-
Chương 4991-4995
Chương 4991 Đại chiến kinh thế
Quả nhiên! Mười ngày, chỉ tám trong mười một tên đại viên mãn tới, cộng thêm hai người phía Đông Vương Thành, tổng cộng mười tên đại viên mãn. Đông Cảnh chi vương rất mãn ý, hắn không cần an bài gì cả, bởi vì hắn không có tộc quần, chỉ có một đứa con trai, nếu thắng, trọn cả Đông Cảnh vẫn sẽ nằm trong tay hắn, nếu thua, vậy thì có gì để an bài nữa đâu? … - Cái gì? Bên ngoài Băng Hà Cốc, Bối Huyền được đến tin báo từ bên phía Bắc Cảnh, thiếu chút phát điện, hai mắt mở to nhìn sang Bối Luân quát: - Ngươi xác định tin tức không sai? Trên mặt Bối Luân cũng chất đầy phẫn hận, có chút bi thống nói: - Tộc Vương, loại chuyện này ta há dám nói lung tung? Tin tức đã được đến xác nhận, không chỉ chúng ta, phía Khôn Vương Thành cũng bị tao ương, thành trì bị diệt, rất nhiều hậu đại trực hệ Khôn tộc đều bị bắt. - Lão Thôn Thiên Thú điên rồi ư? Bối Huyền rốt cuộc khó mà giữ được phong độ nữa, thình lình đứng bật dậy, đi tới đi lui trên đỉnh núi, trên thân cuộn trào sát khí, miệng thì thào nói: - Có phải lão súc sinh này chán sống rồi, cũng không muốn con trai nữa? Hắn muốn lôi chúng ta theo làm đệm lưng? Cứ thế đảo tới đảo lui hai vòng, sau đó hắn quay đầu hỏi: - Tộc quần bị bắt bao nhiêu, bị giết bao nhiêu? - Rất nhiều... Bối Luân mắt đỏ ngầu nói: - Bắc Vương Thành bị hủy diệt, chừng ngàn vạn tộc nhân trong thành đều bị giết, trực hệ chết đi khoảng hơn vạn, ngoài ra còn có mấy ngàn trực hệ hạch tâm bị bắt! - A! Mới đầu Bối Huyền còn tưởng chỉ bị tru diệt một phần, sau khi nghe được tin tức xác thực, miệng môi hắn thoáng run lên, tròng mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú sắp nổi điên. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng đau xót, gầm quát: - Lão súc sinh, không giết ngươi ta thề không bỏ qua, thề không bỏ qua! - Bối Luân! Bối Huyền đột nhiên bạo hống: - Đi mang tiểu Thôn Thiên Thú ra đây, ta muốn lột da nó, ta muốn róc thịt lột da con hắn, bằng không khó tiết mối hận trong lòng này! Trên thân Bối Huyền bạo phát sát khí kinh khủng, sát khí này thoáng chốc liền bao phủ phương viên vạn dặm, con tin trong Băng Hà Cốc cũng bị sát khí bao trùm, ai nấy đều bị dọa cho run rẩy, như thể con thỏ gặp phải thiên địch, khiến sâu trong linh hồn bọn hắn truyền đến cảm giác sợ hãi. Bọn Lê Hoàng cũng sợ hãi, Bắc Cảnh chi vương toàn lực phóng thích sát khí, với chút chiến lực của bọn hắn làm sao trụ được? Một ít đại viên mãn cũng sợ hãi, sợ trong cơn cuồng nộ, Bắc Cảnh chi vương sẽ trút giận lên thân bọn hắn. - Tộc Vương, bình tĩnh! Bối Luân không đi ra chấp hành mệnh lệnh, mà ở lại cố gắng thuyết phục. Hiện tại Bối Huyền tựa đồ đã phần nào mất đi lý trí, nếu đánh chết Lục Tiểu Bạch, vậy bên này liền không còn con tin nơi tay, dựa vào đám con tin Tử Thần kia, sao có thể khiến Đông Cảnh chi vương sợ ném chuột vỡ bình? Con trai Đông Cảnh chi vương mà chết, đối phương sẽ càng thêm điên cuồng, khi ấy cục diện chưa hẳn đã phát triển theo hướng bên này dự định, không chừng còn sẽ sắp thành lại bại. Hô hô! Bối Huyền hít mấy hơi thật sâu, nhắm mắt trầm tĩnh chừng một nén hương, lúc này mới hỏi: - Giờ những con tin kia đang ở đâu? Hắn không cần hỏi cũng biết con tin chắc chắn là tộc nhân mạch của hắn, chính là nhóm tộc nhân ở trong Bắc Vương Phủ. Những người này đều là hậu đại, trưởng bối của hắn, có huynh đệ tỷ muội của hắn, có con của hắn, có cháu trai cháu gái của hắn, còn có cả mẹ già của hắn. Hắn có mấy đứa con trai ở bên ngoài, đoán chừng mấy đứa con này đều không sao, chỉ là người trong Bắc Vương Thành lại đều gặp chuyện không may. Khiến hắn đau lòng nhất là ngàn vạn tộc nhân trong thành, tộc nhân tộc quần bọn hắn có rất nhiều, lên đến mấy ức. Nhưng có thể ở lại trong Bắc Vương Thành, về cơ bản đều là tinh anh, giờ nhóm tinh anh này đều chết sạch, Bối gia tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương. Nếu mấy ngàn con tin kia cũng bị giết, mạch này của hắn liền tính là đi tong. - Con tin đều bị Đông Cảnh chi vương mang đi! Bối Luân bẩm báo nói: - Theo như tình báo hiển thị, Đông Cảnh chi vương hẳn đã rời khỏi Tiên Vực, mang theo mười tên đại viên mãn, số đại viên mãn còn lại không cùng theo. Án theo lẽ thường mà nói, Đông Cảnh chi vương hẳn đang bay tới bên này. - Khôn Ma biết chuyện chưa? Bối Huyền lần nữa hỏi. - Không rõ! Bối Luân nhướng mày nói: - Hẳn là vẫn chưa biết, bằng không hắn chắc chắn ngồi không yên, lần này Khôn Vương Thành bị hủy, Khôn tộc cũng tử thương ngàn vạn. - Ngàn vạn? Mí mắt Bối Huyền khẽ giật một cái, hắn nói: - Truyền lệnh đi xuống, phong tỏa tin tức này, phụ cận cũng phong tỏa, tạm thời ngàn vạn không thể để cho Khôn Ma biết. Tộc nhân Khôn tộc vốn không nhiều, không được như Bối gia, tổng cộng chỉ khoảng hai ba ngàn vạn, lần này chết ngàn vạn. Nếu để Khôn Ma biết được, sợ rằng hắn sẽ phát điên mất. Một khi Khôn Ma phát điên, có lẽ sẽ trực tiếp giết đi về, đánh tới Đông Cảnh. Lúc ấy liền sẽ cho Đông Cảnh chi vương cơ hội. Bởi vì Đông Cảnh chi vương không có tộc nhân, chỉ có một đứa con trai, dù Khôn Ma có giết sạch toàn bộ võ giả Đông Cảnh, hắn đều sẽ không đau lòng. Đông Cảnh chi vương có thể thong dong bố cục, không chừng sẽ có cơ hội giết chết Khôn Ma. Khôn Ma mà chết, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương lập tức rút thân, hắn liền phải một mình đối mặt với cơn phẫn nộ của lão Thôn Thiên Thú, khi ấy hắn tất chết không nghi ngờ. Bởi thế tạm thời không thể để cho Khôn Ma biết được chuyện xảy ra trong Khôn Vương Thành, đợi Đông Cảnh chi vương tới đây lại thông báo sau cũng không muộn. - Đi thăm dò, phải xác định xem Đông Cảnh chi vương đã rời khỏi Tiên Vực chưa, không tiếc bất cứ giá nào! Bối Huyền lần nữa hạ lệnh: - Ngoài ra, bố trí lượng lớn Thần Văn xung quanh, mục đích chỉ có một, cảnh báo... Bối Huyền đã bình tĩnh lại từ trong phẫn nộ, việc đến nước này, bi thương cũng vô dụng. Đông Cảnh chi vương bắt được con tin, rất có thể sẽ hướng đến bên này.
Chương 4992 Tới
Muốn dùng con tin đổi con tin, hắn không sao cả, đổi thì đổi. Đổi con tin xong, đến lúc đó hắn sẽ liên hợp Khôn Ma Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc động thủ, đánh chết Đông Cảnh chi vương, như thế Lục Tiểu Bạch cũng chỉ còn đường chết. Đông Cảnh chi vương sắp tới! Bối Huyền có dự cảm, Đông Cảnh chi vương chắc chắn sẽ đến bên này, tốc độ còn sẽ không quá chậm, đoán chừng nhiều nhất hai ba tháng liền tới nơi. Đại chiến sắp bạo phát, sống hay chết liền phải xem trận chiến tiếp theo đây, hắn không có thời gian đi bi thương, cũng không có thời gian đi nghĩ chuyện Bắc Vương Thành. Hắn phải dốc hết toàn lực ứng phó, bảo đảm thắng được trận chiến này. Đông Cảnh chi vương rời đi, quang minh chính đại rời đi từ lối vào Đông Cảnh, trinh sát rất nhiều đại tộc đều thấy được. Ngay sau khi Đông Cảnh chi vương rời đi, các đại thế lực Tiên Vực dồn dập có động tĩnh, trinh sát và gian tế ở Thiên Loạn Tinh Vực Thiên Vũ Tinh Vực đều nhận được tin, không tiếc bất cứ giá nào triệu tập càng nhiều trinh sát, kịp thời nắm bắt cục diện mới nhất, có bất kỳ tin tức nào đều phải lập tức báo cáo. Những trinh sát và gian tế kia bắt đầu hành động, uy bức lợi dụ, thu mua một ít tiểu thế lực, hoặc một ít trưởng lão đại thế lực làm việc cho mình. Rất nhiều thế lực ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực cũng hành động, kịp thời truyền tin ở đây về cho Tiên Vực. Rất nhanh, ánh mắt các đại tộc đều đổ dồn về Thiên Vũ Tinh Vực, khóa chặt Tê Cổ Giới, ai nấy đều rõ ràng, tiếp theo sẽ có một trường đại chiến kinh thiên động địa bộc phát ở phụ cận Tê Cổ Giới. Tê Viên tộc hoảng. Bởi vì vô số trinh sát các đại thế lực Tiên Vực tìm tới cửa, muốn bọn hắn đi dò xét tình hình Tê Cổ Giới. Tính danh đám người kia báo ra dọa cho Tộc Vương Tê Viên tộc run rẩy, các Cảnh Vương còn lại đều phái ra đại biểu, yêu cầu bọn hắn phối hợp. - Cái tên Lục Ly chết tiệt này! Tộc Vương Tê Viên tộc nghiến răng nghiến lợi mắng, thần tiên đánh nhau, hắn lại bị tao ương. Đại lão Tiên Vực, hắn ai cũng trêu chọc không nổi. Ba đại Cảnh Vương sắp khai chiến, không đánh ở Tiên Vực, lại chạy đến địa bàn bọn hắn làm gì? Nhất thời không may, tộc quần hắn rất sẽ có thể sẽ hóa thành tro bụi. Đoạn thời gian này thậm chí Tộc Vương Tê Viên tộc không khỏi nảy sinh xung động muốn dẫn cả tộc bỏ trốn. ... Nhục thân Lục Ly đang khôi phục, tu dưỡng một đoạn thời gian, năng lực tự chữa trị của nhục thân được khôi phục, sau khi thân thể có thể động, Lục Ly lấy ra thần dược luyện hóa vài gốc, nhục thân liền hoàn toàn khôi phục. Khôi phục nhục thân xong, vốn điều đầu tiên Lục Ly muốn làm chính là lấy ra Chủ Thần Khí dò xét tình hình bên ngoài, nhưng sau cùng hắn nhịn xuống! Không phải hắn không quan tâm người nhà tộc nhân, cũng không phải hắn không sợ người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, mà là hắn không dám dò xét. Trong lòng hắn rất sợ hãi, sợ một khi thăm dò, vạn nhất toàn bộ người nhà tộc nhân đều bị giết, khi ấy sợ rằng hắn sẽ nổi điên, tâm tính sụp đổ. Chính bởi vì sợ hãi, hắn mới không dám đi dò xét. Bởi vì giờ hắn không ra được, đi ra cũng không thể nào rời khỏi Băng Hậu Cung, hắn hoài nghi Bối Huyền và Khôn Ma vẫn còn ở bên ngoài, dù không ở bên ngoài thì nhất định cũng tiềm phục ở nơi nào đó, chờ đợi hắn đi ra. Hắn không dò xét, trong lòng còn có cái để ký thác, còn có thể chống đỡ hắn tiếp tục đi tới. Một khi dò xét ra người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, tâm thái hắn tuyệt đối sẽ đại biến, khi ấy lại không ra được, kết cục duy nhất chính là biến thành người điên. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, hắn muốn tham ngộ pháp tắc băng tuyết bản nguyên ở đây, chỉ cần nắm giữ pháp tắc này, như vậy chiến lực hắn sẽ tăng vọt. Mặc dù có thể vẫn chưa phải đối thủ của Khôn Ma Bối Huyền, nhưng miễn cưỡng cũng có tư cách đánh một trận. Đến lúc đó đoán chừng có thể đi ra, nếu người nhà tộc nhân bị đồ, hắn cũng có thể nghĩ cách báo thù. Hắn cưỡng bách chính mình quên mất hết thảy bên ngoài, đợi sau khi nhục thân hoàn toàn khôi phục, hắn phi tốc bôn tẩu trong thế giới băng tuyết. Tốc độ hắn đạt tới cực hạn, muốn đi tìm kiếm lối ra, đồng thời tìm kiếm đầu nguồn hàn khí, tìm kiếm đạo ngấn của pháp tắc băng tuyết bản nguyên, tìm kiếm cơ hội cảm ngộ. Cứ thế đi tới, ánh mắt Lục Ly lần nữa trở nên mông lung, tinh thần cũng ngơ ngác, lần nữa trở lại trạng thái như khi mới vừa tiến vào thế giới băng tuyết này. Khác biệt chính là lần này hắn không còn sợ lạnh, cảm ngộ được áo nghĩa Cực Hàn, có phải chống chịu lạnh giá cỡ nào đều không sợ. Bởi vì không sợ lạnh, tốc độ hắn không bị ảnh hưởng, một đường cuồng chạy mà đi. Nơi này tựa hồ vô cùng vô tận, Lục Ly một mực lao nhanh, lấy tốc độ bôn tẩu của hắn bây giờ, nếu đổi thành tiểu thế giới bình thường, rất nhanh liền có thể đến điểm cuối, nhưng ở đây hắn lại bôn tẩu lâu vậy rồi, nhưng cảnh vật bốn phía vẫn chẳng có bất kỳ biến hóa nào. Một mực là gió rít kêu gào, băng tuyết đầy trời, một mực là một mảnh sương mù, dưới chân cũng một mực là tầng băng dày, chẳng có gì thay đổi cả. Lục Ly đi tới đi tới, ý tứ dần dần mơ hồ, hệt như khôi lỗi bị điều khiển, chỉ biết cắm cúi lao nhanh về phía trước, không biết mệt mỏi, không biết đường về. … Khôn Ma chưa thu được tin tức, hắn ở trong Băng Hậu Cung, đây là một thế giới khác, Khôn tộc vốn có cách để liên hệ hắn, nhưng giờ không liên lạc được nữa. Khôn Ma cũng không ngờ Khôn tộc lại bị tập kích, bởi vì tập kích Khôn tộc bằng với triệt để chọc giận hắn, đến lúc đó cục diện tuyệt đối sẽ là không chết không thôi. Trọn cả Tiên Vực, không đại tộc nào có thể gánh chịu trả thù điên cuồng từ hắn cả. Bởi thế Khôn Ma căn bản không dự liệu tới tình huống này, giờ hắn chỉ đợi Đông Cảnh chi vương tìm đến cửa, sau đó phối hợp Bối Huyền Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc xử lý lão Thôn Thiên Thú. Cuối cùng xử lý Lục Ly, lấy tới tay Chủ Thần Khí, chuyện này liền coi như xong.
Chương 4993 Chương 4997: Tới (2)
Làm xong chuyện này, trong ngắn hạn Khôn Cảnh sẽ được an toàn. Bởi thế Khôn Ma rất để tâm, chuyện này liên quan đến trường thịnh cửu an, thế đại xương long của của Khôn tộc, hắn có thể không để tâm được ư? Hắn dụng tâm phá giải Thần Văn, hoàn toàn mặc kệ chuyện bên ngoài, Bối Huyền chắc hẳn sẽ xử lý ổn thỏa. Đông Cảnh chi vương vừa tới, Bối Huyền nhất định sẽ lập tức thông báo hắn, mỗi mình Bối Huyền không gánh được, không báo hắn, Bối Huyền sẽ chết. Hắn tin tưởng Bối Huyền đã chuẩn bị hết thảy, Bối Huyền nhất định phải giết Đông Cảnh chi vương, bằng không người chết sẽ là Bối Huyền. Phía ngoài, Bối Huyền quả thực đã bố trí sẵn sàng hết thảy, hắn được đến tin tức chính xác, Đông Cảnh chi vương đã rời khỏi Tiên Vực, mục tiêu nhắm đến tự nhiên là bên này. Hắn an bài rất nhiều trinh sát ở lối vào Thiên Vũ Tinh Vực. Chiến thuyền không cách nào xông thẳng qua lối vào, Đông Cảnh chi vương cũng không khả năng một đường bay đi qua. Bởi thế chắn chắn sẽ từ trong chiến thuyền đi ra, khi ấy liền có khả năng phát hiện. Đương nhiên, bố trí này chỉ là tìm vận may, khả năng bị phát hiện không lớn, Đông Cảnh chi vương tinh minh lắm, năm đó lúc đánh tới Nguyên Cảnh đã chứng minh khả năng chiến thuật siêu phàm của Đông Cảnh chi vương. Hắn không chỉ biết cậy sức như Tiên Thú bình thường, hắn chiến đấu cả đời, dựa vào không chỉ mỗi chiến lực, mà còn cả trí tuệ. Tốc độ đại viên mãn bên phía Bối gia hơi nhanh hơn một chút, Bối Huyền đã truyền tin cho bọn hắn, để bọn hắn sau khi tiến vào Thiên Vũ Tinh Vực thì tách ra, tiềm phục ở các nơi để dò xét tình hình. Phải nghĩ cách khóa chặt hành tung Đông Cảnh chi vương, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Uy danh Đông Cảnh chi vương quá thịnh, cả đời trải qua hơn vạn lần chiến đấu, ít có bại tích, người có tên cây có bóng, dưới thịnh danh không có hư sĩ, Bối Huyền há dám không cẩn thận? Thời gian khoái tốc trôi nhanh, hơn một tháng đi qua, tùy theo thời gian đẩy dời, bầu không khí tại Thiên Vũ Tinh Vực càng lúc càng trở nên căng thẳng. Mặc dù các đại thế lực không quá rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai nấy đều cảm thấy sắp có đại sự phát sinh. Các đại thế lực Tiên Vực rất có thể sẽ tràn vào Thiên Vũ Tinh Vực, bên này sắp trở thành chiến trường. Nhất là Tê Viên tộc, Lưu tộc Thủy Ngư Cung và các đại thế lực phụ cận, bọn hắn càng sợ hãi không thôi, sợ trận chiến này sẽ ba cập đến mình. Các đại tộc đại thế lực cũng ráo riết chuẩn bị đường lui, phân tán triệt ly tộc nhân, tránh miễn bị tận diệt. Đại viên mãn các đại thế lực dồn dập trốn đi, sợ vạn nhất có đại thế lực Tiên Vực yêu cầu bọn hắn cùng theo tham chiến, khi ấy bọn hắn liền không thể không theo, cuối cùng chết mà không biết vì sao lại chết. Rốt cuộc nếu chỉ là để bọn hắn điều động trinh sát dò xét tinh tức, những trưởng lão kia đều có thể làm, cần gì phải tìm đến bọn hắn. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân như bọn hắn không muốn cùng theo tao ương, cách tốt nhất chính là đào tẩu. Dù sao đại thế lực Tiên Vực cần bọn hắn, nhưng không khả năng trực tiếp tiêu diệt bọn hắn được. Đại viên mãn bên này vừa chạy, đại viên mãn các đại thế lực còn lại lập tức hoảng. Hai đại siêu cấp thế lực Tiên Vực khai chiến, nếu bên nào đó yêu cầu bọn hắn hỗ trợ, bọn hắn có giúp hay không? Không giúp, vậy chính là không nể mặt, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị diệt tộc. Bởi thế rất nhiều đại viên mãn dứt khoát cũng chạy, hoặc là nói đi xông pha tuyệt địa, hoặc là nói bế quan ở một bí cảnh nào đó. - Tới... Lại qua một tháng, Bối Huyền đột nhiên nhận được tin, phát hiện tung tích Đông Cảnh chi vương ở một lối vào Thiên Vũ Tinh Vực, mang theo mười tên đại viên mãn, cứ đám cứ thế nghênh ngang bay vào, sau đó ngồi U Linh thuyền một đường hướng thẳng về phía Tê Cổ Giới. - Tới hay lắm... Bối Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình chợt lóe tiến vào trong Băng Hà Cốc, sau đó tiến vào Băng Hậu Cung tìm đến Khôn Ma, bẩm báo nói: - Khôn Lão, lão Thôn Thiên Thú tiến vào Thiên Vũ Tinh Vực, nhanh thì mấy ngày, chậm thì nửa tháng liền có thể đến bên này. - Ừm. Khôn Ma gật đầu nói: - Được rồi, ta đi ra với ngươi, chờ hắn ở bên ngoài, ta sợ không có ta ở bên người, ngươi sẽ bị lão Thôn Thiên Thú thịt mất. - Đa tạ Khôn Lão! Trên mặt Bối Huyền lộ ra vẻ lúng túng, lời Khôn Ma nói ngược lại là thật, một mình hắn ở ngoài, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương không dám lộ diện, một khi Đông Cảnh chi vương bất ngờ tập kích, hắn tất chết không nghi ngờ. … Rất nhiều trinh sát tới Tê Cổ Giới, ở đây tính ra phải có hơn trăm vạn trinh sát, đại bộ phận đều đến từ các đại thế lực Thiên Vũ Tinh Vực, những thế lực này là do Tiên Vực điều động, cả đám liều mạng hướng vọt tới bên này, tưởng muốn biết được tin tức mới nhất. Pháp không trách chúng! Nhiều trinh sát như vậy tới để thăm dò, Bối Huyền không khả năng giết sạch hết được. Làm vậy liền đắc tội với tất cả các đại thế lực Thiên Vũ Tinh Vực, khi ấy những thế lực này sẽ đứng trong bóng tối, âm thầm quấy rối bọn hắn, hoặc là ngấm ngầm trợ giúp phía Đông Cảnh chi vương, bọn hắn tất sẽ chịu thiệt, dù sao đối phương cũng là địa đầu xà. Cũng may quanh đây được bố trí vô số Thần Văn, những trinh sát kia muốn tiến vào là điều rất khó, hơn nữa mỗi nơi phương vị đều có đại viên mãn tọa trấn, muốn nhẹ nhàng tiềm phục đi vào tuyệt đối là điều không thể, chỉ còn cách dò xét từ xa. Hai người Bối Huyền và Khôn Ma ở ngay trong sơn động, nham thạch nơi đây cứng rắn như hàn thiết vạn năm, dù là Đông Cảnh chi vương đều không cách nào nhẹ nhàng phá mở mà phải cần thời gian, một khi dẫn phát ba động, không khả năng giấu giếm qua được Bối Huyền và Khôn Ma. Bọn hắn ngồi xếp bằng ở nơi vốn là hàn đàm, đứng bên cạnh là Cương Nhạc và Đồng Huấn, Lục Tiểu Bạch cũng bị trấn áp ở đây. Vết thương trên người đoạn thời gian trước đã được khôi phục, nhưng Cương Nhạc và Đồng Huấn lần nữa nện nát lưng hắn. Cương Nhạc và Đồng Huấn hận Lục Ly đến tận xương tủy, không cách nào trả thù Lục Ly, đành phải hạ thủ với Tiểu Bạch.
Chương 4994 Đính trên tường thành
Tiểu Bạch bị bọn hắn hai lần gõ nát xương cốt, lông tóc trên thân đều chuyển thành máu hồng, nhiều chỗ da thịt tróc ra, hệt như một con mèo bị nhúng vào nước sôi, bộ dạng thê thảm vô cùng. Hắn một mực bị trấn áp, không cách nào biến thành hình người, chỉ có thể tồn tại trong hình thái bản thể. Bối Huyền và Khôn Ma một mực ngồi xếp bằng, chờ đợi Đông Cảnh chi vương đi đến, bên ngoài nên an bài đều đã an bài, bất luận Đông Cảnh chi vương tới đây vì cái gì, mục đích sau cùng nhất khẳng định cũng là muốn cứu Lục Tiểu Bạch. Chỉ cần trông chừng Lục Tiểu Bạch, hết thảy còn lại liền không thành vấn đề, Đông Cảnh chi vương sớm muộn cũng phải tới đây đánh một trận. Tiểu Bạch bị trấn áp trên đất, hoàn toàn không thể động. Trong mắt hắn chất đầy phẫn hận và bất an, hắn biết mục đích Bối Huyền trấn áp mình ở đây chỉ có một, đó chính là dẫn dụ lão cha tới. Bối Huyền đã có đảm lượng dẫn lão cha hắn tới, vậy hẳn đã có nắm bắt chắc chắn, khẳng định sẽ có bố trí cực mạnh. Hắn không biết Khôn Ma, song có thể cảm nhận được Khôn Ma cường đại, khí tức kia khiến hắn cảm thấy đè nén như khi đối mặt lão cha, vị này tuyệt đối cũng là siêu cấp cường giả. Hắn ẩn ẩn đoán được thân phận Khôn Ma, chỉ là không dám xác định. Bởi vì cường giả tuyệt thế ở Tiên Vực chỉ nhiều chừng đó, cường giả tuyệt thế mà lão cha hắn trêu chọc không nổi cũng chỉ vài người. Sau khi ra ngoài, Khôn Ma không thu được tin từ Khôn tộc, có lẽ chờ lâu vậy rồi, Khôn tộc đưa tin mấy lần, không thấy có phản ứng nên đã vứt bỏ. Thời gian dần trôi, chớp mắt mười ngày đi qua, đám người Đông Cảnh chi vương một mực không tiến vào giới diện, cũng không ngồi truyền tống trận tới. Bởi vì ngồi U Linh thuyền, võ giả bình thường không dò xét ra được, đại viên mãn cũng không khả năng một đường đi theo, đại viên mãn bình thường há dám đi theo dõi? Thế chẳng phải thành bánh bao thịt đánh chó, có đi không về? Với tính tình Đông Cảnh chi vương, ai dám đi theo dõi? Tới tên nào liền chết tên đó. Thiên Vũ Tinh Vực phát động tối thiểu mấy ngàn vạn trinh sát, nhưng dù là ai cũng không cách nào truy tung được hành tung của Đông Cảnh chi vương, Bối Huyền lại không hoảng hốt, dù sao cứ chờ ở đây là được, Đông Cảnh chi vương còn có thể giở trò gì được nữa? Hắn dứt khoát hạ lệnh cho tất cả đại viên mãn hội tụ về bên này, chuẩn bị quang minh chính đại làm một trận. Đông Cảnh chi vương muốn cứu con trái hắn, vậy chỉ có thể đến Băng Hà Cốc, còn thì bất cứ mưu ma chước quỷ nào cũng đều vô dụng! Mấy ngày sau, tất cả đại viên mãn đều truyền tống đến đây, Bắc Cảnh tới hơn hai mươi tên đại viên mãn, cộng thêm số triệu tập trước đó, còn cả đám người Cương Nhạc Kim Nghiêm, tổng số đại viên mãn lên tới bốn mươi người. Đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, phía Đông Cảnh chi vương chỉ có hai mươi tên đại viên mãn, nhân số chỉ bằng một nửa bên này. Cộng thêm Tây Cảnh chi vương và Bắc Cảnh chi vương đang tiềm phục, thực lực tổng hợp của bên này hoàn toàn vượt trội phía Đông Cảnh chi vương, nếu thế còn không thắng được, vậy Bối Huyền trực tiếp đâm chết trong Băng Hậu Cung cho rồi. Đoạn thời gian này Bối Huyền thậm chí đã nghĩ rõ ràng một chuyện, nếu Đông Cảnh chi vương không chịu trao đổi con tin, hắn tình nguyện vứt bỏ võ giả Bối gia, chết thì chết, hắn còn có ba đứa con trai, có thể lấy thêm ít vợ, sinh nhiều thêm vài đứa cháu. Thực sự không được, chính hắn cũng có thể tự mình cầm đao ra trận. Đương nhiên, Khôn Ma ắt hẳn không nỡ, đến lúc đó sự tình sẽ rất phiền. Giờ hắn đang ngập ngừng, không biết có nên nói chuyện Đông Cảnh chi vương tập kích cho Khôn Ma biết không? Nếu đợi sau này bị Khôn Ma biết được, Khôn Ma tất sẽ đại phát lôi đình, nói hắn giấu diếm việc này. Sau cùng Bối Huyền quyết định tạm thời không nói, đợi lúc Đông Cảnh chi vương tới phụ cận Tê Cổ Giới lại thông báo sau, khi ấy dù Khôn Ma có bạo nộ, chắc cũng sẽ không rời đi mà trực tiếp tìm tới Đông Cảnh chi vương, hắn ở một bên phối hợp tác chiến, như vậy cũng có thể chém giết được Đông Cảnh chi vương. Thời gian tiếp tục trôi đi, lại qua năm ngày, Bối Luân đột nhiên phi thân tiến vào, hắn khom lưng nói: - Tộc Vương, tới rồi, lão Thôn Thiên Thú tới rồi, ở ngay bên ngoài Tê Cổ Giới, bọn Vẫn lão quỷ cũng hiện thân, tất cả đều ở bên ngoài, tổng cộng hai mươi mốt tên đại viên mãn! - Tốt! Bối Luân triệt để yên tâm, Đông Cảnh chi vương công khai lộ diện, đây là chuyện tốt, quang minh chính đại đi đến, như thế cường giả bên này chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, còn có gì phải sợ? Hắn khoát tay nói: - Mật thiết chú ý động tĩnh của bọn hắn, hành sự theo kế hoạch định sẵn, truyền lời đi ra, không có lệnh của ta, không một ai được rời vị trí. - Vâng! Bối Luân đi ra, trong mắt Bối Huyền sáng lên từng đạo tinh mang, hưng phấn không thôi. Hắn nhắm mắt lại, thông qua thiên địa chi lực đi cảm ứng, ẩn ẩn nhận thấy có hai đạo khí tức rất yếu ớt song lại vô cùng quen thuộc, hắn đi liên hệ với hai đạo khí tức này, đồng thời truyền đi qua hai đạo ý niệm. - Rất tốt! Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương đưa ra phản hồi, Bối Huyền lập tức tự tin lên hẳn, hai đại Cảnh Vương đáp lại, biểu thị bọn hắn sẽ phối hợp. Lời tuy nói vậy, song ý tứ lại vẫ rất rõ ràng, bọn hắn sẽ kiến cơ hành sự, cũng tức là phải có cơ hội tốt, có đầy đủ nắm chắc bọn hắn mới sẽ ra tay, nếu không đủ nắm chắc bọn hắn sẽ tiếp tục tiềm phục. Hưu! Hơn một canh giờ sau, Bối Luân lần nữa tiến vào, bẩm báo nói: - Tộc Vương, Đông Cảnh chi vương tiến vào Tê Cổ Giới, chẳng qua không trực tiếp bay tới bên này, mà đến Tê Dương Thành cách chỗ này trăm vạn dặm! - Qua bên kia làm gì? Bối Huyền sửng sốt nói: - Bố trí trinh sát đi dò xét chưa? - Đã bố trí, ngoài sáng trong tối đều có trinh sát, còn bố trí cả trinh sát Tê Viên tộc! Bối Luân trả lời: - Nhiều nhất một canh giờ sau, bên kia sẽ có tin tức truyền đến, trên đường chúng ta cũng bố trí mấy vạn trinh sát Tê Viên tộc dò xét. Yên tâm đi, nhiều trinh sát như vậy, bọn hắn có muốn thanh lý cũng không hết được. - Tốt!
Chương 4995 Phụng bồi tới cùng
Bối Huyền lấy ra địa đồ, tập trung quan sát. Tê Dương Thành ở ngay phụ cận, chỉ là một tòa tiểu thành, tiểu thành này thì có gì hay để tới? Đông Cảnh chi vương đã quang minh chính đại đến bên này, vậy vì sao lại không trực tiếp tới Băng Hà Cốc? - Lão Thôn Thiên Thú chắc chắn có điều bố trí! Bối Huyền ngấm ngầm nâng cao cảnh giác, Đông Cảnh chi vương chắc đã đoán được phần nào cục diện bên này, bởi thế mới không mạo muội tới ngay. Nếu hắn đã dừng lại ở bên kia, vậy chắc hẳn là có mục đích, chỉ là không biết hắn đang muốn giở trò quỷ gì. Hơn một canh giờ sau, Bối Luân lần nữa tiến vào, lần này sắc mặt có vẻ rất khó coi, hắn nhìn thoáng qua Khôn Ma, lại liếc mắt nhìn Bối Huyền, bộ dạng muốn nói lại thôi. Bối Huyền đã hiểu, truyền âm nói: - Tình hình thế nào? Ngay khi Bối Luân đang chuẩn bị truyền âm hồi đáp, Khôn Ma một mực nhắm mắt ngồi xếp bằng ở cạnh bên chợt mở miệng nói: - Tình hình thế nào cứ việc nói thẳng, đừng có lén lén lút lút! Bối Luân nhìn Bối Huyền một cái, kẻ sau mặt không biểu tình, khẽ gật đầu, Bối Luân cười khổ nói: - Bẩm hai vị Cảnh Vương, Đông Cảnh chi vương tới Tê Dương Thành ở phụ cận, sau đó đính tộc nhân hai tộc chúng ta lên tường thành, nói để hai vị Cảnh Vương các ngươi đi qua, không đi qua, mỗi một nén hương sẽ giết mười người. ... - Tộc nhân hai tộc? Khôn Ma chớp chớp tròng mắt, sau đó híp mắt lại, một đạo sát khí như có như không tán phát ra, môi khẽ nhếch lên, hỏi: - Nói rõ chút đi! - Khôn Lão, ngài đừng nổi giận! Bối Huyền nói tiếp: - Có một tin ta không dám nói cho ngài, là vì sợ ngài tức giận, sợ ngài khống chế không nổi. Đoạn thời gian trước, Đông Cảnh phái ra rất nhiều đại viên mãn bất ngờ tập kích Bối Vương Thành và Khôn Vương Thành, sau đó Vương Thành hai tộc chúng ta đều bị hủy, tử thương vô số, còn nữa... con em trực hệ hai tộc chúng ta đều bị bắt. Khi ấy ta sợ nói cho ngài, ngài sẽ nhịn không được đi tìm Đông Cảnh chi vương báo thù, sau khi bắt được con tin, Đông Cảnh chi vương lập tức chạy đến bên này, thế nên ta mới không báo cho ngài. - Khôn Vương Thành bị hủy? Ánh mắt Khôn Ma bỗng chốc chuyển lạnh, sau đó tức tốc hỏi: - Khôn tộc ta tử thương bao nhiêu tộc nhân? - Cụ thể thế nào còn chưa dò xét rõ ràng! Bối Huyền vuốt vuốt cánh mũi nói: - Đoán chừng khoảng gần ngàn vạn, tộc ta chết càng nhiều, lên đến mấy ngàn vạn... - Được lắm! Trên người Khôn Ma đột nhiên tuôn trào sát khí, khiến bọn Cương Nhạc gần đó run sợ từ tận sâu trong linh hồn. Thực lực Khôn Ma quá mạnh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn Cương Nhạc. Khôn Ma đột ngột đứng bật dậy, đi ra phía ngoài, lạnh giọng nói: - Đi, đi Tê Dương Thành, lão phu muốn vặn xuống đầu lâu lão Thôn Thiên Thú kia. - Khôn Lão! Bối Huyền khuyên nhủ: - Lão Thôn Thiên Thú không đến bên này, lại bố trí ở bên kia, đây rõ ràng là có dự mưu, ý đồ muốn dẫn chúng ta qua đó. Nói không chừng bên kia có mai phục thì sao? Hay là chúng ta trước dò xét một phen cái đã? - Dò xét cái gì? Khôn Ma mắt lạnh quét qua nói: - Ngươi không cần tộc nhân, nhưng bản tọa cần. Chẳng phải ngươi kêu cả Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương ư? Bốn đại Cảnh Vương còn sợ một con Tiên Thú? Ngươi đúng là sống được càng lâu, lá gan càng nhỏ. Đi! Dứt lời, Khôn Ma rảo bước đi ra phía ngoài, Bối Huyền hết cách, đành phải vung tay lên nói: - Bối Luân, mang lên Lục Tiểu Bạch, nhiệm vụ của ba người các ngươi là trông chừng hắn, nếu có bất kỳ tình huống nào không thích hợp, lập tức giết chết Lục Tiểu Bạch cho ta. Nguyên một đám cường giả bay ra ngoài, Tiểu Bạch bị Bối Luân bắt lấy trong tay, Bối Luân còn phóng thích Bản Nguyên Thần Lực, thời thời khắc khắc trấn áp Tiểu Bạch, đồng thời khiến thương thế Tiểu Bạch nặng thêm, như thế đừng nói phóng thích công kích, sợ rằng ngay cả động đậy đều không được. Bọn Bối Luân vừa đi ra, Bối Huyền liền vung tay lên nói: - Tất cả tập kết! Hưu hưu hưu! Từng tên đại viên mãn hiện thân, Khôn Ma lại không quản bên này, cứ thế chậm rãi bay về hướng bắc, Bối Huyền quét mắt nhìn theo, đành chịu nói: - Lưu lại một tên đại viên mãn, số còn lại theo ta. Chúng đại viên mãn lập tức đuổi theo, tổng cộng trên dưới bốn mươi đại viên mãn, cứ thế trùng trùng điệp điệp bay về hướng bắc. Một tên đại viên mãn ở lại trông chừng đám con tin Lục Minh Tử Thần, Bối Huyền nghĩ nghĩ liền truyền âm dặn dò: - Nếu tình huống không đúng, đánh chết toàn bộ đám con tin này, không chừa một ai! Đám con tin này đã không còn tác dụng gì đáng kể, nhưng bọn hắn lại có quan hệ với Lục Ly, một khi tình huống không đúng, hắn tự nhiên không muốn để những võ giả này thoát đi, cứ giết sạch là xong. Tên đại viên mãn lưu thủ khẽ gật đầu, giờ mà hắn muốn động thủ, đám con tin này có thể làm được gì? Đông Cảnh chi vương đều sắp bị tru sát, Lục Ly cũng đừng hòng có được kết cục tốt. Mấy chục tên đại viên mãn ùn ùn bay đi, Bắc Cảnh chi vương âm thầm câu thông với Tây Cảnh chi vương Nam Cảnh chi vương, hai người kia cũng đưa ra đáp lại, tỏ ý sẽ âm thầm theo gót. Hai người này rất giảo hoạt, không thấy con thỏ liền không thả ưng, nếu không phải nhìn thấy Khôn Ma bay ra, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ không đi theo tới Tê Dương Thành. … Bên phía Tê Dương Thành lại không hề náo nhiệt, bởi vì võ giả trong thành đều bị đuổi ra ngoài, không còn lại một ai, võ giả không chạy liền bị giết. Trong thành bị đồ cho một mảnh huyết hồng, đám người Vẫn đại nhân đứng trên tường thành. Nơi đó có từng hàng võ giả, ai nấy đều bị một loại gai xương đặc thù đính chặt trên tường thành. Bọn hắn đều bị phong ấn Nguyên lực, gai xương này có một loại ma lực kỳ dị, trấn áp bọn hắn, khiến bọn hắn không động đậy được. Ở đấy có nam có nữ, có trẻ có già, lại đều bị gai xương đính chặt. Ngực tất cả võ giả đều có máu tươi chảy ra, rất nhiều trẻ nhỏ thống khổ bất kham, song lại không dám khóc. Hơn vạn con em trực hệ Bối tộc và Khôn tộc bị bắt lại, tất cả đều bị đính trên tường thành, máu tươi chảy xuôi dọc theo tường thành, nhìn thê thảm dị thường.
Quả nhiên! Mười ngày, chỉ tám trong mười một tên đại viên mãn tới, cộng thêm hai người phía Đông Vương Thành, tổng cộng mười tên đại viên mãn. Đông Cảnh chi vương rất mãn ý, hắn không cần an bài gì cả, bởi vì hắn không có tộc quần, chỉ có một đứa con trai, nếu thắng, trọn cả Đông Cảnh vẫn sẽ nằm trong tay hắn, nếu thua, vậy thì có gì để an bài nữa đâu? … - Cái gì? Bên ngoài Băng Hà Cốc, Bối Huyền được đến tin báo từ bên phía Bắc Cảnh, thiếu chút phát điện, hai mắt mở to nhìn sang Bối Luân quát: - Ngươi xác định tin tức không sai? Trên mặt Bối Luân cũng chất đầy phẫn hận, có chút bi thống nói: - Tộc Vương, loại chuyện này ta há dám nói lung tung? Tin tức đã được đến xác nhận, không chỉ chúng ta, phía Khôn Vương Thành cũng bị tao ương, thành trì bị diệt, rất nhiều hậu đại trực hệ Khôn tộc đều bị bắt. - Lão Thôn Thiên Thú điên rồi ư? Bối Huyền rốt cuộc khó mà giữ được phong độ nữa, thình lình đứng bật dậy, đi tới đi lui trên đỉnh núi, trên thân cuộn trào sát khí, miệng thì thào nói: - Có phải lão súc sinh này chán sống rồi, cũng không muốn con trai nữa? Hắn muốn lôi chúng ta theo làm đệm lưng? Cứ thế đảo tới đảo lui hai vòng, sau đó hắn quay đầu hỏi: - Tộc quần bị bắt bao nhiêu, bị giết bao nhiêu? - Rất nhiều... Bối Luân mắt đỏ ngầu nói: - Bắc Vương Thành bị hủy diệt, chừng ngàn vạn tộc nhân trong thành đều bị giết, trực hệ chết đi khoảng hơn vạn, ngoài ra còn có mấy ngàn trực hệ hạch tâm bị bắt! - A! Mới đầu Bối Huyền còn tưởng chỉ bị tru diệt một phần, sau khi nghe được tin tức xác thực, miệng môi hắn thoáng run lên, tròng mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú sắp nổi điên. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng đau xót, gầm quát: - Lão súc sinh, không giết ngươi ta thề không bỏ qua, thề không bỏ qua! - Bối Luân! Bối Huyền đột nhiên bạo hống: - Đi mang tiểu Thôn Thiên Thú ra đây, ta muốn lột da nó, ta muốn róc thịt lột da con hắn, bằng không khó tiết mối hận trong lòng này! Trên thân Bối Huyền bạo phát sát khí kinh khủng, sát khí này thoáng chốc liền bao phủ phương viên vạn dặm, con tin trong Băng Hà Cốc cũng bị sát khí bao trùm, ai nấy đều bị dọa cho run rẩy, như thể con thỏ gặp phải thiên địch, khiến sâu trong linh hồn bọn hắn truyền đến cảm giác sợ hãi. Bọn Lê Hoàng cũng sợ hãi, Bắc Cảnh chi vương toàn lực phóng thích sát khí, với chút chiến lực của bọn hắn làm sao trụ được? Một ít đại viên mãn cũng sợ hãi, sợ trong cơn cuồng nộ, Bắc Cảnh chi vương sẽ trút giận lên thân bọn hắn. - Tộc Vương, bình tĩnh! Bối Luân không đi ra chấp hành mệnh lệnh, mà ở lại cố gắng thuyết phục. Hiện tại Bối Huyền tựa đồ đã phần nào mất đi lý trí, nếu đánh chết Lục Tiểu Bạch, vậy bên này liền không còn con tin nơi tay, dựa vào đám con tin Tử Thần kia, sao có thể khiến Đông Cảnh chi vương sợ ném chuột vỡ bình? Con trai Đông Cảnh chi vương mà chết, đối phương sẽ càng thêm điên cuồng, khi ấy cục diện chưa hẳn đã phát triển theo hướng bên này dự định, không chừng còn sẽ sắp thành lại bại. Hô hô! Bối Huyền hít mấy hơi thật sâu, nhắm mắt trầm tĩnh chừng một nén hương, lúc này mới hỏi: - Giờ những con tin kia đang ở đâu? Hắn không cần hỏi cũng biết con tin chắc chắn là tộc nhân mạch của hắn, chính là nhóm tộc nhân ở trong Bắc Vương Phủ. Những người này đều là hậu đại, trưởng bối của hắn, có huynh đệ tỷ muội của hắn, có con của hắn, có cháu trai cháu gái của hắn, còn có cả mẹ già của hắn. Hắn có mấy đứa con trai ở bên ngoài, đoán chừng mấy đứa con này đều không sao, chỉ là người trong Bắc Vương Thành lại đều gặp chuyện không may. Khiến hắn đau lòng nhất là ngàn vạn tộc nhân trong thành, tộc nhân tộc quần bọn hắn có rất nhiều, lên đến mấy ức. Nhưng có thể ở lại trong Bắc Vương Thành, về cơ bản đều là tinh anh, giờ nhóm tinh anh này đều chết sạch, Bối gia tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương. Nếu mấy ngàn con tin kia cũng bị giết, mạch này của hắn liền tính là đi tong. - Con tin đều bị Đông Cảnh chi vương mang đi! Bối Luân bẩm báo nói: - Theo như tình báo hiển thị, Đông Cảnh chi vương hẳn đã rời khỏi Tiên Vực, mang theo mười tên đại viên mãn, số đại viên mãn còn lại không cùng theo. Án theo lẽ thường mà nói, Đông Cảnh chi vương hẳn đang bay tới bên này. - Khôn Ma biết chuyện chưa? Bối Huyền lần nữa hỏi. - Không rõ! Bối Luân nhướng mày nói: - Hẳn là vẫn chưa biết, bằng không hắn chắc chắn ngồi không yên, lần này Khôn Vương Thành bị hủy, Khôn tộc cũng tử thương ngàn vạn. - Ngàn vạn? Mí mắt Bối Huyền khẽ giật một cái, hắn nói: - Truyền lệnh đi xuống, phong tỏa tin tức này, phụ cận cũng phong tỏa, tạm thời ngàn vạn không thể để cho Khôn Ma biết. Tộc nhân Khôn tộc vốn không nhiều, không được như Bối gia, tổng cộng chỉ khoảng hai ba ngàn vạn, lần này chết ngàn vạn. Nếu để Khôn Ma biết được, sợ rằng hắn sẽ phát điên mất. Một khi Khôn Ma phát điên, có lẽ sẽ trực tiếp giết đi về, đánh tới Đông Cảnh. Lúc ấy liền sẽ cho Đông Cảnh chi vương cơ hội. Bởi vì Đông Cảnh chi vương không có tộc nhân, chỉ có một đứa con trai, dù Khôn Ma có giết sạch toàn bộ võ giả Đông Cảnh, hắn đều sẽ không đau lòng. Đông Cảnh chi vương có thể thong dong bố cục, không chừng sẽ có cơ hội giết chết Khôn Ma. Khôn Ma mà chết, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương lập tức rút thân, hắn liền phải một mình đối mặt với cơn phẫn nộ của lão Thôn Thiên Thú, khi ấy hắn tất chết không nghi ngờ. Bởi thế tạm thời không thể để cho Khôn Ma biết được chuyện xảy ra trong Khôn Vương Thành, đợi Đông Cảnh chi vương tới đây lại thông báo sau cũng không muộn. - Đi thăm dò, phải xác định xem Đông Cảnh chi vương đã rời khỏi Tiên Vực chưa, không tiếc bất cứ giá nào! Bối Huyền lần nữa hạ lệnh: - Ngoài ra, bố trí lượng lớn Thần Văn xung quanh, mục đích chỉ có một, cảnh báo... Bối Huyền đã bình tĩnh lại từ trong phẫn nộ, việc đến nước này, bi thương cũng vô dụng. Đông Cảnh chi vương bắt được con tin, rất có thể sẽ hướng đến bên này.
Chương 4992 Tới
Muốn dùng con tin đổi con tin, hắn không sao cả, đổi thì đổi. Đổi con tin xong, đến lúc đó hắn sẽ liên hợp Khôn Ma Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc động thủ, đánh chết Đông Cảnh chi vương, như thế Lục Tiểu Bạch cũng chỉ còn đường chết. Đông Cảnh chi vương sắp tới! Bối Huyền có dự cảm, Đông Cảnh chi vương chắc chắn sẽ đến bên này, tốc độ còn sẽ không quá chậm, đoán chừng nhiều nhất hai ba tháng liền tới nơi. Đại chiến sắp bạo phát, sống hay chết liền phải xem trận chiến tiếp theo đây, hắn không có thời gian đi bi thương, cũng không có thời gian đi nghĩ chuyện Bắc Vương Thành. Hắn phải dốc hết toàn lực ứng phó, bảo đảm thắng được trận chiến này. Đông Cảnh chi vương rời đi, quang minh chính đại rời đi từ lối vào Đông Cảnh, trinh sát rất nhiều đại tộc đều thấy được. Ngay sau khi Đông Cảnh chi vương rời đi, các đại thế lực Tiên Vực dồn dập có động tĩnh, trinh sát và gian tế ở Thiên Loạn Tinh Vực Thiên Vũ Tinh Vực đều nhận được tin, không tiếc bất cứ giá nào triệu tập càng nhiều trinh sát, kịp thời nắm bắt cục diện mới nhất, có bất kỳ tin tức nào đều phải lập tức báo cáo. Những trinh sát và gian tế kia bắt đầu hành động, uy bức lợi dụ, thu mua một ít tiểu thế lực, hoặc một ít trưởng lão đại thế lực làm việc cho mình. Rất nhiều thế lực ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực cũng hành động, kịp thời truyền tin ở đây về cho Tiên Vực. Rất nhanh, ánh mắt các đại tộc đều đổ dồn về Thiên Vũ Tinh Vực, khóa chặt Tê Cổ Giới, ai nấy đều rõ ràng, tiếp theo sẽ có một trường đại chiến kinh thiên động địa bộc phát ở phụ cận Tê Cổ Giới. Tê Viên tộc hoảng. Bởi vì vô số trinh sát các đại thế lực Tiên Vực tìm tới cửa, muốn bọn hắn đi dò xét tình hình Tê Cổ Giới. Tính danh đám người kia báo ra dọa cho Tộc Vương Tê Viên tộc run rẩy, các Cảnh Vương còn lại đều phái ra đại biểu, yêu cầu bọn hắn phối hợp. - Cái tên Lục Ly chết tiệt này! Tộc Vương Tê Viên tộc nghiến răng nghiến lợi mắng, thần tiên đánh nhau, hắn lại bị tao ương. Đại lão Tiên Vực, hắn ai cũng trêu chọc không nổi. Ba đại Cảnh Vương sắp khai chiến, không đánh ở Tiên Vực, lại chạy đến địa bàn bọn hắn làm gì? Nhất thời không may, tộc quần hắn rất sẽ có thể sẽ hóa thành tro bụi. Đoạn thời gian này thậm chí Tộc Vương Tê Viên tộc không khỏi nảy sinh xung động muốn dẫn cả tộc bỏ trốn. ... Nhục thân Lục Ly đang khôi phục, tu dưỡng một đoạn thời gian, năng lực tự chữa trị của nhục thân được khôi phục, sau khi thân thể có thể động, Lục Ly lấy ra thần dược luyện hóa vài gốc, nhục thân liền hoàn toàn khôi phục. Khôi phục nhục thân xong, vốn điều đầu tiên Lục Ly muốn làm chính là lấy ra Chủ Thần Khí dò xét tình hình bên ngoài, nhưng sau cùng hắn nhịn xuống! Không phải hắn không quan tâm người nhà tộc nhân, cũng không phải hắn không sợ người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, mà là hắn không dám dò xét. Trong lòng hắn rất sợ hãi, sợ một khi thăm dò, vạn nhất toàn bộ người nhà tộc nhân đều bị giết, khi ấy sợ rằng hắn sẽ nổi điên, tâm tính sụp đổ. Chính bởi vì sợ hãi, hắn mới không dám đi dò xét. Bởi vì giờ hắn không ra được, đi ra cũng không thể nào rời khỏi Băng Hậu Cung, hắn hoài nghi Bối Huyền và Khôn Ma vẫn còn ở bên ngoài, dù không ở bên ngoài thì nhất định cũng tiềm phục ở nơi nào đó, chờ đợi hắn đi ra. Hắn không dò xét, trong lòng còn có cái để ký thác, còn có thể chống đỡ hắn tiếp tục đi tới. Một khi dò xét ra người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, tâm thái hắn tuyệt đối sẽ đại biến, khi ấy lại không ra được, kết cục duy nhất chính là biến thành người điên. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, hắn muốn tham ngộ pháp tắc băng tuyết bản nguyên ở đây, chỉ cần nắm giữ pháp tắc này, như vậy chiến lực hắn sẽ tăng vọt. Mặc dù có thể vẫn chưa phải đối thủ của Khôn Ma Bối Huyền, nhưng miễn cưỡng cũng có tư cách đánh một trận. Đến lúc đó đoán chừng có thể đi ra, nếu người nhà tộc nhân bị đồ, hắn cũng có thể nghĩ cách báo thù. Hắn cưỡng bách chính mình quên mất hết thảy bên ngoài, đợi sau khi nhục thân hoàn toàn khôi phục, hắn phi tốc bôn tẩu trong thế giới băng tuyết. Tốc độ hắn đạt tới cực hạn, muốn đi tìm kiếm lối ra, đồng thời tìm kiếm đầu nguồn hàn khí, tìm kiếm đạo ngấn của pháp tắc băng tuyết bản nguyên, tìm kiếm cơ hội cảm ngộ. Cứ thế đi tới, ánh mắt Lục Ly lần nữa trở nên mông lung, tinh thần cũng ngơ ngác, lần nữa trở lại trạng thái như khi mới vừa tiến vào thế giới băng tuyết này. Khác biệt chính là lần này hắn không còn sợ lạnh, cảm ngộ được áo nghĩa Cực Hàn, có phải chống chịu lạnh giá cỡ nào đều không sợ. Bởi vì không sợ lạnh, tốc độ hắn không bị ảnh hưởng, một đường cuồng chạy mà đi. Nơi này tựa hồ vô cùng vô tận, Lục Ly một mực lao nhanh, lấy tốc độ bôn tẩu của hắn bây giờ, nếu đổi thành tiểu thế giới bình thường, rất nhanh liền có thể đến điểm cuối, nhưng ở đây hắn lại bôn tẩu lâu vậy rồi, nhưng cảnh vật bốn phía vẫn chẳng có bất kỳ biến hóa nào. Một mực là gió rít kêu gào, băng tuyết đầy trời, một mực là một mảnh sương mù, dưới chân cũng một mực là tầng băng dày, chẳng có gì thay đổi cả. Lục Ly đi tới đi tới, ý tứ dần dần mơ hồ, hệt như khôi lỗi bị điều khiển, chỉ biết cắm cúi lao nhanh về phía trước, không biết mệt mỏi, không biết đường về. … Khôn Ma chưa thu được tin tức, hắn ở trong Băng Hậu Cung, đây là một thế giới khác, Khôn tộc vốn có cách để liên hệ hắn, nhưng giờ không liên lạc được nữa. Khôn Ma cũng không ngờ Khôn tộc lại bị tập kích, bởi vì tập kích Khôn tộc bằng với triệt để chọc giận hắn, đến lúc đó cục diện tuyệt đối sẽ là không chết không thôi. Trọn cả Tiên Vực, không đại tộc nào có thể gánh chịu trả thù điên cuồng từ hắn cả. Bởi thế Khôn Ma căn bản không dự liệu tới tình huống này, giờ hắn chỉ đợi Đông Cảnh chi vương tìm đến cửa, sau đó phối hợp Bối Huyền Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc xử lý lão Thôn Thiên Thú. Cuối cùng xử lý Lục Ly, lấy tới tay Chủ Thần Khí, chuyện này liền coi như xong.
Chương 4993 Chương 4997: Tới (2)
Làm xong chuyện này, trong ngắn hạn Khôn Cảnh sẽ được an toàn. Bởi thế Khôn Ma rất để tâm, chuyện này liên quan đến trường thịnh cửu an, thế đại xương long của của Khôn tộc, hắn có thể không để tâm được ư? Hắn dụng tâm phá giải Thần Văn, hoàn toàn mặc kệ chuyện bên ngoài, Bối Huyền chắc hẳn sẽ xử lý ổn thỏa. Đông Cảnh chi vương vừa tới, Bối Huyền nhất định sẽ lập tức thông báo hắn, mỗi mình Bối Huyền không gánh được, không báo hắn, Bối Huyền sẽ chết. Hắn tin tưởng Bối Huyền đã chuẩn bị hết thảy, Bối Huyền nhất định phải giết Đông Cảnh chi vương, bằng không người chết sẽ là Bối Huyền. Phía ngoài, Bối Huyền quả thực đã bố trí sẵn sàng hết thảy, hắn được đến tin tức chính xác, Đông Cảnh chi vương đã rời khỏi Tiên Vực, mục tiêu nhắm đến tự nhiên là bên này. Hắn an bài rất nhiều trinh sát ở lối vào Thiên Vũ Tinh Vực. Chiến thuyền không cách nào xông thẳng qua lối vào, Đông Cảnh chi vương cũng không khả năng một đường bay đi qua. Bởi thế chắn chắn sẽ từ trong chiến thuyền đi ra, khi ấy liền có khả năng phát hiện. Đương nhiên, bố trí này chỉ là tìm vận may, khả năng bị phát hiện không lớn, Đông Cảnh chi vương tinh minh lắm, năm đó lúc đánh tới Nguyên Cảnh đã chứng minh khả năng chiến thuật siêu phàm của Đông Cảnh chi vương. Hắn không chỉ biết cậy sức như Tiên Thú bình thường, hắn chiến đấu cả đời, dựa vào không chỉ mỗi chiến lực, mà còn cả trí tuệ. Tốc độ đại viên mãn bên phía Bối gia hơi nhanh hơn một chút, Bối Huyền đã truyền tin cho bọn hắn, để bọn hắn sau khi tiến vào Thiên Vũ Tinh Vực thì tách ra, tiềm phục ở các nơi để dò xét tình hình. Phải nghĩ cách khóa chặt hành tung Đông Cảnh chi vương, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Uy danh Đông Cảnh chi vương quá thịnh, cả đời trải qua hơn vạn lần chiến đấu, ít có bại tích, người có tên cây có bóng, dưới thịnh danh không có hư sĩ, Bối Huyền há dám không cẩn thận? Thời gian khoái tốc trôi nhanh, hơn một tháng đi qua, tùy theo thời gian đẩy dời, bầu không khí tại Thiên Vũ Tinh Vực càng lúc càng trở nên căng thẳng. Mặc dù các đại thế lực không quá rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai nấy đều cảm thấy sắp có đại sự phát sinh. Các đại thế lực Tiên Vực rất có thể sẽ tràn vào Thiên Vũ Tinh Vực, bên này sắp trở thành chiến trường. Nhất là Tê Viên tộc, Lưu tộc Thủy Ngư Cung và các đại thế lực phụ cận, bọn hắn càng sợ hãi không thôi, sợ trận chiến này sẽ ba cập đến mình. Các đại tộc đại thế lực cũng ráo riết chuẩn bị đường lui, phân tán triệt ly tộc nhân, tránh miễn bị tận diệt. Đại viên mãn các đại thế lực dồn dập trốn đi, sợ vạn nhất có đại thế lực Tiên Vực yêu cầu bọn hắn cùng theo tham chiến, khi ấy bọn hắn liền không thể không theo, cuối cùng chết mà không biết vì sao lại chết. Rốt cuộc nếu chỉ là để bọn hắn điều động trinh sát dò xét tinh tức, những trưởng lão kia đều có thể làm, cần gì phải tìm đến bọn hắn. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân như bọn hắn không muốn cùng theo tao ương, cách tốt nhất chính là đào tẩu. Dù sao đại thế lực Tiên Vực cần bọn hắn, nhưng không khả năng trực tiếp tiêu diệt bọn hắn được. Đại viên mãn bên này vừa chạy, đại viên mãn các đại thế lực còn lại lập tức hoảng. Hai đại siêu cấp thế lực Tiên Vực khai chiến, nếu bên nào đó yêu cầu bọn hắn hỗ trợ, bọn hắn có giúp hay không? Không giúp, vậy chính là không nể mặt, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị diệt tộc. Bởi thế rất nhiều đại viên mãn dứt khoát cũng chạy, hoặc là nói đi xông pha tuyệt địa, hoặc là nói bế quan ở một bí cảnh nào đó. - Tới... Lại qua một tháng, Bối Huyền đột nhiên nhận được tin, phát hiện tung tích Đông Cảnh chi vương ở một lối vào Thiên Vũ Tinh Vực, mang theo mười tên đại viên mãn, cứ đám cứ thế nghênh ngang bay vào, sau đó ngồi U Linh thuyền một đường hướng thẳng về phía Tê Cổ Giới. - Tới hay lắm... Bối Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình chợt lóe tiến vào trong Băng Hà Cốc, sau đó tiến vào Băng Hậu Cung tìm đến Khôn Ma, bẩm báo nói: - Khôn Lão, lão Thôn Thiên Thú tiến vào Thiên Vũ Tinh Vực, nhanh thì mấy ngày, chậm thì nửa tháng liền có thể đến bên này. - Ừm. Khôn Ma gật đầu nói: - Được rồi, ta đi ra với ngươi, chờ hắn ở bên ngoài, ta sợ không có ta ở bên người, ngươi sẽ bị lão Thôn Thiên Thú thịt mất. - Đa tạ Khôn Lão! Trên mặt Bối Huyền lộ ra vẻ lúng túng, lời Khôn Ma nói ngược lại là thật, một mình hắn ở ngoài, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương không dám lộ diện, một khi Đông Cảnh chi vương bất ngờ tập kích, hắn tất chết không nghi ngờ. … Rất nhiều trinh sát tới Tê Cổ Giới, ở đây tính ra phải có hơn trăm vạn trinh sát, đại bộ phận đều đến từ các đại thế lực Thiên Vũ Tinh Vực, những thế lực này là do Tiên Vực điều động, cả đám liều mạng hướng vọt tới bên này, tưởng muốn biết được tin tức mới nhất. Pháp không trách chúng! Nhiều trinh sát như vậy tới để thăm dò, Bối Huyền không khả năng giết sạch hết được. Làm vậy liền đắc tội với tất cả các đại thế lực Thiên Vũ Tinh Vực, khi ấy những thế lực này sẽ đứng trong bóng tối, âm thầm quấy rối bọn hắn, hoặc là ngấm ngầm trợ giúp phía Đông Cảnh chi vương, bọn hắn tất sẽ chịu thiệt, dù sao đối phương cũng là địa đầu xà. Cũng may quanh đây được bố trí vô số Thần Văn, những trinh sát kia muốn tiến vào là điều rất khó, hơn nữa mỗi nơi phương vị đều có đại viên mãn tọa trấn, muốn nhẹ nhàng tiềm phục đi vào tuyệt đối là điều không thể, chỉ còn cách dò xét từ xa. Hai người Bối Huyền và Khôn Ma ở ngay trong sơn động, nham thạch nơi đây cứng rắn như hàn thiết vạn năm, dù là Đông Cảnh chi vương đều không cách nào nhẹ nhàng phá mở mà phải cần thời gian, một khi dẫn phát ba động, không khả năng giấu giếm qua được Bối Huyền và Khôn Ma. Bọn hắn ngồi xếp bằng ở nơi vốn là hàn đàm, đứng bên cạnh là Cương Nhạc và Đồng Huấn, Lục Tiểu Bạch cũng bị trấn áp ở đây. Vết thương trên người đoạn thời gian trước đã được khôi phục, nhưng Cương Nhạc và Đồng Huấn lần nữa nện nát lưng hắn. Cương Nhạc và Đồng Huấn hận Lục Ly đến tận xương tủy, không cách nào trả thù Lục Ly, đành phải hạ thủ với Tiểu Bạch.
Chương 4994 Đính trên tường thành
Tiểu Bạch bị bọn hắn hai lần gõ nát xương cốt, lông tóc trên thân đều chuyển thành máu hồng, nhiều chỗ da thịt tróc ra, hệt như một con mèo bị nhúng vào nước sôi, bộ dạng thê thảm vô cùng. Hắn một mực bị trấn áp, không cách nào biến thành hình người, chỉ có thể tồn tại trong hình thái bản thể. Bối Huyền và Khôn Ma một mực ngồi xếp bằng, chờ đợi Đông Cảnh chi vương đi đến, bên ngoài nên an bài đều đã an bài, bất luận Đông Cảnh chi vương tới đây vì cái gì, mục đích sau cùng nhất khẳng định cũng là muốn cứu Lục Tiểu Bạch. Chỉ cần trông chừng Lục Tiểu Bạch, hết thảy còn lại liền không thành vấn đề, Đông Cảnh chi vương sớm muộn cũng phải tới đây đánh một trận. Tiểu Bạch bị trấn áp trên đất, hoàn toàn không thể động. Trong mắt hắn chất đầy phẫn hận và bất an, hắn biết mục đích Bối Huyền trấn áp mình ở đây chỉ có một, đó chính là dẫn dụ lão cha tới. Bối Huyền đã có đảm lượng dẫn lão cha hắn tới, vậy hẳn đã có nắm bắt chắc chắn, khẳng định sẽ có bố trí cực mạnh. Hắn không biết Khôn Ma, song có thể cảm nhận được Khôn Ma cường đại, khí tức kia khiến hắn cảm thấy đè nén như khi đối mặt lão cha, vị này tuyệt đối cũng là siêu cấp cường giả. Hắn ẩn ẩn đoán được thân phận Khôn Ma, chỉ là không dám xác định. Bởi vì cường giả tuyệt thế ở Tiên Vực chỉ nhiều chừng đó, cường giả tuyệt thế mà lão cha hắn trêu chọc không nổi cũng chỉ vài người. Sau khi ra ngoài, Khôn Ma không thu được tin từ Khôn tộc, có lẽ chờ lâu vậy rồi, Khôn tộc đưa tin mấy lần, không thấy có phản ứng nên đã vứt bỏ. Thời gian dần trôi, chớp mắt mười ngày đi qua, đám người Đông Cảnh chi vương một mực không tiến vào giới diện, cũng không ngồi truyền tống trận tới. Bởi vì ngồi U Linh thuyền, võ giả bình thường không dò xét ra được, đại viên mãn cũng không khả năng một đường đi theo, đại viên mãn bình thường há dám đi theo dõi? Thế chẳng phải thành bánh bao thịt đánh chó, có đi không về? Với tính tình Đông Cảnh chi vương, ai dám đi theo dõi? Tới tên nào liền chết tên đó. Thiên Vũ Tinh Vực phát động tối thiểu mấy ngàn vạn trinh sát, nhưng dù là ai cũng không cách nào truy tung được hành tung của Đông Cảnh chi vương, Bối Huyền lại không hoảng hốt, dù sao cứ chờ ở đây là được, Đông Cảnh chi vương còn có thể giở trò gì được nữa? Hắn dứt khoát hạ lệnh cho tất cả đại viên mãn hội tụ về bên này, chuẩn bị quang minh chính đại làm một trận. Đông Cảnh chi vương muốn cứu con trái hắn, vậy chỉ có thể đến Băng Hà Cốc, còn thì bất cứ mưu ma chước quỷ nào cũng đều vô dụng! Mấy ngày sau, tất cả đại viên mãn đều truyền tống đến đây, Bắc Cảnh tới hơn hai mươi tên đại viên mãn, cộng thêm số triệu tập trước đó, còn cả đám người Cương Nhạc Kim Nghiêm, tổng số đại viên mãn lên tới bốn mươi người. Đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, phía Đông Cảnh chi vương chỉ có hai mươi tên đại viên mãn, nhân số chỉ bằng một nửa bên này. Cộng thêm Tây Cảnh chi vương và Bắc Cảnh chi vương đang tiềm phục, thực lực tổng hợp của bên này hoàn toàn vượt trội phía Đông Cảnh chi vương, nếu thế còn không thắng được, vậy Bối Huyền trực tiếp đâm chết trong Băng Hậu Cung cho rồi. Đoạn thời gian này Bối Huyền thậm chí đã nghĩ rõ ràng một chuyện, nếu Đông Cảnh chi vương không chịu trao đổi con tin, hắn tình nguyện vứt bỏ võ giả Bối gia, chết thì chết, hắn còn có ba đứa con trai, có thể lấy thêm ít vợ, sinh nhiều thêm vài đứa cháu. Thực sự không được, chính hắn cũng có thể tự mình cầm đao ra trận. Đương nhiên, Khôn Ma ắt hẳn không nỡ, đến lúc đó sự tình sẽ rất phiền. Giờ hắn đang ngập ngừng, không biết có nên nói chuyện Đông Cảnh chi vương tập kích cho Khôn Ma biết không? Nếu đợi sau này bị Khôn Ma biết được, Khôn Ma tất sẽ đại phát lôi đình, nói hắn giấu diếm việc này. Sau cùng Bối Huyền quyết định tạm thời không nói, đợi lúc Đông Cảnh chi vương tới phụ cận Tê Cổ Giới lại thông báo sau, khi ấy dù Khôn Ma có bạo nộ, chắc cũng sẽ không rời đi mà trực tiếp tìm tới Đông Cảnh chi vương, hắn ở một bên phối hợp tác chiến, như vậy cũng có thể chém giết được Đông Cảnh chi vương. Thời gian tiếp tục trôi đi, lại qua năm ngày, Bối Luân đột nhiên phi thân tiến vào, hắn khom lưng nói: - Tộc Vương, tới rồi, lão Thôn Thiên Thú tới rồi, ở ngay bên ngoài Tê Cổ Giới, bọn Vẫn lão quỷ cũng hiện thân, tất cả đều ở bên ngoài, tổng cộng hai mươi mốt tên đại viên mãn! - Tốt! Bối Luân triệt để yên tâm, Đông Cảnh chi vương công khai lộ diện, đây là chuyện tốt, quang minh chính đại đi đến, như thế cường giả bên này chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, còn có gì phải sợ? Hắn khoát tay nói: - Mật thiết chú ý động tĩnh của bọn hắn, hành sự theo kế hoạch định sẵn, truyền lời đi ra, không có lệnh của ta, không một ai được rời vị trí. - Vâng! Bối Luân đi ra, trong mắt Bối Huyền sáng lên từng đạo tinh mang, hưng phấn không thôi. Hắn nhắm mắt lại, thông qua thiên địa chi lực đi cảm ứng, ẩn ẩn nhận thấy có hai đạo khí tức rất yếu ớt song lại vô cùng quen thuộc, hắn đi liên hệ với hai đạo khí tức này, đồng thời truyền đi qua hai đạo ý niệm. - Rất tốt! Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương đưa ra phản hồi, Bối Huyền lập tức tự tin lên hẳn, hai đại Cảnh Vương đáp lại, biểu thị bọn hắn sẽ phối hợp. Lời tuy nói vậy, song ý tứ lại vẫ rất rõ ràng, bọn hắn sẽ kiến cơ hành sự, cũng tức là phải có cơ hội tốt, có đầy đủ nắm chắc bọn hắn mới sẽ ra tay, nếu không đủ nắm chắc bọn hắn sẽ tiếp tục tiềm phục. Hưu! Hơn một canh giờ sau, Bối Luân lần nữa tiến vào, bẩm báo nói: - Tộc Vương, Đông Cảnh chi vương tiến vào Tê Cổ Giới, chẳng qua không trực tiếp bay tới bên này, mà đến Tê Dương Thành cách chỗ này trăm vạn dặm! - Qua bên kia làm gì? Bối Huyền sửng sốt nói: - Bố trí trinh sát đi dò xét chưa? - Đã bố trí, ngoài sáng trong tối đều có trinh sát, còn bố trí cả trinh sát Tê Viên tộc! Bối Luân trả lời: - Nhiều nhất một canh giờ sau, bên kia sẽ có tin tức truyền đến, trên đường chúng ta cũng bố trí mấy vạn trinh sát Tê Viên tộc dò xét. Yên tâm đi, nhiều trinh sát như vậy, bọn hắn có muốn thanh lý cũng không hết được. - Tốt!
Chương 4995 Phụng bồi tới cùng
Bối Huyền lấy ra địa đồ, tập trung quan sát. Tê Dương Thành ở ngay phụ cận, chỉ là một tòa tiểu thành, tiểu thành này thì có gì hay để tới? Đông Cảnh chi vương đã quang minh chính đại đến bên này, vậy vì sao lại không trực tiếp tới Băng Hà Cốc? - Lão Thôn Thiên Thú chắc chắn có điều bố trí! Bối Huyền ngấm ngầm nâng cao cảnh giác, Đông Cảnh chi vương chắc đã đoán được phần nào cục diện bên này, bởi thế mới không mạo muội tới ngay. Nếu hắn đã dừng lại ở bên kia, vậy chắc hẳn là có mục đích, chỉ là không biết hắn đang muốn giở trò quỷ gì. Hơn một canh giờ sau, Bối Luân lần nữa tiến vào, lần này sắc mặt có vẻ rất khó coi, hắn nhìn thoáng qua Khôn Ma, lại liếc mắt nhìn Bối Huyền, bộ dạng muốn nói lại thôi. Bối Huyền đã hiểu, truyền âm nói: - Tình hình thế nào? Ngay khi Bối Luân đang chuẩn bị truyền âm hồi đáp, Khôn Ma một mực nhắm mắt ngồi xếp bằng ở cạnh bên chợt mở miệng nói: - Tình hình thế nào cứ việc nói thẳng, đừng có lén lén lút lút! Bối Luân nhìn Bối Huyền một cái, kẻ sau mặt không biểu tình, khẽ gật đầu, Bối Luân cười khổ nói: - Bẩm hai vị Cảnh Vương, Đông Cảnh chi vương tới Tê Dương Thành ở phụ cận, sau đó đính tộc nhân hai tộc chúng ta lên tường thành, nói để hai vị Cảnh Vương các ngươi đi qua, không đi qua, mỗi một nén hương sẽ giết mười người. ... - Tộc nhân hai tộc? Khôn Ma chớp chớp tròng mắt, sau đó híp mắt lại, một đạo sát khí như có như không tán phát ra, môi khẽ nhếch lên, hỏi: - Nói rõ chút đi! - Khôn Lão, ngài đừng nổi giận! Bối Huyền nói tiếp: - Có một tin ta không dám nói cho ngài, là vì sợ ngài tức giận, sợ ngài khống chế không nổi. Đoạn thời gian trước, Đông Cảnh phái ra rất nhiều đại viên mãn bất ngờ tập kích Bối Vương Thành và Khôn Vương Thành, sau đó Vương Thành hai tộc chúng ta đều bị hủy, tử thương vô số, còn nữa... con em trực hệ hai tộc chúng ta đều bị bắt. Khi ấy ta sợ nói cho ngài, ngài sẽ nhịn không được đi tìm Đông Cảnh chi vương báo thù, sau khi bắt được con tin, Đông Cảnh chi vương lập tức chạy đến bên này, thế nên ta mới không báo cho ngài. - Khôn Vương Thành bị hủy? Ánh mắt Khôn Ma bỗng chốc chuyển lạnh, sau đó tức tốc hỏi: - Khôn tộc ta tử thương bao nhiêu tộc nhân? - Cụ thể thế nào còn chưa dò xét rõ ràng! Bối Huyền vuốt vuốt cánh mũi nói: - Đoán chừng khoảng gần ngàn vạn, tộc ta chết càng nhiều, lên đến mấy ngàn vạn... - Được lắm! Trên người Khôn Ma đột nhiên tuôn trào sát khí, khiến bọn Cương Nhạc gần đó run sợ từ tận sâu trong linh hồn. Thực lực Khôn Ma quá mạnh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn Cương Nhạc. Khôn Ma đột ngột đứng bật dậy, đi ra phía ngoài, lạnh giọng nói: - Đi, đi Tê Dương Thành, lão phu muốn vặn xuống đầu lâu lão Thôn Thiên Thú kia. - Khôn Lão! Bối Huyền khuyên nhủ: - Lão Thôn Thiên Thú không đến bên này, lại bố trí ở bên kia, đây rõ ràng là có dự mưu, ý đồ muốn dẫn chúng ta qua đó. Nói không chừng bên kia có mai phục thì sao? Hay là chúng ta trước dò xét một phen cái đã? - Dò xét cái gì? Khôn Ma mắt lạnh quét qua nói: - Ngươi không cần tộc nhân, nhưng bản tọa cần. Chẳng phải ngươi kêu cả Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương ư? Bốn đại Cảnh Vương còn sợ một con Tiên Thú? Ngươi đúng là sống được càng lâu, lá gan càng nhỏ. Đi! Dứt lời, Khôn Ma rảo bước đi ra phía ngoài, Bối Huyền hết cách, đành phải vung tay lên nói: - Bối Luân, mang lên Lục Tiểu Bạch, nhiệm vụ của ba người các ngươi là trông chừng hắn, nếu có bất kỳ tình huống nào không thích hợp, lập tức giết chết Lục Tiểu Bạch cho ta. Nguyên một đám cường giả bay ra ngoài, Tiểu Bạch bị Bối Luân bắt lấy trong tay, Bối Luân còn phóng thích Bản Nguyên Thần Lực, thời thời khắc khắc trấn áp Tiểu Bạch, đồng thời khiến thương thế Tiểu Bạch nặng thêm, như thế đừng nói phóng thích công kích, sợ rằng ngay cả động đậy đều không được. Bọn Bối Luân vừa đi ra, Bối Huyền liền vung tay lên nói: - Tất cả tập kết! Hưu hưu hưu! Từng tên đại viên mãn hiện thân, Khôn Ma lại không quản bên này, cứ thế chậm rãi bay về hướng bắc, Bối Huyền quét mắt nhìn theo, đành chịu nói: - Lưu lại một tên đại viên mãn, số còn lại theo ta. Chúng đại viên mãn lập tức đuổi theo, tổng cộng trên dưới bốn mươi đại viên mãn, cứ thế trùng trùng điệp điệp bay về hướng bắc. Một tên đại viên mãn ở lại trông chừng đám con tin Lục Minh Tử Thần, Bối Huyền nghĩ nghĩ liền truyền âm dặn dò: - Nếu tình huống không đúng, đánh chết toàn bộ đám con tin này, không chừa một ai! Đám con tin này đã không còn tác dụng gì đáng kể, nhưng bọn hắn lại có quan hệ với Lục Ly, một khi tình huống không đúng, hắn tự nhiên không muốn để những võ giả này thoát đi, cứ giết sạch là xong. Tên đại viên mãn lưu thủ khẽ gật đầu, giờ mà hắn muốn động thủ, đám con tin này có thể làm được gì? Đông Cảnh chi vương đều sắp bị tru sát, Lục Ly cũng đừng hòng có được kết cục tốt. Mấy chục tên đại viên mãn ùn ùn bay đi, Bắc Cảnh chi vương âm thầm câu thông với Tây Cảnh chi vương Nam Cảnh chi vương, hai người kia cũng đưa ra đáp lại, tỏ ý sẽ âm thầm theo gót. Hai người này rất giảo hoạt, không thấy con thỏ liền không thả ưng, nếu không phải nhìn thấy Khôn Ma bay ra, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ không đi theo tới Tê Dương Thành. … Bên phía Tê Dương Thành lại không hề náo nhiệt, bởi vì võ giả trong thành đều bị đuổi ra ngoài, không còn lại một ai, võ giả không chạy liền bị giết. Trong thành bị đồ cho một mảnh huyết hồng, đám người Vẫn đại nhân đứng trên tường thành. Nơi đó có từng hàng võ giả, ai nấy đều bị một loại gai xương đặc thù đính chặt trên tường thành. Bọn hắn đều bị phong ấn Nguyên lực, gai xương này có một loại ma lực kỳ dị, trấn áp bọn hắn, khiến bọn hắn không động đậy được. Ở đấy có nam có nữ, có trẻ có già, lại đều bị gai xương đính chặt. Ngực tất cả võ giả đều có máu tươi chảy ra, rất nhiều trẻ nhỏ thống khổ bất kham, song lại không dám khóc. Hơn vạn con em trực hệ Bối tộc và Khôn tộc bị bắt lại, tất cả đều bị đính trên tường thành, máu tươi chảy xuôi dọc theo tường thành, nhìn thê thảm dị thường.
Bình luận facebook