Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 546
Bạch Đồ giúp nhà họ Cảnh tìm viện trưởng, lại giúp nhà họ Cảnh tìm trung tâm phục hồi chức năng tốt nhất nước
Z, làm mọi việc rất gọ3n gàng ổn thỏa nhưng cuối cùng lại cho Cảnh Lạc một câu như vậy.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Bạch Đồ, Cảnh Lạc đau đớn đến đ1ứt ruột đứt gan.
“Mẹ, con khốn đó hại con! Cô ta hủy hoại danh tiếng của con, cô ta gây ra scandal lớn như thế cho con, cô 9ta muốn
hại chết con. Sao cô ta có thể tàn nhẫn đến thế được cơ chứ?”
Mở to mắt nhìn Bạch Đồ bỏ đi, sắc mặt Trình Thục Ngọc3 cũng rất khó coi, trong lòng càng hận Cảnh Thiên vô
cùng. Cảnh Kiệt hốt hoảng chạy từ trong thang máy ra, trông thấy Cảnh Lạc đang8 ngồi khóc lóc trên sàn và Trình
Thục Ngọc đang tỏ ra vô cùng giận dữ, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, đầu nổ đùng một tiếng.
“Bố đâu rồi?”
Cảnh Kiệt tái xám mặt, căng thẳng đến mức cả cơ thể đều run lên.
Trình Thục Ngọc nhìn đứa con không có tiền đồ gì, đi đến trước mặt cậu rồi vung tay tát cậu một cái.
Cảnh Kiệt mím môi, còn tưởng là mình đã để lỡ lần gặp bố cuối cùng, người vẫn đang ngơ ngác. Tuy cậu rất giận
bố mẹ vì không hề ủng hộ bất cứ sở thích nào của cậu, còn xé mất thứ quan trọng nhất của cậu. Nhưng đối với
Cảnh Kiệt, dù gì thì bố mẹ cũng vẫn là bố mẹ, là người sinh ra cậu, nuôi nấng cậu. Cậu không phải người giỏi ăn
nói, trong tình trạng căng thẳng thì càng không thể nói ra được gì. Cậu loay hoay một lát, khó khăn lắm mới mở
miệng nói được, nhưng tiếng Trình Thục Ngọc mắng chửi đã đổ ập xuống mặt cậu như che cả bầu trời.
“Bình thường không phải mày thân thiết với con súc vật kia lắm à? Trên người mày không có lấy một đồng nào mà
biến mất lâu như thế, đi theo con súc vật kia nên sống tốt lắm phải không? Nhưng nhìn đi, xem con súc vật đó hại
chị mày thành cái gì rồi?
Tao nói cho mày biết, con súc vật đó chỉ là con chó con mèo mà ngày xưa tạo cứu về thôi, tạo đối xử với nó không
như con ruột của tạo thì làm sao? Có ai quy định nhất định phải đối xử với con cái nhặt về như con ruột không?”
“Bây giờ mày đi nói với con súc vật kia ngay, bảo nó lên Weibo xin lỗi em gái ngay lập tức, Mày nói cho nó biết, tao
coi như mình là Đông Quách tiên sinh, cứu rắn xong bị rắn cắn thì tao cũng đành chịu, mày
muốn làm công ty nhà họ Cảnh phá sản thì tao cũng đành chịu.”
“Những danh dự của chị gái mày là lớn nhất, chỉ cần nó có thể khôi phục lại thanh danh cho chị gái mày, sau này
tao sẽ coi như chưa từng nuôi đứa con gái như nó, hai bên không nợ nần gì nhau. Bằng không thì đừng trách tạo
tung chuyện nó cưới thằng liệt Chiến Lệ Xuyên kia ra. Xem mấy người ngoài kia sẽ nhìn nó như thế nào!”
Cảnh Kiệt vẫn luôn để ý đến chuyện của Cảnh Thiên, đương nhiên cậu cũng biết cuối cùng Tần Dịch và Cảnh Lạc
còn gài Cảnh Thiên một vố. Cậu thấy Cảnh Lạc rất quá đáng, nhưng không ngờ mẹ cậu lại có thể nói ra những lời
như vậy.
Cảnh Kiệt vô cùng tức giận, cậu thở hồng hộc rất lâu mới nặn ra được: “Chẳng phải… không phải lần nào… cũng là
mọi người làm tổn thương chị ấy trước à?”
“Chát!”
Lại một tiếng bạt tai vang vọng, một dấu tay nhanh chóng xuất hiện trên mặt Cảnh Kiệt.
“Con súc vật này! Mày đã hiểu rõ chưa thế, chúng ta mới là người một nhà! Tao đã bảo mày rồi, Cảnh Thiên chỉ là đứa trẻ ngày xưa
tao nhặt về thôi, nó hoàn toàn không phải chị gái mày! Bây giờ mày bị làm sao thế? Bố mày xuất huyết não, bị liệt rồi mà mày không
biết quan tâm, chị gái mày bị con ăn cháo đá bát kia hại cho thân bại danh liệt mà mày cũng không biết quan tâm, lại cứ đứng về phía
con vô ơn đó? Rốt cuộc là nó đã cho mày lợi ích gì mà mày lại muốn phản bội cả gia đình mày?”
Cảnh Kiệt: …
Z, làm mọi việc rất gọ3n gàng ổn thỏa nhưng cuối cùng lại cho Cảnh Lạc một câu như vậy.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Bạch Đồ, Cảnh Lạc đau đớn đến đ1ứt ruột đứt gan.
“Mẹ, con khốn đó hại con! Cô ta hủy hoại danh tiếng của con, cô ta gây ra scandal lớn như thế cho con, cô 9ta muốn
hại chết con. Sao cô ta có thể tàn nhẫn đến thế được cơ chứ?”
Mở to mắt nhìn Bạch Đồ bỏ đi, sắc mặt Trình Thục Ngọc3 cũng rất khó coi, trong lòng càng hận Cảnh Thiên vô
cùng. Cảnh Kiệt hốt hoảng chạy từ trong thang máy ra, trông thấy Cảnh Lạc đang8 ngồi khóc lóc trên sàn và Trình
Thục Ngọc đang tỏ ra vô cùng giận dữ, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, đầu nổ đùng một tiếng.
“Bố đâu rồi?”
Cảnh Kiệt tái xám mặt, căng thẳng đến mức cả cơ thể đều run lên.
Trình Thục Ngọc nhìn đứa con không có tiền đồ gì, đi đến trước mặt cậu rồi vung tay tát cậu một cái.
Cảnh Kiệt mím môi, còn tưởng là mình đã để lỡ lần gặp bố cuối cùng, người vẫn đang ngơ ngác. Tuy cậu rất giận
bố mẹ vì không hề ủng hộ bất cứ sở thích nào của cậu, còn xé mất thứ quan trọng nhất của cậu. Nhưng đối với
Cảnh Kiệt, dù gì thì bố mẹ cũng vẫn là bố mẹ, là người sinh ra cậu, nuôi nấng cậu. Cậu không phải người giỏi ăn
nói, trong tình trạng căng thẳng thì càng không thể nói ra được gì. Cậu loay hoay một lát, khó khăn lắm mới mở
miệng nói được, nhưng tiếng Trình Thục Ngọc mắng chửi đã đổ ập xuống mặt cậu như che cả bầu trời.
“Bình thường không phải mày thân thiết với con súc vật kia lắm à? Trên người mày không có lấy một đồng nào mà
biến mất lâu như thế, đi theo con súc vật kia nên sống tốt lắm phải không? Nhưng nhìn đi, xem con súc vật đó hại
chị mày thành cái gì rồi?
Tao nói cho mày biết, con súc vật đó chỉ là con chó con mèo mà ngày xưa tạo cứu về thôi, tạo đối xử với nó không
như con ruột của tạo thì làm sao? Có ai quy định nhất định phải đối xử với con cái nhặt về như con ruột không?”
“Bây giờ mày đi nói với con súc vật kia ngay, bảo nó lên Weibo xin lỗi em gái ngay lập tức, Mày nói cho nó biết, tao
coi như mình là Đông Quách tiên sinh, cứu rắn xong bị rắn cắn thì tao cũng đành chịu, mày
muốn làm công ty nhà họ Cảnh phá sản thì tao cũng đành chịu.”
“Những danh dự của chị gái mày là lớn nhất, chỉ cần nó có thể khôi phục lại thanh danh cho chị gái mày, sau này
tao sẽ coi như chưa từng nuôi đứa con gái như nó, hai bên không nợ nần gì nhau. Bằng không thì đừng trách tạo
tung chuyện nó cưới thằng liệt Chiến Lệ Xuyên kia ra. Xem mấy người ngoài kia sẽ nhìn nó như thế nào!”
Cảnh Kiệt vẫn luôn để ý đến chuyện của Cảnh Thiên, đương nhiên cậu cũng biết cuối cùng Tần Dịch và Cảnh Lạc
còn gài Cảnh Thiên một vố. Cậu thấy Cảnh Lạc rất quá đáng, nhưng không ngờ mẹ cậu lại có thể nói ra những lời
như vậy.
Cảnh Kiệt vô cùng tức giận, cậu thở hồng hộc rất lâu mới nặn ra được: “Chẳng phải… không phải lần nào… cũng là
mọi người làm tổn thương chị ấy trước à?”
“Chát!”
Lại một tiếng bạt tai vang vọng, một dấu tay nhanh chóng xuất hiện trên mặt Cảnh Kiệt.
“Con súc vật này! Mày đã hiểu rõ chưa thế, chúng ta mới là người một nhà! Tao đã bảo mày rồi, Cảnh Thiên chỉ là đứa trẻ ngày xưa
tao nhặt về thôi, nó hoàn toàn không phải chị gái mày! Bây giờ mày bị làm sao thế? Bố mày xuất huyết não, bị liệt rồi mà mày không
biết quan tâm, chị gái mày bị con ăn cháo đá bát kia hại cho thân bại danh liệt mà mày cũng không biết quan tâm, lại cứ đứng về phía
con vô ơn đó? Rốt cuộc là nó đã cho mày lợi ích gì mà mày lại muốn phản bội cả gia đình mày?”
Cảnh Kiệt: …
Bình luận facebook