưa ra được quyết định. A Diệt vung đao, chém ngang một rãnh sâu giữa dược điền, lấy đó làm biên giới.

Tại nửa bên dược điền của họ Diệt, có một gốc linh dược lam sắc đẹp đẽ, và một gốc bạch quang tinh khiết. Bên của nữ tử kia, chính là hai gốc Kim Ngân Hoa, nhìn nét mặt cũng có thể nhận ra ả ta phi thường ưng ý với sự phân chia này.

Cả hai đều lấy ra vài cây trận kỳ, tạo ra một bức tường vô hình theo đường biên giới, tránh để đối phương giở trò. Sau đó họ bắt đầu xắn tay vào việc thu hái thảo dược, hưởng chiến lợi phẩm của mình tại mảnh dược điền này.

“Rầm!” Đột nhiên trong lúc đang nhổ lấy gốc Kim Ngân Hoa, nữ tử kia cấp tốc bật lùi lại, né khỏi một kích nguy hiểm. Đúng lúc này, màng chắn ngăn cách hai bên tức thì biến mất, Diệt Chúng Sinh xông tới, trưởng khống vô số cây cối to lớn quanh đây, chặn lại đường lui của ả ta!
Chương 195: Ám muội

Một đường chém ngang, máu tươi bắn lên, ả tà sĩ lui nhanh lại liền đập mạnh lưng lên bức tường đình bích, không kịp trở mình liền bị chém phăng dọc một cánh tay. Sau đó nhãn cầu bay bên cạnh ả ta mới kịp phản ứng, lao lên phía trước, con ngươi bắn ra vô số luồng sáng chứa lực công kích.

Lúc này kẻ ám muội nữ tà sĩ mới hiện ra trước con mắt hai người, thân ảnh to lớn cao hơn trượng, là một đầu cự điểu, cái chân đầy móng vuốt đang không ngừng chém tới nhân loại trước mặt. Cự điểu này thân hình giống hạc, lông toàn thân mang màu bạc mơ hồ, có khả năng tàng hình, là một loài ma thú sát thủ, chuyên ẩn mình trong bóng tối rồi bất ngờ ám sát con mồi.

“Vυ"t!” Nữ tà sĩ cố gắng tránh né những đòn tấn công chớt nhoáng của cự điểu, sau đó cấp tốc bay vọt lên cao, thoát khỏi cục diện nguy hiểm. Nhanh chóng dán một tấm phù kì lạ lên vết chém lớn trên cánh tay, sắc mặt ả tái nhợt, nghiến răng ken két: “Súc sinh Sát Ảnh Hạc khốn kiếp, dám nhắm tới lão nương!”

Trong lúc ả ta đang dâng trào sát khí, tập trung nhắm tới đầu ma thú phía dưới, thì A Diệt đã phi hành tới gần, ngón tay nhanh điểm, vô số phi kiếm rực lửa bắn về thân ảnh nữ tử. Âm vang ầm ầm, cát bay đá chạy, cự điểu nhân lúc mục tiêu gặp nạn mà tiếp tục động thủ, hai cánh vỗ mạnh phóng thích ra không ít luồng đao phong cùng hỏa kiếm công kích một mục tiêu.

Tiếng hét chói tai vang lên, thân ảnh bốc đầy khói lao vọt ra khỏi vùng tập chung công kích, lộ ra bộ dáng chật vật của ả tà sĩ. Y phục ả bị cháy xén không ít, da thịt có vùng bị cháy đen, máu tươi thấm ra, cũng may phía ngoài được một lớp quang tráo dày đặc bảo vệ, nếu không đã khó qua khỏi rồi.

Ánh mắt phóng sát khí như muốn hóa thành thực chất, cay độc nhìn thẳng nam tử phía xa. Ả ta phẫn nộ lên tiếng: “Ngay từ đầu ngươi đã biết đến sự tồn tại của súc sinh kia, ban nãy khi phân chia đất ngươi nhiều lời như vậy, là muốn dụ ta chọn lấy nửa dược điền nơi súc sinh này đang trốn, đợi lúc ta gặp nguy liền bỏ đá xuống giếng!”

A Diệt cười nhạt mà chẳng đáp lời, bộ dáng chuẩn bị động thủ, muốn thừa cơ ả trọng thương liền đoạt mạng luôn. Đầu hạc trắng phía dưới, tuy đề phòng cả hai người, nhưng nữ tà sĩ ở gần nó hơn, hơn nữa ả đang bị thương nặng, nó tất nhiên sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp trước.

Bị cả hai kẻ đáng sợ nhìn chằm chằm, nữ tà sĩ tuy đang trong cơn giận dữ nhưng vẫn còn lý trí. Ả đang bị trọng thương, nếu không chữa trị kịp thời sẽ ảnh hưởng tới căn cơ sau này, giờ không thể tái chiến.

Hành động tiếp theo của ả ta khiến họ Diệt không thể ngăn lại, ả tế ra một tấm phù lục cấp Bỉ Ngạn đã lén tích tụ năng lượng từ trước, lúc này liền thôi động. Tấm phù tạo ra một luồng sáng bao bọc thân thể nữ ma đầu lại, thân ảnh ả hóa thành luồng độn quang hắc ám phá không bay đi, rời khỏi vùng dược điền này, thẳng hướng ngoài thông đạo.

Lớp tường vô hình của pháp trận mà A Diệt lén dựng lên từ trước, bị luồng độn quang dễ dàng đâm thủng. Sau đó còn có thanh âm cay độc truyền lại: “Tên khốn bỉ ổi kia, ta nhớ mặt ngươi rồi, đừng hòng có thể giữ được mạng hèn mà thoát ra khỏi động quật này. Ta sẽ sớm dẫn Ngụy huynh tới tìm ngươi tính sổ!”

Cảm ứng các trận kỳ làm mắt nhãn, trên đường đi thi thoảng hắn cắm xuống, thấy luồng độn quang bay đi thật xa, ra khỏi thông đạo gần đây, A Diệt mới triệt để an tâm rằng nữ tử kia đã rời đi thật. Lúc này nơi đây chỉ còn mình hắn với đầu Sát Ảnh Hạc đang bốn mắt nhìn nhau, sát khí dâng lên, thủ thế sẵn sàng tấn công.

Từ khi mới đến đây, hắn đã lén bày ra một tòa trận pháp, để có nhiều lợi thế hơn nếu xảy ra xung đột với đối phương, không ngờ khi pháp trận dần thành hình, hắn nhận được thông tin trong phạm vi kết giới vô hình, có những ba sinh linh. Lúc đó hắn mới ngộ ra, nơi đây có ma thú thủ hộ, có lẽ thuộc loại chuyên ẩn núp nên hắn và nữ tà sĩ mới không hề phát giác ra.

Khi hắn nói chuyện dây dưa để chia đất với ả tà sĩ, thực chất là đang dùng pháp trận cảm ứng kĩ càng xem đầu ma thú thực sự đang ở vị trí nào, để đẩy đối phương tới vùng đó. Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra cự điểu trốn tại góc tối giữ hai gốc Kim Ngân Hoa, vì vậy hắn mới đưa đẩy khiến đối phương sang bên đó, mượn dao gϊếŧ người.

“Nếu không phải ả ta có phù lục chạy trốn cấp cao, thì chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình của ta đã thành công mỹ mãn rồi. Giờ phải tự mình đối mặt với đầu ma thú ngũ giai này, mà nó vẫn còn rất sung sức.” A Diệt thở dài, rút ra chiến đao, tay còn lại bấm quyết, thôi động pháp trận vừa hoàn tất năng lực công kích.

Một người một thú bắt đầu lao vào nhau, nổ ra một trận chiến tại vùng dược điền này, phá hủy không ít thảo dược.

Trước đó đối với nữ tà sĩ, vì không biết đối phương có bao nhiêu lá bài tẩy, cả hai đều kiêng kị lẫn nhau, thâm tàng bất lộ, nên mới không xảy ra quyết chiến. Nếu chiến đến cùng, cho dù bên nào thắng, thì vẫn bị tổn thất thảm trọng, năng lượng suy kiệt, phải khôi phục rất lâu, thời gian đó bảo vật đã bị những kẻ khác lấy sạch rồi, được không bù mất.

Lúc này thì khác, có thêm sự trợ giúp của pháp trận, A Diệt đối phó với đầu hạc trắng này dễ dàng hơn nhiều. Tuy là ma thú ngũ giai, nhưng vì thuộc loài sát thủ nên khả năng phòng ngự cùng giao đấu chính diện rất kém, hơn một tuần trà họ Diệt đã chém bay đầu nó, còn may mắn kiếm được thêm một khối ma hạch ngũ giai.

Qua trận chiến vừa rồi nguyên lực chưa tiêu hao đi quá nửa, dùng nguyên thạch thượng phẩm sẽ khôi phục lại rất nhanh. Hắn nhanh chóng thu lấy bốn gốc linh dược tại bốn góc, rồi đào nguyên mảnh dược điền này, từ đất cho tới nước trong hồ, không sót một chút cặn bã.

Không gian bên trong Thiên hồ lô, A Diệt phất tay hái lấy những trái đã chín thành màu đồng, rồi bổ ra, lấy những gốc linh dược quý hiếm đã trưởng thành hoàn toàn. Sau đó lại cắt lấy chút rễ linh dược, cùng với rễ của Kim Ngân Hoa, cách không đưa chúng lên gần những cành cây, lập tức chúng được luồng hòa quang của hồ lô thụ bao bọc, hóa thành những trái hồ lô nhỏ xanh.

Hai gốc Kim Ngân Hoa vừa thu được, hắn liền đưa vào trong không gian trữ vật của giáp hộ thủ, để Ma Quân đem đến bảo bối lò đan, giúp hắn luyện chế Phá Ánh đan số lượng lớn.

Thanh âm Ma Quân hớn hở: “Dược liệu còn thiếu duy nhất đã đến tay, giờ có thể bắt đầu luyện chế rồi. Ngươi cứ yên tâm, số dược liệu chúng ta có đủ để luyện mấy chục mai, cho dù có thất bại nhiều lần cũng chẳng sao, tháng sau những viên Phá Ách đan hoàn chỉnh sẽ tới tay ngươi thôi.”

Nghe vậy họ Diệt vui mừng, mà hắn lại không hiểu tại sao Ma Quân cũng có vẻ kích động như vậy, nhưng hắn không mở miệng hỏi, mà cứ vờ như không để ý. Hắn đã sinh ra hồ nghi từ lâu rồi, nhưng giờ vẫn chưa xác định được, cần quan sát nhiều hơn. Trước giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Ma Quân chỉ là một khí linh đâu.

Ngoài ngoại giới, thân ảnh hắn vẫn không ngừng bay qua những lối thông đạo, tìm kiếm khu vực chứa bảo vật. Phải mất thời gian một bữa cơm hắn mới tìm thấy khu vực chứa bảo vật, tiếc là cửa đá tại nơi này đã bị phá hủy, từ bên trong vẫn còn một vài âm thanh truyền ra ngoài.

Thân ảnh họ Diệt đeo vài cây trận kỳ trên lưng, che đậy hoàn toàn khí tức, dần tiếp cận bên trong khu vực này, nhìn xem kẻ đang tầm bảo tại đây là bạn hay địch. Khi đưa mắt tìm tòi rồi trông thấy mấy bóng người, hắn bất ngờ không thôi, vì ba kẻ đang thu lấy đồ vật tại nơi này, không có mặt trong tám người ban đầu đi vào động quật.

“Là bọn chúng!” Họ Diệt đã nhìn kĩ ba kẻ kia, hai trong số chúng hắn có nhớ mặt, chính là đám người họ Bạch thời gian trước từng đe dọa hắn tại cổng doanh trại. Hai người ở đây chính là lão già và tên nam tử chừng 30, còn nữ tử thì không thấy đâu, có lẽ đã bỏ mạng trên chiến trường rồi. Người còn lại là một gã trung niên nho nhã, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ viên mãn.

Sau một hồi quan sát và nghe lén, hắn đã biết tên trung niên mặc y phục Địa Thanh cốc kia, là tộc nhân Nhĩ gia, đại thế gia rất thân thiết với Bạch gia. Hơn nữa hắn còn có giao tình với vị trưởng lão họ Tô bên ngoài, nên khi tới gần phạm vi hai trưởng lão giao thủ, nhóm bọn chúng mới được lão già khô gầy mở cho một con đường an toàn để tiến vào động quật.

Đồ tốt trong hang động này không phải khoáng sản thiên nhiên, cũng không phải linh thảo dược, mà là vật phẩm quý giá. Có bảo cụ Huyền giai, có những vật dụng của tu hành giả xa xưa, và một số vật bất phàm khác, khiến A Diệt nổi lên lòng tham.

Hắn từ từ tiếp cận đám người, lúc này chúng đã tập hợp lại một chỗ, đang nghiên cứu vật gì đó mà tên nam tử trẻ vừa kiếm được. Trung niên họ Nhĩ, A Diệt tạm thời chưa đả động tới, nhưng hai kẻ họ Bạch hắn có ý muốn gϊếŧ từ lâu rồi, nay gặp ở đây tiện thể ra tay luôn, gϊếŧ người cướp của.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom