-
Chương 4886-4890
Chương 4886 Triệt ly
Bối gia ám thị cho Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc đi làm chút chuyện, lại không thể làm quang minh chính đại, nhất là không thể lưu lại chứng cứ. Bằng không sẽ chọc giận đến Đông Cảnh chi vương, khi đó đừng nói Trường Mao tộc và Thiết Giáp tộc, sợ rằng Bối gia cũng sẽ rắc rối to, phải biết Nguyên Cảnh chi vương mới vừa chết không lâu. Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc đi tới Thiên Loạn Tinh Vực, mới đầu tiến triển rất thuận lợi, bọn hắn chia nhau tìm đến Đồng tộc và Cương tộc, tỏ ý nâng đỡ hai tộc trở thành bá chủ. Hai tộc này vốn có tâm tư tranh bá, giờ lại được đại tộc Tiên Vực hỗ trợ, bọn hắn há có thể không động tâm? Thế là liền có cục diện tiếp sau, nếu không phải bị Lục Ly sớm một bước nhận ra, mưu kế của bọn hắn rất có thể đã thành công. Một khi Cương tộc và Đồng tộc quét sạch toàn bộ Thiên Loạn Tinh Vực, dựa vào một mình Lục Ly làm sao có thể gánh vác được? Đứng trước sinh tử tồn vong của Lục gia, Lục Ly chỉ còn một con đường để đi, đó là cầu viện Tiểu Bạch. Cũng may Lục Ly có địa đồ Chủ Thần, vừa nhìn liền nhận rõ thế cục, lập tức tiến hành kết minh với mười đại chủ tể, như thế về cơ bản thế cục liền ổn. Sau trận chiến này, thế cục càng thêm không khả năng nghịch chuyển, Cương tộc Đồng tộc đã mất đi đại thế, cường giả Thiết Giáp tộc cũng rõ ràng, Đồng tộc và Cương tộc không dựa vào được, trừ phi bọn hắn lần nữa xuất động lượng lớn cường giả và quân sĩ từ Tiên Vực, bằng không liền không cách nào uy hiếp được an nguy của Lục gia. Bọn hắn có thể xuất động đại quân và cường giả từ Tiên Vực ư? Hiển nhiên là không thể. Nếu đã thất bại, vậy liền phải thừa nhận thất bại, ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì. Hắn lưu lại chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là tìm cơ hội đánh giết Lục Ly. Nhưng thật ra, đánh giết Lục Ly chỉ là hạ sách, giết Lục Ly quả thực có thể khiến Tiểu Bạch xuất quan, nhưng cũng rất dễ triệt để chọc giận Lục Tiểu Bạch, một khi bị tra ra điều gì, Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc tất sẽ bị Lục Tiểu Bạch trong cơn phẫn nộ, suất lĩnh cường giả tới tiêu diệt. Bởi thế cách làm tốt nhất là mượn tay Cương tộc và Đồng tộc, chứ không phải bọn hắn đích thân động thủ, làm vậy nguy hiểm quá lớn. Một khi sự tình bại lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không nhất thiết phải vì trả thù Lục Ly mà đẩy Thiết Giáp tộc vào tình thế nguy hiểm. Cường giả Thiết Giáp tộc rất quyết đoán, bên kia cường giả Trường Mao tộc cũng quyết đoán không kém, trực tiếp hạ lệnh triệt thoái, bỏ lại đám cường giả Cương tộc ngơ ngác nhìn nhau. Đùa gì vậy? Muốn bọn hắn xuất binh là Trường Mao tộc, đưa ra một đống cam kết cũng là Trường Mao tộc, giờ đại quyết chiến đã ở ngay trước mắt, Trường Mao tộc lại trực tiếp rút lui, đây là muốn gài bọn hắn vào chỗ chết? Lục Ly một mực ở trong pháp giới, sau khi thăm dò được cường giả Tiên Vực bên phía Cương tộc rút lui, hắn lập tức hạ lệnh tổng tiến công cho Thoản tộc, lệnh Thoản tộc một đường giết đi qua, đánh tan chủ lực Cương tộc, sau đó chiếm lĩnh địa bàn Cương tộc. Chẳng qua Lục Ly vẫn kiến nghị phía Thoản tộc đừng nên đuổi tận giết tuyệt, tránh miễn đại viên mãn Cương tộc chó cùng rứt giậu. Tương tự, bên này Lục Ly cũng hạ lệnh cho Phong Thần Điện, yêu cầu từng bước ép sát, công chiếm địa bàn Đồng tộc, song đừng nên bức ép quá phận, cũng đừng đuổi tận giết tuyệt, chừa cho Đồng tộc cơ hội triệt thoái. Trong mệnh lệnh hắn hạ xuống cho Thoản tộc cùng Phong Thần Điện có một tầng ý tứ rất mịt mờ, đó là bức bách hai tộc rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, để bọn hắn tới Tinh Vực khác phát triển. Hai tộc đều có tổ địa, nếu bọn hắn tiềm phục vào trong tổ địa, vậy thì sớm muộn sẽ có ngày đi ra, bọn hắn đều có hai tên đại viên mãn, đây chính là bốn quả bom hẹn giờ. Không đuổi tận giết tuyệt hai tộc mà chỉ bức bọn hắn ra khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, như vậy bọn hắn nhất định phải tới Tinh Vực khác tìm chỗ dựa, đến lúc đó đại thế lực ở Tinh Vực bên kia sẽ kiềm chế bọn hắn, bốn tên đại viên mãn sẽ không khả năng tùy tiện giết đến bên này. Chuyện tiếp sau đó đã không cần Lục Ly quan tâm, hai bên đại quân lần lượt đánh chiếm từng giới diện, lại không đi trực tiếp tấn công chủ lực Đồng tộc và Cương tộc, đồng thời phái sứ giả đi qua, tỏ ý để bọn hắn rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, bên này cũng sẽ ngừng truy sát. Nếu không dù có trốn vào tổ địa, bên này cũng sẽ nghĩ hết mọi cách tìm ra, đồng thời không tiếc bất cứ giá nào truy cùng diệt tận. Cao tầng hai tộc lập tức mở hội nghị khẩn cấp, phía Cương tộc gần như không chút ngập ngừng, tức tốc di dời cả tộc. Cường giả tộc quần bọn hắn không bị tổn thất quá nhiều, thực lực vẫn còn, dù tới nơi nào cũng đều có thể nhẹ nhàng đánh xuống một phiến địa bàn, sau này từ từ phát triển là được, dù sao cũng đỡ hơn tiến vào tổ địa. - Đi Thiên Vũ Tinh Vực! Rất nhanh Cương tộc liền đưa ra quyết định, bọn hắn nhìn trúng một phiến địa bàn, đó là địa bàn Mông tộc trước đây. Lúc này bên kia chính đang loạn chiến, bọn hắn giết đi qua, có thể nhẹ nhàng công chiếm, thậm chí tiếp thủ toàn bộ địa bàn Mông tộc, trở thành bá chủ tại Thiên Vũ Tinh Vực. Cương tộc muốn đi, bên này vui với đưa tiễn, đại quân tiếp tục công hãm các đại giới diện còn lại, nói là công hãm, không bằng nói là tiếp thu. Từng giới diện được tiếp thủ, toàn bộ tộc nhân Cương tộc đều được truyền tống đến chủ giới, sau đó từng chiếc từng chiếc chiến thuyền gào thét lao đi, hướng thẳng về phía Thiên Loạn Tinh Vực. Cương tộc đi, Đồng tộc lập tức hoảng. Lần này Đồng tộc tổn thất rất nhiều cường giả tiệm cận đại viên mãn, nguyên khí đại thương, một tên đại viên mãn cũng chẳng còn lại bao nhiêu thọ nguyên. Đồng tộc vốn định tiến vào trong tổ địa tiềm phục một đoạn thời gian, nhưng giờ Cương tộc vừa đi, khiến bọn hắn không khỏi hoảng loạn. Bên kia đã buông lời, nếu dám tiến vào tổ địa, bọn hắn sẽ nghĩ hết mọi cách tìm ra, đến lúc đó không tiếc đại giá truy cùng diệt tận Đồng tộc. - Đi!
Chương 4887 Mạc Hoàng
Sau một phen thương nghị, cao tầng Đồng tộc quyết định cả tộc di dời, bọn hắn còn đặc ý liên hệ Cương tộc, muốn đi cùng đến Thiên Vũ Tinh Vực. Hai tộc liên thủ đứng vững gót chân là điều đơn giản, trước cứ đứng vững chân đã rồi từ từ mưu đồ phát triển sau. Cương tộc cầu còn không được, Đồng tộc thực lực đại tổn, đến đấy chắc chắn phải phụ dung Cương tộc, bọn hắn bằng với nắm trong tay một thủ hạ miễn phí, muốn mở ra cục diện ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng sẽ càng thêm dễ dàng. Bốn tên đại viên mãn, đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, thế lực nào ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng không thể xem nhẹ bọn hắn. Thế là hai tộc trùng trùng ngồi chiến thuyền rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, tụ hợp ngoài hư không, sau đó cùng lúc bay tới Thiên Vũ Tinh Vực. … Hai tộc đi, chuyện sau đó liền đơn giản, đại quân ùn ùn kéo tới, tiếp thu địa bàn hai tộc. Lục Ly một mực theo dõi tình hình hai tộc, đồng thời truy tung cường giả Tiên Vực, đợi khi thấy được cường giả Tiên Vực đã rút được một khoảng tương đối xa, hai tên đại viên mãn đều tiến vào trong chiến thuyền, hắn mới không khỏi rùng mình. May mà hắn không chủ quan, rất ít khi hiển lộ thân hình, bằng không nhiều khả năng đã bị hai tên đại viên mãn này ám toán. Hắn nghĩ nghĩ liền thu lại cảnh hai tên đại viên mãn tiến vào trong chiến thuyền, lúc này hai tên đại viên mãn chính đang triệu kiến cường giả hai tộc, Lục Ly vừa tra tìm, bọn hắn lập tức cảm giác ra được. Hai tên đại viên mãn như hai con nhím bị kinh hách, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, tức tốc đảo mắt quan sát tình hình chung quanh. Hưu! Thăm dò được một lát, hai tên đại viên mãn bay ra, cường giả trong chiến thuyền cũng bị kinh động, dồn dập bay ra, toàn bộ cảnh này đều bị Lục Ly thu lại. Hai tên đại viên mãn thăm dò hồi lâu nhưng không phát hiện được bất kỳ điều gì, bọn hắn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện đầy chấn kinh. Một tên đại viên mãn quát khẽ: - Là vị bằng hữu nào đang ở gần đây, mời hiện thân gặp mặt! Mới đầu Lục Ly định thu hồi thần niệm, nhưng nghĩ nghĩ, trong lòng khẽ động, truyền âm nói: - Nhờ chuyển cáo Tộc Vương hai tộc các ngươi, đừng tưởng Lục mỗ không biết giận, chuyện lần này dừng lại ở đây. Nếu còn dám nhắm đến Lục mỗ, Lục mỗ đành phải đánh tới Tiên Vực, dù có liều mạng cũng sẽ cắt xuống mấy miếng thịt trên thân hai tộc các ngươi. Truyền âm xong, thần niệm Lục Ly tan biến, hai tên đại viên mãn vẫn một mực thăm dò, lại không cách nào căn cứ thần niệm truy tung ra được vị trí Lục Ly. Trong lòng bọn hắn không khỏi có chút hoảng hốt, Vô Ngân Đạo này sao mạnh quá vậy? Ngay cả đại viên mãn đều không thăm dò ra được? Lục Ly nghênh ngang như thế khiến hai tên đại viên mãn giận dữ không thôi. Bọn hắn theo bản năng định giết ngược trở về, tìm ra Lục Ly, xé rách hắn để tiết nỗi nhục trong lòng. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hai tên đại viên mãn quyết định nhịn. Bởi vì bọn hắn không tìm thấy Lục Ly, trở về cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại phải tàn sát người nhà để bức Lục Ly đi ra? Chuyện như thế bọn hắn còn không làm ra được, hơn nữa làm thế cũng rất dễ chọc giận Đông Cảnh chi vương. - Đi về! Hai tên đại viên mãn có chút biệt khuất vung tay lên, cảnh cáo của Lục Ly vẫn có chút uy hiếp đối với bọn hắn, trong Hắc Dương Giới bố trí một pháp trận, liền có thể nhẹ nhàng giảo sát không biết bao nhiêu cường giả tiệm cận đại viên mãn, nếu Lục Ly thật đánh tới Tiên Vực, vậy thì rắc rối to. Hắn có thuật tiềm ẩn nghịch thiên, đại viên mãn đều không tìm ra được, vậy liền có thể không ngừng đánh lén ám sát cường giả hai tộc, cứ mặc cho hắn giày vò một phen, hai tộc đều phải sứt đầu mẻ trán. Cả hai đều hơi sợ, bọn hắn không biết đến sự tồn tại của địa đồ Chủ Thần, tưởng là Lục Ly đang tiềm phục ở ngay gần đó, bọn hắn lại không tìm thấy Lục Ly, cảnh đó khiến bọn hắn cảm thấy thuật tiềm ẩn của Lục Ly đã mạnh đến vượt ngoài lẽ thường. Đại viên mãn đều không tìm ra, vậy còn ai có thể tìm ra Lục Ly? Bọn hắn không giết được Lục Ly, Lục Ly lại có thể giết được tộc nhân bọn hắn, như thế sao không sợ cho được? Cường giả Tiên Vực đi, không tiếp tục ở lại đây làm mưa làm gió, Lục Ly đứng cách xa xa dõi theo. Theo dõi suốt hơn mười ngày, xác định bọn hắn đi xa thật rồi, lúc này Lục Ly mới triệt để yên tâm. Hắn lần nữa dò xét một lượt các đại giới diện khắp Thiên Loạn Tinh Vực, phát hiện không có vấn đề gì lớn, cuối cùng mới thở phào một hơi. Hắn không đi để ý chuyện ở địa bàn Đồng tộc và Cương tộc mà trực tiếp đến thẳng chủ giới Phong Thần Điện, sau đó dùng lệnh bài điện chủ, mở ra tế đàn truyền tống khoảng cách cực xa, truyền tống về lại Thiên Việt Thành. Sự tình tiếp sau đó đã không cần hắn quá mức bận tâm, còn về phân chia lợi ích thì cũng không cần hắn lên tiếng, Lê Hoàng chẳng phải đang ở cùng điện chủ Phong Thần Điện ư? Đến lúc đó cứ để Lê Hoàng đi nói là được, hắn tùy thời có thể truyền tin cho Mạc Hoàng. Nhiều năm vậy rồi chưa đi về, đối với hắn mà nói, gặp lại người thân quan trọng hơn hết thảy. Lục Ly dịch dung, đã tới Thiên Việt Thành, song hắn vẫn đê điệu, trực tiếp đến thẳng Lục phủ, Thần Văn cấm chế được giải trừ, bên ngoài có đệ tử Lục Minh thủ vệ. Lục Ly rảo bước đi tới, thủ vệ nơi cửa lập tức đề cao giới bị, bởi vì đoạn thời gian trước Thiên Việt Thành mới xảy ra chiến sự, bên này tự nhiên phải cẩn thận. - Người nào? Hai tên hộ vệ bước ra cản lại Lục Ly, Lục Ly khẽ cười nói: - Người mình, đừng hoảng! Nói xong, dung mạo trên mặt Lục Ly hơi đổi, biến thành bộ dáng vốn có, nhưng chỉ một giây sau lại biến ngược trở về, hai tên hộ vệ ngơ ngác mất một lúc mới hồi thần, đang định quỳ xuống, Lục Ly lại vỗ vỗ vai bọn hắn nói: - Đừng rêu rao, ta không muốn người trong thành biết. Lục Ly xoay người đi vào, hai tên hộ vệ thần sắc kích động, cả người hơi khẽ run rẩy, đợi giây lát mới liếc mắt nhìn nhau, một tên trong đó kích động hỏi: - Vừa nãy là Lục Hoàng? Lục Hoàng vỗ vai ta? - Đúng vậy!
Chương 4888 Cứ cho bọn hắn đi
Tên hộ vệ còn lại mặt đỏ rần, xoa xoa bàn tay nói: - Lục Hoàng cũng vỗ ta, hắn vỗ vai ta! Hai tên hộ vệ kích động không thôi, bên kia Lục Ly đã tiến vào nội phủ, ở nội phủ cũng có cường giả trấn thủ, Lục Ly tiến vào trong đây liền thoải mái hiển lộ thân hình. Lục phủ lập tức rộ lên tiếng xôn xao, người Lục gia đứng bật cả dậy, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Lục phủ mở tiệc, tất cả cao tầng Lục Minh đều đến chung vui, Lục Ly khó được có lúc cao hứng, bồi cùng mọi người uống đến tận nửa đêm. Vào đêm lại lôi kéo đám thê thiếp ngồi lại tâm sự, đây đó bày tỏ nhớ nhung. Chuyện Lục Ly đi về không giấu được quá lâu, chỉ sang ngày thứ hai liền đã bị truyền ra. Bọn Dực Hoàng lập tức tới bái kiến, Lục Ly dặn mấy người Dực Hoàng giữ bí mật, hắn không muốn ngày ngày bị việc vặt quấn quanh, thật không dễ dàng mới có dịp trở về, tự nhiên phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi tính. Bọn Dực Hoàng chạy tới, thái độ rõ ràng khác hẳn lúc trước, khi trước chúng nhân đều ngang hàng, đều cùng cấp bậc cự đầu, nhưng giờ có vẻ tất cả cường giả tiệm cận đại viên mãn đều hạ thấp tư thái, nhìn qua càng giống như thuộc hạ của hắn. Hơn nữa không chỉ là thái độ ngoài mặt, mà là tôn kính phát ra từ tận thâm tâm. Trận chiến Hắc Dương Giới, Lục Ly chỉ bố trí một pháp trận, liền nhẹ nhàng diệt sát ngàn vạn đại quân và hơn hai trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn. Ở trong lòng tất cả cường giả Tử Thần, hiện tại Lục Ly đã là tồn tại hung tàn hơn cả đại viên mãn bình thường. Sau trận chiến này, sức ảnh hưởng của Lục Ly nhất định tăng vọt, không nói ở Tử Thần, dù có quét mắt nhìn khắp Thiên Loạn Tinh Vực thì cũng là tồn tại đỉnh cấp. Nếu Lục Ly muốn đối phó một thế lực chủ tể nào đó, chỉ bằng một mình hắn liền có thể đánh cho đối phương chịu phục. Hắn còn là minh chủ, suất lĩnh chín đại chủ tể giành được thắng lợi, nhất thời uy vọng vô song. Chúng cường giả Tử Thần vững tin, sau này với mỗi câu nói của Lục Ly, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, các tộc quần còn lại nhất định sẽ nể mặt. Vị trí minh chủ này của hắn mặc dù chỉ mang tính lâm thời, nhưng uy vọng từ sau sự việc lần này đã khiến hắn không chút tranh luận trở thành đệ nhất nhân Thiên Loạn Tinh Vực. Kiêu ngạo, tự hào! Đây là cảm nhận của mấy người Dực Hoàng cũng như đám cường giả tiệm cận đại viên mãn, bọn hắn chân tâm thật ý bội phục Lục Ly, trước kia có lẽ cảm thấy Lục Ly là ông vua không ngai, nhưng giờ lại đã cảm thấy Lục Ly không cùng đẳng cấp với bọn hắn, mà đã trở thành tồn tại ngang hàng với đại viên mãn. Đối với Lục Ly bọn hắn không chỉ có kính trọng, mà ẩn ẩn còn có chút sợ sệt. Trước kia đoán chừng có một ít Thái Thượng trưởng lão còn không quá phục, nhưng giờ ai nấy đều lấy Lục Ly làm vinh dự, đây chính là khác biệt. … Hơn hai tháng sau, giới diện Đồng tộc và Cương tộc đều bị tiếp thu, tộc quần phụ dung Đồng tộc và Cương tộc hoặc đầu hàng, hoặc rời đi theo hai tộc, hoặc tiềm nhập vào trong tổ địa. Cương tộc và Đồng tộc di dời đến Thiên Vũ Tinh Vực, đại tộc Tiên Vực triệt thoái, trận đại chiến này cũng theo đó hạ màn, phía liên quân đại hoạch toàn thắng. Sau đại thắng, tự nhiên là phân chia chiến lợi phẩm! Dưới đề nghị của Phong Thần Điện, cao tầng mười đại chủ tể hội tụ đến Phong Thần Thành, bắt đầu thương nghị chuyện phân cắt địa bàn. Hiện tại địa bàn bên phía Đồng tộc do Phong Thần Điện chiếm giữ, địa bàn bên phía Cương tộc thì do Thoản tộc chiếm giữ, bởi vì địa bàn hai tộc này nằm sát bên Phong Thần Điện và Thoản tộc, các thế lực chủ tể còn lại có giáp giới, có không giáp giới, không khả năng phân theo kiểu ngươi mấy nơi Tinh Vực, ta mấy nơi Tinh Vực được. Toàn bộ địa bàn tất phải có điều chỉnh, điều chỉnh như thế nào liền cần đàm phán, ai cũng muốn nhiều thêm một chút địa bàn, ai cũng muốn được đến càng nhiều lợi ích, làm sao đàm phán liền phải xem lực lượng và kỹ xảo của các tộc. Trong chủ điện Phong Thần Thành, mỗi đại thế lực phái tới hai đại biểu, đều là cao tầng, thấp nhất cũng là cấp bậc Nhị trưởng lão. Bên phía Tử Thần, Lục Ly không tới, Lê Hoàng và Mạc Hoàng đại diện tới thay, đại viên mãn Thoản tộc và Phong Thần Điện cũng không lộ diện, loại chuyện phân chia địa bàn này, đại viên mãn lười phải ra mặt. - Lục minh chủ đâu? Điện chủ Phong Thần Điện đảo mắt nhìn sang Lê Hoàng, có Lục Ly ở đây, chuyện phân chia địa bàn sẽ không quá loạn, hơn nữa Lục Ly sóng vai tác chiến cùng bọn hắn, đến lúc đó ắt sẽ giúp bọn hắn nói mấy câu. Phải biết hiện tại lời nói của Lục Ly rất có sức nặng, hắn nói chuyện ai dám không nghe? - Không biết! Lê Hoàng lắc đầu, thật ra hắn biết chuyện Lục Ly đi về, nhưng không muốn làm lộ hành tung Lục Ly, thế là nghĩ nghĩ rồi nói: - Chắc là đang đi theo Cương tộc và Đồng tộc, xác định xem hai tộc này và thế lực Tiên Vực đã thật triệt thoái hay chưa? - Lục minh chủ khổ cực! - Đúng vậy, Lục minh chủ khổ cực công cao, đúng là vất vả hắn. Chúng cường giả dồn dập tán dương, một tên Đại trưởng lão thế lực chủ tể xếp hạng tương đối cao đột nhiên đề nghị nói: - Lục minh chủ quả thực khổ cực công cao, lão phu đề nghị giao toàn bộ địa bàn Cương tộc cho Tử Thần, tính là đền đáp Lục minh chủ! Lời này của tên Đại trưởng lão kia khiến toàn trường chợt yên lặng, bầu không khí cũng trở nên vô cùng lúng túng. Ánh mắt Lê Hoàng khẽ sáng lên, ẩn ẩn có chút kích động, nhưng rất nhanh liền hồi thần. Tên Đại trưởng lão này nhìn như vì tốt cho Tử Thần, thực ra lại có ý khác. Địa bàn Cương tộc cách Tử Thần rất xa, trừ phi Tử Thần nhường ra phần ở Thiên Việt Giới, bằng không căn bản khó mà tiếp thủ. Thiên Việt Giới đã được kinh doanh lâu vậy rồi, Tử Thần há có thể vứt bỏ? Đại trưởng lão thế lực chủ tể này rất thông minh, hắn sợ Thoản tộc và Phong Thần Điện cướp đoạt đại bộ phận lợi ích, trực tiếp cầm Lục Ly ra làm bia đỡ đạn, trước áp chế Thoản tộc và Phong Thần
Chương 4889 Cứ cho bọn hắn đi (2)
Điện chủ Phong Thần Điện và Đại trưởng lão Thoản tộc không khỏi có chút lúng túng, lần này hai tộc bọn hắn và Tử Thần xuất lực lớn nhất, bọn hắn tự nhiên muốn được đến lợi ích lớn nhất. Cầm toàn bộ Cương tộc tặng cho Tử Thần? Làm thế sao được. Địa bàn Cương tộc chính là kế thừa địa bàn Yểm tộc năm đó, là khu vực giàu có nhất trong khắp Thiên Loạn Tinh Vực, Thoản tộc sớm đã để mắt tới từ lâu. Thoản tộc đương nhiên không tiện trực tiếp nói ra, điện chủ Phong Thần Điện thoáng ngừng một lát, sau đó cười nói: - Nếu Tử Thần nguyện ý nhường lại địa bàn đang có, phía ta hoàn toàn không ý kiến, giao toàn bộ địa bàn Cương tộc cho Tử Thần cũng được. Ánh mắt chúng cường giả đổ dồn về phía Lê Hoàng, Lê Hoàng ngâp ngừng thoáng chốc rồi nói: - Không được, địa bàn Thiên Việt Giới không thể nhường. - Ha ha! Thái độ này của Lê Hoàng lập tức khiến cho một thế lực chủ tể khác bất mãn, hắn nhìn chằm chằm Lê Hoàng nói: - Lê Hoàng, ý ngươi là vừa muốn địa bàn Thiên Việt Giới, vừa muốn địa bàn Cương tộc? Khẩu vị lớn thế, không sợ no căng à? Việc này ngươi có từng hỏi qua Lục Hoàng? Chuyện Tử Thần ngươi có thể làm chủ được ư? Lê Hoàng tức thì phát nộ, đứng bật dậy nói: - Vũ Lão Quỷ, ngươi có ý gì? Chuyện Tử Thần sao bản tọa không thể làm chủ? Ngươi dám xem thường bản tọa? - Tất nhiên là không rồi! Vũ Lão Quỷ u u cười nói: - Bản tọa chỉ muốn ngươi đi hỏi Lục Hoàng một tiếng, ngươi nhất định phải nuốt vào địa bàn lớn đến vậy sao? Tử Thần các ngươi liệu có nuốt trôi được không? Trưởng lão một thế lực chủ tể khác cũng mở miệng nói: - Mười đại chủ tể liên minh kháng địch, các đại chủ tể đều bỏ công bỏ sức, giờ chỉ có tổng cộng hai phiến địa bàn, Tử Thần lại muốn đơn độc nuốt nguyên một phiến, thế có phải hơi quá phận rồi không? Ai cũng cần ăn cơm, giờ đến canh đều không được uống, Lê Hoàng, Tử Thần các ngươi bá đạo quá. Phó các chủ Phong Hỏa Các mở miệng nói: - Ta nghĩ đây không phải ý Lục Hoàng mà chỉ là ý của cá nhân Lê Hoàng thôi. Bản tọa cảm thấy các ngươi tốt nhất vẫn nên hỏi Lục Hoàng một tiếng. - Đúng vậy, đúng vậy! Lê Hoàng, việc này ngươi không làm chủ được, vẫn nên xin phép một tiếng thì hơn! Trong chín đại chủ tể đã có bốn chủ tể lên tiếng, nói gần nói xa một chập, rõ ràng là đang có ý khiêu hấn, hơn nữa tựa hồ còn cố chọc giận Lê Hoàng, bóng gió tỏ ý hắn không thể đại diện Tử Thần, hắn chẳng là cái thá gì cả, phải cần Lục Ly đi ra quyết định thay. Trước kia Lê Hoàng một mực là cự đầu hạng nhất trong Tử Thần, hắn cũng từng cho rằng Tử Thần chính là hắn, hắn chính là Tử Thần. Giờ lại bị các đại thế lực công khai đánh mặt, hắn làm sao nuốt được cục tức này. Thế là lập tức vỗ bàn cả giận nói: - Không cần thỉnh thị, bản tọa có thể đại biểu Tử Thần, Tử Thần chúng ta muốn địa bàn Cương tộc, làm sao? Ở trong mắt Lê Hoàng, lần này đương cự Cương tộc và Đồng tộc, Tử Thần nảy đến tác dụng mang tính then chốt. Nếu không nhờ Tử Thần, mười đại chủ tể đừng nói ngồi lại đây thảo luận chuyện phân chia địa bàn, sợ rằng rất nhiều thế lực chủ tể đều đi đứt. Giờ đánh thắng rồi, các đại thế lực lại muốn liên thủ nhắm đến Tử Thần? Qua sông đoạn cầu nhanh như thế, ngươi nói xem, hắn sao có thể không giận cho được? Mạc Hoàng lại cảm thấy có gì đó không được bình thường, tựa đồ các đại thế lực đang liên thủ chế áp Lê Hoàng, điều này rất không hợp lẽ thường. Lục Ly chính là minh chủ, lần này lập được chiến công hiển hách, các đại chủ thể không cảm kích thì thôi, không ngờ còn dám liên thủ nhắm đến Tử Thần? Bọn hắn rốt cục muốn làm gì? Mạc Hoàng trầm ngâm một lúc, rất nhanh liền nghĩ thông suốt! Lần này công lao Lục Ly thực sự quá lớn, nếu dựa theo công lao mà chia, có cầm địa bàn Cương tộc phân cho Tử Thần đều không đủ. Vấn đề là nếu phân địa bàn Cương tộc cho Tử Thần, các thế lực chủ tể còn lại tất sẽ không vui. Nhất là mấy thế lực xếp hạng tương đối cao, bọn hắn sợ canh đều không có mà uống. Bởi thế bọn hắn liền lấy lui làm tiến, sau đó cố ý kích giận Lê Hoàng, trước chiếm lý về phần mình, quay đầu nếu Lục Ly ra mặt thì cũng có dư địa để xoay vần, đúng không nào? Hơn nữa Tử Thần chiếm lấy địa bàn Cương tộc, Thoản tộc và Phong Thần Điện ắt cũng không vui, như vậy Thoản tộc và Phong Thần Điện tất sẽ liên hợp với bọn hắn, đến lúc đó cả đám cùng lúc cô lập Tử Thần, Lục Ly còn có thể đơn độc chống lại chín đại chủ tể được chắc? Mạc Hoàng vội vàng truyền tin cho Lê Hoàng, khuyên hắn đừng mắc lừa, nhưng lúc này Lê Hoàng chính đang trong phẫn nộ, làm sao nghe vào tai cho được. Bên này Phong Thần Điện và Thoản tộc cũng không vui, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một tiếng truyền âm vang lên trong đại điện: - Làm sao? Đây là đại chiến vừa kết thúc, các ngươi lại muốn liên thủ đối phó Tử Thần chúng ta? Nếu đã vậy, Lê Hoàng Mạc Hoàng, các ngươi dẫn đội đi về, địa bàn này chúng ta không cần, cứ cho bọn hắn đi! Tiếng truyền âm không chút dấu hiệu liền vang lên trong đại điện, ngữ khí rất bình tĩnh, hệt như bằng hữu tán gẫu với nhau. Nhưng nghe được tiếng nói này, trọn cả đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tất cả cường giả đều vô thức ngồi thẳng người, bởi vì tiếng nói này là của Lục Ly. Lê Hoàng và Mạc Hoàng cũng cả kinh, Lục Ly không phải đang ở Thiên Việt Thành ư? Sao lại vô thanh vô tức tới bên này? Chẳng qua Lê Hoàng và Mạc Hoàng đều không dám chất vấn Lục Ly, mặc dù trong lòng Lê Hoàng vẫn rất khó chịu, song Lục Ly đã mở miệng, hắn liền không nói gì thêm. - Hừ, đi! Lê Hoàng hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, Mạc Hoàng cũng cười lạnh, quét mắt liếc nhìn toàn trường một lượt, sau đó bước nhanh đi theo. Không đợi chúng cường giả kịp giữ lại, Lê Hoàng và Mạc Hoàng đã đi ra đại điện, tan biến trong tầm mắt chúng cường giả. Toàn trường chết lặng, trong mắt tất cả cường giả đều hiện rõ vẻ bất an, trên trán mấy cường giả thế lực chủ tể tương đối yếu nhược càng là lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng thấp thỏm không thôi. Lục Ly tựa hồ tức giận? …
Chương 4890 Chúng ta không ý kiến
Giữa thế lực với nhau không có cảm tình, không có đạo nghĩa, chỉ có lợi ích! Đứng trước tình thế nguy hiểm, liên minh mười đại chủ tể không thể không ôm đoàn sưởi ấm, khi đó mọi người là huynh đệ, đồng tâm hiệp lực, chung tay vượt qua ải khó. Hiện tại, tình thế nguy hiểm được giải trừ, các thế lực tự nhiên phải lấy lợi ích bản thân làm đầu, chuyện phân chia địa bàn ai mà không muốn tranh thủ phần lợi về mình, tài nguyên càng nhiều liền có thể bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả, cứ thế tuần hoàn, chẳng mấy chốc sẽ càng lúc càng lớn mạnh. Mặc dù mọi người đều biết, lần này Lục Ly xuất lực lớn nhất, không có Lục Ly chúng nhân đều đi đứt, nhưng lúc phân chia lợi ích ai cũng không cam tâm yếu thế. Bọn hắn rất rõ ràng điểm này, nếu cứ án theo tình huống bình thường mà chia, như vậy Tử Thần tất sẽ chiếm đầu to, tiếp sau là Thoản tộc và Cương tộc, các nhà còn lại chỉ vớt được chút nước canh. Bởi thế các đại thế lực đều không cần xâu chuỗi, không hẹn mà cùng ngấm ngầm liên thủ chống lại Tử Thần. Chỉ có Tử Thần nhả ra, đàm phán tiếp sau mới dễ làm, Tử Thần không nhả ra, ai cũng không tiện lên tiếng. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì lần này Lục Ly không đến, kẻ tới là Lê Hoàng, bằng không bọn hắn còn chưa dám làm càn như thế. Đàm phán mà, có thể rao giá trên trời, cũng có thể ngồi xuống đất trả tiền. Trên bàn đàm phán nói gì mà chẳng được, không thì sao gọi là đàm phán? Lại không ngờ, Lục Ly trực tiếp nhúng tay, nhúng tay thì cũng thôi, ngươi vào đây nói chuyện, có yêu cầu gì cứ đề ra, như thế mọi người mới dễ thương lượng. Có thương mới có lượng mà, Lục Ly ngươi lại một lời không hợp liền trực tiếp trở mặt? Các ngươi muốn, vậy cho các ngươi hết. Cảnh này khiến trong lòng cường giả chín đại chủ tể không khỏi biệt khuất xen lẫn sợ hãi, hơn hai trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn kia mới chết chưa lâu, cảnh tượng khi ấy còn được ký ức tinh thạch ghi chép lại, tất cả cường giả đều được xem qua, nhiều cường giả chết thảm như vậy, bọn hắn há có thể không sợ? Quan trọng nhất là thuật tiềm ẩn của Lục Ly, tựa hồ ngay cả đại viên mãn đều không phát hiện ra được? Nói cách khác, nếu Lục Ly muốn động thủ với bọn hắn, dù bọn hắn có đại viên mãn cũng chưa hẳn làm được gì. Những thế lực chủ tể không có đại viên mãn lại càng không cần phải nói, Lục Ly muốn diệt bọn hắn thì chỉ cần trở bàn tay cái là được. Những thế lực có đại viên mãn chưa hẳn đã sợ Lục Ly, đại viên mãn của bọn hắn có thể đánh tới Thiên Việt Thành, khi ấy Tử Thần chắc chắn không gánh được, dù sao Tử Thần cũng không có cường giả cấp bậc đại viên mãn. Chỉ là một khi thật khai chiến, kết cục tất sẽ lưỡng bại câu thương. Hơn một trăm năm trước, Thiên Loạn Tinh Vực mới trải qua một trường đại chiến, giờ lại trải qua một trường đại chiến khác, Cương tộc và Đồng tộc đều bị khu trục đi ra, thực lực tổng hợp của Thiên Loạn Tinh Vực đã yếu đi phần nào, trong tám đại Tinh Vực tính là hạng lót đáy. Cứ tiếp tục nội chiến thế này, đối với Thiên Loạn Tinh Vực không phải chuyện tốt, nếu bị các Tinh Vực khác để mắt tới, bên này rất có thể sẽ đi đời cả đám. Trong lòng các đại thế lực đều rất rõ ràng, giờ không thể đánh tiếp. Ngoài ra còn một điểm nữa, Lục Ly tựa hồ có quan hệ rất tốt với con trai Đông Cảnh chi vương, cộng thêm uy danh Lục Ly ở tám đại Tinh Vực, bọn hắn cần phải mượn nhờ uy danh Lục Ly để chấn nhiếp các đại thế lực ở khắp tám đại Tinh Vực. Giờ Lục Ly muốn trở mặt, thử hỏi các đại thế lực làm sao có thể không hoảng? Cường giả các thế lực đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, mãi một lúc mới hồi thần lại. Điện chủ Phong Thần Điện phản ứng nhanh nhất, lập tức phi thân đi ra, ngăn lại Lê Hoàng Mạc Hoàng, chắp tay nói: - Lục huynh đệ chờ chút, Lê Hoàng, Mạc Hoàng chậm đã! Lục Ly căn bản không đến bên này, Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại chỉ mới vừa đi ra cung điện, Lê Hoàng mặt không đổi sắc nói: - Long điện chủ, không có gì hay để nói nữa cả, chúng ta vứt bỏ là được chứ gì? Không lẽ các ngươi còn muốn Tử Thần chúng ta cắt nhường giới diện? Lục Ly phát lời khiến Lê Hoàng cảm giác tự tin tăng nhiều, bắt đầu lên mặt. Mạc Hoàng ở bên lại trầm mặc không nói, lần này các thế lực chơi không đẹp, bọn hắn đương nhiên không thể tỏ vẻ dễ nói chuyện. Điện chủ Phong Thần Điện liếc nhìn bốn phía, lần nữa chắp tay nói: - Lục huynh đệ đâu? ĐI ra gặp một lần, có chuyện gì có thể từ từ nói mà, đây không phải đang thương lượng ư? Sao lại thành nhắm đến Tử Thần? Các thế lực khác thế nào ta không quản, riêng Phong Thần Điện tuyệt đối sẽ không nhắm đến Tử Thần, điểm này Lục huynh đệ cứ yên tâm. - Gặp hay không gặp đều thế cả thôi! Tiếng nói Lục Ly lần nữa truyền đến, vô cùng mờ mịt, cảm giác như từ trên chín tầng trời truyền xuống, hắn tiếp tục nói: - Các ngươi bàn thế nào, ta không muốn nhúng tay. Lê Hoàng và Mạc Hoàng là huynh đệ của ta, các ngươi bắt nạt bọn hắn chính là bắt nạt ta, ta há có thể ngồi yên không quản. Xưa nay Lục mỗ không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, Yểm tộc Quáng tộc Tê Viên tộc năm đó, hay là Cương tộc Đồng tộc lần này, đều là bọn hắn chọc ta trước. Được rồi, các ngươi cứ bàn tiếp đi, Lục mỗ cáo từ, Long huynh, có thời gian đến Thiên Thiên Việt Thành chơi một chuyến. Dứt lời, tiếng nói Lục Ly cứ thế nhỏ dần, sống lưng Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại thẳng lên mấy phần, nhưng chỉ một giây sau sắc mặt Lê Hoàng lại trở nên có chút khó coi, bởi vì Lục Ly truyền âm cho hắn: - Chuyện đàm phán lần này giao cho Mạc Hoàng đi nói, ngươi cũng tuổi tác cao rồi, sao còn dễ xung động thế. Ngữ khí Lục Ly tính là trách cứ, mặc dù đang truyền âm, nhưng sắc mặt Lê Hoàng vẫn có chút không nhịn được. Hắn truy tung theo, vốn định khóa chặt chân thân Lục Ly, giải thích vài câu. Đáng tiếc tìm kiếm hồi lâu lại vẫn không phát hiện được gì, đành chỉ biết ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi. Đầu bên kia Mạc Hoàng cũng được đến Lục Ly truyền âm, đồng thời biết được giới hạn đàm phán mà Lục Ly có thể chấp nhận.
Bối gia ám thị cho Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc đi làm chút chuyện, lại không thể làm quang minh chính đại, nhất là không thể lưu lại chứng cứ. Bằng không sẽ chọc giận đến Đông Cảnh chi vương, khi đó đừng nói Trường Mao tộc và Thiết Giáp tộc, sợ rằng Bối gia cũng sẽ rắc rối to, phải biết Nguyên Cảnh chi vương mới vừa chết không lâu. Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc đi tới Thiên Loạn Tinh Vực, mới đầu tiến triển rất thuận lợi, bọn hắn chia nhau tìm đến Đồng tộc và Cương tộc, tỏ ý nâng đỡ hai tộc trở thành bá chủ. Hai tộc này vốn có tâm tư tranh bá, giờ lại được đại tộc Tiên Vực hỗ trợ, bọn hắn há có thể không động tâm? Thế là liền có cục diện tiếp sau, nếu không phải bị Lục Ly sớm một bước nhận ra, mưu kế của bọn hắn rất có thể đã thành công. Một khi Cương tộc và Đồng tộc quét sạch toàn bộ Thiên Loạn Tinh Vực, dựa vào một mình Lục Ly làm sao có thể gánh vác được? Đứng trước sinh tử tồn vong của Lục gia, Lục Ly chỉ còn một con đường để đi, đó là cầu viện Tiểu Bạch. Cũng may Lục Ly có địa đồ Chủ Thần, vừa nhìn liền nhận rõ thế cục, lập tức tiến hành kết minh với mười đại chủ tể, như thế về cơ bản thế cục liền ổn. Sau trận chiến này, thế cục càng thêm không khả năng nghịch chuyển, Cương tộc Đồng tộc đã mất đi đại thế, cường giả Thiết Giáp tộc cũng rõ ràng, Đồng tộc và Cương tộc không dựa vào được, trừ phi bọn hắn lần nữa xuất động lượng lớn cường giả và quân sĩ từ Tiên Vực, bằng không liền không cách nào uy hiếp được an nguy của Lục gia. Bọn hắn có thể xuất động đại quân và cường giả từ Tiên Vực ư? Hiển nhiên là không thể. Nếu đã thất bại, vậy liền phải thừa nhận thất bại, ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì. Hắn lưu lại chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là tìm cơ hội đánh giết Lục Ly. Nhưng thật ra, đánh giết Lục Ly chỉ là hạ sách, giết Lục Ly quả thực có thể khiến Tiểu Bạch xuất quan, nhưng cũng rất dễ triệt để chọc giận Lục Tiểu Bạch, một khi bị tra ra điều gì, Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc tất sẽ bị Lục Tiểu Bạch trong cơn phẫn nộ, suất lĩnh cường giả tới tiêu diệt. Bởi thế cách làm tốt nhất là mượn tay Cương tộc và Đồng tộc, chứ không phải bọn hắn đích thân động thủ, làm vậy nguy hiểm quá lớn. Một khi sự tình bại lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không nhất thiết phải vì trả thù Lục Ly mà đẩy Thiết Giáp tộc vào tình thế nguy hiểm. Cường giả Thiết Giáp tộc rất quyết đoán, bên kia cường giả Trường Mao tộc cũng quyết đoán không kém, trực tiếp hạ lệnh triệt thoái, bỏ lại đám cường giả Cương tộc ngơ ngác nhìn nhau. Đùa gì vậy? Muốn bọn hắn xuất binh là Trường Mao tộc, đưa ra một đống cam kết cũng là Trường Mao tộc, giờ đại quyết chiến đã ở ngay trước mắt, Trường Mao tộc lại trực tiếp rút lui, đây là muốn gài bọn hắn vào chỗ chết? Lục Ly một mực ở trong pháp giới, sau khi thăm dò được cường giả Tiên Vực bên phía Cương tộc rút lui, hắn lập tức hạ lệnh tổng tiến công cho Thoản tộc, lệnh Thoản tộc một đường giết đi qua, đánh tan chủ lực Cương tộc, sau đó chiếm lĩnh địa bàn Cương tộc. Chẳng qua Lục Ly vẫn kiến nghị phía Thoản tộc đừng nên đuổi tận giết tuyệt, tránh miễn đại viên mãn Cương tộc chó cùng rứt giậu. Tương tự, bên này Lục Ly cũng hạ lệnh cho Phong Thần Điện, yêu cầu từng bước ép sát, công chiếm địa bàn Đồng tộc, song đừng nên bức ép quá phận, cũng đừng đuổi tận giết tuyệt, chừa cho Đồng tộc cơ hội triệt thoái. Trong mệnh lệnh hắn hạ xuống cho Thoản tộc cùng Phong Thần Điện có một tầng ý tứ rất mịt mờ, đó là bức bách hai tộc rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, để bọn hắn tới Tinh Vực khác phát triển. Hai tộc đều có tổ địa, nếu bọn hắn tiềm phục vào trong tổ địa, vậy thì sớm muộn sẽ có ngày đi ra, bọn hắn đều có hai tên đại viên mãn, đây chính là bốn quả bom hẹn giờ. Không đuổi tận giết tuyệt hai tộc mà chỉ bức bọn hắn ra khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, như vậy bọn hắn nhất định phải tới Tinh Vực khác tìm chỗ dựa, đến lúc đó đại thế lực ở Tinh Vực bên kia sẽ kiềm chế bọn hắn, bốn tên đại viên mãn sẽ không khả năng tùy tiện giết đến bên này. Chuyện tiếp sau đó đã không cần Lục Ly quan tâm, hai bên đại quân lần lượt đánh chiếm từng giới diện, lại không đi trực tiếp tấn công chủ lực Đồng tộc và Cương tộc, đồng thời phái sứ giả đi qua, tỏ ý để bọn hắn rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, bên này cũng sẽ ngừng truy sát. Nếu không dù có trốn vào tổ địa, bên này cũng sẽ nghĩ hết mọi cách tìm ra, đồng thời không tiếc bất cứ giá nào truy cùng diệt tận. Cao tầng hai tộc lập tức mở hội nghị khẩn cấp, phía Cương tộc gần như không chút ngập ngừng, tức tốc di dời cả tộc. Cường giả tộc quần bọn hắn không bị tổn thất quá nhiều, thực lực vẫn còn, dù tới nơi nào cũng đều có thể nhẹ nhàng đánh xuống một phiến địa bàn, sau này từ từ phát triển là được, dù sao cũng đỡ hơn tiến vào tổ địa. - Đi Thiên Vũ Tinh Vực! Rất nhanh Cương tộc liền đưa ra quyết định, bọn hắn nhìn trúng một phiến địa bàn, đó là địa bàn Mông tộc trước đây. Lúc này bên kia chính đang loạn chiến, bọn hắn giết đi qua, có thể nhẹ nhàng công chiếm, thậm chí tiếp thủ toàn bộ địa bàn Mông tộc, trở thành bá chủ tại Thiên Vũ Tinh Vực. Cương tộc muốn đi, bên này vui với đưa tiễn, đại quân tiếp tục công hãm các đại giới diện còn lại, nói là công hãm, không bằng nói là tiếp thu. Từng giới diện được tiếp thủ, toàn bộ tộc nhân Cương tộc đều được truyền tống đến chủ giới, sau đó từng chiếc từng chiếc chiến thuyền gào thét lao đi, hướng thẳng về phía Thiên Loạn Tinh Vực. Cương tộc đi, Đồng tộc lập tức hoảng. Lần này Đồng tộc tổn thất rất nhiều cường giả tiệm cận đại viên mãn, nguyên khí đại thương, một tên đại viên mãn cũng chẳng còn lại bao nhiêu thọ nguyên. Đồng tộc vốn định tiến vào trong tổ địa tiềm phục một đoạn thời gian, nhưng giờ Cương tộc vừa đi, khiến bọn hắn không khỏi hoảng loạn. Bên kia đã buông lời, nếu dám tiến vào tổ địa, bọn hắn sẽ nghĩ hết mọi cách tìm ra, đến lúc đó không tiếc đại giá truy cùng diệt tận Đồng tộc. - Đi!
Chương 4887 Mạc Hoàng
Sau một phen thương nghị, cao tầng Đồng tộc quyết định cả tộc di dời, bọn hắn còn đặc ý liên hệ Cương tộc, muốn đi cùng đến Thiên Vũ Tinh Vực. Hai tộc liên thủ đứng vững gót chân là điều đơn giản, trước cứ đứng vững chân đã rồi từ từ mưu đồ phát triển sau. Cương tộc cầu còn không được, Đồng tộc thực lực đại tổn, đến đấy chắc chắn phải phụ dung Cương tộc, bọn hắn bằng với nắm trong tay một thủ hạ miễn phí, muốn mở ra cục diện ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng sẽ càng thêm dễ dàng. Bốn tên đại viên mãn, đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, thế lực nào ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng không thể xem nhẹ bọn hắn. Thế là hai tộc trùng trùng ngồi chiến thuyền rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, tụ hợp ngoài hư không, sau đó cùng lúc bay tới Thiên Vũ Tinh Vực. … Hai tộc đi, chuyện sau đó liền đơn giản, đại quân ùn ùn kéo tới, tiếp thu địa bàn hai tộc. Lục Ly một mực theo dõi tình hình hai tộc, đồng thời truy tung cường giả Tiên Vực, đợi khi thấy được cường giả Tiên Vực đã rút được một khoảng tương đối xa, hai tên đại viên mãn đều tiến vào trong chiến thuyền, hắn mới không khỏi rùng mình. May mà hắn không chủ quan, rất ít khi hiển lộ thân hình, bằng không nhiều khả năng đã bị hai tên đại viên mãn này ám toán. Hắn nghĩ nghĩ liền thu lại cảnh hai tên đại viên mãn tiến vào trong chiến thuyền, lúc này hai tên đại viên mãn chính đang triệu kiến cường giả hai tộc, Lục Ly vừa tra tìm, bọn hắn lập tức cảm giác ra được. Hai tên đại viên mãn như hai con nhím bị kinh hách, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, tức tốc đảo mắt quan sát tình hình chung quanh. Hưu! Thăm dò được một lát, hai tên đại viên mãn bay ra, cường giả trong chiến thuyền cũng bị kinh động, dồn dập bay ra, toàn bộ cảnh này đều bị Lục Ly thu lại. Hai tên đại viên mãn thăm dò hồi lâu nhưng không phát hiện được bất kỳ điều gì, bọn hắn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện đầy chấn kinh. Một tên đại viên mãn quát khẽ: - Là vị bằng hữu nào đang ở gần đây, mời hiện thân gặp mặt! Mới đầu Lục Ly định thu hồi thần niệm, nhưng nghĩ nghĩ, trong lòng khẽ động, truyền âm nói: - Nhờ chuyển cáo Tộc Vương hai tộc các ngươi, đừng tưởng Lục mỗ không biết giận, chuyện lần này dừng lại ở đây. Nếu còn dám nhắm đến Lục mỗ, Lục mỗ đành phải đánh tới Tiên Vực, dù có liều mạng cũng sẽ cắt xuống mấy miếng thịt trên thân hai tộc các ngươi. Truyền âm xong, thần niệm Lục Ly tan biến, hai tên đại viên mãn vẫn một mực thăm dò, lại không cách nào căn cứ thần niệm truy tung ra được vị trí Lục Ly. Trong lòng bọn hắn không khỏi có chút hoảng hốt, Vô Ngân Đạo này sao mạnh quá vậy? Ngay cả đại viên mãn đều không thăm dò ra được? Lục Ly nghênh ngang như thế khiến hai tên đại viên mãn giận dữ không thôi. Bọn hắn theo bản năng định giết ngược trở về, tìm ra Lục Ly, xé rách hắn để tiết nỗi nhục trong lòng. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hai tên đại viên mãn quyết định nhịn. Bởi vì bọn hắn không tìm thấy Lục Ly, trở về cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại phải tàn sát người nhà để bức Lục Ly đi ra? Chuyện như thế bọn hắn còn không làm ra được, hơn nữa làm thế cũng rất dễ chọc giận Đông Cảnh chi vương. - Đi về! Hai tên đại viên mãn có chút biệt khuất vung tay lên, cảnh cáo của Lục Ly vẫn có chút uy hiếp đối với bọn hắn, trong Hắc Dương Giới bố trí một pháp trận, liền có thể nhẹ nhàng giảo sát không biết bao nhiêu cường giả tiệm cận đại viên mãn, nếu Lục Ly thật đánh tới Tiên Vực, vậy thì rắc rối to. Hắn có thuật tiềm ẩn nghịch thiên, đại viên mãn đều không tìm ra được, vậy liền có thể không ngừng đánh lén ám sát cường giả hai tộc, cứ mặc cho hắn giày vò một phen, hai tộc đều phải sứt đầu mẻ trán. Cả hai đều hơi sợ, bọn hắn không biết đến sự tồn tại của địa đồ Chủ Thần, tưởng là Lục Ly đang tiềm phục ở ngay gần đó, bọn hắn lại không tìm thấy Lục Ly, cảnh đó khiến bọn hắn cảm thấy thuật tiềm ẩn của Lục Ly đã mạnh đến vượt ngoài lẽ thường. Đại viên mãn đều không tìm ra, vậy còn ai có thể tìm ra Lục Ly? Bọn hắn không giết được Lục Ly, Lục Ly lại có thể giết được tộc nhân bọn hắn, như thế sao không sợ cho được? Cường giả Tiên Vực đi, không tiếp tục ở lại đây làm mưa làm gió, Lục Ly đứng cách xa xa dõi theo. Theo dõi suốt hơn mười ngày, xác định bọn hắn đi xa thật rồi, lúc này Lục Ly mới triệt để yên tâm. Hắn lần nữa dò xét một lượt các đại giới diện khắp Thiên Loạn Tinh Vực, phát hiện không có vấn đề gì lớn, cuối cùng mới thở phào một hơi. Hắn không đi để ý chuyện ở địa bàn Đồng tộc và Cương tộc mà trực tiếp đến thẳng chủ giới Phong Thần Điện, sau đó dùng lệnh bài điện chủ, mở ra tế đàn truyền tống khoảng cách cực xa, truyền tống về lại Thiên Việt Thành. Sự tình tiếp sau đó đã không cần hắn quá mức bận tâm, còn về phân chia lợi ích thì cũng không cần hắn lên tiếng, Lê Hoàng chẳng phải đang ở cùng điện chủ Phong Thần Điện ư? Đến lúc đó cứ để Lê Hoàng đi nói là được, hắn tùy thời có thể truyền tin cho Mạc Hoàng. Nhiều năm vậy rồi chưa đi về, đối với hắn mà nói, gặp lại người thân quan trọng hơn hết thảy. Lục Ly dịch dung, đã tới Thiên Việt Thành, song hắn vẫn đê điệu, trực tiếp đến thẳng Lục phủ, Thần Văn cấm chế được giải trừ, bên ngoài có đệ tử Lục Minh thủ vệ. Lục Ly rảo bước đi tới, thủ vệ nơi cửa lập tức đề cao giới bị, bởi vì đoạn thời gian trước Thiên Việt Thành mới xảy ra chiến sự, bên này tự nhiên phải cẩn thận. - Người nào? Hai tên hộ vệ bước ra cản lại Lục Ly, Lục Ly khẽ cười nói: - Người mình, đừng hoảng! Nói xong, dung mạo trên mặt Lục Ly hơi đổi, biến thành bộ dáng vốn có, nhưng chỉ một giây sau lại biến ngược trở về, hai tên hộ vệ ngơ ngác mất một lúc mới hồi thần, đang định quỳ xuống, Lục Ly lại vỗ vỗ vai bọn hắn nói: - Đừng rêu rao, ta không muốn người trong thành biết. Lục Ly xoay người đi vào, hai tên hộ vệ thần sắc kích động, cả người hơi khẽ run rẩy, đợi giây lát mới liếc mắt nhìn nhau, một tên trong đó kích động hỏi: - Vừa nãy là Lục Hoàng? Lục Hoàng vỗ vai ta? - Đúng vậy!
Chương 4888 Cứ cho bọn hắn đi
Tên hộ vệ còn lại mặt đỏ rần, xoa xoa bàn tay nói: - Lục Hoàng cũng vỗ ta, hắn vỗ vai ta! Hai tên hộ vệ kích động không thôi, bên kia Lục Ly đã tiến vào nội phủ, ở nội phủ cũng có cường giả trấn thủ, Lục Ly tiến vào trong đây liền thoải mái hiển lộ thân hình. Lục phủ lập tức rộ lên tiếng xôn xao, người Lục gia đứng bật cả dậy, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Lục phủ mở tiệc, tất cả cao tầng Lục Minh đều đến chung vui, Lục Ly khó được có lúc cao hứng, bồi cùng mọi người uống đến tận nửa đêm. Vào đêm lại lôi kéo đám thê thiếp ngồi lại tâm sự, đây đó bày tỏ nhớ nhung. Chuyện Lục Ly đi về không giấu được quá lâu, chỉ sang ngày thứ hai liền đã bị truyền ra. Bọn Dực Hoàng lập tức tới bái kiến, Lục Ly dặn mấy người Dực Hoàng giữ bí mật, hắn không muốn ngày ngày bị việc vặt quấn quanh, thật không dễ dàng mới có dịp trở về, tự nhiên phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi tính. Bọn Dực Hoàng chạy tới, thái độ rõ ràng khác hẳn lúc trước, khi trước chúng nhân đều ngang hàng, đều cùng cấp bậc cự đầu, nhưng giờ có vẻ tất cả cường giả tiệm cận đại viên mãn đều hạ thấp tư thái, nhìn qua càng giống như thuộc hạ của hắn. Hơn nữa không chỉ là thái độ ngoài mặt, mà là tôn kính phát ra từ tận thâm tâm. Trận chiến Hắc Dương Giới, Lục Ly chỉ bố trí một pháp trận, liền nhẹ nhàng diệt sát ngàn vạn đại quân và hơn hai trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn. Ở trong lòng tất cả cường giả Tử Thần, hiện tại Lục Ly đã là tồn tại hung tàn hơn cả đại viên mãn bình thường. Sau trận chiến này, sức ảnh hưởng của Lục Ly nhất định tăng vọt, không nói ở Tử Thần, dù có quét mắt nhìn khắp Thiên Loạn Tinh Vực thì cũng là tồn tại đỉnh cấp. Nếu Lục Ly muốn đối phó một thế lực chủ tể nào đó, chỉ bằng một mình hắn liền có thể đánh cho đối phương chịu phục. Hắn còn là minh chủ, suất lĩnh chín đại chủ tể giành được thắng lợi, nhất thời uy vọng vô song. Chúng cường giả Tử Thần vững tin, sau này với mỗi câu nói của Lục Ly, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, các tộc quần còn lại nhất định sẽ nể mặt. Vị trí minh chủ này của hắn mặc dù chỉ mang tính lâm thời, nhưng uy vọng từ sau sự việc lần này đã khiến hắn không chút tranh luận trở thành đệ nhất nhân Thiên Loạn Tinh Vực. Kiêu ngạo, tự hào! Đây là cảm nhận của mấy người Dực Hoàng cũng như đám cường giả tiệm cận đại viên mãn, bọn hắn chân tâm thật ý bội phục Lục Ly, trước kia có lẽ cảm thấy Lục Ly là ông vua không ngai, nhưng giờ lại đã cảm thấy Lục Ly không cùng đẳng cấp với bọn hắn, mà đã trở thành tồn tại ngang hàng với đại viên mãn. Đối với Lục Ly bọn hắn không chỉ có kính trọng, mà ẩn ẩn còn có chút sợ sệt. Trước kia đoán chừng có một ít Thái Thượng trưởng lão còn không quá phục, nhưng giờ ai nấy đều lấy Lục Ly làm vinh dự, đây chính là khác biệt. … Hơn hai tháng sau, giới diện Đồng tộc và Cương tộc đều bị tiếp thu, tộc quần phụ dung Đồng tộc và Cương tộc hoặc đầu hàng, hoặc rời đi theo hai tộc, hoặc tiềm nhập vào trong tổ địa. Cương tộc và Đồng tộc di dời đến Thiên Vũ Tinh Vực, đại tộc Tiên Vực triệt thoái, trận đại chiến này cũng theo đó hạ màn, phía liên quân đại hoạch toàn thắng. Sau đại thắng, tự nhiên là phân chia chiến lợi phẩm! Dưới đề nghị của Phong Thần Điện, cao tầng mười đại chủ tể hội tụ đến Phong Thần Thành, bắt đầu thương nghị chuyện phân cắt địa bàn. Hiện tại địa bàn bên phía Đồng tộc do Phong Thần Điện chiếm giữ, địa bàn bên phía Cương tộc thì do Thoản tộc chiếm giữ, bởi vì địa bàn hai tộc này nằm sát bên Phong Thần Điện và Thoản tộc, các thế lực chủ tể còn lại có giáp giới, có không giáp giới, không khả năng phân theo kiểu ngươi mấy nơi Tinh Vực, ta mấy nơi Tinh Vực được. Toàn bộ địa bàn tất phải có điều chỉnh, điều chỉnh như thế nào liền cần đàm phán, ai cũng muốn nhiều thêm một chút địa bàn, ai cũng muốn được đến càng nhiều lợi ích, làm sao đàm phán liền phải xem lực lượng và kỹ xảo của các tộc. Trong chủ điện Phong Thần Thành, mỗi đại thế lực phái tới hai đại biểu, đều là cao tầng, thấp nhất cũng là cấp bậc Nhị trưởng lão. Bên phía Tử Thần, Lục Ly không tới, Lê Hoàng và Mạc Hoàng đại diện tới thay, đại viên mãn Thoản tộc và Phong Thần Điện cũng không lộ diện, loại chuyện phân chia địa bàn này, đại viên mãn lười phải ra mặt. - Lục minh chủ đâu? Điện chủ Phong Thần Điện đảo mắt nhìn sang Lê Hoàng, có Lục Ly ở đây, chuyện phân chia địa bàn sẽ không quá loạn, hơn nữa Lục Ly sóng vai tác chiến cùng bọn hắn, đến lúc đó ắt sẽ giúp bọn hắn nói mấy câu. Phải biết hiện tại lời nói của Lục Ly rất có sức nặng, hắn nói chuyện ai dám không nghe? - Không biết! Lê Hoàng lắc đầu, thật ra hắn biết chuyện Lục Ly đi về, nhưng không muốn làm lộ hành tung Lục Ly, thế là nghĩ nghĩ rồi nói: - Chắc là đang đi theo Cương tộc và Đồng tộc, xác định xem hai tộc này và thế lực Tiên Vực đã thật triệt thoái hay chưa? - Lục minh chủ khổ cực! - Đúng vậy, Lục minh chủ khổ cực công cao, đúng là vất vả hắn. Chúng cường giả dồn dập tán dương, một tên Đại trưởng lão thế lực chủ tể xếp hạng tương đối cao đột nhiên đề nghị nói: - Lục minh chủ quả thực khổ cực công cao, lão phu đề nghị giao toàn bộ địa bàn Cương tộc cho Tử Thần, tính là đền đáp Lục minh chủ! Lời này của tên Đại trưởng lão kia khiến toàn trường chợt yên lặng, bầu không khí cũng trở nên vô cùng lúng túng. Ánh mắt Lê Hoàng khẽ sáng lên, ẩn ẩn có chút kích động, nhưng rất nhanh liền hồi thần. Tên Đại trưởng lão này nhìn như vì tốt cho Tử Thần, thực ra lại có ý khác. Địa bàn Cương tộc cách Tử Thần rất xa, trừ phi Tử Thần nhường ra phần ở Thiên Việt Giới, bằng không căn bản khó mà tiếp thủ. Thiên Việt Giới đã được kinh doanh lâu vậy rồi, Tử Thần há có thể vứt bỏ? Đại trưởng lão thế lực chủ tể này rất thông minh, hắn sợ Thoản tộc và Phong Thần Điện cướp đoạt đại bộ phận lợi ích, trực tiếp cầm Lục Ly ra làm bia đỡ đạn, trước áp chế Thoản tộc và Phong Thần
Chương 4889 Cứ cho bọn hắn đi (2)
Điện chủ Phong Thần Điện và Đại trưởng lão Thoản tộc không khỏi có chút lúng túng, lần này hai tộc bọn hắn và Tử Thần xuất lực lớn nhất, bọn hắn tự nhiên muốn được đến lợi ích lớn nhất. Cầm toàn bộ Cương tộc tặng cho Tử Thần? Làm thế sao được. Địa bàn Cương tộc chính là kế thừa địa bàn Yểm tộc năm đó, là khu vực giàu có nhất trong khắp Thiên Loạn Tinh Vực, Thoản tộc sớm đã để mắt tới từ lâu. Thoản tộc đương nhiên không tiện trực tiếp nói ra, điện chủ Phong Thần Điện thoáng ngừng một lát, sau đó cười nói: - Nếu Tử Thần nguyện ý nhường lại địa bàn đang có, phía ta hoàn toàn không ý kiến, giao toàn bộ địa bàn Cương tộc cho Tử Thần cũng được. Ánh mắt chúng cường giả đổ dồn về phía Lê Hoàng, Lê Hoàng ngâp ngừng thoáng chốc rồi nói: - Không được, địa bàn Thiên Việt Giới không thể nhường. - Ha ha! Thái độ này của Lê Hoàng lập tức khiến cho một thế lực chủ tể khác bất mãn, hắn nhìn chằm chằm Lê Hoàng nói: - Lê Hoàng, ý ngươi là vừa muốn địa bàn Thiên Việt Giới, vừa muốn địa bàn Cương tộc? Khẩu vị lớn thế, không sợ no căng à? Việc này ngươi có từng hỏi qua Lục Hoàng? Chuyện Tử Thần ngươi có thể làm chủ được ư? Lê Hoàng tức thì phát nộ, đứng bật dậy nói: - Vũ Lão Quỷ, ngươi có ý gì? Chuyện Tử Thần sao bản tọa không thể làm chủ? Ngươi dám xem thường bản tọa? - Tất nhiên là không rồi! Vũ Lão Quỷ u u cười nói: - Bản tọa chỉ muốn ngươi đi hỏi Lục Hoàng một tiếng, ngươi nhất định phải nuốt vào địa bàn lớn đến vậy sao? Tử Thần các ngươi liệu có nuốt trôi được không? Trưởng lão một thế lực chủ tể khác cũng mở miệng nói: - Mười đại chủ tể liên minh kháng địch, các đại chủ tể đều bỏ công bỏ sức, giờ chỉ có tổng cộng hai phiến địa bàn, Tử Thần lại muốn đơn độc nuốt nguyên một phiến, thế có phải hơi quá phận rồi không? Ai cũng cần ăn cơm, giờ đến canh đều không được uống, Lê Hoàng, Tử Thần các ngươi bá đạo quá. Phó các chủ Phong Hỏa Các mở miệng nói: - Ta nghĩ đây không phải ý Lục Hoàng mà chỉ là ý của cá nhân Lê Hoàng thôi. Bản tọa cảm thấy các ngươi tốt nhất vẫn nên hỏi Lục Hoàng một tiếng. - Đúng vậy, đúng vậy! Lê Hoàng, việc này ngươi không làm chủ được, vẫn nên xin phép một tiếng thì hơn! Trong chín đại chủ tể đã có bốn chủ tể lên tiếng, nói gần nói xa một chập, rõ ràng là đang có ý khiêu hấn, hơn nữa tựa hồ còn cố chọc giận Lê Hoàng, bóng gió tỏ ý hắn không thể đại diện Tử Thần, hắn chẳng là cái thá gì cả, phải cần Lục Ly đi ra quyết định thay. Trước kia Lê Hoàng một mực là cự đầu hạng nhất trong Tử Thần, hắn cũng từng cho rằng Tử Thần chính là hắn, hắn chính là Tử Thần. Giờ lại bị các đại thế lực công khai đánh mặt, hắn làm sao nuốt được cục tức này. Thế là lập tức vỗ bàn cả giận nói: - Không cần thỉnh thị, bản tọa có thể đại biểu Tử Thần, Tử Thần chúng ta muốn địa bàn Cương tộc, làm sao? Ở trong mắt Lê Hoàng, lần này đương cự Cương tộc và Đồng tộc, Tử Thần nảy đến tác dụng mang tính then chốt. Nếu không nhờ Tử Thần, mười đại chủ tể đừng nói ngồi lại đây thảo luận chuyện phân chia địa bàn, sợ rằng rất nhiều thế lực chủ tể đều đi đứt. Giờ đánh thắng rồi, các đại thế lực lại muốn liên thủ nhắm đến Tử Thần? Qua sông đoạn cầu nhanh như thế, ngươi nói xem, hắn sao có thể không giận cho được? Mạc Hoàng lại cảm thấy có gì đó không được bình thường, tựa đồ các đại thế lực đang liên thủ chế áp Lê Hoàng, điều này rất không hợp lẽ thường. Lục Ly chính là minh chủ, lần này lập được chiến công hiển hách, các đại chủ thể không cảm kích thì thôi, không ngờ còn dám liên thủ nhắm đến Tử Thần? Bọn hắn rốt cục muốn làm gì? Mạc Hoàng trầm ngâm một lúc, rất nhanh liền nghĩ thông suốt! Lần này công lao Lục Ly thực sự quá lớn, nếu dựa theo công lao mà chia, có cầm địa bàn Cương tộc phân cho Tử Thần đều không đủ. Vấn đề là nếu phân địa bàn Cương tộc cho Tử Thần, các thế lực chủ tể còn lại tất sẽ không vui. Nhất là mấy thế lực xếp hạng tương đối cao, bọn hắn sợ canh đều không có mà uống. Bởi thế bọn hắn liền lấy lui làm tiến, sau đó cố ý kích giận Lê Hoàng, trước chiếm lý về phần mình, quay đầu nếu Lục Ly ra mặt thì cũng có dư địa để xoay vần, đúng không nào? Hơn nữa Tử Thần chiếm lấy địa bàn Cương tộc, Thoản tộc và Phong Thần Điện ắt cũng không vui, như vậy Thoản tộc và Phong Thần Điện tất sẽ liên hợp với bọn hắn, đến lúc đó cả đám cùng lúc cô lập Tử Thần, Lục Ly còn có thể đơn độc chống lại chín đại chủ tể được chắc? Mạc Hoàng vội vàng truyền tin cho Lê Hoàng, khuyên hắn đừng mắc lừa, nhưng lúc này Lê Hoàng chính đang trong phẫn nộ, làm sao nghe vào tai cho được. Bên này Phong Thần Điện và Thoản tộc cũng không vui, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một tiếng truyền âm vang lên trong đại điện: - Làm sao? Đây là đại chiến vừa kết thúc, các ngươi lại muốn liên thủ đối phó Tử Thần chúng ta? Nếu đã vậy, Lê Hoàng Mạc Hoàng, các ngươi dẫn đội đi về, địa bàn này chúng ta không cần, cứ cho bọn hắn đi! Tiếng truyền âm không chút dấu hiệu liền vang lên trong đại điện, ngữ khí rất bình tĩnh, hệt như bằng hữu tán gẫu với nhau. Nhưng nghe được tiếng nói này, trọn cả đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tất cả cường giả đều vô thức ngồi thẳng người, bởi vì tiếng nói này là của Lục Ly. Lê Hoàng và Mạc Hoàng cũng cả kinh, Lục Ly không phải đang ở Thiên Việt Thành ư? Sao lại vô thanh vô tức tới bên này? Chẳng qua Lê Hoàng và Mạc Hoàng đều không dám chất vấn Lục Ly, mặc dù trong lòng Lê Hoàng vẫn rất khó chịu, song Lục Ly đã mở miệng, hắn liền không nói gì thêm. - Hừ, đi! Lê Hoàng hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, Mạc Hoàng cũng cười lạnh, quét mắt liếc nhìn toàn trường một lượt, sau đó bước nhanh đi theo. Không đợi chúng cường giả kịp giữ lại, Lê Hoàng và Mạc Hoàng đã đi ra đại điện, tan biến trong tầm mắt chúng cường giả. Toàn trường chết lặng, trong mắt tất cả cường giả đều hiện rõ vẻ bất an, trên trán mấy cường giả thế lực chủ tể tương đối yếu nhược càng là lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng thấp thỏm không thôi. Lục Ly tựa hồ tức giận? …
Chương 4890 Chúng ta không ý kiến
Giữa thế lực với nhau không có cảm tình, không có đạo nghĩa, chỉ có lợi ích! Đứng trước tình thế nguy hiểm, liên minh mười đại chủ tể không thể không ôm đoàn sưởi ấm, khi đó mọi người là huynh đệ, đồng tâm hiệp lực, chung tay vượt qua ải khó. Hiện tại, tình thế nguy hiểm được giải trừ, các thế lực tự nhiên phải lấy lợi ích bản thân làm đầu, chuyện phân chia địa bàn ai mà không muốn tranh thủ phần lợi về mình, tài nguyên càng nhiều liền có thể bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả, cứ thế tuần hoàn, chẳng mấy chốc sẽ càng lúc càng lớn mạnh. Mặc dù mọi người đều biết, lần này Lục Ly xuất lực lớn nhất, không có Lục Ly chúng nhân đều đi đứt, nhưng lúc phân chia lợi ích ai cũng không cam tâm yếu thế. Bọn hắn rất rõ ràng điểm này, nếu cứ án theo tình huống bình thường mà chia, như vậy Tử Thần tất sẽ chiếm đầu to, tiếp sau là Thoản tộc và Cương tộc, các nhà còn lại chỉ vớt được chút nước canh. Bởi thế các đại thế lực đều không cần xâu chuỗi, không hẹn mà cùng ngấm ngầm liên thủ chống lại Tử Thần. Chỉ có Tử Thần nhả ra, đàm phán tiếp sau mới dễ làm, Tử Thần không nhả ra, ai cũng không tiện lên tiếng. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì lần này Lục Ly không đến, kẻ tới là Lê Hoàng, bằng không bọn hắn còn chưa dám làm càn như thế. Đàm phán mà, có thể rao giá trên trời, cũng có thể ngồi xuống đất trả tiền. Trên bàn đàm phán nói gì mà chẳng được, không thì sao gọi là đàm phán? Lại không ngờ, Lục Ly trực tiếp nhúng tay, nhúng tay thì cũng thôi, ngươi vào đây nói chuyện, có yêu cầu gì cứ đề ra, như thế mọi người mới dễ thương lượng. Có thương mới có lượng mà, Lục Ly ngươi lại một lời không hợp liền trực tiếp trở mặt? Các ngươi muốn, vậy cho các ngươi hết. Cảnh này khiến trong lòng cường giả chín đại chủ tể không khỏi biệt khuất xen lẫn sợ hãi, hơn hai trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn kia mới chết chưa lâu, cảnh tượng khi ấy còn được ký ức tinh thạch ghi chép lại, tất cả cường giả đều được xem qua, nhiều cường giả chết thảm như vậy, bọn hắn há có thể không sợ? Quan trọng nhất là thuật tiềm ẩn của Lục Ly, tựa hồ ngay cả đại viên mãn đều không phát hiện ra được? Nói cách khác, nếu Lục Ly muốn động thủ với bọn hắn, dù bọn hắn có đại viên mãn cũng chưa hẳn làm được gì. Những thế lực chủ tể không có đại viên mãn lại càng không cần phải nói, Lục Ly muốn diệt bọn hắn thì chỉ cần trở bàn tay cái là được. Những thế lực có đại viên mãn chưa hẳn đã sợ Lục Ly, đại viên mãn của bọn hắn có thể đánh tới Thiên Việt Thành, khi ấy Tử Thần chắc chắn không gánh được, dù sao Tử Thần cũng không có cường giả cấp bậc đại viên mãn. Chỉ là một khi thật khai chiến, kết cục tất sẽ lưỡng bại câu thương. Hơn một trăm năm trước, Thiên Loạn Tinh Vực mới trải qua một trường đại chiến, giờ lại trải qua một trường đại chiến khác, Cương tộc và Đồng tộc đều bị khu trục đi ra, thực lực tổng hợp của Thiên Loạn Tinh Vực đã yếu đi phần nào, trong tám đại Tinh Vực tính là hạng lót đáy. Cứ tiếp tục nội chiến thế này, đối với Thiên Loạn Tinh Vực không phải chuyện tốt, nếu bị các Tinh Vực khác để mắt tới, bên này rất có thể sẽ đi đời cả đám. Trong lòng các đại thế lực đều rất rõ ràng, giờ không thể đánh tiếp. Ngoài ra còn một điểm nữa, Lục Ly tựa hồ có quan hệ rất tốt với con trai Đông Cảnh chi vương, cộng thêm uy danh Lục Ly ở tám đại Tinh Vực, bọn hắn cần phải mượn nhờ uy danh Lục Ly để chấn nhiếp các đại thế lực ở khắp tám đại Tinh Vực. Giờ Lục Ly muốn trở mặt, thử hỏi các đại thế lực làm sao có thể không hoảng? Cường giả các thế lực đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, mãi một lúc mới hồi thần lại. Điện chủ Phong Thần Điện phản ứng nhanh nhất, lập tức phi thân đi ra, ngăn lại Lê Hoàng Mạc Hoàng, chắp tay nói: - Lục huynh đệ chờ chút, Lê Hoàng, Mạc Hoàng chậm đã! Lục Ly căn bản không đến bên này, Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại chỉ mới vừa đi ra cung điện, Lê Hoàng mặt không đổi sắc nói: - Long điện chủ, không có gì hay để nói nữa cả, chúng ta vứt bỏ là được chứ gì? Không lẽ các ngươi còn muốn Tử Thần chúng ta cắt nhường giới diện? Lục Ly phát lời khiến Lê Hoàng cảm giác tự tin tăng nhiều, bắt đầu lên mặt. Mạc Hoàng ở bên lại trầm mặc không nói, lần này các thế lực chơi không đẹp, bọn hắn đương nhiên không thể tỏ vẻ dễ nói chuyện. Điện chủ Phong Thần Điện liếc nhìn bốn phía, lần nữa chắp tay nói: - Lục huynh đệ đâu? ĐI ra gặp một lần, có chuyện gì có thể từ từ nói mà, đây không phải đang thương lượng ư? Sao lại thành nhắm đến Tử Thần? Các thế lực khác thế nào ta không quản, riêng Phong Thần Điện tuyệt đối sẽ không nhắm đến Tử Thần, điểm này Lục huynh đệ cứ yên tâm. - Gặp hay không gặp đều thế cả thôi! Tiếng nói Lục Ly lần nữa truyền đến, vô cùng mờ mịt, cảm giác như từ trên chín tầng trời truyền xuống, hắn tiếp tục nói: - Các ngươi bàn thế nào, ta không muốn nhúng tay. Lê Hoàng và Mạc Hoàng là huynh đệ của ta, các ngươi bắt nạt bọn hắn chính là bắt nạt ta, ta há có thể ngồi yên không quản. Xưa nay Lục mỗ không thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, Yểm tộc Quáng tộc Tê Viên tộc năm đó, hay là Cương tộc Đồng tộc lần này, đều là bọn hắn chọc ta trước. Được rồi, các ngươi cứ bàn tiếp đi, Lục mỗ cáo từ, Long huynh, có thời gian đến Thiên Thiên Việt Thành chơi một chuyến. Dứt lời, tiếng nói Lục Ly cứ thế nhỏ dần, sống lưng Lê Hoàng và Mạc Hoàng lại thẳng lên mấy phần, nhưng chỉ một giây sau sắc mặt Lê Hoàng lại trở nên có chút khó coi, bởi vì Lục Ly truyền âm cho hắn: - Chuyện đàm phán lần này giao cho Mạc Hoàng đi nói, ngươi cũng tuổi tác cao rồi, sao còn dễ xung động thế. Ngữ khí Lục Ly tính là trách cứ, mặc dù đang truyền âm, nhưng sắc mặt Lê Hoàng vẫn có chút không nhịn được. Hắn truy tung theo, vốn định khóa chặt chân thân Lục Ly, giải thích vài câu. Đáng tiếc tìm kiếm hồi lâu lại vẫn không phát hiện được gì, đành chỉ biết ngượng ngùng vuốt vuốt cánh mũi. Đầu bên kia Mạc Hoàng cũng được đến Lục Ly truyền âm, đồng thời biết được giới hạn đàm phán mà Lục Ly có thể chấp nhận.
Bình luận facebook