• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Long Đế Bất Diệt (7 Viewers)

  • Chương 4981-4985

Chương 4981 Tiễn hắn lên đường
Bối Huyền cũng liều, chỉ cần Tiểu Bạch tới bên này, hắn sẽ trực tiếp bắt lại, dẫn dụ Đông Cảnh chi vương tới. Sau đó mượn nhờ lực lượng Khôn Ma và Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương, liên thủ diệt đi Đông Cảnh chi vương. Hai đại Cảnh Vương chưa hồi tin, chưa hồi tin, vậy mới là tin tức tốt nhất. Nếu hai đại Cảnh Vương không đồng ý, bọn hắn tất sẽ thẳng thắn cự tuyệt. Bọn hắn không hồi tin, vậy chính là mặc nhận, không muốn lưu lại manh mối, cũng sẽ không quang minh chính đại hiển lộ thân hình. Nói cách khác... Bọn hắn sẽ tiềm phục trong bóng tối, nếu Khôn Ma và Bối Luân có thể ngăn cản, thậm chí áp chế Đông Cảnh chi vương, bọn hắn nhất định sẽ liên thủ, ra tay diệt đi Đông Cảnh chi vương để rửa nhục. Nếu Khôn Ma không động thủ, hoặc là không áp chế nổi Đông Cảnh chi vương, vậy bọn hắn chắc chắn vẫn sẽ tiềm phục trong bóng tối chứ không đi ra. Đối với điều này Bối Huyền rất có lòng tin, Khôn Ma nhất định sẽ ra tay, Khôn Ma liên thủ với hắn cũng nhất định có thể áp chế Đông Cảnh chi vương. Bởi vì Khôn Ma có thể ngăn cản Thôn Thiên Thần Kỹ, cũng không e ngại Đông Cảnh chi vương. Có Khôn Ma ngăn chặn Thôn Thiên Thần Kỹ, vấn đề còn lại liền không lớn, lấy thực lực hắn và Khôn Ma, một khi liên thủ hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp Đông Cảnh chi vương. - Quả nhiên tới... Hơn hai tháng sau, Bối Huyền cảm ứng được không gian gần đây có một tia ba động rất nhỏ, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nhàn nhạt. Nam Cảnh chi vương tới, đồng thời trong bóng tối phóng ra tín hiệu thông báo, bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi gió đông, chờ Tiểu Bạch tự chui đầu vào lưới nữa thôi. … Lục Tiểu Bạch tới, còn nghênh ngang mà đi, chiến thuyền không ẩn thân, hơn nữa còn không mở ra Thần Văn quang tráo ngăn cách thần niệm. Bọn hắn cố ý muốn nói cho đám người Bối Luân biết, ta tới rồi, nếu không muốn làm lớn chuyện, vậy thì thành thật thả con tin ra. Ở trong lòng Tiểu Bạch, Bối Huyền chỉ là kẻ chết nhát. Năm đó hắn giết vào Bắc Cảnh, giết đi Bối Áo, Bắc Cảnh chi vương đến cái rắm đều không dám phóng. Hắn cũng biết trong chín đại Cảnh Vương, Bắc Cảnh chi vương thuộc hàng lót đáy. Đoán rằng chỉ cần hắn và Kỳ Sư Sư ra mặt, Bối Luân há dám không thả con tin? Chuyện này mà làm lớn, cha hắn đánh tới Bắc Cảnh, ai có thể ngăn cản được? Tốc độ hắn rất nhanh, đoán chừng nhiều nhất hơn hai tháng liền có thể đến Băng Hà Cốc. Phía sau đám người Vẫn đại nhân một đường điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc hai chiến thuyền cùng một cấp bậc, tốc độ ngang nhau, há có thể nhẹ nhàng đuổi kịp? Nếu là Đông Cảnh chi vương phi hành hết tốc lực, vậy chắc có thể đuổi kịp, nhưng ai cũng không biết Đông Cảnh chi vương có đuổi theo hay không? Lại qua mấy ngày, Bối Huyền cảm ứng được một đạo khí tức như có như không, Tây Cảnh chi vương cũng tới, cũng như Nam Cảnh chi vương, không hiện thân mà chỉ tiềm phục trong bóng tối. Chắc là phải đợi đại chiến bắt đầu mới sẽ xuất hiện, hơn nữa nếu chiến cuộc không chiếm thượng phong, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi ra. Đứng ở góc độ hai tên Cảnh Vương, bọn hắn làm vậy không sai. Bọn hắn rất muốn rửa nhục, vấn đề ở chỗ lão Thôn Thiên Thú quá mạnh, hơn nữa còn sắp chết, nhất thời không cẩn thận sẽ bị lão Thôn Thiên Thú kéo theo chết cùng, vậy thì không đáng. Không có nắm chắc tuyệt đối, bọn hắn đương nhiên sẽ không ra tay. Bối Huyền đi ra thành trì, về lại Băng Hà Cốc, tiến vào Băng Hậu Cung. Hắn một đường men theo thông đạo, đi tới trước mặt pho tượng, Khôn Ma vẫn đang ngồi xếp bằng ở chỗ này, dưới chân hắn từng đạo hồng quang như rắn nhỏ du tẩu khắp bốn phía, rõ ràng đang dò xét Thần Văn xung quanh, tìm kiếm phương pháp phá giải. - Tới rồi? Khôn Ma không mở mắt, hắn biết Bối Huyền không có chuyện thì tuyệt đối sẽ không vào đây chịu tội, Bối Huyền đi thẳng tới chỗ này, vậy chắc chắn là có chuyện. Bối Huyền khom lưng hành lễ nói: - Khôn Lão, có một chuyện phải thông báo với ngài. Khôn Ma mở mắt, lại không cất tiếng, Bối Huyền nói tiếp: - Con trai Đông Cảnh chi vương là huynh đệ kết nghĩa với Lục Ly, nghe nói Lục Ly bị nhốt ở đây, hắn len lén chạy tới, đoán chừng nhiều nhất chỉ hai tháng nữa sẽ đến nơi. Vẫn lão quỷ Đông Cảnh mang theo mười tên đại viên mãn đuổi theo phía sau, hơn hai tháng nữa cũng sẽ đến bên này. Khôn Lão Ma mặt không biểu tình, trầm ngâm một lúc rồi nói: - Chẳng lẽ ngươi không chế áp được hơn chục tên đại viên mãn kia? - Đám này tất nhiên là không vấn đề! Bối Huyền chủ động hạ thấp tư thái, cười bồi nói: - Ta đã bí mật điều động một ít đại viên mãn tới hỗ trợ, tự nhiên có thể trấn áp mười một tên đại viên mãn này. Chỉ là Đông Cảnh chi vương rất sủng ái đứa con trai này, ta hoài nghi lão Thôn Thiên Thú có thể cũng bí mật theo tới, khi ấy rất có thể sẽ dẫn phát xung đột. Nét mặt Khôn Ma trầm xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lẹm, hàn quang lấp lánh nhìn chằm chằm Bối Huyền. Kẻ sau trong lòng chột dạ, không dám đối mặt với Khôn Ma, chỉ biết cúi đầu khom lưng thật sâu. - Hừ! Khôn Ma hừ lạnh nói: - Sợ rằng lão Thôn Thiên Thú là ngươi cố ý dẫn tới? Ngươi muốn mượn tay lão phu diệt lão Thôn Thiên Thú? “Lão phong tử này dù điên, nhưng không ngốc, không dễ lừa a” Bối Huyền âm thầm cảm khái một tiếng, lần nữa khom lưng nói: - Khôn Lão, con trai Đông Cảnh chi vương và Lục Ly là huynh đệ kết nghĩa, chuyện này mọi người đều biết, ngươi tuỳ tiện tra liền có thể tra ra được. Hắn một mực đang bế quan, lão Thôn Thiên Thú quản rất chặt, dù ta muốn dẫn tiểu Thôn Thiên Thú này tới cũng không có cách, ta có thể lập Chủ Thần huyết thệ, Lục Tiểu Bạch rời khỏi Tiên Vực tuyệt đối không phải do ta giở trò... Bối Huyền đây là đang trộm đổi khái niệm, Tiểu Bạch rời khỏi Tiên Vực quả thực không phải hắn giở trò, nhưng tới bên này lại là do hắn cố ý dẫn dụ. Lục Tiểu Bạch tới, Đông Cảnh chi vương liền có thể tới, dù không tới hắn cũng sẽ bắt lại Lục Tiểu Bạch để dẫn tới, điểm này hắn lại không nói. Khôn Ma vẫn có chút hoài nghi, trầm mặc một lát rồi hỏi: - Ngươi muốn lão phu ra tay? - Không dối gạt Khôn Lão!
Chương 4982 Tiễn hắn lên đường (2)
Bối Huyền có chút hổ thẹn nói: - Ta gánh không được Thôn Thiên Thần Kỹ, ngài không ra tay, lão Thôn Thiên Thú vừa ra tay ta liền phải chết. Ngươi biết tính khí lão Thôn Thiên Thú rồi đấy, hắn không đến thì thôi, đã đến tất sẽ ra tay, ở Nguyên Cảnh hắn từng rất uy phong, đoán chừng lần này lại muốn giết ta, tác thành cho uy danh vô thượng của hắn. Khôn Ma thoáng ngập ngừng một lúc, sau đó nói: - Ta chỉ có thể trấn áp hắn, chứ không thể giết chết hắn! - Chỉ cần có thể trấn áp là được! Trên mặt Bối Huyền lộ ra hỉ sắc, cười nói: - Ngay sau khi biết Lục Tiểu Bạch rời khỏi Tiên Vực, ta sợ xảy ra chuyện, bèn liên hệ Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương, nếu lão Thôn Thiên Thú dám đến tìm chúng ta gây sự, chúng ta liền liên thủ thịt hắn. - Ha ha... Khôn Ma ý vị sâu xa nhìn Bối Huyền một cái thật sâu, sau đó nói: - Ước định trước kia bỏ đi, ta muốn ngươi lần nữa lập xuống Chủ Thần huyết thệ, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi nhất định phải tận lực bảo vệ Khôn tộc bất diệt. - Cái này... Bối Huyền có chút xoắn xuýt, hắn không phải cường giả mạnh nhất Tiên Vực, hắn có thể giữ được Bắc Cảnh đã là tốt lắm rồi, còn muốn bảo hộ Khôn Cảnh? Khôn Ma tưởng hắn là Chủ Thần chắc? Thủ hộ hai cảnh? Hắn đâu phải Thần. Chủ Thần huyết thệ cũng không thể loạn phát, Chủ Thần là tồn tại chân thật, một khi phát huyết thệ, Chủ Thần sẽ có khả năng cảm ứng được, đến lúc đó nếu hắn không tuân thủ ước định, có thể sẽ bị ý niệm Chủ Thần trực tiếp diệt sát. Trước đó nói ba lần toàn lực ra tay, sau khi hoàn thành ước định, Khôn tộc chết sống thế nào hắn đều có thể mặc kệ. Nhưng giờ lại đổi thành tận lực bảo vệ Khôn tộc, đại giá thực sự quá lớn. - Ha ha ha! Khôn Ma thấy Bối Huyền không thốt nửa lời, bèn cười lạnh một tiếng nói: - Nếu ngươi không nguyện, vậy ước định trước kia cũng bỏ đi, lão phu cứ thế mà đi, chuyện còn lại chính ngươi xử lý. Nói xong Khôn Ma đứng lên, đang định đi ra bên ngoài. Bối Huyền thấy vậy liền hoảng, một khi Khôn Ma mặc kệ không quản, chuyện lần này liền nghiêm trọng. Nếu Đông Cảnh chi vương biết được Khôn Ma đi về, vậy tất sẽ lập tức đuổi giết hắn, vô luận hắn chạy đến chân trời góc biển đều chỉ có con đường chết. - Khôn Lão, chờ chút! Bối Huyền cắn răng nói: - Được, ta đáp ứng ngài, chỉ cần ta không chết, ta sẽ tận lực bảo vệ Khôn tộc bất diệt! - Lập xuống Chủ Thần huyết thệ đi! Khôn Ma khẽ cười nói, hắn biết Bối Huyền không thể không đáp ứng, ai đều không phải kẻ ngu. Đông Cảnh chi vương chắc chắn ôm giận mà tới, lần này hắn mà đi, Bối Huyền tất chết không nghi ngờ, bởi thế dù hắn có đưa ra điều kiện gì, Bối Huyền đều chỉ có thể nhận. Đối với hắn mà nói, trấn áp Đông Cảnh chi vương không tính chuyện lớn, thọ nguyên hắn cũng đã không nhiều, dù lần này chết lại đã có sao. Dùng thọ nguyên ngắn ngủi của mình, đổi lấy Chủ Thần huyết thệ của Bắc Cảnh chi vương, cái giá này rất đáng. Khôn tộc bọn hắn cũng không yếu, chỉ cần liên thủ với Bắc Cảnh, sau khi hắn chết chắc sẽ không xảy ra vấn đề. Nếu muốn tìm thù, cừu gia của hắn phải đồng thời khai chiến với hai cảnh, ai dám tự tin chắc thắng? Đương nhiên, hắn biết rõ một điểm! Một khi ước định đạt thành, trận chiến này muốn tránh cũng không được, Bối Huyền tất sẽ trăm phương ngàn kế dẫn dụ Đông Cảnh chi vương tới đây. Lần này hắn cũng nhất định phải nghĩ hết mọi cách đánh chết Đông Cảnh chi vương, bằng không Bối Huyền liền nguy hiểm. Một khi Bối Huyền chết rồi, chẳng phaira hắn cũng toi công. Trong nhiều Cảnh Vương như vậy, nhưng hắn chọn tới chọn lui cũng chỉ có mỗi Bắc Cảnh chi vương là thích hợp. Bởi vì Bắc Cảnh chi vương rất trẻ, tương lai chiến lực còn có thể đề thăng. Chỉ cần Bắc Cảnh chi vương không chết, hoàn toàn có thể sống thêm mấy chục vạn năm. Mấy chục vạn năm, Khôn tộc liền có khả năng sinh ra một siêu cường giả, khi ấy liền có thể bảo đảm tộc quần hắn một mực cường thịnh. - Được rồi! Đợi Bắc Cảnh chi vương lập xong huyết thệ, hắn lần nữa khoanh chân ngồi xuống, khoát tay nói: - Ngươi đi ra ngoài trước, đợi lúc nào lão Thôn Thiên Thú sắp tới, ngươi lại vào đây gọi lão phu là được, lần này lão phu giúp các ngươi tiễn con Thôn Thiên Thú sắp chết kia lên đường. … Lục Ly hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, hắn có Chủ Thần Khí, nhưng thân thể không động đậy được, tự nhiên không thể lấy ra Chủ Thần Khí, càng không dò xét được cục diện bên ngoài. Lúc này hắn đã không quản được quá nhiều, một mực tập trung lĩnh hội pháp tắc băng tuyết, căn bản không tâm tư đi lo lắng chuyện khác. Hiện tại nhục thân đã hỏng mất quá nửa, dù trong lòng có lo nghĩ chuyện bên ngoài cũng vô năng bất lực. Hắn chẳng làm được gì cả, chính mình đều có khả năng bỏ mạng ở đây, nghĩ nhiều lại được ích gì? Hiện tại tốc độ lĩnh hội pháp tắc băng tuyết của hắn có tiến triển cực nhanh, chỉ sau hơn hai tháng tìm hiểu ngắn ngủi, hắn cảm thấy đã cách đại thành không quá xa. Tìm hiểu pháp tắc băng tuyết này sẽ có tác dụng gì? Lục Ly không biết, giờ hắn chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, trước lĩnh hội pháp tắc băng tuyết này rồi tính. Thời gian khoái tốc trôi đi, rất nhanh một tháng đi qua, pháp tắc băng tuyết của Lục Ly rốt cục cũng đại thành, trong lòng hắn cuồng hỉ không thôi, cuối cùng hắn cũng hiểu ra đây là pháp tắc áo nghĩa gì. Áo nghĩa Cực Hàn! Áo nghĩa này có liên quan rất lớn tới thế giới băng tuyết, nơi đây đặc biệt lạnh, lạnh đến mức khiến người không chịu được, lạnh đến mức khiến người không biết phải làm sao. Một khi phóng thích áo nghĩa Cực Hàn, nhiệt độ xung quanh sẽ giảm xuống kịch liệt, thấp đến một mức đáng sợ, đồng thời ảnh hưởng tới tốc độ võ giả, nếu thời gian dài bị bao phủ trong áo nghĩa Cực Hàn, sau cùng võ giả sẽ bị cóng chết tươi. - Nhục thể của ta có thể bảo vệ rồi! Đúng vào khoảnh khắc đại thành, Lục Ly liền biết, nhục thể của hắn sẽ không gặp vấn đề, mặc dù rất nhiều chỗ đã hư mất, nhưng chỉ cần có thể chống đỡ được giá lạnh vậy liền có thể chậm rãi khôi phục. Chỉ cần hắn có thể động đậy, thương thế cũng sẽ dần khôi phục, chỉ cần mất mấy ngày luyện hóa thần dược liền khỏe mạnh như thường.
Chương 4983 Áo nghĩa Cực Hàn
Hắn lại không ngay lập tức phóng thích áo nghĩa Cực Hàn, thời khắc cảm ngộ, hắn đã không còn cảm thấy lạnh lẽo, linh hồn vốn đang thời thời khắc khắc bị hàn ý xâm nhập, nhưng giờ lại hoàn toàn không lạnh. Hắn đã cảm ngộ áo nghĩa Cực Hàn, hàn ý nơi đây làm sao có thể có ảnh hưởng với hắn được nữa? Linh hồn đều không cảm giác được nửa điểm hàn ý, nhục thân đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện nhục thân quả nhiên đang bắt đầu chậm rãi khôi phục, nhục thân hắn rất mạnh, một khi không phải tiếp tục chịu thương tổn liền sẽ tự hành khôi phục. Chẳng qua lần này nhục thân hắn bị thương rất nghiêm trọng, rất nhiều chỗ bị đông hỏng, sinh mệnh bản nguyên cũng trôi mất rất nhiều. Muốn nhanh chóng khôi phục là điều tương đối khó, cần phải khôi phục từng chút từng chút một. Lục Ly đánh giá một phen, hẳn cùng lắm một tháng sau liền có thể động, khi ấy hắn có thể luyện hóa thần dược, tiếp đó ba năm ngày liền triệt để khỏi hẳn. Lục Ly tiếp tục tham ngộ hai ngày, mặc dù triệt để lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn, nhưng hắn cảm thấy pháp tắc áo nghĩa này có chút gân gà. Sau khi phóng thích áo nghĩa, xung quanh sẽ rơi xuống băng tuyết đầy trời, nhiệt độ bốn phía cũng giảm mạnh trên phạm vi lớn. Nếu là võ giả bình thường, đoán chừng sẽ bị đông chết trong nháy mắt, nhưng võ giả cường đại thì vẫn miễn cưỡng chống cự được. Chỉ cần chống cự được, như vậy võ giả cường đại có thể khoái tốc rời khỏi khu vực băng tuyết bao phủ. Áo nghĩa Cực Hàn này của hắn có thể bao phủ phương viên trăm vạn dặm đã tính là rất nghịch thiên, nhưng nếu đối thủ là đại viên mãn, chỉ mất mấy giây liền có thể thoát đi. Thời gian mấy giây, Lục Ly tin tưởng dù đại viên mãn thực lực có kém tới đâu, đoán chừng đều không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần thoát khỏi khu vực băng tuyết bao trùm, áo nghĩa Cực Hàn này còn làm được gì? - Áo nghĩa Chủ Thần lưu lại là cái gân gà? Lục Ly không khỏi nghi hoặc, không gian này rõ ràng là do Băng Hậu bố trí, thiên địa pháp tắc nơi đây vô cùng rõ ràng, hắn tùy tiện cảm ứng một phen liền tham ngộ ra được pháp tắc áo nghĩa. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ pháp tắc áo nghĩa này rất có thể là do Băng Hậu cố ý lưu lại. Đạo vận do một vị Chủ Thần cố ý lưu lại, để cho hậu nhân đến lĩnh hội, hóa ra lại là một pháp tắc gân gà? Ngươi nói xem, Lục Ly sao có thể không kinh nghi cho được? Lục Ly vốn còn tưởng rằng pháp tắc chân ý này sẽ vô cùng cường đại, cường đại đến mức có thể trấn áp đại viên mãn. Giờ hắn mới phát hiện, là mình nghĩ nhiều! Pháp tắc áo nghĩa do một vị Chủ Thần lưu lại, không ngờ lại yếu thế này? Chẳng lẽ phương hướng ta đi không đúng? Chẳng lẽ ta cảm ngộ sai rồi? Hay là nơi đây còn cất chứa chân ý cường đại khác? Lục Ly sa vào trầm tư, lát sau, hắn nhớ tới một chuyện, hàn khí trong Băng Hà Cốc Băng Hậu Cung đều là từ trong thế giới này tuôn ra. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ trong đây cất chứa băng tuyết bản nguyên, chứng tỏ trong đây chắc chắn không chỉ có mỗi áo nghĩa Cực Hàn, trong đây chắc chắn còn có pháp tắc áo nghĩa vô cùng cường đại khác. - Nếu có thể lĩnh hội pháp tắc áo nghĩa phóng thích hàn khí ở đây, có lẽ ta liền sẽ có được chiến lực trấn áp đại viên mãn bình thường! Hàn khí nơi đây khiến cho ngay cả Bối Huyền đều khó mà gánh được, bọn Kim Nghiêm càng là nhẹ nhõm bị đông kết. Chỉ cần hắn lĩnh hội được pháp tắc chân ý băng tuyết bản nguyên ở đây, vậy thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp đại viên mãn bình thường. Đương nhiên với cường giả như Khôn Ma thì không cách nào trấn áp, hàn khí ở đây không gây được ảnh hưởng quá lớn đối với Khôn Ma, còn làm sao trấn áp cho được? - Liệu có khả năng này không... Lục Ly lại nghĩ đến một khả năng, muốn đi vào thế giới này, nhất định phải được đến thừa nhận sơ bộ từ Băng Hậu. Tỉ như có thể chống đỡ được hàn khí, tỉ như có thể sử dụng Chủ Thần Khí. Chỉ khi được đến tán thành sơ bộ thì mới có thể tiến vào trong thế giới băng tuyết này. Tiến vào thế giới băng tuyết xong liền tới bước khảo nghiệm thứ hai, nếu không thể lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn, vậy đi vào cũng chỉ có chết. Chỉ khi lĩnh hội áo nghĩa Cực Hàn mới tính là qua bước khảo nghiệm thứ hai, khi ấy mới có thể tiếp tục lĩnh hội băng tuyết bản nguyên... - Pháp tắc băng tuyết bản nguyên! Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn nhận thấy hàn khí nơi đây không phải ngẫu nhiên mà truyền ra ngoài, rất có thể là do Băng Hậu bố trí. Nói cách khác Băng Hậu cố ý để cho hàn khí toát ra, cố ý bại lộ nơi này, cố ý dẫn đường người ngoài vào đây. Dẫn đường võ giả có thể trụ vững trước hàn khí, hoặc là cường giả tu luyện pháp tắc băng tuyết đến kế thừa y bát của nàng. Bằng không, lấy thủ đoạn của Băng Hậu, hàn khí trong thế giới băng tuyết này làm sao có thể tiết ra ngoài? - Nếu thật đúng như vậy... Trong lòng Lục Ly không khỏi kích động, nếu thật đúng như hắn suy đoán, vậy hắn liền sẽ có cơ hội lĩnh hội pháp tắc chân ý băng tuyết bản nguyên, một khi hắn lĩnh hội thành công, chiến lực hắn sẽ tăng vọt, đủ sức trấn áp nguyên một nhóm đại viên mãn. Chuyện này khiến hắn xúc động rất lớn, vốn tưởng chiến lực đạt tới trình độ đệ nhất nhân dưới đại viên mãn, hắn đã có thể kêu cao gối mà khi. Nhưng từ sau khi đám người Kim Nghiêm xuất hiện, hắn mới cảm thấy thật ra mình còn chưa đủ cường đại, có lẽ hắn có thể đào tẩu, nhưng Lục gia và Lục Minh Tử Thần lại không đào tẩu được, có thể bị người giết sạch bất cứ lúc nào. Đại viên mãn chính là đại viên mãn, hắn có được thực lực khiêu hấn đại viên mãn, nhưng không có nghĩa đủ sức trấn áp đại viên mãn. Hơn nữa lần này kẻ địch thực sự của hắn không phải đám người Kim Nghiêm, mà là Bối Huyền, là Bắc Cảnh chi vương. Nếu hắn không đề thăng chiến lực, như vậy vĩnh viễn sẽ chỉ có thể làm chuột cống, giấu mình trong hang hốc không dám ló đầu ra.
Chương 4984 Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục
Bây giờ Đông Cảnh chi vương còn sống mà Bối Huyền vẫn dám làm loạn. Đợi khi Đông Cảnh chi vương chết rồi thì sao? Đến lúc đó đoán chừng đại viên mãn truy sát hắn và Tiểu Bạch phải vượt quá mười đầu ngón tay, thậm chí chuyện hắn có Chủ Thần Khi lộ ra, không chừng còn sẽ hấp dẫn mấy tên Cảnh Vương còn lại đi ra truy sát. Chuyện lần này khiến hắn lần nữa nảy sinh khát vọng vô cùng cường liệt đối với thực lực, trong lòng lần nữa bùng lên chiến ý hừng hực. - Lĩnh hội! Lục Ly phấn khởi tinh thần hẳn lên, hắn phải tranh thủ mọi cách lĩnh hội hậu thủ Băng Hậu bố trí ở trong thế giới băng tuyết này, nếu chiến lực không có đề thăng, hắn sẽ vĩnh viễn không cách nào đi ra, có ra ngoài cũng sẽ bị Bối Huyền truy sát đến chết. Theo như Lục Ly thấy, thời gian đi qua lâu vậy rồi. Đông Cảnh chi vương chắc đã sớm được đến tin tức, nếu Đông Cảnh chi vương muốn tới cứu hắn thì đã sớm tới. Bởi thế hiện tại hết thảy phải dựa vào chính hắn! … - Tộc Vương, Lục Tiểu Bạch đã đến Thiên Vũ Tinh Vực, đoán chừng hơn nửa tháng nữa liền có thể tới bên này! Phía ngoài Băng Hà Cốc, trong một ngọn núi, Bối Ương bẩm báo nói: - Đám người đại trưởng lão đi trước một bước, lại trực tiếp ngồi truyền tống trận, đoán chừng mấy ngày sau liền có thể tới! Bối Huyền đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi chợt mở mắt ra, khẽ gật đầu hỏi: - Bọn Vẫn lão quỷ thì sao? - Vẫn đang theo ở phía sau! Bối Ương đáp rất khẳng định: - Cách Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư hẳn chừng tám ngày lộ trình, Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư cũng có U Linh thuyền, bọn Vẫn lão quỷ đuổi không kịp. - Vậy là được! Bối Huyền phất phất tay nói: - Mật thiết theo dõi Lục Tiểu Bạch, để ba tên đại viên mãn đi theo, đừng áp sát quá gần, tránh miễn bị phát hiện, cứ một mực bám theo là được. Bối Ương nghĩ nghĩ rồi nói: - Tộc Vương, hay là ra tay trước một bước, trực tiếp bắt lại? Chỉ cần bắt lại Lục Tiểu Bạch, như vậy lão Thôn Thiên Thú liền không thể không hiện thân. - Đừng đánh cỏ động rắn! Bối Luân khoát tay nói: - Vạn nhất lão Thôn Thiên Thú đi theo, bây giờ mà động thủ, đại viên mãn đều sẽ chết sạch. Lão Thôn Thiên Thú mà không tới đây, Khôn Ma còn làm sao động thủ? Cả hai vị kia nữa, bọn hắn không phải người ta có thể tùy ý điều động, vậy nên chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ là được rồi. - Đã hiểu! Bối Ương đi xuống an bài, bọn Lục Tiểu Bạch sau khi đến Thiên Vũ Tinh Vực, cũng ghét bỏ phi hành quá chậm, trực tiếp tới một đại giới diện, sau đó truyền tống đi qua. Hắn công nhiên lộ ra thân phận, đại tộc đại thế lực ở các giới diện há dám không nể mặt? Nịnh bợ còn không kịp, càng đừng nói tới đắc tội Lục Tiểu Bạch. Mấy ngày sau, bọn Bối Luân tới, Bối Luân mang theo đám người Kim Nghiêm và Lê Hoàng tới đây bái kiến Bối Huyền. Bối Huyền phá lệ tiếp kiến Lê Hoàng và Dư Hoàng, đồng thời thân thiết miễn lệ mấy câu, chỉ mấy câu thôi nhưng cũng đủ khiến Lê Hoàng và Dư Hoàng kích động quỳ xuống dập đầu, kích động không thôi. - Thả những võ giả kia ra, nhốt hết vào trong Băng Hà Cốc! Bối Huyền hạ lệnh, bọn Bối Luân đi xuống chấp hành, cả đám bay vào trong Băng Hà Cốc, phóng thích từng nhóm từng nhóm võ giả Tử Thần. Hiện tại trong Băng Hà Cốc đã không còn hàn khí, sau khi Lục Ly tiến vào trong pho tượng, hàn khí liền ngừng tuôn ra, nhưng nhiệt độ trong Băng Hà Cốc vẫn rất thấp, rất nhiều võ giả thực lực không cao, bị lạnh cho không ngừng run rẩy. Băng Hà Cốc không mở ra Thần Văn, tuỳ ý bay đi liền có thể thoát ra ngoài, nhưng không võ giả nào dám trốn, cũng không một ai dám động. Bởi vì trong sơn cốc có mấy tên đại viên mãn, bọn hắn muốn trốn cũng trốn không thoát, đành chỉ biết thấp thỏm quan sát bốn phía, lại không biết nơi đây là đâu, không biết vận mệnh sắp tới của mình sẽ như thế nào. - Tất cả vào hết trong sơn động! Kim Nghiêm quát khẽ, sát khí đằng đằng nói: - Ai không nghe lệnh, giết không tha! Kim Nghiêm chính là cuồng ma giết người, những võ giả kia vội thành thật đi vào sơn động. Bên này có rất nhiều sơn động, đều là chỗ ở của nô lệ, có thể dung nạp ngàn vạn võ giả, số võ giả còn lại thì chen chúc nhau trong tiểu thành, thực sự chứa hết nổi thì ngồi xếp bằng ngay trong Băng Hà Cốc. Bối Luân ra hiệu cho Cương Nhạc đi bố trí Thần Văn pháp trận, tránh miễn đám võ giả này thừa loạn đào tẩu, khi ấy muốn truy sát sẽ tương đối phiền hà. Cương Nhạc bố trí hai đạo Thần Văn, một đạo bao phủ toàn bộ Băng Hà Cốc, một đạo khác thì chặn ngang cửa sơn động, vừa tránh có võ giả vào trong, cũng tránh miễn Lục Ly vô thanh vô tức đi ra. Bố trí xong xuôi, chúng cường giả trấn thủ ngay phụ cận sơn cốc, ai nấy đều tiềm phục, chỉ có Lê Hoàng và Dư Hoàng mang theo một đám trưởng lão Thái Thượng trưởng lão Tử Thần trưởng lão lộ ra ngoài sáng. Bọn Lê Hoàng cũng rất đành chịu, giờ chỉ còn nước cắm đầu theo Bối gia đi đến cùng. Rất nhanh, mười ngày đi qua, bọn Lục Tiểu Bạch truyền tống đến đây, cách bên này chỉ gần nửa ngày lộ trình. Tất cả đại viên mãn bên đây đều khẩn trương không thôi, ngay cả Bối Huyền cũng không giấu được căng thẳng. Bối Huyền còn tiềm phục, không dám công khai lộ diện, sợ bị Đông Cảnh chi vương âm thầm tập kích, lúc này Khôn Ma còn đang ở trong Băng Hậu Cung, có muốn cứu hắn đều không cứu được. Bọn Bối Luân và Bối Ương cũng tiềm phục, chỉ có Kim Nghiêm lộ diện, nhìn qua cứ như thể hắn là chủ mưu lần này. Kim Nghiêm cũng vung đi ra, dù sao phía Đông Cảnh đã không dung được hắn, hắn chỉ còn nước đi theo Bối Huyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Nửa ngày sau, Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư xuất hiện ở Tê Cổ Thành, sau khi hỏi rõ ràng hướng đi liền lấy ra chiến thuyền, lao thẳng đến Băng Hà Cốc. Tốc độ chiến thuyền quá nhanh, chỉ hơn một ngày liền đã tới Băng Hà Cốc. Đợi khi tới gần Băng Hà Cốc, Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư lập tức quét thần niệm đi qua. - Quả nhiên ở đây!
Chương 4985 Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục (2)
Dò xét thấy vô số võ giả chi chít trong Băng Hà Cốc, còn phát hiện cả đám người Lê Hoàng và Dư Hoàng, Tiểu Bạch khẽ thở phào một hơi. Chỉ cần con tin còn sống là được, những chuyện còn lại đều không quan trọng. Hắn quét nhìn một phen, đột nhiên chân mày cau lại, hắn nhận ra mấy người Lục Minh, nhưng lại không thấy người nhà Lục Ly nào trong đó cả. Hưu! Chiến thuyền khoái tốc bay đi, rất nhanh đã tới phụ cận Băng Hà Cốc, trong chiến thuyền chớp hiện đi ra một đạo nhân ảnh, chính là hộ vệ đại viên mãn của Kỳ Sư Sư, tên đại viên mãn này trầm giọng nói: - Tiểu thư, Tiểu Bạch công tử, bên kia tiềm phục rất nhiều đại viên mãn, đừng đi qua! - Rất nhiều đại viên mãn? Tiểu Bạch nhướng mày, hắn tuy rất dễ xung động, lại không phải đứa ngốc. Nhiều đại viên mãn như vậy giấu mình ở kia, quan trọng hơn cả là nhiều con tin như vậy bị chất thành đống trong đó, nếu nói kẻ địch không có âm mưu, có là đồ ngu cũng sẽ không tin. Ngạo khí của tộc Thôn Thiên Thú khiến Tiểu Bạch không chút sợ hãi, chiến tích đánh đâu thắng đó của Đông Cảnh chi vương cũng mang đến cho Tiểu Bạch dũng khí và tự tin cực lớn, hắn trầm ngâm một lát, sau đó chắp tay nói: - Sư Sư, các ngươi đợi ở bên này, đa tạ ngươi một đường đi theo, sau này tất có trọng báo! Kỳ Sư Sư khẽ trừng một cái, nhướng mày nói: - Lục Tiểu Bạch, ngươi coi Kỳ Sư Sư ta là cái gì? Đã tới với ngươi rồi, vậy thì không quản phong ba bão táp thế nào, ta nhất định cũng phải cùng ngươi đi đến cùng, ngươi đây là xem thường ta? Trong lời Kỳ Sư Sư uẩn hàm thâm ý, Tiểu Bạch lại không nghe ra được, chẳng qua vẫn có chút cảm động, hắn lần nữa chắp tay nói: - Sư Sư, ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh. Chẳng qua việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không nhất thiết phải mạo hiểm. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không cách nào giải thích với cha mẹ ngươi. - Muốn giải thích gì nữa? Kỳ Sư Sư hừ lạnh nói: - Chuyện của ta ta tự chịu trách nhiệm, ta mà chết, ngươi bồi cùng ta đi chết, không phải là giải thích với ta rồi ư? Chẳng phải ngươi được xưng là Thôn Thiên Thú vô địch ư? Làm sao, ngay cả một nữ tử yếu nhược như ta đều không bảo vệ được? - Cái này... Tiểu Bạch lúng túng cười cười, Kỳ Sư Sư đây là muốn hắn tuẫn tình với nàng? Hắn gãi đầu, lại không muốn đi quản quá nhiều, gật đầu nói: - Được thôi, nếu ngươi chết, ta đi chết theo ngươi, được chưa? Chẳng qua đại viên mãn nhà ngươi có để cho ngươi đi không? Kỳ Sư Sư nhìn qua tên đại viên mãn kia, kẻ sau mặt không biểu tình nói: - Tiểu thư, đi thì có thể đi, nhưng nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức cường hành mang ngươi đào tẩu, đây là lệnh của Tộc Vương, ta không thể làm trái. - Đi thôi, đi thôi! Kỳ Sư Sư khoát tay, Tiểu Bạch cũng không quản được quá nhiều, cứ thế lao ra chiến, mấy người Kỳ Sư Sư theo sát phía sau. Chúng nhân đi tới trên Băng Hà Cốc, đại viên mãn ẩn tàng bên kia đều chưa hiện thân, ngoài sáng chỉ có đám người Lê Hoàng và Dư Hoàng. Lục Tiểu Bạch nhìn thấy Lê Hoàng và Dư Hoàng, trên thân lập tức cuộn trào sát khí, hắn không thốt nửa lời, trực tiếp lấy ra một thanh chiến đao Chí Tôn thần binh, hung hăng nhắm thẳng đầu Lê Hoàng bổ xuống. … Chứng kiến đao quang bổ đến, Lê Hoàng bị dọa nhảy dựng, đây chính là Chí Tôn thần binh, hơn nữa chiến lực Lục Tiểu Bạch cũng rất mạnh, bế quan một đoạn thời gian hẳn đã tiến bộ rất nhiều. Tốc độ đao kia quá nhanh, mang theo tiếng xé gió hòa cùng cùng vết nứt không gian có thể thấy được bằng mắt thường, đủ thấy một đao kia hung tàn đáng sợ cỡ nào. Lê Hoàng không dám phòng thủ, cũng không dám đánh trả, vị này chính là con trai Đông Cảnh chi vương. Thân hình hắn chợt lóe định lui lại, nhưng đúng lúc này không gian nổi lên gợn sóng, tiếp đó một đạo lực lượng vô hình trấn áp xuống, khiến cho Lê Hoàng Dư Hoàng không động đậy được, Tiểu Bạch cũng không động đậy được. Thân hình Kim Nghiêm từ từ hiện ra, hắn lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Bạch nói: - Lục Tiểu Bạch, ngươi to gan thật đấy! Ông! Thân hình đám người Cương Nhạc cũng từ từ hiện ra, thoáng chốc cả bảy tên đại viên mãn đều đi ra. Bên kia đại viên mãn bên người Kỳ Sư Sư lập tức lao lên chắn ở trước mặt, che lại Kỳ Sư Sư và mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn kia, thần sắc như lâm đại địch. Lục Tiểu Bạch nét mặt phẫn nộ, đáng tiếc nói không ra lời, miệng môi không ngừng mấp máy, lại chỉ phát ra tiếng ú ớ. Kim Nghiêm nhìn một lúc, sau đó vung tay lên, thiên địa chi lực bao phủ quanh Tiểu Bạch giảm yếu một chút, Kim Nghiêm lạnh giọng nói: - Lục Tiểu Bạch, ngươi muốn nói cái gì? - Kim Lão Ma! Ngay khi vừa có thể nói chuyện, Tiểu Bạch lập tức giận dữ nói: - Ngươi tính là cái thá gì? Năm đó ở Đông Vương Thành như chó vẩy đuôi cầu xin tiểu gia, giờ lại dám động thủ với ta? Ngươi không sợ cha ta giết chết ngươi? - Ha ha ha! Kim Nghiêm bật cười ha hả nói: - Lục Tiểu Bạch, cha ngươi tính là cái thá gì? Năm đó ở dưới trướng tiên tổ ta chỉ như con chó mà thôi, nếu không nhờ có tiên tổ ta dìu dắt, hắn có thể ngồi lên vị trí Đông Cảnh chi vương? Một con bạch nhãn lang mà thôi, tiểu nhân đắc chí. - Ha ha! Tiểu Bạch giận quá mà cười, nói: - Ta không muốn nói nhảm với ngươi, có giỏi thì giết ta đi, ta liền thừa nhận ngươi là gia môn! - Tưởng ta không dám? Kim Nghiêm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, hàn khí âm sâm, hắn đột nhiên vươn tay, hung hăng vỗ tới Lục Tiểu Bạch. Oanh! Một tiếng rền vang, Lục Tiểu Bạch bị vỗ xuống, rất nhiều chỗ trên thân rất trào ra máu tươi, chỉ một chưởng liền đã nện cho hắn trọng thương. - Tiểu Bạch! Kỳ Sư Sư thấy Tiểu Bạch bị thương, lập tức cuống lên, thân hình chợt lóe định bay tới Tiểu Bạch, chỉ là hộ vệ đại viên mãn há có thể để cho Kỳ Sư Sư làm loạn? Thân hình cũng lóe lên, bắt lại Kỳ Sư Sư. Ông! Sau khi đánh ra một chưởng, Kim Nghiêm lần nữa dùng thiên địa chi lực trấn áp Tiểu Bạch, sau đó đảo mắt nhìn sang Kỳ Sư Sư nói: - Kỳ Sư Sư, chuyện ở đây không liên quan tới ngươi, đừng nhúng tay vào. Nếu cứ muốn can dự, tốt nhất nên đi hỏi Tộc Vương nhà ngươi, xem hắn có nguyện ý, có gan nhúng tay vào chuyện này không!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Cuồng long vượt ngục

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom