• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần (2 Viewers)

  • Chương 166-170

Chương 166: Ám hội

Địa Quan trấn, địa thành Mặc Phi, trên lầu cao của một tòa tửu lâu lớn. Có hai thân ảnh chậm rãi bước lên, rồi đi tới ngồi tại một cái bàn vừa phải ngay gần cửa sổ. Những khách nhân khác trên tầng này cũng chỉ tùy ý lướt mắt qua đôi nam nữ vừa tới mà thôi, một số người thì nhìn vị nữ tử lâu hơn chút, nhưng rồi cũng thu mắt trở lại.

Hai người này, nam tử chừng mười tám, dung mạo bình thường, chính là Diệt Chúng Sinh. Nữ chừng mười sáu, dung nhan xinh đẹp, thân hình đầy đặn nở nang, là Vân Chi được hắn đem theo. Tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, A Diệt không hề nói gì, ánh mắt có chút nhớ lại trước kia.

Vùng đây đã tiếp giáp với Địa thành Vạn Sơn nơi con quái vật Tọa Sơn tông cư ngụ rồi. Tại Mặc Phi địa thành này có một khu vực khá là danh khí, chính là thung lũng đen, nơi mà năm xưa hắn đã cùng với hai người huynh đệ, lăn lộn tại bên trong. Đến nay cũng đã chừng mười hai năm rồi, không biết Sửu Nhi cùng Kim La giờ ra sao.

Khi hắn còn đang trầm ngâm thì tiểu nhị đã mang trà và thức ăn bày biện đầy đủ lên bàn, rồi cung kính rời đi. Hắn bảo thiếu nữ trước mặt cứ tự nhiên rồi bản thân bắt đầu gắp thức ăn, dù Hiển Hóa cảnh có thể luyện hóa nguyên lực bổ sung dinh dưỡng, nhưng dù sao con người từ khi sinh ra đã ăn uống quen rồi, nên vẫn rất muốn ăn uống như thường.

Vân Chi cũng bắt đầu cầm đúa lên, gắp một vài món gần phía mình, nữ tử này suốt chặng đường vẫn luôn thành thành thật thật, bộ dáng khép nép vô cùng. Lần đầu tiên rời khỏi quê hương, đến thế giới rộng lớn bên ngoài, lại cùng với một người mới quen chưa lâu, nên biểu hiện của nàng như vậy cũng không có gì khó hiểu.

A Diệt vung tay tạo ra một lớp cách âm tráo vô hình, rồi mới vừa ăn vừa dặn dò thiếu nữ trước mặt, những điều cơ bản khi ở trong tông môn. Mấy môn tiểu thuật như quang tráo tránh gió, hay cách âm tráo này, hồi xưa hắn vò đầu bứt tai cũng không học nổi. Nhưng từ khi tiến cảnh, đọc qua cái liền có thể thi triển được luôn, hơn nữa tốc độ tu luyện các loại thần thông cũng tăng lên không ít.

Đột nhiên thần thức hắn nghe được chuyện thú vị từ miệng mấy người, tại bàn ở một góc. Có bốn tên nguyên sĩ nam tử đang trò chuyện với nhau, chúng dùng một tấm cách âm phù để tránh bị kẻ ngoài nghe lén cuộc nói chuyện. Nhưng uy năng của loại phù lục cấp thấp đó, sao có thể cản được thần thức của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh chứ, nội dung cuộc trò chuyện hắn đều nghe thấy rõ.

Nhàn nhã thưởng thức đồ ăn, thần thức thì nghe ngóng toàn bộ cuộc trò chuyện của đám người kia. Miệng bất giác lẩm bẩm: “Thì ra sắp có một cuộc ‘ám đấu giá hội’ được tổ chức tại ngay dưới lòng đất thành trấn này, hèn chi nơi đây lại tập chung không ít nguyên sĩ. Cũng đúng lúc thật, ta cũng nên tới đó xử lý nốt đống chiến lợi phẩm còn lại.”

Thanh âm Ma Quân cũng vang lên bên tai: “Đúng rồi, tại những hội giao dịch kiểu chợ đen như thế này, sẽ có không ít dược phương là bí truyền của các thế lực lớn. Nếu thấy thì ngươi hãy mua một vài cuốn nhé, sẽ có tác dụng không nhỏ cho ngươi sau này đấy.”

“Dược phương bí truyền, ngươi muốn ta mua thứ đó về làm gì?” Họ Diệt hỏi lại, dù sao thì số lượng nguyên thạch lớn lúc trước hắn có, giờ đã tiêu đi gần phân nửa rồi.

“Tất nhiên là giúp tu vi ngươi tăng tiến nhanh hơn rồi, đừng có hỏi nhiều, lúc đó nếu thấy thì ngươi cứ tranh đoạt về một, hai cuốn là được.” Sau đó Ma Quân im lặng, dù hắn có gọi cũng không thấy phản hồi nữa.

Dù sao cũng đã quyết định, nên hắn không chần chừ, sau khi dùng bữa liền tìm thuê hai gian phòng trọ, đợi đến ngày ám đấu giá hội diễn ra liền đi tới đó. Loại đấu giá hội bí mật thế này, trước đây hắn mới chỉ tham gia một lần, chính là để tuồn đi đống chiến lợi phẩm khi gϊếŧ đám người đồng môn hồi mới vào tông môn.

Tại những loại hội như thế này, có bán đủ mọi loại mặt hàng, kể cả vật cấm, hay những món đồ nguồn gốc bất chính, đều có mặt cả. Tại đây các nguyên sĩ được sống thật với bản tâm, không cần tuân thủ quy củ hay tập quán trong giới nguyên sĩ nữa, nơi đây chính là mặt chìm của tảng băng nổi, tập chung mọi thứ bất chính trong giới tu hành.

Vào một buổi đêm đen, hai người đi tới một cửa hàng nhỏ, bước vào bên trong, lập tức có một trung niên nhân đi ra nghênh đón. Ông ta mỉm cười nhìn A Diệt hỏi: “Không biết đêm như vậy rồi, tiền bối tới tệ xá là có chuyện gì ạ?”

Họ Diệt sắc mặt bình thản, không hề nói gì mà chỉ ngón tay xuống phía dưới mặt đất. Trung niên nhân trông thấy ám hiệu này liền hiểu ra, cung kính mời hai người đi vào một cái thông đạo sau gian phòng khách. Nếu là nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh muốn tham gia ám hội này, cần có tín vật hoặc bỏ ra không ít nguyên thạch. Nhưng Hiển Hóa cảnh thì khác, chỉ cần muốn là có thể tham gia.

Đi qua thông đạo rồi bước xuống vô số bậc thang một hồi lâu, liền có một mỹ phụ trẻ tuổi mặc y phục hoa lệ đi đến tiếp đón, trung niên nhân ôm quyền chào A Diệt rồi lập tức trở lên. Mỹ phụ cung kính thi lễ nói: “Vãn bối là người phụ trách tiếp sứ khách nhân tại thông đạo này, tên Huyền Yêu, mời tiền bối cùng vị nguyên hữu này đi theo vãn bối.”

Nói rồi ả ta liền đi đầu dẫn đường, A Diệt và Vân Chi đi theo ngay phía sau, ba người băng qua không ít thông đạo rộng lớn, có ghim những khối quang thạch trên tường nên đường đi không hề thiếu ánh sáng.

Trên đường, vị nữ tử tên Huyền Yêu nhan sắc không tệ kia không biết vô tình hay cố ý, mà cái mông lớn cùng eo nhỏ không ngừng lắc lư, như muốn mời gọi người khác. Đi ở phía sau, vì còn có người khác bên cạnh nên A Diệt chỉ liếc nhìn vài lần, rồi đưa mắt đi chỗ khác. Thiếu nữ Vân Chi thì cúi thấp đầu xuống, vành tai hơi đỏ lên, ngoan ngoãn đi theo ngay bên cạnh mà không hề lên tiếng.

Không lâu sau, họ đã đi tới một đại sảnh rộng lớn, được bày biện theo phong cách cổ xưa, thấp thoáng có thể nghe thấy thanh âm nghị luận của không ít người. Nữ tử này quay người lại mỉm cười nói: “Vì tiền bối là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, nên được ngồi tại khu phòng riêng, chứ không cần ngồi tại đại sảnh đông người đằng kia.”

Huyền Yêu tiếp tục dẫn hai người lên dãy phòng kín dành cho khách nhân thân phận cao quý, trước khi nhận phòng, ả còn đưa hai người đến một gian phòng lớn, tại đó có không ít nữ tử đang tập chung, ai nấy đều có nhan sắc không tệ. A Diệt vừa trông thấy một tên đại hán ôm theo một nữ tử trong nhóm người, vui vẻ đi vào một gian phòng kín.

Mỹ phụ Huyền Yêu chỉ tay tới đám nữ tử kia, rồi giải thích: “Mỗi vị khách quý tới đây đều được bản hội phái ra một thị thϊếp hầu hạ, tiền bối có thể tùy ý chọn trong những tỷ muội ấy, hoặc chọn vãn bối cũng được.”

Thấy ánh mắt mong chờ của ả ta, A Diệt bấy giờ mới hiểu ra tại sao ban nãy trên đường đi, ả trắng trợn khiêu gợi mình nhiều như vậy, thì ra là còn có loại phục vụ này. Kì thực A Diệt cũng muốn thử chút nữ sắc, nhưng vì còn có tiểu bối bên cạnh nên không tiện làm vậy, dù sao cũng phải giữ chút hình tượng.

Trước đây thân phận hắn còn thấp, tới ám hội thế này cũng không có người tới hầu hạ, mà có hắn cũng không dám nhận, vì lúc đó hắn cần giữ mình để đột phá. Giờ đây dù có muốn thử chút cũng không thể, hắn phất tay từ chối lời đề nghị, rồi theo Huyền Yêu với vẻ mặt u oán đi đến một gian phòng trống, bước vào trong đó.

Có thể đám nữ tử kia cho rằng Vân Chi là thị thϊếp của hắn, nên hắn không cần thêm người khác nữa, hắn chẳng quan tâm họ nghĩ gì mà ung dung bước vào gian phòng. Nhưng thiếu nữ chưa trải sự đời bên cạnh thì khác, cúi đầu mà đi chẳng dám gây nên tiếng động, sắc mặt có vẻ đang xấu hổ.

Kì thực A Diệt dẫn theo nha đầu này tới đây là muốn để nàng thấy mặt tối của thế giới này, giúp nàng sau này có thêm nhiều động lực tu luyện, không phải vì được đưa tới nơi ở tốt hơn mà ham vui hưởng lạc.

Họ Diệt ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn, tay bốc lấy ít nho khô tại bát trên bàn bên cạnh mà bỏ vào miệng, đưa mắt quét xuống sân khấu lớn phía dưới, cùng với vô số khách nhân trên quảng trường. Thiếu nữ họ Vân thì thành thật đứng ở phía sau, mắt cũng đang nhìn phía dưới, sắc mặt không giấu nổi sự kinh ngạc khi trông thấy nhiều nguyên sĩ tới vậy.

Trước khi tới tiết mục đấu giá các vật phẩm, A Diệt đã đưa ra toàn bộ vật phẩm mà bản thân muốn bán đi rồi, mà cái giá sàn ám hội đưa ra cũng không tệ. Cách đấu giá tại nơi đây cũng giống như những đấu giá hội thông thường khác, chỉ là các vật phẩm được đưa lên đấu giá khác biệt hơn nhiều.

Người chủ trì đứng trên sân khấu rồi bắt đầu giới thiệu vật phẩm đấu giá, vô số khách nhân phía dưới hò reo, sau đó tranh nhau nâng giá. Ngay cả vũ khí thành danh của một đệ tử tinh anh trong thế lực nhất lưu, mới chết cách đây chưa lâu, cũng được bày bán ở đây, đủ hiểu nơi này tập chung nhiều vật phẩm bất chính như thế nào.

Những vật mà không kẻ nào dám bán công khai tại bên ngoài, thì nơi đây đều có thể bán cả, thuận mua vừa bán, miễn là có đủ tiền thì thứ gì cũng có, cho dù là đồ cấm. Qua hai món vật phẩm đầu tiên, món đấu giá thứ ba vừa được đem lên, A Diệt trông thấy thì thở dài lắc lắc đầu nói: “Vân sư điệt, nhìn cho kĩ đi, đây chính là mặt tối của giới tu hành đấy.”

Theo ánh mắt của Vân Chi lúc này, vật đấu giá trên sân khấu chính là hai thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa đều là nguyên sĩ. Phía dưới đại sảnh, rất nhiều khách nhân hô vang, vô số ánh mắt thèm thuồng, ham muốn, bắn tới hai thân ảnh mảnh khảnh đeo nguyên xích trên sân khấu.

“Họ... họ bán người sao? Hai người đó là nguyên sĩ cơ mà, tại sao không bồi dưỡng thành tài, mà lại có thể đem bán họ như các mặt hàng vậy chứ?” Sắc mặt Vân Chi lộ rõ vẻ khó coi cùng kinh sợ.

A Diệt âm trầm đáp: “Vì thế giới này là như thế đấy.”
Chương 167: Mặt trái

“Hai món hàng này đều có tư sắc cao đẳng, vóc dáng không tệ, tuổi đời còn rất trẻ, hơn nữa đảm bảo còn giữ thân xử nữ. Rất thích hợp huấn luyện làm thị nữ, hoặc đơn giản làm vật phẩm cung cấp nguyên âm, để hấp thụ tu luyện thần thông âm tà. Các vị cứ yên tâm ra giá, vì hai vật phẩm này không hề thuộc thế lực lớn nào cả.”

Lão già chủ trì hội đấu giá giới thiệu về hai thiếu nữ trên sân khấu, như thể nói về những món hàng chứ không phải con người. Nhưng không kẻ nào cảm thấy phản cảm, vì những chuyện như thế này diễn ra thường xuyên tại những ám hội. Vô số khách nhân phía dưới quảng trường đang sôi nổi, khi giá khởi điểm được công bố họ liền tranh nhau nâng giá.

Trên gian phòng khách quý, Vân Chi chứng kiến tràng cảnh phía dưới mà đầu óc hỗn loạn, sắc mặt lộ rõ sự khó tin, nhân sinh quan của nàng đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Trước đây nàng tu hành chỉ vỏn vẹn trong địa phận Khởi Hoang địa thành, nơi đó nguyên sĩ thưa thớt, nên tồn tại như nàng rất được người ta tôn kính, mà những nguyên sĩ khác cũng thường quan tâm, thăm hỏi chứ không có bộ mặt xấu như thế này. Nàng không ngờ ở đây nguyên sĩ lại tràn lan như thế, và nguyên sĩ cũng có thể bị đem bán như bó rau như vậy.

Hai thiếu nữ cúi gằm mặt xuống, đứng rón rén trên sân khấu kia, nhìn tuổi tác cũng không sai biệt lắm với nàng, dung mạo cũng xinh đẹp, nhưng tay chân bị nguyên xích khóa chặt, số phận khác nàng hoàn toàn.

Mắt khẽ liếc nhìn A Diệt đang âm trầm quan sát cuộc đấu giá, nàng cảm thấy số phận của những nữ nguyên sĩ tu vi yếu kém thật thảm, xui xẻo gặp phải kẻ xấu mà thực lực cao cường hơn bản thân, thì chỉ có thể tùy ý họ xử trí mà thôi. Nếu A Diệt là loại người xấu đó, thì có lẽ giờ này trên sân khấu kia đã có ba người rồi.

Phía dưới, vô số khách nhân vẫn đang tranh nhau ra giá, thậm chí một vài nguyên sĩ cấp cao trên mấy gian phòng kín cũng bắt đầu tham gia, khiến giá tiền được đẩy lên con số rất cao, gần tiếp cận một món bảo cụ Huyền giai hạ phẩm rồi.

A Diệt lúc này lên tiếng nhỏ nhẹ, nói với thiếu nữ đang hoảng hốt đứng ở phía sau: “Mỗi ngày, mỗi giờ, những hội đấu giá ẩn như thế này trong thiên hạ được tổ chức rất nhiều, mà mặt hàng là nữ nguyên sĩ thì hầu như lúc nào cũng có, cho dù là ta cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu.”

Vân Chi sắc mặt vẫn chưa hết tái nhợt nói: “Bọn họ cũng là con người mà, còn là nguyên sĩ nữa, họ có quyền được tự chủ chứ, họ cũng biết đau khổ, tại sao những người đó lại tàn nhẫn như vậy?”

A Diệt lắc đầu, cầm tách trà nhấp một hớp: “Trên thế gian này chẳng ai quan tâm nô ɭệ đang nghĩ gì đâu, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, đó mới là bộ mặt thực sự trong giới tu hành, cũng là của toàn bộ thế giới này.”

Vân Chi nắm chặt nắm đấm, có vẻ như không cam lòng với cái thực tại này. A Diệt cảm ứng được điều đó, nhưng cũng chẳng để tâm mà tiếp tục nói: “Nha đầu ngươi tuổi đời còn quá nhỏ, chưa va chạm hay trải qua nhiều sóng gió. Ru rú ở cái nơi nghèo nàn lúc trước tuy an nhàn, nhưng cách biệt quá xa với thực tại, chỉ như ếch ngồi đáy giếng thôi.”

“Đa tạ sư thúc đã chỉ dạy, ngài cũng xuất thân từ An Thanh huyện, trong vùng đất Khởi Hoang, mà có thể lăn lộn trong thiên hạ, đạt đến một bước như ngày hôm nay, chắc chắn lão nhân gia ngài có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

..Sư điệt mong sau này, có thể được sư thúc chỉ dạy nhiều hơn nữa.” Vân Chi ôm quyền, nàng muốn bản thân mình mạnh lên, chưa bao giờ nàng khao khát muốn trở thành cường giả như lúc này.

Gật nhẹ đầu, A Diệt đáp: “Yên tâm, ta đã tìm cho nha đầu ngươi một người sư phụ tốt, hơn nữa khi ở trong tông, tùy thời có thể đến tìm ta nghe chút chỉ điểm, dù sao ta với ngươi cũng sinh ra trên một cố thổ, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.”

Hai thiếu nữ dưới sân khấu đã được đấu giá hoàn tất, người mua là một nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh trong một gian phòng kín, nghe giọng điệu khi ra giá thì cũng có thể đoán ra là loại chẳng tốt lành gì. Vân Chi mỗi khi nhìn tới hai nữ tử đáng thương kia, vẫn không khỏi nặng lòng, càng mong muốn bản thân sớm ngày cường đại hơn.

Họ Diệt như biết suy nghĩ của nha đầu này, liền đạo lý một hồi: “Ta biết ngươi đang mong muốn mình mạnh lên, để có thể bảo vệ được những người như hai nữ tử vừa rồi, điều này cũng không có gì sai. Nhưng con đường tu hành không dễ, để đạt được tu vi cao thâm lại càng khó khăn hơn nữa, chỉ cần sai một bước là vạn kiếp bất phục!

..Chúng ta tu hành là để theo đuổi ước mơ, hoặc có thể bảo vệ được những người mình quan tâm, hoặc cũng đơn giản chỉ là muốn bản thân mạnh mẽ, được kẻ khác tôn kính. Tại thế giới thực lực vi tôn này, chỉ cần có đủ thực lực thì ngươi muốn làm gì cũng được, muốn bảo vệ ai cũng đều được hết.”

“Muốn bản thân cùng những người mình quan tâm không bị chà đạp, thì ngươi phải trở thành kẻ mạnh. Muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa, thì ngươi phải trở thành cường giả. Còn nếu muốn bảo vệ cho tất cả nữ nhân yếu đuối trong thiên hạ, thì ngươi phải trở thành cường giả cái thế, danh chấn tứ phương. Dù để bảo vệ thứ gì đi chăng nữa, điều quan trọng nhất là ngươi phải sở hữu sức mạnh cực kỳ cường đại.”

Lời đạo lý của hắn như chiếc lông vũ nhỏ, nhẹ nhàng khoét từng chút vào trái tim mềm yếu của thiếu nữ này, khiến một nữ tử chưa trải sự đời, dần ngộ ra mục tiêu để ở phía cuối con đường tu hành của mình. Nàng muốn thủ hộ, thủ hộ cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ, mục tiêu tưởng chừng viển vông, nhưng đấy chính là nguyện vọng lớn nhất giúp nàng vững bước trên con đường sắp tới.

Đôi mắt phượng trên khuôn mặt xinh xắn, nhìn chằm chằm bóng lưng của người thanh niên đang ngồi trước mặt, người này chính là kẻ đã mở ra mục tiêu lớn nhất trên con đường tu hành của nàng, giúp nàng có thêm nhiều động lực hơn. Mai sau khi lâm vào hoàn cảnh sinh tử, cũng có hơn nhiều nhiệt huyết để cố gắng vượt qua, nàng sẽ mãi nhớ bóng lưng mà nàng cảm thấy vĩ ngạn này.

Rất lâu về sau, một nữ cường giả vang danh thiên hạ, cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh kim tự tháp những tồn tại cường đại, nguyên sĩ đệ nhất đại lục, là cây cổ thụ nguy nga che chắn hết thảy hiểm nguy cho toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ. Nhưng tồn tại cường đại tuyệt đỉnh ấy, mỗi khi nhìn lên bầu trời lại luôn nhớ về bóng lưng bình thường của một người thanh niên.

Lúc này A Diệt đã bắt đầu tham gia vào cuộc cạnh tranh, hắn đang không ngừng hô giá, vật phẩm mà hắn muốn tranh đoạt chính là một dược phương cổ. Bản thân A Diệt cũng không muốn tốn nguyên thạch cho những thứ như thế này, nhưng Ma Quân cứ bắt ép hắn phải mua cho bằng được, nên bất đắc dĩ phải lên tiếng hô giá.

Giá tăng lên không quá cao mà đã có không ít người ngừng hô, vì dược phương cổ thường cần dược liệu rất hiếm để luyện chế, hơn nữa chỉ có luyện đan sư mới hứng thú với nó. A Diệt cũng đang im lặng chờ đợi di biến, bởi vì có một kẻ dường như rất hứng thú với dược phương này, mỗi lần ra giá thường đẩy lên cao hơn không ít.

Lúc này thanh âm hô giá của tên kia tại gian phòng kín đối diện lại vang lên: “220 nguyên thạch trung phẩm!”

Họ Diệt nhíu mày, định hô giá lần cuối, vì hắn không muốn tốn thêm nhiều nguyên thạch chỉ để mua một cuốn dược phương, dù sao bản thân hắn cũng không biết luyện dược. Đột nhiên có thanh âm mềm mại của một nữ tử, tại gian phòng kín khác vang lên:

“Hồng công tử thật là chịu chơi, khiến thϊếp thân cũng cảm thấy hứng thú nên muốn tham gia náo nhiệt một chút, 230 nguyên thạch.”

Toàn trường bắt đầu im lặng, việc những người trong các gian phòng kín nhận ra thân phận của kẻ khác cũng không có gì lạ, nếu trước đó đã quen biết, thì chỉ cần nghe giọng là đoán ra thôi. Như A Diệt lúc này cũng không khỏi bất ngờ, vì giọng điệu của nữ tử vừa rồi rõ ràng là Yên Nhiên, hắn đồng hành cùng cô ta một tuần liền nên không thể nhận nhầm được.

Hắn thở phào vì biết cô ta cũng an toàn, không bị tên tà tu hôm đó bắt được. Lúc này giọng nói của nam tử tại gian phòng đối diện vang lên: “Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy hứng thú với dược phương đó, thế thì Hồng mỗ đành lui bước vậy.”

Nghe loại ngữ khí này, ai cũng có thể nhận ra, kẻ kia ái mộ vị nữ tử họ Liễu, nên có ý nhường. A Diệt nghe đến đây liền hiểu ra: “Họ Liễu, Liễu Yên Nhiên, là một trong số ít thiên tài nổi danh trong Liễu gia cùng thời với Liễu Băng Nghi, vậy mà trước đây ta không nghĩ tới cô ta chính là Liễu Yên Nhiên đó.”

Tuy không biết nữ tử này muốn dược phương đó làm gì, nhưng hắn vẫn muốn thử ra giá lần cuối: “240 nguyên thạch!”

Toàn trường ồ lên, không ngờ vẫn có kẻ muốn ra tay tranh đoạt, tên nam tử phía đối diện cũng hừ lạnh một cái, nhưng trước đó hắn đã nói là không nhúng tay nữa nên chắc chắn sẽ giữ lời. Thanh âm mềm mại dễ nghe vang lên: “Nếu vị nguyên hữu này muốn dược phương cổ kia như vậy, thϊếp thân cũng không cố tranh giành làm gì.”

Mọi người lại không khỏi một phen ồ lên, không ngờ nữ tử họ Liễu có giọng nói đầy mị hoặc kia, lại buông bỏ tranh đoạt dễ dàng như vậy, kẻ vừa ra giá thật là chiếm đầy tiện nghi.

A Diệt nghe vậy liền hiểu ra nữ tử này ban nãy ra tay tranh đoạt, mục đích chính là để tên họ Hồng kia rút lui, giúp hắn có được cuốn dược phương này dễ dàng hơn. Cách nhìn của hắn đối với nữ tử này càng khác, tuy bề ngoài như một hồ ly tinh thích khıêυ khí©h sự nhẫn nại của đàn ông, nhưng thực chất tâm tính không tệ.
Chương 168: Tàn đồ

Ám đấu giá hội này vẫn đang diễn ra rất sôi nổi, vô số vật phẩm hiếm có hoặc kì lạ đều được đem lên bàn đấu giá, những thứ bên ngoài là cấm vật, tại đây được bày bán công khai. Toàn bộ khách nhân vẫn rất nhiệt tình, tranh nhau nâng giá những món đồ mình muốn, bầu không khí ngày càng sôi trào hơn.

Hội đấu giá gần đi đến kết thúc, A Diệt thu được không ít vật có ích về tay, ví như một bộ trận phương có giá trị nghiên cứu rất cao, các loại linh dược hiếm, nguyên phù cấp Hiển Hóa. Tất nhiên không thể thiếu hai cuốn dược phương cổ, đều để luyện chế ra đan dược giúp tăng tiến tu vi cho cảnh giới Hiển Hóa, chỉ là cần dược liệu phi thường hiếm mà thôi.

“Đảo mắt cái, đã tiêu hao đi gần một ngàn nguyên thạch trung phẩm, sắp trở lại với cái cảnh nghèo nàn như xưa rồi.” A Diệt thở dài, hắn quyết định sẽ không mua thêm bất cứ thứ gì tại đài đấu giá nữa. Ánh mắt căm tức không khỏi nhìn về gian phòng kín tại đối diện, có thể thấp thoáng thấy thân ảnh của một tên nam tử có thân hình cân đối.

Sau lần được Yên Nhiên trợ giúp, tên kia như có thù với hắn, mỗi lần hắn hứng thú với vật phẩm nào rồi bắt đầu hô giá, thì tên đó cũng hô giá theo nhằm nâng giá vật phẩm kia lên, nhưng hắn không có ý mua mà chỉ muốn A Diệt tốn thêm nguyên thạch mà thôi. Vừa rồi bị họ Diệt lừa một vố, mua một món đồ không thích với giá cao, nên hắn mới chịu im lặng một chút.

Phía dưới, lão già chủ trì đang cầm một mẩu bản đồ đã úa vàng, thao thao bất tuyệt gì đó, nói là tàn phiến của bản đồ dẫn tới nơi có đại kì ngộ kinh thiên, không mua thì uổng phí cả đời. Những khách nhân ở đây không ai là kẻ ngu, chỉ có một vài tiểu gia hỏa Luyện Nguyên cảnh đê giai lộ ra ánh mắt hứng thú, số còn lại đều không chú ý tới.

Giới thiệu một hồi chẳng thấy có tiến triển gì, lão già cũng cảm thấy chướng mắt cái thứ trong tay mình, liền chốt câu cuối: “Mua thứ này về nếu may mắn có thể tìm được đại cơ duyên, còn không cũng chẳng tổn thất là bao, vì giá khởi điểm của nó chỉ là 10 nguyên thạch trung phẩm mà thôi.”

A Diệt đang tựa lưng lên thành ghế, đợi món đồ kế tiếp, thì thanh âm kích động của Ma Quân vang lên: “Ngươi nhất định phải lấy được thứ kia về tay, tuy chỉ là một phần bốn tấm bản đồ hoàn chỉnh, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.”

“Ngươi bảo ta mua miếng rẻ rách đấy về làm gì? Mười nguyên thạch thì cũng là tiền, đủ mua hai món bảo cụ Hoàng giai thượng phẩm kha khá đấy.” A Diệt lạnh nhạt đáp lời, hôm nay tranh đoạt hai cuốn dược phương theo yêu cầu của Ma Quân, đã tiêu hao đi 500 nguyên thạch trung phẩm của hắn rồi.

Ma Quân chủ chừ một lát, sau đó thở dài kể thật: “Thôi, nói thật cho ngươi biết vậy. Nếu ngươi cam chịu cả đời đứng tại hạ vị, cảnh giới cao nhất muốn đạt tới chỉ là Bỉ Ngạn cảnh, thì thực chất chẳng cần quan tâm tới miếng bản đồ kia. Thứ đó chỉ có tác dụng với tồn tại thượng vị mà thôi, đám người ở đây đều không ai nhìn ra, nếu không nó đã có cái giá trên trời rồi!”

“Ngươi nói thật?” A Diệt vội ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm tấm bản đồ úa vàng phía dưới, nhìn không ra chút bất phàm nào.

“Ta lừa ngươi làm gì? Thứ đó nếu là cường giả thượng vị nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay, tại hạ vị chắc cũng chỉ có một vài nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh cao tuổi, mới có thể nhận ra mà thôi. Ngươi phải biết vật có tác dụng với tồn tại thượng vị, dù là tác dụng rất nhỏ thì cũng có cái giá kinh người, nên tấm bản đồ đó giá trị thực sự là vô cùng lớn!”

Tuy chưa tin hoàn toàn những lời Ma Quân vừa nói, nhưng hắn cũng muốn lấy về thử nghiên cứu một phen, dù sao lúc này không kẻ lắm tiền nào có hứng thú với thứ đó, chắc chắn cái giá phải trả sẽ không cao. Khi cuộc đấu giá tấm bản đồ bắt đầu, một hồi lâu sau mới có vài ba tên nâng giá, mỗi lần hô cũng chỉ thêm một nguyên thạch trung phẩm mà thôi.

“Mười lăm nguyên thạch!” A Diệt hô giá, sau đó âm trầm nhìn tới gian phòng đối diện phía xa, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại tiễn tên họ Hồng thích gây sự với người khác kia đi gặp tổ tiên đâu.

Tên nam tử trong gian phòng đó tay đang ôm một mỹ nữ trong lòng, hắn suy nghĩ thoáng chốc, vì không biết kẻ đáng ghét kia muốn thu lấy miếng rẻ rách này thật, hay là đang định gài mình. Nhưng hắn cảm thấy giá của miếng rẻ rách này còn quá thấp, nên nhất định phải tăng thêm chút, vắt thêm máu của kẻ kia. Gã liền hô: “Hai mươi nguyên thạch.”

Đám khách nhân phía dưới ai nấy đều kinh ngạc khó hiểu, không biết tại sao hai vị tiền bối phía trên lại tranh giành nhau một miếng rẻ rách. A Diệt lúc này đang nắm chặt nắm đấm, ánh mắt âm lãnh, cố gắng hạ hỏa rồi mở miệng định hô giá mới. Đột nhiên một thanh âm tại gian phòng kín khác vang lên:

“Hai vị luôn đối chọi như vậy rất là mất hòa khí đó, để tại hạ thu lấy miếng vải này xem như giúp hai vị hòa giải vậy. Ta ra giá 50 nguyên thạch trung phẩm!”

Mọi người không khỏi một phen ồ lên, không hiểu sao miếng rẻ rách kia lại có giá tới như vậy, ngay cả họ Diệt và tên họ Hồng cũng đang không hiểu tại sao. Lúc này thanh âm Ma Quân vang lên trong đầu hắn: “Đừng tranh nữa, nếu ngươi tiếp tục hô giá sẽ khiến nhiều kẻ cảm thấy nghi ngờ, và đoán được giá trị của tấm bản đồ đó không nhỏ đấy.”

Gật nhẹ đầu, hắn dựa lưng lại trên ghế, đáp lời: “Nếu không đường đường chính chính lấy được, thì khi rời khỏi đây nên lấy theo cách không nên công khai thôi!”

Hắn nhận ra, kẻ vừa hô giá và lúc này đã có được tấm bản đồ tàn phiến kia, chính là tên đã đấu giá được hai thiếu nữ trước đó. Mà giọng nói của gã ta A Diệt khá quen tai, nghĩ một hồi thì hắn nhận ra chính là gã đại hán đã ôm theo một nữ tử đi ngang qua hắn, khi hắn mới vừa tới nơi đây. Khí tức của gã ta họ Diệt đã nhớ rồi, khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ tìm ra được.

Hội đấu giá dưới lòng đất này cũng đã đến hồi kết, sau hai món đồ không tệ nữa được đấu giá xong, thì vật phẩm áp chót đã được mang lên cho mọi người chiêm ngưỡng. Một cái gương khá lớn có màu tím xanh, hoa văn điêu khắc trên thân gương rất tinh sảo, cảm ứng qua cũng có thể nhận thấy giao động nguyên khí rất mạnh.

Lần này lão già chủ trì lại không giới thiệu nhiều, chỉ đưa ánh mắt lên những gian khách quý phía trên, rồi cất tiếng nói lớn: “Bảo cụ công kích Tử Quang Kính, cấp bậc Địa giai hạ phẩm!”

Toàn trường sôi trào, rất nhiều người nhìn chiếc gương trên sân khấu như muốn lòi con mắt, có vô số kẻ cả đời chưa thấy bảo cụ cấp bậc này bao giờ, đây là lần đầu tiên họ trông thấy. A Diệt cũng có chút chấn động, hắn từng nhìn thấy bảo cụ Địa giai trong tay các vị trưởng lão trong tông, nhưng giờ trông thấy thêm một lần vẫn không muốn rời mắt.

Cuộc tranh đoạt bắt đầu, giá khởi điểm của món bảo cụ này vô cùng cao, mà những người hô giá chỉ vỏn vẹn vài vị khách quý trong những gian phòng kín mà thôi. A Diệt chỉ ngồi nhấm nhấp nho khô, tùy ý quan sát cuộc tranh giành này, tài sản của hắn hoàn toàn không đủ để tham gia tranh đoạt món bảo cụ đó.

Phí sau hắn, đôi mắt đẹp của Vân Chi đã dán chặt lên cái gương phía dưới sân khấu, bộ dáng thất thần. Trước đây nếu nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đối với nàng là tồn tại chỉ có trong sách cổ, thì bảo cụ Địa giai chính là trong truyện cổ tích, hoàn toàn giả tưởng, thực sự không thể tồn tại.

Sau một hồi tranh giành, cuối cùng Tử Quang Kính đã rơi vào tay Liễu Yên Nhiên, với cái giá phải trả là 14500 nguyên thạch trung phẩm!

Tới đây, ám đấu giá hội cũng đã chính thức kết thúc, vô số khách nhân lục tục rời đi, có thể đoán được, đêm nay sẽ xảy ra không ít tranh đấu tại nhiều nơi trên mảnh đất này.

A Diệt vẫn ngồi nhâm nhi tách trà trong tay, đợi thị nữ đem vật phẩm hắn đã đấu giá được tới bàn giao. Đống vật phẩm hắn giao cho ám hội này cũng được bán đi với giá không tệ, thu về được chừng 200 nguyên thạch trung phẩm. Nhưng ngược lại, giá tiền hắn phải giao ra cho những vật mà mình đấu giá cũng không hề ít, mất gần một ngàn nguyên thạch.

Giao dịch hoàn tất, hắn cùng Vân Chi bước ra khỏi phòng, theo lối cũ đi tới thông đạo, rời khỏi nơi này. Trùng hợp thay, ngay trước lối vào thông đạo, hắn đã chạm trán gã đại hán cao to, một tay cầm hồ lô rượu vừa đi vừa nốc ừng ực. Tay còn lại cầm một sợi xích lớn, kéo theo hai thiếu nữ thấp thỏm đi ở phía sau.
Chương 169: Đoạn lộ

Có hai lối vào thông đạo nằm khá gần nhau, gã đại hán định đi vào đường thông đạo bên kia thì chợt dừng lại, sau đó quay đầu nhìn tới phía bên này. Đúng lúc A Diệt cũng vừa đi tới nơi đây, bốn mắt chạm nhau nhưng rất nhanh đã đưa đi chỗ khác. A Diệt nhìn thoáng qua hai thiếu nữ đáng thương phía sau gã ta, còn đôi mắt đầy du͙© vọиɠ của gã ta thì nhìn chằm chằm Vân Chi đang trốn phía sau họ Diệt.

Chợt, gã mỉm cười đi tới gần A Diệt rồi mở miệng nói: “Không biết vị nguyên hữu này xưng hô như thế nào?”

Hiển Hóa cảnh sơ kì viên mãn, A Diệt lúc này đã cảm ứng rõ thực lực của kẻ trước mặt, hắn hơi mỉm cười chắp tay đáp: “Tại hạ họ Bạch, không biết các hạ hỏi vậy là có chuyện gì?”

“Ra là Bạch nguyên hữu, ta cũng không muốn vòng vo nhiều, ta rất ưng ý con hàng sau lưng các hạ, ta nguyện dùng hai mặt hàng mới mua được này, để đổi lấy nó, không biết Bạch nguyên hữu có đồng ý hay không?” Nói đoạn, gã giật mạnh sợi xích trong tay, kéo hai thiếu nữ kia tiến lên đứng bên cạnh, còn ánh mắt của gã thì vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Chi.

Nghe lời nói vừa rồi, sắc mặt A Diệt khẽ biến, còn thiếu nữ đứng phía sau hắn thì toàn thân run rẩy, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, trốn thật kĩ sau lưng hắn muốn cố tránh khỏi ánh mắt dâʍ đãиɠ kia. Hai nữ tử đối diện thì thấp thỏm nhìn họ Diệt, họ cảm thấy vị tiền bối trước mặt trông tốt lành hơn kẻ đáng sợ bên cạnh rất nhiều.

Họ Diệt liền làm ra sắc mặt tức giận, lớn tiếng đáp: “Đây là hậu bối của ta, ta dẫn theo tới đây để nàng mở mang thêm kiến thức, chứ không phải thị thϊếp, sao có thể để người ngoài động vào được cơ chứ?”

Gã đại hán như hiểu ra, liền cười cười nói: “Thì ra là hậu bối của các hạ, xin thứ lỗi vì ban nãy cứ nghĩ nàng là thị thϊếp của Bạch nguyên hữu chứ. Thôi ta có việc bận nên đi trước đây.”

Nhìn theo bóng lưng gã đại hán, cùng hai thiếu nữ đang đi vào thông đạo, A Diệt sắc mặt vẫn âm trầm, còn nữ tử trốn sau lưng hắn thì không khỏi thở phào. Vừa rồi quả thực nàng bị dọa cho hết hồn, lúc này vội tiến lên trước mặt họ Diệt rồi cúi người ôm quyền: “Đa tạ sư thúc đã lên tiếng bảo vệ.”

A Diệt xoay người tiến vào thông đạo bên cạnh, nhàn nhạt đáp: “Tên đó cũng chỉ tương đương ta, nếu còn để hắn có thể chạm được vào nha đầu ngươi thì chẳng phải ta quá vô năng sao? Đừng nói nhiều nữa, ta thấy ngươi cũng đã mệt rồi, mau trở về nghỉ ngơi thôi.”

Tuy nói là thế nhưng trong lòng hắn biết rõ gã đại hán kia không hề kiêng kị mình, gã đã nhìn ra tu vi của A Diệt vẫn kém hơn gã, chỉ là không cách biệt quá lớn nên gã không nắm chắc trở mặt mà thôi. Hơn nữa tại đây ngư long hỗn tạp, mà gã ta trong hội đấu giá cũng chiếm được một vài vật phẩm quý giá, nên có không ít người để mắt tới, vậy nên gã mới không bạo nộ với họ Diệt.

.............

Trong một gian phòng trọ rộng lớn, A Diệt đưa cho Vân Chi một tấm phù lục rồi chậm rãi nói: “Thứ này có thể bảo vệ ngươi chừng một tuần trà, dù cho nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng rất khó có thể động đến ngươi trong thời gian ngắn. Từ nay nếu chẳng may gặp nguy hiểm, đừng ngần ngại mà kích phát nó, ta nhận được cảm ứng cũng sẽ cấp tốc tới cứu viện.”

Vân Chi vui thích cầm thật chặt tấm nguyên phù, rồi cung kính đáp: “Đa tạ sư thúc đã quan tâm ban thưởng.”

A Diệt gật đầu tiếp nhận lời đa tạ rồi vẫn đứng đó, thấy vậy nữ tử này liền xấu hổ cúi đầu xuống, đứng im trước mặt hắn mà nhất thời không biết nên làm gì. Trông thấy bộ dáng này của nàng, hắn tức cười hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ có ta ở đây, nha đầu ngươi không dám đi ngủ à?”

Thấy da mặt nữ tử này quá mỏng, hai má đã đỏ bừng lên, không biết nên đáp lời như thế nào, hắn cũng không trêu nữa. Xoay người bước ra cửa, hắn phất phất tay: “Không đùa với nha đầu ngươi nữa, ta về phòng mình nghỉ ngơi đây, ngươi cũng nên ngủ luôn đi, sáng sớm mai còn lên đường.”

Đứng trước gian phòng Vân Chi, hắn vung tay xuất ra vài cây trận kỳ, tạo ra một kết giới bảo vệ nơi này, rồi mới nhảy lên Thoi Độn Thiên mà rời đi làm chính sự. Ma Quân đã để lại một ấn kí truy tung lên gã đại hán kia, mà không hề bị gã phát giác ra, lúc này hắn theo hướng cảm ứng của Ma Quân mà bay đi, chuẩn bị gϊếŧ người cướp của.

Chuyến này hắn đã chuẩn bị khá là kĩ càng, những món bảo bối quý giá cũng sẵn sàng xuất ra, muốn nhất định phải diệt sát được gã đại hán kia. Sau trận thua thảm trước gã tà tu, mấy ngày nay hắn luôn bực bội trong lòng mà không có chỗ phát tiết, nay lấy tên đó ra làm bao cát chút giận vậy. Nếu nguyện tung ra mọi thủ đoạn, thì trong sơ kì Hiển Hóa cảnh hắn còn chưa để vào mắt một kẻ nào.

Trước đó khi chạm trán đầu Toan Nghê, hay lúc đánh với gã tà sĩ tu vi trung kì, hắn chưa từng xuất ra những con át chủ bài, vì làm vậy sẽ tổn thất oan uổng. Hồi đấu với đầu Toan Nghê, cho dù diệt sát được nó thì chiến lợi phẩm thu được cũng không bù nổi những cái mất. Còn với gã tà sĩ mấy ngày trước, cho dù dùng đến át chủ bài hắn vẫn không chắc chắn gϊếŧ được lão ta, nên tốt nhất không dùng.

Trên đường phi hành, Ma Quân có chút tò mò hỏi: “Tiểu tử ngươi thích nha đầu họ Vân kia rồi à? Sao lại tận tâm giúp đỡ nàng như thế? Đâu giống tính cách ngày thường của ngươi.”

“Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Chuyện ta giúp nàng, một phần vì là người cùng quê. Còn phần lớn vì ta luôn có cảm giác trong tương lai, nha đầu đó sẽ có được thành tựu rất lớn, nên giờ muốn bán cho thật nhiều nhân tình mà thôi.” A Diệt trả lời mà sắc mặt lại hiện lên vẻ mông lung.

Ma Quân nghe vậy cũng không truy cứu vấn đề này nữa, đối với y thì bây giờ A Diệt muốn làm như thế nào cũng được, dù có bắt cả bầy nữ nhân về, mỗi đêm thay một người, y cũng chẳng quan tâm. Thậm chí bên tà tu, làm như vậy còn có thể giúp tốc độ tu luyện công pháp tăng tiến nhanh hơn chút ít.

Theo lộ trình của gã đại hán mà Ma Quân suy đoán ra, thì gã ta đang một đường đi tới huyện Thanh Dương, cách nơi đây mấy trăm dặm. Tốc độ phi hành của gã ta không quá nhanh, nếu A Diệt toàn lực phi hành thì phải nhanh gần gấp ba lần gã ta.

Dựa vào ưu thế tốc độ, A Diệt đã bay vòng qua gã đại hán, rồi chặn đường phía trước gã ta chừng trăm dặm. Nơi đây núi non trập trùng, rừng cây xanh tươi, không một bóng người. Hắn vừa tới đã cấp tốc bày ra một tòa pháp trận, sau khi thực lực tăng cao, hắn còn chưa từng toàn lực tung ra các thủ đoạn tại phương diện này.

Trên một chiếc phi chu cỡ nhỏ, gã đại hán đang ngồi tại vị trí trung tâm phi chu, hắn phân ra chút thần thức khống chế phi hành, còn bản thân thì đang nằm hưởng thụ, hai tay không ngừng sờ nắn thân thể đầy đặn của hai thiếu nữ trong lòng. Hai người kia tuy hoảng sợ cùng bất cam nhưng không dám phản kháng, họ biết kẻ này mạnh tới mức nào, nếu làm hắn mất hứng, có thể bị một vả tùy ý đập chết.

Đang hưởng thụ sự mềm mại thì đột nhiên gã đứng phắt dậy, khiến hai thiếu nữ đó hoảng sợ khúm núm ở phía sau. Ánh mắt gã trở nên sắc bén đảo một lượt nhìn núi non xung quanh, bầu không khí im ắng đến lạ thường. Chiếc phi chu giảm dần tốc độ, không hiểu sao gã ngày càng có cảm giác bất an trong lòng, một lúc sau liền cho phi chu ngừng lại, lơ lửng giữa không trung.

Gã đi lên ngay trước đầu phi chu, thân hình đứng thẳng tắp uy nghiêm, toàn thân phát ra luồng khí tức mạnh mẽ, khiến hai nữ tử phía sau không khỏi toàn thân run rẩy, quỳ mọp tại chỗ. Thanh âm hùng hồn vang lên khắp bốn phương tám hướng: “Giấu đầu lòi đuôi, còn trốn nữa làm gì, tưởng ta đây chưa phát hiện ra ngươi hay sao? Còn không mau lăn ra đây!”

“Tên hề kia giả bộ cũng giống thật đấy chứ, khiến ta suýt nữa tưởng rằng bản thân mình đã bị lộ.” A Diệt trốn dưới một bụi cây, không khỏi cười khẩy. Vì hắn trông thấy mắt của gã đại hán liên tục đảo khắp mọi nơi, chứ không phải nhìn chằm chằm tới hướng này, hiển nhiên lời nói vừa rồi là dọa dẫm mà thôi.

Đợi gã ta thôi động phi chu tiếp tục phi hành, bay tới vị trí trung tâm pháp trận ẩn, A Diệt liền tức thì khởi động trận bàn trong tay.

“Ầm ầm!” Một lớp kết giới màu đỏ nhạt xuất hiện, bao chùm toàn bộ đỉnh dãy núi, phạm vi phải rộng tới ba dặm! Ngay khi gã đại hán ý thức rằng có điều bất ổn, toàn lực chỉ huy phi chu bay thẳng một hướng, nhưng chưa đi được bao xa, lớp quang tráo ngăn cách với ngoại giới đã hoàn toàn thành hình.

Lúc này, khí tức nguy hiểm mãnh liệt mới tuôn trào ra, khiến gã ta không giấu nổi sự kinh sợ trên khuôn mặt. Thường thì pháp trận có khả năng công kích hoặc ẩn chứa nguy hiểm, sẽ dễ nhận ra hơn pháp trận vậy khốn hoặc trói buộc rất nhiều. Nhưng vừa rồi gã chỉ có thể cảm thấy bất an mơ hồ, chứ hoàn toàn không phát giác ra chút khí tức nguy hiểm từ tòa pháp trận này.

Thân ảnh một người nam nhân trẻ tuổi, thân mặc bạch y, thong dong xuất hiện đối diện với gã đại hán không xa. Hắn mỉm cười lên tiếng: “Đây là tòa trận pháp có khả năng công kích mạnh nhất ta từng tự tay bố trí ra, ngươi rất may mắn được chọn làm người đầu tiên trải nghiệm uy lực từ nó đấy!”

Gã đại hán đối diện vừa giận vừa sợ, gã đã nhận ra kẻ trước mặt là ai, chính là tên tự xưng họ Bạch, có một ả hậu bối rất hấp dẫn. Không ngờ bản thân gã còn không tìm đến gây sự với kẻ này, vậy mà hắn lại từ tìm tới cửa.

Nhưng lúc này gã không hề tự tin, tuy kẻ trước mặt tu vi chân chính kém hơn gã chút, nhưng dựa vào tòa pháp trận này thì đối phương có sức uy hϊếp lớn hơn nhiều.
Chương 170: Huyết cuồng

“Vυ"t!” Vô số luồng quang mang kim sắc, như bầy cá mập tập chung tới nơi phát ra mùi máu, đồng loạt hướng tới thân ảnh gã đại hán mà oanh tạc. Làn da gã ta tức thì chuyển sang màu đồng thau, hơn nữa còn có một lớp quang tráo dày đặc bao bọc quanh người, nguyên lực thổ thuộc tính đã được gã vận dụng để tạo ra thủ đoạn phòng ngự phi thường tốt.

“Oành!” Như ngọn lửa thu hút vô số thiêu thân lao đầu tới, những đòn công kích là các tia năng lượng, được tòa trận pháp này tạo ra có sức công phá cực kỳ lớn, từ bốn phương tám hướng chiếu về một điểm. Chiếc phi chu nhỏ đã bị uy năng từ những cú oanh tạc vừa rồi, xé toác ra, trở thành một mớ sắt vụn rơi xuống mặt đất.

Một luồng sáng phi nhanh ra khỏi phạm vi pháp trận, hiện ra là Diệt Chúng Sinh, mỗi tay hắn ôm theo một thiếu nữ, lúc này họ đã bị đánh ngất. Đặt hai người tại một nơi an toàn, thân ảnh hắn bay trở lại vào bên trong kết giới, trong tay đã xuất hiện thanh chiến đao, sẵn sàng một phen quyết chiến.

Những luồng quang mang oanh kích chừng mười hơi thở mới kết thúc, lúc này tại đỉnh của một ngọn núi đã bị lõm sâu xuống, khói bụi bốc lên dữ dội. Một thân ảnh cường tráng lực lưỡng nhảy từ dưới cái hố sâu lên, y phục tại nửa thân trên đã rách rưới hoàn toàn, lộ ra những thớ cơ bắt to lớn, có màu đồng thau.

Tay bóp chặt tấm nguyên phù vừa hóa thành mẩu giấy trắng, vừa rồi khi hứng chịu vô số công kích điên cuồng kéo tới, khả năng phòng ngự tự thân của gã chỉ chống lại được trong thời gian chén trà nhỏ mà thôi, sau đó gã phải cấp tốc thôi động tấm nguyên phù phòng ngự giá trị cao này.

Giới chỉ lóe lên, trong tay hắn xuất hiện một cây búa lớn, có màu đồng, A Diệt nhìn qua liền biết thứ vũ khí đó ít nhất cũng là Huyền giai trung phẩm. Đôi mắt gã đại hán đằng đằng sát khí, khóa chặt thân ảnh bạch y phía xa rồi lên tiếng:

“Họ Bạch kia, ta còn chưa tìm tới xử lý ngươi mà ngươi đã tự mò tới đây gây sự với ta trước rồi, đúng là chán sống mà. Vương Trùy ta đây trước nay chưa từng phải chịu người khác khi dễ như vậy, để ta cho ngươi biết, dù có thêm trận pháp hỗ trợ thì ngươi vẫn bị ta chà đạp mà thôi!”

Dứt lời, trong lòng bàn tay hắn liền có một viên đan dược màu đỏ tươi xuất hiện, rồi lập tức được gã bỏ vào miệng. Đôi mắt A Diệt co rút, khống chế Thoi Độn Thiên lui lại giữ một khoảng cách rất xa, hắn cảm thấy thứ mà đối phương vừa phục dụng là một loại thuốc cấm nào đó, phải cực kỳ cảnh giác hơn.

Ầm một tiếng, toàn thân Vương Trùy bạo phát luồng nguyên lực cường đại, nguyên lực của gã lúc này đã từ màu nâu chuyển sang huyết hồng. Đôi mắt gã đỏ ké, nhìn chằm chằm thân ảnh duy nhất tại nơi đây, một chân giơ lên rồi dậm mạnh xuống, cả người hắn bắn vọt đi, để lại vị trí ban đầu một cái hố lớn cùng vô số mảnh đá vụn.

“Tên điên này vậy mà phục dụng Huyết Bạo đan!” A Diệt cả kinh, loại đan dược kia khi sử dụng sẽ thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, để cường hóa thực lực, hiệu lực dựa vào sinh mệnh lực cao hay thấp chứ không hề có thời gian rõ ràng. Có thể tên kia biết nếu chiến đấu trong trạng thái thông thường thì phần thắng rất ít, nên quả quyết dùng tới loại hàng cấm này luôn.

Hàng chục tấm phù bạo từ tay họ Diệt bay ra, thân ảnh huyết khí lao tới liền quét mạnh cây búa trong tay qua một đường, lập tức đánh nổ toàn bộ mà bản thân không hề hấn gì. Tốc độ hắn không giảm, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt A Diệt rồi hung hăng nện xuống một búa!

“Rầm!” A Diệt vung chiến đao lên, chém mạnh một cú, đón đỡ thế công dũng mãnh đang giáng xuống như vũ bão kia, kết quả là thân thể hắn bị bắn thành một đường thẳng tắp xuống mặt đất. Một cái hố nhỏ nhưng khá sâu, A Diệt dưới đó đang nhanh chóng ngưng tụ nguyên lực lên lưỡi đao, sau đó như châu chấu bật nhảy lên đâm thẳng một đòn, ngay khi đối phương đang rơi tự do xuống.

“Chích Dương Văn Đột!”

Khoảnh khắc tiếp cận, họ Vương đã linh hoạt nghiêng người sang một bên, khiến đòn công kích của A Diệt chỉ có thể đâm trúng bả vai hắn, một lỗ máu lớn xuất hiện, huyết nhục tại bả vai bắn ra như mưa. Nhưng tên đó cũng không chịu thiệt, gã xoay người một vòng, cây búa theo quán tính xoay vòng rồi đập mạnh lên lưng họ Diệt, khi hắn vừa phi qua người đối thủ.

Hai thân ảnh rơi xuống phía dưới, ầm hai tiếng, bụi bay đá nhảy, ngay sau đó hai người đã đứng dậy mà lao về phía đối phương. Tên họ Vương đang trong trạng thái điên cuồng, vết thương lớn ở bả vai trái hắn như không cảm nhận được, toàn thân vận động vẫn rất linh hoạt. A Diệt thì chỉ ê ẩm lưng một chút, dù sao đòn vừa rồi hắn cũng có nguyên lực hộ thể cùng một lớp quang tráo chống đỡ.

Âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngớt, tia lửa bắn tung tóe, dưới bầu trời đêm đen, trên một đỉnh núi đã tàn phế, có liên tiếp những tia sáng lóe lên. Đối chiến qua vài hơi thở, sau lưng gã đại hán liền xuất hiện một thanh phi kiếm màu lục, rồi cấp tốc nhắm thẳng tới phần gáy của gã!

“Keeng!” Phi kiếm bắn ngược trở lại, toàn thân tên to con này xuất hiện một lớp giáp mờ nhạt, bao bọc chọn cơ thể gã bên trong. Đôi mắt A Diệt nheo lại, quan sát thoáng qua liền phát hiện một tấm phù đang được dán trên thắt lưng đối phương. “Vậy mà lại là Khôi Giáp phù, xem ra gia tài của ngươi rất là phong phú, khiến ta càng muốn gϊếŧ được ngươi hơn!”

Đột nhiên, ngay trước mặt hai người đang nhìn đối diện nhau, có một chiếc đỉnh thình lình xuất hiện, sau đó cấp tốc mở nắp ra rồi hướng miệng đến phía họ Vương. Gã ta liền bật lùi lại, liên tục vung búa đánh bay những khối hỏa cầu bắn đến, phản xạ vô cùng nhanh, loại công kích này không thể làm khó được gã.

Mới cận chiến với tên này chừng năm hơi thở thôi, vậy mà hai bàn tay của A Diệt đã tê dại rồi, hắn hơi khϊếp sợ trước độ mạnh mẽ của nhục thân đối phương. Giao động nguyên lực của gã ta sau khi dùng thuốc cấm đã chạm tới trung kì Hiển Hóa cảnh, cộng thêm nhục thân rắn chắc cùng bảo bối không thiếu nữa, quả thực đã là một khúc xương khó gặm.

Lúc này sáu hư ảnh lục kiếm đang bay loạn quanh thân họ Vương, chiếc đỉnh từ xa vẫn liên tục phóng ra hỏa cầu công kích, nhưng gã ta chẳng hề hấn gì. Gã chỉ vung búa liền đã phá giải hoàn toàn công kích lao tới, đòn nào không đón kịp thì cứ tùy ý để nó đánh lên thân, đã có khôi giáp hộ thể lo liệu.

A Diệt bay lên không trung rồi thả ra rất nhiều phù bạo, chỉ huy chúng đồng loạt bắn tới phía đối thủ. Tên kia không hề để mấy mẩu giấy đang nhấp nháy này vào trong mắt, chiếc búa lớn quét qua hai đường, liền đánh nổ toàn bộ, mà hắn vẫn đứng đó với bộ dáng không chút tổn hao.

Khóe miệng A Diệt khẽ cong lên, phù bạo hắn tung ra chỉ để lấy công dụng che mắt mà thôi, lúc này hắn chỉ ngón trỏ tới thân ảnh đối phương, miệng khẽ hô: “Công!”

“Véo bùm!” Vô số luồng quang mang kim sắc từ bốn phương tám hướng bất ngờ bắn tới, chúng oanh kích liên tục lên thân thể gã đại hán suốt thời gian chén trà nhỏ. Nếu là người khác thì thân thể đã trở thành cái tổ ong rồi, nhưng tên họ Vương này không như vậy, khói bụi tan đi, lộ ra thân thể không dính chút máu của hắn, nhìn kĩ cũng chỉ thấy chút trầy xước nhỏ mà thôi.

Vệt huyết quang bắn mạnh lên, A Diệt liền thi triển nguyên thuật phòng ngự, toàn thân mọc ra vô số nhánh đình bích nở đầy ngọc lan. Rầm một cái, cú nện búa vừa rồi chỉ làm vài nhánh cây trên thân thể hắn gãy đi mà thôi, bản thân không hề tổn thương chút nào. Hiện tại hắn đã trở về trạng thái thông thường rồi cấp tốc bay đi, giữ khoảng cách với tên điên kia.

Nhìn tới gã đại hán với đôi mắt chứa đầy tia máu đỏ, đang cấp tốc đuổi theo mình, họ Diệt cười khẩy lên tiếng: “Đòn công kích liên hoàn bất ngờ của ta vừa rồi, tưởng chừng không thể làm gì được ngươi, nhưng thật ra ngươi đã tổn thất lớn rồi đúng chứ?”

“Ngay khi Khôi Giáp phù vừa hết hiệu lực, ta căn chuẩn thời gian liền phát động pháp trận công kích. Thời khắc đó vì bị vô số khói bụi từ phù bạo che đậy tầm nhìn, nên ngươi đã không nhận ra những đòn tấn công đó kịp thời, dẫn tới hoàn toàn bị động hứng chịu công kích từ pháp trận. Điều này nói lên rằng, bảo vật tự động hộ chủ trên người ngươi giờ đã mất hiệu lực!”

Vung tay ném ra một tấm nguyên phù, gã đại hán đang cấp tốc đuổi theo nên không thể tránh né kịp, đành nâng búa lên mà đập tới. Nguyên phù công kích cấp Hiển Hóa đỉnh cao, Sát Nghiệp Hỏa.

Một ngọn lửa thanh sắc xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã cháy lớn dữ dội, muốn thiêu sống thân ảnh bốc đầy huyết khí bên trong. Vung búa đập loạn một hồi vẫn không có tác dụng, thân thể tuy rắn chắc nhưng đã cảm thấy bỏng rát, họ Vương liền lấy ra một tấm nguyên phù sau đó thôi động nó mà dán lên thân.

Không bị uy hϊếp từ những ngọn lửa, hắn phóng vọt đi, nhắm thẳng hướng bạch y thanh niên. A Diệt tiếp tục điểm chỉ, những luồng sáng lại đồng loạt công kích gã ta, khiến gã khó chịu vô cùng. Tuy được lớp quang tráo từ nguyên phù bảo vệ, nhưng mỗi lần trúng đòn hắn lại phải khựng lại, hoặc bị đẩy lùi, khiến nhất thời không thể tới chỗ đối phương được.

Đột nhiên rừng cây nơi đây như sống lại, vô số thực vật, từ hoa cỏ cho tới những cây cổ thụ cao chọc trời, đều lao tới phía Vương Trùy, thi nhau quấn chặt lấy thân thể hắn. Mỗi khi hắn muốn bật nhảy đi nơi khác, đều bị một vài luồng quang mang bắn tới gây khựng nhịp lại, nên giờ đây đã bị đám thực vật bắt được, quấn chặt như nêm cối tại một chỗ.

Mắt trông thấy vô số cây gỗ lớn hợp lại với nhau, tạo thành một ngọn lao to dài, có đầu nhọn hoắt chĩa thẳng về phía mình, khiến tên họ Vương phẫn nộ gầm lên. Luồng nguyên lực huyết sắc cuồng bạo, phóng thích ra ngoại giới điên cuồng, còn hiển hóa ra những thanh phi đao nhỏ, cắt sạch đám dây leo cùng rễ, cành cây xung quanh.

Thấy kẻ địch sắp thoát đi được, Diệt Chúng Sinh hai tay đang đặt trên mặt đất, liền toàn lực thôi động nguyên thuật, đồng thời mở miệng quát lớn: “Chạy đi đâu? Chết đi cho ta.”

“Quốc Lâm Diệt Khả Địch!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom