• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Long Đế Bất Diệt (7 Viewers)

  • Chương 4996-5000

Chương 4996 Phụng bồi tới cùng (2)
Đông Cảnh chi vương không ẩn tàng thân hình, cứ thế sừng sững đứng trên tường thành, hai mươi tên đại viên mãn còn lại chia ra đứng hai bên, dõi mắt quan sát bốn phía, trên tay tất cả đại viên mãn đều cầm theo Chí Tôn thần binh hoặc các loại bảo vật, có người còn thúc giục binh khí sáng lên đủ loại quang mang, đây phóng thích Bản Nguyên Thần Lực. Hưu! Từ mặt nam, từng điểm đen bay tới, còn chưa đến gần, từng đạo khí tức cường đại đã tốc thẳng vào mặt, hệt như mây đen áp thành, lại như sóng lớn cuốn tới. Từng đạo thần niệm quét đến, đảo qua trên thân đám võ giả bị đính trên tường thành, cuối cùng dừng ở trên người Đông Cảnh chi vương. Khôn Ma bay ở phía trước nhất, mái tóc dài màu xám đón gió phất phới, trong mắt chất đầy hàn quang sắc lẹm, tựa như hai thanh đao, hắn không lấy ra binh khí, cứ vậy sừng sững giữa trời. Hắn cũng không vội vã bay tới, mà đứng thẳng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống Đông Cảnh chi vương nói: - Thôn Thiên Thú, ngươi có ý gì? Đông Cảnh chi vương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt bình thản, không có chút tình tự ba động nào, hắn nhàn nhạt nói: - Không có ý gì cả, các ngươi bắt con ta, ta bắt tộc nhân các ngươi, vậy thôi. - Đó là chuyện do Bối Huyền làm, liên can gì tới ta? Trên mặt Khôn Ma ẩn ẩn hiện vẻ tức giận, vung tay lên nói: - Trước thả tộc nhân lão phu đi ra! Trên mặt Đông Cảnh chi vương vẫn không có bất kỳ tình tự ba động nào, thậm chí không nhìn Tiểu Bạch lấy một lần, ngược lại bọn Vẫn đại nhân nhìn thấy Lục Tiểu Bạch cả người nhuộm đỏ máu, ánh mắt không giấu được phẫn nộ và sát ý. Ở trong lòng bọn hắn, Tiểu Bạch chính là tiểu chủ tử, cũng là hi vọng tương lai của Đông Cảnh, quả thực không khác gì con cháu ruột thịt của bọn hắn cả. Đông Cảnh chi vương nhàn nhạt nói: - Khôn Ma, đừng nói mấy lời nhảm nhí vô dụng kia nữa. Nếu ngươi không cấu kết với Bối Huyền, vậy tại sao lại ở đây? Ánh mắt Khôn Ma lóe lên, thoáng ngập ngừng một lát rồi nói: - Ngươi muốn thế nào mới chịu thả tộc nhân ta, ra điều kiện đi. - Rất đơn giản! Đông Cảnh chi vương mở miệng nói: - Trước thả Tiểu Bạch ra, bản vương sẽ phóng thích một nửa con tin, sau đó đợi khi chúng ta rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực, lại phóng thích một nửa con tin còn lại. Khôn Ma gần như không chút cân nhắc, đảo mắt nhìn sang Bối Huyền nói: - Ngươi nói xem, nên làm thế nào? Bối Huyền không khỏi ngập ngừng, dự tưởng trong lòng hắn là tình nguyện hi sinh toàn bộ tộc nhân cũng phải xử lý cho được Đông Cảnh chi vương. Lần này chính là cơ đội rất khó được, bốn đại Cảnh Vương tụ lại một nơi, lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa. Một khi để cho Đông Cảnh chi vương đào tẩu, bằng với thả hổ về rừng, Đông Cảnh chi vương mang theo con trai đào tẩu, đến cả Đông Cảnh đều không cần, ai có thể làm gì được hắn? Khi ấy trọn cả Bối gia đều sẽ xong đời, hắn cũng sẽ bị Đông Cảnh chi vương giết chết. Nhưng mà cục diện thế rồi, hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ nói không đổi con tin? Trên tường thành có quá nửa là tộc nhân của hắn, hơn nữa mặc dù Khôn Ma có vẻ như đang trưng cầu ý kiến, thực tế trong lòng sớm đã có chủ ý. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: - Trao đổi con tin chỉ là một chuyện thôi. Ta muốn hỏi, chuyện đồ sát tộc nhân hai tộc chúng ta, ngươi tính thế nào? - Ha ha, tính thế nào? Đông Cảnh chi vương cười lạnh nói: - Các ngươi muốn đối phó bản tọa, còn không cho phép bản tọa trút giận? Trao đổi con tin xong rồi, muốn chơi kiểu gì, tùy các ngươi, bản tọa phụng bồi tới cùng! ... Cường giả đều muốn mặt mũi, đều có tính tình. Bối Huyền và Khôn Ma liên thủ bí mật mưu đồ đối phó hắn, còn bắt con trai hắn, điều này khiến hắn rất phẫn nộ, bởi thế mới ra tay hủy đi Bắc Vương Thành và Khôn Vương Thành, tru diệt rất nhiều tộc nhân hai tộc để trút giận, đây chính là lời giải thích của Đông Cảnh chi vương. Lời giải thích này khiến Khôn Ma và Bối Huyền thiếu chút tức điên, hiện tại bọn hắn cũng rất phẫn nộ, lại không cách nào đi đồ sát tộc nhân Đông Cảnh chi vương, bởi vì Thôn Thiên Thú chỉ có một đứa con trai, không có bất kỳ tộc nhân nào khác nữa cả. Kỳ thật, trong lòng rất nhiều võ giả Tiên Vực đều có một mối nghi hoặc, Thôn Thiên Thú sinh ra tiểu Thôn Thiên Thú bằng cách nào? Bởi vì khắp toàn Tiên Vực chỉ có hai con Thôn Thiên Thú, không có Thôn Thiên Thú mẹ, Đông Cảnh chi vương đản sinh hậu đại kiểu gì? Chẳng lẽ hắn là loài lưỡng tính? Hay là Thôn Thiên thú tìm Tiên Thú khác để dựng dục hậu đại? Nhưng nếu không phải đồng tộc kết hợp, huyết mạch hậu đại sẽ không thuần, sau khi hỗn huyết, hậu đại rất có thể sẽ không còn là Thôn Thiên Thú. Việc này tất cả cường giả Tiên Vực đều nghĩ không thông, cũng không biết nguyên do, ngay cả rất nhiều đại tộc Đông Cảnh đều không biết, đoán chừng chỉ có thiểu số mấy đại viên mãn như bọn Vẫn đại nhân là biết được. Nhưng chuyện này đã không quan trọng, bọn Khôn Ma cũng không đi nghĩ nhiều, hắn và Bối Huyền liếc nhau, trong lòng đều có chút xoắn xuýt. Điểm khó chơi nhất của Đông Cảnh chi vương là không có tộc nhân, đoán chừng cũng không thèm để ý các tộc Đông Cảnh chết sống thế nào... Tiên Thú phần lớn đều máu lạnh vậy cả. Con tin vừa trao đổi xong, Đông Cảnh chi vương mang theo con trai hắn cao chạy xa bay, tiềm phục đi, sau đó không ngừng ám toán tộc nhân bọn hắn, dù sao hắn cũng không sống được thêm quá lâu, cứ thế giày vò một phen, dù bọn hắn có thể giết chết Đông Cảnh chi vương, đoán chừng sau cùng tộc nhân hai tộc đều sót lại không bao nhiêu. Khôn Ma sắp chết, hắn hạ mình bắt tay với Bối Huyền, hợp lực đối phó Đông Cảnh chi vương là vì cái gì? Chẳng phải là vì tương lai tộc nhân. Vì để sau khi hắn chết, tộc nhân vẫn có thể một mực phồn vinh hưng thịnh. Giờ làm thế này, tộc quần đều sắp bị diệt vong, vậy chẳng phải trộm gà không được còn mất nắm thóc? Bối Huyền càng đau đầu hơn, hắn sợ chết a, Đông Cảnh chi vương vừa trốn, e rằng hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội giết chết Đông Cảnh chi vương. Đến khi ấy chỉ cần để cho Đông Cảnh chi vương tìm được cơ hội, kẻ chết sẽ là hắn. Riêng tộc quần thì hắn lại không quá bận tâm, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần không bị chém tận giết tuyệt, như vậy mấy chục vạn năm sau, hắn có thể dẫn đầu tộc quần lần nữa phồn vinh cường thịnh.
Chương 4997 Rửa sạch sỉ nhục
Động thủ? Một khi động thủ, đám cường giả Vẫn đại nhân sẽ nháy mắt đánh giết toàn bộ con tin hai tộc, đại viên mãn đánh giết hơn vạn võ giả bình thường, chắc chỉ cần chưa đến một giây, căn bản không cách nào cứu được. Không động thủ, vậy chỉ còn nước trao đổi con tin. - Khôn Lão, thế này đi... Ngươi cứ nói cầm Lục Tiểu Bạch ra đổi toàn bộ tộc nhân của ngươi, chỉ cần sau khi tộc nhân của ngươi được cứu về, chúng ta trực tiếp động thủ, không cần quản tộc nhân của ta! Sau cùng, Bối Huyền đưa ra quyết định, không cứu được tộc nhân, Khôn Ma chắc chắn sẽ không động thủ. Chỉ cần đổi được võ giả Khôn tộc, Khôn Ma liền có thể ra tay mà không chút kiêng dè, như vậy Đông Cảnh chi vương liền không đi được. Khôn Ma kinh ngạc nhìn Bối Huyền một cái, sau đó có vẻ nổi giận, trách mắng nói: - Bối Huyền, ngươi đến cùng nghĩ thế nào đấy? Tìm cách khác đi, đừng lằng nhà lằng nhằng! Hưu! Dứt lời, thân hình Khôn Ma đột nhiên chợt lóe, đi tới bên người Bối Luân, vung tay chộp về phía Lục Tiểu Bạch, đồng thời mắt nhìn chằm chằm Bối Luân, một đạo quang mang nhiếp hồn đoạt phách hiện lên, Bối Luân bị hắn chấn nhiếp, khẽ buông tay, Tiểu Bạch cứ thế bị Khôn Ma nắm lấy. Bối Huyền biết ý Khôn Ma, khẽ đánh mắt ra hiệu, nguyên một đám đại viên mãn đều không dám động, Khôn Ma bắt lấy Tiểu Bạch, nhìn sang Đông Cảnh chi vương nói: - Tộc nhân Bối gia thế nào ta không quản, Thôn Thiên thú, thả tộc nhân của ta ra, ta lập tức thả con trai ngươi, đồng thời cam đoan trong vòng ba ngày không truy sát. Nếu không đáp ứng, con ngươi sẽ chết ngay lập tức, tộc nhân của ta còn có rất nhiều, con ngươi lại chỉ có một! Đông Cảnh chi vương vẫn không nhìn Tiểu Bạch mà nhìn chằm chằm Khôn Ma, cười lạnh nói: - Được thôi, ngươi giết đi, bản tọa sẽ khiến toàn tộc ngươi bồi táng hắn, vậy cũng đáng. -... Khôn Ma và Bối Huyền đều nghẹn lời, Đông Cảnh chi vương đây là nắm chắc bọn hắn không dám động thủ, hay là thật thiết huyết vô tình? Bọn hắn không khỏi ngập ngừng, Đông Cảnh chi vương lần nữa mở miệng nói: - Ngươi không giết đúng không, vậy để chúng ta giết, lão Vẫn! Đông Cảnh chi vương vừa ra lệnh, Vẫn đại nhân và đám đại viên mãn lập tức động thủ, đủ loại binh khí lấp lánh hàn quang, từng chiếc đầu lâu bay lên, lăn xuống, chớp nhoáng đã có hơn trăm người bị giết, hơn nữa còn chuyên nhắm những tinh anh tuổi trẻ để giết. - Dừng tay! Khóe miệng Khôn Ma co quắp lại, nhóm hậu đại tuổi trẻ này mà bị giết sạch, Khôn tộc hắn còn lại gì? Đám con tin Đông Cảnh chi vương bắt về đều là cường giả tinh anh thế hệ trẻ của Khôn tộc bọn hắn, là hi vọng tương lai của Khôn tộc, một khi hi vọng phá diệt, Khôn tộc liền xong đời. Đông Cảnh chi vương khoát tay ngăn lại, Khôn Ma hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng, nói: - Cứ làm theo ngươi nói, trước thả một nửa đi. Trong lòng Khôn Ma cũng hạ quyết định, đợi khi nhóm tộc nhân này được thả về an toàn, hắn sẽ dốc hết toàn lực truy sát Đông Cảnh chi vương, không chết không thôi. Hắn còn có mấy trăm năm thọ nguyên, mấy trăm năm này hắn không làm chuyện gì khác nữa cả, chỉ truy sát mỗi Đông Cảnh chi vương. Đông Cảnh chi vương bá khí vung tay lên, bọn Vẫn đại nhân lập tức hành động, rút ra từng tên võ giả trên tường thành, sau đó như ném cục đá tùy ý vứt qua. Bọn Bối Luân vội vàng đi đón lấy, lập tức thu vào trong không gian thần khí, lo sợ bên phía Đông Cảnh chi vương đổi ý. Phía Đông Cảnh chi vương bắt được hơn vạn con tin, hắn vô cùng hào sảng, một hơi thả ra năm ngàn, Bối tộc và Khôn tộc đều thả hơn hai ngàn. Chẳng qua số được thả đa phần là người già trẻ nhỏ, còn tinh anh tuổi trẻ chỉ được thả rất ít, đại bộ phận vẫn bị đính trên tường thành. Đợi thả xong một nửa số con tin, Đông Cảnh chi vương quét mắt nhìn sang bên này, nói: - Bản tọa đã làm ra thành ý rồi, Khôn Ma, thành ý của ngươi đâu? Khôn Ma thoáng ngập ngừng, hắn sợ thả đi Tiểu Bạch, phía Đông Cảnh chi vương sẽ giở quẻ, nhưng giờ hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ không cần những tộc nhân kia nữa? Phải biết số còn bị giữ lại đều là tinh anh. Đông Cảnh chi vương sảng khoái vậy rồi, một hơi thả đi một nửa, hoàn toàn tuân thủ ước định, nếu hắn không thả Lục Tiểu Bạch, như vậy sợ rằng số tộc nhân còn sót lại đều phải chết. - Thôi, một con tiểu Thôn Thiên Thú mà thôi! Ánh mắt Khôn Ma thoáng lấp lánh, cuối cùng hạ quyết định, lão Thôn Thiên Thú không phải đối thủ của hắn, tiếp sau còn phải đào mệnh, há lại dám làm loạn? Theo như ước định trước đó, sau khi rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực, lão Thôn Thiên Thú sẽ thả nốt tất cả tộc nhân, nói cách khác trước cứ cho bọn hắn thoát đi mười mấy ngày, mười mấy ngày hẳn là chưa trốn được quá xa, hắn một đường truy sát chắc vẫn có thể đuổi kịp. Ông! Trong tay hắn sáng lên mấy đạo hào quang nhỏ yếu, Lục Tiểu Bạch ở trong tay hắn khẽ rung lên, hiển nhiên đang rất khó chịu. Khôn Ma chắc là ngấm ngầm giở chút tay chân, hắn tiện tay ném Tiểu Bạch đi qua, bên kia Vẫn đại nhân lập tức bay ra, tiếp lấy Tiểu Bạch. Vẫn đại nhân dò xét một phen, mục quang âm tàn nhìn Khôn Ma một cái, nói: - Khôn Ma, ngươi tốt xấu cũng là Cảnh Vương, có cần phải giở loại thủ đoạn quỷ mị này không? Khôn Ma cười cười không lên tiếng, rốt cục ánh mắt Đông Cảnh chi vương cũng rơi trên thân Tiểu Bạch, hắn mở miệng nói: - Biết hậu quả của xung động rồi chứ? Sau này gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc nhiều vào, cha ngươi không phải vô địch thiên hạ, không thể một mực che chở cho ngươi, đường vẫn là phải dựa vào chính ngươi đi. Lão Vẫn, dẫn hắn đi thôi. Tiểu Bạch ủy khuất đáng thương nhìn Đông Cảnh chi vương, trong thân thể nhiều thêm một loại năng lượng kỳ dị, đau đến mức khiến hắn khó mà chịu nổi, lại không dám kêu thành tiếng, nỗ lực chịu đựng. Vẫn đại nhân nhìn Đông Cảnh chi vương một cái thật sâu, sau đó khom lưng hành lễ, mang theo Lục Tiểu Bạch lao nhanh mà đi. - Hả? Khôn Ma và Bối Huyền ngơ ngác nhìn nhau, lão Thôn Thiên Thú không mang theo con trai rời đi, đây là muốn tự mình đoạn hậu, để con hắn đi trước một bước?
Chương 4998 Ta nói qua muốn trốn lúc nào?
Khôn Ma và Bối Huyền đều không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó chờ đợi, chờ đợi Đông Cảnh chi vương rời đi. Rất nhanh, hơn nửa ngày trôi qua, viên ngọc phù bên hông Đông Cảnh chi vương vỡ vụn. Trong tay hắn hiện ra một thanh chiến đao, chậm rãi nâng lên, chỉ vào Khôn Ma, bình tĩnh nói: - Khôn Ma, năm đó bị ngươi đánh trọng thương, bản tọa một mực cho là nỗi nhục lớn nhất trong đời, hôm nay bản tọa muốn rửa sạch sỉ nhục này, động thủ đi! Oanh! Đông Cảnh chi vương vừa dứt lời, hàng dài đại viên mãn đứng thẳng trên tường thành lập tức động thủ, đầu lâu mấy ngàn võ giả Bối tộc Khôn tộc đính trên tường thành đột nhiên nổ tung, nháy mắt tất cả đều tử vong. … Ngay khi Đông Cảnh chi vương hạ lệnh động thủ, đầu lâu mấy ngàn tộc nhân Bối tộc Khôn tộc đồng loạt nổ tung, mấy chục đại viên mãn tại trường đều bị dọa cho ngây người. Đông Cảnh chi vương đây là không ra bài theo lẽ thường, chẳng phải đã nói hắn rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực rồi mới tái chiến ư? Bọn Lục Tiểu Bạch mới rời đi chưa lâu, hắn liền đã trực tiếp động thủ giết con tin? - Không hay... Bối Luân đột nhiên kinh hô, vội lấy ra không gian thần khí nhìn lướt vào, sau đó sắc mặt đại biến nói: - Tộc nhân bên trong đều chết sạch... - Tất cả... chết sạch? Miệng môi Khôn Ma run run, trong nhóm con tin này có rất nhiều con cháu hắn, còn có vô số võ giả thế hệ trẻ trong tộc quần được hắn ký thác kỳ vọng, không ngờ lại chết sạch? Xem ra Khôn tộc đừng nói quật khởi, lần này nguyên khí đại thương, không người kế tục, phải biết trong đó có không ít người rất có hi vọng trở thành tồn tại đại viên mãn. Lão Thôn Thiên Thú quá ác! Khóe miệng rất nhiều đại viên mãn bất giác co quắp lại, đến giờ mà bọn hắn còn không hiểu, vậy thì quá ngu. Lão Thôn Thiên Thú căn bản không có ý định thả đi những con tin này, hết thảy con tin đều phải chết. Hắn cũng căn bản không nghĩ tới chạy trốn, hắn sớm đã dự định tử chiến một trận. Trước đó bày ra ý đồ muốn chạy trốn, mục đích chỉ có một, đó chính là giải cứu Lục Tiểu Bạch an toàn. Bị lừa rồi... Bối Huyền và Khôn Ma đều không khỏi hối hận, chẳng qua không sao cả, dù gì lão Thôn Thiên Thú đều phải chết, tiểu Thôn Thiên Thú cũng đừng hòng chạy thoát. Khôn Ma hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, trận chiến kia giữa hắn và lão Thôn Thiên Thú đã diễn ra từ mười mấy vạn năm trước, nhiều năm đi qua vậy rồi, lão Thôn Thiên Thú liền chiến liền thắng, chiến lực chắc đã đề thăng không ít. Bởi thế hắn không thể khinh thường, nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu trận chiến này mà bại, không chỉ hắn phải chết, tộc quần hắn có lẽ cũng sẽ triệt để tiêu đời. Ông! Trong tay hắn hiện ra một đôi thủ sáo (bao tay) bằng da, màu hồng phấn, hắn chậm rãi đeo lên, lại lấy ra một thanh trường thương, sau đó nhìn sang Bối Huyền một cái, kẻ sau khẽ gật đầu, Khôn Ma ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, lao thẳng về phía Đông Cảnh chi vương. - Giết! Bối Huyền lấy ra Chí Tôn thần binh, cũng gầm gào một tiếng, mấy chục tên đại viên mãn bạo nộ bay vụt tới, đa phần đám cường giả này đều là người Bối gia, hơn vạn tộc nhân chết đi kia hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với bọn hắn, ngoài ra, rất nhiều võ giả bị đồ sát trong thành khi trước cũng là thân thuộc của bọn hắn. Bốn mươi đại viên mãn gầm thét bắn ra, dù sao đã có Khôn Ma ngăn trở Đông Cảnh chi vương, bọn hắn việc gì phải sợ? Chỉ cần Đông Cảnh chi vương không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ nhắm đến bọn hắn, như vậy bọn hắn liền sẽ không bị miểu sát. Phía bọn hắn có tận bốn mươi đại viên mãn, gần đó còn có Tây Cảnh chi vương và Nam Cảnh chi vương, chỉ cần bọn hắn áp chế, hai vị Cảnh Vương tất sẽ động thủ, trận chiến này liền sẽ thắng chắc. Đám người Đông Cảnh chi vương lại không động, một mực đứng trên tường thành, chờ đợi bên này đi qua. Khôn Ma thoáng ngập ngừng, chẳng lẽ trong thành có bố trí nào đó? Trong lòng Bối Huyền cũng hơi hoảng, nép mình phía sau Khôn Ma, hắn sợ lão Thôn Thiên Thú xuống tay với mình, hắn chịu không được Thôn Thiên Thần Kỹ. Một khi hắn bị giết, vậy dù Khôn Ma có thắng trận chiến này thì cũng ý nghĩa gì? Lão Thôn Thiên Thú sắp chết đến nơi, kéo hắn theo làm đệm lưng cũng là đáng giá. Song phương cách nhau mấy ngàn dặm, thân hình chợt lóe liền đã tới nơi, lúc này Đông Cảnh chi vương mới làm ra một động tác vô cùng kỳ dị. Hắn phất phất tay, sau đó dẫn theo toàn bộ đại viên mãn giật lùi ra sau, tốc độ đạt tới cực hạn, thoáng chốc đã triệt thoái mấy vạn dặm, đào tẩu về hướng mặt bắc. - Có trá! Khôn Ma và Bối Huyền đều ngập ngừng, muốn trốn thì cũng phải trốn ra bên ngoài giới diện mới đúng chứ? Đào tẩu về hướng bắc là có ý gì? Khôn Ma và Bối Huyền đột nhiên ngừng lại, đám đại viên mãn còn lại cũng ngừng theo. Phía bên kia, Đông Cảnh chi vương sau khi trốn ra mấy vạn dặm liền động thủ, tất cả đại viên mãn đều ra tay, đồng loạt phóng thích công kích cường đại vào hư không. - Không hay, tên điên này! Khôn Ma và Bối Huyền vừa thấy từng phiến từng phiến hư không bên kia bị xé nứt, lập tức liền hiểu ra, Đông Cảnh chi vương điên rồi, hắn muốn oanh sụp giới diện này. Mặc dù Tê Cổ Giới rất lớn, nhưng làm sao chịu nổi bọn hắn oanh kích kiểu đó? Một khi Tê Cổ Giới sụp đổ, sẽ hình thành lỗ đen không gian khủng bố, khi ấy lực lượng không gian xé nứt khiến ngay cả bọn hắn đều không chịu nổi, khả năng sẽ có quá nửa bị giảo sát. - Rời khỏi giới diện này! Bối Huyền hét lớn một tiếng, sau đó vội lao vút ra ngoài hư không, bên kia đám người Đông Cảnh chi vương tiếp tục oanh kích, hư không khắp giới diện đều ba động kịch liệt, bởi vì thiên địa nguyên khí và không gian chấn đãng kịch liệt, bởi thế trên khắp giới diện xuất hiện đủ loại cảnh tượng kỳ dị, tỉ như biển cả điên cuồng gào thét, núi lửa phun trào, rất nhiều nơi xảy ra địa chấn kịch liệt, trời long đất lở. Con dân ở Tê Cổ Giới rất nhiều, đoán chừng tối thiểu phải có vài ức, dị biến xảy ra khiến tất cả con dân Tê Cổ Giới đều kinh hoảng, đây là tận thế sắp tới ư? Rất nhiều võ giả có thực lực điên cuồng bay ra ngoài hư không, bọn hắn sợ giới diện sụp đổ, tất cả đều bị giảo sát. - Cái này...
Chương 4999 Ta nói qua muốn trốn lúc nào? (2)
Tên đại viên mãn ở lại lưu thủ Băng Hà Cốc cũng bị dọa cho nhảy dựng, hắn thoáng ngập ngừng, ánh mắt chớp qua một tia ngoan lệ, đang định đánh giết tất cả con tin trong Băng Hà Cốc, sau đó thoát khỏi giới diện này. Nhưng mà một giây sau, hắn đột nhiên cảm thấy không gian ba động biến mất, không gian dần trở nên bình tĩnh, thiên địa linh khí trong khắp giới diện cũng khôi phục bình thường.EBOOK truyện được phát hành bởi website: bookstore.vip - Chuyện gì thế này? Hắn ở đây không biết được chuyện xảy ra ở Tê Dương Thành, mới đầu còn tưởng rằng là do đám đại viên mãn đánh nhau trong Tê Cổ Giới. Hắn cảm ứng một phen, sau khi xác định không việc gì, bèn lần nữa ẩn thân tiềm phục đi. Lệnh Bối Huyền đưa ra cho hắn là một khi có dị động liền đồ sát đám con tin này, giờ đã không sao, hắn cũng bỏ đi ý định giết người, sợ đám con tin này còn hữu dụng. Bên kia bọn Khôn Ma bay ra ngoài, rời cách Tê Cổ Giới một đoạn, bọn hắn chờ giây lát, lập tức không khỏi hồ nghi. Bởi vì Tê Cổ Giới không sụp đổ, đám người Đông Cảnh chi vương đã ngừng động thủ. - Không hay .. Khôn Ma khẽ biến sắc, vội quát khẽ nói: - Bọn hắn khả năng muốn trốn! - Tản ra, bao vây quanh giới diện này! Bối Huyền vung tay lên, chính hắn lại không dám rời khỏi Khôn Ma, mà một mực cùng theo Khôn Ma phi hành vòng quanh giới diện. Bọn hắn vừa mới tản ra, một tên đại viên mãn ở phía xa chợt kinh hô: - Bọn hắn đào tẩu, từ bên kia bay ra ngoài, tới mặt tây! - Đuổi! Khôn Ma hét lớn một tiếng, cả hắn và Bối Huyền đồng thời quát: - Tốc độ phải nhanh, bọn hắn có thể bố trí tế đàn truyền tống ở gần đây, nếu để cho bọn hắn trốn mất, muốn khoái tốc tìm ra thì khó lắm. - Tế đàn truyền tống! Trong lòng Bối Huyền không khỏi trầm xuống, trước đó hành tung Đông Cảnh chi vương một mực phiêu hốt bất định, bọn hắn hoàn toàn có thể sớm đặt bố trí ở gần đây. Nếu bọn hắn bố trí ra rất nhiều tế đàn truyền tống, liên tục truyền tống mấy lần, mỗi lần truyền tống xong lại hủy đi tế đàn, bên này muốn tìm ra được là điều rất khó. - Đuổi! Tốc độ Bối Huyền tăng vọt, đám đại viên mãn còn lại cũng liều mạng, một lần tiếp một lần bị trêu đùa, trong lòng bọn hắn sớm đã nén một bụng lửa, nếu lần này còn để cho Đông Cảnh chi vương trốn mất, sợ rằng bọn hắn đều tức đến phát điên. Cũng may lần này tốc độ phản ứng của bọn hắn đủ nhanh, một đường đuổi theo, có thể cảm nhận được xa xa trước mặt có không gian ba động, điều này chứng tỏ đám người Đông Cảnh chi vương chưa trốn xa, vẫn ở ngay trước mặt. Mở ra tế đàn truyền tống cần có thời gian, một hai giây liền đủ cho bọn hắn đuổi kịp. Điên cuồng truy kích chừng nửa nén hương, trong mắt Khôn Ma chợt lộ ra hàn quang, rống to: - Ở trong phế giới phía trước kia, bọn hắn muốn truyền tống! Hưu! Nguyên một đám cường giả điên cuồng lao vào trong phế giới bị khói đen che phủ kia, thần niệm bọn hắn khóa chặt đám đại viên mãn đứng trong tế đàn truyền tống, lúc này tế đàn truyền tống khẽ phát sáng, đang vừa khởi động. Khóe miệng Khôn Ma lộ ra ý cười tàn độc, nói: - Thôn Thiên thú, các ngươi chậm một bước, trốn không thoát đâu! - Vậy ư? Khóe miệng Đông Cảnh chi vương cũng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, tế đàn truyền tống dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, sau đó quanh bốn phương tám hướng, hắc vụ đột ngột phun trào, từng đạo Thần Văn dưới mặt đất theo đó sáng lên, từng luồng khí tức cường đại từ dưới đất truyền ra. Chiến đao trong tay Đông Cảnh chi vương sáng lên lấp lánh, nói: - Bản tọa nói qua muốn trốn khi nào? Vào Ma Trận của ta rồi, các ngươi đừng hòng có ai sống được, phế giới này chính là mồ chôn của các ngươi! … Lần này Đông Cảnh chi vương căn bản chưa từng nghĩ qua muốn trốn, nếu muốn trốn, hắn cần gì mang đến nhiều đại viên mãn như vậy? Để chống trường diện chắc? Có cần phải lấy sinh tử của nhiều lão huynh đệ như vậy đi mạo hiểm không? Hắn không thèm để ý con dân Đông Cảnh, nhưng số ít lão huynh đệ cùng theo hắn chinh chiến nhiều năm này, hắn lại rất xem trọng. Hắn huy hoàng một đời, giờ sắp phải chết, song hắn không muốn cứ vậy uất ức chết đi, có chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt. Bởi thế từ rất sớm hắn đã đưa ra quyết định, phải tử chiến một trận, không quản thắng thua. Nếu đã muốn chiến, vậy nhất định không thể đi chiến một cách mù quáng, mọi chuyện đều phải được an bài thỏa đáng, có thể toàn lực ra tay mà không còn bất cứ băn khoăn nào. Tiểu Bạch tất nhiên là phải cứu, đây là tiền đề, không cứu ra được Tiểu Bạch, đánh hay không đánh đều mất đi ý nghĩa. Ngoài ra chính là hoàn cảnh chiến đấu, hết thảy đều nằm trong tính toán của Đông Cảnh chi vương, chiến thuật của hắn cũng vô cùng tuyệt diệu, nguyên một đám đại viên mãn bị hắn dắt mũi xoay vòng vòng. Đây chính là chỗ cao minh trong chiến thuật của hắn, dắt mũi kẻ địch, chỉ vậy mới có thể từng bước dẫn dụ kẻ địch với bố trí sớm được hắn chuẩn bị sẵn, bằng không căn bản không cách nào gài kẻ địch vào bẫy. Thần Văn pháp trận này là thủ đoạn hắn được đến trong một di tích Chủ Thần từ rất nhiều năm trước, pháp trận này vô cùng cường đại, uy lực cụ thế đến đâu hắn đều không biết, bởi vì hắn chưa từng toàn lực thúc giục pháp trận, kẻ địch trước đây của hắn đều không đủ tư cách khiến hắn phải toàn lực thúc giục. Tiểu Bạch đã được Vẫn đại nhân mang đi, nhóm lão huynh đệ này cũng đã an bài hậu sự xong xuôi, bọn hắn có thể buông tay đánh cược một lần. Pháp trận này sau khi được phóng thích, dù bên ngoài có tới viện quân thì cũng không vào được. Cục diện bây giờ sẽ là bọn hắn lấy hai mươi đánh bốn mươi, đối diện còn có hai tên Cảnh Vương, bên này có pháp trận phụ trợ, nếu hết thảy đúng như dự liệu, như vậy chiến lực song phương gần như ngang hàng. Pháp trận này tên là Diệt Ma đại trận, là một pháp trận do Chủ Thần sáng tạo, pháp trận này chỉ có tác dụng đó là áp chế chiến lực kẻ địch, còn về có thể áp chế bao nhiêu, Đông Cảnh chi vương cũng không nắm chắc. Trước đó Đông Cảnh chi vương từng thử qua một phen, nếu là cường giả như bọn Vẫn đại nhân thì có thể áp chế đến bảy thành, đại viên mãn bình thường thậm chí có thể áp chế chỉ còn sáu thành.
Chương 5000 Diệt Ma đại trận
- Chỉ cần có thể áp chế đến tám thành, trận chiến này liền thắng chắc! Đông Cảnh chi vương âm thầm tính toán, Diệt Ma đại trận đã phóng thích, một đạo uy áp vô danh trấn áp xuống, bao phủ toàn bộ phế giới. Phế giới này đã bị vứt bỏ, đã không tồn tại vấn đề sụp đổ hay không, tuỳ ý đánh thế nào cũng được, cùng lắm là đánh nát giới diện này thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục. - Uy áp này... Đám người Khôn Ma làm thành một vòng tròn, ai nấy đều căng thẳng quét nhìn bốn phía, bọn hắn có thể cảm nhận được, tia uy áp vô danh kia đang tác động lên người bọn hắn, áp chế chiến lực bọn hắn, khiến bọn hắn đến cả hô hấp đều khó khăn. - Sao bên kia không bị ảnh hưởng? Bối Huyền không khỏi nghi hoặc, cùng là ở trong pháp trận, cả đám đều bị uy áp bao phủ, tại sao bọn Đông Cảnh chi vương không bị ảnh hưởng? Hắn quan sát đối diện, phát hiện nguyên một đám cường giả đều nhẹ nhàng đứng thẳng, không ai có bất kỳ phản ứng dị thường nào. - Giết! Đông Cảnh chi vương bạo rống, tung người bay vụt đến, mục tiêu nhắm tới là Bối Huyền! Chiến đao trong tay hắn hung hăng bổ tới, kéo ra một đạo bạch quang, tầng tầng mặt đất nổ tung, tựa như một con Địa Long gào thét lao về phía Bối Huyền. Đồng thời với đó, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một đạo hư ảnh cực lớn, một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố bao phủ Bối Huyền. - Thôn Thiên Thần Kỹ? Bối Huyền sợ đến nét mặt trắng bệch, cả người run lên, gần như không chút do dự, theo bản năng triệt thoái ra sau, lấy tốc độ nhanh nhất giật lui. Năm đó Nguyên Cảnh chi vương cũng từng chết dưới Thôn Thiên Thần Kỹ của Đông Cảnh chi vương, chỉ ngăn chặn được một giây, sau đó cả người nổ tung thành mưa máu. - Ha ha ha... Đông Cảnh chi vương bật cười ha hả, trường đao khẽ rung rung, trường long dưới đất bất ngờ dũng mãnh lao tới Khôn Ma, hư ảnh trên đỉnh đầu cũng đã biến mất, rõ ràng vừa rồi chỉ là huyễn tượng, không phải thật phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ. Khôn Ma ngạo nghễ không sợ, vọt thẳng về hướng Đông Cảnh chi vương, rất nhanh hai người đã triền đấu với nhau. Ông! Trên thân Đông Cảnh chi vương sáng lên hắc quang, cương phong màu đen mãnh liệt xuất hiện, bao phủ lấy Khôn Ma, nương theo hai người di động, cương phong cũng di động theo. Trong cương phong có lực xoắn khủng khiếp, đại viên mãn xung quanh dồn dập triệt thoái tránh đi. Rầm rầm rầm! Đại viên mãn Đông Cảnh lao đến, hai tên đại viên mãn đối mặt Bối Huyền, số đại viên mãn còn lại thì đều lấy một đấu hai, thậm chí đấu ba. Vốn ban đầu song phương là thế hai đánh một, nhưng chiến đấu một lát, lại phát hiện không ngờ thế cục tương đương. Rất rõ ràng Diệt Ma đại trận này phát huy tác dụng cực lớn, áp chế chiến lực Khôn Ma Bối Huyền và đại viên mãn Bắc Cảnh. Một khi bị áp chế chiến lực, thực lực hai bên liền không ngang hàng, lấy hai đánh một mà bị đánh cho thế cục tương đương thì cũng là điều rất bình thường. Ầm ầm ầm ầm! Trong phế giới truyền đến từng hồi tiếng nổ kinh thiên, dọa cho trinh sát tiềm phục nơi xa hãi hùng khiếp vía, sát bên này còn tiềm phục rất nhiều cường giả tiệm cận đại viên mãn, thậm chí có cả đại viên mãn Thiên Vũ Tinh Vực. Đại bộ phận võ giả tiềm phục ở đây đều là làm theo lệnh đại thế lực Tiên Vực, bọn hắn nhất định phải lập tức biết rõ ràng kết cục chiến đấu, báo về tin tức mới nhất, để các đại tộc đại thế lực Tiên Vực kịp thời làm ra lựa chọn chính xác. Đại chiến kinh thiên như thế, không quản ai thắng ai thua, có thể đều sẽ có một vài Cảnh Vương chết đi. Như vậy thế cục giữa các cảnh liền sẽ thay đổi, rất nhiều đại tộc nhờ đó mà có cơ hội trở thành tân Cảnh Vương, ngươi nói xem, những đại thế lực Tiên Vực kia há có thể không tận tâm theo dõi? Còn có một số đại viên mãn tiềm phục ở phụ cận, đây là những đại thế lực Thiên Vũ Tinh Vực sợ bị liên luỵ, bởi thế chỉ đứng đằng xa yên ắng quan sát. Đương nhiên cũng có người muốn tận mắt chứng kiến phong thái chiến đấu giữa các Cảnh Vương, đây chính là chiến đấu gần như mạnh nhất trên thế giới này, làm sao có thể bỏ lỡ cho được? Đáng tiếc. Phế giới bóc mở Diệt Ma đại trận, thần niệm bị ngăn cách, không cách nào cảm ứng được tình hình bên trong, chỉ có thể nghe được từng hồi tiếng nổ vang trầm muộn. Thần niệm bị ngăn cách, tiếng nổ lại có thể nghe được, từ đó phần nào phán đoán ra mức độ thảm liệt của chiến đấu bên trong. - Giờ làm thế nào? Giữa hư không, hai thân ảnh sừng sững đứng đó, bên cạnh hai thân ảnh này có một đạo sương mù màu trắng, bao phủ hai người vào trong. Rất quái dị chính là, xung quanh có nhiều trinh sát như vậy, nhưng không võ giả nào phát hiện sương trắng ở đây, chỉ có đại viên mãn đang tiềm phục là ẩn ẩn có thể cảm ứng được nơi này có hai đạo khí tức cường đại. Hai người này chính là Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương, lúc này Nam Cảnh chi vương nhìn sang Tây Cảnh chi vương nói: - Thần Văn kia rất lợi hại, chúng ta đều rất khó cảm ứng được tình hình bên trong, trừ phi tới gần sát phế giới, nhưng làm vậy rất dễ bị phát hiện. Vạn nhất Thôn Thiên Thú thắng, chúng ta liền rắc rối to. - Hoặc là giết đi vào, hoặc chỉ còn nước tiếp tục chờ! Tây Cảnh chi vương nói một câu mà như không nói, giờ trừ hai lựa chọn này, bọn hắn còn có lựa chọn khác ư? Bọn hắn đều đã tới lâu vậy rồi, đâu thể chưa ra kết quả đã bỏ về, như thế hai người cũng sẽ không cam tâm. - Vẫn nên đợi thêm chút đi! Nam Cảnh chi vương nghĩ nghĩ rồi nói: - Ta cảm thấy thần trận này như là Thần Văn viễn cổ, là thủ pháp bố trí Thần Văn của Chủ Thần, chúng ta muốn phá mở cũng khó, bằng không bọn Khôn Ma sớm đã phá mở rồi. - Vậy thì chờ đi! Tây Cảnh chi vương nhàn nhạt nói, hắn biết thực ra Nam Cảnh chi vương đây là đang tự mượn cớ cho mình, hắn cũng thuận dốc xuống dưới, bởi vì hắn cũng sợ. Từ tình hình trước mắt thì thấy, đây là chiến cuộc do Đông Cảnh chi vương tỉ mỉ bố trí ra, Đông Cảnh chi vương đã dám chiến, vậy chắc hẳn có nắm bắt nhất định, bọn hắn sợ Khôn Ma và Bối Huyền chịu không được, đến lúc đó bọn hắn đi vào cũng là chịu chết! …
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Cuồng long vượt ngục

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom