• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Ma Đế Nghịch Thần

  • Chương 469: Tẩu thoát

Thanh phi kiếm gào thét bắn thẳng lên trên không, tức thì đâm chết một thân ảnh trẻ tuổi. Thanh kiếm nhuốm máu đỏ tươi quay trở lại kế bên chủ nhân mình, là một tên thanh niên có diện mạo anh tuấn, thân thể cường tráng khỏe mạnh.

Hắn ta đang dốc sức chạy lên trên đỉnh núi, đua với không ít thanh thiếu niên khác, ai nấy đều giăng sẵn vũ khí sẵn sàng đoạt mạng kẻ khác nếu bắt được sơ hở. Tên thanh niên anh tuấn đã diệt sát được không ít người, hắn là một trong những kẻ chạy trước nhất, tu vi cũng cao hơn mặt bằng chung, là Hiển Hóa cảnh sơ kỳ.

Đảo mắt quan sát xung quanh, trông thấy mấy tên khác không nhảy thì chạy, trong lòng tên thanh niên anh tuấn nghĩ thầm: “Bảo cụ phi hành bắt đầu lưu truyền rộng rãi vào đầu thời thượng cổ, hiện tại không một tên nào có thể bay, chứng tỏ mộng ảo diễn biến cảnh tượng về thời thái cổ hoặc viễn cổ.”

“Tu hành giả thời đó chưa phát triển như thời đại của ta, bách nghệ tu chân có rất ít lưu phái, ngay cả các lĩnh vực kiêm tu cũng không tới trăm loại, vậy nên ta hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối.” Nghĩ đoạn, hắn liền điều động thanh phi kiếm cản lại thế công của hai kẻ vừa chạy tới phía sau, đồng thời thả ra vài cây trận kỳ bắt đầu dựng lên một loại trận pháp tạm thời.

Từ trong đồ hình trận pháp mới được lập nên, vô số phi tiễn cùng đao quang phóng thích, triệt hạ toàn bộ những kẻ đang bám ngay phía sau tên thanh niên anh tuấn. Hắn ta chính là người mà thần trí của Diệt Chúng Sinh nhập vào, hiện tại đang cố vượt qua một thử thách.

Trong quá trình chạy đua lêи đỉиɦ núi, A Diệt đã một đường đồ sát, ngay cả những kẻ có tu vi cao nhất trong cuộc đua là Hiển Hóa cảnh trung kỳ, cũng bị hắn đánh bại. Tới gần trưa khi thái dương sắp lên đến giữa thương khung, cũng là lúc tên thanh niên anh tuấn thành công chạy lên tới đỉnh núi, trở thành nhà vô địch.

Không lâu sau hắn đã có mặt trong một cung điện hoàng gia, nhờ có chức vô địch trong cuộc đua đẫm máu hồi sáng, hắn đã thành công trở thành phò mã của vị công chúa cao quý, người con được đức vua hiện tại yêu chiều nhất.

A Diệt trong bộ dáng thanh niên tiêu sái thong dong, ứng đối nhanh nhạy, khiến nhà vua cùng các quan trong triều rất vừa ý. Hơn nữa chiến lực hắn không tệ, tư chất cũng cao, ba mươi mấy tuổi đã đột phá lên Hiển Hóa cảnh, tiềm lực rất được coi trọng.

Khi vị công chúa đã ban phát lệnh tuyển phò mã bước ra, A Diệt với thân phận phò mã tương lai liền chú ý tới, hắn thấy một thiếu nữ chừng 17, dung mạo xinh đẹp dễ thương, bộ dáng như một đóa hoa được bao bọc trong l*иg kính. Trông thấy ánh mắt của nàng, họ Diệt liền biết suy đoán của mình là đúng, càng thêm thể hiện tài năng trước mặt nhà vua.

Yến tiệc tối hôm đó, A Diệt đã thành công tiếp cận được công chúa, họ tìm đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện, tên thanh niên còn bố trí pháp trận cách âm để tránh nhà vua nghe lén được.

Đứng trước mặt hắn, nét mặt vị công chúa trở nên kiêu ngạo nói: “Chủ nhân thấy người ta thông minh không? Dùng lệnh tuyển phò mã để có cơ hội tụ tập với ngài, đỡ tốn bao nhiêu thời gian phải tìm kiếm.”

“Đích thị hành động này của ngươi sáng suốt lắm.” A Diệt gật đầu khen, đây là lời nói thật của hắn. Khi vị công chúa chiêu cáo thiên hạ lệnh tuyển phò mã, họ Diệt cũng chẳng quan tâm cho lắm, nhưng khi nhìn sơ qua, hắn phát hiện văn phong của vị công chúa này rất giống với Tam Nương, liền đoán ra nàng ta đã bị huyễn mộng cho nhập vai thành công chúa.

Sắc mặt Tam Nương trong bộ dáng thiếu nữ liền trở nên nghiêm túc nói: “Bây giờ người ta muốn hỏi chủ nhân một điều, chính là ngài muốn ngay lập tức rời khỏi mộng ảo này hay không? Nếu ở lại ngài cần phải vượt qua rất nhiều màn thử thách, thời gian có thể sẽ rất lâu, nhưng đương nhiên phần thưởng nhận được cực kỳ phong phú.”

A Diệt không giấu nổi kích động hỏi: “Ngươi có khả năng đưa thần trí của chúng ta ngay tức thì rời khỏi đây sao?”

Tam Nương đáp: “Đúng vậy, nhưng chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần thôi, đây là loại thần thông tiêu hao trong ngọc cốt của người ta. Khi thần trí hai ta trở lại thân thể, người ta có thể dùng nốt thần thông tiêu hao trong băng cơ, thu lại một lượng nhỏ vân vụ Mộng Huyễn Ảo, giúp chúng ta có khoảng trống an toàn để bay ra khỏi đám mây khổng lồ đó!”

Nghe xong tên thanh niên liền vui vẻ hẳn lên, hắn liền nói: “Vậy thì ngươi thi triển ngay đi, chúng ta phải rời khỏi vùng hiểm địa càng sớm càng tốt. Tên đần mộc linh bị ta gϊếŧ chết dù sao cũng là thủ hạ đắc lực của Thiên Hận Hầu, nếu nàng ta thức tỉnh rồi biết được chuyện này, chắc chắn sẽ chặt ta ra đấy.”

“Chủ nhân nên nhớ nếu thành công vượt qua chuỗi thử thách trong mộng này, ngài sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt, bây giờ rời đi ngay sẽ mất một lần cơ hội đấy, ngài thực sự chấp nhận chứ?” Tam Nương nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.

A Diệt chém đinh chặt sắt đáp: “Ta đã quyết định rồi, sẽ không hối hận đâu, đồ có tốt đến mấy cũng phải có mạng mới dùng được, ai biết thử thách sẽ kéo dài bao lâu chứ, nếu để Thiên Hận Hầu thức tỉnh trước thì chúng ta toi đời.”

“Vậy được rồi, ngài hãy đứng im đừng phản kháng, để người ta bắt đầu thi pháp thần thông chỉ dùng được duy nhất một lần trong đời.” Nói chưa dứt câu ngọc thủ nàng ta đã kết ấn quyết, linh quang phát ra từ cơ thể nàng, cuối cùng bao trùm cả A Diệt, đôi nam nữ lúc này như ngôi sao sáng chói, quang mang khiến những người đang ngồi ngoài sảnh yến tiệc cũng phải chú ý tới.

“Hồng nhi, con bị làm sao thế?” Nhà vua sắc mặt lo lắng bước nhanh tới, khi vừa trông thấy hai thân ảnh sáng lóa cả mắt ông ta không khỏi cả kinh, sau đó thần sắc trở nên phẫn nộ, vì cho rằng A Diệt đã làm gì đó nhi nữ của mình.

Khi ông ta vung tay chuẩn bị công kích tới thân ảnh tên thanh niên, thì tinh quang sáng bừng lên biến nơi đây trông như ban ngày, từ phía đôi nam nữ bắn thẳng lên trời hai cột sáng như phi thăng, không bao lâu sau thần trí bọn họ đã thoát khỏi mộng ảo.

Thân thể A Diệt cùng Tam Nương đang trôi nổi trong làn vân vụ, lúc này xương cốt như ngọc trong cơ thể Tam Nương sáng lên, đánh thức tâm trí hai người. Khi cả hai vừa tỉnh lại, huyết nhục trong người nàng ta lại phát quang, hấp thụ một mảng vân vụ rộng vài trăm trượng, biến một vùng nhỏ trong đám mây hồng thủng một lỗ.

Lục sắc cùng thanh hồng độn quang lập tức bắn ra khỏi trung tâm sơn cốc, nhưng còn chưa kịp đáp xuống, đã nghe thấy tiếng quát của Dương Như Âm: “Tên khốn họ Dược kia! Ngươi đã làm gì Phong huynh rồi? Sao nơi đây lại bị hủy diệt nặng nề như thế? Còn có khí tức chiến đấu của ngươi với Phong huynh lưu lại.”

Thân ảnh A Diệt cùng Tam Nương phiêu phù giữa không trung, hắn nhìn qua cơ thể mình thấy thương thế đã lành lại rất nhiều, dường như bản thân hắn đã ngủ say trong đám vân vụ khá lâu rồi. Khi nghe thiếu niên họ Dương tức giận tra hỏi, hắn chẳng nói gì mà liên lạc với Ma Quân: “Triển khai bí thuật của ngươi đi Ma Quân, chúng ta cần rời khỏi đây ngay bây giờ.”

“Được thôi, ngươi mau thu lại khôi lỗi kia đi, bí thuật này của ta chỉ có thể chuyển tống một mình ngươi thôi đấy.” Nói rồi Ma Quân im lặng, tựa hồ đã bắt đầu thi triển bí pháp, A Diệt liền khoát tay thu Tam Nương vào giới chỉ, ánh mắt đề phòng nhìn xuống phía Như Âm.

Cảm ứng thấy quanh thân A Diệt nổi lên giao động kỳ lạ nào đó, gần giống với loại lực lượng phá không chuyển tống thuật, Dương Như Âm liền hấp tấp hẳn lên, vội vã quát lớn: “Ngươi đừng hòng bỏ chạy để trối tội, hãy đứng trước ý chí của sư phụ mà thành thật khai báo tất cả mọi chuyện đi!”

Nói rồi hắn giơ cao một miếng ngọc bội, đây là vật phẩm tự động hộ chủ của hắn ta, có chứa một tia ý chí Thiên Hận Hầu bên trong, với ý định ra mặt bảo vệ đồ đệ nếu y bị thượng vị giả công kích.

Ngọc bội phát quang, một chùm sáng từ đó bay ra hóa thành hư ảnh Thiên Hận Hầu, ánh mắt nàng nhìn như đóng đinh lên thân ảnh A Diệt, giọng nói băng lãnh vang lên: “Ngươi đã hạ sát Phong tiểu tử rồi, còn thu về tay được vô số bảo vật, giờ lại muốn thuận lợi thoát đi sao? Mau đứng lại đó cho ta, một khi ngươi rời đi, thì sau này sẽ bị bản thể ta truy sát khắp chân trời góc biển đấy!”

Thấy hư ảnh Thiên Hận Hầu vừa xuất hiện chỉ là một tia ý chí, chẳng có bao nhiêu chiến lực, A Diệt mới âm thầm thở phào một hơi. Hắn ôm quyền khẽ cúi người hướng tới phía nữ tử lãnh ngạo, ngữ khí thành thật lên tiếng:

“Làm thủ hạ dưới trướng tiền bối quả thực rất tốt, nhưng vãn bối tự do đã quen, không muốn bị ai câu thúc cả. Vãn bối có thể tiến đến nơi này, thu được biết bao cơ duyên cùng bảo vật, đều là nhờ có tiền bối. Vãn bối thành tâm cảm tạ ngài, nếu mai sau vãn bối có đủ thực lực, chắc chắn sẽ tìm tới trả lại ân tình tài bồi của ngài!”

Lời vừa dứt giao động quỷ dị quanh thân hắn đã bạo phát mãnh liệt, sơn động nơi đây đã bị hủy đi phân nửa, trận pháp của Thiên Hận Hầu cũng hư hao không kém, càng khiến bí thuật của Ma Quân có thể hoàn thành dễ dàng, sẵn sàng đưa hắn rời đi.

“Hắn muốn chạy...” Dương Như Âm vội vã quát lên, ý chí Thiên Hận Hầu trở nên tức giận, song thủ vung lên, phóng thích vô số hào quang công kích về phía họ Diệt. Hắn ta xuất ra chiến đao, toàn lực trảm ra đao quang chống đỡ trước thế công hung hãn của nữ tử đối diện, ma tà lực bao quanh đạt đến viên mãn liền lập tức mang hắn đi.

Trước con mắt kinh ngạc của hai sư đồ đối diện, một cánh cửa động thiên khai mở ngay sau lưng A Diệt, từ trong đó thò ra cự trảo ma quỷ to lớn, chộp lấy người tên thanh niên rồi kéo hắn vào bên trong, giao động ma tà lực dần tiêu tan, động thiên theo đó mà biến mất.

Hư ảnh Thiên Hận Hầu vừa lúc bay tới, ngọc thủ nắm bắt những dư khí trong không khí, nhưng nàng cũng chẳng nhìn ra huyền cơ gì, thủ đoạn bỏ trốn rất cao minh. Nàng ta nghiến răng nói: “Ta đã xem thường tiểu tử ngươi rồi, nhưng ngươi sẽ không chạy được lâu đâu, một khi bản thể ta thức tỉnh, chắc chắn sẽ tìm tới thăm ngươi sớm thôi!”

......................
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom