• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Long Đế Bất Diệt (7 Viewers)

  • Chương 5001-5005

Chương 5001 Đầu lâu
Bên ngoài khói lửa ngập trời, đại chiến say sưa, trong thế giới băng tuyết lại vẫn mãi chỉ một bức cảnh tượng, một tên võ giả phi tốc lướt đi, hai mắt mê mang, một mực cơ giới bôn tẩu, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Trạng thái tinh thần Lục Ly càng lúc càng kém, tinh thần hắn như biến thành một mảnh bột nhão, trong đầu chỉ có một ý niệm... tiếp tục đi tới, tìm đến một cánh cửa. Ý niệm này vô thanh vô tức nảy sinh trong đầu hắn, hơn nữa còn rõ nét dị thường, chính ý niệm đó đang sai khiến hắn không ngừng đi tới, đi tìm một cánh “cửa”. Trước đó khi hắn vừa mới tiến nào, ý niệm này còn có chút mơ hồ không rõ, hắn chỉ biết đi tới, trước mặt có thể sẽ có lối ra. Giờ lối ra biến thành cửa, hắn muốn tìm đến một cánh cửa, muốn mở ra cánh cửa này, như thế mới có thể rời khỏi thế giới băng tuyết. Nơi đây thật sự có cửa ư? Mở cửa thật có thể ra ngoài ư? Rời khỏi đây rồi, nếu bên ngoài là Khôn Ma và Bối Huyền đang đợi sẵn, hắn có thể sống được ư? Những vấn đề này Lục Ly đã không nghĩ tới nữa, bởi vì tinh thần hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, như thể đang mộng du. Đáng mừng chính là hiện tại hắn đã không sợ giá lạnh, hơn nữa thân thể cũng đủ cường đại, Nguyên lực đủ nhiều, cứ vậy dù có phải một đường lao nhanh suốt trăm năm đều sẽ không mệt chết, chỉ là tinh thần càng thêm mệt mỏi uể oải mà thôi. Có lẽ chỉ khi hắn mệt quá rồi mới sẽ ngã xuống ngủ say. Có một điều chính hắn không biết là... băng tuyết bên người hắn so với trước thì càng thêm dày đặc, nhiệt độ bên này cũng càng thấp, hơn nữa tùy theo hắn bôn tẩu, thiên địa nguyên khí trong khắp thế giới băng tuyết tựa hồ cũng bị dẫn động, ùn ùn vọt tới bên này. Đây là hiện tượng rất kỳ dị, nếu Lục Ly tỉnh táo, hắn liền có thể lập tức cảm giác ra được. Tính ra, lúc này nhiệt độ quanh người hắn đã thấp gấp mấy lần so với nơi xa, gió tuyết xung quanh cũng dày đặc gấp nhiều lần. Tựa hồ khu vực hắn đang đi trở thành khu vực lạnh nhất, trở thành đầu nguồn của băng tuyết. Ngoài ra, pháp giới hắn cũng đang yên ắng biến đổi, trong pháp giới có tuyết rơi. Hô hô! Gió tuyết rợp trời, hàn phong cuốn thốc hoang dã, một thân ảnh cô độc lao nhanh, tựa hồ muốn đi đến điểm cuối cùng của đất trời. … Ầm ầm ầm ầm! Tiếng đánh nhau, tiếng nổ phát ra từ trong phế giới bên ngoài Tê Cổ Giới càng thêm kịch liệt, trinh sát chung quanh cũng nhiều lên, ngoài ra còn có một số cường giả tiệm cận đại viên mãn cũng nhịn hết nổi, lại gần để thăm dò. Võ giả chạy đến từ trong Tê Cổ Giới tính ra phải đến mấy trăm vạn, đại bộ phận đều là trinh sát các đại thế lực. Xung quanh phế giới có một ít phế thạch hư không và hai phế giới khác, những nơi này đều bị võ giả chiếm cứ. Một số võ giả lớn gan tới càng gần, thậm chí có hai tên trinh sát trực tiếp đi xuống dưới phế giới, bọn hắn không sợ phế giới bị đánh nát, khi ấy người có mặt tại trường sẽ bị dư ba từ vụ nổ xé xác trong nháy mắt. Chiến đấu đã kéo dài suốt nửa ngày, bởi vì có Diệt Ma đại trận, không một ai biết được tình hình bên trong, chẳng qua từ tiếng nổ có thể ẩn ẩn đánh giá ra được, bên trong tối thiểu đã có trên dưới mười lăm đại viên mãn chết đi. - Mười lăm tên đại viên mãn... Trong phế giới, một tên cường giả tiệm cận đại viên mãn không nhịn được cảm khái, Thiên Vũ Tinh Vực chỉ có tổng cộng mười ba đại viên mãn, Thiên Loạn Tinh Vực càng thảm, chỉ có mấy tên đại viên mãn. Bây giờ ở đây lại một hơi chết đi mười mấy người, hơn nữa xem ra còn phải chết thêm không ít. Đại viên mãn là sao, đó là một phương hướng nào đó đạt tới cực hạn, cảm ngộ toàn vẹn một hệ liệt pháp tắc áo nghĩa thì mới thành được đại viên mãn. Thế giới này có rất rất nhiều võ giả, căn bản đếm không hết, đối với võ giả phổ thông mà nói, cấp Đế đã là tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng, đối với cấp Đế, Thánh Hoàng chính là mục tiêu cả đời, nhưng trên Thánh Hoàng còn có cảnh giới tiệm cận đại viên mãn, cuối cùng mới là đại viên mãn. Đại viên mãn là vũ lực chung cực, là chấn nhiếp mạnh nhất. Ở trong tám đạ Tinh Vực, một tộc quần hay một thế lực chỉ cần đản sinh ra đại viên mãn, chỉ cần không điên đến tự đi tìm đường chết, như vậy thế lực này liền có thể một mực tồn tại, thẳng đến khi đại viên mãn kia chết đi. Đại Viên Mãn rất ít chết, dưới tình huống bình thường, qua mấy ngàn năm nhưng tám đại Tinh Vực đều có thể không chết một đại viên mãn nào. Chẳng qua mấy năm này tựa hồ chết tương đối nhiều, nhất là Thiên Loạn Tinh Vực, Tinh Vực đã từng vô cùng cường đại, đại viên mãn rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại mấy người. - Các ngươi nói xem... bên nào sẽ thắng? - Ta đoán Khôn Cảnh chi vương và Bắc Cảnh chi vương sẽ thắng, Đông Cảnh chi vương tuy mạnh, nhưng hắn đã từng thua dưới tay Khôn Cảnh chi vương, hơn nữa lần này số lượng đại viên mãn chỉ bằng một nửa, bên này còn có thêm Bắc Cảnh chi vương. - Ta lại không cho là như vậy, Đông Cảnh chi vương rõ ràng có thể rời đi, nhưng hắn lại chọn ở lại đánh một trận, ta cảm thấy hắn có tự tin chắc thắng. - Ngươi nghĩ nhiều... thực lực chênh lệch quá xa, đạt tới cấp bậc này rồi, dựa vào một ít bố trí thì cũng ích gì, đứng trước chiến lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều mất đi ý nghĩa. - Cũng không thể nói vậy được, ngươi xem chiến đấu lâu vậy rồi, nhưng pháp trận kia vẫn một mực trụ vững đấy thôi. - Không quản ai thắng ai thua, ta chỉ hi vọng sau khi đánh xong, bọn họ lập tức rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực chúng ta. Chỗ này của chúng ta chịu không được bọn hắn dày vò. Mười mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn tụ lại với nhau, nhỏ giọng nghị luận, đây đều là trưởng lão của các đại tộc Thiên Vũ Tinh Vực, bọn hắn đều nhận được lệnh từ đại tộc Tiên Vực, đặc ý tới nghe ngóng chiến cuộc sau cùng. Bọn hắn không thăm dò được tình hình bên trong, tự nhiên chỉ có thể đứng ngoài này đoán già đoán non. - Số chết không phải mười lăm người, mà là hai mươi mốt người!
Chương 5002 Một hơi thiêu đốt
Trong hư không có một đạo sương trắng, sương trắng này giống như là Thần Văn pháp trận, có thể khiến cho võ giả phụ cận không phát hiện ra được. Nam Cảnh chi vương thần sắc ngưng trọng nhỏ giọng thì thào, bên cạnh đó, sắc mặt Tây Cảnh chi vương cũng rất khó coi, trong lòng bọn hắn đều có dự cảm chẳng lành. Song phương cộng lại mới chừng trên dưới sáu mươi đại viên mãn, bên phía Đông Cảnh chỉ có hai mươi người, nếu đại bộ phận người chết là phía Đông Cảnh, vậy Đông Cảnh còn thừa lại bao nhiêu đại viên mãn? Sao chiến đấu vẫn kịch liệt vậy được? Bây giờ chiến đấu vẫn vô cùng kịch liệt, điều này chứng tỏ hai mươi mốt đại viên mãn chết đi kia rất có thể đa phần là người Bắc Cảnh. Khôn Ma rất mạnh, đây là điều sớm được công nhận! Mười mấy vạn năm trước, Khôn Ma thiếu chút giết chết Đông Cảnh chi vương, án theo lẽ thường mà nói, trận chiến này hoàn toàn không ngang hàng. Càng đừng nói bên này còn có thêm Bối Huyền, một người chiến lực không kém hai người bọn hắn là mấy. Kết quả đánh lâu vậy rồi, chiến đấu lại vẫn cứ kịch liệt, điều này chứng tỏ Khôn Ma và Bối Huyền không áp chế nổi Đông Cảnh chi vương. - Hay là... chúng ta triệt thoái ra xa chút. Nam Cảnh chi vương hơi sợ, cũng là vì năm đó bị Đông Cảnh chi vương đánh cho phá đảm, khi ấy thậm chí Đông Cảnh chi vương còn không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, liền đã nhẹ nhàng đánh trọng thương hắn, mang đến cho hắn âm ảnh cả đời. Hắn tin tưởng nếu Đông Cảnh chi vương thắng, lại phát hiện hắn, hắn sẽ chết rất thảm. - Triệt thoái? Làm sao? Ngươi sợ? Tây Cảnh chi vương liếc mắt nhìn hắn, dừng một lát, sau đó cũng nói: - Nghe ngươi, miễn quay đầu lại nói bản vương không nể mặt... Nam Cảnh chi vương tròn mắt, lại cũng không muốn nói gì thêm, hai người len lén lút lút triệt thoái ra sau, rút lui cả vạn dặm mới ngừng lại, sau đó tiếp tục sử dụng thiên địa chi lực cảm ứng từ xa xa. Lại một ngày nữa đi qua, bọn hắn thông qua tiếng chiến đấu để cảm ứng, tựa hồ bên trong lại chết không ít, theo như thanh âm vọng ra, bên trong tựa hồ chỉ còn không tới ba mươi người. Oanh! Đột nhiên, có tiếng chấn nổ kịch liệt vang lên, tiếp sau, một đạo quang ảnh trường thương đâm rách Diệt Ma đại trận, xông thẳng trời cao. Quang ảnh trường thương kéo dài ước chừng vạn dặm, trực tiếp diệt sát một ít trinh sát gần đó, trong hư không cũng xuất hiện một khe lớn dọa người, xung quanh là cuồng phong gào thét, sát khí tung hoành. Chẳng qua, lúc này đã không có võ giả nào đi để ý trường thương kia, tất cả thần niệm đều đổ dồn vào trong phế giới, bọn hắn thấy được một cảnh khiến ai nấy đều chấn kinh đến độ tròng mắt lồi cả ra. Đông Cảnh chi vương máu me khắp người, một cánh tay bị chém đứt, lúc này hắn đang từ từ quét trường đao qua thân một thi thể không đầu tay cầm trường thương, một chiếc đầu lâu vẫn còn đang bay múa giữa không trung, đầu lâu kia hai mắt trợn tròn, bên trong chất đầy không cam tâm và tuyệt vọng. Đó rõ ràng là đầu lâu Khôn Ma! … Phanh1 Gần như đồng thời, trọn cả phế giới đột nhiên chia năm xẻ bảy, mất đi Diệt Ma đại trận thủ hộ, nháy mắt phế giới liền bị chấn nát. Bản thân một phế giới há gánh nổi nhiều đại viên mãn như vậy chiến đấu, trước đó không nổ tung là vì có Diệt Ma đại trận bảo hộ. Tuy phế giới chia năm xẻ bảy, tiếng nổ vang vọng trời cao, nhưng lúc này toàn trường lại đều chết lặng, vô số thần niệm khóa chặt đầu lâu Khôn Ma, không nghĩ thông tại sao Khôn Ma sẽ chết? Chiến lực vị này thuộc hàng top ba trong khắp Tiên Vực, mười mấy vạn năm trước thiếu chút đánh chết Đông Cảnh chi vương, không ngờ bây giờ lại bị Đông Cảnh chi vương một đao chém đầu. Ngay cả đám đại viên mãn chính đang chiến đấu kia đều ngừng lại, đại viên mãn phía Bắc Cảnh nhìn thấy đầu lâu Khôn Ma, trong mắt đều là vẻ không dám tin, đều là vẻ sợ hãi. Thẳng đến ngay vừa rồi, tất cả đại viên mãn đều không cho rằng Khôn Ma sẽ chết, thậm chí không cho rằng Khôn Ma sẽ bại, cùng lắm chỉ là đánh ngang tay mà thôi. - Ách... chết nhiều như vậy? Đợi khi thần niệm võ giả quanh bốn phía quét đến những nơi còn lại, bọn hắn phát hiện một sự thật càng thêm chấn kinh vạn phần. Không ngờ quá nửa đại viên mãn trong đây đều đã chết, hiện tại chỉ còn lại hơn ba mươi người, còn cơ bản đều mang thương. Nhưng đấy chưa phải trọng điểm, trọng điểm là số đại viên mãn chết đi đa phần là người phía Bắc Cảnh, phía Đông Cảnh có tổng cộng hai mươi đại viên mãn, bây giờ còn sót lại mười bốn người. Hai đánh một, phía Bắc Cảnh chết hơn hai mươi đại viên mãn. Đây không phải đang đùa đấy chứ? Xung quanh tiềm phục mấy trăm vạn trinh sát và cường giả, rất nhiều trinh sát đều sửng sốt ngây người, căn bản không nghĩ thông tại sao lại thế này. Chẳng lẽ đại viên mãn bên phía Bắc Cảnh đều là giả? Chẳng lẽ đại viên mãn bên phía Đông Cảnh ai nấy đều chiến lực tuyệt đỉnh? - Làm sao bây giờ? Bên này Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương cũng bị dọa nhảy dựng, mặc dù Đông Cảnh chi vương bị chém mất một cánh tay, nhìn có vẻ cũng bị thương rất nặng, nhưng cảnh tượng chém rụng đầu Khôn Ma vừa rồi thực sự quá hãi người. Toàn thân Nam Cảnh chi vương khẽ rung lên, Đông Cảnh chi vương cũng không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ a. - Xem xem cái đã, Bối Huyền còn có sức đánh một trận! Tây Cảnh chi vương lẩm nhẩm thì thào, song lại không dám vọng động, trước đó bọn hắn đáp ứng tới ra tay, đó là bởi vì có Khôn Ma đứng ở đằng trước gánh lấy. Nếu Khôn Ma và Bối Huyền có thể áp chế Đông Cảnh chi vương, bọn hắn có cơ hội để lợi dụng, như vậy nhất định sẽ ra tay, nhưng giờ Khôn Ma chết rồi, bọn hắn tự nhiên không dám mạo hiểm. - Nam Cảnh chi vương, Tây Cảnh chi vương, lão Thôn Thiên Thú sắp chết, các ngươi không mau động thủ thì còn đợi đến lúc nào? Bối Huyền gầm lên giận dữ, tiếng rống vang vọng trời cao, tiếp đó Bối Huyền cuồng bạo phóng tới Đông Cảnh chi vương, rống quát: - Diệt Ma đại trận đã phá, chúng ta chiếm cứ thượng phong, trận chiến này có thể thắng, giết. Ông! Bối Huyền còn chưa dứt lời, Đông Cảnh chi vương đột nhiên biến về bản thể, ngoại hình không khác gì Tiểu Bạch, chỉ là lớn gấp mấy lần, thiếu mất một chiếc móng vuốt.
Chương 5003 Một hơi thiêu đốt (2)
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, tiếp đó một đạo hư ảnh khổng lồ dài tới trăm dặm hiện ra, bắp thịt phồng lên, khí lưu màu đen phun ra, thoáng chốc liền bao phủ Bối Huyền và hai tên đại viên mãn khác gần đó. - Thôn Thiên Thần Kỹ! Bối Huyền bị dọa cho thiếu chút chút hồn phi phách tán, tốc độ Đông Cảnh chi vương phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ quá nhanh, phạm vi bao phủ quá rộng, hơn nữa tiếng rít vừa rồi tựa hồ có một loại ma lực vô hình, khiến tốc độ của hắn giảm mạnh. Hắn phát hiện thân thể bị khí lưu màu đen bao phủ, căn bản không cách nào di động, trong lòng càng thêm hoảng hốt. Không chỉ hắn, hai tên đại viên mãn khác cũng không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn thân mình bị khí lưu màu đen bao phủ, khoái tốc bay vào trong miệng rộng của hư ảnh Thôn Thiên Thú. Miệng rộng này đã từng thôn phệ qua sinh mệnh vô số cường giả, một khi bị nuốt vào, không ai còn có thể sống sót. - Xong, xong rồi! Bối Huyền âm thầm hối hận, lão Thôn Thiên Thú một mực không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, e rằng chính là vì muốn chuẩn bị cho hắn. Hắn còn ngu ngơ tưởng rằng lão Thôn Thiên Thú sắp chết, cứ thế cắm đầu xông tới. Giờ thân thể hắn hoàn toàn không động đậy được, một khi bị nuốt đi vào, hắn tin tưởng lấy trình độ nhục thể hắn cũng khó mà gánh được. - Trốn! Không chút ngập ngừng, hắn tức tốc điều toàn bộ Bản Nguyên Thần Lực vào linh hồn, sau đó bọc lấy linh hồn trực tiếp ly thể mà ra. Ngay khi linh hồn hắn vừa xông ra khỏi nhục thân, một nửa Bản Nguyên Thần Lực bạo trướng, tạo thành một bức tường Bản Nguyên Thần Lực khổng lồ, sau thoáng chốc ngăn trở, linh hồn hắn hóa thành một đạo lưu quang phi tốc vút về nơi xa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã thoát đi cả trăm vạn dặm. Hai tên đại viên mãn còn lại thì không có được tốc độ phản ứng nhanh như vậy, thoáng chốc liền bị nuốt vào, cả nhục thân Bối Huyền cũng bị nuốt theo. Rất nhanh, hư ảnh biến mất, giữa trời chỉ còn lại máu thịt tứ tung, hai tên đại viên mãn và nhục thân Bối Huyền đều bị xoắn nát. - Trốn. Số đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại cũng bị dọa sợ, Bối Huyền bỏ lại nhục thân đào tẩu, hai tên đại viên mãn bị miểu sát trong nháy mắt, còn đánh cái rắm. Đông Cảnh chi vương có thể một hơi giết ba tên, vậy chẳng phải phóng thích mấy lần Thôn Thiên Thần Kỹ, tất cả người tại trường đều chết sạch. Hai đại Cảnh Vương một chết, một nhục thân bị hủy, quần long không đầu, bọn hắn đều bị dọa cho sợ vỡ mật. Hưu hưu hưu! Đám đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại dồn dập thoát ly chiến trường, điên cuồng tứ tán ra khắp bốn phương tám hướng. Đại viên mãn bên phía Đông Cảnh đều người người mang thương, nhưng lúc này lại mạnh đến không hợp lẽ thường, tức tốc ra tay cuốn lấy một ít đại viên mãn, công kích càng thêm mãnh liệt mấy phần. Rầm rầm rầm! Bốn tên đại viên mãn bị lưu lại, chỉ cần bị lưu lại không đào tẩu được, như vậy về cơ bản liền bằng với phán quyết tử hình. Bọn hắn gầm thét, điên cuồng công kích, định phá vây mà đi, đáng tiếc phía Đông Cảnh còn có mười mấy đại viên mãn, há sẽ cho bọn hắn cơ hội đột vây? - Rút lui! Đại viên mãn Thiên Vũ Tinh Vực yên ắng triệt thoái, chiến cuộc đã định, Đông Cảnh thắng, tiếp tục ở lại đây, không chừng sẽ bị đại viên mãn Đông Cảnh vốn đã giết đến đỏ mắt xé xác mất. - Rút... Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương đã bắt đầu rút lui, ngay thời khắc Bối Huyền vừa chết, bọn hắn lập tức yên ắng triệt thoái ra sau. Trong lòng cả hai đều chất đầy phẫn hận và phiền muộn, tiếng rống sau cùng kia của Bối Huyền khiến bọn hắn bại lộ, bọn hắn cũng đã cảm thấy mình bị Đông Cảnh chi vương phát giác. Trong lòng bọn hắn rất loạn, nếu tiếp sau Đông Cảnh chi vương muốn tính sổ, sợ rằng cảnh vực hai người bọn họ sẽ gặp rắc rối to. Bọn hắn không dám dừng lại, vội lấy tốc độ nhanh nhất trốn đi, trước về lại Tiên Vực rồi tính. - Đi! Trinh sát quanh đó cũng không dám ở lại lâu, dồn dập khoái tốc rút lui, náo nhiệt này mà nhìn tiếp, không chừng sẽ chết người. Có thể tận mắt chứng kiến một trận đại chiến kinh động thế gian, đời này của bọn hắn cũng tính là đáng giá, ngày sau về già đều có thể khoác lác với hậu bối, nói năm đó bọn hắn cũng từng tận mắt thấy qua Cảnh Vương đại chiến. Rầm rầm rầm! Bốn tên đại viên mãn kia không kiên trì được quá lâu, chỉ sau hai nén hương, bốn tên đại viên mãn đều bị giết, phía Đông Cảnh còn thừa lại mười bốn đại viên mãn, Đông Cảnh chi vương không ra tay, một mực lạnh lùng đứng đó. Phốc! Đợi sau khi tên đại viên mãn cuối cùng bị đánh giết, khóe miệng Đông Cảnh chi vương mới trào ra máu tươi, cả người lảo đảo thiếu chút ngã xuống. Một tên đại viên mãn Đông Cảnh vội vàng tiến lại đỡ lấy Đông Cảnh chi vương, hoảng sợ nói: - Cảnh Vương, ngài không sao chứ? - Mang bản tọa đi! Đông Cảnh chi vương nhắm mắt lại, phát ra tiếng nói rất hư nhược: - Tìm một nơi an toàn, sau đó đưa tin cho lão Vẫn mang Tiểu Bạch tới, ta không kiên trì được lâu nữa. - Cái gì? - Cảnh Vương!? Đám đại viên mãn Đông Cảnh thất kinh, kêu lên bi thống, bọn hắn dồn dập vây quanh, thần sắc tràn đầy vẻ không dám tin. Chẳng phải mới vừa rồi Đông Cảnh chi vương còn rất cường hoành? Một hơi diệt sát hai tên đại viên mãn, hủy đi nhục thân Bối Huyền, sau giờ đảo mắt lại không được? - Ha ha! Khóe miệng Đông Cảnh chi vương nhếch lên ý cười đắng chát, hư nhược nói: - Các ngươi tưởng Khôn Ma dễ giết vậy chắc? Vì giết hắn, ta một hơi thiêu đốt mấy ngàn năm thọ nguyên còn lại... … Thiên Vũ Tinh Vực, Đào Viên Giới, Đào Nguyên Sơn! Đây là một tiểu giới diện, giới diện này bị một tên lão ma khống chế, mấy năm nay lão ma này một mực bế quan, bởi thế giới diện này bị phong ấn rất nhiều năm, không võ giả nào ra vào được. Đào Nguyên Sơn rất đẹp, ở đây khắp nơi đều có một loại cây đào kỳ dị, một năm bốn mùa đều nở hoa, mùi thơm đặc biệt nồng nặc, hương lan xa vạn dặm. Đây chính là nơi Đào Viên Sơn Nhân, chủ nhân giới diện này cư trú, chẳng qua giờ đã bị tu hú chiếm tổ.
Chương 5004 Ta nghe lời
Bên trong gốc cây đào khổng lồ, có lão giả ngồi xếp bằng trên đất, một bên cánh tay bị xoắn nát, chẳng qua hắn đổi một thân áo bào mới, mái tóc chải vuốt chỉnh tề, nét mặt bình tĩnh, nhắm mắt ngồi xếp bằng, tựa hồ đang nhập định. Cạnh đó là mười tên đại viên mãn khụy gối vây xung quanh, nét mặt bi thiết, nhưng không ai phát ra bất kỳ thanh âm nào, thỉnh thoảng lại nhìn lão nhân cụt tay kia, trong mắt chất đầy bi thương. Đám đại viên mãn này đi theo Đông Cảnh chi vương nhiều năm, là thuộc hạ trung thành nhất của hắn, lần này có thể theo hắn tới xuất chiến đã chứng minh hết thảy. Đa phần đám đại viên mãn này đều có tộc quần, bọn hắn lại vứt bỏ tộc quần, cùng theo xuất chiến, điều này bằng với gạt sống chết của tộc quần sang một bên không quản. Cảm tình bọn hắn dành do Đông Cảnh chi vương rất sâu đậm, ở trong lòng bọn hắn, vị lão nhân này chính là Thần, đánh đâu thắng đó. Bây giờ... Thần cuối cùng sắp vẫn lạc. Khí tức Đông Cảnh chi vương đã rất hư nhược, lúc này hắn còn đang luyện hóa thần dược, là một gốc thần dược đặc biệt trân quý. Thần dược này không phải dùng để kéo dài tính mạng, mà là dùng để mọc ra cánh tay. Cả đời Đông Cảnh chi vương rất trọng thể diện, dù chết cũng muốn được chết toàn thây, quan trọng hơn cả là hắn không muốn Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dạng này. Sinh mệnh Nguyên lực của hắn đã hao hết, linh hồn cũng bị trọng thương, Bản Nguyên Thần Lực đều dùng cạn sạch, bản thân hắn thọ nguyên vốn đã không nhiều, lần này một hơi thiêu đốt toàn bộ thọ nguyên. Hiện tại sở dĩ còn chưa chết là bởi thần dược treo một hơi, cũng là hắn ráng gắng gượng, hắn đang chờ Tiểu Bạch. Mười mấy vạn năm trước, hắn bị Khôn Ma đánh trọng thương, chiến lực Khôn Ma cường đại là điều không cần hoài nghi. Mười mấy vạn năm đi qua, chiến lực hắn đề thăng không ít, nhưng Khôn Ma cũng đề thăng. Nếu không phải Diệt Ma đại trận áp chế chiến lực Khôn Ma, hắn không cách nào đánh giết được đối phương, dù thế hắn vẫn phải trả ra đại giá cực lớn. Nhưng cũng đáng! Đông Cảnh chi vương lại cho rằng rất đáng được, mười mấy đại viên mãn tại trường cũng cảm thấy đáng được. Vứt bỏ mấy ngàn năm thọ nguyên còn lại, có thể đánh chết Khôn Ma, còn có thể hủy đi nhục thân Bối Huyền, vậy là đủ rồi. Lần này Đông Cảnh chi vương tính là rửa sạch sỉ nhục, cũng đúc thành uy danh vô thượng cho hắn, trước khi chết có thể có được vinh dự như thế, đây là điều mà ngàn ngàn vạn vạn võ giả truy cầu cả đời. Còn một điểm nữa! Đông Cảnh chi vương bảo hộ được Đông Cảnh, bảo hộ được những thuộc hạ trung thành nhất của hắn, chí ít có thể tranh thủ cho bọn hắn mấy chục năm, thậm chí mấy trăm mấy ngàn năm an nhàn. Khôn Ma chết rồi, lần trước đại viên mãn Khôn tộc cũng bị chém giết không ít, tộc nhân hạch tâm Khôn tộc tử thương thảm trọng, Khôn tộc nguyên khí đại thương. Nếu Khôn tộc còn tiếp tục bá chiếm Khôn Cảnh, kết cục chờ đợi bọn hắn chính là diệt vong. Bởi thế cường giả Khôn tộc nếu không ngốc, sau khi nhận được tin hẳn sẽ lập tức vứt bỏ Khôn Cảnh, tìm kiếm nơi nào đó tiềm ẩn đi. Nhục thân Bối Huyền bị hủy, cường giả đại viên mãn Bắc Cảnh tử thương thảm trọng, địa vị Bắc Cảnh chi vương cũng tràn ngập hung hiểm. Đông Cảnh chi vương chết rồi, vấn đề là điều này chỉ có bọn hắn biết, bên ngoài lại không biết. Chỉ cần ngày nào còn chưa xác định Đông Cảnh chi vương chết rồi, ai còn dám động đến Đông Cảnh? Đừng nói đại gia tộc, dù là Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cũng không dám tùy tiện tới gây hấn. Chiến tích siêu cường lần này của Đông Cảnh chi vương mang đến chấn nhiếp rất lớn cho những đại tộc và cường giả âm mưu cướp đoạt Đông Cảnh. Cộng thêm hỗn loạn sắp tới ở Khôn Cảnh và Bắc Cảnh, những đại tộc và cường giả ngo ngoe muốn động kia sẽ lập tức chuyển dời mục tiêu, đi mưu đoạt Khôn Cảnh hoặc Bắc Cảnh. Hoàn mỹ! Ánh mắt mười bốn tên đại viên mãn nhìn Đông Cảnh chi vương càng thêm khâm phục và bi thiết. Vị này mưu lược hay chiến thuật đều tuyệt đỉnh, chiến lực vị này cũng vang dội cổ kim, vị này chết rồi, dư uy lại vẫn đủ sức che chở bọn hắn. Hưu! Hai ngày sau, hai đạo thân ảnh bay vụt đến, Vẫn đại nhân rốt cục cũng mang theo Tiểu Bạch tới. Vẫn đại nhân không trốn đi quá xa, sau khi mang theo Tiểu Bạch rời đi, hắn tới tế đàn truyền tống được bố trí ở phụ cận, sau đó tiến vào ẩn nấp trong bí cảnh. Nếu Đông Cảnh chi vương chiến bại, hắn cũng sẽ không rời đi, mà sẽ tiềm phục một đoạn thời gian trong bí cảnh rồi mới tìm cơ hội thoát đi. Thương thế Tiểu Bạch rất nặng, nhưng sau hai ngày tu dưỡng đã khôi phục được phần nào, nhìn từ bên ngoài không có ảnh hưởng gì lớn. Vẫn đại nhân cũng chưa nói cho hắn biết quá nhiều, chỉ nói chiến đấu kết thúc, Đông Cảnh chi vương triệu hoán. Bởi thế lúc này tâm tình Lục Tiểu Bạch còn rất vui vẻ, sau khi bay tới lại không dám đến gần, lấm la lấm lét liếc trộm Đông Cảnh chi vương, tựa hồ sợ Đông Cảnh chi vương tức giận trách phạt. - Cảnh Vương! Giọng Vẫn đại nhân hơi có chút nghẹn ngào, cố nén không khóc ra tiếng, hắn bay đến trước mặt Đông Cảnh chi vương, khuỵu gối trùng trùng quỳ xuống, không thốt nửa lời, chỉ là chôn đầu xuống thật sâu. Bả vai khe khẽ rung động, đoán chừng vùi đầu là vì không muốn cho những cường giả khác nhìn thấy khóe mắt hắn rơi lệ. - Lão Vẫn tới rồi à! Cánh tay Đông Cảnh chi vương đã mọc lại, khí sắc rất tốt, có lẽ cũng là hồi quang phản chiếu. Hắn mở mắt, thần tình tươi cười, thanh âm lại có chút khàn khàn, hắn không nhìn Tiểu Bạch dáo dác ở đằng sau, mở miệng nói: - Lão Vẫn, sau này sợ rằng phải khổ cực ngươi. - Không khổ cực! Giọng Vẫn đại nhân càng thêm nghẹn ngào, hắn ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nức nở nói: - Lão nô hận không thể được cùng Cảnh Vương tiếp tục chinh chiến, cùng theo Cảnh Vương chiến đấu... thống khoái! - Ha ha! Đông Cảnh chi vương cười cười nói: - Được rồi, đều là một đám lão bất tử, còn gì không xem phá đâu? Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, quay đầu các ngươi cũng sẽ có ngày này, bình tĩnh chút, đừng làm trò cười cho đứa nít ranh kia. - Hả?
Chương 5005 Cung hậu đại giá
Tiểu Bạch rốt cục cảm giác được dị thường, Vẫn đại nhân vừa tới liền quỳ khóc, các đại viên mãn còn lại cũng len lén lau nước mắt. Rồi cả đối thoại giữa Vẫn đại nhân và Đông Cảnh chi vương, nếu hắn còn không nhìn ra điều gì, vậy thì quá ngu. Hắn có chút mờ mịt, tứ xứ nhìn quanh một lúc, sau đó nhíu mày quét nhìn Đông Cảnh chi vương, lại nhìn Vẫn đại nhân quỳ dưới đất. Hắn thấp thỏm đi tới, đứng ở trước mặt Đông Cảnh chi vương. Lần nữa nhìn Đông Cảnh chi vương một lúc lâu, nói: - Lão cha, ngươi... không sao chứ? Đông Cảnh chi vương ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Bạch, khoát tay, tiếp tục nói chuyện với Vẫn đại nhân: - Nếu không có gì ngoài ý, phía Đông Cảnh tạm thời sẽ không an bình, quay đầu ngươi cứ làm theo ta phân phó, ngoài ra... đi dọa hai đứa chết nhát mặt nam với mặt tây một phen, đoán chừng hiệu quả sẽ càng tốt. Tiểu Bạch, ngươi chịu khó trông chừng, nếu có thể đột phá, vậy chính là chuyện tốt, nếu không thể đột phá, vậy liền cứ làm theo như ta bố trí. Tóm lại, sau này liền xin nhờ ngươi. - Khoan... từ từ... Tiểu Bạch đột nhiên xen vào nói: - Lão cha, ngươi đây là đang làm cái gì? Sao ta nghe cứ cảm thấy như ngươi đang phó thác hậu sự vậy? Thân thể ngươi nhìn qua vẫn ổn mà, ngươi đừng làm ta sợ.... Lần này ta biết sai, ta nhận phạt, được chưa? Lần sau ta nhất định không làm loạn nữa. Đông Cảnh chi vương phất phất tay, Vẫn đại nhân thối lui sang một bên, hắn ngước mắt nhìn qua Lục Tiểu Bạch, trong mắt hiện đầy vẻ từ ái, cứ thế nhìn Lục Tiểu Bạch không nói. Hắn thấy sắc mặt Tiểu Bạch dần hơi biến, thấy cả người Tiểu Bạch mềm nhũn, bất thần ngồi bệt trên đất. Đông Cảnh chi vương chậm rãi nhắm mặt lại, miệng môi mấp máy, hư nhược thốt ra mấy lời sau cùng: - Tiểu Bạch, sau này lão cha không thể che gió che mưa cho ngươi được nữa, hết thảy đều phải dựa chính ngươi. Nỗ lực tu luyện, gặp chuyện phải dùng đầu óc, đừng làm mất cái uy của tộc Thôn Thiên Thú chúng ta... Lời còn chưa nói hết, khí tức Đông Cảnh chi vương đột nhiên từ từ biến mất, Tiểu Bạch rốt cục cả kinh tỉnh lại, hắn cả lăn lẫn bò nhào tới, dùng sức lắc lắc Đông Cảnh chi vương. Rung mấy lần nhưng không thấy có động tĩnh, nước mắt lập tức ngăn không được rớt xuống, lớn tiếng gào thét nói: - Lão cha, lão cha! Ngươi đừng như vậy, ta nghe lời, ta nghe ngươi còn không được ư? Lão cha, ta sai rồi, ta thật sai rồi, không, không, không... … Một trận đại chiến chấn động thế gian hạ màn, trận đại chiến này dẫn lên toàn bộ đại thế giới chú ý, Tiên Vực và tám đại Tinh Vực đều mật thiết theo dõi, bởi vì trận đại chiến này sẽ làm thay đổi toàn bộ cách cục đại thế giới. Đại chiến rất kịch liệt, kết cục lại vượt ngoài dự liệu của tất cả võ giả. Bên ngoài Đông Cảnh, thậm chí bên trong Đông Cảnh đều đã tiềm phục lượng lớn cường giả, chỉ chực chờ tin tức Đông Cảnh chi vương chiến tử truyền về, những đại tộc và cường giả kia liền sẽ bắt đầu động thủ, bắt đầu huyết tẩy Đông Cảnh, bắt đầu tranh đoạt mảnh đất màu mỡ này, rất nhiều Tộc Vương đại tộc đều huyễn tượng trở thành tân Đông Cảnh chi vương, trở thành tân cường giả chí tôn. Sau khi tin tức truyền về, tất cả cường giả đều tưởng rằng mình nghe lầm, ai nấy đều cho rằng tin tức có sai. Thẳng đến lúc được xác nhận, những cường giả kia mới vội vàng thối lui ra khỏi Đông Cảnh. Bọn hắn không dám vọng động, hơn nữa còn không ngừng đưa tin, không ngừng dò xét, không ngừng xác định tính chân thực của tình báo. Khôn tộc xác nhận tin tức đầu tiên, bởi vì bản mệnh ngọc phù của Khôn Ma vỡ nát. Gia chủ Khôn tộc, cũng là con trai Khôn Ma mà lần trước không chết lập tức triệu tập tất cả cường giả trong tộc, sau một đêm thương nghị, bọn hắn làm ra quyết định, toàn diện ẩn lui, vứt bỏ Khôn Cảnh! Đương nhiên, trước khi vứt bỏ, bọn hắn phát ra thông cáo... nói tin tức đang truyền bá trước mắt chỉ là lời đồn, tình báo chân thực là Đông Cảnh chi vương đã chiến tử, đây là tin giả Đông Cảnh cố ý tán rải ra. Đầu bên kia, Bối tộc cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng, tán rải tin tức, nói tin truyền bá trước mắt chỉ là lời đồn, đợi sau khi Khôn Ma và Bối Huyền trở lại, hết thảy lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ. Hai gia tộc Cảnh Vương phát bố thông cáo, khiến các đại thế lực Tiên Vực đều nửa tin nửa ngờ. Bởi vì lộ trình quá xa, các đại thế lực lại không đích thân phái cường giả bản tộc đi qua, truyền tin chỉ là một ít trinh sát, một ít đại tộc Thiên Vũ Tinh Vực được thu mua, những tin tức này có tin được không còn phải chờ xác định, vạn nhất là tin giả thì sao? Bởi thế đoạn thời gian này Tiên Vực vô cùng hỗn loạn, đủ loại tin tức bay đầy trời, trước khi có chứng thực, ai cũng không dám làm loạn. Ba vị Cảnh Vương kia không chết, ai dám ngóc đầu lên làm loạn, chán sống rồi chắc? Tin tức truyền đến truyền đi, chừng mười ngày sau rất nhiều đại tộc mới phát hiện bất thường, Khôn tộc bí mật tập trung lượng lớn tộc nhân, tất cả tộc nhân Khôn tộc đều hội tụ về Khôn Ma Sơn. Khôn tộc triệu tập quân sĩ không có gì để nghi ngờ, nhưng một ít tộc nhân phổ thông cũng được triệu tập đi qua, vậy lại quá đáng nghi. Năm ngày sau, tin tức được đến xác định, Khôn Ma quả thực chết rồi, bởi vì Khôn tộc... chạy trốn! Số lượng Khôn tộc tụ tập quanh Khôn Ma Sơn nhanh chóng giảm mạnh, rõ ràng là đã tiến vào trong bí cảnh nào đó, lối vào bí cảnh này hẳn nằm ở ngay phụ cận Khôn Ma Sơn. Chẳng qua bên kia bị đại viên mãn Khôn tộc đích thân phong tỏa, tình báo chính xác còn chưa truyền ra. Lại qua ba ngày, toàn bộ tộc nhân Khôn tộc chạy sạch, Khôn Ma Sơn đột nhiên nổ tung, san thành bình địa, tin tức cũng theo đó được đến xác thực chắc chắn... Đông Cảnh chi vương thắng, Khôn Ma chiến tử, Bối Huyền nhục thân bị hủy, hơn ba mươi đại viên mãn Bắc Cảnh tử trận. Phía Đông Cảnh lập tức vui mừng khôn xiết, náo nhiệt dị thường, uy vọng Đông Cảnh cũng theo đó lên đến đỉnh cao. Đại tộc bên phía Khôn Cảnh lại đều như tang cha mẹ, đại tộc ở Bắc Cảnh cũng thấp thỏm bất an. Đại viên mãn Bắc Cảnh chết nhiều lắm, thực lực Bắc Cảnh giảm mạnh, Bối Huyền nhục thân bị hủy, nghe nói linh hồn cũng bị trọng thương, không biết còn có thể sống được hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Cuồng long vượt ngục

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom